Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu

[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
39 - Tôi ghen


Ghi hình chương trình rất suôn sẻ, sau phân đoạn gọi điện thoại mượn tiền, lại hàn huyên vài lời về kế hoạch tương lai của Hứa Dục, cuối cùng Hứa Dục hát một bài hát nữa, chương trình cũng kết thúc.

Có lẽ vì khán giả quá mức kích động trước phân đoạn mượn tiền, trong nửa giờ cuối, tinh thần của mọi người đều cực kỳ tốt, thỉnh thoảng có phần tương tác cũng rất phối hợp, bầu không khí vô cùng tuyệt vời.Không chỉ có khán giả, mà sau khi Hứa Dục bước xuống từ sân khấu, cậu thấy mấy người trong studio mình, trên mặt họ cũng là vẻ tươi cười giống như những người xem.Hứa Dục hoàn toàn không muốn hỏi mọi người đang cười chuyện gì.Sau khi chào hỏi mọi người trong ekip chương trình, nhóm Hứa Dục cũng rời khỏi đài truyền hình.Hai ngày nay, có người tiết lộ hành tung của Hứa Dục, cho nên ra khỏi đài truyền hình, lập tức nhìn thấy một hàng người hâm mộ đứng trên đường bên ngoài.Trời cũng đã khuya lắm rồi, những người hâm mộ đang đứng ngồi ở ven đường, vài người xúm vào giơ bảng hiệu, thấy Hứa Dục đi ra cửa, lập tức chạy về phía bọn họ.Hứa Dục không đi thẳng lên xe, mà còn bước về phía bọn họ.Chị Vân đã sắp xếp bảo vệ cho Hứa Dục, Hứa Dục đi theo bảo vệ, người hâm mộ cũng vây lại, tiếng hét chói tai đồng thời vang lên theo.Hứa Dục mỉm cười vẫy tay với mọi người, ra dấu im lặng: "Chào buổi tối, mọi người."

Các fan đều nhiệt tình hưởng ứng, ngoan ngoãn hạ thấp giọng."

Chào buổi tối, Dục Dục."

"Dục Dục, đừng làm việc quá sức nha."

"Đi về ngủ sớm một chút nhé."

"Cố lên nhé Dục Dục!"...Để không làm tăng thêm công việc cho các bảo vệ, Hứa Dục không ở lại lâu, chỉ đứng đó một lúc rồi nói lời tạm biệt với fan hâm mộ, lúc này đã gần mười hai giờ đêm, Hứa Dục dặn họ về sớm, đi đường cẩn thận.Ngay khi vừa rời khỏi đài truyền hình, dường như tâm trạng phấn khởi của mọi người đều đột ngột giảm sút, đến khi lên xe, ai ai cũng uể oải.Hứa Dục cũng hơi mệt mỏi, vừa lên xe cậu đã nhắm mắt lại.Xe vừa đi ra đường, Hứa Dục đột nhiên mở mắt, lấy điện thoại di động ra.Cậu mở WeChat của Tô Nguyên Cửu, gửi tin nhắn cho hắn.Hứa Dục: Tôi không cần mượn tiền đâuHứa Dục: Vừa rồi chỉ là một phần của chương trình thôiHứa Dục: Làm phiền anh rồiKhi Hứa Dục gõ dở tin nhắn thứ ba, đã thấy đối phương cũng đang gõ, đến khi Hứa Dục gõ xong tin nhắn thứ ba, câu trả lời của Tô Nguyên Cửu đã được gửi tới.Tô tiên sinh: Không saoTô tiên sinh: Kết thúc rồi à?Hứa Dục: VângCâu trả lời tiếp theo của Tô Nguyên Cửu là một cuộc gọi.Trong xe yên tĩnh, một tiếng chuông đột ngột vang lên, mọi người đều mở mắt ra.Đầu tiên Hứa Dục nhấn nút chỉnh âm lượng để tắt tiếng chuông trước khi nhấc máy."

A lô."

Hứa Dục thì thầm.Tô Nguyên Cửu: "Cậu về rồi à?"

"Ừm, đang ở trong xe," Hứa Dục hỏi: "Sao anh còn chưa ngủ?"

Tô Nguyên Cửu nói: "Chờ cậu tan làm."

Yết hầu của Hứa Dục khẽ chuyển động, cổ họng nghẹn lại nửa giây rồi mới nói: "Sao anh cũng nói chuyện tan làm thế."

Đầu dây bên kia đột ngột dừng lại vài giây: "Còn ai khác nhắc đến chuyện tan làm à?"

Hứa Dục: "Anh trai tôi, anh ấy cũng nói đến chuyện tan làm."

"Anh trai cậu."

Đột nhiên Tô Nguyên Cửu lặp lại một lần, sau đó có chút thất vọng cười một tiếng.Mặc dù vậy, Hứa Dục ở đầu dây bên kia không nghe thấy, cậu chợt nhớ đến mấy tiếng "chủ tịch Tô" mà Tô Nguyên Cửu vừa gọi trong chương trình ban nãy, liền hỏi Tô Nguyên Cửu: "Anh có biết vừa rồi tôi đang chơi trò chơi không?"

Tô Nguyên Cửu: "Đoán được."

Hứa Dục: "Sao anh đoán được?"

Tô Nguyên Cửu: "Bạn nhỏ nào đó đã hứa với tôi sẽ không gọi chủ tịch Tô, đột nhiên lại gọi như vậy, chắc chắn là có vấn đề."

Hứa Dục nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười: "Vậy lỡ bạn nhỏ đó quên bẵng đi mất, lại gọi anh là chủ tịch Tô thì sao?"

Tô Nguyên Cửu bật cười một lúc lâu: "Chẳng sao cả, tôi còn có thể làm gì được chứ?"

Hứa Dục mím môi cười, cố ý nói: "Chào buổi tối chủ tịch Tô."

Tô Nguyên Cửu ở bên kia cất lên một tiếng cười trầm thấp.Hứa Dục khẽ nhắm mắt, thở dài một tiếng trong lòng, rồi lại mở mắt ra.Cậu hỏi: "Nếu đó không phải là một trò chơi thì sao?

Anh sẽ cho tôi mượn tiền chứ?"

Tô Nguyên Cửu: "Cho."

Hứa Dục: "Tin tưởng tôi nhiều như vậy sao?"

Tô Nguyên Cửu: "Số tiền đó chẳng đáng là bao."

"Ồ," Hứa Dục thấp giọng cười: "Chủ tịch Tô quả là giàu có hào sảng."

Tô Nguyên Cửu cũng cười theo, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức nói: "Được rồi, đừng lộn xộn, không được gọi chủ tịch Tô."

Hứa Dục tròn miệng: "Ồ."

Tô Nguyên Cửu: "Có được không?"

Hứa Dục: "Nếu được thì sao?"

Tô Nguyên Cửu: "Cho cậu 500 ngàn."

Hứa Dục bị chọc cười, đột nhiên cười phá lên, nhưng lại nghĩ đến đằng sau vẫn còn người đang ngủ, lập tức che miệng lại.Giọng nói của Hứa Dục nhỏ hơn một chút: "Phí điều chỉnh xưng hô sao?"

Tô Nguyên Cửu: "Cũng có thể."

Hứa Dục bật cười.Khách sạn cách đài truyền hình không xa lắm, Hứa Dục áng chừng đã gần đến nơi rồi nên liền nói vào điện thoại: "Anh ngủ sớm một chút đi, tôi sắp về tới khách sạn rồi."

Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng: "Ngày mai hẹn với Quý Chu Xuyên lúc mấy giờ?"

Hứa Dục: "Hai giờ chiều."

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Đi cùng ai?"

Hứa Dục: "Tôi, chị Vân và một trợ lý nữa, ba người."

Tô Nguyên Cửu: "Được rồi, ngày mai gặp."

Hứa Dục: "Ừ."

Ngắt điện thoại rất đúng lúc, Hứa Dục vừa mới cất điện thoại di động, chiếc xe đã dừng lại trước cửa khách sạn.Trợ lý mở cửa cho cậu, cậu đang chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười kỳ lạ vang lên từ ghế sau.Cậu quay đầu lại, trong xe rất tối, cậu chỉ có thể nhìn thấy Bối Bối và một nhân viên khác đang nắm tay nhau cười khúc khích, có lẽ nhận ra Hứa Dục vừa quay đầu lại, hai người lập tức trở nên nghiêm túc, còn ho khan vài lần.Hứa Dục cũng có phỏng đoán trong lòng, nhưng cậu cũng sẽ không hỏi.Mọi người đều mệt mỏi, nói câu chúc ngủ ngon ở hành lang, rồi nhanh chóng trở về phòng của mình.Sau khi tắm xong lên giường, Hứa Dục cầm lấy điện thoại, phát hiện mười mấy phút trước Tô Nguyên Cửu vừa gửi cho cậu tin nhắn chúc ngủ ngon.Hứa Dục cũng đáp lại một câu chúc ngủ ngon, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.Ngày hôm sau, công việc của Hứa Dục là đi gặp Quý Chu Xuyên, cho nên mọi người đều rất thoải mái ngủ đến trưa mới dậy.Ngoài chị Vân và Bối Bối muốn đi cùng Hứa Dục, những người còn lại trong studio đều còn có công việc khác, mọi người cùng nhau ăn trưa trong khách sạn rồi giải tán.Nhà Quý Chu Xuyên cách khách sạn một đoạn, để không bị trễ, chị Vân đã đặt xe trước."

Không ngờ lại có thể đến nhà Quý Chu Xuyên, em có vui không, Hứa Dục?"

Ở trên xe, chị Vân hỏi Hứa Dục.Hứa Dục thành công theo đuổi thần tượng cười lên một tiếng: "Vui lắm."

Bối Bối cũng quay đầu lại: "Hứa Dục thích Quý Chu Xuyên sao?"

Hứa Dục gật đầu: "Ừm."

Bối Bối: "Khi tôi còn nhỏ cũng từng rất thích anh ấy, tôi còn mua hẳn hai cuốn album của anh ấy, sau đó anh ấy không phát hành ca khúc mới, tôi cũng không còn chú ý đến anh ấy nữa."

Hứa Dục: "Bây giờ anh ấy làm việc trong hậu trường, thỉnh thoảng còn làm chương trình."

Chị Vân: "Lần này là nói chuyện làm chương trình."

Lúc đầu khi Quý Chu Xuyên liên hệ với studio, anh ta chỉ nói mình muốn làm một bài hát với Hứa Dục, sau khi trò chuyện một lát, lại nhắc tới chương trình Quý Chu Xuyên đang chuẩn bị làm, cuối cùng anh ta nói muốn sáng tác bài hát chủ đề của chương trình với Hứa Dục.Dĩ nhiên là phía studio rất vui vẻ, chương trình của Quý Chu Xuyên chắc chắn không hề tệ chút nào, cộng thêm bài hát được sáng tác cùng với Quý Chu Xuyên, đến lúc đó mức độ nhận diện của Hứa Dục sẽ cao hơn.Dọc đường đi, chị Vân và Bối Bối vừa nói vừa cười, tìm được nhà của Quý Chu Xuyên theo đúng địa chỉ.Một biệt thự nhỏ trong tiểu khu sang trọng, trước khi đến đã chào hỏi qua rồi, khi đến cửa, chị Vân bấm chuông, ba người lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa.Chưa đầy nửa phút, cánh cửa mở ra.Mà người mở cửa...Chị Vân sửng sốt, cảm thấy Bối Bối bên cạnh đang nhéo cổ tay mình, cực kỳ luống cuống."

Chủ tịch Tô?

Anh cũng ở đây sao."

Chị Vân lên tiếng trước.Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng, nhường đường cho ba người.Chị Vân và Bối Bối không vào ngay, mà rất ăn ý quay đầu lại, cùng nhìn vào Hứa Dục ở bên cạnh.Dù vậy, Hứa Dục không cảm nhận được ánh mắt của họ, còn bước vào trước họ."

Anh tới sớm vậy sao."

Sau khi bước vào, Hứa Dục nói với Tô Nguyên Cửu.Tô Nguyên Cửu: "Tôi đến từ sáng."

Dép mới đã được chuẩn bị sẵn ở cửa, Hứa Dục đột nhiên trẹo chân, cả người ngã sang một bên.Tô Nguyên Cửu đang đứng bên cạnh cậu, vươn tay đỡ lấy cậu một cách rất tự nhiên, lòng bàn tay chạm vào tay Hứa Dục.Hứa Dục cũng không muốn mình bị ngã, sau khi đứng thẳng dậy lập tức rút tay lại."

Đã tới rồi."

Quý Chu Xuyên cũng đi ra.Hứa Dục đổi giày: "Chào anh Quý."

Quý Chu Xuyên thở dài: "Vào đi."

Đoàn đội của Quý Chu Xuyên cũng có vài người cùng đến đây, ngoại trừ Tô Nguyên Cửu, những người còn lại trong phòng đều đi sang phòng tiếp khách.Quý Chu Xuyên pha trà cho mọi người, khi đặt cốc trà trước mặt Hứa Dục, Quý Chu Xuyên nói với cậu một câu: "Cậu ta ở bên ngoài."

Hứa Dục khựng lại một chút: "Hả?"

Quý Chu Xuyên mỉm cười, nhưng không nói thêm gì nữa.Thời gian dần dần trôi đi, cuộc thảo luận về vấn đề hợp tác cũng đã đi vào chủ đề chính, sau khi trò chuyện gần một tiếng đồng hồ, hai bên đã đưa ra được quyết định sơ bộ.Sau khi bàn chuyện xong xuôi, mọi người không cần nán lại thêm làm gì nữa, vừa ra khỏi phòng khách đã bắt đầu nói lời tạm biệt.Vốn dĩ Hứa Dục cũng muốn gia nhập nhóm người nói lời tạm biệt, nhưng đột nhiên Quý Chu Xuyên lại gọi cậu một tiếng."

Hứa Dục rảnh không?

Có thời gian thì ở lại chút đi."

Hứa Dục liếc nhìn Tô Nguyên Cửu rồi mới gật đầu nói mình có rảnh.Lúc rời đi, chị Vân vỗ vai Hứa Dục một cái, đến khi Bối Bối ra cửa cũng vỗ vai Hứa Dục, Hứa Dục không chịu nổi mấy cử chỉ mờ ám này.Cậu cẩn thận liếc nhìn Tô Nguyên Cửu đang đứng bên cạnh, thấy Tô Nguyên Cửu đang bắt đầu nói chuyện với Quý Chu Xuyên, không biết có nhìn thấy hay không.Chị Vân nói với Hứa Dục: "Bọn tôi đi đây, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại nhé."

Hứa Dục gật đầu: "Được."

Cánh cửa vừa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ba người, Hứa Dục đi đến cạnh hai người kia, hỏi Quý Chu Xuyên: "Anh Quý tìm tôi có việc gì không?"

Quý Chu Xuyên gật đầu: "Đương nhiên là có việc," anh ta hỏi: "Lần trước cậu nói cậu là fan của tôi?"

Hứa Dục gật đầu: "Tôi thích anh Quý rất lâu rồi."

Quý Chu Xuyên: "Bao lâu?"

Hứa Dục tính toán cẩn thận: "8 năm."

Quý Chu Xuyên: "Lâu như vậy sao," anh ta vừa nói vừa vỗ vai Tô Nguyên Cửu: "Lâu quá đúng không?"

Tô Nguyên Cửu nhàn nhạt hất cánh tay đang khoác trên vai mình xuống.Quý Chu Xuyên: "Ha ha ha ha ha ha."

Quý Chu Xuyên nghiêm túc nói: "Tôi nghe Tô Nguyên Cửu nói cậu có thể đánh đàn piano."

Hứa Dục khó hiểu, hỏi Tô Nguyên Cửu: "Làm sao anh biết?"

Hứa Dục chưa bao giờ biểu diễn piano trước ống kính.Tô Nguyên Cửu hỏi: "Tôi giỏi lắm đúng không?"

"Gì chứ," Hứa Dục gật đầu qua loa lấy lệ: "Giỏi lắm."

Tô Nguyên Cửu cười cười, giơ tay xoa đầu Hứa Dục.Quý Chu Xuyên: "Ôi chao, tôi vẫn còn ở đây đấy."

Anh ta cười một tiếng, nói với Hứa Dục: "Mấy ngày trước tôi lấy được một bản nhạc, chơi bằng bốn tay, vốn muốn tìm người nào đó để thử một chút, cậu làm được không?"

Hứa Dục gật đầu: "Được."

Quý Chu Xuyên vừa nói vừa đi về phía phòng sách, nhưng vừa đi được hai bước đã đột nhiên quay đầu lại, hỏi Tô Nguyên Cửu: "Cậu thấy được không?"

Dường như Tô Nguyên Cửu không buồn để ý tới dáng vẻ của Quý Chu Xuyên: "Mau đi đi."

Quý Chu Xuyên mỉm cười rời đi.Quý Chu Xuyên biến mất ở lối lên cầu thang, Hứa Dục vẫn rất tò mò, hỏi Tô Nguyên Cửu: "Làm sao anh biết tôi có thể chơi đàn piano?"

Tô Nguyên Cửu: "Cậu từng nhắc tới."

Hứa Dục nghiêng đầu: "Vậy sao?"

Cứ tạm cho là vậy đi, có lẽ trước đây trong chương trình nào đó cậu đã nói thế.Chẳng bao lâu sau, Quý Chu Xuyên từ trên lầu đi xuống, anh ta vẫy tay gọi Hứa Dục qua đó, ba người họ cùng đi sang một căn phòng khác.Trong phòng chỉ có một cây đàn piano, Quý Chu Xuyên đặt bản nhạc lên, để Hứa Dục ngồi bên cạnh mình.Đầu tiên Hứa Dục lật qua bản nhạc một chút, sau đó đột nhiên đứng dậy."

Anh Quý, tôi quay video lại được không?"

Hứa Dục hỏi.Quý Chu Xuyên gật đầu: "Được."

Hứa Dục nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở camera rồi sải bước đến bên cạnh Tô Nguyên Cửu.Hứa Dục: "Giúp tôi quay một lát."

Tô Nguyên Cửu không động đậy ngay, mà nhìn Hứa Dục mấy giây rồi mới chậm rãi nhận lấy điện thoại di động.Hứa Dục nói: "Cảm ơn."

Tô Nguyên Cửu bấm nút bắt đầu, hình ảnh Hứa Dục nhỏ trong máy quay chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Quý Chu Xuyên.Hai người nhìn nhau, cùng bắt đầu hết sức ăn ý.Vẻ mặt Tô Nguyên Cửu hoàn toàn vô cảm.Hắn nhìn hai người trên màn hình, trong giây lát đã cảm thấy hối hận.Sao hắn lại giới thiệu hai người này với nhau?Hứa Dục cũng cười vui vẻ quá đấy.Tô Nguyên Cửu cực kỳ bất đắc dĩ, không thể không giơ điện thoại lên, tâm trạng vô cùng phức tạp.Đúng lúc này, một tin nhắn WeChat xuất hiện trên điện thoại di động của Hứa Dục.Là chị Vân gửi tới, hỏi Hứa Dục: Buổi tối cậu có ăn cơm với quý ngài Vụng Về không?Tô Nguyên Cửu nghi ngờ nhíu mày, mãi đến khi tin nhắn của chị Vân biến mất, hắn mới phát hiện ra ống kính đã bị nghiêng lệch.Điều chỉnh lại ống kính, Tô Nguyên Cửu cũng lấy điện thoại của mình ra, hắn lướt tới WeChat của Phan Vĩ, gửi một tin nhắn cho cậu ta.Tô Nguyên Cửu hỏi: Cậu có biết quý ngài Vụng Về là ai không?Sau khi gửi xong câu này, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi bên cạnh Hứa Dục một lát, hỏi tiếp: Có phải là Quý Chu Xuyên không?
 
[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
40 - Tốt nhất là anh thích tôi


Khi Hứa Dục và Quý Chu Xuyên chơi xong bản đàn, Phan Vĩ mới trả lời Tô Nguyên Cửu.Phan Vĩ: Chưa nghe nói bao giờPhan Vĩ: Để tôi đi tìm hiểu một chútLúc này Hứa Dục đi tới, dáng vẻ rất đỗi vui mừng, trước tiên Tô Nguyên Cửu cất điện thoại của mình đi, rồi mới đưa điện thoại của Hứa Dục sang.Mà Hứa Dục nhận lấy điện thoại, cũng không nhìn hắn, lại bước qua, đi tới bên cạnh Quý Chu Xuyên.Quý Chu Xuyên: "Cho tôi xem video một chút nào."

Hứa Dục: "Ừm."

Bấy giờ, âm thanh vang vọng khắp đại sảnh hồi nãy lại ngân lên từ trong điện thoại di động, Tô Nguyên Cửu đứng sang một bên, lẳng lặng nhìn hai người cách đó không xa đang trò chuyện với nhau.Điện thoại di động trong túi rung lên, Tô Nguyên Cửu thu tầm mắt lại, lấy điện thoại ra.Là Phan Vĩ gửi tin nhắn tới.Phan Vĩ: Không biết nữa, không tìm đượcPhan Vĩ: Chưa thấy ai gọi Quý Chu Xuyên là quý ngài Vụng Về cả, anh gặp được ở đâu vậy?Tô Nguyên Cửu gõ chữ: Tình cờ nghe được, cậu tìm hiểu ở đâu?Phan Vĩ: Tìm kiếm Weibo, bây giờ gần như em đều dùng Weibo làm phần mềm tìm kiếm, về cơ bản có thể tra cứu được mọi thứ, dễ sử dụng hơn phần mềm tìm kiếm thông thường nhiềuTô Nguyên Cửu trả lời được rồi, rồi lập tức nhấn mở Weibo, ngày hôm đó sau khi đăng tin Weibo kia, hôm nay mới là lần thứ hai hắn nhấp vào đây, sau khi bỏ qua một loạt tin nhắn chưa đọc, hắn trực tiếp truy cập mục tìm kiếm, rồi gõ cụm từ "quý ngài Vụng Về" vào.Sau khi nhấn tìm kiếm, rất nhiều tin Weibo đồng loạt xuất hiện phía dưới, nhưng không có cái nào hữu dụng cả.Tô Nguyên Cửu lại gõ cụm từ "quý ngài Vụng Về Quý Chu Xuyên", tin Weibo liên quan là 0.Hắn nghĩ ngợi một chút, lại gõ "quý ngài Vụng Về Tô Nguyên Cửu", tin tức liên quan cũng bằng 0.Tô Nguyên Cửu thẳng tay xóa sạch mục quản lý Weibo."

Buổi tối dùng bữa thế nào đây?"

Đột nhiên, Quý Chu Xuyên hỏi.Tô Nguyên Cửu cất điện thoại di động, nhìn hai người kia cũng đang đi tới trước mặt hắn.Quý Chu Xuyên dừng chân cách chừng một mét, nhưng Hứa Dục vẫn rất tự nhiên đi đến ngay cạnh hắn rồi mới đứng lại.Tô Nguyên Cửu quay đầu hỏi Hứa Dục: "Cậu muốn ăn gì?"

Hứa Dục: "Gì cũng được."

Tô Nguyên Cửu: "Cậu có thích ăn cua cay không?"

Hứa Dục lắc đầu: "Không ăn."

Không đợi Tô Nguyên Cửu hỏi vì sao, Quý Chu Xuyên đột nhiên nói: "Ăn cua cay gì chứ, chẳng phải cậu không ăn hải sản sao?"

Tô Nguyên Cửu: "Cậu ấy thích ăn."

Quý Chu Xuyên nghẹn lời: "Ờ."

Lúc này Hứa Dục lắc đầu: "Tôi không ăn, ăn món khác đi."

Hai người đối đáp qua lại một hồi, Quý Chu Xuyên chậc một tiếng: "Sao tôi lại thấy mình hơi thừa thãi thế nhỉ, nếu không phải là chủ nhà hiếu khách thì, ầy," Quý Chu Xuyên lắc đầu, xua xua tay: "Đi thôi đi thôi, đừng dây dưa ở đây mãi nữa, để tôi dẫn các cậu đi ăn đồ ăn ngon."

Quý Chu Xuyên đưa hai người đến một nhà hàng tư kiểu Trung Hoa nổi tiếng ở phố Kiến, Hứa Dục và Tô Nguyên Cửu đều là kiểu người không nói chuyện nhiều, vì vậy bữa ăn này, hầu như đều là Quý Chu Xuyên nói chuyện.Thỉnh thoảng Tô Nguyên Cửu đáp lại vài câu, có lúc Hứa Dục cũng đáp lại vài câu, đến khi chuẩn bị ăn xong, Quý Chu Xuyên nhìn hai người ngồi đối diện, đột nhiên lắc đầu, nói: "Bình thường hai người ở bên cạnh nhau ngột ngạt lắm sao?"

Hứa Dục nghe được bèn ngẩng đầu nhìn Quý Chu Xuyên, có vẻ không muốn trả lời, Tô Nguyên Cửu ngồi bên cạnh lên tiếng.Tuy nhiên, thay vì trả lời câu hỏi của Quý Chu Xuyên, hắn nhắc lại lời Quý Chu Xuyên rồi hỏi Hứa Dục: "Lúc cậu ở bên cạnh tôi ngột ngạt lắm sao?"

Hứa Dục lắc đầu: "Không ngột ngạt."

Quý Chu Xuyên thấp giọng mắng: "Hỏi gì vậy chứ, tôi đây không muốn tự đi tìm tội để gánh đâu."

Mặc dù đã nói như vậy, Quý Chu Xuyên vẫn hỏi: "Bình thường hai người nói chuyện gì?"

Tô Nguyên Cửu đảm nhiệm vai trò trả lời: "Chuyện gì cũng nói."

Quý Chu Xuyên thở dài, cố hỏi dò: "Nói về âm nhạc sao?"

Tô Nguyên Cửu binh đến tướng chặn: "Nói."

Quý Chu Xuyên: "Trước kia lúc anh bàn chuyện âm nhạc với cậu, cậu có thích nghe đâu."

Tô Nguyên Cửu ngẩng đầu nhìn Quý Chu Xuyên: "Anh là ai?"

"Ha ha ha ha ha ha," Quý Chu Xuyên bật cười: "Được được, giỏi, giỏi lắm."

Nghĩ đến việc Tô Nguyên Cửu đã kìm nén suốt cả buổi, Quý Chu Xuyên bị dỗi như vậy, lại cảm thấy chuyện này đúng là rất thú vị.Anh ta tì vào phía bên kia bàn một chút, hỏi Hứa Dục: "Thỉnh thoảng mồm miệng Tô Nguyên Cửu cũng mạnh bạo lắm, cậu đã trải nghiệm thử bao giờ chưa?"

Như thể quả thật vừa nhớ ra điều gì đó, Hứa Dục gật đầu: "Ừm."

Quý Chu Xuyên hỏi lại: "Vậy những lúc khác cậu ta có mạnh bạo không?"

"Quý Chu Xuyên."

Tô Nguyên Cửu đột ngột gọi tên anh ta."

Xin lỗi xin lỗi," Quý Chu Xuyên cầm đồ uống lên, dáng vẻ cũng giống như khi uống rượu: "Tôi hơi quá đà* rồi, đừng để ý."(*) Nguyên văn là "Thượng thủ" (上头): Bắt nguồn từ game thủ, chỉ việc nghiện chơi game nên suy xét không kỹ lưỡng, cứ tiếp tục chơi.Hứa Dục cũng cúi đầu uống một ngụm nước, giả vờ như không hiểu.Khi đặt ly nước xuống, Tô Nguyên Cửu hỏi: "Cậu còn thích anh ta không?"

Hứa Dục hỏi: "Anh Quý ư?"

Tô Nguyên Cửu gật đầu.Hứa Dục: "Sao lại không thích chứ?"

Quý Chu Xuyên phá lên cười ha ha, cho Hứa Dục một ly nước nữa: "Không biết sao, tôi đi lên từ con đường thực lực."

Đâu chỉ mỗi chuyện con đường thực lực, mà ngay từ khi còn trẻ, khi tham gia buổi phỏng vấn hay chương trình tạp kỹ nào, Quý Chu Xuyên cũng thường nghĩ gì nói nấy, câu đùa giỡn nào cũng có thể nói ra được, Hứa Dục đã từng xem rất nhiều, hôm nay mới có ngần này, hầu như không cảm thấy gì.Uống cạn ly nước, ba người họ rời khỏi nhà hàng.Ngoài trời giống như sắp đổ mưa, vừa ra khỏi tòa nhà, Tô Nguyên Cửu bèn hỏi Hứa Dục: "Lạnh không?"

Hứa Dục lắc đầu: "Không lạnh."

Bất chợt, Quý Chu Xuyên đột nhiên đi tới nói: "Anh lạnh."

Tô Nguyên Cửu nhàn nhạt liếc anh ta một cái, Quý Chu Xuyên mỉm cười, đứng tránh xa khỏi Tô Nguyên Cửu.Hứa Dục cúi đầu ho khan, giơ tay lên sửa sang mái tóc vốn đã gọn gàng, không để họ phát hiện ra cậu sắp sửa không nhịn cười được nữa.Quý Chu Xuyên tự lái xe tới, sau khi lên xe, Quý Chu Xuyên hỏi: "Đi đâu?"

Tô Nguyên Cửu: "Đưa bạn nhỏ về trước đi."

"Bạn nhỏ nào chứ...

Đậu," Quý Chu Xuyên bật cười: "Mẹ nó chứ, hôm nay kiểu gì anh cũng sẽ bị cậu làm cho chua chết."

Quý Chu Xuyên vừa dứt lời, bạn nhỏ trong xe đã nói: "Tôi ở khách sạn Duy Á."

Quý Chu Xuyên chuyển làn đường, hỏi: "Hứa Dục, cậu ta gọi cậu là bạn nhỏ, cậu gọi cậu ta là gì?"

Hứa Dục nói: "Bạn già."

Quý Chu Xuyên: "Hahahahaha, hai người cũng tình thú phết nhỉ."

Hứa Dục và Tô Nguyên Cửu cùng ngồi ở phía sau, khi Quý Chu Xuyên nói mấy lời này, Tô Nguyên Cửu cũng không phản bác câu nào.Nhìn vào những gì vừa xảy ra ngày hôm nay, xem ra Tô Nguyên Cửu cũng đồng tình với Quý Chu Xuyên.Hứa Dục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ lung tung.Trong xe hơi yên tĩnh, Quý Chu Xuyên mở nhạc, anh ta cũng không mở gì khác, mà là một bài hát của Hứa Dục.

Nhạc đã mở rồi, cho nên suốt khoảng thời gian sau đó, Quý Chu Xuyên lại bắt đầu trò chuyện với Hứa Dục về âm nhạc.Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại ngay trước cửa khách sạn.Hứa Dục nghiêng người về phía trước một chút: "Cảm ơn anh Quý."

Quý Chu Xuyên: "Đừng khách sáo."

Hứa Dục quay đầu lại muốn nói gì đó với Tô Nguyên Cửu, nhưng Tô Nguyên Cửu đã lên tiếng trước.Tô Nguyên Cửu: "Tôi sẽ đưa cậu lên."

Quý Chu Xuyên quay lại: "Muốn đưa đồ gì cho cậu ấy à?"

Tô Nguyên Cửu vừa mở cửa xe: "Anh có vấn đề gì không?"

"Không ~ có ~" Quý Chu Xuyên mỉm cười quay đi, có lẽ thấy Hứa Dục đã xuống xe trước rồi, Quý Chu Xuyên cũng bắt đầu không kiêng dè gì nữa: "Anh đậu xe ngay phía trước, nửa tiếng đồng hồ cũng không vấn đề gì, nhưng cậu làm gì thì làm nhanh lên một chút."

Tô Nguyên Cửu lười để ý tới anh ta.Hứa Dục đứng ở cửa khách sạn một lúc, Tô Nguyên Cửu đi tới, hai người cùng vào, sau đó lại cùng chờ thang máy."

Mấy ngày nay thu xếp thế nào?"

Tô Nguyên Cửu hỏi Hứa Dục.Hứa Dục nói: "Ngày mai sẽ đi thảo luận về bài hát chủ đề của bộ phim, là người dạy tôi hồi nhỏ, tôi từng nhắc qua với anh rồi đó."

Tô Nguyên Cửu: "Phàn Kỳ?"

Hứa Dục gật đầu: "Ừm."

"Có lâu không?"

Tô Nguyên Cửu đột nhiên nói: "Ông ngoại tôi muốn gặp cậu."

Nghe xong, Hứa Dục chậm chạp quay đầu, nhìn mặt Tô Nguyên Cửu: "Ông ngoại anh, muốn gặp tôi?"

Tô Nguyên Cửu: "Ừ."

Hứa Dục mất tự nhiên nuốt nước bọt một cái, đúng lúc này thì thang máy đến.Hai người bước vào, đến lúc cửa thang máy đóng lại, Hứa Dục mới bình tĩnh lại một chút, cậu hỏi: "Tại sao ông ngoại anh lại muốn gặp tôi?"

Tô Nguyên Cửu nói: "Ông ngoại tôi cũng nghe nhạc của cậu, ông là fan hâm mộ của cậu đó."

Có lẽ chính hắn cũng cảm thấy rất khôi hài, cho nên sau khi nói xong, Tô Nguyên Cửu liền bật cười.Hứa Dục chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Nguyên Cửu một lúc lâu mà chẳng nói lời nào.Sau đó Tô Nguyên Cửu mới nói: "Ông ngoại tôi rất hiếu khách, biết tôi đến đây với một người bạn, nên cứ nhất quyết muốn tôi dẫn bạn về nhà", Tô Nguyên Cửu bất đắc dĩ nói: "Người địa phương ở phố Kiến đều như vậy đấy."

Hứa Dục chấp nhận lời giải thích này, cậu nghĩ ngợi một lúc: "Không biết ngày mai sẽ thảo luận vào lúc nào, bao giờ xong việc tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."

Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng rồi lại hỏi: "Đến ở nhà tôi luôn nhé?"

Hứa Dục lại nhìn Tô Nguyên Cửu chằm chằm: "Anh hơi được voi đòi tiên rồi đó."

Tô Nguyên Cửu nói: "Cũng là ông ngoại tôi mời mà."

Hứa Dục bị chọc cười, cũng gật đầu cực kỳ ăn ý: "Được, được", nửa giây sau, cậu lại không nóng không lạnh bổ sung thêm một câu: "Người ở phố Kiến đều thật hiếu khách."

Thang máy đến nơi kêu "đinh" một tiếng, hai người cùng nhau ra ngoài, tấm thảm mềm mại của khách sạn nuốt chửng những tiếng bước chân.Hứa Dục đi bên trái, Tô Nguyên Cửu đi bên phải, hai người cùng đi thẳng, rẽ trái, sau đó lại đi thẳng, cuối cùng cũng đến trước cửa phòng Hứa Dục."

Đến nơi rồi."

Hứa Dục quay lại đối mặt với Tô Nguyên Cửu, lấy thẻ phòng ra.Tô Nguyên Cửu: "Ừ."

Hứa Dục trở tay mở khóa: "Anh Quý vẫn còn ở dưới lầu, đừng để anh ấy đợi lâu."

Tô Nguyên Cửu giơ tay lên một cách rất tự nhiên, nhẹ nhàng đặt ở sau gáy Hứa Dục: "Vào đi thôi."

Mở cửa, đi vào, đóng cửa, chẳng mấy chốc, tia sáng cuối cùng bên ngoài hành lang đã biến mất sau khe cửa.Thay vào đó là ngọn đèn trong phòng, Hứa Dục cắm thẻ phòng vào khe cắm cạnh tường, đi từng bước vào trong.Cậu hé môi dưới, thổi nhẹ vài sợi tóc loà xoà trước mặt, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, bất chợt nghĩ đến trước cửa nhà Quý Chu Xuyên, cậu và Tô Nguyên Cửu đã vô tình chạm vào nhau.Cùng với những điều mà Tô Nguyên Cửu đã nói.Còn cả mấy lời trêu chọc của Quý Chu Xuyên.Bạn nhỏ, bạn nhỏ...Nghĩ ngợi một lúc, chẳng biết vào khoảnh khắc nào, Hứa Dục đột ngột hồi tỉnh.Sau đó cậu chợt nhận ra bản thân mình đang mỉm cười một cách khó hiểu.Bởi vậy trong giây tiếp theo, Hứa Dục lập tức hạ khóe miệng xuống, không cười ngây ngô nữa, thuận chân đá đá chiếc vali đặt ở bên cạnh mấy lần.Tô Nguyên Cửu, nếu anh không thích tôi, anh chết chắc luôn đó!Lại đá thêm hai lần nữa.
 
Back
Top Bottom