[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,500
- 0
- 0
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (23)
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (23)
Chương 99.Editor: Ang Chem.⭒°.
݁✮
“Thứ gì quan trọng lắm hay sao?”
Thấy Giang Thoan cứ chần chừ không đáp, Bùi Hằng Quân lại hỏi thêm lần nữa.Cả bọn đang ngồi quây quần bên mâm cơm giản đơn.
Phía trên đỉnh đầu, ngọn đèn dây tóc leo lét tỏa thứ ánh sáng chẳng mấy sáng sủa.
Thỉnh thoảng, vài con thiêu thân lại lao vào bóng đèn, tạo ra những tiếng kêu lách tách.Bùi Hằng Quân vẫn đang tủm tỉm nhìn Giang Thoan.Y có một vẻ ngoài trời cho, một nét đẹp dịu dàng đủ sức làm mềm lòng bất cứ ai, đủ để người ta tin rằng y là một chàng trai rất mực thân thiện.Nhưng chẳng hiểu là do ánh đèn vốn chập choạng, hay bởi chính mắt Giang Thoan đã hoa, mà hắn lại thấy rõ mồn một sự hung ác vừa hằn lên trong đôi ngươi đối phương.
Cứ như thể, lớp mặt nạ da người hoàn mỹ mà y dày công đeo đắp bấy lâu sắp bị xé toạc ra.Với cả…Trí óc Giang Thoan vẫn còn vương một mảnh ký ức mông lung thuở cấp ba, rằng hình như hắn đã từng cảm nắng Bùi Hằng Quân.Có lẽ vì vậy mà dạo ấy hắn toàn rủ y ra sân bóng rổ.Hắn nhớ những buổi chiều hè đổ lửa, nhớ đám con trai ồn ã chuyền bóng, và nhớ cả mấy lần len lén đưa mắt về phía y mỗi khi nghỉ mệt.Nhưng mà…Một nỗi hoang mang bắt đầu cồn cào trong dạ Giang Thoan.Bóng hình mà hắn từng thương thầm nhớ trộm ngày đó…
đâu có phải thế này.Thậm chí, hôm gặp lại sau bao năm xa cách, lòng Giang Thoan chẳng hề có lấy chút vui mừng nào.
Thay vào đó là cơn ghê sợ không gọi nổi thành tên, một sự ác cảm trỗi dậy từ tận sâu tâm khảm.Lý trí hắn vẫn không ngừng nhắc nhở: đây là Bùi Hằng Quân, là cậu bạn học cũ, là người mình ôm mối tương tư suốt bấy lâu.Thế nhưng bản năng lại gào thét một điều hoàn toàn trái ngược.
Mỗi lần đến gần y, da gà da vịt trên người hắn lại thi nhau nổi lên, như muốn cảnh báo rằng: hãy tránh xa kẻ này.Vì vậy, khi bị Bùi Hằng Quân gặng hỏi thêm lần nữa, Giang Thoan vội vàng lảng đi chỗ khác.“Không có gì đâu.”
Hắn giải thích: “…Vĩnh Ninh muốn xin lại bài tập làm văn ngày xưa thôi.”
“Tập làm văn á?”
Sầm Úc thừa biết hắn ta đang bịa chuyện, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Bài văn của Hạ Vĩnh Ninh sao lại ở chỗ anh được?”
“Vĩnh Ninh bảo muốn chép lại ấy mà.”
Chợt nghĩ tới điều gì, Hạ Vĩnh Ninh khẽ bật cười rồi quay sang Giang Thoan: “Tôi nhớ hồi đó thầy Nhạn hay cho viết mấy đề tài xung quanh mình.
Ra trường ngần ấy năm, nhiều thứ cũng nhớ nhớ quên quên hết rồi, giờ tự dưng lại muốn giở mấy bài văn cũ ra đọc.”
Lúc này Giang Thoan mới sực nhớ ra.Ừ, đúng là có cái đề văn như thế thật, tên là:《 Bạn cùng bàn của mình 》.Hắn liếc mắt sang Bùi Hằng Quân, thấy y vẫn dửng dưng như không, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong tâm trí.Mình phải về nhà cũ một chuyến mới được.Sầm Úc ngồi im xem mấy người họ cân não nhau, bụng bảo dạ hẳn Hạ Vĩnh Ninh đã nhận ra sự bất thường.
Còn trông cái vẻ mặt của Giang Thoan kìa, có khi chính hắn cũng bắt đầu hoang mang với trí nhớ của mình rồi cũng nên.Xâu chuỗi lại lời của tất cả mọi người, có thể chắc chắn một điều rằng:Trò chơi ngày đó, có đúng bốn người tham gia.Nếu Bùi Hằng Quân là “con ma”… thì người còn lại trong tấm ảnh kia là ai?
Ngón tay Sầm Úc gõ từng nhịp lên đầu gối.
Câu trả lời vốn đã ở ngay trước mắt.Người bạn học cũ của họ… chính là “tôi”.Sầm Úc nghĩ thầm.Nhưng hệ thống lại chẳng hề báo nhiệm vụ hoàn thành.Sầm Úc tin chắc mình không hề đoán nhầm.
Vấn đề là cậu vẫn chưa có trong tay bất kỳ bằng chứng xác thực nào.Cậu cần phải tìm ra thứ gì đó – hoặc tự nhớ lại, hoặc một vật chứng cụ thể để khẳng định cậu mới chính là người bạn cùng bàn năm ấy.Nhưng chỉ cần nhìn Bùi Hằng Quân bây giờ, rồi ngẫm đến căn nhà cũ bị sạt lở đất cuốn trôi, Sầm Úc thừa biết y đã đi trước một bước.
Mọi dấu vết chứng minh cậu từng tồn tại ở trường Mỹ Mãn hẳn đã bị dọn sạch từ lâu.Bảo sao ký ức của mình ngay từ đầu đã mơ hồ như vậy.Mình thì cứ tưởng do là truyện ngắn nên hệ thống lười tải bối cảnh.Ai ngờ, chính sự mơ hồ ấy cũng là một manh mối.Không phải mình không nhớ ra nổi, mà là vì toàn bộ quá khứ đã bị Bùi Hằng Quân xóa sổ rồi.Giờ đây, Sầm Úc thật sự tò mò muốn biết: mười năm trước, rốt cuộc họ đã ước điều gì sau khi gọi Bùi Hằng Quân lên để giờ ra nông nỗi này?Năm người ngồi quanh mâm cơm, mỗi người chìm vào những suy tính riêng.Sầm Úc chống cằm, đưa mắt nhìn một lượt rồi lên tiếng phá vỡ sự thinh lặng: “Tối nay tôi sẽ đến lớp học đó.”
Bùi Hằng Quân lập tức quay sang: “Tối nay á?”
“Ừa.”
Cậu tỉnh bơ đáp: “Đâu thể bùng live mãi được.”
Sầm Úc nói bóng nói gió với Hạ Vĩnh Ninh: “Hay là… sếp Hạ tính cho tôi ăn cái gì ngon ngon?”
“Cho cậu ‘ăn’ thì chịu.”
Hạ Vĩnh Ninh vừa nói vừa gắp một đũa bỏ vào bát Sầm Úc: “Nhưng cho cậu ăn thì được.”
“Vẫn ki bo như ngày nào.”
Sầm Úc lầm bầm, rồi liếc mắt sang Bùi Hằng Quân bỗng dưng im thít bên cạnh: “Tối nay Quân ở nhà nghỉ ngơi nhé?”
Bùi Hằng Quân vừa hé môi định đáp lời, Hạ Vĩnh Ninh đã tiếp tục chặn họng: “Được đấy, tôi cũng đang muốn xem bình thường cậu bày trò trên live thế nào.”
Anh ta buông một câu đầy ẩn ý: “Ở đây không có trợ lý dọn sẵn đồ nghề cho cậu đâu.”
Dù chẳng hiểu vì sao Sầm Úc lại đột nhiên đòi livestream, nhưng ngay khoảnh khắc cậu nghiêng đầu nói chuyện với Hạ Vĩnh Ninh, một cảm giác thân quen đến lạ bỗng ùa về trong lòng Giang Thoan…Hình như từ rất lâu, rất lâu trước đây, cảnh tượng y hệt thế này cũng đã từng diễn ra.Hắn vội cúi đầu húp canh, sợ người khác phát hiện ra mình đang nhìn Sầm Úc.Một lúc sau, Giang Thoan mới ngẩng lên: “Thế à?
Vậy mình cũng đi xem thử.”
Hắn nói với ba người: “Đường làng ban đêm khó đi lắm.
Mình sợ mọi người không về được.”
“Không về được?”
Sầm Úc nổi lòng hiếu kỳ: “Bộ còn bị ma dắt nữa hay sao?”
Nghe xong, Giang Thoan đăm chiêu một lát rồi đáp rất nghiêm túc: “Cái đó thì chưa nghe ai kể cả.”
Giữa lúc câu chuyện đang rôm rả, không ai để ý Bùi Hằng Quân vẫn chưa hề đụng đũa từ đầu bữa tới giờ.Y chỉ ngồi im đó, lặng phắc, hệt như một pho tượng đất vô hồn.Không chút cảm xúc, chẳng vướng muộn phiền, một sự tồn tại yên tĩnh tới mức chẳng kẻ nào buồn đoái hoài.Một pho tượng khiến người ta rợn ngợp, chỉ muốn né tránh càng xa càng tốt.
Đến độ nếu dời nó đi, thì hẳn sẽ phải trùm tấm vải đỏ lên kín đầu nó.Vì sợ nó sẽ đột ngột sống dậy.Đúng lúc này, Sầm Úc chợt quay sang hỏi: “Sao Quân không ăn gì hết vậy?”
Câu hỏi của cậu, hệt như vừa giật phăng tấm vải đỏ trùm trên đầu pho tượng im lìm kia xuống.
Bùi Hằng Quân bỗng dưng “sống” dậy.
Ý cười lại lấp lánh trong đáy mắt y, đôi con ngươi chỉ thu trọn duy nhất hình bóng của một mình Sầm Úc: “Anh… hơi sợ chút thôi bé.”
Nói đoạn, Bùi Hằng Quân nhẹ nhàng tựa đầu lên vai em người yêu, cảm nhận hơi ấm và mùi gỗ thoang thoảng từ cậu bao bọc lấy mình.“Anh cũng muốn đi cùng mọi người.”