Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Nhìn Em (Full)

[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 9


Chương 9

Ở nhà, là tốt rồi.

***

Ngải Bình vất vả phơi chiếc chăn cuối cùng lên ban công.

Mặt trời đã lên rất cao rồi, ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ, có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ xíu chậm rãi lơ lửng trong không khí.Hôm qua "mẹ" mới dọn tới.

Mẹ của Lý Gia Thiên.Về đến phòng khách, Ngải Bình uống một ngụm nước lớn, sau đó ngả mình lên chiếc sô pha bằng da màu trắng.

Vì một câu "Phơi chăn" của mẹ chồng mà cô đã nhọc nhằn gần hai tiếng.

Đứng lên nhìn đồng hồ trên tường, có lẽ buổi trưa họ sẽ không về ăn cơm.

Lại ngồi phịch xuống sô pha, Ngải Bình thở dài.Hôm qua vừa mới ăn xong cơm tối, mẹ chồng bắt đầu nói trong nhà muốn thêm cái này cái nọ.

Cô ở cạnh chen vào một câu "Toàn là nhà mới mua, đồ gia dụng ngoài tự mình mua ra, người khác tặng cũng không biết còn cất trữ bao nhiêu.

Cần thứ gì thì tìm bên trong đều có."

Nhưng mẹ chồng phất tay với cô, nói những món ấy toàn đồ nhỏ nhặt, quan trọng là các loại đồ dùng nhà bếp nhất định phải mua sắm đủ, mới có thể ra dáng cái nhà.

Lúc ấy Ngải Bình bị nghẹn không nói được câu nào.

Trước giờ lúc nào cô cũng xem nhà bếp là làm cảnh, cùng lắm cũng chỉ hâm nóng sữa bằng lò vi sóng mà thôi, trên tay lại càng chưa từng dính dầu dính mỡ.

Mẹ chồng lại nói tiếp, từ nhỏ Lý Gia Thiên đã thích ăn dưa chua nhà muối, ngày mai phải đi mua một cái vại về tự mình muối cho hắn ăn.

Thiệt tình, không phải vì hồi đó chẳng có thứ gì ngon, ai còn thích ăn món đó chứ?Dường như Lý Gia Thiên hoàn toàn không nghe ra ý trong lời mẹ mình, cuối cùng chỉ chủ động đề nghị lái xe, đưa mẹ đi mua sắm.

Thế không phải là thiên vị mẹ hắn rành rành ra à?

Vốn dĩ Ngải Bình cũng muốn đi chung.

Kết quả, trước khi ra cửa, bỗng nhiên mẹ chồng bảo hôm nay trời nắng, cần một người ở nhà phơi chăn, phơi đệm lên ban công, ngoài cô thì còn có thể là ai?

Trong chuyện nhỏ nhặt Lý Gia Thiên toàn nghe mẹ hết, không nói câu nào.

Ngải Bình đành phải ở lại, nhọc nhằn phơi phóng.Cô ấn bóp chỗ đau trên cánh tay mình.

Sau này phải làm gì đây?

Trước khi kết hôn Lý Gia Thiên từng nói, về sau nhất định phải ở chung với mẹ.

Ban đầu bạn bè từng nhắc đến đủ kiểu bất tiện "sống chung với mẹ chồng", ai bảo mình không coi ra gì chứ!

Có điều, đòn ra oai phủ đầu này cũng lợi hại thật.

Bản thân mình tức tối thì cũng thôi, với người khác còn chẳng bới móc được khuyết điểm nào.

Nghĩ cũng đúng, người phụ nữ có thể một mình nuôi Lý Gia Thiên khôn lớn, đào tạo ưu tú như thế, sao có thể dễ bề đối phó!

Cô mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.***

"Ngải Bình cũng đoảng việc nhà quá."

Lý Mai vừa chọn xương sườn, vừa nói với Lý Gia Thiên đang đẩy xe bên cạnh, "Mẹ cũng không bảo nó làm người phụ nữ của gia đình.

Nhưng rán trứng ốp la, nấu mấy món ăn gia đình thì phải biết chứ."

Bà lắc lắc túi áng chừng cân nặng, sau đó đưa lên quầy thu ngân, "Chỗ này được rồi.

Về làm sườn xào chua ngọt.

Lâu lắm con không nếm thử tài nấu nướng của mẹ rồi.

À, còn phải mua ít nấm hương nữa, con thích ăn nhất mà..."

Lý Gia Thiên đứng bên, trong tay cầm củ cải trắng, bỏ từng củ từng củ lên.Bao lâu rồi hắn chưa rẽ qua khu bán rau quả tươi của siêu thị?

Hình như ngay cả siêu thị cũng rất ít đến.

Hắn nhìn củ cải trên tay, hơi thất thần.Trước kia Thẩm Hàm thích nhất là nhìn người khác tỉa hoa bằng củ cải.

Theo bàn tay người thợ chuyển động, cánh hoa lớp lớp hiện ra, sau cùng bung nở.

Nhìn nhiều lần đến đâu, trên mặt anh vẫn có thể tìm được sự vui vẻ như lần đầu tiên.

Bản thân anh cũng từng thử.

Lý Gia Thiên mỉm cười.

Lúc nào Tiểu Hàm cũng sẽ bảo mình một cách nghiêm túc, anh muốn sáng tạo, cảnh cáo mình không được quấy rầy, không được lộn xộn.

Sau đó tay phải một con dao gọt hoa quả, tay trái cầm củ cải bắt đầu tỉa tót.

Ngay cả vỏ táo anh cũng gọt không nên hồn.

Người ta là thợ tỉa ra cánh hoa, trong tay anh lại biến thành từng miếng xấu xí, thấy anh từ ban đầu im lặng, trở thành nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại thế?

Sao vẫn thế nhỉ?"

Chưa qua một lát, củ cải kia đã bị anh chà đạp khó lòng hạ dao nữa, bấy giờ dường như anh mới từ bỏ vứt con dao sang bên, ngẩng đầu lên, mắt nhìn mình tức thì, "Lý Gia Thiên, anh đừng cười.

Chờ em thi xong Toán cấp bốn, nhất định em sẽ đi bái sư học cái này."

Câu này anh từng nói nhiều lần lắm, chỉ là sau này "Toán cấp bốn" bên trong trở thành Xác xuất thống kê, Giải toán lý học, Toán học phân tán.

Chờ anh đã học rất chắc những môn này rồi, củ cải tỉa ra vẫn trông như bị chó gặm..."

Gia Thiên!"

Lý Gia Thiên quay đầu, khuôn mặt của mẹ hiện hình chiếu trên võng mạc, thành ảnh."

Con cầm củ cải đứng đờ ra đấy làm gì?

Đừng nghĩ chuyện làm ăn nữa, hôm nay kéo con ra ngoài là để con nghỉ ngơi mà."

Lý Gia Thiên chỉ cảm thấy cổ họng chát xít, vị tanh mặn bất chợt trào dâng.

Cố gắng đè nén cảm giác ấy xuống, hắn nặn ra một nụ cười tự nhiên: "Chọn xong chưa ạ?

Chúng ta ăn cơm trước đi.

Buổi chiều mua sắm tiếp."

Hai mẹ con bèn đẩy chiếc xe sắp đầy, đi tới quầy thu ngân.***

Trưa, Thẩm Hàm và dì đi đến căng tin của dân tộc Hồi trong trường, ăn mì trộn tương.

Quê của dì ở Tây An, rất thích món mì này.

Do cảm thấy hương vị ở đây chính thống, cuối tuần thường đưa Thẩm Hàm đến ăn.

Đầu bếp của căng tin này đều biết họ, mỗi lần thêm nguyên liệu sẽ cho họ nhiều hơn.

Ăn xong, dì mua một túi mì tai mèo[1] mang về làm quà cho Thẩm Hàm.

Sau đó, hai người dọc theo đường lớn của khu Tây về nhà.

Thẩm Hàm bị nắng chiếu đến mức lim dim, chỉ muốn mau mau về nhà ngủ trưa.[1] Mì tai mèo: Một loại mì truyền thống ở Sơn Tây, Thiểm Tây.

Vì trông giống hình tai mèo nên có tên như vậy.Đi sau họ là một cặp tình nhân, đùa giỡn ầm ĩ, cuối cùng còn nghịch đến cả nhạc chuông điện thoại.

Một ít nhạc bình thường thì cũng thôi, còn lại toàn là gà mái kêu, gà trống gáy, tiếng xe lửa các kiểu.

Đằng trước, Thẩm Hàm khẽ nhếch cười, dì cau mày, đỡ anh đi nhanh hơn.Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng phanh xe chói tai, bánh xe ma sát với ổ trục, dường như tạo ra một tia lửa điện trong không trung.

Dì kinh hãi kêu lên, dừng lại nhìn ra sau.Hai thanh niên kia, chụm đầu lại, không kìm được cười phá lên.Dì căm phẫn trừng họ một cái, ngoảnh lại, nói với Thẩm Hàm: "May mà tim dì tốt, nếu không doạ một bà già đổ bệnh, xem chúng nó làm sao!"

Thẩm Hàm không trả lời bà.Dì ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Hàm đứng thẳng tưng, trên đầu chảy xuống giọt mồ hôi lớn, cả người như thể hồn lìa khỏi xác, chỉ có đôi mắt mất đi ánh sáng là trống rỗng nhìn về phía trước."

Tiểu Hàm, Tiểu Hàm!

Con đừng doạ dì!

Tiểu Hàm, con sao thế?"

Thẩm Hàm trợn tròn mắt, không hề nhận ra nước mắt đang dần trào ra.Dì sốt ruột, ra sức lay cánh tay anh.

Hai kẻ sau lưng thấy chuyện xảy ra không ổn, vội vàng chạy khỏi sân cỏ một cách lén lút.

Trên con đường lớn giữa trưa, ngoài hai người họ ra, chẳng có lấy một bóng người.

Mặt trời lẩn sau bóng cây cố chấp hắt nắng xuống đất, ánh dương bỏng cháy, khiến tâm trạng vốn sợ hãi lo âu càng thêm nóng nảy bất an.Giọng nói của dì, dần rõ ràng bên tai Thẩm Hàm.

Anh chậm rãi ngoảnh đầu: "Dì, không sao."

Anh cầm bàn tay dì đang giữ cánh tay mình: "Dì, con không sao.

Dì đừng sợ."

Anh ngừng một lát, "Con chỉ bị giật mình.

Chỉ bị doạ thôi..."

Anh lặp lại nhiều lần liên tiếp, dường như khi an ủi dì, cũng là không ngừng thuyết phục bản thân.Dì lau nước mắt tràn khỏi mi, lại đỡ Thẩm Hàm: "Đi, mình về nhà nào.

Tiểu Hàm đừng sợ, dì đỡ con."

Thẩm Hàm đi theo bà một cách máy móc, cảm thấy cơn ớn lạnh không sao ngăn cản ngấm vào tứ chi, lồng ngực.

Trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ: Đi thật nhanh, thật nhanh về nhà, lên lầu, khoá cửa.

Về đến nhà là tốt rồi...Ở nhà, là tốt rồi.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 10


Chương 10

Anh từng nói, nếu không thể mang lại hạnh phúc cho thứ mình quan tâm, vậy thì cố gắng giảm thiểu tổn thương đến mức nhỏ nhất.

***

Về đến nhà, Thẩm Hàm đi tắm.

Lúc đi ra, ngoài nét mệt mỏi thì trên mặt không nhận ra chỗ bất thường khác.

Bấy giờ dì đứng canh bên ngoài mới thoáng yên tâm.

Thẩm Hàm mệt ơi là mệt, trèo lên giường ngủ trưa.

Dì nhìn giờ, buổi chiều cháu trai sẽ đến nhà mình, phải về chuẩn bị cái đã.

Cơm tối của Tiểu Hàm đã nấu xong từ sớm, anh tự hâm nóng ăn là được.

Dì trái suy phải nghĩ, kiểu gì cũng thấy không yên tâm, cuối cùng vẫn mở danh bạ điện thoại ra, gọi một cuộc mới an lòng cầm túi, mở cửa rời đi.Trong mơ màng, Thẩm Hàm loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, chậm rãi cuộn mình, ngủ tiếp...***

Cuộc sống sau khi khiếm thị, Thẩm Hàm rất khó phân rõ, mình có ngủ say thật hay không.

Mở mắt và nhắm mắt đều là màn đêm vô tận.

Anh vẫn luôn đặt một chiếc đồng hồ điện tử phát được tiếng ở nơi mà tay có thể với tới.

"Bây giờ là..."

Giọng nữ điện tử máy móc như thế, trong thời gian rất dài, trở thành bằng cớ duy nhất chứng minh anh còn sống.Một tiếng, hai tiếng, ngủ say không mộng mị, ngỡ tảng đá càng lúc càng đè nặng lồng ngực.

Người hổn hển trong tĩnh lặng, muốn thoát khỏi giấc ngủ sâu, như thể tử vong, yên ắng không kiểm soát.Trên mặt, chợt nhiên có cảm giác lạnh lẽo như băng.

Thẩm Hàm như con đà điểu vùi đầu trong gối."

Tỉnh rồi thì dậy đi, mặt trời đã xuống núi mà còn nằm ì trên giường nữa."

Thẩm Hàm miễn cưỡng ngồi dậy, ngoảnh về phía âm thanh truyền đến, trưng ra gương mặt nhăn nhó: "Sao anh lại đến?"

Người kia đưa tay gõ đầu anh: "Mặt mũi chú thế là ý gì hả!

Anh nhận điện thoại của dì, ba chân bốn cẳng chạy đến.

Chú thì ở đấy ngủ chảy dãi ướt hết gối."

Thẩm Hàm bật cười: "Nhan Thanh, mồm mép anh vẫn lợi hại ghê."

Nhan Thanh đưa cốc nước trong tay cho anh: "Còn không phải tại chú nên anh mới thế à.

Mau uống đi, giọng khàn hết rồi."

Thẩm Hàm ngoan ngoãn nhận lấy, bình tâm lại, uống từng hớp từng hớp.

Nhan Thanh ngồi lên giường một cách tự nhiên: "Vẫn còn biết sợ cơ à?"

Anh ngừng tay, ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc bảo: "Tất cả là tại mọi người quản thúc em chặt quá, đường cũng không cho đi.

Xem đấy, ngay cả một cú phanh xe cũng doạ em sợ khiếp."

Hai người đồng loạt bật cười."

Công ti vẫn ổn nhỉ.

Lần trước than vãn trong điện thoại, mấy cô giới thiệu đối tượng cho anh vẫn không từ bỏ à?"

Thẩm Hàm tựa lên đầu giường hỏi anh.Nhan Thanh mệt mỏi nằm vật xuống: "Đúng là đám yêu quái mà!

Hôm nào anh phải tìm đạo sĩ đến thu phục họ mới được."

Thẩm Hàm nín cười: "Hạo Hạo đâu, nó không giúp anh à?"

"Nó á?

Hồi bé thì còn không vui, bây giờ chỉ biết nói 'anh đừng có đi gieo hoạ chèn ép người khác' các kiểu.

Càng ngày càng chả đáng yêu."

Bỗng nhiên Thẩm Hàm quay qua, ngửi ngửi trên người anh: "Anh lại đến chợ chó à?

Toàn mùi chó không."

Nhan Thanh khẽ nhéo mặt anh sang hai bên: "Sao mà nói y sì Nhan Hạo thế, có phải hai đứa vào hùa với nhau không?

Khai thật mau!"

Thẩm Hàm tránh khỏi đôi vuốt của anh: "Nó lớn rồi, em còn vào hùa với nó nữa chắc?

Bây giờ trước mặt nó em cũng ngại gọi nó là Hạo Hạo luôn.

Chắc nó cao hơn em rồi."

"Nó đã cao hơn chú từ lâu rồi."

Nhan Thanh lấy chiếc cốc trong tay anh, để lên tủ đầu trường, "Lần trước trong cuộc thi hùng biện ở trường, người khác nói bom nguyên tử, nó thì nói Oppenheimer[1], làm đám học sinh kia ngơ luôn."[1] Robert Oppenheimer: Là một nhà vật lý lý thuyết người Mỹ, giáo sư Đại học California tại Berkeley.

Ông được mệnh danh là "cha đẻ của bom nguyên tử".Thẩm Hàm đắc ý lắc lư đầu: "Đấy còn không phải là công của em à."

Sau đó hỏi tiếp, "Anh vẫn chưa nuôi chó à?"

"Không nuôi."

Nhan Thanh buồn bực nói.Thẩm Hàm mỉm cười.

Người bạn lớn hơn anh một tuổi này, là trong nhà giới thiệu cho anh sau khi mù.

Ở chung rất thoải mái, nhưng cũng không dễ thân, lúc nào cũng cảm thấy anh phòng thủ ranh giới cuối cùng của mình rất nghiêm, trước giờ không muốn gần gũi quá mức với người khác.

Sau đó mới từ từ phát hiện, chỉ là Nhan Thanh cảm thấy không thể cùng lúc để ý quan tâm đến quá nhiều sự việc.

Anh sợ bản thân không thể quan tâm mà cuối cùng sẽ gây tổn thương đến người và việc mình thích.

Nhan Thanh luôn muốn nuôi chó, mà vì sợ không chăm sóc tốt nên đến giờ vẫn chưa thực hiện được.

Anh từng nói, nếu không thể mang lại hạnh phúc cho thứ mình quan tâm, vậy thì cố gắng giảm thiểu tổn thương đến mức nhỏ nhất."

Người được anh chọn để chăm sóc nhất định rất may mắn."

Thẩm Hàm nói hết sức cảm thán."

Tiếc là chúng nó toàn từ thỏ trắng khiến người yêu thương, trở thành sói xám ý chí quật cường."

"Chúng nó?"

Thẩm Hàm ngạc nhiên lặp lại, "Coi như Nhan Hạo là một người em biết.

Còn có ai?

Hay là em không quen?"

Nhan Thanh nhìn hai gò má an ổn của anh, hoàn toàn không có e dè và phòng bị như trước kia: "Tất nhiên là chú.

Không phải bây giờ có chuyện gì phiền anh cũng kể cho chú hết à?"

Anh dừng một lát, "Như kiểu trái tính mà hợp nhau ấy."

Thẩm Hàm vui vẻ bật cười thành tiếng: "Người gì mà chả tiến bộ gì hết!

Chúng ta rời giường được chưa hả, em đói rồi."

Bấy giờ hai người mới bò dậy, đi ra phòng khách."

Đúng rồi, chuyện lần trước anh bảo chú, chú thấy sao?"

Thẩm Hàm dừng chân: "Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách.

Cơ mà, chờ thêm nữa đi.

Em muốn theo sinh viên khoá này đến năm tư Đại học."

Khoé môi anh khẽ nhếch lên, trong lòng hiện ra bóng dáng Dương Lạc.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 11


Chương 11

Cho nên mắt không nhìn được nữa cũng tốt, cũng không cần phải khổ như thế, chỉ nghĩ được thôi.

***

Thu sang, trên bảng tin trường dán kín tờ rơi tiêm vắc xin viêm gan B.

Đúng lúc chiều thứ hai không có tiết, Dương Lạc cầm giấy khám sức khoẻ đến bệnh viện trường.

Tới cửa thì thấy trên hành lang lầu hai xếp cả hàng dài.

Ngẫm nghĩ, Dương Lạc cảm thấy nên chờ mấy ngày nữa ít người lại đến thì hơn, vì thế xoay người chuẩn bị về theo lối cũ.

Mới đi mấy bước, cậu chợt dừng chân.

Nơi ngã ba trước mặt, Thẩm Hàm đang chống gậy đi tới.Vì trời mát nên Thẩm Hàm mặc một chiếc áo đan có mũ màu xanh da trời, thoạt trông nhỏ bé hơn nhiều lắm.

Dương Lạc tăng tốc bước lên: "Thầy Thẩm cũng đến tiêm ạ?"

Sao đó đưa tay đỡ lấy anh.Thẩm Hàm nghe được giọng cậu, dường như thở phào nhẹ nhõm: "Dì cứ bắt tôi đến.

Thiệt tình, cả ngày tôi ăn đồ dì nấu, ngay cả nguồn lây cũng không có, tiêm phòng làm gì chứ!"

Dương Lạc cười thầm trong bụng, hoá ra nghe dì nói Thẩm Hàm sợ tiêm, ghét uống thuốc, còn tưởng rằng bà nói quá.

Bây giờ xem ra là thật cả."

Đông người không?"

Thẩm Hàm hỏi cậu."

Đông lắm.

Nhưng mà tiêm nhanh, không cần xếp hàng lâu đâu ạ."

Thẩm Hàm kéo cậu: "Vậy hôm khác chúng ta đến đi.

Xếp hàng phiền phức lắm."

Dương Lạc nhẹ nhàng dắt anh về trước, "Đi nhanh lên ạ.

Tránh được mùng một không tránh được mười lăm.

Dì sẽ không tha cho thầy đâu."

Hai người đi cùng nhau, trả tiền ở quầy thu lầu một, sau đó mang tờ rơi đến lầu hai xếp hàng.Đội ngũ xếp hàng dài ngoằng, tụi Dương Lạc còn xếp ra ngoài ban công luôn.

Mọi người chen chúc nhau, chậm rãi tiến về phía trước.Dương Lạc chẳng hề sốt sắng, thản nhiên trò chuyện cùng Thẩm Hàm.

Có vẻ hôm nay sức chú ý của Thẩm Hàm không tài nào tập trung được, chủ đề toàn xoay quanh "Sắp đến chưa", "Có ai bị sốc thuốc không".

Cuối cùng anh cúi đầu, ai oán nói: "Tôi chả thích tiêm tí nào."

Dương Lạc tiếp lời, "Ai mà thích cơ chứ?

Chỉ là người ta không sợ thôi ạ."

Thẩm Hàm đỏ mặt, nhất thời không cất được lời phản bác.Dương Lạc nhìn vẻ lúng túng của anh, cũng không nỡ lòng nào, bèn nói: "Mọi người sẽ chỉ hơi hơi sợ thôi ạ."

Sau đó lấy mình ra làm ví dụ, "Thầy xem, tuy em không sợ đau, nhưng mà mỗi lần cũng không dám nhìn đầu kim ghim vào trong thịt, cứ thấy khiếp khiếp thế nào."

Thẩm Hàm phác hoạ bộ dáng cao ráo của Dương Lạc trong đầu, ngoảnh đi không dám đối diện, bật cười: "Còn lâu tôi mới sợ.

Chỉ là khá nhạy cảm với nguy hiểm mà thôi."

Lát sau, anh thấp giọng thản nhiên, "Thật ra cũng đúng.

Không dám nhìn, lại không ngăn được ý nghĩ đầu kim có thể ghim vào trong thịt bất cứ lúc nào, thế là lại lén nhìn một cái.

Cho nên mắt không nhìn được nữa cũng tốt, cũng không cần phải khổ như thế, chỉ nghĩ được thôi."

Bấy giờ, họ đã đứng trong hành lang, âm thanh trước sau ngày càng ầm ĩ.

Dương Lạc nhìn gương mặt lạnh nhạt mà bình tĩnh của Thẩm Hàm, dẫu đứng giữa hàng ngũ ồn ào, cũng cảm nhận được không khí an yên quanh anh.Dương Lạc vừa nói, vừa vô thức chắn trước mặt anh, không muốn để anh tiếp xúc với người khác.Đến lượt họ rồi, Dương Lạc giúp Thẩm Hàm xắn tay áo lên.

Lúc đầu kim ghim vào, Thẩm Hàm khẽ run.

Có điều cũng xem như suôn sẻ.

Chờ Dương Lạc cũng tiêm xong, đỡ anh ra khỏi phòng tiêm, xuống đến lầu một, Thẩm Hàm mới thở dài thườn thượt, vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng xong rồi.

Nhất định đến tối phải chén một bừa no nê."

Dương Lạc đang định lên tiếng thì chợt nhớ ra quên cầm theo cây gậy, cũng không biết để trong phòng tiêm hay là trên ban công, thấy bên cạnh không có ghế, bèn để Thẩm Hàm đứng dựa vào tường đợi mình.

Mình thì chạy lên lầu tìm.Để tránh hàng người nên họ đi xuống từ lầu bên cạnh.

Bên ấy là khoa phóng xạ, phòng điện tim mà ngày thường ít khi mở cửa, bốn bề im ắng.

Thẩm Hàm gõ ngón tay lên tường giết thời gian.

Lát sau, trên gác truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Hàm dừng động tác lại cẩn thận phân biệt."...Bỏ tiền xây lại bệnh viện trường, còn không bằng đập đi quyên tặng một toà cao ốc MBA do mình đặt tên.

Ngài Lâm nói có phải hay không?"

Giọng nam trầm thấp trong hành lang kín lại càng toát lên chân thành.

Khoảnh khắc âm thanh truyền tới đó, Thẩm Hàm có thể nghe thấy tim mình rung lên kịch liệt.Không thể nhầm được.

Tuyệt đối không nghe nhầm được – giọng nói của Lý Gia Thiên.Thẩm Hàm cảm thấy máu não tăng xông, mặt mày nóng bừng, tứ chi lạnh toát.Anh chần chừ một lát, sau đó xoay người đi về phía cầu thang ngược lại, loạng choạng đi về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất của mình.

Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ – không thể để Lý Gia Thiên nhìn thấy mình!Bước chân anh rối loạn hoàn toàn, thân người anh thoắt ngả sang trái, lại thoắt nghiêng sang phải.

Chưa đi được mấy bước thì va cái bộp vào một người đang bước ngược chiều.

Cả hai cùng ngã ra đất."

Cậu làm sao thế?

Không có mắt à!"

Hứa Thuỵ đứng lên, phủi bụi trên chiếc quần trắng của mình, lớn tiếng nói.

Thẩm Hàm im lặng, chỉ nhổm dậy một cách chậm rãi."

Sao vậy?"

Giọng của Lý Gia Thiên truyền lại từ sau lưng.Hứa Thuỵ lướt qua Thẩm Hàm đi tới, ấm ức nói: "Chả biết cậu này bị sao nữa, em sang trái cậu ta cũng sang trái, em sang phải cậu ta cũng sang phải.

Đi thì vội vội vàng vàng, thế là đâm sầm vào em luôn."

Vừa nói vừa giơ cổ tay hơi đỏ của mình lên cho hắn xem.Lý Gia Thiên nâng tay, nhẹ nhàng lắc trái lắc phải, chắc chắn không bị trật khớp: "Em không sao chứ?"

Hắn hỏi.Thẩm Hàm ở phía trước gật đầu, sau đó mới nhận ra câu hỏi của Lý Gia Thiên vốn không phải dành cho mình.

Anh cười mai mỉa.Đám người Lý Gia Thiên đi tới, dừng lại trước mặt anh.Tiểu Hàm!

Lý Gia Thiên sững sờ."

Thiệt tình, đâm vào người ta mà ngay cả câu xin lỗi cũng không nói."

Ngài Lâm đi cùng với họ ở bên cạnh bênh vực.

Thẩm Hàm mím chặt môi dưới, không nói tiếng nào.

Trước mặt Lý Gia Thiên, Hứa Thuỵ nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, "Thôi, thôi, chấp làm gì sinh viên.

Chúng ta đi thôi."

Lý Gia Thiên nhìn Thẩm Hàm chăm chú hồi lâu, "

Sau này em nhớ cẩn thận."

Nói xong, hắn xoay người rời đi.Nghe tiếng bước chân họ dần mất hút phía cuối hàng lang, Thẩm Hàm ngẩng đầu lên, hướng về phía họ rời đi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi.

Em không nhìn thấy cô ấy."

Gia Thiên, xin lỗi.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 12


Chương 12

Em không quan tâm tôi, nhỡ tôi say mất thì sao?

***

Nhớ ra Dương Lạc sẽ tới ngay, anh chậm rãi quay lại.

Vừa xoay người, dưới chân mềm nhũn, ngã sầm ra đất.Dương Lạc ở lầu một, chứng kiến Thẩm Hàm ngã trên đất, ngồi một cách ngơ ngẩn.

Lòng cậu sốt sắng, chạy qua, đỡ Thẩm Hàm dậy."

Tiểu Hàm, Tiều Hàm ơi."

Cậu cũng không để ý xưng hô gì nữa, "Có người đụng vào thầy phải không?

Đụng vào đâu rồi?

Có đau không?"

Thẩm Hàm nhẹ nhàng dựa vào người cậu, "Không có, tự tôi bất cẩn thôi."

Dương Lạc để anh tựa lên tường, sau đó cúi xuống, xắn ống quần anh lên, cẩn thận kiểm tra xem trên mắt cá có vết sưng đỏ nào không."

May mà không bị thương."

Cậu ngẩng đầu nói với Thẩm Hàm.Thẩm Hàm ép bản thân nặn ra một nụ cười: "Đã bảo em là không sao rồi mà."

Dương Lạc đưa tay ôm lấy anh, nhấn mạnh thêm: "Làm sao mà không sao được.

Thầy xem thầy sắp khóc đến nơi rồi đây này."

Thẩm Hàm tựa đầu trước ngực cậu, quả thật nước mắt từng dòng tuôn rơi.

Dương Lạc vuốt tóc anh, tay còn lại lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho anh.Chờ âm thanh nghẹn ngào lắng xuống, Thẩm Hàm đứng thẳng lên: "Chúng ta đi uống gì đi."***

Dương Lạc không dám đưa anh đi xa, chỉ đi bừa vào một quán ăn Hồ Nam ngoài trường, gọi một phòng riêng.

Hai người gọi một bình rượu trắng, Dương Lạc còn cố chấp gọi thêm mấy món ăn: "Thầy ăn ít đồ lót dạ trước đã.

Chốc nữa muốn thế nào em cũng không cản."

Chỉ một lát món ăn đã mang lên đủ.

Dương Lạc ép anh ăn mấy miếng, sau đó rót đầy ly rượu, đưa cho anh.

Thẩm Hàm bưng lên, cau mày uống một hớp.

Cảm giác cay xè nhanh chóng xông thẳng từ cổ họng xuống dạ dày khiến anh ho khù khụ.Nhìn gương mặt đỏ bừng, đến nỗi nước mắt cũng tràn ra của anh, Dương Lạc lại nghiêm khắc không để ý đến anh, chỉ giúp anh rót đầy ly rượu cạn.

Cậu biết giờ khắc này đây, Thẩm Hàm cực kì tỉnh táo, làm thế sẽ chẳng ích gì cho anh.

Hơn nữa, từ tư tâm, cậu thà rằng Thẩm Hàm say khướt trước mặt mình, cũng không muốn để anh trốn trong xó xỉnh gây rối.Sau khi Thẩm Hàm uống khoảng hai ly, bỗng nhiên đưa tay định cầm bình rượu trên bàn.

Dương Lạc nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay khua bậy của anh: "Cẩn thận.

Thầy muốn gì cứ nói với em là được mà?"

Thẩm Hàm đẩy cậu ra, "Em đừng quan tâm đến tôi.

Tôi vẫn chưa uống đủ."

Ban đầu Dương Lạc cứ tưởng tửu lượng Thẩm Hàm không cao, nào ngờ lại kém tới mức này.

Thế là buồn cười bảo anh, "Em không quan tâm đến thầy, thầy muốn uống bao nhiêu cũng được.

Nhưng mà rượu phải do em rót."

Người Thẩm Hàm khẽ lắc lư, tư duy bắt đầu lộn xộn: "Vì sao em không quan tâm đến tôi?

Em không quan tâm tôi, nhỡ tôi say mất thì sao?"

Dương Lạc biết anh say thật rồi, nhẹ nhàng dời ly rượu trước mặt anh đi, "Thầy say rồi em sẽ dắt thầy về.

Đừng lo."

Thẩm Hàm đã bắt đầu có cảm giác đầu nặng chân nhẹ.

Anh gục cằm lên bàn, đỡ lấy trọng lượng đầu mình.

Dương Lạc vẫn chưa từng chứng kiến bộ dạng anh chẳng hề quan tâm đến hình tượng, không kìm được đưa tay nhéo má anh.

Thẩm Hàm quay về phía cậu, bất mãn cau có: "Em véo tôi làm gì?"

Anh vừa nói, vừa đứng lên.Dương Lạc đứng dậy theo đỡ anh: "Thầy định làm gì?

Muốn về nhà ạ?"

Bước chân Thẩm Hàm đã loạng choạng, nghiêng ngả dựa vào người Dương Lạc, mơ màng nói, "Tôi muốn thử xem có tự mình về được không.

Người khác mà thấy em dắt tôi về thì sẽ cười cho."

Dương Lạc đỡ anh về ngồi yên trên ghế lần nữa, Thẩm Hàm cũng không phản kháng, còn ngoan ngoãn đặt hai tay trên đầu gối.

Dương Lạc nhìn anh an ổn rồi, mình cũng ngồi xuống."

Em có sở thích nào không?"

Thẩm Hàm hỏi cậu."

Âm nhạc, leo núi, trượt patin ạ."

Dương Lạc biết tư duy của người say không liền mạch, chốc nữa có thể sẽ nhảy đến đề tài hoàn toàn chả liên quan, thế nên cố gắng trả lời ngắn gọn nhất có thể.Thẩm Hàm gật đầu, nghiêm túc nói: "Hồi bé tôi từng học kinh kịch[1] đấy."[1] Kinh kịch (hay Kinh hí): Là một thể loại ca kịch của Trung Quốc, hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh.Dương Lạc ngớ người một lúc: "Học ai ạ?"

"Bà nội.

Bà thích kinh kịch lắm."

Thẩm Hàm dừng lại một lát, "Nhưng mà bà thích vai nữ, nên cũng toàn dạy tôi vai đó thôi."

Nghĩ đến cảnh anh hoá trang thành nữ, Dương Lạc lặng lẽ mỉm cười."

Em có muốn nghe tôi hát không?"

Dương Lạc giật mình nhìn anh, gương mặt anh bình tĩnh, hồ như đã tỉnh táo lại.Không đợi cậu trả lời, Thẩm Hàm bắt đầu hát."

Tiểu thư ơi...

Tiểu thư nàng đẹp lắm...

Quân Thuỵ ơi...

Quân Thuỵ người thật nhã nhặn..."

Một ngón tay anh nhẹ nhàng gõ nhịp trên mặt bàn, giọng hát mát lạnh mê hoặc đến tận âm cuối, nếu mắt anh còn lành, không biết bây giờ sẽ lấp lánh tuyệt trần ra sao."...Phong lưu chẳng cần mua bằng ngàn vàng, bóng hoa chuyển rời dáng ngọc tới..."

Từng câu hát trong bài ca cổ tràn qua môi anh, anh hát một cách tập trung, thanh âm êm dịu mà trong rõ.

Dương Lạc hoàn toàn bị anh thu hút, chăm chú nhìn anh chẳng động đậy."...Lão phu nhân...

Từ chối hôn nhân.

Nhân duyên tốt, vô tình bị chia cắt..."

Giọng Thẩm Hàm lên cao, như thể chạm tới ngay trước bờ giới hạn."...Người xem gương mặt cả ngày u buồn của tiểu thư...

Gương mặt kia ốm yếu tới mức gầy như que củi..."[2][2] Đây là những câu hát trích trong vở Kinh kịch "Hồng nương" (Bà mối).Trái tim Dương Lạc như thể bị trúng kích, cậu đi qua, cúi người ôm Thẩm Hàm vào lòng, thì thầm lặp lại: "Ngoan, đừng hát nữa.

Mình về nhà ngay thôi."

Thẩm Hàm dừng lại, có vẻ mệt mỏi gục đầu lên vai Dương Lạc, chậm rãi nhắm mắt.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 13


Chương 13

Em coi tôi là gối ôm, thì tôi coi em là tay vịn.

***

Thẩm Hàm không nhớ rõ mình về nhà thế nào.

Mạch thái dương nảy đừng nhịp đau nhức, đầu không ngừng vọng về giọng nói lạnh lẽo của Lý Gia Thiên.

Cảm nhận rõ ràng duy nhất, là vòng tay ôm chưa từng thả lỏng nơi hông.

Nhiệt độ của Dương Lạc ngấm qua lớp áo, khiến người khác an ổn một cách khó hiểu...Khi tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.

Dì cầm khăn mặt ướt đến rửa mặt giúp anh: "Không thoải mái chứ gì?

Hôm qua uống thành thế này.

May là dì không ở.

Nếu không, còn lâu mới cho mi vào nhà nhé."

Dì giận dữ nói, động tác lau mặt nơi tay cũng không khỏi mạnh hơn.

Thẩm Hàm tránh đi, tự biết mình đuối lí nên nhỏ giọng kêu đau, mặt nhăn như một con mèo mới sinh.

Dì nhìn thì cũng thấy không nỡ, dịu giọng: "Về lúc mấy giờ?

Có dính mưa không?"

Thẩm Hàm lắc đầu, rúc mặt vào trong chăn.Dì bưng nước cho anh: "Tối qua mưa to lắm.

Vì lúc dì đi con vẫn chưa về, nên lo không biết con còn ở ngoài hay không.

Đây đã là mưa thu rồi đó.

Sức khoẻ con yếu, thể nào dính mưa cũng bệnh nặng cho coi."

Thẩm Hàm uống mấy ngụm nước, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Không biết lúc Dương Lạc về có bị dính mưa không?"

Dì vỗ đầu một cái, "Đúng rồi, con mau gọi điện cho người ta hỏi xem.

Mong là không bị ốm.

Mau lên!"

Nói xong lấy điện thoại ở đầu giường đưa vào tay anh, mình thì giúp anh bấm số theo danh bạ bên cạnh.Thẩm Hàm bị ép cầm ống nghe, nghe từng âm tút... tút... bên trong, lòng bắt đầu căng thẳng."

A lô, xin chào."

Giọng nói hơi khàn của Dương Lạc truyền tới từ đầu dây bên kia.

Thẩm Hàm vô thức mở miệng, song nhất thời lại chẳng nghĩ ra nên nói gì.Đối phương đợi một lát: "Thầy Thẩm ạ?"

Thẩm Hàm vội vàng trả lời: "Ừ."

Sau đó hỏi, "Hôm qua em có dính mưa không?

Dì nói buổi tối trời mưa."

Dương Lạc cười nhẹ, "Lúc đi được nửa đường thì mưa ạ, em chạy mấy bước là đến."

Cậu chợt ho.

Nghe thế, Thẩm Hàm nói ngay, "Em đừng cố, có phải ốm rồi không?"

Dương Lạc gắng sức kìm nén, "Không sao đâu ạ.

Em nằm nghỉ là khỏi ngay."

Giọng cậu hiện lên vẻ lười biếng hiếm thấy, như tiếng ngáp của chú sư tử chưa ngủ no.

Mặt Thẩm Hàm hơi đỏ.Bấy giờ dì chen ngang: "Hỏi thằng bé có muốn uống canh tuyết lê đường phèn không?

Buổi trưa dì làm cho."

Thẩm Hàm lặp lại không sót chữ nào vào trong ống nghe."

Canh tuyết lê ạ?

Vâng.

Lát nữa em qua."

"Vậy cứ thế đi.

Tôi cúp đây.

Gặp sau."

"Vâng, gặp thầy sau."

"Em ấy bảo lát nữa sẽ qua."

Thẩm Hàm để điện thoại xuống, báo cáo với dì.

Cốc, dì gõ trán anh một cái, "Thằng nhóc này, đã ốm rồi sao lại để người ta mất công đi?

Mi phải qua đưa cho người ta mới đúng.

Không hiểu mi làm thầy giáo kiểu gì nữa?"

Thẩm Hàm bưng chỗ trán hơi đau: "Thế sao hồi nãy dì không nói?"

Dì hừ một tiếng, "Đó là vì dì giữ thể diện cho mi."

Vừa nói vừa đi ra ngoài, "Mi mau lên đi.

Bây giờ dì đi nấu đây."

Thẩm Hàm ngã ra giường, dì giữ thể diện cho con lúc nào cơ chứ?

Đem mấy chuyện khó ngửi của con ra kể lung tung, không phải dì thì là ai?

Anh bọc chăn quanh mình như con nhộng trên giường, bất giác đã ném chuyện Lý Gia Thiên ra sau đầu rồi.***

Lúc Dương Lạc đến, canh tuyết lê của dì đã bày trên bàn ăn rồi.

Mở cửa cho cậu vào, dì chỉ vào Thẩm Hàm đang ngồi đợi bên bàn, nói nhỏ: "Hôm nay coi như biết điều đấy, biết là làm cho người ốm nên không đòi ăn trước."

Dương Lạc nhìn gương mặt không hề có dấu vết nước mắt của anh, trong lòng dịu đi, kéo chiếc ghế bên cạnh anh ra ngồi xuống."

Thầy ơi em đến rồi."

Thẩm Hàm xoay người sang phía cậu: "Nào, cho tôi sờ cái nào."

Trái tim Dương Lạc ngơ ngác, vô thức hỏi: "Sờ ở đâu ạ?"

Thẩm Hàm đỏ mặt: "Em nói xem sờ ở đâu!

Tất nhiên là sờ trán rồi!

Còn sờ ở đâu được nữa!"

Dương Lạc bật cười: "Vâng, vâng.

Em nói nhầm ạ."

Kéo tay anh đặt lên trán.

Lát sau, Thẩm Hàm thu tay về, áp lòng bàn tay vào trán mình."

Tôi thấy không sốt đâu."

Anh bỏ tay xuống, nở nụ cười yên tâm.Dương Lạc múc hai bát canh, đầu tiên bưng một bát đặt trước mặt Thẩm Hàm, cho anh đưa tay đỡ lấy, sau đó để thìa vào một tay khác của anh.

Hai tay Thẩm Hàm bưng bát uống ngụm lớn, nheo mắt một cách thoả mãn.

Dương Lạc theo sau nếm một ngụm, hỏi anh: "Không thấy ngọt quá ạ?"

Thẩm Hàm lè lưỡi liếm môi, "Làm gì có?

Không phải thế càng ngon à?"

Lúc anh nói đến món mình thích, sẽ luôn lơ đễnh toát lên mấy phần trẻ con.Dương Lạc múc miếng lê lớn vào trong miệng xem như đầu hàng, biết trong loại chuyện thế này không thể nói rõ với anh được.Dì đi ra từ nhà bếp: "Cơm trưa đã nấu xong rồi, chốc nữa hai đứa tự hâm nóng nhé, dì phải đi bây giờ đây."

Bà ngoảnh đầu, cố ý giải thích với Thẩm Hàm, "Quầng thâm mắt của Dương Lạc rất đậm.

Chắc chắn tối qua không ngủ ngon.

Chốc nữa cho thằng bé ngủ trên giường con một lát đi, hai đứa ăn cái này xong trong thời gian ngắn cũng chưa chắc đã muốn ăn cơm trưa."

Dứt lời vỗ vai Dương Lạc, xách túi, về nhà."

Muốn ăn nữa không ạ?"

"Không cần nữa."

"Vậy em đi rửa bát."

Thẩm Hàm lắng nghe tiếng động bên cạnh, nói nhỏ: "Hôm qua, cảm ơn em."

Dương Lạc nhẹ nhàng xoa đầu anh, bưng bát đi rửa.

Thẩm Hàm tự mình đứng dậy, theo sau cậu: "Chốc nữa em đi ngủ một lát đi.

Tôi nghe giọng em chả có tinh thần gì cả."

Dương Lạc đáp ứng, nhanh nhẹn xử lí chỗ bát trong tay.Rửa xong, hai người cùng nhau đi vào phòng ngủ kiêm phòng sách của Thẩm Hàm.

Gần cửa sổ có một bàn làm việc, giường dựa vào bức tường phía đối diện cửa."

Thầy làm gì thế ạ?"

Dương Lạc hỏi anh.Thẩm Hàm cầm quyển sách chữ nổi đặt trên đầu giường: "Tôi đọc cái này."

Dương Lạc kéo anh đi tới mép giường, "Ngồi lên giường đi ạ.

Em không có thói quen ngủ trưa, vừa hay có thầy ở với em."

Trong lòng Thẩm Hàm chỉ muốn để cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, không hề nghĩ nhiều mặc cậu kéo mình lên giường.

Cởi giày xong, Dương Lạc dựng gối lên sau lưng Thẩm Hàm để anh tựa vào, mình thì nằm bên cạnh anh, đắp chiếc chăn mỏng trên người."

Ngủ chưa?"

"Cũng được.

Thuốc uống vào cứ như có tác dụng thôi miên ấy ạ."

Dương Lạc cười rất nhẹ, "Tối qua Sầm Thành bảo thuốc cảm bây giờ toàn hàng chất lượng kém.

Ban ngày uống bạch phiến, ngủ gà gật; ban đêm uống hắc phiến, ngủ không vào."[1][1] Bạch phiến: Tên một loại thuốc cảm ở TQ.

Hắc phiến: Chỉ cà phê.Thẩm Hàm bật cười: "Đừng nói thế.

Mau ngủ đi."

Dương Lạc nghe lời nằm yên, nhắm nghiền hai mắt.Trong nhà trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở một nông một sâu của hai người.Thẩm Hàm đọc sách, bỗng nhiên, Dương Lạc trở mình, một cánh tay đặt trên người anh.

Thẩm Hàm chọc ngón tay vào cậu để thăm dò, không hề có phản ứng.

Có lẽ là ngủ say rồi.Thở dài, rút sách bên dưới cánh tay kia ra, định đọc tiếp.

Nhưng cánh tay Dương Lạc lại dần siết chặt, người cũng từ từ tựa sát vào anh, như thể xem anh thành gối ôm.

Thẩm Hàm tức giận chọc chọc mái đầu đã tiến sát bên mình, sau đó để tay lên trên: Em coi tôi là gối ôm, thì tôi coi em là tay vịn.Cảm giác cứng cáp từ ngón tay, bàn tay truyền vào trong lòng.

Quả nhiên lúc ngủ vẫn đáng yêu hơn, Thẩm Hàm thầm nghĩ, bình thường trưng cái dáng vẻ ông cụ non lạnh lùng.

Bây giờ hay rồi, nằm ngủ cạnh mình chẳng chút đề phòng, y hệt con mèo lười biếng.

Thẩm Hàm lật sách, bất giác mỉm cười.Dương Lạc nằm cạnh anh, ôm anh một cách thoả mãn, cảm giác tay anh để trên đầu mình, thỉnh thoảng thuận tay xoa xoa tóc.

Trong cơn mê lúc sắp ngủ, gương mặt cậu hiện lên nụ cười như ý: Hôm nay, lời thật rồi.Cậu chìm dần vào giấc ngủ.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 14


Chương 14

Đôi lúc con người mất đi khống chế với tâm tình mình cũng tốt.

***

Khi Lý Gia Thiên về đến nhà thì thấy Lý Mai đang ngồi một mình xem tivi trong phòng khách."

Ngải Bình chưa về ạ?"

Lý Mai cầm điều khiển phất tay: "Trong phòng ngủ ấy."

Lại ngoảnh đầu đối diện với màn hình.Lý Gia Thiên đứng ở phía sau một lát, thấy bà không có phản ứng, bấy giờ trong lòng lại rối bời, đành phải đi vào phòng ngủ.Đẩy cửa ra, thấy Ngải Bình tựa bên giường, nghe tiếng mở cửa ngẩng đầu lên, mắt đã khóc đỏ hoe."

Sao thế?"

Hắn kìm nén xúc động muốn thở dài, cố gắng hỏi cô một cách dịu dàng, "Gây chuyện không vui với mẹ à?"

Ngải Bình không đáp, nước mắt càng thêm giàn giụa.

Hắn đi qua, ngồi lên giường ôm lấy cô: "Mẹ bướng lắm.

Với ai cũng thế hết.

Em cố nhịn là được."

Ngải Bình gắng sức đẩy hắn ra, "Lúc nào anh cũng về phe mẹ hết!

Em biết mẹ nuôi anh không dễ, trước giờ chưa từng so đo.

Nhưng mẹ cũng quá đáng lắm, cái gì cũng muốn hỏi, cái gì cũng muốn chỉ tay năm ngón.

Mẹ làm mẹ mà thế à?"

Giọng cô càng lúc càng gay gắt, bắt đầu không lựa lời.

Lý Gia Thiên cau mày, khoanh hai tay trước ngực: "Rốt cuộc là vì sao?"

Thấy hắn vẫn có vẻ không để tâm, mồm miệng Ngải Bình lại càng không kiêng nể: "Suốt ngày nói em không làm việc nhà thì cũng thôi, buổi sáng anh vừa bước chân khỏi cửa, mẹ nói với em, anh bận rộn nhiều việc, bảo em buổi tối cho anh nghỉ ngơi thoải mái.

Mẹ nói thế là thế nào?

Lo trời lo đất, ngay đến chuyện trên giường con trai mà cũng muốn lo nữa..."

Bình thường cô hết sức chú ý lời ăn tiếng nói, hôm nay bùng nổ, chừng mực gì cũng bất chấp hết.Lý Gia Thiên nhìn người phụ nữ giương nanh múa vuốt trước mặt mình, cảm thấy sự nhẫn nại cuối cùng của mình đã bị cô mài mòn hết.

Bấy giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Gia Thiên, lát nữa sang phòng mẹ.

Mẹ có chuyện muốn hỏi con."

Lý Mai buông lời cũng không đợi hắn đáp, xoay người đi luôn.

Bên trong, Ngải Bình lại im re, chỉ nhìn hắn một cách lạnh lùng.Lý Gia Thiên bật cười, cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần gặp chuyện lớn, tụi đàn bà trong tivi sẽ ngất đi, đôi lúc con người mất đi khống chế với tâm tình mình cũng tốt.

Ngải Bình ngờ vực, trừng hắn một cách khinh khi, hắn cũng không để ý, lại xách túi lên, mở cửa ra ngoài."

Anh đi đâu?"

Lý Gia Thiên bước nhanh ra cửa.

Hắn không muốn ở lại căn nhà ấy thêm một phút nào nữa, cái nơi khiến người ta nghẹt thở ấy, lại là ngôi nhà hết sức bình thường.***

Sắp vào cuối thu, thời tiết ngày càng lạnh, chăn lại ngày càng ấm, tâm sức dồn vào buổi khai giảng cũng bị mài mòn.

Mỗi sáng một hai tiết học, người đi muộn xếp thành cả đàn.

Hai tiết học của Thẩm Hàm đều bắt đầu từ tiết đầu tiên, trước tình thế này không thể không chọn cách điểm danh đầu giờ.

Thỉnh thoảng cũng có người điểm danh hộ, nhưng đại đa số mọi người vẫn rất bảo vệ anh, gặp phải chuyện như thế không giải thích rõ được, chỉ cười ầm lên.

Người đó thường sẽ đỏ mặt tới mang tai, lặng lẽ ngồi xuống.

Thẩm Hàm nghe ra tình hình ấy, trong lòng hiểu ngay, cũng không truy cứu, nhớ kĩ số thứ tự vừa đọc là xong.

Mấy lần sau đó, người đi muộn trong lớp cũng giảm đi.Hôm nay Thẩm Hàm giảng về hình thức vi phân của phương trình Lamb – Gromeco, học được một nửa thì trong lớp đã gục xuống cả lũ.

Chuông hết tiết một vừa vang lên, một cậu bạn đứng dậy, nhại theo giọng của nữ chính buồn tình phim Quỳnh Dao, kêu lên thảm thiết: "Trời ơi, còn để cho người ta sống hay không!"

Ban đầu trong lớp cười ầm lên, sau đó thi nhau bắt chước.Ở trên bục giảng, Thẩm Hàm mỉm cười, mặc họ quậy phá.

Đến khi tiếng chuông vang lên lần nữa, lớp học dần dần yên ắng, mới lên tiếng: "Hồi xưa lúc học Đại học, giảng viên dạy môn Lý Luận Cơ Học chứng minh phương trình Lagrange mất hẳn hai tiết, sau đó đứng sang bên cạnh nhìn khoảng năm phút, cuối cùng giảng một câu."

Anh ngừng một lát, đổi sang giọng điệu cao hơn, "Thầy ấy nói, đẹp quá!"

Bên dưới có mấy người bật cười."

Học Cơ Học vất lắm.

Em thường xuyên sẽ rơi vào tình trạng nghi ngờ, không biết mình có khiếm khuyết gì về trí tuệ hay không."

Anh nói tiếp, "Thành quả sau cùng của rất nhiều người, chính là bắt chước người đi trước, lặp lại đề mục mà họ từng chứng minh."

"Với những người ấy, điều họ có thể đạt được, chỉ là đỉnh núi cao nhất mà người đi trước từng đặt chân đến.

Nghe bất hạnh lắm đúng không?"

Anh cười nhẹ, "Thế nên, cũng có lúc tôi tiếc nuối, nghĩ rằng, nếu như mắt phải hỏng, thì tại sao không thể muộn hơn, chí ít đến tuổi của Euler[1] thì có phải hơn không."[1] Leonhard Euler (1707 – 1783): Là một nhà toán học và nhà vật lý học Thụy Sĩ.

Ông được xem là một trong những nhà toán học lừng lẫy nhất.

Ông là người đầu tiên sử dụng từ "hàm số" để miêu tả một biểu thức có chứa các đối số, như y = f(x).Đây là lần đầu tiên trên lớp anh nhắc đến mắt của mình, mọi người bên dưới đều ngẩng đầu nhìn anh.

"Nhưng mà, tôi thích Cơ Học lắm.

Với tôi, Cơ Học là môn hay nhất trên đời.

Nếu kiếp sau được chọn, chắc chắn tôi vẫn chọn Cơ Học."

Câu nói này của anh mang theo cố chấp, nhưng lại toát lên tự hào và chân thành đặc biệt."

Người nghiên cứu những con số và hình vẽ, mất đi đôi mắt sẽ rất khó có sự đột phá.

Nhưng tôi đã đứng trên vai gã khổng lồ, đã nhìn thấy những điều người thường không nhìn thấy.

Bây giờ mong muốn lớn nhất trong tôi, chính là giúp những đứa trẻ muốn học Cơ Học, đi trên con đường này nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn.

Tôi mong mình có thể giúp đỡ các em."

"Chỉ có vậy thôi."

Anh nói.Dưới lớp im lặng trong khoảnh khắc, sau đó vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.

Dương Lạc nhìn Thẩm Hàm kiên định mà xấu hổ đứng trên bục giảng, bỗng nhiên có xúc động rơi lệ.

Cuối cùng cậu cũng hiểu được sự kiên định và kiêu ngạo bên dưới vẻ ngoài nho nhã yếu ớt của Thẩm Hàm, sự tiếc nuối và theo đuổi mà anh chưa từng kể ra.

Dương Lạc nhắm mắt, như thể làm vậy có thể khiến mình và anh gần nhau hơn.

Cậu cảm nhận rõ ràng, khi đó trên bục giảng Thẩm Hàm ngỡ toả ra hào quang, chẳng những chinh phục tất cả mọi người, cũng hoàn toàn – chinh phục cả mình mất rồi.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 15


Chương 15

Bây giờ trường học đã rất dân chủ rồi.

***

Buổi tối, Thẩm Hàm và dì cùng nhau ăn cơm.

Đang ăn thì điện thoại đổ chuông, dì nhấc máy, đưa tới tay anh."

Thẩm Hàm à, dì có ở đấy không?"

Trong tai nghe truyền đến giọng nói có phần lo lắng của Nhan Thanh."

Có.

Cần chuyển máy cho dì không?"

"Không cần đâu.

Anh chỉ hỏi xem có ai ở cùng chú không thôi.

Lúc nãy cô giáo vừa gọi điện cho anh: Giáo sư Hoàng qua đời rồi."

Thẩm Hàm lưỡng lự một lát: "Giáo sư Hoàng nào cơ?"

Nhan Thanh giải thích từng câu từng chữ: "Là giáo sư Hoàng Trác Khuê."

Thẩm Hàm lắc đầu không tin nổi, "Làm gì có chuyện?

Anh có nghe nhầm không đấy?"

Nhan Thanh chấn an anh, "Tiểu Hàm, chú đừng như thế.

Bây giờ không phải lúc đau buồn.

Ngày mai viện trưởng mới lên nhậm chức, sẽ có càng nhiều việc khiến chú phải lo hơn.

Tiểu Hàm, có nghe không đấy?"

Thẩm Hàm im lặng gật đầu, cũng chẳng quan tâm Nhan Thanh có nhìn thấy hay không.Nhan Thanh thở dài phía bên kia đầu máy: "Hôm nay cứ thế đã, ngày mai anh lại qua tìm chú.

Bản thân chú cũng phải chuẩn bị tinh thần.

Ngoan, đừng nghĩ lung tung, tối nay bảo dì ở lại với chú đi, ngủ sớm nhé."

Thẩm Hàm khẽ khàng đáp ứng, cúp máy."

Có chuyện gì à?"

Thấy anh biến sắc, dì quan tâm hỏi."

Không có ạ."

Thẩm Hàm cười với bà, "Hạo Hạo thi không tốt nên nổi giận ở nhà.

Dì ăn mau đi ạ, không lát nữa nguội mất."***

Sáng hôm sau, bên ngoài văn phòng của Học viện Vật Lý công lập dán cáo phó rất lớn: "Viện trưởng Học viện Vật Lý công lập, viện sĩ Viện khoa học Trung Quốc, học giả Trường Giang, giáo sư Hoàng Trác Khuê, hôm qua không may bệnh nặng qua đời..."

Lúc Hàn Nghị ôm bài tập đi ra thì thấy Sầm Thành đang đứng sau đám đông nhìn tờ cáo phó chữ đen nền trắng đó."

Nhìn gì mà chăm chú thế?"

Sầm Thành quay đầu: "Không có gì, bọn mình đi đi."

Hai người sóng vai đi được một lát, Sầm Thành lên tiếng: "Không biết sau này nhân sự trong viện sẽ thay đổi thế nào nữa."

Hàn Nghị cười phụt một tiếng: "Quan tâm cái này từ bao giờ thế?

Chả lẽ sau này định ở lại trường à?"

Sầm Thành khó xử ngoảnh đầu nhìn cậu: "Giáo sư Hoàng là thầy hướng dẫn của thầy Thẩm, hướng dẫn học nghiên cứu sinh tiến sĩ.

Hồi ấy thầy Thẩm ở lại làm giảng viên, cũng là giáo sư đã đứng ra dẹp hết dị nghị của mọi người."

Hàn Nghị cau mày, "Thế thì sao?

Thầy Thẩm đâu phải hạng chỉ dựa vào quan hệ để thăng tiến.

Trong cái đánh giá gì đó về giáo sư của sinh viên khoá bọn mình, có giảng viên nào hơn được thầy ấy đâu chứ."

Sầm Thành đưa tay vỗ đầu cậu một chốc: "Đúng là đầu óc đơn giản."***

Ghế lãnh đạo của Học viện cũng không thể bỏ trống.

Một tuần sau, ban lãnh đạo mới bắt đầu nhậm chức.

Viện trưởng là giáo sư Trương Hiểu Vinh làm kĩ sư hàng hải, đề bạt mấy cán bộ cấp trung, trong đó có Lâm Cương phụ trách môn Thiết Kế Hải Cảng của họ.Quan mới đốt ba ngọn lửa, thứ nhất chính là thành lập tổ thanh tra giảng dạy, lớp nào cũng có người ngồi phía sau, cầm một quyển sổ ghi lại xem có sinh viên ngủ gật hay không, cùng với tình hình giảng dạy của giảng viên.

Mắt Thẩm Hàm không nhìn thấy, vốn không biết có người nghe giảng ở sau, nên cũng không có ảnh hưởng gì.

Chỉ là trong giờ học, giảng viên đến dự giờ sẽ đi lên hỏi sinh viên: "Ngay cả một nguyên điểm trong trục toạ độ không gian, thầy của các em cũng không vẽ được, như thế có ảnh hưởng đến mức độ hiểu bài của các em không?"

Sinh viên được hỏi nói không sao, trong sách có hình hết cả, chỉ cần thầy nghe thầy giảng là được rồi.

Người đó lại hỏi tiếp, "Thầy giảng em có thấy hiểu không?"...Dương Lạc ở bên cạnh nghe, cuối cùng không kìm được đứng dậy, Sầm Thành lập tức giữ cậu: "Đừng đi, càng giải thích càng lộn tùng phèo, chỉ tổ chuốc thêm phiền phức."***

Mấy hôm sau, bất chợt truyền ra tin tức, để nâng cao chất lượng giảng dạy, Học viện tiến hành bình xét tổng hợp lí lịch học vị của giảng viên, cùng với các luận văn và nghiên cứu khoa học, lấy đây làm cơ sở để quyết định nhân sự sang năm.

Vì thị giác của Thẩm Hàm có vấn đề nên không thuộc tập thể nào cả, làm đề tài một mình, trước giờ vẫn phụ trách giảng dạy sinh viên chính quy.

Nội quy kiểu này, rõ ràng là bất lợi cho anh.Thứ tư làm xong thí nghiệm, mấy cán bộ lớp dặn sinh viên đừng về vội, phát đơn kiến nghị đã in từ trước ra.

Bên trên viết rất đơn giản, trọng tâm đặt ở việc đồng ý với công việc của Thẩm Hàm, hi vọng anh có thể tiếp tục giảng dạy.

Sầm Thành và Hàn Nghị lấy tờ giấy lớn màu đỏ cam đang trải trên bàn thí nghiệm, để mọi người kí tên lên trên."

Tốt quá rồi, tớ chả muốn có cụ ông nào đến giảng Cơ Học Đàn Hồi đâu."

Mấy cô gái kí trước, những người khác cũng cầm bút ra lục tục xếp hàng."

Đầu tiên chúng ra sẽ gửi nó đến phòng làm việc của hiệu phó phụ trách giảng dạy, sau đó là phòng giáo vụ.

Buổi tối trên forum trường sẽ có thread liên quan, mọi người nhớ phải vào up lên nhé."

Thấy mọi người đã kí xong, Hàn Nghị nói to.Dương Lạc và cậu nhìn nhau, thế này, chắc là được rồi.***

Chiều hôm ấy, Lâm Cương đến phòng làm việc của Thẩm Hàm: "Đám sinh viên lớp Cơ Học, buổi sáng kí tên gì đó ở phòng thí nghiệm, thầy biết không?"

Thẩm Hàm quay người: "Buổi sáng tôi có tiết, không biết."

Lâm Cương đi tới chỗ anh: "Có chuyện gì cứ để chúng nó phản ánh với Học viện, phản ánh tới hẳn nhà trường luôn rồi, đến lúc đó mọi người làm việc cũng khó khăn."

Thẩm Hàm đứng dậy: "Chúng đều là người lớn rồi, có lẽ biết phải làm thế nào mới có thể đạt được hiệu quả tốt hơn."

Lâm Cương nhìn anh ngạc nhiên: "Ồ, thầy không nghĩ cho chúng tí nào luôn à?"

Thẩm Hàm ngẩn ra, bật cười: "Sinh viên làm mấy việc như thế nhiều lắm, bây giờ trường học đã rất dân chủ rồi."

"Dân chủ?"

Lâm Cương coi thường hừ lạnh một tiếng, "Dân chủ đến mức cho phép thầy trò cùng giới tính có quan hệ mập mờ?

Tôi nghe nói, sinh viên đứng đầu không phải là Dương Lạc đó à?"

Thẩm Hàm mở miệng định ngắt lời gã."

Thầy đừng vội, nghe tôi nói hết đã."

Lâm Cương cản anh, "Tất nhiên, tôi nói chuyện này chả có chứng cứ gì cả.

Kí tên tập thể thế này, cuối cùng chắc chắn cũng không có hình phạt gì.

Nhưng mà, thầy thử nghĩ xem, chúng nó còn phải học ở đây hai năm nữa, Học viện kiểm soát suất học, hướng dẫn đề tài, gây ra ảnh hưởng lớn thì chẳng lợi lộc gì cho chúng nó.

Hơn nữa."

Gã cười, "Chuyện trước đây của thầy ở Đại học A, trong Học viện không chỉ có mình tôi biết.

Cứ chung đụng với thầy, ai có thể không nghi ngờ cho được?"

"Thầy suy nghĩ kĩ đi."

Nhìn sắc mặt anh dần nặng, Lâm Cương hài lòng đẩy cửa ra, đi thẳng.Thẩm Hàm đứng yên một lúc, sau đó ngồi xuống ghế, lặng lẽ ngồi.Xem ra, tôi không thể đợi em tốt nghiệp Đại học rồi, anh khẽ nhủ trong lòng, Dương Lạc ơi.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 16


Chương 16

Chúng ta gần như có thể phân chia tất cả những việc to lớn, tới khi chạm được đến thành quả, ắt phải hi sinh những thứ nhỏ nhặt

***

Về đến nhà thì Nhan Thanh đã có mặt rồi.

Nhìn vẻ mặt anh lúc bước vào, đi qua dìu anh ngồi xuống."

Nghĩ xong chưa?"

"Vâng."

Thẩm Hàm cúi đầu."

Chú đừng miễn cưỡng quá.

Cứ ở lại đến lúc không nổi nữa cũng được."

Thẩm Hàm lắc đầu."

Làm sao?

Nhìn phờ phạc thế.

Chú xin nghỉ cũng tốt, thời gian do chú hoàn toàn quyết định.

Không phải từ lâu chú đã nói là muốn viết một quyển Vật Lý thú vị à?"

"Nhan Thanh."

Giọng của Thẩm Hàm như thể tan vào không khí, "Thích người cùng giới, khiến người khác căm ghét lắm à?"

Nhan Thanh thử thăm dò anh: "Là Lâm Cương à?"

Thẩm Hàm gật đầu.Nhan Thanh hít sâu một hơi: "Cậu ta đâu phải để ý chuyện đó?

Chỉ xảo biện thôi.

Hồi ấy vì muốn học nhảy cấp nên cậu ta thi làm nghiên cứu sinh của giáo sư Hoàng, bỏ qua cơ hội cử đi học Cao học của Đại học A, còn phải chuẩn bị nhiều hơn một năm.

Kết quả thầy Hoàng lại đặc biệt chỉ định chú.

Chú biết tính cậu ta rồi đấy.

Cho nên mới suốt ngày gây khó dễ chú."

"Vậy sao?"

Thẩm Hàm ngờ vực cau mày."

Chú đừng nghĩ đến chuyện này nữa.

Sau này không qua lại với cậu ta gì cả.

Anh đã tìm nhà giúp chú rồi, gần nhà anh lắm, bên cạnh là công viên.

Bên trong do anh thiết kế, lúc nào dọn qua cũng được."

Anh ngừng một lát, nói giọng hóm hỉnh, "Tốt nhất là nộp đơn từ chức lúc họ đang bàn xem phải làm sao để tống chú đi.

Tức chết họ luôn."

Thẩm Hàm bật cười: "Đừng bảo anh đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi nhé?

Thảo nào từ sớm như thế đã khuyên em rồi."

Bấy giờ Nhan Thanh mới yên tâm, bắt đầu bàn bạc với anh dự định và sắp xếp sau khi rời khỏi trường học.Ra khỏi nhà Thẩm Hàm, Nhan Thanh nhìn trời không một gợn mây, cảm thấy mệt mỏi và thất bại sâu sắc.Tất nhiên không hề đơn giản như thế.

Trước giờ mình vẫn chuẩn bị sắp xếp cho Thẩm Hàm rời trường, cũng không phải vì nguyên nhân tẻ nhạt như thế.

Thẩm Hàm muốn ở lại trường Đại học này với học sinh, mình là người rõ hơn ai cả.Nhưng mà không được.Dẫu chỉ ở lại nhất thời thì về sau, Lâm Cương cũng sẽ nghĩ hết mọi cách loại bỏ anh.

Trước giờ Nhan Than chưa từng nói với Thẩm Hàm, tại sao Lâm Cương lại chống đối anh mọi lúc mọi nơi, tại sao Lâm Cương lại muốn anh rời đi gấp gáp như thế.

Nếu trước kia Thẩm Hàm còn có cơ hội, thì bây giờ hoàn toàn không còn nữa rồi....Bởi vì Lý Gia Thiên trở về rồi.

Không những trở về, mà còn nhậm chức ở cùng một Đại học với anh.Không ai dự đoán được Lý Gia Thiên biết Thẩm Hàm mù sẽ có phản ứng gì.

Thậm chí ngay bản thân Thẩm Hàm cũng từng tỏ rõ, anh không muốn nghĩ đến kết cục đó, anh cảm thấy bất kể với ai cũng quá đỗi tàn nhẫn.Thế nên anh sẽ không tự mình nói, Ngải Bình và Lý Mai không thể nói, có mấy người biết rõ sự tình lại không có tư cách nói, thế là Lý Gia Thiên cứ sống trong lừa gạt che mắt như thế.

Không ai muốn phá hỏng cuộc sống yên bình của mình, Ngải Bình càng sẽ bảo vệ hạnh phúc không dễ gì mới có của mình.

Từ khi cô biết Thẩm Hàm cũng dạy trong Đại học này, tất cả những chuyện tiếp sau đã được định đoạt.

Chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.Nhan Thanh nhớ ra tin tức xem được sáng nay, bên trên nói giáo sư Hoàng qua đời là tổn thất to lớn của ngành Vật Lý, trong đầu không kìm được hiện lên một câu: "Chúng ta gần như có thể phân chia tất cả những việc to lớn, tới khi chạm được đến thành quả, ắt phải hi sinh những thứ nhỏ nhặt."

Dì nhìn Thẩm Hàm: "Không làm ở trường nữa thật à?"

"Vâng.

Đã tìm được nhà bên ngoài rồi ạ."

Dì im lặng mấy giây: "Vậy cũng tốt.

Lúc con ốm còn phải lên lớp, dì chỉ mong con từ chức luôn cho xong."

"Con quyết định thế nào cũng không sao hết.

Dù sao con đến đâu thì dì cũng sẽ nấu cơm, quét nhà cho con.

Chỉ cần con vui là được."

Dì vừa nói vừa dang hai tay ra ôm anh, để đầu anh dựa lên vai mình.

Thẩm Hàm vùi mặt, lau nước mắt trên áo khoác của dì."

Con đã nói với Dương Lạc chưa?"

Thẩm Hàm ngẩng lên, lau mắt: "Vẫn chưa ạ."

Dì đưa khăn giấy cho anh: "Nhớ phải nói cho thằng bé đấy.

Bình thường thằng bé quan tâm đến con lắm."

Nghe bà nói thế, Thẩm Hàm thoáng cười: "Vâng, con sẽ nói."***

Tiết Cơ Học hôm thứ sáu, người của phòng giáo vụ được cử đến thông báo thầy giáo xin nghỉ.

Sinh viên tốp ba tốp năm thu dọn sách vở ra về.

Sầm Thành bảo Dương Lạc, văn phòng hiệu trưởng đã đưa ra câu trả lời chắc chắn, sẽ cân nhắc ý kiến của sinh viên.Dương Lạc cười với cậu, đeo túi ra ngoài.Trong túi là sô cô la cậu mua cho Thẩm Hàm.

Lần trước ở kí túc của Thẩm Hàm, dì nói anh thích đồ ngọt, ăn rồi sẽ không ăn cơm nữa, nên tịch thu hộp kẹo trong nhà đi.

Dương Lạc tự mình bật cười, mang tin tốt và đồ ngọt đến, món quà như thế, chẳng biết anh sẽ vui vẻ bao nhiêu.Vào cửa, phát hiện bên cạnh cửa bày mấy thùng giấy.

Nhìn quanh, đồ đạc vốn chẳng nhiều nhặn gì trong phòng đã thu dọn hết cả, bao bì đồ dễ vỡ, trong bát đều nhét giấy báo."

Sao thế này?

Trông cứ như sắp chuyển nhà ấy ạ."

Thẩm Hàm bảo cậu ngồi xuống: "Vốn còn định gọi cho em, kết quả tự chạy đến luôn rồi."

"Dì lại bảo em ăn cơm ạ?

Buồi trưa ăn gì?

Em sẽ suy nghĩ."

Thẩm Hàm do dự một lát, vẫn nói: "Tôi vừa mới đưa đơn từ chức trong học viện."

Dương Lạc đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống ghế: "Rút đơn được không ạ?

Cả lớp kí tên tập thể, bây giờ bên trường đã trả lời là sẽ can thiệp rồi."

"Còn nữa."

Cậu nhấn mạnh, nói, "Mỗi người trong lớp ai cũng kí tên.

Có người còn nói thầy là giảng viên môn Cơ Học thích hợp nhất nữa."

Thẩm Hàm ngoảnh đi: "Không liên quan đến học viện.

Là tự tôi không muốn làm nữa."

Dương Lạc lặng im nhìn anh, không tìm được bất cứ dấu vết nói dối nào trên mặt anh."

Thầy quyết định thật ạ?"

"Ừ.

Mai hoặc ngày kia sẽ chuyển nhà."

"Đã chuẩn bị ổn thoả rồi ạ?"..."

Ừ."

Dương Lạc đưa tay giữ lấy vai anh, gắng sức kiềm chế xúc động muốn lay anh tỉnh táo trong mình: "Không phải thầy đã nói muốn được dạy học mãi ư?

Tại sao lại muốn từ bỏ?

Không phải là vẫn tiếp tục được nữa cơ mà?"

Thẩm Hàm không nói được câu nào, chỉ cảm thấy hơi thở của Dương Lạc không ngừng phả vào mặt.

Cuối cùng, anh nghe Dương Lạc lên tiếng bằng chất giọng dồn nén: "Thầy Thẩm, em mong thầy có thể ở lại.

Đó là suy nghĩ từ tận đáy lòng em."

Thẩm Hàm khẽ đẩy cậu ra, chật vật nặn ra một nụ cười: "

Sau này sẽ có giảng viên giỏi đến dạy em.

Giảng viên dạy giỏi môn Cơ Học cũng không phải chỉ có mình tôi mà."

Dương Lạc lườm anh một cách bình tĩnh: "Thầy nghĩ em chỉ vì chuyện này thôi ư?"

Cậu sắp không khống chế nổi âm lượng của mình rồi.Thẩm Hàm cắn môi dưới, không trả lời cậu.Dương Lạc nhìn anh nín thinh trước mắt, trên mặt tràn đầy bất an và đau khổ.Rốt cuộc, Dương Lạc thu lại tầm mắt vẫn khoá chặt trên người anh, xoay người, nhấc túi khoác lên lưng."

Vậy thì, thầy Thẩm bảo trọng.

Em không làm phiền nữa."

Cậu đi tới cạnh cửa, ngoảnh đầu lại.

Thẩm Hàm vẫn đứng ở chỗ cũ, không nhúc nhích.

Cậu mở cửa ra: "Hẹn gặp lại.

Thầy Thẩm."

Cánh cửa sau lưng cậu đóng lại.Nghe tiếng khoá rập, Thẩm Hàm mới ngồi xuống, chậm rãi lần mò tới bàn.Thế là tốt nhất cho em ấy, lòng Thẩm Hàm nói, không phải liên can gì đến mình.Dương Lạc đi rồi.

Lặp lại trong cậu, là nỗi cô quạnh và đớn đau, không sao xoá nhoà được.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 17


Chương 17

Dẫu cuối cùng sẽ khiến đối phương tổn thương, thì anh vẫn muốn, nắm lấy cọng rơm mang quyền năng xoa dịu đau đớn đó.

***

Nhìn nhân công chuyển chiếc rương cuối cùng đi, Nhan Thanh hỏi Thẩm Hàm: "Đi được rồi chứ?"

Thẩm Hàm ngồi trên ghế, ôm một chiếc ba lô to màu xanh da trời trong lòng, nghe anh lên tiếng mới ngẩng đầu dậy: "Chờ thêm một lát được không?"

Nhan Thanh đi đến, kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, "Chú cứ từ từ.

Hạo Hạo đang ở dưới trông, chốc nữa sẽ đi trước theo xe chuyển đồ.

Không cần phải lo."

Đầu Thẩm Hàm lại rũ xuống, nói nhỏ: "Em không sao.

Chỉ là thấy tiếc mà thôi."

Nhan Thanh vỗ vai anh, ngồi lặng người cùng anh.Mấy phút sau, Thẩm Hàm đứng dậy, khoác ba lô: "Chúng ta đi thôi."

Nhan Thanh đỡ anh ra ngoài, lúc đi đến cửa, Thẩm Hàm dừng bước, xoay người, đối diện với căn phòng nơi mình trú ngụ xấp xỉ hai năm."

Hẹn gặp lại."

Anh nói.***

Lớp Cơ Học 03 mới đổi giảng viên dạy Đàn Hồi.

Đám nữ sinh cứ lo là ông giáo già nào đó, không ngờ lại là thầy giáo trung tuổi nghiêm túc.

Thầy giáo mới tên là Tiền Tân Phàm, đến từ Đại học Khoa học và Công nghệ, yêu cầu hết sức nghiêm khắc.

Chẳng hạn như phải làm bài tập vào giấy A4, nộp trước khi vào giờ, nộp muộn không thu, v.v...

Buổi học thứ hai làm một bài ôn luyện, sau khi thu bài thì tuyên bố: "Về sau chúng ta không điểm danh nữa.

Không có nhiều thời gian như thế.

Mỗi tuần ít nhất sẽ làm một bài ôn luyện, tính như điểm thành tích và điểm chuyên cần hàng ngày."

Ngoài những điều này ra, tốc độ học cũng tăng nhanh rất nhiều, trọng tâm chủ yếu đặt ở suy luận chứng minh.

"Bây giờ các trò chưa cần phải quan tâm đến liên hệ thực tế, làm sao để thiết kế được công trình làm gì.

Việc cấp bách là phải xây dựng kiến thức nền tảng Toán Học và cơ sở Cơ Học vững chắc.

Ôn luyện nhiều là cần thiết.

Chỉ có làm nhiều, thấy nhiều tình huống thì mới tích luỹ được kinh nghiệm."

Bầu không khí trong lớp bắt đầu căng thẳng, kiến thức khó hiểu và phức tạp càng khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi.Trước cuộc thi Cơ Học toàn quốc Châu Bồi Nguyên, Tiền Tân Phàm tiến hành huấn luyện và hướng dẫn những người giỏi nhất trong lớp.

Vì biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi thử nên Dương Lạc được ông gọi riêng đến phòng làm việc.Tiền Tân Phàm cho cậu mấy bộ đề thi năm trước, bảo cậu về nhà tự mình làm, có vấn đề gì thì có thể tìm ông bất cứ lúc nào.

Dương Lạc cảm ơn ông, đi ra ngoài.Đó chính là phòng làm việc trước đây của Thẩm Hàm.

Bây giờ, đồng hồ treo tường, chậu hoa, giá sách, từng thứ bày biện đầy đủ bên trong.Đến đầu cầu thang, bỗng nhiên Dương Lạc nhìn thấy, phía trước, Ngải Bình thân mật kéo Lâm Cương đi xuống.Cậu dừng lại, nhìn họ từ bên trên."

Anh họ quá đáng quá!

Lúc nào cũng kêu bận, mời anh ăn bữa cơm thôi mà cũng không được.

Nếu không phải em đến, chưa biết chừng anh lại chạy đi đâu mất."

"Từ lúc nào mà em có lòng như thế?

Lại nhờ vả gì anh đúng không?"

"Đâu mà, không phải là để cảm ơn nên mới mời anh à..."

Âm thanh dần dần mất hút.Dương Lạc nắm lấy tay vịn, siết chặt.

Móng tay để lại năm dấu nông sâu không đều trên lớp sơn ngoài.***

Đúng là phòng không đủ gần mà.

Thẩm Hàm ôm chân đã đụng vào bàn đến lần thứ ba, thở dài.Chuyển đến mấy ngày rồi, vẫn chưa quen lắm với bài trí trong nhà.

Đâu thể giống như ở chốn không người như kí túc xá trước đây.Ngồi xuống ghế, nghe thanh âm xe cộ tấp nập ngoài cửa.Nhà Nhan Thanh tìm nằm ngay mặt đường, đối diện một công viên nhỏ, bình thường có thể đi tản bộ.

Cơ mà dì cứ lo anh qua đường sẽ bị xe đâm, nên mấy hôm nay bà đều đi cùng anh ra ngoài cả.Cuộc sống không phải lên lớp đúng là nhàn nhã.

Buổi sáng bắt đầu viết bản thảo của Vật Lý thú vị.

Tối đến, mấy nhóc cấp hai mà Nhan Thanh giới thiệu sẽ đến, cho chúng làm đề Olympic Vật Lý.

Đóng gói đến một đống sách chuyên ngành Cơ Học, để trong ngăn cao nhất của giá sách.

Có lẽ, sau này cũng không động đến nữa.

Trong lòng Thẩm Hàm biết rõ.

Thế nhưng, anh vẫn chẳng từ nan nhét chúng vào ba lô, tự mình mang theo đến.Chấp niệm đáng sợ biết bao!

Thẩm Hàm thầm nghĩ, mỉm cười.Bất kể thi thoảng tạp âm dưới đường sẽ vẳng lên lầu, Thẩm Hàm vẫn cảm thấy quạnh hiu.

Đêm qua nằm mơ, bên tai bất chợt vang lên tiếng chuông trong trẻo.

Lúc tỉnh tại, mặt gối đã bị nước mắt thấm ướt."

Tiểu Hàm ơi."

Dì mở cửa, hào hứng gọi tên anh, "Hôm nay đi chợ mua được món ngon.

Vừa hay đổi khẩu vị cho con."

Thẩm Hàm co rúc người về sau: "Dì lại mua đồ bổ quái đản nào nữa.

Con đã bảo là không ăn gà hầm rồi mà?"

Dì đi đến búng trán anh một cái: "Nói năng kiểu gì thế?

Hầm gà không phải vì tốt cho con à!

Thôi, không cho con ăn nữa, dì giữ lại tự mình ăn."

"Con xin lỗi mà."

Thẩm Hàm vừa giả vờ đáng thương, vừa chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, "Rốt cuộc là gì thế ạ?

Cho con đi."

"Được, cho con cho con."

Dì đưa túi cho anh, "Lần trước Dương Lạc với con ra ngoài ăn bánh rán.

Về cứ nhắc mãi, hôm nay dì thấy nên mua cho con đó.

Vẫn còn nóng, con ăn mau đi."

Cảm giác ấm nóng truyền vào lòng bàn tay, Thẩm Hàm cởi túi ra, cắn một miếng."

Ngon không?"

Dì ở bên cạnh hỏi.Thẩm Hàm gật đầu, cắm cúi ăn tiếp.

Dì cười: "Vậy dì đi nấu cải thìa nhé, không ăn không cái này được đâu."

Xoay người vào bếp.

Thẩm Hàm đứng đó, từng miếng từng miếng lấp đầy miệng một cách cứng nhắc.Cậu ấy vẫn còn giận ư?

Cậu sinh viên sẽ xoa đầu mình, không to không nhỏ gọi mình là "Tiểu Hàm" đó.

Cậu sinh viên đem lại cho mình nhiều vui vẻ và bình yên đến vậy.Bản thân mình biết, biết những lời đè nén sau lưng của cậu, tình cảm chẳng cần nói cũng tỏ tường.

Cũng biết mình không sao đáp lại tình cảm của cậu được.

Tình yêu đồng tính đau khổ lắm, gian nan lắm.

Anh thà chọn ôm lấy quá khứ mà sống, cũng không muốn thêm một lần trải qua đau thương.Thế nhưng, anh đã sống một mình quá lâu, vùi sâu những kí ức kia vào đáy lòng, dần dần làm tổn thương mình.

Bí mật bên môi, một khi nói ra sẽ đẩy người ta vào dấu chấm hết.

Cơ thể anh bắt đầu toả ra hào quang ảm đạm, dần dần dung nhập vào khoảng đen mênh mông.

Khác biệt duy nhất là – trong cơ thể anh có máu.Thế nên, anh không sao kháng cự được nhiệt tình, thẳng thắn, yêu thương lặng lẽ ngấm dần như thế.

Dẫu cuối cùng sẽ khiến đối phương tổn thương, thì anh vẫn muốn, nắm lấy cọng rơm mang quyền năng xoa dịu đau đớn đó.Thẩm Hàm đau khổ nhắm mắt, trong đầu, tất cả đều là kí ức mang tên Dương Lạc.

Dương Lạc dưới bục giảng chỉ phương hướng cho anh, Dương Lạc gọi tên anh khiến anh trấn tĩnh, Dương Lạc nhét bỏng ngô vào tay anh, Dương Lạc xoa đầu anh nhẹ nhàng, Dương Lạc giữ vai anh muốn lay cho tỉnh, song lại chẳng nỡ mạnh tay, Dương Lạc rời đi, chỉ nói một câu "Hẹn gặp lại"...Xin lỗi, xin lỗi.

Thẩm Hàm thầm nói.

Tôi không biết có phải mình lại lợi dụng em nữa hay không.

Nhưng mà, nghĩ đến em lòng tôi sẽ đau, biết em rời đi chỉ muốn gọi em lại, mấy ngày không gặp ngay đến ăn bánh rán trong đầu cũng toàn là em.

Tôi không biết mình có thể thích em hay không.Tôi chỉ, quá nhát gan mà thôi.Thẩm Hàm bưng miệng.

Nơi đầu lưỡi, nếm được vị nước mắt đắng chát.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 18


Chương 18

Cậu vừa muốn cầm một cây gậy gõ anh tỉnh táo, vừa muốn giữ anh bên mình chăm sóc cẩn thận.

***

Thứ bảy tuần sau đó, thùng gạo trong nhà hết, dì đi chợ mua, để Thẩm Hàm ở nhà một mình.

Vì tối hôm trước thức đêm viết lách nên sáng ra mê man, Thẩm Hàm quyết định mở đầu CD lên nghe nhạc.

Đĩa là do Nhan Thanh đưa, "Notations" của Boulez.Thẩm Hàm rất thích nhà soạn nhạc này, trong thời gian dài từng say sưa rằng, ông là người Pháp duy nhất đạt hàm giáo sư chuyên ngành âm nhạc.

Tuy Nhan Thanh cảm thấy, đó là hiệu quả các loại nhạc cụ phối hợp với nhau tầng tầng lớp lớp, giống cào loạn trên phím dương cầm cực kì.

Song thấy bạn thân trung trinh như thế, thi thoảng cũng tìm mấy đĩa nhạc tới cho anh.Thẩm Hàm vừa nghe vừa gõ nhịp.

Từ sau khi mù, khả năng phân biệt của tai ngày càng tốt.

Nhất là với kiểu giao hưởng hợp tấu này đã phân biệt được hơn năm mươi bộ âm, càng lĩnh hội được trình độ phức tạp và xuất thần nhập hoá mà người khác không sao thưởng thức.

Đến khi toàn bộ bốn phần kết thúc, Thẩm Hàm mới chậm rãi hồi thần, nhận ra hai tay vẫn đang run rẩy trong làn dư âm cao vút khiến da đầu tê rần kia.Anh thở dài một hơi.

Nếu hồi trước cho Dương Lạc nghe thử thì có phải tốt không.

Anh nghĩ....Thẩm Hàm khoanh tay lên bàn gục mặt xuống, che đi nụ cười bất đắc dĩ.Đã bảo không nghĩ nữa mà.

Đã bảo...Bên tai truyền đến tiếng mở khoá.

"Dì về rồi ạ."

Thẩm Hàm đứng dậy.Dì kéo một bao gạo vào cửa: "Ôi, cuối cùng cũng về nhà rồi."

Thẩm Hàm nghe tiếng thở của bà, vịn bàn đi sang: "Một mình dì khuân về ạ?

Có mệt không?

Không phải người ta vẫn giao về nhà hả dì?"

Dì còn đang kéo gạo vào bếp, vừa kéo vừa bảo: "Hôm nay nhiều người mua gạo quá, người ở hàng gạo ra ngoài hết cả.

Ban đầu dì chỉ định thử xem có khuân về nhà được không."

Bà cất xong bao gạo, đi ra, mỉm cười nói, "Cơ mà, có người làm việc thiện, mang về nhà giúp dì á."

Thẩm Hàm an tâm, nghiêm túc nói: "Tốt quá.

Con cứ lo dì dỗi mà tự mình khuân chứ."

Dì đỡ anh ngồi xuống: "Người giúp dì con biết đó.

Đoán xem là ai nào?"

Thẩm Hàm trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Nhan Thanh ạ?

Anh ý cũng đi mua thức ăn hả dì?

Trùng hợp thế...

Úi đau!

Sao gì véo con?"

"Nếu là Nhan Thanh thì nó dám không chủ động khuân hử.

Một tuần đến nhà ăn ké bao nhiêu lần, ăn xong còn gói mang về cho Hạo Hạo, nó dám không khuân á, sau này xem dì còn mở cửa cho nó không!"

Thẩm Hàm bưng bên má hãy còn đau, câm nín.Nom bộ dạng ấm ức của anh, dì đưa tay lên xoa giúp anh: "Thôi thôi, dì mới kéo bao gạo, chưa điều chỉnh lực tay được.

Là học sinh của con đó.

Chắc là từng thấy dì dẫn con đi dạo trong trường, đến hỏi dì có biết con không, sau đó chủ động giúp dì khuân về."

Nghe bà nói thế, lòng Thẩm Hàm không kìm được thất vọng, ngoài miệng vẫn hỏi: "Em ấy lên lầu chứ?

Sao không gọi em ấy vào nhà ạ?"

"Tất nhiên dì có gọi chứ.

Cơ mà thằng bé có vẻ ngại, thế nào cũng không chịu.

Nhân lúc dì cầm chìa khoá mở cửa thì chuồn xuống lầu luôn."

Dì không khỏi tiếc nuối nói: "Thiệt tình.

Vốn còn định giữ thằng bé ở lại ăn cơm."

"Cơ mà á, Tiểu Hàm nhà mình đúng là không đơn giản.

Dọc đường đi thằng bé kia cứ nói mãi, thầy giáo mới đến đáng sợ lắm, chỉ mong con quay về thôi."

Sinh viên sắp trưởng thành đến nơi bị bà gọi cứ như thằng trẻ con, Thẩm Hàm khẽ bật cười: "Tại con dễ tính quá thôi.

Làm thầy vẫn phải nghiêm túc hơn mới tốt."***

Hàn Nghị đạp xe hộc tốc trong trường, nãy nhận được điện thoại của Sầm Thành, nói chân của Dương Lạc bị thương trong lúc đá bóng.

Khi đến phòng y tế, thấy Sầm Thành đang ở bên ngoài chờ cậu."

Sao thế?"

Cậu vừa khoá xe vừa hỏi."

Liều quá trời luôn.

Trên sân chạy như ma đuổi, mấy phút cuối của nửa hiệp sau thì ngã, chân sưng vù lên ngay."

Hàn Nghị đứng thẳng lưng lên, cảm thấy hứng thú hỏi tiếp: "Liều tới mức nào, bình thường lúc nào cũng qua loa, sao tự dưng hôm nay lại đổi tính?"

"Mày vào trong thì tém tém lại mấy câu, trong lòng nó có tâm sự, xả ra chút cũng tốt."

Dương Lạc nằm trên giường, mắt cá chân trái băng kín treo lên.

Mồ hôi thấm ướt tóc cậu, mấy sợi tóc rũ rượi trước trán.

Tứ chi đau nhức, hoàn toàn kiệt sức.Bờ ngực cậu phập phồng, mấy mươi phút chạy thục mạng và ra sức sút bóng, tới giờ vẫn khiến hơi thở của cậu chưa hồi phục hoàn toàn.Trong đầu vẫn là sự tỉnh táo chết tiệt.

Trừ lúc đau đớn cuốn lấy thân cậu như thuỷ triều ra, cậu vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy.Hôm đó thấy Ngải Bình và Lâm Cương với nhau, cậu đã lờ mờ biết tại sao học viện lại tống Thẩm Hàm đi một cách vô lí lẽ.

Nhưng Thẩm Hàm khiến cậu đau lòng thật sự, thậm chí có thể nói là tức giận.Cậu biết mình thích người đồng giới, với cậu, việc thích Thẩm Hàm là hết sức tự nhiên.

Có hơi hời hợt né tránh sự tiếp cận của người khác, khí chất kiên nhẫn ẩn khuất kiêu ngạo, dịu dàng mà điềm tĩnh, còn có tín nhiệm sau khi quen thân và cái tính trẻ con...

Nhưng cậu không hề thích tính cách cho đi tất cả mặc kệ bản thân tổn thương, lặng lẽ nhún nhường hết lần này đến lần khác, còn âm thầm rời đi.

Nhưng dường như những điều ấy đặt trên người Thẩm Hàm lại hoá thành chất hấp dẫn cậu, khiến cậu vừa muốn cầm một cây gậy gõ anh tỉnh táo, vừa muốn giữ anh bên mình chăm sóc cẩn thận.Dương Lạc gắng sức nhấc tay, che đi ánh dương rọi từ cửa sổ vào mắt.Thiệt tình.

Cái tên ngốc chỉ biết chạy trốn đó."

Mày không sao chứ?"

Bọn Hàn Nghị đẩy cửa đi vào."

Vẫn ổn, nghỉ ngơi hai ngày là được."

Dương Lạc bỏ tay xuống, nhìn cả bọn đến trước giường mình."

Có chuyện muốn nói mày biết nè."

Hàn Nghị đụng bên chân trái băng bó của cậu."

Có chuyện khởi tấu.

Với lại đừng đụng vào vết thương tao."

Hàn Nghị hậm hực thu tay, nhìn Sầm Thành một chốc: "Mày biết tao về nhà đúng không?"

"Ừ."

"Sáng nay mẹ kéo tao đi mua thức ăn chung với bả."

"Ừ."

"Mày biết tao gặp ai không?"...Thứ hai, dì đi mua thức ăn trở về.

Lúc mở cửa, Thẩm Hàm nghe bà nói với một người khác: "Là ở đây.

Vào đi."

Bèn hỏi, "Ai đến thế ạ?"

Dì không đáp.

Có người tự mình đi tới phía anh.Thẩm Hàm cảm nhận người đó đến gần, cảm thấy hô hấp tưởng như ngừng lại.

Có lẽ nào?

Có lẽ nào?Người đó đứng trước anh, giọng nói quen thuộc từ đỉnh đầu vẳng xuống: "Thầy Thẩm, lâu rồi không gặp."
 
Back
Top Bottom