Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo

[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 19: Cất hết tất cả ảnh đi


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Câu hỏi của Dụ Thần làm Phó Chi Dữ bật cười, anh cúi đầu vừa cười vừa lắc đầu: "Không phải."

Mặc dù Dụ Thần không biết Phó Chi Dữ đang cười cái gì, nhưng cậu bị lây cười theo.Không ngờ vừa cười vui vẻ như thế, phắt cái Phó Chi Dữ đột nhiên nghiêm túc.Dụ Thần lập tức ngậm miệng."

Anh có việc muốn nhờ em."

Phó Chi Dữ nói.Dụ Thần lập tức ngồi thẳng dậy: "Anh nói đi."

"Ngủ lại đây đi."

Phó Chi Dữ nói dõng dạc.Dụ Thần gật đầu, ngơ ngác: "Ơ, được ạ."

Sau đó.Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần.Rồi Dụ Thần hỏi: "Anh nhờ gì cơ?"

Phó Chi Dữ ngây người: "Anh vừa nói rồi đấy."

Dụ Thần: "Hả?

Bảo em ngủ lại đây ấy hả?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần bật cười: "Mỗi thế thôi ạ?"

Phó Chi Dữ thấy Dụ Thần như thế, cũng thả lỏng người: "Em tưởng là gì?"

Dụ Thần lắc đầu: "Không có gì, em cứ tưởng anh muốn dắt em đi tham gia sự kiện gì cơ."

Phó Chi Dữ hỏi: "Em có muốn đi không?"

Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ: "Anh đưa em đi thì chắc chắn em sẽ đi."

Cứ người tung người hứng như thế, dần dần hai người nói chuyện thoải mái hơn nhiều.Dụ Thần lại đưa tay định kéo cái chăn sắp rơi xuống đất lên thêm một chút nữa, quả nhiên thấy Phó Chi Dữ đưa tay ra.Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ, hết sức hiểu ý, rướn đầu về phía anh.Quả nhiên Phó Chi Dữ muốn xoa đầu cậu.Tự nhiên trong đầu Dụ Thần nhảy ra một hình ảnh.Có phải cậu lại mơ thấy mình là con mèo không?"

Bình thường mấy giờ em đi ngủ?"

Phó Chi Dữ nhìn tóc Dụ Thần, hỏi."

Cũng không có giờ giấc cố định, lúc nào rảnh thì em nghỉ sớm, còn nếu mà bị deadline dí thì phải sửa ảnh muộn lắm."

Dụ Thần nói xong, ngẩng đầu nhìn Phó Chi Dữ, hỏi anh: "Anh thì sao?

Thương thường mấy giờ anh nghỉ?"

Phó Chi Dữ: "Cũng phải xem công việc thế nào.

Bận thì nghỉ muộn còn rảnh rỗi thì nghỉ sớm."

Dụ Thần gật gù.Dường như Phó Chi Dữ còn thích xoa đầu cậu hơn cả mẹ cậu, Dụ Thần nghi ngờ có phải Phó Chi Dữ thích tóc mình không, cứ xoa xoa, vuốt vuốt rồi quấn thành lọn nhỏ quanh ngón tay.Một lát sau, Phó Chi Dữ cũng bỏ tay xuống.Dụ Thần ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ, hỏi: "Có phải anh ít khi mời bạn bè ở lại nhà lắm không?"

Phó Chi Dữ nói: "Đây là lần đầu tiên."

Dụ Thần gật đầu: "Bảo sao."

Phó Chi Dữ: "Sao thế?"

Dụ Thần cười: "Lần đầu tiên em nghe thấy có người gọi mời bạn ở lại nhà mình là nhờ đấy."

Phó Chi Dữ chỉ nói: "Anh không có kinh nghiệm."

Dụ Thần trưng ra vẻ mặt "hê hê em biết mà": "Em hiểu, không sao đâu."

Phó Chi Dữ lại hỏi: "Em đã từng ở nhà bạn chưa?"

Dụ Thần lắc đầu: "Em ở với ba mẹ, chưa ở nhà bạn bao giờ."

Phó Chi Dữ hơi ngây ra, cười: "Anh là người đầu tiên giữ em ngủ lại nhà à?"

Dụ Thần: "Không phải, em từng ngủ ở nhà nhiều bạn lắm."

Nụ cười của Phó Chi Dữ tắt phụt: "Ồ."

Hai người không hề nhắc tới nụ hôn vừa nãy, cứ như thế chưa từng xảy ra vậy.Rõ ràng là chẳng nói chuyện gì hăng say lắm, nhưng Dụ Thần có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự ấm áp tràn ngập khắp không gian.Cứ ngồi trơ ra như thế cũng không thấy ngại ngùng như trước nữa.Thực ra khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại rồi, biểu cảm của đối phương cũng khác trước.Sự xa cách, lạnh nhạt hay có vẻ hung dữ của Phó Chi Dữ dường như đều đã biến mất cả.Một lát sau, có tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang.Hai người cùng quay sang nhìn, thấy có một người đứng dưới ánh đèn mờ."

Chú lại đây đi."

Phó Chi Dữ nói.Chú Lưu gật đầu, đi tới.Chú đứng trước hai người, khẽ cũi người, đưa bộ quần áo trên tay cho cậu: "Đây là quần áo và đồ vệ sinh cá nhân của Dụ tiên sinh."

Dụ Thần đứng dậy ngay ngắn, nhận quần áo từ tay chú Lưu, sau đó hơi nghiêng đầu, cười với chú: "Cháu phải xưng hô thế nào đây ạ?"

Chú Lưu nhìn Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ: "Cứ gọi là chú Lưu như anh đi, chú ấy là quản gia, sau này có chuyện gì thì em cứ bảo với chú ấy là được."

Dụ Thần gật đầu: "Cảm ơn chú Lưu ạ."

Dụ Thần ôm lấy quần áo, quay đầu nói với Phó Chi Dữ: "Em muốn tắm."

Phó Chi Dữ nói: "Em về phòng anh đi."

Dụ Thần: "À đúng rồi, buổi tối em ngủ ở đâu thế anh?"

Phó Chi Dữ chợt ngây người, không biết là có ra ám hiệu gì không mà anh ngẩng đầu lên nhìn chú Lưu.Chú Lưu mỉm cười: "Phòng ngủ cho khách vẫn chưa dọn dẹp gì hết."

Dụ Thần: "Không sao, cháu ngủ sô pha được."

Chú Lưu cười: "Làm sao có thể để cho Dụ tiên sinh ngủ trên sô pha được."

Dụ Thần: "Không sao đâu ạ, cái sô pha này to phết mà."

Chú Lưu cười tiếp: "Không phải lẽ đâu ạ."

Chủ tịch ơi, ngài nói gì đi chứ.Tay ôm quần áo của Dụ Thần hơi hạ xuống, cậu quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Hay là..."

"Phòng ngủ cho khách dọn nhanh thôi," Đột nhiên Phó Chi Dữ cắt ngang lời Dụ Thần, anh đứng dậy, nói với cậu: "Em đi tắm trước đi đã, tắm xong thì đi ngủ là vừa, muộn rồi."

Dụ Thần gật đầu: "Vâng."

Phó Chi Dữ dắt Dụ Thần về phòng ngủ, đưa cậu vào phòng tắm, trong đầu mỗi người lại nghĩ một nẻo, chẳng nói năng gì.Dụ Thần vào phòng tắm, tựa vào cửa, nghe thấy cửa ngoài đóng lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm.Cậu cứ dựa vào cửa một hồi, dựa hoài dựa mãi rồi tự mình bật cười.Nguy hiểm quá...Xém chút nữa là cậu đã nói "Hay là chúng ta ngủ cùng nhau đi".May mà Phó Chi Dữ cắt lời cậu.Dụ Thần ôm đầu bứt tóc, thở dài.Dụ Thần à, mày tỉnh lại đi có được không?Buổi tối trêu ghẹo người ta thì thôi, bây giờ lại muốn ngủ với người ta à?Mày buồn cười một vừa hai phải thôi chứ.Dụ Thần đi đến bên bồn rửa mặt, vốc một vốc nước, tạt vào mặt mình.Ở bên kia, Phó Chi Dữ vừa ra khỏi phòng ngủ, lập tức đi đến cửa phòng ngủ cho khách mà chú Lưu đang đúng.Chú Lưu đứng thẳng, cúi đầu, thấy Phó Chi Dữ lại gần mới mở lời: "Xin lỗi, tôi vượt quá bổn phận của mình rồi."

Phó Chi Dữ phẩy tay: "Không sao đâu chú."

Lòng Phó Chi Dữ thầm nghĩ, may mà anh kịp cắt lời, nếu không chắc chắn Dụ Thần sẽ cảm thấy phiền, nói là muốn về nhà."

Chú đi sắp xếp giúp cháu, em ấy thích ngủ giường cứng một chút, gối đầu thấp, chú cho cháu hai cốc nến thơm cho dễ ngủ, đừng thắp vội.

Nếu như mà kịp thì lắp thêm rèm cửa sổ chắn nắng nữa, không kịp thì chú cứ lấy một cái bịt mắt là được," Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một chút, rồi nói thêm: "Thêm một cốc nước ấm để ở cạnh đầu giường nữa."

"Được."

Chú Lưu hỏi: "Còn gì nữa không?"

Phó Chi Dữ bị hỏi thế, đột nhiên trong đầu chợt nảy ra, anh lập tức nói với quản gia: "Tất cả những bức ảnh dưới tầng và trong phòng sách, cất hết đi."******************Tác giả có lời muốn nói:Để tui, #Phó Chi Dữ bất lực#
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 20: Anh có tâm sự gì à?


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Dụ Thần lại buồn ngủ.Lúc tắm, cậu đã ngáp mấy cái rồi, đến khi tắm xong thì mắt nhắm mắt mở sấy tóc.Ra khỏi phòng tắm, Dụ Thần thấy Phó Chi Dữ đang ngồi bên cạnh bàn làm việc, đọc sách.Trong phòng ngủ chỉ mở hai cái đèn, một cái ở trên trần, một cái ở bên cạnh Phó Chi Dữ.Cả hai cái đèn đều không sáng rõ, lúc Dụ Thần bước ra, Phó Chi Dữ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau dưới ánh đèn mờ ấy.Đằng sau cậu là phòng tắm vẫn còn nghi ngút hơi nước nóng, xung quanh là luồng không khí lành lạnh phả ra từ điều hòa, cộng thêm ánh đèn yếu ớt bao trùm lấy anh.

Lúc này đây, Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ, cảm giác như bản thân mình đang chìm trong cõi mộng mờ ảo nào đó.Tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, lưng tựa vào ghế, tay để trên bàn, Phó Chi Dữ tràn ngập phong thái của một vị thư sinh nho nhã.Đúng thật là, đẹp trai ngút trời.Dụ Thần cố gắng kiềm chế mong muốn nhảy bổ vào anh để chụp ảnh, đi tới."

Ngại quá, đã uống nhiều rồi mà em còn bắt anh phải ở cạnh em nữa."

Dụ Thần nói.Phó Chi Dữ đặt cuốn sách lên bàn, lắc đầu: "Không cần phải khách sáo đâu."

Dụ Thần: "Đi thôi, phòng ngủ cho khách ở đâu thế ạ?"

Phó Chi Dữ không đứng lên ngay, mà anh quay sang nhìn cái giường trong phòng ngủ của mình."

Giường cứng, gối thấp, rèm che nắng, nến thơm, che mắt, chủ tịch Phó, có cần chuẩn bị thêm một bộ như thế ở trong phòng ngủ của ngài không?"

"Được."

"Anh ơi?"

Dụ Thần mở lời nhắc anh.Phó Chi Dữ quay lại nhìn cậu, nói: "Đi thôi."

Trên đường đến phòng cho khách, Dụ Thần dò hỏi: "Anh ơi, anh có tâm sự gì à?"

Phó Chi Dữ hơi ngây người: "Sao em lại hỏi thế?"

Dụ Thần cười: "Không có gì ạ, có lúc em cứ thấy anh thất thần ấy," Dụ Thần sợ mình lắm mồm lắm miệng, nói xong thì thêm một câu nữa: "Nên em mới hỏi thôi."

Dụ Thần không định để Phó Chi Dữ phải tiếp tục nói về chủ đề này, nhưng không ngờ, lúc đến cửa phòng cho khách, Phó Chi Dữ đột nhiên nói: "Có lẽ là có."

Nhưng anh không cho Dụ Thần cơ hội hỏi tiếp, anh mở cửa ra: "Em vào đi."

Dụ Thần gật đầu: "Vâng."

Dụ Thần vào rồi, Phó Chi Dữ lại không đi vào cùng cậu, hẳn là cũng muộn rồi, anh cũng phải đi nghỉ thôi.Thế là Dụ Thần tạm biệt, cậu nắm lấy mép cửa, thò đầu ra: "Anh ngủ ngon nhé."

Phó Chi Dữ đứng ở cửa, gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần chớp chớp mắt: "Thế anh không chúc em ngủ ngon à?"

Phó Chi Dữ lập tức dịu dàng hẳn, cười: "Ngủ ngon."

Không biết bản thân bị làm sao mà Dụ Thần nói: "Thế anh không định xoa đầu em rồi chúc em ngủ ngon à?"

Phó Chi Dữ cười híp mắt, Dụ Thần thấy anh tiến lại gần, lập tức thò đầu ra thêm một chút nữa.Phó Chi Dữ ngoan ngoãn xoa đầu cậu: "Ngủ ngon."

Dụ Thần như cắn phải cần, không chịu buông Phó Chi Dữ, nhưng lần này cậu không nói gì, chỉ nghếch cằm lên: "Hửm?"

Quả nhiên Phó Chi Dữ nhận được tín hiệu, đưa tay xuống, nhẹ nhàng gãi cằm cậu."

Ngủ ngon, cục cưng."

"E he he, được rồi nè, nhột quá đi, ha ha."

Hai người cùng nói một lúc, Dụ Thần hơi rụt đầu lại.Phó Chi Dữ cười, thu tay về."

Được rồi, em đi ngủ thật đây."

Dụ Thần vội vàng nói rồi thụt đầu về, đóng cửa cạch một cái.Cách nhau một cái cửa.Người bên trong thì dựa vào cửa tim đập thình thịch.Người đứng ngoài thì đứng im bất động tim đập thình thịch.Phó Chi Dữ cúi đầu nhìn ngón tay mình, mỉm cười.Dụ Thần ở trong phòng mở đèn lên.

Lúc này cậu mới biết phiếu điều tra ban nãy của Phó Chi Dữ để làm gì.Phó Chi Dữ thực sự quá tận tâm.Hơn nữa, có phải ban nãy anh ấy gọi mình là "cục cưng" không?Dụ Thần mím môi cười, lon ton chạy bước nhỏ, nhảy lên giường.Thực ra cậu ngủ ở nhà người khác thì không đòi hỏi gì hết, chỉ ở nhà mới nhõng nhẽo thôi, dù gì thì cũng là nhà mình mà.Dụ Thần nằm dang tay dang chân tay hết cỡ, mắt trân trân nhìn trần nhà.Sao tim mình đập nhanh thế nhỉ?Cậu xoa cằm, rồi tự nhiên bật cười, sau đó kéo gối, ôm chặt vào lòng, lăn lộn trên giường.Cục cưng.Ngủ ngon, cục cưng.Hi hi ha ha ha.Đêm đó Dụ Thần ngủ đến là ngon, không mộng mị gì.Lúc cậu mở mắt ra, thì giật mình, mãi mới nhớ ra là mình đang ở nhà Phó Chi Dữ.Cậu lần mò xung quanh, thấy điện thoại mình ở đầu giường, mà mở lên thì có tin nhắn của Phó Chi Dữ.Gửi từ một tiếng trước.Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Dụ Thần không trả lời tin nhắn, đi luôn ra ngoài.Phó Chi Dữ đang ngồi ở sô pha, laptop đặt ở trên bàn, đang nghe điện thoại.Dụ Thần lập tức bước nhẹ chân, sau đó cậu nghe anh nói."

Tuần trước tôi đã nói gì?"

"Hừ, hỏi xem anh ta nói thế xem bản thân anh ta có tin được không?"

"Đã 9 giờ rồi, rút về đi, không cần phải nói gì nữa."

"Đổi người khác."

"Đòi bàn điều kiện với tôi?

Anh ta có xứng không?"

"Đừng đề cập chuyện này với tôi nữa, cứ thế đi."

Nói xong câu cuối cùng, anh cúp máy.Mới sáng sớm ngày ra đối diện với Phó Chi Dữ hung dữ như vậy, Dụ Thần đứng cách anh ba mét, bất giác nuốt nước bọt, thậm chí còn nghĩ, hay là mình về phòng rồi dậy lần nữa nhỉ.Nhưng Phó Chi Dữ không cho cậu cơ hội về phòng.

Cúp điện thoại được ba giây thì không hiểu sao Phó Chi Dữ đột nhiên quay đầu lại.Ánh mắt hai người chạm vào nhau.Dụ Thần cười khô khốc: "Chào buổi sáng."

Phó Chi Dữ ngây người, anh nhìn điện thoại vẫn còn nóng ở trên bàn, hàng lông mày nhíu chặt chợt giãn ra.Phó Chi Dữ: "Chào buổi sáng."

Dụ Thần không biết có nên lại gần không, đành nói: "Anh đang làm việc đấy à?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần lại cười gượng: "Em làm phiền anh rồi."

Phó Chi Dữ gập laptop, đứng dậy, lúc anh tiến lại gần, Dụ Thần vô thức hơi lùi ra đằng sau một bước nhỏ.Phó Chi Dữ dường như ngưng lại một chút, nhưng anh vẫn đi tới.Phó Chi Dữ hỏi: "Em ngủ có ngon không?"

Dụ Thần gật đầu: "Có ạ."

Phó Chi Dữ: "Bữa sáng em muốn ăn gì?"

Dụ Thần vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ: "Ăn gì cũng được ạ."

Phó Chi Dữ: "Ăn cháo nhé, ăn nhẹ nhàng thôi, được không?"

Dụ Thần: "Được ạ."

Phó Chi Dữ: "Em có muốn ăn thêm gì không?"

Dụ Thần: "Có trứng gà không anh?"

Phó Chi Dữ: "Có, em thích ốp la hay là luộc?"

Dụ Thần: "Ốp la."

Phó Chi Dữ: "Có cần gì nữa không?"

Dụ Thần: "Không ạ."

Phó Chi Dữ: "Ban nãy anh làm em sợ phải không?"

Hai người một người hỏi một người trả lời về bữa sáng, tự nhiên hỏi thế, Dụ Thần ngẩng đầu nhìn Phó Chi Dữ đã đứng cạnh mình từ bao giờ: "Dạ?"

Nói xong Dụ Thần mới thấy biểu cảm mình không đúng lắm, thế là bổ sung thêm: "Đâu có."

Phó Chi Dữ: "Có."

Dụ Thần cúi đầu, đây đúng là lần đầu tiên cậu thấy Phó Chi Dữ hung dữ như thế thật, nhưng mà không đến mức bị dọa đâu.Thế là Dụ Thần vẫn quả quyết: "Không thật mà."

Phó Chi Dữ vẫn không tin: "Em không phải lừa anh."

Dụ Thần bất lực cười: "Em không sợ thật."

Phó Chi Dữ là người kỳ lạ nhất mà Dụ Thần từng kết bạn.Đã mấy ngày rồi, hai người nói chuyện với nhau khi thì xa cách lạ lẫm, lúc thì gần gũi thân mật.Dụ Thần không biết rốt cuộc Phó Chi Dữ nghĩ gì, rõ ràng là lúc có người khác thì Phó Chi Dữ uy phong lẫm liệt, hành động quyết đoán, lời nói đanh thép, rõ ràng mạch lạc, nhưng chỉ khi có hai người với nhau thì Phó Chi Dữ cứ kỳ kỳ làm sao á.Cứ nói những điều mà Dụ Thần chẳng bao giờ ngờ tới, làm những chuyện Dụ Thần chẳng bao giờ lường trước được.Cả bầu không khí nhoáng cái là tràn ngập sự kỳ quặc ái ngại vô cùng.Ví dụ như chính lúc này đây, khi hai người ngồi ăn cơm với nhau.Phó Chi Dữ vẫn mang vẻ mặt tâm sự chồng chất, làm Dụ Thần không dám nói gì.Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại của Dụ Thần vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng kinh hoàng, chói tai lạ thường.Dụ Thần ngại ngùng cười với Phó Chi Dữ, lấy điện thoại trong túi áo ra.Là Nhụy Nhụy.Dụ Thần vừa mới bắt máy thì lập tức nghe thấy tiếng Nhụy Nhụy khóc."

Hu hu hu, làm sao bây giờ, Dụ Thần."

Dụ Thần nhíu mày: "Sao thế?"

Nhụy Nhụy: "Lâm Chấn có người khác rồi, em sợ quá."

Dụ Thần lập tức buông đũa: "Có chuyện gì thế?"

"Em, em không biết, hôm qua anh ấy, rõ ràng, anh ấy, nói."

Nhụy Nhụy khóc nấc cả lên, nói không nên lời.Dụ Thần cắt lời: "Em đang ở đâu?

Anh đến chỗ em rồi nói."

Nhụy Nhụy: "Khách sạn Tây Lai."

Dụ Thần: "Anh đến ngay đây."

Cúp điện thoại rồi, Dụ Thần rút một tờ giấy, lau miệng rồi đứng dậy.Cậu định nói với Phó Chi Dữ rằng mình phải đi trước, nhưng Phó Chi Dữ lại nhanh hơn, nói: "Anh đưa em đi."

Dụ Thần gật đầu: "Được."

Đi trên đường, Dụ Thần gõ điện thoại không ngừng, sau khi cậu gửi tin nhắn báo sắp đến nơi cho Nhụy Nhụy thì bấm vào vòng bạn bè trên wechat của Lâm Chấn.Sau đó, cậu xem qua một lượt vòng bạn bè với weibo của Lâm Chấn, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì cả.Chẳng mấy chốc xe đến nơi, Dụ Thần quay sang nói, nói với Phó Chi Dữ: "Cảm ơn anh, anh đi về cẩn thận.", rồi lập tức xuống xe.Nhụy Nhụy ngồi bệt ở bậc thềm trước cửa khách sạn, cách xa như thế vẫn có thể thấy được cô buồn đến mức nào, nhìn cô khóc đến như thế ngực cậu thắt cả lại.Dụ Thần chạy tới, gọi: "Nhụy Nhụy."

Nhụy Nhụy thấy Dụ Thần chạy lại, hai hàng nước mắt lại chảy dài trên gò má.Cô chầm chậm đi về phía Dụ Thần, đến khi Dụ Thần đến trước mặt thì nhào vào lòng cậu.Nhụy Nhụy: "Em sợ lắm."

Dụ Thần xoa đầu Nhụy Nhụy: "Không sao, không có gì phải sợ, anh ở đây, em nói cho anh, có chuyện gì thế?"

Ở đằng này, Nhụy Nhụy kể từng chút, từng chút một chuyện của Lâm Chấn cho Dụ Thần nghe, ở đằng kia, trong chiếc xe cách đó mười mấy mét.Người đàn ông ngồi ở ghế lái nhìn chằm chằm hai người họ không rời mắt.
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 21: Ngày nào em cũng ngọt ngào


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Dụ Thần nghe Nhụy Nhụy kể hết năm phút, cuối cùng cũng hiểu cô kể cái gì.Cô nói rằng tối hôm qua nhận được tin nhắn của một khách sạn, nhắn là "Chúc Lâm tiên sinh có chuyến du lịch tuyệt vời".Đó chính là tin nhắn của khách sạn Tây Lai mà họ đang đứng trước cửa, nhưng rõ ràng tối hôm qua Lâm Chấn nói với Nhụy Nhụy là cậu ta vẫn ở thành phố B, tạm thời chưa về được."

Với cả, mấy hôm trước, anh ấy tưởng em với bé con ngủ rồi, lén lút gọi điện thoại, rón rén ra ban công."

Nhụy Nhụy vừa khóc vừa nói.Dụ Thần nhíu mày hỏi: "Em có chứng cứ không?"

Nhụy Nhụy lắc đầu: "Không có."

Dụ Thần nhẹ nhàng vỗ về cô: "Đừng cuống, nín đi nào, có khi là em nghĩ ngợi nhiều quá thôi, anh thấy Lâm Chấn không phải là loại người đấy."

Nhụy Nhụy lắc đầu: "Em cũng không biết nữa."

Dụ Thần: "Bây giờ cậu ta đang ở trên tầng phải không?"

Nhụy Nhụy gật đầu: "Chắc là thế."

Dụ Thần: "Em có biết số phòng không?"

Nhụy Nhụy: "Em không biết."

Dụ Thần vỗ vai cô: "Cứ giao cho anh, không sao đâu, đừng khóc nữa nhé."

Nhụy Nhụy: "Vâng."

Nhụy Nhụy từ nhỏ đã được chiều chuộng như công chúa, Lâm Chấn cũng chiều cô hết nước hết cái, khi gặp phải chuyện như thế này chắc chắn là vô cùng hoảng loạn.Mặc dù bây giờ không còn khóc thành tiếng nữa nhưng vẫn không kìm được nước mắt chảy giàn giụa.Sau khi vào khách sạn, Dụ Thần dắt cô ra sô pha ngồi, sau đó lấy điện thoại ra gọi Lâm Chấn.Mãi một lúc sau đầu bên kia mới nhấc máy, tiếp đó là giọng ngái ngủ của Lâm Chấn: "Tiểu Thần?

Mới sáng sớm ngày ra mà ông."

Dụ Thần hỏi thẳng: "Ông đang ở đâu?"

Lâm Chấn: "Tôi đang ở khách sạn."

Dụ Thần: "Khách sạn nào?"

Lâm Chấn vẫn trả lời hết sức bình thường: "Tây Lai, ở chỗ đường Tả Tây ý, sao thế?

Sao ông nghiêm túc thế?

Có chuyện gì à?"

Dụ Thần: "Số phòng."

Lâm Chấn nghi ngờ: "Số phòng gì?

Phòng tôi á?"

Dụ Thần: "Nhanh lên."

Lâm Chấn: "À ờ, đợi tý để tôi ra ngó cái."

Dụ Thần bật loa ngoài, lúc gọi điện, cậu quay sang nhìn Nhụy Nhụy.Có lẽ là có Dụ Thần bên cạnh nên Nhụy Nhụy bình tĩnh hơn nhiều rồi."

809."

Lâm Chấn ở đầu bên kia nói: "Sao thế?"

Dụ Thần: "Không có gì."

Nói xong thì cúp điện thoại.Một phút sau, Dụ Thần và Nhụy Nhụy đứng trước cửa phòng 809 mà Lâm Chấn nói.Dụ Thần vừa đưa tay lên định bấm chuông thì Nhụy Nhụy đột nhiên nắm lấy tay cậu.Dụ Thần an ủi: "Không sao, có anh ở đây rồi, nếu như cậu ta dám làm chuyện gì có lỗi với em, anh đánh chết cậu ta luôn."

Nhụy Nhụy bỏ tay xuống.Kính Coong.Chuông cửa vừa vang lên thì cửa lập tức mở ra, ba người nhìn nhau.Đầu tóc Lâm Chấn như tổ quạ, ngớ người hỏi: "Sao thế?"

Dụ Thần hết sức bình tĩnh, nói: "Sao hôm qua về đến nơi mà không về thẳng nhà?"

Lâm Chấn gãi đầu: "À, 1 giờ hơn mới về đến sân bay, còn bị lôi đi uống rượu, thành ra lúc xong thì đã hơn 4 giờ hơn rồi.

Tôi sợ làm phiền đến hai mẹ con nên không về nhà, tạt vào khách sạn gần đấy luôn."

Dụ Thần quay sang nhìn Nhụy Nhụy.Xem ra Nhụy Nhụy hiểu lầm thật rồi.Cậu thở phào một hơi, rồi vỗ nhẹ vào vai Nhụy Nhụy, lùi một bước ra sau.Hẳn là Nhụy Nhụy cũng nhận ra là mình hiểu lầm, nhưng cô vẫn hỏi: "Thế mấy hôm trước, buổi tối, anh lén lút đi gọi điện với ai?"

Lâm Chấn nghi hoặc: "Tối hôm nào cơ?"

Nhụy Nhụy ngẫm nghĩ một chút: "Là, cái hôm mà bạn trai Dụ Thần đến nhà chơi ý."

Lâm Chấn lập tức vỡ lẽ, tỏ vẻ chính trực vô cùng, nghiêm túc nghĩ, đột nhiên: "À à à, gọi điện cho Tiểu Thần đấy."

"Tôi á?"

Dụ Thần đứng ở bên cạnh hết hồn, sau đó cậu cũng nghĩ ngợi một hồi: "À à à, nói chuyện với anh đấy."

Nhụy Nhụy đột nhiên lại khóc tiếp: "Hai người các anh gọi điện cho nhau mà cũng dấm da dấm dúi làm gì hả?"

Lâm Chấn nghe xong thì kéo Nhụy Nhụy vào lòng: "Xin lỗi vợ yêu, tối hôm đấy bọn anh sợ làm ồn, đánh thức em với bé con nhà mình, tối hôm qua anh cũng sợ làm phiền đến hai mẹ con, xin lỗi em nhé, sau này anh về đến nơi cái là báo em liền."

Tự dưng bị lọt vào ổ đôi chim cu, Dụ Thần đứng bên cạnh bất lực thở dài.Mới sáng ngày ra, dọa cậu hết hồn hà.Nhụy Nhụy đến rồi, Lâm Chấn đương nhiên không việc gì phải ở lại khách sạn cả, Dụ Thần và Nhụy Nhụy đứng đợi một lát, Lâm Chấn đã thu dọn hành lý xong hết rồi.Sau đó, Dụ Thần biến thành cái bóng đèn cỡ đại, trơ mắt nhìn đôi chim cu xà nẹo nhau."

Vợ yêu ơi, anh nhớ em lắm luôn ó."

"Anh nhớ cả bé con nhà mình nữa."

"Vợ yêu có nhớ anh không nà?"

"Em cũng nhớ anh lắm ý."

"Đáng ghét, về nhà rồi nói."......Ay da.Xuống đến dưới tầng, hai người định đưa Dụ Thần về nhà.Đương nhiên là Dụ Thần không muốn rồi, đang định nghĩ xem có cái cớ gì không thì ngẩng đầu lên thấy chiếc xe quen thuộc.Phó Chi Dữ chưa đi?Dụ Thần lập tức quay sang cười với hai người.Lâm Chấn đơ người: "Làm gì đấy?

Sao tự dưng lại cười thế?"

Dụ Thần nghiêng đầu, chỉ xe Phó Chi Dữ, nói: "Bạn trai anh đang đợi, hai người không cần phải đưa về đâu ha."

Nhụy Nhụy lập tức cười phớ lớ: "Í hí hí hí."

Dụ Thần vẫy tay: "Bai nhá."

Dụ Thần nhanh chân chạy đến xe Phó Chi Dữ, để lại đôi chim cu ở đằng sau.Mở cửa xe ra, Dụ Thần tâm tình phơi phới, nói: "Em cứ tưởng là anh đã đi rồi cơ."

Phó Chi Dữ: "Anh đợi em."

Dụ Thần cười: "Anh ơi, anh tốt thật đấy."

Dụ Thần không hề cảm nhận được bầu không khí sai sai, thậm chí cậu còn đang vui vẻ cực kỳ vì vừa giải quyết xong chuyện.Dụ Thần: "Nhà em ở cuối con đường đằng kia, có cổng phụ để vào, lát nữa em chỉ anh nhé."

Phó Chi Dữ lạnh nhạt "ừ" một tiếng, anh không khởi động xe luôn mà nói: "Anh có chuyện muốn hỏi em."

Điện thoại Dụ Thần rung lên, cậu lấy ra: "Anh cứ hỏi đi."

Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần đang bắt đầu nhắn tin wechat, chầm chậm lấy hơi.Giọng Phó Chi Dữ rất trầm: "Cô gái đấy là ai?"

Dụ Thần đột nhiên nói: "Úi, quên mất chưa thắt dây an toàn," Sau đó mới trả lời câu hỏi của anh: "Đó ấy hả, là em gái em."

"Em gái?"

Giọng Phó Chi Dữ tràn ngập hoài nghi: "Em gái gì cơ?"

Dụ Thần vẫn đang nghịch điện thoại: "Là em gái ấy."

Bàn tay cầm vô lăng của Phó Chi Dữ siết chặt lại: "Trước hết em có thể bỏ điện thoại xuống được không."

Dụ Thần quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Hả?"

Phó Chi Dữ: "Bỏ điện thoại xuống."

Lúc này Dụ Thần mới bỏ điện thoại xuống: "Vâng."

Phó Chi Dữ: "Em gái gì cơ?"

Mặt Dụ Thần đầy dấu hỏi chấm: "Còn em gái gì nữa ạ?

Là em gái ruột của em, do mẹ em sinh ra ấy."

Phó Chi Dữ lập tức đơ người, mãi sau mới hỏi: "Đó là em gái của em?"

Dụ Thần gật đầu: "Vâng, ủa chứ còn gì nữa ạ?"

Phó Chi Dữ đơ toàn tập.Dụ Thần cười: "Anh tưởng là em gái gì thế?"

Giọng Phó Chi Dữ lập tức dịu đi nhiều: "Không có gì."

Phó Chi Dữ lại kỳ cục rồi, Dụ Thần thấy anh không hỏi gì nữa, vừa hay điện thoại lại rung lên, cậu ngó sang nhìn anh, xác định anh không nói gì nữa mới lấy điện thoại ra tiếp.Cậu nói chuyện với cô ém vừa tạm biệt nhau chưa được mấy phút kia.Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Dụ Thần xoay người, không để cho Phó Chi Dữ thấy mặt mình, mím môi nhịn cười.Dụ Thần: Dụ Thần: Dụ Thần: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Dụ Thần: Dụ Thần: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Dụ Thần nói chuyện đến là vui, càng nói càng cười tít mắt.Để không cho Phó Chi Dữ thấy được, Dụ Thần quay lưng về phái anh, liều mạng nhịn cười.Khách sạn cách nhà Dụ Thần không xa, chỉ đi hết nửa con phố là đến nơi rồi.Thấy sắp đến nhà mình, Dụ Thần điều chỉnh cơ mặt, khẽ hắng giọng một cái, cất điện thoại đi."

Cảm ơn anh vì tối qua," Dụ Thần nói rồi ngưng lại: "Đúng rồi, không được nói cảm ơn."

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Chữ "ừ" này của Phó Chi Dữ cực kỳ lạnh nhạt, làm bao nhiêu lời Dụ Thần muốn nói chui ngược lại vào trong.Cậu đành nói: "Thế thì em về nhé, anh lái xe từ từ thôi, về đến nhà thì báo em một tiếng."

Phó Chi Dữ: "Được."

Dụ Thần gật đầu, tháo dây an toàn, cậu định xuống xe thì anh nắm lấy tay cậu.Dụ Thần quay đầu lại: "Sao thế?"

Phó Chi Dữ mở tay cậu ra, tay kia mò trong túi áo: "Đưa tay cho anh."

Dụ Thần nghi hoặc đưa tay ra.Sau đó, bàn tay to lớn của Phó Chi Dữ dán lấy bàn tay cậu, rồi nhanh chóng thu về.Dụ Thần cúi đầu nhìn, thấy trong lòng bàn tay mình có một cây kẹo mút.Dụ Thần: "Kẹo dưa hấu?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần nhìn túi áo Phó Chi Dữ: "Anh lấy ở đâu thế?"

Phó Chi Dữ: "Anh mua."

Dụ Thần nhìn cây kẹo, rồi lại nhìn Phó Chi Dữ, cảm giác trái tim mình như lỡ mất mấy nhịp đập.Dụ Thần cười: "Cảm ơn anh, ngày hôm nay của em nhất định sẽ ngọt ngào lắm cho mà xem."

Phó Chi Dữ nhìn đôi mắt cười híp cả lại của cậu: "Ngày nào em cũng ngọt ngào."
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 22: Góc nhìn nhỏ 2


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Nhìn Dụ Thần vào nhà, Phó Chi Dữ tựa người vào ghế, chầm chậm nhắm mắt lại.

0 điểm.10 phút trước, ở dưới sảnh khách sạn Tây Lai, anh gọi điện cho Châu Minh Minh.Mới sáng sớm, giọng của Châu Minh Minh cực kỳ nặng nề mệt mỏi, nhưng lại không dám mắng người kia: "Sao thế anh trai tôi ơi?"

Phó Chi Dữ: "Cậu không được gọi tôi là anh trai."

Châu Minh Minh lập tức sửa: "Sao thế sếp Phó?"

Phó Chi Dữ nhìn bóng Dụ Thần và cô gái nọ cùng nhau vào khách sạn, trầm giọng nói: "Có nhớ cô gái lần nào cũng ở bên cạnh Dụ Thần ngày trước không?"

Châu Minh Minh cố gắng dùng cái đầu vẫn đang ù ù cạc cạc của mình để nhớ lại, mãi lúc lâu sau mới nói: "À ờ, lúc Dụ Thần chơi bóng rổ thì kè kè bên cạnh ấy hả?

Cái cô mà đưa nước rồi gửi thư tình các kiểu ấy hả?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Châu Minh Minh hỏi: "Sao thế?"

Phó Chi Dữ day thái dương: "Bây giờ hai người họ đang ở với nhau."

"Là sao?"

Châu Minh Minh hỏi: "Ở với nhau làm gì?"

Phó Chi Dữ siết chặt vô lăng: "Ôm nhau."

Châu Minh Minh: "Ôm nhau rồi?"

Giọng Phó Chi Dữ càng trầm hơn: "Ừ."

Châu Minh Minh: "Éc, sao lại thế được, làm gì có chuyện Dụ Thần thân mật với người khác như thế."

Phó Chi Dữ không nói gì.Châu Minh Minh: "Thế bây giờ tình hình thế nào?

Cậu đi theo em ấy không?"

Phó chi Dữ: "Không, tôi đưa em ấy đến, đang đợi em ấy."

Châu Minh Minh: "Hả?

Cậu đưa em ấy đến ấy hả?

Ủa kịch bản kiểu gì vầy?

Khụ, được, thế này đi, lát nữa ẻm quay lại, cậu tra hỏi cho tôi!"

Phó Chi Dữ nhíu mày: "Có được không?"

Châu Minh Minh lớn giọng: "Làm sao mà không được!

Bây giờ hai người là người yêu, sao ẻm có thể làm như thế được?"

Phó Chi Dữ càng nhíu mày chặt hơn: "Tra hỏi thế nào?"

Châu Minh Minh: "Hỏi cô gái ấy là ai!"

Châu Minh Minh: "Phải lớn giọng lên!

Hung dữ lên!

Bây giờ cậu là bạn trai của ẻm!

Cậu có tư cách để hỏi!"

Châu Minh Minh: "Bảo em ấy sau này không được gặp cô ta nữa!"

Châu Minh Minh: "Nhớ phải hung dữ một chút!

Nghiêm khắc một chút!

Đừng có mềm lòng!

Không được phép mềm lòng!"

Châu Minh Minh: "Càng hung dữ càng tốt, đủ để làm cho em ấy sợ ấy, để lần sau ẻm không dám nữa."

Châu Minh Minh: "Cái quần què gì thế này!

Bây giờ ẻm là người có bạn trai rồi đấy!"......Phó Chi Dữ hồi tưởng xong, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cực kỳ não nề.Nhất định anh dọa Dụ Thần sợ rồi, cả đường cứ im re như vậy, còn tránh anh nữa.Ngay lúc này, điện thoại của Phó Chi Dữ rung lên.Anh lấy ra xem.Châu Minh Minh: Ngón cái của Phó Chi Dữ lướt như bay trên bàn phím:
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 23: Em rất đẹp


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Lúc trong thang máy, Dụ Thần bóc kẹo dưa hấu ra ăn luôn.Rảnh rỗi không có gì làm, cậu lật tờ giấy gói ra xem, lật tới lật lui, đọc xem định lượng đường trong kẹo có vượt quá tiêu chuẩn hay không.Cây kẹo này thực sự là ngọt quá đi mất thôi.Thang máy đến nơi, Dụ Thần đi ra, theo thói quen định vứt vỏ kẹo vào thùng rác gần đó, nhưng lúc vừa đưa tay ra thì cậu lập tức rụt lại.Sau đó, cậu cẩn thận gấp vỏ kẹo lại, nhét vào trong túi áo.Bây giờ vẫn còn rất sớm, bình thường đến giờ này cậu mới dậy, vì thế ba mẹ Dụ Thần thấy cậu bước vào thì giật cả mình."

Sao sớm thế này đã về rồi?"

Mẹ Dụ vừa uống cà phê vừa hỏi.Dụ Thần khó hiểu: "Sao mẹ không hỏi con là tối qua ở đâu?"

Mẹ Dụ cười: "Thế ngoài nhà sếp Phó ra thì con còn đi đâu được nữa?"

Dụ Thần bụm miệng cười: "Mẹ nói đúng lắm."

Dụ Thần định lên nhà, mẹ Dụ đột nhiên lại hỏi một câu: "Con có bảo vệ bản thân không đấy?"

Dụ Thần ngây người một chút rồi nói: "Có ạ."

Ngay khi Dụ Thần và Nhụy Nhụy bước chân vào học trung học cơ sở, mẹ Dụ Thần đã dạy họ về giáo dục giới tính rồi.Khác với những bà mẹ khác, đứng trước hai đứa con học cấp hai vẫn còn non choẹt, mẹ Dụ đã lấy tài liệu giáo dục giới tính ra, nghiêm túc giảng giải cho hai đứa con nhà mình rằng em bé đến từ đâu.Ngoài ra, còn nói rằng ở độ tuổi này của họ, nên làm gì, không nên làm gì, hành vi nào là nguy hiểm, làm thế nào mới là lành mạnh.Đến khi Dụ Thần và Nhụy Nhụy trưởng thành, mẹ Dụ tiếp tục ôn lại cho hai anh em một lần nữa về giáo dục giới tính.Nhưng không kỹ như lần đầu, mẹ Dụ tin rằng con mình đã biết hết rồi, mà bà chỉ dặn dò duy nhất hai điều, thứ nhất là phải bảo vệ bản thân, thứ hai là không được ăn hiếp người khác.Mẹ Dụ hỏi Dụ Thần câu này xong thì không hỏi gì nữa.Thực ra Dụ Thần cũng không muốn mẹ hỏi tiếp đâu, cậu cảm thấy giữa cậu và Phó Chi Dữ, cho đến thời điểm hiện tại, tất cả các hành động liên quan đến trên giường thì dường như toàn là cậu bắt nạt Phó Chi Dữ.Mẹ đã nói rằng không được bắt ép người khác làm điều mà họ không muốn.

Dụ Thần làm mất rồi.Mẹ dặn không được lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà chèn ép.Dụ Thần chèn ép mạnh luôn.Đừng tưởng nhìn mặt cậu ngây thơ ngoan hiền.Thực ra cậu là một tên lưu manh xấu xa cùng cực luôn đấy nhá.Dụ Thần nói với mẹ rằng mình ăn sáng rồi, sau đó chạy ù về phòng.Cậu vẫn còn một đống ảnh chưa sửa xong.Vừa mở máy tính ra thì điện thoại đã rung lên mấy cái.Mở ra xem, bạn trai Phó Chi Dữ của cậu nhắn tin.Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Hôm qua đặt biệt danh này vốn chỉ để cho dễ nhớ thôi, bây giờ nhìn lại sao thấy kỳ kỳ kiểu gì á.Dường như vì mấy chữ "bạn trai của tôi" nên thấy lòng mình cứ gai gai.Dụ Thần lấy lưỡi lật viên kẹo trong miệng, vị ngọt dâng lên, tràn ngập khoang miệng, xuống tận cả cổ, rồi cả trong bụng.Lẽ nào là vì ăn kẹo nên mới thấy thế?Dụ Thần: Dụ Thần ngẫm nghĩ một hồi, lại bổ sung thêm một câu nữa: Dụ Thần: Dụ Thần gửi xong thì nhảy bổ lên giường.Mấy giây sau đó, cậu chẳng làm gì cả, mắt trân trân nhìn điện thoại.Ừ ha.

Ăn kẹo nữa chứ có phải không làm gì đâu.Phó Chi Dữ không để cậu phải đợi lâu, nhoáng cái đã phản hồi.Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Dụ Thần cười, tiếp tục gõ chữ.Dụ Thần: Dụ Thần: Dụ Thần: Dụ Thần: Dụ Thần: Dụ Thần: Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Dụ Thần bật cười thành tiếng, cậu lăn lộn trên giường mấy vòng liền, rồi đổi sang ôm gối quăng quật tứ tung.Cậu cứ tưởng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, định để lát nữa rồi nói tiếp, không ngờ Phó Chi Dữ lại gửi tin nhắn đến.Mà lại còn gửi.Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Dụ Thần đầu đầy hỏi chấm: >Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Dụ Thần cười, đầu cậu lập tức hiện lên hình ảnh Phó Chi Dữ làm việc ở nhà hồi sáng.Dụ Thần: Dụ Thần: "Đòi bàn điều kiện với tôi," Dụ Thần ngẩng đầu lên, bắt chước giọng điệu của Phó Chi Dữ, tự biên tự diễn: "Hừ, anh ta có xứng không?"

Dụ Thần bắt chước xong lại ngã trái ngã phải trên giường, cười đến tắc thở.Ay dô, đẹp trai quá thể đáng.Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi lại gửi tin nhắn đến: Dụ Thần: Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Dụ Thần: Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Sau đó thì không nhắn tiếp thật Dụ Thần cứ ngẩn ngơ nhìn màn hình một hồi lâu, không thấy Phó Chi Dữ nhắn gì nữa.Cậu lấy que kẹo mút ngậm trong miệng ra, rồi lại cho vào miệng, ngồi dậy.Nhưng vừa mới mở phần mềm chỉnh ảnh trên máy tính ra, Dụ Thần lại không nhịn được, lấy điện thoại ra dòm một cái.Dòm điện thoại, rồi bấm mở weibo ra, Dụ Thần bấm vào ô tìm kiếm, gõ "Phó Chi Dữ".Cậu chỉ muốn thử thôi, không ngờ bấm tìm kiếm xong, bên dưới hiện bài đăng về Phó Chi Dữ thật.Là một bài đăng weibo của trường Đại học H, bài đăng đính kèm một video, video về Phó Chi Dữ đang tham dự buổi gặp mặt trao đổi với sinh viên của trường H, dài hơn một tiếng đồng hồ, đoạn giới thiệu dài ngoằng bên trên nói về những nội dung chính trong buổi giao lưu với sinh viên của Phó Chi Dữ.Hóa ra Phó Chi Dữ học trường H à.Dụ Thần xoa xoa cằm, trước tiên bấm thích cái đã, để khi nào rảnh rồi xem.Bấm thích xong, cậu bấm xuống hiện thị hơn 100 bình luận bên dưới.Quả nhiên, bên dưới toàn là bình luận khen Phó Chi Dữ vừa đẹp trai vừa giàu.Cứ như thể đang khen Dụ Thần, cậu cứ lướt từng bình luận một, càng đọc càng cười tít cả mắt.Cậu thoát ra khỏi bài đăng này, lướt xuống dưới, thấy có một video hơn một phút, nhìn cảnh quay có vẻ như là quay trong buổi giao lưu kia.Trên đó kèm dòng tiêu đề: "Đàn anh Phó Chi Dữ nói tiêu chuẩn chọn người thương, các anh chị em bạn dì thân mến, tui chỉ giúp được mọi người đến đây thôi hihi."

Lượt bình luận của video còn nhiều hơn cả video trên kia, sắp hơn 1000 bình luận rồi.Dụ Thần thực sự rất tò mò, cậu không đọc bình luận mà bấm xem video luôn.Mở đầu video là bóng lưng của một cô gái, cô cầm micro, hỏi: "Em muốn hỏi hộ bạn em, xin phép được hỏi đàn anh một chút, anh thích mẫu người như thế nào ạ?"

Cả hội trường yên lặng trong phút chốc rộ lên tiếng "ồ ồ ồ", hàng loạt các bạn ngồi ở hàng trên quay lại ngó xem cô gái dũng cảm nọ là ai.Có vẻ như là dùng điện thoại để quay, vị trí ngồi cũng cách xa sân khấu, chất lượng hình ảnh không tốt nên chỉ nhìn thấy Phó Chi Dữ chứ không thấy được biểu cảm của anh.Phó Chi Dữ lặp lại câu hỏi của bạn nữ kia: "Tôi thích mẫu người như thế nào?"

Cô gái nọ: "Vâng."

Phó Chi Dữ ngừng lại mấy giây, sau đó nói chậm rãi: "Tóc xoăn màu nâu đen, mắt màu lam, cười rất đẹp, cao một mét bảy..."

Nói đến đây, có một bạn sinh viên cách gần đó thốt lên: "Trời mé, sao lại cụ thể dữ vầy?"

"Mắt màu lam?

Người nước ngoài à?"

Hai câu nói này vừa hay át đi con số với câu nói đằng sau của Phó Chi Dữ.Dụ Thần tua lại, mở to âm lượng lên nhưng vẫn không nghe được Phó Chi Dữ nói gì.Bạn sinh viên nọ nói xong thì Phó Chi Dữ cũng nói xong tiêu chuẩn chọn người thương."

Các bạn khác có còn câu hỏi nào không?"

MC đứng bên cạnh nói: "Không hỏi câu hỏi mang tính chất cá nhân nhé."

Video kết thúc.Dụ Thần tắt video, ngồi thẳng dậy.

Nhưng cậu không tìm thấy gương đâu, thế là mở camera trong điện thoại lên để soi.Dụ Thần nhìn mình trong camera.Tóc xoăn màu nâu đen, có.Mắt xanh lam, có luôn.Dụ Thần cười một cái.Có đẹp không ta?Còn một mét bảy mấy?Dụ Thần cao một mét bảy tám, chắc cũng coi như tạm được nhỉ?Thế nên Phó Chi Dữ tình cờ gặp cậu, lại còn đúng tiêu chuẩn đề ra nên chấm cậu luôn à?"

Vì hình tượng em phù hợp, em rất đẹp."

Hóa ra câu nói ngày hôm ấy là ám chỉ cái này.Dụ Thần cười.Oa.Trùng hợp quá đi mất thôi.
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 24: Vui thế để làm gì


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Tại sao Dụ Thần lại có tóc màu nâu đen với mắt màu xanh?Vì cậu là con lai Trung-Nga, bà ngoại cậu cũng là lai Trung-Nga.Mẹ cậu từng kể rằng, trước khi gặp ba của Nhụy Nhụy, bà có bạn trai là người Nga, nhưng không may rằng lúc Dụ Thần mới được ba tháng tuổi thì bạn trai bà gặp tai nạn xe hơi, qua đời.

Một năm sau, bà gặp được ba của Nhụy Nhụy, hai người trúng tiếng sét ái tình, tiến đến hôn nhân luôn.Cậu không cố tình kể vắn tắt vậy đâu, ngay từ đầu mẹ cậu đã kể với cậu như thế rồi, vả lại khi ấy có cả Nhụy Nhụy cùng ba ở đó nên bà cũng không kể quá chi tiết, kể qua loa như vậy thôi.Dụ Thần đã gặp không ít rắc rối với ngoại hình của mình.Từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, hở ra là lại có người đến nói chuyện với cậu bằng tiếng Anh.Ở trường, các thầy cô cũng thích gọi cậu lên bảng để đọc tiếng Anh,Nhưng đen ở chỗ trong tất cả các môn học thì môn Tiếng Anh của Dụ Thần là tệ nhất.Lần nào Dụ Thần nói với người khác là tiếng Anh của mình tệ lắm thì y như rằng những người không quen thân với cậu sẽ bảo là làm gì có chuyện đấy, cậu đùa tôi à.Tôi khổ quá mà.Thế là suốt một thời gian dài khi đi học, Dụ Thần cực kỳ sợ tiếng Anh.Vả lại người Nga bình thường cũng có nói tiếng Anh đâu huhu.Dụ Thần tua lại một lượt video kia, sau đó lại tắt đi, ngồi tự soi lại mình.Tóc xoăn nâu đen thì có thể hiểu được, nhưng tại sao Phó Chi Dữ lại nhấn mạnh đến mắt xanh nhỉ?Lẽ nào Phó Chi Dữ thích người nước ngoài thật?Đáng tiếc là phải nhìn kỹ lắm mới thấy mắt Dụ Thần màu xanh, bình thường thì không nhìn được ra màu xanh đâu, mắt cậu màu xanh thẫm gần như là đen luôn rồi.Không biết Phó Chi Dữ có nhìn ra không nhỉ?Xem xong video, Dụ Thần lại bấm vào phần bình luận, quả nhiên là hàng loạt bình luận hỏi có phải Phó Chi Dữ thích người nước ngoài không.Nhưng cũng có người nói rằng: Có người lại nói: Phần bình luận bàn bạc đủ thứ trên đời, nào là bảo đi uốn tóc, có người lại nói phải đi đế độn tăng chiều cao, rồi thậm chí bảo đi thay luôn cả nhãn cầu.Dụ Thần cứ ngồi lướt đọc bình luận mãi thôi, đến khi cậu nhìn đồng hồ thì quyết định cất điện thoại đi, bắt tay vào làm việc.Chỉ cần cậu lên kế hoạch giờ giấc thì sẽ nghiêm túc thực hiện.Cả ngày hôm đó, ngoài ăn cơm ra thì Dụ Thần ở miết trong phòng, thế nên đến đúng 9 giờ tối, cậu hoàn thành xong hết công việc.Sau khi tắt máy tính, Dụ Thần sung sướng đi tắm, lúc ra ngoài thấy màn hình điện thoại đang sáng lên.Dụ Thần rút sạc ra, mở điện thoại lên, phát hiện mình tắm nửa tiếng đồng hồ thì Phó Chi Dữ gọi cho cậu ba cuộc.Cuộc gọi đầu tiên: 21:01.Cuộc gọi thứ hai: 21:15Cuộc gọi thứ ba cũng là vừa nãy luôn: 21:30.Dụ Thần gọi điện thoại lại, cậu vẫn còn chưa kịp chuẩn bị, chuông chờ chưa kịp kêu tút tút thì Phó Chi Dữ ở đầu bên kia đã bắt máy rồi."

Dụ Thần."

Dụ Thần cười: "Anh bắt máy nhanh thật đó."

Phó Chi Dữ: "Vừa hay đang cầm điện thoại nên bắt máy luôn."

Dụ Thần gật gù, cũng không quan trọng lắm: "Sao thế?

Anh gọi cho em mấy cuộc liền."

Phó Chi Dữ hơi ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Suốt cả ngày hôm nay anh vẫn luôn muốn gọi điện cho em."

Dụ Thần lập tức nghiêm túc: "Sao thế?

Có chuyện gì à?"

Phó Chi Dữ lại ngừng lại một hồi lâu: "Không có chuyện gì."

Dụ Thần đoán mò: "Không tiện nói à?"

Phó Chi Dữ cười, Dụ Thần không biết anh cười cái gì, cũng cười theo, rồi ngẫm nghĩ một hồi, thôi thì giải thích cho anh lý do không nghe điện thoại đã: "Ban nãy em đi tắm, để điện thoại ở ngoài nên không nghe thấy."

Phó Chi Dữ: "Ừ, không sao.

Em đã làm xong chưa?"

Dụ Thần nằm lên giường: "Em làm xong rồi, trước khi tắm em đã gửi ảnh cho khách rồi."

Phó Chi Dữ hỏi: "Có mệt không em?"

Dụ Thần giơ tay lên: "Ngồi lâu quá nên em hơi mỏi cổ thôi, chứ còn đâu thì không sao hết nè."

Phó Chi Dữ: "Có mỏi mắt không?"

Dụ Thần: "Em để nhắc nhở báo giờ nghỉ cho mắt nên mắt em nghe lời lắm nè."

Phó Chi Dữ thắc mắc: "Thế tại sao cổ lại không nghe lời thế?"

Dụ Thần cười: "Anh nói đúng lắm, lần sau phải để cho hai đứa nó cùng nghe lời mới được."

Sau đó.Không ai nói gì hết.Dụ Thần liếm môi, dò hỏi: "Thế nên, tối nay sao thế anh?

Có chuyện gì à?"

Phó Chi Dữ bật cười, chậm rãi nói: "Không có gì thì không được gọi điện cho em à?"

Dụ Thần: "Ừm, đương nhiên là được rồi," nói xong cậu thì thầm, lại hỏi dò: "Anh ơi, có phải là anh không vui không?"

Phó Chi Dữ lại cười, rồi nói: "Ừ."

Dụ Thần đầu đầy hỏi chấm.Ủa không vui thì cười cái gì dạ?Dụ Thần ở bên này đang nghĩ xem là Phó Chi Dữ không vui thì mình phải làm gì, Phó Chi Dữ ở bên kia đã mở lời.Phó Chi Dữ: "Không vui thì có được gọi điện cho bạn trai không?"

Dụ Thần gật đầu như bổ củi: "Được chứ, được chứ."

Phó Chi Dữ nói tiếp: "Không vui, thế nên, muốn... nghe giọng của em."

Câu nói này của anh cứ ngắc ngứ ngập ngừng, Dụ Thần cũng nghe thấy ngập ngừng ngắc ngứ.Đúng thế, lúc không vui thì muốn có một người ở bên cạnh, không có ai ở bên cạnh thì có người để trò chuyện cùng cũng được.Đúng thế, ngay từ đầu Phó Chi Dữ đã nói, có đôi khi sẽ cần một người bên cạnh thì hẳn lúc này chính là thời điểm cần ai đó kề bên đây.Đúng thế, đúng thế.Dụ Thần nghĩ vậy, nuốt nước bọt đánh ực.Thế thì bây giờ...Phó Chi Dữ không vui, thì mình phải làm gì bây giờ?Dụ Thần thở ra, nghịch gối ôm, hỏi: "Phải làm sao thì anh mới vui đây?"

Phó Chi Dữ: "Anh không biết."

Dụ Thần hỏi: "Vì việc ở công ty à?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Biết được mấu chốt vấn đề, Dụ Thần ngẫm nghĩ một chút, đành an ủi suông: "Công việc dễ làm tâm trạng người ta đi xuống lắm, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."

Phó Chi Dữ lại cười: "Ừ."

Lúc này, Dụ Thần đột nhiên nhìn thấy vỏ kẹo gấp ở trên bàn, cậu liền hỏi Phó Chi Dữ: "Sáng nay anh lấy đâu ra kẹo đưa em thế?"

Phó Chi Dữ nói: "Anh mua."

Dụ Thần: "Nhưng hôm qua anh nói anh chỉ mua có hai cây thôi mà."

Phó Chi Dữ: "Sau rồi anh lại mua tiếp."

Vì câu này mà Dụ Thần chợt kêu lên: "A!

Rượu!

Em không đem rượu về!"

Phó Chi Dữ ở đầu bên kia bật cười, anh hỏi lại Dụ Thần: "Rượu của em à?"

Dụ Thần vừa cười vừa hỏi: "Không phải của em hử?"

Phó Chi Dữ: "Của em."

Dụ Thần bụm miệng, giọng ngọt lịm: "Rốt cuộc có phải là của em không thế?"

Phó Chi Dữ cười: "Của em."

Dụ Thần: "Thế em nói là em không đem rượu về thì em có nói sai không?"

Phó Chi Dữ: "Có sai."

Dụ Thần giọng như làm nũng: "Ủa gì thế?"

Phó Chi Dữ: "Không được đem về, sau này muốn uống thì đến chỗ anh."

Dụ Thần ngẫm nghĩ một chút, lập tức thỏa hiệp: "Thôi được rồi."

Vừa dứt lời xong thì Phó Chi Dữ lại tự nhiên bật cười.Là giọng cười mang theo tâm tình vui vẻ.Dụ Thần cười hi hi, nói: "Anh cười rồi, chứng tỏ là anh vui hơn rồi đúng không?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần hỏi: "Em có giỏi không?"

Giọng Phó Chi Dữ tràn ngập ý cười: "Giỏi lắm," nói xong anh hỏi: "Sao giọng em lại khác thế?"

Dụ Thần nghi hoặc: "Khác sao?"

Phó Chi Dữ: "Em đang nằm à?"

"Oa, thế mà anh cũng nghe ra được, chứng tỏ anh cũng rất giỏi nhá," mắt Dụ Thần cong tít: "Em đang nằm lên gối ôm nè."

Phó Chi Dữ cười: "Anh nhớ rồi, giọng của em khi nằm trên gối ôm."

"Anh nhớ làm gì," Dụ Thần bị Phó Chi Dữ chọc cười, vui đến mức gọi hẳn tên của anh: "Phó Chi Dữ, anh thú vị quá đi."

Sau đó.Lại không ai nói gì hết.Dụ Thần nằm nghịch gối, nghịch một thôi một hồi chợt nhớ đến đoạn video lúc sáng.Thế là cậu hắng giọng, liếm môi, gọi nhỏ: "Anh ơi."

Phó Chi Dữ ở đầu bên kia lập tức đáp lời: "Ừ anh đây."

Dụ Thần: "Em hỏi anh một câu nhé."

Phó Chi Dữ: "Em hỏi đi."

Dụ Thần liếm môi, giọng đầy mong chờ: "Anh đoán xem, mắt của em màu gì"Phó Chi Dữ gần như trả lời tức thì: "Màu xanh."

Dụ Thần vui đến mức nhảy cẫng lên: "Anh biết á!"

Phó Chi Dữ: "Ừ anh biết."

Á á á á á.Phó Chi Dữ biết kìa!!!Đợi đã...Không phải.Dụ Thần à, mày vui thế để làm gì?
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 25: Anh nghe lời em ấy


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Nếu nghe điện thoại của Phó Chi Dữ tiếp thì gối ôm của Dụ Thần sẽ bị cậu chọt thủng một lỗ đến nơi.Hai người có câu được câu chăng, nói chuyện thêm mấy phút nữa, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng Dụ Thần.Dụ Thần ngẩng đầu: "Vào đi ạ."

Là mẹ Dụ Thần.

Trên tay bà cầm một đĩa đào đã gọt vỏ, cắt thành từng miếng đẹp mắt, thấy Dụ Thần đang nằm lăn trên giường, bà hỏi: "Con đang làm gì thế?"

Vừa hay lúc này Phó Chi Dữ ở đầu bên kia lên tiếng: "Mẹ em vào à?"

Dụ Thần trả lời: "Ừ."

Phó Chi Dữ: "Thế anh cúp máy nhé."

Dụ Thần: "Không cần đâu."

Mẹ Dụ Thần nghe con trai nói thế thì hiểu ngay, bà cười, hỏi nhỏ: "Đang gọi điện à?"

Dụ Thần gật đầu.Mẹ Dụ: "Chủ tịch Phó à?"

Dụ Thần cười híp mắt, gật đầu như giã tỏi.Mẹ Dụ Thần cười tủm tỉm: "Thế hai đứa cứ nói chuyện đi."

Dụ Thần bắn tim cho mẹ.

Mẹ Dụ định đi thì quay lại xoa đầu cậu một cái rồi mới ra ngoài.Dụ Thần nhích mông từng tý một về phía cái bàn, cầm dĩa lên, giải thích với Phó Chi Dữ: "Mẹ em đưa đào cho em."

Phó Chi Dữ: "Có ngon không?"

Dụ Thần: "Em vẫn chưa kịp cắn miếng nào, để em ăn giúp ăn nhá."

Phó Chi Dữ nghi hoặc: "Ăn giúp anh?"

Dụ Thần: "Anh có muốn ăn không?"

Phó Chi Dữ: "Muốn."

Dụ Thần nghếch cằm lên: "Thế thì em phải giúp anh còn gì."

Phó Chi Dữ cười: "Ừ."

Phó Chi Dữ nói xong lại thêm một câu nữa: "Em đáng yêu quá."

Dụ Thần cười tít mắt, cắn mấy miếng liền, nhận xét cho Phó Chi Dữ nghe: "Ngon lắm."

Đợi Dụ Thần ăn xong, Phó Chi Dữ hỏi: "Em thích ăn quả gì?"

Dụ Thần trả lời luôn: "Đào ạ."

Phó Chi Dữ: "Còn thích quả gì nữa không?"

Dụ Thần: "Dưa hấu, anh đào, dâu tây, đợi tý em nghĩ cái, nho nè, dưa Hami nè, úi nhiều lắm ý, cứ quả nào nhiều nước là em thích ý."

Không hiểu sao Phó Chi lặp lại: "Thích nhiều nước."

Dụ Thần hơi nhăn mày.Xin lỗi, vô tình nghĩ đến, khụ khụ, mấy thứ, ơ hơ hơ.Dụ Thần gạt vội những suy nghĩ không đứng đắn ra khỏi đầu: "Ừ, em không thích ăn đồ khô, hoa quả khô cũng không thích ăn."

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần cười: "Anh lại làm phiếu khảo sát à?"

Phó Chi Dữ cười: "Em cứ cho là thế đi."

Nói đến đây, điện thoại Dụ Thần rung lên, cậu đeo tai nghe vào, bấm mở Wechat.Là em gái yêu quý nhắn cho cậu.Nhụy Nhụy: Dụ Thần: Nhụy Nhụy: Dụ Thần: Nhụy Nhụy: Dụ Thần nghiêng đầu, nghĩ một chút, lập tức nhớ ra.Từ tận mấy năm trước lận, hai vợ chồng Nhụy Nhụy và Dụ "bóng đèn" đã hứa hẹn với nhau, khi nào Dụ Thần thoát ế, bốn người nhất định phải cùng nhau đi du lịch.Nhưng với tình hình hiện tại của cậu và Phó Chi Dữ thì...Dụ Thần vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, Nhụy Nhụy đã mở nhóm chat luôn, trong nhóm chỉ có 3 người họ.Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: "Khụ..."

Dụ Thần không nhịn được phát ra tiếng.Điện thoại vẫn chưa ngắt, Phó Chi Dữ lập tức nghe thấy.Phó Chi Dữ: "Sao thế em?"

Dụ Thần liếm môi: "Em gái em, ừm, bảo em thêm anh vào nhóm, nếu như anh không tiện thì cũng không sao, để em bảo con bé."

Phó Chi Dữ trả lời ngay tức thì: "Anh tiện."

Dụ Thần: "Em vẫn chưa nói là nhóm gì mà."

Phó Chi Dữ: "Nhóm nào cũng tiện hết."

Dụ Thần mím môi cười, vẫn giải thích: "Nhóm chỉ có ba người là em, Nhụy Nhụy với chồng con bé, nếu thêm anh thì có bốn người cả thảy."

Dụ Thần lướt trên điện thoại mấy giây: "Được rồi."

Phó Chi Dữ vừa vào nhóm, Nhụy Nhụy lập tức như cắn phải cần.Nhụy Nhụy: Dụ Thần: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Hai anh em chưa kịp nhắn riêng với nhau thì Nhụy Nhụy đã ghim mục tiêu vào trong nhóm.Nhụy Nhụy: Dụ Thần: >Dụ Thần: Nhụy Nhụy: Dụ Thần hết sức đau đầu.Cậu nào dám bảo Phó Chi Dữ đi chơi cùng cậu, chưa kể thời gian của anh quý giá đến nhường nào, đã thế cậu với Phó Chi Dữ vẫn còn chưa thân thiết với nhau lắm mà...Vả lại nếu đi chuyến này, Nhụy Nhụy lanh lợi tinh mắt, liếc mắt cái là nhận ngay ra cậu và Phó Chi Dữ có gì đó rất sai sai cho mà xem.Nhụy Nhụy biết thì chắc chắn mẹ cũng sẽ biết.Nghĩ đến thôi đã lạnh cả gáy rồi.Dụ Thần nuốt nước bọt, nói với đầu bên kia: "Phó Chi Dữ, em cúp điện thoại nhé, em phải gọi điện cho Lâm Chấn."

Phó Chi Dữ hỏi: "Lâm Chấn là ai?"

Dụ Thần ậm ừ: "Là chồng của Nhụy Nhụy."

Phó Chi Dữ: "Thế lát em có gọi cho anh nữa không?"

Dụ Thần cười: "Có."

Phó Chi Dữ: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, Dụ Thần gọi điện ngay cho Lâm Chấn, đầu bên kia bắt máy tức thì."

Cứu!!

Ông bảo Nhụy Nhụy tém tém lại cho tôi, ông đang ở cạnh con bé đấy à?"

Dụ Thần hỏi ngay.Nhụy Nhụy nghi hoặc: "Tại sao lại bảo em tém tém lại?

Sao thế?

Có vấn đề gì à?"

Dụ Thần: "......"

Sau đó giọng Lâm Chấn vang vọng ở phía xa xa: "Người anh em à, tôi lực bất tòng tâm, tự cứu lấy mình đi."

Nhụy Nhụy không chỉ không tém tém lại, không thèm nói chuyện với Dụ Thần, cúp điện thoại, gửi vào nhóm tất tần tật thông tin về hòn đảo kìa, từ khách sạn cho đến trò chơi, lịch trình tham quan.Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Thái dương của Dụ Thần giần giật.Cậu hối hận vì thêm Phó Chi Dữ vào nhóm.Ngay sau đó, Nhụy Nhụy lại hỏi: Hai tay Dụ Thần run bần bật, làm sao bây giờ?Hay là cậu tự thoát ra khỏi nhóm?Dụ Thần đang đau đầu chết đi được nghĩ xem làm thế nào để từ chối thì Phó Chi Dữ đã trả lời.Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 26: Ngày đó anh và em ấy đến bên nhau


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Dụ Thần tay xách va li, mắt hướng về phía chân trời xanh vô tận, thầm nghĩ, sao mọi chuyện lại thành ra thế này nhỉ.Rõ ràng là hôm qua Nhụy Nhụy mới đề cập đến việc cùng nhau đi du lịch thôi mà.Quay trở lại hôm qua.Tối hôm qua, câu "Anh nghe lời em ấy" của Phó Chi Dữ vẫn còn khiến Dụ Thần mê mẩn chưa kịp định thần lại, Nhụy Nhụy đã lập tức gửi tin nhắn lia lịa vào nhóm.Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Dường như Nhụy Nhụy vừa dứt lời hỏi có rảnh không thì Phó Chi Dữ lập tức tiếp lời luôn.Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Dụ Thần thấy tin nhắn kia một cái lập tức ngây người ra.Dụ Thần thừa nhận, lúc mở ảnh ra xem thì cậu thực sự bị những tấm ảnh đó làm cho xiêu lòng thật, cậu cũng muốn đi chụp pháo hoa lắm, nhưng cậu không biết tại sao Phó Chi Dữ lại có thể đồng ý được.Thế là cứ thế mà triển thôi.Nhưng sáng hôm sau, Dụ Thần cứ cảm thấy Phó Chi Dữ đang gạt mình.Vì muốn đi chơi, sáng hôm sau Nhụy Nhụy dậy từ rất sớm, gửi một đường link vào trong nhóm, hỏi mọi người có thích cái này không, có thích cái kia không?Lúc Dụ Thần dậy đọc tin nhắn thì chỉ có Lâm Chấn nói chuyện rôm rả với Nhụy Nhụy, mà anh người yêu của Dụ Thần lại gửi tin nhắn riêng cho cậu.Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: Phó Chi Dữ gửi tin nhắn này vào 7 rưỡi sáng.Dụ Thần ngây người.Họp lúc 7 rưỡi sáng?Vậy tại sao hôm qua anh ấy lại nói hôm nay rảnh chứ?Lẽ nào Phó Chi Dữ thích pháo hoa?Hình như cũng không phải.Nếu như không phải là vì pháo hoa, thế thì cái gì mới có thể khiến anh ấy muốn đi du lịch với mình nhỉ?Tối hôm qua họ đã đặt xong hết vé máy bay lẫn phòng khách sạn rồi, vì thế sáng hôm nay, trong nhóm chat có mỗi Nhụy Nhụy hưng phấn bừng bừng thôi.Cô nói rằng đã lâu lắm không ra ngoài chơi.Nói rằng mình bị giam ở nhà chùn cả chân rồi.Còn hỏi Dụ Thần lần đầu tiên đi chơi với người yêu có vui không?Dụ Thần trong nhóm đương nhiên trả lời hết sức mẫu mực: Không ngờ Nhụy Nhụy lại nhắn: Dụ Thần thấy thế thì nhíu mày, gửi trong nhóm: Sau đó lập tức bấm gửi tin nhắn riêng cho Nhụy Nhụy: Thảm ở chỗ Nhụy Nhụy trả lời: Thời gian hẹn để kịp đến sân bay là 1 giờ chiều, vì thế buổi trưa mọi người tự túc đi ăn trưa, hẹn gặp nhau ở khu nhà của Dụ Thần.Canh thời gian vừa chuẩn, nói chuyện với nhau mấy câu rồi mọi người lập tức lên xe.Lâm Chấn và Nhụy Nhụy ngồi ở hàng hai, Dụ Thần và Phó Chi Dữ ngồi ở hàng thứ ba.Khoảng cách giữa Lâm Chấn và Nhụy Nhụy cho thấy rõ ràng hai người là một đôi vợ chồng tình cảm mặn nồng.Nhưng khoảng cách giữa Phó Chi Dữ và Dụ Thần thì...Giống như hai người lạ vô tình ngồi cạnh nhau.Xe chầm chậm rời khỏi khu nhà, đến khi ổn định chỗ ngồi rồi, Dụ Thần hỏi Phó Chi Dữ: "Anh đi từ công ty đến à?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Không hiểu tại sao lòng Dụ Thần chợt thấy áy náy, cậu nghĩ một hồi lâu, cảm thấy có lẽ để phối hợp với cậu đồng ý đi du lịch.Thực ra anh không cần phải phối hợp với cậu đến thế đâu.Nghĩ thế, Dụ Thần thấy trái tim mình tan chảy nhiều chút, ngồi nhích lại gần anh hơn một chút."

Anh có mệt không anh?"

Dụ Thần thì thầm hỏi Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ ngây người một chút, đột nhiên bật cười, nói: "Không mệt."

Dụ Thần nhíu mày: "Anh đừng gạt em."

Phó Chi Dữ đặt tay lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa, ngay cả đôi mắt anh cũng như thể đang cười: "Anh không mệt thật mà."

"Úi!"

Nhụy Nhụy đột nhiên quay lại, kêu lên, làm Dụ Thần giật bắn mình.Lúc này cậu cũng mới nhận ra mình đang ở gần Phó Chi Dữ đến nhường nào."

Làm gì thế hả?"

Dụ Thần vừa nói vừa nhích ra xa anh hơn một chút.Nhụy Nhụy cười tít mắt: "Ngại quá, làm phiền rồi, em kiểm tra đột xuất ấy mà."

Dụ Thần: "Gì cơ?"

Nhụy Nhụy nhướng mày: "Em hỏi mấy câu."

Dụ Thần uể oải: "Hỏi gì?"

Nhụy Nhụy: "Hai người các anh thì ai theo đuổi ai thế?"

Dụ Thần: "......"

Dụ Thần: "......"

Dụ Thần đang định mở lời gọi Lâm Chấn cứu viện thì Phó Chi Dữ đã nói: "Anh theo đuổi em ấy."

Dụ Thần lập tức: "Á?", rồi không gọi Lâm Chấn nữa, cậu vội vã phủ định: "Không phải đâu, là anh theo đuổi anh ấy."

Nói kiểu gì thì nói, lần ở khách sạn hôm ấy cũng là cậu chủ động ra tay mà.Theo như Dụ Thần biết, chắc chắn Nhụy Nhụy sẽ đánh hơi được mùi biến.Quả nhiên, Nhụy Nhụy lập tức truy hỏi: "Rốt cuộc là ai theo đuổi ai hở?"

"Anh."

"Anh."

Hai người cùng đồng thanh.Nhụy Nhụy bịt miệng, nhìn hai người: "Á à có chuyện nhá."

Cô nhìn Dụ thần, hỏi: "Anh nói trước đi, tại sao anh lại bảo là anh?"

Dụ Thần ngẫm nghĩ một hồi, quay sang nhìn Phó Chi Dữ nói: "Là anh thật mà, anh đưa cho anh ấy," Dụ Thần có chọn từ nào cho hợp lý một chút: "Thư tay."

Nhụy Nhụy lại bịt miệng cười, vui đến lên mây: "Còn viết cả thư tay cơ!

Không ngờ anh lại thế nhá!

Úi dồi ôi!"

Dụ Thần nghiêng đầu nhìn Nhụy Nhụy: "Làm sao!

Không được à?"

Nhụy Nhụy gật đầu: "Được chứ được chứ," Cô quay sang hỏi Phó Chi Dữ: "Còn anh thì sao?

Tại sao anh lại bảo là anh theo đuổi anh ấy trước?"

Dường như Phó Chi Dữ đang định nói gì đó, Dụ Thần lập tức chụp lấy tay Phó Chi Dữ."

Đã bảo là anh theo đuổi anh ấy trước rồi mà" Dụ Thần quay sang nhìn Phó Chì Dữ, còn nháy mắt với anh: "Đúng không anh?"

Phó Chi Dữ cười, gật đầu: "Em nói gì cũng đúng."

Hai người nhìn nhau, dường như trong mắt chỉ còn hình bóng của đối phương, xung quanh như rải đầy sao.Nhụy Nhụy bị trúng chiêu, lập tức chửi thề: "Á á á á đệt, Lâm Chấn!"

Lâm Chấn quay đầu sang: "Sao thế?"

Nhụy Nhụy: "Anh mau nghe với em đi."

Lâm Chấn cười: "Anh vẫn đang nghe đây."

Nhụy Nhụy hắng giọng, hai tay bám lấy lưng ghế: "Tiếp tục nhé, câu thứ hai."

Dụ Thần nhíu mày: "Sao vẫn còn vậy?"

Nhụy Nhụy cười: "Mới bắt đầu thôi mà," nói rồi cô vô cùng phấn khích quỳ trên ghế ngồi, bám lấy lưng ghế, nói: "Nào, hai anh thì ai thích ai trước."

Dụ Thần định bảo ngưng, không ngờ Phó Chi Dữ đã cướp lời.Phó Chi dữ: "Anh thích em ấy trước."

Nhụy Nhụy lại bịt miệng, nhưng nhìn mắt cô thôi cũng đủ hiểu cô nàng đang cười ngất.Nhụy Nhụy: "Dụ Thần à, hai anh ngọt ngào thật đấy."

Dụ Thần: "Ha ha."

Đột nhiên Dụ Thần hơi hồi hộp, vừa hay lúc này Lâm Chấn quay đầu lại, Dụ Thần vội ra hiệu với Lâm Chấn, bảo anh chàng mau kéo Nhụy Nhụy về.Nhưng Lâm Chấn thờ vợ như thờ Phật, ấy thế mà gửi cho Dụ Thần tín hiệu "tự cứu lấy mình đi", nhún vai, ngồi về chỗ cũ.Dụ Thần thầm nhủ, toi rồi."

Được rồi, câu hỏi tiếp theo," Nhụy Nhụy cười, hỏi Phó Chi Dữ: "Anh thích điểm gì ở Dụ Thần?"

Phó Chi Dữ trả lời rất nhanh: "Điểm nào anh cũng thích."

Hết sức tiêu chuẩn.Nhụy Nhụy càng cười tít, nhưng cô nào có tha cho Phó Chi Dữ, tiếp tục: "Không được, trả lời quá qua loa, anh lấy ví dụ cụ thể đi."

Phó Chi Dữ nghe rồi quay sang nhìn Dụ Thần, Dụ Thần cũng quay sang nhìn anh.Không biết có phải Dụ Thần nhìn nhầm không, ánh mắt Phó Chi Dữ lúc này trong mắt cậu cực kỳ dịu dàng.Giống như, Dụ Thần thật sự chẳng có điểm nào để chê, điểm nào của Dụ Thần thì Phó Chi Dữ cũng thích hết.Nghĩ thế, tai Dụ Thần tự động đỏ ửng lên.Nhụy Nhụy: "Nè!

Ở đây vẫn còn có người đấy nha!"

Nhụy Nhụy kêu lên, kéo Dụ Thần với Phó Chi Dữ về, cậu cúi đầu hắng giọng.Nếu như Lâm Chấn đã không giúp đỡ gì, thì Dụ Thần đành phải tự thân vận động thôi: "Đừng làm loạn lên nữa, ngồi hẳn hoi đi, anh ấy bận rộn cả buổi sáng cũng mệt lắm rồi."

Nhụy Nhụy nhướng mày: "Bảo vệ ông xã ghê chưa."

Dụ Thần: "......"

Dụ Thần nhíu mày: "Ngồi về chỗ đi."

Nhụy Nhụy lắc đầu: "Không đâu, em nói chuyện với anh ý chứ có nói chuyện với anh đâu."

Dụ Thần đang định nói tiếp thì Phó Chi Dữ đột nhiên đưa tay ra, đặt lên tay cậu.Dụ Thần với Nhụy Nhụy quen đấu võ mồm với nhau rồi, Phó Chi Dữ chạm tay vào thì cậu mới nhận ra có người ngoài ở đây nữa, cứ cãi nhau thì người khác sẽ thấy khó xử.Nghĩ rồi Dụ Thần bổ sung thêm một câu: "Anh không cần phải trả lời đâu."

Nhụy Nhụy đột nhiên cười lớn: "Dụ Thần, anh lật mặt nhanh ghê á!"

Nhụy Nhụy nói xong quay sang bảo với Phó Chi Dữ: "Đây là lần đầu tiên em thấy anh ý nói chuyện dịu dàng thế đấy."

Dụ Thần cảm nhận rõ ràng bàn tay Phó Chi Dữ hơi siết lại.Phó Chi Dữ: "Thế sao?"

Thực ra câu hỏi này của Phó Chi Dữ không cần phải trả lời, nhưng Nhụy Nhụy vẫn đáp: "Đúng thế!

Ầy, quả nhiên yêu vào cái là nó khác bọt hẳn."

Tay Phó Chi Dữ càng siết lại chặt hơn, sau đó anh lại rút tay về.Nhụy Nhụy chẳng hề quan tâm đến Dụ Thần, vẫn tiếp tục câu hỏi ban nãy: "Thế nên anh thích điểm nào ở Dụ Thần vậy?

Anh nói cụ thể tý đi."

Phó Chi Dữ nói: "Nhiều lắm, thích tính cách của em ấy, đôi mắt của em ấy, thích nghe em ấy nói chuyện..."

"Á!"

Dụ Thần vội vã ngắt lời: "Đủ rồi."

"Ha ha ha ha ha ha," Nhụy Nhụy cười lớn: "Dụ Thần!

Anh làm sao thế hả!

Anh cũng biết ngại cơ á, sao tai anh đỏ hết cả lên thế kia!"

Dụ Thần: "......"

Nhụy Nhụy kêu lên, khiến cho Lâm Chấn cũng quay đầu lại ngó.Dụ Thần kêu khổ không thôi, cả người nóng hừng hực cả lên.Ngay sau đó, không hiểu bị làm sao, cậu đột nhiên quay sang, nhào vào trong lòng Phó Chi Dữ, vùi mặt vào bụng anh.Có lẽ là do toàn thân bốc hỏa, Dụ Thần không hề cảm nhận được cơ thể người kia căng cứng tức thì.Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng Nhụy Nhụy và Lâm Chấn cười.Rồi giây tiếp theo nữa, cậu nghe thấy tiếng Phó Chi Dữ cười.Nhưng tiếng cười của Phó Chi Dữ khác với hai người ngồi trước, tiếng cười của anh rất trầm, dường như còn có cả chút chiều chuộng trong đó nữa.Phó Chi Dữ còn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, có lẽ là để an ủi cho cậu hạ nhiệt.Dụ Thần vùi mặt vào lòng anh được chừng nửa phút, đến khi cậu cảm thấy ổn rồi, chắc hẳn Nhụy Nhụy cũng đã ngồi lại rồi, cảm thấy hơi ngộp thở mới từ từ ngẩng đầu lên.Nhưng cậu chỉ hơi hơi ngẩng đầu lên thôi, trước tiên để lộ đôi mắt ra trước thám thính tình hình đã.Vừa hay Phó Chi Dữ cũng cúi đầu nhìn cậu, Dụ Thần chớp chớp mắt nhìn Phó Chi Dữ, Phó Chi Dữ gật nhẹ đầu với Dụ Thần.Dụ Thần nhận được tín hiệu, Phó Chi Dữ đang bảo hai vị kia đã quay về ngồi hẳn hoi rồi.Thế là Dụ Thần ngẩng cả đầu lên, nhẹ nhàng thở phào một hơi.Lúc Dụ Thần ngồi về chỗ cũ còn tiện tay phủi phủi phần áo do mình vùi vào mà bị nhăn của Phó Chi Dữ.Nhưng không hay ở chỗ, lúc phủi phủi lại vô tình sờ thấy cơ bụng của Phó Chi Dữ.Dụ Thần không nhịn được nuốt nước bọt một cái, ngẩng đầu lên cười với Phó Chi Dữ."

Úi!"

Nhụy Nhụy lại quay đầu xuống, nụ cười bên môi Dụ Thần cứng ngắc lại.Dụ Thần: "......"

Dụ Thần bất lực nhìn Nhụy Nhụy: "Lại làm sao nữa?"

Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha, chúng ta đến tiết mục tiếp theo nào."

Dụ Thần nghiến răng nghiến lợi: "Trương Nhụy Nhụy!"

Nhụy Nhụy cũng không thua kém: "Trương Dụ Thần!"

Nhụy Nhụy gọi xong thì cười, nói: "Không đúng, sau này không được gọi anh là Trương Dụ Thần nữa, phải gọi là Phó Dụ Thần," Nhụy Nhụy nói rồi quay sang hỏi Phó Chi Dữ: "Đúng không ông xã của Dụ Thần?"

Phó Chi Dữ nở nụ cười hiền dịu vô cùng: "Em ấy nói là được."

Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Đệt, Lâm Chấn!

Cứu mạng!Dụ Thần vốn định đấu khẩu với Nhụy Nhụy tiếp, nhưng nghe thấy hai người họ hỏi đáp mượt mà thế, đột nhiên im bặt.Ông xã của Dụ Thần, Phó Dụ Thần.Em ấy nói là được.Tay Dụ Thần bắt đầu tê tê.Dụ Thần liếm môi, vừa cười ngốc, vừa quay sang nói với Phó Chi Dữ: "Anh đừng để ý đến nó."

Phó Chi Dữ lắc đầu, không hề hà gì: "Không sao đâu."

Dụ Thần nhíu mày, quay sang nhìn Nhụy Nhụy: "Em đừng có mà nghịch nữa."

Nhụy Nhụy chẳng đoái hoài đến Dụ Thần, nói: "Nào, kiểm tra bất ngờ lần hai, để em xem tên hai người lưu trên wechat nào."

Dụ Thần đơ người.Nếu như trên xe không có nhiều người thế này, Dụ Thần thật sự rất muốn dạy dỗ lại Nhụy Nhụy ngay tại đây.Dụ Thần biết Nhụy Nhụy thực sự coi Phó Chi Dữ là bạn trai mình, cũng thật lòng muốn xem Phó Chi Dữ đối xử với cậu như thế nào, nhưng Nhụy Nhụy cứ quậy thế này thì cậu sợ Phó Chi Dữ không vui.Cô nàng này một khi lên cơn là khiến cho người ta cảm thấy cô chẳng có phép tắc ý tứ gì cả.Mà người ngồi bên cạnh mình lúc này đây không phải là người nào khác mà là Phó Chi Dữ.Nghĩ vậy, Dụ Thần len lén nhìn Phó Chi Dữ, may sao thấy tâm tình anh không tệ.Thậm chí còn rất phối hợp với Nhụy Nhụy.

Nhụy Nhụy vừa yêu cầu xong thì anh đã rút điện thoại ra rồi.Dụ Thần cũng lấy điện thoại ra, vội bấm mở, nói với Phó Chi Dữ: "Để em cho con bé xem là được."

Nhụy Nhụy quyết không buông tha: "Không được, phải xem của cả hai người, xem danh bạ ấy!"

Nói đến đây, Nhụy Nhụy đột nhiên kêu lên: "Bạn trai nhỏ Thần Thần của tôi, mẹ ơi!"

Nhụy Nhụy nhìn điện thoại Phó Chi Dữ xong thì ngất lên ngất xuống, Dụ Thần lập tức thò đầu ra ngó, quả nhiên thấy bên cạnh ảnh đại diện của cậu là hàng chữ to đùng ấy.Trái tim cậu chợt loạn nhịp, tay run lên, tý nữa thì không cầm nổi điện thoại."

Anh thì sao?

Anh lưu là gì thế?"

Nhụy Nhụy cực kỳ kích động.Dụ Thần đưa điện thoại của mình cho Nhụy Nhụy xem.Nhụy Nhụy còn kêu to hơn: "Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi!

A a a a a a a các anh làm sao thế này!

Bạn trai nhỏ Thần Thần của tôi, bạn trai Phó chi Dữ của tôi," Nhụy Nhụy nói xong thì tự lấy tay ấn nhân trung của mình: "Cứu, Lâm Chấn cứu em!"

Dụ Thần cũng rất muốn hỏi rốt cuộc là làm sao thế.Dụ Thần mím môi, lấy lại điện thoại, quay sang cười với Phó Chi Dữ: "Trùng hợp ghê."

Phó Chi Dữ cũng cất điện thoại đi: "Không trùng hợp đâu."

Dụ Thần nghi hoặc: "Sao cơ ạ?"

Phó Chi Dữ thì thầm, giống như sợ Nhụy Nhụy nghe thấy: "Anh học theo em đấy."

Dụ Thần chớp chớp mắt, rồi chầm chậm dựng cổ áo lên, che cổ mình lại.Nhụy Nhụy ngồi hàng ghế trước vẫn đang tường thuật lại với Lâm Chấn về những gì mình vừa thấy, cứ như thể Lâm Chấn không nghe thấy gì vậy.Dụ Thần cứ tưởng thế là xong rồi, Nhụy Nhụy lại kêu lên."

Úi!"

Nhụy Nhụy lại quay lại.Dụ Thần: "......

Rốt cuộc là đủ chưa hả?"

Nhụy Nhụy cười: "Nào, câu cuối cùng."

Dụ Thần: "Nói."

Nhụy Nhụy hỏi: "Em không hỏi anh, em hỏi ông xã của anh."

Nhụy Nhụy quay sang nhìn Phó Chi Dữ một cái, thái độ hiền dịu hẳn, cô hắng giọng: "Ông xã của Dụ Thần," sau đó hỏi: "Mật khẩu điện thoại của anh là gì?"

Dụ Thần lập tức ngồi thẳng dậy: "Trương Nhụy Nhụy, em quá đà rồi đấy."

Nhụy Nhụy lập tức phẩy tay: "Không phải, em không hỏi mật khẩu là gì, em muốn hỏi là mật khẩu của anh liên quan đến gì," Nhụy Nhụy hỏi Phó Chi Dữ: "Anh trả lời em đi, có liên quan đến Dụ Thần không?"

Dụ Thần đang định mắng thì Phó Chi Dữ đã trả lời ngay tắp lự: "Có."

Nhụy Nhụy vỗ tay bép một cái: "Em biết ngay mà!"

Dụ Thần nghe thấy anh trả lời thế thì giật mình, quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Có ấy ạ?"

Đột nhiên yết hầu Phó Chi Dữ cuộn lên một chút, sau đó mới gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần còn định hỏi tiếp nhưng cậu thấy Nhụy Nhụy vẫn đang nhìn chằm chằm, chờ xem kịch hay.Dụ Thần phẩy tay: "Quay lên ngồi hẳn hoi đi, anh nói chuyện riêng với anh ấy."

Nhụy Nhụy cười đến là vui, ra hiệu OK hết sức ngoan ngoãn: "Hai anh nói chuyện đi," sau đó cô nhắc nhở: "Nói be bé thôi nhé, không thì em lỡ nghe thấy đấy."

Dụ Thần phẩy mạnh tay.Đến khi Nhụy Nhụy ngồi về chỗ rồi, Dụ Thần thì thầm hỏi Phó Chi Dữ: "Có liên quan đến em thật hả?"

Phó Chi Dữ: "Em đưa tay đây."

Dụ Thần đưa tay ra, Phó Chi Dữ lấy ngón trỏ, nhẹ nhàng viết bốn số lên lòng bàn tay cậu.0830.Dụ Thần nhíu mày, rút tay về, nghiêng đầu: "Là ngày tháng hả anh?"

Phó Chi Dữ gật đầu.Dụ Thần lại hỏi: "Liên quan đến em hả?"

Phó Chi Dữ lại gật đầu.Dụ Thần nghi hoặc nghiêng đầu.Ngày gì thế gì?Câu hỏi vừa bật ra thì não bộ giúp cậu trả lời luôn.Sau khi hiểu được đó là ngày gì, một cơn tê dại chạy từ chân lên trên đỉnh đầu Dụ Thần.Toàn thân cậu như nhũn cả ra."

Là ngày gì thế?"

Nhụy Nhụy ngồi trên nghe lỏm quay xuống, hai tay bám lấy lưng ghế, chỉ lộ ra đôi mắt tò mò: "Em có được biết không?"

Phó Chi Dữ gật đầu với Nhụy Nhụy, sau đó nói: "Ngày đó anh và em ấy đến bên nhau."
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 27: To quá


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Chẳng mấy chốc đã đến sân bay, mọi người lục tục xuống xe, lái xe lấy hành lý từ trong cốp xe ra để dưới đất, Dụ Thần đang định đến cầm lấy hành lý thì Phó Chi Dữ đã nhanh tay hơn.Chân dài vai rộng có khác, một tay cầm hành lý của anh, một tay cầm hành lý của Dụ Thần, nhẹ nhàng xách đến chỗ cậu đang đứng.Dụ Thần đưa tay ra nhận thì Phó Chi Dữ không đưa cho cậu.Dụ Thần chợt thấy trái tim mình cứ gai gai.Phó Chi Dữ toàn thế thôi, cứ tự nhiên như vậy, từ mở cửa xe cho đến mở nắp chai nước rồi thì kéo hành lý, anh toàn nhanh chân hơn cậu thôi."

Anh muốn mua cho em."

"Anh muốn lái xe cho em."

"Về sau những chuyện như này thì cứ để anh làm."......Những lời ấy của Phó Chi Dữ đột nhiên ùa vào tâm trí Dụ Thần.Cộng thêm cả những đoạn đối thoại ban nãy ở trên xe, lúc này đây, Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ, nơi gai gai trong trái tim dường như đang bắt đầu nở một đóa hoa, mềm mại, ngọt ngào, thơm ngát."

Đi thôi."

Phó Chi Dữ quay sang nói với Dụ Thần.Dụ Thần ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

Phó Chi Dữ cầm hết cả vali nặng rồi, Dụ Thần chỉ đeo mỗi một cái ba lô nhẹ tênh ở sau lưng.Bốn người chia thành hai đôi, cùng như đi vào sân bay, cùng nhau qua cửa kiểm tra, rồi cùng nhau lên máy bay.Cuối cùng Nhụy Nhụy cũng im hơi lặng tiếng.Có vẻ như là vì sáng nay háo hức nên dậy sớm quá, thành ra lên máy bay được một lúc thì cô túm lấy cánh tay Lâm Chấn, ngủ ngon lành.Trong khi Dụ Thần ở đằng này, khi ổn định chỗ ngồi rồi, đợi đến khi máy bay cất cánh, thì lòng cậu lại ngập tràn cảm giác áy náy.Không biết đã bao nhiêu lần, so với Phó Chi Dữ thì thật sự cậu quá sơ ý, không chuẩn bị kỹ càng gì hết.Nhưng bây giờ cũng chẳng thể làm được gì ngay cho anh cả.Không đúng, hình như có thể làm gì ngay cho anh được ấy.Dụ Thần cười, chăm chú lấy điện thoại của mình ra, bấm vào cài đặt mật khẩu.Sau đó hết sức nỗ lực khoa trương lấy điện thoại trước mắt Phó Chi Dữ, khoa trương giơ điện thoại lên.Quả nhiên, ánh mắt Phó Chi Dữ lập tức bị thu hút, rời khỏi tạp chí, nhìn về phía cậu.Dụ Thần đặt điện thoại giữa hai người, liếc Phó Chi Dữ một cái, xác nhận là anh đang nhìn mình rồi mới bấm vào cài đặt, tìm phần thay đổi mật khẩu.Cậu đưa ngón cái ra, động tác vô cùng khoa trương, mỗi giây lại gõ một lần, đổi mật khẩu.0830.Làm xong thì quay sang nhìn Phó Chi Dữ.Sau đó.Ồ.Phó Chi Dữ dửng dưng như không.Làm phiền rồi.Dụ Thần cười trộm, cất điện thoại đi: "Anh đọc tiếp đi."

Quả nhiên Phó Chi Dữ quay sang đọc tạp chí tiếp.Dụ Thần: "......"

Dụ Thần lắc đầu, cùng lấy tạp chí ra xem.Nhưng cậu mới lật được một trang thì tự nhiên thấy bên cạnh mình cứ kỳ kỳ làm sao.Cậu quay sang nhìn, quả nhiên thấy Phó Chi Dữ đang cười.Cậu xuôi theo tầm nhìn của Phó Chi Dữ, cũng cúi xuống nhìn tạp chí anh đang đọc."

Anh xem cái gì thế?

Buồn cười thế cơ."

Dụ Thần đang định nhướn hẳn người sang thì Phó Chi Dữ đã gập cuốn tạp chí lại.Nhưng càng kỳ cục hơn là Phó Chi Dữ càng cười tươi hơn nữa.Dụ Thần vẫn chưa kịp mở miệng hỏi thì đột nhiên Phó Chi Dữ đưa tay ra, một tay giữ lấy đầu cậu rồi một tay kéo cậu lại, ôm chặt vào lòng.Dụ Thần lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.Giống hệt như lúc ở trên xe, mũi Dụ Thần nghèn nghẹt, chẳng nhìn thấy gì hết.------------Để tiện cho công việc của mọi người, hòn đảo mà Nhụy Nhụy chọn không xa lắm.Ngồi máy bay hơn một tiếng là đã đến sân bay trên đảo rồi.Xuống máy bay, ra khỏi sân bay, có hướng dẫn viên đưa bốn người về khách sạn."

Chúng ta cất hành lý vào phòng trước đã, lát nữa gặp nhau dưới nhà ăn của khách sạn, ăn một chút quà chiều ở đây."

Sau khi cầm thẻ phòng, Nhụy Nhụy chỉ đạo.Dụ Thần gật đầu: "Được."

Vì vấn đề phòng ốc nên họ không ở cùng một tầng, lúc đến tầng 6 thì vợ chồng Nhụy Nhụy đi ra thang máy, nói lát nữa rồi gặp.Lúc tách nhau ra rồi, Nhụy Nhụy nhân lúc Phó Chi Dữ không để ý, điên cuồng nháy mắt với Dụ Thần, khiến cho Dụ Thần có dự cảm không lành.Đến tầng 7, nhân viên kéo hành lý của họ, dẫn họ đến phòng, chúc hai người có chuyến du lịch vui vẻ rồi rời đi.Lúc cánh cửa đóng lại, Dụ Thần cúi đầu nhìn hành lý, chợt thấy có chút ngượng ngùng khó xử.Từ nãy vẫn luôn là bốn người đi với nhau, còn có Nhụy Nhụy nói liến thoắng thì cũng không thấy có vấn đề gì, bây giờ đột nhiên chỉ còn hai người, Phó Chi Dữ lại còn là người không thích nhiều lời nữa.Vì thế lúc này đây, một mình đối diện với Phó Chi Dữ, còn ở trong cùng một căn phòng, Dụ Thần không kiềm chế được sự hoảng loạn đang nhen nhóm trong lòng.Phó Chi Dữ kéo vali của hai người đi đằng trước, Dụ Thần lóc cóc đi theo sau.Căn phòng này do Dụ Thần giấu Nhụy Nhụy mà đặt, cậu đã nhìn qua ảnh của căn phòng rồi, qua hành lang là đến phòng ngủ, mà trong phòng ngủ..."

Sao lại chỉ có một cái giường thế này?"

Dụ Thần kinh ngạc thốt lên, quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Hôm qua em chọn phòng có hai giường cơ mà."

Phó Chi Dữ nghe thế chỉ nhàn nhạt "ồ" một tiếng.Dụ Thần biết Nhụy Nhụy nháy mắt là có ý gì rồi, cậu lập tức lấy điện thoại ra, định hỏi Nhụy Nhụy thì không ngờ cô đã gửi tin nhắn đến.Nhụy Nhụy: Dụ Thần: >Đầu Dụ Thần toàn dấu hỏi chấm.Dụ Thần cuối cùng cũng hiểu được tại sao phòng ốc lại thế này, tự nhiên cậu không dám nhìn Phó Chi Dữ nữa, vì thế chuyển tầm nhìn sang cổ áo của anh.Dụ Thần: "Ừm thì..."

Dụ Thần chưa kịp nói thì Phó Chi Dữ cũng nói cùng lúc với cậu: "Phòng em chọn à?"

Dụ Thần lắc đầu: "Nhụy Nhụy chọn ạ."

Phó Chi Dữ hơi ngây người, giọng chợt trầm xuống một chút: "Ừ."

Dụ Thần cắn môi dưới, chật vật mở lời: "Nếu như anh thấy nằm giường lớn không thoải mái..."

"Thoải mái."

Phó Chi Dữ cắt ngang lời Dụ Thần.Dụ Thần đưa tầm nhìn lên cao hơn một chút, cuối cùng cũng thấy được biểu cảm của Phó Chi Dữ.Không phải gương mặt đang nhăn tít lại như mình tưởng tượng.Thế thì tốt.Dụ Thần cười, nói: "Buổi tối em ngủ ngoan lắm."

Phó Chi Dữ nhìn vào mắt Dụ Thần, cũng nói: "Buổi tối anh ngủ cũng ngoan lắm."

Dụ Thần phì cười.Cậu chợt thấy yên tâm hơn nhiều.Dụ Thần lại hỏi: "Anh có quen ngủ với người khác không?"

Phó Chi Dữ: "Không quen, anh chưa ngủ với ai bao giờ."

Dụ Thần đơ người.Ủa hướng đi sao cứ sai sai sao á?Nhưng ngay sau đó, Phó Chi Dữ nói: "Em không phải là người khác, em là thói quen của anh."

Trái tim của Dụ Thần run rẩy: "Dạ."

Bầu không khí chợt khác hẳn, nhưng có lẽ là do trái tim ai đó đang loạn nhịp thôi.Sự ngượng ngùng ban đầu của Dụ Thần bay biến hoàn toàn, thay vào đó là tinh thần tràn trề phấn chấn.Không biết tế bào nào trong cơ thể cậu đang hoạt động hăng hái, cứ nhảy nhót loạn cả lên, bây giờ cậu cảm thấy mình như đang nhảy chân sáo vô cùng phấn khích.Rõ ràng là cậu đang đứng im một chỗ chứ có động đậy gì đâu."

Chắc là họ đã..."

Dụ Thần lại không dám nhìn thẳng Phó Chi Dữ để nói chuyện nữa, tầm mắt cứ chuyển dần xuống dưới, giọng càng lúc càng bé: "Xuống dưới rồi."

"Đây là gì thế?"

Đột nhiên Phó Chi Dữ mở lời.Dụ Thần ngước mắt lên: "Gì cơ ạ?"

Phó Chi Dữ nhướng mày lên, đưa tay ra, ngón cái chạm vào phần da mềm mại dưới tai cậu: "Ở đây."

Dụ Thần không hiểu, cậu lấy điện thoại ra soi, thấy có một nốt màu đỏ thẫm.Dụ Thần: "Em cũng không biết nữa."

Phó Chi Dữ chợt cúi người xuống, ghé sát vào nhìn: "Hình như bị côn trùng cắn rồi."

Dụ Thần sờ sờ một chút: "Không sao đâu."

Miệng Dụ Thần nói không sao, nhưng Phó Chi Dữ dường nhưng không hề "không sao" một chút nào.Nốt đỏ đó không quá to nhưng cũng không hề nhỏ, ở giữa còn sưng lên một cục, chắc hẳn là bị côn trùng cắn.Cứ như sợ Dụ Thần cảm thấy ngứa, giọng Phó Chi Dữ nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Có ngứa không em?"

Dụ Thần lắc đầu: "Em không thấy gì hết."

Phó Chi Dữ gần cậu quá.Trong ấn tượng của Dụ Thần, đây là lần thứ hai Phó Chi Dữ sát gần cậu thế này.Lần đầu tiên là khi hai người hôn nhau ở trên ghế sô pha.Vì thế Dụ Thần cảm thấy có chút lạ lẫm, cơ thể gượng gạo, trái tim đập quên lối về.Cậu muốn lùi lại một chút nhưng như thế có thứ gì đó níu cậu lại, bắt cậu phải đứng nguyên một chỗ, thậm chí còn muốn lại gần hơn một chút nữa.Hơi thở của Phó Chi Dữ ở ngay trước mắt, chỉ cần Dụ Thần vươn tay ra là có thể chạm tới.Tế bào thần kinh của Dụ Thần càng nhảy loạn hơn nữa.Có lẽ là Phó Chi Dữ đã quan sát kỹ rồi, Dụ Thần cảm nhận được ánh mắt của Phó Chi Dữ chuyển động một chút.Thế là cậu hơi quay đầu sang, nhìn Phó Chi dữ.Ánh mắt hai người cứ thế chạm vào nhau.Lúc này Phó Chi Dữ đang cúi người xuống, tay vẫn đang nâng cằm Dụ Thần lên.Dụ Thần chớp chớp mắt, vô thức nuốt nước bọt.Ngay sau đó, cậu nhìn thấy yết hầu Phó Chi Dữ cũng cuộn lên một cái.Ánh mắt đau lòng của Phó Chi Dữ ban nãy đã được thay bằng ánh mắt mà Dụ Thần nhìn cũng không hiểu được.Khoảng cách gần như thế này khiến cho hơi thở của hai người như thể giao hòa vào nhau.Bầu không khí như đông đặc lại, ấm nóng, Dụ Thần nhìn vào mắt Phó Chi Dữ, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực.Càng ngày càng nhanh.Đến khi.Đến khi Phó Chi Dữ đột nhiên giữ lấy đầu cậu, cúi đầu xuống.Khi môi Phó Chi Dữ áp lên, trái tim Dụ Thần như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, đầu óc cậu loạn thành một mớ bòng bong.Cậu hít thở theo bản năng, áp vào người Phó Chi Dữ theo bản năng, đặt tay lên áo anh theo bản năng.Dần dần, tay Phó Chi Dữ siết chặt lấy cậu hơn, bàn tay giữ lấy đầu cậu cũng càng ngày càng ấn sát hơn, hơi thở hai người giao hòa lẫn nhau, nụ hôn càng lúc càng sâu.Dụ Thần cố ngẩng đầu lên để Phó Chi Dữ có thể chiếm lấy tất cả của cậu, mà cơ bắp trên người Phó Chi Dữ càng làm cho cậu quay cuồng không thôi.Ánh chiều tà rọi vào qua khung cửa sổ, chiếu rọi hình bóng hai người quấn quít lấy nhau.Đến khi bóng hai người kéo thật dài, họ mới lưu luyến tách nhau ra.Phó Chi Dữ giống hệt lần trước, cúi đầu, tựa trán vào vai Dụ Thần, chầm chậm điều chỉnh nhịp thở.Tình trạng của Dụ Thần cũng không khá hơn là bao, dường như mái tóc cậu đã bị Phó Chi Dữ vò rối tung, tai cậu đỏ bừng cả lên, cổ cũng đỏ ửng một màu.Khi tỉnh táo hơn một chút, Dụ Thần phát hiện tay cậu đã thò vào trong áo của Phó Chi Dữ, đầu ngón tay cảm nhận rõ ràng cơ bắp đẹp đẽ của anh.Cậu ngây ra một chút, rồi lại chầm chậm rút tay ra.Phó Chi Dữ chỉ ôm cậu một lát rồi lùi lại một bước.Dụ Thần khẽ hắng giọng, phát hiện cổ họng mình có hơi khàn.Cậu còn nhận ra có chỗ khác hình như cũng không được ổn lắm.Nghĩ thế, cậu vô thức cúi đầu xuống.Hôm nay Phó Chi Dữ mặc quần thể thao thoải mái, vì vậy Dụ Thần cúi đầu như thế thì lập tức bị một thứ của Phó Chi Dữ thu hút ánh nhìn.Dụ Thần nuốt nước bọt.To quá.Giây tiếp theo, một đôi tay to lớn đột nhiên che mắt cậu lại.Dụ Thần chẳng nhìn thấy gì nữa, mà chủ nhân của đôi tay to lớn ấy dùng một giọng vô cùng trầm nói với cậu: "Đừng nhìn."

-------------------Sáng hè trong vắt ngắt hoa trên cành, đêm hôm khuya khoắt đjt mẹ t r u y ệ n f u l l-------------------------
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 28: Em đã tặng kẹo cho anh rồi


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Phó Chi Dữ đi tắm.Dụ Thần ngồi trên ghế sô pha, nghe tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm, dòng suy nghĩ của cậu chẳng biết đã trôi đến phương trời nào.Nếu như hỏi bây giờ cậu đang nghĩ gì.Trước hết, ý nghĩ đầu tiên của cậu là, sao hôn Phó Chi Dữ thích thế không biết.Thứ hai là, cơ bắp của Phó Chi Dữ sờ sướng tay quá đi mất thôi.Những cái khác thì...To quá.Không phải.Cái đó...Dụ Thần không nhịn được nuốt nước bọt.Không dám nghĩ đến nữa.Lúc này đây, trái tim cậu đang nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực, nhưng dường như không tưng bừng giống ban nãy nữa, tế bào thần kinh cũng dần dần hoạt động trở lại.Cậu cúi đầu, hai tay đan vào nhau, hai ngón cái cứ xoay vòng vòng.

Cậu thầm nghĩ, chắc là vợ chồng Nhụy Nhụy xuống đến nơi rồi đấy nhỉ.Cậu và Phó Chi Dữ mãi chẳng xuống thế này, có khi nào Nhụy Nhụy và Lâm Chấn hiểu lầm không.Vừa nghĩ đến đây, điện thoại ở bên cạnh đã kêu lên.Nhụy Nhụy gửi tin nhắn vào nhóm bốn người.Nhụy Nhụy: Dụ Thần cầm điện thoại lên, gõ: Nhụy Nhụy: Dụ Thần hoàn toàn có thể hình dung là được biểu cảm của Nhụy Nhụy lúc này.Dụ Thần: Nhụy Nhụy: Có lẽ bản thân cảm thấy nói quá đà, Nhụy Nhụy ngoan ngoãn thu hồi tin nhắn.Dụ Thần thấy cô thu hồi rồi, cũng thu hồi lại tin nhắn mình nhắc nhở.Sau đó Dụ Thần giải thích: Nhụy Nhụy lập tức: >Dụ Thần: Thế là cuộc trò chuyện toàn tin báo đã thu hồi.Phó Chi Dữ tắm rất nhanh, như thể chỉ vào chạy qua hàng nước rồi thay quần áo, đi ra.Thấy anh ra, Dụ Thần đứng dậy, né tầm mắt của Phó Chi Dữ, nhét điện thoại vào túi áo: "Đi thôi anh, mọi người đợi mình dưới tầng rồi."

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Thực ra Dụ Thần cũng muốn tắm, nhưng cậu nghĩ, bây giờ mà tắm thì sẽ càng gượng gạo.Một người đi trước một người lẽo đẽo theo sau, nhưng lần này khác với lúc đi vào, Dụ Thần cách Phó Chi Dữ tận hai sải chân.Lúc đi qua đoạn tường ốp gương tráng vàng ở hành lang, Phó Chi Dữ phát hiện ra khoảng cách này.Phó Chi Dữ dừng lại.Dụ Thần cũng dừng theo.Phó Chi Dữ quay lại, Dụ Thần vô thức lùi lại một bước, hỏi: "Sao thế?"

Phó Chi Dữ nhìn xuống chân Dụ Thần, nói: "Anh xin lỗi, ban nãy anh mất kiểm soát."

Dụ Thần chật vật nuốt nước bọt, đôi tai vừa nhạt màu chưa được bao lâu lại đỏ ửng lên."

Không sao," Dụ Thần nói xong lập tức phẩy tay: "Không phải là không sao, không đúng, là không sao, nhưng mà không phải là không sao kiểu đấy," Dụ Thần nghiêng đầu: "Hầy, chẳng biết em đang nói cái gì nữa."

Ánh mắt Phó Chi Dữ dịu dàng hẳn, hỏi: "Em muốn nói gì với anh?"

Dụ Thần sắp xếp lại suy nghĩ một chút: "Ý của em là, anh không cần phải xin lỗi, chứ không phải vì anh xin lỗi nên em mới bảo là không sao."

Phó Chi Dữ im lặng, nhưng anh cũng không quay đi mà vẫn giữ nguyên tư thế ấy.Dụ Thần cũng đứng đó.

Không biết được bao lâu, Dụ Thần đang định nhắc Phó Chi Dữ thì anh mở lời.Phó Chi Dữ hỏi: "Tại sao em không đẩy anh ra?"

Giọng anh lúc này như mang theo một chất men nào đó, không cứng nhắc như ban nãy mà trầm hơn một chút.Bị hỏi thế, Dụ Thần lập tức ngây người.Cậu cũng muốn tự hỏi mình, sao khi ấy không lùi lại?

Tại sao không đẩy anh ra?Suy nghĩ của cậu lại đi vào ngõ cụt, Dụ Thần cố gắng tìm kiếm câu trả lời.

Đột nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ khi nãy ở trong phòng.Thế là Dụ Thần buột miệng: "Vì kỹ thuật hôn của anh rất tốt."

Vừa dứt lời, Phó Chi Dữ chưa kịp làm gì, cả cổ và tai Dụ Thần đã đỏ bừng cả lên.Dụ Thần ơi, mày lại nói gì thế?Não mày bị úng nước à?"

Khụ, em..."

Dụ Thần lại bắt đầu nỗ lực tìm kiếm, xem có cách giải thích hợp lý nào khác không.Chưa kịp tìm ra thì Phó Chi Dữ đã nói.Phó Chi Dữ: "Chỉ vì thế thôi sao?"

Phó Chi Dữ nói: "Cũng được thôi."

Phó Chi Dữ lại nói tiếp: "Xin lỗi, anh hơi nhiều lời."

Dụ Thần liếm môi, toàn thân cứng nhắc: "Không sao."

"Đúng rồi."

Giọng nói Phó Chi Dữ quay về tông bình thường.Dụ Thần ngẩng đầu nhìn anh: "Sao thế?"

Phó Chi Dữ đi lại về hướng phòng nghỉ: "Đợi anh một chút."

Dụ Thần: "Vâng."

Dụ Thần nhìn theo Phó Chi Dữ, cũng bước mấy bước theo anh.

Cậu thấy anh mở va li của mình ra, sau đó lấy một túi giấy, đi đến, đưa cho cậu."

Đây là gì thế?"

Dụ Thần hỏi.Phó Chi Dữ mỉm cười: "Em mở ra xem đi."

Dụ Thần nghi hoặc mở ra.Khi cậu nhận ra bên trong hộp là cái gì, gương mặt lập tức sáng bừng lên."

Đây là....

Đây là!!!"

Dụ Thần tròn mắt nhìn Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ cười.Dụ Thần không thể kiềm chế được, vội vã ôm riết lấy cái hộp, thiếu nước nhảy tưng tưng cả lên: "Em, anh, cái này, anh tặng em à?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần sung sướng như lên chín tầng mây, cẩn thận từng li từng tí đặt cái hộp lên trên giường, rồi nhảy tót lên ôm chặt lấy Phó Chi Dữ: "Aaaaaaaaaaaaa cảm ơn anh!!!!

Đúng là cái máy ảnh này rồi!!!!!

Anh ơi anh tốt quá thể đáng!

Anh là anh trai tốt nhất trên đời!!!!!"

Dụ Thần nói xong thì buông Phó Chi Dữ ra, sau đó vội vã chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, đi ra, quỳ xuống bên giường, cẩn thận lấy máy ảnh ra.Cậu đã muốn có cái máy ảnh này từ rất lâu rồi, còn đang tích góp tiền để mua nữa.Thế mà, giờ đây...Oa...Bình tĩnh nào."

Oa."

Dụ Thần ngó trái một cái, ngó phải một tẹo, nhìn lên nhìn xuống, cảm động vô cùng.Cậu cầm máy ảnh lên, cực kỳ chắc tay."

Sao tự nhiên anh lại tặng em cái này?"

Dụ Thần quay sang nhìn Phó Chi Dữ, mắt cười tít cả lên.Phó Chi Dữ vui vẻ nói: "Có thích không?"

Dụ Thần gật đầu như bổ củi: "Thích, thích lắm lắm lắm luôn."

"Em thích là được," Phó Chi Dữ nói: "Đây là quà gặp mặt."

Dụ Thần: "Cảm ơn anh, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh!"

Dụ Thần vui vẻ được một lát, ngắm nghía được một chút, chợt kêu lên.Cậu đứng dậy, nhìn Phó Chi Dữ: "Làm sao bây giờ?

Em không có quà tặng anh."

Phó Chi Dữ lắc đầu: "Em tặng anh rồi."

Dụ Thần nghi hoặc: "Em tặng rồi á?

Đâu có đâu nhỉ."

Phó Chi Dữ vẫn nói: "Em tặng rồi."

Dụ Thần càng nghi hoặc hơn, hỏi: "Em tặng anh gì?"

Phó Chi Dữ ngây ra.Dường như anh muốn nói gì đó nhưng khổ nỗi không biết phải diễn đạt thế nào.

Anh nghĩ một hồi, đột nhiên cho tay vào túi áo, lấy ra một thứ.Phó Chi Dữ: "Đưa tay cho anh."

Lại muốn đưa tay.Dụ Thần cười, cúi đầu, ngoan ngoãn đưa tay cho anh.Phó Chi Dữ đặt tay lên tay Dụ Thần, sau đó mở tay ra, thứ anh cầm trong tay rơi vào lòng bàn tay cậu.Cảnh tượng vô cùng quen thuộc, y hệt khi ấy, trái tim Dụ Thần lỡ mất một nhịp."

Kẹo?"

Dụ Thần nói.Phó Chi Dữ: "Ừ, em đã tặng kẹo cho anh rồi."

Dụ Thần nhìn lòng bàn tay mình, khó hiểu: "Rõ ràng là anh cho em mà."

Phó Chi Dữ lắc đầu, giọng hết sức kiên quyết: "Là em cho anh."**************(*) Kẹo, tiếng Trung là 糖, còn có nghĩa là đường.

Theo tui thì có thể hiểu ý Phó Chi Dữ là Dụ Thần đã tặng sự ngọt ngào cho anh để làm quà gặp mặt.
 
Back
Top Bottom