Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo

[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 29: Thử thích tôi


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Cuối cùng Nhụy Nhụy không nhịn được nữa, gọi điện giục.

Nghe điện thoại của Nhụy Nhụy xong, Dụ Thần lè lưỡi với Phó Chi Dữ, cất máy ảnh đi: "Chúng mình đi xuống đi, hai người họ đợi lâu lắm rồi."

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Lần này, hai người rời khỏi phòng thật.Đến khi vào thang máy, Phó Chi Dữ lấy điện thoại ra, Dụ Thần len lén liếc anh.

Mấy giây sau, quả nhiên Phó Chi Dữ hỏi: "Các em thu hồi gì thế?"

Dụ Thần lập tức trả lời: "Nhụy Nhụy không hiểu chuyện, cứ gửi mấy thứ linh tinh vào nhóm rồi em bảo con bé thu hồi lại," rồi vội nói tiếp: "Trước mặt người quen là con bé không kiểm soát được mồm mép đâu, cũng hay nói vớ vẩn lắm.

Có lẽ là hôm nay có em với Lâm Chấn nên con bé không kiềm chế được, anh đừng để ý nhé."

Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không sao đâu, em ấy rất đáng yêu."

Tự dưng Dụ Thần hỏi một câu từ trên trời rơi xuống: "Thế nó đáng yêu hay là em đáng yêu?"

Phó Chi Dữ trả lời: "Em ấy đáng yêu bình thường, em đáng yêu đặc biệt."

Dụ Thần bật cười: "Em chỉ hỏi vậy thôi, anh trả lời nghiêm túc thế làm gì."

Phó Chi Dữ: "Em có biết câu yêu nhau yêu cả đường đi lối về không?"

Dụ Thần không kịp nhảy số: "Gì cơ?"

Tự dưng Phó Chi Dữ không giải thích nữa, còn tránh ánh mắt của Dụ Thần: "Không có gì."

Đến khi Dụ Thần nhận thức được Phó Chi Dữ nói thế là có ý gì, cậu bất giác run lên.Mặc dù đã giải thích chuyện Nhụy Nhụy với Phó Chi Dữ rồi nhưng Dụ Thần vẫn không yên tâm.

Trước khi đến phòng ăn, cậu nhắn cho Nhụy Nhụy một tràng tin nhắn riêng giáo huấn cực kỳ nghiêm khắc.Thang máy dừng ở tầng 3, vừa vào phòng ăn một cái, Dụ Thần đã thấy Nhụy Nhụy vẫy tay nhiệt tình gọi mình rồi.

Dụ Thần cũng đưa tay lên vẫy.Hai người sóng vai bước vào, vừa nãy ở trong thang máy, Phó Chi Dữ vẫn luôn đứng ở bên trái Dụ Thần, lúc vào phòng ăn, anh đứng sang bên phải Dụ Thần, lúc này anh lại thấy cái nốt đỏ ở dưới tai cậu."

Dụ Thần."

Phó Chi Dữ gọi, nhíu mày: "Nhìn nó lại tệ hơn ban nãy rồi."

Dụ Thần quay lại nhìn Phó Chi Dữ, đưa tay lên sờ sờ.

Sưng hơn hẳn.Dụ Thần cũng không bận tâm lắm: "Không sao đâu, chắc tý nữa là hết ấy mà."

Phó Chi Dữ lại không đồng ý: "Chúng ta đến bệnh viện đi."

"Bệnh viện?"

Nhụy Nhụy nghe thế thì nghi hoặc, quay lại nhìn: "Đến bệnh viện làm gì?

Ai bị làm sao thế?"

Đột nhiên Phó Chi Dữ đưa tay đến, nâng cằm Dụ Thần lên, để Nhụy Nhụy thấy cái nốt dưới tai Dụ Thần.Phó Chi Dữ hơi nhíu mày: "Bị côn trùng cắn."

Phó Chi Dữ nói: "Rất nghiêm trọng."

Phó Chi Dữ nói tiếp: "Chưa bao giờ thấy nốt sưng nào to như thế này."

Cuối cùng Phó Chi Dữ chốt câu: "Lỡ như côn trùng có độc thì để lâu không tốt chút nào."

Phó Chi Dữ nói một tràng hết sức quả quyết khiến cho câu "bôi tý dầu gió vào là được" đã lên đến cổ họng của Nhụy Nhụy lặng lẽ chui lại vào trong.Nhụy Nhụy: "Để em bảo Tiểu Niệm đưa hai anh đi."

Dụ Thần nghe thế thì giật mình, cuống cuồng phẩy tay: "Không cần đâu, làm gì nghiêm trọng đến thế."

Nhưng phản đối vô ích.

Vì Nhụy Nhụy và Lâm Chấn đồng thanh: "Phải đi!"

Thế là nửa tiếng sau, Dụ Thần bị Phó Chi Dữ lôi đến bệnh viện, còn làm một đống xét nghiệm hết sức khoa trương."

Không có vấn đề gì đâu, bị côn trùng cắn.

Tôi kê thuốc bôi ngoài da, thoa theo hướng dẫn sử dụng là khỏi nhanh thôi."

Bác sĩ nói: "Hai ngày tới không được ăn đồ cay, cũng không được gãi."

"Vâng."

Phó Chi Dữ nhận thẻ, hỏi bác sĩ: "Khi nào thì khỏi được ạ?"

Bác sĩ: "Ngày mai là khỏi rồi."

Phó Chi Dữ nhíu mày: "Ngày mai mới khỏi được sao?"

Bác sĩ: "Vẫn còn chê chậm à?"

Dụ Thần vội chen mồm vào: "Không chậm, nhanh lắm ạ, cảm ơn bác sĩ nhiều."

Tiểu Niệm là hướng dẫn viên du lịch, đứng đợi ở bên ngoài.

Thấy hai người đi ra, Tiểu Niệm vội vã chạy tới, hỏi: "Sao rồi?"

Dụ Thần lắc đầu: "Không sao, anh mua thuốc rồi, thoa một tý là khỏi."

Tiểu Niệm thở phào: "Thế là được rồi."

Ba người lên xe, cùng trở về khách sạn.

Đến phòng ăn, thấy Dụ Thần và Phó Chi Dữ đi đến, Nhụy Nhụy và Lâm Chấn đứng dậy, hỏi han: "Sao rồi?"

Dụ Thần tự dưng được mọi người quan tâm săn sóc mà vừa mừng vừa lo.

Thực ra cậu thấy chỉ là vết ngứa bé tí mà thôi, thậm chí chẳng cần bôi thuốc cũng tự khỏi được, thế nên Phó Chi Dữ quan tâm săn sóc khiến cho cậu cảm thấy anh cứ lo lắng chuyện không đâu thôi.Nhưng không ngờ, Nhụy Nhụy, Lâm Chấn và cả Tiểu Niệm đều quan tâm hệt như Phó Chi Dữ vậy, làm cậu có chút nghi ngờ bản thân."

Không có vấn đề gì hết, ngày mai là khỏi ngay ấy mà."

Dụ Thần nói.Nhụy Nhụy và Lâm Chấn trao đổi ánh mắt, đồng thanh: "Thế thì được rồi."

Dụ Thần càng thấy khó hiểu hơn, hỏi: "Mọi người nghiêm túc đấy à?"

Có lẽ bài giáo huấn ban nãy của Dụ Thần có hiệu quả, Nhụy Nhụy ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cô cười, nói: "Không thể lơ là khi bị côn trùng ở nơi lạ cắn, lỡ như có độc thì sao."

Lâm Chấn gật đầu phụ họa: "Đúng thế, hai người ngồi đi."

Phó Chi Dữ kéo ghế cho Dụ Thần, hai người cùng ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Nhụy Nhụy ngồi đối diện cậu, đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt hai người: "Ngon phết đấy, em để phần cho các anh nè."

Phó Chi Dữ gật đầu: "Cảm ơn."

Nhụy Nhụy cười với Phó Chi Dữ: "Ừm thì, hôm nay có chút kích động, không phải phép, lắm lời nhiều chuyện, em xin lỗi anh nhiều nhé."

Nhụy Nhụy nói xong, rót cho Phó Chi Dữ một chén trà.Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần một cái rồi mới cầm chén trà lên: "Không sao, anh không bận tâm đâu."

Nhụy Nhụy lập tức cười hi hi, giơ chén trà lên kính Phó Chi Dữ, rồi quay sang kính Dụ Thần, cẩn thận nhấp môi bày tỏ xin lỗi.Mọi người chợt im lặng, Dụ Thần phát hiện ra lúc này phòng ăn đang bật một bài hát về mối tình đầu.Cậu bất giác tựa gần hơn vào Phó Chi Dữ, nói: "Hai người họ là mối tình đầu của nhau đấy."

Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần: "Em là mối tình đầu của anh."

Câu chuyện lên đến bên môi Dụ Thần rồi đột nhiên ngưng lại, dường như chén trà mình vừa uống bắt đầu đơm hoa rồi.

Không chỉ mình Dụ Thần mà hai người ngồi đối diện cũng cười tít.Dụ Thần hắng giọng, cảm nhận được tai mình bắt đầu nóng rực lên, vội vã kể chuyện."

Lúc Lâm Chấn học cấp ba, Nhụy Nhụy đã thích cậu chàng rồi.

Khi đó con bé ở trường cấp hai của mình ấy anh, gần như hôm nào cũng đến để xem Lâm Chấn chơi bóng rổ," Dụ Thần nói xong quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Chắc là anh cũng biết nhỉ, cấp hai với cấp ba trường mình cách nhau xa ơi là xa."

Lâm Chấn nghe thế thì ngờ vực: "Chúng ta học cùng một trường à?"

Dụ Thần gật đầu, nghiêng đầu tựa vào Phó Chi Dữ: "Chuẩn rồi, anh ấy là đàn anh của tụi mình đấy, trên mình hai khóa."

Dụ Thần quay sang: "Đúng không, anh Phó khóa trên?"

Phó Chi Dữ hết sức hợp tác: "Ừ."

Sau đó anh Phó khóa trên hỏi: "Ban đầu Nhụy Nhụy vì Lâm Chấn nên mới hay đến xem hai người chơi bóng rổ à?"

Dụ Thần gật đầu: "Đúng rồi."

Phó Chi Dữ chợt rơi vào trầm tư.Kể chuyện xong, Dụ Thần lấy thìa xúc bánh gato, nhưng chưa cho bánh vào miệng thì cậu cảm thấy hình như mình bỏ sót mất cái gì.Cậu ngẫm nghĩ một hồi, nghĩ tới nghĩ lui.

Khi cho bánh vào miệng thì chợt nhớ ra."

A, đúng rồi," Dụ Thần nuốt vội bánh gato, để thìa bên môi cười với Phó Chi Dữ: "Anh ơi, anh cũng là mối tình đầu của em đấy."

Dụ Thần cứ ngỡ sẽ thấy được biểu cảm vui mừng của Phó Chi Dữ thế nhưng lại không.Phó Chi Dữ lập tức hỏi: "Ngụy Tiểu thì sao?"

Phó Chi Dữ vừa dứt lời.Dụ Thần: "Ngụy Tiểu?"

Nhụy Nhụy: "Ngụy Tiểu?"

Lâm Chấn: "Ngụy Tiểu?"

Dụ Thần nghi hoặc: "Anh quen Ngụy Tiểu hả?"

Phó Chi Dữ cúi đầu cầm cốc: "Không quen."

Nhụy Nhụy cũng hoài nghi: "Sao anh lại biết Ngụy Tiểu?"

Phó Chi Dữ vẫn nhìn chằm chằm cốc nước trên tay: "Anh có nghe nói."

Lâm Chấn cũng nghi ngờ không kém: "Anh nghe ở đâu thế?

Anh cũng ở Đại học A à?"

Phó Chi Dữ: "Không."

Dụ Thần không hề hoảng hốt chút nào, cậu hỏi Phó Chi Dữ: "Anh nghe ở đâu thế?

Anh nghe được gì rồi?"

Phó Chi Dữ uống nốt nước trong cốc, đặt cốc xuống, nói: "Anh thấy trên Weibo, hoa khôi và hoàng tử Đại học A, trên đó có ảnh chụp chung của hai người."

Dụ Thần nói luôn: "Giả đấy."

Phó Chi Dữ: "Là sao?"

Dụ Thần hơi hếch cằm lên, giọng chắc nịch: "Anh là mối tình đầu của em!"

Vẻ mặt "Tất cả chỉ là tin vịt, em chọn anh rồi thì ai dám cãi hả" của Dụ Thần xoa dịu trái tim Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ nhìn vào mắt Dụ Thần một hồi lâu, gật đầu nói: "Ừ."

Dụ Thần cười: "Mỗi ừ thôi à?

Anh không hỏi em là tại sao à?"

Chân mày Phó Chi Dữ giãn ra: "Anh tin em."

Nhụy Nhụy ngồi đối diện hai người thấy thế mới thả lỏng người, tựa vào vai Lâm Chấn, toàn bộ căng thẳng ban nãy đều bay biến cả.Tình yêu nồng cháy ngọt ngào thật đấy, chuyện gì cũng có vị ngọt vô biên.Sau đó, Dụ Thần bắt đầu nghiêm túc giải thích cho Phó Chi dữ.

Nói rằng cậu và Ngụy Tiểu chỉ quen nhau qua Ngụy Phong, giải thích rằng chơi bóng rổ nên mới quen Ngụy Phong, nói rằng khi ấy Ngụy Tiểu có kẻ theo đuổi điên cuồng bám đuôi, thế nên Ngụy Tiểu mới nhờ Dụ Thần giúp nên cậu cũng ra tay tương trợ thôi."

Chuyện là thế đó."

Dụ Thần nói: "Em cũng chả hiểu tin đồn lan kiểu gì nữa."

Dụ Thần tưởng rằng kể một hồi như vậy thì chủ đề đến đấy là kết thúc, nhưng không ngờ Phó Chi Dữ nghe xong liền mở lời, hỏi: "Có phải Ngụy Phong thích em không?"

Dụ Thần đơ luôn.Hai người ngồi đối diện xem kịch hay thì cười phá lên.Nhụy Nhụy không nhịn được, nói: "Anh cũng biết nắm bắt trọng điểm ghê á."

Cô cảm thấy có khi Dụ Thần chẳng biết phải trả lời thế nào, nên cô hỏi Phó Chi Dữ: "Sao anh lại thấy thế?"

Phó Chi Dữ cực kỳ nghiêm túc, nói: "Còn có ai không thích Dụ Thần nữa sao?"

Nhụy Nhụy: "......"

Dụ Thần: "......"

Lâm Chấn: "......"

Oa.Ấy thế mà vì lý do này hả?Nhoáng cái da gà ga vịt của Nhụy Nhụy nổi hết cả lên."

Có quá nhiều người thích Dụ Thần, nhưng người duy nhất tóm được anh ấy chỉ có mình anh thôi.

Thế nên chẳng cần phải nói mấy chuyện đó đâu ha," Nhụy Nhụy cười, cầm cốc lên: "Em rất thích anh, mong rằng anh sẽ trở thành một phần của gia đình em."

Phó Chi Dữ cười, cũng nâng cốc, cụng với Nhụy Nhụy: "Anh sẽ cố gắng."

"Em nhắm anh rồi đấy!"

Nhụy Nhụy cười, uống nước.

Sực nhớ ra gì đó, cô cười với Phó Chi Dữ: "Đúng rồi, Dụ Thần đã kể với anh tại sao hôm nọ lại gọi anh đến nhà ăn cơm chưa?"

"Chưa," Phó Chi Dữ lắc đầu: "Tại sao?"

Nghe đến đây, Dụ Thần đột nhiên ngẩng đầu lên.Nhụy Nhụy cười.

Thấy Dụ Thần sắp nhào lên bịt miệng mình, Nhụy Nhụy vội vàng nói: "Anh ấy bảo là anh đẹp trai quá, tốt quá nên phải nhanh chóng đem về nhà gặp phụ huynh, sợ anh chạy mất."

Tai Dụ Thần lập tức đỏ bừng cả lên, cậu quay sang nhìn Phó Chi Dữ, thấy anh cười đến là vui.Mối tình đầu không làm anh vui, vậy mà mấy chuyện thế này lại khiến anh vui đến tít cả mắt thế à.

Thực sự là xấu hổ không để đâu cho hết, thế này khác nào bảo cậu háo sắc không hả.Đến khi mọi người dùng xong bữa trà chiều, Nhụy Nhụy bảo mệt rồi, muốn về phòng nghỉ.Ba người còn lại không ý kiến gì, vừa hay Dụ Thần nghĩ cả sáng nay Phó Chi Dữ bận bù đầu, phải để cho anh nghỉ ngơi mới được.Sau khi đứng dậy, Nhụy Nhụy đi rửa tay, Phó Chi Dữ đi thanh toán.Đợi hai người kia vừa rời đi, Lâm Chấn lập tức kéo tay Dụ Thần, giữ lấy vai cậu: "Cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện riêng với ông."

Dụ Thần: "Nói gì với tôi cơ?"

Lâm Chấn nhướng mày: "Tình hình bên ông là sao vậy hả người anh em?"

Dụ Thần nghi hoặc: "Sao là sao cơ?"

Lâm Chấn cười: "Ông với Phó Chi Dữ ấy!

Không phải ông bảo với tôi là hai người hẹn ước bằng miệng gì gì cơ mà?

Bây giờ là sao hả?

Hai người sai quá là sai."

Nghe Lâm Chấn hỏi vậy, Dụ Thần nghiêm túc suy nghĩ lại.Sau đó cậu thấy bóng người cao lớn ở quầy thu ngân cách đó không xa, hơi cúi đầu, tiến sát lại gần tai Lâm Chấn."

Tôi thấy là," Dụ Thần thì thầm: "Anh ấy đang thử thích tôi."
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 30: Mất kiểm soát


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

"Thử thích?"

Lâm Chấn nghe xong thì mặt đầy hỏi chấm: "Cách nói kiểu gì thế?"

Dụ Thần liếc nhìn Phó Chi Dữ đã thanh toán tiền xong ở đằng kia, cố ý nói thật chậm rãi: "Cái đêm mà tụi tôi ở với nhau ý, anh ấy có nói là tụi tôi có thể thử tiếp xúc với nhau một thời gian."

Dụ Thần: "Anh ấy còn coi tôi là đối tượng xem mắt cơ."

Dụ Thần: "Tôi đã từng nghe tiêu chuẩn người thương của anh ấy rồi, có nhiều điểm giống tôi cực."

Hơn nữa anh ấy còn đối xử cực kỳ cực kỳ tốt với cậu nữa.Mắt Dụ Thần ánh lên sự kiên định: "Thế nên tôi thấy là có khi anh ấy đang thử xem tôi có được không đấy."

Lâm Chấn nghe xong cảm thấy bản thân mình hiểu nhưng cũng không hiểu lắm, thôi cứ "ừ" một cái đã.Dụ Thần liếm môi, đột nhiên cười: "Tôi thấy anh ấy cũng hơi bị được đấy."

Lâm Chấn ngạc nhiên: "Hơi bị được là thế nào, tôi thấy anh ta quá được luôn ấy."

Chỉ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ, cả Lâm Chấn và Nhụy Nhụy đều thấy được Phó Chi Dữ bao bọc Dụ Thần cứ như gì gì ấy.

Hơn nữa là thể hiện kiểu hoàn toàn tự nhiên, chiều chuộng một cách nghiêm túc, ngay cả ánh mắt cũng nhìn Dụ Thần liên tục.

Trước đây, Lâm Chấn không thể lý giải được hành động rải đường của Nhụy Nhụy, nhưng sau buổi trưa nay, anh cũng hơi hiểu rồi.Hai vị đi cùng mình, đúng là hơi ngọt ngào thật.Rõ ràng là chuyến du lịch bốn người, rõ ràng là Lâm Chấn với Nhụy Nhụy là vợ chồng, nhưng mà cảm thấy dường như hai vợ chồng họ là bóng đèn thì đúng hơn.Dụ Thần nghe lời tâng bốc của Lâm Chấn xong thì càng cười tươi hơn, cứ như thể Lâm Chấn đang khen mình ấy, còn cao giọng: "Đúng không, tôi cũng thấy thế."

Lâm Chấn lại hỏi: "Thế ông thì sao?"

Dụ Thần hơi lắc đầu một chút: "Tôi sẽ cố gắng thể hiện thật tốt, để xem trong hai tháng anh ấy có thể thích tôi không."

Lâm Chấn: "Không phải..."

Lâm Chấn chưa nói dứt lời thì Nhụy Nhụy đột nhiên xuất hiện ở đằng sau."

Hây!"

Nhụy Nhụy nhảy đến trước mặt hai người: "Đang nói chuyện gì mà cứ lén la lén lút thế."

Lâm Chấn lắc đầu, nuốt ngược câu "Thế ông có thích anh ta không?" vào lại trong bụng, nắm tay Nhụy Nhụy: "Chẳng nói gì hết, mình đi thôi em."

Bốn người cùng đi vào thang máy, đứng từng đôi một hệt như lúc đến.

Lâm Chấn và Nhụy Nhụy nắm tay nhau, Nhụy Nhụy còn tựa vào vai Lâm Chấn.

Trong khi đôi Dụ Thần, khoảng cách giữa hai người thì đủ cho một người nữa đứng chen vào được."

Các anh sao thế?"

Cửa thang máy khép lại, Nhụy Nhụy đột nhiên mở lời.Dụ Thần thấy khó hiểu: "Gì cơ?"

Nhụy Nhụy cười: "Cứ như hai người chẳng quen biết gì nhau ấy, không nắm tay thì cũng đứng gần nhau một tý đi."

Dụ Thần nghe thế thì quay sang nhìn Phó Chi Dữ, Phó Chi Dữ cũng nhìn cậu.

Sau đó Dụ Thần cúi đầu nhìn tay Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ cũng cúi đầu nhìn tay Dụ Thần."

Muốn nắm thì cứ nắm đi, nhìn gì nhìn hoài nhìn mãi vậy."

Nhụy Nhụy bật cười, giục.Dụ Thần liếm môi, đang định nói Nhụy Nhụy thì Phó Chi Dữ nói.Phó Chi Dữ: "Có được không em?"

Giọng Phó Chi Dữ rất nhỏ, rất trầm, có lẽ chỉ có mình Dụ Thần nghe thấy.

Khí thế đấu khẩu với Nhụy Nhụy của Dụ Thần hoàn toàn bay biến, cả người như nhũn ra, cậu nhìn cổ áo Phó Chi Dữ rồi gật đầu cái rụp.Ngay sau đó, Phó Chi Dữ đưa tay ra.Dụ Thần cũng đưa tay ra một tý, tay hai người đung đưa trong không trung một lát rồi mới thẹn thùng nắm lấy tay nhau."

Không phải các anh ở bên nhau hơn một tháng rồi à, sao vẫn còn xấu hổ thế?"

Nhụy Nhụy lại cười, còn trèo lên lưng Lâm Chấn.Dụ Thần hắng giọng, nói Nhụy Nhụy: "Liên quan gì đến em."

Dụ Thần nghe thấy tiếng Phó Chi Dữ cười.Cửa thang máy lại mở ra, sau khi tháng máy dừng ở tầng 6 đóng cửa lại, bên trong chỉ còn lại Phó Chi Dữ và Dụ Thần, à còn cả cô nhân viên làm việc trong thang máy nữa.

Dụ Thần nhìn con số trên màn hình điện tử, lúc này đây, đầu cậu chợt hiện ra câu nói khen ngợi Phó Chi Dữ "Tôi thấy anh ta cực kỳ tốt ấy" của Lâm Chấn.Dường như trong đầu cậu cũng hồi tưởng lại rất nhiều chuyện đã qua với Phó Chi Dữ, cũng tựa như chẳng nhớ lại được gì.Hai người họ mới quen nhau được có bốn ngày thôi mà.Nghĩ thế, Dụ Thần lén nhìn Phó Chi Dữ, rồi lại lén nhìn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.Mối tình đầu.Mối tình đầu của nhau."

Tinh~"Tiếng cửa thang máy mở ra kéo dòng suy nghĩ miên man của Dụ Thần về.

Lúc cửa thang máy mở, Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần, bấy giờ cậu mới phát hiện ra mình đang cười toe."

Khụ, khụ khụ."

Dụ Thần vội vã cúi đầu, giấu nụ cười ngốc nghếch của mình đi.Nhân viên vẫn đang bấm nút giữ mở cửa thang máy, Phó Chi Dữ lui sang để Dụ Thần đi trước rồi anh mới theo sau.Hành lang rất dài, cực kỳ tĩnh lặng, tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau.

Đi được một lát, Dụ Thần cúi đầu nhìn tay hai người, đột nhiên mở lời: "Anh có thấy chúng mình nắm tay nhau cứ kỳ kỳ không?"

Phó Chi Dữ dừng chân, nhìn Dụ Thần, lắc đầu: "Anh không thấy kỳ."

Dụ Thần nhíu mày: "Anh không thấy thế á?

Sao em cứ thấy khó chịu làm sao á."

Phó Chi Dữ vẫn nói: "Không khó chịu."

Dụ Thần: "Thế thôi vậy."

Đây là lần đầu tiên Dụ Thần nắm tay người khác, cậu không biết cách nắm này có đúng không nữa, cậu chỉ cảm thấy ngón cái không nên để như thế thì phải.

Nghĩ thế, cậu lén lút lùi một bước, nhân lúc Phó Chi Dữ không để ý, thả tay ra.Không ngờ Phó Chi Dữ cực kỳ nhạy cảm, Dụ Thần chưa kịp điều chỉnh vị trí của ngón cái thì anh đã dừng chân rồi.

Dụ Thần lập tức đặt tay về chỗ cũ, sau đó bị Phó Chi Dữ nắm lại thật chặt.Dụ Thần cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt lấy nhau, đầu cậu chợt nảy ra một ý."

Chúng mình đan tay vào nhau đi anh."

Dụ Thần ngẩng đầu nói với Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ hơi ngây người ra một chút rồi mới nói: "Được."

Lúc này Phó Chi Dữ mới chịu thả tay, anh hơi xòe bàn tay, đưa ra trước mặt Dụ Thần.

Dụ Thần lại gần anh hơn một chút, đứng kề vai sát bên anh, xòe tay ra rồi từ từ đan vào tay Phó Chi Dữ."

Tay anh to hơn tay em."

Dụ Thần đan tay vào xong, nắm chặt lại rồi nói.Phó Chi Dữ cũng nắm chặt lấy tay cậu: "Của em nhỏ thật đấy."

Dụ Thần buột miệng: "Đàn ông không được nói là nhỏ."

Vừa dứt lời.Dụ Thần: "......"

Dụ Thần: "......"

Dụ Thần cuống cuồng nói: "Ha ha, không phải, ý em là, khụ..."

Cả tai và cổ Dụ Thần đều đỏ bừng cả lên, đầu óc lập tức trống rỗng.Sao tự dưng đi xà nẹo người ta thế hả?"

Không sao."

Phó Chi Dữ cười, nói.Dụ Thần cười gượng: "Ha ha."

Phó Chi Dữ lấy thẻ phòng trong túi áo ra, quẹt mở.

Lúc này Dụ Thần cảm thấy cực kỳ bí bách, thấy Phó Chi Dữ mở cửa cái là muốn chạy ù vào phòng luôn.

Nhưng Phó Chi Dữ nào cho cậu chạy, dù sao thì tay hai người vẫn đang nắm chặt lấy nhau mà.

Dụ Thần vừa bước vội vào trong, nhưng vì vẫn chưa buông tay nhau ra nên mới đi được hai bước đã bị Phó Chi Dữ kéo về.Phó Chi Dữ đưa tay kia đóng cửa lại, mà Dụ Thần lại theo đà đi thêm mấy bước nữa, đến khi cậu dừng lại thì vừa hay bị kẹp ở giữa, trước mặt là Phó Chi Dữ, sau lưng là cửa.

Phó Chi Dữ đưa đôi tay vẫn còn đan vào nhau của hai người ấn lên trên cửa.

Hành lang nhỏ hẹp, toàn bộ bầu không khí đều tràn ngập hơi thở của anh.Đèn hành lang bật lên, rọi lên người Phó Chi Dữ, phủ bóng anh trùm lên người Dụ Thần.

Ánh mắt hai người đan vào nhau.Dụ Thần chưa kịp làm gì, Phó Chi Dữ đột nhiên cúi đầu, anh nhìn vào mắt Dụ Thần, dịu dàng nói: "Bạn trai em có thể có một yêu cầu nhỏ được không?"

Trái tim Dụ Thần chợt nảy lên, cậu ngoan ngoãn đứng im, gật đầu ba cái: "Anh nói đi."

Phó Chi Dữ: "Trước mặt em gái và em rể thì em cực kỳ hoạt bát."

Dụ Thần chớp chớp mắt, cậu thấy Phó Chi Dữ đột nhiên dừng lại, hỏi: "Thì sao ạ?"

Dường như Phó Chi Dữ đang xem xem nên nói thế nào cho phải, Dụ Thần đợi mãi, một lúc sau Phó Chi Dữ mới mở lời: "Liệu em có thể như thế trước mặt anh không?"

Dụ Thần lại chớp chớp mắt.

Có lẽ là vì không thể hình dung được cảnh mình lon ton hớn hở trước mặt Phó Chi Dữ, thế nên cậu không đồng ý ngay.

Thấy cậu không phản ứng gì, hàng lông mày của Phó Chi Dữ hơi nhíu lại.Dụ Thần như thấy được sự thất vọng của Phó Chi Dữ.

Trong lòng cậu chợt dâng lên cảm giác đau lòng."

Em sẽ cố hết sức."

Dụ Thần vội nói: "Em sẽ cố."

Bầu không khí chợt rơi vào tĩnh lặng, Dụ Thần phát hiện tim mình đang đập điên cuồng trong lồng ngực.

Cậu không biết Phó Chi Dữ có nghe thấy không vì lúc này đây khoảng cách hai người rất gần nhau.

Khoảng cách mà chỉ lúc nào hai người hôn nhau mới lại gần đến thế.Phó Chi Dữ có đôi mắt sẫm màu, rất đẹp, đường nét gương mặt cũng vô cùng hoàn mỹ.

Vì thế lần nào Phó Chi Dữ tiến sát lại gần, Dụ Thần cũng rơi vào u mê ngay được.Ví dụ như ngay bây giờ đây.Có lẽ là vì đã có câu trả lời mình mong muốn, Phó Chi Dữ thả Dụ Thần ra nhưng Dụ Thần lại không cho anh làm thế.Cậu nắm chặt bàn tay định buông ra của Phó Chi Dữ, tự ấn lên cửa, không để Phó Chi Dữ rời đi, còn đặt tay lên giữ lấy eo anh.Dụ Thần nhìn vào mắt Phó Chi Dữ, nói: "Bạn trai nhỏ có một yêu cầu."

Phó Chi Dữ lập tức mỉm cười.Giọng nói anh như đang dỗ dành con trẻ, dịu dàng hỏi: "Yêu cầu gì nào?'Dụ Thần mím môi.

Vì chênh lệch chiều cao nên cậu ngước mắt lên nhìn Phó Chi Dữ, làm cho đôi mắt cậu càng to hơn."

Anh đừng lịch sự với em quá."

Dụ Thần nói.Phó Chi Dữ hơi ngây người ra, không hiểu lắm: "Ý em là sao?"

Dụ Thần rũ mi mắt xuống.

Cậu không nhìn vào mắt Phó Chi Dữ, chỉ nhìn cổ áo anh: "Lần nào anh... nắm tay, hôn em, hay gì gì nữa, anh toàn hỏi em là, có được không, anh còn xin lỗi nữa," Tim Dụ Thần đập càng lúc càng nhanh: "

Sau này không cần hỏi nữa, dù sao thì lúc nào cũng được hết."

Dụ Thần nhớ ra gì đó, bổ sung thêm một cậu: "Chúng mình có thể cùng nhau mất kiểm soát."

Dụ Thần nói xong, cả hành lang chìm vào tĩnh lặng.Phó Chi Dữ không nói gì nữa.Mà khi Phó Chi Dữ không nói nữa, Dụ Thần có thể cảm nhận được hơi ngày càng gấp gáp của anh.Phó Chi Dữ càng sát lại gần cậu hơn.Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng giữ lấy gáy cậu.Anh hơi cúi người xuống."

Ví dụ như bây giờ?"

Phó Chi Dữ trầm giọng hỏi.Trái tim Dụ Thần nhảy loạn trong lồng ngực, cậu ngước mắt lên, lén nhìn Phó Chi Dữ một cái rồi lại cụp mắt xuống.Dụ Thần lập tức hiểu được ý Phó Chi Dữ, gật đầu: "Ví dụ như bây giờ."

Giọng Phó Chi Dữ càng trầm hơn: "Anh biết rồi."

Vừa dứt lời, Phó Chi Dữ liền tiến tới, chóp mũi anh dừng ở cằm Dụ Thần một chút rồi nâng cằm cậu lên.Cùng lúc đó, chóp mũi Phó Chi Dữ trượt lên, khẽ cọ vào cằm cậu, lướt qua khóe môi cậu rồi cuối cùng dừng lại bên má Dụ Thần.Tay Phó Chi Dữ siết chặt lấy tay Dụ Thần, bàn tay kia ôm lấy gáy cậu, anh hơi hé môi, hôn lên đôi môi của Dụ Thần.Dụ Thần rất thích nụ hôn của Phó Chi Dữ, tiếp tục chìm đắm trong mê say.Cậu nhắm mắt lại, vô thức ôm lấy Phó Chi Dữ, vô thức kéo áo Phó Chi Dữ.Hơi thở hai người càng ngày lúc càng gấp gáp, tay cũng dần dần mất kiểm soát.Dụ Thần bị hôn tới mức đầu óc quay cuồng, cổ họng cậu phát ra những âm thanh mà chính cậu cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.

Phó Chi Dữ lập tức cảm thấy khao khát nhiều hơn nữa, dường như chỉ môi Dụ Thần thôi là không đủ.Anh mạnh mẽ ôm lấy Dụ Thần, hôn xuống dưới...Dụ Thần cảm nhận được cơn đau ở xương quai xanh, vô tình bật thốt thành tiếng, lúc này mới khiến Phó Chi Dữ dừng lại.

Anh dựa vào vai Dụ Thần, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, đột nhiên ôm chặt lấy cậu.Nhưng ôm được mấy giây, anh đột nhiên buông Dụ Thần ra, lùi về sau một bước.Phó Chi Dữ thấy không ổn, Dụ Thần cũng cực kỳ không ổn.

Thấy Phó Chi Dữ muốn bỏ đi, cậu liền đưa tay níu anh lại.

Nhưng không ngờ vừa mới đưa tay ra, chân cậu đã mềm nhũn, không đứng nổi.Phó Chi Dữ lập tức đỡ Dụ Thần dậy, ôm lấy cậu.Giọng Dụ Thần chợt đầy ấm ức: "Em nhũn hết cả chân rồi."

Tay Phó Chi Dữ nổi hết gân xanh lên, anh ngừng một lúc lâu rồi mới nói: "Để anh bế em."

Dụ Thần nắm chặt lấy áo Phó Chi Dữ, không cho anh nhúc nhích: "Em không muốn."

Phó Chi Dữ cúi đầu nhìn Dụ Thần, thấy tai và cổ cậu đều đỏ ửng lên, cả đôi mắt cũng ửng hồng.Tay Phó Chi Dữ lại gồng lên, thái dương giần giật, nhưng giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng, dỗ dành Dụ Thần: "Ngoan, anh bế em lên giường."

Dụ Thần ôm lấy cổ Phó Chi Dữ, đột nhiên hỏi: "Anh lại muốn vào phòng tắm dội nước lạnh à?"

Phó Chi Dữ ngây người một chút mới nói: "Ừ."

"Anh đừng đi," Đôi mắt to tròn của Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ, giọng nói như đang khát cầu: "Để em làm nước lạnh của anh."

Toàn thân Phó Chi Dữ cứng ngắc: "Gì cơ?"

Đầu óc Dụ Thần hoàn toàn hỗn loạn, không biết bản thân mình đang nói gì: "Anh vào trong em đi."~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Anh đừng vào phòng tắm.

Anh vào trong em đi.

Ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 31: Muốn điên lên được


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Lực cánh tay của Phó Chi Dữ rất khỏe.Dụ Thần biết bản thân mình rất gầy, rất nhẹ nhưng cậu không gầy đến mức quá đáng, cũng chẳng nhẹ cân đến mức suy dinh dưỡng.

Phó Chi Dữ bế cậu lên nhẹ như bẫng, còn thong thả đi bộ, nhìn như thể anh chỉ đang ôm một món đồ nào đó mà thôi.

Phó Chi Dữ bế cậu đến bên giường, lúc sắp lên đến giường, đầu óc mơ màng của Dụ Thần đột nhiên tỉnh táo lại hẳn.

Cứ như thể cái giường phía dưới mông là biển lửa, Dụ Thần cuống cuồng ôm choàng lấy cổ Phó Chi Dữ, hai chân cuốn chặt lấy eo anh: "Không đâu không đâu, không được không được, thả em xuống."

Phó Chi Dữ bật cười, bế cậu lên lần nữa.

Không đợi Dụ Thần giải thích, Phó Chi Dữ đã mở lời: "Chưa tắm thì không được lên giường?"

Dụ Thần kinh ngạc: "Sao anh lại biết?"

Phó Chi Dữ: "Em bảo với anh mà."

Dụ Thần nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi, chắc là cậu nói vào buổi tối sau khi say ngoắc cần câu ở nhà hàng thịt dê rồi."

Đúng rồi, vẫn còn chưa tắm nữa mà, chưa tắm thì không được lên giường," Cậu cười khổ, xuống khỏi người Phó Chi Dữ: "Chân em không nhũn nữa rồi, em tự đứng được."

Sau đó cậu nói: "Em đi tắm đã."

Dụ Thần cứ có cảm giác tai mình đang đỏ bừng lên, vì thế nhân lúc lấy quần áo trong vali, cậu lén lấy điện thoại ra soi.

Quả nhiên đỏ như tôm luộc.

Cất điện thoại vào túi, Dụ Thần lén quay đầu lại nhìn.

Nhưng cậu cũng chẳng dám nhìn lâu, vì cậu phát hiện hình như Phó Chi Dữ đang nhìn mình."

Anh buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, em tắm nhanh thôi.

Một tý là xong ngay ấy mà."

Dụ Thần tự nhiên thốt ra một câu, nói xong mới thấy hối hận.

Thế này khác nào bảo mình với Phó Chi Dữ ngủ cùng nhau đâu."

Không sao, anh đợi em, em cứ tắm từ từ."

Phó Chi Dữ cười, trả lời.Dụ Thần khẽ "ừ" một tiếng, rồi cười trộm.

Cậu lấy đồ lót và sữa tắm dầu gội ra, vừa định cứ thế đi vào phòng tắm thì trong đầu chợt nảy ra một ý.

Thế là cậu để lại quần áo vừa lấy vào chỗ cũ, rồi lại lấy một bộ quần áo khác.Lúc đi đến phòng tắm, Dụ Thần không dám nhìn Phó Chi Dữ lấy một lần.

Vào phòng tắm rồi, Dụ Thần khóa cửa lại, lập tức chạy đến chỗ gương.

Quả nhiên môi đỏ chót, hình như còn hơi sưng.

Phó Chi Dữ hôn dữ dội thế cơ mà, hôn đến mức môi như tiêm filler.

Không nhìn nhiều nữa, Dụ Thần quay sang mở điện thoại ra.

Nhưng trước khi mở mục máy ảnh ra, cậu mở wechat của Lâm Chấn.Dụ Thần: Nghĩ một hồi, Dụ Thần lại gửi: Lâm Chấn lập tức trả lời: Dụ Thần cúi đầu cười.

Chuyện ám hiệu được Lâm Chấn và Dụ Thần đặt ra vào mấy năm về trước, vì Lâm Chấn và Nhụy Nhụy thân mật đến dính bép lấy nhau, thế nên khi ấy Dụ Thần bàn bạc với Lâm Chấn, sau này nếu như mà muốn nói mấy chuyện không muốn Nhụy Nhụy biết thì phải thả ám hiệu.Thực ra Dụ Thần cũng không nhớ rõ ám hiệu là gì nữa, bao nhiêu năm thế rồi, hôm nay là lần đầu tiên dùng.Dụ Thần: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Ngón tay Dụ Thần lướt trên bàn phím một hồi, hết nhập lại xóa, mãi mới hỏi: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Dụ Thần: Dụ Thần: Dụ Thần: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Dụ Thần: Dụ Thần: Dụ Thần: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Dụ Thần: Dụ Thần: Lâm Chấn: Không thể không nói, Lâm Chấn đã tiếp thêm dũng khí rất lớn cho Dụ Thần.

Vừa nãy cậu còn có chút sợ hãi, cảm thấy rất không ổn.

Bây giờ thì cậu lại thấy vững dạ hơn rồi.

Thế là Dụ Thần thoát ra khỏi wechat, mở album ảnh trong điện thoại ra bới.

Trong album có mấy cái ảnh chụp màn hình hướng dẫn vệ sinh các thứ, vẫn chưa kịp xóa, vừa hay bây giờ cần dùng đến.Lần trước khi xem nhưng tài liệu này, tâm trạng Dụ Thần vô cùng phức tạp.

Giờ đây khi xem, trái tim Dụ Thần cũng cực kỳ phức tạp, nhưng hôm nay lại là kiểu phức tạp khác.

Đã có kinh nghiệm trước đó, cộng thêm sợ Phó Chi Dữ phải đợi lâu, Dụ Thần nhanh chóng vệ sinh sạch sẽ rồi tắm.Tắm xong, cậu cầm cái áo sơ mi ban nãy lấy trong vali ra.

Cái áo này cậu vừa mới mua tuần trước, vì cỡ hơi rộng nên định cho Lâm Chấn.

Thôi không cho nữa, để mình dùng.Tỷ lệ cơ thể Dụ Thần rất đẹp, mặc áo sơ mi vào, tự soi mình trong gương, Dụ Thần cảm thấy rất ngon, chỗ nào cần che thì đều che cả.Cậu nhìn cổ áo, mở thêm hai cúc nữa.Lại mở thêm một cúc nữa.Lúc đặt tay lên tay nắm cửa, Dụ Thần nghĩ, có phải mình đang lộ liễu quá rồi không?Lúc mở cửa ra, Dụ Thần nghĩ, có khi nào Phó Chi Dữ hiểu nhầm là mình đang mời gọi anh không?Lúc bước một chân ra, Dụ Thần nghĩ, cậu đang mời gọi Phó Chi Dữ còn gì nữa.Thôi kệ đi.Cuối cùng Dụ Thần cắn môi, lấy hết dũng khí bước ra.Nhưng không ngờ, khi bước ra ngoài, cảnh cậu thấy lại là Phó Chi Dữ ngồi trên ghế sô pha kê bên cạnh cửa sổ sát đất, một tay cầm điện thoại, một tay gõ trên bàn phím laptop.Dụ Thần thở phào.Nhân lúc Phó Chi Dữ chưa kịp quay sang nhìn, Dụ Thần vội vàng chạy bước nhỏ, nhảy phốc lên giường, trùm kín chăn lại."

Được, không vấn đề gì, ký được."

Ngay khoảnh khắc cậu trùm chăn lên, Phó Chi Dữ quay sang nhìn: "Tôi đang rất bận, nếu như không có việc gì gấp thì không cần phải gọi điện."

Đầu bên kia lại nói gì đó, Phó Chi Dữ chỉ "ừ" rồi cúp máy.Sau đó anh cất điện thoại đi.Sau đó anh gập laptop lại."

Anh làm việc đấy à?"

Dụ Thần kéo chăn kín mít, hỏi Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ đứng dậy, lắc đầu: "Không."

Nói xong, anh định đi thì Dụ Thần nói: "Anh kéo rèm cửa lại đi."

Phó Chi Dữ thu chân về, quay lại kéo rèm.

Rèm cửa theo đúng ý thích của Dụ Thần, kín kẽ không lọt một tia sáng.

Dụ Thần cứ tưởng Phó Chi Dữ sẽ lên giường, không ngờ anh chỉ đi qua, sau đó vào phòng tắm.Lập tức phòng ngủ chỉ còn lại một mình Dụ Thần.

Cậu nắm chăn, mắt trưng trưng nhìn trần nhà, nghe tiếng tim mình loạn nhịp trong lồng ngực.Thình thịch thình thịch.Phó Chi Dữ tắm rất nhanh.

Khi anh đi ra, Dụ Thần lại trốn tọt vào trong chăn, còn kéo chăn lên che nửa mặt.

Trong phòng chỉ bật đèn vàng mờ, ánh sáng ấy chiếu lên người Phó Chi Dữ vừa mới từ phòng tắm bước ra, khắc họa đường nét gương mặt lẫn cơ thể anh rõ ràng vô cùng.

Từ hành lang đến bên cạnh giường, Dụ Thần vẫn nắm chặt lấy chăn không buông, vẫn cứ dán chặt mắt vào nhìn Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ cũng mặc áo sơ mi.

Trùng hợp ghê.

Anh cũng mở mấy cúc đầu ra, khiến người ta thấy được một chút quyến rũ trong sự đoan trang nghiêm túc.

Dụ Thần nằm ở phần giường bên trái, Phó Chi Dữ đi vòng sang bên phải.Có lẽ là đúng giờ nghỉ trưa, giường lại lớn, Phó Chi Dữ nằm xuống rồi thì cũng không nhúc nhích gì nữa.Khoảng cách giữa hai người lúc này đây đủ nhét thêm hai người nữa nằm ở giữa.Phó Chi Dữ đem theo cả hơi ấm và mùi hương trong phòng tắm đi ra, sau khi anh nằm xuống, hơi ấm ấy không ngừng phả ra.

Dụ Thần cảm thấy cổ họng mình hơi khô, khẽ liếm môi, tâm trạng lại bắt đầu rối bời."

Em ngủ được không?"

Đột nhiên Phó Chi Dữ hỏi.Mắt Dụ Thần mở to: "Em không ngủ được."

Cậu nói xong thì cũng hỏi Phó Chi Dữ: "Anh thì sao?"

Phó Chi Dữ: "Anh không ngủ được."

Dụ Thần: "Ừm."

Dụ Thần mím môi.Đừng tưởng lúc này cậu đang nằm yên ngoan ngoãn, thực ra tất cả các tế bào trong cơ thể cậu đều đang sôi sục, đều đang kêu gào.Dựa vào anh ấy!Dựa sát vào anh ấy!Dụ Thần cảm thấy bản thân mình ngay cả cách hít thở cơ bản nhất cũng quên béng hết cả rồi.Hít thở mạnh thì phát ra tiếng, hít thở nhẹ thì không đủ dưỡng khí.

Cậu lén nương theo ánh sáng mờ ảo, nhìn Phó Chi Dữ, thầm nghĩ, hay là đi ngủ đi, có vẻ như Phó Chi Dữ không có ý định ấy ấy đâu.

Nghĩ thế, vừa định nhắm mắt lại thì người bên kia giường chợt cử động.Dụ Thần quay đầu lại, thấy Phó Chi Dữ xoay người về bên cậu, ngay sau đó, một đôi tay to lớn ôm lấy eo cậu.Lực tay Phó Chi Dữ khỏe vô cùng, kéo cả người cậu sát lại phía anh.

Dụ Thần còn đang chưa kịp kêu lên thì cả người đã nằm trọn trong lòng Phó Chi Dữ rồi.Nháy mắt, trái tim vốn đã nhảy nhót tưng bừng đột nhiên nảy vọt lên.Một tay Dụ Thần nắm lấy áo sơ mi của Phó Chi Dữ, một tay bám lấy cánh tay anh.

Hai người nhìn nhau."

Anh ơi."

Dụ Thần gọi.Yết hầu Phó Chi Dữ chuyển động.Vừa rồi Dụ Thần lấy chăn bọc kín lấy người, Phó Chi Dữ không nhìn thấy gì cả.

Bây giờ ôm cậu vào lòng, anh không chỉ nhìn thấy mà còn cảm nhận được rõ ràng.Có lẽ là do lúc vừa mới ôm, Dụ Thần chưa kịp chỉnh lại tư thế, lúc này đây nửa bên vai và xương quai xanh đều lộ cả ra.

Cánh tay Phó Chi Dữ nổi gân xanh.

Anh chưa kịp nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm gì thì đã thấy Dụ Thần ngẩng đầu lên.Sau đó, Dụ Thần hôn nhẹ lên môi anh.Bàn tay nắm thành giường của Phó Chi Dữ càng siết lại chặt hơn nữa.Dụ Thần hôn một lúc thấy không đủ, còn hôn lên khóe môi anh.

Hôn xong định rời đi, nhưng Phó Chi Dữ không cho.Phó Chi Dữ giữ lấy đầu Dụ Thần, đuổi theo đôi môi cậu, hôn lại.

Dần dần, hô hấp của hai người trở nên nặng nề, nặng nề tới mức phát ra những âm thanh kỳ lạ.Nặng nề tới mức đầu óc nóng rực cả lên.Nặng nề tới mức nhiệt độ xung quanh tăng vọt.Tay Dụ Thần sờ loạn, chăn bị đạp sang một bên, Phó Chi Dữ cầm lấy tay cậu, đặt lên trên gối, trượt xuống, đan mười ngón tay vào nhau.Chẳng cần phải nhìn, hai người cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng.

Chẳng biết bao lâu sau, hai người mới từ từ dừng lại.

Mắt Dụ Thần đỏ ửng cả lên, còn ầng ậng nước, nhìn như thể cậu đang ấm ức vô cùng.Phó Chi Dữ sắp phát điên rồi.Anh cúi đầu xuống, dùng răng giật phăng từng cúc áo của Dụ Thần.

Sau đó anh dừng lại, tiến lên trên, ôm Dụ Thần vào lòng."

Mất kiểm soát như này có được không em?"

Cánh tay Phó Chi Dữ siết chặt lấy cậu, giọng nói mang theo sự lạ lẫm mà cậu bình thường chưa từng nghe thấy.Cả người Dụ Thần nóng rực lên, cậu khẽ gật đầu, nhưng vì Phó Chi Dữ ôm lấy cậu, cậu không biết liệu anh có thấy không.Thế là cậu ôm lấy Phó Chi Dữ, nói: "Được."

Giọng Dụ Thần cũng lạ lẫm vô cùng.Phó Chi Dữ điên thật rồi.Nhiệt độ trong phòng nháy mắt tăng vọt lên, những âm thanh rời rạc vang vọng khắp phòng.Vang vọng trong không khí, vang vọng đến bên tai.Hơi thở, hơi nóng, từng đụng chạm, nhớp dính...Dường như Dụ Thần đang lơ lửng trong màn sương xanh mờ ảo, cậu không tài nào tìm thấy điểm tựa mà thứ duy nhất đang giữ lấy cậu chính là bàn tay của Phó Chi Dữ.Cậu thấy không đủ.

Cậu muốn nhiều hơn nữa.Cậu cũng biết rằng, Phó Chi Dữ có thể cho cậu nhiều hơn nữa."

Phó Chi Dữ, em không đau."

Giọng Dụ Thần nghèn nghẹn, dây thần kinh đau đớn của cậu đang không ngừng kêu gào, nhưng cho dù như thế, cậu vẫn ôm chặt lấy vai Phó Chi Dữ."

Phó Chi Dữ, em chịu được mà."

Dường như tất cả đều theo trình tự, nhưng dường như tất cả đầu hết sức hỗn loạn."

Anh xin lỗi, em đừng khóc, đừng khóc."

"Em đừng khóc mà."......"

Sao em lại đẹp đến nhường này cơ chứ."

"Dụ Thần."

"Thần Thần."

"Bảo bối."

"Ngoan, ngẩng đầu lên, để anh hôn em."......Hai người dần dần thích ứng.Tất cả sau đó, hai người bước vào một thế giới xa lạ.Trong thế giới đó kẹo bông mềm mại, có kẹo mút dưa hấu ngọt ngào, có nước canh khiến hồn người điên đảo, còn có cả nước mắt của Dụ Thần nữa.Thế này.Thực sự là sướng quá đi mất.
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 32: Góc nhìn nhỏ 3


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Mặc dù đang làm việc nhưng toàn bộ sự chú ý của Phó Chi Dữ đều đổ dồn vào phòng tắm bên kia.Không biết là trong khái niệm về thời gian của Dụ Thần thì bao lâu được gọi là nhanh, đã hơn nửa tiếng rồi mà Dụ Thần vẫn chưa đi ra.Trái tim Phó Chi Dữ rối bời, cuộc điện thoại vốn chỉ trong 5 phút mà anh chẳng để tâm thành ra đã hơn 10 phút rồi anh vẫn chưa cúp được.

Cuối cùng cuộc gọi của trợ lý Trần đến hồi kết, Dụ Thần cũng bước ra từ phòng tắm.Phó Chi Dữ nghe thấy tiếng cậu bước ra, vừa quay lại thấy Dụ Thần nhào lên giường, nhoáng cái đã trùm kín chăn lại rồi.Chưa tắm thì không lên giường.

Thế là Phó Chi Dữ cũng đi tắm.

Chỉ là trước khi vào phòng tắm, anh đem theo cả điện thoại.

Đóng cửa, khóa trái, anh mở Wechat trong điện thoại ra, tìm cuộc trò chuyện với Châu Minh Minh.Phó Chi Dữ: Châu Minh Minh lập tức trả lời: >Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh cứ bắn liên tằng tằng một hồi xong, chợt nổi tính hóng hớt: Phó Chi Dữ: Châu Minh Minh: Phó Chi Dữ: Phó Chi Dữ: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên cười: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Phó Chi Dữ: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Phó Chi Dữ: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Phó Chi Dữ thấy dòng "Tiến lên" của Châu Minh Minh.Đột nhiên trong đầu anh toàn là giọng của Dụ Thần.
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 33: Che cái đó đó đi một tý


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Sau khi kết thúc, Dụ Thần lăn ra ngủ ngay lập tức.

Cậu ngủ đến là ngon, không mộng mị gì cả.

Khi tỉnh dậy, cậu mở đôi mắt còn tèm nhèm nhìn xung quanh một hồi lâu mới nhớ ra lúc này đây mình đang ở trong khách sạn trên một hòn đảo.

Mà người đàn ông đang ôm cậu từ phía sau là bạn trai Phó Chi Dữ của cậu.Dụ Thần cảm thấy đầu mình nặng như đeo tạ, cậu cứ mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, lúc nhắm mở như thế, cứ cảm thấy ngón tay mình nhột nhột.Cậu cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy ở ngoài chăn, Phó Chi Dữ đang cầm tay cậu mà nghịch.

Dụ Thần không còn một chút hơi sức nào, cũng không làm phiền Phó Chi Dữ.

Cậu thấy anh mở bàn tay cậu ra, hai lòng bàn tay áp lại, bao lấy tay cậu ở giữa.

Dán vào được một lúc thì đổi kiểu, đan mười ngón tay vào nhau.

Đan vào xong lại bỏ ra, lật lại, nắm lấy ngón tay của Dụ Thần, nhẹ nhàng đưa lên, hôn lên ngón áp út của cậu.

Một nụ hôn dịu dàng vô cùng.

Phó Chi Dữ đã rời môi khỏi tay cậu nhưng cảm giác ấm áp vẫn còn vương vấn lại trên ngón tay, mãi chẳng tan.Mắt Dụ Thần nửa nhắm nửa mở, ý định tỉnh dậy của cậu bị sự dịu dàng của Phó Chi Dữ đè bẹp.

Cậu chẳng muốn động đậy gì cả, cứ muốn nằm mãi thôi.Thậm chí cậu còn nghĩ, mình vẫn còn nhiều ngón tay thế cơ mà, đủ để Phó Chi Dữ hôn mất một lúc lâu cơ.

Đương nhiên là Phó Chi Dữ không hôn tiếp nữa, anh đặt tay Dụ Thần xuống.

Ngay lúc Dụ Thần tưởng Phó Chi Dữ đã nghịch chán tay cậu rồi thì mấy giây sau, Phó Chi Dữ lại cầm tay Dụ Thần lên.

Lần này, anh nắm đúng ngón áp út của cậu, không biết anh lấy ở đâu ra một sợi dây thừng mảnh, quấn một vòng quanh ngón tay cậu.Động tác của Phó Chi Dữ vô cùng nhẹ nhàng, sợi dây thừng có mấy sợi lông tơ, cứ vòng qua rồi cọ cọ.

Mắt Dụ Thần nửa nhắm nửa mở rồi cuối cùng nhắm thẳng luôn.Cậu lại chìm vào giấc ngủ.Dụ Thần tỉnh dậy một lần nữa là khi chuông điện thoại của cậu reo.

Cậu mơ màng mở mắt, nắm lấy bàn tay đang vắt ở bụng mình, với lấy điện thoại ở trên đầu giường.

Hình như trời ở ngoài kia đã tối rồi, Dụ Thần híp mắt nhìn hai chữ "Nhụy Nhụy" ở trên màn hình, bấm nhận."

Alo."

Nhụy Nhụy: "Anh vẫn chưa ngủ dậy à?"

Dụ Thần: "Ờ."

Nhụy Nhụy: "Anh ngủ lâu lắm rồi đấy, mau dậy đi."

Dụ Thần: "Anh biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Dụ Thần quay đầu lại nhìn.Cậu cứ tưởng Phó Chi Dữ vẫn đang ngủ, nếu vẫn ở trên giường thì cũng chắc là vừa mới dậy thôi, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại thì đã thấy gương mặt tràn trề sức sống của anh.Dụ Thần nghi hoặc: "Anh dậy rồi à?"

Phó Chi Dữ: "Anh dậy rồi."

Dụ Thần: "Anh dậy từ bao giờ thế?"

Phó Chi Dữ: "Anh dậy từ lâu lắm rồi."

Dụ Thần: "Thế anh làm gì từ đó đến giờ vậy?"

Phó Chi Dữ: "Anh cứ nằm thôi."

Dụ Thần: "Anh cứ nằm không thôi à."

Hình như cậu nghe thấy Phó Chi Dữ "ừ" một tiếng, mà cũng hình như không, vì cậu mải ngáp, chẳng nghe thấy Phó Chi Dữ nói gì.

Ngáp xong, cậu phát hiện ra Phó Chi Dữ đang nhìn cậu cười.

Dụ Thần bị lây, cũng cười theo, dần dần tỉnh táo lại.

Lúc này cậu mới phát hiện ta cả người mình đang nằm trọn trong lòng Phó Chi Dữ.

Một tay Phó Chi Dữ đặt lên eo cậu, một tay thì cậu gối đầu lên.

Dụ Thần cử động một chút mới thấy cổ mình hơi mỏi."

Có khát không?

Em uống nước nhé?"

Phó Chi Dữ hỏi.Dụ Thần: "Không sao đâu ạ."

Nói xong cậu đang hồi tưởng lại thì Phó Chi Dữ lại hỏi: "Có đau không em?"

Dụ Thần cứng người: "Sao ạ?"

Phó Chi Dữ ấp úng: "Anh nghe nói, sẽ đau, eo sẽ mỏi, cả chân cũng bị mất sức nữa."

Tai Dụ Thần lập tức đỏ bừng cả lên.Cậu xoay ngoắt người lại, nhào vào lòng Phó Chi Dữ, cả người nóng bừng cả lên: "Anh không được hỏi cái này."

Phó Chi Dữ ngây ra một chút rồi mới nói: "Ừ."

Đúng là eo Dụ Thần đau thật, chân cũng hơi nhũn thật, chỗ kia cũng hơi đau thật.

Dụ Thần chưa kịp ổn định lại nhịp thở thì Phó Chi Dữ đã vỗ nhẹ lên đầu cậu, thì thầm: "Anh bế em đi tắm, được không?"

Dụ Thần nước bọt, nói: "Vâng."

Phó Chi Dữ xuống giường, anh bế Dụ Thần lên, đi vào trong phòng tắm.

Anh lấy một cái khăn bông dày, vắt lên bệ bồn rửa tay rồi mới đặt Dụ Thần ngồi lên.

Lúc này Dụ Thần mới phát hiện bên trong bồn tắm đã được đổ nước đầy một nửa rồi.Phó Chi Dữ: "Anh chưa chỉnh nhiệt độ nước, em đợi anh một chút nhé."

Dụ Thần: "Vâng."

Phó Chi Dữ quay lại, mở nước chỉnh độ ấm, bên ngoài chợt có tiếng chuông gọi cửa.Dụ Thần: "Ai đấy ạ?"

Phó Chi Dữ: "Anh gọi dọn phòng."

Nói rồi anh quay lại: "Em đợi anh chút."

Dụ Thần ngoan ngoãn ngồi đợi.

Cậu cứ tưởng Phó Chi Dữ đi ra mở cửa, nhưng không ngờ anh đã lại quay về ngay rồi.

Anh không chỉ mặc áo choàng tắm mà còn đem theo cả áo choàng tắm của Dụ Thần vào nữa, chắc là sợ cậu lạnh nên mặc vào cho cậu trước."

Anh quay lại ngay thôi."

Phó Chi Dữ nói với Dụ Thần.Dụ Thần gật đầu.Phó Chi Dữ nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, quay đầu lại định đi thì bị Dụ Thần kéo lại.Phó Chi Dữ: "Sao thế em?"

Dụ Thần duỗi chân ra, móc vào người Phó Chi Dữ, kéo lại, đưa tay lên chỉnh lại cổ áo Phó Chi Dữ kín hơn, buộc lại đai áo choàng tắm thật chặt, gia cố chắc chắn.Dụ Thần: "Không được để người khác nhìn trộm."

Phó Chi Dữ cười: "Ừ."

Dụ Thần vỗ vỗ vào cổ áo Phó Chi Dữ: "Phải bảo vệ bản thân cho tốt."

Phó Chi Dữ càng cười tươi hơn: "Ừ."

Dụ Thần nhìn vào mắt Phó Chi Dữ, đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo anh, ngửa đầu lên hôn anh một chút.

Nụ hôn này bắt đầu trở nên dây dưa không dứt.

Dụ Thần không nghĩ đến chuyện hôn lâu thế đâu, nhưng mà hình như Phó Chi Dữ lại nghĩ khác.

Muốn hôn cậu thật lâu, muốn hôn cậu thật nhiều.Phó Chi Dữ giữ lấy gáy Dụ Thần, hôn cho Dụ Thần mơ màng mê man.Sau khi Phó Chi Dữ rời đi, phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy vào bồn.Đối diện bồn rửa tay là một cái gương lớn, Dụ Thần kéo áo choàng tắm trượt khỏi vai, cười với mình ở trong gương.Cười.Cười nữa.Bất giác hai chân cậu run cả lên.Chẳng mấy chốc, tiếng động bên ngoài vọng vào trong.

Dụ Thần nghe thấy Phó Chi Dữ nói mấy câu với phục vụ rồi không nghe thấy gì nữa.

Chắc là chỉ thay ga giường thôi nên một lúc sau cậu đã nghe thấy anh nói cảm ơn với phục vụ rồi.Vài giây sau, cửa phòng tắm mở ra.Dụ Thần lập tức ngồi thẳng dậy.

Phó Chi Dữ mỉm cười, đi vào, vừa mở lời đã khen: "Ngoan quá."

Dụ Thần ngẩng đầu cười với Phó Chi Dữ.

Anh chỉnh lại nước một chút, thử nhiệt độ rồi mới bế Dụ Thần vào.Dụ Thần cởi áo choàng tắm ra rồi mới xuống nước, cả người cuộn tròn lại.

Thấy Phó Chi Dữ đưa tay vào nước, cậu vội vã túm lấy tay anh: "Để, để em tự làm là được rồi."

Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần.Dụ Thần lặp lại lần nữa: "Để em tự làm."

Lúc này Phó Chi Dữ mới thu tay về.

Anh thở ra một hơi, đứng dậy nhìn Dụ Thần.

Lại mất cơ hội thực hành "24 đạo làm người yêu" rồi."

Anh ra ngoài đợi em đi."

Dụ Thần nói.Phó Chi Dữ gật đầu: "Được."

Phó Chi Dữ lại nói: "Có gì thì gọi anh nhé."

Dụ Thần gật đầu: "Vâng."

Phó Chi Dữ lại ra khỏi phòng tắm lần nữa.

Dụ Thần cũng dần dần thả lỏng, trượt xuống.Quả thật ngâm mình trong bồn tắm thích hơn đứng xối nước vòi hoa sen.

Nhưng ở ngoài kia còn có nhiều người đang chờ, Dụ Thần cũng không ngâm mình quá lâu, thấy hòm hòm rồi cậu bước ra khỏi bồn tắm.Cậu lấy khăn lau người, mặc áo choàng tắm lên rồi đi ra ngoài thì phát hiện Phó Chi Dữ đã mặc quần áo, đang đứng trước tủ quần áo cài cúc áo.Một người đàn ông đẹp trai hết sảy.Dụ Thần nuốt nước bọt."

Xong rồi à?"

Phó Chi Dữ phát hiện cái đầu nhỏ của Dụ Thần đang lấp ló bên cửa phòng tắm.Dụ Thần bước hẳn ra: "Xong rồi ạ."

Phó Chi Dữ: "Nhụy Nhụy gọi em ở trong nhóm chat đấy, gửi nhiều tin nhắn lắm."

Dụ Thần chẳng thấy lạ gì: "Con bé toàn thế thôi, anh không cần phải để ý đến nó làm gì.

Em mặc quần áo vào rồi mình đi được ngay."

Dụ Thần cứ tưởng là mặc quần áo trong không gian không có chỗ nào che chắn này thì sẽ ngượng ngùng lắm, nhưng sếp lớn Phó Chi Dữ đã quay người lại, lấy điện thoại ra xem, quay lưng về phía cậu rồi.Dụ Thần thở phào một hơi, lấy quần áo ra mặc, sau đó cậu thấy cái áo sơ mi ở trên sàn.

Cúc áo vương vãi hết cả, áo thì nhăn dúm dó cả lại.

Dụ Thần bật cười.

Cậu cảm thấy mình đúng là kỳ lạ, làm thì cũng làm rồi mà mặc quần áo lại thẹn thùng đến thế.Phó Chi Dữ cũng thật kỳ lạ.

Vậy cả hai cũng kỳ lạ, huề rồi.Dù gì đi nữa, để Phó Chi Dữ quay sang nhìn chằm chằm cảnh cậu thay quần áo thì cũng chẳng thoải mái gì cho cam."

Xong rồi ạ."

Dụ Thần mặc xong quần áo, gọi.Phó Chi Dữ cất điện thoại đi, quay lại nhìn Dụ Thần, đột nhiên nói: "Buổi tối lạnh đấy."

Dụ Thần nhìn áo cộc tay mình đang mặc, rồi lại nhìn áo cộc tay Phó Chi Dữ mặc: "Anh cũng đâu có mặc áo dài tay."

Phó Chi Dữ: "Anh không sợ lạnh."

Dụ Thần: "Ủa thế em sợ lạnh hả?"

Thế là Phó Chi Dữ hỏi: "Em có sợ lạnh không?"

Dụ Thần nghẹn lại một chút: "Em cũng, sợ lạnh thật," Cậu cười trừ: "Nhưng mà em không mang áo dài tay."

Phó Chi Dữ: "Anh có mang."

Dụ Thần nhướng mày, như thể đã tìm lý do gì đó để nói lại, nghiêm túc nói: "Không phải là anh không sợ lạnh à."

Phó Chi Dữ: "Em sợ."

Dụ Thần: "......"

Thua rồi.Thế là Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ, còn đưa tay ra thả tim cho anh.

Phó Chi Dữ nhìn tay Dụ Thần, cười tít cả mắt.Lần này Dụ Thần tự mang theo hai cái máy ảnh, cộng thêm cái Phó Chi Dữ mới tặng, tổng cộng là ba cái.

Cậu cho hết vào ba lô.

Kéo khóa lại, Dụ Thần đang định đeo lên lưng thì một đôi tay duỗi ra.

Cậu quay lại nhìn, thấy Phó Chi Dữ đã cầm ba lô lên, đeo sau lưng anh rồi.Dụ Thần vội vã đưa tay ra: "Không cần đâu, nặng lắm."

Phó Chi Dữ lùi sang một bên, không để Dụ Thần lấy: "Không nặng, để anh đeo."

Dụ Thần lại tiến lên: "Không cần thật mà, em đeo quen rồi, anh đưa em đi."

Phó Chi Dữ nhất quyết tránh đi: "Để anh."

Dụ Thần đầu hàng: "Thôi được rồi."

Dụ Thần từng này tuổi đầu, đây là người đầu tiên thành công đeo ba lô đựng máy ảnh của cậu.

Trước đây cũng có một vài người muốn giúp cậu đeo ba lô, nhưng Dụ Thần chưa bao giờ đồng ý cả, toàn lấy lại để tự mình đeo bằng được.Máy ảnh là bảo bối của cậu.Nghĩ thế, cậu quay sang nhìn Phó Chi Dữ.

Bạn trai có khác, nằng nặc để mình đeo bằng được.

Anh người yêu này làm sao ấy nhở, sao đeo ba lô đựng máy ảnh mà cũng đẹp trai ngời ngời thế này.Sau khi hai người cùng ra khỏi phòng, Dụ Thần mới mở tin nhắn trong nhóm chat lên.

Quả nhiên hơn mười mấy tin nhắn chưa đọc đều là mấy lời xàm xí của Nhụy Nhụy, trong đó đã có mấy dòng toàn là gọi tên Dụ Thần không thôi.

Sau đó bắn liên thanh kêu đói, sao các anh vẫn chưa xong.Đói đói đói đói đói đói đói đói đói.Dụ Thần: Dụ Thần: Vừa mới bấm gửi thì thang máy dừng ở tầng 6, cửa mở ra đã thấy Nhụy Nhụy và Lâm Chấn đứng ở ngoài.Nhụy Nhụy: "Em đang định lên gõ cửa phòng các anh đấy.

Các anh làm gì thế?

Đàn ông đàn ang mà chầm rề rề à," Nhụy Nhụy nói xong nhìn Phó Chi Dữ, nói: "Em nói anh ấy chứ không bảo anh đâu."

Dụ Thần: "Nói anh cũng không được, đàn ông con trai thì không được ngủ nướng à?"

Nhụy Nhụy cười: "Ai biết đâu làm gì mới phải ngủ nướng chứ."

Dụ Thần: "Trương Nhụy Nhụy."

Nhụy Nhụy lập tức bịt miệng: "Em xin lỗi, em xin lỗi."

Một lát sau, Nhụy Nhụy lại mở miệng: "Cuối cùng anh cũng cho người khác đụng vào máy ảnh cục cưng của anh rồi à."

Dụ Thần nhướng mày: "Anh(*) là người khác à?"

"Anh(*)?

Ố ồ?"

Nhụy Nhụy che miệng, cười: "Đương nhiên là anh của anh là người nhà mình rồi."(*) "Anh" ở đây Dụ Thần gọi là Ca trong "ca ca" 哥哥 Nhưng Nhụy Nhụy cứ thích quan tâm Dụ Thần cơ, vừa mới đùa dứt miệng xong đã lại tiếp lời: "Sao các anh lại đứng cách xa nhau quá nè, lại còn không nắm tay nữa."

Dụ Thần mất kiên nhẫn: "Trương Nhụy Nhụy, có phải em quan tâm hơi nhiều không hả?"

Nhụy Nhụy lè lưỡi với Dụ Thần: "Ple!"

Mặc dù nói thế nhưng Dụ Thần vẫn bước một bước về phía Phó Chi Dữ, còn ngẩng đầu ra hiệu với anh bằng ánh mắt.

Không ngờ Phó Chi Dữ lại hiểu thật, cúi đầu, đan mười ngón tay của hai người vào nhau.Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha ha."

Dụ Thần lườm Nhụy Nhụy một cái: "Vừa lòng em chưa?"

Nhụy Nhụy ôm sau lưng Lâm Chấn, bắn tim cho Dụ Thần.Lúc thang máy xuống đến nơi, điện thoại Dụ Thần chợt có thông báo tin nhắn.

Cậu lấy ra xem thì thấy là tin nhắn Nhụy Nhụy gửi.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nhụy Nhụy cũng vừa bỏ điện thoại xuống, còn cười tít cả mắt.

Dụ Thần mở khóa màn hình, bấm vào xem.Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Dụ Thần: Dụ Thần vội vã cúi đầu, nhưng ở góc độ của cậu thì có cúi thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thấy được gì.

Lần đầu tiên trong đời trên người mình có thứ gọi là dấu hôn, trước khi ra khỏi phòng Dụ Thần nào có để ý.

Trước tiên không cần biết Nhụy Nhụy nói thật hay không, Dụ Thần vội vã lấy cái áo khoác mỏng Phó Chi Dữ cầm ở trên tay, mặc lên, kéo hết khóa lên tận cổ."

Sao thế?

Em lạnh à?"

Phó Chi Dữ hỏi.Dụ Thần ừ bừa một cái.Mấy giây sau đã nghe tiếng Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Dụ Thần: "......"

Buổi biểu diễn pháo hoa ở chỗ khác, bốn người ra khỏi khách sạn thì đi thẳng về hướng đó.

Hôm qua trước khi đi, Nhụy Nhụy đã đặt trước chỗ ở một nhà hàng có tầm nhìn rất đẹp, vì thế buổi tối họ có thể thong thả tận hưởng bữa tối, vừa ngắm màn trình diễn pháo hoa rực rỡ.Chưa đầy 10 phút sau, xe đã dừng ở cổng nhà hàng.

Nhân viên phục vụ đi ra tiếp đón họ, đưa bốn người lên tầng.Nhưng lạ ở chỗ."

Sao không có ai hết vậy?

Không một bóng người luôn," Nhụy Nhụy lấy điện thoại ra xem: "Ủa là sao ta?

Vẫn chưa đến giờ hay gì?"

Lâm Chấn ở bên cô phụ họa: "Hay là có ai bao hết cả nhà hàng?"

Lâm Chấn nói xong, Phó Chi Dữ ở đằng sau chợt "ừ" một tiếng.Lâm Chấn, Dụ Thần và Nhụy Nhụy cùng quay đầu lại nhìn Phó Chi Dữ: "Ai bao cơ?"

Phó Chi Dữ: "Anh."
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 34: Anh làm được


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

"Cái đệt!"

Nhụy Nhụy nghe Phó Chi Dữ thừa nhận rằng anh đã bao hết cả nhà hàng xong, lập tức giơ ngón cái với anh.Cô hỏi: "Nhưng mà đặt chỗ theo tên của em mà, sao anh lại bao được?"

Phó Chi Dữ: "Dùng tên của em để bao."

Nhụy Nhụy không tin: "Đơn giản thế á?"

Phó Chi Dữ giải thích ngắn gọn: "Gọi mấy cuộc điện thoại là được."

Nhụy Nhụy lại giơ ngón cái: "Đỉnh."

Nhụy Nhụy vừa dứt lời thì có ba nhân viên phục vụ bước tới, mỗi người cầm trên tay một bó hoa.

Thấy có người lạ đi đến, Dụ Thần vô thức, hơi lùi về phía Phó Chi Dữ.Cậu túm tay anh, thì thầm: "Sao thế?

Có chuyện gì thế?"

Ba nhân viên nở nụ cười chào đón mọi người, người đi đầu tiến lên, cúi người với Phó Chi Dữ: "Chào Phó tiên sinh."

Phó Chi Dữ cũng gật đầu chào lại.

Sau đó, hai người phía sau tiến lên, đưa bó hoa cho Nhụy Nhụy và Lâm Chấn.

Nhụy Nhụy và Lâm Chấn vẫn đang ngơ ngác, cứ nhìn chằm chằm hai nhân viên kia.Lâm Chấn: "Ủa là sao?"

Nhân viên nói: "Đây là hoa Phó tiên sinh tặng mọi người."

Lâm Chấn và Nhụy Nhụy nhìn nhau.

Nhưng trong mắt hai người không còn nghi hoặc nữa mà thay vào đó là vui vẻ.

Vui như mở cờ.Phó Chi Dữ tận tâm quá đi mất thôi.Hoa của Lâm Chấn và Nhụy Nhụy đều là bách hợp trắng.

Nhưng của Dụ Thần thì lại hơi đặc biệt một xíu, cũng to hơn một tẹo, là hoa hồng đỏ.Sau khi hai nhân viên kia tặng hoa cho Lâm Chấn và Nhụy Nhụy xong, nhân viên còn lại đưa bó hoa hồng trên tay cho Phó Chi Dữ.Nhưng Phó Chi Dữ không cầm.

Anh nhìn bó hoa trước mặt, đưa bàn tay vẫn đang nắm tay Dụ Thần lên, nói với phục vụ: "Tặng em ấy."

"Phụt."

Nhụy Nhụy phì cười, cô vội nhắc nhở: "Anh đưa cho anh ấy đi.

Sao lại để nhân viên đưa chứ."

Phó Chi Dữ ngây ra một lát rồi mới cầm lấy bó tay trên tay nhân viên.

Anh đưa hoa cho Dụ Thần, nhìn vào mắt cậu: "Lần đầu tặng hoa, không biết em có thích hay không."

Dụ Thần cười tít cả mắt, gật đầu hẳn ba cái, đón lấy bó hoa Phó Chi Dữ tặng: "Thích, thích lắm, cảm," Dụ Thần ngừng lại, sau đó cười: "cảm ơn anh-người-yêu-không-cho-em-nói-cảm-ơn."

Tâm trạng của anh-người-yêu-được-nhận-lời-cảm-ơn lập tức lên mây, dường như cũng quen với việc Dụ Thần nói cảm hơn rồi, không hề bận tâm chút nào.

Phó Chi Dữ đưa tay lên xoa đầu Dụ Thần: "Không có gì."

Rõ ràng là hai người bên cạnh cũng nhận được hoa, nhưng họ cứ như khán giả xem kịch bên lề, cười hi hi nhìn đôi tình nhân kia.

Eo ôi đôi này còn có mấy lời sến súa này cơ á hả.

Cảm ơn anh-người-yêu-không-cho-em-nói-cảm-ơn.

Trời trời sao mà như rót mật vào tai thế này.Nhưng, sao Nhụy Nhụy thấy, hình như Phó Chi Dữ hơi...Ngô ngố?

"Hầy," Nhụy Nhụy quay sang, cầm bó hoa vẫy vẫy, kêu: "Dụ Thần, anh nói mỗi cảm ơn thôi à?

Bó hoa to thế kia cơ mà.

Anh không hôn một cái là không xong đâu nhá."

Quả nhiên vợ tung chồng hứng, Lâm Chấn phụ họa: "Bao nhiêu là hoa hồng như thế thì phải lựa xem hôn chỗ nào, hôn bao lâu nhá."

Dụ Thần ôm bó hoa, quay sang lườm đôi vợ chồng thích xí xớn kia.Dụ Thần: "Tụi tôi về phòng rồi hôn.

Việc gì phải hôn cho mấy người xem?"

Nhụy Nhụy nhất quyết không tha cho Dụ Thần: "Về rồi là chuyện của lúc về.

Bây giờ nhận được quà thì đương nhiên phải hôn luôn và ngay chứ, nếu không thì lại quá giờ ấy.

Phải tỏ chút thành ý chứ nhỉ."

Lâm Chấn lại thêm mắm: "Nhanh lên nào."

Dụ Thần hừ một tiếng, đứng cạnh Phó Chi Dữ, nắm tay anh, hỏi: "Sao anh lại mua hoa cho họ hử?"

Phó Chi Dữ dịu dàng vô cùng tận: "Đều là người một nhà cả."

Dụ Thần: "

Sau này mua cho em là được, đừng để họ được hời."

Phó Chi Dữ chưa kịp trả lời thì Dụ Thần đột ngột ngẩng đầu lên, tiến lại, hôn chụt một cái lên khóe môi anh."

Aaaaaaaaaaaaaaa hahahahahahahahaha!"

Nhụy Nhụy cười to, thậm chí còn giậm chân bình bịch.Dụ Thần ôm hoa, che mặt: "Được chưa hả?"

Nhụy Nhụy cười: "Được rồi được rồi.

Thêm tí nữa thì lại trẻ em không nên nhìn bây giờ, nhở nhở Lâm Chấn nhở?"

Lâm Chấn cũng cười như bị ngố: "Làm nháy thế là được rồi."

Nhà hàng này không có phòng riêng, phía bên ngoài là một sân thượng cực kỳ rộng.

Đứng trên sân thượng có thể bao quát được phong cảnh của một nửa hòn đảo.

Trước khi đến đây, Nhụy Nhụy đã lên hết chiến lược rồi.

Đây là nơi ngắm pháo hoa đẹp nhất, vì thế sau khi mọi người quyết định đến đây ngắm pháo hoa, cô lập tức đặt chỗ tại nhà hàng này.

Cô cứ tưởng rằng mình đặt được chỗ đã là may lắm rồi.

Ai ngờ anh người yêu của Dụ Thần còn bao hết luôn.Rốt cuộc đây là sức mạnh đồng tiền hay sức mạnh của tình yêu đây?Vả lại nếu như không có tiền tài, không có mối quan hệ thì chẳng thể nào làm được.Nhụy Nhụy mừng thay cho Dụ Thần.Từ bé đến giờ, có quá nhiều người theo đuổi Dụ Thần, trong đó thì số người ưu tú cũng đếm không xuể.

Vì thế Nhụy Nhụy đã luyện được đôi mắt sắc như dao cạo.

Mặc dù Nhụy nhụy và Dụ Thần là hai anh em cùng mẹ khác cha, nhưng từ tận đáy lòng, cô hi vọng nửa kia của Dụ Thần là một người cực kì ưu tú, cực kì tài giỏi.

Phải đẹp trai, tài năng, có năng lực, phải ngon, phải cao.

Quan trọng hơn cả, nhất định phải đối xử thật tốt với Dụ Thần.Có thể thấy, Phó Chi Dữ đáp ứng được hết tất cả yêu cầu.Dù gì thì cũng đã bao trọn nhà hàng rồi, mọi người kéo nhau ra sân thượng để tìm một vị trí thích hợp.

Vừa mới ngồi xuống, Nhụy Nhụy đặt bó hoa sang một bên, lập tức rót rượu cho mình và mọi người, trừ Dụ Thần, sau đó nâng chén lên, đưa đến trước mặt Phó Chi Dữ: "Em kính anh một li."

Dụ Thần lập tức cảnh giác, còn ấn tay Phó Chi Dữ xuống.Dụ Thần: "Em định làm trò gì hả?"

Nhụy Nhụy nhướng mày: "Em cảm ơn vì anh ấy tặng hoa cho em, không được à?

Sao anh lại nhạy cảm thế nhở?"

Lúc này Dụ Thần mới buông tay ra.

Lâm chấn nhận được tín hiệu, cũng nâng chén lên.

Ba người cụng chén, uống rượu.Dụ Thần hỏi: "Sao không rót rượu cho anh?"

Nhụy Nhụy: "Anh có uống được hay không chả nhẽ anh lại không biết à?"

Dụ Thần dựa vào người Phó Chi Dữ: "Việc này không cần em phải bận tâm.

Có bạn trai anh ở đây, anh ấy lo cho anh là được," Dụ Thần nói xong quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Đúng không anh?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Lâm Chấn cười: "Úi chùi ui.

Nhụy Nhụy rót cho cậu ta đi, cho cậu ta uống bằng no luôn."

Nhụy Nhụy đứng dậy rót luôn.

Nhưng trước khi rót, cô hỏi Phó Chi Dữ: "Tửu lượng của anh có tốt không?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Anh uống được."

Nhụy Nhụy cười.

Cô đột nhiên quay sang ra hiệu với Lâm Chấn, sau đó rót cho Dụ Thần một chén đầy ứ ự: "Thế thì anh cứ thong thả đi ha."

Là tự anh đào hố đấy nhá, đừng trách em nha.Đã nhắc đến chủ đề rót rượu rồi, Lâm Chấn nhìn chén rượu của Dụ Thần, cười: "Dụ Thần, ông còn nhớ đám cưới bạn cùng lớp tháng trước tụi mình tham dự không."

Dụ Thần: "Sao thế?"

Lâm Chấn vốn định kể chuyện luôn, nhưng chợt ngừng lại, chỉnh sửa câu chuyện lại một chút rồi mới kể: "Ông uống cạn một chén với người ta rồi đi vệ sinh.

Lúc về kể với tôi là ông mới làm quen với một người bạn mới ở bên ngoài."

Câu nói chính xác lúc đấy Dụ Thần nói là: "Lâm Chấn á, oa, ảnh đẹp trai lém á.

Vừa cao vừa đẹp trai nà.

Sao tôi lại không mang máy ảnh chứ.

Tôi muốn chụp ảnh.

Chắc chắn anh ấy vào ảnh thì đẹp trai lém luôn á."

"Đẹp trai quá nhò, ha ha.

Tôi xin số của ảnh rồi ảnh cho luôn đó.

Hào phóng ghê ta ơi."

"Tôi phải hẹn ảnh mới được, ngày mai hẹn luôn!"

"Hở?"

Đương nhiên là Dụ Thần đã quên khuấy chuyện này rồi: "Lúc nào cơ?"

Trước khi ngủ mồm vẫn còn kêu "đẹp trai qué ò", không thể nào cứu nổi.

Nghĩ đến đây, Lâm Chấn liếc nhìn Phó Chi Dữ đang săn sóc rót nước cho Dụ Thần.

May mà quên rồi, nếu không bây giờ ngồi đối diện mình lúc này đây không phải hai người này rồi."

May mà anh say rồi thì ngủ, không làm gì mất mặt."

Nhụy Nhụy cười, bổ sung.

Cô cầm menu lên xem."

Cơ mà ý," Nhụy Nhụy chợt bật cười: "Lúc này Dụ Thần nửa tỉnh nửa say ý, buồn cười cực.

Ông xã của Dụ Thần có biết không?"

Phó Chi Dữ: "Anh biết."

Cả Lâm Chấn lẫn Nhụy Nhụy đều ngạc nhiên: "Anh biết á?"

Dụ Thần cũng giật mình: "Anh biết gì?

Lần trước em uống say xong em làm gì?"

Dụ Thần vừa dứt lời xong thì đơ luôn.Mày làm gì cũng quên luôn hở trời?

Mày hôn con nhà người ta đó.

Cái đồ lưu manh xấu xa!"

Ha ha ha," Phó Chi Dữ chưa kịp trả lời, Dụ Thần quay ngoắt sang bảo Nhụy Nhụy: "Em gọi món xong chưa hả?

Gọi thôi mà lâu thế."

Nhụy Nhụy ngẩng đầu, nhìn cậu đầy hoài nghi: "Ủa gì vậy, em vừa mới cầm vào thôi á."

Dụ Thần: "Nhanh nhẹn lên."

Nhụy Nhụy là một người cực kì kĩ tính.

Bình thường ra ngoài ăn cơm, cô luôn nhận nhiệm vụ gọi món.

Nhụy Nhụy nhớ hết mọi người thích ăn gì, không thích ăn gì, cũng biết rõ món nào ăn ở đâu."

Ông xã của Dụ Thần ơi."

Nhụy Nhụy chợt ngẩng đầu lên.

Cô đang định hỏi thì thấy được gì đó, cười: "Anh đừng mải nhìn Dụ Thần nữa.

Em hỏi anh nè, anh có kiêng món nào không?"

Phó Chi Dữ quay đầu lại, cầm cốc nước lên: "Anh không kiêng món nào."

Nhụy Nhụy gật đầu, hỏi lại: "Anh thích ăn gì thế?"

Phó Chi Dữ nói: "Giống em ấy."

Nhụy Nhụy hít sâu, nhịn cười: "Dạ, dạ dạ, âu kê."

Âu kê âu kê.Vốn là Dụ Thần đang xem điện thoại, nghe thấy Nhụy Nhụy bảo Phó Chi Dữ đang nhìn mình thì cậu cất điện thoại đi.

Nhưng lúc cậu quay sang, Phó Chi Dữ đã chẳng nhìn cậu nữa rồi mà đang cầm cốc nước, uống một ngụm.Dụ Thần lại quay đầu lại.

Nhưng vừa nhìn về đằng trước một cái thì dường như trong tầm mắt của cậu thấy gì đó chuyển động.

Dụ Thần quay ngoắt sang.

Quả nhiên Phó Chi Dữ đang nhìn mình."

Bị em tóm được rồi nhá!"

Dụ Thần cười, nhìn Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ ngây người: "Sao cơ."

Dụ Thần tiến sát lại một chút: "Anh đang nhìn em đó."

Phó Chi Dữ lại cầm cốc nước lên: "Ừ."

Dụ Thần lại tiến hơn chút nữa, lấy tay chống cằm: "Sao thế?

Em thể hiện có tốt không?"

Hình như Phó Chi Dữ không hiểu lắm: "Sao cơ?"

Dụ Thần nghiêng đầu: "Không phải buổi chiều anh bảo em lúc ở trước mặt anh phải hoạt bát hơn à.

Bạn trai em có hài lòng không?

Hửm?

Hửm?"

Vì một câu nói này của Phó Chi Dữ mà Dụ Thần cảm thấy mình cởi mở hơn nhiều, không bị gò bó quá nữa, hệt như lúc bình thường vậy.Phó Chi Dữ lập tức tỏa ra hương sắc dịu dàng vô biên: "Em ngoan lắm."

"Xong rồi."

Nhụy Nhụy gọi xong món, đưa menu cho hai người: "Hai anh xem đi."

Phó Chi Dữ cầm menu, anh chỉ nhìn có nửa giây rồi ngẩng đầu lên: "Em ấy không ăn hải sản."

Nhụy Nhụy phẩy tay: "Làm gì có chuyện anh ấy không ăn hải sản.

Anh ấy sợ hải sản ấy chứ," Nhụy Nhụy giải thích: "Lúc bé anh ấy gặm càng cua, thế là bị rách miệng, chảy nhiều máu lắm.

Thế là cứ giận con cua mãi thôi, giận đến tận bây giờ."

Dụ Thần tặc lưỡi, cãi: "Cua có ngon đâu."

Nhụy Nhụy: "Ủa sao lại không ngon?

Có mà anh lười bóc thì có.

Có người bóc vỏ cho anh, bưng đĩa thịt cua để trước mặt anh, rồi em xem xem anh có ăn không."

Nhụy Nhụy nói xong quay sang hỏi Phó Chi Dữ: "Anh có làm được không?"

Cơ hội thực hiện "24 đạo làm người yêu" đến rồi.Phó Chi Dữ lập tức gật đầu: "Anh làm được."
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 35: Được không, ông xã?


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Đã đợi lâu rồi nên ai cũng thấy đói.

Sau khi các món được bày lên bàn, mọi người bắt đầu xắn tay đánh chén.

Lúc đĩa cua được mang lên, quả nhiên Phó Chi Dữ đưa tay lấy luôn một con.Nhụy Nhụy nhìn thấy, lập tức nói: "Anh bắt đầu rồi đấy à?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Nhụy Nhụy nhướng mày với Dụ Thần.Dụ Thần: "......"

Tay Dụ Thần vẫn đang cầm thịt nên không tiện, thế nên cậu lấy khuỷu tay huých vào cánh tay Phó Chi Dữ: "Em cứ tưởng anh đùa thôi chứ.

Anh không cần phải làm đâu."

Phó Chi Dữ không hề dừng lại: "Cho anh cơ hội thể hiện đi."

Dụ Thần cười: "Bóc vỏ cua thì nào có tính là cơ hội thể hiện đâu."

Phó Chi Dữ hoài nghi: "Thế làm gì mới tính là cơ hội thể hiện?"

Dụ Thần không thể nghĩ ngay ra được: "Dù gì thì cũng không tính đâu."

Nhưng dường như tối nay Phó Chi Dữ không nghe lời lắm, Dụ Thần đã bảo anh không làm rồi mà anh vẫn cứ làm cơ.

Không chỉ bóc vỏ cua mà còn lột vỏ tôm.

Rồi chẳng hiểu kiểu gì, còn bón cho Dụ Thần ăn.

Dụ Thần cũng thật là, nhoáng cái đã quen ngay rồi.

Phó Chi Dữ cứ đưa tay ra là cậu tự động mở miệng."

Cua có ngon không?"

Ăn gần xong rồi, Nhụy Nhụy cười, hỏi Dụ Thần.Làm gì có chuyện Dụ Thần không biết Nhụy Nhụy muốn nói gì.

Cậu lè lưỡi với Nhụy Nhụy: "Bạn trai đút cho ăn thì đương nhiên là ngon rồi."

Nhụy Nhụy cười ngất: "Ha ha ha ha ha, Dụ Thần, anh khác xưa rồi."

Dụ Thần: "Không phải em thích nghe thế lắm à."

Nhụy Nhụy càng cười tươi hơn: "Em thích nghe thì anh nói cho em nghe à?

Em đã bao giờ thấy anh tốt với em thế đâu.

Có khi không phải anh đang muốn nói cho em nghe đâu ấy nhở?"

Dụ Thần lập tức rút giấy, vo thành cục, ném Nhụy Nhụy.Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha, thẹn quá hóa giận rồi."

Chỉ mười phút nữa thôi là buổi trình diễn pháo hoa sẽ bắt đầu.

Mọi người ăn uống no nê xong, gọi phục vụ tới dọn bàn và đem món tráng miệng lên."

Anh vẫn ổn chứ?"

Nhụy Nhụy chợt hỏi Dụ Thần.Dụ Thần ngồi thẳng lưng: "Anh không sao hết."

Nhụy Nhụy nhìn chén rượu trước mặt Dụ Thần: "Em thấy anh uống nhiều rượu lắm đấy."

Thực ra Dụ Thần cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu.

Rượu ở nhà hàng này khá ngon nên cậu cũng uống nhiều hơn một chút."

Anh không sao."

Nói xong, cậu nâng chén lên uống nốt chỗ rượu còn lại.

Nhụy Nhụy hơi lo lắng.

Nhưng khi nhìn thấy Phó Chi Dữ ở bên cạnh Dụ Thần, một chút lo lắng ấy của cô lập tức tan biến.

Cô tin rằng Phó Chi Dữ có thể chăm sóc cho Dụ Thần.Ở trên sân thượng này có cầu thang, vẫn có thể lên được nữa.

Bên trên là một vườn hoa nhỏ.

Dụ Thần ăn xong, dùng giấy lau tay, lấy máy ảnh Phó Chi Dữ tặng ở trong túi ra."

Mọi người nhìn nè!"

Dụ Thần giơ máy ảnh để trên đỉnh đầu.Nhụy Nhụy và Lâm Chấn đồng loạt quay sang nhìn máy ảnh.Dụ Thần rất không hài lòng, nói với hai người: "Mau hỏi đi chứ."

Lâm Chấn: "Hỏi gì cơ?"

Dụ Thần: "Hỏi là ai tặng cái máy ảnh này."

Nhụy Nhụy bật cười thành tiếng: "Ha ha ha ha ha."

Lâm Chấn cũng cười, nhưng vẫn phối hợp: "Máy ảnh mới được ai tặng thế?"

Dụ Thần: "Anh tôi tặng đấy."

Dụ Thần nói xong thì dựa sát vào người Phó Chi Dữ.

Lâm Chấn lắc đầu, nói với Phó Chi Dữ: "Cậu chàng uống nhiều rồi, anh chăm sóc cậu ấy nhé."

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần hạ máy xuống, đeo lên vai, ngẩng đầu nhìn vườn hoa phía trên kia: "Em muốn lên ngắm."

Dụ Thần đứng dậy, Phó Chi Dữ cũng đứng dậy theo.

Anh còn cầm luôn cả cái áo khoác ngoài mà ban nãy Dụ Thần cởi ra vì nóng nữa."

Chúng tôi lên đó đây."

Phó Chi Dữ nói.Lâm Chấn gật đầu: "Đi đi."

Đến khi hai người khuất bóng, Nhụy Nhụy thở phào, tựa vào lòng Lâm Chấn: "Tốt quá."

Lâm Chấn xoa đầu Nhụy Nhụy."

Ban nãy em còn nghĩ, đợi khi nào Dụ Thần uống say khướt rồi thì tra hỏi cơ."

Nhụy Nhụy nói.Lâm Chấn: "Phó Chi Dữ vẫn còn ở đây, em có dám không?"

Nhụy Nhụy cười: "Không dám đâu."

Một lát sau, Nhụy Nhụy lại nói: "Lúc đến đây, mẹ gọi cho em.

Mẹ dặn em quan sát thật kĩ, xem xem sếp Phó đối xử với Dụ Thần thế nào," Nhụy Nhụy nhún vai: "Thế này thì cần quan sát gì nữa?

Liếc mắt cái cũng nhìn ra được."

Lâm Chấn "ừ" một tiếng.

Góc nhìn của Lâm Chấn khác với Nhụy Nhụy, đương nhiên là những gì anh thấy cũng khác với Nhụy Nhụy.

Nhưng hai người có cùng một quan điểm.

Phó Chi Dữ tốt thật.

Anh hi vọng Phó Chi Dữ có thể thích Dụ Thần thật nhanh, Dụ Thần cũng mau chóng thông suốt.

Hai người sớm ngày trở thành một cặp thật sự.

Ở bên kia, Dụ Thần đang chậm rãi bước lên cầu thang cuối cùng cũng bắt đầu hơi hơi cảm thấy mình uống nhiều.

Vừa nãy lúc ngồi thì không sao, bây giờ đi lên cầu thang, Dụ Thần cảm nhận được rõ ảnh hưởng của men rượu.

Thậm chí men rượu cứ từng đợt ấp tới như sóng xô.

Khi bước đến bậc thang cuối cùng, xém chút nữa cậu bước hụt."

Anh ơi."

Dụ Thần lắc chân, gọi một tiếng.

Ngay sau đó, cậu cảm thấy có gì đó nắm chặt tay mình.Phó Chi Dữ: "Sao thế em?"

Dụ Thần cúi đầu nhìn.

Hóa ra là Phó Chi Dữ nắm tay cậu.

Dụ Thần cười: "Không sao hết."

Nói là không sao nhưng Dụ Thần lại quay người lại, đối mặt với Phó Chi Dữ, dang rộng tay ra: "Anh bế em lên đi."

Phó Chi Dữ cúi đầu nhìn bậc thang cuối cùng, cười tít mắt, bế ngang Dụ Thần lên: "Em muốn đi đâu?"

Dụ Thần quay đầu nhìn một vòng xung quanh, may mà vẫn chưa quên mình lên đây để chụp ảnh.

Cậu chỉ vào cái ghế cách đó không xa: "Chỗ kia, chỗ kia có tầm nhìn tốt."

Phó Chi Dữ nghe lời, bế Dụ Thần về phía đó, đặt cậu ngồi ngay ngắn lên ghế.Dụ Thần gỡ máy ảnh đeo ở trên cổ xuống: "Để em chỉnh lại một chút, anh đợi em nhá."

Phó Chi Dữ: "Ừ không sao, em cứ từ từ mà làm."

Dụ Thần bấm một hồi, đột nhiên sờ sờ cái ghế ở bên cạnh: "Cái máy ảnh nữa đâu rồi?"

Phó Chi Dữ trả lời: "Anh không cầm lên."

Dụ Thần ngẩng đầu nhìn Phó Chi Dữ: "Ơ thế thì phải làm sao bây giờ."

Phó Chi Dữ xoa đầu cậu: "Để anh đi lấy."

Dụ Thần gật đầu.Phó Chi Dữ lại hỏi: "Em có muốn ăn kem không?"

Dụ Thần lại gật đầu tiếp.Phó Chi Dữ: "Đợi anh nhé, đừng đi lung tung đấy."

Dụ Thần gật đầu hẳn hai cái.Sau khi Phó Chi Dữ rời đi, Dụ Thần vỗ vỗ trán mình.

Thực ra cậu biết mình vẫn chưa đến mức say ngoắc cần câu, nhưng hình như cậu đang ở mức không tỉnh táo lắm?

Cậu hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.

Sau đó Dụ Thần tiếp tục chỉnh máy.

Chụp một tấm, chỉnh một chút rồi lại chụp thêm tấm nữa.

Chụp được mấy tấm ảnh xong, Phó Chi Dữ cũng đi lên.

Trên tay anh cầm túi máy ảnh, tay kia còn cầm một bát kem.Dụ Thần nhận cái túi trước, lấy máy ảnh trong đó ra, bày ra ở bên cạnh.

Sau đó cậu ngẩng đầu, há miệng ra với Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ cười, cầm thìa xúc một miếng kem, đút cho cậu ăn.Bùm!Ở bầu trời không xa, bung nở bông pháo hoa đầu tiên."

Oa!"

Dụ Thần nuốt kem xuống, giơ máy ảnh lên, đứng dậy, chụp tách một cái.

Ngay sau bông pháo đầu tiên, cả bầu trời như được thắp sáng bởi hàng chục bông pháo hoa với đủ sắc màu.Mà Dụ Thần ở đằng này thì.Tách tách tách tách.Đổi cái khác.Tách tách tách tách.Lại đổi tư thế khác.Tách tách tách tách."

Anh ơi," Dụ Thần gọi người ngồi trên ghế: "Anh đứng ở kia đi, em chụp cho anh."

Phó Chi Dữ gật đầu, đặt bát kem xuống, đi đến chỗ Dụ Thần chỉ.

Dụ Thần lùi lại một bước, nhưng bước chân không vững, cứ lắc la lắc lư."

Em vẫn ổn chứ?"

Phó Chi Dữ lo lắng.Đầu Dụ Thần choáng váng nửa giây, cố gắng lấy lại tiêu cự: "Không sao, em không sao.

Anh đứng ngay ngắn nhá.

Phải cười lên đấy nhá."

Lúc này Phó Chi Dữ mới đứng hẳn hoi.Sau đó."

Oa, anh ơi anh đẹp trai quá xá luôn."

"Ánh sáng đẹp ơi là đẹp."

"Anh đẹp trai quá à."

"Chụp góc này mà anh vẫn đẹp trai thế cơ."

"Tấm này anh cười đẹp quá nè, đẹp quá đi mất thôi."

"Anh đẹp trai quá ò!

Cứu!!!"

"Bạn trai ai thế nhò, sao lại thả ra ngoài thế kia hử!"

"Ò!

Hóa ra là bạn trai mình!"

"Hê hê hê hê.".......Dụ Thần như chim sổ lồng.

Cuối cùng thành ra thay vì chụp pháo hoa, Dụ Thần quay sang chụp Phó Chi Dữ.

Cứ thay ba cái máy ảnh để chụp liên tục.

Đã thế còn lôi cả điện thoại ra để chụp.

Đổi hết cái này đến cái nọ để chụp.Chụp xong vòng đầu tiên, Dụ Thần lảo đảo đi về chỗ ghế ngồi.

Cậu cầm bát kem trên bàn lên, xúc một thìa, đưa cho Phó Chi Dữ.Dụ Thần: "Anh vất vả rồi.

Nào, ăn một miếng nào.

A~"Phó Chi Dữ mỉm cười, há miệng.

Tay Dụ Thần cầm không chắc, lúc đưa cho Phó Chi Dữ thì thìa kem cứ lượn trái lượn phải.

Nhưng Phó Chi Dữ cũng không giục, anh cũng phối hợp với Dụ thần.

Cuối cùng, lúc Dụ Thần đút được kem cho anh thì bị lem một chút ra khóe môi.Dụ Thần đặt kem xuống, ngó trái ngó phải.Không có giấy.May quá đi.Cậu ôm lấy vai Phó Chi Dữ, tiến lại, chuẩn bị liếm kem ở trên khóe môi anh.

Nhưng trùng hợp là Phó Chi Dữ cũng liếm.Đầu lưỡi chạm vào nhau.

Dường như Dụ Thần nếm được thứ còn ngon hơn cả kem.

Thế là cậu nhất quyết không tha, lập tức vây lấy Phó Chi Dữ, đưa lưỡi vào.Ngọt quá đi mất thôi.

Ngọt quá ngọt quá ngọt quá."

Anh ngọt quá."

Dụ Thần vừa "ăn" vừa nói."

Anh ơi anh ngọt quá."

"Sao bạn trai lại ngọt thế nhỉ."

"Ưm..."

Phó Chi Dữ không cho cậu cơ hội nói tiếp nữa.

Dụ Thần bị hôn xong, đã say lại càng say hơn, đầu óc quay cuồng trong mơ hồ.

Dường như có một sợi dây của sự tỉnh táo, cứ cố gắng níu kéo lấy cậu.

Mãi một lúc lâu sau, cậu mới nhớ: Mình lên đây để chụp ảnh.Nghĩ vậy, Dụ Thần đẩy Phó Chi Dữ ra.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy mắt anh, Dụ Thần lại lập tức quên mất mình đến đây làm gì rồi."

Phó Chi Dữ."

Dụ Thần gọi.Phó Chi Dữ chớp mắt: "Anh đây."

Dụ Thần: "Anh có thích em không?"

Toàn thân Phó Chi Dữ cứng ngắc một lúc rồi anh mới gật đầu: "Thích."

Nghe thấy câu trả lời này, Dụ Thần cười: "Tốt quá rồi."

Giây tiếp theo, cậu túm lấy cổ áo anh: "Anh cũng hỏi em đi."

Yết hầu Phó Chi Dữ chuyển động.

Anh nhìn vào mắt Dụ Thần, mãi một lúc sau mới hỏi: "Em có thích anh không?"

Bùm!Một bông pháo hoa khổng lồ nổ trên trời đêm.Tầm mắt Dụ Thần lập tức bị bông pháo hoa thu hút.

Cậu đẩy Phó Chi Dữ ra, cầm máy ảnh lên, chụp liên hồi màn trời đêm.

Khi Phó Chi Dữ không còn trong tầm mắt, cuối cùng Dụ Thần cũng chìm đắm vào pháo hoa trong đêm.

Cậu cứ lắc la lắc lư, đứng chỗ này chụp ảnh, chạy chỗ kia chụp ảnh.

Mà Phó Chi Dữ ở sau lưng cậu thì nghiêm túc ngồi trên ghế, chậm rãi thở dài, nhìn cậu chạy tới chạy lui.

Sau đó, anh nâng bình rượu mình cầm theo lên, uống cạn.Dụ Thần chụp chán chê rồi, pháo hoa cũng không còn nhiều hình dạng mới mẻ nữa.

Cậu tắt máy ảnh, quay về.

Nhưng đến trước mặt Phó Chi Dữ, Dụ Thần nhìn cái ghế dài mà anh đang ngồi.

Nào là Phó Chi Dữ, điện thoại, máy ảnh, máy ảnh, áo khoác.

Không còn chỗ cho cậu ngồi nữa rồi.

Dụ Thần ngẫm nghĩ một hồi, thế là ngồi thẳng vào lòng Phó Chi Dữ.

Ngồi xong còn thấy không hài lòng, còn cọ cọ, rúc sát hơn nữa vào người anh."

Hình như em hơi váng đầu."

Dụ Thần giơ điện thoại lên, nói.Phó Chi Dữ ôm lấy cậu, không để cậu ngã xuống: "Em uống nhiều rượu quá đấy."

Dụ Thần đồng ý, gật đầu: "Chắc là thế rồi."

Nói vậy, cậu đột nhiên bấm mở ứng dụng chụp ảnh: "Anh ơi, mình chụp với nhau một tấm đi."

Phó Chi Dữ rất hợp tác.

Thấy anh hình như vừa mới nhìn ống kính là Dụ Thần đã bấm nút chụp luôn.

Bảo chụp một tấm thì chụp đúng một tấm.

Sau khi thoát ra khỏi ứng dụng, Dụ Thần bấm mở xem ảnh, cười cực kì hài lòng."

Có được đăng lên vòng bạn bè không anh?"

Dụ Thần quay sang hỏi Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ gật đầu: "Được."

Dụ Thần ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi: "Có được nói trên vòng bạn bè anh là bạn trai em không?"

Phó Chi Dữ cười, mắt cong như vầng trăng: "Được."

Dụ Thần lại ngẫm nghĩ: "Thế thì anh cũng đăng lên vòng bạn bè có được không?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ, nghe em."

Dụ Thần vui vẻ bấm mở vòng bạn bè, chọn tám bức ảnh vừa chụp Phó Chi Dữ, sau đó để ảnh chụp chung với anh ở giữa."

Viết gì bây giờ nhỉ?"

Dụ Thần nghĩ một hồi, sau đó dựa vào vai Phó Chi Dữ.

Rồi cậu đọc từng chữ một ngay trước mặt anh: "Giới thiệu với mọi người, bé bự đáng yêu nhà tôi."

Dụ Thần viết xong thì cười tít cả mắt: "Em có được gọi anh là bé bự đáng yêu không?"

Phó Chi Dữ nhìn vào hai chữ "nhà tôi", gật đầu: "Được."

Dụ Thần lập tức bấm đăng, lầm bầm: "Em còn đang nghĩ nếu mà anh thấy không được, em sẽ đổi 'bé bự đáng yêu' thành 'ông xã'."

Phó Chi Dữ đơ người.Có thuốc hối hận không?Dụ Thần vẫn còn nói: "Giới thiệu với mọi người, ông xã nhà tôi," Dụ Thần cảm thấy sai sai: "Ông xã của tôi, ông xã nhà tôi, anh thấy cái nào được hơn?

Cái nào...Ưm."

Phó Chi Dữ chặn lời cậu lại.Một lúc lâu sau, Dụ Thần mơ màng tách ra khỏi Phó Chi Dữ.

Cậu nhíu mày nhìn anh: "Anh lén ăn kem."

Phó Chi Dữ cười: "Em ăn không?"

Dụ Thần lắc đầu: "Bây giờ không ăn đâu.

Phải làm chuyện quan trọng trước đã."

Dụ Thần hếch cằm lên, chìa tay ra: "Anh nộp điện thoại ra đây!"

Phó Chi Dữ lấy điện thoại ra, đặt vào tay Dụ Thần.Dụ Thần cầm điện thoại, lắc lắc mấy cái rồi mới mở lên, nhập số
"0830".Dụ Thần: "Em có giỏi không?

Em nhớ đấy nhá."

Phó Chi Dữ xoa đầu Dụ Thần, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng vô bờ: "Giỏi lắm."

Dụ Thần nhập mật khẩu xong, chỉ vào màn hình, thốt lên: "Ơ!

Em này!"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Là em đấy."

Dụ Thần hoài nghi: "Ảnh này chụp lúc nào thế ạ?"

Phó Chi Dữ: "Chụp từ trước rồi."

Dụ Thần gật gù.

Bây giờ hình như đầu cậu không đủ khả năng để xử lí thông tin này, vì thế cậu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, trả lại điện thoại cho Phó Chi Dữ: "Anh tự đăng đi."

Phó Chi Dữ đồng ý ngay.

Anh mở Wechat, bấm vào vòng bạn bè.

Nhưng anh không đăng ảnh của mình mà chỉ chọn tấm hình hai người chụp chung.

Một tấm là ảnh chụp tối nay, một tấm là ảnh chụp lúc đi xem phim.

Lúc viết tiêu đề cho ảnh, Dụ Thần thò đầu qua, mặt viết rõ chữ "tò mò" to đùng.Phó Chi Dữ tủm tỉm nhìn Dụ Thần một lát rồi mới gõ chữ."

Bạn trai nhỏ của tôi."

Vừa mới gõ xong, Phó Chi Dữ đã nghe thấy Dụ Thần kêu đầy thất vọng: "À~~~"Phó Chi Dữ: "Em không thích à?"

Dụ Thần chép chép miệng, cầm lấy ngón trỏ của Phó Chi Dữ, lấy đầu ngón tay anh, bấm vào bàn phím.Xóa chữ "bạn trai" đi, rồi thay vào đó là "cục cưng"."

Cục cưng nhỏ của tôi."

"Hi hi," Dụ Thần vẫn cầm tay Phó Chi Dữ, không buông: "Anh gọi em là cục cưng bao nhiêu lần rồi, đừng tưởng em không biết nhá."

Phó Chi Dữ cười, mắt anh cong như vầng trăng.

Anh dịu dàng nói: "Bị em phát hiện mất rồi."

Dụ Thần: "Em giỏi lắm đấy nhá."

Phó Chi Dữ gật đầu, nhẹ giọng: "Đúng rồi, em giỏi lắm luôn."

Dụ Thần nhìn vào mắt Phó Chi Dữ: "Thế thì anh gọi em một tiếng xem nào."

Yết hầu Phó Chi Dữ chuyển động, rồi anh mới nói: "Cục cưng ơi."

Dụ Thần nghe thấy anh gọi, lập tức cười tít mắt: "Anh gọi thêm cả tên em vào nữa đi."

Phó Chi Dữ đặt tay sau gáy cậu, nhẹ nhàng gọi: "Cục cưng Thần Thần ơi."

Dụ Thần nhào vào lòng Phó Chi Dữ: "Phó Chi Dữ, giọng anh hay quá đi mất thôi, làm em cứng rồi."

Phó Chi Dữ đơ người: "Gì cơ?"

Dụ Thần cúi đầu cười: "Ha ha ha, em xin lỗi, không được làm trò dâm đãng đâu."

Dụ Thần cười xong thì ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của anh.

Cậu vẫn nhớ là Phó Chi Dữ chưa đăng lên vòng bạn bè, cúi đầu cầm điện thoại của anh.Dụ Thần: "Anh viết xong chưa hử?"

Phó Chi Dữ đưa cho Dụ Thần xem: "Em kiểm tra đi."

Dụ Thần lấy hết sức gật đầu thật mạnh: "Duyệt!"

Phó Chi Dữ cười: "Ừ."

Dụ Thần: "Để em bấm nút đăng."

Phó Chi Dữ: "Được."

Nhìn Dụ Thần có vẻ như đang cực kì vui, như thể Phó Chi Dữ đã làm một việc hết sức phi thường vậy.

Chân Dụ Thần đung đưa, cậu nắm ngón tay trỏ của Phó Chi Dữ, đưa mặt lại gần, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay anh.

Hôn xong, Dụ Thần cầm ngón tay trỏ này, bấm vào nút "Đăng" trên màn hình.Dụ Thần: "Xong rồi!"

Đăng lên vòng bạn bè xong, Dụ Thần hết sức hài lòng, cất điện thoại mình và Phó Chi Dữ đi.

Sau đó cậu vui vẻ nhìn vào mắt Phó Chi Dữ, nói: "Ăn kem được rồi."

Nói xong, cậu tiến sát lại gần tai Phó Chi Dữ, thì thầm: "Ăn xong rồi mình về mất kiểm soát anh nhé."

"Được không, ông xã?"

Người bị chọc ghẹo đến mức thần kinh như pháo nổ, đầu óc quay cuồng, giọng nói trầm hẳn đi.Phó Chi Dữ: "Được."
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 36: Em cảm nhận được rồi


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Lúc Phó Chi Dữ bế Dụ Thần xuống, Dụ Thần đã ngủ say tít rồi.

Đêm hội pháo hoa cũng đã kết thúc, bầu trời chỉ còn lại những vì sao sáng lấp lánh, thêm cả những ánh đèn bên bờ biển khiến cho cả không gian tràn ngập sự ấm áp dịu dàng."

Biết ngay là anh ấy sẽ ngủ mà."

Nhụy Nhụy thấy Phó Chi Dữ đi đến, cười.Có lẽ do không còn tay để thu dọn đồ đạc, lúc này, trên người Phó Chi Dữ treo ba cái máy ảnh, một cái ba lô và cả một Dụ Thần đang trùm áo khoác.

Lâm Chấn và Nhụy Nhụy vội chạy ra giúp, lấy áo ở trên người Dụ Thần xuống."

Giúp tôi cho máy ảnh vào trong ba lô với," Phó Chi Dữ ôm Dụ Thần, ngồi xuống: "cảm ơn."

Lâm Chấn đang định làm thì Nhụy Nhụy kéo tay anh ra: "Để em làm.

Mấy cái này sắp xếp không cẩn thận, lúc Dụ Thần tỉnh lại mà thấy thì kiểu gì cũng giận cho xem."

Phó Chi Dữ nghe thế, hỏi: "Em ấy biết giận sao?"

Nhụy Nhụy cười: "Là người thì ai cũng biết giận mà."

Phó Chi Dữ nhìn gương mặt say ngủ của Dụ Thần: "Anh chưa thấy em ấy tức giận bao giờ."

Nhụy Nhụy thở dài: "Thế là bình thường ấy, trước mặt anh thì anh ấy dịu dàng lắm, bạn trai cái là khác hẳn."

Phó Chi Dữ hoài nghi: "Khi nào thì em ấy sẽ giận?"

Nhụy Nhụy chỉ vào mấy cái máy ảnh: "Nếu mà anh làm rơi mấy cái này thì chắc là chọc tức anh ấy đấy."

Phó Chi Dữ: "Không dám."

Lâm Chấn ngồi ở bên cạnh phát biểu: "Thực ra Dụ Thần ít khi tức giận lắm, cậu ấy rất biết ăn nói.

Nhưng có lẽ do hai anh em nhà họ vô tâm vô tư thôi."

Nhụy Nhụy: "Ủa em nào có vô tâm vô tư đâu, nếu có thì cũng chỉ có Dụ Thần thôi."

Lâm Chấn cười: "Đôi khi cậu ấy vô tâm vô tư thật."

Nhụy Nhụy: "Trừ quan hệ bạn bè bình thường, ví dụ như Lâm Chấn chẳng hạn, thì những mối quan hệ khác của anh ấy thì hôm nay Dụ Thần khoác vai xưng anh gọi em, mấy hôm sau mà không liên lạc lại, kiểu gì anh ấy cũng quên luôn anh là ai."

Lâm Chấn cười, tiếp lời: "Dụ Thần kết bạn đúng là tùy tiện thật." anh nhún vai: "Dù sao cậu ấy cũng không thiếu.

Anh xem, cậu ấy đẹp trai, tốt tính, rất nhiều người muốn làm quen."

Nhụy Nhụy cười: "Cũng có nhiều anh đẹp trai theo đuổi lắm."

Lâm Chấn nhìn vẻ mặt mê trai của Nhụy Nhụy: "Hai người họ được chiều từ bé, chưa từng chịu khổ hay phải lo nghĩ bao giờ.

Căn bản là chẳng có gì làm phiền được họ."

Lâm Chấn cười: "Cơ mà không ai động vào nhưng tính xấu thì nhiều lắm."

Nhụy Nhụy: "Em làm gì có tính xấu!"

Phó Chi Dữ nhìn hai người họ, cười."

Cậu ấy chụp đã nghiền chưa?"

Lâm Chấn lại hỏi.Phó Chi Dữ gật đầu: "Chắc là đã rồi, em ấy chụp lâu lắm."

"Thế là được rồi," Lâm Chấn chợt hoài nghi: "Nhưng mà sao cậu ấy lại ngủ thế?"

Phó Chi Dữ bất lực: "Nhân lúc tôi không để ý, em ấy uống sạch chỗ rượu tôi đem lên."

Nhụy Nhụy: "......"

Lâm Chấn: "......"

Nhụy Nhụy cười, kéo khóa ba lô lên: "Được rồi.

Anh đeo ba lô đi Lâm Chấn."

Lâm Chấn gật đầu, mới đưa tay ra thì bị Phó Chi Dữ cản lại: "Để tôi đeo cho."

Lâm Chấn: "Anh vẫn phải bế cậu ấy mà."

Phó Chi Dữ: "Không sao, em ấy nhẹ lắm."

Lâm Chấn và Nhụy Nhụy trao đổi ánh mắt, lập tức hiểu ý Phó Chi Dữ.

Dụ Thần không cho ai đụng vào ba lô của mình, có lẽ Phó Chi Dữ sợ Dụ Thần dậy mà thấy thì không vui.

Xe đã đợi ở bên dưới, họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, lên xe về khách sạn.

Dụ Thần một khi đã ngủ thì ngủ rất sâu, không bị tiếng ồn bên ngoài làm ảnh hưởng, giống hệt như lần trước vậy.

Dụ Thần ngoan ngoãn gối đầu lên đùi Phó Chi Dữ, ngủ ngon lành.

Nhưng lần này hơi khác, Dụ Thần không sờ Phó Chi Dữ.

Ngồi trên xe bao lâu thì Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần bấy lâu.

Đèn đường bên ngoài chiếu rọi vào xe, lúc tối lúc sáng.

Da Dụ Thần mịn màng trắng trẻo, lúc này đây làn da cậu như thể đang phát sáng.

Ngón cái Phó Chi Dữ nhẹ nhàng vuốt ve từ gò má cậu, dừng lại ở cằm rồi xoa mấy cái.

Lúc xe dừng đèn đỏ, Phó Chi Dữ đột nhiên cầm tay Dụ Thần lên.

Anh còn túm lấy mép áo của mình.

Tay Dụ Thần hơi cong lên.

Phó Chi Dữ nhìn tay Dụ Thần một hồi rồi mới quyết định, chầm chậm cho tay Dụ Thần vào trong áo mình.

Khoảnh khắc ngón tay Dụ Thần chạm vào áo anh, đèn chuyển sang màu xanh, xe chuyển động.

Phó Chi Dữ nhẹ nhàng thở ra.

Thôi thì vẫn lấy tay Dụ Thần ra, nắm chặt lấy tay cậu.Chẳng mấy chốc xe chở mọi người về đến khách sạn.

Bây giờ mới khoảng mười giờ tối, đèn đóm ở khách sạn sáng trưng.

Vì thế sau khi xuống xe, Nhụy Nhụy đi đến, lấy tay áo khoác khoác trên người Dụ Thần che mắt cậu.

Nhân viên lễ tân định mở lời chào mừng thì Phó Chi Dữ liếc mắt ra hiệu không phải chào.

Mấy người yên lặng lên tầng, đưa Phó Chi Dữ lên tận cửa phòng, giúp anh mở cửa."

Cảm ơn."

Phó Chi Dữ vào phòng rồi nói với Lâm Chấn và Nhụy Nhụy.Lâm Chấn cười, thì thầm: "Không cần khách sáo, người nhà cả mà."

Nhụy Nhụy gật đầu: "Anh nghỉ ngơi sớm nhé."

Phó Chi Dữ: "Ừ, hai người cũng nghỉ sớm nhé."

Lần này Dụ Thần ngủ say thật, Phó Chi Dữ bế cậu lên giường rồi mà cậu vẫn chẳng phản ứng gì.

Sau khi đặt Dụ Thần nằm xuống, Phó Chi Dữ kéo chăn lên, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu rồi đi đun nước.

Sau khi làm xong xuôi, Phó Chi Dữ kéo ghế, ngồi bên cạnh giường Dụ Thần.Anh không làm gì hết, chỉ nhìn Dụ Thần mà thôi.Dụ Thần không thích bật đèn lúc ngủ, vì thế Phó Chi Dữ không bật đèn.

Trong ánh sáng tối mờ ấy, dường như vẻ đẹp của Dụ Thần đã chuyển sang một tầng khác.

Ngắm cậu một lát, Phó Chi Dữ lấy điện thoại ra, mở máy ảnh.

Anh vừa đưa điện thoại ra định bấm chụp, nhưng ngẫm nghĩ một lát, lại khóa màn hình điện thoại.Anh nghĩ, liệu Dụ Thần có không vui khi biết anh chụp trộm không.Bình đun nước siêu tốc kêu "tách" một cái báo nước đã sôi.

Phó Chi Dữ đang định đứng lên thì điện thoại trong túi áo anh đổ chuông.

Đột nhiên có tiếng chuông reo, người nằm trên giường lập tức cựa mình, Phó Chi Dữ vội vã lấy điện thoại ra tắt tiếng, nhẹ nhàng vỗ về.

Mắt Dụ Thần hơi chuyển động một chút nhưng có lẽ là được Phó Chi Dữ an ủi nên cũng không động nữa.

Đến khi Dụ Thần ngủ tiếp, Phó Chi Dữ mới đứng dậy, đi ra ban công, nhận điện thoại."

Ba."

Ba Phó Chi Dữ ở đầu bên kia trả lời: "Ừ, ba vừa thấy ảnh ở trên vòng bạn bè của con.

Là thật à?"

Phó Chi Dữ cúi đầu, bật cười: "Thật ạ."

"Ha ha," Ông cười sảng khoái: "Chúc mừng con trai nhé."

Phó Chi Dữ: "Cảm ơn ba."

Giọng ba Phó Chi Dữ mang mang theo sự yên tâm vui vẻ khó che giấu: "Cuối cùng con cũng theo đuổi được người ta rồi.

Ba vừa thấy còn không dám tin, bấm vào rồi phóng to mấy lần liền.

Sao con không nói với ba tiếng nào thế hả?"

Phó Chi Dữ: "Con muốn ổn định vững vàng một chút rồi hẵng nói với ba."

Ba Phó: "Là sao?

Vẫn còn chưa ổn à?"

Giọng Phó Chi Dữ hơi trầm xuống: "Con không biết nữa."

Ba Phó thở dài: "Mấy năm nay ấy mà, hầy.

Hôm qua ba còn thảo luận với ông Trần, định tổ chức sự kiện, mời hết các cậu con cháu trong thành phố A đến tham dự, xem xem có dụ được Dụ Thần đến không."

Phó Chi Dữ: "Khiến ba phải phiền lòng rồi."

Ba Phó: "Ba phiền lòng đấy mà.

Bao nhiêu năm về trước, con đã nói với ba là con thích người ta rồi.

Ba cứ tưởng là con thẳng thắn thế chắc chẳng mấy chốc đã dắt người ta về nhà."

Ông cười: "Ba đợi hết năm này đến năm khác, đợi mòn đợi mỏi."

Phó Chi Dữ cũng cười: "Đâu đến mức năm nào ba cũng phải nói mát con đâu."

Ba Phó: "Ha ha ha ha con còn biết ba nói mát cơ à.

Nhưng cũng phải nói, các con bên nhau được bao lâu rồi?"

Phó Chi Dữ: "Chưa được lâu ạ, mới mấy ngày thôi."

Ba Phó: "Phải đối xử với con nhà người ta thật tốt vào đấy.

Ba nghe nói là môi trường sống của thằng bé tốt lắm, ba mẹ nhà đó cực kì yêu thương hai đứa con của họ.

Tính con cứ hung bạo thế, rồi thì hờ hững lạnh nhạt với người khác, đừng để Dụ Thần thấy con tẻ nhạt vô vị, không thèm con nữa nhé."

Phó Chi Dữ: "Con biết rồi ạ.

Con sẽ cố gắng."

Ba Phó cười: "Thế thì nói như nào nhỉ?

Khi nào con dẫn thằng bé về nhà?"

Phó Chi Dữ: "Đợi khi nào ổn định đã ạ."

Ba Phó: "À, ừ ừ."

Phó Chi Dữ có thể nghe thấy được sự vui vẻ trong giọng nói của ba mình, tâm trạng giống hệt như vào đêm Dụ Thần đồng ý làm bạn trai của anh.

Đã bao nhiêu năm như vậy rồi, niềm vui ấy vẫn vẹn nguyên.Nhưng so với ba mình, chắc chắn là Phó Chi Dữ vui hơn một chút.

Hơn khoảng một trăm lần.Dụ Thần vẫn đang ngủ, vì thế sau khi cúp điện thoại, Phó Chi Dữ quay lại vào trong.

Dụ Thần vẫn giữ nguyên tư thế nằm như lúc anh đi ra.

Phó Chi Dữ sắp xếp các thứ ở bên giường một lúc, thử độ ấm của nước, hôn lên trán Dụ Thần rồi mới vào tắm.Không ngờ, lúc anh ra khỏi phòng tắm, Dụ Thần vẫn nằm nguyên tư thế đó.

Rõ ràng không phải là chuyện thần kì gì cả, nhưng Phó Chi Dữ cứ cảm thấy sao mà Dụ Thần đáng yêu thế.Đã hơn mười một giờ, hôm qua ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm, cộng thêm chiều nay lăn lộn lâu như thế nữa, Phó Chi Dữ cũng dần dần cảm thấy mi mắt trĩu nặng.

Anh lên giường, nằm sát lại gần Dụ Thần, nắm chặt lấy bàn tay Dụ Thần đang để lên bụng.

Dụ Thần ngủ rất lâu.

Khi cậu tỉnh lại, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, nhìn bên ngoài cũng có vẻ như đã đêm muộn rồi.

Điện thoại trên đầu giường, bên cạnh còn để một cốc nước.

Dụ Thần cứ nằm như vậy một lúc lâu rồi mới lề mề cử động.

Lúc động đậy cậu cảm thấy trên tay mình có thứ gì đó.

Cậu bóp bóp một chút mới biết đó là tay của Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ thở đều, ngủ say yên bình bên cạnh Dụ Thần.

Mắt Dụ Thần lập tức tràn ngập sự dịu dàng.

Cậu cười tít cả mắt, chầm chậm nhích sang, hôn lên áo ngủ của anh.

Cậu uống một ngụm nước, lấy điện thoại.

Lúc này Dụ Thần phát hiện bây giờ mới bốn giờ sáng.

Sau đó cậu bắt đầu nghĩ, đã xảy ra chuyện gì trước khi mình ngủ nhỉ?

Cậu nhớ là mình chụp nhiều ảnh của Phó Chi Dữ lắm, cũng chụp bao nhiêu là ảnh pháo hoa nữa, còn đăng cả ảnh Phó Chi Dữ lên vòng bạn bè.Sau đó...Thì sao?Quên rồi.Nghĩ thế, Dụ Thần mở vòng bạn bè ra.

Lúc lướt đến bài đăng tối qua, hàng lông mày của Dụ Thần lập tức nhíu lại.Cái này...Trong tám tấm chụp Phó Chi Dữ thì có bốn tấm căn sai góc, hai tấm chưa lấy nét, hai tấm thì chụp đổ nghiêng đổ ngửa, có duy nhất một tấm nhìn ổn là tấm hai người chụp chung với nhau.Dụ Thần vỗ trán.

May mà Phó Chi Dữ đẹp trai, người bình thường mà chụp thế này thì xấu điên lên được ấy.

Cậu bấm mở thư viện ảnh của mình ra.

Quả nhiên, ảnh chụp loạn cào cào cả lên.

Cái quần què gì đây?Cậu càng nhíu chặt mày hơn.

Thậm chí Dụ Thần cảm thấy có khi nào ảnh trong máy ảnh cũng tệ lắm không.

Nghĩ vậy, Dụ Thần lập tức muốn xuống giường.

Cậu nhẹ nhàng thả tay Phó Chi Dữ ra, tay kia thì nhấc chăn lên.

Nhưng tay hai người vừa mới tách ra, người bên cạnh đã động đậy, sau đó tay cậu lại bị nắm chặt tiếp."

Anh dậy rồi à?"

Dụ Thần thầm thì.Phó Chi Dữ mở mắt ra: "Em đi đâu thế?"

Dụ Thần ậm ờ rồi đột nhiên lấy chăn đắp lại lên người.

Thôi kệ đi, bây giờ cũng chẳng chụp bù lại được, thà ngủ luôn cho rồi."

Em định lấy máy ảnh cơ," Dụ Thần nhích sát vào người Phó Chi Dữ: "nhưng thôi, để mai rồi xem."

Phó Chi Dữ xoa đầu cậu, cũng "Ừ" một tiếng."

Anh ơi," Dụ Thần chợt nói: "Em có thể xóa bài đăng ở trên vòng bạn bè không?"

Phó Chi Dữ vừa nhắm mắt lại lập tức tỉnh táo: "Tại sao?"

Dụ Thần có chút phiền lòng.

Cậu xoay người, gác chân lên chân Phó Chi Dữ, ôm lấy anh: "Em chụp xấu quá, chẳng thể hiện được trọn vẹn vẻ đẹp trai của anh.

Em muốn chụp lại rồi đăng lần nữa.Phó Chi Dữ thở phào: "Không sao."

Dụ Thần bĩu môi: "Vậy thôi."

Lại được một lúc sau, Dụ Thần lại hỏi: "Thế buổi tối có phải em đồng ý làm gì với anh không?"

Phó Chi Dữ ngây người một chút.

Hình như anh còn nuốt một ngụm nước bọt: "Hình như là có."

Dụ Thần mở to mắt, hỏi: "Gì thế ạ?

Em quên mất rồi."

Lúc Dụ Thần nói, hơi thở của cậu phả vào tai Phó Chi Dữ.

Dường như giọng nói của cậu vọng đến từ một nơi rất xa."

Về mất kiểm soát."

"Về mất kiểm soát."......"

Phó Chi Dữ," Dụ Thần đột nhiên gọi, còn cọ cọ chân mình vào chân anh: "Em cảm nhận được rồi."
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 37: Ra tay rồi


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Dụ Thần ngủ lâu rồi nên bây giờ cực kì tỉnh táo.

Chắc là vì bị tỉnh giữa chừng nên nhìn Phó Chi Dữ cũng rất có tinh thần.

Sau câu nói "Em cảm nhận được rồi" của Dụ Thần, cả hai người đều bất động.

Có lẽ thứ này có thể lây nên Dụ Thần cảm thấy bé Thần Thần nhà mình cũng đang "biến đổi".Dụ Thần liếm môi, trong đầu lập tức nhảy ra một ý.

Nếu Phó Chi Dữ cứ để như thế mà không xử lí thì có phải là không ổn lắm không?

Dụ Thần định tiến sát vào người Phó Chi Dữ, nhưng chợt nghĩ đến một chuyện, cậu lập tức lùi lại."

Có phải là em chưa tắm không?"

Dụ Thần hỏi.Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần nhíu mày: "Sao chưa tắm mà em đã lại lên giường rồi?"

Phó Chi Dữ an ủi: "Không sao, em không bẩn đâu."

"Vấn đề không phải là bẩn hay không," Dụ Thần buồn bực: "Em đi tắm cái đã."

Phó Chi Dữ gật đầu: "Em đi đi."

Miệng thì bảo đi tắm nhưng Dụ Thần không đi ngay.

Cậu bất động nhìn vào mắt Phó Chi Dữ, cứ nhìn một hồi lâu rồi chợt phì cười."

Sao thế em?"

Phó Chi Dữ hỏi.Chân Dụ Thần lại ngọ nguậy.

Vì động tác của Dụ Thần mà Phó Chi Dữ khẽ "Hừ" một tiếng trầm thấp."

Anh ơi," Dụ Thần gọi: "tình hình bên anh có vẻ không ổn lắm ha."

Phó Chi Dữ nghiến răng, mãi mới dịu lại: "Anh không sao."

Dụ Thần lắc đầu: "Không, anh có sao."

Nói xong, Dụ Thần chui vào trong chăn.

Thực ra ngày đưa thẻ phòng khách sạn cho Phó Chi Dữ, Dụ Thần đã học hết cả rồi.

Cậu biết hết.

Nhưng cậu mới chui vào chăn chưa được hai giây đã bị Phó Chi Dữ lôi ra.Phó Chi Dữ nhíu mày: "Em làm gì thế?"

Tai Dụ Thần đỏ như tôm luộc, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều đang sôi sục."

Của anh to quá," Cậu nuốt nước bọt, hỏi: "có được không anh?"

Phó Chi Dữ ôm lấy vai cậu, giọng anh cực kì trầm: "Không cần đâu."

Dụ Thần nhíu mày.

Cậu nhìn anh bằng đôi mắt to tròn lấp lánh: "Anh không muốn à?"

Trong đầu Phó Chi Dữ nổ ầm một tiếng.Anh sắp phát điên rồi.Dụ Thần thấy Phó Chi Dữ mãi chẳng nói gì, liếm môi, ôm chầm lấy anh."

Em nhớ ra là em đồng ý làm gì với anh rồi."

Dụ Thần nói bên tai Phó Chi Dữ.Lúc nói, Dụ Thần dán sát vào người Phó Chi Dữ, đôi môi xinh đẹp mấp máy, không ngừng chạm vào tai anh.Dụ Thần tiếp tục nói: "Đằng sau của em hơi hơi đau, nên có lẽ lát nữa không làm được đâu.

Anh để em giúp anh nhé."

Phó Chi Dữ nhắm chặt mắt lại.

Anh không biết phải trả lời Dụ Thần thế nào nữa.

Rõ ràng người cần được giúp là Phó Chi Dữ, thế nhưng sao giọng Dụ Thần lại...khao khát đến thế.

Mà sau đó, Dụ Thần càng cọ chân quá đáng hơn.Phó Chi Dữ lập tức giữ chân cậu lại: "Em đừng động đậy."

Dụ Thần giữ lấy vai Phó Chi Dữ, nhìn vào mắt anh: "Em có phải là bé cưng của anh không?"

Phó Chi Dữ ngây người một chút rồi mới đáp: "Phải."

Giọng Dụ Thần mềm mại vô cùng: "Thế thì anh bỏ tay ra đi."

Phó Chi Dữ nghĩ một hồi rất lâu mới bỏ tay ra.Dụ Thần hắng giọng, cười: "Em phải nói trước đấy nhé, em, có lẽ là không làm tốt lắm đâu."

Tay Phó Chi Dữ siết chặt lấy quần áo Dụ Thần, cảm tính và lý trí của anh đang đánh nhau điên cuồng.

Một bên thì nói "muốn, muốn, muốn", một bên thì nói "không được, không được, không được".Hành động Dụ Thần nhanh hơn quyết định của Phó Chi Dữ nhiều.

Phó Chi Dữ chưa kịp đưa ra đáp án, Dụ Thần đã lại chui vào trong chăn một lần nữa.

Đương nhiên, Dụ Thần không cần Phó Chi Dữ đưa ra câu trả lời.

Cứ làm là được.Tất cả những gì xảy ra sau đó đều khiến người ta điên cuồng.Không chỉ Phó Chi Dữ cuồng, mà Dụ Thần cũng loạn.Hai người cuốn lấy nhau, Phó Chi Dữ ra tay rồi.......Một lần nữa, khi Dụ Thần được bế vào trong bồn tắm, cả người cậu mềm oặt, không còn chút sức lực nào.

Phó Chi Dữ gọi phục vụ phòng đến.

Khi tiếng sột soạt bên ngoài vọng vào, Dụ Thần ngâm nước đến tận cổ, không nhịn được cười trộm.Cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

Cậu tỉnh rượu rồi đấy.

Những câu nói khiêu gợi kia là do chính miệng cậu nói hả?

Dụ Thần ơi, mày lưu manh quá thể.Dụ Thần lại chìm xuống nước một chút nữa, cười càng hăng hơn.Thùng thùng thùng.Tiếng to thật đấy.Có lẽ vì chiều nay Dụ Thần bảo để cậu tự tắm nên đến khi cô dọn phòng ở ngoài đi rồi, Dụ Thần vẫn không thấy Phó Chi Dữ quay lại.

Cậu ngâm mình thêm một lúc nữa, sau khi thấy ổn rồi mới đứng dậy xả qua người.Lúc Dụ Thần bước ra ngoài, quả nhiên thấy Phó Chi Dữ mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế sô pha.

Rèm cửa chỉ kéo một nửa, cốc nước đặt trên bàn, Phó Chi Dữ ngẩng đầu đưa mắt nhìn đêm đen."

Phó Chi Dữ."

Dụ Thần gọi.Lúc này Phó Chi Dữ mới quay đầu lại: "Em xong rồi à?"

Dụ Thần gật đầu.Phó Chi Dữ cầm cốc nước trên bàn lên, đi về phía cậu: "Em uống nước này."

Dụ Thần cầm cốc, thử độ ấm của nước rồi mới uống.Phó Chi Dữ xoa đầu cậu: "Anh đi tắm nhé."

Dụ Thần uống nước xong, gật đầu: "Dạ."

Phó Chi Dữ đi tắm.

Dụ Thần nằm trên giường được một lát, không nhịn được, xuống giường lấy máy ảnh ra.

Cậu mở từng cái một, xem một loạt ảnh mình chụp tối qua.

Xem xong, Dụ Thần thầm thở phào.

Mặc dù không có cái nào đẹp xuất sắc, nhưng ít ra không đến mức xấu toang toác.

Trong một trăm tấm, ít ra cũng bới được vài tấm đẹp.Xem xong ảnh chụp pháo hoa, Dụ Thần bắt đầu lựa sang ảnh chụp Phó Chi Dữ.

Ảnh trong máy đẹp hơn ảnh trên điện thoại một chút, nhìn không bị tối quá.

Cũng may có ánh sáng từ pháo hoa rọi vào.

Cậu xem thêm mấy tấm, quyết định để hai hôm nữa sửa mấy tấm này, đăng weibo.

Phải cho mắt mọi người ăn no, thưởng thức vẻ đẹp của anh người yêu nhà mình!Phó Chi Dữ tắm rất nhanh.

Thấy anh đi ra, Dụ Thần cất máy ảnh lại vào túi.

Khi Phó Chi Dữ lại gần, Dụ Thần lập tức lật chăn ra, vỗ mấy cái lên giường: "Nào!"

Phó Chi Dữ cười, nằm lên.Thực ra quan hệ giữa hai người vẫn còn một chút xa cách, lúc gần gũi thân mật, lúc lạ lẫm không quen.

Dù sao thì thời gian quen nhau chưa được bao lâu, cũng không hiểu người kia lắm.

Chỉ vỏn vẹn trong mấy ngày thôi mà có thể gần gũi đến nhường này đã tốt lắm rồi.Sau khi Phó Chi Dữ nằm xuống, Dụ Thần cũng nằm theo.

Ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.

Phó Chi Dữ duỗi tay ra.

Dụ Thần lăn vào trong lòng anh.

Tựa như hai người ngầm hiểu ý nhau vậy.

Đến khi Dụ Thần nằm vào trong lòng Phó Chi Dữ, cậu không nhịn được bật cười."

Anh có ngủ nổi không thế?"

Dụ Thần hỏi.Phó Chi Dữ: "Anh không buồn ngủ."

Dụ Thần ngẫm nghĩ: "Thế mình nói chuyện tán phét nhá anh?"

Phó Chi Dữ: "Tán phét là gì?"

Dụ Thần cười: "Không có gì, chỉ là cách nói thôi."

Phó Chi Dữ nửa hiểu nửa không, gật đầu: "Em muốn nói về gì?"

Dụ Thần vuốt cằm.

Cậu có điều muốn hỏi thật."

Trước khi gặp em, anh có điều tra em không?"

Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không."

Dụ Thần hoài nghi: "Không á?

Thế sao anh biết nhiều điều về em thế?"

Phó Chi Dữ: "Đó là điều tra à?"

Dụ Thần: "Ủa không phải hả?"

Phó Chi Dữ: "Chỉ là tìm hiểu một chút thôi, không điều tra về em đâu."

Dụ Thần gật gù: "Ò ò ò, chả trách."

Cậu tựa sát hơn nữa vào Phó Chi Dữ, chọt chọt vào người anh: "Chả trách anh biết bao nhiêu là chuyện của em.

Nhưng mà điều cơ bản nhất là Nhụy Nhụy là ai thì lại chẳng biết."

Phó Chi Dữ: "Ừ, chỉ biết em có em gái thôi."

Dụ Thần lại hỏi: "Sao anh không điều tra em?"

Phó Chi Dữ ngây người: "Hỏi hay lắm."

Dụ Thần: "......"

Dụ Thần: "Ha ha ha ha ha ha."

Lâu lắm rồi không nghe thấy câu này.Phó Chi Dữ cũng cười, anh trả lời Dụ Thần: "Không dám điều tra."

Dụ Thần: "Tại sao?"

Phó Chi Dữ nghĩ một hồi mới đáp: "Như thế không được hay lắm."

Dụ Thần gật đầu: "Cũng đúng."

Cũng đúng cái gì mà cũng đúng!

Để cho Châu Minh Minh nghe thấy câu này thì kiểu gì cũng bị cười thối mũi cho xem.

Rất lâu về trước, Châu Minh Minh cũng hỏi Phó Chi Dữ câu này.

Khi ấy Phó Chi Dữ trả lời là "Không dám".

Nhưng Phó Chi Dữ bộc bạch trước mặt Châu Minh Minh thôi.

Phó Chi Dữ chỉ sợ điều tra được Dụ Thần có nửa kia.Mấy năm trước, mãi mới có đủ dũng khí để về trường tìm Dụ Thần, ấy thế mà anh nghe tin Dụ Thần và hoa khôi đến với nhau.

Tin tức này làm Phó Chi Dữ suy sụp mấy ngày liền, cơm nuốt không trôi, rượu uống thay nước.

Sợ Dụ Thần hỏi tiếp, Phó Chi Dữ chủ động đặt câu hỏi: "Tại sao em gái em không gọi em là 'anh'?"

Dụ Thần thở dài: "Con bé chưa bao giờ gọi em như thế.

Từ bé đã vậy rồi."

Phó Chi Dữ cười: "Quan hệ giữa hai người rất tốt."

Dụ Thần gật đầu: "Mặc dù cứ cãi nhau như chó với mèo, nhưng con bé hay nghĩ lắm.

Lo lắng cho em, cho ba mẹ, lo lắng cho Lâm Chấn."

Phó Chi Dữ gật đầu.Dụ Thần hỏi: "Anh thì sao?

Anh là con một à?"

Phó Chi Dữ: "Ừ, anh là con một."

Dụ Thần gật gù, nghe Phó Chi Dữ nói tiếp: "Lúc anh năm tuổi thì mẹ anh qua đời, ba anh không tái hôn, cứ ở vậy cho đến bây giờ."

Dụ Thần ngây người, đột nhiên ôm chặt lấy Phó Chi Dữ: "Em không biết."

Phó Chi Dữ: "Không sao."

Dụ Thần thực sự thích mê khoảnh khắc như thế này.

Dường như hai người muốn nói chuyện gì cũng được, nói chuyện gì cũng hợp.

Mặc dù Phó Chi Dữ không nói nhiều, nhưng vào lúc quan trọng thì anh sẽ đáp lời một hai câu, như mở rộng câu chuyện vậy.

Dụ Thần càng nói càng say mê.

Phó Chi Dữ cũng càng nghe càng mê đắm.Dụ Thần kể chuyện lúc bé, Phó Chi Dữ nghiêm túc nằm nghe.

Kể chuyện Lâm Chấn theo đuổi Nhụy Nhụy, Phó Chi Dữ nghiêm túc nằm nghe.

Kể những chuyện thú vị khi cậu đi chụp ảnh, Phó Chi Dữ nghiêm túc nằm nghe.Nhìn vẻ mặt Phó Chi Dữ, tựa như Dụ Thần nói cái gì cũng hết sức thú vị.

Khi Dụ Thần kể đến chuyện cậu không thích ăn hành tây, sau khi kết hôn, Nhụy Nhụy gửi cho cậu cả một thùng hành tây, Phó Chi Dữ chợt nói: "Đợi đã."

Dụ Thần "Ừ" một tiếng rồi ngưng câu chuyện lại.

Cậu thấy Phó Chi Dữ lấy điện thoại, mở khóa màn hình ra."

Ơ," Dụ Thần nhích lại gần: "màn hình của anh là em nè."

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ, là em."

Dụ Thần: "Ảnh chụp lúc nào thế ạ?"

Phó Chi Dữ bật cười.Dụ Thần hoài nghi: "Anh cười gì thế?"

Phó Chi Dữ bấm vào ghi chú: "Hôm qua em cũng hỏi anh mấy câu này."

Dụ Thần: "Thật ạ?"

Phó Chi Dữ càng cười dữ hơn.

Cười không thì thôi, đã thế lại còn lật người, hôn Dụ Thần tới tấp.

Hôn đã rồi, anh nhẹ nhàng mân mê gáy Dụ Thần, cọ mũi vào cổ cậu: "Cục cưng ơi, em đáng yêu quá đi mất."

Dụ Thần bị đè, bị hôn, bị gọi là "cục cưng", toàn thân chết chìm trong hũ mật, không ngóc đầu lên nổi.

Bắt đầu cười ngu.Phó Chi Dữ nằm lại về chỗ, trả lời câu hỏi trước khi hôn: "Là ảnh cũ rồi, anh lưu ở trên weibo của em."

Dụ Thần tròn môi: "Ò."

Phó Chi Dữ cầm điện thoại lên, mở khóa, bấm vào mục ghi chú.

Dụ Thần tò mò ngó sang, đột nhiên đọc được hàng chữ trên màn hình.

Cậu đọc được tên mình, tiêu đề ghi "Thần Thần thích".

Bên dưới là cả một danh sách dài dằng dặc những gì Dụ Thần thích.

Dụ Thần còn không nhớ là mình nói với anh những cái này từ bao giờ.Mà Phó Chi Dữ lúc này đây, đang gõ chữ "hành tây" vào hàng cuối cùng của cột "Thần Thần không thích".Một làn sóng ấm áp dâng lên, nhấn chìm Dụ Thần.

Cậu vừa kinh ngạc, vừa tò mò, hỏi Phó Chi Dữ: "Sao anh lại biết nhiều thế?"

Phó Chi Dữ: "Anh theo dõi weibo của em, trên đó có ghi."

Dụ Thần liếm môi.

Đúng là thi thoảng cậu hay đăng mấy bài xả hận lên weibo.

Nhưng đa số là cậu đăng ảnh trên weibo thôi.

Dụ Thần đột nhiên thấy cảm động muốn chết đi được, cậu ôm chặt lấy Phó Chi Dữ: "Anh ơi, anh tốt quá trời quá đất."

Còn tận tâm đến thế nữa.Phó Chi Dữ gõ xong thì cất điện thoại đi: "Mỗi thế cũng gọi là tốt à?"

Dụ Thần: "Tốt cực kì luôn ý."

Phó Chi Dữ: "Có phải chúng mình cũng từng nói như này rồi không nhỉ?"

Dụ Thần: "Đúng rồi anh."

Hai người nhìn nhau, bật cười.

Cười xong, Dụ Thần lại vùi vào trong lòng Phó Chi Dữ.

Bây giờ cậu có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang trong lòng, hết sức vi diệu."

Em muốn ăn kẹo."

Dụ Thần thốt lên mong muốn trong lòng.Phó Chi Dữ hết sức bình thản trả lời: "Anh có."

Dụ Thần: "Có á?"

Phó Chi Dữ: "Có."

Dứt lời, Dụ Thần đã thấy anh xuống giường, sau đó lật tìm cạnh đó.

Một lát sau, Phó Chi Dữ về giường, đặt lại tay lên cổ Dụ Thần."

Kẹo đây."

Phó Chi Dữ đưa cho cậu một cây kẹo dưa hấu.Dụ Thần sắp phát điên rồi.Rõ ràng là hôm qua cậu ăn kẹo dưa hấu rồi mà.Phó Chi Dữ, rốt cuộc anh giấu bao nhiêu kẹo thế hả!Ngọt quá đi mất!
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 38: Đã là người lớn cả rồi


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Vì lí do công việc, cộng thêm chuyến đi lần này không lên kế hoạch từ trước nên Nhụy Nhụy không sắp xếp lịch trình quá dày đặc.

Dù sao cũng chỉ đi hai ngày nên chuyến đi đặt mục tiêu chính là thư giãn thoải mái.

Thời gian còn nhiều, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội thăm thú.Ngày thứ hai, mọi người ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy, ăn cơm trưa, buổi chiều ra biển ngắm cảnh ngắm cá.

Thời tiết hôm nay rất đẹp.

Biển xanh trong vắt, thi thoảng còn thấy đàn cá bơi lội ở dưới nước nữa.Gió biển thổi bên tai.

Nhụy Nhụy uống nước trái cây, nhìn nhóm người chụp ảnh trên boong tàu, nói với người ngồi bên cạnh: "Lần nào đi chơi anh ấy cũng chỉ có chụp ảnh thôi.

Anh có cảm thấy buồn tẻ không?"

Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không đâu."

Câu nói này lập tức lọt vào tai Dụ Thần.

Đang say mê chụp biển, Dụ Thần lập tức quay phắt lại, nhằm thẳng ống kính vào mặt Nhụy Nhụy.

Nhụy Nhụy bắt sóng ngay, tức thì ngồi thẳng, nghiêng đầu, cười ngọt ngào.Dụ Thần nào có ấn nút chụp, hạ máy ảnh xuống: "Ha ha ha ha ha, sao em còn to mồm chê anh suốt ngày chụp ảnh?

Chẳng biết ai cứ bắt anh phải chụp cho đẹp lung linh ấy nhỉ?"

Nhụy Nhụy: "Blè."

Dụ Thần giơ máy ảnh lên lần nữa, nhưng cậu chuyển hướng ống kính quay sang Phó Chi Dữ.Dụ Thần: "Anh chụp cho anh của anh nhá, không chụp cho em đâu."

Nhụy Nhụy: "Ai thèm!"

Dụ Thần: "Ố?

Thế à?

Không muốn chụp à?"

Nhụy Nhụy hắng giọng: "Muốn."

Dụ Thần: "Xin anh đi."

Nhụy Nhụy hếch cằm: "Hôm qua pháo hoa đẹp như thế mà anh chẳng chụp cho em, chỉ chăm chăm vào anh của anh thôi."

Dụ Thần nhướng mày: "Đây là thái độ cầu xin của em á hả?"

Nhụy Nhụy huých vào người ngồi bên cạnh: "Lâm Chấn!"

Lâm Chấn lập tức: "Tôi xin ông đấy, ông chụp mấy tấm cho Nhụy Nhụy đi mà."

Nhụy Nhụy trợn tròn mắt: "Em có bảo anh xin anh ấy đâu."

Dụ Thần: "Ha ha ha ha ha ha ha."

Nhụy Nhụy: "Anh là đồ ngốc."

Cuối cùng, Dụ Thần chụp ảnh cho Nhụy Nhụy.

Nhụy Nhụy vẫn thừa nhận khả năng chụp ảnh của Dụ Thần, do đó cô bắt đầu say sưa tạo dáng để chụp.

Nhưng tách tách mấy cái, Dụ Thần đã...Nhụy Nhụy: "......"

Chưa nổi mười tấm nữa.

Ống kính Dụ Thần đã chuyển lại về phía Phó Chi Dữ rồi.

Thậm chí còn chụp đến nghiện, tách tách liên hồi, không dừng lại chút nào.Cô không nên ôm quá nhiều hi vọng.

Tức quá chết đi được.

Thời gian đi trên biển dự kiến là khoảng hai tiếng, Dụ Thần chụp ảnh hết một tiếng, cậu chụp mệt phờ cả người, lê lết về ghế ngồi tận hưởng hương vị biển cả.

Thời gian thư giãn thoải mái, Dụ Thần cất máy ảnh đi, dựa vào người Phó Chi Dữ, nằm xuống."

Phó Chi Dữ," Dụ Thần hỏi: "lần đầu tiên anh đi biển là khi nào thế?"

Phó Chi Dữ nghĩ một hồi: "Mấy năm trước."

Dụ Thần gật gù, lại hỏi tiếp: "Anh đi với ai vậy?"

Phó Chi Dữ: "Đồng nghiệp ở công ty.

Khi ấy công ty vừa mới thành lập, mọi người tổ chức đi chơi một chuyến."

Dụ Thần lại gật gù: "Ồ."

Phó Chi Dữ hỏi: "Em thì sao?

Lần đầu tiên em đi biển là khi nào?"

Dụ Thần nhìn Nhụy Nhụy ở bên kia một cái: "Chắc là hồi còn nhỏ.

Cả nhà đi chơi với nhau."

Dụ Thần cười: "Bọn em không sống ở ven biển nên cực kì muốn đi biển.

Có một khoảng thời gian trước đây em cũng thèm lắm, nhưng mà sau này đi nhiều rồi cũng chẳng có cảm giác gì nữa."

Phó Chi Dữ: "Cả nhà em hay đi biển à?"

Dụ Thần lắc đầu: "Không đâu, lúc học đại học thì hay đi với bạn."

Dụ Thần nói xong thì Phó Chi Dữ chỉ "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa.

Dụ Thần cứ tưởng câu chuyện đến đây là hết, đang định lấy cốc nước uống thì Phó Chi Dữ đột nhiên hỏi: "Bạn nào thế?

Ngụy Phong à?"(*) Có thể bạn đã quên, Ngụy Phong là anh trai Ngụy Tiểu – hoa khôi mượn Dụ Thần làm bia đỡ đạn xong được hai ngày đá Dụ Thần và bị Phó Chi Dữ hiểu lầm là người yêu.Dụ Thần giật mình: "Sao anh biết?"

Phó Chi Dữ: "Em đăng trên weibo."

"Đúng là có đi cùng cậu ấy thật."

Dụ Thần hoài nghi: "Anh xem bao nhiêu bài weibo của em rồi?"

Đấy là chuyện từ đời tám hoánh nào rồi.Phó Chi Dữ: "Anh xem hết rồi."

Dụ Thần càng kinh ngạc hơn nữa: "Anh xem hết rồi?"

Phó Chi Dữ: "Xem hết rồi."

Lòng Dụ Thần thầm kêu "Oa" một tràng: "Anh ơi, anh tận tâm thật đấy."

Phó Chi Dữ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Dường như câu khen ngợi của Dụ Thần không làm anh vui hơn là bao, Phó Chi Dữ hỏi: "Chỉ có hai người đi với nhau à?"

Dụ Thần nghĩ một hồi, cậu không biết là nhắc tới Ngụy Phong trước mặt Phó Chi Dữ có hợp lí hay không nữa.

Nhưng đây là Phó Chi Dữ tự hỏi mà, có khi anh ấy chỉ tò mò thôi, vả lại cậu chẳng có gì với Ngụy Phong cả."

Chỉ đi riêng duy nhất một lần thôi.

Lần đó cậu ấy làm người mẫu của em."

Dụ Thần nghiêm túc hồi tưởng lại: "Sau đấy thì em bắt đầu nhận đơn đặt chụp ảnh, thi thoảng rảnh thì cậu ấy cũng đi cùng."

Phó Chi Dữ lại hỏi: "Cậu ta có tỏ tình với em không?"

Dụ Thần: "À, có ạ."

Phó Chi Dữ: "Tỏ tình thế nào?"

Nói đến đây, Dụ Thần khẳng định rằng Phó Chi Dữ chỉ tò mò mà thôi.

Lúc Lâm Chấn hỏi Dụ Thần về Ngụy Phong cũng hỏi những câu này.

Thấy Phó Chi Dữ muốn nghe, Dụ Thần liền kể tỉ mỉ."

Chắc là lúc học đại học năm tư.

Có một buổi tối, cậu ấy rủ em đi chơi bóng rổ, xong em đi.

Trước khi đi, em còn tưởng sẽ có nhiều người lắm cơ, vì bình thường cậu ấy rủ em chơi thì toàn cả một hội mà.

Nhưng hôm đấy lại chỉ có mỗi em với cậu ấy."

Dụ Thần cố gắng nhớ lại ngày hôm đó: "Hình như là tầm chạng vạng thì phải.

Sau khi đi thì bọn em chơi bóng rổ thật.

Đang chơi hay thì cậu ấy đột nhiên nói với em, nếu như quả tiếp theo cậu ấy ném vào rổ thì cậu ấy sẽ làm bạn trai em."

Bàn tay đang đặt trên eo Dụ Thần của Phó Chi Dữ chợt động đậy.Phó Chi Dữ: "Cậu ta ném vào không?"

Dụ Thần lắc đầu: "Làm gì có mùa xuân ấy.

Em không chơi nữa luôn."

Dụ Thần cười: "Lúc đấy em sợ lắm, nghe cậu ấy nói xong là em chạy luôn."

Phó Chi Dữ: "Em sợ gì?"

Dụ Thần: "Trước giờ vẫn là bạn, tự dưng tỏ tình với mình thì chẳng nhẽ lại không sợ ạ?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừm."

"Sau khi em về rồi, cậu ấy gọi điện thoại cho em, hỏi có phải là dọa em rồi không, còn xin lỗi em nữa.

Cậu ấy hỏi là liệu sau này vẫn có thể làm bạn chứ.

Em bảo khi ấy em thấy bối rối quá, em không biết nữa."

"Sau đó cậu ấy mắng em ngốc, hỏi nếu tối nay không nói thì đến khi nào em mới phát hiện ra là cậu ấy thích em."

"Cậu ấy bảo thực ra cậu ấy vẫn luôn luôn theo đuổi em, chỉ là em không biết thôi.

Còn bảo ngày em và em gái cậu ấy đến với nhau, cậu ấy đã uống rất nhiều rượu, hôm sau em gái cậu ấy không thể chịu nổi nữa mới gửi tin nhắn chia tay với em."

"Em thấy nghi lắm nhé.

Em đã bảo với cậu ấy là em chỉ giúp em cậu ấy chặn đào hoa thôi, em không hẹn hò với cô ấy rồi mà..."

"Dụ Thần."

Phó Chi Dữ chợt ngắt lời cậu.Dụ Thần lập tức dừng lại: "Sao thế anh?"

Phó Chi Dữ hơi cúi đầu, nhìn có vẻ rất mệt mỏi: "Em kể chi tiết quá rồi."

Dụ Thần: "À, em xin lỗi."

Thực ra Dụ Thần còn muốn kể cho Phó Chi Dữ là sau cuộc gọi tối hôm ấy, cậu luôn trốn tránh Ngụy Phong, trốn đến khi tốt nghiệp đại học, đến khi Ngụy Phong học xong nghiên cứu sinh, rời khỏi thành phố A.

Bây giờ hai người không hề liên lạc gì nữa.

Kể xong một tràng, miệng Dụ Thần khô khốc, cậu cầm cốc nước lên uống thì phát hiện điện thoại trên bàn sáng lên.

Là tin nhắn Nhụy Nhụy ngồi đối diện gửi đến.Nhụy Nhụy: Dụ Thần ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Nhụy Nhụy lắc đầu đầy bất lực.

Dụ Thần đang định hỏi tại sao thì thuyền chợt lắc lư.

Quay đầu lại nhìn, cậu phát hiện ra đã đến bờ rồi.

Đi chơi về, mặt trời đã sắp lặn, ánh nắng không còn gay gắt chói mắt nữa.

Mọi người cùng đi vào bên trong.

Nhụy Nhụy nhìn đồng hồ rồi nói: "Nghỉ ngơi một lát rồi đến giờ cơm.

Hai anh về khách sạn hay gì?

Em không về khách sạn đâu, em muốn đi nghịch cát."

Dụ Thần: "Anh ở đây thôi, lát nữa còn chụp cảnh mặt trời lặn."

Phó Chi Dữ: "Anh có chút việc, phải về phòng.

Khi nào xử lí xong thì anh quay ra nhé."

Dụ Thần lấy tay làm ống nhòm, nhìn thấy khách sạn của mình cách đó không xa: "Em nhớ là phòng của mình hướng ra biển anh nhỉ."

Phó Chi Dữ cũng nhìn theo cậu: "Ừ."

Dụ Thần cười, chỉ vào khách sạn: "Anh làm việc ở bên cửa sổ được không, em muốn anh nhìn thấy em."

Phó Chi Dữ đưa tay lên xoa đầu cậu: "Được."

Dụ Thần: "Anh đi đi, lát nữa mình gặp lại nhau nhé."

Phó Chi Dữ: "Lát nữa gặp."

Đến khi Phó Chi Dữ đi xa rồi, Nhụy Nhụy đột nhiên xông đến chỗ Dụ Thần.Dụ Thần: "Gì đấy?"

Nhụy Nhụy cười, giọng thần bí: "Anh làm việc bên cửa sổ được không, em muốn anh nhìn thấy em~~"Dụ Thần mặt lạnh tanh, nhìn Nhụy Nhụy: "Có vấn đề à?"

Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha ha, chuyến đi lần này em thu hoạch lớn rồi."

Dụ Thần nghiêng đầu: "Em có vấn đề gì?"

Nhụy Nhụy: "Hơm có."

Giây tiếp theo, Nhụy Nhụy lại nói: "Em muốn anh nhìn thấy em~"Dụ Thần: "......"

Dụ Thần: "Thần kinh.

Lâm Chấn, ông quản lí vợ ông đi."

Lâm Chấn cũng cười: "Hai người nhìn giống như đang yêu nhau thật đấy."

Nhụy Nhụy vỗ lưng Lâm Chấn: "Giống cái gì mà giống.

Hai người đang yêu nhau còn gì nữa."

Lâm Chấn ngây người một chút: "À ừ, đúng rồi."

Nhụy Nhụy tìm chỗ nghịch cát, Lâm Chấn và Dụ Thần ngồi ở gần đó trông cô.

Vì Nhụy Nhụy không biết sự tình ẩn sâu bên trong, Dụ Thần và Lâm Chấn không thể nói thẳng chuyện của Phó Chi Dữ được.

Thế là hai người lén lút lấy điện thoại ra nhắn tin wechat cho nhau.Lâm Chấn: Dụ Thần: Lâm Chấn: Dụ Thần: Dụ Thần: Lâm Chấn: Dụ Thần: Lâm Chấn: Lâm Chấn: Dụ Thần: Đến bây giờ cậu vẫn chưa hồi lại hẳn, lúc cử động vẫn còn hơi đau đâu.

Nói đến đây, hai người không hẹn mà ngẩng đầu lên, trao đổi ánh mắt.

Sau đó, Lâm Chấn cúi đầu, xóa đoạn hội thoại với Dụ Thần đi."

Dụ Thần?"

Đột nhiên có tiếng gọi cách đấy vài bước chân, ba người ở bên này đồng loạt quay đầu sang.

Cả Lâm Chấn và Nhụy Nhụy cùng hít một hơi khí lạnh.

Mà thay vào đó, Dụ Thần lại có vẻ rất bình tĩnh.Dụ Thần: "Ngụy Phong."

Ngụy Phong cười, đi đến chỗ cậu: "Trùng hợp quá, hôm qua lúc tôi thấy bài đăng weibo của cậu đã nghĩ không biết có gặp được cậu không.

Quả nhiên là gặp được thật."

Dụ Thần gật đầu, đứng dậy trò chuyện xã giao: "Cậu đến đây chơi à?"

Ngụy Phong lắc đầu: "Tôi có hạng mục cần làm ở đây."

Dụ Thần: "Ồ."

Ngụy Phong: "Dạo này cậu thế nào?"

Dụ Thần: "Cũng được, cậu thì sao?"

Ngụy Phong: "Tôi cũng vậy thôi."

Dụ Thần: "Ha ha."

Hơi mất tự nhiên?Ngụy Phong: "Trên tóc cậu có gì thế?"

Dụ Thần: "Hửm?

Gì cơ?"

Ngụy Phong giơ tay lên, phủi phủi tóc Dụ Thần: "Cát."

Dụ Thần: "Cảm ơn."

Ngụy Phong: "Không có gì."

Sao mà...gượng gạo quá vậy nè.Hai người ở đằng này thì gượng gạo không kể đâu cho hết.

Ở tòa nhà cách đó không xa, bên cửa sổ, anh người yêu "em muốn anh nhìn thấy em" ngẩng đầu lên.

Phó Chi Dữ vừa gửi tài liệu cho giám đốc xem xong, ngẩng đầu lên thì thấy một màn thế kia.Phó Chi Dữ lập tức đứng bật dậy.

Laptop trên bàn và ghế ngồi vì động tác này của anh mà bị đổ ngang đổ ngửa, rơi bình bịch.Đó là ai?Tại sao lại xoa đầu Dụ Thần?Phó Chi Dữ cúi đầu, sờ laptop.

Cái này không đúng.Cầm điện thoại.

Cái này không đúng.Cầm bút.

Cái này không được.Cuối cùng, anh cầm lọ hoa rỗng ở trên bàn lên.
 
Back
Top Bottom