Lãng Mạn ĐM | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (23)


Chương 99.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

“Thứ gì quan trọng lắm hay sao?”

Thấy Giang Thoan cứ chần chừ không đáp, Bùi Hằng Quân lại hỏi thêm lần nữa.Cả bọn đang ngồi quây quần bên mâm cơm giản đơn.

Phía trên đỉnh đầu, ngọn đèn dây tóc leo lét tỏa thứ ánh sáng chẳng mấy sáng sủa.

Thỉnh thoảng, vài con thiêu thân lại lao vào bóng đèn, tạo ra những tiếng kêu lách tách.Bùi Hằng Quân vẫn đang tủm tỉm nhìn Giang Thoan.Y có một vẻ ngoài trời cho, một nét đẹp dịu dàng đủ sức làm mềm lòng bất cứ ai, đủ để người ta tin rằng y là một chàng trai rất mực thân thiện.Nhưng chẳng hiểu là do ánh đèn vốn chập choạng, hay bởi chính mắt Giang Thoan đã hoa, mà hắn lại thấy rõ mồn một sự hung ác vừa hằn lên trong đôi ngươi đối phương.

Cứ như thể, lớp mặt nạ da người hoàn mỹ mà y dày công đeo đắp bấy lâu sắp bị xé toạc ra.Với cả…Trí óc Giang Thoan vẫn còn vương một mảnh ký ức mông lung thuở cấp ba, rằng hình như hắn đã từng cảm nắng Bùi Hằng Quân.Có lẽ vì vậy mà dạo ấy hắn toàn rủ y ra sân bóng rổ.Hắn nhớ những buổi chiều hè đổ lửa, nhớ đám con trai ồn ã chuyền bóng, và nhớ cả mấy lần len lén đưa mắt về phía y mỗi khi nghỉ mệt.Nhưng mà…Một nỗi hoang mang bắt đầu cồn cào trong dạ Giang Thoan.Bóng hình mà hắn từng thương thầm nhớ trộm ngày đó…

đâu có phải thế này.Thậm chí, hôm gặp lại sau bao năm xa cách, lòng Giang Thoan chẳng hề có lấy chút vui mừng nào.

Thay vào đó là cơn ghê sợ không gọi nổi thành tên, một sự ác cảm trỗi dậy từ tận sâu tâm khảm.Lý trí hắn vẫn không ngừng nhắc nhở: đây là Bùi Hằng Quân, là cậu bạn học cũ, là người mình ôm mối tương tư suốt bấy lâu.Thế nhưng bản năng lại gào thét một điều hoàn toàn trái ngược.

Mỗi lần đến gần y, da gà da vịt trên người hắn lại thi nhau nổi lên, như muốn cảnh báo rằng: hãy tránh xa kẻ này.Vì vậy, khi bị Bùi Hằng Quân gặng hỏi thêm lần nữa, Giang Thoan vội vàng lảng đi chỗ khác.“Không có gì đâu.”

Hắn giải thích: “…Vĩnh Ninh muốn xin lại bài tập làm văn ngày xưa thôi.”

“Tập làm văn á?”

Sầm Úc thừa biết hắn ta đang bịa chuyện, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Bài văn của Hạ Vĩnh Ninh sao lại ở chỗ anh được?”

“Vĩnh Ninh bảo muốn chép lại ấy mà.”

Chợt nghĩ tới điều gì, Hạ Vĩnh Ninh khẽ bật cười rồi quay sang Giang Thoan: “Tôi nhớ hồi đó thầy Nhạn hay cho viết mấy đề tài xung quanh mình.

Ra trường ngần ấy năm, nhiều thứ cũng nhớ nhớ quên quên hết rồi, giờ tự dưng lại muốn giở mấy bài văn cũ ra đọc.”

Lúc này Giang Thoan mới sực nhớ ra.Ừ, đúng là có cái đề văn như thế thật, tên là:《 Bạn cùng bàn của mình 》.Hắn liếc mắt sang Bùi Hằng Quân, thấy y vẫn dửng dưng như không, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong tâm trí.Mình phải về nhà cũ một chuyến mới được.Sầm Úc ngồi im xem mấy người họ cân não nhau, bụng bảo dạ hẳn Hạ Vĩnh Ninh đã nhận ra sự bất thường.

Còn trông cái vẻ mặt của Giang Thoan kìa, có khi chính hắn cũng bắt đầu hoang mang với trí nhớ của mình rồi cũng nên.Xâu chuỗi lại lời của tất cả mọi người, có thể chắc chắn một điều rằng:Trò chơi ngày đó, có đúng bốn người tham gia.Nếu Bùi Hằng Quân là “con ma”… thì người còn lại trong tấm ảnh kia là ai?

Ngón tay Sầm Úc gõ từng nhịp lên đầu gối.

Câu trả lời vốn đã ở ngay trước mắt.Người bạn học cũ của họ… chính là “tôi”.Sầm Úc nghĩ thầm.Nhưng hệ thống lại chẳng hề báo nhiệm vụ hoàn thành.Sầm Úc tin chắc mình không hề đoán nhầm.

Vấn đề là cậu vẫn chưa có trong tay bất kỳ bằng chứng xác thực nào.Cậu cần phải tìm ra thứ gì đó – hoặc tự nhớ lại, hoặc một vật chứng cụ thể để khẳng định cậu mới chính là người bạn cùng bàn năm ấy.Nhưng chỉ cần nhìn Bùi Hằng Quân bây giờ, rồi ngẫm đến căn nhà cũ bị sạt lở đất cuốn trôi, Sầm Úc thừa biết y đã đi trước một bước.

Mọi dấu vết chứng minh cậu từng tồn tại ở trường Mỹ Mãn hẳn đã bị dọn sạch từ lâu.Bảo sao ký ức của mình ngay từ đầu đã mơ hồ như vậy.Mình thì cứ tưởng do là truyện ngắn nên hệ thống lười tải bối cảnh.Ai ngờ, chính sự mơ hồ ấy cũng là một manh mối.Không phải mình không nhớ ra nổi, mà là vì toàn bộ quá khứ đã bị Bùi Hằng Quân xóa sổ rồi.Giờ đây, Sầm Úc thật sự tò mò muốn biết: mười năm trước, rốt cuộc họ đã ước điều gì sau khi gọi Bùi Hằng Quân lên để giờ ra nông nỗi này?Năm người ngồi quanh mâm cơm, mỗi người chìm vào những suy tính riêng.Sầm Úc chống cằm, đưa mắt nhìn một lượt rồi lên tiếng phá vỡ sự thinh lặng: “Tối nay tôi sẽ đến lớp học đó.”

Bùi Hằng Quân lập tức quay sang: “Tối nay á?”

“Ừa.”

Cậu tỉnh bơ đáp: “Đâu thể bùng live mãi được.”

Sầm Úc nói bóng nói gió với Hạ Vĩnh Ninh: “Hay là… sếp Hạ tính cho tôi ăn cái gì ngon ngon?”

“Cho cậu ‘ăn’ thì chịu.”

Hạ Vĩnh Ninh vừa nói vừa gắp một đũa bỏ vào bát Sầm Úc: “Nhưng cho cậu ăn thì được.”

“Vẫn ki bo như ngày nào.”

Sầm Úc lầm bầm, rồi liếc mắt sang Bùi Hằng Quân bỗng dưng im thít bên cạnh: “Tối nay Quân ở nhà nghỉ ngơi nhé?”

Bùi Hằng Quân vừa hé môi định đáp lời, Hạ Vĩnh Ninh đã tiếp tục chặn họng: “Được đấy, tôi cũng đang muốn xem bình thường cậu bày trò trên live thế nào.”

Anh ta buông một câu đầy ẩn ý: “Ở đây không có trợ lý dọn sẵn đồ nghề cho cậu đâu.”

Dù chẳng hiểu vì sao Sầm Úc lại đột nhiên đòi livestream, nhưng ngay khoảnh khắc cậu nghiêng đầu nói chuyện với Hạ Vĩnh Ninh, một cảm giác thân quen đến lạ bỗng ùa về trong lòng Giang Thoan…Hình như từ rất lâu, rất lâu trước đây, cảnh tượng y hệt thế này cũng đã từng diễn ra.Hắn vội cúi đầu húp canh, sợ người khác phát hiện ra mình đang nhìn Sầm Úc.Một lúc sau, Giang Thoan mới ngẩng lên: “Thế à?

Vậy mình cũng đi xem thử.”

Hắn nói với ba người: “Đường làng ban đêm khó đi lắm.

Mình sợ mọi người không về được.”

“Không về được?”

Sầm Úc nổi lòng hiếu kỳ: “Bộ còn bị ma dắt nữa hay sao?”

Nghe xong, Giang Thoan đăm chiêu một lát rồi đáp rất nghiêm túc: “Cái đó thì chưa nghe ai kể cả.”

Giữa lúc câu chuyện đang rôm rả, không ai để ý Bùi Hằng Quân vẫn chưa hề đụng đũa từ đầu bữa tới giờ.Y chỉ ngồi im đó, lặng phắc, hệt như một pho tượng đất vô hồn.Không chút cảm xúc, chẳng vướng muộn phiền, một sự tồn tại yên tĩnh tới mức chẳng kẻ nào buồn đoái hoài.Một pho tượng khiến người ta rợn ngợp, chỉ muốn né tránh càng xa càng tốt.

Đến độ nếu dời nó đi, thì hẳn sẽ phải trùm tấm vải đỏ lên kín đầu nó.Vì sợ nó sẽ đột ngột sống dậy.Đúng lúc này, Sầm Úc chợt quay sang hỏi: “Sao Quân không ăn gì hết vậy?”

Câu hỏi của cậu, hệt như vừa giật phăng tấm vải đỏ trùm trên đầu pho tượng im lìm kia xuống.

Bùi Hằng Quân bỗng dưng “sống” dậy.

Ý cười lại lấp lánh trong đáy mắt y, đôi con ngươi chỉ thu trọn duy nhất hình bóng của một mình Sầm Úc: “Anh… hơi sợ chút thôi bé.”

Nói đoạn, Bùi Hằng Quân nhẹ nhàng tựa đầu lên vai em người yêu, cảm nhận hơi ấm và mùi gỗ thoang thoảng từ cậu bao bọc lấy mình.“Anh cũng muốn đi cùng mọi người.”
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (24)


Chương 100.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

Ma mà cũng bày đặt sợ ma, đúng là chuyện cười thế kỷ.Nghe y nói câu đó xong, Sầm Úc bất giác nghĩ thầm.Cơ mà cũng khá tò mò đấy, rốt cuộc Bùi Hằng Quân là cái thứ gì thế nhỉ?

Chẳng lẽ là “Bé Ngọc” nằm dưới ngôi mộ cổ mà Vu Thịnh kể thật sao?Sầm Úc lặng lẽ quan sát Bùi Hằng Quân một hồi.Nếu đi đúng theo kịch bản, chính kẻ này sẽ giết cậu vào đêm thứ tư.

Nhưng lạ thay, giờ cậu lại chẳng cảm nhận được chút ý xấu nào từ đối phương cả.Còn cái kết truyện nữa.

Sau khi đội cứu hộ đến, người Bùi Hằng Quân đã thấy rốt cuộc là ai?Sầm Úc trầm ngâm một lát.

Thôi thì cứ gỡ dần từng nút thắt vậy.Tuy thế, có một điều cậu dám chắc như đóng cột rằng: “Sầm Úc” bản gốc chính là cựu học sinh trường Mỹ Mãn – “cậu” ngồi cùng bàn Hạ Vĩnh Ninh, đồng thời cũng là bạn cũ của cả đám năm xưa.Chẳng thế mà ông chủ quán ăn cứ thấy cậu quen quen.Rồi cả thầy Nhạn nữa…Làm sao Sầm Úc không nhận ra ánh mắt sững sờ của thầy khi hai người vừa chạm mặt nhau được?

Thầy biết tỏng cậu là ai.

Thêm vào đó, cái vẻ run bắn lên khi thầy nhắc tới “chuyện tâm linh” thì giấu kiểu gì cho nổi.

Rõ mười mươi là thầy còn tỏ tường nhiều hơn thế.Nghĩ đến đây, Sầm Úc lại nhớ ra một mắt xích quan trọng khác trong truyện: tên cậu ấm nhà giàu sẽ toi đời vào đêm nay.Thế là cậu quay phắt sang Giang Thoan: “Ông trời con kia đâu rồi?”

“Nó khoái xem livestream lắm mà?

Kêu nó đi cùng luôn đi.”⭒°.

݁✮

Phạm Kiệt không ngờ tám giờ tối rồi mà Giang Thoan còn gọi điện, rủ rê hắn đi khám phá dãy nhà học cũ.Vừa định chửi “Cậu ấm đầu à?”, một ký ức chợt lóe lên trong đầu hắn…Gần như là ngay tức khắc, Phạm Kiệt quay xe, báo lại với Giang Thoan rằng mình sẽ đến đúng giờ.Ai dè đâu, hắn mới ra tới cửa thì đã bất ngờ đụng mặt Vu Thịnh.Số là Phạm Kiệt không có nhà ở đây, nên dạo này vẫn đang ăn nhờ ở đậu bên chỗ anh ta.Lẽ ra sáng mai hắn cuốn gói đi rồi, thì giờ này phải yên vị trong phòng mới đúng.Vu Thịnh ngạc nhiên nhìn Phạm Kiệt: “Cậu định ra ngoài à?”

Phạm Kiệt ậm ừ đáp: “Lượn lờ tí thôi ấy mà.”

Vu Thịnh lại hướng mắt ra sân: “Ngay tối nay sao?”

“…”

Phạm Kiệt câm nín, lòng dạ rất muốn vặn lại: Mi thừa biết mà còn cố tình hỏi hả?

Không phải tối nay thì là tối mai được chắc?Nhưng chẳng hiểu sao, dưới ánh nhìn điềm tĩnh đến lạ của Vu Thịnh, hắn bỗng thấy lạnh toát cả sống lưng.

Cuối cùng, Phạm Kiệt đành lí nhí đáp: “Ừ, tôi ra ngoài đi dạo một lát.”

“Hội Giang Thoan gọi cậu đi à?”

Vu Thịnh vẫn ráo riết hỏi thêm.Phạm Kiệt chẳng lấy làm lạ khi đối phương biết chuyện này.Gã ta vốn thân với đám Giang Thoan hơn mình, thể nào thằng cha Giang Thoan kia cũng bô bô hết cả rồi.Thế nên, Phạm Kiệt nói thẳng: “Ừ, nghe đâu Sầm Úc định livestream khám phá dãy nhà cũ.”

Hắn săm soi biểu cảm trên mặt cậu lớp trưởng: “Thầy Vu cũng làm một chuyến chứ?”

Vu Thịnh lẳng lặng gật đầu.

Dưới ánh trăng, cái bóng của anh ta đổ dài ngoằng xuống nền đất.Anh nhìn Phạm Kiệt, đáp lời: “Cậu chuẩn bị đi, rồi mình đi chung.”⭒°.

݁✮

Mười một giờ đêm, Sầm Úc lên sóng.Chưa đầy mấy giây, số mắt xem đã nhảy vọt lên hơn chục nghìn.

Cậu cũng chẳng biết là nhờ mấy đoạn clip cắt từ buổi live cũ tự dưng viral, hay còn bởi nguyên do nào khác nữa.Nhưng nói cho cùng, với một streamer quèn như Sầm Úc thì đây đúng là chuyện xưa nay chưa từng có.Hôm nay cậu mặc áo khoác gió, bên dưới là quần ngố, còn điện thoại lăm lăm cầm trên tay.

Riêng cây búa vừa chôm chỉa từ nhà Giang Thoan thì đã được giắt gọn vào túi áo.Sầm Úc ngoảnh lại hỏi Giang Thoan: “Ông trời con tới chưa?”

Cậu đang đợi tên cậu ấm kia đến rồi cả đám sẽ vào thẳng khu trường cũ luôn một thể.Ban nãy, Giang Thoan loay hoay trong nhà mãi mới lục được hai cái đèn pin.

Hắn đưa Sầm Úc một cái, giữ lại một cái cho mình.

Thành ra Hạ Vĩnh Ninh và Bùi Hằng Quân phải bật tạm đèn flash điện thoại.“Suỵt!

Bé cái mồm thôi!”

Giang Thoan vội nói.Lẽ ra cả bọn đã tính lén trèo tường vào cho nhanh, nhưng may mà Giang Thoan quen bác bảo vệ.Thế là hắn lựa lời nhờ vả, bảo rằng hội bạn cũ muốn khám phá dãy nhà cũ một vòng.

Bác bảo vệ nghe xong thì gật đầu cho vào ngay tắp lự.Sầm Úc liền giơ tay lên, làm dấu xin lỗi.Bùi Hằng Quân vẫn mặc nguyên bộ đồ ban chiều.

Y đứng đó, lặng lẽ hướng mắt về dãy nhà học đang chìm dần trong bóng đêm, gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.Mãi cho đến khi có tiếng bước chân vọng lại từ phía xa, y mới ngoảnh đầu nhìn.Phạm Kiệt đang hớt hải chạy tới, theo sau là Vu Thịnh.Thấy cậu lớp trưởng vẫn ăn mặc y hệt hồi sáng, Hạ Vĩnh Ninh cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ đoán chừng lại bị Phạm Kiệt lôi kéo đi cùng.Giang Thoan thì thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng nghĩ lại.

Vu Thịnh vốn là dân trong làng, còn lạ lẫm gì nữa đâu.

Ngẫm ngợi một hồi, hắn bèn lên tiếng: “Cứ tưởng cậu chẳng mặn mà mấy trò này cơ đấy.”

“Lâu lắm rồi mới có dịp gặp lại mà.”

Vu Thịnh đáp, vẫn giữ nguyên cái vẻ thư sinh mọt sách quen thuộc.

Anh ta khẽ đẩy gọng kính: “Nên tôi đi cùng Phạm Kiệt luôn.”

“À, phải.”

Phạm Kiệt vội tiếp lời.Hắn liếc về phía dãy nhà học tối om, bụng dạ tự dưng cứ nao nao…Thấy mọi người đã tề tựu đông đủ, Sầm Úc bắt đầu màn chém gió với kênh live ——“Mấy chú em không tin ở đây có ma à?”

Sầm Úc cười khẩy: “Nói cho mà biết nhé, bữa trước đi tắm anh còn bị ma sàm sỡ đây này!”

Cậu nhìn khung chat đang nhảy chữ loạn xạ: “Bộ ma dê thì không phải ma hả?

Đã bảo là hàng real một trăm phần trăm rồi cơ mà!

Cái loại vô hình ấy, hiểu không!”

Nói rồi, Sầm Úc giơ điện thoại lên, hướng về phía bóng đêm mịt mùng: “Một dãy nhà học bỏ hoang…”

Tay này cầm đèn pin, tay kia cầm điện thoại, cậu lia ống kính một vòng quanh toà nhà: “Vào trong nha anh em.”

Theo kế hoạch đã bàn, vì Sầm Úc phải lo livestream nên không thể dìu Bùi Hằng Quân được.

Nếu y muốn đi theo, thì đành nhờ cậy vào Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan giúp đỡ.Nào ngờ, trước ánh mắt của cả đám, Bùi Hằng Quân lại khẽ xoay xoay cổ chân mình: “…Chân tớ cũng đỡ nhiều rồi.”

“Chỉ là đi hơi chậm một tẹo thôi.”

Hạ Vĩnh Ninh lập tức cau mày nhìn y.Đáp lại anh ta, Bùi Hằng Quân chỉ khẽ cong môi mỉm cười.Còn về phía Giang Thoan, dù trong lòng cứ thấy không được ổn cho lắm, song hắn vẫn gật gù cho qua.Sầm Úc chỉ chờ có thế.Cậu quay sang cả nhóm: “Rồi, vậy thân ai nấy lo nhé!”⭒°.

݁✮

Thấy mấy người kia đã lục tục vào dãy nhà hoang, Phạm Kiệt bèn cất tiếng hỏi Vu Thịnh bên cạnh: “Mình cũng vào chứ?”

Ánh mắt Vu Thịnh vẫn dõi theo bóng lưng Sầm Úc đang mải mê livestream, rồi cũng rút điện thoại ra.“Đi thôi.”⭒°.

݁✮

Chiều nay cả đám đã lượn qua dãy nhà cũ một vòng rồi.

Việc Sầm Úc nằng nặc đòi vào đây livestream thực ra chỉ là cái cớ, vì mục tiêu thật sự của cậu là dãy nhà học mới đằng kia.Cậu nghi rằng bằng chứng về “sự tồn tại” của mình vẫn còn nằm đâu đó bên trong.

Có khi là ở phòng giáo viên, cũng có thể là phòng lưu trữ hồ sơ, thể nào cũng phải còn sót lại vài tấm ảnh cũ cho mà xem.Chính vì thế, Sầm Úc rảo bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa cả đám đang lẹt đẹt phía sau.Rồi cậu vội ngắt sóng livestream, đèn pin trên tay cũng tắt luôn, cả người hoà vào bóng đêm.

Cứ thế, Sầm Úc lần mò từng bước trong dãy nhà hoang đen kịt, chỉ dựa vào chút ánh sáng lờ mờ hắt vào từ bên ngoài.

Cậu men theo một cầu thang khác ở cuối, sau đó lặng lẽ chuồn đi mất dạng.
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (25)


Chương 101.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

Dãy nhà mới nằm cách dãy nhà cũ chẳng bao xa.

Chỉ cần nhanh chân một chút là có thể quay về ngay mà không ai hay biết.Vừa tới nơi, Sầm Úc còn đang lúng túng chưa biết nên bắt đầu từ đâu, mắt cậu đã va phải một tấm bảng chỉ dẫn gắn bên hông tòa nhà.Chắc là để cho đám học trò tiện tìm thầy cô, trên bảng có ghi rõ họ tên với phòng làm việc của từng người.Cậu lướt mắt một lượt, hoá ra thầy Nhạn và Vu Thịnh lại ở chung một phòng.Sầm Úc ba chân bốn cẳng chạy vọt lên lầu.

Sau khi lượn quanh dãy lớp học, chẳng mấy chốc, cậu đã tìm được đúng văn phòng của họ.Nhưng tay vừa đặt lên nắm đấm cửa, Sầm Úc lập tức khựng lại.

Cửa bị khóa trái.Sầm Úc lẩm bẩm trong đầu lời xin lỗi, định rút búa ra xử lý nhanh gọn lẹ…

Nào ngờ, còn chưa kịp hành động, cậu đã loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân văng vẳng từ đằng xa.“?”

Đứa quái nào nửa đêm nửa hôm lại mò lên đây?Nghĩ đoạn, Sầm Úc vội lủi ngay vào nhà vệ sinh bên cạnh để nấp.“Cộc… cộc… cộc…”

Khắp hành lang vắng ngắt chỉ có tiếng bước chân đơn độc đang vọng lại.Một tòa nhà đáng lẽ phải không một bóng người, lấy đâu ra tiếng bước chân giờ này?

Sầm Úc cau mày ngẫm ngợi, không tài nào đoán nổi.Cậu nấp sau cánh cửa nhà vệ sinh, kiên nhẫn chờ cho người kia đi qua ——“Cộc… cộc… cộc…”

Tiếng bước chân vẫn đều đặn gõ xuống sàn, mỗi lúc một gần hơn.

Nhận ra kẻ đó đang tiến thẳng về phía mình, Sầm Úc liền siết chặt cây búa giấu trong túi áo…

Đúng lúc ấy, âm thanh cồm cộp đột ngột im bặt.Sau đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ nghe “lách cách”, rồi bước chân nọ khuất hẳn sau cánh cửa văn phòng kế bên.Đêm hôm nghỉ hè thế này… chẳng lẽ là bác bảo vệ?Không phải.

Hình ảnh ông bác già đang gà gật ngoài cổng chợt lóe lên trong óc, Sầm Úc liền gạt phắt cái ý nghĩ vớ vẩn đó sang một bên.Nhịp bước của người kia rất thong thả, không hề có chút gì vội vã.

Quan trọng hơn, Sầm Úc để ý thấy hành lang chỉ le lói chút ánh sáng yếu ớt, vậy mà người đó vẫn bước đi trong bóng tối, không đèn pin, cũng chẳng buồn bật điện.Bác bảo vệ đi tuần thì sao lại thế được.…Hay là thầy cô nào quay lại lấy đồ?Lúc nãy, cậu vừa đọc sơ sơ danh sách giáo viên dưới tầng rồi, mười năm trôi qua mà trường Mỹ Mãn vẫn chỉ có lèo tèo vài mống.

Đã vậy lại còn đang nghỉ hè, có chuyện gấp đến mấy thì để sáng mai quay lại cũng chưa muộn.Cớ gì phải mò mẫm đến đây giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?Sầm Úc đắn đo giây lát, rồi quyết định chơi lớn một phen.Cậu chuồn thẳng ra khỏi nhà vệ sinh, rón rén tiến đến văn phòng bên cạnh.Bên trong cũng tối om như mực, chẳng đèn đóm gì sất.

Cửa thì mở toang hoác, vậy mà tuyệt nhiên không có một bóng người…Dù bụng dạ thoáng chút do dự, nhưng Sầm Úc vẫn từ từ lách mình tới.“Ưm—!”

Vừa đặt chân vào, một cánh tay từ trong bóng tối đã bất ngờ chộp lấy cậu, bịt chặt miệng lại nhanh như cắt!Theo phản xạ, Sầm Úc chuẩn bị rút búa ra tẩn cho kẻ kia một trận tơi bời hoa lá.

Ai dè đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên cạnh bên tai cậu:“Tôi đây.”

Sầm Úc nhận ra ngay ——Là Vu Thịnh.Tại sao anh ta lại ở đây?Cậu không hề buông lỏng cảnh giác, chỉ khẽ ư ử mấy tiếng trong cổ họng, như muốn hỏi xem rốt cuộc Vu Thịnh định giở trò gì.Cũng chính vào lúc này, Sầm Úc mới dần dà để ý: Vu Thịnh trông thư sinh vậy mà người lại chắc nịch phết, còn có cả cơ bắp nữa…

Bị đối phương tóm bất thình lình từ phía sau, cậu cố vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi.“Đừng làm ồn, tôi sẽ thả cậu ra.”

Vu Thịnh khẽ thì thào.Sầm Úc lập tức gật đầu lia lịa.Và thế là Vu Thịnh nới lỏng vòng tay, buông cậu chàng ra.Sầm Úc nhanh chóng lùi lại vài bước giữ khoảng cách…

Cậu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông được gắn cái mác “hiền lành” trong truyện.

Ngay trước mắt cậu, gã thong thả bước tới, khoan thai đóng sập cửa phòng lại.Bấy giờ, Sầm Úc mới chợt vỡ lẽ một điều:Gã này để cửa mở… là đang đợi mình.“Anh đến đây làm gì?”

Sầm Úc quyết định lên tiếng trước.Nghe thế, Vu Thịnh chỉ khẽ bật cười: “Câu này…”

“Phải là tôi hỏi cậu mới đúng chứ?”

Gã ung dung tựa vào mép bàn, mắt nhìn thẳng vào Sầm Úc: “Đúng ra tôi mới là người nên hỏi.

Cậu không ở bên khu nhà cũ mà mò sang tận đây làm gì?”

“…”

Ừ, cũng có lý phết.Thấy Vu Thịnh vẫn thản nhiên, Sầm Úc đoán chừng đối phương không có ý làm to chuyện nên cũng bớt căng thẳng đi phần nào.Cậu bèn lên tiếng hỏi: “Chắc anh quay về đây không phải để lấy đồ đâu nhỉ?”

Vu Thịnh chỉ im lặng ngắm chàng trai trước mặt.Ánh mắt gã lướt từ mái tóc tẩy màu xám khói, xuống đến chiếc áo khoác gió bên ngoài, rồi dừng lại nơi cặp quần lửng thể thao của đối phương.

Sau cùng, tầm nhìn ấy chậm rãi quay về, nán lại trên gương mặt cậu thêm một thoáng, trước khi ghim chặt vào hai nốt ruồi lệ nằm ngay dưới vành mi kia.Đẹp thật.Vu Thịnh cứ lặng lẽ nhìn Sầm Úc hồi lâu, đoạn từ tốn cất lời ——“Chẳng phải cậu cũng đánh hơi được có chuyện không ổn nên mới tới đây ư?”

Gã ta vừa nói vừa kéo ngăn bàn, rồi lấy một tấm ảnh tập thể khổ lớn và một cuốn vở cũ đã ố vàng theo năm tháng ra.Sầm Úc lờ mờ đoán được thứ Vu Thịnh sắp cho mình xem.Cậu nhanh nhảu bước lại gần, cúi xuống nhìn bức hình ——Trong tấm ảnh, cậu đứng giữa Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan, cười toe toét giơ tay chữ V về phía ống kính.Sầm Úc căng mắt tìm một hồi mà chẳng thấy bóng dáng Vu Thịnh đâu.

Thay vào đó, nép mình trong một góc lại là Bùi Hằng Quân đang thẹn thùng mỉm cười.…Bùi Hằng Quân ư?Sầm Úc vội liếc xuống góc trái tấm hình.Năm 2011.Tức là một năm trước khi cả đám ra trường sao?Sầm Úc tiếp tục săm soi từng gương mặt trong ảnh, ngó tới ngó lui kỹ càng, song vẫn không tài nào tìm ra Vu Thịnh.Một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lồng ngực cậu chàng.

Sầm Úc vội lật cuốn sổ đã ngả vàng ra, để rồi sững người khi trông thấy bài văn của chính mình ——《 Bạn thân nhất của mình 》Bạn thân nhất của mình rất thích vẽ.

Cậu ấy tên là Bùi Hằng Quân.Sầm Úc nhìn chằm chằm vào dòng đề tên.Lớp 11/1: Sầm Úc.⭒°.

݁✮

Bùi Hằng Quân đột ngột khựng lại, mắt hướng về phía dãy nhà mới.“Sầm Úc gặp nguy rồi!”

Y vội quay phắt sang Hạ Vĩnh Ninh.Nhưng đáp lại y chỉ là ánh mắt đầy ngờ vực của đối phương.Hạ Vĩnh Ninh đã biết tỏng kẻ này không phải người, nên giờ Bùi Hằng Quân có nói trời nói biển gì đi chăng nữa, anh ta cũng chẳng buồn tin một chữ.Bùi Hằng Quân lập tức rủa thầm trong bụng:“Bộ mày không lôi cái ảnh chó gặm của mày ra coi được hả?!”

Hạ Vĩnh Ninh không ngờ y cũng biết đến tấm polaroid kia.

Bán tín bán nghi, anh rút nửa tấm ảnh vừa tìm được ở nhà cũ ra.Thế nhưng, khi nhìn kỹ lại, Hạ Vĩnh Ninh mới tá hoả phát hiện…Làm quái gì có Vu Thịnh trong này?

Trên ảnh chỉ có mỗi một mình anh ta mà thôi!Hạ Vĩnh Ninh vô thức ngẩng phắt lên nhìn Bùi Hằng Quân, thì thấy y đang gào thẳng vào mặt mình: “Mày bị ngu à?!”

“MÀY BIẾT TAO KHÔNG PHẢI LÀ SẦM ÚC, THẾ MÀY QUÊN LUÔN CHUYỆN TAO ĐÃ CHẾT TỪ NĂM LỚP MƯỜI MỘT RỒI HAY SAO?!”⭒°.

݁✮

Đệt mợ!Sầm Úc đã tính tới tính lui đủ đường, nhưng không tài nào ngờ được vấn đề lại nằm ở chính gã Vu Thịnh!Nghĩ lại mới thấy, chuyện “Bé Ngọc” kia đều do một mình thằng cha ấy kể với cả đám.

Và khởi nguồn của tấn bi kịch này, cũng từ tay lớp trưởng bày ra cái trò họp lớp, hô hào mọi người quay về chốn cũ…
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (26)


Chương 102.Editor: Ang Chem.

⭒°.

݁✮

Vu Thịnh tựa người vào chiếc bàn giấy sau lưng, đẩy nhẹ gọng kính trên mũi: “Ngạc nhiên đến thế cơ à?”

Gã ta cười tủm tỉm nhìn Sầm Úc: “Còn nhớ lúc ở nhà Hạ Vĩnh Ninh không?

Khi ấy trông cậu đắc thắng lắm mà.”

Sầm Úc đút tay vào túi áo, ánh mắt đăm đăm đầy cảnh giác.

Nghĩ lại mới thấy, nhân vật này đúng là có quá nhiều điểm đáng nghi.

Nếu vậy, Bùi Hằng Quân chắc chắn là người thật.

Y chính là cậu bạn năm xưa đã cùng mình rời quê lên phố.

Còn Vu Thịnh thì ngược lại, chưa từng bước chân ra khỏi làng, cứ ru rú mãi ở cái trường Mỹ Mãn.Hồi đó, ai cũng ngỡ là do gã yêu làng yêu xóm…Nhưng mà không muốn xa quê thì làm như Giang Thoan là được rồi.Tất cả cũng chỉ tại cái mác “lớp trưởng gương mẫu” của Vu Thịnh quá tròn vai.

Tròn vai đến mức, dù Sầm Úc biết trước cả cốt truyện thì cũng không tài nào nghĩ gã dính dáng tới “con ma” kia được.Sầm Úc rủa thầm một tiếng.Cái thế giới bịp bợm này khắm lọ thật…Bảo sao hệ thống lại giao cho cậu nhiệm vụ ——Thực hiện điều ước của “bé Ngọc”, chứ đếch phải của Bùi Hằng Quân.Cậu cứ đinh ninh hệ thống cố tình chơi trò úp mở, ai dè hoá ra là do mình đã ngu ngay từ vạch xuất phát!Có lẽ nó thấy được cái kiểu suy luận sai bét nhè của mình nên mới chịu đổi nhiệm vụ.Nó biết thừa, nếu sửa lại theo ý mình thì game lại càng khó nhằn hơn…Nghĩ đến đây, mọi mắt xích bỗng dưng khớp lại.

Việc cậu ấm Phạm Kiệt là kẻ chết đầu tiên cũng hoàn toàn hợp lý.Vì hắn ta đang ở nhờ nhà Vu Thịnh.Nhưng ai ngờ được… trùm cuối lại chính là tay lớp trưởng hiền lành trong ký ức của cả đám đâu?!Đù má!

Chuyện này mà nói ra thì có chó nó tin à?

Toàn bộ ký ức đều là hàng fake hết?!Sầm Úc bất giác lùi lại một bước.

Vu Thịnh vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng hề có ý định tiến tới…

Ấy thế mà, một bàn tay lạnh như đá lại đang mơn trớn khắp bờ lưng Sầm Úc.

Sầm Úc mở to mắt trừng đối phương.

Giờ phút này, dù cậu có cố tự thôi miên rằng “trên đời làm quái gì có ma” nhiều cách mấy đi chăng nữa, thì cũng hoàn toàn vô ích.Vu Thịnh chỉ thong thả đẩy gọng kính.Gã ung dung tựa vào bàn, từ tốn thưởng thức dáng vẻ Sầm Úc đang lườm mình muốn rách cả mặt, rồi lại liếc mắt xuống vạt áo hơi hếch lên của cậu.Hình xăm xương rắn uốn lượn trên nền bụng săn chắc, trườn dần xuống dưới theo từng múi cơ, sống động hệt như một con mãng xà đang quấn chặt lấy tấm thân cậu trai…

Vạt áo xộc xệch tự bao giờ, cạp quần cũng đã trễ xuống đôi chút vì phải chạy vội, khoe ra cả một khoảng eo thon gọn.Ánh mắt Vu Thịnh lướt qua một lượt, rồi lại ghim chặt vào nốt ruồi lệ nằm ngay dưới vành mi Sầm Úc.Gã chậm rãi rảo bước tới gần.Bàn tay gã đưa ra, những đầu ngón nhẹ nhàng vuốt ve hai chấm đen nhỏ nơi đuôi mắt cậu.“Tôi đã nói rồi, em sẽ trở về mà.”

Ngay tức thì, Sầm Úc rút cây búa trong túi ra phang thẳng vào đầu Vu Thịnh.Cậu cứ ngỡ gã sẽ giơ tay đỡ.

Nào ngờ, Vu Thịnh vẫn đứng yên đó, khoé miệng khẽ khàng nhếch lên, bình thản nhìn nhát búa cứ thế lao tới ——Giây sau, một lỗ thủng hoác rộng ra trên đầu gã.Nhưng bên trong lại chẳng rỉ ra giọt máu nào, mà chỉ có từng luồng khói đen kịt đang cuồn cuộn tuôn chảy…Sầm Úc kệ mẹ!Cậu giơ búa nện túi bụi vào người Vu Thịnh thêm vài nhát nữa, rồi ba chân bốn cẳng co giò bỏ chạy ——Cậu biết thừa gã ta sẽ không đuổi theo.

Cái thứ khốn nạn này đang chơi trò mèo vờn chuột với cậu!Đúng như dự đoán, Sầm Úc cố hết sức chạy thục mạng, còn Vu Thịnh thì lại chẳng buồn nhúc nhích…

Gã chỉ lững thững kéo một chiếc ghế ra, ung dung ngồi xuống, cả người khuất vào bóng tối, miệng khe khẽ ngân nga một giai điệu bâng quơ.Đoạn, Vu Thịnh tháo cặp kính vỡ nát đặt sang một bên.

Vết thương trên mặt cũng đang dần dà liền lại với tốc độ nhanh thấy rõ.Gã chẳng mảy may bận tâm xem Sầm Úc đã chạy đi đâu.Vì cậu không thể nào thoát khỏi nơi này.⭒°.

݁✮

Sầm Úc lăm lăm cây búa trên tay, cắm đầu cắm cổ chạy về phía dãy nhà học cũ.Cậu gào thét chửi rủa con mèo béo trong đầu: “Đồ chó chết nhà mày!”

“Mày điên rồi phải không?!”

“Mày bắt một thằng người trần mắt thịt như tao đi solo với quỷ hả?!”

Sầm Úc gầm lên, thấy cái hệ thống ngu đần này đúng là khốn hết thuốc chữa!Bấy giờ, con mèo béo mới chậm rãi bò ra: “Ký chủ à, chuyện này cho chúng ta thấy một sự thật…”

“Sủa.”

“Sống ở đời, thứ miễn phí chỉ có nước mưa với cứt chim thôi.”

Miệng không ngớt lời rủa sả con mèo béo và cái hệ thống chết tiệt, mãi rồi Sầm Úc cũng chạy về được tới dãy nhà học cũ.

Đúng lúc này, cậu đột nhiên đâm sầm vào Phạm Kiệt đang mặt mày xanh lè ——Thấy Sầm Úc lù lù xuất hiện, Phạm Kiệt giật nảy cả mình: “Anh, anh…”

“Anh với em cái gì?!”

Sầm Úc túm chặt lấy tay áo hắn: “Chạy mau!”

“Bùi Hằng Quân đâu rồi?”

Hồi trước cậu cứ ngờ ngợ việc Bùi Hằng Quân là ma.

Đời nào “thụ chính” lại bày ra cái chuyện thất đức như lừa mọi người về để làm gỏi cả lũ được?Nhưng giờ thì… cậu đã hiểu tại sao Bùi Hằng Quân cũng phải là ma rồi.Không thì tuổi gì mà đấm nhau với trùm cuối!Cứ cái đà này, phần sau của bộ truyện gốc hẳn sẽ là: Bùi Hằng Quân phát hiện ra bộ mặt thật của Vu Thịnh, sau đó vùng lên diệt gọn tên phản diện đấy!Phạm Kiệt chẳng hiểu Sầm Úc đang hớt ha hớt hải vì điều gì, nhưng được cái trí tưởng tượng của hắn rất phong phú.Thế là hắn vừa cắm đầu chạy theo, vừa gào muốn rách họng: “MAAAAAA!!!

CÓ MAAAAAA!!!”

“Đụ má!”

Sầm Úc thấy từ lúc vào thế giới này đến giờ, số lần mình văng tục cộng lại còn chưa bằng một ngày hôm nay!“Mày câm mồm lại ngay cho tao!”

Không biết là nhờ tiếng la í ới của Phạm Kiệt, hay do dãy nhà cũ này quá bé, mà những người khác cũng lục tục tới thật.Giang Thoan vốn đang lượn lờ một mình trên tầng hai.Hắn mới vừa tạt vào nhà vệ sinh một loáng, thế mà lúc quay ra đã chả thấy mặt mũi Phạm Kiệt đâu.

Ai dè ông trời con ấy lại đang chạy bán sống bán chết cùng Sầm Úc, miệng thì cứ gông cổ gào toáng lên “có ma”.Giang Thoan đứng ngớ người, chẳng hiểu mô tê gì sất.Nhưng rồi hắn cũng ba chân bốn cẳng đuổi theo ——“Ma nào?!”

Vừa thấy Giang Thoan, Sầm Úc liền buông Phạm Kiệt ra: “Nó xàm đấy.”

“Bùi Hằng Quân đâu?!”

Ban đầu, Giang Thoan còn đang hớn hở vì không ngờ gặp được Sầm Úc.

Ấy thế mà vừa nghe cậu hỏi đến Bùi Hằng Quân, mặt mày hắn tức khắc sa sầm cả lại.Giang Thoan liếc sang Phạm Kiệt đang chống gối thở hồng hộc, rồi như không thể nhịn được nữa, hắn buột miệng nói:“Làm gì có ai tên Bùi Hằng Quân học chung với bọn mình đâu…”

Ban nãy, trong lúc lang thang ở dãy nhà cũ, từng mảnh ký ức rời rạc bỗng chắp nối lại trong đầu Giang Thoan.Hắn nhớ ra rồi.Người ngày xưa vẫn thường đi ném bóng cùng hắn và Hạ Vĩnh Ninh……là Sầm Úc.Chứ không phải Bùi Hằng Quân!Cậu bạn duy nhất chơi bóng rổ với hai người họ, từ trước đến giờ chỉ có mình Sầm Úc mà thôi!“Bùi Hằng Quân đã lừa tất cả chúng ta…”

Giang Thoan tuôn một tràng dài: “Cậu ta không phải là người!”

Phạm Kiệt vốn đã chạy như trâu, nghe Giang Thoan phán một câu xanh rờn thì suýt nữa tắt thở, trông như sắp xỉu tới nơi.“Bùi Hằng Quân đúng là bạn học của tụi mình!”

Sầm Úc vội chen ngang!Phạm Kiệt giờ mới cố hít lại được một hơi.“Nhưng cậu ta chết từ năm lớp mười một rồi!”

Sau khi xem cuốn sổ và tấm ảnh kia, Sầm Úc đã xâu chuỗi được toàn bộ sự việc.Thấy Phạm Kiệt lại sắp lăn ra đất, cậu quyết định quẳng luôn quả bom cuối cùng ——“Vu Thịnh mới là ma!!”

“Hồi đó bọn mình đi ném bóng, sao không một lần nào rủ tên đó chơi cùng?”
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (27)


Chương 103.Editor: Ang Chem.

⭒°.

݁✮

Kệ xác thằng Phạm Kiệt sắp xỉu tới nơi bên kia đã.Câu hỏi của Sầm Úc khiến Giang Thoan phải đăm chiêu nghĩ ngợi…

Hình như đúng là hắn chưa bao giờ rủ Vu Thịnh đi ném bóng thì phải?Ngay cả trong những ký ức đã bị bóp méo trước đây, hội chơi bóng của bọn họ lúc nào cũng chỉ có đúng ba người.Hắn, Bùi Hằng Quân (mà thực ra là Sầm Úc), và Hạ Vĩnh Ninh.Giang Thoan hé môi, định bụng giải thích là tại lúc nào Vu Thịnh cũng cắm đầu học nên hắn mới không rủ…Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, hắn đã phải vội khựng lại.Có thật là vậy không?Thật sự là do Vu Thịnh ham học nên mình chưa một lần rủ rê sao?Và cả cậu lớp trưởng năm 12 ấy nữa… người đó đúng là Vu Thịnh ư?Giang Thoan thấy đầu óc mình rối tung cả lên, hắn chỉ biết đứng như trời trồng nhìn Sầm Úc.Cậu chàng vừa chạy một mạch từ khu nhà mới về, giờ vẫn còn hổn hển thở không ra hơi.

Sầm Úc đã dần dà nghiệm ra một điều: cái mẹo “tâm linh” kia dùng ở ngoài thì ngon ơ, chứ vào đây là chỉ có nước tắt điện hoàn toàn.Hẳn bởi trường Mỹ Mãn là sân nhà của Vu Thịnh.Với lại, có một chuyện gã nói không sai: chắc chắn dưới dãy nhà cũ có một ngôi mộ thật.Nhưng chả lẽ bây giờ lại lật tung cả cái trường này lên để đào mồ cuốc mả gã ra?Sầm Úc đứng sững giữa hành lang, mắt hướng về phía dãy nhà mới nằm đằng xa.

Đúng lúc ấy, cậu chợt bắt gặp bóng dáng Vu Thịnh đang đủng đỉnh bước ra từ văn phòng.Tuy đã trông thấy Sầm Úc, nhưng kẻ nọ tuyệt nhiên không có ý định đuổi theo ngay.Trái lại, gã còn đứng yên tại chỗ, thong thả giơ tay lên vẫy chào một cái.Rõ mười mươi là gã chắc mẩm bọn cậu có mọc cánh cũng chẳng thể nào bay khỏi nơi này được…Sầm Úc giơ thẳng ngón giữa về phía Vu Thịnh.

Đoạn, cậu quay sang liếc thằng Phạm Kiệt đang nằm sõng soài dưới đất:“Mày không dậy là Vu Thịnh qua lôi cổ mày đi bây giờ.”

Nghe thế, Phạm Kiệt tức khắc mở choàng mắt, hai tay giơ lên đầu hàng: “Cứu em với!”

“Tao còn đang mong có ai tới cứu tao đây này.”

Sầm Úc rủa thầm.Có lẽ chính vì hai đứa ồn ào quá, mà cuối cùng, Bùi Hằng Quân và Hạ Vĩnh Ninh cũng đã hớt hải chạy tới nơi.Thấy Sầm Úc vẫn còn lành lặn, Bùi Hằng Quân mới thở phào nhẹ nhõm.Y vừa bước đến bên cạnh em người yêu, còn chưa kịp dang tay ôm lấy cậu thì đã bị Hạ Vĩnh Ninh nhanh nhảu túm lại.“Cậu vẫn chưa giải thích rõ ràng mọi chuyện.”

Hạ Vĩnh Ninh nhìn chằm chằm vào Bùi Hằng Quân.Tất nhiên, anh ta cũng đã trông thấy bóng dáng Vu Thịnh lảng vảng bên khu nhà mới…Vu Thịnh mới là mấu chốt của mọi rắc rối.

Sự thật tréo ngoe đến mức chính Hạ Vĩnh Ninh cũng không tài nào ngờ được.Liếc qua vẻ mặt hoang mang tột độ của Giang Thoan, lại thêm bộ dạng thở không ra hơi của Sầm Úc, anh ta biết ngay cậu vừa mò sang khu nhà mới dò la rồi chẳng may đụng trúng Vu Thịnh.“Cậu đã thấy gì?”

Hạ Vĩnh Ninh bèn hỏi thẳng vào vấn đề.Với cái tính thích chơi trò mèo vờn chuột của Vu Thịnh, chắc hẳn gã đã quẳng manh mối nào đó cho Sầm Úc xem, chứ đời nào chịu nói toạc ra được.Sầm Úc móc tấm ảnh chụp chung của cả đám ra.Lúc đang phang Vu Thịnh tơi bời hoa lá, cậu đã tiện tay cuỗm luôn nó về đây…Cả nhóm tức thì xúm lại ——“K-Không có Vu Thịnh!”

Phạm Kiệt là người đầu tiên cất tiếng.“Cậu đúng là bạn học của bọn tôi thật…”

Giang Thoan nói, mắt nhìn vào Bùi Hằng Quân đang nép mình trong góc ảnh.Nhưng càng săm soi, lòng hắn lại càng rối như tơ vò.Tại sao Vu Thịnh phải làm thế?Tại sao lại phải bóp méo ký ức của cả đám, rồi dùng hình bóng Bùi Hằng Quân để thay thế Sầm Úc?Giang Thoan có thể không hiểu, song Bùi Hằng Quân và Hạ Vĩnh Ninh nghe xong thì chỉ im lặng…Bởi cả hai đều biết rất rõ Vu Thịnh đang toan tính điều gì.Gã ta không muốn bất kỳ ai khác được biết đến, hay thậm chí là nhớ tới sự tồn tại của Sầm Úc.Có lẽ, cả Bùi Hằng Quân, Hạ Vĩnh Ninh lẫn Giang Thoan – đều từng có một thời thầm thương trộm nhớ cậu chàng.Và cũng chính vì thế, Vu Thịnh lại càng thêm ngứa mắt.Tốt nhất là cứ để Sầm Úc bốc hơi hoàn toàn khỏi ký ức của tất cả mọi người…Vì đã chết từ lâu, Bùi Hằng Quân còn nhớ rõ Sầm Úc.

Nhưng ký ức của y vẫn có sự góp mặt của gã lớp trưởng tên Vu Thịnh.Y nhớ mình là Bùi Hằng Quân, chết vào năm mười bảy tuổi.Song có lẽ do số vẫn chưa tận, nên sau khi thành ma, y dần dà có được hình hài rồi một lần nữa gặp lại Sầm Úc trên giảng đường đại học.Lúc ấy, cậu đã không còn nhớ ra Bùi Hằng Quân là ai.

Nhưng điều đó chẳng hề gì.Bởi y biết, người mà y luôn mải miết kiếm tìm, người mà y hằng tha thiết kề bên, trước giờ chỉ có mỗi mình Sầm Úc mà thôi.“…Thế rốt cuộc, Quân chết như nào?”

Sầm Úc quay sang Bùi Hằng Quân, thắc mắc.Bị hỏi một câu động trời như vậy, Bùi Hằng Quân còn chưa kịp có phản ứng gì thì thằng Phạm Kiệt đứng cạnh đã sợ xanh mặt, lo Sầm Úc chọc y nổi khùng lên.Ai ngờ đâu, Bùi Hằng Quân lại bình thản đến lạ.“Chắc tại anh không được may mắn.”

Y đáp: “Gặp phải một trận lở đất…”

Bùi Hằng Quân khẽ cười: “Chuyện xảy ra vào đợt nghỉ hè năm mười một, ngay trước hôm tựu trường.”

Y nhớ hồi đó Sầm Úc rất thích chạy sang nhà mình chơi.

Mấy tấm poster cầu thủ bóng rổ mà cậu mua về nhưng không được dán, cuối cùng đều nằm hết trên tường phòng ngủ của Bùi Hằng Quân.Ánh mắt Sầm Úc chợt lia về phía Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan.Cậu lờ mờ đoán ra được điều ước của “Sầm Úc” ngày ấy rồi.

Nhưng trò chơi đó cần đủ bốn người cơ mà…Bất chợt, một cái tên nảy ra trong đầu Sầm Úc.Nhạn Phi Loan…Chắc là về sau này, thầy Nhạn đã bắt đầu nghi ngờ Vu Thịnh.

Thế nên, thầy mới đến nhà Bùi Hằng Quân lục tìm thêm manh mối.Để rồi cuối cùng lại rơi vào chiếc bẫy mà Vu Thịnh đã dày công giăng sẵn.Vu Thịnh cất tấm ảnh ấy trong ngăn làm việc văn phòng.

Biết đâu, thầy Nhạn đã thấy nó từ trước buổi họp lớp, và đã sớm nhận ra rằng ký ức của mình có vấn đề.

Rằng “đồng nghiệp” tên Vu Thịnh vốn dĩ chẳng phải con người.Điều đó giải thích tại sao thầy lại sững sờ khi gặp Sầm Úc.

Và cũng chính là lý do khiến thầy run bắn lên lúc nhắc đến hai chữ “ma quỷ”.Sầm Úc mải chìm vào dòng nghĩ ngợi, đoạn quay sang Bùi Hằng Quân: “Vậy căn nhà đó là của Quân thật à?”

Trước giờ, cậu vẫn luôn đinh ninh rằng: sau khi mọi thứ bị đảo lộn, căn nhà đấy lẽ ra phải thuộc về “Sầm Úc” mới phải…Thấy Bùi Hằng Quân gật đầu, một câu hỏi khác lại loé lên trong óc cậu.Nếu vậy… nhà của mình thì sao?“Mọi người có biết…”

Sầm Úc nhìn cả đám: “…nhà tôi ở đâu không?”

Câu hỏi này nghe rất ngớ ngẩn, cậu hiểu, nhưng nó lại là cốt lõi của mọi chuyện.Sầm Úc đâu rồi?Sầm Úc, kẻ bị Vu Thịnh cố tình xóa sổ khỏi cõi đời này……nhà cậu ta đâu?Hạ Vĩnh Ninh liếc về phía dãy lớp học: “Chắc là còn trong phòng lưu trữ.”

Nói đoạn, anh ta quay sang Giang Thoan: “Hồ sơ nhập học phải có địa chỉ riêng của từng người chứ.”

Giống hệt như Sầm Úc, chẳng một ai trong số họ nhớ nổi nhà cậu ở đâu.

Ngay cả (ma) Bùi Hằng Quân cũng không còn chút ký ức nào.Cứ như thể nhà của Sầm Úc chưa bao giờ tồn tại trên đời.“Không đúng…”

Giang Thoan hơi chau mày.Hắn là con trai trưởng làng, nên ít nhiều gì cũng nắm được tình hình dân cư trong xóm.Kể cả khi Vu Thịnh có “xoá” Sầm Úc đi chăng nữa, thì ắt hẳn vẫn còn sổ sách ghi chép và địa chỉ của những hộ gia đình mang họ Sầm trong làng…Giang Thoan cố lục lại trí nhớ một hồi lâu, cuối cùng mới ngước lên nhìn Sầm Úc, giọng điệu thoáng chút ngập ngừng:“…Hình như bác bảo vệ cũ của trường mình… họ Sầm thì phải?”

“Nhưng mà bác ấy mất ngay sau khi bọn mình vừa tốt nghiệp rồi.”

Ánh mắt hắn chợt hướng về phía phòng bảo vệ đằng xa: “Mình nhớ mang máng… hồi đấy bác Sầm sống trong đó luôn.”
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (28)


Chương 104.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

Bác bảo vệ họ Sầm ư?Không ngờ vai diễn của mình còn có cả tình tiết ẩn kiểu này cơ đấy.Phòng khi Vu Thịnh bất thình lình mò tới, cả đám bèn kéo nhau vào một lớp học cũ.Sầm Úc tựa bừa người lên bàn, ánh mắt hướng về phía Bùi Hằng Quân: “Nếu đó đúng là nhà Quân, thế sao phòng ngủ lại dán toàn poster cầu thủ bóng rổ?”

Cũng chính vì chi tiết này nên cậu mới đoán trật lất, cứ ngỡ Bùi Hằng Quân không hề tồn tại mà chỉ là một kẻ được dựng lên để thế chỗ cho “Sầm Úc”.“Hồi đó bé bảo nhà bé không cho dán.”

Y khẽ đáp: “Mà bé hay qua nhà anh học bài, nên dán luôn trong phòng anh cho tiện.”

Sầm Úc liếc nhìn vẻ mặt của đối phương, bụng bảo dạ đây chín phần mười là chuyện thật.Nhưng có một điều vẫn lấn cấn trong lòng, khiến cậu không tài nào lý giải nổi.

Nếu đã biết Vu Thịnh có vấn đề, cớ sao Bùi Hằng Quân vẫn quyết định trở về?“Quân không đi họp lớp… chẳng phải sẽ tốt hơn à?”

Dẫu biết Sầm Úc sẽ chả đời nào thèm tin, song Bùi Hằng Quân vẫn kể: “Trong ký ức của anh, Vu Thịnh cũng là lớp trưởng.”

Đó mới chính là điều khủng khiếp nhất.Vu Thịnh đã thay đổi trí nhớ của tất cả mọi người.Ký ức của Bùi Hằng Quân chỉ dừng lại ở cái chết đột ngột vào năm lớp mười một.

Nhưng rồi chẳng hiểu sao, y lại sống dậy dưới hình hài một bóng ma.

Sầm Úc chẳng còn nhớ gì về y, trong khi tất cả những người khác có thể thấy y hiện hữu ngay trước mắt.Ban đầu, Bùi Hằng Quân tưởng rằng sự tồn tại của mình đã vô tình thế chỗ cho Sầm Úc.

Y tự nhủ đó hẳn là hệ lụy tất yếu của việc “chết đi sống lại” kia, nhưng một nỗi bất an vẫn cứ dai dẳng gợn lên trong lòng.Chính vì vậy, ngay khi Vu Thịnh gọi tới, y đã quyết định phải đưa Sầm Úc quay về chốn cũ, để tự mình kiểm chứng xem liệu đám bạn xưa có còn ai nhớ mặt cậu hay không.Và đúng như y nghĩ, tất cả đều đã quên mất Sầm Úc.Trong tâm trí họ, người bạn học cùng Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan chỉ có Bùi Hằng Quân.Nghe Bùi Hằng Quân giải thích xong, Sầm Úc im lặng gõ nhịp bâng quơ lên đùi.

Mãi sau, cậu mới ngước nhìn y: “Vậy là…

Quân về đây chỉ để làm rõ chuyện đó thôi sao?”

Bùi Hằng Quân khẽ gật đầu thừa nhận.Ánh mắt Sầm Úc lập tức chuyển sang ba người còn lại: “Còn các cậu?”

Câu hỏi bất chợt khiến Hạ Vĩnh Ninh cũng thoáng nhận ra có gì đó sai sai.Rời quê ngót nghét đã mười năm, nơi này vốn chẳng còn gì để anh ta vương vấn.

Ấy thế mà lạ thay, ngay lúc nhận được điện thoại của Vu Thịnh, một thôi thúc lạ kỳ đã trỗi dậy trong lòng anh ——“Mình phải về xem sao.”

Mặt Phạm Kiệt đã cắt không còn một giọt máu.

Hắn nhìn cả đám, lắp ba lắp bắp: “T-Tôi không biết…”

“Tôi chỉ nhớ là mình có nghe điện thoại của lớp trưởng, rồi tự dưng muốn về đây.”

Còn Giang Thoan thì vốn đã ở làng sẵn, nên cũng chẳng có gì lạ…Nhưng điều kinh khủng nhất nằm ở chỗ: Vu Thịnh không phải là người, vậy mà gã đã sống sờ sờ trong ký ức của tất cả bọn họ suốt bao năm qua.

Nếu không có tấm ảnh chụp chung, có lẽ ai nấy đều tin sái cổ rằng Vu Thịnh là lớp trưởng, là giáo viên của trường Mỹ Mãn.E rằng ngay cả thầy Nhạn cũng đinh ninh như vậy.Gã ta đã hóa thành một thứ hữu hình ngay tại ngôi làng này, ai cũng thấy, ai cũng chạm vào được…

Dù Sầm Úc chẳng rành mấy chuyện ma quỷ cho lắm, nhưng cậu cũng lờ mờ nhận ra thứ này tuyệt đối không phải dạng dễ xơi.Sầm Úc lướt mắt qua đám người trước mặt, thấy ai cũng đang nặng trĩu chìm trong tâm tư.

Thật ra, nhiệm vụ đầu tiên của cậu đến đây xem như đã hoàn thành.Câu hỏi “Tôi là ai?” – ngay khoảnh khắc trông thấy tấm ảnh cùng cuốn vở bài tập kia, cậu đã tự mình tìm thấy lời giải đáp.Cậu chính là Sầm Úc, cựu học sinh của trường trung học Mỹ Mãn.Hai nhiệm vụ còn lại là thay đổi số phận mọi người và hoàn thành điều ước của “bé Ngọc”…

Biết đâu hai chuyện này vốn dĩ chỉ là một?Tại sao Vu Thịnh phải dụ dỗ tất cả về đây để giết sạch?

Nếu những người tham gia trò chơi gọi hồn mới là mục tiêu, vậy tên công tử bột kia thì sao?Rồi những người khác nữa?Truyện gốc không hề nói rõ kết cục của đám người đã bỏ đi, nhưng cái chết của Phạm Kiệt lại rành rành ngay trước mắt.Sầm Úc bèn ngồi phắt lên bàn, nhìn thẳng vào mặt hắn ta: “Chú em có giấu bọn anh chuyện gì không?”

“G-Gì cơ?”

Vừa nghe dứt câu, mặt mũi Phạm Kiệt bỗng hoảng hốt thấy rõ.Sầm Úc chỉ khẽ hất cằm: “Giữ nó lại.”

Tức thì, Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan ập tới, ghì chặt lấy Phạm Kiệt trước khi hắn kịp thét toáng lên.Phản ứng của hắn gần như là một lời thú tội ——Tôi có chuyện giấu mọi người.Sầm Úc lẳng lặng đưa mắt nhìn một lượt những gương mặt đang hiện hữu trong phòng.Cậu chỉ biết trước được diễn biến cho đến ngày thứ tư.Ngày đầu tiên, Phạm Kiệt chết.

Một trận sạt lở đất chôn vùi mọi lối ra, giam lỏng tất cả bọn họ lại.

Kế đó, thêm một người bạn cũ nữa ngã xuống.

Rồi có những kẻ không chịu nổi sự giày vò này mà liều mình bỏ đi, cuối cùng mất hút vào vô định.Ngày thứ tư, tới lượt cậu.Sầm Úc rút cây búa ra khỏi túi.

Cậu ngồi phịch lên bàn, một tay thong thả đưa qua đưa lại, ước chừng sức nặng của nó: “Chú và Đoạn Châu đã làm gì?”

Đoạn Châu chính là người bạn học đã chết ngay sau đó.Dĩ nhiên Sầm Úc biết chúng nó giở trò gì thế quái nào được.

Cậu chỉ đang quăng lưới bắt cá, xem thử có khều ra được thêm manh mối hay không thôi.Vừa nghe nhắc đến cái tên Đoạn Châu, sắc mặt Phạm Kiệt liền trắng bệch, nhưng miệng vẫn cố chối bay chối biến: “Tôi không biết cậu đang nói gì…”

Đáp lại lời bác bỏ đó, Sầm Úc chỉ bật cười khẩy: “Thả ra.”

Cậu ra lệnh cho hai người đang ghì lấy Phạm Kiệt.Không một giây chần chừ, Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan lập tức buông tay.

Thấy Phạm Kiệt định co giò bỏ chạy, Sầm Úc liền tung một cú đá thẳng vào khớp gối hắn.

Nhanh như cắt, cậu lao tới chộp lấy cổ áo, bồi thêm cước nữa rồi chớp nhoáng ấn sấp mặt hắn xuống sàn nhà đầy bụi.Đầu gối Sầm Úc đè chặt lên lưng Phạm Kiệt.

Cây búa trên tay cậu vung lên, dứt khoát bổ thật mạnh xuống đất ——Lưỡi búa lướt ngang qua da thịt, dừng lại cách bàn tay Phạm Kiệt chỉ trong gang tấc.Dù không giáng trúng, nhưng tiếng va chát chúa vào sàn và cơn chấn động kinh hoàng ngay sát bên cũng đủ khiến Phạm Kiệt sợ tới mức suýt hét toáng lên.Giang Thoan đã nhanh tay hơn, kịp thời bịt chặt miệng hắn lại.Sầm Úc liếc nhìn cây búa, đoạn cầm lên, thản nhiên gõ nhẹ vào đầu Phạm Kiệt: “Giờ tao không rảnh chơi trò gia đình với mày đâu.”

“Tốt nhất là liệu hồn khai ra… lúc đó mày đã làm gì?”

Sầm Úc nhìn hắn, khoé môi từ từ nhếch lên, gương mặt vốn lạnh băng bấy lâu chợt hé chút xúc cảm hiếm hoi.“Tính tao không được tốt cho lắm, mày biết mà.

Với lại, mày không nói thì đằng nào cả lũ cũng chết.”

“Hay là để tao tiễn mày đi trước một bước nhé?”

Dứt lời, cậu lần nữa vung thẳng cây búa lên ——“Ư…

Ưm!!”

Nước mắt Phạm Kiệt tuôn ra giàn giụa.

Có lẽ vì ghê tởm bộ dạng đó, Giang Thoan đứng gần bên nhanh chóng rụt tay về.Đến lúc này, Phạm Kiệt đã sợ đến độ tè cả ra quần, hắn điên tiết gào lên trong tuyệt vọng ——“LÚC ĐÓ TAO ĐÃ NÓI…

TAO MUỐN VỀ NHÀ!”

“TAO ƯỚC LŨ NHÀ QUÊ CHÚNG MÀY CHẾT HẾT ĐI!”

“CHỈ CẦN TAO ĐƯỢC VỀ NHÀ LÀ ĐỦ RỒI!!”
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (29)


Chương 105.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

“Rầm!”

Cây búa trong tay Sầm Úc nện mạnh xuống sàn, ngay sát bên cạnh thái dương thằng Phạm Kiệt.Giang Thoan bất giác buông một tiếng chửi thề.

Ngay cả Hạ Vĩnh Ninh cũng không ngờ điều ước của Phạm Kiệt lại có thể tàn độc đến thế…Sầm Úc liếc nhanh sang Bùi Hằng Quân, bắt gặp vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác của y, rồi mới dời mắt xuống kẻ đang sõng soài van lơn dưới đất.“Khi nào?”

“T-Trước hôm khai giảng lớp mười hai…”

Phạm Kiệt bắt đầu lắp bắp thanh minh: “Lúc đó tao chỉ muốn về thôi… nhưng mà nhà tao không cho.

Chúng mày quen khổ quen sở rồi thì biết cái gì…”

Hắn lè nhè: “Tao gọi cho ông già tao mãi, ổng điên lên bảo là trừ khi tất cả mọi người ở đây chết sạch, không thì đừng có hòng ổng cho tao về…”

Nói đến đó, hắn bỗng im bặt, không dám kể nữa.Nắm đấm của Giang Thoan đã siết lại thật chặt, hắn xộc tới túm cổ áo Phạm Kiệt: “Thì sao hả?

Vậy nên mày muốn tất cả bọn tao chết hết hay gì?”

Phạm Kiệt vội lấy tay che mặt, gào lên: “Tao không có!”

“TAO CHỈ NÓI LẪY THÔI MÀ!!!”

Sầm Úc lặng lẳng đứng dậy.

Cậu thong thả miết dọc cán búa trong tay, mắt nhìn xuống Phạm Kiệt: “Mày đã làm gì lúc đó.

Kể hết ra.”

Giang Thoan điên tiết thụi thêm mấy cú nữa vào người hắn rồi mới hằn học buông ra.Phạm Kiệt vẫn che mặt kín mít, miệng lí nhí: “T-Tao chỉ…”

Như chợt nhận ra mình đang đứng ở đâu, giọng nói hắn lập tức run lên bần bật.“Lúc đó tao nghe người ta đồn chỗ này có ma…

Chỉ cần có ‘thứ đó’, nó sẽ biến điều ước của tao thành sự thật.”

Ý nghĩ của Phạm Kiệt khi ấy đơn giản vô cùng: hắn muốn “thứ đó” thực hiện điều ước của mình.

Hắn còn cẩn thận chuẩn bị cả hoa quả và máu tươi để làm đồ cúng.Nhưng vì sợ làm một mình không nổi, hắn mới kéo thêm Đoạn Châu vào cuộc.Dạo ấy, Đoạn Châu là thằng đệ ruột của Phạm Kiệt, lại còn được cậu ấm nhà giàu hứa hẹn cho ít tiền tiêu.

Thế là một buổi tối nọ, hai đứa lén trèo tường vào trường rồi mò mẫm tìm đến lớp…Phạm Kiệt lần lượt bày những thứ đồ cúng trong ba lô ra: một con gà, mấy miếng thịt lợn tươi hãy còn rớm máu, cùng với mớ hoa quả mua ngoài chợ.Ngọn nến leo lét thắp giữa dãy nhà học tối om, hắn và Đoạn Châu lấy giấy bút ra, bắt đầu chơi trò gọi hồn.Chẳng biết chút luật lệ nào sất, Phạm Kiệt chỉ lẩm nhẩm đọc đi đọc lại điều ước của mình…

Dưới ánh nến yếu ớt bập bùng, giọng hắn cứ đơn độc vang vọng.Đối diện hắn, Đoạn Châu thấp thỏm lo lắng.Phạm Kiệt nói không ngớt lời, nhưng cây bút trong tay vẫn im lìm chẳng hề nhúc nhích.

Và rồi, Đoạn Châu đột nhiên nhoẻn miệng cười.Nó hỏi hắn: “Ngươi có ước muốn gì?”

“…Lúc đó tao sợ chết điếng.”

Phạm Kiệt lí nhí: “Tao định giật tay ra, nhưng nó siết chặt lắm, cứ hỏi đi hỏi lại đúng một câu là tao ước gì.”

Sầm Úc nghe hắn kể, trong đầu đã nhanh chóng xâu chuỗi lại các mốc thời gian.Trước thềm năm cuối cấp… vậy là hè năm lớp mười một.Khi ấy, Bùi Hằng Quân đã chết rồi.“Thế là tao nói…”

Phạm Kiệt tiếp tục: “Cho tao về nhà!

Tao muốn về nhà!”

“Làm gì cũng được!

Tất cả mọi người chết hết cũng được, miễn là tao được về…”

Kể đến đây, giọng hắn bắt đầu nhỏ dần: “…Lúc đó tao thật sự chỉ nói lẫy thôi mà…”

Dứt lời, Phạm Kiệt bỗng tỏ thái độ như thể mình là người có lý lắm: “Với lại… sau đó chúng mày cũng có bị làm sao đâu?”

Nghe xong, Giang Thoan chỉ muốn lao vào tẩn cho tên công tử bột này thêm một trận!Sầm Úc vuốt ve cán búa trên tay: “Rồi sao nữa?”

“Nó không đòi mày cái gì à?”

Phạm Kiệt cố gắng lục lại trí nhớ: “…Hình như lúc đó bác Sầm vẫn còn gác cổng.”

“Chắc tại thấy ánh nến hay sao ấy, lúc tao đang nói chuyện với nó thì bác gõ cửa kính, hỏi tao đang làm gì trong đấy?!”

“Xong tao mới hoảng quá, hất tay nó rồi chuồn ra cửa sau luôn.”

Lời của Phạm Kiệt dường như đã gợi lại điều gì đấy, Giang Thoan liền lên tiếng: “Thảo nào sau đợt đó bác Sầm cứ dặn bọn mình đừng có nửa đêm nửa hôm chạy vào trường nữa.”

Nói đoạn, hắn quay phắt sang Phạm Kiệt: “Vậy còn Đoạn Châu thì sao?”

“T-Tao không biết.”

Phạm Kiệt lắp bắp: “Hôm sau tao đi tìm nó, nó chỉ cằn nhằn trách tao chạy mà không hú một tiếng, bỏ nó lại nghe bác Sầm xạc cho một trận.”

“Trông nó chẳng nhớ gì hết.”

Phạm Kiệt nhìn cả nhóm: “Sau vụ đó tao có về lại đây đâu…

Với lại lớp mình làm gì có đứa nào chết, nên tao cũng chả để bụng lắm.”

Nhưng Sầm Úc lại chẳng thể lạc quan được như Phạm Kiệt.Đúng là bác bảo vệ đã cắt ngang, không cho “nó” kịp ra điều kiện, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đã xong xuôi.“Vậy là mày vẫn chưa yên tâm nên mới quay lại, đúng không?”

“…Phải.”

Phạm Kiệt thừa nhận.“T-Tao về đây… là định bụng nói… dù sao chuyện đó cũng có thành đâu, hay là thôi… mình cho qua đi?”

Nào ngờ, cái gã lớp trưởng Vu Thịnh trong trí nhớ của cả bọn lại chẳng phải là người!Sầm Úc chìm vào dòng suy nghĩ.Nếu vậy, việc Phạm Kiệt là nạn nhân đầu tiên rất có thể thật sự bắt nguồn từ chính điều ước của hắn.Nhưng chả hiểu sao lại không thành hiện thực…

Hay là… tại bác bảo vệ?

Vì bác ấy chen ngang nên cái thứ kia không nói hết câu…

“Nó” chưa kịp nêu rõ là nếu ước thì sẽ được gì, phải trả giá ra sao.

Thế nên giao kèo không thành, và điều ước cũng không được tính luôn?Nghĩ đến đây, Sầm Úc bất giác liếc sang Bùi Hằng Quân bên cạnh.

Cậu muốn nghe thử xem “đồng loại” này có cao kiến gì không.Bắt gặp ánh mắt của cậu chàng, Bùi Hằng Quân có hơi khó hiểu: “Sao thế bé?”

Mình đâu thể nào nói huỵch toẹt ra là: “Tôi muốn nghe ý kiến của một con ma như bro” được?“Thế tức là hôm nay bọn tao không gọi thì mày vẫn sẽ tự mò đến à?”

Sầm Úc quay lại với Phạm Kiệt.Phạm Kiệt ngập ngừng giây lát rồi mới gật đầu.Hắn lấy cớ đi họp lớp, nhưng một phần cũng chính là vì việc đó.

Chuyện cũ ngỡ đã chìm vào quên lãng, nhưng cú điện thoại của lớp trưởng đã khuấy động lại tất cả, thôi thúc hắn phải quay về đây xem cho tỏ tường.Sầm Úc cất cây búa lại vào túi áo.“Cái điều mày ước lúc đó… là mong bọn tao chết sạch sao?

Toàn bộ mọi người ở cái trường Mỹ Mãn này?”

Phạm Kiệt tưởng mình lại sắp no đòn, mặt mày đã tái mét.

Nhưng khi liếc sang bộ dạng còn khó ở hơn của Giang Thoan ngay bên cạnh, hắn đành lí nhí thừa nhận: “Phải…

Tao đã ước tất cả mọi người chết quách đi cho rồi.”

“Phạm Kiệt.”

Sầm Úc nhìn bộ dạng thảm hại của gã công tử bột, bất giác thấy nực cười làm sao.“Mày có bao giờ nghĩ đến một chuyện không?”

“?”

Phạm Kiệt lập tức ngẩng lên.“Mày cũng là học sinh trường Mỹ Mãn, đúng chứ?”

Sầm Úc nhoẻn miệng cười: “Vậy thì cái điều ước của mày…

đã tính cả mày vào rồi.”

Trong tiếng gào thét nguyền rủa “tất cả mọi người phải chết” khi đó, chính hắn ta cũng đã tự đặt một vé đi vào lòng đất cho mình.
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (30)


Chương 106.

Editor: Ang Chem.

⭒°.

݁✮

Câu nói của Sầm Úc khiến Phạm Kiệt phải cúi gằm mặt, chẳng dám nhìn thẳng vào cậu nữa.

Sầm Úc chỉ hừ một tiếng, lật tẩy bộ mặt thật của hắn.

Lương tâm với chả lương tri cái nỗi gì.

Cậu thừa biết tên này chỉ là đồ sợ chết, vì hắn vừa nhớ ra lời nguyền năm đó có cả phần mình trong đấy.

Chứ nếu không, Sầm Úc dám chắc hạng người đấy đã yên thân chết dí ở cái thành phố hoa lệ của hắn rồi, hơi đâu mà đoái hoài đến chốn thôn quê này nữa.

“…Giờ tính sao đây?”

Giang Thoan đá cho Phạm Kiệt một cái, rồi quay sang hỏi Sầm Úc.

Riêng Hạ Vĩnh Ninh vẫn chìm vào lặng thinh.

Kể từ lúc Bùi Hằng Quân phơi bày thân phận thật của Vu Thịnh tới giờ, một câu hỏi cứ luẩn quẩn mãi trong đầu anh: “Tại sao Phạm Kiệt lại nhớ… mà bọn mình thì không?”

Đó cũng chính là điều đang khiến Sầm Úc băn khoăn.

Cả nhóm không hề có ký ức gì về buổi gọi hồn hôm ấy.

“Hay là do…

điều ước của nó không thành?”

Giang Thoan đoán già đoán non.

Lúc đấy nó đang nói dở thì bị bác Sầm cắt ngang mà…

Nghĩ đến đây, hắn nhìn sang Sầm Úc: “Cậu… còn nhớ bác Sầm không?”

Nhớ cái khỉ gì chết liền, Sầm Úc nghĩ bụng.

Đầu óc cậu lúc này là một khoảng trống rỗng.

Dù thật sự có đoạn truyện đó đi chăng nữa, e rằng mình phải phá đảo xong thì hệ thống mới chịu load thêm…

Sầm Úc có cảm giác bản thân đang nhập vai trong một tựa game kinh dị góc nhìn thứ nhất.

Khi chưa thu thập đủ dữ kiện, đến cả lai lịch của chính cậu cũng là một dấu chấm hỏi to đùng.

Dĩ nhiên, cậu đời nào chịu hé răng nói điều này với Giang Thoan được, nên chỉ lẳng lặng lắc đầu.

Thấy thế, hắn ta không giấu nổi vẻ thất vọng…

Đoạn, hắn ngoái đầu ra cửa lớp: “Chắc là mình kẹt ở đây luôn rồi ha?”

Sầm Úc ngồi phắt lên chiếc bàn gần đấy, tâm trí vu vơ đã chuyển sang một hướng khác.

Vu Thịnh vẫn chưa mò tới.

Gã ta cho rằng chuyện này không đáng để bận tâm, hay đang khoái trá xem cả bọn vắt óc suy luận?

Nghĩ đoạn, cậu quay sang hỏi Bùi Hằng Quân bên cạnh: “Quân nhớ được những gì?”

Bro ngỏm từ năm lớp mười một rồi cơ mà, lẽ ra đâu thể bị qua mặt dễ dàng như đám bọn này chứ.

Đáp lại Sầm Úc chỉ là cái lắc đầu nhè nhẹ của Bùi Hằng Quân: “…Hồi đó mọi người không thấy được anh.”

“Lúc em ra trường lên thành phố, anh cũng bám theo.

Rồi dần dần, anh có được thân thể thật, có thể chạm vào mọi thứ xung quanh.”

Y nhìn thẳng vào Sầm Úc: “Anh từng thử bắt chuyện với em… mà em lại hỏi anh là ai.”

Lời kể của Bùi Hằng Quân thành công mở ra một ngăn ký ức đã phủ bụi trong tâm trí Sầm Úc.

Đó là chuyện hồi năm nhất đại học.

Dạo ấy, cậu đang làm thêm ở một quán ăn thì bất ngờ bị một người đàn ông xa lạ túm chặt lấy tay.

Gã gọi cậu là “bé Úc”.

Cậu giật mình định giằng ra, nhưng lại bắt gặp ánh nhìn tan nát đến lạ của đối phương.

Cậu khựng lại, hỏi gã muốn gì.

Người đàn ông đó chính là Bùi Hằng Quân.

Xem ra đúng là phải có “mồi” thì ký ức mới được mở khoá, Sầm Úc nghĩ thầm.

Nếu vậy, dòng thời gian hẳn là thế này: sau khi cả bọn rời khỏi đây, cậu lên thành phố học, rồi gặp lại Bùi Hằng Quân trong hình hài một người trần mắt thịt.

Nhưng…

Sầm Úc nhìn xoáy vào Bùi Hằng Quân: “Sao Quân phải giả làm giáo viên mỹ thuật thế?”

“A-anh đâu có giả.”

Bùi Hằng Quân cuống quýt giải thích, giọng điệu như sợ Sầm Úc không tin: “Anh chỉ…”

Y ngượng ngùng nói: “Anh không muốn để em biết… anh chẳng có công ăn việc làm gì cả.”

“Vả lại, được làm thầy dạy vẽ vẫn luôn là ước mơ của anh.”

Sầm Úc chỉ ngẫm một thoáng là vỡ lẽ ra ngay.

Vu Thịnh đã chết ở cái làng này từ đời nào rồi.

Trường Mỹ Mãn thì bé tẹo, các mối quan hệ cũng chẳng có gì lằng nhằng, dân trong làng loanh quanh đúng vài mống.

Với ngần ấy người, việc thay đổi đi ký ức của họ vốn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng thành phố lớn thì lại khác một trời một vực.

Ở đó, cậu phải tiếp xúc với đủ hạng người trên đời.

Huống hồ, Bùi Hằng Quân cũng chỉ là một hồn ma chết yểu từ hồi lớp mười một, sức cán được bao nhiêu?

Hạ Vĩnh Ninh liếc qua Bùi Hằng Quân vẫn đang cố phân bua, rồi ánh nhìn chợt khựng lại nơi Phạm Kiệt đang mon men chuồn lẹ.

Anh ta liền đưa chân ra ngáng lại: “Muốn chết thì cứ việc.”

“Cậu nghĩ Vu Thịnh sẽ buông tha cho cậu à?”

Anh ta nheo mắt nhìn Phạm Kiệt: “Cậu ở cùng nhà với tên đó đấy.

Thử nghĩ xem, nếu không xảy ra chuyện này… thì tối nay, kẻ nằm xuống sẽ là ai?”

Anh ta biết chắc, Vu Thịnh lùa cả bọn về đây để làm một mẻ lưới gọn ghẽ.

Và con tốt thí đầu tiên, không ai khác ngoài Phạm Kiệt – cái thằng đã châm ngòi cho tất cả.

“Nh-Nhưng…”

Phạm Kiệt lắp bắp, bị doạ cho sợ mất mật: “Nó… nó giết tao làm gì?”

“Điều ước của tao có thành hiện thực đâu…”

Sầm Úc thấy câu hỏi này ngu đếch thể tả.

Lấy đâu ra cái luật là điều ước cứ phải theo đúng ý nó muốn chứ?

“Mày chết.”

Cậu chỉ tay thẳng vào mặt Phạm Kiệt: “Người ta mang xác mày đi.

Thế chả phải là ‘rời khỏi đây để về nhà’ à?”

“Mày ước cho ‘tất cả mọi người chết sạch’ cơ mà.

Mày không chết thì sao gọi là ‘sạch’ được?”

Ngay lúc Sầm Úc vừa định nói tiếp, một thứ âm thanh quen thuộc đã bất ngờ vang lên bên tai.

“Cộc… cộc… cộc…”

Tiếng bước chân gõ xuống sàn gạch theo từng nhịp đều đặn, không nhanh cũng không chậm.

Kẻ đến chẳng hề có ý định che giấu, như thể chả buồn đoái hoài xem có bị phát hiện hay không.

“Tới rồi.”

Sầm Úc nói khẽ, mắt hướng ra hành lang bên ngoài.

Cả nhóm lập tức nhìn theo…

Sầm Úc đăm chiêu một hồi.

Giờ mà chạy ra đó thì chỉ có nước nộp mạng cho Vu Thịnh.

Cậu liền quay phắt lại ô cửa sổ sau lưng.

Chỗ này mới lầu một chứ mấy, nhảy xuống lanh lẹ tí là chả chết ai được.

Nghĩ vậy, Sầm Úc bèn rảo bước thẳng về phía đó: “Lối này.”

Trong khi Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan đã hiểu ra ngay, tên Phạm Kiệt lại sợ đến cứng đờ cả người, nhất quyết không chịu nhúc nhích.

“Hai cậu đi trước.”

Sầm Úc ra lệnh.

Thấy Giang Thoan còn chần chừ định nói gì đó, Hạ Vĩnh Ninh liền kéo giật hắn lại: “Nhanh.”

Nói đoạn, cả hai liền thoăn thoắt trèo qua bậu cửa, đạp lên gờ tường rồi nhẹ nhàng tiếp đất.

Sầm Úc túm lấy Phạm Kiệt.

Nếu không vướng cái nhiệm vụ trời đánh “thay đổi số phận của mọi người”, cậu đã mặc xác thằng ngu này từ lâu rồi.

Cậu quay sang Bùi Hằng Quân: “Giúp tôi một tay.”

Bùi Hằng Quân liếc qua hành lang, trông cũng căng thẳng ra mặt, nhưng y vẫn giữ lấy Phạm Kiệt.

Khốn một nỗi, hắn ta thừa biết kẻ vừa chạm vào mình là ma, nên lập tức giằng tay ra ——

“Đồ ngu!”

Sầm Úc mất hết kiên nhẫn, xốc thẳng cổ áo thằng Phạm Kiệt lên mắng: “Thích thì cứ chết mẹ mày đi!

Tao đếch quan tâm nữa!”

Dứt lời, cậu quay sang Bùi Hằng Quân: “Đi!”

Tiếng bước chân của Vu Thịnh đã đến rất gần.

Thậm chí, cả bọn còn nghe được gã đang khe khẽ ngâm nga một giai điệu nào đó ——

Sầm Úc tung cửa sổ, vừa trèo lên định nhảy thì Bùi Hằng Quân đã nhanh chóng níu cậu lại.

Sau đó, y đưa cả hai từ từ bay xuống rồi nhẹ nhàng tiếp đất.

Kế bên, một tiếng “bịch” nặng nề vang lên.

Là Phạm Kiệt.

Sầm Úc kéo tay Bùi Hằng Quân, cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.

Vừa ngoái lại, cậu đã bắt gặp cái đầu của Vu Thịnh lù lù hiện ra từ khung cửa sổ tầng một.

Thấy bọn họ cuống cuồng bỏ chạy, gã lại chẳng hề vội vàng gì, thậm chí khoé miệng còn khẽ khàng nhếch lên.

Giữa khung cảnh tối om của lớp học trống hoác, điệu cười tủm tỉm ấy trông ghê rợn đến lạ.

Sầm Úc nhìn trừng trừng vào Vu Thịnh, giơ thẳng ngón giữa về phía gã.

Vu Thịnh chẳng những không tức giận, mà hành động của cậu chàng còn khiến gã bật cười thành tiếng…

Gã thong thả tựa vào thành cửa sổ, mắt dõi theo những bóng dáng đang bán sống bán chết phía dưới ——

“Chạy nhanh lên nào.”

Gã buông một câu nhẹ bẫng.
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (31)


Chương 107.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

“Ý tên đó là sao?”

Phạm Kiệt vừa thở hồng hộc vừa cố lết theo.Sầm Úc buông Bùi Hằng Quân ra, đáp gọn lỏn: “Cha nội đó muốn vờn mình thêm chút nữa ấy mà.”

Thấy đám Hạ Vĩnh Ninh đang ở tít phía bên kia sân, cậu đăm chiêu giây lát rồi quyết định: “Đến chỗ bác bảo vệ trước.”

“Phòng bảo vệ á?”

Bùi Hằng Quân quay sang nhìn Sầm Úc: “Ra đấy làm gì em?”

“Cứ qua xem thử đi đã.”

Nếu mình đúng là con trai của bác Sầm, thì cái mác này phải có tác dụng gì đó chứ…

Tiếc là bác ấy không còn, mà giờ mình cũng chẳng nhớ được tí gì về hồi đấy.Sầm Úc rảo bước, lòng bất giác dấy lên một cảm giác lạ lùng khôn tả.Ban nãy, chỉ cần Bùi Hằng Quân vừa nhắc nhẹ là ký ức về cuộc gặp gỡ năm xưa đã ùa về trong đầu cậu.Vậy mà giờ đây, dù đã biết tường tận thân phận mình – “Sầm Úc” của trường Mỹ Mãn, bạn học cũ của Hạ Vĩnh Ninh – nhưng những thước phim của quãng thời gian ấy vẫn cứ trống trơn.Hay tại chưa đủ “trình” để mở khoá?Sầm Úc miên man nghĩ ngợi, chân vẫn thoăn thoắt dẫn cả đám hướng về phía phòng bảo vệ.Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan thấy vậy, nhanh chóng bám theo họ ngay.

Vừa chạy tới nơi, cả bọn nhận ra cổng trường đã khoá chặt, còn phòng bảo vệ thì trống hoác.“…”

Sầm Úc cau mày ngó vào trong: “Ban nãy có người mà ta?”

Cậu nhớ như in chính tay bác bảo vệ đã mở cổng cho bọn họ vào.

Ấy thế mà giờ, đèn đóm chẳng những tắt ngúm mà đến một cái bóng cũng chả thấy đâu.Bác bảo vệ trường này kiêm đủ thứ việc lặt vặt trong trường nên thường ăn ngủ luôn tại đây.Sầm Úc ghé mắt qua lớp kính, săm soi một lượt.

Bên trong trống hoác.

Cửa lại không khoá.

Chẳng một giây chần chừ, cậu đẩy cửa dẫn cả bọn bước vào.Vừa vào đến nơi, Phạm Kiệt đã đứng chết trân ngay tại chỗ.Hắn run lẩy bẩy như cầy sấy, tay chân quýnh quáng lần mò tìm công tắc mở cổng.

Nhưng dù có nhấn đi nhấn lại thế nào, cánh cổng vẫn im lìm, chẳng hề nhúc nhích.Phạm Kiệt lại tức tốc chạy bổ ra ngoài, định trèo qua thoát thân.

Để rồi, hắn bất chợt nhận ra có một bức tường vô hình đang chặn đứng ngay trước mặt mình…Sầm Úc chỉ lẳng lặng đứng nhìn tên công tử bột đang loay hoay như gà mắc tóc.

Ngay từ lúc Vu Thịnh vừa lật bài ngửa, cậu đã đoán chắc được một điều: chưa xử lý được gã ta thì cả bọn đừng hòng thoát khỏi đây.Giờ thì mọi chuyện đã rõ rành rành như ban ngày.Lúc Phạm Kiệt lết trở vào phòng bảo vệ, mặt mũi hắn đã xám ngoét lại.

Hẳn là hắn vừa mường tượng ra cái cảnh mình sắp phải bỏ mạng tại chốn này.Hết sạch hy vọng, Phạm Kiệt ủ rũ buông mình đổ sụp xuống ghế.Hạ Vĩnh Ninh liếc thoáng qua lớp bụi trên mặt bàn, bất giác tự hỏi:Đang là hè thật, nhưng lẽ ra vẫn phải có người trực mới đúng chứ?Cơ mà mình cũng chẳng quen biết bác bảo vệ bây giờ, biết đâu nội quy của trường đã đổi rồi thì sao…

Đúng lúc đó, ánh mắt Sầm Úc chợt dừng lại ở một cánh cửa nhỏ khuất sau phòng.Cậu nhanh nhảu tiến đến, đẩy ra xem thử.Hoá ra đây là chỗ sinh hoạt của bác bảo vệ.Căn phòng được bài trí khá sơ sài, đồ đạc chỉ vẻn vẹn một chiếc giường tầng, một cái bàn con và vài kệ sách cũ.

Góc phòng đặt mấy món đồ điện đơn giản như quạt máy và ấm siêu tốc.Ngay bên ngoài là một bể nước nhỏ để tiện tắm rửa, còn nhà vệ sinh thì có lẽ phải dùng chung với khu lớp học.Vừa bước vào, điều đầu tiên Sầm Úc nhận ra là một lớp bụi mỏng đã phủ kín mọi thứ.Trông như thể nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu.Giường trên ngổn ngang đủ loại đồ đạc linh tinh, mà giá sách cạnh bên thì lại chỉ lèo tèo vài quyển.Sầm Úc tiện tay lật giở một cuốn ra xem thử.

Ngay góc dưới cùng bên phải, cậu chợt trông thấy một cái tên nhỏ xíu ——Sầm Úc.Vậy ra mình đúng là con trai của bác bảo vệ thật.Ngẫm đoạn, Sầm Úc lẳng lặng đặt cuốn sách về lại chỗ cũ.Đúng lúc này, một suy nghĩ khác bỗng nảy lên trong đầu cậu: lẽ ra sau khi bác Sầm mất, phải có người mới đến thay chân chứ…Ánh mắt Sầm Úc bâng quơ lướt qua những cuốn sách còn lại trên kệ, rồi bất giác lẩm bẩm: “Sao không vứt quách mấy giá sách này đi nhỉ.”

Bùi Hằng Quân cũng bước vào theo, tò mò ngắm nghía khắp căn phòng nhỏ.

Sầm Úc quay sang hỏi y: “Quân có ấn tượng gì về nơi này không?”

Bùi Hằng Quân khẽ lắc đầu: “Anh không nhớ là mình từng đến đây.”

Sầm Úc nhìn y, đáp: “Tôi cũng thế.”

Đây mới là điều quái lạ nhất.

Tại sao trong đầu cậu lại không có lấy một mảnh ký ức nào về chỗ này cơ chứ?Nghĩ đoạn, Sầm Úc hướng mắt về phía Hạ Vĩnh Ninh đang khoan thai bước tới: “Năm mười một bọn mình có chụp ảnh lớp, đúng không?

Vậy sao tốt nghiệp lại không chụp?”

Câu hỏi của cậu chàng khiến Hạ Vĩnh Ninh phải đăm chiêu giây lát.

Nhưng rồi, anh ta cũng chỉ chậm rãi lắc đầu: “…Tôi quên mất rồi.”

Lạ thật.Nếu bảo là do trường thiếu tiền, thì lẽ ra phải không chụp tấm nào luôn chứ.

Cớ sao lớp mười một có mà năm cuối lại thôi?Nghĩ vậy, Sầm Úc bắt đầu chuyển sang lục lọi kệ sách, bụng bảo dạ biết đâu lại mò ra được manh mối nào khác.

Và rồi, cậu bất ngờ tìm thấy một tấm ảnh cũ nằm trong góc kẹt.

Đó là ảnh chụp chung của cậu và Hạ Vĩnh Ninh.

Khung cảnh phía sau hai người chính là thành phố cậu đang sống hiện giờ.“…Tụi mình từng tới đây chung với nhau á?”

Sầm Úc giơ tấm ảnh lên, quay sang hỏi Hạ Vĩnh Ninh.Giang Thoan cũng tò mò ghé mắt qua, rồi như sực nhớ ra điều gì, hắn lên tiếng: “Hình như hồi đó cậu đi thi đúng không, Vĩnh Ninh?”

“Vậy còn tôi?”

Nghe thế, Sầm Úc hỏi ngay.Hạ Vĩnh Ninh đi thi thì mình đi theo làm gì?Cậu liếc xuống dòng đề ở góc ảnh, là ngày 11 tháng 3 năm 2012.

Đúng vào khoảng thời gian ngay sau khi cả bọn tìm Vu Thịnh để cầu nguyện.Hạ Vĩnh Ninh dán mắt vào tấm ảnh, đôi mày nhăn lại, cố vắt óc suy nghĩ một hồi lâu.

Nhưng sau cùng, anh ta cũng chỉ khẽ lắc đầu: “Tôi thật sự không nhớ nổi.”

Sầm Úc chẳng mấy ngạc nhiên trước câu trả lời đó.

Cậu chỉ thấy mớ bòng bong trong thế giới này ngày một rối thêm.

Tại sao năm cuối cấp mình lại lon ton lên thành phố cùng Hạ Vĩnh Ninh?

Chẳng lẽ cũng được mời đi đâu à?Nhìn mình trong ảnh cười toe toét thế kia, hẳn là đã gửi ngay một tấm về cho bác Sầm.

Phải chi tìm được lá thư đi kèm thì hay biết mấy, thể nào cũng lần ra được cả đống manh mối.Nhưng giờ thì đành chịu…Sầm Úc đăm chiêu một lát, quyết định chuồn khỏi đây trước đã.

Chứ cứ chần chừ mãi, khéo Vu Thịnh mò tới thì cả lũ chỉ có nước đi bán muối.Nghĩ vậy, cậu bèn quay người bước ra ngoài.

Sầm Úc ngó thằng Phạm Kiệt vẫn đang ngồi lì trên ghế, ánh mắt vô tình quét qua chồng báo cũ và mấy phong bì đã phủ một lớp bụi mờ nằm gần đó.Thấy cả bọn đã đi hết (trừ tên công tử bột nào đấy), cậu chàng cũng chẳng muốn nấn ná thêm.

Sầm Úc liền bước nhanh tới, lia vội sang mấy tấm phong bì.

Vừa tia thấy tên mình, cậu liền vơ lấy rồi nhét gọn vào túi.Ai dè lại tình cờ bắt gặp một lá thư khác đề tên người nhận là Phạm Kiệt.Sầm Úc bất giác liếc về phía thằng cha đang ngồi như trời trồng sau lưng mình.

Đắn đo một thoáng, cậu thầm nói lời xin lỗi trong lòng, đoạn mở luôn ra đọc.Nhìn là biết thư của người nhà hắn gửi, lời lẽ bên trong thì thẳng thừng và phũ phàng hết sức:Một, dẹp ngay cái ý định bỏ học về nhà quậy phá đi, tốt nghiệp 12 xong hẵng hay.Hai, đừng có làm mình làm mẩy doạ chết, trên đời này làm quái gì có ma?Chốt lại một câu: trừ khi cái trường này bay màu, còn không thì cứ liệu hồn mà học cho hết cấp ba!Nhìn ngày tháng, đây là thư từ tháng 3 năm 2012.Nhưng ban nãy Phạm Kiệt lại khăng khăng bảo hắn gọi điện về nhà…

Nếu hắn không nói điêu, vậy thì chỉ có một lời giải thích duy nhất.Hắn đã đòi về không chỉ một lần.

Và sau cái đêm gọi hồn định mệnh đó, hắn đã thật sự nhìn thấy “ma”.Sầm Úc vẫn chưa hiểu lắm.

Cậu nhìn bóng lưng thằng Phạm Kiệt, thấy cái thế giới này rối như canh hẹ.

Cứ mỗi lần tìm ra một manh mối, là y như rằng nó lại đẻ thêm cả tá bí ẩn khác.Sầm Úc quẳng toẹt lá thư của nhà Phạm Kiệt sang một bên, định bụng chuồn khỏi đây trước rồi hẵng tính tiếp.Thế là cậu tiện tay xếp lại mấy lá thư trên bàn cho ngay ngắn, chuẩn bị rời đi.Chính vào lúc đó, đường nhìn cậu bỗng rơi xuống một tờ báo cũ được gấp lại nằm ngay bên cạnh.Và rồi, dòng tít lớn trên trang nhất cứ thế đập thẳng vào mắt Sầm Úc ——《 NÓNG: Lũ bùn đá vùi lấp toàn bộ trường Mỹ Mãn, công tác cứu hộ đang chạy đua với thời gian! 》Tờ báo ghi ngày 13 tháng 3 năm 2012.Chân Sầm Úc lập tức chôn chặt tại chỗ.Cậu vội vã lật giở những trang tiếp theo.

Tờ nào cũng đưa tin về mức độ khủng khiếp của trận lũ quét: không chỉ riêng trường Mỹ Mãn, mà cả thị trấn đều chịu thiệt hại vô cùng nặng nề.Nhưng chính tờ báo cuối cùng mới là thứ khiến Sầm Úc chết điếng người…Trên đó chỉ có đúng một dòng chữ ngắn gọn:Trường trung học Mỹ Mãn, không một ai sống sót.
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (32)


Chương 108.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

“Sao mày còn chưa đi?”

Giọng Phạm Kiệt đột ngột vang lên ngay bên tai Sầm Úc.Cậu vội nhét tờ báo và lá thư vào túi, quay phắt lại làu bàu: “Tao nghỉ một lát không được à?”

Vốn đang mon men bước tới, Phạm Kiệt thấy cái vẻ mặt khó ở của Sầm Úc thì vội vàng lùi lại…

Rồi hắn cun cút ngồi về chỗ cũ, không dám hó hé thêm lời nào.Sầm Úc ngước mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.

Ba giờ mười phút chiều.Ấy thế mà ngoài trời đã tối đen như mực, rõ là nửa đêm nửa hôm rồi…Cậu liền rút điện thoại ra kiểm tra.Màn hình hiển thị hai giờ sáng.Trước khi bước ra khỏi ngưỡng cửa, Sầm Úc còn ngoái lại ném cho Phạm Kiệt một câu: “Mày chắc là không đi cùng bọn tao đấy chứ?”

Phạm Kiệt vẫn chả thèm quay đầu nhìn, chỉ ngồi lẩm bẩm một mình: “Không đi.”

Sầm Úc liếc hắn lần cuối, rồi dứt khoát bỏ đi luôn.⭒°.

݁✮

Từ lúc ra khỏi phòng bảo vệ, Hạ Vĩnh Ninh để ý thấy Sầm Úc bỗng lầm lì hẳn đi.Anh ta đoán rằng cậu chàng đã phát hiện ra chuyện gì đó, nhưng im lặng vì chưa tiện nói ra.Chưa tiện nói ư?

Ánh mắt Hạ Vĩnh Ninh vô thức quét qua những người còn lại.Ngoài mình và Sầm Úc, thì chỉ còn Bùi Hằng Quân cùng Giang Thoan.

Một thằng bạn đã chết từ đời tám hoánh, một thằng bạn thân.Ban nãy Sầm Úc thấy tấm ảnh chụp chung, rồi còn cố nán lại trong phòng bảo vệ một lúc lâu…

Không lẽ cậu ta đã tìm thấy manh mối gì về chuyện cũ?Cùng lúc đó, đầu óc Sầm Úc cũng đang quay cuồng!Cậu biết ngay mà!

Cái hệ thống khốn nạn này mà chịu xuống nước dễ thế thì y như rằng có điềm.

Chắc lúc mình còn đang hí hửng tưởng vớ được kèo thơm, con mẹ hệ thống chủ đã cười thầm sau lưng rồi cũng nên…Tay đút túi quần, Sầm Úc bâng quơ liếc nhanh một vòng.

Giang Thoan vẫn đang dáo dác tìm bóng Vu Thịnh, còn Bùi Hằng Quân thì lại dán mắt vào cậu chằm chằm.

Cuối cùng, cậu quyết định lên tiếng: “Tôi có chuyện muốn bàn với Hạ Vĩnh Ninh.”

Lòng vòng làm chi, cứ huỵch toẹt luôn cho nhanh.Nghe xong, Giang Thoan ngớ người ra, chả hiểu hai khứa này có gì để tâm sự riêng.

Bùi Hằng Quân cũng chỉ lẳng lặng nhìn em người yêu, không nói một lời.“Đi theo tôi.”

Biết không thể lãng phí thời gian hơn nữa, Sầm Úc liền túm lấy cổ tay Hạ Vĩnh Ninh, kéo thẳng về phía dãy nhà học cũ.Hạ Vĩnh Ninh còn ngoái nhìn hai người bị bỏ lại phía sau, rồi mới quay sang Sầm Úc.

Anh ta không hề có ý định giằng ra, cứ mặc cho cậu chàng lôi mình vào một lớp học bỏ hoang.Đến nơi rồi, anh ta mới hỏi thẳng ——“Cậu đã thấy gì khác trong phòng bảo vệ, đúng không?”

Sầm Úc cũng chẳng dài dòng, dúi thẳng tờ báo và lá thư vào tay Hạ Vĩnh Ninh.Hạ Vĩnh Ninh chỉ đọc lướt qua một lượt đã nắm được hết vấn đề.Sầm Úc hài lòng nhìn vẻ kinh ngạc lộ rõ trên nét mặt đối phương, đoạn bồi thêm một câu: “Đồng hồ trong phòng bảo vệ chỉ ba giờ mười.”

Trong khi tờ báo lại ghi, thảm họa ập đến vào đúng bốn giờ chiều.Hôm đó là thứ năm, cả trường vẫn đang trong giờ học.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.

Sạt lở và lũ bùn đá cùng lúc tràn về, nuốt chửng toàn bộ ngôi trường lẫn các khu vực lân cận chỉ trong nháy mắt…

Trước giờ, một câu hỏi lạ kỳ cứ lởn vởn mãi trong đầu Sầm Úc: tại sao mọi biến cố trong câu chuyện này toàn dính với lũ bùn đá?Từ cái chết của Bùi Hằng Quân cho đến chuyện cả bọn bị kẹt cứng ở đây, tất cả đều do nó mà ra.Ai ngờ đâu, sự thật đằng sau còn ẩn giấu một tầng nghĩa động trời đến thế…Hoá ra, cả bọn đúng là bị kẹt lại vì lũ bùn thật.

Nhưng không phải trận lũ trong tương lai, mà là trận lũ đã xảy ra từ mười năm trước.Vào cái ngày định mệnh ấy, ngoài cậu và Hạ Vĩnh Ninh ra, tất cả những người khác đều đã bị chôn vùi.Kể cả Giang Thoan, kể cả Phạm Kiệt…Bảo sao lúc mới đến cái làng này mình đã thấy sai sai rồi.

Vùng núi thì vùng núi, chứ làm gì có chuyện giữa mùa hè đổ lửa mà không khí lại mát lạnh đến thế.Còn căn nhà mới xây của Giang Thoan nữa…Không khéo đó là đồ hàng mã người nhà đốt cho hắn cũng nên…

Sầm Úc quay phắt sang Hạ Vĩnh Ninh: “Cậu không nhớ ra chuyện gì thật à?”

Giống hệt Sầm Úc, Hạ Vĩnh Ninh cũng chẳng có lấy một mảnh ký ức nào về chuyến đi chung năm cuối cấp.Sầm Úc lẳng lặng mở lá thư mà “mình” của quá khứ đã gửi về.

Lời lẽ trong thư rất đơn giản, chỉ kể rằng chuyến đi đã giúp hai người mở mang tầm mắt ra sao, và khoe chuyện được ghé thăm ngôi trường đại học mơ ước.Cuối thư còn dặn bác Sầm đừng quá lo lắng.Đồng hồ trong phòng bảo vệ đang chỉ ba giờ mười.

Điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất: cả bọn phải thoát khỏi trường Mỹ Mãn trước bốn giờ, không thì sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn.Và nếu Sầm Úc đoán không lầm, thằng Phạm Kiệt đã ước tổng cộng hai lần.Lần đầu tiên là năm lớp mười một.

Hắn ta mò vào lớp ước, nhưng lại bị bác Sầm cắt ngang giữa chừng.Sau lần đấy, hắn sống trong sợ hãi suốt một thời gian dài, mãi cho đến kỳ nghỉ đông năm cuối cấp…

Là lúc đám Sầm Úc cũng tìm đến “thứ đó” để cầu nguyện ——Đến tận bây giờ, Sầm Úc vẫn chẳng tài nào nhớ ra nổi mình đã ước gì.Nhưng cậu đoán tám chín phần là nó có liên quan đến Bùi Hằng Quân.Còn về con “ma” mà Phạm Kiệt luôn miệng nhắc tới, khả năng cao là Bùi Hằng Quân, không thì cũng chỉ còn cái bản mặt thằng cha Vu Thịnh…Kế đó là lần ước thứ hai của Phạm Kiệt, ngay sau khi bị gia đình dội cho một gáo nước lạnh.

Chính lần ước này đã khơi mào trận lũ bùn kinh hoàng năm đó.Do cũng nằm trong “tất cả mọi người” mà hắn nguyền rủa, Phạm Kiệt đã tự đào mồ chôn mình tại đây.Còn cậu và Hạ Vĩnh Ninh…Sầm Úc thầm nghĩ: vì hai đứa đã “trốn thoát”, nên Vu Thịnh mới phải bày trò gọi về để đi nốt ván cờ còn dang dở.Hạ Vĩnh Ninh vốn là người thông minh.

Những gì Sầm Úc vừa nghĩ ra, anh ta đương nhiên cũng có thể mường tượng được ít nhiều, và cũng hiểu vì sao cậu lại kéo riêng mình ra đây.

Nhưng xem chừng cả bọn đã bị nhốt chặt trong ngôi trường này…Tâm trí Sầm Úc lại quay về với nhiệm vụ thứ hai: thay đổi số phận của tất cả mọi người.Ban đầu, cậu cứ ngỡ “thay đổi số phận” là cứu cả đám khỏi cái chết được định sẵn sau buổi họp lớp.

Giờ ngẫm lại… thì ý nghĩa cũng chả khác là bao.“…Cậu nghĩ ra cách gì rồi à?”

Hạ Vĩnh Ninh nhìn Sầm Úc, đoán chắc cậu đã tính sẵn đường đi nước bước cả.Sầm Úc chẳng nói chẳng rằng, chỉ lượn một vòng quanh lớp học.

Lát sau, cậu đã cầm trong tay một cuốn vở nháp cũ và một cây bút.Cậu kéo ghế ra, đặt giấy bút lên bàn rồi gọi: “Lại đây.”

Nhớ lại chuyện Phạm Kiệt từng kể, Hạ Vĩnh Ninh hiểu ra ngay cậu chàng định làm gì.

Anh ta bèn bước đến đối diện Sầm Úc, nắm chặt lấy cây bút cùng cậu.Trò gọi hồn… bắt đầu.Tất nhiên, Sầm Úc chẳng biết phải khấn vái thế nào cho đúng bài.

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Vĩnh Ninh, miệng lẩm bẩm liên hồi:“Mau hiện ra đi, mau hiện ra đi, mau hiện ra đi.”

Ban đầu, trong mắt Hạ Vĩnh Ninh còn có chút hoang mang; nhưng chỉ sau một thoáng, ánh nhìn ấy đã trở nên trống rỗng.

Ngay sau đó, anh ta ngước lên hỏi: “Ngươi có ước muốn gì?”

“Bé Ngọc.”

Sầm Úc nhìn thẳng vào đôi mắt ấy: “Tôi muốn quay về thời điểm trước khi mọi chuyện xảy ra.”

“Viển vông.”

Giọng nói kia đáp lời: “Ngươi lấy gì để đánh đổi?”

Sầm Úc ung dung dùng tay còn lại chống cằm: “Bất cứ giá nào.”

“Vậy thì…”

Giọng nói nọ tiếp tục: “Ta muốn ngươi ở lại nơi này mãi mãi.”

“Không bao giờ được rời đi.”
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (33)


Chương 109.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

Sầm Úc làm vài động tác khởi động rồi men theo dãy nhà học đi thẳng lên lầu.Đúng như cậu đoán, trong lớp có hai cái bóng đang lén la lén lút ——Không ai khác ngoài tên công tử bột Phạm Kiệt và thằng đệ Đoạn Châu.“Hù!”

Cậu bất thình lình hét lên một tiếng, khiến cả hai đứa đang lúi húi phải giật nảy mình.Chúng nó run bắn người, mãi đến khi nhận ra là Sầm Úc thì mới dám càu nhàu: “Làm hết hồn à!”

“Hai chú mày chơi trò gì trong này đấy?”

Sầm Úc trèo vào từ đường cửa sổ, vừa tiếp đất đã liếc mắt ra sau lưng Phạm Kiệt.Quả nhiên, một đống đồ cúng đã được bày ra sẵn sàng – nào là thịt tươi, nào là hoa quả các loại.Trước mặt chúng nó còn có giấy bút đầy đủ.

Xem chừng trò gọi hồn vẫn chưa bắt đầu.“…T-tụi tao định ôn bài thôi.”

Phạm Kiệt lắp bắp, sợ Sầm Úc phát hiện ra ý đồ đen tối của mình.Thằng Đoạn Châu bên cạnh cũng gật đầu lia lịa như bổ củi.“Vậy à?

Ngon đấy.”

Sầm Úc tỉnh bơ ngồi bệt xuống sàn: “Anh em mình ôn chung luôn.”

“Hai đứa bây tính cày lén rồi mốt đi học lại khè cả lớp chứ gì?”

Phạm Kiệt lấm lét ngó Sầm Úc.

Cậu mặc áo khoác với quần ngố, đầu đội thêm cái mũ chả liên quan gì.

Không dám hó hé chuyện định trù ẻo cả trường, hắn đành lí nhí đáp: “…Ờ.”

“Thế thì vào việc nhanh lên!”

Phạm Kiệt và Đoạn Châu đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng miễn cưỡng ngồi xuống sàn, giở quyển sách bên cạnh ra đọc.Tới lúc bị bác Sầm bắt gặp, ông còn tấm tắc khen mấy đứa là con ngoan trò giỏi, song vẫn không quên nhắc cả bọn nên về nhà sớm.Bác Sầm quay sang nhìn Sầm Úc một hồi, bụng dạ tự dưng thấy cấn cấn.Thằng con mình đang nằm ngáy o o cơ mà….Sầm Úc và Phạm Kiệt sánh bước xuống cầu thang, cậu vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai hắn:“Đừng làm chuyện gì để sau này phải hối hận.”

Phạm Kiệt thoáng ngẩn ra, dõi theo bóng lưng cậu chàng khuất dần.

Hắn bất giác đưa tay sờ lên má, lẩm bẩm một mình: “Sầm Úc nhuộm tóc hồi nào vậy ta?”⭒°.

݁✮

Nhìn ngôi trường chìm trong đêm vắng trước mặt, Sầm Úc lại thở dài thườn thượt.Cậu bó tay, chả biết lần thứ hai thằng Phạm Kiệt sẽ giở trò ở đâu.

Nhưng nếu nó không rủ rê ai, thì chắc là đang chui rúc trong cái xó xỉnh toilet nào rồi…Nghĩ vậy, Sầm Úc liền rảo bước đi lùng sục từng phòng một.

Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy Phạm Kiệt đứng trong nhà vệ sinh nam ở góc dãy lớp mười hai.Hắn đang lăm lăm cầm một con dao gọt hoa quả và một trái táo trên tay.Trước tấm gương, gương mặt hắn đã vặn vẹo đến mức dị dạng, đôi mắt thì long lên sòng sọc đầy hung tợn.Có vẻ hắn đang canh đúng nửa đêm để gọt táo…Ngay lúc đó, Sầm Úc đẩy cửa bước vào.

Cậu liếc qua con dao và quả táo trên tay Phạm Kiệt, buông một câu không thể nào tỉnh hơn: “Gì đây, chú em trốn vào toilet ăn vụng à?”

“T-tao…”

Phạm Kiệt lắp bắp, không ngờ giờ này mà cũng có đứa mò vào nhà vệ sinh.

Vốn chỉ là một phút bốc đồng làm liều, bị người khác bắt gặp khiến hắn chợt tỉnh ra đôi chút.Định bụng hỏi Sầm Úc tới đây làm gì, nhưng rồi Phạm Kiệt sực nhớ ra một chuyện: thằng này là con bác bảo vệ, đêm hôm lảng vảng trong trường cũng chả có gì lạ.Nghĩ đoạn, Phạm Kiệt cúi đầu nhìn con dao và quả táo trên tay mình…Cuối cùng, hắn đặt dao xuống rồi chìa quả táo ra: “Cho mày đấy.”

Sầm Úc: “…”

Cậu chỉ chọc cho vui thôi chứ có muốn ăn thật đâu.Nhưng người ta đã đưa tận tay rồi, không nhận thì cũng kì.Thế là Sầm Úc đành cầm lấy quả táo.“Sầm Úc này.”

Phạm Kiệt tựa người vào bồn rửa tay, đưa mắt nhìn Sầm Úc: “…Mày còn nhớ Bùi Hằng Quân không?”

“Nhớ.”

Cậu đáp.“Hôm đó… hình như tao thấy nó.”

Phạm Kiệt ngập ngừng, sợ cậu chàng coi mình là thằng điên.“Ừ.”

Sầm Úc nói: “Tao cũng thấy rồi.”

“Thật á?!”

Phạm Kiệt bỗng hồ hởi hẳn lên: “Vậy là mày cũng thấy…”

Nhưng rồi hắn lại tiu nghỉu: “Tao kể mà có ma nào tin đâu.

Chúng nó toàn bảo tao học nhiều quá nên bị khùng.”

Nói đến đây, Phạm Kiệt chợt khựng lại.

Như sực nhớ tới điều gì đó, hắn lấm lét nhìn Sầm Úc: “Xin lỗi mày, tao quên mất mày với nó thân nhau lắm.

Mày… chắc cũng buồn.”

Thật ra thì Sầm Úc có biết cái quái gì đâu.Cho đến tận bây giờ, quá khứ đối với cậu vẫn chỉ là một trang giấy trắng.Cậu đoán chắc rằng do mình chưa mở khóa đúng “tình tiết cốt truyện”.

Sầm Úc thong thả tung lên tung xuống quả táo trên tay, quay sang Phạm Kiệt: “Thế tao cũng bật mí cho mày nghe một bí mật.”

“Bí mật gì?”

Phạm Kiệt hóng hớt ra mặt.“Chắc là tao thích Bùi Hằng Quân.”

Sầm Úc buông một câu tỉnh bơ.Thật ra cậu cũng chỉ đoán vậy thôi.

Sầm Úc của những năm tháng thiếu thời có lẽ đã từng say nắng Bùi Hằng Quân, chỉ tiếc là mối tình còn chưa kịp chớm đã vội lụi tàn.Mặt thằng Phạm Kiệt nghệt ra như ngỗng.

Sầm Úc đưa mắt nhìn hắn: “Sao nào, thấy kì lắm à?”

Phạm Kiệt vội lắc đầu nguầy nguậy.Sầm Úc vỗ vai hắn: “Đi thôi, đừng có lén chui vô toilet ăn vụng nữa.”

Phạm Kiệt vô thức gật đầu.

Rồi cứ thế, hắn lẽo đẽo theo Sầm Úc bước ra khỏi phòng vệ sinh.Chẳng hiểu sao, tự dưng hắn thấy nhẹ cả người, cứ như vừa ngăn lại một tội lỗi tày trời nào đó trước khi nó kịp xảy ra.Phạm Kiệt định mở miệng rủ Sầm Úc về cùng.

Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại, xung quanh đã chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu.Mãi một lúc sau, hắn mới sực nhớ ra…Giờ này Sầm Úc phải đang ở tít trên thành phố với Hạ Vĩnh Ninh mới đúng chứ, làm quái nào lại mò về tận đây được?!⭒°.

݁✮

Trước mắt Sầm Úc là một màn đêm đặc quánh.

Dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được có thứ gì đó đang vỗ nhẹ lên vai mình.Một bàn tay lạnh ngắt.Rồi, một giọng nói khe khẽ thì thào ngay bên tai ——“Vu Thịnh.”

Tức thì, vô số mảnh ký ức lạ lẫm bỗng ồ ạt tràn vào tâm trí cậu.Và chỉ khi được quay ngược về năm xưa, đứng lặng giữa phòng học trống hoác của mùa đông thuở nào, cậu mới vỡ lẽ ra điều mình đã cầu xin.“Tôi có một điều ước.”

Cậu nghe thấy chính bản thân nói với bóng hình sau lưng.“Ước gì nào?”

“Tôi muốn Bùi Hằng Quân vẫn chơi được với tôi.”

Sầm Úc của năm 2012 đã lách luật.

Cậu nghe nói người chết không thể sống lại, và cũng thừa biết rằng điều ước cho Bùi Hằng Quân hồi sinh là chuyện không tưởng.Vì vậy, cậu đã đổi sang một mong muốn khác: miễn mình còn được chơi tiếp cùng Bùi Hằng Quân là đủ rồi.Vu Thịnh khẽ bật cười: “Được thôi.”

“Nhưng cậu ta sẽ dần dần thay thế sự tồn tại của ngươi.”

“Bạn bè sẽ quên ngươi.

Tất cả những người từng quen biết ngươi, rồi cũng sẽ quên.”

Giọng Vu Thịnh quanh quẩn bên màng tai: “Thế… cũng được sao?”

Và câu trả lời của Sầm Úc ngày đó đương nhiên là “được”.Vì chẳng thấy có gì phải đắn đo, cậu đã gật đầu rất dứt khoát.⭒°.

݁✮

“Nhanh lên!

Nhanh tay lên!”

“Bên này còn một người!!”

Giữa tiếng la hét ồn ã, Sầm Úc từ từ mở mắt ra.

Trước mặt cậu là những bóng người mặc đồ cứu hộ đang lờ mờ qua lại.

Cậu hé miệng định nói gì đó, nhưng lại lập tức bị ngăn cản.Rồi qua tầm nhìn mỗi lúc một nhoè đi, cậu thấy Hạ Vĩnh Ninh, thấy cả Giang Thoan và những người khác đang được đưa ra từ đống đổ nát.Sầm Úc ngoái đầu lại phía sau.

Cậu nhận ra mình vẫn đang ở trong sân trường Mỹ Mãn.

Chỉ có điều, dãy nhà học cũ kỹ đã biến mất, thay vào đó là một tòa nhà mới tinh.Hoá ra là vậy, Sầm Úc nghĩ thầm.Nhưng ý thức của cậu cũng chỉ kéo dài được đến đó, trước khi mọi thứ chìm hẳn vào bóng tối đen kịt.
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (34)


Chương 110.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

Lúc mở mắt ra lần nữa, Sầm Úc đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện.Cậu vừa định lên tiếng thì bắt gặp ngay Hạ Vĩnh Ninh ở giường bên cạnh, cánh tay bó bột trắng phau.Hạ Vĩnh Ninh: “…”

Sầm Úc: “…”

Thôi, ngó thử bên kia vậy.Sầm Úc quay ngoắt sang phải, ai dè đập vào mắt là tên Giang Thoan cũng đang bó bột nguyên cái chân.Sầm Úc: “…”

Bộ cả lũ kéo nhau vào viện chung hay gì??Nghĩ đoạn, Sầm Úc mới từ từ cúi xuống cẳng chân đang được treo cao của mình.

Cậu chỉ biết cạn lời nhìn trân trối vào lớp thạch cao trắng bóc bên dưới.“…Tỉnh rồi à.”

Giọng Hạ Vĩnh Ninh bất chợt vang lên, cắt ngang khoảng không tĩnh lặng.“Ừ.”

Sầm Úc đáp khẽ, đoạn quay sang dò nét mặt khó đoán của đối phương: “Cậu nhớ được gì không?”

“Nhiều lắm.”

Hạ Vĩnh Ninh chỉ lên đầu: “Còn lòi ra cả đống thứ kỳ cục nữa.”

Thấy Giang Thoan giường bên vẫn ngủ say như chết, Sầm Úc liền chống tay, cố nhổm người dậy.

Cậu ngoắc tay ra hiệu cho Hạ Vĩnh Ninh: “Kể nghe coi.”

Anh ta đăm chiêu một lát rồi mới cất lời: “Giờ trong đầu tôi có hai dòng ký ức.”

Vừa nói, Hạ Vĩnh Ninh vừa gắng gượng nhích lại gần Sầm Úc.

Nhìn cảnh hai đứa bây giờ trông chẳng khác nào cặp đôi hoạn nạn vượt ngàn chông gai – thằng thì què tay, thằng thì gãy chân.

Khoảng cách chưa đầy nửa mét thôi mà vật vã cứ như Ngưu Lang Chức Nữ bị sông Ngân chia cắt.Hạ Vĩnh Ninh bực bội liếc cánh tay phải đang bó bột chặt khừ của mình.

Anh ta đành gồng tay trái lên, rướn người hết cỡ về phía mép giường mới có thể trò chuyện với Sầm Úc.“Dòng ký ức đầu tiên tôi nhớ được là hồi lớp mười hai…

Lúc tôi lên thành phố đi thi thì trường mình gặp phải lũ bùn đá.”

Anh ta nhìn thẳng vào Sầm Úc: “Tất cả mọi người đều bỏ mạng.”

“Chỉ có tôi và Bùi Hằng Quân còn sống.”

Nói đến đây, Hạ Vĩnh Ninh ngừng một nhịp: “Tất nhiên, tôi biết ‘Bùi Hằng Quân’ đó là cậu.”

“Ừm.”

Sầm Úc chẳng lấy gì làm lạ.Cậu chỉ thắc mắc đúng một điều: Hạ Vĩnh Ninh có bị mất trí nhớ giống cậu đâu, cũng chả cần phải giải đố hay hack não gì cả.

Lẽ ra ở dòng thời gian thứ nhất, anh ta phải biết tỏng cả lớp chết sạch rồi chứ.

Mắc mớ gì còn lặn lội về đây họp lớp?Nghĩ là làm, cậu thẳng thừng lên tiếng luôn.Hạ Vĩnh Ninh nhìn Sầm Úc, hỏi ngược lại: “Đặt trường hợp là cậu đi.”

“Ra trường cả chục năm rồi, tự dưng cậu nhận được lời mời từ một đứa bạn đã chết từ lâu…

Cậu sẽ phản ứng thế nào?”

“Nghĩ rằng đó là một trò chơi khăm ác ý?

Hay mình nên đi thử xem sao?”

“…Thế thì tội gì không về làm quả livestream.”

Sầm Úc buột miệng đáp ngay tắp lự.“Ừ, lúc ấy tôi cũng nghĩ vậy.”

Hạ Vĩnh Ninh đồng tình.

Thấy Sầm Úc vẫn trơ cái mặt tỉnh bơ ra, anh ta bèn hỏi thêm: “Bộ không mắc cười hả?”

“Haha.”

Cậu liếc xéo đối phương: “Nhạt hơn nước ốc.”

Hạ Vĩnh Ninh cau mày, trông có vẻ hơi quê độ, nhưng rồi vẫn kể tiếp: “…Ban đầu tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi khăm thôi.”

“Chuyện trường mình hồi xưa thì ai mà chả biết.”

“Ngần ấy năm rồi, tôi chưa về thăm quê lần nào.”

Anh ta nhìn Sầm Úc: “…Nhưng tôi có góp tiền xây lại dãy nhà học mới ngay gần chỗ cũ.”

Hèn gì trường Mỹ Mãn đã bay màu từ tám đời mà Hạ Vĩnh Ninh vẫn cố xây lại.Sầm Úc ngẫm nghĩ một lúc, rồi cũng vỡ lẽ ra tại sao câu chuyện lại bắt đầu bằng việc Bùi Hằng Quân dẫn cậu về họp lớp.Bởi vì trong dòng thời gian này, cậu và Hạ Vĩnh Ninh là hai người duy nhất còn sống, đi ngược lại với điều kiện “tất cả đều phải chết”.Đã thế, chính cậu còn lách luật khi cầu nguyện với Vu Thịnh.

Vào kỳ nghỉ đông năm lớp mười hai, cậu đã ước Bùi Hằng Quân vẫn có thể chơi cùng mình.Vu Thịnh đồng ý, nhưng kèm theo một cái giá: sự tồn tại của Bùi Hằng Quân sẽ dần thay thế cậu.Và vì mình đã bị “thế chỗ”, người nhận được cú điện thoại định mệnh kia đã trở thành Bùi Hằng Quân.…Nghĩ đến đây, Sầm Úc liền mở điện thoại ra tra tin tức.

Đúng như cậu dự đoán, có một bản tin về trận lũ bùn vừa ập xuống gần ngôi làng XX năm xưa.May mà lực lượng cứu hộ có mặt kịp thời nên mọi người chỉ bị xây xát chút ít.Sầm Úc lại liếc qua dòng tin nhắn đã gửi.

Đoạn chat với thằng Nhạc vẫn dừng lại ở cái hôm hai đứa đi khám phá ngôi nhà ma ——Biết ngay mà.

Từ khoảnh khắc chiếc xe lăn bánh vào làng, cả bọn đã sa chân xuống câu chuyện này.Bảo sao lúc thằng Nhạc nhắn tin, Sầm Úc cứ thấy sai sai.Cậu còn tưởng mình hoa mắt đọc nhầm, nghĩ nó giỏi thần sầu tới mức điều tra nhanh thế.Hoá ra kẻ trả lời tin nhắn kia chính là Vu Thịnh.Giờ mọi thứ đã hạ màn, Sầm Úc mới được xem toàn bộ cốt truyện ——Đúng như những gì cậu suy luận, cứ hình dung thế này cho dễ: cả câu chuyện là một ván game có ba thế giới.Thế giới thực là nơi Sầm Úc làm streamer, còn Bùi Hằng Quân là thầy dạy vẽ.Thế giới ngoài khởi đầu bằng chuyến họp lớp định mệnh.Thế giới trong chính là trường trung học Mỹ Mãn.Nếu không kịp thoát ra trước thời khắc thảm hoạ năm xưa ập xuống, đội cứu hộ ở thế giới thực sẽ chẳng bao giờ tìm thấy họ.

Bởi vì trận lũ bùn thật sự đã xảy ra ngay từ lúc cả bọn trở về họp lớp.Cơ hội sống sót duy nhất là phải giải quyết xong mọi chuyện và rời đi trước bốn giờ.Và muốn làm được điều đó, muốn thay đổi quá khứ để cứu lấy tất cả, thì chỉ còn đúng một con đường: tìm đến Vu Thịnh cầu nguyện, rồi ngăn cản hành động của Phạm Kiệt ở từng nút thắt thời gian.Có như vậy, mới tránh được thảm kịch năm xưa tái diễn ở thế giới thực.Đến cuối cùng, truyện cũng chả hề nói rõ Bùi Hằng Quân đã thấy ai…Sầm Úc cau mày, sao cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?Bùi Hằng Quân ngỏm củ tỏi từ năm lớp mười một rồi cơ mà, mắc mớ gì lại được chọn làm người hùng đi cứu cả thế giới?Nghĩ đoạn, Sầm Úc lướt một lèo đến trang truyện cuối cùng.Và rồi, mắt cậu chợt khựng lại trước một dòng ghi chú nhỏ xíu ——【 Con hàng này là fanfiction của bộ 《 Họp Lớp · Trường Mỹ Mãn 》 nha!!!!

Á á á có ai đẩy thuyền chung với tui hônggggg!! 】“…”

Sầm Úc đọc đi đọc lại dòng chữ bé tí hon kia, tưởng mình bị hoa mắt.“HỆ THỐNG???”

Máu nóng nổi lên, cậu bắt đầu gào rống ầm ĩ.Con mèo ú lủi thủi chui ra, mặt mũi trông rõ là chột dạ: “Meo, ai mà ngờ hệ thống chủ có cả fanfic chứ, meo~”“…”

Sầm Úc ngoắc ngoắc ngón tay: “Nhóc muốn thử chứ gì?

Để xem cái đầu sắt của nhóc chịu được mấy búa của anh!”

Cậu điên tiết đe dọa con mèo béo, bắt nó phải nôn game gốc ra ngay lập tức!!Vài giây sau, giao diện trò chơi hiện lên trong đầu Sầm Úc ——【 Cậu là một tên streamer flop sấp mặt, mồm mép thì điêu ngoa, chuyên đi bày trò lừa bịp… 】Sầm Úc: “…”

Có nhất thiết phải nhét thêm mấy cái tính từ đằng sau chữ “streamer” vào không vậy trời!
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (35)


Chương 111.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

【 Cậu có một anh bạn trai yêu thương cậu hết mực, nhưng bản thân cậu lại theo chủ nghĩa duy vật ngang như cua. 】【 Thỉnh thoảng, cậu cứ thấy thế giới này có gì đó sai sai, ấy thế mà chẳng tìm ra được manh mối nào cả. 】【 Nhân dịp nghỉ hè, bạn trai rủ cậu về quê họp lớp xả stress, còn cậu chỉ chăm chăm tính xem có livestream được không. 】【 Vừa tới làng, cậu bỗng nhận ra những gương mặt nơi đây thân quen đến lạ kỳ.

Hoài nghi bắt đầu nảy mầm, nhưng cậu nào có hay, sự thật đằng sau còn nghiệt ngã hơn cậu tưởng gấp bội. 】Cuối cùng, Sầm Úc cũng đã vỡ lẽ ra: đây chính là một con game giải đố boylove chơi theo góc nhìn thứ nhất.

Tùy vào mức độ hoàn thành mà sẽ có những ending khác nhau.Ví dụ, nếu trình “chạy trốn” của bạn quá gà, bạn sẽ bị ma xử đẹp vào đêm thứ tư.Hoặc nếu táy máy phát hiện ra bí mật của “bạn trai” quá sớm, bạn sẽ ăn ngay cái kết 【 Kẻ bị thay thế 】.Còn muốn có một happy ending và phá đảo game này, người chơi bắt buộc phải có mặt ở trường ngay đêm đầu tiên, lật tẩy bộ mặt thật của 【 Lớp trưởng 】.

Tiếp đó, phải xác định bằng được 【 Bạn trai 】rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì.Kế đến, phải phanh phui tội ác của 【 Cậu ấm 】, đồng thời chiếm được manh mối cuối ở phòng bảo vệ.Phải nắm rõ dòng thời gian, tìm ra 【 Vị thần trong trường học 】 và thay đổi những mốc sự kiện dẫn đến bi kịch kia, mở khóa một kết cục mà tất cả cùng sống sót.Sau khi nhận ra mình vừa đâm đầu vào một màn chơi củ chuối cỡ nào, Sầm Úc chỉ biết cạn lời.Đúng lúc ấy, Giang Thoan giường bên lờ đờ tỉnh giấc.

Hắn đưa tay lên xoa đầu, lim dim nhìn sang Sầm Úc và Hạ Vĩnh Ninh: “…Hình như mình vừa mơ hay sao ấy.”

“Mơ gì thế?”

Sầm Úc liền hỏi.“…Mơ thấy lũ bọn mình đi đời nhà ma hết, trừ hai cậu ra thôi.”

Giang Thoan kể, bất giác ngừng lại đôi chút: “Có cả thằng lớp trưởng giả nào tên Vu Thịnh nữa.”

Hắn thở dài, quay sang nhìn Sầm Úc: “Mình còn mơ thấy cậu với Bùi Hằng Quân quen nhau.”

Vừa nói, hắn ta vừa lắc đầu nguầy nguậy: “Vô lý vãi…”

“Cái hồi lớp mười một, Bùi Hằng Quân…”

“Năm lớp mười một tớ làm sao cơ?”

Đúng lúc này, Bùi Hằng Quân bỗng lù lù xuất hiện ngay cửa phòng bệnh, tủm tỉm cười nhìn Giang Thoan.Mặt Giang Thoan tức khắc trắng bệch, sững sờ như vừa gặp quỷ hiện về!Còn Bùi Hằng Quân vừa thấy cái chân bó bột của Sầm Úc là đã quýnh lên vì xót.

Y hấp tấp chạy lại giường em người yêu ngay: “Đau không bé?”

Bùi Hằng Quân nhìn lớp thạch cao trắng toát, điệu bộ lúng túng thấy rõ: “Hay để anh thổi cho bé nhé?”

“…”

Sầm Úc nhíu mày trừng chằm chằm đối phương.Bộ mình chưa thoát khỏi quả fanfic đó hả ta?Cậu chỉ vào cái chân đang bó thành một cục của mình, hỏi lại: “Quân chắc không?”

Mặt mày Bùi Hằng Quân vẫn cứ tỉnh bơ đến lạ: “Bé muốn đi vệ sinh ạ?

Để anh dìu bé nhé.”

Sầm Úc thử cựa mình, rồi ngước nhìn khoảng cách tới toilet gần đó: “Kiếm giúp tôi cái nạng là được.”

“Hết mất rồi bé ơi.”

Bùi Hằng Quân đáp lời ngay: “Người ta mượn cả rồi.”

Trùng hợp dữ vậy à?Sầm Úc tin kiểu đếch nào được.Nhưng chả lẽ giờ lại gọi người khác?

Cuối cùng, cậu đành đưa tay cho Bùi Hằng Quân dìu.

Nửa người cậu tựa hẳn vào thân mình đối phương, cảm nhận rõ hơi lạnh toát ra từ da thịt y ——Vậy là vẫn chưa thành người rồi.Sầm Úc nghĩ thầm trong bụng.

Cậu để Bùi Hằng Quân nhẹ nhàng đỡ mình, sau đó chập chững nhích từng bước một về phía toilet.“Để anh cõng bé.”

Bất ngờ, Bùi Hằng Quân bỗng khuỵu gối xuống.Y ngoái lại nhìn Sầm Úc: “Bữa trước ở trường, bé có cõng anh rồi mà…”

Cũng đúng nhỉ.Sầm Úc liếc thoáng qua tấm lưng của Bùi Hằng Quân, ngần ngừ giây lát rồi cũng từ từ trèo lên ——“Hay để mình kiếm xe lăn cho!”

Chịu hết nổi cảnh này nữa, Giang Thoan bèn chen vào.

Hắn đã tạm quên đi nỗi sợ Bùi Hằng Quân ban nãy.

Giờ nhìn Sầm Úc sắp sửa dính cả người vào y, Giang Thoan tự dưng thấy chướng tai gai mắt hết sức.Cái chân mà không què quặt thế này, mình đã hất Bùi Hằng Quân ra để xung phong làm nạng cho Sầm Úc từ lâu rồi…Còn Hạ Vĩnh Ninh thì chỉ biết ngao ngán liếc xuống cẳng chân mình, thở dài thườn thượt.Vừa yên vị trên lưng Bùi Hằng Quân, Sầm Úc còn chưa kịp nhờ y cõng vào toilet, một giọng nói oang oang đã dội đến ——“Ối giời ơi, Trư Bát Giới cõng vợ đấy à?”

Mồm thằng Nhạc còn nhanh hơn cả não, mới thấy cảnh đó đã buột miệng văng ra một câu.Dính ngay cái lườm tóe lửa từ “anh Sầm” và nụ cười tủm tỉm của Bùi Hằng Quân, bụng dạ nó rén ngang, vội nuốt nửa vế còn lại vào bụng —— Thì ra anh Sầm nhà mình mới là “vợ”!“…”

Sầm Úc vỗ vai Bùi Hằng Quân, ra hiệu cho y thả mình xuống.Thế mà người kia vẫn cứ trơ ra, vờ như không hiểu ý em bạn trai.“Sao cậu Nhạc lại đến đây thế?”

Bùi Hằng Quân cất tiếng chào hỏi, môi nở nụ cười tươi hơn hoa.

Dường như y chẳng hề thấy việc mình vừa cõng một thằng đàn ông trên lưng vừa nói chuyện có gì là kỳ quặc.“Thì em thấy báo đăng nên mới biết thôi.”

Thằng Nhạc đáp, tay xách một giỏ hoa quả.Nó đặt giỏ quà lên bàn: “Ai ngờ anh Sầm với thầy Bùi còn chơi trò tình tứ thế này cơ.”

Thấy thằng cha Bùi Hằng Quân lì lợm không chịu buông tay, Sầm Úc hết cách.Cậu cứ thế nằm bẹp dí trên lưng y, mắt lẳng lặng nhìn thằng Nhạc.

“…”

Thôi kệ, không thèm chấp mấy đứa dở hơi.Vừa đặt giỏ hoa quả xuống, thằng Nhạc đã để ý thấy Hạ Vĩnh Ninh ở giường bên cạnh.Mặt nó đang ngơ ngác bỗng chuyển hẳn sang sững sờ, tỏ rõ vẻ không thể tin nổi.

Nó quay phắt qua Sầm Úc như muốn hỏi cho chắc.

Thấy cậu chàng gật đầu xác nhận, thằng Nhạc liền hét toáng lên ——“Sếp…

Sếp Hạ?!”

Hạ Vĩnh Ninh chỉ mỉm cười: “Chào cậu.”

Thằng Nhạc chưa kịp nói thêm, anh ta đã nhẹ nhàng ngắt lời: “Tôi còn đang bị thương, cần được nghỉ ngơi.

Phiền những ai không liên quan có thể ra ngoài trước được không?”

“…”

Thằng Nhạc đặt giỏ hoa quả xuống rồi tiu nghỉu bước ra.Lúc lướt qua Sầm Úc vẫn đang nằm trên lưng Bùi Hằng Quân, nó còn tặng cậu một ánh mắt kiểu: “Chúc may mắn nhé, anh bạn.”

Bầu không khí trong phòng bệnh lại trở nên kỳ quặc khó tả.“Sao ngài Hạ không nằm phòng VIP riêng thế?”

Bùi Hằng Quân thắc mắc: “Sợ ở đây ồn quá ngài không nghỉ được.”

“Người ngoài cuộc thì nên tự giác đi ra, đúng chứ?”

Hạ Vĩnh Ninh quay sang Bùi Hằng Quân: “À, quên mất.”

“Cậu làm gì phải người đâu.”

“Nghe không hiểu tiếng người cũng là chuyện bình thường.”

Thấy Bùi Hằng Quân còn định gông cổ đáp trả, Sầm Úc lập tức bùng nổ ——“STOP!”

“Hai người có thôi đi không thì bảo?!”

Cậu lườm cả hai: “Làm ơn nghĩ cho đứa đang kẹt giùm cái!”

“Muốn cãi nhau thì để tôi giải quyết xong đã!”⭒°.

݁✮

Sầm Úc đang phải đứng một chân, một tay chống lên tường để giữ thăng bằng.

Từ ngoài cửa, giọng Bùi Hằng Quân vẫn lo lắng vọng vào ——“Bé chắc là không cần anh vào giúp thật chứ?”

“Không cần.”

Sầm Úc vừa nhấn nút xả nước vừa trả lời.

Rồi cậu lại vịn tường, nhảy cà nhắc cà nhắc về phía bồn rửa tay.Ai dè, sàn nhà ngay bên cạnh vẫn còn ướt…Đúng lúc Sầm Úc sắp trượt chân ngã sấp mặt, chuẩn bị từ người tàn biến thành người phế… thì một bàn tay lạnh buốt đã kịp thời giữ eo cậu lại.Giúp cậu đứng vững xong, bàn tay ấy lập tức rút về, thái độ cực kỳ đúng mực.“…”

Sầm Úc đảo mắt nhìn quanh cái toilet vắng tanh.

“Cả mày nữa, cút ra ngoài ngay cho tao!”
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (36)


Chương 112.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

Hai tuần sau, Sầm Úc đã có thể chống nạng “đi như bay”.

Hễ có ai định mon men lại gần đỡ là sẽ bị cậu chàng vung nạng đuổi cho chạy té khói ngay.“Bé Úc.”

Bùi Hằng Quân đang ở cùng nhà nghỉ trong thị trấn với cậu.

Thấy em người yêu tính đi một mình, y liền giở cái giọng điệu tội nghiệp ra: “Cho anh đi với.”

Sầm Úc chỉ qua quýt xua tay, rồi cứ thế chống nạng tiến thẳng về phía trường Mỹ Mãn…Cậu vẫn nhớ mình còn một nhiệm vụ đang dở dang, chưa chuồn khỏi đây được.Dạo này con mèo ú cứ lăn ra giả chết miết.

Nó còn quyết tâm “chuộc lỗi” bằng cách hứa hão suốt ngày, cam đoan rằng thế giới sau sẽ là kèo thơm, đúng chuẩn đi du lịch chill chill luôn!Sầm Úc vừa đi được mấy bước thì đã tình cờ chạm mặt Hạ Vĩnh Ninh từ phòng bên cạnh.Cậu liếc qua cây gậy ba-toong trong tay đối phương.“…”

Làm màu thấy ớn.Sầm Úc càm ràm thầm trong lòng, đoạn lại ngước lên săm soi Hạ Vĩnh Ninh từ đầu đến chân: “Chưa về à?”

Sao mình nhớ tên này vừa tỉnh dậy là đã được trợ lý rước về thủ đô chữa tiếp rồi cơ mà…Thế quái nào mới có hai tuần không gặp, cha nội lại vác mặt tới cái nhà nghỉ rách này chi vậy?!Hạ Vĩnh Ninh không mảy may ngạc nhiên khi thấy Sầm Úc.

Vết thương của anh ta nhẹ hơn nên đã được tháo bột, tuy đi còn chưa vững nhưng cũng túc tắc được vài bước.“Thì… cứ nghĩ bụng là nên tạt về xem thế nào.”

Hạ Vĩnh Ninh đăm chiêu một lát rồi đáp.Đương nhiên đó không phải lý do duy nhất, nhưng giờ lấy cớ này cũng được.“Cũng phải.”

Sầm Úc gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.Hai người họ có một phần ký ức thừa mà những người khác không hề nhớ.

Chắc Hạ Vĩnh Ninh cũng đang tò mò, muốn xem dãy nhà học anh ta tài trợ ở dòng thời gian này trông ra sao.⭒°.

݁✮

Vừa đến cổng trường Mỹ Mãn, Sầm Úc đã bắt gặp một người hết sức quen thuộc.

Giang Thoan cũng ở đó, một tay treo lủng lẳng trong lớp bột trắng toát.“…”

Thế này là sao đây?

Bộ ba anh em bó bột à?Sầm Úc mải suy nghĩ vẩn vơ, còn Giang Thoan thì đang lân la bắt chuyện với bác bảo vệ.

Trông thấy hai thằng cốt cũ, hắn ta tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt.Sầm Úc chỉ im lặng quan sát bác bảo vệ lạ hoắc trước mắt.

Một lúc sau, bác mở cho họ một cái cổng phụ, dặn cả bọn đi nhanh về nhanh.

Chắc bác thấy ba đứa tàn tật mà vẫn ráng lết xác tới thăm trường nên cảm động đây mà.Sầm Úc đứng chống nạng, ngước mắt nhìn dãy nhà học mới coóng phía trước ——Trông nó cũng hao hao như trong ký ức cậu, khác một cái là các lớp học đều có người tấp nập.

Tiếng chuông tan trường vang lên… rồi cả bọn thấy bóng dáng Nhạn Phi Loan bước ra.Sầm Úc bất giác nhìn xuống đôi chân của thầy Nhạn.Ở dòng thời gian này, chân thầy không bị làm sao cả.Nhận ra ba cậu học trò cũ, thầy Nhạn không giấu được được vẻ vui mừng.

Vốn dĩ thầy cũng tính đi họp lớp, nhưng vì phải dẫn đội tuyển đi thi đột xuất nên đành lỡ hẹn.Ai ngờ chưa bao lâu sau đã nghe tin lũ bùn đá tràn xuống.May mà cả đám đều tai qua nạn khỏi…

Thầy cứ có cảm giác mình đã mơ nhiều chuyện lắm, mà tỉnh dậy thì chẳng còn nhớ được gì sất.“Dãy nhà cũ đâu rồi ạ?”

Bất chợt, Sầm Úc tò mò cất tiếng hỏi.Khác hẳn với cảnh tượng trong “giấc mơ” kia, trường Mỹ Mãn bây giờ chỉ có hai dãy nhà mới cáu, tuyệt nhiên chẳng còn chút dấu vết nào của khu nhà cũ kỹ năm xưa.Nghe Sầm Úc hỏi, thầy Nhạn thoáng chút bùi ngùi.

Thầy kể: “Tầm mấy năm trước, chỗ này cũng bị sạt lở một trận.

May là trúng đợt nghỉ hè nên không có thiệt hại về người.”

“Dãy nhà cũ bị sập, nhưng được cái bà con trong làng ngoài xóm cùng chung tay quyên góp, rồi thằng bé Vĩnh Ninh lại tài trợ thêm một khoản.”

“Dọn dẹp xong thì người ta xây luôn dãy nhà mới ngay trên nền đất cũ.”

Hạ Vĩnh Ninh không ngờ mọi chuyện ở dòng thời gian này lại như thế.Anh ta liếc nhìn dãy nhà học “do mình bỏ tiền xây”, khiêm tốn gật đầu: “Giúp được cho trường là tốt rồi ạ.”

Thầy Nhạn cười sang sảng, vỗ vai từng thằng một: “Mấy đứa cứ đi xem thoải mái nhé.”

“Trên tầng ba có mấy lớp đang ôn thi, còn lại thì trống cả.”

Thầy liếc về phía nền đất cũ: “Bên đó giờ là khu thí nghiệm, cũng chẳng có ai đâu.”

Nói rồi, thầy có vẻ vội nên đi luôn.Giang Thoan để ý thấy Sầm Úc cứ dán mắt vào chân Nhạn Phi Loan từ nãy đến giờ.

Hắn ngứa miệng hỏi ngay: “…Chân thầy Nhạn sao thế?”

“Không có gì đâu.”

Sầm Úc tỉnh bơ đáp: “Tự dưng thấy xúc động thôi… chân thầy xịn thật đấy.”

“?”

Giang Thoan lập tức liếc xuống cái chân bó bột của cậu chàng, trong đầu tự hỏi không biết thằng này đang ghen ăn tức ở hay có ẩn ý nào khác.Chỉ riêng Hạ Vĩnh Ninh là hiểu Sầm Úc đang nói gì, anh ta bèn khẽ bật cười thành tiếng.Thấy cả hai đứa đều cười cười, Giang Thoan ngơ ngác hỏi: “Hai cậu lại giấu mình chuyện gì đúng không?”

Hắn bước thêm vài bước, vừa lúc ra đến sân bóng rổ.

Tiếc là giờ chẳng có quả bóng nào…Giang Thoan nhìn cái tay què của mình, rồi lại liếc sang hai “đồng chí” thương binh bên cạnh, bất giác cũng thấy hơi buồn cười.“Tự dưng thèm làm một trận bóng như ngày xưa ghê.”

Giang Thoan khẽ cựa quậy cánh tay đang bó bột: “Cơ mà giờ bó tay đúng nghĩa rồi.”

Sầm Úc chỉ nhún vai.Ngay lúc đó, Hạ Vĩnh Ninh bỗng lấy một quả bóng rổ mini từ trong túi quần ra.Anh ta tung nó lên xuống vài lần, hỏi: “Làm một ván chứ?”

Mặt Giang Thoan tức khắc hớn hở thấy rõ.

Sầm Úc thì chống nạng, mắt liếc ngang liếc dọc rồi ngoắc tay thách thức: “Đừng có mà khóc đấy nhé.”⭒°.

݁✮

Lúc Bùi Hằng Quân đủng đỉnh bước tới, cảnh tượng đập vào mắt y là ba tên thương binh đang chơi bóng rổ với tốc độ rùa bò…

Sầm Úc vừa cướp được quả bóng bé tí, định bụng làm một cú úp rổ thì mới nhớ ra cái chân què của mình.Thế là cậu đành nhón lên, dùng cổ tay đẩy nhẹ quả bóng đi.“Bốp!”

Bóng vào rổ.Rơi xuống mặt sân.“GG.”

Sầm Úc hất cằm về phía hai kẻ bại trận.Giang Thoan đang cố kèm chặt Hạ Vĩnh Ninh, thấy thế thì cũng bỏ cuộc luôn.

Hắn vén vạt áo, lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Thôi nghỉ, hai cậu cứ chơi đi.”

Đoạn, Giang Thoan bước tới nhặt quả bóng nhỏ xíu lên.Tạng người hắn vốn đã to con, nên quả bóng mini nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay lại càng trông như món đồ chơi tí hon.Giang Thoan đăm đăm nhìn nó, bất giác nắn bóp vài cái.Hắn ngước lên cột rổ trước mặt, chợt nhận ra trường mình cũng biết tính toán phết.

Bằng chứng là cái cột rổ này vẫn y nguyên như cũ, vẫn là cây cột mà hồi xưa cả bọn hay kéo nhau ra chơi.Chả hiểu sao nó lại thoát được kiếp nạn năm đó…Giờ đây, cả khoảng sân chỉ còn hai bóng người.Giang Thoan quay lại nhìn Sầm Úc, hệt như vô số lần hắn đã từng ngoảnh đầu ở những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường.

Và lúc nào cũng vậy, hắn cũng cất lên cùng một câu hỏi:“Sầm Úc ơi, đi ném bóng không?”
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (37)


Chương 113.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

“Sầm Úc ơi, nay qua nhà mình chơi không?”

“Sầm Úc ơi…”

Giang Thoan vô thức bóp nhẹ quả bóng trong tay, khẽ khàng gọi: “Sầm Úc.”

Thấy đối phương cứ tần ngần như muốn tâm sự, Sầm Úc liền dừng bước, chờ xem hắn định nói gì.Nhưng đúng lúc ấy, Giang Thoan chợt bắt gặp bóng hình Bùi Hằng Quân đang đứng đợi ngoài cổng.…

Ánh mắt họ vô tình chạm nhau, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.Giang Thoan lập tức quay lại, mỉm cười với Sầm Úc: “Thôi để bữa sau đi.

Chừng nào chân cẳng lành lặn rồi mình chơi tiếp.”

Trong cơn mơ dài triền miên chẳng một lối thoát thân ấy, hắn đã luôn muốn hỏi Sầm Úc rằng: Bùi Hằng Quân là bạn thân nhất của cậu, vậy còn mình và Hạ Vĩnh Ninh thì sao?Hay đúng hơn là… còn mình thì sao?Giữa miền mộng mị, mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo…

Để rồi khi bừng tỉnh, thấy Sầm Úc đang nằm ở giường bên cạnh, Giang Thoan mới bất giác thở phào.Tiếc rằng, những lời khi ấy vẫn chưa kịp ngỏ, những rung cảm năm xưa nay đã chẳng còn dịp tỏ.

Giờ nói ra có còn nghĩa lý gì nữa đâu.Giang Thoan ném quả bóng đồ chơi cho Sầm Úc: “Để bữa nào mình qua chỗ cậu.”

Nói đoạn, hắn liếc sang Hạ Vĩnh Ninh.

Anh ta vẫn giữ vẻ điềm nhiên như cũ, bước đi cũng chẳng hề vội vã.

Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, Hạ Vĩnh Ninh đã khẽ gật đầu một cái.Có lẽ, trong lòng cậu ta cũng đầy tiếc nuối.Giang Thoan nghĩ bụng.Chỉ là, cậu ta sẽ không bao giờ để lộ những điều đó ra ngoài mà thôi.⭒°.

݁✮

Sầm Úc lẳng lặng tìm đến khu thí nghiệm.Tiếng nạng lộc cộc gõ xuống sàn, vang vọng giữa gian nhà vệ sinh trống hoác.Dừng lại ngay bồn rửa tay, cậu lấy một trái táo với con dao nhỏ trong túi ra.

Sau khi đóng cửa lại, Sầm Úc bắt đầu gọt vỏ trước gương.Giờ không phải nửa đêm, nhưng chủ yếu là làm cho có lệ thôi.

Chẳng có gì phải xoắn cả.Y như rằng, chỉ một loáng sau, dải vỏ táo đã được một bàn tay vô hình nào đó nhặt lên.Cùng lúc đó, bóng dáng Vu Thịnh cũng dần dần hiện ra trước gương.Vẫn là gã với áo sơ mi và quần tây, sau lưng thì đen kịt một màn đêm đặc quánh.

Gã chỉ khẽ nhúc nhích ngón tay, quả táo của Sầm Úc liền bị hút vào trong gương.“Em ước gì nào?”

Sầm Úc đặt con dao sang một bên, cất lời: “Chuyện hôm trước anh nói… tôi đã nghĩ kĩ rồi.”

“Tôi vẫn không muốn ở lại đây cho lắm.”

Sầm Úc thẳng thắn thừa nhận.Vu Thịnh điềm nhiên cắn một miếng táo, dường như chẳng mấy bất ngờ.Sau khi đã phá đảo toàn bộ câu chuyện, profile của nhân vật Vu Thịnh cũng tự động hiện lên trong đầu Sầm Úc ——Gã ta là kẻ nằm trong ngôi mộ dưới dãy nhà học kia.

Chính vì vậy, gã không tài nào bước chân ra khỏi phạm vi trường Mỹ Mãn được.

Tuy đúng là lần trước mọi người đã thấy Vu Thịnh đến nhà Giang Thoan và cả bọn, nhưng đó chỉ là chuyện trong “mơ” mà thôi.Còn Sầm Úc là con trai bác Sầm, sống trong phòng bảo vệ từ bé nên mới quen biết Vu Thịnh.Đọc xong toàn bộ kịch bản, Sầm Úc gào lên thật to trong bụng: Đúng là ảo ma Canada!⭒°.

݁✮

Vào dịp nghỉ hè.Hồi Sầm Úc chín tuổi, cậu đang đi lon ton giữa hành lang vắng hoe thì bất ngờ chạm mặt Vu Thịnh đang ngồi vắt vẻo trên bàn…Cậu mon men tiến lại gần, định hù cho gã kia giật mình.

Ai dè gã bỗng dưng ngoảnh đầu lại, làm cậu mới là đứa đứng tim.“Hết cả hồn hà!”

Sầm Úc mách tội trước, rồi liếc nhìn Vu Thịnh: “Anh làm gì ở đây thế?”

“Nghỉ hè cấm vào trường đó nha!”

“Thế sao nhóc lại vào được?”

Vu Thịnh hỏi ngược.Tất nhiên, gã biết tỏng nhóc con này là ai.“Thì em sống ở đây mà.”

“Ta cũng vậy.”

Vu Thịnh đáp ngay.“?”

Sầm Úc cau mày nhìn gã chằm chằm: “…Bộ anh là bảo vệ mới ạ?”

“…”

Đến cả Vu Thịnh cũng phải sững người trước câu hỏi của cậu nhóc.“Anh chỉ gác cổng thôi hay đi vòng vòng canh sân trường nữa ạ?”

“Ta là ma.”

Vu Thịnh nói tiếp: “Sống dưới lòng đất.”

Sầm Úc vẫn nhíu chặt hàng mày, chẳng biết là đang ngơ ngác không hiểu hay là lười biếng chả thèm quan tâm.

Cậu ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi gật gù: “…Ồ, thế thì anh cũng trâu bò phết đấy.”

Vu Thịnh bó tay.

Cái câu “trâu bò phết” là khen mình là ma, hay khen chuyện mình sống dưới đất nghe rất “trâu”?Nghỉ hè, Sầm Úc đang buồn thiu vì chẳng có ai chơi cùng.

Thế mà từ dạo quen được “ông anh bí ẩn” trong trường, cứ dăm bữa nửa tháng là cậu nhóc lại đi tìm anh trai chuyên sống dưới lòng đất này.Thỉnh thoảng, Sầm Úc còn rủ Vu Thịnh ra ngoài chơi.“Ta không ra ngoài được đâu.”

Vu Thịnh nói.

Thấy mặt cậu nhóc đỏ bừng bừng vì nóng, gã liền áp tay lên trán cậu.Một cảm giác mát lạnh tức thì lan toả, Sầm Úc thầm thán phục trong bụng: đỉnh của chóp, đúng là anh bạn trâu bò nhất của mình!Nhiệt độ cơ thể mà cũng điều khiển được mới hay!“Sao lại không ra ngoài được?”

Sầm Úc vừa hỏi vừa bẻ đôi que kem, chia cho Vu Thịnh một nửa.Vu Thịnh liền đưa tay nhận lấy.Gã không ăn được.

Gã thừa biết cậu nhóc đưa cho mình để nhờ làm “tủ lạnh”, giữ cho que kem không bị chảy nước giữa trời hè oi ả mà thôi.“…Không biết.”

Vu Thịnh đáp.Gã thật sự bị trói chân trong phạm vi ngôi trường này.Sầm Úc vừa cắn kem, vừa liếc trộm nửa que còn lại trên tay Vu Thịnh.

Thấy nó vẫn y nguyên, cậu nhóc khoái chí gật gù.“Anh tên gì?”

“Vu Thịnh.”

“Viết sao dợ?”

Vu Thịnh bèn viết tên mình vào lòng bàn tay Sầm Úc.Sầm Úc ngậm que kem, ngại không dám thú nhận là mình chẳng hiểu gì sất.

Thế là cậu bèn nảy ra một ý ——“Hay là em đặt cho anh một cái tên khác nha.”

Sầm Úc gật gù: “Cho dễ viết ấy mà.”

Vu Thịnh biết tỏng cậu nhóc có đọc được gì đâu, nhưng vẫn chiều theo.

Gã cầm que kem, nhìn cậu bé ngồi bên cạnh: “Biệt danh gì nào?”

Sầm Úc ra hiệu cho Vu Thịnh xòe tay ra.Vu Thịnh liền chìa lòng bàn tay ra trước mặt cậu ——“Bé Ngọc!”

Sầm Úc reo lên: “Đấy, dễ viết mà đúng không!”

Vu (于) và Ngọc (玉)…

Vu Thịnh thấy họ của mình còn dễ viết hơn, nhưng cũng chẳng buồn bắt bẻ làm chi.

Gã chỉ khẽ gật đầu cho qua chuyện.“Mà anh cứ yên tâm.”

Đánh chén xong que kem của mình, Sầm Úc chộp luôn nửa còn lại từ tay Vu Thịnh: “Mai mốt em lên đại học rồi, em sẽ dắt anh ra ngoài đi đây đi đó cho biết.”

Vu Thịnh nghe thế thì chợt thấy buồn cười, nhưng vẫn đáp lại: “Được, vậy ta chờ đến ngày nhóc dẫn ta đi.”

Ấy thế mà cuối hè năm đó, Sầm Úc bỗng đổ bệnh nặng.

Dân làng xì xào bảo rằng cậu bị “ám”.Sau khi được bác Sầm đưa đi làm lễ cúng bái, Vu Thịnh lại ghé qua tìm Sầm Úc như thường lệ.

Nhưng cậu nhóc đã không còn nhìn thấy gã nữa.Một hôm, có đứa bạn đến hỏi thẳng:“Này, Sầm Úc, nghe đồn mày bị nhập hả?”

Vu Thịnh nhìn Sầm Úc cau có đáp lại bạn mình: “Ám với chả nhập.”

“Trên đời này làm quái gì có ma!”

Vu Thịnh đứng ngay sát bên, nhưng Sầm Úc của lúc này đã chẳng còn nhìn thấy gã nữa rồi.⭒°.

݁✮

Nhớ lại chuyện ngày xưa, Sầm Úc tự dưng thấy sượng trân hết sức.Dù biết không phải mình cố tình, nhưng ngẫm lại vẫn thấy bản thân chẳng khác nào thằng tồi chuyên đi hứa hão.Sầm Úc vội đánh trống lảng: “Mấy món quà donate trên livestream cũng là của anh hết à?”

Vu Thịnh chỉ lẳng lặng nhìn cậu chàng, đáp: “Ừ.”

“…Anh lấy đâu ra tiền thế?”

Sầm Úc hỏi tiếp: “Chắc mấy app livestream không nhận tiền âm phủ đâu ha.”

“Tôi có đồ tuỳ táng.”

Sầm Úc: “…”

Bầu không khí trong nhà vệ sinh lại chìm vào tĩnh lặng.Một lúc sau, Vu Thịnh mới là người phá vỡ sự im lìm đó: “Em quên cũng chẳng sao cả.”

“Đằng nào thì cũng chỉ có mình tôi nhớ.”

Gã vẫn nhìn Sầm Úc chằm chằm: “Lời con nít gió thổi là bay, tôi biết chứ.”

Đệt!

Sao càng nghe càng thấy mình giống mấy thằng cha vô trách nhiệm thế này!Sầm Úc thầm chửi thề trong bụng, đoạn nói với Vu Thịnh: “Tôi đã nghĩ ra điều mình muốn ước rồi.”

Cậu nhìn thẳng vào Vu Thịnh trong tấm gương ——“Điều ước của tôi là thực hiện mong muốn của bé Ngọc.”

“Đưa Vu Thịnh rời khỏi trường Mỹ Mãn, lên thành phố ngắm nhìn thế giới ngoài kia.”
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (38)


Chương 114.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

Vừa định buông lời chê Sầm Úc viển vông, Vu Thịnh đã thấy cậu chàng chìa tay về phía mình.Gã ngập ngừng nhìn đối phương giây lát, rồi cũng chầm chậm bay ra khỏi tấm gương…Sầm Úc liền nắm lấy tay gã, kéo hẳn ra ngoài.

Nhưng ngay khi vừa bước tới cửa khu thí nghiệm, cả hai bất ngờ đụng mặt Hạ Vĩnh Ninh.Ánh mắt anh ta lơ đãng quét qua Vu Thịnh đang được Sầm Úc dắt đi.

Vì cũng có thêm một dòng ký ức giống hệt Sầm Úc, anh ta đã biết tỏng kẻ này không phải con người từ lâu.“…Cậu lại ước nữa à?”

Hạ Vĩnh Ninh buột miệng hỏi.Sầm Úc ngẫm nghĩ một chốc rồi đáp: “Chắc vậy?”

Thấy rõ sự lo lắng trong đôi ngươi đối phương, cậu vội trấn an: “Không sao, không phải như cậu nghĩ đâu.”

Đúng lúc đó, Giang Thoan đang bước xuống cũng tình cờ bắt gặp cả ba bọn họ.

Nhìn sang Vu Thịnh, nét mặt hắn thoáng chút ngơ ngác: “…Cậu trông quen quen.”

Hắn cứ có cảm giác đã gặp người này ở đâu rồi.Nhưng vắt óc nghĩ kỹ thì… lớp mình làm gì có ai như vậy.“Ảo giác thôi, ảo giác cả đấy.”

Sầm Úc vội cắt ngang dòng suy tư của Giang Thoan.

Cậu cũng đã thấy Bùi Hằng Quân đang đứng chờ sẵn bên ngoài, bèn lên tiếng đề nghị: “Ra xem thử không?”

Vu Thịnh đăm đăm nhìn xuống đôi tay mình.

Rồi dưới ánh mắt chuyên chú của Sầm Úc, gã mới từ từ rảo bước đến cổng trường.

Gã cứ đứng tần ngần ra đó một hồi lâu, đến độ bác bảo vệ cũng phải tò mò hỏi: “Ủa, mới nãy có ba đứa thôi mà?”

“Cậu trai này ở đâu ra vậy?”

“Ha ha, hiểu lầm thôi bác ơi.”

Sầm Úc vội chạy tới chữa cháy: “Người quen của thầy Nhạn ấy mà.”

Bác bảo vệ định nói hôm nay thầy Nhạn đi có một mình.

Nhưng ngay khoảnh khắc chạm mắt phải Vu Thịnh, vô số ký ức không nên tồn tại bỗng ùa về trong đầu bác.

“…À, ra là người quen của thầy Nhạn.”

Bác gật gù rồi quay về ghế ngồi.“Bảo sao chưa gặp cậu này bao giờ.”

Vu Thịnh chỉ im lặng dõi theo bóng lưng bác bảo vệ.Sầm Úc chống nạng lộc cộc đi tới bên cạnh gã.

Hết chịu nổi cái kiểu lề mề rề rà của cha nội này, cậu liền đẩy mạnh một cái từ sau lưng ——Vu Thịnh còn chưa kịp phản ứng, cả người đã lảo đảo bước nửa chân ra khỏi cổng trường.Sầm Úc tựa vào cây nạng, nhướng mày nhìn đối phương: “Điều ước của anh thành hiện thực rồi nhé.”

Vu Thịnh chỉ đứng lặng yên tại chỗ.

Gã nhìn thẳng vào Sầm Úc, hồi lâu sau mới khẽ bật cười: “Ừ.”

Vu Thịnh ngẩng đầu, đưa mắt ngắm nghía ngôi trường Mỹ Mãn khang trang trước mặt: “Chỉ là… muộn màng quá.”⭒°.

݁✮

【 Chúc mừng ký chủ!!! 】 Con mèo ú bắt đầu bắn pháo giấy ì đùng trong đầu Sầm Úc.【 Sắp được té khỏi thế giới này rồi! 】Sầm Úc ngồi xổm xuống, nhìn nó chằm chằm: “Nhóc con, liệu mà nghĩ sẵn cách lấy công chuộc tội cho thế giới sau đi là vừa!”

Con mèo béo giật thột, vội vàng lảng mắt đi chỗ khác.【 Ký chủ cứ yên tâm! 】【 Đảm bảo màn sau chill cực kỳ luôn! 】 Con mèo ú nịnh nọt, cọ cọ vào chân Sầm Úc.“Hờ hờ.”

Cậu chàng đếch tin một lời nào.Sầm Úc đã về nhà cùng Bùi Hằng Quân.

Sau một thời gian dài nghỉ ngơi, cuối cùng cậu cũng được tháo bột.

Chạy nhảy thì còn hơi gượng, chứ đi đứng bình thường vẫn cứ ngon ơ.Vấn đề là, vì bùng kèo livestream quá lâu nên bên app đã bắt đầu dí, bắt cậu phải lên sóng ít nhất một buổi ——Chắc cũng nhờ Hạ Vĩnh Ninh du di cho.Đổi tên kênh xong, Sầm Úc nhanh chóng chốt lịch livestream vào đúng nửa đêm nay.

Địa điểm là một toà nhà bỏ hoang được cộng đồng mạng bình chọn.Nghe đồn từng có người thấy cả đống xác chết treo lủng lẳng ở đấy.

Và dù có lên tầng mấy đi chăng nữa, cái bóng đó vẫn sẽ luôn lơ lửng ngay sau lưng, lúc nào cũng cách đúng năm mét.Không một chút chần chừ, Sầm Úc gửi thẳng tiêu đề và địa điểm cho trợ lý mới của mình ——Vu Thịnh.【 Streamer Hàng Top: Rõ chưa? 】【 Vu: Rồi. 】Tất nhiên, Bùi Hằng Quân cũng để ý thấy Sầm Úc vừa đổi tiêu đề livestream.

Y ngập ngừng một thoáng, đoạn khẽ ngồi xuống bên cạnh bé người yêu: “Lần này em vẫn để Vu Thịnh đi cùng sao?”

Sau khi rời khỏi trường Mỹ Mãn, Vu Thịnh không còn nơi nào để đi cả.

Thế là gã bỏ tiền mua đứt luôn căn hộ ngay dưới tầng Sầm Úc, rồi qua làm trợ lý cho cậu.So với thằng Nhạc, Vu Thịnh phải là gọi “dùng bao sướng”!Mấy trò ma quỷ của gã đúng chuẩn hàng real trăm phần trăm, không phải dạng pha ke!Khỏi cần nghĩ cũng biết, kiểu gì quả live đêm nay cũng bùng nổ cho mà xem.Còn Bùi Hằng Quân bên cạnh thì tỏ vẻ cay cú ra mặt.

Cùng phận làm ma cả thôi, mình thua kém gã kia chỗ nào chứ?“…Hay là cho anh đi với bé nha?”

Y lí nhí đề nghị.“Quân dàn cảnh không đủ đô.”

Sầm Úc phán một câu xanh rờn: “Chả doạ được ai cả.”

Bùi Hằng Quân thầm nghiến răng ken két trong bụng.

Đúng là về khoản tạo hiệu ứng kinh dị, y không tài nào bì được với Vu Thịnh.Sầm Úc ngồi trên sofa, mắt tình cờ dừng lại nơi bức tranh của Bùi Hằng Quân trên tường.Sau một hồi đăm chiêu, cậu vẫn quyết định hỏi: “…Quân vẽ bức này làm gì thế?”

Bùi Hằng Quân nhìn về phía bức tranh trường Mỹ Mãn, khẽ đáp:“Anh nghĩ… nếu hồi đó bọn mình tốt nghiệp được như người ta, thì chắc cũng sẽ giống vậy.”

Sầm Úc ngắm bức tranh có đề chữ “Mùa hạ năm 2012” hồi lâu.

Mãi sau, cậu mới chống cằm, quay sang nói với Bùi Hằng Quân: “Bây giờ cũng tốt mà.”

Nghe vậy, nụ cười rạng rỡ chợt bừng lên trên môi y.“Ừa, bây giờ cũng rất tốt.”⭒°.

݁✮

Đêm hôm đó, Sầm Úc mặc một bộ đồ thoải mái rồi đi tới toà nhà ma.

Nửa tiếng trước, Vu Thịnh đã vào trong và nhắn lại một chữ “OK”.Lúc này Sầm Úc mới bắt đầu lên sóng.Chắc là do gã streamer biệt tăm biệt tích từ tám đời bỗng dưng online, khung chat lập tức sôi động hẳn lên.Sầm Úc nheo mắt lướt bình luận, đoạn đọc to một dòng ——“Ông cháu streamer lặn lâu thế, hóa ra là đi tút lại mặt tiền à.”

“…”

Sầm Úc thầm chửi một câu rõ kêu trong bụng: “Tao bị gãy chân!”【 …500 anh em ơi, có phải tôi lú rồi không?

Sao tôi nhớ ngày xưa Sầm Chó có trông thế này đâu? 】【 Chuẩn bị làm quả lọ rồi mấy chú ạ, thế đ nào nhìn cái tên nó xong tắt nắng luôn! 】【 Tự dưng thấy Sầm Chó nói muốn làm visual streamer cũng hợp lý phết á chứ… 】Chắc do có nhiều người kéo vào xem, nên chỉ một loáng đã lòi ra mấy ông chả biết trời trăng mây gió gì, vừa thấy mặt Sầm Úc là vung tay donate tới tấp.【 Stream ngoài trời cơ à?

Cũng hay đấy, anh tặng quà, chú làm vài đường cơ bản cho anh xem nào. 】【 CƯỜI ỈAAAAA, CÓ ÔNG TRẢ TIỀN KÊU SẦM CHÓ MÚA KÌAAAAA!!! 】Sầm Úc nhìn thẳng vào màn hình, trưng ra bộ mặt lạnh như tiền.

Mình có đi đập mặt xây lại quái đâu nhỉ?Còn đám fan hôm nay tự dưng lại dở chứng tâng bốc…Một là Bùi Hằng Quân, hai là Vu Thịnh bày trò thôi.Sau một hồi suy nghĩ, Sầm Úc quyết định dẹp luôn mớ bình luận kia sang một bên, bắt đầu vào việc.Đúng lúc cậu định lia camera về phía toà nhà ma, một tài khoản với cái tên 【 Xin Lỗi Xin Lỗi Em Là Đồ Ngu 】 đột ngột nhảy vào stream.Rồi ném thẳng 10 món quà to nhất vào mặt cậu.“…?”

Sầm Úc liếc nhìn cái ID, ngập ngừng đọc thành tiếng: “Cảm ơn quà của Đồ Ngu nhé.”
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (39)


Chương 115.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

【 Vãi, ai cho ông đọc tắt tên người ta thế! 】【 Tên đầy đủ là “Xin Lỗi Xin Lỗi Em Là Đồ Ngu” cơ mà! 】“Cũng same same nhau cả thôi.”

Sầm Úc đáp qua loa.Thấy tài khoản “Đồ Ngu” vừa donate quà xong là im bặt, cậu chàng bèn xâu chuỗi lại: cái ID này, rồi những người biết danh tính mình, thêm cả kiểu chơi trội vung tiền không tiếc tay nữa…

Trong đầu Sầm Úc lập tức nảy ra một cái tên.“Là chú mày à.”

Cậu vừa dứt lời, “Đồ Ngu” lập tức hiện lên trong khung chat.【 Là em đây anh. 】【 Em đúng là thằng ngu thật mà…

Cảm ơn anh. 】Sầm Úc chả mấy để bụng.

Sau vụ đó, Phạm Kiệt cũng được đưa đến bệnh viện cùng mọi người.

Nhưng nghe đâu mới nằm có ba bữa, sức khoẻ vừa đỡ đỡ một tí là hắn đã chuyển viện ngay trong đêm.Không biết là tại hối hận, hay do nhục quá không dám nhìn mặt ai.Cơ mà, Sầm Úc cũng chẳng quan tâm.Đằng nào thì cậu làm mấy chuyện này cũng chỉ vì nhiệm vụ mà thôi.Cậu liếc nhìn cái ID của Phạm Kiệt: “Thôi, chú tự biết mình ngu là được rồi.”【 ?

Streamer chất thế?

Gu tao? 】【 ANH ZAI ƠI!

ANH ƠI!

Làm ơn dùng ánh mắt khinh bỉ đó nhìn em một lần nữa đi!! 】【 Mấy má điên điên khùng khùng ở trên biến lẹ giùm cái! 】Sầm Úc mặc kệ khung chat, bắt đầu giới thiệu: “Tòa nhà Trường Hà này chắc anh em cũng biết cả rồi ha.”

“Nghe đồn trước có người tự tử ở đây.”

“Mà người đầu tiên phát hiện ra cũng là dân streamer luôn.”

Vừa nói, Sầm Úc vừa bước qua đám cỏ dại, tiến thẳng đến tòa nhà cũ kĩ.Nó trông sạch sẽ hơn hẳn những chỗ bỏ hoang khác mà cậu biết (chắc là do tai tiếng quá).

Ngay cả tầng trệt cũng chỉ lác đác vài túi rác người ta tiện tay vứt vào.“Cái ông streamer đó nghe đồn đây là nhà hoang nên mới ham hố nhảy vào làm content.”

“Nhưng mà khốn lắm, lên đến tầng 13 thì vớ ngay quả cả nhà ba người treo cổ trong phòng ngủ.”

Nói đến đây, Sầm Úc cũng vừa bước vào hẳn bên trong.

Không là biết do yếu tố tâm lý hay sao mà cậu thấy nơi này cứ trống vắng lạ thường.“Hồi đó tầng dưới là khu vui chơi trẻ em, tầng trên thì vừa ở vừa buôn bán.”

Sầm Úc tiếp tục kể: “

Sau này người ta phát hiện xây trái phép nên mới bị bỏ xó tới giờ.”

Có lẽ vì tầng trệt từng là khu trò chơi nên trên tường vẫn chi chít tranh vẽ hoạt hình: nào cừu, nào thỏ, toàn những hình thù ngộ nghĩnh dễ thương.Nhưng giữa cảnh tối vắng lặng hiện tại, cộng thêm ô cửa kính vỡ tan nát, mấy hình vẽ ấy lại toát ra một vẻ rờn rợn khó tả.Sầm Úc gài đèn pin lên ngực áo.

Một tay cầm điện thoại, tay kia lần vào trong túi, cậu rút một cây búa ra.【 Ủa??

Mắt tao lác à bây?

Streamer vừa lôi cái gì ra thế? 】【 Báo cáo, hình như là cây búa nhà em hay dùng để sửa đồ 😊 】【 Tưởng phải lấy kiếm gỗ đào hay la bàn gì chứ, ai dè lại xách theo búa?? 】Sầm Úc liếc qua khung chat: “Con hàng này được anh mang đi độ rồi đấy.”

Độ bằng cách phang thẳng vào đầu Vu Thịnh…

Để kịch bản trông không bị giả trân, cậu đã dặn Vu Thịnh cứ tự nhiên diễn, không cần báo trước sẽ xuất hiện ở tầng nào.Lúc này, sảnh chính của tầng trệt vắng tanh như chùa Bà Đanh.

Ngoài vệt đèn pin trên ngực áo và ánh sáng lờ mờ từ màn hình điện thoại, bốn bề chỉ có bóng tối bao phủ.Nghe đồn con ma hay úp sọt từ sau lưng, Sầm Úc bèn chĩa thẳng máy quay về phía mình.Giữa màn đêm mịt mùng, vạn vật đều chìm trong hư ảo.Trong khung chat, đã bắt đầu có người rén ——【 Hay là streamer té lẹ đi cho lành! 】Chủ nhân của dòng bình luận này là một người qua đường, thấy cái tít và quả donate khủng của “Đồ Ngu” nên mới mò vào xem.【 Trước tui coi cả đống streamer tới đây rồi, chỗ này nặng vía lắm! 】【 Mang cả thầy cúng theo mà vẫn toang như thường! 】Thấy fan ruột của Sầm Úc vẫn còn ngờ vực, người này liền kể ra vài ví dụ.【 Biết hai cha nội này không?

Livestream xong là lên cơn điên luôn. 】【 Một ông còn nhảy lầu nữa đấy…

Trước khi nhảy cứ lảm nhảm là có người đứng sau lưng. 】Nghe đến đây, dân tình trong kênh được một phen chết khiếp.Sau đó, chắc có mấy fans tò mò đi tra thử, xong tá hỏa nhận ra cha kia nói thật chứ không hề chém gió.

Thế là cả đám bắt đầu réo kêu Sầm Úc mau mau chuồn lẹ.Chỗ này quá hung hiểm.Sầm Úc vẫn còn nhớ tin nhắn của Vu Thịnh.

Nếu gã chưa cảnh báo gì, thì chắc cũng không đến nỗi nào.Cậu vừa lướt thêm vài bình luận thì chiếc điện thoại phụ trong túi bỗng rung lên.Và chính khoảnh khắc cậu cúi xuống nhìn, một cái bóng treo lơ lửng bỗng hiện lên ngay trên màn hình live.【 ÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!!

ÔNG ƠI NHÌN TRÊN ĐẦU ÔNG KÌA!!!! 】【 CHẠY NGAY ĐI!!!

CHẠY MAU LÊN!!

NÓ Ở NGAY SAU LƯNG ÔNG LUÔN ĐÓ!!!!!! 】Sầm Úc đang mải cúi đầu, nên tất nhiên là chả thấy được khung chat đang la làng ỏm tỏi…

Trong mắt người xem, cậu streamer vẫn đang cặm cụi tìm tòi, trong khi cái bóng lủng lẳng phía sau thì cứ từ từ rút ngắn khoảng cách.Như thể đang vờn con mồi, nó không áp sát ngay.Nó chỉ lặng lẽ dừng lại, cách Sầm Úc đúng năm mét.Nhưng từ góc quay hiện tại, khán giả trong kênh có thể nhìn rõ như ban ngày: một gương mặt trắng ởn, và một đôi mắt đen ngòm không có tròng trắng.【 ÁÁÁÁÁ!!!! 】【 ĐỪNG CÚI ĐẦU NỮA CHA NỘI ƠI!! 】【 ADMIN ĐÂU!!!

ALO GẤP CHO ỔNG COI!!! 】Admin kênh của Sầm Úc cũng tá hỏa trước cảnh tượng kinh hoàng này.

Anh ta đang luống cuống định gọi vào số cậu đã đăng ký, thì thấy cậu streamer lôi chiếc điện thoại thứ hai ra.Sầm Úc liếc qua dòng tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ của Vu Thịnh:【 Quay đầu lại đi. 】Quay đầu ư?Dù có chút ngạc nhiên, nhưng Sầm Úc vẫn quyết định làm theo.Dân tình trong kênh chỉ biết trố mắt nhìn cái bóng kia đã lù lù sau lưng Sầm Úc chưa đầy một mét.

Thế mà ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này, cậu chàng còn định quay đầu lại ——【 ĐẬU MÁ!

ÔNG CHÁU LÀM CÁI QUÁI GÌ ĐẤY!!! 】【 CẢ NHÀ ƠI!

Em vừa nghĩ ra một chuyện kinh dị vl… có khi nào “nó” điều khiển cái điện thoại, nhắn tin dụ streamer không? 】【 Thôi im đi cha, sợ ếu chịu được 😖 】Ngay khoảnh khắc Sầm Úc vừa quay đầu nhìn, màn hình live đột nhiên giật lag liên tục.

Khi hình ảnh ổn định trở lại, khán giả đã thấy phía bên kia ống kính lòi đâu ra thêm một người nữa.“Anh vừa gọi tôi à?”

Sầm Úc hỏi.Vu Thịnh khẽ gật đầu, rồi bóp chặt con ma treo cổ đang nắm trong tay.Vì chỗ gã đứng chìm trong bóng tối, nên Sầm Úc không hề nhận ra trên tay gã còn đang lủng lẳng một vật gì đó…‘Tha mạng, tha mạng…’Thứ đó đang thều thào van xin.Vu Thịnh chẳng thèm liếc nó lấy một cái.

Dám giả danh ta để nhắn tin cho Sầm Úc… thứ này đúng là chán sống rồi.Nghĩ đoạn, gã siết tay thật mạnh.

Con ma treo cổ liền hoá thành tro bụi chỉ trong tích tắc.Lúc này, Vu Thịnh mới ung dung phủi tay, gật đầu với Sầm Úc: “Ừm.”

Khung bình luận lập tức nhao nhao lên như ong vỡ tổ, không ai ngờ lại có sự xuất hiện của một anh chàng đẹp trai với vibe thư sinh thế này.

Dân tình spam chat ầm ầm, đòi info cho bằng được.Sầm Úc ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Trợ lý mới nhà anh đấy.”
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (40)


Chương 116.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

【 Nhóc Nhạc: Thấy người ta đẹp trai là cho em ra rìa luôn đúng hông?! 】【 Anh trợ lý ơi cho bé xem cận mặt cái nào! 】Sầm Úc liếc qua yêu cầu trong khung chat, đoạn chĩa thẳng camera về phía Vu Thịnh.

Cùng lúc đó, cậu đứng nép ngoài khung hình, thì thầm với đối phương:‘Chuẩn bị xong cả rồi chứ?’Vu Thịnh khẽ gật đầu.Gã đọc lướt vài bình luận trên màn hình ——【 Anh zai với chủ thớt là gì của nhau á?!

Sao lại để Sầm Chó bóc lột sức lao động thế kia! 】Vu Thịnh đáp: “Là kiểu… người trông em ấy lớn lên thôi.”【 Anh trợ lý nhiêu tuổi zị?

Ăn nói gì nghe già khú đế… 】Vu Thịnh nhíu mày, cố lục lại trí nhớ xem mình bao nhiêu tuổi…

Nhưng rồi gã cũng chỉ lắc đầu với camera: “Không nhớ nữa.”

Sầm Úc ngó vào xem: “Mấy chú bớt hỏi tào lao bí đao đi.”

Xong, cậu quay sang dặn dò Vu Thịnh: “Anh cũng không cần phải trả lời hết đâu.”

Sầm Úc ra hiệu cho Vu Thịnh lùi lại phía sau, còn mình thì tiếp tục giơ điện thoại livestream…

Cả hai đã rời tầng trệt, bắt đầu đi ngược lên các tầng trên của tòa nhà Trường Hà.“Mấy chú bảo chỗ này ghê lắm hả?”

Sầm Úc liếc khung chat, thấy dân tình vẫn đang rôm rả bàn tán về cái bóng lúc nãy.Cậu ngờ vực nhìn đám bình luận: “Hay là hùa nhau vào troll anh đấy?”

Khu comment lập tức dậy sóng ——【 Ai lừa ông đâu!!

Thật một trăm phần trăm nha!!

Ban nãy có con ma treo cổ cứ lù lù bám theo ông đấy! 】【 Mà lúc ông quay lại á, dãi nó còn suýt nhỏ xuống cả người ông nữa cơ! 】Sầm Úc bất giác thấy lợm giọng trước màn miêu tả sống động này: “Gì gớm vậy ba, lưỡi liếc lòng thòng nước miếng ròng ròng hả?”

“Kể tiếp đi.”【 Cái tự nhiên đứng live luôn! 】【 Chuẩn!

Màn hình đang lag tung chảo thì anh trợ lý xuất hiện! 】Đọc đến đây, Sầm Úc chợt khựng lại.

Cậu nghiêng đầu nhìn Vu Thịnh đang đi ngay phía sau mình: “Lúc nãy anh tới có thấy gì không?”

“Thấy gì cơ?”

Vu Thịnh trưng ra bộ mặt khó hiểu, tay thì tiện thể bóp nát mấy cái bóng đen đang thập thò ở tầng một.Gã để ý thấy trong toà nhà này có hơi bị nhiều “thứ”…

Không chỉ mỗi đám “cư dân” cũ, mà còn lảng vảng thêm vài kẻ ăn mặc như dân đi phượt, tay cũng lăm lăm điện thoại và đồ nghề livestream.Chắc là “đồng nghiệp” của Sầm Úc đây mà.Sau một thoáng đắn đo, Vu Thịnh quyết định giấu nhẹm đi.

Gã đáp: “Không có gì.”

Nghe thế, Sầm Úc quay lại ống kính ngay, oang oang nói: “Anh trợ lý bảo không thấy gì hết nhé!”【 …Hay là chỉ có camera mới quay được nó thôi? 】Dân tình trong chat cũng bắt đầu hoang mang.Vấn đề là cái thứ đó nhìn real vãi, chả giống đống đạo cụ phèn mà Sầm Úc hay mua sỉ trên mấy web Tàu với giá vài đồng bạc gì cả.

Trông sống động y như thật, lại còn lơ lửng trên trần nhà nữa…Chẳng lẽ Sầm Úc phất lên rồi à?

Đầu tư hẳn máy chiếu 3D luôn?

Chơi lớn vậy sao??Dân tình trong kênh nghĩ muốn nổ não cũng không ra.

Thậm chí có đứa còn cap màn hình, đăng tus kêu gọi năm trăm anh em vào mổ xẻ xem đây là ma thật hay kỹ xảo dàn dựng của streamer đã đạt đến trình độ thượng thừa!Giữa mớ bình luận đó, chỉ có mỗi anh bạn “Đồ Ngu” là vẫn nhiệt tình cổ vũ, khen Sầm Úc đỉnh cao, đúng chuẩn pro player đẳng cấp thực sự!Sầm Úc nhìn mà nhức nhức cái đầu.Đã thế comment của cha nội đấy còn có hiệu ứng màu mè hoa lá hẹ, muốn lờ đi cũng không được…Đúng lúc đó, một tài khoản mới toanh đột ngột xuất hiện trong kênh live.

Không avatar, ID thì chỉ là một chuỗi ký tự mặc định: hwuhdeuwhu.Ông anh ID lỗi này vừa vào là spam luôn 30 món quà to nhất, không nói năng gì.Hiệu ứng quà tặng loè loẹt lập tức phá tan bầu không khí lạnh gáy ban nãy.

Sầm Úc không ngờ vẫn còn có người chịu vung tiền cho mình (ngoài thằng công tử bột Phạm Kiệt kia ra).【 ?

Streamer flop lên đời à bây?? 】【 Giỡn hả trời, đi thẩm mỹ về cái là kéo được view liền?? 】【 Đúng là điểm check-in hot hit có khác, vậy mà cũng có người mò tới?! 】Và rồi, Sầm Úc trơ mắt nhìn cái ID lỗi dài ngoằng kia đổi thành một chữ duy nhất: Hạ.“…”

Vòng tới vòng lui, té ra cũng là người quen cả.Sầm Úc liếc qua màn hình, nói với Hạ Vĩnh Ninh: “Cảm ơn nhé.”【 Hời hợt thế!

Anh Hạ mau chỉnh đốn lại ổng đi! 】【 Hạ: Giờ mới thấy livestream, chỗ đó nguy hiểm vậy sao? 】Sầm Úc vừa cầm điện thoại vừa đi lên lầu.

Vì tòa nhà bị bỏ hoang nên thang máy đã hỏng từ lâu, mấy streamer trước cũng phải cuốc bộ bằng lối thoát hiểm.Cậu đá bay cái lon rỗng dưới chân, đáp lại câu hỏi của Hạ Vĩnh Ninh: “Cũng bình thường.”

“Tôi có đi một mình đâu.”

Cậu bồi thêm.Dân tình trong kênh cứ ngỡ cậu chàng đang nhắc đến anh zai trợ lý.

Chỉ mình Hạ Vĩnh Ninh mới hiểu được Sầm Úc đang nói bóng nói gió điều gì ——Tôi không đi một mình, tôi còn mang theo một con ma nữa cơ mà.Lúc này, Hạ Vĩnh Ninh đang ngồi trong văn phòng.

Thực tế, anh ta đã theo dõi livestream ngay từ lúc Sầm Úc vừa đến toà nhà Trường Hà.

Tất nhiên anh cũng đã thấy cái bóng treo cổ lởn vởn sau lưng cậu, và khoảnh khắc “giật lag” chớp nhoáng ban nãy.Anh ta đoán chắc đó không phải lỗi kỹ thuật gì sất, mà là do Vu Thịnh đã ra tay xử lý rồi.Hạ Vĩnh Ninh nhìn màn hình livestream, tay kia vô thức xoay xoay cây bút máy.

Vốn định nhắn thêm vài dòng, nhưng thấy Sầm Úc đã lên lầu, anh quyết định không làm phiền cậu nữa.Đương nhiên, Sầm Úc nào có biết Hạ Vĩnh Ninh đang xoắn xuýt điều chi trong đầu.Thấy cả đám dưới khung chat lại bắt đầu nói nhảm, cậu chàng bèn chuyển sang tập trung quan sát tầng một.Khác hẳn với sảnh chính bên dưới, tầng một là khu vui chơi của bọn trẻ.

Cả không gian rộng thênh thang được ngăn ra thành từng khu riêng, để lũ nhóc tha hồ đóng giả làm đầu bếp, bác sĩ hay bất cứ ngành nghề nào chúng thích.Sầm Úc đi đến Góc Ẩm Thực xem thử.Trên mấy chiếc bàn con con vẫn còn bày biện các bộ đồ chơi ăn uống bằng nhựa.Xa hơn một chút là vài cái bếp mini và đủ thứ nồi niêu xoong chảo khác…

Đúng chuẩn khu hướng nghiệp thu nhỏ dành cho trẻ con.Sầm Úc vừa đi được vài bước, một giọng hát đồng dao bỗng cất lên giữa không gian tĩnh mịch như tờ ——【 Ba ơi mẹ ơi, ra đây chơi với con đi. 】【 Ba ơi mẹ ơi, hôm nay ba mẹ làm em bé nha. 】【 Để con chăm ba chăm mẹ. 】“…?”

Sầm Úc giơ điện thoại lên, cứ ngỡ là ảo giác.

Ai dè đâu, tiếng hát đấy phát ra từ chính hệ thống loa của tầng một.Nhưng chỗ này bị cắt điện từ đời nào rồi cơ mà!Cùng lúc ấy, khung chat cũng lập tức bùng nổ với hàng loạt dấu chấm hỏi.

Ai nấy đều đã nghe thấy cái âm thanh không mời mà đến nọ.【 ??

Ủa alo?

Nếu quả này mà cũng là diễn thì đúng đẳng cấp Hollywood luôn! 】【 Vãi nồi!!

Chỗ này có biến căng thật rồi cả nhà ơi aaaaa!! 】【 RIP streamer nhé, anh em bọn tôi sẽ thắp hương cho ông 🙏🏻 】
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (41)


Chương 117.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

Vừa ngoảnh sang nhìn Vu Thịnh, cả cơ thể Sầm Úc bỗng bị thứ gì đó đè phịch xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.Ngay lập tức, Vu Thịnh đứng gần đấy cũng bị lôi tuột đến ngồi cùng cậu chàng.“?”

Sao bro cũng tới chung vui rồi?Dù Sầm Úc im thin thít, nhưng ánh mắt đã thay cậu nói lên cả một trời thắc mắc.Tiếng nhạc đồng dao vẫn réo rắt mãi chẳng ngưng.Kinh dị hơn cả, điện thoại của Sầm Úc còn tự dựng ngược lên ngay trên bàn.Nó cứ đứng chơ vơ như thế, không cần bất cứ điểm tựa nào, ống kính thì chĩa thẳng vào hai người đang ngồi trên mấy chiếc ghế con con.Và rồi, đống đồ hàng gần đó bắt đầu lơ lửng bay vòng quanh. 【 Để con chăm ba chăm mẹ nhé. 】Chắc tại hệ thống loa ở đây bị bỏ xó lâu ngày, nên bản nhạc cứ xen lẫn mấy tiếng nhiễu sóng xẹt xẹt.Sầm Úc hết chịu nổi, quay phắt sang hỏi Vu Thịnh:“Nghĩ cách gì đi chứ?”

Gã ta chỉ khẽ đáp lại: “Cứ đợi chúng nó ra đã.”

Gã vừa dứt lời, cả tầng một trống hoác bỗng dưng sống dậy.Hòa theo điệu nhạc đồng dao, không chỉ có đám xoong nồi gần Sầm Úc tự bay lên, mà tới cả những khu vực đóng vai bác sĩ với thầy cô cũng bắt đầu lộn xộn.Sầm Úc nhìn quanh quất, vẫn chưa hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.Rồi, cậu chỉ biết trơ mắt nhìn hai cái đĩa rỗng lềnh phềnh trôi tới trước mặt mình và Vu Thịnh ——【 Ba ơi mẹ ơi, ăn chút gì đi ạ. 】Tiếng nói mới lại vang lên từ loa phát thanh.Đúng lúc này, đôi tay cứng đờ nãy giờ của Sầm Úc bỗng cử động lại được…

Cậu khẽ nhúc nhích bả vai, nhận lấy cái đĩa nhựa đang lơ lửng trước mặt.Trên đĩa còn có sẵn một chiếc muỗng.Sầm Úc bất giác liếc sang, thấy Vu Thịnh cũng đang làm y chang.“…”

Thôi kệ, tới đâu thì tới vậy.Thế là cậu bắt đầu giả bộ, cầm muỗng múc lấy múc để vào cái đĩa trống không ——“Ừm ừm, ngon lắm.”

Sau khi vờ vịt nuốt vài ngụm không khí, Sầm Úc đặt đĩa xuống bàn: “No rồi.”

Vu Thịnh cũng bắt chước làm theo cậu chàng.Màn này coi như đã qua.

Thế nhưng, đang lúc cả hai vừa được thả khỏi ghế thì cái loa rè lại phát ra nội dung mới ——【 Ba mẹ ăn đồ con nấu nên bị đau bụng rồi. 】【 Phải đi bệnh viện ngay thôi. 】“…Đệt!”

Sầm Úc chỉ kịp buông một tiếng chửi thề cụt ngủn.

Ngay sau đó, một lực vô hình đã tức khắc túm lấy cậu, lôi xềnh xệch thẳng đến trước bàn mổ đồ chơi.Cái bàn mổ bé tí tẹo không đủ chỗ để nằm, nhưng được cái đồ nghề trông y như thật.

Sầm Úc liếc mắt thoáng qua, thấy xung quanh là đủ loại dụng cụ phẫu thuật bằng nhựa…

Rồi cậu nhíu mày, nhận ra chiếc điện thoại giữa không trung đang chĩa thẳng camera vào mặt mình ——【 Đỉnh cao!

Bom tấn điện ảnh cmnr! 】【 Cái đoạn bị lôi đi trông real vãi chưởng! 】Đúng là lũ ngáo ngơ mà, Sầm Úc rủa thầm trong bụng.Hạ Vĩnh Ninh còn thả một dòng trên khung chat ——【 Ổn không đấy? 】Chắc cha nội này cũng tưởng mình với Vu Thịnh đang diễn sâu đây mà.Sầm Úc chả hơi đâu đi đôi co với dân mạng làm chi.

Cậu quay sang ngó Vu Thịnh, thấy gã đang lẩm bẩm một mình một cõi trong góc.Mãi sau, Vu Thịnh mới lắc đầu, rồi nhìn về phía cậu.“?”

Làm trò gì thế trời?Đàm phán với không khí để cứu con tin à?Đang mải ngớ người, một con dao mổ từ đâu chui ra tự dưng bay tới ngay trước mắt Sầm Úc…

Cán dao nom như đồ nhựa, nhưng phần lưỡi lại óng ánh thứ kim loại sắc lạnh!Theo phản xạ, cậu định giơ chân lên.Nhưng thân thể đã bị khóa cứng tự bao giờ.

Sầm Úc chỉ đành trân trối nhìn con dao mổ chực chờ giáng xuống ——Đúng lúc ấy, Vu Thịnh bất thình lình xuất hiện, nhanh như chớp giật phắt con dao rồi quẳng sang một bên.Ngay khi gã ra tay, sức mạnh vô hình đang ghì chặt lấy Sầm Úc cũng đột ngột tan biến…

Cậu lồm cồm bò dậy khỏi bàn mổ, vội hỏi: “Nó ở đâu?”

Vu Thịnh chỉ về phía loa phát thanh.Rồi, ở một góc máy quay không thể ghi hình được, gã đưa tay làm động tác cứa ngang cổ.“Cái thứ đó là gì thế?”

Thấy chiếc điện thoại vẫn cứ lơ lửng, Sầm Úc liền đạp chân lên bàn mổ, giật nó xuống.Vu Thịnh ngẫm nghĩ một thoáng: “Chắc là nỗi uất hận?”

“Của đám con nít à?”

“Của cái loa.”

“?”

Sầm Úc đang cầm điện thoại cũng phải đứng hình mất mấy giây.“Anh giỡn mặt với tôi hả?”

“Để lâu thì cái gì mà chả thành tinh.”

Giọng Vu Thịnh vốn không hề nhỏ, đủ để cả kênh live nghe thấy rõ mồn một: “Với cả, chỗ này cũng có vấn đề.”

Sầm Úc bất giác liếc qua khung chat, bụng bảo dạ chắc cả đám sẽ la ó om sòm cho mà xem.Nào ngờ, phản ứng của dân tình lại hoàn toàn trái ngược ——【 Cháy vãi ò!

Dựng chuyện được của ló đấy! 】【 Streamer diễn sâu ghê, biên kịch cũng não to phết! 】“…”

Thôi kệ, hơ hơ, chấp chi ba cái đứa người trần mắt thịt này.Nghĩ đoạn, Sầm Úc cầm điện thoại, chuẩn bị đi một mạch lên tầng 13.

Lúc lướt ngang qua cái loa phát thanh (nghe đồn là đã thành tinh) kia, cậu bỗng rút cây búa ra, không nói không rằng phang thẳng vào góc trần nhà.“RẦM!”

Cây búa nện trúng màng loa trơ trọi, tạo nên một tiếng vang kinh người.

Sau cú va chạm, nó rớt thẳng xuống đất.“Đi thôi.”

Sầm Úc nói với Vu Thịnh.Cậu tiếp tục giơ điện thoại livestream, hướng thẳng lên tầng 13.Vu Thịnh lẳng lặng bước theo sau, ánh nhìn bâng quơ liếc qua cây búa đang nằm chỏng chơ dưới đất…

Bỗng dưng, nó tự động bay lơ lửng đến cạnh gã, rồi được cất vào chiếc ba lô đeo bên mình.⭒°.

݁✮

Lên đến tầng 13, Sầm Úc lập tức nhận thấy bầu không khí xung quanh trở nên đặc quánh, nặng nề tới mức nghẹt thở.Nơi này trông hệt như một khu chung cư cũ nát: vừa ra khỏi cửa thoát hiểm là một hành lang dài hẹp, hun hút chạy tít vào trong; hai bên thì san sát những căn phòng đóng cửa im lìm…“Nghe nói cái nhà mà ông streamer kia đụng phải ở ngay cuối dãy.”

Ánh đèn pin trước ngực Sầm Úc rạch một vệt sáng choang trong bóng tối thăm thẳm.Chẳng biết là do yếu bóng vía hay tại tầng 13 này có vấn đề thật, mà nãy giờ cậu cứ thấy lành lạnh sống lưng.Giữa khoảng không lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng bước chân của Sầm Úc và Vu Thịnh đều đều vang vọng.Hành lang cũng không quá dài, chỉ đi một loáng là đã tới cuối.Sầm Úc giơ điện thoại lên, thông báo với người xem: “Phía trước… chính là căn phòng đó.”

Cậu đã chuyển sang camera sau.

Giờ đây, màn hình chỉ còn lại vệt đèn pin soi tỏ hành lang và một cánh cửa đang hé mở.Khung chat bắt đầu la ó ỏm tỏi…Sầm Úc không một chút chần chừ.

Cậu quay lại nhìn Vu Thịnh, thấy gã khẽ gật đầu.Thế là cậu tiến thẳng tới, đẩy tung cánh cửa khép hờ ra ——Và trong góc phòng, đúng là có ba cái bóng…

đang treo lơ lửng trên không.
 
Đm | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê
Vào vai gã streamer chuyên đi lừa bịp (42)


Chương 118.Editor: Ang Chem.⭒°.

݁✮

“Chất vãi.”

Sầm Úc buột miệng trầm trồ.Ba cái xác được treo ngay ngắn, lủng lẳng ở một góc phòng khách.Sao bữa mình nghe đồn là nó trong phòng ngủ mà ta…Ngay khoảnh khắc ba bóng người hiện ra, cả khung chat tức khắc loạn thành một nồi cháo heo: đứa 【 Áaaaa nó ra rồi!! 】, đứa thì 【 Vãi cả đái! 】, đám còn lại thì thi nhau spam đủ thứ niệm kinh gõ mõ.Để bắt trọn khung hình, Sầm Úc đã chĩa thẳng camera về phía trước.Cậu ngoái lại nhìn Vu Thịnh lần nữa.Thấy gã gật đầu, Sầm Úc cứ thế tiến vào…Ngay khi vừa bước qua ngưỡng cửa, ba cái bóng đã lao vùn vụt về phía cậu, khoảng cách đủ gần để camera bắt nét được cả ba gương mặt trắng dã.Thậm chí, một trong số đó còn cố tình há toác miệng, thè cái lưỡi đỏ chót ra…Sầm Úc bị dọa cho giật bắn mình, bất giác lùi lại một bước.Rồi cậu thấy cái bóng đứng ngoài khung hình trông có vẻ hơi quê.

Chắc nó không ngờ quả jump scare này lại hù được cả cậu chàng.“…?”

Sầm Úc giơ điện thoại, nhìn chòng chọc vào cái bóng.Nó bay lên cao một chút, giữa lúc khung chat đang náo loạn ——【 Aaaaaa streamer ơi!!

Nó đâu mất rồi!!

Chạy đi ông dà!!! 】【 Nó bay lên kìa!

Nó sắp táp ông rồi đó!!! 】Cái bóng ngượng nghịu đưa tay làm động tác xin lỗi.“…”

Sầm Úc câm nín mất vài giây.Cậu cũng ra hiệu lại: “Không sao, bro cứ diễn tiếp đi.”

Thấy thế, cái bóng đó thở phào rõ to.

Nó lững lờ lượn về trước camera, bắt đầu làm khùng làm điên.Sầm Úc hít vào thật sâu, bật mode chém gió ——“Vãi!!

Bọn nó dí tới đít rồi!!”

“Té mauuuuuu!!”

Nói xong, cậu vắt giò lên cổ chạy sang hướng khác của tầng 13, tiện tay kéo luôn cả Vu Thịnh đang đứng hóng hớt ở cửa.Mấy cái bóng kia cũng diễn sâu ra phết, phối hợp ăn rơ từng nhịp.

Vừa chĩa cam về mình, Sầm Úc đã thấy ba con ma lững thững đuổi theo, cứ giữ nguyên một khoảng cách không đổi.“…Lời đồn chuẩn ghê anh em ơi!”

Cậu tiếp tục ba hoa chích choè.“Chạy đi đâu nó cũng bám y chang, cách đúng năm mét!!”

Thấy đã sắp hết hành lang, Sầm Úc lập tức túm lấy Vu Thịnh, ba chân bốn cẳng lao về phía lối thoát hiểm bên cạnh.“Đóng cửa!”

Vu Thịnh đóng sầm cửa lại ngay.Sầm Úc quay ra camera, vờ quệt mồ hôi trên trán: “…Thế này chắc cầm cự được một tí.”

“Mình vẫn nên chuồn lẹ thì hơn!”

“Chỗ này kinh quá!”

Dứt lời, Sầm Úc lại chạy bán sống bán chết xuống dưới.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã xuống đến tầng sáu…

Ai dè ba cái bóng kia lại lù lù hiện ra ngay trên cầu thang bộ.Khung chat lúc này đã hoảng đến mức gào khóc thảm thiết, có đứa còn bắt đầu lập bàn thờ online cho Sầm Úc.Nhưng nhờ màn rượt đuổi giật gân trông thật trân hết nấc, donate cứ phải gọi là bay rợp trời, câu thêm cả một đống dân tình hiếu kỳ nhảy vào hóng biến.Thật ra trước giờ cũng có người mò đến toà nhà Trường Hà rồi.

Mà nghe đâu ai cũng gặp chuyện lạ…Đứa nào hên thì chỉ quay được mấy cái bóng lờ mờ, rồi màn hình đen thui, ngất xỉu tại chỗ.

Mãi đến sáng hôm sau ekip mới lôi ra được.Còn đứa nào đen hơn…Thì đi luôn.Chưa có tiền lệ nào như Sầm Úc cả.

Vừa được thấy tận mắt, vừa quay full HD cận cảnh “thứ đó”.Dân tình đoán già đoán non, cho rằng cậu chàng nặng vía quá nên mới gặp phải mấy chuyện khó tin như vậy!Sầm Úc chỉ nghĩ thầm trong bụng ——Là tại anh đây bật hack đấy!Sau đó, nhờ sự phối hợp cực kỳ chuyên nghiệp của ba con ma, cả đám lại có thêm một màn rượt đuổi đặc sắc ra trò.Cắt đuôi được chúng nó ở tầng sáu, Sầm Úc mới tìm được đường về lại thang bộ.

Cậu kéo theo Vu Thịnh, hai đứa cùng chạy thục mạng xuống dưới.Thấy thời lượng live đã đủ, Sầm Úc liền bứt tốc.

Hai bước chập làm một, cậu phóng thẳng một mạch xuống tầng trệt.Ra khỏi toà nhà Trường Hà, Sầm Úc còn cố tình lia quả cam cuối, zoom thẳng mặt ba cái bóng đang nhìn trừng trừng từ cửa sổ tầng một.“…May mà thoát nạn rồi.”

Sầm Úc buông một câu chốt hạ.Rồi giữa cơn mưa quà tặng của người xem, cậu dứt khoát tắt live.Đoạn, Sầm Úc quay sang hỏi Vu Thịnh: “…Sao anh làm tụi nó nghe lời hay thế?”

Cái độ ăn ý này đúng là đỉnh thật.

Thậm chí còn biết ứng biến theo lời mình, giúp mình quay được mấy quả clip chất khỏi bàn.“Thì…”

Vu Thịnh ngẫm nghĩ một thoáng: “Thử trao đổi nhẹ nhàng chút thôi.”

Sầm Úc cũng chẳng buồn hỏi gã đã “trao đổi” kiểu gì.

Lúc này, cậu đang dồn gần hết trọng lượng lên bên chân lành.

Ban nãy gắng sức chạy thục mạng thì không sao, chứ giờ cái chân đau mới bắt đầu lên tiếng.Dường như Vu Thịnh đã bắt được vẻ khó chịu của cậu chàng: “Để tôi dìu em nhé?”

“Không cần.”

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, Sầm Úc lập tức quay phắt lại.

Là Bùi Hằng Quân.Chẳng hay đối phương đã đến tự bao giờ.

Xe đỗ tít phía đằng xa, còn y thì đứng lù lù một mình ở đó.“Để tôi được rồi.”

Bùi Hằng Quân lên tiếng, rồi nhanh nhảu bước tới đỡ Sầm Úc.

Ánh mắt y đong đầy nỗi xót xa, nhìn xuống cái chân vừa mới khỏi của em người yêu.“Tôi vẫn ổn, không sao đâu.”

Sầm Úc vừa nói vừa cất điện thoại vào túi.

Cậu vịn tay vào Bùi Hằng Quân: “Về nhà trước đã.”

Rồi quay sang Vu Thịnh: “Anh đi cùng luôn nhé.”

Bùi Hằng Quân cũng đưa mắt nhìn Vu Thịnh.

Gã chỉ khẽ gật đầu, đáp: “Được.”

Được cái con khỉ, Bùi Hằng Quân cười khẩy trong bụng.Mi bay vèo một phát về nhà có phải nhanh hơn không?

Làm ma làm quỷ mà cũng bày đặt đi ô tô cơ đấy?Chả lẽ lúc nãy mi book xe đến?Khi cả ba đã yên vị trên xe, Sầm Úc bỗng sực nhớ ra một chuyện: “À phải rồi, anh tới đây bằng gì thế?

Đi taxi thì để tôi gửi tiền lại cho.”

Dù sao cũng tại mình nhờ vả nên người ta mới phải lặn lội đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này.“Hừ.”

Nghe cậu hỏi thế, Bùi Hằng Quân ở ghế lái lập tức cười khẩy.“…”

Vu Thịnh im lặng.

Dĩ nhiên gã không thể khai thật rằng mình chỉ cần biến một cái là đến nơi.Sau một hồi ngẫm nghĩ, gã đáp: “…Tôi đi xe buýt.”

“Chỗ này làm gì có tuyến xe buýt nào chạy thẳng đến.”

Bùi Hằng Quân vặn lại ngay.“Thì xuống trạm rồi đi bộ vào.”

Vu Thịnh gạt đi, có vẻ không muốn tiếp tục lằng nhằng về chủ đề này.“Cứ về đã rồi tính.”⭒°.

݁✮

Vừa về tới nơi, cả ba đã thấy Hạ Vĩnh Ninh đứng chờ sẵn bên đường tự lúc nào.Sầm Úc hạ kính xe, hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

“Xem stream thấy không ổn lắm nên tôi không yên tâm.”

Sầm Úc mở cửa xe, bước xuống: “Không có gì đâu, toàn là diễn thôi, cậu biết mà.”

Hạ Vĩnh Ninh ngó vào trong xe, lịch sự gật đầu chào hai người còn lại.Mắt Sầm Úc còn tia được cả Giang Thoan vận nguyên cây đồ thể thao gần đấy.

Xem chừng hắn ta đang chạy bộ đêm rồi lạc trôi qua đây.“…Trùng hợp dữ vậy?”

Bị phát hiện bất ngờ, Giang Thoan trông rõ là lúng túng.

Số là sau vụ đó, hắn quyết lên phố làm ăn, chuyển đến đúng thành phố của Sầm Úc.Chỗ hắn ở cũng không xa đây lắm.

Tối nào hắn cũng xỏ giày đi chạy, thỉnh thoảng lại “vô tình” lượn một vòng qua khu này…Đã bị bắt gặp rồi, Giang Thoan đành bước tới: “Tiện đường chạy bộ thôi.”

Ngồi trong xe, Bùi Hằng Quân nghe cái cớ đó mà chỉ muốn chuyển nhà mới ngay và luôn.Sầm Úc nhìn trái ngó phải, đề nghị: “Lâu lắm mới đông đủ thế này, hay là anh em mình đi làm chầu lẩu đi!”

Cùng lúc đó, cậu cũng nhận được tín hiệu sắp phải rời khỏi thế giới này.⭒°.

݁✮

Trong quán lẩu đêm, Sầm Úc hỏi con mèo béo ngay: “Nhóc chắc là anh đi rồi thì sẽ không bị lỗi game gì chứ?”

Ví dụ như đang ăn dở thì có đứa biến mất tăm.

Hay là tự dưng mình trở chứng, đổi tính đổi nết chẳng hạn!Con mèo béo vỗ ngực bình bịch, cam đoan: “Không có đâu, thề luôn!”

Chắc tại uy tín đã xuống đáy từ lâu, nên khi thấy Sầm Úc chả thèm tin mình, con mèo ú cuống quýt phân bua: “Thế giới trước khác mà!”

“Thế giới này khác!

Nó tồn tại là nhờ cậu, nên cậu vừa đi là nó sẽ được niêm phong lại ngay.”

“Không cần lo mấy chuyện sau đó đâu!”

Tuy lòng còn hơi lấn cấn, nhưng Sầm Úc vẫn quyết định thử tin con mèo ú lần này.Đồng hồ đếm ngược sắp về không.

Sầm Úc thầm nói lời tạm biệt, rồi cảm thấy đầu óc dần mụ mị đi.Ngay sau đó, linh hồn cậu thoát ra khỏi thế giới này.Và khoảnh khắc ý thức Sầm Úc vừa biến mất, cả bàn ăn vui vẻ chợt khựng lại.Chốc lát sau, thế giới vốn đang sống động như thật bỗng vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.

Linh hồn của những người khác cũng tụ thành một luồng sức mạnh, lửng lơ bay đến miền đất mới…[KẾT THÚC THẾ GIỚI 2]

⭒°.

݁✮

【 Đôi lời của editor 】đấy, đủ cua vỡ đầu chưa hẹ hẹ hẹ=)))))zô chuyện chính luôn, giờ tôi thả nhẹ quả spoil cho các con vợ đây:thế giới sau em S làm idol giới trẻ, tận 100+ chương😮‍💨 dàn harem của ẻm bành trướng rồi, đi một bước hốt chục zai simp về nhà, mỗi anh một vẻ mười phân vẹn mười. không drama gì đâu, nhưng đảm bảo đọc vẫn rấc sướng vì tác giả cook bùng binh siu ngon=))))
 
Back
Top Bottom