- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 416,109
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đm] [Hoàn] Người Hầu Của Quý Ông
Chương 60
Chương 60
Quả thực có một cái van kỳ quái gì đó đã được mở ra.Sáng sớm ngày hôm sau, vừa bước vào thư phòng tôi đã nhìn thấy một hình ảnh khá là khó xử.Ngài Tử tước tự bịt mắt mình, yên lặng ngồi trên ghế sô pha.Nghe được tiếng mở cửa, chàng vui sướng nhìn về hướng tôi đang đứng, có vẻ đang cực kỳ mong chờ.Tôi thộn mặt ra nửa ngày, thiếu chút nữa là quay đầu bỏ chạy.Có lẽ lâu lắm không thấy động tĩnh gì, chàng thấy sốt ruột nên kéo một bên mắt xuống nhìn tôi, sau đó lại kéo lên lại, vẫy tay nói: "Lại đây đi, em thất thần gì đó."
Tôi thở dài một hơi, bước đến ngồi bên cạnh chàng, chàng tựa đầu lên người tôi làm tôi ngồi lệch hẳn một bên.Một lát sau, chàng bất mãn ôm lấy tôi, đè tôi nằm lên sô pha."
Sao em còn chưa chịu hôn tôi ?"
Sau đó không đợi tôi trả lời, chàng bèn tự mình xông pha, hôn hít sờ mó hết nửa buổi.Hình như chàng coi việc bịt mắt hôn môi thành một loại tình thú, hơn nữa còn chơi không biết mệt.Mấy ngày nay chúng tôi vẫn thân mật như vậy, cả ngày rảnh rỗi không làm gì cứ ôm ôm ấp ấp như vậy suốt.Thi thoảng Oscar cũng nói kế hoạch tương lai của mình cho tôi biết."
Sau khi xưởng dệt xây xong, chỉ cần em bằng lòng thì em có thể làm việc ở đó, hoặc em có thể làm quản gia của tôi, để Hilton dạy em chuyện trong trang viên, hoặc nếu em có tính toán khác, bất kể em muốn làm gì cũng được, chỉ cần em thấy vui là được."
Chàng lại thân mật cùng tôi một lúc rồi kề môi vào tai tôi nói: "Bên ngoài trời đổ tuyết lớn, hôm nay không có ai đến tìm tôi đâu, về phòng ngủ của tôi được không ?
Tôi cho em xem vài thứ."
Chàng đưa tôi về phòng, sau đó mở tủ âm tường lấy cái hộp ngà voi kia ra.Tôi biết trong hộp có gì, cho nên có chút hồi hộp nhìn chàng.Chàng mở hộp, lấy cái ghim cài áo bằng vàng ra.Chàng trịnh trọng đặt nó vào lòng bàn tay tôi và nói: "Em biết không ?
Tôi vẫn còn rất tức giận với em, nếu em thực lòng yêu tôi thì đừng bao giờ nhẫn tâm vứt bỏ tôi như thế nữa.
Nếu ngày đó tôi không tìm người hầu gái tên Anne kia có lẽ đời này tôi đã đánh mất em rồi, em có biết không ?
Lúc đó thậm chí tôi đã mua vé tàu đi Pháp, bởi tôi thực sự nghĩ rằng em không yêu tôi, tôi quá đau lòng nên mới quyết định rời khỏi nơi này."
Thì ra là thế, tôi ngơ ngác nhìn cái ghim cài áo, xấu hổ cúi thấp đầu."
Lúc ấy tôi mang em về trang viên, muốn dạy dỗ và trừng phạt em đều là lời nghiêm túc, bởi em đối xử với tôi quá đỗi nhẫn tâm, rõ ràng là yêu tôi lại phải rời xa tôi...
Một câu cũng không nói mà bỏ đi trong một đêm mưa, chỉ để lại một cái đèn dầu, em biết lúc đó trong lòng tôi đau đớn biết bao không ?
Tôi tìm em khắp nơi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, em vứt bỏ tôi rồi.
Sau khi tôi trăm cay ngàn đắng tìm được em rồi, em lại tàn nhẫn cự tuyệt tôi, nói em chưa từng yêu tôi, em sao có thể đối xử với tôi như thế ?
Tôi thật muốn cả đời này cũng không tha thứ cho em..."
Tôi vuốt ve cái ghim cài áo, chậm chạp không mở miệng, chàng trách tôi rất đúng, những gì tôi đã làm thật không xong.Sau đó, chàng oán giận nói: "Cho nên tôi còn chưa đòi lại phần mà tôi xứng đáng được bồi thường đâu."
Chàng dường như đang muốn tính sổ với tôi, người đàn ông khéo léo này đem những tội trạng của tôi đẩy lên cao trào, lại đặt mình vào thế đáng thương cực điểm, quả thực hệt như một quý cô thơ ngây bị đùa bỡn tình cảm rồi lại bị nhân tình nhẫn tâm vứt bỏ.
Còn tôi ở giữa tràng chỉ trích và lên án đơn phương kia hóa thành một tên khốn nạn vô tình vô nghĩa, nếu về sau còn không đối xử tốt với chàng thì quả thật trời đất khó dung.Đầu tiên là buộc tôi thừa nhận tình cảm, sau đó mặt dày lì lợm làm tôi tha thứ cho lỗi lầm của chàng trước, quay đầu là bám chặt lấy sai lầm của tôi không tha...Tôi bỗng nhiên có cảm giác bị chàng dắt đi hơi xa...Hai ngày nay chàng bỗng ngoan như một chú cún con, không lẽ là để khó dễ tôi lúc này sao ?Quả nhiên, chàng mặt dày mở miệng: "Em định bồi thường tôi thế nào ?"
Tôi có cảm giác trên trán toát mồ hôi lạnh, do dự hỏi: "Em nghe ngài hết, ngài muốn em bồi thường gì cũng được, nhưng em còn có thể cho ngài cái gì nữa chứ ?"
Chàng cười tủm tỉm bước đến cạnh tôi, khẽ nói bên tai tôi: "Em nói xem ?
Chẳng lẽ em không đoán được tôi muốn cái gì sao ?"
Tôi đột nhiên rất muốn nói với chàng một câu, đồ háo sắc, suốt ngày chỉ nghĩ tới những chuyện không đứng đắn."
Em là cái đồ nhẫn tâm, cứ làm những chuyện khiến tôi đau lòng thôi, tôi lại không nỡ nặng lời với em câu nào, tôi chỉ muốn chút ít bồi thường thôi, ngay cả vậy mà em cũng không chịu đồng ý sao ?"
"Thưa ngài, ngài đừng nói vậy...
Em bằng lòng bồi thường cho ngài, cái gì cũng nghe theo ngài, cho đến khi ngài thấy hài lòng..."
Tôi nói đầy bất đắc dĩ.Chàng cười thật tươi nắm lấy tay tôi, sợ tôi đổi ý bèn xác nhận lại: "Chính miệng em đồng ý đấy nhé, đây là bồi thường cho tôi, cho nên bất kể tôi làm gì em cũng không được giận đâu nhé."
Nói xong chàng gấp gáp đẩy tôi ngã lên giường.Tôi không biết chàng học những chiêu trò mới này ở đâu.Sau khi lột sạch tôi, chàng đặt tôi vào một tư thế hết sức xấu hổ rồi bắt đầu hăng hái làm việc.Không biết có phải giờ đây chúng tôi đã biết rõ tình cảm của đôi bên rồi hay sao mà lúc chạm vào tôi chàng lại rất đỗi nhẹ nhàng.
Đặc biệt là khi đưa tay thăm dò lỗ nhỏ của tôi, mặt chàng đỏ bừng và cẩn thận như thế chúng tôi mới làm chuyện này lần đầu tiên vậy.
Chàng hôn lên ngực tôi và quan sát phản ứng của tôi khi vuốt ve thân thể tôi."
Owen, Owen, tôi yêu em."
Khi đến cao trào, chàng vừa lặp đi lặp lại lời yêu và bắn hết sung sướng vào người tôi.Sau lần đầu tiên, chàng ôm lấy thân thể trần truồng của tôi và hài lòng nói: "Hôm nay tôi không để em đi đâu.
Tôi đã dặn dò Billy lo liệu mọi việc rồi."
Nghe đến tên Billy, bỗng sự hưng phấn của tôi tụt đến đáy, tôi lúng túng nói: "Sao ngài lại làm vậy ?
Thật xấu hổ, Billy...
Anh ta sẽ đoán được mất..."
"Hắn là người hầu bên người tôi, em nghĩ hắn không biết gì sao ?"
Da đầu tôi căng ra, sau này tôi phải đối diện với hắn như thế nào đây ?
Chúng tôi làm loại chuyện không đứng đắn này vào ban ngày ban mặt, đã vậy còn có người ở ngoài 'lo liệu' giúp đỡ.Vì thế tôi do dự nói với chàng: "Hay chúng ta cứ đợi đến tối hãy..., giờ thì ngồi dậy thôi."
Oscar đè tôi lại, bất mãn nói: "Em vừa nói là nghe lời tôi, mới đây đã muốn thất hứa.
Em là đồ khốn kiếp, chỉ biết chơi tôi.
Từ giờ ngày nào tôi cũng muốn làm vậy, em thấy lo rồi sao ?"
Vừa nói chàng vừa áp cơ thể nóng rực của chàng lên người tôi, vừa hôn vừa vuốt ve tôi, làm tôi bối rối không biết làm sao."
Thưa ngài, việc này không hay lắm đâu..."
Một quản gia Hilton nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ còn chưa đủ sao ?
Lại còn thêm Billy nữa.
Họ chắc chắn sẽ không dám lộ chút gì trước mặt Tử tước, chỉ có mỗi tôi là sẽ thấy xấu hổ khi đối mặt với họ thôi."
Hắn là người hầu bên cạnh tôi, phụ trách hết thảy những việc cá nhân riêng tư của tôi.
Em cũng đã qua huấn luyện rồi mà, chẳng lẽ em không biết trách nhiệm của hầu cận sao ?
Hắn phải đáp ứng mọi nhu cầu của chủ nhân, riêng em sẽ có nhiệm vụ khác.
Từ hôm nay em chỉ cần thỏa mãn chuyện giường chiếu của tôi thôi."
Tôi vuốt ve tấm lưng người đang hôn cắn trên ngực mình, tôi rất xấu hổ khi làm chuyện này vào ban ngày, còn chàng thì có vẻ mặt dày tới mức chẳng thèm quan tâm nữa rồi.Vò mẻ chẳng sợ nứt, tôi hôn mạnh lên môi chàng như để trả thù.Sau đó tôi xoay người, đè chàng xuống dưới, liếm láp cổ chàng, rải những nụ hôn dài lên ngực, lên bụng và dần xuống dưới háng chàng, chàng thở hổn hển, dương vật của chàng cương cứng và nổi đầy gân xanh một cách dữ tợn.Tôi cầm lấy dục vọng nóng hổi đó và cúi đầu hôn lên phần đỉnh."
Ôi..."
Chàng giật mình nhỏm người ngồi dậy, mặt đỏ bừng, hai mắt mờ mịt nhìn tôi: "Owen...
Ôi...
Chúa ơi...
Tôi điên mất..."
Tôi mở miệng ngậm lấy dương vật của chàng và bắt đầu động tác như đang giao hợp.Tay chàng luồn vào trong tóc tôi, nắm lấy đầu tôi và bắt đầu vặn vẹo hông mình.Sau khi hưng phấn tới mức bắn đầy tinh dịch vào miệng tôi, chàng nằm vật xuống giường thở hổn hển, dường như sắp xỉu tới nơi.Một lúc sau, chàng kéo tôi lại, lau vết dịch trắng trên môi tôi, hôn tôi và nói: "Để tôi giúp em."
Ngay khi chàng định hôn lên ngực tôi, tôi lại đè chàng xuống và ngồi trên người chàng."
Không phải ngài đòi bồi thường sao ?
Cứ nằm yên đấy em sẽ bồi thường cho ngài."
Tôi liếm môi một cách khiêu gợi.Chàng ngơ ngác nhìn tôi và nuốt nước miếng trong vô thức.Nói rồi tôi lại cúi người trêu chọc chàng, chàng bị tôi liếm tới mức suýt tắt thở.Trong lúc đó thì tôi thò tay ra sau tự nới lỏng lỗ nhỏ của mình, sau đó mới từ từ ngồi xuống ngậm lấy dương vật bị liếm tới cứng ngắt của chàng."
Ôi...
Chúa ơi...
Chặt quá...
Tuyệt quá..."
Chàng nhìn tôi với đôi mắt đỏ bừng, ánh mắt chàng như thể sắp phát điên, rồi chàng ngồi dậy ôm lấy tôi và hôn tôi: "Owen, Owen..."
"A...a..."
Tôi bật lên những tiếng rên rỉ và lắc hông một cách nhịp nhàng, lỗ nhỏ của tôi mút chặt lấy dương vật chàng một cách sít sao, tôi chủ động nâng eo lên xuống, có khi lại ngậm chặt chàng và ngoáy mông qua lại.Chúng tôi đều là đàn ông và tôi biết cách làm một người đàn ông thấy sung sướng.
Những lần quan hệ trước tôi đều thụ động để chàng thích làm gì thì làm, bởi mặc cảm tội lỗi làm tôi không thể mở lòng.
Nhưng giờ đây chẳng còn chút trở ngại nào, tôi chỉ muốn làm cho người mình yêu được thỏa mãn, tôi cũng có tâm lý muốn bù đắp cho chàng, nên nếu việc này khiến chàng được vui vẻ thì tôi sẽ cố gắng hết sức.Vì thế đây là lần đầu tiên tôi chủ động trong chuyện tình dục và dùng mọi cách để chàng đạt được khoái cảm tột bậc.Chúng tôi cùng đạt cực khoái khi thân thể kề sát không một kẽ hở.Chàng nằm vật xuống giường thở dốc, không nhúc nhích nổi trong một lúc.Tôi tựa đầu lên ngực chàng, lắng nghe tiếng tim chàng đập thình thịch."
Ôi...
Chúa ơi...
Em tuyệt vời quá."
Chàng nắn bóp cặp mông mịn màng của tôi, rồi chọc một ngón tay vào lỗ nhỏ ẩm ướt mềm rục kia, ngượng ngùng nói: "Tôi chưa bao giờ thấy sướng như vậy, em...
Em làm tôi hạnh phúc quá...
Ôi, Owen...
Em chắc là người được Chúa phái tới để tra tấn tôi...
Đồ khốn này, em tệ quá..."
Nghe những lời khen ngớ ngẩn của chàng khi đang nằm trên người chàng, tôi bỗng cảm thấy hơi kỳ lạ.Thật sự sướng đến như vậy sao, chàng hình như còn đang đắm chìm trong dư vị của cơn hoan lạc, lim dim mắt đầy vẻ mãn nguyện.Chàng hài lòng là được rồi, tôi tự nhủ.Tử tước nói chàng chưa quan hệ với ai ngoài tôi nên không có đối tượng để so sánh.Nhưng trước đây tôi đã từng ngủ với rất nhiều phụ nữ, họ khen tôi giỏi chuyện đó và khó mà quên được tôi, thi thoảng còn quay lại tìm tôi.
Có lẽ tôi thực sự không tệ lắm."
Em đúng là đồ tồi mà..."
Chàng bất ngờ nhét dương vật vào mông tôi, lật người tôi lại, nơi đó ẩm ướt dính dấp vô cùng nên chàng vào khá thuận lợi, chàng ấn tôi xuống và mút mạnh lên cổ tôi.Vừa rồi chàng đã bắn tinh ba lần nên tạm thời không còn hứng thú mấy, giờ chàng làm thế chỉ vì muốn bám dính lấy tôi không rời.
"Làm sao em lại có thể tuyệt như thế nhỉ ?"
Chàng vuốt tóc tôi một cách hài lòng: "Vừa nãy suýt nữa làm tôi mất trí luôn."
Tôi nhìn chàng háo hức như thế, nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào.
Xoa đầu tôi được một lúc thì bỗng chàng ngừng lại, như bừng tỉnh mà ngồi dậy.Sau đó chàng nheo mắt hỏi: "Trước tôi em đã từng có người tình rồi phải không ?
Là ai ?"
Đây là một câu hỏi khẳng định, tôi gãi mặt một cách bối rối."
Ừm..."
Tôi có chút không nhớ rõ, từ lúc mười mấy tuổi tôi đã chung đụng với mấy người đàn bà phóng đãng hơi có tuổi trong thôn.Nhìn thấy vẻ do dự của tôi, chàng thở phì phì ngồi dậy, xoay người giận dỗi đưa lưng về phía tôi.
Kỹ năng làm tình của tôi quá điêu luyện khiến chàng lại suy nghĩ miên man rồi lại tự làm mình đau lòng.Tôi chỉ đành lấy lòng dựa sát vào người chàng, sau đó ôm lấy chàng từ phía sau.Chàng im lặng chẳng nói gì.Tôi thở dài, gom hết dũng khí nói: "Ngài biết em chỉ là một người nghèo khổ, trong nhà không có cha đỡ đần, cũng chưa từng được dạy dỗ tử tế, em không muốn lừa gạt ngài, cho nên em sẽ nói thật với ngài, ngay cả khi chuyện này sẽ khiến ngài thấy chán ghét em, em...
Em cũng không muốn nói dối ngài."
"Thực sự thì em đã quan hệ với không ít phụ nữ, bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, trong nhà chỉ có mình em là đàn ông nên em phải xuống đồng làm việc.
Mẹ em là một người nghiện rượu nặng, trong nhà còn ba đứa em nhỏ, chúng em không có lấy một xu trong người, thường xuyên phải chịu đói khát, em...
Em làm chuyện đó một lần sẽ được cho một cái bánh mỳ, có khi còn được cho mấy xu.
Các bà ấy tốt lắm, rất hào phóng với em, em không hề hối hận đã làm ra loại chuyện đó, nhờ nó mà trong lúc khó khăn nhất em có thể được no bụng, các em của em cũng không bị đói chết."
Một lát sau, tôi cẩn thận hỏi: "Em xin lỗi, anh... giận em hả ?"
Chàng vẫn đưa lưng về phía tôi không nói lời nào.Tôi thầm nghĩ tệ rồi, Tử tước là một quý ông có đạo đức cao, có lẽ không thể chấp nhận quá khứ dơ dáy của tôi, hiện giờ chắc chàng đang khinh thường tôi lắm."
Em yêu anh, Albert, em xin lỗi, em...
Em yêu anh..."
Tôi cố nói một cách yếu ớt, nhưng lại chẳng có lời nào để bào chữa cho mình.
Cuộc sống của tôi hoàn toàn khác với chàng.
Có lẽ rất nhanh chàng sẽ phát hiện, người như tôi vốn không đáng để chàng yêu."
Em thật là..."
Chàng bỗng xoay người ôm lấy tôi, ôm chặt tôi vào lòng, chặt tới mức khiến tôi có chút đau.Sau đó tôi cảm thấy có gì đó lành lạnh rơi trên cổ tôi."
Tôi cũng yêu em, Owen, tôi yêu em..."
Tiếng của chàng đặc sệt giọng mũi.Tôi muốn ngẩng đầu nhìn chàng, lại bị chàng dùng sức ôm chặt vào lòng."
Sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với em."
Chàng nói, "Nhất định sẽ đối tốt với em."
Bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, gió thổi ào ạt trong màn đêm thanh vắng, sáng sớm lúc tỉnh dậy, dưới đất tuyết đã ngập tới đầu gối.
Thế giới tràn ngập trong màu trắng tinh khôi, mọi người cũng tránh ở trong lâu đài, vây quanh ngồi bên lò sưởi ấm áp, không bước khỏi cửa một bước.Những ngày như vậy đối với tôi và Oscar mà nói, quả thực như những ngày hội.Chúng tôi có thể ở lì trong thư phòng hoặc phòng ngủ, không có người nào đến quấy rầy chúng tôi trong những ngày như vậy.Nhưng sắp đến năm mới, dù là người sợ lạnh cũng không thể không ra ngoài.Oscar phải đón năm mới ở Thủ đô, là một vị Tử tước nóng hổi mới ra lò, chàng không thể vắng mặt trong trường hợp này.Cho nên chúng tôi phải đội gió tuyết ngồi xe ngựa đến biệt thự của chàng ở Thủ đô.Trong thời gian này, Thủ đô có vô số yến hội và vũ hội lớn lớn bé bé, là một Tử tước giàu có cao quý, thư mời mà Oscar nhận được nhiều như bông tuyết ngoài trời.Dù cho ngài Tử tước không quá thích những nơi náo nhiệt, đặc biệt là những buổi vũ hội mà cực kỳ khan hiếm quý ông, nhưng có một số lời mời từ những người quan trọng mà chàng không từ chối được.Vì thế mấy ngày này ngài Oscar tham gia tiệc và vũ hội hệt như đi chợ, ngày nào cũng bôn ba ngoài đường.Hôm nay chàng nhận lời mời tới yến hội của một Hầu tước.Yến hội được tổ chức trong một sảnh đường rất long trọng, các nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu đều được mời tới.Trong đám đông tôi gặp được hai gương mặt cực kỳ quen thuộc.Là Anne và chồng của cô.Khác với vẻ nghèo túng trước kia, giờ hai người họ ăn mặc vô cùng sang trọng, hệt như một cặp vợ chồng thân phận cao quý.Anne cũng nhìn thấy tôi, cô mặc một bộ váy dài đang thịnh hành ở Thủ đô, đeo rất nhiều trang sức giống những quý cô quý tộc, hoàn toàn nhìn không ra trước đây cô từng là một công nhân dệt bông lam lũ trong nhà xưởng.Chồng của cô đang đứng nói chuyện với một quý ngài, cô bèn một mình bước tới chỗ chúng tôi.Cô hơi uốn gối cúi chào ngài Tử tước một cách vô cùng chuẩn mực."
Chào bà."
Oscar hơi nghiêng người chào lại."
Chào ngài, thưa ngài."
Anne cao hứng nói: "Nhờ phúc của ngài, tranh của chồng tôi rất được chào đón, chúng tôi cũng tốt hơn rất nhiều."
Oscar không nói gì, chỉ gật đầu với cô.Sau đó Anne nhìn tôi: "Owen..."
"Anne..."
Chúng tôi nhìn đối phương, có chút cảm khái."
Khụ..."
Oscar bỗng ho khan một tiếng: " Ngại quá, tôi muốn gặp chồng cô, tôi cũng muốn mua mấy bức tranh."
"Ồ, đương nhiên rồi."
Anne vội nhìn về phía Oscar: "Mời ngài theo tôi, tôi giới thiệu chồng tôi với ngài."
Anne mang chúng tôi tới chỗ chồng cô đang đứng, nhẹ nhàng gọi: "Andre, để em giới thiệu, vị này chính là..."
Theo giọng của Anne, quý ngài đang tán gẫu với Andre cũng quay người nhìn lại.Tôi nhìn ông ta một chút, sau đó ngây ngẩn cả người.Mà người kia cũng không khá hơn tôi chút nào, ông ta mở to mắt không dám tin nhìn lại tôi.