[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,446
- 0
- 0
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã trai quê kẹt xỉ vô đối (19)
Vào vai gã trai quê kẹt xỉ vô đối (19)
Chương 19.Editor: Ang Chem.⭒°.
݁✮
Mặt Ngu Sân Ngọc tức khắc hoá đá.Ban đầu y định bụng “mách lẻo” về Lâu Bách Xuyên để Sầm Úc cảnh giác hơn đôi chút, nào ngờ phản ứng của cậu lại như thế.Nhưng khi nghe câu “anh cũng có ưa gì đâu” kia, lòng y liền trở nên nhẹ nhõm đi phần nào, nụ cười dịu dàng quen thuộc lại tìm về trên môi: “Em chỉ lo anh ta cố ý chèn ép anh thôi…”
Chẳng sao cả, dù gì thì mình cũng giả chết thoát thân ngay ấy mà.Sầm Úc liếc nụ cười tươi trên môi Ngu Sân Ngọc, rồi lại đăm chiêu nghĩ về tình tiết truyện ——Vậy là Lâu Bách Xuyên đã gặp Ngu Sân Ngọc.
Anh ta hẳn cũng chứng kiến rõ mồn một cảnh đóa sen trắng kiên cường này bị thằng trai tệ thao túng ra sao: ngày ngày phải vò quần áo bằng tay, chẳng dám bật máy giặt; lại còn phải chịu đựng những lời lẽ cay nghiệt lạnh lùng, đến chút ý chí tích cực cũng bị bào mòn sạch.Còn Cao Lan Diên thì…Sầm Úc trầm tư một lát, vẫn thấy thái độ của thằng nhóc ấy cứ mập mờ khó đoán.Không biết nó mất trí nhớ nên không nhận ra đàn anh thật, hay tại diễn giỏi quá, mắt mình nhìn chẳng thấu?Sao mình lại thấy lúc thằng bé gặp Ngu Sân Ngọc, mặt mày chẳng có chút ngạc nhiên gì thế nhỉ?Sầm Úc quyết định ngày mai phải thử một phen mới được, xem thái độ thực sự của Cao Lan Diên đối với Ngu Sân Ngọc thế nào.Nghĩ thông rồi, cậu mất hết kiên nhẫn, bèn quay sang nói với Ngu Sân Ngọc: “Đừng có chắn đường, anh đi ngủ.
Em chưa mệt thì giặt nốt đống đồ kia rồi hẵng ngủ.”
Ánh mắt Ngu Sân Ngọc dừng lại trên mái tóc hãy còn ướt đẫm của đối phương ——“Anh Úc, để em sấy tóc cho anh nhé?”
Y nhìn cậu bằng một vẻ chan chứa sự quan tâm: “Anh vừa uống rượu xong, để đầu ướt thế này không tốt cho sức khỏe đâu.”
Sầm Úc thoáng do dự.“Máy sấy mới mua em để trong phòng rồi.”
Ngu Sân Ngọc dịu dàng nói: “Sấy một loáng là khô ngay ấy mà, anh qua phòng em nha?”…
Theo như truyện gốc, Sầm Úc chưa bao giờ đặt chân đến phòng Ngu Sân Ngọc.Tình cảm mà cậu ta dành cho Ngu Sân Ngọc vốn rất khó diễn tả thành lời.Thêm nữa, chính Ngu Sân Ngọc cũng gần như chả khi nào mở lời mời Sầm Úc vào phòng riêng.Thật ra Sầm Úc cũng hơi tò mò — chẳng lẽ Ngu Sân Ngọc yêu đương mù quáng đến vậy ư?
Bị thằng trai tệ kia lạnh nhạt cộc cằn đủ điều, gây khó dễ trăm bề, vậy mà y vẫn cứ một lòng một dạ, đâm đầu mãi không chịu quay về?Vì thế, cậu chỉ đắn đo đúng vài giây rồi khẽ gật đầu đồng ý.Nét mặt Ngu Sân Ngọc lại càng thêm phần dịu dàng.Y nắm lấy tay Sầm Úc, rồi từ tốn dẫn cậu về phía phòng ngủ của mình…“Ngoan quá.”
Y khẽ thì thầm: “Anh cũng có thể thử mặc áo choàng ngủ em mới mua.”⭒°.
݁✮
Vừa bước chân vào phòng Ngu Sân Ngọc, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt Sầm Úc chính là ——
Một màu xám xịt.Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài dịu dàng và gu ăn mặc chuộng màu sáng thường ngày của đối phương.Đồ trang trí nội thất hầu hết đều mang tông lạnh lẽo: bộ ga giường bốn món màu xi măng, tủ quần áo chiếm trọn cả một mặt tường…Sầm Úc dõi theo động tác Ngu Sân Ngọc mở cánh tủ gần nhất, lấy ra một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa màu đen.Chất liệu mềm mượt, vừa nhìn đã biết rất ôm sát vào người.Áo dài đến bắp chân, gần như không cần phải mặc thêm quần ngủ bên trong.Ngu Sân Ngọc đưa chiếc áo choàng cho Sầm Úc: “Em nghe trên mạng nói là mặc áo lụa sẽ dễ ngủ hơn.”
Y nhìn cậu, mắt ánh lên vẻ mong chờ: “Anh mặc thử xem ạ?”
Sầm Úc nhận lấy áo choàng lụa, chất vải trong tay mềm mại vô cùng, nhẹ đến mức cầm mà như không.
Chỉ cần sờ qua cũng biết thứ lụa này mặc lên người hẳn sẽ áp sát vào da thịt rất dễ chịu.Chiếc khăn tắm vẫn còn vắt vẻo trên vai, Sầm Úc vừa định đặt nó sang một bên thì Ngu Sân Ngọc đã nhanh tay hơn:“Để em cầm giúp anh.”
“…”
Sầm Úc ho khan một tiếng, sao cứ sượng sượng thế nào ấy nhở.Vốn dĩ cậu chỉ định khoác thẳng lên người cho xong, nhưng Ngu Sân Ngọc lại tỏ rõ vẻ trông mong hy vọng, mắt cứ nhìn cậu chằm chằm không hề chớp mi, khiến Sầm Úc bất giác cảm thấy một áp lực không tên.Cậu đã tính quay đi chỗ khác, nhưng thế thì lộ liễu quá…Đúng lúc đó, mắt cậu bắt gặp chiếc gương to trong phòng Ngu Sân Ngọc.Sầm Úc liền bước nhanh về phía đó như vừa tìm thấy lối thoát.Cậu nhìn bóng mình trong tấm gương lớn: cạp quần thể thao màu xám vừa vặn che đi một đoạn hình xăm xương rắn, vai rộng eo thon.Chạy dọc xuống chút đỉnh là phần cơ lưng săn chắc, rồi dần thắt lại nơi vòng eo được bao phủ bởi hình xăm —— có lẽ chính vì vai đủ rộng nên eo của Sầm Úc mới trông thon thả lạ thường.Khiến ai nhìn cũng chỉ muốn đưa hai tay ôm trọn thử xem.Mái tóc ướt nước bết dính cả vào gáy.
Sự tương phản cực độ giữa hai gam đen trắng ấy càng tôn lên gương mặt vốn đã rất mực lạnh lùng kia, điểm xuyết thêm bởi đôi ba nét chán đời hờ hững.Sầm Úc khoác chiếc áo choàng ngủ lên người, rồi nhanh chóng thắt chặt sợi dây ngang hông ——“Không phải như thế.”
Giọng Ngu Sân Ngọc đột ngột vang lên.Sầm Úc ngẩng đầu mới nhận ra y đã đứng sát sau lưng mình tự lúc nào chẳng hay.Phòng y được trải một lớp thảm mềm mại rất dày, khả năng hút âm cực tốt.
Lại thêm Ngu Sân Ngọc vốn đã đi đứng nhẹ nhàng, nên gần như chưa bao giờ gây ra tiếng động gì.Y cứ như bóng ma, thoắt cái đã xuất hiện sau lưng Sầm Úc.Ngu Sân Ngọc vươn tay kéo nhẹ, nút thắt lỏng lẻo Sầm Úc vừa buộc cho có lệ lập tức tuột ra ngay.
Đoạn, y nhìn cậu qua tấm gương, tự tay thắt lại đai áo choàng cho đối phương.“Thắt thế này trông đẹp hơn nhiều.”
Ánh mắt Ngu Sân Ngọc vẫn dán chặt vào bóng hình Sầm Úc trong gương.Đôi tay y gần như đã ôm trọn lấy eo cậu, nhưng tuyệt nhiên không hề chạm vào da thịt, chỉ đơn thuần giúp cậu thắt lại nút dây cho thật chỉn chu.Xong việc, Ngu Sân Ngọc thu tay về, đứng lặng ngay phía sau Sầm Úc.Vốn dĩ y đã cao hơn cậu vài phân.Khi không còn cố tình diễn vai “chim nhỏ nép người” ngoan ngoãn thường ngày nữa, mới thấy rõ vóc dáng y còn cường tráng hơn Sầm Úc ít nhiều.Có lẽ do là con lai, khung xương đối phương lớn hơn hẳn người thường, thành thử lúc đứng sát sau lưng Sầm Úc thế này, lại vô hình trung đè lên cậu một cảm giác áp bức khó tả.Sầm Úc nhìn nút thắt khéo léo Ngu Sân Ngọc vừa thắt xong, rồi lại liếc sang gương mặt đang tươi cười trong gương ——“Trông hợp với anh Úc lắm.”
Ngu Sân Ngọc nói, mắt đối diện cùng cậu qua tấm ảnh phản chiếu.Mái tóc đen vẫn còn nhỏ nước, chẳng mấy chốc đã làm ướt cả phần cổ áo choàng Sầm Úc.
Ngu Sân Ngọc đưa tay lau đi những giọt nước đọng bên trên rồi dịu dàng nói: “Để em sấy tóc cho anh trước nhé?”
Y đảo mắt một lượt khắp phòng ngủ: “Trong phòng em không có ghế.”
“Anh ngồi tạm trên giường em cho tiện nha?”
Sầm Úc liếc sang chiếc giường sạch tinh tươm, cũng chẳng hề do dự thêm, vừa định ngồi phịch xuống mép giường thì đã bị Ngu Sân Ngọc kéo tay lại ngay.“?”
Gì nữa?Sầm Úc đáp lời đối phương bằng một ánh mắt.“Em vừa đổi ga giường.”
Vẻ mặt Ngu Sân Ngọc thấp thoáng nét khó xử, y nhìn chiếc quần màu xám bên dưới lớp áo choàng của Sầm Úc: “Anh thay cái quần này ra được không ạ?”
Sầm Úc cũng cúi đầu nhìn xuống theo.Quần này là quần mình mặc ở nhà, lê la từ phòng khách đến phòng ăn, giờ ngồi lên ga giường người ta mới thay thì cũng kỳ.Huống hồ mình đã khoác áo choàng rồi.Nghĩ vậy, Sầm Úc không chần chừ gì sất, cứ thế tuột thẳng quần vứt xuống thảm.Chỉ mặc độc chiếc áo choàng ngủ trên thân, cậu hỏi Ngu Sân Ngọc:“Thế này được chưa?”