Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Nhìn Em (Full)

[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 39


Chương 39

Hoá ra ngay cả thời khắc căng thẳng nhất của lớp mười hai vẫn còn sáng láng chán.

***

Bao Vân ngồi bên giường bệnh của Dương Lạc, lóng ngóng cầm dao gọt cam.

Dương Hoa rón rén đi từ bên ngoài vào, khẽ khàng hỏi bà: "Vẫn chưa tỉnh hả chị?"

Bao Vân ngẩng đầu lên, tiện tay chỉ dao vào mũi ông: "Biết thương rồi đấy!

Không phải đã bảo chú rồi, trẻ con bây giờ khó hầu hạ hơn chúng ta trước đây nhiều.

Chú chỉ lườm thôi là chúng nó đã đòi sống đòi chết rồi.

Chú xem, lần này mới chỉ đánh nhau trên phố thôi, lần sau có khi lại nhảy từ toà nhà cao tầng nào xuống ấy chứ."

Dương Hoa nhìn thằng cháu đắp chiếc chăn trắng tinh của bệnh viện bên dưới, sững sờ nói: "Từ bé đến lớn, ngay cả anh chị cũng chưa đánh nó bao giờ."

Bao Vân thấy dáng vẻ vừa đau lòng vừa hối hận của ông, đưa quả cam gọt được một nửa trong tay và con dao cho ông: "Nó còn chỉ mong chú đánh nó thêm mấy trận nữa ấy chứ.

Thôi, đi gọt cam đi.

Khi nào nó tỉnh dậy trông thấy, chắc chắn sẽ vui lắm."

Dương Hoa nhận lấy: "Em ra ngoài gọt xong bảo y tá mang vào là được rồi."

Xoay người đi ra ngoài.Bao Vân ngoái đầu lại nhìn con trai.Gầy đi rồi.

Có cả quầng thâm nữa.

Hoá ra ngay cả thời khắc căng thẳng nhất của lớp mười hai vẫn còn sáng láng chán."

Ơ, Lạc Lạc, tỉnh rồi à?"

Dương Lạc chậm rãi mở mắt ra, nhìn mẹ mỉm cười."

Chú hai đón mẹ đến ạ?"

Bao Vân đưa tay sờ trán cậu: "May mà không sốt."

Nói tiếp, "Mẹ nhận được mail của con thì ngồi xe đến ngay.

Vừa mới đến đã nghe ba con nói con đánh nhau với người khác phải nhập viện."

"Sao, có phải con 'thách đấu' với người ta trước không hả?"

Dương Lạc dở khóc dở cười, đưa tay bưng mặt: "Mẹ, không phải có việc nên con mới viết mail cho mẹ hay sao?"

Bao Vân im lặng, thu lại vẻ trêu chọc trong giọng nói: "Mẹ biết.

Mẹ chỉ sợ con tự gây áp lực cho mình thôi."

"Lạc Lạc, từ lúc con bắt đầu đọc sách trong văn phòng của mẹ, thì con cũng đã phát hiện mình không thích con gái rồi đúng không?"

Có lẽ là vào kỳ nghỉ hè lớp tám, bà phát hiện những cuốn sách có liên quan đến "Queer", đến văn hoá đồng tính luyến ái trên giá sách đều có dấu vết được động đến.

Lúc ấy bà chỉ nghĩ là thời kỳ trưởng thành, trẻ con khá tò mò; bản thân mình cũng cho rằng những cuốn sách ấy đều được trình bày dưới góc nhìn hết sức khách quan và khoa học, nên cũng chẳng nói gì.Dương Lạc gật đầu: "Mẹ, con xin lỗi."

Bao Vân kéo ghế lại gần hơn: "Lạc Lạc, nói thật, mẹ không muốn con là người đồng tính đâu."

Bà nắm tay con trai, "Ban đầu mẹ sợ lắm, sau đó cảm thấy rất buồn."

Dương Lạc siết lại tay bà, không biết phải xoa dịu thế nào."

Mẹ làm về nữ quyền.

Hiểu rằng ở Trung Quốc, chỉ cần hơi khác thói đời một chút thôi, muốn kiên trì là điều vô cùng khó khăn.

Đồng tính luyến ái thì đã khó lại càng khó hơn.

Mẹ thật sự không muốn con đi con đường này, phải chịu nhiều đau khổ như thế."

Trái tim Dương Lạc như bị thứ gì găm trúng, cậu nhổm dậy, ôm lấy mẹ mình: "Mẹ ơi."

Bao Vân nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: "Năm ấy mẹ đã hạ quyết tâm không cưới ai, cứ nghĩ ở Trung Quốc chẳng có người đàn ông nào chịu được bà vợ như mình.

Nhưng sau đó mẹ gặp ba con."

Bà dừng lại giây lát, "Mẹ biết, loại chuyện này không nên ép buộc.

Bây giờ mẹ chỉ hi vọng, con có thể gặp một người tốt, để đi trên con đường này được dễ dàng hơn."

Nước mắt bà tuôn rơi: "Nếu sau này con gặp thất bại, người đó có thể đứng ra che chở con; bình thường cũng có thể đối xử dịu dàng với con, mẹ sẽ rất mừng."

Dương Lạc vốn đang im lặng tựa vào vai bà, nghe bà nói thế, không kìm được ngẩng đầu lên: "Mẹ, mẹ đang nói gì thế?

Gì mà che chở với lại không che chở chứ?"

Bao Vân buông cậu ra: "Sao hả?

Chả lẽ con không phải là người làm 'vợ' à?"

Dương Lạc ngã uỵch ra giường: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con là..."

Mẹ cậu cũng ngạc nhiên nhìn cậu: "Trong mail con viết cứ lo được lo mất như thế, mẹ nghĩ chắc con đổi tính cũng không nhanh vậy chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có nguyên nhân này thôi.

Thế không phải thật à?"

Dương Lạc lườm bà: "Tất nhiên là không phải ạ."

"Được được."

Bao Vân cười nói, "Chú hai con vừa mới ghé, hối hận xanh cả ruột.

Cơ mà, chuyện đi du học, con vẫn nên suy nghĩ thêm đi.

Dù sao môi trường ở nước ngoài với các con cũng tốt hơn là trong nước."

"Hơn nữa, mẹ nghe giọng điệu con thì hình như người đó cũng chưa chắn chắn lắm.

Dùng chuyện này để thử cậu ấy cũng tốt."

Dương Lạc không lên tiếng, nhưng trong lòng lại thoáng rung động.Có khi, đây là một cơ hội thật cũng nên.Cũng đến lúc nên mở lời rồi.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 40


Chương 40

Tôi, ngay cả nhìn em rời đi, cũng chẳng làm được.

***

Dương Lạc mở cửa, đúng lúc nhìn thấy dì xách giỏ thức ăn chuẩn bị ra ngoài.Thấy cậu đi vào, đầu tiên dì cười một tiếng, sau đó giật mình: "Ôi ôi, mặt con làm sao thế kia?"

Dương Lạc ngoảnh đi: "Con bất cẩn bị ngã ạ."

Dì đi qua nhìn kĩ, lườm cậu cháy mặt: "Cái thằng này!

Con tưởng dì già rồi ngay cả cái này cũng không nhận ra chắc?"

Dương Lạc giơ tay lên xin tha: "Vâng vâng, con sai rồi ạ.

Dì đừng nói với thầy dì nhé."

Dì chỉ về phía phòng ngủ: "Nó đang ngủ trưa ấy.

Con trông nó đi, dì đi ra ngoài mua thức ăn đây."

Bà mở cửa, vừa đi ra vừa ngoái đầu bảo Dương Lạc, "

Sau này con không được tái phạm đâu đấy.

Dì chỉ giúp con lừa lần này thôi nghe chưa."

"Con hứa ạ.

Tạm biệt dì."

Dương Lạc nói xong, nhìn bà chậm rãi đi xuống, đóng cửa lại.Đi vào phòng ngủ của Thẩm Hàm, phát hiện anh đã dậy rồi.

Choàng áo khoác ngồi trên giường, gương mặt vừa chui ra khỏi chăn còn hửng đỏ, ánh lên vui mừng khó lòng che giấu.Trái tim Dương Lạc vốn còn rối bời, giờ khắc này đây lại trở nên tĩnh tại, đầy ắp ngọt ngào."

Em làm chuyện gì xấu mà dì lại tức giận lớn tiếng như thế?"

Thẩm Hàm cười hỏi cậu."

Nào có.

Dì đâu phải tức giận, chỉ là giọng dì vốn lớn thôi mà."

Dương Lạc nhìn không nụ cười của anh không chớp mắt, cảm thấy đúng là đã quá lâu không được gặp anh.Thẩm Hàm lại chỉ vào con chó bự ở trên gối bên cạnh: "Tôi ngủ không có thói quen ôm gối, nên để ở bên cạnh thôi."

Anh dừng lại, "Hôm đó tôi không ở nhà, em giận à?"

Dương Lạc há hốc, bỗng nhiên cảm thấy trái tim mềm nhũn, chẳng nặn ra được chữ nào.Thấy cậu không đáp, Thẩm Hàm bật cười, đưa tay về phía cậu như dỗ trẻ con: "Vẫn đang giận à?

Đến đây nào.

Thiệt tình, tôi gọi cho em nhiều cuộc như thế mà em không nghe máy, tôi cũng đâu có giận."

Dương Lạc đi qua nắm lấy tay anh, nương theo tư thế ngồi xuống bên cạnh anh, vòng tay còn lại qua ôm lấy thắt lưng anh."

Thầy."

Cậu gọi khẽ một tiếng, vùi mặt ở bên cổ Thẩm Hàm.Thẩm Hàm cười nhẹ ôm lại cậu: "Sao thế?

Hôm nay lại làm nũng như thế."

Dương Lạc trấn tĩnh lại, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đẩy anh ra."

Thầy, em có chuyện muốn nói với thầy."

Thẩm Hàm sững người, rụt tay về, trong lòng dâng lên ngờ vực.Dương Lạc đứng lên, kéo ghế qua ngồi đối diện với anh: "Gia đình mong em có thể đi du học."

"Nếu bắt đầu chuẩn bị, em nghĩ thời gian sẽ khá gấp rút, có lẽ cơ hội đi lại sẽ ít đi..."

Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Thẩm Hàm.

Tuy biết kiểu thăm dò này trẻ con thái quá, nhưng trong lòng vẫn chưa chắc chắn, cậu thật sự muốn nghe anh nói ra, dù chỉ một lần thôi, lời hi vọng có thể được ở bên cậu của anh."

Tất nhiên, em vẫn chưa quyết định.

Dù sao ý kiến của thấy cũng rất quan trọng mà."

"Thầy ơi?"

Từ khi nghe thấy câu nói đầu tiên, cơ thể Thẩm Hàm đã bắt đầu lạnh tái.Hoá ra là vậy.Những ngày biến mất, không nghe điện thoại, đẩy bàn tay mình ra.Lẽ nào không phải em đã nghĩ xong cả rồi ư?Anh thầm cười bất đắc dĩ.Tại sao còn phải vất vả làm tôi tin tưởng như thế?

Tại sao phải kiên trì ở bên tôi như thế?Nếu, bây giờ em đã sắp phải đi xa.Trong chăn, Thẩm Hàm dùng tay bấm mạnh vào chân mình."

Lẽ nào em chưa bao giờ nghĩ đến?"

Anh ngạc nhiên hỏi, "Đấy là chuyện rất bình thường.

Học ngành của chúng ta, có thể ra nước ngoài mở mang, gần như là sự lựa chọn tốt nhất.

Suy cho cùng tất cả các lý thuyết đều xuất phát từ bên ngoài cả."

Anh cười: "Nếu bây giờ em bắt đầu luyện Hồng bảo thư[1], thì mỗi ngày hai list, cũng phải gần nửa tháng, nghỉ đông phải đi học thêm tiếng Anh, vậy mới có thể nắm chắc thi qua vào năm sau.

Xong rồi còn phải thi thêm một môn Vật lý riêng nữa."[1] Tên một cuốn sách luyện thi tiếng Anh."

Chương trình học bình thường cũng không chểnh mảng được, kiến thức chuyên ngành của năm ba rất quan trọng."

Anh thở hắt liệt kê xong, vỗ tay, "Đúng là gấp rút thật đấy."

"Dù sao thì em cũng phải tranh thủ thời gian."

Càng nghe, đáy lòng Dương Lạc càng trĩu xuống, cuối cùng suýt nữa đã phải xông lên bịt miệng anh lại.

Nghe anh nói xong, hít thật sâu một hơi: "Thầy, nếu em mà đi, thì có lẽ sẽ không quay về nữa đâu."

Móng tay đã bấm sâu vào trong thịt, Thẩm Hàm ép bản thân không được run, cố tỏ ra ung dung nói: "Không sao, rồi sẽ có lúc em muốn được 'áo gấm hồi hương' thôi.

Khi đó tôi có thể hưởng ké một ít hào quang là được rồi."

Dương Lạc trợn to mắt nhìn anh, như thể muốn nhìn ra sơ hở trên gương mặt anh.

Máu dồn lên não, không phân biệt nổi cảm giác khó chịu trong lòng, là vì trái tim tan vỡ hay là lý trí kiệt quệ nữa.Cậu đưa tay ra, ôm lấy gương mặt Thẩm Hàm: "Thầy, thầy nghĩ vậy thật sao?"

Giọng cậu đã khàn, bên trong đầy ắp nỗi đau khó nén."

Tôi vẫn luôn nghĩ vậy."

Thẩm Hàm ngoảnh đầu, lảng tránh.Dương Lạc chỉ cảm thấy nơi rắn rỏi nhất trong tim dần dần rạn nứt, chảy ra dòng máu đỏ thẫm.Cậu đờ đẫn đứng lên: "Em biết rồi.

Thầy, em đi đây."

Thẩm Hàm ngồi trên giường, nghe tiếng bước chân cậu xa dần, nghe cậu mở cửa ra, rồi đóng lại.Trong phòng lại hoàn toàn im ắng.Anh chậm rãi giơ tay lên, bưng lấy hai mắt.Lòng bàn tay đã bắt đầu ươn ướt.

Không dừng lại, chỉ thấy ngày càng tăng.Muốn em ở lại, muốn em ở bên tôi.

Hận mình tại sao giây phút đó không hét lên được, tại sao lại lảng tránh như mọi lần khác.Không muốn em đi, thật sự tôi không muốn.Nhưng mà, cướp đi cơ hội trân quý của em, tôi biết phải bồi thường bằng gì?Tôi, ngay cả nhìn em rời đi, cũng chẳng làm được.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 41


Chương 41

Khó khăn lắm mới ôm được thầy, còn lâu em mới chịu buông tay.

***

Dương Lạc vịn cầu thang đi xuống, sức lực toàn thân ngỡ bị rút cạn.Cậu đến đây khi vừa mới rút kim truyền, vì đi quá vội nên ngay cả áo len bên dưới áo khoác cũng không mặc.

Lúc mới đi ra cả người toát mồ hôi, giờ bị ngâm trong gió lạnh phát run, móng tay cũng bắt đầu tím tái.Ra khỏi căn hộ, ánh nắng chiếu tới, tầm mắt ngày càng mơ hồ.

Mơ hồ nhìn thấy có người đi đến bên cạnh mình.

Cậu nhường đường sang bên, người đó lại đưa tay ra đỡ cậu: "Lạc Lạc, cháu làm sao thế?"

Dương Lạc chớp mắt thật mạnh, muốn nhìn ông cho rõ, cuối cùng cười cay đắng: "Chú hai, giờ chú chạy qua đây xem kịch gì chứ?"

Dương Hoa đỡ cậu: "Chú nhìn thấy cháu chưa mặc áo len đã chạy ra ngoài, sợ cháu bị lạnh!"

Ông giơ bàn tay đang cầm áo len lên, "Cháu xem mình kìa, không ngoan ngoãn nằm trên giường, lại đi ra chịu khổ thế này.

Còn thành ra sống dở chết dở như vậy, ba mẹ cháu sẽ đau lòng chết."

Dương Lạc cứ mặc kệ chú đỡ mình ra ngoài, nghe được câu này thì bất chợt dừng bước, quay đầu nhìn thẳng chú hai.Cháu còn có mọi người thương, vậy còn thầy thì sao?Còn thầy thì sao?Nước mắt đã tuôn rơi.Dương Hoa nhìn vẻ mặt rối bời của cháu trai, nhớ đến lời chị dâu: "Lần này mới chỉ đánh nhau trên phố thôi, lần sau có khi lại nhảy từ toà nhà cao tầng nào xuống ấy chứ", sợ tới nỗi kéo mạnh cánh tay cậu, cố gắng làm mặt hoà nhã hơn: "Lạc Lạc, cháu đừng doạ chú hai.

Chú cháu mình về dưỡng bệnh cho khoẻ trước, sau này chuyện gì đều có thể bàn bạc."

Hai mắt Dương Lạc dần dần rõ ràng, giật cánh tay bị kéo ra: "Chú hai, không có chuyện gì đâu ạ.

Chú về trước đi, khi nào xong cháu sẽ ghé qua tìm chú."

Cậu cầm lấy áo len trong tay Dương Hoa, cười với ông, "Cảm ơn chú vì chiếc áo.

Suýt nữa là cháu chết rét rồi."

"Thôi cháu đi trước đây."

Cậu xoay người, chạy lên lầu.Dương Hoa đứng yên nhìn bóng lưng cậu biết mất nơi hành lang, trong mắt toàn là nụ cười rạng rỡ của cháu trai.Ông cau mày, nhìn lên trên lầu.Là người đó sao?

Thằng nhóc này còn chưa khỏi bệnh mà đã chạy đến đây, rồi bị người ta làm cho sống dở chết dở.Lắc đầu, ông đi ra khỏi sân.Dương Lạc cắm đầu chạy lên, đến khúc ngoặt giữa lầu ba và lầu bốn, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Thẩm Hàm đang đứng ở cửa, đưa lưng về phía cậu, dường như đang khoá cửa.Thầy.Cậu đứng yên, mắt nhìn thẳng vào anh.Thẩm Hàm xoay người, chống gậy bắt đầu đi xuống cầu thang.Khoé mắt đỏ hoe, chứng tỏ đã khóc.

Mũi ửng đỏ, chứng tỏ đã dụi.Ánh mắt dịch chuyển từng chút từng chút từ khuôn mặt anh xuống dưới.

Dương Lạc chỉ cảmt hấy cổ họng căng chặt, gần như nghẹn ứ."

Thầy."

Cậu khẽ khàng gọi một tiếng.Thẩm Hàm sững người, dừng lại, nở nụ cười từ tận đáy lòng: "Em quay lại rồi à?

Tôi còn đang nghĩ, bây giờ đi ra, liệu có tìm được em không đây."

Dương Lạc gộp ba bước làm hai xông lên, ôm chặt anh vào lòng.Thẩm Hàm chỉ cảm thấy cơ thể được hai cánh tay vững chãi ghìm lại, rơi vào một bờ ngực ấm nóng.

Kế đó, cơn mưa nụ hôn rơi trên mặt, trên cổ anh.

Ban đầu là những cú chạm nhẹ nhàng, sau đó trở thành cắn mút nồng nhiệt.

Hơi thở hổn hển của Dương Lạc rơi bên tai, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cậu thì thầm rất khẽ."

Thầy, thầy đừng giận."

"Mấy chuyện đó là em lừa thầy hết."

"Em chỉ muốn xem rốt cuộc thầy có quan tâm đến em không."

"Khó khăn lắm mới ôm được thầy, còn lâu em mới chịu buông tay."

"Thầy..."

Máu nóng lại quay về tim, toàn thân cũng bắt đầu ấm áp.

Thẩm Hàm ngẩng cao cằm, đón nhận những chiếc hôn ngày càng cuồng nhiệt của cậu.Sau cùng của sau cùng, Dương Lạc đưa tay ra, miết ngón cái qua môi dưới anh, rồi lại cúi đầu xuống hôn một cái.Cái này em để dành, về sau lại ăn tiếp.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 42


Chương 42

Chúng ta cũng thế, chỉ cần có một người như vậy tồn tại thì sẽ không từ bỏ hi vọng.

***

Dương Lạc nằm ườn ở đối diện bàn làm việc của Thẩm Hàm, nhìn anh không chớp mắt.Thẩm Hàm đang nói chuyện cùng mấy đứa trẻ mà anh dạy, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên."

Thầy ơi, em thấy con quái vật đó đáng thương quá.

Tại sao chỉ vì ngoại hình quá xấu xí mà người khác lại cho là nó có tội kia chứ?

Nó to khoẻ như thế, mạnh mẽ hơn đám người đó rất nhiều, nếu nó là đồ quái vật, vậy thì chúng ta là gì?"

"Chúng ta là đồ bỏ đi hay sao?"

Đó là một cậu bé mắc bệnh bại liệt bẩm sinh, gần như đều ở trong phòng cả ngày; có điều, cậu học tập và nhận mặt chữ nhanh hơn những đứa trẻ khác.Cậu bé ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Thẩm Hàm, mở to cặp mắt nhìn anh.Thẩm Hàm chìa tay ra: "Đưa tay cho thầy được chứ?"

Cậu bé ngoan ngoãn giữ tay anh.

Thẩm Hàm vỗ lên mu bàn tay cậu, "Vậy những việc xấu mà nó làm thì sao?"

Cậu bé giận dữ nói lớn: "Nhưng nó cũng từng giúp đỡ những người trong làng, nó còn tự mình đi học để biết đọc sách viết chữ!

Nó chỉ là tức giận quá thôi, nếu họ đối xử với em như thế, thì em, em cũng sẽ..."

Khoé mắt cậu dâng lên hơi sương, nhưng vẫn ấm ức nuốt xuống mấy chữ sau cùng.

Cậu biết người thầy hiền từ này sẽ không thích mình có suy nghĩ kiểu ấy.Thẩm Hàm nắm chặt tay cậu: "Không đâu, em sẽ không làm thế đâu.

Như con quái vật đó vậy, cho dù bị tổn thương thì cũng vẫn hi vọng Frankenstein chế tạo cho nó một quái vật nữ, vẫn muốn được yêu một người.

Chúng ta cũng thế, chỉ cần có một người như vậy tồn tại thì sẽ không từ bỏ hi vọng."

Anh mỉm cười, "Huy Huy, không phải bên cạnh em cũng có rất nhiều người tốt với em hay sao?"

Khi anh nói chuyện, tầm mắt Dương Lạc vẫn luôn dõi theo anh.Dẫu bị tổn thương, thì cũng muốn học cách yêu một người.Thầy ơi, em có thể xem đây là lời thầy nói với em không?Cậu bé tên Huy Huy còn chưa lên tiếng, cô bé đứng bên cạnh cậu đã cướp lời: "Phải đấy, thầy Thẩm cũng rất tốt với bọn mình mà.

Nếu cậu mà trở nên xấu xa, thầy ấy sẽ không thích cậu nữa đâu."

Huy Huy lườm cô bé một cái, quay đầu lại, nói khẽ với Thẩm Hàm: "Thưa thầy, em biết rồi ạ."

Sau đó cậu nhìn đồng hồ treo tường, quan tâm hỏi, "Thầy ơi, sắp đến giờ xe thầy chạy phải không ạ?

Chúng em đi trước thầy nhé."

Thẩm Hàm ân cần xoa mái đầu nhỏ nhắn của cậu, "Được.

Các em phải ngoan đấy nhé, thứ tư thầy lại tới dạy tiếp."

Lũ trẻ năm mồm bảy miệng chào tạm biệt anh, sau đó đỡ Huy Huy ra ngoài.Văn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Thẩm Hàm mở ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp sắt dẹt có hoạ tiết năm sao.

Anh nhẹ nhàng đẩy cái hộp về phía Dương Lạc."

Cái gì thế ạ?"

Dương Lạc vẫn giữ tư thế nhoài người, chiều nay vừa thi cuối kỳ hết môn cuối, bấy giờ mới cảm thấy hơn hai tuần sống dựa vào cà phê, gần như đã rút cạn cả người.

Cậu đưa một tay ra cầm lấy nó, lắc lắc, nghe tiếng va chạm phát ra bên trong.Mặt Thẩm Hàm hơi đỏ: "Tôi để dành ít đồ lót dạ trong giờ học.

Không phải em bảo buổi chiều thi xong sẽ ghé qua à, tôi sợ em đói."

Dương Lạc ngồi ngay lưng lại ngay, nhanh nhẹn mở nắp ra.

Bánh quy tròn bình thường, bên trên phủ một lớp đường kính.

Khoé môi cậu khẽ nhếch: "Đồ lót dạ trong giờ học, không phải chỉ phát cho mấy đứa bé kia thôi ạ?

Sao thầy lại có?"

Nhớ đến cảnh tượng khó xử hồi sáng, khi bảo với cô giáo phát bánh quy là cho mình mấy cái, mặt Thẩm Hàm càng đỏ hơn: "Em không cần thì thôi."

Dương Lạc đã nhét một miếng bánh vào miệng, đồng thời cầm hộp đi đến bên cạnh anh: "Tất nhiên em cần chứ.

Đây là bánh thầy để dành cho em mà."

Cậu cúi xuống, đặt lên má anh một nụ hôn.Kể từ ngày nói thẳng nói thật mọi chuyện trong nhà ra, dường như quan hệ của cả hai đã ổn định rất nhiều.

Dương Lạc chẳng bỏ qua cơ hội làm rất nhiều cử chỉ gần gũi.

Thẩm Hàm không tránh né, thỉnh thoảng còn chủ động nghiêng đầu, coi như đáp lại nụ hôn phớt trên mặt của cậu.Có điều, phần thưởng như thế, hôm nay lại không có.

Chờ cậu hôn xong, Thẩm Hàm chỉ chìa tay ra với cậu: "Tôi cũng đói.

Em cho tôi một cái đi."

Dương Lạc nhìn ba chiếc bánh còn lại trong hộp, do dự giây lát, vẫn nhét một chiếc vào miệng anh.

Sau đó đóng chặt nắp hộp: "Được rồi, chúng ta đừng ăn nữa.

Tối về không ăn được cơm, dì lại mắng thầy nữa."

Khoé môi Thẩm Hàm khẽ giật.Biết ngay em ấy sẽ vui mà.

Đúng là, y hệt một thằng nhóc to xác.Bởi vì phải ngồi xe buýt quay về thành phố, Dương Lạc đỡ Thẩm Hàm đi dọc theo con đường ngoài cổng trường đến một trạm xe cách đó không xa."

Đã đăng kí học thêm tiếng Anh rồi chứ?"

"Vâng."

Dương Lạc gật đầu, "Ngày mười bảy tháng một bắt đầu, học đến ngày mười tháng hai.

Tết thì được nghỉ năm ngày ạ."

Sau khi biết nguyên nhân cậu không muốn đi du học, Thẩm Hàm vẫn ra sức khuyên nhủ cậu."

Đằng nào tôi cũng không chạy thoát được.

Em lo cái gì chứ?"

Lúc nói câu này, mặt anh đỏ bừng, nhưng vẫn nói hết sức dõng dạc và nghiêm túc.Dương Lạc ôm chặt anh, ghì anh vào lòng mình."

Đó cũng là ước mơ của tôi mà.

Nếu em có thể thực hiện được..."

Thẩm Hàm khẽ khàng nói, "Tôi cũng sẽ cảm thấy mình cách nó gần hơn một chút."

"Hơn nữa, ắt hẳn đây cũng là mong muốn của em.

Không nói đến lợi và bất lợi, nhưng mà, có cơ hội mà không đi thực hiện.

Đúng là, quá đáng tiếc."

"Em yên tâm, được không?"

Dương Lạc dựa đầu lên vai anh, cố gắng kìm nén xúc động muốn khóc, gật đầu."

Thế, nghỉ đông em ở lại ký túc xá à?"

"Không ạ, em thuê nhà bên ngoài.

Nghỉ đông ít người ở lại trường lắm, trong ký túc không cấp nước nóng, căng tin cũng chỉ mở một cái."

Thẩm Hàm suy nghĩ.Thật ra, có thể để em ấy đến nhà mình ở mà.Anh cảm thấy mặt mình hơi nóng.Không sao cả.

Dù sao dì đã coi em ấy như người nhà rồi, trước khi ăn cơm bữa nào cũng phải gọi điện hỏi một tiếng xem em ấy có ghé qua không."

Người nhà" ư?

Nội tâm Thẩm Hàm run lên.

Cuối cùng vẫn ngẩng đầu: "Dương Lạc..."

Khi ấy, Dương Lạc đương nhìn về con đường phía trước: "Xe đến rồi thầy ơi."

Cậu không nghe thấy Thẩm Hàm đáp lại, cúi đầu nhìn anh.Sao mặt lại đỏ thế này?

Cậu đưa tay sờ trán anh, lấy làm lạ hỏi: "Không sốt mà?"

Thẩm Hàm tức giận gạt tay cậu ra: "Em mới sốt ấy.

Không sợ người khác nhìn thấy chắc."

"Thế thì có sao, không phải thầy bảo đến ngôi trường này mới biết, tiếp xúc thân thể với học sinh là việc quan trọng lắm à?"

Thẩm Hàm bị cậu nói cho dở khóc dở cười: "Ý tôi không phải như thế."

Tựa như nhớ ra điều gì đó, anh nghiêm trang nói: "Lũ trẻ trong trường hầu như đều bị khuyết tật bẩm sinh, nhưng cha mẹ cũng không vì thế mà bỏ rơi chúng.

Có điều từ nỗi đau lòng và áy náy, cũng sợ làm tổn thương chúng nên dần dần không đề cập đến khiếm khuyết của chúng nữa, cố gắng giảm thiểu tiếp xúc.

Thoạt trông thì như đang bảo vệ, nhưng thật ra, lâu ngày lũ trẻ cũng sẽ nghĩ, rằng liệu có phải bản thân chúng không tốt nên ba mẹ mới không muốn gần gũi với chúng như những người khác hay không.

Sau đó chúng bắt đầu né tránh tiếp xúc kiểu này trong vô thức, cảm thấy mọi người ai cũng nghĩ thế."

"Vốn dĩ không gian sống của chúng đã hạn hẹp hơn bạn cùng trang lứa, bản thân lại khép kín."

"Vậy nên tôi mới chủ động đi tiếp cận chúng."

Nói xong, anh cười ngượng: "Dạo gần đây tôi cứ nghĩ về chuyện đó suốt.

Nên là em vừa nhắc đến thì đã hăng say rồi.

Cơ mà tôi cũng muốn kể cho em nghe lâu rồi, giờ nói ra cũng tốt."

Dương Lạc nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm xúc vừa thương vừa nể."

Em biết rồi, thưa thầy."

Cùng lúc ấy, Dương Hoa ở trong công ti, trên bàn làm việc phía trước xếp một chồng sách cao vút.Trong một cặp đồng tính nam, có thể sẽ có một bên đảm đương vai trò tương tự như phái nữ...Ông cau mày, nhớ lại hôm nọ lúc đang định mang cam vào phòng bệnh thì nghe thấy mấy câu của Bao Vân."

Nếu sau này con gặp thất bại, người đó có thể đứng ra che chở con; bình thường cũng có thể đối xử dịu dàng với con..."

Dương Hoa nặng nề gục đầu vào lòng bàn tay.

May mà ông thông minh, vừa thấy bất thường thì ngay lập tức quay về tìm sách vở tài liệu.Nói vậy là, Lạc Lạc, có lẽ chính là cái bên, "đảm đương vai trò phái nữ" gì đó rồi.Ông đau đớn rên lên một tiếng.Vậy thì bên còn lại sẽ là cái giống gì chứ?Có lẽ còn cao hơn cả Lạc Lạc.

Ông thầm tưởng tượng ra dáng hình cao một mét tám của Dương Lạc, sau đó thêm vào chiều cao của một cái đầu.Hơn nữa sẽ còn cường tráng hơn Lạc Lạc, Dương Hoa tưởng tượng thêm một thân hình khổng lồ.Hình dung ra cái giống gì thế này?

Chẳng khác gì con gấu cả.Sau đó ông lắc đầu nguầy nguậy, muốn thoát khỏi mớ hình dung này.Nghe nói còn là một người khiếm thị nữa.Dương Hoa lại đeo thêm một chiếc kính râm cho hình ảnh mà mình đã gạt bỏ kia.Trời ơi!Ông kêu thảm trong lòng, dứt khoát cầm điện thoại nội bộ lên, gọi vào một số: "Vương Trúc Chương à?

Cậu lên đây, tôi có chút việc muốn hỏi cậu."

Mấy phút sau, trưởng phòng bảo vệ đi vào văn phòng của tổng giám đốc.

Ông là người phụ trách công việc bảo vệ cho cả công ti này từ khi mới bắt đầu thành lập.Liếc mắt qua chồng sách trên bàn làm việc, vừa mới mở cửa, thư kí đã nói sơ qua, từ sáng khi nhận được chỗ sách kia gửi đến, sếp Dương đã khoá cửa ở lì trong phòng làm việc không chịu đi ra.Có điều, đúng là không ngờ, một lần mà mua nhiều như thế."

Trúc Chương."

Dương Hoa ló đầu ra khỏi chồng sách, "Tôi có chút chuyện riêng muốn hỏi cậu, nếu cậu thấy khó trả lời quá thì thôi.

Tôi chỉ hỏi vu vơ mấy câu thôi."

Vương Trúc Chương gật đầu."

Ba cậu, ý tôi là chú nhà, từ năm ngoái ông ấy đã không nhìn được nữa đúng không?"

"Vâng."

"Tôi nhớ trước đây chú là một người rất khoẻ mạnh, vẫn luôn đi bơi vào mùa đông."

Dương Hoa dừng lại giây lát, "Tôi chỉ muốn hỏi xem, bây giờ tính tình chú ấy thế nào, liệu có phải..."

Vương Trúc Chương bật cười: "Hoá ra anh hỏi chuyện này.

Không sao, người già bây giờ đã quen rồi, chỉ là thi thoảng cũng sẽ nháo nhào lên.

Cơ mà dù sao cả nửa cuộc đời đã không thích làm phiền người khác.

Lúc mới đầu mẹ em định đút cơm cho ba, làm ông giận tới nỗi đẩy cả người cả bát xuống đất ngay tại chỗ.

Nhưng mà sau đấy ông ấy cũng hối hận, về sau không xảy ra chuyện như thế nữa..."

Dương Hoa hít sâu một hơi lạnh, đoạn sau ông chẳng nghe vào được chữ nào, trong đầu toàn là cảnh tượng Dương Lạc bị đá ngã xuống đất.Gì mà chuyện của trẻ con thì tự nó giải quyết cơ chứ!Chị dâu, đã đến nước này rồi, chi bảo em làm sao mà yên tâm?

Ông âu sầu, lông mày nhíu chặt vào nhau.Không được, nhất định mình phải đi xem, rốt cuộc thằng kia là cái giống gì.Ông siết chặt tay, hạ quyết tâm.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 43


Chương 43

Dù sao con mình vẫn hay sang nhà người ta ăn chực, cũng nên đi cảm ơn người ta.

***

"Chị nói gì?"

Dương Hoa mở to hai mắt, nhìn thẳng vào chị dâu ở đối diện bàn ăn, "Tết đến Lạc Lạc không về nhà?"

Bao Vân gắp một miếng thịt kho tàu vào miệng, rề rà nói: "Phải, đã bảo với chú là nghỉ đông nó phải học thêm tiếng Anh để chuẩn bị du học rồi mà.

Học từ tám rưỡi sáng đến hai giờ hai mươi phút chiều.

Nó lại còn phải học từ mới nữa.

Lấy đâu ra thời gian mà về?"

Dương Hoa cau mày: "Học cả đêm giao thừa luôn hả?"

Bao Vân đưa mắt liếc ông, giọng như đang xem kịch hay: "Giữa chừng được nghỉ năm ngày.

Cơ mà hình như nó tự có sắp xếp khác rồi."

Quả nhiên, Dương Hoa nhảy dựng lên như dự đoán: "Nó nói vậy hả chị?

Ở gần nhà như thế cũng không chịu về nữa?"

Bao Vân nhìn ông, nở nụ cười thoả mãn.Đứa em này, chỉ những lúc cuống cuồng mới có chút đáng yêu.

Nhưng mà mấy năm gần đây trên phương diện sự nghiệp ngày càng lão luyện và khôn khéo, cơ hội được thấy cũng ít hơn hẳn.Ăn cơm xong, Dương Hoa trầm ngâm lái xe về công ti.

Vợ chồng Bao Vân ngồi trên sô pha vừa uống trà vừa trò chuyện."

Hay là mình tìm thời gian ghé qua một chuyến đi."

Dương Trung nói, "Dù sao con mình vẫn hay sang nhà người ta ăn chực, cũng nên đi cảm ơn người ta."

Bao Vân cười, tựa vào vai ông: "Hình như anh nhìn nhận cũng thoáng quá nhỉ."

Dương Trung thật thà thừa nhận: "Thật ra năm xưa anh làm nghiên cứu, vốn định cả đời không lấy ai; kết quả gặp được em, không chỉ kết hôn, còn nuôi được một thằng bé thông minh nữa."

"Có thể gặp được một người như vậy hay không, anh nghĩ đều là duyên số.

Lạc Lạc có thể gặp được."

Ông dừng lại giây lát, "Cũng coi như thằng bé có phúc."

Bao Vân uống hớp trà, gật đầu.Dạo này thời tiết ngày càng trở lạnh.

Trên phố giăng đèn kết hoa, không khí tết ngày càng tràn ngập.

Dì nói năm nay phải đưa cả gia đình con trai cả về quê ăn tết, từ sớm đã giúp Thẩm Hàm mua đồ sắm tết xong xuôi.

Lúc sắp đi bà còn bắt anh lên cân ở nhà, để xem sau khi trở lại anh có chăm sóc tốt cho bản thân mình hay không.Dương Lạc đã đến lớp tiếng Anh học rồi.

Hôm nào cũng phải học hai list trong Hồng Bảo Thư, ngày qua ngày, còn căng thẳng hơn cả khi đi học.

Buổi chiều học xong thì về thư viện tự học, đói thì ăn ít bánh mì lót dạ.

Buổi tối trên đường về nhà trọ, sẽ ăn thêm đồ nóng.Cậu dời mắt khỏi cuốn Mechanics[1] bản gốc trước mặt.[1] Mechanics: Cơ học.Đã ba ngày không ghé qua rồi, tuy rằng ngày nào cũng gọi điện.

Hôm kia dì đi, chẳng biết thầy ở một mình có quen không.Hôm cuối gặp thầy, Thẩm Hàm cầm mấy cuốn sách bản gốc này đưa cho mình.

Lúc nhìn giá, cậu không khỏi giật mình: "Đắt thế này.

Thầy mua từ thời đi học mà không thấy tiếc ạ?"

Thẩm Hàm như ôm vật báu, ôm chỗ sách vừa dày vừa nặng lại vào lòng, nói một cách nghiêm túc: "Đây là thứ mà tôi muốn đọc cả đời.

Có gì mà phải tiếc chứ."

Dương Lạc nhẹ nhàng vuốt ve mặt bìa cứng, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp mà chua chát.Thầy ơi, thật sự quá đáng tiếc.Cậu nhớ khi ấy, Thẩm Hàm đã bảo mình rằng: "Đừng nghĩ tiếng Trung dễ hiểu.

Bây giờ sách mà em đọc đều là bản dịch dựa trên bản gốc, được biên tập, tóm gọn lại mà thành.

Cuốn sách đến được tay em đây, ít nhất cũng qua ba đợt xào nấu."

"Thật ra, càng là sách của chuyên gia, thì diễn giải càng rõ ràng hơn.

Không như khái niệm trong nước, lằng nhằng như mật mã ấy, không làm em hoa mắt chóng mặt thì không thôi."

Anh nghiêng đầu mỉm cười, "Chỉ cần em đọc quen những thuật ngữ thường gặp, thì sẽ dễ hơn hẳn..."

Ngoài cửa sổ, sắc trời tối mịt hoàn toàn.

Dương Lạc nhìn đồng hồ, tám rưỡi.Hôm nay đến đây thôi.Cậu đẩy ghế ra, đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.Quay về gọi điện, là có thể nói chuyện với thầy nhiều hơn.

Nghĩ vậy, cậu bước nhanh ra ngoài.Mua một túi thịt bò kho, một chiếc đùi gà muối ở sạp hàng ven đường, sau đó bảo chủ quán lấy hộp cơm đựng một phần cải thìa nấu với nước luộc gà.

Bà chủ trung niên mập mạp vừa gói đồ giúp cậu, vừa cười bảo cậu rằng: "Hôm nay thịt bò kho bán đắt lắm, chỉ còn lại chỗ này thôi.

Số cháu may lắm đấy, trở về chắc chắn sẽ có chuyện tốt."

Dương Lạc cảm ơn bà, xách túi đi về nhà, trong đầu thấp thoáng nghĩ đến câu nói của bà chủ.Chuyện tốt à?Một buổi tối bình thường thế này, sẽ có chuyện tốt gì chứ?
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 44


Chương 44

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, Thẩm Hàm...

***

Hai tay Dương Lạc đều xách đồ, nên đành nương theo ánh trăng lên lầu.

Lúc đi đến đoạn cầu thang cuối cùng, chợt nhiên phát hiện trước cửa có một bóng đen.

Cậu sững người, tăng tốc đi lên, bật đèn."

Thầy!"

Cậu khẽ gọi một tiếng.Thẩm Hàm ôm chân, cuộn mình ngồi trước cửa nhà cậu, tựa đầu lên vách tường, trong lòng có một chiếc túi bóng, bên cạnh để một cặp lồng hình tròn.

Anh nhắm mắt, Dương Lạc gọi cũng không nhúc nhích.Dương Lạc vội vàng cúi xuống, để túi đồ trong tay sang bên cạnh, lay người anh."

Thẩm Hàm ơi?"

Thẩm Hàm chậm rãi mở mắt, vẫn còn đôi chút mông lung: "Em về rồi à?

Tôi mang canh gà cho em đây."

Dương Lạc chạm tay vào mặt anh.

Quả nhiên lạnh toát như băng.

Cậu nửa ôm nửa đỡ anh dậy, trong lòng vừa vui vừa xót: "Đến mà chẳng nói với em một tiếng.

Thầy chờ lâu chưa?

May mà hôm nay em về sớm."

Cậu ôm Thẩm Hàm ở trức người, lấy chìa khoá ra mở cửa, đỡ anh vào trong ngồi xuống trước.Bấy giờ Thẩm Hàm mới tỉnh hẳn, cười bảo cậu rằng: "Không sao, buổi tối tôi mới từ nhà đi."

Dương Lạc lại đi ra ngoài, mang hết đồ đạc bên ngoài vào: "Dì đi rồi mà thầy?

Canh gà đâu ra thế ạ?"

Cậu mở nắp ra, hương thơm nóng hổi phả vào mặt."

Mua ở quán ăn dưới lầu.

Chỗ em có nồi chứ?"

"Có ạ."

Dương Lạc gật đầu, "Em cũng mua ít đồ ăn đêm.

Để em đi hâm nóng, lát nữa mình cùng ăn."

Cậu cởi áo khoác ra, đắp lên chân Thẩm Hàm: "Em xin lỗi, ngay cả một cái máy sưởi cũng không có.

Em sẽ ra ôm thầy ngay."

Cậu cười khẽ, tức tốc hôn chụt lên má Thẩm Hàm rồi đi ra.Thẩm Hàm che đi nơi cậu vừa hôn, mặt thoáng đỏ lên.Dương Lạc nhanh nhẹn, chỉ hơn mười phút, mấy đĩa thức ăn đã được dọn lên.

Cậu ngồi bên cạnh Thẩm Hàm, ngoảnh đầu nhìn anh chăm chú."

Thầy ơi."

Cậu chợt chạm tay vào tóc Thẩm Hàm, "Sao lại hơi ướt thế này?"

"Tôi sợ về muộn không kịp tắm, nên tắm trước rồi mới đi."

Thẩm Hàm cầm bát canh mà Dương Lạc đưa cho mình.Ấm quá đi.Dương Lạc uống một hớp canh lớn, sau đó nói một cách nghiêm túc: "

Sau này thầy gọi trước cho em rồi hẵng tới.

Em biết thầy không muốn làm em tất bật.

Nhưng mà, chốc nữa nhất định em phải đưa thầy về."

"Không cần đâu, tối nay tổi ngủ lại đây là được rồi."

Thẩm Hàm bình tĩnh nói.Tay Dương Lạc thoáng run, thịt bò vừa gắp lên lại rơi vào đĩa.

Cậu cất cao giọng, vô thức lặp lại: "Ngủ lại đây ấy ạ?"

Nghe giọng cậu ngạc nhiên, Thẩm Hàm bật cười: "Tôi chỉ lo trời đã khuya quá rồi mà em cứ nhất quyết đòi đưa tôi về.

Nên mới muốn ở lại đây qua đêm luôn.

Em xem, tôi đã để hết quần áo ngủ các thứ trong túi rồi này."

Hai má anh ửng đỏ, cả khuôn mặt như sáng lấp lánh dưới ánh đèn màu cam, nom rung động khôn tả.Dương Lạc sững sờ nhìn anh, người mà bản thân mình khao khát đã lâu, nay lại tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn dâng lên tận cửa...

Cậu nghĩ ngợi giây lát, nhanh chóng xốc lại tinh thần, vội vàng gắp mấy miếng thịt bò vào miệng, nuốt gọn xuống cùng nước miếng tiết ra nơi đầu lưỡi.Ăn xong, Dương Lạc lấy sách chữ nổi dự định tặng cho anh ra: "Nếu thầy chán thì đọc cái này đi ạ, vốn định đến tết sẽ tặng thầy."

Thẩm Hàm sờ vào cuốn sách dày dày: "Sách gì thế?"

Dương Lạc cười: "Sách giải trí ạ.

Thầy đọc thì biết."

Dứt lời xoay người đi tắm.Mở vòi hoa sen, mấy giây sau, nước nóng đổ ào xuống người.

Chẳng bao lâu, trong phòng tắm đã mờ hơi sương.

Dương Lạc vừa sát xà phòng, vừa thầm đếm cừu.Một con cừu, hai con cừu, Thẩm Hàm...

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, Thẩm Hàm...Cậu bất đắc dĩ dựa trán lên lớp gạch sứ lạnh toát như băng.

Không xong rồi, trong đầu toàn là hình bóng của Thẩm Hàm.

Cậu ngẩng đầu lên, từ từ đưa tay xuống phía dưới...Tắm xong đi ra, nhìn thấy Thẩm Hàm ngồi trên giường, quần áo trên người đã thay, đang rúc mình trong chăn, sách mở ra đặt trên đùi.

Dương Lạc mặc áo khoác, cẩn thận vén chăn chui vào, phát hiện bên trong rất ấm."

Em không có thói quen nằm đệm sưởi.

Ban nãy có phải lạnh lắm không?"

Cậu ôm lấy bàn tay Thẩm Hàm.

May mà vẫn ấm, không lạnh toát như bình thường.Thẩm Hàm quay đầu sang, không trả lời cậu ngay mà lấy làm lạ nói: "Em tắm lâu thế, ngón tay cũng nhăn hết cả rồi."

Chắc hẳn anh đã súc miệng, vừa lên tiếng là có thể ngửi thấy hương bạc hà tươi mát.Mặt Dương Lạc đỏ lên, ngoảnh đầu đi: "Mùa đông mà thầy, bên trong ấm như thế, tất nhiên phải tắm lâu hơn rồi ạ."

Cậu nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, "Sắp mười một giờ rồi, thầy chưa ngủ ạ?"

"Khi nào em ngủ?"

Thẩm Hàm hỏi ngược lại cậu."

Em ôn lại hai list hôm nay một lần đã.

Thầy mệt thì cứ ngủ trước đi ạ."

Dương Lạc nhẹ nhàng ấn môi lên mái tóc anh.Thẩm Hàm gật đầu: "Được.

Em học xong thì đi ngủ sớm nhé."

Dương Lạc cởi áo khoác giúp anh, gấp lại rồi đặt lên tủ đầu giường.

Thẩm Hàm nằm rúc vào chăn, nhỏ giọng chúc cậu ngủ ngon."

Thầy ngủ ngon."

Dương Lạc cúi xuống hôn lên má anh, sau đó cầm lấy quyển Hồng bảo thư.Như vậy là được rồi.Cậu nhìn Thẩm Hàm đang ngả lưng bên cạnh mình, đưa tay xoa mái tóc anh.

Bỗng nhiên cảm thấy mình như một chú sư tử lớn, đang canh chừng con mồi khó khăn lắm mới bắt được.Thứ đồ ăn mà ngay cả một miếng cũng chưa động đến.Cậu lặng lẽ cười, lòng cũng theo đó mà tĩnh tại.

Giở sách ra, học mau rồi ngủ đi thôi.Thẩm Hàm lẳng lặng nằm nghiêng người.

Có thể nghe thấy tiếng tim mình đập từng hồi.Trong chăn có mùi hương quen thuộc, không hiểu sao lại khiến người ta yên lòng.Nhưng tại sao trên mặt lại nóng như thế?Anh nằm trên gối, khẽ khàng xoa mặt.Mấy ngày không gặp em ấy, do dự tái hồi, rồi cũng tìm cớ mang đồ ghé qua.Ngay cả quần áo ngủ tôi cũng mang theo.Lòng thầm nhớ lại những lời mình vừa nói.

Thẩm Hàm cắn chặt môi dưới.Câu đấy mà cũng nói ra được!Anh không khỏi giận lây sang Dương Lạc bên cạnh.Giận gì chứ?

Anh cả kinh trong lòng.

Mình đang giận cái gì chứ?Mặt tiếp tục vùi sâu vào gối.Rốt cuộc mình, đang nghĩ gì thế này?
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 45


Chương 45

Tất cả chuyện này, đều đáng giá.

***

Buổi sáng, lại là buổi sáng.Từ nhỏ chú hai đã dạy Dương Lạc rằng: Cuộc đời con người, phải không ngừng đấu tranh với bản thân mình, tận dụng từng cơ hội trui rèn ý chí.

Chẳng hạn như mùa đông thức giấc, phải ngồi dậy ngay lập tức, nhanh chóng mặc quần áo.

Người nào cứ lề mề nán lại trong chăn thì ý chí tuyệt đối kém cỏi, chắc chắn thuộc hạng người mà khi rơi vào phe địch sẽ phản bội lại phe mình ngay.Điều này ắt hẳn liên quan đến nỗi khổ khi phải gọi cháu trai rời giường của ông, từ thời Dương Lạc còn tấm bé.

Có điều bây giờ, Dương Lạc lại luôn giữ tác phong mặc quần áo bằng một tốc độ khiến người khác phải trợn mắt níu lưỡi.Mùa đông, ngoài trời mưa bay lất phất, thời tiết khiến tâm thần người ta rét lạnh.

Đồng hồ báo thức trong ký túc xá vừa reo, hai ba phút sau, cậu đã quần áo chỉnh tề vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Bình thường phải đến lúc ấy thì bọn Hàn Nghị mới mở mắt ra, ló đầu khỏi ổ chăn kín kẽ, đưa mắt nhìn theo bóng lưng cậu, lại một lần nữa mặc niệm trong lòng: Thằng này chả biết bị cái gì nhập nữa.Vậy nhưng, Dương Lạc nhếch môi, nở nụ cười đầu tiên trong ngày.

Thẩm Hàm nằm quay lưng bên cạnh, tựa vào lòng mình ngủ, chỉ cần hơi cúi xuống là có thể chạm được mái tóc mềm mại của anh.

Nghĩ ngợi, Dương Lạc không kìm được kéo anh kề sát vào mình hơn.Cậu để một tay ở dưới cổ Thẩm Hàm, tay còn lại vòng qua lưng anh.

Nhiệt độ cơ thể của hai người sưởi ấm cả ổ chăn.Dương Lạc khẽ khàng hôn lên mái tóc Thẩm Hàm, nơi đầu mũi đồng thời ngửi được mùi dầu gội thanh sạch và dịu nhẹ.

Cậu nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường: Vừa mới qua bảy giờ.Vẫn còn sớm chán, cậu thầm nghĩ, đủ thời gian cho mình nằm trên giường ôm thầy thoả thích.Mùa đông trong ký ức của Thẩm Hàm, luôn là ba thứ: Chăn bông, canh xương, đệm sưởi.

Thứ cuối cùng luôn là quan trọng nhất, vì sẽ chẳng có ai muốn cởi quần áo, chui vào một nơi lạnh như hầm băng bao giờ cả.Chỉ là, thỉnh thoảng cũng sẽ quên tắt điện, nửa đêm nằm mơ cháy nhà mà tỉnh giấc; sau đó cuộn chăn xuống đất, đi đi lại lại quanh giường, chờ đến khi mặt giường trống trơn bớt nóng.Khốn khổ đôi ba lần như thế, dần dần cũng có kinh nghiệm, lần nào trước khi lên giường cũng tắt đệm sưởi đi.

Nhưng giường trong nhà là Nhan Thanh mua giúp, nói rằng sợ anh ngủ sẽ trở mình ngã xuống; nên đành mua một chiếc giường đôi.

Kết quả buổi tối, đang nằm ủ ấm trong chăn, lăn qua lăn lại, lăn đến chỗ mặt giường trống sẽ thấy hơi lạnh, cảm giác hết sức khó chịu.Mà lúc này đây, trong giấc mơ của Thẩm Hàm xuất hiện một chiếc đệm sưởi ấm áp, bao bọc lấy mình từ phía sau; mỗi khi anh lăn ra ngoài, đệm sưởi sẽ nhanh chóng kéo anh lại mà bao bọc tiếp.

Thẩm Hàm khoan khoái rụt cổ lại, đã muốn mua một chiếc đệm như vậy từ lâu lắm rồi.

Trong cơn mơ màng, anh vẫn cố trở mình, muốn nhìn cho rõ rốt cuộc là nhãn hiệu gì.Dương Lạc thoáng cảm thấy người trước mặt cử động, lát sau, thấy Thẩm Hàm xoay người về phía mình, cố gắng mở mắt ra.

Cậu không nhịn được cười: "Thầy tỉnh chưa?"

Thẩm Hàm vốn đang gắng sức mở mắt để nhìn nhãn hiệu, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình.

Bấy giờ mới dần tỉnh táo, nhớ ra hôm qua mình và Dương Lạc ngủ chung."

Thầy, tối qua ngủ ngon không ạ?"

Dương Lạc kề sát đầu mũi lạnh toát lên khuôn mặt anh, dụi tới dụi lui.

Thẩm Hàm khẽ nheo mắt mỉm cười, đưa tay giữ đầu cậu, không để nó hoành hành nữa."

Cũng ngon giấc lắm.

Tôi còn mơ thấy một chiếc đệm sưởi nữa đó."

Dương Lạc sững người: "Đệm sưởi?

Sao lại mơ thấy thứ ấy?

Thầy thấy lạnh lắm ạ?"

Thẩm Hàm cười thành tiếng: "Làm gì có."

Anh đưa tay vòng qua thắt lưng Dương Lạc, ôm lại cậu, "Tôi ngủ rất ngon.

Cảm ơn em."

Khoảng thời gian này, chỉ cần có thể ôm Thẩm Hàm, dụi dụi vài chỗ, trong lòng Dương Lạc đã thoả mãn.

Thẩm Hàm chủ động chạm vào cậu, thứ kích thích này, cũng không phải tính theo diện tích tiếp xúc.

Cánh tay nhẹ nhàng đặt ngang hông cậu đó, ứ như một viên nam châm, hút trọn đầu mút thần kinh toàn thân cậu.Cậu hơi ngẩng đầu dậy, cẩn thận hít vào thở ra thật sâu: "Thầy à, nếu còn không dậy thì em sẽ muộn mất."

Cả hai từng người mặc quần áo xuống đất.

Dương Lạc hỏi anh: "Thầy có muốn dùng nhà vệ sinh trước không ạ?"

Thẩm Hàm có vẻ hết sức kinh hãi, cứ ngây ra như phỗng, mãi hồi lâu sau mới cúi đầu xuống, chậm rãi lên tiếng: "Không cần đâu."

Dứt lời, mặt đã đỏ ửng.Bấy giờ Dương Lạc mới nghĩ đến, trong trí nhớ ngoài ở nhà ra, chưa từng thấy Thẩm Hàm đi vệ sinh bên ngoài.

Cậu thấp thoáng cảm thấy có gì đấy sai sai, nhưng lại chẳng nói được nguồn cơn.Trong nhà thoáng chốc im ắng."

Thật ra."

Thẩm Hàm ngẩng đầu lên, sắc đỏ trên mặt hằn càng thêm sâu, "Tại tôi không nhắm đúng hướng được, có thể sẽ làm bẩn mặt đất, thế nên..."

"Xin lỗi."

Chỉ một câu nói mà có mấy đoạn ngập ngừng mất tự nhiên.

Nhưng anh vẫn cố gắng nói rõ từng từ từng chữ, trên mặt mang theo áy náy chân thành, hơn cả là vẻ bình tĩnh và kiềm chế.Dương Lạc nhìn anh.

Một người hiền lành như thế, kiêu ngạo như thế, dẫu phải cúi đầu trước mặt người mình thích vì nỗi khốn đốn của bản thân, cũng vẫn đẹp đẽ lạ lùng đến vậy.Trái tim cậu bất chợt đau nhói.Cứ tưởng tình cảm của mình đã rất sâu nặng, đã thấu hiểu tất cả nơi anh, có thể nói ra những câu lý lẽ, để anh thoát khỏi chướng ngại trong lòng.

Nhưng vẫn không nhận ra rằng, người ấy đã phải cất giấu đớn đau để sống an yên bên mình, sau lưng chẳng thể thoát khỏi bất tiện và thất ý.Dương Lạc chỉ thấy đầu mũi cay cay.

Cậu đi lên, kéo một tay Thẩm Hàm, tay còn lại giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh."

Em xin lỗi."

Giọng cậu nghẹn ngào."

Em chưa bao giờ biết cả."

Không sao kìm được, âm thanh vẫn cứ khàn khàn."

Thầy không cần phải thế.

Chúng ta ở bên nhau thì không cần!"

Tay cậu rời khỏi gương mặt Thẩm Hàm, tức tốc lau đi nước mắt trên mặt mình.Sau cùng, cậu nhấn nhá từng từ từng chữ: "Chúng ta thử một lần, được không?"

Thẩm Hàm gật đầu.Trước nay anh vẫn không thích phô bày tình cảnh khốn đốn của mình cho người khác.

Nhất là với Dương Lạc, đã khó lại càng khó hơn.

Anh che giấu bản thân quá sâu, để đến khi nói ra, mới phát hiện những nỗi tủi hờn mà mình cố quên, hoá ra lại cũng ảnh hưởng đến cả chính mình.Có điều, từ khoảnh khắc anh lên tiếng đó, anh đã biết: Tất cả chuyện này, đều đáng giá.

Như con mèo mướp mà hồi bé trong nhà từng nuôi, giữa trưa mùa đông, sẽ nằm đùa nghịch phía trước cái ghế của bà ngoại, ngửa người, hai chân trước co lại trước ngực, để lộ cái bụng, vậy là có thể tận hưởng niềm vui được gãi bụng...Dừng chân lại, Dương Lạc đứng sau lưng anh, giữ đôi vai anh, để anh dịch thêm mấy bước."

Được rồi ạ."

Suy nghĩ mới nãy trong đầu Thẩm Hàm lập tức bay biến.

Nhưng vừa mới gật đầu xong, đâm lao đành phải theo lao thôi.Anh kéo khoá quần xuống, đưa tay vào lấy mình ra.

Động tác ngày thường làm đi làm lại mấy lần, bây giờ lại có vẻ rung động đến thế, ngay cả hơi thở cũng lắng đọng lại."

Tôi xong rồi."

Anh nhỏ giọng báo lại với Dương Lạc.Từ lúc vào cửa, Dương Lạc đã ghim ánh nhìn lên gáy anh.

Nghe Thẩm Hàm bảo xong rồi, cậu đưa tay vòng qua người anh từ sau, đặt tay lên tay Thẩm Hàm, nhẹ nhàng giúp anh điều chỉnh."

Được rồi ạ."

Dứt lời, Dương Lạc quay đầu đi, rất không có tiền đồ mà đỏ mặt.Thẩm Hàm nhắm mắt lại.Lần sau, nhất định phải suy xét chu toàn mới gật đầu, nhất định phải thế.Tiếng nước chảy tan dần.

Thẩm Hàm vội vàng mặc quần như muốn tiêu huỷ chứng cứ.

Dương Lạc cũng gần như không chịu nổi, giật nước xong thì kéo anh sang bệ rửa bên cạnh, mở nước ấm rửa tay.Thẩm Hàm vừa rửa vừa tức giận nói: "Em cũng rửa đi.

Chẳng có ai thích giúp người khác làm loại chuyện này cả."

Dương Lạc cầm lấy hai tay anh từ phía sau, cùng nhau rửa tay bên dưới vòi nước chảy, ngón tay quấn quít nhau, dần dần tạo nên mấy phần mờ ám.

Cậu chậm rãi ghé sát Thẩm Hàm, nhỏ giọng nói: "Thầy đừng nói chắc chắn thế.

Đâu phải là không có ai thích chứ."

Cậu đặt đầu lên vai Thẩm Hàm: "Như em đây..."

Giọng nói bé dần.

Mặt hai người đều đỏ bừng.Dương Lạc nghiêng đầu, mơn trớn cắn vào vành tai Thẩm Hàm, hơi thở không nén được dồn dập.

Hồi lâu sau, mới nghe Thẩm Hàm lí nhí một câu: "Em không phải đi học à?"

"Để tối, được không?"

Dương Lạc chỉ cảm thấy tầm mắt sáng rực, trên mặt toát lên vui mừng khó tin, hệt như một chú chó to xác cuối cùng cũng được chủ nhân dắt ra ngoài tản bộ.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 46


Chương 46

Nhất định sẽ có một người rất yêu thằng bé, sau đó cùng sống những ngày ngọt lành.

***

Hôm nay mẹ của Dương Lạc ra ngoài mua thức ăn, trên đường về nhà gặp một nữ giáo sư ở khoa khác, họ Hoàng, cũng đi mua thức ăn.

Hai người cùng nhau đi về khu nhà dành cho giảng viên."

Sao lại mua nhiều thức ăn thế?

Không phải dạo gần đây giáo sư Hoàng đang thực hiện ăn bao nhiêu nấu bấy nhiêu, tốt nhất là không dư thừa à?"

Bao Vân nhìn người ta hết mua gà lại mua cá, nhìn lại túi của mình thì chỉ có mấy cây cải thìa, hai túi đồ chín.

Đúng là không bì được mà.Giáo sư Hoàng thở dài: "Cũng tại con trai sắp về ấy mà."

Bao Vân bật cười: "Ừ nhỉ, vừa cưới đã dọn ra ngoài, làm mẹ chắc là không quen đúng không?"

"Không quen cũng không sao.

Chủ yếu là khó chịu trong lòng thôi.

Hôm chúng nó cưới, tôi cứ nhìn mãi thôi.

Thằng con tôi ấy, cô biết mà, ngoại hình cũng khá, bây giờ lại có sự nghiệp.

Tôi nhìn nó là lại nghĩ...Bà dừng lại, cười với Bao Vân: "Tôi thấy cô cũng làm mẹ, Dương Lạc nhà cô lại khá như thế, nên mới nói thật với cô.

Trước mặt người khác tôi chưa bao giờ nói đâu."

"Tôi chỉ muốn nói là, vất vả lắm tôi mới nuôi được thằng con trai nên người, cuối cùng vẫn bị người ta giành mất.

Sau này nó sống cuộc sống của gia đình nó, ngoài lễ tết ra, người làm mẹ được đặt ở đâu?"

Bà nhìn Bao Vân tỏ ra dửng dưng như không, cười khổ: "Bây giờ cô chưa hiểu được đâu.

Chờ sau này Dương Lạc kết hôn rồi, có lẽ cô sẽ hiểu.

Dù sao mình cũng tốn nhiều tâm huyết cho nó thế cơ mà!"

"Hầy hầy, cô xem, nói mãi cũng đến nhà rồi.

Cô đi thong thả nhé, tôi vào trước đây."

Bao Vân chào tạm biệt bà, nhìn bà xách hai chiếc túi lớn nặng trĩu, đi vào một căn hộ.

Sau đó ung dung xách túi đồ của mình đi về phía trước.Có lẽ tại mình không có bản năng người mẹ mãnh liệt như thế.

Dù rằng hồi Dương Lạc còn bé, vẫn đáng yếu đến nỗi mình cứ muốn ôm trong lòng mãi thôi.Bao Vân khẽ mỉm cười.

Đúng là rất đáng yêu.Có lẽ cũng liên quan đến việc nghiên cứu về nữ quyền của mình, nhận định rằng phụ nữ có thể một mình sinh tồn mà chẳng cần phụ thuộc vào người khác, bất kể là chồng hay con trai, bất kể là thể xác hay tinh thần.

Dần dần tạo ra cách nhìn nhận như vậy.

Cuộc sống là của bản thân mình, cứ đặt trọng tâm lên người khác, chẳng khác nào bị hồn người khác nhập vào vậy, rất đáng sợ.Đối với con trai, cũng hệt như thế.Lạc Lạc mạnh mẽ hơn người khác nhiều.

Bao Vân thoáng ngẩng đầu lên, tự hào nghĩ.Mình nuôi được một cậu con trai xuất sắc như thế, nhất định sẽ có một người rất yêu thằng bé, sau đó cùng sống những ngày ngọt lành.Có điều, nếu thằng bé có thể đưa người ta về ra mắt thì hay rồi.

Năm nay đã nói sẽ không về ăn tết, ắt hẳn là để ở bên người ta.

Nếu đưa về được, thì đã có thể đoàn viên cùng nhau rồi.Chỉ còn lại ba người già, đúng là trống vắng thật.Đang nghĩ ngợi thì ngẩng đầu lên, đã thấy Dương Trung đang đứng trước cửa nhà mình, nghênh đón từ xa."

Đã bảo anh là em xong ngay rồi mà.

Chỉ cần một người đi thôi.

Được rồi, cứ để em xách."

Đang nói thì đồ trong tay đã bị lấy đi.Bao Vân bật cười, vậy cũng được lắm chứ.

Lâu lắm rồi hai người không đón giao thừa riêng với nhau.À, đúng rồiA.

Còn có Dương Hoa nữa.Thôi, nghĩ cách để chú ấy đi công tác là được rồi.Bao Vân ra quyết định, đi theo Dương Trung, một trước một sau lên lầu.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 47


Chương 47

Hôm nay nắng đẹp lạ thường, ngỡ như gột rửa cho cả trời đông âm u.

***

Cầm điện thoại, sau mấy tiếng Tút...

Tút...

Giọng nói quen thuộc của Nhan Thanh truyền đến."

Tiểu Hàm đấy à, sao gọi sớm thế?"

Thẩm Hàm bật cười: "Đâu còn sớm nữa?

Chắc chắn Hạo Hạo đã dậy được một lúc rồi."

Giọng nói vốn mang theo bông đùa của Nhan Thanh cũng dịu đi đôi chút: "Đã đọc sách hơn một tiếng rồi.

Lúc đi vào còn bảo muốn ăn lê, đã gọt xong rồi, chỉ chờ nó ra xơi thôi."

"Vẫn cắt thành từng miếng, cắm sẵn tăm vào chứ?"

Thẩm Hàm hỏi một cách thấu hiểu."

Tất nhiên rồi.

Bây giờ anh đi lại trong nhà cũng phải rón ra rón rén ấy chứ."

Hai người đồng loạt bật cười."

Tối mai vẫn đến nhà anh ăn giao thừa chứ hả?"

"Vâng.

Lại làm phiền anh rồi."

"Phiền gì mà phiền.

Nguyên liệu mẹ anh đã mua xong mang đến, Hạo Hạo nói ngày mai sẽ xuống bếp.

Hai chúng ta chỉ cần ngồi không hưởng thụ là được rồi."

Thẩm Hàm thích thú cười một tiếng.Nhan Thanh dừng lại giây lát, đổi giọng: "Chú muốn đến nhà anh thật chứ?

Cậu kia đâu?

Nếu đi chung thì phải mang lì xì theo đấy nhé."

"Em ấy không đi đâu."

Thẩm Hàm cảm thấy tai mình nóng lên, "Em ấy về nhà."

Nhan Thanh thở dài: "Vậy thì vẫn là ba người chúng ta.

Năm nay Hạo Hạo lại phải thi Đại học, thức qua đêm được với anh cũng chỉ có chú.

Tối nay chú nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đến lúc đó anh không cho chú lên giường đâu đấy.

Có điều chú cũng đừng giấu cậu ấy kĩ quá, anh đây đã chuẩn bị xong cả tràng lời nói rồi, chờ ngày được diện kiến."

Nhiệt độ trên mặt Thẩm Hàm ngày càng cao, vội vàng nói thêm ba câu rồi tạm biệt, bỏ điện thoại xuống.

Vô thức giơ tay lên, áp vào má, chỉ cảm thấy nóng bừng.Đấy là buổi học cuối cùng của năm cũ.

Trong lớp có mấy chỗ ngồi trống.

Trong giờ giải lao, Dương Lạc ném bút xuống, nằm nhoài trên bàn."

Để tối, được không?"

Cảnh tượng Thẩm Hàm cúi đầu đẩy mình ra hồi sáng lại hiện ra trước mắt.Để tối được không.Cậu thầm nhắc lại, môi cũng theo đó mà mấp máy.Quả nhiên khó lòng kháng cự.Dương Lạc gục đầu vào khuỷu tay, khoé môi không kìm được nhếch lên.

Trong lòng lại rúng động từng hồi, tầm mắt không ngừng xuất hiện dáng hình Thẩm Hàm.Ngồi tựa trên giường, hơi cúi đầu, vùng cổ tạo thành đường cong tuyệt đẹp.

Sau đó chậm rãi dời tầm mắt xuống dưới...Cậu thình lình ngồi thẳng lưng.

Xung quanh, có người cắm cúi ghi chép, có người gục xuống bàn nghỉ ngơi.

Bấy giờ Dương Lạc mới hắng giọng, đưa tay lên lau trán.

Đã toát một lớp mồ hôi mỏng.

Cậu chợt nhớ lại hồi cấp hai, trong nhà có mua một quyển sách giáo dục giới tính, bìa màu cam nhạt, dày hơn một trăm trang.

Chẳng biết là ba hay chú, hừm, có lẽ khả năng là chú nhiều hơn, còn viết mấy câu ghi chú vào trong.

Chẳng hạn như ở tiêu đề chương Lần đầu tiên thiếu niên xuất tinh còn đánh dấu sao.

Bên cạnh thì viết lời nhắc nhở thân tình Đừng ngại, mọi người ai cũng thế cả...Dương Lạc mỉm cười, đáy lòng gợn sóng.Buổi chiều vừa tan học, Dương Lạc đã đeo ba lô vội vàng đạp về đến nhà Thẩm Hàm.

Hôm nay nắng đẹp lạ thường, ngỡ như gột rửa cho cả trời đông âm u.Bảo với thầy là tết đến mình không về nhà, hỏi thầy có muốn thu nhận mình không.

Chẳng biết thầy sẽ có biểu cảm thế nào?Dương Lạc ra sức đạp xe, bất giác tăng thêm mấy phần, như thể làm vậy sẽ có thể áp chế xung động mãnh liệt nhất nơi đáy lòng.Đi qua ngã tư phía trước, rẽ thêm hai lần là đến khu phố Thẩm Hàm sống.Đúng lúc còn mười mấy giây là đèn đỏ, Dương Lạc guồng chân thật mạnh, tăng tốc.

Khi bánh xe lăn qua làn đường dành cho người đi bộ, chẳng biết tại sao trong đầu lại hiện lên những thuật phòng thân chú hai từng dạy cho: Như làm sao để quan sát mức độ hung hãn của kẻ trộm mà quyết định có nên bỏ của chạy lấy người hay không, như làm sao để trèo tường vào trường mà không bị trật khớp; và còn, làm sao điều chỉnh tư thế để khi bị đâm xe sẽ giảm thiểu thương tích đến mức nhỏ nhất...Cột đèn phía trước, từ vàng chuyển xanh.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 48


Chương 48

Vậy xin em hãy nhìn tôi, hãy cầu phước cho tôi, mau mau đến bên cạnh em.

***

"A lô, xin chào."

"...Ừm, đây là điện thoại của Dương Lạc phải không ạ?"

"Phải.

Tôi là mẹ của thằng bé, nó vừa gặp tai nạn xe, bây giờ đang làm kiểm tra, không tiện nghe máy.

Cậu là ai, có việc gì không?"

"...Tôi là thầy giáo cũ của em ấy...

Ở bệnh viện nào thế ạ?"

"À, là khoa cấp cứu bệnh viện thành phố.

Cơ mà ấy, thầy không cần lo đâu...

Ơ, sao đã cúp máy rồi?"

Thẩm Hàm bình tĩnh đứng trước điện thoại.Hơn mười phút trước."

Thầy..." (Bị ngắt lời)"Em chạy đi đằng nào rồi, không phải đã bảo tan học sẽ ghé qua à?"

"Thầy đang đợi em ạ?"

"Ai đợi em chứ! (Giọng nói nhỏ dần) Tôi chỉ sợ em không giữ lời, đồ ăn một mình tôi không ăn hết được."(Mỉm cười) "Được, chắc chắn em sẽ về.

Thầy đợi em thêm lát nữa.

Chắc khoảng hai giờ đi ạ."

"Em còn định làm gì nữa?"

"Hừm, nói chung là có chuyện gấp ạ.

Nếu thầy đói thì cứ ăn trước.

Vậy thôi, đến lúc đó em sẽ ghé qua."

Đây chính là chuyện gấp mà em nói ư?

Thẩm Hàm chậm rãi đi đến bên cạnh giá treo quần áo, mặc thêm áo khoác, kéo khoá lên, sau đó cầm lấy chiếc gậy dựng bên tường; cuối cùng đẩy cửa ra, đóng chặt, khoá kĩ, xuống lầu.Mỗi một động tác, một một bước chân đều hết sức dè dặt.Gắng gượng giữ cho bản thân bình tĩnh, gắng gượng cẩn trọng tái hồi.

Tôi biết mình có khiếm khuyết, biết em không muốn làm tôi lo, không muốn tôi xảy ra chuyện vì sốt sắng.Nhưng mà, tôi chẳng bận tâm – chẳng bận tâm đến hai mắt mù loà, chẳng bận tâm đến đôi chân cứ không ngừng tăng tốc, chẳng bận tâm suy xét đến người nhà đang trông nom cạnh em.Nếu em có thể được như lời em nói, sẽ luôn ở bên tôi, vậy xin em hãy nhìn tôi, hãy cầu phước cho tôi, mau mau đến bên cạnh em.Thẩm Hàm siết chặt cây gậy trong tay, vững vàng cất bước về phía trước.Bao Vân ngạc nhiên nhìn điện thoại trong tay, sao cậu này còn nóng lòng hơn cả mình thế này, mình vẫn chưa nói xong mà?

Thật ra ban đầu chỉ bất tỉnh một lúc, còn ngoài mấy chỗ trầy da cũng chẳng làm sao.Dương Hoa từ trong phòng đi ra, đưa cho bà một tách trà nóng: "Lúc nãy ai gọi điện thế ạ, không có chuyện gì gấp chứ?"

"Thấy bảo là thầy của nó, nhưng mà nghe giọng trẻ lắm.

Lạc Lạc đâu?"

"Vừa kiểm tra toàn thân xong, bây giờ anh đang trông nó bôi thuốc."

"Được.

Chị em mình mau qua tìm nó đi.

Hình như chị làm sai một việc rồi."

Bà quay đầu, trên mặt vừa như đang cười mà lại như không cười.Dương Dương Hoa trợn mắt níu lưỡi nhìn bà: "Đó không phải là điện thoại cả Dương Lạc à?

Chị định làm gì thế?

Đừng doạ em!

Hôm nay em đã bị doạ cho khiếp vía rồi."

Bao Vân giơ tay vỗ vai ông: "Vậy thì chú chịu khó cố gắng đi."

Nói xong, không để ý đến ông nữa, một mình đi vào phòng bệnh.Bấy giờ Dương Lạc đã bôi thuốc xong, mặc quần áo hẳn hoi ngồi tán gẫu với ba.Bao Vân ngồi lên chiếc ghế đối diện họ, trả điện thoại lại cho Dương Lạc: "Có người gọi điện cho con, mẹ nghe giúp con rồi.

Thấy bảo là thầy con đấy."

Dương Lạc nhanh chóng cầm lấy điện thoại.

Mở ra kiểm tra, quả nhiên, quả nhiên là Thẩm Hàm gọi.Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò la của mẹ, Dương Lạc làm động tác xin tạm dừng với bà, đứng lên, gọi đến số máy bàn nhà Thẩm Hàm.Tút...

Tút...Mau nghe máy, thầy ơi, mau nghe máy đi mà!

Dương Lạc thầm gào thét.Nhìn vẻ mặt sốt sắng của con trai, Bảo Vân thở dài: "Hình như cậu ấy lo cho con lắm, chưa đợi mẹ nói xong đã cúp máy rồi.

Mẹ mới chỉ bảo là con gặp tai nạn xe thôi, cậu ấy hỏi bệnh viện, mẹ cũng nói cho.

Bây giờ chắc đang trên đường đến đây rồi."

Dương Lạc không nhìn bà, nhét điện thoại vào túi rồi chạy ra ngoài.

Dương Hoa ở cửa kéo cậu: "Cháu lại lên cơn gì thế?

Cháu không dặn dò gì, mẹ cháu cũng chỉ nói thật thôi.

Xúc động làm gì, muốn bị tông thêm lần nữa chắc!"

Ông thả chậm lại, "Không thử nghĩ xem ba mẹ với chú lo lắng cho cháu bao nhiêu?

Lớn thế rồi!"

Dương Lạc xoay người, nhìn ba mái đầu đều đã điểm bạc của người thân mình, thấp giọng nói: "Con xin lỗi.

Con sợ thầy ấy xảy ra chuyện.

Con thật sự rất sợ."

"Thầy ấy, thầy ấy không nhìn được nữa."

Bao Vân đứng lên, đi đến bên cạnh cậu.Phải rồi, đúng là người đó.

Xem ra, suy đoán hồi nãy là đúng.Bà vỗ vai Dương Lạc: "Mẹ không biết là cậu ấy, chưa nghĩ nhiều đã nói cho cậu ấy biết rồi."

"Con đừng chạy ra ngoài tìm bừa.

Chắc chắn cậu ấy đang trên đường đến dây.

Chúng ta ra sân chờ cậu ấy nhé.

Con thấy được không?"

Bà kéo Dương Lạc ra ngoài, đến cửa, ngoái đầu lại gọi hai ông vẫn còn đang đần người không hiểu gì bên trong: "Còn không đi theo.

Đứng đực ra đấy làm gì?"

Bấy giờ, bà nghe Dương Lạc nhỏ giọng thì thầm:"Mẹ ơi, cảm ơn mẹ."
 
Back
Top Bottom