Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] [Full] Ngừng Nhớ Về Em

[Edit] [Full] Ngừng Nhớ Về Em
Ngoại truyện 6


Sự quyến rũ chính là điểm lôi cuốn nhất của phụ nữ .Rạng sáng, Khương Dược chạy đến lầu hai của trung thương mại thì gặp Trần Linh Linh đang mua quần áo, anh kinh ngạc khi thấy dáng vẻ hiện tại của cô.Anh không quấy rầy, chỉ yên lặng đứng một bên dùng ánh mắt của một người đàn ông ngắm nhìn cô —— Được nhân viên bán hàng dỗ ngọt hết lời, Trần Linh Linh đem một đống quần áo xinh đẹp đi vào phòng thử đồ, sau khi bước ra lại đứng trước gương ngắm nghía rồi tự đánh giá.Cô thử từ đồ công sở, từ áo lụa trắng đến áo khoác da chồn, không cái nào trùng lặp.Trần Linh Linh ngực to, eo lại thon, chân dài thẳng tắp.

Dáng người điện nước đầy đủ của cô là ước mơ của biết bao cô gái, đàn ông thì nhìn không chớp mắt.

Nhân viên phục vụ luôn mồm khen Trần Linh Linh, cô Trần đây vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không còn dáng vẻ đau khổ khi vừa thất tình lúc tối.Tâm trạng của cô rất tốt, gương mặt xinh đẹp, dáng người lại yểu điệu thướt tha, biết bao cô gái đi ngang qua cửa hàng đều lén nhìn cô một cái.

Trần Linh Linh tự tin phô bày dáng vẻ, quần áo đắt cỡ nào khi khoác lên người cô đều rất có phong cách hàng hiệu.Trần Linh Linh vui vẻ, "Được rồi, tôi lấy hết!"

Đàn ông tính là gì, còn không bằng một bộ đồ khiến cô vui vẻ.

Người như Thời Trạch cô gặp nhiều rồi, người cũng là do cô đá, sao cô phải hối hận, đau lòng vì một thằng khốn nạn như thế?

Cái cũ không đi, cái mới không đến.Dù đau lòng cho túi tiền nhưng cô vui vẻ là đủ rồi.

Lựa vài bộ quần áo thích hợp, Trần Linh Linh vô cùng hài lòng, định đến cửa hàng tiếp theo tiếp tục chiến đấu.

Nhân viên bán hàng ân cần gói đồ lại bỏ vào ba bốn túi mua sắm đưa cho cô, Trần Linh Linh bỗng nhớ ra, "Ấy, tôi chưa thanh toán mà?"

Nụ cười trên gương mặt của nhân viên bán hàng càng thêm sâu, "Cô cứ nói đùa, bạn trai cô đã thanh toán cả rồi."

Trần Linh Linh nhìn theo ánh mắt của cô nhân viên thì nhìn thấy Khương Dược.

Anh nhìn cô, dáng vẻ lạnh lùng hờ hững nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.

Hai người nhìn nhau, anh cứ im lặng không nói lời nào, lòng Trần Linh Linh khẽ động, có hơi mất tự nhiên.

Cô lấy lại tinh thần, đi đến chỗ Khương Dược dưới ánh mắt hâm mộ của nhân viên bán hàng, "Anh..."

Khương Dược cắt ngang lời cô, "Coi như đây là tiền tăng ca của em."

Trần Linh Linh xấu hổ, đống đồ này của cô cũng phải mấy vạn, tiền tăng ca một đêm bình thường làm gì cao thế này.

Cô nở nụ cười, "Sếp à, chúng ta đều biết đây không phải tăng ca mà."

Khương Dược ung dung trả lời, "Chuyện của tôi đều được tính là tăng ca.

Không lẽ em nghĩ tôi dùng thời gian cá nhân của mình để hẹn hò với em à?"

Trần Linh Linh, "..."

Nhưng đây là thời gian cá nhân mà.Khương Dược lại nói tiếp.

"Không lẽ em cảm thấy chuyện của tôi không đáng bằng mấy bộ đồ của em?"

Trần Linh Linh uyển chuyển trả lời, "...

Mỗi lần gặp chuyện buồn thì máu mua sắm trong người lại nổi lên rất mạnh.

Tôi đây là sợ sếp sẽ khó xử."

Khương Dược không thèm để ý, "Ừ."

Trần Linh Linh: ...

Không biết anh "ừ" có ý gì!Đôi nam nữ biết rõ lòng nhau nhưng không ai chịu thừa nhận vẫn tiếp tục đọ sức.

Trần Linh Linh khẽ dừng lại rồi bật cười.

Người đàn ông này rõ ràng có ý với cô, nhưng lại tìm cớ một cách quang minh như thế... cũng làm khó anh rồi.

Người ta không thừa nhận, cô lại không tìm ra lý do từ chối.

Kỳ phùng địch thủ, Trần Linh Linh tự cho mình là người dạy dặn kinh nghiệm tình trường tạm thời cũng chỉ biết thuận theo Khương Dược.Thú thật là, lúc Khương Dược không làm việc chính là một cấp trên hào phóng.Trần Linh Linh đã quyết định mua sắm cả đêm, Khương Dược cũng theo cô đến cùng.

Cô cố ý chọn đồ thật mắc tiền, trang sức, túi xách, quần áo, cái gì đắt thì mua, muốn dùng cách này để dọa Khương Dược rút lui.

Nhưng cô lại sai lầm.

Từ đầu đến cuối Khương Dược luôn bình tĩnh, lúc cà thẻ cũng không thèm chớp mắt một cái.Lúc anh sảng khoái cà thẻ lần nữa, Trần Linh Linh không nhịn được bèn hỏi, "Sếp à anh không thấy mua một cái kẹp tóc hơn một vạn cho nhân viên mình qua lãng phí ư?"

Khương Dược cười cười.Trần Linh Linh, "Sếp, anh cười gì?"

Khương Dược nghe một đằng lại trả lời một nẻo, "Hôm qua sinh nhật cháu gái tôi, tôi tặng cho con bé một cái laptop.

Không phải máy tính mà là dòng chữ 'laptop'.

Trị giá ba trăm vạn."

Trần Linh Linh, "...!!!"

Cô nghẹn họng, lệ rơi đầy mặt quay vào cửa hàng tiếp tục càn quét.

Cô đã hiểu rồi, trong mắt cô chi phí cho đêm này còn không bằng tiền tiêu vặt Khương Dược cho cháu mình.

Không chừng Khương Dược lại cảm thấy cô tốt bụng, tiết kiệm tiền cho anh.Kẻ có tiền đúng là khó ưa.Cô phấn đấu bao năm nay mà chỉ chen được một chân vào giai cấp tư sản, cách kẻ có tiền thực sự còn xa lắmSau khi không tốn công chọc giận Khương Dược nữa, thời gian còn lại Trần Linh Linh rất vui vẻ.

Bất cứ một người phụ nữ nào cũng đều có thiên phú mua sắm, bên cạnh lại có người tình nguyện thanh toán cho cô, lại càng cổ vũ thiên phú này phát triển.

Trần Linh Linh càng lúc càng vui vẻ, ánh mắt nhìn Khương Dược càng lúc càng dịu dàng.

Thậm chí cô còn nghĩ: Nếu Khương Dược thật sự theo đuổi cô... vậy thì đồng ý ngay chứ sao.Vừa đẹp trai lại vừa có tiền, trong đám bạn trai cũ của cô chưa có ai cao cấp như thế này.Nhưng chỉ suy nghĩ vẩn vơ một lát, Trần Linh Linh lại bình tĩnh lại.

Suy nghĩ Khương Dược rất sâu, khó nắm trong tay.

Ở bên cạnh Khương Dược lâu như thế nhưng cô vẫn không hiểu giám đốc mình đang nghĩ gì.

Cô từ lâu đã không còn là cô gái nhỏ bị phồn hoa là mờ mắt, vật chất đơn giản không thể mua chuộc được cô.

Cô không muốn chơi trò "Quy tắc ngầm", không muốn thử trò chơi mang tên là tình yêu nữa.Cô vừa mới thất tình đó.Cả đêm, Trần Linh Linh đắm chìm trong cảm xúc xoắn xuýt này.

Ánh mắt cô mỗi khi nhìn Khương Dược rất phức tạp, muốn nói lại thôi, Khương Dược vẫn bình tĩnh như cũ.

Đến khi trời sáng, đồng hồ đã điểm bảy giờ, hai người ngồi nghỉ ngơi ở một quán cà phê, nắng ấm dần xuất hiện chiếu xuống đôi nam nữ đang ngồi trước cửa sổ.

Hương cà phê trong quán khiến người ta mê say, ánh mắt nhìn sang người bên cạnh cũng trở nên mê ly.Thư giãn trong tiếng nhạc, Khương Dược đưa tay sang Trần Linh Linh, ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ.Trần Linh Linh cụp mắt, chờ anh xuất chiêu.Nhưng anh chỉ vỗ vào vai cô, hững hờ gọi tên cô, "Trần Linh Linh."

Trần Linh Linh cúi đầu, bả vai cứng đờ, "Hả?"

Đáy mắt Khương Dược hiện lên ý cười trêu chọc, dịu dàng nói, "Ngày mới đã bắt đầu, đừng ủ rũ, làm việc cho tốt."

Trần Linh Linh, "..."

Anh chỉ muốn nói thế thôi ư?Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Khương Dược sau khi nói xong đã đứng dậy, điện thoại anh bắt đầu đổ chuông, anh vừa bước đi vừa nhận điện thoại.

Ngày mới bắt đầu, Khương Dược cùng cô mua sắm tối qua đã biến mất, sếp lớn cuồng công việc của cô đã quay trở lại.

Nằm nhoài xuống bàn nhìn Khương Dược đẩy cửa quán cà phê bước ra, Trần Linh Linh thất thần nhìn bóng lưng thẳng tấp của anh.

Nhìn một hồi lâu, đến khi Khương Dược ở bên ngoài cửa quay đầu lại nhìn, cô mới đỏ mặt nhảy xuống ghế cao đuổi theo sếp mình, cùng anh bắt đầu làm việc.Gió lạnh thổi qua, Trần Linh Linh vỗ vỗ mặt: Nghĩ gì thế!

Vừa nãy đúng là bị ma ám mà....Khương Dược và Trần Linh Linh bắt đầu tiến vào giai đoạn ngầm thăm dò đối phương.

Mỗi lần gặp mặt ở công ty đều tỏ ra lạnh lùng, tan việc, lần đầu tiên Khương Dược nhắn tin cho cô, Trần Linh Linh hoảng sợ không thôi.

Cô giả vờ cùng Khương Dược thăm dò lẫn nhau, lôi tới kéo lui nhưng không bao giờ đi vào chủ đề chính, cô liên tiếp hỏi chuyện công việc không để cho Khương Dược có cơ hội hỏi chuyện cá nhân.

Anh cứ hờ hững trò chuyện với cô như thế, không biết là có ý gì.Thủ đoạn trêu chọc lòng người của anh hơi bị cao.Nhưng trình độ giả ngu của cô cũng không kém.Nhân viên trong công ty không một ai nhìn ra sự bất thường giữa hai người bọn họ.Trong khoảng thời gian này, Lộ Khê - thực tập sinh được Chu Minh giới thiệu đến công ty còn chưa được lên làm chính thức đã rời khỏi công ty.

Lúc đi Lộ Khê không nói với Trần Linh Linh, cho nên cô cũng không biết.

Nhưng sáng hôm sau, trước khi vào họp, Chu tổng đi ngang qua chỗ Trần Linh Linh, đưa một bức thư đến cho quản lý Trần.

Đây là thư của vợ Chu tổng gửi cho Trần Linh Linh.

Cô kinh ngạc cầm bức thư lên, trong lòng sục sôi, cứ nghĩ rằng cô Nhiếp muốn dặn dò gì mình.

Nhưng khi mở thư ra, Trần Linh Linh mới biết Nhiếp Thanh Anh không có chỉ thị gì, mà bức thư này là do Lộ Khê gửi cho cô.Lộ Khê trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, liệt kê hẳn một danh sách cho cô, "Chuyên ngành của Khương Dược là Kinh tế - Luật, anh ấy thích thiên văn học, sách yêu thích của anh là Lịch Sử Vũ Trụ và Nhật Ký Vũ Trụ..."

"Môn thể thao yêu thích là bóng chày, anh ấy rất hay hẹn bạn bè ra ngoài chơi.

Những môn thể thao khác đều biết nhưng lại rất ít khi chơi."

"Biết chơi game, trò chơi thích nhất là..."

Trần Linh Linh, "..."

Nhìn tờ danh sách kín mít chữ, trái tim Trần Linh Linh nhảy loạn cả lên, vốn dĩ đang trong giờ làm việc mà mặt cô lại đỏ bừng.

Giống như bí mật mình cất giấu bị người khác tìm thấy.

Trần Linh Linh vội càng gấp lá thư lại, không biết vì sao Lộ Khê lại viết mấy cái này đưa cô làm gì, cô Lộ hiểu lầm rồi, cô không hề có ý gì với Khương Dược cả!Chu Minh gõ mặt bàn, "Được rồi họp thôi.

Tất cả các phòng báo cáo tổng kết công việc tuần qua cho tôi."

Trần Linh Linh vẫn chưa được nghỉ việc, tạm thời vẫn là quản lý, cô cố lấy lại tinh thần, kéo suy nghĩ của mình vào trong công việc.

Nhưng sau khi cô báo cáo xong, những phòng khác bắt đầu báo cáo, hồn cô lại bắt đầu bay xa.

Tinh thần không tập trung, cô lại lấy bức thư Lộ Khê gửi cho mình ra đọc lại lần nữa.Chăm chú đọc hồi lâu.Lòng đầy tâm sự.Đến khi có đồng nghiệp ngồi bên cạnh khều khều, hắng giọng nhắc nhở cô.Trần Linh Linh bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên, các phòng ban vẫn còn đang báo cáo, Chu Minh vẫn đang nghe.

Trần Linh Linh khó hiểu nhìn theo ánh mắt của đồng nghiệp, cô bỗng giật mình vì nhìn thấy Khương Dược đang đứng sau lưng, anh cúi đầu không biết nhìn cô đã bao lâu rồi.Ánh mắt anh nhìn cô đầy phức tạp, đôi mắt phía sau cặp mắt kính lướt qua tờ giấy trên tay cô, mím môi cười cười...

Trên tờ giấy viết đầy đủ sở thích của anh.Trần Linh Linh, "...!!!"

Không phải đâu Khương tổng, không phải như anh nghĩ đâu!Cuộc họp vẫn đang được tiếp tục, cô không thể đột ngột cắt ngang.

Trần Linh Linh kiềm nén đến đỏ mặt, Khương Dược đưa tay đặt lên vai cô, ngón tay khẽ gõ hai lần, vừa trấn an vừa cảnh cáo.

Anh cho cô một ánh mắt —— "Lúc đi làm thì làm việc cho tốt, chuyện yêu thích cá nhân thì để sau khi tan làm rồi hãy nói."

Khương Dược cứ thế mà rời đi, sau khi anh đi, Trần Linh Linh lại gục xuống bàn, mất mặt quá đi —— Có phải cô yêu thầm anh đâu chứ.Cô muốn tìm cơ hội gặp Khương Dược để nói rõ ràng về bức thư gây hoang mang đầy mất mặt này.

Thế nhưng cô lại không tìm được cơ hội, cô cũng không thể tự dưng nhảy vào phòng của anh mà nói tôi không yêu thầm anh, cũng không thể giải thích đây là của Lộ Khê đưa cho cô.

Vì sao Lộ Khê lại đưa thứ này cho cô, cô không thể giải thích được.Mà cô lại ngại không dám gọi hỏi Lộ Khê.Trần Linh Linh đâm lao đành phải theo lao.Tình trạng này kéo dài đến một tuần, trong công ty, Khương Dược không tránh né Trần Linh Linh mà ngược lại Trần Linh Linh lại trăm phương ngàn kế né tránh anh.

Ba ngày liên tục anh vẫn chưa gặp được Trần Linh Linh, ngay cả việc báo cáo cũng do nhân viên khác đảm nhiệm, Khương Dược đã hiểu.

Nhưng anh cũng không ép cô phải lộ diện.Đôi bên cứ nhẫn nại xem ai là người chịu thua trước.Sau đó, chuyên mục trực tiếp vào đêm giáng sinh của bọn họ gặt hái được nhiều khen ngợi, được thị trường kiểm nghiệm, kiếm lời cho công ty không ít.

Giám đốc vui vẻ liền vung tay quyết định thưởng cho toàn bộ nhân viên trong công ty hưởng thụ một chuyến du lịch nước ngoài xa hoa kéo dài trong một tuần.Toàn thể nhân viên cũng bao gồm cả người không biết khi nào sẽ được từ chức - Trần Linh Linh.Trên du thuyền, dạo này tâm trạng của Trần Linh Linh không tốt cho lắm, sau khi phát hiện hành tung của Khương Dược xuất quỷ nhập thần, anh cũng không tham dự chương trình nghĩ dưỡng của công ty, cô bắt đầu thả lỏng, quyết định tham gia hoạt động lần này.

Chuyến du lịch lần này ngoại trừ nhân viên trong công ty ra, những hot girl mạng, streamer ký hợp đồng với công ty đều được mời đến.

Điều ngạc nhiên nhất chính là, Nhiếp Thanh Anh - cô vợ được Chu tam thiếu bảo vệ cẩn thận cuối cùng cũng lộ mặt trước tất cả các hot girl mạng.Nhiếp Thanh Anh xuất hiện cùng Chu Minh, cô tựa như một nàng thiên nga trắng, vô cùng tao nhã.Nhóm hot girl mạng kinh ngạc không thôi: Dáng vẻ và phong cách của cô Nhiếp khác hẳn so với bọn họ.

Họ cứ nghĩ mắt thẩm mỹ của Chu thiếu thô tục, yêu thích hot girl.

Nhưng sau khi nhìn thấy vợ anh, bọn họ mới biết hóa ra gu của Chu thiếu lại cao như thế.Nhiếp Thanh Anh điềm tĩnh lạnh nhạt, Chu Minh thì ngoài những lúc kè kè ở bên cạnh chăm sóc cho cô thì còn gọi Trần Linh Linh có hơi quen thuộc với vợ của mình đến chăm sóc cho vợ.

Để làm cô Nhiếp vui, Trần Linh Linh đã dẫn Nhiếp Thanh Anh đi chơi không ít trò, khuấy động bầu không khí.Ngành truyền thông vẫn còn mới, nhân viên công ty cộng thêm mấy streamer ngày ngày chường mặt ở trên mạng, bầu không khí toàn bộ các trò chơi đều nóng hừng hực.

Nhóm người đẹp rướn cổ lên đầy mong ngóng, nghĩ rằng Chu Minh đã kết hôn mà vợ anh lại xinh đẹp không ai sánh bằng, chỉ còn mỗi Khương thiếu còn độc thân.

Nhưng Khương tổng cứ im lặng ngồi một chỗ xem bọn họ chơi chứ không tham dự.

Anh lạnh lùng xa cách ngồi uống rượu một mình, ngay cả Chu Minh cũng không dám quấy rầy anh, nhân viên công ty lại càng không dám tiến tới bắt chuyện.Ban đêm trên du thuyền có bắn pháo hoa, Chu Minh dẫn vợ ra khoang thuyền hóng gió, nhân viên công ty ở lại đại sảnh nhảy múa, ca hát, chơi trò chơi.

Khương Dược tránh mặt một lát, sau khi đi xử lí chuyện riêng xong, anh quay lại sảnh.

Lúc đẩy cửa bước vào, anh nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ.

Dưới ánh đèn rực rỡ, anh híp mắt nhìn thấy một đám người đang vây quanh chơi trò chơi, mà ở trung tâm trò chơi, Trần Linh Linh uống rượu đến đỏ cả mặt, trong tiếng reo hò của đồng nghiệp, cô càng tiến sát lại gần mặt của một nam đồng nghiệp.Các đồng nghiệp, "Quản lý Trần đừng để bị thua!

Cố lên!"

Hóa ra bọn họ đang chơi trò mạo hiểm, nội dung trò chơi chính là chỉ định một cặp mặt chạm mặt với nhau để nhóm hot girl mạng dạy bọn họ "mượn góc hôn".Trần Linh Linh thấy nội dung mạo hiểm này cũng bình thường, cho nên giữa nói thật và mạo hiểm, cô chọn mạo hiểm.

Cô sắp thắng đến nơi rồi, nhưng ánh mắt vừa dời đi thì bỗng thấy Khương Dược ở trước cửa.

Anh đang nhìn bọn họ, cách một lớp kính nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy anh rất bình tĩnh.

Vừa nhìn thấy anh, Trần Linh Linh hoảng hốt xoay mặt đi, bỏ lỡ cơ hội chiến thắng.Các đồng nghiệp hít vào một hơi, mạo hiểm thất bại, Trần Linh Linh phải chịu phạt.Cô vội vàng uống phạt hai ly rượu, nhìn lại chỗ vừa rồi.

Lúc này lại không thấy Khương Dược đâu.

Cô sửng sốt, cứ ngỡ mình hoa mắt.

Cô nhìn xuyên qua đám đông, vẫn không thấy Khương Dược, quay lại tiếp tục chơi trong tâm trạng không yên.

Một lát sau, Trần Linh Linh rời khỏi phòng đi vệ sinh, lúc trở về cũng không còn tâm trạng chơi nữa.Cô quyết định lên boong tàu hóng gió.Trên boong tàu vắng vẻ, cô nhìn thấy Khương Dược đang ngồi dựa vào một cái cột nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trần Linh Linh chần chờ một lát, thấy anh ở đây nên cô muốn tránh mặt.

Có lẽ Khương Dược nghe thấy tiếng động nên mở mắt ra nhìn về phía này.

Thế này rồi thì cô không rời đi được nữa, chỉ có thể bước đến chỗ anh.Cô trù trừ cả buổi, sau đó ngồi xuống cạnh anh, mỉm cười chào, "Chào sếp."

Khương Dược không thèm để ý tới cô.Trần Linh Linh chỉ biết lúng túng ngồi bên cạnh, ráng ngồi mười phút rồi đi, phải lịch sự một chút.

Thời gian một ngày tựa như một năm, cô không dám nhìn người đàn ông biên cạnh, chỉ biết cúi đầu nhìn đồng hồ, Khương Dược bên cạnh từ từ nhắm mắt, tay chống lên bàn xoa xoa huyệt thái dương.

Anh cất tiếng tựa như sét giữa trời quang, "Vừa nãy sao không hôn luôn?"

Trần Linh Linh, "...!"

Mái tóc của cô bị gió đêm thổi tung, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, bất an gượng cười, "Chỉ là trò chơi mà thôi, sếp thật biết nói đùa."

Khương Dược cười cười, giọng nói bình bình, "Ai đùa với em."

Trong nháy mắt, Trần Linh Linh khẽ nheo mắt lại, bởi vì anh bỗng nhiên đứng dậy, đến bên cô rồi đột ngột cúi người xuống.

Lưng cô cứng đờ ngả về sau, không một lời báo trước, anh đưa tay ấn xuống vai cô, cúi người xuống dán sát vào môi cô.

Môi chạm môi, mũi chạm mũi.

Lửa và băng cùng kết hợp, trái tim chốc chốc lạnh lẽo rồi lại nóng bỏng.Cô đột nhiên quay đầu đi nhưng lại bị anh nắm lấy cằm ép cô phải ngẩng lên nhìn anh.

Bàn tay anh nóng đến nỗi khiến cô phải run lên, cô trừng to đôi mắt, ánh mắt đen lấy phản chiếu đôi mắt sâu thẳm của anh.Môi anh dán lên môi cô, lặp đi lặp lại câu nói, "Ai đùa với em."

Anh ôm chặt lấy cô, lúc hai đôi môi chạm vào nhau, pháo hoa bỗng nổ vang, cả bầu trời sáng bừng, rực rỡ và huy hoàng.
 
[Edit] [Full] Ngừng Nhớ Về Em
Ngoại truyện 7


Gió đêm mát rượi, hơi nước bốc lên tạo thành sương đọng thành một lớp trên boong tàu, hơi lạnh làm người ta rùng mình.

Nhưng đôi nam nữ hôn nhau trên boong tàu lại hừng hực lửa nóng, khó mà buông ra.Tỉ mỉ, triền miên, âm thanh mờ ám bồng bềnh trên mặt nước,"Ưm..."

"A..."

Đôi môi hé mở, đầu lưỡi khẽ nhảy múa.

Tim ai phiêu tán thành gió biển, chập chờn đong đưa trong ngân hà.

Hồn ai phiêu đãng ngẩn ngơ, thả hồn vào cõi trần.Đầu lưỡi của mỹ nhân luôn là mỹ vị thế gian, khiến người ta nếm một lần rồi nhớ mãi không quên, dục vọng thấm đến tận xương.

Khương Dược nâng cằm cô lên, cô ngẩng đầu bị anh ôm vào lòng.

Hương nước hoa trên người anh cứ thoang thoảng quanh đây, Trần Linh Linh say đến choáng váng đầu óc.

Nụ hôn của anh vừa nhiệt tình lại triền miên, khác hẳn phong cách ngày thường của anh.

Lúc đầu Trần Linh Linh còn chống cự, càng về sau càng chìm đắm trong nụ hôn của anh.Ngọc trai ở giữa đôi môi.Mềm mại, nóng ẩm.Lúc đầu cô hơi ngửa ra sau, sau đó phần xương quai xanh khẽ run rẩy, cô chậm rãi vòng tay ôm lấy vai anh.

Dồn dập, nóng rực, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cô bị anh hôn đến ngã ngồi xuống, hai người càng sát lại gần nhau, không chừa một khe hở.Trường giang cuồn cuộn, tình nồng ý đậm.Khoái cảm kích thích khí huyết dâng trào, hô hấp hỗn loạn khiến người ta không kịp chờ đợi chỉ muốn cùng người kia hòa tan vào người mình.

Thực sắc tính dã, nam nữ thời nay luôn bận rộn ở những bữa tiệc xã giao, chỉ có những lúc rãnh rỗi hiếm hoi thế này, người bên ngoài ca hát, khiêu vũ, hai người bọn họ lại hôn nhau đến rơi vào lưới tình trên boong tàu.Nụ hôn sâu kết thúc, người phụ nữ nằm trong lòng người đàn ông, tay anh khẽ vuốt ve mái tóc cô.

Anh cúi đầu, đôi môi lại lần nữa chạm vào môi cô.

Ánh mắt cô trống rỗng, hơi thở gấp gáp, Trần Linh Linh kinh ngạc ngẩng lên nhìn Khương Dược, đôi mắt long lanh ngập nước, ướt át kiều diễm.

Lỗ chân lông toàn thân như bùng nổ, cô thở dồn dập, bộ ngực dán chặt vào lồng ngực anh khẽ nhấp nhô.

Tay cô túm lấy áo anh, dáng người mảnh khảnh run rẩy trong lòng anh ——Nụ hôn kịch liệt thế này.Nụ hôn dễ chịu như thế.Cô chưa từng nghĩ đến mình và Khương Dược lại có thể dây dưa nóng bỏng thế này.Ánh mắt Khương Dược chứa ý cười.Anh dán lên môi cô, cất giọng khàn khàn như đang xướng thơ tình, "Thế nào?"

Trần Linh Linh hoảng hốt, "...

Tốt lắm."

Đôi mắt Khương Dược lấp lánh ánh sao, những ngôi sao kia như đang nhìn cô cười, thế giới trước mắt cô, một dải ngân hà đang lấp lánh ánh sáng.

Trong khoảnh khắc trái tim bị rung động, Trần Linh Linh như bị ma ám không nhịn được đưa tay vuốt ve mặt anh, móng tay thon dài khẽ chạm vào mặt anh, lưu luyến không rời.Giọng của Trần Linh Linh cũng khàn đi, "Khương Dược."

Khương Dược, "Ừ."

Trần Linh Linh to gan hôn anh thêm lần nữa, hôn lấy mũi anh, chạm vào đôi môi anh.

Tay cô vuốt ve tấm lưng của anh, như không kịp chờ đợi, cũng không cần kiêng nể điều gì.

Bắp chân cô cọ vào chân anh, túm lấy cà vạt anh, khàn giọng hỏi, "Lên phòng nhé?"

Khương Dược, "..."

Anh bật cười, "Được."...Tựa như một cuộc diễm tình nở hoa trong đêm tối.Tiếng đồng nghiệp ồn ào dần xa, đèn phòng không cần mở, đôi nam nữ vừa hôn nhau vừa đẩy cánh cửa ra, trong căn phòng tối đen như mực, hai người hấp dẫn lấy nhau, không chờ đợi được muốn kéo tấm màn che xuống, điên cuồng tùy ý nở rộ.

Dáng người cao lớn chiếu lên tường, âm thanh mút mát vang lên trong đêm tối vô cùng rõ ràng.Giày cao gót bị đá rớt khỏi chân, cà vạt kéo ra, dây lưng rơi xuống đất.Chân cô đạp lên giày anh, dây dưa cùng nhau đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm càng lúc càng lớn, ào ào chảy xuống thành sông, át đi âm thanh dày vò bên trong.

Ánh đèn dìu dịu trong phòng tắm chiếu vào khung cửa, lờ mờ khắc họa vẻ đẹp của đôi nam nữ đang quấn lấy nhau tạo nên một bức tranh dù có che đi vẫn còn thấy xấu hổ.Gương mặt như ngọc, đường cong xinh đẹp.

Giọt nước khẽ len lỏi trên thân thể khi lại ẩn nấp khi lại nhấp nhô theo động tác cơ thể, người phụ nữ ưỡn cao cần cổ, cô run lên, nhíu chặt hàng mày, vừa sảng khoái lại vừa cảm thấy khó chịu.

Cơ thể nóng bỏng của người đàn ông áp sát vào, từ phía sau lưng hôn lên phần cổ của cô.

Cơ thể hai người hòa chung một chỗ như một cặp sinh đôi dán sát vào nhau, run rẩy, cọ nhẹ lên cổ, xương sụn ma sát.Cả người mềm nhũn như một hồ nước, nước đổ vào trong nham thạch nóng bỏng.

Tiếng nước mơ hồ, tuyết trắng như núi.

Ánh mắt nóng hổi của anh luôn đuổi theo cô, huyết dịch nóng rực khiến cả người cô run lên, sau đó ngửa đầu cắn nhẹ lên yết hầu của anh, mỉm cười đáp lại.Những chuyện thế này luôn nhiệt tình và vui sướng như thế.Thỏa thích, say mê.Hai người làm đến hai lần, trong phòng tắm một lần, đến khi ngã lên giường, vì cảm giác vẫn còn, nhịn không được làm thêm một lần nữa.

Xong chuyện, Trần Linh Linh nằm trong lòng Khương Dược, cả người đổ đầy mồ hôi, cô đưa tay lần mò cơ bắp căng tràn phía bụng dưới của anh, tinh thần lại rất sảng khoái.

Công việc của cô luôn bận rộn, lâu rồi chưa được hưởng thụ, đêm nay vì gặp kích thích mà cô đã giải phóng được cây cung căng cứng trong lòng mình, vừa xong chuyện lại cảm thấy lười biếng, không muốn làm gì cả.Thoải mái quá... thật chỉ muốn hút một điếu thuốc.Không ngờ hai người họ lại hợp nhau đến thế.

Có lẽ vẫn còn bất ngờ nên không ai nói gì.Trong chuyện trai gái đây không phải là việc sảng khoái nhất sao?Lưu luyến đủ rồi, Trần Linh Linh đứng dậy để lộ phần lưng trơn nhẵn trước mặt Khương Dược.

Anh lười biếng đưa tay kéo cô ngã vào lòng anh, vuốt ve tấm lưng ngọc ngà của cô, mệt mỏi cất giọng hờ hững, "Làm gì đấy?"

Trần Linh Linh nhỏ giọng, "Mặc quần áo vào.

Bây giờ mà không đi chẳng may ngay mai bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?"

Khương Dược, "Ngủ đi, sáng mai rồi đi."

Anh không nói gì kéo cô vào lòng, ôm cô nhắm mắt lại.

Trần Linh Linh giãy dụa một hồi nhưng không có kết quả, đúng là có hơi mệt.

Cô mỉm cười, dán mặt vào lồng ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập vững vàng, cô khẽ ngáp một cái, nhắm mắt ngủ cùng anh.Tranh thủ sáng sớm ngày mai dậy thật sớm, tranh thủ lén rời khỏi phòng Khương Dược quay về phòng mình....Trải nghiệm cảm giác vui sướng đêm ấy khiến người ta ăn một lần rồi nhớ mãi.

Trần Linh Linh vốn còn có chút kháng cự với Khương Dược, nhưng sau đêm ấy cô nhanh chóng đầu hàng.

Cô chưa gặp người nào có thể hòa hợp ở trên giường với mình như thế, mọi người đều là người trưởng thành, nếu đã thích thì không cần phải do dự.

Thế là bắt đầu từ đêm đó, Trần Linh Linh và Khương Dược bắt đầu trở thành ——Bạn giường của nhau.Ban ngày Khương Dược vẫn là cấp trên trầm tĩnh, nhã nhặn, Trần Linh Linh vẫn là cô nhân viên chăm chỉ làm việc.

Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, hai người lại lên giường quấn quýt lấy nhau.

Khương Dược không hề phản đối, Trần Linh Linh tự xét lại mối quan hệ giữa hai người có lẽ là mối quan hệ bạn giường đơn thuần.Vậy cũng tốt.Trải nghiệm cùng với Khương Dược khá tốt, không chỉ có mỗi buổi tối lúc du lịch nước ngoài cùng công ty, khi về nước, Trần Linh Linh lại động lòng khi nhìn thấy Khương Dược trong văn phòng.

Chỉ mỗi động tác cau mày của anh thôi mà cô cũng có thể tưởng tượng đến dáng vẻ lúc ở trên giường của anh, sau đó tim lại bắt đầu đập thình thịch, miệng đắng lưỡi khô.Tự dưng có dục vọng với cấp trên của mình, cô đúng là không bằng cầm thú.Khương Dược chỉ cười mà không nói gì, im lặng chờ đợi.Sau khi đi làm lại, Trần Linh Linh không kiên trì được mấy ngày.

Sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, lúc cô đi ngang qua anh, không nhịn được để lại một tờ giấy, hẹn sếp tối nay gặp mặt.

Khương Dược nhìn thấy nhưng không có phản ứng gì.

Trần Linh Linh cứ nghĩ anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ sau khi tan làm anh lại gọi cho cô.Cảm giác vẫn rất tuyệt.Thế là sáng hôm sau, Trần Linh Linh mặt mày xám xịt đi tìm Khương Dược, yêu cầu lấy lại đơn từ chức của mình.

Cô từ chức làm gì nữa?

Tiền lương cao, còn hòa hợp với cấp trên như thế, công việc vui vẻ biết bao.

Khương Dược ngắm gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai của quản lý Trần một hồi mới vui vẻ trả lại đơn từ chức cho cô.Nhưng cách Khương Dược và Trần Linh Linh ở bên nhau rất kì lạ.Trên giường thì kịch liệt quấn lấy nhau.Xuống giường thì chuyện ai người nấy làm, không ai hỏi ai.Trần Linh Linh giữ vững đạo đức nghề nghiệp của mình, ngày nào cũng tự nói với bản thân đừng có được voi đòi tiên, nếu Khương Dược có nói chuyện công việc với cô thì nhất định phải chuyển chủ đề ngay, không được nghe.

Nếu lỡ công việc anh gặp trục trặc hay công ty có nội gián gì đó, cô trở thành kẻ tình nghi thì phải làm sao.

Cũng may là Khương Dược ít nói, trông anh không có hứng thú nói chuyện công việc sau giờ làm với cô.Chỉ có làm.Nhưng trong giờ làm việc, thái độ giữa Khương Dược và Trần Linh Linh vẫn như cũ.

Có đôi khi không cùng quan điểm, hai người sẽ tranh luận theo ý mình.

Có lần nhân viên trong công ty đi ngang qua văn phòng giám đốc thấy quản lý Trần vỗ bàn yêu cầu giám đốc cấp tài chính, cãi nhau với giám đốc đến mặt đỏ tía tai.

Nhưng thái độ của Khương Dược vẫn cứ bình tĩnh lạnh lùng, lần lượt bác bỏ yêu cầu của quản lý Trần.Trần Linh Linh, "Không phải vừa kiếm được nhà đầu tư, lợi nhuận quý trước đã tăng lên rồi sao?

Tiền đâu, tiền đi đâu hết rồi!

Phòng tài chính chúng ta bị thiếu hụt, tiền thưởng bên trên phê chuẩn nhất định phải phát!"

Khương Dược, "Bộ phận kỹ thuật cần số tiền đó hơn các cô, phòng các cô chờ một chút."

Trần Linh Linh, "Không được, tôi phải tranh thủ cho phòng ban của chúng tôi mới được!"

Cãi nhau ầm ĩ.Nước bọt tung tóe.Cuối cùng Trần Linh Linh nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa lại kết thúc cuộc tranh luận này.Các đồng nghiệp chậc lưỡi —— Quản lý Trần vẫn không thắng nổi Khương tổng rồi.

Quan hệ giữa hai người họ càng ngày càng kém, đã cãi bao lần rồi.Nhưng bọn họ không hề biết, ban ngày cãi nhau ầm ĩ, nhưng tối đến quản lý Trần và Khương tổng của bọn họ sẽ ngủ cùng một giường, quấn quýt không rời.Quan hệ này kéo dài đến mấy tháng trời.

Sau khi nghỉ Tết, Trần Linh Linh vui vẻ đến công ty, hào hứng chờ đợi cuộc họp đầu tiên.

Bởi vì cô nhận được tin vợ của Chu thiếu đã có thai.

Dựa vào trình độ cưng vợ của Chu Minh, nhất định Chu Minh sẽ xin nghỉ phép để chăm sóc cho vợ mình.

Nếu thế thì mọi chuyện của công ty chắc chắn sẽ dồn xuống cho Khương Dược.Trần Linh Linh khó nói, mối quan hệ ngầm của Khương Dược và cô ngoại trừ việc lần trước ra thì chưa từng liên hệ với nhau, nhưng đã hơn mười ngày cô không gặp anh, có hơi nhớ anh rồi.

Thế nên cô không chờ đợi nổi đã vội chạy đến công ty, muốn vào cuộc họp để được gặp Khương Dược.

Nhưng xui cái là người đến công ty lại là Chu Minh, cả ngày hôm đó Khương Dược không đi làm.Liên tục một tuần chỉ có Chu Minh đến công ty, vẫn không thấy Khương Dược đâu.

Trong công ty bắt đầu có tin đồn, Trần Linh Linh cũng bắt đầu lo lắng.

Cô nhớ đến những người như Khương Dược và Chu Minh thì chuyện mở công ty lập nghiệp có khi chỉ để chơi đùa.

Nhà Khương Dược có sản nghiệp gia đình, ba anh luôn mong ngóng con trai quay về kế thừa công ty.

Khương Dược không đi làm cả tuần nay, nhân viên trong công ty đoán không biết Khương tổng có đi làm nữa không.Trần Linh Linh lòng vòng bên cạnh Chu Minh nghe ngóng, nhưng Chu Minh là ai?

Quản lý Trần muốn hóng hớt vài câu, Chu thiếu như cười như không nhìn nữ quản lý một buổi, chậm rãi nói ra ba từ, "Cô đoán xem."

Trần Linh Linh, "..."

Công ty có hai ông chủ, một người suy nghĩ sâu xa không ai biết anh đang nghĩ gì, mọt người khác thì tối ngày diễn trò không có điểm dừng.

Đây là tra tấn kiểu gì thế không biết.Thật ra Trần Linh Linh có cách liên lạc với Khương Dược, thậm chí cô còn biết rõ anh ở chỗ nào.

Lúc trước là do cô ngại không muốn đến, bây giờ Chu Minh lại cố ý không nói cho cô biết.

Sau khi những tin nhắn cô gửi cho Khương Dược lại như đá chìm đáy biển, cô cắn răng quyết định tìm anh hỏi cho rõ.Xem như cô quan tâm đến sức khỏe của sếp vậy.Sau khi tan việc, người cuồng công việc hiếm có bữa không tăng ca như Trần Linh Linh lại đi như bay về nhà.

Không biết vì sao mà trái tim cô đập rất nhanh, cô vội vàng trang điểm rồi thay đồ.

Lúc ra khỏi cửa, Trần Linh Linh giấu đầu hở đuôi đi mua một giỏ trái cây, nghĩ đến lúc đó có thể nói với anh rằng đây là quà của toàn thể nhân viên tặng cho anh.

Lái xe ra khỏi bãi, cô suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Khương Dược trước khi xuất phát.Cô cẩn thận hỏi, "Sếp à, lâu rồi không thấy anh đến công ty, mọi người không biết anh có chuyện gì không nên rất lo lắng cho anh.

Tôi thay mặt toàn thể nhân viên đến nhà thăm anh, không biết có tiện không?"

Cô ít khi nào nói chuyện riêng với Khương Dược, hôm nay hiếm được một lần cô nhắn tin liên tục cho anh thế này, mấy tin cô gửi trước đó đều như đá chìm đáy biển.

Lần này cô nghĩ chắc anh cũng không để ý, ai ngờ vừa gửi đi, màn hình điện thoại lại ting ting sáng lên, Khương Dược nhanh chóng trả lời lại.Trần Linh Linh có cảm giác được quan tâm mà lo sợ mở tin nhắn ra, hóa ra anh gửi tin nhắn thoại đến.

Anh cất giọng khàn khàn, lời ít ý nhiều, "Tới đi."

Giọng anh xuyên qua màng nhĩ ôm lấy linh hồn của cô, trong nháy mắt Trần Linh Linh đỏ bừng cả mặt, nhịp tim nhanh hơn.

Lòng mừng thầm, nghĩ anh có phải cũng nhớ cô, không thể chờ đợi muốn gặp cô không?

Aiz, hiếm khi có lúc Khương Dược nhiệt tình thế này.Trần Linh Linh tràn đầy tự tin đi đến chung cư của Khương Dược, đậu xe đàng hoàng, mang theo giỏ trái cây vừa mua bước vào thang máy, trong lòng âm thầm tập nở nụ cười khi gặp sếp.

Thậm chí trong đầu cô còn hiện ra vài hình ảnh hạn chế người xem, nhà của anh... trước giờ cô vẫn chưa từng đến lần nào.Trần Linh Linh ấn chuông cửa.Trước khi cô ấn chuông, Khương Dược đang ngồi trên thảm khẽ vuốt trán, nghe người phụ nữ ngồi bên cạnh vừa gấp quần áo vừa dạy dỗ anh, "Em xem em sống thế nào hả?

Nhà lạnh như cái hầm băng, một tí sắc màu cũng không thấy, người không biết còn tưởng đây là phòng em tạm mướn ấy chứ.

Lớn già đầu rồi mà còn không biết chăm sóc bản thân, nếu không phải có Chu Minh nói, chị còn không biết em bị bệnh đấy.

Chu Minh nhà người ta đã kết hôn rồi mà sao em vẫn không có động tĩnh gì hết vậy?

Không lẽ em vẫn còn yêu thầm Nhiếp Thanh Anh ư?

Chị cho em biết, không được là không được.

Em đi xem mắt cho chị ngay."

Khương Dược bất đắc dĩ, "Em không còn yêu thầm Nhiếp Thanh Anh nữa.

Em cũng không muốn đi xem mắt."

ANh dừng một chút rồi nói, "Em có bạn gái rồi."

Người đẹp đang gấp quần áo trên giường khịt mũi coi thường, "Đừng có lừa chị.

Chị còn không biết em chắc?

Em sợ chi bắt đi xem mắt chứ gì.

Tết nhất cũng không thèm về nhà...

Ba thiếu điều tức chết vì em.

Ba bảo chị đến để lôi em về.

Ngoan ngõan nghe theo chị đi xem mắt ở đây, hay là về nhà xem mắt, em chọn đi."

Người đẹp này chính là Khương Minh Tích, chị của Khương Dược.

Khương Minh Tích và Nhiếp Thanh Anh là bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học, Khương Minh Tích ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, sau đó luôn làm việc ở đoàn kịch ở nước ngoài.

Năm ngoái Khương Minh Tích giấu người nhà kết hôn ở nước ngoài, gia đình họ Khương khiếp sợ một phen, đặt mọi sự chú ý lên người cô.

Năm nay cô đã yên bề gia thất, người nhà họ Khương lại bắt đầu đặt nguyện vọng lên người Khương Dược.Khương Minh Tích bất mãn dạy dỗ em trai, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, ánh mắt Khương Dược sáng bừng đứng dậy đi mở cửa.

Khương Minh Tích tò mò đi theo.

Cửa vừa mở ra, một cô gái xinh đẹp đứng trước cửa.

Cô gái đang định mở miệng thì Khương Dược đã vội đi đến, dịu dàng nói, "Em đến rồi."

Anh không nói gì đi đến ôm vai cô, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.Trần Linh Linh mờ mịt, "...

Nhanh thế mà đã muốn lên giường rồi?"

Gân xanh trên trán Khương Dược căng ra, cúi đầu cười khẽ, "Nghịch ngợm."

Anh ôm Trần Linh Linh quay đầu cười cười với chị của mình, "Bây giờ chị thấy rồi chứ?

Em có bạn gái thật mà.

Linh Linh, còn không mau chào chị đi?"

Trần Linh Linh lấy lại tinh thần, dưới ánh mắt khó nói thành lời của chị Khương Dược, mặt cô đỏ bừng, không biết phải nói trước mặt chị gái nhà người ta.

Dù không biết mình trở thành bạn gái của sếp từ lúc nào, nhưng cô rất phối hợp với sếp, lập tức cúi đầu chào, "Em chào chị."

Khương Minh Tích như có điều suy nghĩ, "...

Ừ..."

Em trai cô vậy mà có bạn gái thật.

Mà bạn gái của nó lại khác hẳn với phong cách của Nhiếp Thanh Anh, tuy nhiên cũng thuộc hàng mỹ nhân.

Chuyện này vừa làm cô mất mát vì không được dẫn em trai đi xem mắt, nhưng lại vừa yên tâm vì nó không còn yêu thầm Nhiếp Thanh Anh nữa.Sau đó...

Khương Minh Tích hào hứng hỏi, "Em dâu à, hai em định khi nào kết hôn?

Chị không giống ba mẹ, chị không quan tâm môn đăng hộ đối đâu, chỉ cần hai đứa yêu nhau chị đều sẽ ủng hộ hai đứa kết hôn."

Trần Linh Linh, "..."

Cô ngơ ngác để chị gái Khương Dược thân thiết kéo mình ngồi xuống, bắt đầu bàn chuyện hôn sự.

Cô thừa dịp Khương Minh Tích không để ý vội quay đầu cầu xin sự giúp đỡ của anh, nhưng anh chỉ ra dấu "cố lên" khiến cô càng thêm nóng nảy.

Cứ mơ mơ hồ hồ như thế, vì để phối hợp với sếp mà cô bị kéo đi bàn chuyện cưới xin.Khương Minh Tích suy nghĩ một lát rồi vỗ trán, "Thế này đi, em và em trai chị cứ lén đăng ký kết hôn trước đã.

Nếu ba mẹ chị có thành kiến với em thì cũng không còn cách nào khác, vì bọn em kết hôn rồi.

Em dâu, em thấy cách này được không?"

Trần Linh Linh, "..."

Người nhà họ Khương thật đáng sợ.Cô đầu váng mắt hoa luôn rồi.Thì ra không chỉ mình Khương Dược đáng sợ, chị gái Khương Dược càng đáng sợ.

Mà nghe giọng điệu của chị ấy, hình như ba mẹ chồng tương lai cũng không dễ lừa...

Không đúng, sao cô lại gọi là "ba mẹ chồng" thế này, cô và Khương Dược chẳng phải chỉ đơn thuần là quan hệ bạn giường thôi ư?Đêm đó lúc bị Khương Dược và Khương Minh Tích một trái một phải "áp giải" lên máy bay quay về nhà họ Khương, Trần Linh Linh vẫn còn đang tự hỏi về vấn đề này. – KẾT THÚC –Đến đây thì phải nói lời chia tay thật sự với mọi người rồi TT TT.

Mặc dù không có ngoại truyện về cặp đôi chính, nhưng qua lời kể của người khác thì gia đình nhỏ sắp chào mừng tiểu ảnh đế hoặc nữ thần phiên bản nhí rồi, hạnh phúc mỹ mãn. ^^ Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua nhé.

Yêu mọi người
 
Back
Top Bottom