Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
221664547-256-k365661.jpg

[Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát
Tác giả: yohasuisen
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên gốc: Ách Tâm - 哑心

Tác giả: Lâm Tát - 林萨

Thể loại: đam mỹ, hiện đại, ấm áp, công sủng thụ, niên thượng, 1x1, thâm tình thành thục dữ dằn công x ngoan ngoãn câm điếc thụ
Nhân vật: Phục Thành x Trần Thiên Dương
Số chương: 28 chương 2 phiên ngoại
Nguồn: khotangdammyfanfic
Nguồn ảnh: https://twitter.com/DogGGjbzMtysoFi
Dịch: QT, GG dịch
Tình trạng bản edit : hoàn (đang beta)
Edit: Yoha Suisen - Beta: Đốm
15.04.2020 - 18.06.2020
Bản edit phi thương mại và đã có sự đồng ý của tác giả.

Mình được nhượng permission từ chị Hố Thỏ.

Giới thiệu
Một người dữ dằn, một người hơi yếu đuối.

Nói đơn giản thì đây là câu chuyện về một anh công chữa khỏi cho bé thụ của mình.
(thụ không câm điếc hoàn toàn, không yếu đuối khi theo đuổi tình yêu) Tags: 1x1câmđiếcthụhiệnđạihoànniênthượngyohasuisenđammỹấmáp​
 
[Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát
Chương 1


Chương 1(1)Hồi nhỏ Trần Thiên Dương vô cùng đáng yêu.

Hai má cậu phúng phính, miệng chúm chím, mắt to tròn đen lay láy, trông chẳng khác nào một bé búp bê được làm bằng ngọc, bế ra ngoài ai cũng yêu.

Vì có đứa con xinh xắn mà cả nhà họ Trần cứ vui như tết.Nhưng Trần Thiên Dương lên mấy tuổi vẫn không biết nói.

Sau khi dẫn cậu đến bệnh viện một chuyến thì nhà họ Trần chẳng còn hay dẫn cậu ra ngoài chơi nữa.Sau đó, ba mẹ Trần Thiên Dương ra ngoài làm việc, cũng hiếm khi trở lại.

Trần Thiên Dương không khóc không quấy, ngoan ngoãn ở nhà với ông bà.

Cậu mặc chiếc quần yếm nhỏ, thấy ai chơi với mình thì ngoác miệng cười toe, để lộ chiếc lúm đồng tiền xinh xinh bên má trái.Trần Thiên Dương chạy lon ton theo bước chân ông bà như một cái đuôi, không nghe thấy tiếng người khác thở dài, từ từ lớn lên trong thế giới lặng câm của cậu. (2)Năm Trần Thiên Dương mười bảy tuổi, cuộc sống bình lặng và yên tĩnh của cậu bỗng nhiên biến động.

Ông nội nằm viện, bà nội đưa Trần Thiên Dương đến chỗ ba mẹ.Vợ chồng Trần Vân Học, Lưu Hạm và đứa em trai nhỏ hơn Trần Thiên Dương bốn tuổi đều nhìn chòng chọc thành viên đột ngột xuất hiện trong nhà.

Cậu thiếu niên mảnh dẻ Trần Thiên Dương nhoẻn miệng cười, mái tóc mềm rũ xuống trước trán, ngồi trên ghế sa lon với vẻ ngoan ngoãn mà ngượng ngập.Lưu Hạm đau đớn chán chường ôm chầm lấy Trần Thiên Dương mà khóc.

Trần Khoa Vũ lén lút ra ngoài hỏi người cha đang hút thuốc: "Ba, anh ấy sẽ ở lại nhà mình sao?"(3)Một tháng sau, Trần Thiên Dương thu dọn vài món quần áo, cầm theo mấy tờ tiền lẻ, bình tĩnh rời khỏi căn nhà mới của mình.(4)Phục Thành dựa vào mui xe, một cái chân dài chống trên đất, cúi đầu liếc đồng hồ rồi lại nhìn con đường thẳng tắp trước mặt.

Phía cuối con đường truyền đến tiếng động cơ gầm rú ầm ĩ.Phục Thành bắt đầu bấm đồng hồ, bỗng thoáng trông thấy một bóng người chậm rãi đi bên ven đường.Con Tuatara mà Tống Hân mới tậu có động cơ gia tốc lên 200 km/h trong nháy mắt.

Khi nghe thấy tiếng động cơ thì gần như chỉ trong tích tắc nó đã xuất hiện ngay trước mặt rồi.Phục Thành dáo dác nhìn quanh, chẳng biết người kia ở đâu ra, "Này!

Tránh ra mau!"

Nhưng dường như người được gọi không nghe thấy.

Cậu nhìn hai bên đường, thấy không có xe, bèn băng qua đường lớn đi về phía đối diện.(5)Lúc mình đến có phải thế này đâu.

Sao bây giờ chẳng thấy ai hết vậy?Trần Thiên Dương ngẩng đầu nhìn tên bến xe, xác định mình không đi nhầm thì mới yên tâm.Có một người đàn ông trẻ đứng ở phía trước, nhưng trông người ta dữ dằn quá nên Trần Thiên Dương không đi qua đó.

Cậu chỉ tiến lên trước vài bước, nhìn quanh một hồi rồi bắt đầu qua đường.(6)"Cậu không nghe thấy hả?"

Phục Thành sầm mặt bước nhanh đến, liếc thấy đèn xe sáng ngời, bèn túm tay Trần Thiên Dương rồi kéo giật cậu ra ven đường.Con siêu xe gầm rú phóng vọt qua cuốn theo một luồng gió mạnh, áo sơ mi dính sát lưng tốc ngược lên.

Đám Tống Hân hò hét váng trời, nhức hết cả đầu óc.Phục Thành thề, hắn sẽ không bao giờ chơi cái trò óc chó này với đám kia nữa.Hắn cúi đầu xuống, thấy cậu nhóc trong lòng đang tròn mắt ngơ ngác nhìn mình.(7)"Xin lỗi nhé nhóc ơi, hết hồn hả?

Sao cậu lại chạy tới đây?"

Suýt nữa thì xảy ra tai nạn giao thông, đám Tống Hân cuống cả lên, nhất là Chu Phi Hào mới vừa được thoát cũi xổ lồng lại càng hỏi han Trần Thiên Dương sốt sắng.Trần Thiên Dương nhìn mấy người đột nhiên vây quanh mình, lúng túng nắm chặt lấy ba lô, môi hơi giật nhẹ.

Một giọng nam trầm ấm vang lên sau lưng cậu: "Đừng hỏi nữa, cậu ấy không nghe thấy đâu."

Trần Thiên Dương ngập ngừng quay đầu lại, thấy người mặc áo sơ mi đen vừa nãy đã kéo cậu.

Cậu muốn giải thích nhưng chỉ nhoẻn miệng cười."

Đạ mấu!

Ngoan vãi!"

Tính hướng của Tống Hân không phải là bí mật, gã thích nhất là mấy cậu nhóc trắng trẻo xinh xắn thế này.

Hai mắt gã sáng ngời lên, lập tức lấy điện thoại di động ra gõ chữ: "Bé ơi em mấy tuổi?"

Trần Thiên Dương ấn phím điện thoại di động của gã: "17"."

Vị thành niên rồi ông ơi."

Chu Phi Hào cười trên nỗi đau của bạn.Tống Hân vẫn miệt mài gõ chữ rồi cười híp mắt đưa tới: "Em muốn đi đâu?

Anh đưa đi."

Trần Thiên Dương lắc đầu xua tay, thôi ạ thôi ạ.Chu Phi Hào cười khoái trá: "Cậu ấy nghĩ ông là phường lưu manh rồi, ha ha."(9)Trần Thiên Dương không biết vì sao bến xe lại biến thành nơi đua xe của đám người này, cũng không hiểu tại sao bọn họ lại cho rằng mình không nghe thấy gì cả."

Bé đừng sợ anh, chỗ này bị dỡ bỏ từ nửa tháng trước rồi.

Chậc, nhà anh ta dỡ đấy.

Anh không lừa em đâu."

Tống Hân múa phím như bay, gõ xong còn chỉ sang Phục Thành bên cạnh.Phục Thành đang hút thuốc lá.

Đường nét khuôn mặt nhìn cách một làn khói thuốc vẫn thấy đẹp trai mà dữ dằn.

Để ý thấy ánh nhìn của Trần Thiên Dương, hắn nhướng mắt lên nhìn sang.Trần Thiên Dương nở nụ cười với hắn, sau đó bình tĩnh thu lại tầm mắt.Dữ ghê.Hả?

Bến xe bị dỡ rồi?Lúc này Trần Thiên Dương mới hoảng lên.

Cậu chỉ biết có một con đường từ đây về thành phố Toại.

Bến xe không còn thì cậu biết về thế nào bây giờ?(10)Tống Hân vẫn tiếp tục giải thích cho Trần Thiên Dương, múa phím điện thoại lạch cà lạch cạch: "Bọn anh thấy nơi này vắng vẻ nên mới đến đây.

Vừa nãy suýt nữa thì đâm vào em, ngại quá đi mất.

Hay là bọn anh dẫn em đi bệnh viện xem thử rồi đưa về nhà..."

Gã còn chưa gõ xong thì điện thoại đã bị một bàn tay thò qua giật mất.

Người kia xóa dòng chữ đang gõ dở, ấn mấy cái lên màn hình rồi đưa tới trước mặt Trần Thiên Dương: "Đi đâu?"

Trần Thiên Dương nuốt một ngụm nước miếng, gõ ba chữ "thành phố Toại" lên điện thoại di động.Phục Thành liếc mắt nhìn, ném trả di động cho Tống Hân rồi chỉ xe mình: "Đi."

Tống Hân trợn mắt ngoác mồm nhìn Trần Thiên Dương tự leo lên xe Phục Thành như chú cừu non, chửi thầm "Đệch" một tiếng.Chu Phi Hào sờ mặt gã: "Hân ơi là Hân, mặt ông không đáng tin bằng Phục Thành rồi."
 
[Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát
Chương 2


Chương 2(11)Xe Tống Hân quá sang chảnh nên gã để Chu Phi Hào lái đi, mình thì lên ngồi Cayenne của Phục Thành.

Gã vừa thắt dây an toàn vừa xoay qua nói với Trần Thiên Dương: "Nhà cậu ở thành phố Toại à?"

Nói xong, Tống Hân "chậc" một tiếng.

Gã quên mất Trần Thiên Dương không nghe được nên lôi điện thoại ra đánh chữ rồi đưa cho cậu.Trần Thiên Dương gõ một chữ "Ừ".Tống Hân đánh tiếp một tràng giang đại hải, "Đến thành phố Yến chơi hả?

Sao lại đi một mình?

Có phải cậu trốn nhà đi không?"

Trần Thiên Dương có hơi chột dạ khi nhìn thấy vấn đề cuối cùng, dè dặt gõ, "Không phải, ông bà nội của tôi ở thành phố Toại."

Tống Hân nhận điện thoại, đánh tiếp.

Gã mới vừa nhấn hai chữ, Phục Thành đã hỏi với vẻ rất chi là khó hiểu: "Ông không thấy mệt à?"

"Thì tôi sợ cậu ấy ngại mà.

Đợi lát nữa ông dừng tạm xe ở đầu đường, tôi ra ghế sau ngồi."

Tống Hân gõ tiếp, chẳng thèm ngẩng đầu lên, "Nhà cậu ở chỗ nào trong thành phố Toại?

Tôi và Phục Thành đưa cậu đến nhà luôn."

Trần Thiên Dương đánh ra địa chỉ và tên của khu nhà, thêm hai chữ cảm ơn.

Lúc cậu đưa điện thoại di động cho Tống Hân còn ngượng ngùng nở nụ cười.Tống Hân thấy cậu ngoan như vậy thì ngứa ngáy cõi lòng, thúc giục Phục Thành mau dừng xe lại.(12)Cái người tóc vàng hoe quần áo sáng chóe đi vệ sinh nên trên xe chỉ còn người mặc áo sơ mi đen.Vừa nãy bọn họ gọi hắn là Phục Thành.Trần Thiên Dương trộm nhìn Phục Thành đang cúi đầu chơi điện thoại qua gương hậu, tự cho là mình không bị phát hiện.

Phục Thành hơi động cái cổ, cậu đã lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Phục Thành nhìn cái gáy trắng bóc của Trần Thiên Dương qua gương chiếu hậu, bỗng nhớ đến búp bê bằng sứ vừa trắng vừa yếu ớt của Phục Việt, hắn đã bất cẩn ném mất một con."

Cậu không chỉ câm điếc mà còn bị thiểu năng à?"

Trần Thiên Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím thật chặt.Phục Thành đưa điện thoại di động sang, trên màn hình có mấy chữ, "Nó muốn chịch cậu đấy."(13)Tống Hân huýt sáo đi ra từ nhà vệ sinh công cộng thì thấy Trần Thiên Dương đổi sang ngồi ghế phó lái mà mình ngồi ban nãy.Nụ cười của gã sượng ngắt, "Ơ kìa... tôi..."

Phục Thành khởi động xe, "Không phải ông muốn ngồi ghế sau à?

Nhanh lên."(14)Từ thành phố Yên đến thành phố Toại đi cao tốc cũng phải mất năm tiếng, Tống Hân ôm cục tức anh ách ngủ quên ở ghế sau, lúc tỉnh lại thì trên xe chỉ còn lại một mình gã."

Phục Thành!

Tổ sư ông!"(15)Phục Thành sải bước theo sau Trần Thiên Dương, vừa đi vừa quan sát khu nhà này.

Ở đây chỉ toàn những tòa nhà không quá năm tầng, ngói đỏ tường xám, bò đầy dây thường xuân màu xanh lục, chậu hoa xếp đầy trên bệ cửa sổ, quần áo bay phấp phơi dưới ánh trời chiều.Đột nhiên hắn thấy bên má trái của của nhóc câm hiện lên một lúm đồng tiền sâu ơi là sâu, ngọt ngào và xinh xắn.(16)Trần Thiên Dương vừa tới khu nhà mình thì thấy bà nội đang đi đưa cơm cho ông nội, hai mắt cậu sáng ngời lên."

Dương Dương!"

Thấy Trần Thiên Dương đột nhiên xuất hiện, bà cụ Trần suýt nữa làm rơi hết đồ trong tay.

Bà kiểm tra đứa cháu từ đầu đến chân, mắt ngân ngấn nước, "Một mình con về à?

Con đi cái gì về?"

Trần Thiên Dương bị bà nội thấp hơn mình một đầu ôm lấy, hệt như là một chú hươu ngoan hiền trong công viên.

Cậu chỉ Phục Thành phía sau, đáp bằng ngôn ngữ kí hiệu, "Anh này đưa con về ạ."

Bà cụ nhìn đứa cháu khua tay dùng ngôn ngữ kí hiệu mà cay sè sống mũi.

Bà nắm tay kéo cậu lại gần, mỉm cười ôn hòa với Phục Thành, "Cảm ơn đồng chí đưa Dương Dương nhà bà về nhé.

Dương Dương cảm ơn anh chưa?"

Trần Thiên Dương lắc đầu, bà cụ hiền từ vỗ nhẹ lên tay cậu, nói thật chậm: "Nói cảm ơn nào."

Trần Thiên Dương có e dè nhìn Phục Thành, hầu kết dưới làn da mỏng manh trượt một cái, cất tiếng trúc trắc, "Cảm ơn."(17)Phục Thành mgồi trong phòng khách, thân cao chân dài, chiếm nguyên một cái sofa.

Hắn đánh giá Trần Thiên Dương đang rót nước cho mình, cảm thấy cậu nhóc câm này hẳn một nhóc lừa đảo.

Thú vị!"

Cậu nghe thấy?"

Trần Thiên Dương gật đầu, do dự chỉ vào lỗ tai, dùng ngón cái và ngón trỏ làm động tác "một chút xíu thôi"."

Nói được luôn?"

Trần Thiên Dương hơi hé miệng để lộ đầu lưỡi hồng nhạt, sau đó lại làm động tác "một chút xíu thôi"."

Nói cho tôi nghe thử xem nào."

Trần Thiên Dương toan dùng ngôn ngữ kí hiệu, lại bị Phục Thành nắm lấy tay, "Nói đi, tôi nhìn không hiểu."

Trần Thiên Dương nhìn xung quanh với vẻ bất an.

Cậu nói được, nhưng cả tháng nay cậu không nói gì rồi.

Bây giờ phải cất tiếng thì ngượng miệng lắm."

Sao không nói gì thế?"

Phục Thành sợ cậu không nghe thấy, bèn nói sát vào tai cậu.Miệng Trần Thiên Dương hơi mấp máy: "Tôi, nói rất chậm."

Giọng nói cũng chẳng êm tai, nhiều lúc thì không nghe thấy người ta nói gì cả.

Phục Thành gật đầu, thả Trần Thiên Dương ra.Trần Thiên Dương xoa xoa lỗ tai ngưa ngứa của mình, muốn nói vài lời nhưng lại không biết nên nói ra sao.Phục Thành nhìn chằm chằm vành tai bị cậu vò đỏ lên, nghe thấy bà cụ Trần trong nhà bếp gọi vọng ra: "Đồng chí trẻ ơi vào dùng cơm đi, để Dương Dương dẫn cháu đi rửa tay."

Phục Thành đáp một tiếng, đưa tay nắn nắn vành tai Trần Thiên Dương.

Thịt không là thịt.

Nghe người ta nói người như vậy có phúc lắm."

Cậu tên gì?"

Phục Thành dán sát lỗ tai của cậu mà hỏi.Trần Thiên Dương dùng bả vai cọ lỗ tai, muốn nói anh không cần áp sát như vậy tôi vẫn nghe thấy, nhưng thấy khó quá, bèn đáp thật thà: "Trần Thiên Dương."

"Há, Dương Dương."

Trần Thiên Dương nghĩ mình không thể gọi tên của Phục Thành thành tiếng được, chỉ đành nhoẻn cười ngại ngùng.(18)Tống Hân gọi điện thoại cho Phục Thành không được, lại lạ nước lạ cái ở đây, thành ra chỉ biết đi lòng vòng.

Lúc gã ăn cơm tối trở về thì thấy Phục Thành đã ngồi trong xe, bèn tức giận đến đập cửa sổ, "Làm người ai làm thế?"

Phục Thành chờ gã mắng sướng miệng mới mở cửa xe."

Cậu ta bé tí, ông định làm gì?"

"Thì đưa em nó về nhà chứ làm gì."

Phục Thành chẳng buồn nhìn gã, khởi động xe.

Tống Hân còn phải ngồi xe Phục Thành để về nên không dám chửi nữa, chán nản nằm co trên ghế, xé một bao mứt trái cây, "Đứa nhóc kia đâu?"

"Đưa về rồi.

Bà nội cậu ấy làm đấy."

Tống Hân nhìn đồ trong tay mình một chút rồi thấy ghế sau có tận mấy bao đồ, mắt trợn ngược cả lên, "Ông đến nhà em nó à?"

Phục Thành vẫn nhìn phía trước.

Tống Hân oán hận nhai mứt trái cây, cợt nhả: "Cậu cả Phục, nói thật đi.

Có phải ông cũng chấm em nó rồi không?

Ông sắp đi nước ngoài, chả biết bao giờ mới về.

Làm thế chẳng hại em nó à?"

"Xéo."

"Lần đầu gặp mặt đã bỏ ra năm tiếng đi xe để đưa người ta về.

Ông mà tốt tính thế á?"

"Để ông đưa người ta về thì mới là tốt tính hả?"

Tống Hân ăn vài miếng mứt trái cây ngon ngọt, không lải nhải nữa.

Gã ngả ghế ra, thở dài nói: "Nói thật thì, trông em nó ngon phết.

Mỗi tội lại câm điếc, đáng thương quá đi thôi.

Sao tôi thể cầm thú như vậy được."
 
[Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát
Chương 3


Chương 3(19)Lưu Hạm tan tầm về nhà thì nhìn thấy con trai nhỏ đang ngồi ở sô pha xem tivi, "Làm xong bài tập chưa con?"

Trần Khoa Vũ dán mắt vào tivi, "Dạ xong rồi.

Con để trên bàn ấy."

Lưu Hạm đem đồ ăn vào nhà bếp rồi ngồi ở sô pha kiểm tra bài tập của cậu ta.

Đang xem, bà dừng lại, cau mày ngó cửa phòng của Trần Thiên Dương.Khi Trần Thiên Dương mới đến, hôm nào tan làm về nhà bà cũng thấy cậu ở bên ngoài.

Nhưng bây giờ thì cậu cứ ở mãi trong phòng, chẳng chịu ra gì cả.Lưu Hạm sắp xếp túi sách cho Trần Khoa Vũ rồi nói, "Con đừng xem tivi mãi thế.

Đi gọi anh hai ra, chơi với anh một lát."

Trần Khoa Vũ khó chịu thu tầm mắt lại, "Anh ấy chẳng biết gì cả."

"Con xem tivi cùng anh hoặc dẫn anh xuống nhà đi dạo đi."

"Sao mẹ không đi đi?"

Lưu Hạm nghẹn lời, lườm Trần Khoa Vũ, "Con tưởng người lớn rảnh lắm chắc?

Mau gọi anh ra đây, mẹ gọt hoa quả cho các con.

Lát nữa cầm bóng của con, dẫn anh xuống chơi bóng rổ.

Lâu rồi anh không ra ngoài."

Trần Khoa Vũ cau có đứng lên, lê dép đi mở cửa phòng Trần Thiên Dương.

Cậu ta ôn lại nội dung sách dạy ngôn ngữ kí hiệu trong đầu, hơi hồi hộp chà chà lòng bàn tay vào ống quần.Thế mà trong phòng không một bóng người.

Trên chiếc giường đơn, đệm chăn được xếp chỉnh tề, trên bàn sách nhỏ sạch không một hạt bụi, ghế cũng nhét dưới bàn, cứ như chẳng có ai từng ở đây cả.Lưu Hạm đang trong bếp gọt trái cây đặt lên đĩa, Trần Khoa Vũ vội vàng chạy vào, trong tay cầm một tờ giấy, "Mẹ, anh con có biết đường không?"

Lưu Hạm giật nảy mình.(20)Trời tối dần, Phục Thành tìm một khách sạn vào ở.

Tống Hân lấy làm lạ, đứng trong thang máy hỏi: "Tại sao không về?"

Trong mắt gã lộ ra sự ngờ vực, "Không lẽ ông vẫn chưa yên tâm về đứa nhóc đó à?"

Phục Thành nhìn thang máy nhảy số, thang máy vừa mở cửa đã sải bước ra ngoài, "Không phải."

"Thế tại sao?"

Phục Thành mở cửa phòng, ném hết đồ đạc lên ghế sô pha.

Hắn ngồi xuống, vưa chơi điện thoại di động vừa nói: "Hồi trước Phục Đông Niên đấu thầu được một mảnh đất ở thành phố Toại."

Tống Hân không có hứng thú, "Người ta thì lấy việc công làm việc tư.

Ông chỉ giỏi làm ngược, hóa ra là đến đây xem đất.

Ông mà nói sớm thì tôi đã chẳng đi theo làm gì."

Tống Hân khui một bình rượu trong phòng, ngửi một cái rồi thả xuống, bỗng thấy có gì đấy sai sai, "Ông sắp đi rồi còn quan tâm chuyện nhà họ Phục làm gì?"

Nói đoạn, gã hạ giọng với vẻ thần bí, "Ông âm mưu gì hả?"

Phục Thành lắc đầu phủ nhận nhưngTống Hân cảm thấy không hề đơn giản như vậy.

Gã vẫn luôn mồm thuyết âm mưu, cuối cùng bị Phục Thành chê phiền đuổi ra ngoài.Lúc Phục Thành quay lại phòng, di động đúng lúc nhận được tài liệu do trợ lý của Phục Đông Niên gửi tới.

Hắn mở ra, bên trong là một bản kế hoạch khai phá khu phố cổ thành phố Toại.

Phục Thành đọc lướt một lượt, quả nhiên tìm được khu nhà mà mình vừa đến chiều nay.Phục Thành nhìn mấy chữ in thể Tống kia, bỗng nhớ về căn nhà của Trần Thiên Dương.

Sàn nhà cũ kĩ nhẵn bóng, trên tường treo vài tấm ảnh ngày xưa, bệ cửa sổ đặt đầy bồn hoa nhỏ, cành lá và những bông hoa đỏ rủ xuống sum sê.Chậc, đang yên đang lành nhớ đến làm gì chứ?Phục Thành tắt điện thoại, đi vào phòng tắm.(21)Sáng sớm, Trần Thiên Dương xuống lầu mua điểm tâm sáng thì thấy một chiếc xe hơi quen mắt.Cậu đi lướt qua nó rồi lại vòng về, hơi ngờ ngợ nhìn vào trong cửa sổ xe.

Đột nhiên cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Phục Thành, chạm ngay phải tầm mắt cậu.Trần Thiên Dương sợ hết hồn, lập tức nở nụ cười với Phục Thành, còn quơ quơ đồ ăn sáng trong tay để chào hỏi.Không biết tại sao Phục Thành lại hiểu sai ý mà về nhà với cậu luôn.(22)Phục Thành đưa bà cháu Trần Thiên Dương đến bệnh viện rồi một mình trở về khách sạn.Tống Hân nghe thấy tiếng thì tông cửa xông vào, nói với Phục Thành băng giọng chua loét: "Tôi cứ nghĩ ông ăn xong cơm trưa mới chịu bò về chứ."

Phục Thành ném thứ trong tay cho gã, "Đây là bà nội cậu ấy đưa riêng cho ông."

Khi bà cụ Trần biết được còn có một người khác đưa Trần Thiên Dương về thì đã gửi thêm cả đống thứ cho Phục Thành.Tống Hân nhận đồ, dò xét Phục Thành, "Đại thiếu gia à, không phải là thật chứ!

Ông thật sự tìm nhóc câm đó à.

Ông như thế làm tôi rất sợ đấy."

Phục Thành kẹp một điếu thuốc châm lửa, hai gò má hơi hóp lại, phà ra một luồng khói, "Nhà họ Phục sắp dỡ bỏ nơi họ sống."

"Dỡ thì dỡ.

Lúc ấy bồi thường nhiều xíu là được rồi."

Vừa rồi hắn đến bệnh viện còn làm chút chuyện khác.

Lúc này hắn nhíu mày, rít thêm vài hơi, mới nói: "Ông nội cậu ấy đã đến giai đoạn cuối, bà nội cũng bị ung thư."

Sớm muộn gì Trần Thiên Dương cũng chỉ còn lủi thủi một mình, nếu cả nhà cũng mất thì cậu ấy sẽ trắng tay."

Vậy phải làm sao bây giờ?

Thằng bé sắp mồ côi đến nơi rồi.

Chẳng lẽ sau này ông muốn nuôi nó?"

Phục Thành quăng cái bật lửa trong tay tới, "Đừng có mà âm mưu nhòm ngó cậu ấy."

Tống Hân oan uổng, run tay mà nói: "Phục Thành, tôi chỉ thấy mặt cậu ta một lần.

Người đến nhà cậu ta hết lần này đến lần khác là ông, điều tra bệnh án của người ta cũng là ông.

Ông còn mặt dày nghi ngờ tôi à?

Sao ông không nhìn lại mình đi hả đồ mưu mô!"
 
[Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát
Chương 4


Chương 4(23)Cuối tuần, vào ngày thứ ba Trần Thiên Dương trở về, Trần Vân Học lái xe đến.

Ông vào bệnh viện, bị đóng cửa mắng cho một trận."

Làm sao con biết nó sẽ chạy về chứ.

Vừa đi làm về đã chẳng thấy người đâu.

Tụi con cũng lo lắng mà."

"Anh chị nhốt thằng nhỏ một mình trong phòng, tưởng đang nuôi chó con hay mèo con không biết gì đấy hả?"

Ông cụ dạy học nửa đời, nói chuyện nghiêm khắc, tuy đang bệnh nhưng vẫn chỉ mặt con trai mà mắng cực kì khí thế."

Bọn con còn phải đi làm, làm sao mà ở nhà với nó cả ngày được.

Với lại nó có phải ở nhà một mình mãi đâu, phía trường học đang xử lý thủ tục rồi, mà Dương Dương hơi lớn, quy trình bên trường..."

Ông cụ đập bàn cái rầm: "Tôi nói cái này à?

Cho một chỗ trú, tìm một trường học thôi là xong sao?

Tại sao thằng nhỏ chạy về đây, anh chị không biết hả?

Thằng nhỏ đến nhà anh một tháng, người ngợm gầy teo, về cũng không nói được lời nào!"

Trần Vân Học ấm ức: "Ba, Dương Dương nó không nói được.

Nó không hề nói chuyện với tụi con."

"Sao thằng nhỏ lại không biết nói chuyện?

Anh chị không dạy nó chứ tôi và mẹ anh thì dạy nó hơn mười năm rồi.

Anh nghĩ anh biết hay là ông bà già này biết?"

Ông cụ lại đập bàn ầm ầm: "Dương Dương nó đã học từng chữ một đấy.

Thằng nhỏ nói được, chẳng qua anh chị không cho nó có cơ hội mở miệng thôi."

Câu nói này xé toạc cái mâu thuẫn mà bọn họ luôn muốn che giấu đi, nhưng vẫn hằng đau âm ỉ.(24)Hai anh em nhà họ Trần ngồi bên ngoài phòng bệnh, nghe loáng thoáng tiếng quát mắng bên trong.

Trần Khoa Vũ hơi bứt rứt còn Trần Thiên Dương thì nhìn thẳng mà ngẩn người.Trần Thiên Dương nhìn mảng tường trắng như tuyết phía trước, đôi mắt đong đầy ánh nước, trông non nớt và dịu ngoan quá đỗi so với tuổi của mình, trong khi Trần Khoa Vũ ngồi kế bên lại có phần già dặn.Trần Khoa Vũ nhìn đèn trần sáng choang, xung quanh toàn người qua lại, không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng, trong phòng bệnh vọng ra tiếng cãi vã như có như không, tạo nên một bản nhạc nền lạc quẻ.

Cậu ta đột nhiên hỏi: "Anh hai, anh nghe được à?"

Trần Thiên Dương gật đầu."

Anh nghe được, cũng nói được.

Tại sao ở nhà lại chẳng nói năng gì?"

Trần Thiên Dương thấy cậu ta giận dữ thì bắt đầu làm ngôn ngữ kí hiệu, giải thích mình nghe không rõ, nói chuyện cũng chỉ có thể nói vài từ đơn giản.

Cậu sợ nói chuyện sẽ tốn thời gian, dùng ngôn ngữ kí hiệu thuận tiện hơn nhiều."

Em nhìn không hiểu."

Trần Khoa Vũ nhìn vẻ gấp gáp của cậu, cảm giác trả thù ác liệt dấy lên trong lòng.Từ khi anh ta đến, trong nhà cứ như có một con búp bê bằng sứ dễ vỡ, làm gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

Cả nhà đều đang tìm cách thích hợp nhằm khắc phục cảm giác quái dị này.

Thế mà anh ta lại chẳng thèm quan tâm rồi chạy đi mất.Trước kia cậu ta còn đồng cảm và hổ thẹn với anh trai.

Nhưng vào lúc này, nhìn Trần Thiên Dương áy náy luống cuống thì cậu ta lại thấy đầy ác cảm, lời nói cũng trở nên lạnh lùng: "Anh chưa hề tiếp nhận chúng tôi, cũng không nhìn thấy nỗ lực của chúng tôi.

Ba mẹ sợ động chạm đến lòng tự ái của anh nên không dám nói chuyện lớn tiếng, cả nhà còn phải học ngôn ngữ kí hiệu.

Thế mà ông bà nội chỉ lo trách chúng tôi không nói chuyện với anh, biến anh thành một người câm.

Anh vốn chính là thằng câm còn gì?

Bác sĩ cũng nói thế, ông bà nội dựa vào đâu mà trách chúng tôi chứ?"

Trần Thiên Dương sửng sốt, đưa tay ra xoa đầu Trần Khoa Vũ, ngập ngừng nói: "Xin lỗi."

Trần Khoa Vũ mím môi, cúi đầu im lặng.

Tâm trạng cậu ta rối như tơ vò, một lúc sau, cậu ta lại kéo tay Trần Thiên Dương: "Anh hai, lần sau đừng trốn nhà đi nữa.

Cả nhà đều rất lo lắng."

Trần Thiên Dương gật đầu, nhoẻn miệng cười.Lúc này bà cụ đi ra, bảo Trần Khoa Vũ giúp mình đi mua đồ còn Trần Thiên Dương thì vào chơi với ông nội.Bên trong, Trần Vân Học và Lưu Hạm ngồi trên ghế sô pha nhỏ, ông cụ dựa vào giường ho khan: "Dương Dương, con lại đây."

Trần Thiên Dương đi qua rót cho ông cụ một ly nước, còn đỡ lưng cho ông cụ đến khi ông uống xong.Ông cụ nhìn cậu mà xót hết cả lòng.

Ban nãy hùng hổ thế mà bây giờ thì ôn hòa hẳn, ông nói: "Dương Dương, bà nội sẽ tìm một người chăm sóc, con về nhà sống nhé."

Lưu Hạm hơi sốt ruột, đứng lên: "Ba, ba đừng như vậy.

Dương Dương sẽ đến ở với tụi con, trường học đã tìm xong rồi."

Bà kéo Trần Thiên Dương qua: "Dương Dương, trở về với mẹ nhé?"

Trần Thiên Dương gật đầu, dừng một chút, cất giọng nói hơi khàn: "Được."

Trần Thiên Dương đồng ý trở về.

Trong lòng hai cụ cũng biết Trần Thiên Dương sống ở thành phố Yên sẽ tốt hơn ở thành phô Toại rất nhiều.

Nếu bây giờ Trần Thiên Dương không sống chung với ba mẹ, thì khi bọn họ chết rồi ai sẽ chăm sóc cho nó đây?Hai cụ dạy Trần Thiên Dương nhận mặt chữ, viết chữ và phát âm với mong muốn cậu sẽ có cuộc sống như một người bình thường, nhưng đáng tiếc thời gian không đủ.

Giờ đây hai cụ chỉ có thể hi vọng con trai con dâu dốt nát nhà mình sẽ đối tốt với Trần Thiên Dương một chút, cho dù chỉ một chút thôi.Nhà ở thành phố Toại sẽ bị dỡ bỏ trong nay mai, mà chẳng bao lâu nữa hai cụ cũng nằm dưới đất vàng, nhưng Trần Thiên Dương còn chưa biết gì hết.Cậu ôm ông nội nước mắt giàn giụa, trong lòng chỉ có nỗi xót xa và lưu luyến khôn cùng.(25)Phục Thành đậu xe ven đường."

Ông cứ chờ ở đây vậy à?"

Tống Hân rình hai buổi sáng mới túm được đúng lúc Phục Thành ra ngoài, bèn lập tức đi theo.Phục Thành nhắc nhở gã: "Lát nữa đừng dọa cậu ấy."

"Xin lỗi nhá!

Rốt cuộc ai mới là người hù cậu ta?

Ông chờ ở đây, không phải biến thái thì là gì?

Thế mà bà nội cậu ấy cũng cho ông vào nhà à?"

Trừ ngày đầu Phục Thành đến nhà Trần Thiên Dương ăn sáng thì những hôm sau chỉ chào hỏi với cậu thôi.

Sau đó Trần Thiên Dương sẽ chia một phần đồ ăn sáng trong tay cho hắn.Tống Hân nghe xong càng cạn lời.

Sao trước đây gã không nhận ra thằng cha Phục Thành này bị dở hơi nhỉ?"

Ôi chao, nhóc câm đến kìa, bên cạnh cậu ta là ai thế?

Em trai à?"

Tống Hân chỉ chỉ Trần Thiên Dương xuất hiện ở đầu đường, kế bên là một cậu học sinh thấp hơn cậu nửa cái đầu.Trần Thiên Dương đi đằng trước, nắng sớm chiếu sau lưng khiến cậu được bao phủ trong vầng sáng chói lòa tinh khiết.

Trần Khoa Vũ thấy cậu dừng lại bên cạnh một chiếc Cayenne.

Có hai người xuống xe, ai cũng vô cùng cao lớn, mang khí hoàn toàn không hợp với con đường nhỏ ở thành phố Toại này.Trần Thiên Dương thấy Tống Hân đang cười híp mắt, liền nhìn về phía Phục Thành với vẻ khó xử.

Cậu chỉ mua mỗi phần ăn sáng cho hắn thôi.Phục Thành nhận lấy túi từ tay cậu.

Trần Khoa Vũ và hắn đồng thời mở miệng: "Nó là ai?"

"Họ là ai?"

Phục Thành cúi đầu hỏi cậu: "Em trai cậu à?"

Trần Khoa Vũ lập tức chắn ở giữa hai người, nhìn Phục Thành bằng ánh mắt đề phòng và đầy thù địch: "Tôi là em trai của anh ấy.

Mấy người là ai?"(26)Phục Thành kéo Trần Thiên Dương sang một bên, cúi đầu quan sát cậu.

Trần Thiên Dương cười ngượng ngùng.Trần Khoa Vũ muốn đi qua thì bị Tống Hân ngăn cản: "Oắt con, đứng lại.

Anh trai mi đang nói chuyện với bạn, một đứa nhóc như mi xía vào làm gì."

Trần Khoa Vũ vừa nhìn người đàn ông đeo bông tai và nhuộm tóc lòe loẹt thì đã thấy gã chẳng phải hạng tốt lành gì, nhưng không thoát ra được, chỉ có thể hung dữ nhìn gã như muốn róc xương lóc thịt rồi chăm chú dõi theo Trần Thiên Dương.Không biết Trần Thiên Dương đang lẩm bẩm cái gì mà miệng mấp ma mấp máy, lúm đồng thi thoảng lại hiện ra.Sau đó Phục Thành xoa đầu Trần Thiên Dương một cái rồi ôm nhẹ cậu một hồi.

Mãi đến khi Trần Khoa Vũ định gọi cậu thì hắn mới chịu dẫn người quay lại.Trần Khoa Vũ kéo Trần Thiên Dương đi nhanh như như gà mái giữ mồi, trở về thì nói chuyện này cho người lớn.Trần Vân Học làm việc ở cơ quan đã phải chùi đít cho không ít con ông cháu cha nên cũng từng nghe rất nhiều chuyện hoang đường.

Thấy Trần Khoa Vũ nói có hai người đàn ông đi xe sang chờ Trần Thiên Dương ở đầu đường thì lập tức xuống lầu đi xem thử, nhưng xe không còn ở đấy nữa.Về đến nhà, ông trách cứ bà cụ không có tính cảnh giác, còn nhắc nhở Trần Thiên Dương đừng quá dễ tin người khác và không được lui tới với bọn họ.Trần Thiên Dương chỉ cười, cúi đầu uống sữa đậu nành, trong lòng suy nghĩ về lời nói của Phục Thành.

Thành phố Yên lớn như vậy, họ có thể gặp lại nhau không?Thành phố Yên thật sự rất lớn, có đến hai cái sân bay ở hai phía Đông Tây, bốn phìa từ nam chí bắc đều có bến tàu tỏa khói như mây, người đến người đi đông như mắc cửi.Trần Thiên Dương có thể gặp được Phục Thành ở bến xe nhỏ bị bỏ hoang, nhưng suốt ba năm sau, ở thành phố Yên mênh mông, cậu không gặp lại người đàn ông đưa mình về nhà và cho mình niềm an ủi kia nữa.
 
[Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát
Chương 5


Chương 5(27)Trần Thiên Dương tan làm.

Cậu cởi áo khoác ra, áo quần bên trong ướt nhẹp dán sát vào lưng, tóc tai rối tung dính bết lên trán.Tổ trưởng kiểm tra lại quân số, đánh dấu tích sau tên mỗi người rồi tuyên bố một ngày làm việc kết thúc, chỉ giữ mỗi Trần Thiên Dương lại.Cậu mới vừa tắm rửa xong, tóc tai còn đang ướt sũng, rỏ nước."

Thiên Dương."

Tổ trưởng vỗ vai cậu một cái, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: "Hôm nay làm việc thế nào?"

Trần Thiên Dương lau chút nước vương trên mặt, gật đầu.

Tổ trưởng lại hỏi cậu: "Có mệt không đấy?"

Trần Thiên Dương lắc đầu, cười một cái.

Cánh tay dài nhỏ làm vài động tác: "Ổn ạ.

Con cảm thấy không mệt.

Cảm ơn tổ trưởng."

Tổ trưởng thấy Trần Thiên Dương không có chỗ nào khó chịu bèn để cậu rời đi.

Cậu không muốn ăn uống gì nên không ở lại ăn bữa ăn sẵn dành cho nhân viên.

Phòng thay đồ thông với cửa sau của khách sạn, Trần Thiên Dương vừa ra ngoài thì gió nóng hầm hập đã thốc vào mặt.

Cậu nhớ trong nhà không còn gì ăn nên chậm rãi đến siêu thị mua một ít.

Trên đường về nhà, trời đã sập tối.Vì hành lang lâu năm không được tu sửa, đèn cảm ứng cũng không còn nhạy.

Trần Thiên Dương sờ soạng dò dẫm lên tầng, lúc lấy chìa khóa ra thì đạp phải tàn thuốc rơi trên mặt đất.Động tác mở cửa của Trần Thiên Dương dừng một thoáng.

Cậu quay người lò dò xuống lầu.Khi cậu đến nhà Lưu Hạm thì cả gia đình đã ăn cơm xong.

Thấy cậu đến, bọn họ hơi kinh ngạc: "Dương Dương, sao con lại tới đây?"

Trần Thiên Dương thay giày đi vào, đưa đồ ăn trong tay cho Lưu Hạm, để trống tay làm ngôn ngữ kí hiệu: "Trong nhà con cúp nước."

Lưu Hạm vừa bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, vừa nói: "Bảo ba đổi cho con một khu nhà khác đi.

Khu nhà đó không tốt, chỉ được mỗi cái gần chỗ con làm."

Nói xong, quay đầu lại nhìn Trần Thiên Dương đứng ngây ra đó, bà thở dài, bước tới, rót nước cho cậu rồi dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: "Dương Dương, hôm nào chúng ta đi bệnh viện nhé."

Trần Thiên Dương gật đầu."

Đêm nay ở lại nhà hả?

Để mẹ đi sắp xếp giường chiếu.

Gần đây mẹ mới dọn đồ đạc của Khoa Vũ, bày cứ như la hán ấy."

Lưu Hạm đứng dậy quay đi.

Trần Vân Học thì hỏi thăm công việc của Trần Thiên Dương.Trần Khoa Vũ nghe thấy tiếng động thì ra ngoài xem.

Cậu còn mặc đồng phục mùa hè, trông điển trai và khỏe khoắn.

Thấy Trần Thiên Dương bưng nước ngồi ở ghế sô pha, cậu nhóc cau mày: "Anh ăn cơm chưa?"

Trần Thiên Dương nghe tiếng cậu, bèn nhìn sang và nhoẻn cười.Trần Khoa Vũ đi tới, nói to hơn: "Anh ăn cơm chưa?"

Trần Vân Học vỗ vai con trai một cái: ""Đêm hôm khuya khoắt, sao con cứ gào ông ổng lên thế."

Trần Khoa Vũ ngồi bên cạnh Trần Thiên Dương, mặt mày khó chịu: "Ba mẹ để anh uống nước suông, đến trái cây cũng không có mà ăn à?"

"Càng ngày càng mất nết!"

Nói thì nói như vậy, nhưng cuối cùng Trần Vân Học vẫn đứng dậy tìm trái cây.Lúc này chỉ còn hai anh em, Trần Khoa Vũ bất chấp nề nếp bóp vai Trần Thiên Dương: "Sao anh gầy thế?

Đi làm mệt lắm không?

Hay ở một mình không quen?"

Trần Thiên Dương hơi né ra vì sợ nhột, vung cánh tay nhỏ dài, cười híp mắt hỏi: "Chuyện đi nước ngoài lo tới đâu rồi?"

Trần Khoa Vũ nằm dài ra ghế sô pha, thở dài như cụ non: "Vẫn thế.

Ba mẹ vẫn bận bịu, em cũng không rõ."

"Bao giờ thì đi?"

"Tầm mấy tháng nữa, còn có một bài kiểm tra.

Anh, lúc đó anh đến tiễn em đi, em chỉ muốn anh đưa thôi, ba mẹ nhiễu sự lắm."

Có vẻ trong nhà chỉ có Trần Khoa Vũ thân thiết với Trần Thiên Dương một chút, gần gũi và thân thuộc không thể giải thích được.

Cậu cũng không biết vì sao cậu em trai này lại thích mình như thế, rõ ràng trước kia nó còn hơi ghét mình kia mà.Có điều Trần Thiên Dương bị động quen rồi.

Trần Khoa Vũ đề nghị như thế, cậu cũng chỉ sửng sốt một chút rồi gật đầu."

Anh, sao anh dễ tính vậy chứ?"

Trần Khoa Vũ gối đầu lên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thiên Dương.Mấy năm trôi qua, cậu ta đã nhổ giò cao hơn cả anh trai.

Còn Trần Thiên Dương thì dường như chẳng hề thay đổi.

Cậu vẫn trắng trẻo như thế, đôi mắt vẫn ướt át long lanh, môi vẫn ưa nhoẻn cười, ngượng ngùng và ngoan ngoãn."

Anh, hay là anh ra nước ngoài cùng em đi."

Trần Khoa Vũ đột nhiên nói.Trần Thiên Dương nhìn cậu ta đăm đăm, Trần Khoa Vũ nhéo nhéo vành tai của cậu: "Anh cứ thế này thì không được đâu.

Sau này sẽ thật sự thành một người điếc mất."

Trần Thiên Dương cười tránh khỏi tay cậu ta, chớp mắt với vẻ khó hiểu.

Sau đó cậu chỉ một ngón tay vào em trai, vẽ vòng quanh miệng rồi xòe tay ra: "Em vừa nói cái gì?"

Trần Khoa Vũ bực bội, quát lên: "Anh chán chết đi được!"

"Con làm gì mà quát ầm lên thế.

Nó là anh trai con, con phải tôn trọng nó!"

Trần Vân Học bưng mâm đựng trái cây đi tới, cau mày nhìn Trần Khoa Vũ.Trần Khoa Vũ đứng lên: "Ảnh có phải người câm đâu.

Con cứ thích nói như thế với ảnh đấy."

Sau đó về phòng đóng sập cửa.Trần Thiên Dương sờ mũi, cho rằng em trai bắt đầu vào thời kỳ phản nghịch, tính tình càng lúc càng khó chiều.Trần Thiên Dương ở nhà họ Trần một đêm rồi đến hội liên hiệp từ rất sớm, bắt đầu một ngày nhàm chán của cậu, buổi sáng quét tước vệ sinh, buổi chiều đến khách sạn làm linh vật.Công việc của cậu không phải chỉ có thế.

Lúc trước Trần Vân Học đi làm cho cậu giấy chứng nhận tàn tật, tìm được một trung tâm trợ giúp hỗ trợ người tàn tật kiếm việc làm.Trần Thiên Dương vừa câm vừa điếc, cũng may chân tay khỏe mạnh nên được sắp xếp một ít công việc vụn vặt như giúp siêu thị sắp xếp đồ vật, làm búp bê, phát tờ rơi.Lúc Trần Thiên Dương đưa bóng bay cho khách thì bất chợt nghĩ tới chuyện đã lâu mình chưa về thành phố Toại, nên dành thời gian về xem thế nào.(28)Phục Đông Niên vô tình gặp họa, hơn bốn mươi tuổi đầu đã trúng gió nằm ngay đơ trên giường.

Phục Thành vừa về hôm đầu tiên đã phải đến công ty, trợ lý riêng của Phục Đông Niên đón hắn vào cao ốc.Tuy Phục Minh không xuất hiện nhưng chắc chắn là sắc mặt chẳng tươi tỉnh gì.

Hắn ta nịnh nọt Phục Đông Niên suốt ba năm mà vẫn không thể vượt qua địa vị của đứa con trai lớn Phục Thành trong lòng ông ta.Phục Thành nhanh chóng tiếp nhận việc làm ăn của Phục Thị.

Phục Minh bị gạt ra ngoài với tốc độ không tưởng tượng được.

Phục Đông Niên nằm ở bệnh viện, dù vẫn còn vẫn tỉnh táo nhưng chẳng nói một lời.Hai mẹ con Phục Minh đang tận hiếu trước giường bệnh cũng hiểu ý tứ của Phục Đông Niên, cuối cùng không thèm đến bệnh viện, cũng không xuất hiện ở công ty nữa.Trong lúc diễn ra đại hội cổ đông, Phục Minh lại đột nhiên xuất hiện chặn đường ở công ty, cả người nồng nặc mùi rượu: "Họ Tưởng kia, mày biết nhận chủ ghê nhỉ."

Tưởng Thừa Ân đẩy mắt kính trên mũi, mỉm cười khách sáo: "Tôi không hiểu ý cậu hai cho lắm."

"Mày giả vờ giả vịt vừa thôi.

Mày chính là con chó Phục Thành nuôi dưỡng bên cạnh lão già.

Những năm này mày giúp hắn làm biết bao nhiêu chuyện thì tự mày biết rõ."

Phục Minh dí ngón trỏ vào ngực gã.Các cổ đông đang nghỉ ngơi và nhân viên còn ôm tài liệu đều đổ dồn ánh về phía bọn họ, Tưởng Thừa Ân mỉm cười nhã nhặn: "Cậu hai, cậu uống say rồi, đây là công ty đấy."

Phục Minh cười lạnh, liếc mắt nhìn gã: "Mày đừng cho là tao không biết.

Mấy lão già kia phản đối tao chắc chắn không thể thiếu công lao của mày.

Hẳn là Phục Thành bảo mày làm hết nhỉ?"

Tưởng Thừa Ân nhìn ra đằng sau: "Phục tổng, cậu hai say rồi."

Phục Thành kẹp thuốc lá trên tay, chân dài vai rộng, mày sắc như kiếm, mắt đen sáng ngời, nhìn Phục Minh nồng nặc mùi rượu với vẻ không vui: "Say xỉn thì về đi.

Đừng ở đây làm trò bẽ mặt."

Phục Minh ngờ nghệch chớp mắt, sau đó nở nụ cười quái gở: "Vâng, bây giờ anh cả định đoạt hết.

Tôi không dám ở đây làm bẩn mắt anh."

Phục Thành nói với Tưởng Thừa Ân: "Gọi bảo vệ tới."

Nghe vậy, Phục Minh văng ra cả đống câu từ bẩn thỉu.

Phục Thành tháo cúc tay áo, tẩn cho hắn một trận rồi mới sai bảo về kéo ra ngoài.Ngày hôm sau, Tần Minh Nguyệt dẫn Phục Minh và Phục Việt đến xin lỗi, Phục Thành chẳng thèm đếm xỉa.Phục Việt mới vừa tiếp nhận việc kinh doanh một phần khách sạn nên còn muốn nhờ Phục Thành đến giúp đỡ một chút.

Chỉ vì anh hai nhà mình chẳng ra gì mà quan hệ lần này càng thêm khó xử.Cô ỷ vào tình cảm khi còn bé với Phục Thành, ở lại ăn cùng hắn một bữa cơm, nói hết nước hết cái mới nhờ được Phục Thành xem xét giúp mình.(29)Phục Thành chỉnh lý toàn bộ nhà họ Phục đâu ra đấy, mới nhín được chút thời gian đi tụ họp cùng bạn bè trước đây.Ai ngờ Tống Hân vẫn phóng đãng không khác trước đây.

Gã bày một bữa ra trò, mời mấy minh tinh đang "hot" đến góp vui, còn nhét cho Phục Thành bên trái một em đáng yêu trắng nõn trắng nà, bên phải một em vớ đen chân dài khêu gợi.Mấy ngày qua Phục Thành nhức hết cả đầu vì nhà họ Phục, bây giờ hắn dựa vào ghế sô pha, sơmi chỉ cởi một cúc trên cùng, xương quai xanh gợi cảm lộ ra, hai mắt nhắm lại.

Hai em bên cạnh không dám mời rượu, chỉ ngồi ăn trái cây trên đĩa.Lúc Tống Hân bước lại thì quần áo đã tháo đến cúc cuối cùng, phô bày cơ ngực cơ bụng cường tráng.

Gã ra hiệu hai người kia rời đi, còn mình thì ngồi cạnh Phục Thành: "Sao không quẩy?"

Phục Thành mở mắt ra, cụng ly với gã: "Ngồi lát rồi đi."

"Ấy đừng, chơi đêm mới vui.

Có người chưa tới đủ, đêm mới đến được.

Người ta chạy vội về vì ông đó."

Nói đoạn, Tống Hân nháy mắt với hắn: "Chính là Thịnh Cẩm Nghi.

Trước đây người ta theo đuổi ông, giờ trở thành đại minh tinh mà vẫn còn thích ông đấy."

Phục Thành đặt ly xuống: "Có thấy tin tức của cô ấy."

"Ông chỉ là "có thấy", còn người ta thì lúc nào cũng chú ý đến ông.

Ông vừa về là cô ấy đã liên hệ với tôi rồi.

Vốn là cô nàng đang đóng phim ở vùng khác, đêm nay cố ý sắp xếp chạy về đấy.

Ông cũng phải nể mặt người ta chút chứ, đúng không?"

Phục Thành cầm lấy áo khoác đứng lên, day day giữa hai lông mày: "Nói sau đi, Phục Việt nhờ tôi đến xem khách sạn của nó."

Tống Hân tiễn hắn ra ngoài mà lải nhải hệt như một tú bà: "Đùa tôi hả?

Rốt cuộc vì sao mà ông lại không thích Thịnh Cẩm Nghi?

Người ta vừa đẹp vừa giàu, đã thế lại còn thích ông lâu như vậy.

Ông nên cho người ta một cơ hội, tối nay phải đến một chuyến đó."

Phục Thành mở khóa xe, nhìn Tống Hân: "Ông không thèm làm nhà thiết kế mà đổi sang làm bà mai rồi à?"

Tống Hân không thể mặt dày nói mình đang cưa đàn em của Thịnh Cẩm Nghi, đành phải bám lấy Phục Thành đến khi hắn gật đầu rồi mới thả người.

Phục Thành lái xe đến đón Phục Việt rồi đi khách sạn.Khách sạn này nằm gần một công viên trò chơi cho nên không giống với khách sạn thương vụ thông thường, bên ngoài có bốn chú linh vật ngây thơ đáng yêu đứng chào khách.Phục Việt rất chú tâm vào sự nghiệp, có cái nhìn của riêng mình từ việc quản lý đến kinh doanh.

Khi nói cho Phục Thành nghe, cô hơi sốt sắng, thấy bốn linh vật bên ngoài, bèn giới thiệu: "Chúng đều được thêm vào gần đây, các bé thích lắm anh ạ."

Phục Thành nhìn bên ngoài một chút, đột nhiên nói: "Em nói em ký hợp đồng cùng hội liên hiệp người khuyết tật à?"

Phục Việt hơi khựng lại, lập tức nói: "Vâng, là do bên ấy tìm đến trước.

Em nghĩ như vậy cũng rất tốt.

Công việc này cũng không phiền hà nên đồng ý.

Hợp đồng cũng viết rất rõ ràng, không có vấn đề đâu anh."

Thực ra Phục Việt rất hài lòng với sắp xếp của mình, nhưng khi nghe Phục Thành hỏi đến thì vẫn hơi căng thẳng.(30)Lúc Trần Thiên Dương nghỉ ngơi thì tổ trưởng tới tìm cậu.

Ông đưa cho cậu một bó hoa hồng gói giấy đẹp đẽ, đỏ thẫm như máu, xung quanh còn phủ chỉ bạc sáng lấp lánh.Trần Thiên Dương lau mồ hôi, hoang mang nhìn hoa.

Tổ trưởng giải thích cho cậu: "Người của khách sạn nói, lát nữa chủ khách sạn đi đến thì con đưa cái này cho người ta, đưa bà chủ ấy."

Trần Thiên Dương gật đầu, mang theo đầu giả, cẩn thận ôm hoa đứng ở cửa.Thấy Phục Thành và Phục Việt đi tới, Trần Thiên Dương hơi sững sờ, bị đẩy một chút mới nhớ ra mà cầm hoa đi tới.(31)Phục Việt nhìn hoa đưa đến trước mặt Phục Thành, lập tức cười: "Anh cả, tặng anh đó."

Phục Thành nhận lấy, liếc mắt nhìn linh vật cười ngây thơ đáng yêu trước mặt.

Linh vật lui qua một bên, nhường đường cho họ.Phục Việt nhìn hắn cầm hoa mà thấy sai trái không chịu được, bật cười bảo: "Họ còn chuẩn bị hoa riêng cho anh, chu đáo quá đi."

Phục Thành đi vào phòng làm việc đang chiếu mô hình công viên trò chơi và khách sạn, đặt hoa sang một bên, hình ảnh trên màn chiếu lập lòe trong mắt hắn, hai hàng mi dày hắt xuống một bóng mờ.Phục Việt ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh cứ như một học sinh chuẩn bị nghe dạy bảo."

Không tệ."

HÌnh ảnh chiếu xong, Phục Thành nói ra hai chữ, Phục Việt mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.(33)Trần Thiên Dương tan tầm lúc năm giờ, nhưng hôm nay người của khách sạn mời bọn họ ăn kem, thế là họ nghỉ làm sớm, ngồi ở bồn hoa xúc viên kem trong ly giấy.Trần Thiên Dương nghiêm túc ăn kem, loáng thoáng nghe thấy những người khác khen bà chủ đẹp quá.Trần Thiên Dương ngậm kem dưới lưỡi, suy nghĩ miên man, hóa ra trong mấy năm nay Phục Thành đã kết hôn rồi.À, còn mình chắc sẽ không kết hôn đâu.(34)Phục Thành ấn ấn gáy nghe điện thoại của Tống Hân.

Tống Hân luôn mồm thúc giục hắn trong điện thoại.

Phục Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trước là đường ray xe điện vồng lên cao của công viên trò chơi, bên dưới là cổng lớn nguy nga của khách sạn.Bốn linh vật vừa nãy đã tháo đầu giả ngồi ở bồn hoa, bảo vệ đứng đó nói vài câu, bọn họ ôm đầu giả đứng lên.Một người trong đó, tóc ướt mồ hôi dính bết trên mặt, nhoẻn miệng nhìn bảo vệ nở nụ cười.(35)Phục Việt cầm cà phê đi vào: "Anh, em đã pha theo khẩu vị trước kia của anh...

ủa, đi đâu rồi?"
 
[Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát
Chương 6


Chương 6(36)Trần Thiên Dương đã xuống tới dưới lầu, nghĩ đến trong nhà không còn gì ăn, bèn chuyển hướng sang siêu thị nhỏ mua hai gói mì tôm.

Nếu biết như vậy thì cậu đã ăn ở khách sạn rồi.Trần Thiên Dương hơi hối hận, ấn ấn dạ dày, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra, ánh sáng trong phòng đã khiến cậu phải nheo mắt lại."

Dương Dương, em về rồi.

Vào dùng cơm đi."

Trong bếp có một người đang đứng.

Người này cao dong dỏng, râu ria trên mặt không cạo sạch khiến hắn già hơn tuổi thật, trông cứ như đã ba mươi mấy rồi.Trần Thiên Dương đứng ở cửa há miệng mà không nói được gì."

Ngày hôm qua em không về, cũng chẳng động vào đồ ăn anh nấu.

Em lại đây ăn đi."

Triệu Dương cười tủm tỉm bước tới, kéo Trần Thiên Dương vào rồi xoay người đóng cửa lại.Ngay lúc cửa sập lại, sau lưng Trần Thiên Dương tê rần.Tay Triệu Dương xoa phần lưng cứng ngắc của cậu cách một lớp áo: "Sao hôm qua em không về?"

Rồi gã áp sát cậu mà nói: "Đến nhà ba mẹ em à?"

Triệu Dương lấy đồ vật trong tay cậu đi, đẩy cậu ngồi xuống: "Sao em lại ăn món này?

May là anh tới, mau nếm thử đi.

Anh làm riêng cho em đấy."

Trần Thiên Dương nhìn tay gã khua liên hồi, miết miết lòng bàn tay mình, làm ngôn ngữ kí hiệu: "Không phải phiền như vậy.

Tôi ăn bừa vài thứ là được rồi."

Triệu Dương nhìn Trần Thiên Dương mà cười mỹ mãn, tầm mắt mê đắm cứ dính chặt lấy cậu không rời làm cậu cảm thấy bất an: "Anh chỉ muốn chăm sóc em thôi.

Em còn nhỏ tuổi lại gầy gò thế này, nhìn là biết không thể tự chăm sóc mình rồi.

Anh sẽ chăm sóc cho em."

Nói xong, gã vươn tay cưng chiều sờ tóc cậu.Trần Thiên Dương cúi đầu ăn cơm để lộ phần gáy trắng mịn.

Ánh mắt tham lam và nóng bỏng của Triệu Dương nhìn chòng chọc từ gáy cậu đến lỗ tai, đến phần cánh tay lộ ra bên ngoài, rồi đến những ngón tay thon nhỏ đang cầm bát.Trần Thiên Dương ăn không vô, mới vừa đặt đũa xuống thì Triệu Dương đưa tay đụng vào gáy cậu một cái.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên đầy cảnh giác.Triệu Dương ngượng ngùng cười: "Anh thấy chỗ này phơi nắng đỏ lên này.

Anh mua thuốc mỡ đấy, để anh bôi cho."

Trần Thiên Dương muốn nói không cần nhưng không kịp, Triệu Dương đã lấy thuốc đi đến: "Lại đây thoa một chút kẻo tróc da bây giờ."

"Để tôi tự làm."

Trần Thiên Dương làm ngôn ngữ kí hiệu, lấy thuốc đi.Triệu Dương nhìn cậu vặn nắp ra, nói: "Em có nhìn thấy chỗ nào đâu, để anh thoa cho em đi mà."

Trần Thiên Dương né tay gã, tự nặn thuốc ra, thoa mạnh lên gáy, đến khi da dẻ đỏ bừng mới dừng lại.Triệu Dương thoáng căng thẳng nhìn Trần Thiên Dương.

Cậu lắc lắc ngón tay: "Anh đi đi, tôi muốn đi ngủ."

Triệu Dương trưng ra bản mặt tươi cười: "Còn chưa rửa bát mà em."

Trần Thiên Dương cản gã lại: "Anh trả chìa khóa nhà cho tôi.

Đừng có đến nữa."

Triệu Dương luống cuống, nói: "Dương Dương, anh không làm gì đâu.

Anh chỉ muốn chăm sóc em một chút mà thôi.

Em đừng như vậy.

Anh thương em như thế, em đừng đối xử như vậy với anh."

Nếu Trần Thiên Dương nói được thì bây giờ cũng phải cạn lời.

Cậu nhìn Triệu Dương, lông mày chau tít lại.Trong căn phòng nhỏ hơi oi bức này, dường như có thứ gì ẩm ướt và lạnh lẽo bám chặt lấy cậu mà lôi cậu lại, khiến cậu lùi bước, khiến cậu chấp nhận.(37)Trần Thiên Dương điếc nặng, không biết mình bị theo đuôi suốt dọc đường.Phục Thành nhìn Trần Thiên Dương đi vào tòa nhà có bãi rác vứt ngay đầu hành lang mà ấn đường nhăn tít lại.Đúng lúc này, Tống Hân gọi điện thoại tới: "Cậu cả ơi, cả đám đang chờ ông nè.

Đến lẹ đi."

Phục Thành nhìn tòa nhà tối như mực ở phía trước, ngón tay chạm tới cánh hoa hồng đặt bên cạnh: "Giúp tôi tra một chuyện."

"Được, ông tới đây, ông muốn trăng sao tôi cũng hái."(38)Phục Thành không đi vào mà gọi Tống Hân ra.

Tống Hân ngồi lên xe, nói: "Gọi rát cổ bỏng họng ra ông mới đến."

"Hôm nay tôi thấy nhóc câm kia."

"Ai?"

Tống Hân nhìn đăm đăm vào Phục Thành, mù tịt chẳng biết ai.Bỗng nhiên, nét mặt của Phục Thành gợi cho Tống Hân nhớ lại trải nghiệm ngắn ngủi khó hiểu vì gã mà ra mấy năm về trước."

À, tôi nhớ ra rồi, cậu nhóc trắng trẻo ngoan ngoãn kia chứ gì.

Mịa nó, ông còn nhớ cậu ta à.

Hóa ra ông không cho tôi đi tìm cậu ta là để chờ ông về hả."

Phục Thành không muốn dông dài với gã, bèn nói: "Tôi bảo Tưởng Thừa Ân điều tra một chút, hồi trước nhà em ấy được không ít tiền, nhưng hôm nay tôi lại thấy em ấy làm công tại khách sạn của Phục Việt."

Tuy rằng hắn không để ý việc này nhưng hắn đã bàn giao cho Tưởng Thừa Ân, kéo chậm kế hoạch phá dỡ hơn một năm, bồi thường cho những hộ gia đình ở khu đất ấy rất nhiều.Nhưng nhìn dáng vẻ của Trần Thiên Dương hôm nay thì lại thấy có gì đó không đúng.Tống Hân chẳng hiểu ra làm sao: "Tổng cộng tiền bồi thường đâu có nhiều nhặn gì, cậu ta đi làm công cũng bình thường mà."

"Ông tra xem có phải nhà em ấy đã xảy ra vấn đề gì không."

Tống Hân nghệt mặt ra: "Ông muốn làm gì?"

Phục Thành châm một điếu thuốc, vẻ mặt trở nên nhạt nhòa trong không gian xe mờ tối: "Lúc trước tôi cho là em ấy có ba mẹ, có người thân, còn có một khoản tiền thì sẽ sống tốt.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ không phải như vậy."

"Cậu ta sống tốt hay không thì liên quan gì đến ông?"

Phục Thành rít một hơi thuốc, đốm lửa đỏ nơi đầu thuốc in bóng lập lòe trong mắt hắn: "Ông nghĩ vì sao trước kia tôi lại muốn đưa em ấy về nhà?"
 
[Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát
Chương 7


Chương 7(39)Vào lúc Trần Thiên Dương rời nhà, Triệu Dương cũng xuống lầu cùng cậu.

Gã còn nói hôm nay gã được lãnh lương, muốn đón cậu tan tầm.

Mãi đến khi cậu ngồi lên xe buýt, Triệu Dương mới không theo nữa.Trần Thiên Dương thoát khỏi Triệu Dương, đến trạm thứ hai bèn xuống xe.

Cậu không thích ngồi xe buýt, bởi vì khi có nhiều người thì cậu không thể nào nghe được thông báo bến đỗ, lần nào cũng phải để tâm đếm số trạm dừng.Công việc hôm nay là đến làm cỏ ở một công viên.Trần Thiên Dương hơi tiếc nuối.

Cậu đội mũ rơm, đẩy máy cắt trên thảm cỏ phát ra những tiếng brừm brừm.

Khi cậu đếm hơn tới vòng thứ bốn trăm thì tổ trưởng mới thông báo tan làm.

Trần Thiên Dương mệt đến mức không nâng nổi tay, cả người toàn là mồ hôi, mặt cũng đỏ hây hây vì nóng.Cậu rửa mặt ở nhà vệ sinh công cộng, lúc đi ra thì thấy xe của Trần Vân Học, Lưu Hạm đang đứng cạnh xe vẫy tay với cậu.Trần Thiên Dương lên xe, Lưu Hạm thấy mặt cậu đỏ hừng hực bèn hỏi: "Mệt lắm hả con?

Sao lại xếp việc như kiểu đấy, buổi chiều nắng gắt thế kia mà."

Trần Thiên Dương vừa lau mồ hôi, vừa lắc đầu: "Cũng không phải lúc nào cũng vậy."

"Mẹ xem bảng sắp xếp công việc mà tổ trưởng của con gửi, cứ tưởng là đi làm tình nguyện viên mà thôi.

Sao lại phơi nắng chang chang thế này?"

Trần Thiên Dương vò khăn giấy trong lòng bàn tay rồi khua nhẹ ngón tay: "Sao ba mẹ lại ở đây."

Cửa xe bị mở ra, Trần Khoa Vũ ném cặp sách vào trước rồi cũng chui vào, trong tay còn có hai cây kem ốc quế: "Hôm nay trường em thi đấu ở viện bảo tàng mỹ thuật, ba mẹ đến xem đấy."

Trần Thiên Dương nhận kem ốc quế, xé giấy ra, cắn một miếng nhỏ.Trần Khoa Vũ thấy trên tóc cậu có vài giọt nước lấp lánh, bèn đưa tay sờ cái gáy ẩm ướt lạnh ngắt: "Sao mồ hôi mồ kê mướt mải thế này?"

Trần Thiên Dương mặc quần áo lao động, đội mũ rơm, phơi nắng cả buổi chiều, làm sao mà không nóng cho được?Cậu cúi đầu ăn kem ốc quế, không nói gì.Trần Khoa Vũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bực dọc cả đường, xuống xe bèn nói với Lưu Hạm: "Rốt cuộc ba mẹ có dẫn anh đi bệnh viện không thế?"

Lưu Hạm lườm cậu ta: "Ăn nói kiểu gì thế?

Mẹ dẫn anh con đi có sót lần nào không?

Anh con bị bệnh bẩm sinh thì mẹ biết làm thế nào được."

Trần Khoa Vũ vùng vằng xông thẳng lên lầu.Trần Thiên Dương chậm rãi xuống xe, đi theo vợ chồng Lưu Hạm vào thang máy.

Cậu để ý thấy Lưu Hạm ngập ngà ngập ngừng, mãi đến lúc cửa thang máy mở ra mới bảo: "Dương Dương, trưa mai, theo mẹ đi ăn một bữa cơm được không?"

Buổi sáng cậu không có việc gì nên gật đầu.Thấy dáng vẻ thờ ơ phó mặc của cậu, Trần Khoa Vũ cau mày, kéo cậu đi ra ngoài: "Nhanh đi tắm đi.

Anh không nóng hả?"

Trần Vân Học nhìn hai anh em vào cửa, bất mãn liếc mắt nhìn Lưu Hạm: "Tuổi nó còn nhỏ, bà vội gì chứ."

"Thấy thích hợp thì làm quen một chút có mất gì đâu.

Vốn đã khó tìm rồi, bây giờ mà không chọn thì muộn mất.

Ông thì biết cái gì."(40)Vì câu nói của Phục Thành mà Tống Hân sợ đến mức mất ngủ cả đêm.

Ngày hôm sau gã vác đôi mắt gấu mèo đi tìm Phục Thành.

Phục Thành dự hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, bận tối tăm mặt mày, cuối cùng chỉ có Tưởng Thừa Ân tiếp gã.Đây là lần đầu tiên gã tới công ty sau khi nơi này được Phục Thành tiếp quản, trong ngoài tựa như không có gì thay đổi, lại như tất cả đều đã đổi thay.Gã suy nghĩ cả đêm cũng chẳng dám khẳng định hàm nghĩa trong câu nói kia của Phục Thành.Lúc trước hai nhà Phục - An gây nhau quá gắt.

Sau khi Phục Thành xuất ngoại thì nhà mẹ hắn không định cho hắn trở về.

Phục Thành đi rất dứt khoát, Phục Minh thì vui như tết, mở tiệc mời khách hai ngày ở nhà hàng đắt đỏ nhất trong thành phố Yên.Chẳng ai ngờ Phục Thành lại trở về và đoạt lại bằng hết những thứ vốn là của mình; càng chẳng ai ngờ trong lòng Phục Thành vẫn luôn nhung nhớ một người khác.Tống Hân uống xong ba ly cà phê an ủi thì Phục Thành mới đẩy cửa đi vào, câu nói đầu tiên là: "Tra được chưa?"

Tống Hân mở tin nhắn được anh trai gửi cho trên điện thoại, đưa cho Phục Thành xem.Trần Vân Học làm tại bộ phận hành chính, Lưu Hạm là kế toán công ty còn Trần Khoa Vũ thì học tại một trường cấp ba chuyên.

Người mất gần đây nhất trong nhà Trần Thiên Dương là bà nội cậu, thời gian vào hai năm trước."

Nhà cậu ta đang yên đang lành, thế mà hôm qua ông nói làm tôi tưởng cả nhà ấy chết sạch rồi chứ."

"Ai chết vậy?"

Phục Việt nện giày cao gót bước vào, trên tay ôm một chồng văn kiện.Tống Hân nhíu mày, cười: "Gái cưng càng ngày càng đẹp đấy."

Phục Việt đặt văn kiện lên bàn Phục Thành: "Anh, tư liệu về hội liên hiệp người khuyết tật đều ở đây.

Vốn dĩ ban đầu em chỉ định làm từ thiện, nhưng em cũng kiểm tra hợp đồng kĩ càng rồi, không có vấn đề gì đâu ạ."

Nói xong, cô hừ một tiếng về phía Tống Hân rồi rời phòng làm việc như một con công nhỏ.Cửa vừa đóng lại, nụ cười của Tống Hân tắt lịm.

Gã nói với Phục Thành: "Ông thấy cậu ta sống không tốt, vậy ông tính làm gì?"

Phục Thành lật ra một xấp văn kiện: "Không phải tôi thấy."

Dứt lời, hắn khép văn kiện lại, muốn đi gặp Trần Thiên Dương một chuyến.Tống Hân ngồi trên xe của hắn.

Cả hai tìm một vòng, qua hỏi hội liên hiệp người khuyết tật thì họ bảo hôm nay Trần Thiên Dương đến công viên, thế là họ cũng đến công viên.

Vừa đến nơi thì thấy Lưu Hạm lau mồ hôi cho Trần Thiên Dương rồi cả nhà ngồi xe về.Phục Thành không lại gần đó, tay hắn gác lên cửa sổ xe, cầm điếu thuốc, hút từng hơi một.Tống Hân nói: "Phục Thành, tôi thấy ông cả nghĩ quá rồi.

Mỗi người một cách sống, chưa chắc cậu ta đi làm công đã là vì sống không tốt.

Gia đình của cậu ta cũng bình thường, không thể sống dư dả như chúng ta được."

Tống Hân thấy Phục Thành không nói lời nào, bèn ướm hỏi: "Ông yêu cậu ta thật à?

Nhưng cậu ta với ông không là người cùng thế giới, chuyện này ông phải hiểu rõ chứ."(41)Hôm sau, lúc Trần Thiên Dương đến hội liên hiệp người khuyết tật thì bảo vệ nói cho cậu biết ngày hôm qua có người tới tìm cậu: "Bọn họ nói là bạn của cậu."

Cậu nghĩ không ra mình thì có người bạn nào, bèn cau mày đầy hoang mang, bảo vệ lại nói: "Hai người đều cao to, lái một chiếc xe sang lắm.

Có phải họ hàng của cậu không?"

Trần Thiên Dương lắc đầu, suy nghĩ cả buổi, cũng không nghĩ ra nhà họ Trần có họ hàng nào đi xe sang.Lưu Hạm tới tìm Trần Thiên Dương đi ăn cơm.

Bà sợ cậu căng thẳng nên không nói cho cậu biết trước.

Mãi khi đến nơi mới giới thiệu người đối diện: "Đây là dì Mã.

Đây là con gái của dì ấy, Mã Miêu Miêu.

Con bé lớn hơn con năm tuổi."

Điều kiện của Mã Miêu Miêu không tệ.

Cô học luật, dù bây giờ phải ngồi trên xe lăn thì vẫn toát ra sự kiêu ngạo và sắc sảo.Cô có mái tóc ngắn gọn gàng, mũi cao thanh tú, ánh mắt nhìn sang lúc ngẩng đầu lên trông rất lạnh lùng."

Miêu Miêu!"

Bị cảnh cáo một câu, cô mới chịu gượng gạo mở miệng: "Cháu chào dì."

Lưu Hạm không ngờ con gái của đối phương lại khó gần như vậy, lòng mừng thầm khi chưa nói thật cho Trần Thiên Dương.

Trần Thiên Dương ngồi ở một bên, nhìn ra đường lớn bên ngoài, không nghe thấy các bà đang nói gì."

Dương Dương trắng trẻo ghê, trông hơi nhỏ nhỉ."

"Hai mươi rồi đấy.

Tại mặt nhỏ nên nhìn hơi trẻ con chứ cháu nó đi làm rồi chị ạ."

"Thật à?

Làm gì thế?"

Trần Thiên Dương quay đầu lại, thấy Mã Miêu Miêu đang nhìn mình.

Cậu lễ phép cười, sau đó cầm lấy bình rót chút nước vào ly của cô.Ánh mắt Mã Miêu Miêu dịu đi một chút.

Cô nhìn chằm chằm Trần Thiên Dương ngờ nghệch, đột nhiên hỏi: "Cậu ấy không nghe được gì sao?"

Lưu Hạm sợ cô ghét bỏ, bèn nói: "Lại gần thì sẽ nghe rõ hơn."

"Tại sao không đeo máy trợ thính?"

Mã Miêu Miêu hỏi thế làm trong lòng Lưu Hạm hơi khó chịu, thế nhưng cô đã hỏi thì nghĩa là cũng phải quan tâm.

Lưu Hạm bèn trả lời: "Thằng bé dậy thì mới mắc cái tật này, đeo máy trợ thính suốt ngày rơi, lại còn đau tai nữa chứ, thà tháo ra cho xong."

Mã Miêu Miêu không hỏi lại, chỉ là thỉnh thoảng nhìn Trần Thiên Dương.

Hai người mẹ bên cạnh đều mừng như mở cờ trong bụng.Chia tay hai mẹ con cô gái kia, Trần Thiên Dương đưa Lưu Hạm lên xe rồi đi mua một cấy kem ốc quế, cắn từng miếng nhỏ xíu.

Nhìn mấy đôi tình nhân trên đường, cậu mới muộn màng phát hiện ra mình vừa tham dự một buổi xem mắt.(42)Trần Thiên Dương xem mắt xong còn phải trở về đi làm.

Có điều chiều nay cậu được nghỉ, đợi đến năm giờ thì đi về nhà.Vừa ra đến bên ngoài đã thấy Triệu Dương đợi sẵn.

Gã quen biết tất cả các thành viên ở đây, vừa cười ha hả chào hỏi, vừa cầm một túi mơ tây mời mọi người.

Lúc nhìn thấy Trần Thiên Dương, gã chạy bước nhỏ đến, đưa đồ đang cầm cho cậu rồi dè dặt mở miệng: "Dương Dương, hôm nay em không về nhà ba mẹ chứ?

Buổi trưa anh thấy mẹ em đến thăm em rồi, em đừng về đó mà."

Trần Thiên Dương cau mày, cảm giác khó chịu và bồn chồn không thể xóa tan lại một lần nữa bò lên lưng cậu.Thừa dịp Trần Thiên Dương ngẩn người, Triệu Dương nửa đẩy nửa kéo cậu tới một quán ăn, muốn mời cậu ăn cơm.Trần Thiên Dương thoáng hoang mang.

Chính cậu cũng quên cái tên Triệu Dương này bắt đầu dính lấy mình từ khi nào rồi.Triệu Dương nói họ có duyên, tên cũng giống nhau nên coi cậu là em trai.Lúc mới đến hội liên hiệp người khuyết tật, gã rất săn sóc cậu.

Về sau, loại săn sóc kiểu này làm Trần Thiên Dương không biết phải làm sao.

Cậu muốn chạy trốn, nhưng Triệu Dương lại khóc lóc, còn chủ động rời đi trước.Nhưng chẳng biết Triệu Dương đã lén đánh thêm một chiếc chìa khóa nhà cậu từ lúc nào, rồi cứ thi thoảng lại xuất hiện trong nhà cậu.

Có một lần Trần Thiên Dương tỉnh dậy còn nhìn thấy Triệu Dương nằm chình ình trên giường mình.Lần đó Triệu Dương quỳ dưới đất, tự tát mình sưng cả mặt, thề thốt rằng sẽ không bao giờ đến nhà cậu nữa.Nhưng gần đây gã lại lởn vởn trước mặt cậu.Trần Thiên Dương nhìn Triệu Dương chọn một bàn đồ ăn, không hề động vào, chỉ làm ngôn ngữ kí hiệu ý bảo: "Hôm nay tôi đã đi xem mắt, nếu anh cứ mãi quấn lấy tôi như thế thì không hay.

Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ nói cho người nhà biết."

Nét cười trên mặt Triệu Dương cứng đờ, nước mắt rớt lã chã.Trần Thiên Dương đứng lên muốn đi, Triệu Dương lại vội vàng giữ lấy cậu.

Mồ hôi lẫn nước mắt gã dây vào mu bàn tay Trần Thiên Dương, giọng nói thì nức nở nghẹn ngào: "Dương Dương, em ăn với anh một bữa cơm, có được không?

Coi như thương hại người anh trai này đi."

Bây giờ đang lúc tan tầm, người qua lại trên đường đông như mắc cửi, mấy chỗ ngồi khác trong quán cũng chật ních.

Tất cả bọn họ đều dòm ngó Trần Thiên Dương cứ như thể cậu là thứ gì quái dị lắm.Trần Thiên Dương hoang mang ngồi xuống, siết chặt tay lại.Triệu Dương gắp cho Trần Thiên Dương cả đống thức ăn, thấy cậu chẳng động vào thì bắt đầu nốc rượu.

Nốc hết một bình rượu trắng, gã mới chịu đi tính tiền.Trần Thiên Dương mới đi được mấy bước thì Triệu Dương đã đuổi kịp.

Gã uống say khướt, nhìn vừa tội nghiệp vừa dè dặt: "Dương Dương, anh đưa em về nhé."

Sau đó Triệu Dương dính lấy Trần Thiên Dương suốt cả con đường.

Cậu chạy về phía trước, gã bèn vươn tay giữ chặt cậu không chịu thả ra.Vào lúc này Trần Thiên Dương mới phát hiện tuy rằng Triệu Dương chỉ có một cánh tay, thế nhưng cái tay này lại khỏe hơn người.

Cậu chẳng thể nào giãy ra nổi.Người trên phố đều né tránh bọn họ và dò xét bằng ánh mắt quái dị.Triệu Dương siết chặt tay cậu, lẩm bẩm trong miệng: "Anh đưa em về, em đừng sợ.

Anh chỉ muốn tốt cho em, em sợ anh như thế làm gì?"

Gã trông thấy Trần Thiên Dương hoảng hốt thì như vừa tỉnh giấc chiêm bao, thả tay ra, hoang mang xin lỗi: "Dương Dương, xin lỗi, có phải anh dọa em sợ không?"

Trần Thiên Dương lập tức chạy về phía trước.

Không biết cậu chạy bao lâu, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực mới chống đầu gối dừng lại.

Cậu trốn sau một chiếc xe, ngoái đầu nhìn thử.

Không thấy Triệu Dương.Cậu chưa dám yên tâm, vội vã chạy lên lầu, vừa lấy chìa khóa thì bỗng nghĩ Triệu Dương có thể tìm tới đây, bèn quay đầu chạy xuống.

Đúng lúc ấy, cậu đụng phải một người đang đi lên.Trần Thiên Dương run bắn lên, hoang mang muốn đẩy người nọ ra, lại bị hắn nắm lấy tay: "Dương Dương?"

Bàn tay cầm tay cậu khô ráo ấm áp.

Không phải là Triệu Dương.
 
[Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát
Chương 8


Chương 8(43)Phục Thành nhìn Trần Thiên Dương chằm chằm một hồi, sau đó ánh mắt rơi vào cổ tay đỏ tím của cậu, bèn dùng ngón tay chạm nhẹ một cái: "Có chuyện gì thế?"

Trần Thiên Dương vẫn chưa hoàn hồn sau cơn kinh hãi, hai mắt trợn to, đồng tử đen láy phản chiếu khuôn mặt Phục Thành, hô hấp như dừng lại.Nỗi sợ hãi biến thành ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, Trần Thiên Dương nhoẻn miệng nở nụ cười ngây ngô.Khóe miệng Phục Thành bất giác cong lên.

Một cái tay khác của hắn bóp nhẹ gương mặt mềm mịn của Trần Thiên Dương, "Vẫn nhận ra anh cơ à?"

Trần Thiên Dương gật đầu.

Cậu còn muốn nói "hôm ấy em đã nhìn thấy anh" nữa cơ."

Sao ban nãy chạy cuống lên thế?

Có ai đang đuổi theo em sao?"

Phục Thành kề sát vào Trần Thiên Dương, cậu có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người hắn.

Mùi hương ấy hơi khác với trước đây, nhưng mà vẫn rất dễ ngửi.Phục Thành thấy Trần Thiên Dương không nói không rằng, bèn ghé vào lỗ tai của cậu hỏi một câu: "Vừa nãy ai đuổi theo em?"

Trần Thiên Dương rùng mình, lập tức nhìn ra phía sau, thấy Triệu Dương đang ló đầu ra từ cầu thang, trái tim hoảng hốt nảy thót một cái.Cậu kéo Phục Thành, chỉ vào căn nhà của mình, tỏ ý mời hắn vào.Phục Thành cau mày nhìn ra sau.

Ở hàng hiên xám xịt, tối tăm và chật chội có một cái bóng đen sì.

Hắn còn chưa nhìn kỹ thì đã bị Trần Thiên Dương kéo vào, cánh cửa cũng đóng sập lại."

Là người đằng kia phải không?"

Trần Thiên Dương đáp, khom lưng tìm cho Phục Thành đôi dép lê.

Phục Thành có thể thấy rõ đường nét tinh tế của vòng eo cậu dưới lớp áo tay lỡ mỏng tang.

Hắn ôm người lên.

Trần Thiên Dương hơi căng thẳng nhưng lại không động đậy, thấp tha thấp thỏm đối diện với hắn."

Người ngoài kia là ai?"

Trần Thiên Dương xua tay, sau đó lắc đầu.

Chẳng là ai cả."

Em sợ gã?"

Đương nhiên là Trần Thiên Dương sợ Triệu Dương.

Hồi trước cậu còn không dám tùy tiện về nhà, buổi tối cũng không dám ngủ.Nhưng bây giờ có Phục Thành ở đây, cậu lại không thấy sợ như thế nữa.

Cậu chỉ không muốn Triệu Dương nhìn thấy Phục Thành mà thôi.Phục Thành thấy Trần Thiên Dương làm bộ không sao, bèn nâng cằm cậu lên nhìn mãi một hồi, cuối cùng mới xoa nhẹ vành tai cậu: "Sao thế này?

Sao chẳng nói gì với anh thế?

Thành nhóc câm thật rồi ư?"

Những từ ngữ mà cậu có thể nói tựa như một cái giếng khô cong.

Ông bà nội tưới nước vào giếng suốt mười mấy năm, nhưng đã bốc hơi hết trong mấy năm gần đây rồi.Vốn dĩ Trần Thiên Dương thấy thế cũng chẳng sao.

Nhưng Phục Thành vừa nói vậy thì tim cậu đã đau điếng như bị ai đâm cho một nhát.

Cậu mím chặt môi, lúm đồng tiền ở má trái như ẩn như hiện."

Xảy ra chuyện gì?"

Phục Thành đanh mặt nhìn cậu: "Do em không nghe thấy, hay là không nói được?"

Trần Thiên Dương dựng thẳng hai ngón tay, gật đầu, ý là cả hai chuyện đó đều đúng.Đôi mắt Phục Thành híp lại, thoáng chút uy nghiêm: "Sao lại không nghe thấy?

Chẳng phải em vẫn nghe thấy anh nói đấy à?"

Phục Thành quá sốt sắng thành ra còn hung dữ hơn cả trước kia.

Trần Thiên Dương không thể làm gì khác hơn, đành châu ngón tay trỏ và ngón tay cái lại với nhau, làm động tác "một chút chút"."

Thế thì vẫn giống trước kia thôi."

Phục Thành buông tha vành tai bị hắn nắn đỏ cả lên, cởi giày đi thẳng vào căn nhà nhỏ của Trần Thiên Dương, đi dạo nghênh ngang như một con sư tử.

Một phòng ngủ một phòng khách, sạch sẽ đơn giản, ngoại trừ đồ dùng trong nhà thì không có những thứ khác.

Trong phòng ngủ lại bày khá nhiều thứ, ở cửa cũng đặt ba cái ghế.Rõ ràng là đang đề phòng ai đó lẻn vào.Phục Thành nhìn Trần Thiên Dương bên cạnh.

Sự non nớt ngây ngô của tuổi thiếu niên đã biến mất, nhường chỗ cho vóc dáng cao gầy cân đối, mặt mày sáng sủa thanh tú, ánh mắt dịu dàng ấm áp.

Dung mạo này sẽ được rất nhiều người yêu thích, bất kể là cùng phái hay khác phái.Phục Thành vẫy tay gọi Trần Thiên Dương.

Cậu bước tới, ngửa đầu nhìn Phục Thành cao hơn mình một chút, muốn nghe rõ hắn muốn nói gì.

Vành tai trái đỏ ửng lên như hồng ngọc trong suốt.Phục Thành khảy vành tai của cậu một cái: "Anh vừa mới uống rượu, dạ dày hơi khó chịu."

Trần Thiên Dương nhìn hắn đầy lo lắng, sau đó chỉ hắn rồi lại chỉ giường, hai tay chắp lại kề sát ở bên lỗ tai."

Bảo anh đi nghỉ ngơi?"

Nét cười lấp lánh trong ánh mắt Phục Thành: "Thế em thì sao?"

Trần Thiên Dương chỉ ra cửa, sau đó đưa hai tay cho hắn, rồi làm động tác uống nước.Phục Thành nhìn ngón tay nhỏ nhắn đang múa may của cậu, chỉ muốn ấp vào lòng bàn tay mình thôi.

Nhìn những vết chai xa lạ trên ngón tay của cậu, hắn hỏi: "Em muốn đi mua thuốc cho anh à?"

Trần Thiên Dương gật đầu.Phục Thành đột nhiên không muốn trêu cậu nữa, giang hai tay: "Thôi, lâu lắm mới gặp, cho anh ôm cái đã nào."

Nói xong, Phục Thành ôm chầm lấy Trần Thiên Dương, ủ bả vai cứng còng của cậu trong lồng ngực mình, có cảm giác như mất đi rồi lại có được.Tống Hân nói không sai.

Hắn và Trần Thiên Dương không phải là người trong cùng thế giới, vì thế nên ba năm trước hắn mới không giữ Trần Thiên Dương lại bên mình.

Cậu có ba mẹ, còn có một người em trai.

Dù ông bà nội thương yêu cậu mất đi thì cậu cũng sẽ nhận được một số tiền lớn và sống cuộc sống tốt hơn nhiều kẻ khác.Nhưng không phải hắn nghĩ thế nào thì mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng đấy.Trần Thiên Dương sống có tốt không?Người mà hắn đang ôm trong tay, khung xương đã nảy nở gồ lên cồm cộm trong lòng hắn, tính tình càng ngày càng im lặng nhượng bộ, ngoài cửa chẳng biết còn thứ gì đang dính lấy dây dưa.

Tất cả chúng là cái gì?(44)Ba năm trước.Dây leo ven đường rậm rạp điểm xuyết những đóa tường vi hồng nhạt.

Trần Thiên Dương đứng bên dưới tường hoa, nghe Phục Thành hỏi mình: "Ba mẹ cậu tới đón cậu à?"

Trần Thiên Dương gật đầu, nói: "Buổi trưa phải đi."

Phục Thành đưa tay lấy đi cánh hoa rơi trên đầu cậu: "Lần trước trốn nhà đi sao?"

Trần Thiên Dương lắc đầu, trên gương mặt trắng trẻo lộ ra một cái lúm đồng tiền: "Nhớ ông bà nội thôi.

Anh vào nhà tôi đi, ăn cơm."

Vì lời mời của cậu, đáy mắt Phục Thành hiện lên ý cười, hắn nói: "Thôi, tôi phải về thành phố Yên.

Sau này đừng đi nhầm bến xe nhé."

Trần Thiên Dương nở nụ cười hơi ngượng ngập.

Phục Thành giang hai tay ra, cậu mỉm cười ôm lấy hắn: "Anh à, cảm ơn anh."

Phục Thành ghé sát lỗ tai cậu mà nói: "Nhớ học cách gọi tên tôi.

Về sau gọi cho tôi nghe nhé."

Trần Thiên Dương nghiêm túc gật đầu, khi bị Trần Khoa Vũ kéo đi còn quay đầu vẫy tay với hai người Phục Thành và Tống Hân."

Không muốn nhìn nhiều hơn nữa sao?

Cậu ta cũng phải về thành phố Yên, hai người có thể ở bên nhau mà."

Tống Hân thu hồi nụ cười híp mắt của mình, đề nghị với Phục Thành đang chuẩn bị lái xe.Phục Thành lạnh lùng liếc gã một cái: "Không được có ý đồ với cậu ấy.

Về thành phố Yên cũng đừng tìm cậu ấy."

Tống Hân giơ hai tay đầu hàng: "Yên tâm đi, trong lòng tôi biết rõ.

Ông để ý em nó như thế, định coi em nó là em trai ruột của ông à?

Thằng em trai ruột ông thì tôi còn có hứng trêu, chứ trêu đứa nhóc thế này có mà tạo nghiệp?"

Tống Hân là thằng giỏi ăn chơi nhất trong cả đám, thế nhưng trong lòng cũng biết rõ ranh giới nằm ở đâu.Lúc Phục Thành nổ máy, rời khỏi thành phố Toại, trong lòng cũng đồng ý với Tống Hân.
 
[Đm-Hoàn] Trái Tim Người Câm - Lâm Tát
Chương 9


Chương 9(45)Lúc Trần Thiên Dương mở cửa, cậu chỉ sợ Triệu Dương đang đứng ở bên ngoài.Phục Thành đứng ở sau lưng cậu, đẩy cửa ra, nói: "Dẫn đường."

Trần Thiên Dương xuống lầu, không nhìn thấy Triệu Dương, bèn lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Phục Thành đang nhìn mình, cậu nhoẻn miệng cười rồi nhìn quanh như dàng tìm đường.Phục Thành kéo Trần Thiên Dương, tiện tay ấn mở khóa xe, đèn xe chớp sáng chiếu lên gương mặt hơi căng thẳng của cậu."

Lên xe."

Phục Thành mở cửa xe bên ghế phụ.Thì ra đây là xe của Phục Thành.

Tạo hình của nó cồng kềnh nặng nề, vừa ngầu vừa oách hệt như chiếc xe ngày xưa của hắn.Lúc Phục Thành thắt giây an toàn cho Trần Thiên Dương, cậu ngượng ngùng một tẹo, cứng đơ cả người, chẳng dám nhúc nhích.

Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá hòa lẫn mùi nước hoa trên người Phục Thành, bấy giờ mới muộn màng quay sang ngắm hắn.Phục Thành đánh lái điệu nghệ và vững vàng bằng đôi tay có những khớp xương rõ ràng, đoạn quay sang nhìn Trần Thiên Dương đang ngó mình lom lom như muốn hỏi "chẳng phải anh vừa uống rượu sao?".Phục Thành đáp tỉnh bơ: "Uống từ tối hôm qua cơ mà."

Trần Thiên Dương không cảm thấy chỗ nào có vấn đề, bèn gật đầu rồi xoay qua nhìn ra ngoài cửa.Lúc này, đèn đường mới lên, tỏa ra ánh sáng lung linh xuyên qua cửa xe, nửa mặt bên kiên cường chín chắn của Phục Thành cũng in trên cánh cửa kính ấy, chẳng khác nào đang trôi giữa một trời tinh tú.Phục Thành ngó sang Trần Thiên Dương thì thấy cậu nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt láp lánh, trên má in một cái lúm đồng tiền."

Cười gì?"

Trần Thiên Dương quay đầu lại, chỉ chỉ cửa sổ xe, ý bảo ở đó có anh kìa."

Thấy anh vui lắm à?"

Trần Thiên Dương nhoẻn miệng cười, không nhìn cửa xe nữa, chăm chú nhìn phía trước.Phục Thành dẫn cậu đến một quán ăn Quảng Đông có tiền thân là phủ thân vương.

Trong quán có hành lang uốn khúc treo đèn lồng đỏ, phục vụ viên lui tới mặc sườn xám và áo Đường, còn có tiếng đàn tranh như có như không từ gian phòng nào đó vẳng lại.Người phục vụ dẫn họ đến một gian phòng, chỗ ngồi là ghế dài nửa vòng tròn, ở giữa là suối phun tinh xảo.Phục Thành cởi áo khoác, tay áo sơ mi đen xắn tới khủy tay, cúi đầu xem thực đơn, kéo Trần Thiên Dương đến bên cạnh mình: "Em thích món gì?"

Từ lúc Trần Thiên Dương vào đây vẫn đang nghĩ xem mình đem theo bao nhiêu tiền, nghe thấy Phục Thành nói thì có hơi chậm chạp, Phục Thành bèn áp sát vào lỗ tai cậu mà nhắc lại một lần nữa.Xung quanh có người, mặt mũi Trần Thiên Dương đỏ ửng lên.

Cậu chỉ thực đơn, giao hết cho Phục Thành tự quyết định.Món ăn được mang lên đầu tiên là một quả bí đao bát bảo, Phục Thành múc cho cậu một bát, thấy cậu ăn chậm quá, bèn hỏi: "Chẳng phải trước đây em rất thích ăn cái này sao, giờ không thích nữa à?"

Hẳn là Phục Thành nhắc đến lần đến nhà Trần Thiên Dương ăn cơm trước đây.

Bà nội cậu là người Lĩnh Nam nên khẩu vị cậu cũng thiên về kiểu Quảng.Nhưng bây giờ chẳng còn ai nhớ nữa.

Phục Thành còn nhớ khiến cho Trần Thiên Dương ấm sực trong lòng.

Hắn múc vào bát cậu bao nhiêu, cậu đều ngoan ngoãn ăn bằng hết.Trần Thiên Dương vùi đầu ăn hồi lâu mới nhận ra Phục Thành chẳng ăn gì mà chỉ uống rượu suông, bỗng nhiên thấy mình tham ăn quá.Cậu hơi ngượng ngùng đặt đũa xuống, múc một bát canh cho Phục Thành, coi như có qua có lạiPhục Thành bỏ chén rượu xuống, vươn tay xoa bụng cậu: "No rồi hả?"

Trần Thiên Dương sững người.

Trước đây cậu thấy người ta cho mèo ăn cũng y hệt thế.

Chờ meo meo ăn xong rồi, chủ nhân sẽ xoa bụng nó mà hỏi: "No chưa?"

Phục Thành uống cạn canh cậu múc cho rồi cầm lấy áo khoác: "Anh hơi ngà ngà rồi, qua dìu cái nào."

Trần Thiên Dương không để tâm tới việc lý giải hành động vừa nãy của Phục Thành nữa.

Cậu đứng lên, Phục Thành gác tay lên vai cậu, mùi rượu trên người hắn thoang thoảng nơi khoang mũi.Hai người đi ra ngoài thì người lái thay đỗ xe ngay đó, chờ họ lên xe là nổ máy ngay.Phục Thành dựa lên người Trần Thiên Dương, mắt khép hờ ra chiều khó chịu lắm.

Thi thoảng Trần Thiên Dương lại liếc người lái thay một cái, nghĩ xem mình có nên đưa Phục Thành về nhà hay không.Hẳn là người trong nhà Phục Thành sẽ không thích thấy anh đi với người như cậu đâu.Trần Thiên Dương nghĩ mình nên xuống xe giữa đường thì hơn.Vách ngăn giữa ghế trước và khoang sau đột nhiên bị đẩy lên, ngăn cản tầm mắt của Trần Thiên Dương, Phục Thành nhắm mắt nói: "Mai anh đưa em về."

Trần Thiên Dương nhìn Phục Thành chằm chằm, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có say thật hay không.Phục Thành ngả hẳn người vào cậu, lẩm bẩm: "Ngồi yên đi, anh khó chịu quá."

Lúc xe dừng, Trần Thiên Dương đẩy nhẹ Phục Thành một cái, Phục Thành ngồi dậy, hỏi cậu: "Anh có nặng không?"

Trần Thiên Dương cảm thấy Phục Thành say lắm rồi.Nhà của Phục Thành không phải loại biệt thự đắt như vàng trong tưởng tượng của Trần Thiên Dương nhưng cũng cực kì rộng rãi.Thang máy vừa mở ra thì đã đến nhà của hắn.

Trần Thiên Dương muốn thay giày mà hắn cũng chẳng lấy dép lê cho, chỉ đứng đó nhìn cậu chằm chằm.Thấy người đàn ông này say khướt ra đấy, Trần Thiên Dương bèn đặt dép lê dưới chân hắn rồi giật nhẹ ống quần hắn một cái.Phục Thành cảm thấy có thể mình hơi say thật rồi, chẳng say mà sao chỉ nhìn thấy mái tóc mềm mại của cậu nhóc thôi, tầm mắt lại nóng lên thế được?Động tác của Trần Thiên Dương rất nhẹ.

Khi xác định được trong nhà không có ai thì cậu mạnh dạn hơn nhiều, chạy vào nhà bếp làm gừng trà cho hắn, nhưng khi mở tủ lạnh ra thì thấy nó còn trống trơn hơn cả tủ nhà mình."

Anh vừa mới về nước, chưa để đồ đạc gì ở đây cả."

Chẳng hiểu tên Phục Thành đã nằm trên giường này chạy ra cửa bếp từ lúc nào.Trần Thiên Dương chỉ hắn, ra dấu số "một".

"Có mình anh à?"

Phục Thành gật đầu, đi tới, túm vai đẩy ra cậu ra ngoài: ""Đừng làm nữa, đi nghỉ ngơi đi."

Phòng cho khách rất lớn, nằm bên cạnh phòng của Phục Thành.Khi Trần Thiên Dương rửa mặt mới khấp khởi nghĩ thầm, không ngờ mình lại có một người bạn như hắn vậy.Cậu rời phòng vệ sinh, đang tính xem có nên đến xem Phục Thành không thì hắn đã đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một cốc sữa bò.Vừa mới xuống tầng mua.Trần Thiên Dương uống một hớp, ngọt.

Cậu cười híp mắt.Phục Thành ngồi ở bên giường, lấy điện thoại di động, đưa cho cậu rồi hỏi: "Sáng mai muốn ăn gì."

Trần Thiên Dương gõ chữ "Cháo" vào điện thoại.

Phục Thành gật đầu, ngồi một bên nhìn cậu.Đợi đến cậu uống cạn sạch sữa bò ngon ngọt trong ly, Phục Thành cũng không định đứng dậy.Trần Thiên Dương ngồi xuống cạnh hắn: "Anh đang có tâm sự sao?"

Phục Thành nhìn chằm chằm mấy chữ kia, nở nụ cười, nhéo nhẹ lên vành tai của cậu: "Không phải có tâm sự mà là tâm trạng tốt cực kỳ."

Tốt đến mức ngủ không được luôn ấy.
 
Back
Top Bottom