Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo

[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 9: Làm những chuyện bạn trai nên làm


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Dụ Thần ngây người nhìn số trên thang máy cứ nhảy lên dần, đến khi lên đến tầng nhà của mình, đến khi ra khỏi thang máy, khi đèn trong hành lang bật sáng theo tiếng bước chân thì những suy nghĩ lộn xộn của Dụ Thần mới biến mất.Lúc này đây, tất cả những gì cậu nghĩ là, chắc chắn ba mẹ mình sẽ tin thôi, đã đến nước này rồi cơ mà.Quả nhiên, vừa mở cửa đi vào, cậu liền thấy mẹ mình đang giả vờ rót nước, bà còn cố ý nhìn Dụ Thần, tỏ vẻ kinh ngạc: "Chủ tịch Phó không lên cùng con à?"

Dụ Thần lắc đầu: "Không ạ, muộn quá rồi nên tụi con chỉ nói chuyện một lát thôi rồi con bảo anh ý về luôn."

Mẹ rót một cốc nước, đưa cho Dụ Thần.Dụ Thần cầm lấy, vừa đưa lên môi thì mẹ nói: "Mẹ một lần nữa xin lỗi con nhé, thay mặt cả ba con xin lỗi con nữa.

Vừa nãy thực sự xin lỗi con rất nhiều."

Dù sao thì Dụ Thần cũng thấy hổ thẹn với lương tâm, mẹ cứ như thế này mãi, thành ra cậu không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, chỉ đành nhìn vào cốc nước, nói: "Không sao, chuyện đã qua cả rồi mà mẹ."

Mẹ dịu dàng xoa đầu cậu: "Ừ."

Uống hết cốc nước, chúc mẹ ngủ ngon rồi Dụ Thần lên tầng luôn.Vừa đóng cửa phòng, Dụ Thần lập tức tựa lưng vào cửa, thở phào một hơi thật dài.Bình tĩnh được mấy giây, đột nhiên trong đầu cậu chợt nhảy ra hai hình ảnh.Một là hình ảnh mẹ cậu xoa đầu cậu, hai là hình ảnh Phó Chi Dữ xoa đầu cậu.Nghĩ một hồi, Dụ Thần đưa tay lên tự xoa đầu mình, lúc này, dường như có thứ gì đó chợt nảy ra trong đầu cậu, nhưng mà kiểu gì thì kiểu thứ cậu nghĩ đến cũng có vẻ như hơi lệch tông.Cậu nhìn lên tóc mái của mình.Lẽ nào mình nên cắt tóc?Ừ, đúng là hơi dài thật nè.Nghĩ ngợi thông suốt rồi, cậu liền bật đèn lên, lấy điện thoại ra.Ban nãy ở trên xe, cậu nhận được tin nhắn của Lâm Chấn.Lâm Chấn là bạn của cậu, là em rể của cậu, hẳn là nghe chuyện em gái mình kể mai đi ăn lẩu nên mới nhắn tin cho Dụ Thần.Lâm Chấn: Lâm Chấn: Lầm Chấn: Gửi 3 tin nhắn liền, toàn là câu hỏi, Dụ Thần lười gõ chữ, gọi điện luôn.Lâm Chấn lập tức bắt máy."

Alo."

Lâm Chấn thì thào vào điện thoại.Dụ Thần: "Bé con với Nhụy Nhụy ngủ chưa?"

Lâm Chấn: "Bé con ngủ rồi, Nhụy Nhụy mơ màng sắp ngủ."

Dụ Thần: "Ông tìm chỗ nào không có ai đi."

Lâm Chấn: "Ờ, đợi tý."

Lâm Chấn và Dụ Thần quen nhau khi cả hai còn học cấp ba, hai người đều là thành viên đội bóng rổ, hay chơi bóng với nhau.Nhụy Nhụy và Lâm Chấn cũng quen nhau khi chơi bóng rổ.À đúng rồi, Nhụy Nhụy là em gái Dụ Thần.Nhụy Nhụy kém Dụ Thần hai tuổi, lúc Dụ Thần học lớp 9, Nhụy Nhụy học lớp 7, học cùng hệ thống trường cấp hai và cấp ba.Ban đầu, vì Nhụy Nhụy thích Lâm Chấn nên lúc nào đến giờ giải lao cũng chạy xuống sân bóng rổ.Tình cảm khi ấy đơn giản biết bao nhiêu, chỉ muốn gặp một chút thôi, 10 phút ra chơi thì đi đi về về mất 5 phút cũng không sao hết.Mà anh trai này của cô dù có vất vả đến mấy cũng tận dụng 10 phút ra chơi để lôi Lâm Chấn ra chơi bóng rổ, để em gái có thể nhìn crush của mình.Mới ban đầu, Dụ Thần cũng không thích bóng rổ đến thế.

Cậu bước chân vào giới bóng rổ chẳng qua là vì thấy các anh trai chơi bóng rổ ai nấy cũng đẹp trai ngời ngời, lúc chụp ảnh thì đẹp hết xảy.

Nếu như cậu vào hội chơi bóng rổ thì càng có nhiều cơ hội chụp được ảnh đẹp.

Sau này, không chỉ khả năng chơi bóng rổ tiến bộ nhanh chóng mà còn dần biến thành sở thích, cuối cùng vì chơi giỏi quá nên được mọi người khuyến khích vào đội bóng rổ của trường.Ông trời cũng rủ lòng thương trước nỗ lực của hai anh em.

Cuối cùng, khi Dụ Thần học lớp 12 được nghe Lâm Chấn nói một câu: "Dụ Thần, nếu tôi thích em gái ông thì ông có đánh tôi không?"

Dụ Thần cuối cùng cũng xả được khí nén hai năm nay.Ông thích em gái tôi thì tôi không đánh, nhưng ông mà không thích thì tôi đánh thật đấy chứ đùa à.Hai năm ấy, Dụ Thần không cần tạo quá nhiều cơ hội để hai người ở riêng với nhau, cậu cảm thấy bản thân mình đã cân nhắc cẩn thận lắm rồi.Sau đó hai người thành đối, Dụ Thần không can thiệp vào nữa, cậu chỉ biết ngày thứ hai sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Lâm Chấn ôm một bó hoa đến nhà mình.Khi ấy may mà ba mẹ đi công tác, Dụ Thần ngồi trên sofa phòng khách, ôm dưa hấu cười ngu nhìn hai người họ ngồi trước mặt mình tuyên bố đã đến với nhau.Sau khi tình yêu hai người cán mốc 7 năm, năm kia, Lâm Chấn và Dụ Thần lên kế hoạch cầu hôn, cầu hôn chưa được bao lâu thì kết hôn, năm ngoái đã đón em bé đầu lòng.Mặc dù hai anh em Dụ Thần từ nhỏ đến lớn đều trêu chọc nhau quen rồi, nhưng trong hôn lễ, Dụ Thần nhìn thấy ba mình tận tay dắt Nhụy Nhụy đi, trong lòng chợt thấy nghẹn ngào.Lúc lên sân khấu, Dụ Thần đã đọc bức thư mình viết với tiêu đề là "Gửi công chúa nhỏ Nhụy Nhụy, gửi em gái nhỏ của anh", Nhụy Nhụy nghe anh trai đọc thư, cảm động đến mức cứ ôm Dụ Thần mà khóc bù lu bù loa lên, tiến độ của hôn lễ xém chút nữa là bị chậm mất nửa tiếng.Sau khi kết thúc hôn lễ, Dụ Thần nói với Nhụy Nhụy, thực ra hơn nửa bức thư ấy là cậu chép ở trên mạng, làm Nhụy Nhụy tức suýt ngất luôn.Hôm sau, Dụ Thần về nhà thì nhận được bưu kiện Nhụy Nhụy gửi tới.

Trong bưu kiện là một đống hành tây, thứ mà Dụ Thần ghét nhất trên đời, còn có một tờ giấy ghi ba chữ to đùng: "ĐỒ KHỐN NẠN!"

Nhưng về sau, Dụ Thần có giải thích với Nhụy Nhụy, thư là cậu tự viết thật, không tin thì cứ lên mạng tìm thử xem.Cậu giãi bày với Nhụy Nhụy, sau này em có mái nhà của riêng em rồi, có nơi để em bày tỏ nỗi lòng, tình yêu, lo lắng của riêng em, chắc chắn anh không còn quan trọng như xưa nữa, đây là lần cuối cùng anh làm em tức, đùa giỡn với em, em nhất định phải hạnh phúc đấy nhé.Nhụy Nhụy lập tức nước mắt giàn giụa, tha thứ ngay cho Dụ Thần.Xin lỗi, lạc đề quá.Chúng ta cùng nhau quay lại hai ngày trước.Hai ngày trước, vì chuyện của ba, sau khi Dụ Thần quyết định đi dâng hiến tấm thân mình cho Phó Chi Dữ, cậu chỉ nói cho duy nhất một người là Lâm Chấn.Lâm Chấn nghe xong thì như sét đánh ngang tai, đơ mất mấy giây, sau đó nhíu mày khuyên Dụ Thần: "Ông đừng có làm thế, nghĩ cho kỹ vào, đây không phải trò đùa đâu.

Ông nghĩ kỹ lại cho tôi."

Thế là Dụ Thần lấy ảnh Phó Chi Dữ ra, Lâm Chấn vừa nhìn một cái thái độ lập tức xoay 360 độ, nói với Dụ Thần: "Nhớ đeo bao nhé."

Đương nhiên, Lâm Chấn chỉ đùa thôi.Lại đương nhiên là Dụ Thần đã hạ quyết tâm, Lâm Chấn khuyên thế nào cũng vô dụng."

Có thể ông không tin," Dụ Thần nói với Lâm Chấn qua điện thoại: "Tôi thoát ế rồi, mà nửa kia là Phó Chi Dữ."

"Hả?"

Lâm Chấn đầu bên kia không nhịn được gào lên: "Là sao?

Cậu với Phó Chi Dữ đến với nhau á hả?

Hai người xoạc nhau rồi xoạc ra tình yêu luôn à?"

Dụ Thần day thái dương: "Không xoạc, kế hoạch thất bại rồi."

Lâm Chấn: "Ủa tại sao lại thế?"

Dụ Thần kể tóm tắt chuyện thỏa thuận giữa cậu với Phó Chi Dữ cho Lâm Chấn nghe.Lâm Chấn vẫn kinh ngạc không thôi, cảm thấy có điểm gì đó đáng ngờ, hỏi: "Ơ nhưng mà, anh ta có ý đồ gì chứ?"

Dụ Thần: "Ừ, hỏi hay lắm."

Vì Dụ Thần cũng có cùng nghi ngờ giống như Lâm Chấn, vì thế những câu như tại sao, nghĩa là gì, tư duy kiểu quần què gì vậy, Dụ Thần không trả lời được bất kỳ câu nào hết."

Đúng thật là vì ông đẹp nên có thể đưa ra ngoài được thật à?"

Lâm Chấn hỏi câu chốt.Dụ Thần chưa kịp mở miệng thì Lâm Chấn lập tức tự hỏi tự trả lời luôn: "Cũng không phải là không được, ông đúng là đẹp thật, như hoàng tử luôn á, nhìn rất quý tộc, nếu như mà đưa đi dự tiệc cùng thì đúng là nở mày nở mặt, vả lại..."

"Đủ rồi, đủ rồi."

Dụ Thần cắt ngang lời.Những lời Lâm Chấn nịnh nọt cậu mấy năm nay gộp lại đủ để rải một vòng Trái Đất.Lâm Chấn lại hỏi: "Cơ mà thẻ phòng của ông ý, ông đưa cho anh ta kiểu gì?"

Dụ Thần cười thành tiếng: "Hôm qua tôi đích thân đưa cho anh ấy."

Lâm Chấn: "Đưa kiểu gì?"

Dụ Thần làm việc quang minh chính đại, cậu còn thay ra một bộ quần áo sơ mi quần âu chỉnh tề, sửa tóc tạo kiểu, nhìn như thể là đến để bàn chuyện quốc gia đại sự, đến Khoa Hào lúc giờ nghỉ trưa.Hôm kia, lúc cậu đi cùng với ba, chị gái ở bàn lễ tân cứ nhìn cậu mãi không rời mắt, trưa nay cậu cứ thế đến thẳng bàn lễ tân, nói rằng mình có hẹn với chủ tịch Phó, may sao cậu đến sớm, hỏi phòng nghỉ ở tầng mấy.Chị gái lễ tân bị combo nhan sắc cộng nụ cười mê người làm cho mê muội, với cả hôm qua cô cũng nhớ là có người ở trên xuống đón đoàn của Dụ Thần, nên nói luôn phòng làm việc của Phó Chi Dữ ở tầng mấy luôn.Dụ Thần cảm ơn, đường đường chính chính đi lên.Tầng làm việc của Phó Chi Dữ có rất nhiều thiết bị khác nhau, nào là phòng tập gym rồi phòng trà khách, đều dành riêng cho Phó Chi Dữ.Dụ Thần lượn lờ trên tầng này, chẳng mấy chốc đã tìm thấy phòng làm việc của Phó Chi Dữ.Cậu lấy phong thư đã chuẩn bị sẵn ra, nhét vào khe cửa.Sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào máy quay an ninh trên đầu, nghiêng đầu cười, giơ tay bắn tim."

Ngầu đét!

Ông liều thật luôn đấy."

Lâm Chấn cảm khái.Dụ Thần nhún vai: "Hôm đấy tôi hơi kích động thật, trong đầu toàn nghĩ thôi thì được ăn cả ngã về không."

Lâm Chấn cười: "Cũng đúng, ông đã định hiến thân lên rồi, còn sợ cái quái gì nữa."

Dụ Thần thở dài: "Bây giờ nghĩ lại, có hơi sợ."

Cứ mù quáng nghĩ rằng Phó Chi Dữ thèm thuồng cơ thể của cậu, mù quáng tin rằng Phó Chi Dữ nhất định sẽ nhìn thấy bức thư, mù quáng tin rằng Phó Chi Dữ sẽ không báo cảnh sát.Nhưng bây giờ xem ra ngoài việc Phó Chi Dữ không thèm thuồng cơ thể cậu ra thì cái gì cũng thuận lợi hết á."

Thế trong thư ông viết cái gì thế?

Chắc không phải chỉ có mỗi thẻ phòng khách sạn đâu nhỉ?"

Lâm Chấn hỏi.Dụ Thần lắc đầu: "Không, tôi còn gửi kèm một tấm ảnh của tôi, sau ảnh viết địa chỉ khách sạn với số phòng, còn viết mấy dòng nữa."

Lâm Chấn: "Viết gì thế?"

Dụ Thần xoa trán, chật vật nói: "Cục cưng Thần Thần bé xinh của ngài đang đợi ngài đến nhận, đúng 10 giờ tối nay, đến trễ không tiếp."

Lâm Chấn: "Hahahahahahahahahahahahahahahahahaha, đệt, vl luôn bạn tôi ơi."

Dụ Thần không muốn làm phiền đến giờ nghỉ ngơi của hai vợ chồng, nói những chuyện quan trọng một lượt, bảo Lâm Chấn nghỉ sớm rồi cúp máy.Dụ Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay, ngẩn ngơ một hồi, sực nhớ ra mình vẫn chưa trao đổi số điện thoại với Phó Chi Dữ.Vừa hay Phó Chi Dữ vừa gửi tin nhắn, Dụ Thần lập tức gửi cho anh số điện thoại của mình.Ở đầu bên kia, Phó Chi Dữ ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại đợi tin nhắn, vừa thấy màn hình sáng lên cái là ngồi thẳng ngay dậy."

Phụt."

Người ngồi đối diện thấy anh như thế phun luôn ngụm trà trong miệng ra."

Khụ khụ khụ," Châu Minh Minh kho sặc sụa, rút mấy tờ giấy ra, đặt tách trà xuống: "Ẻm trả lời cậu à?"

Phó Chi Dữ lầm bầm ừ một tiếng, mở điện thoại ra.Sau đó, Châu Minh Minh thấy trên gương mặt anh rộ vẻ hạnh phúc hết sức rõ ràng, môi nở nụ cười cực kỳ sung sướng."

Gì đấy?

Vui đến thế cơ à," Châu Minh Minh bị lây, cũng cười theo: "Ẻm bảo gì?"

Phó Chi Dữ: "Em ấy gửi số điện thoại cho tôi."

"Thế thôi á?"

Châu Minh Minh cười ngất: "Bây giờ hai người mới biết số điện thoại của nhau à?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Châu Minh Minh: "Eo ôi thật á?

Wechat cũng add rồi mà không cho nhau số điện thoại?"

Phó Chi Dữ: "Chắc là em ấy quên."

Châu Minh Minh: "Ẻm quên thì cậu cũng không đi xin luôn?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Châu Minh Minh: "Ngại quá không dám xin à?"

Phó Chi Dữ đơ một lúc rồi nói: "Không phải."

"Cậu nhìn cậu đi!"

Châu Minh Minh bất lực toàn tập: "Cậu đang cẩn thận quá đà rồi đấy!"

Phó Chi Dữ không thèm để ý đến Châu Minh Minh, gửi cho Dụ Thần số điện thoại của mình, rồi lưu số cậu vào.Nhưng đến phần tên trong danh bạ, anh lại ngây ra một hồi lâu."

Sao thế?

Lại khoai chỗ nào?"

Châu Minh Minh tò mò đứng dậy, sau đó cười: "Không biết đặt tên gì à?"

Phó Chi Dữ nghĩ: "Nên đặt là gì mới được?"

Châu Minh Minh nói thẳng: "Cục cưng Thần Thần bé xinh, trên thư ẻm viết thế còn gì."

Phó Chi Dữ không đồng ý, nhíu mày: "Không được, nếu như em ấy gọi điện cho tôi thì sao."

Châu Minh Minh: "Cậu sợ ai nhìn thấy hả?

Sợ ẻm nhìn thấy hả?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Châu Minh Minh bó tay: "Ẻm gọi điện cho cậu mà cậu sợ ẻm nhìn thấy á hả?"

Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ: "Có lý."

Châu Minh Minh bị Phó Chi Dữ chọc cười lộn ruột, cứ gặp phải chuyện gì liên quan đến Dụ Thần là y như rằng đầu óc nhảy sang cái số khỉ gió gì đó luôn.Châu Minh Minh: "Cậu lưu tên wechat là gì?"

Phó Chi Dữ hắng giọng: "Thần Thần."

Châu Minh Minh cười: "Cậu còn ngại cái gì hả?"

Phó Chi Dữ cúi gằm đầu xuống: "Không ngại."

Châu Minh Minh thở dài: "Tôi bảo này, cậu phải gan lên một tý, đổi hết tên trên wechat lẫn danh bạ đi, nào là Cục Cưng Thần Thần này, Bé Cưng Thần Thần này, Tình Yêu Cụa Tui này rồi thì Bé Cưng Cụa Tui này.

Ẻm nhìn thấy thì kệ ẻm, sợ cái gì?"

Phó Chi Dữ nghe xong lại ngồi nghĩ một hồi lâu, vẫn nói: "Thôi, đừng."

Sau đó anh xóa tên "Cục Cưng Thần Thần" mình vừa gõ xong, chỉ để lại hai chữ "Thần Thần".Lưu vào danh bạ xong, Phó Chi Dữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Châu Minh Minh.Châu Minh Minh: "Làm gì thế?"

Phó Chi Dữ cố gắng nhớ lại, đưa tay lên, ngón cái bắt chéo ngón trỏ, đưa cho Châu Minh Minh.Châu Minh Minh hồn phách lên mây: "Làm cái gì thế!!!!"

Phó Chi Dữ hỏi: "Để tay thế này nghĩa là sao?"

Châu Minh Minh thở phào một hơi, "Cái này á hả," Châu Minh Minh bắt chước làm theo, vẽ thành hình trái tim: "Là trái tim, bắn tim cho cậu đó, hiểu không?"

Phó Chi Dữ thả tay xuống: "Ồ."

Sau đó anh đột nhiên nghĩ tới cái đó, cúi đầu, cười."

Thôi tôi xin phép quỳ."

Châu Minh Minh thấy bao nhiêu cái sự ngọt ngào hiện hết lên mặt Phó Chi Dữ, lây cười theo: "Không biết cậu đang sợ cái gì, chứ cậu cứ thế này thì đến năm nào mới dành được trái tim của Dụ Thần đây hả."

Phó Chi Dữ cất điện thoại đi: "Bây giờ em ấy là bạn trai của tôi."

Châu Minh Minh bật cười: "Thế thì cậu làm nhưng chuyện bạn trai nên làm đi," Châu Minh Minh hỏi: "Giờ sao?

Bước tiếp theo cậu tính làm gì?"

Phó Chi Dữ ngẩng đầu: "Hỏi hay lắm."
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 10: Ông xã


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Tối hôm ấy, Dụ Thần nằm mơ.

Mơ thấy Phó Chi Dữ xoa đầu mình không ngừng.Dụ Thần trong mơ không biết là giống như mèo con, hay cậu chính là một con mèo con, cậu cứ cuộn người nằm trong lòng Phó Chi Dữ.Dụ Thần thoải mái lắm, mắt híp hết cả lại.

Phó Chi Dữ không chỉ xoa đầu cậu, còn gãi gãi nữa.

Ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ, Dụ Thần lèm nhèm mở mắt ra, nhìn hoa cỏ xung quanh, rồi lại nhắm mắt lại.Một lát sau, không biết làm sao, trong lòng Dụ Thần chợt có chút lo lắng.Dường như đột nhiên nhận thức được rằng mình chỉ là được Phó Chi Dữ tiện tay nhặt được bên vệ đường, Phó Chi Dữ không nhặt mình thì cũng sẽ nhặt bé mèo khác, mà thế mạnh duy nhất của cậu.Thế mạnh duy nhất của cậu.Dụ Thần đau khổ bật khóc thành tiếng, nghĩ, lẽ nào thế mạnh duy nhất của mình là nhiều lông?Nghĩ đến đây, cậu xoay người, đối mặt với Phó Chi Dữ, túm lấy bàn tay anh."

Đừng xoa nữa."

Dụ Thần mếu máo.Phó Chi Dữ lạnh lùng nhìn Dụ Thần, dường như việc cậu có khóc hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh.Quả nhiên Phó Chi Dữ chỉ thích lông của cậu thôi.Phó Chi Dữ: "Sao thế?"

Dụ Thần túm chặt lấy bàn tay Phó Chi Dữ, nói một câu mà bản thân cảm thấy vô cùng quan trọng: "Nếu xoa nữa thì hói mất."

Phó Chi Dữ cười nhẹ, nụ cười này khiến lòng Dụ Thần nhẹ nhõm hơn nhiều.Quả nhiên Phó Chi Dữ không xoa đầu cậu nữa, nhưng anh bắt đầu sờ mặt cậu, sờ mặt rồi sờ xuống cằm, nâng cằm cậu lên.Dụ Thần vô cùng ngoan ngoãn phối hợp, rõ ràng trong đầu không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng vẫn hết sức hợp tác ngẩng đầu lên.Ngoan ngoãn ngồi lên một chút, ngoan ngoãn nhìn Phó Chi Dữ, ngoan ngoãn để anh hôn mình.Lúc Dụ Thần tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh.10 giây sau khi tỉnh dậy, cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi được giấc mơ, lúc này đây, trong đầu cậu ngập tràn suy nghĩ, Phó Chi Dữ đã hôn đủ chưa?

Sao cậu lại tỉnh mất rồi?

Liệu ông xã có giận không?Nhưng dần dần, cậu trở về được với thế giới thực tại.Rồi cậu nghĩ, nếu một ngày nào đó, Phó Chi Dữ muốn hôn cậu thật thì cậu nhận chấp nhận hay là từ chối?Chắc là nên chấp nhận nhỉ?

Hôn môi với bạn trai là bình thường mà.Sau đó cậu lại nghĩ, nếu như một ngày nào đó, Phó Chi Dữ muốn lên giường với cậu, thì cậu nên chấp nhận hay từ chối?Nghĩ đến đây, Dụ Thần cân nhắc đắn đo một hồi lâu.Sau đó tiếng chuông báo thức vang lên.Cậu hoàn toàn tỉnh táo, rồi bật cười.Nghĩ cái gì thế?

Phó Chi Dữ bảo mày làm gì thì làm cái nấy, biết chưa!Mấy giây sau.Nghĩ cái gì thế?

Nếu Phó Chi Dữ muốn lên giường với mày thì đã lên từ đời nào rồi.Tiếng báo thức nhắc cậu đến giờ làm việc.

Hôm nay cậu cần phải gửi ảnh cho một khách hàng, cậu đã sửa xong hòm hòm rồi, chỉ cần sửa lại một chút thôi là được, xong rồi thì phải sửa ảnh cho đơn hàng lớn hôm bữa.Đánh răng rửa mặt xong, Dụ Thần đi xuống nhà, dì giúp việc đã sắp làm xong bánh trứng và rót sữa đậu nành ra, Dụ Thần vừa ngồi vào bàn đã nghe tiếng chuông điện thoại.Cậu mở ra xem, là tin nhắn của Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ: "Hôm nay em có rảnh không?"

Chắc tại sáng sớm tinh mơ vừa ngủ dậy, đầu óc vẫn còn đang trên mây, thấy tin nhắn kia, đầu Dụ Thần hoàn toàn trắng xóa.Phó Chi Dữ là ai vậy ta?Ố!

Bạn trai.Dụ Thần không kìm được, bật cười, rõ ràng sáng nay còn mơ hôn môi con nhà người ta, ấy thế mà tỉnh dậy không nhận người ta luôn.Nghĩ đến đây, tai và cổ Dụ Thần lập tức đỏ ửng lên.Cái chính là trong mơ thì mơ thấy mặt Phó Chi Dữ, mà trong wechat chỉ hiện tên Phó Chi Dữ thôi, ba chữ này nhảy ra trước mắt vẫn còn rất lạ lẫm.Dụ Thần: Tên Phó Chi Dữ chuyển sang thành dòng "đang nhập..."

Dụ Thần bắt đầu ăn miếng bánh trứng, uống ngụm sữa đậu, uống sữa xong ăn bánh rồi ăn bánh xong uống sữa...Phó Chi Dữ định giao việc gì thế, gõ mãi không xong.Không biết là đã uống đến ngụm sữa đậu nành thứ bao nhiều rồi, cuối cùng bên kia cũng gửi tin nhắn đến.Phó Chi Dữ: Dụ Thận miệng cắn bánh trứng dừng lại.Mỗi thế thôi?"

Sao thế?"

Mẹ thấy biểu cảm kỳ lạ của Dụ Thần, hỏi.Dụ thần nghiêng đầu, hỏi mẹ: "Nhà mình ăn lẩu buổi trưa hay buổi tối thế ạ?"

Mẹ: "Buổi tối, ba con đặt bàn rồi, sao thế?"

Dụ Thần tỏ vẻ ngại ngần: "Phó Chi Dữ muốn đi xem phim với con, không biết là thời gian thế nào."

Mẹ Dụ cười: "Thì nhà mình ăn sớm một tý, chắc là xong nhanh thôi, mấy giờ chiếu phim?"

Dụ Thần: "Để con hỏi."

Dụ Thần: Dụ Thần gửi tin này trước, còn chưa kịp viết nốt thì Phó Chi Dữ đã trả lời.Phó Chi Dữ: Dường như Dụ Thần bị chọc cười, sao lần này lại trả lời nhanh thế.Dụ Thần: Dụ Thần quen gõ bàn phím, bấm như bay, cố gắng gõ tin nhắn dài hết đủ ý.Sau đó, Phó Chi Dữ cũng trả lời rất nhanh: Dụ Thần không kìm được, nhướng mày, thời gian chuẩn chỉ thế, mua vé rồi à?

Hay là chắc chắn rằng Dụ Thần nhất định sẽ đi?To gan!Làm gì dám không đi.Dụ Thần: Dụ Thần: Phó Chi Dữ: Dụ Thần: Dụ Thần: Phó Chi Dữ: Nói chuyện xong, Dụ Thần đặt nhắc nhở lúc 8 giờ 10, viết là "Xem phim với Phó Chi Dữ".Viết xong, cậu nghĩ, để phòng trừ việc quên mất Phó Chi Dữ là ai, cậu lại xóa đi viết lại "Xem phim với bạn trai".

Như thế, đến lúc hiện lời nhắc thì có thể bớt được bước nhớ lại rằng Phó Chi Dữ là bạn trai.Sau đó cậu lại mở wechat ra, sửa tên gợi nhớ của anh."

Phó Chi Dữ bạn trai của tôi".Chắc chắc cách này sẽ có hiệu quả, hết sức đồng bộ với những tên gợi nhớ khác ở trong danh bạ, "Ông Trần khách ngày 3/6", "Ông Trương khách ngày 16/5".Ăn sáng xong, ba mẹ đi làm, Dụ Thần về phòng làm việc tiếp.Hôm nay chỉ có một mình cậu ở nhà, cùng lắm thì có dì giúp việc đến ăn cơm cùng, nhưng may sao chỗ ảnh kia khó sửa, cậu phải bàn bạc trao đổi với khách rất lâu, nên hôm nay cũng không quá tẻ nhạt.Mặt trời mọc rồi lặn, chẳng mấy chốc đã hết một ngày làm việc.Vừa hay lúc cậu được khách hàng duyệt xong thành phẩm, đăng ảnh lên Weibo và vòng bạn bè thì Nhụy Nhụy gọi điện đến."

Dụ Thần!"

Nhụy Nhụy ở đầu bên kia gào lên: "Em đến đón anh nhá!"

Dụ Thần lập tức cảnh giác: "Em hút thuốc gì à?"

"Ay da," Nhụy Nhụy làm nũng: "Anh để em đón anh đi mà, lát nữa để em đưa anh đi luôn nhó."

Dụ Thần: "Đưa đi đâu?"

Nhụy Nhụy: "Đi Huệ Hợp á, không phải là anh với bạn trai hẹn nhau đi xem phim à, lát nữa anh để anh ý đợi ở cổng ý, em sẽ ở đằng xa dòm một miếng hoi, em muốn xem xem kẻ nào đã cướp lấy anh trai em!"

Dụ Thần: "Hơ hơ."

Ngại quá, anh trai em tự mình dâng đến tận cửa nhé.Có người làm tài xế riêng thì tội gì Dụ Thần lại không vui vẻ chấp nhận, Nhụy Nhụy nói 20 phút nữa sẽ đến, Dụ Thần thong thả tắt máy tính.Tiện thể thay luôn một bộ đồ thật đẹp trai, tiện thể rửa mặt, tiện thể tạo kiểu tóc.Phải cho Phó Chi Dữ nở mày nở mặt chứ.Người nhà Dụ luôn luôn đúng giờ, bảo 20 phút thì đúng 20 phút sau hai anh em gặp nhau dưới tầng.Dụ Thần vừa lên xe, Nhụy Nhụy lập tức cười như cắn cần, cứ hớ hớ hớ hớ hớ.Dụ Thần hoài nghi: "Sao thế?"

Nhụy Nhụy: "Đi xem phim với người eo có khác, tóc kiểu ha?

Quần áo mới ha?

Giày mới ha?"

Dụ Thần cốc một cái vào đầu Nhụy Nhụy: "Lái xe đi!"

Nhụy Nhụy vừa đạp ga, vừa hớ hớ hớ hớ hớ.Dụ Thần: "......"

Dụ Thần lấy điện thoại ra: "Để anh tìm cái mặt của em trang điểm hôm lần đầu hẹn hò với Lâm Chấn."

"Á đừng đừng đừng đừng!"

Quả nhiên hết sức hữu hiệu, Nhụy Nhụy lập tức đầu hàng: "Em không cười nữa!"

Nhưng xe mới đi được nửa đường, Nhụy Nhụy lại tò mò hỏi: "Có ảnh không?

Lâm Chấn nói là đẹp trai lắm lắm."

Dụ Thần: "Tý nữa là em được nhìn tận mắt luôn rồi còn gì?

Còn ảnh ọt gì nữa."

Nhụy Nhụy: "Đẹp trai lắm ó hỏ?"

Dụ Thần gật đầu: "Đẹp trai lắm."

Nhụy Nhụy: "Em nghe mẹ bảo là hai người mới bắt đầu quen nhau từ tháng trước thôi, hôm qua đã dắt về nhà ăn cơm rồi hử?"

Dụ Thần khó mở lời: "Ừ."

Nhụy Nhụy: "Anh bảo hay là anh ý bảo?"

Dụ Thần bất lực: "Anh."

Nhụy Nhụy kinh ngạc: "Thật á?

Thật hay đùa thế?

Chẳng giống anh tẹo nào."

Dụ Thần càng bất lực hơn, đành phải nói cho xuôi: "Thực sự là đẹp trai quá, không nhịn được nữa nên phải đem về nhà trước đã."

Nhụy Nhụy lại kinh ngạc tăng hai, há hốc mồm: "Em phải xem bằng được!"

Được một lúc sau, Nhụy Nhụy lại tò mò: "Có đẹp trai bằng anh trai của bạn gái cũ của anh không?"

Dụ Thần: "Bạn gái cũ nào cơ?"

Nhụy Nhụy: "Ngụy Tiểu ấy."

Dụ Thần ồ một tiếng.Nhụy Nhụy cười: "Hẹn hò được hai ngày thì cũng tính mà."

Dụ Thần: "Thế là cái kiểu hẹn hò gì?

Anh chỉ là cái khiên chắn hoa đào thôi."

Dụ Thần nói xong thì nghiêng đầu hỏi: "Ngụy Phong nhìn như thế nào ý nhỉ?"

Nhụy Nhụy cười tít mắt: "Ôi cái trí nhớ của anh tốt ghê á."

Dụ Thần lắc đầu: "Từ bao giở bao giờ rồi."

Nhụy Nhụy lại hỏi: "Đúng rồi, bây giờ Ngụy Tiểu đang là đại diện quảng cáo cho mấy nhãn hàng nổi tiếng trên mạng đấy, anh có biết không?

Tháng trước em nhờ chị ấy quảng cáo túi cho em đấy."

Dụ Thần: "Anh không biết."

Nhụy Nhụy chán ghét nguýt cậu một cái: "Thế anh còn nhớ chị ấy trông thế nào không?"

Dụ Thần cố gắng triệu hồi gương mặt của một người từ thuở hồng hoang, nhưng: "Quên rồi."

Nhụy Nhụy: "Xì."

Dụ Thần nhún vai.Giúp Ngụy Tiểu đuổi mấy kẻ theo đuổi xong thì hai anh em họ cùng ăn với Ngụy Tiểu một bữa cơm, đến hôm sau thì nhận được tin nhắn chia tay của cô.

Sau đó cũng chẳng gặp nhau thêm lần nào nữa, nhớ được thì lại giỏi quá cơ.Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến nhà hàng, bữa lẩu tối nay cả nhà ai nấy cũng ăn vô cùng vui vẻ.

Ba mẹ còn tặng quà cho Dụ Thần và Nhụy Nhụy.Nhụy Nhụy sinh em bé xong thì rất ít khi ra ngoài, tối nay như thể xả cho mấy tháng trước, nói liến thoắng không ngừng.Vừa ăn vừa nói chuyện, đột nhiên mẹ tắt bếp.Dụ Thần đang xem điện thoại, nghe thấy mẹ tắt bếp, ngẩng đầu hỏi: "Nhà mình ăn xong rồi ạ?"

Mẹ Dụ: "No chưa?

Cũng hòm hòm rồi, con còn phải đi xem phim cơ mà."

Dụ Thần nhìn điện thoại: "Mới 7 giờ rưỡi thôi mà mẹ."

Mẹ Dụ: "Đi sớm một tý cũng tốt.

Mẹ với ba con về công ty đây, dạo này cũng khá bận nên không lề mề được đâu."

Dụ Thần nuốt câu "Nhưng cũng sớm quá ý" lại vào trong bụng: "Thôi được rồi ạ."

Người hưng phấn nhất ở đây chính là Nhụy Nhụy, ba Dụ thanh toán xong, cô lập tức hồ hởi kéo Dụ Thần, tạm biệt mọi người rồi phi như bay đến bãi đỗ xe.Sau đó tức tốc mở cửa xe, đẩy Dụ Thần vào bên trong, phi lên xe, khởi động xe trong nháy mắt rồi phóng vèo đi.Dụ Thần hết sức bất lực: "Nhụy Nhụy, bây giờ còn chưa đến 8 giờ, em vội như thế cũng bằng thừa."

Nhụy Nhụy: "Mặc kệ!"

Dụ Thần thở dài.Đúng là Nhụy Nhụy mặc kệ thật luôn, suốt cả đường đi cứ ngoác mồm cười, chưa đầy 10 phút sau đã đến nơi, sau đó đỗ xe lại, tìm một quán cà phê ở gần cổng vào rạp chiếu phim, kéo Dụ Thần ngồi xuống.Đến khi cà phê của hai người được bày lên bàn, Nhụy Nhụy cười, nói: "Nếu người ấy của anh mà đến trước 8 giờ, em sẽ cộng 50 điểm cho."

"Trước 8 giờ?"

Dụ Thần nghi hoặc: "Em đùa anh à?

8 giờ 45 phim mới chiếu, làm gì có chuyện anh ấy..."

Dụ Thần chưa nói dứt câu, lập tức thấy một chiếc xe dừng cách cổng rạp chiếu phim không xa.Khoảng cách xa như vậy, ấy thế mà Dụ Thần vẫn có thể nhận ra được người ngồi ở ghế lái xe.Hả?Sao có thể như thế được?Mình nhìn nhầm à?"

Sao thế?

Sao thế?"

Nhụy Nhụy giương cao cảnh giác.Quả nhiên mấy giây sau, một dàng người quen thuộc bước xuống xe.Dụ Thần nuốt nước bọt: "Anh ấy đến rồi."

Nhụy Nhụy nghe thế lập tức phấn khích vô cùng, nhìn theo hướng Dụ Thần đang nhìn: "Người mặc áo sơ mi trắng vừa xuống xe đó hả?"

Dụ Thần gật đầu: "Ừ."

"Oaaaaaaa, đẹp trai qué huhuhu, 50 điểm, không, 60 không không, 70, 80, 90!!!!"

Nhụy Nhụy cực kỳ kích động.Dụ Thần bất lực quay sang nhìn Nhụy Nhụy: "Bình tĩnh."

Nhụy Nhụy: "......

Bình tĩnh."

Dụ Thần hoàn toàn không ngờ Phó Chi Dữ lại đến sớm như thế.Nhưng cậu chợt nghĩ, có khi Phó Chi Dữ đến trước vì có việc gì khác thì sao?

Dù sao thì đi thêm một quãng nữa là tới tòa nhà thương mại mà.Nghĩ thế, Dụ Thần liền bỏ điện thoại xuống, kiềm chế kích động gọi cho Phó Chi Dữ ngay lập tức.Một quãng thời gian sau đó, hai anh em họ cứ ngồi cạnh cửa sổ quán cà phê, nhìn chằm chằm Phó Chi Dữ.Thấy anh bước qua dòng người, đi sang vỉa hè bên kia đường, ngẩng đầu nhìn trung tâm thương mại, cúi đầu nhìn điện thoại, quay người lại, sau đó đứng đấy.Cứ, đứng đấy?
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 11: Thần Thần bạn trai nhỏ của tôi


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Dụ Thần quan sát được nửa phút, chắc chắn rằng Phó Chi Dữ không có việc gì khác phải làm, lập tức đứng dậy.Đồng thời, cậu vẫy tay với Nhụy Nhụy: "Đi thôi, anh ra gặp anh ý một cái."

"Gặp một cái?"

Nhụy Nhụy cười: "Hẹn hò là hẹn hò, gặp một cái là thế nào hả."

Trong đầu Dụ Thần toàn là nhiệm vụ tối nay Phó Chi Dữ giao cho cậu, xém chút nữa buốt miệng: "À, ờ, hẹn hò."

Nhụy Nhụy nháy mắt mới Dụ Thần: "Á à trò chơi tình thú ha, em hiểu mà!"

Dụ Thần: "......"

Không, em không hiểu...Có nhan sắc vào một cái, y như rằng mọi chuyện đã thành công được một nửa.

Từ trước đến nay, những người theo đuổi Dụ Thần thì Nhụy Nhụy kiểu gì cũng thấy có chỗ không vừa mắt.Người duy nhất vừa mắt, thì bị em gái cướp để né hoa đào rồi.Ha ha.Hai người mỗi người cầm một cốc cà phê, đi ra ngoài, Dụ Thần rảo bước nhanh, Nhụy Nhụy thấy mình sắp không đuổi kịp, vội chạy bước nhỏ theo, túm lấy tay Dụ Thần.Cô nhìn người đàn ông cách đó không xa: "Có mỗi anh uống cà phê thì không hay lắm, dù gì thì cũng chưa uống, lát nữa đưa cho em đi, em mang về."

Dụ Thần gật đầu: "Được."

Nói rồi hai anh em cùng nhau đi ra, Dụ Thần vốn định đến gần hơn một chút rồi gọi, không ngờ, vừa ra ngoài đi được mấy bước, ánh mắt buồn đời của Phó Chi Dữ đã quét thấy cậu rồi.Dụ Thần lập tức giơ tay lên vẫy.Phó Chi Dữ hơi đưa tay lên, nhưng khi nhìn thấy tay Dụ Thần, nụ cười của anh chợt cứng lại.Sau đó anh nghiêm túc nhìn cô gái ở bên cạnh Dụ Thần.Nhoáng cái, Dụ Thần đã đến bên cạnh Phó Chi Dữ, Dụ Thần đưa cốc cà phê trên tay cho Nhụy Nhụy, nhỏ giọng dặn dò: "Lái xe cẩn thận nhé, buổi tối đừng đi nhanh quá."

Nhụy Nhụy nhìn Dụ Thần cười, gật đầu: "Vâng, thế em về nhé."

Dụ Thần: "Về đến nhà thì báo anh một tiếng."

Nhụy Nhụy: "Em biết rồi."

Năng lực quan sát của Phó Chi Dữ vô cùng sắc bén, anh thấy ánh mắt cứ đánh láo liên của cô gái này, mấy lần không kịp rời mắt đi, lộ rõ là đang nhìn anh.Phó Chi Dữ không kiềm được khẽ nghiến răng."

Thế em đi nhá, bai bai."

Cô cười rồi tạm biệt Dụ Thần, rồi quy sang cười với Phó Chi Dữ một cái.Dụ Thần mỉm cười tiễn Nhụy Nhụy đi, đợi đến khi cô lên xe rồi mới quay sang nhìn Phó Chi Dữ.Tầm mắt Phó Chi Dữ cũng vừa rời khỏi hướng của Nhụy Nhụy, Dụ Thần đang đợi Phó Chi Dữ hỏi Nhụy Nhụy là ai.Cậu đã chuẩn bị nói "Đó là em gái tôi, tên là Nhụy Nhụy", nhưng Phó Chi Dữ lại nói: "Đi vào thôi."

Dụ Thần nuốt câu trả lời chuẩn bị nói, nuốt luôn một ngụm nước bọt.OK.Phó Chi Dữ không hứng thú.Huệ Hợp là một trung tâm thương mại, rạp chiếu phim ở phía bên ngoài, Phó Chi Dữ xoay người lại, đi vào trong, Dụ Thần cũng vội vã theo gót.Cậu hỏi Phó Chi Dữ: "Sao ngài đến sớm thế?"

Đột nhiên Phó Chi Dữ ngây ra một chút, hỏi vặn lại Dụ Thần: "Sao em đến sớm thế?"

Dụ Thần nói: "Ăn lẩu xong cũng không có chuyện gì làm nên tôi đến luôn."

Phó Chi Dữ chợt nhíu mày, nói: "Lần sau tôi sẽ đến sớm hơn một chút nữa."

Dụ Thần định nói không cần đến sớm như vậy đâu, nhưng thấy dường như tâm tình Phó Chi Dữ không được tốt lắm, không dám nói nữa, đổi lại hỏi: "Hôm nay có việc gì sao ạ?"

Bước chân Phó Chi Dữ dừng lại, trưng ra gương mặt đầy hoài nghi nhìn Dụ Thần: "Tôi chưa nói à?

Hôm nay chúng ta đi xem phim."

Anh nói xong, thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra xem lại.Dụ Thần lập tức giơ tay chặn lại: "Không phải, tôi biết là đi xem phim," Cậu thả tay ra: "Chỉ là, ngoài việc xem phim thì còn việc gì khác nữa không ạ?"

Dụ Thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, ở nơi gặp gỡ nhỏ thế này thì chắc là để đuổi mấy kẻ theo đuổi phiền phức, hoặc là diễn cho người ta xem, nhỉ?Ánh mắt mong chờ của Dụ Thần ghim chặt lên người Phó Chi Dữ, lúc cậu tưởng rằng mình sẽ nhận được ám hiệu của Phó Chi Dữ thì anh lại nói: "Xem phim xong rồi cùng nhau đi ăn đêm?"

Môi Dụ Thần run lên: "Hả?

Ăn đêm?"

Phó Chi Dữ: "Có được không?"

Dụ Thần ngây người, môi không run nữa, cậu thấy ánh mắt cực kỳ chân thành của Phó Chi Dữ, lập tức xuôi theo: "Được."

Phó Chi Dữ cười: "Để tôi sắp xếp."

Dụ Thần cũng cười, gật đầu: "Được."

Dụ Thần phát hiện, nụ cười của Phó Chi Dữ cực kì có sức lan toả, dường như lần trước gặp nhau, Dụ Thần cũng bị nụ cười của anh lây cho cười theo.Thực ra cũng chẳng phải cái gì to tát, chỉ là thấy rất vui mà thôi.Đi được mấy bước nữa, Dụ Thần nhớ đến chủ đề tối nay.Cậu lại hỏi thăm dò Phó Chi Dữ: "Tối nay chỉ có hai chúng ta thôi à?"

Phó Chi Dữ hỏi ngược lại: "Còn có ai nữa?"

Dụ Thần lập tức lắc đầu quầy quậy: "Không ai hết."

Dụ Thần nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ ngợi.Phó Chi Dữ muốn làm gì thế nhỉ?Nghĩ hoài nghĩ mãi, chợt nghĩ đến câu nói của Phó Chi Dữ vào buổi tối hôm cậu uống say khướt."

Nếu trong tương lai hòa hợp với Dụ tiên sinh, chúng ta có thể kết hôn."

Dụ Thần lập tức kinh ngạc ngộ ra, lẽ nào Phó Chi Dữ muốn thử xem hai người họ có hợp nhau không?Được hoi.Như thế đã có thể giải quyết được khá nhiều khúc mắc, chỉ đáng tiếc là bao nhiêu công chải chuốt của cậu thành công cốc mất rồi.Quả thực là hiếm lắm mới có dịp vuốt tóc, quần áo mới, giày cũng mới nốt, cứ tưởng là cái sự đẹp trai lai láng này trưng ra để cho người ta ngắm.Nghĩ đến đây, Dụ Thần quay sang nhìn Phó Chi dữ.Giày sạch sẽ, quần áo nhìn cũng có vẻ mới, hình như tóc cũng được vuốt lại một chút.Thế là Dụ Thần tự động thôi miên chính mình, Phó Chi Dữ đi salon làm tóc, cũng mua quần áo với giày mới nhể.Thế thì thoải mái hơn nhiều rồi.Hai người càng ngày đi càng sâu vào bên trong trung tâm thương mại, mặc dù vẫn còn sớm, nhưng Dụ Thần vẫn muốn hỏi một câu: "Ngài đang tìm gì thế?"

Phó Chi Dữ nói: "Cổng vào rạp chiếu phim."

Dụ Thần: "......"

Dụ Thần: ??????Dụ Thần lập tức dừng bước, giơ tay chỉ con đường hai người vừa đi: "Rạp chiếu phim ở bên ngoài mà."

Nhìn có vẻ như Phó Chi Dữ không hề hay biết, anh nhìn theo hướng chỉ của Dụ Thần: "Ở ngoài?"

Dụ Thần gật đầu: "Lúc tôi chưa đến ấy, chỗ mà anh đứng chính là cổng vào rạp chiếu phim mà."

Phó Chi Dữ ngây người: "Thế à?"

Thôi xong.Sao lại ngốc nghếch thế này."

Đi thôi," Dụ Thần bất lực, vừa đi vừa nói: "Chỗ lúc nãy anh đứng ấy, ngay trên đầu anh là cái biển rạp chiếu phim to đùng luôn."

Dụ Thần: "Nhìn anh tự tin như thế, chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế đi thẳng tuột vào trong."

Dụ Thần: "Tôi cứ tưởng anh vào mua đồ gì cơ."

Phó Chi Dữ không nhịn được cười: "Không phải đâu, tôi không muốn mua gì cả."

Dụ Thần đặt ngón tay lên môi, cười với Phó Chi Dữ: "Tôi sẽ không nói với ai đâu."

Phó Chi Dữ vẫn cười: "Cảm ơn em."

Bây giờ nhìn tâm trạng của Phó Chi Dữ có vẻ đã khá hơn rất nhiều rồi, Dụ Thần cũng thả lỏng hơn nhiều.Ra ngoài trung tâm thương mại, Dụ Thần chạy lên phía trước Phó Chi Dữ, lon ton chạy đến chỗ Phó Chi Dữ đứng ban nãy, chỉ lên cái biển rạp chiếu phim trên đầu: "Anh thấy chửa!"

Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần, cười: "Thấy rồi."

Dụ Thần cười, thu tay về: "Lần đầu tiên anh đến đây xem phim hử?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần: "Tại sao anh không đến chỗ trước đây anh từng đến rồi ý?"

Phó Chi Dữ: "Ở đây gần nhà em."

Dụ Thần kinh ngạc: "Oa, anh tốt quá đi."

Phó Chi Dữ ngây người: "Thế thôi cũng là tốt à?"

Dụ Thần bắt đầu phát huy khả năng khen ngợi của mình, giơ ngón cái với Phó Chi Dữ: "Siêu siêu tốt luôn á."

Phó Chi Dữ lại cười.Thành phố A không có nhiều rạp chiếu phim, trong đó có Huệ Hợp, ở đây không chỉ có nhiều phòng chiếu, bên ngoài còn có rất nhiều các sạp hàng nhỏ, là địa điểm lý tưởng cho các cặp đôi.Sau khi hai người đi vào, Phó Chi Dữ vẫn tiếp tục phát huy sự tự tin dẫn trước, không thèm quay đầu lại, đi tuột vào trong.Ban đầu, Dụ Thần tưởng Phó Chi Dữ đi lấy vé, nhưng đi theo một đoạn, Phó Chi Dữ lại dừng chân ở trước quầy bán bắp rang bơ.Dụ Thần hơi ngờ ngợ, không thể tưởng tượng được cảnh Phó Chi Dữ ôm hộp bắp rang bơ.Phó Chi Dữ, ôm, bắp rang bơ?"

Em có ăn không?"

Phó Chi Dữ quay sang hỏi Dụ thần.Dụ Thần phẩy phẩy tay: "Anh ăn đi, tôi không ăn cái này đâu."

Phó Chi Dữ chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Em không ăn cái này à?"

Dụ Thần chần chừ: "Ừ," Sau đó hỏi: "Sao thế?"

Phó Chi Dữ nghĩ một hồi, lại đổi sang sạp khác: "Thế em có ăn cái này không?"

Dụ Thần lắc đầu: "Không ăn."

Phó Chi Dữ lại đổi, thậm chí còn vào sạp bán đồ chơi, hỏi Dụ Thần: "Em có muốn không?"

Dụ Thần nhìn bạn nhỏ 5 tuổi đứng bên cạnh: "Không muốn."

Phó Chi Dữ lại đổi sạp khác.Lại đổi.Lại lại đổi.......Rồi Dụ Thần thực sự không thể nhịn được nữa, nói: "Chủ tịch Phó, nếu ngài thích thì ngài cứ mua đi, không cần phải hỏi tôi đâu."

Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần mấy giây, mới nói: "Tôi muốn mua cho em."

Dụ Thần đơ mất một lúc, trái tim chợt mềm nhũn.Dụ Thần: "MUA!"

Dụ Thần xoa cằm, đánh mắt một vòng xung quanh: "Kẹo mút đi."

Phó Chi Dữ: "Được, em ngồi đây đợi tôi nhé," chưa được mấy bước, Phó Chi Dữ lại quay lại hỏi: "Em muốn uống gì?"

Dụ Thần lại nhìn xung quanh một lượt: "Ừmmmm, uống nước ạ."

Phó Chi Dữ: "Được."

Vẫn còn sớm, đủ thời gian để hai người mua chán mua chê một thôi một hồi, Dụ Thần ngồi ở ghế Phó Chi Dữ chỉ một lát, dõi theo bóng lưng anh, thấy dáng người cao lớn của anh hòa vào đám đông, nhưng vì cao to nên vẫn có thể nhìn thấy được.Vừa cao ráo, vừa đẹp trai, cực kỳ dễ nhận biết.Lại còn là bạn trai mình nữa hihi.Nhìn hoài nhìn mãi, điện thoại trong túi áo Dụ Thần chợt rung lên, cậu rời tầm mắt khỏi Phó Chi Dữ, lấy điện thoại ra.Là chuông báo nhắc nhở, trên màn hình hiển thị "Xem phim với bạn trai".Không hiểu sao, Dụ Thần bất giác cười, cười xong lại ngẩng đầu lên nhìn bạn trai của mình.Đẹp trai quá đi.Điện thoại lại rung lên, lần này là tin nhắn của Nhụy Nhụy.Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy: Dụ Thần cười, cúi đầu gõ chữ: Dụ Thần: Gửi xong tin nhắn, ngẩng đầu lên thấy Phó Chi Dữ quay lại rồi, mà trên tay anh..."

Ôi sao nhiều thế?"

Dụ Thần kinh ngạc đứng phắt dậy.Phó Chi Dữ hỏi: "Em có ăn hết được không?"

Dụ Thần nhìn kẹo mút trong tay Phó Chi Dữ: "Đương nhiên là không ăn hết được rồi."

Ừm, mỗi một vị, mỗi một loại, mỗi một hình dáng đều lấy một cái, còn lấy cả mô hình kẹo mút to oạch người ta cắm kẹo lên, cắm kín mít thành một quả cầu, bạn nhỏ 5 tuổi đứng kế bên ghen tị thèm ăn đến phát khóc luôn.Phó Chi Dữ cười: "Hơi nhiều thật."

Nói xong đưa kẹo cho cậu, Dụ Thần ngoan ngoãn nhận lấy.Phó Chi Dữ lại lấy chai nước ra, Dụ Thần định cầm lấy thì thấy Phó Chi Dữ mở nắp chai.Hóa ra là anh muốn uống, Dụ Thần lại thu tay về.Nhưng Phó Chi Dữ vặn mở nắp xong, lại để lên trên, đưa cho Dụ Thần.Dụ Thần hơi ngây ra: "Cảm ơn."

Dù sao thì người ta đã mất công mở chai nước, Dụ Thần bày tỏ thành ý, uống một hớp.Lúc cậu uống nước, Phó Chi Dữ cứ đứng ở trước mặt Dụ Thần, không hề nhúc nhích.Dụ Thần lập tức thấy ánh mắt Phó Chi Dữ có gì đó kỳ lạ, hỏi: "Sao thế?"

Phó Chi Dữ sờ sờ túi áo của mình: "Tôi có thể chụp ảnh em không?"

Dụ Thần gật đầu: "Được chứ."

Phó Chi Dữ lùi một bước, lấy điện thoại ra, mở ứng dụng máy ảnh, chụp tách một cái.Dụ Thần thấy anh chụp xong, chạy đến, sau đó nhìn tấm ảnh.Dụ Thần: "......"

Phó Chi Dữ thấy Dụ Thần trầm mặc, cũng trầm mặc theo một lúc: "Không đẹp à?"

Dụ Thần kinh ngạc: "Anh không nhìn ra hả?"

Chụp thành 1m5 rồi còn đâu, đẹp được thì tôi ạ luôn đấy.Phó Chi Dữ lắc đầu: "Tôi thấy đẹp lắm."

Phó Chi Dữ vừa nói vừa phóng to mặt Dụ Thần lên.Dụ Thần khóc không ra nước mắt: "Vấn đề ở góc chụp đó."

Dù gì thì cậu cũng là nhiếp ảnh gia, thế nên Dụ Thần đưa cây kẹo mút khổng lồ cho Phó Chi Dữ, mượn điện thoại của anh, quỳ một gối xuống, chụp cho anh một tấm.Đúng là nghề của mình có khác, lúc Dụ Thần chụp ảnh cho Phó Chi Dữ, mặt vênh lên tận trời.Phó Chi Dữ cầm lấy điện thoại, so sánh một chút mới thừa nhận: "Khác nhau thật."

Dụ Thần: "Anh xóa ảnh kia đi."

Phó Chi Dữ nghe xong, trên gương mặt lập tức lộ ra vẻ "không chịu đâu".Nghĩ đến chuyện Phó Chi Dữ chắc là muốn có ảnh của mình, Dụ Thần đành bảo: "Thế này đi, anh xóa đi rồi chúng ta cùng nhau chụp một tấm khác, thế là được rồi."

Phó Chi Dữ lập tức gật đầu: "Được."

Điện thoại vẫn do Dụ Thần cầm, kẹo mút khổng lồ cũng về tay cậu, về vấn đề chiều cao thì Phó Chi Dữ đứng lùi ra sau một chút là được.Hai người cực kỳ ăn ảnh, Dụ Thần lựa một góc thích hợp, chụp tách một cái là xong."

Được rồi đó," Dụ Thần đưa điện thoại lại cho Phó Chi Dữ, rồi chỉ lên thông báo ở cách đó không xa: "Chúng mình đi vào đi."

Phó Chi Dữ ngắm tấm ảnh chụp chung một lúc mới cất điện thoại lại vào túi: "Ừ."

Có lẽ là vì ở ngoài đi lượn một hồi nên dường như Dụ Thần cảm giác như Phó Chi Dữ dễ gần hơn một chút, vì thế lúc đi vào trong, khoảng cách của hai người đã gần nhau hơn nhiều rồi.Phòng chiếu rất lớn, có rất ít người đến xem phim, có lẽ vì đây cũng không phải bộ phim nổi tiếng đình đám gì, may ra mười hàng ghế mới có hai ba người ngồi.Vị trí ghế của hai người rất đẹp, sau khi ngồi xuống, Dụ Thần đặt cây kẹo mút bự chà bá kia ở giữa hai người, thấy Phó Chi Dữ lấy điện thoại ra, Dụ Thần vô tình liếc thấy bên cạnh ảnh đại diện của mình là tên Phó Chi Dữ lưu: "Thần Thần".Vì thế, đợi lúc Phó Chi Dữ nói chuyện xong, Dụ Thần hỏi: "Sao anh biết biệt danh của tôi là Thần Thần thế?"

Phó Chi Dữ nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Làm sao tôi biết biệt danh của em là Thần Thần?"

"Anh hỏi tôi á hả?"

Dụ Thần cười, chỉ vào điện thoại Phó Chi Dữ: "Anh lưu tên tôi trong wechat là Thần Thần kìa."

Phó Chi Dữ nhìn điện thoại rồi mới nói: "Tôi nghe mẹ em gọi em như vậy mà."

Dụ Thần gật gù: "Ò, đúng dị ha."

Phó Chi Dữ lại bấm mở wechat ra, lần này anh mới gửi một tin nhắn xong thì điện thoại trong túi áo Dụ Thần rung lên.Dụ Thần giơ màn hình điện thoại ra, lắc lư trước mặt Phó Chi Dữ, hỏi: "Anh gửi nhầm à?"

Phó Chi Dữ liếc nhìn điện thoại Dụ Thần: "Ừ."

Dụ Thần gật gù, không hỏi gì nữa, cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn phía trước.Điều Dụ Thần không biết là, Phó Chi Dữ ngồi bên cạnh cậu sắp không giấu nổi nụ cười mất rồi.Phó Chi Dữ tưởng rằng Dụ Thần không thay đổi tên gợi nhớ của anh trên wechat, hóa ra cậu đổi rồi."

Phó Chi Dữ bạn trai của tôi."

Ngoài mặt Phó Chi Dữ điềm tĩnh như không, nhân lúc Dụ Thần không để ý, anh nhanh chóng sửa tên gợi nhớ của Dụ Thần."

Thần Thần bạn trai nhỏ của tôi".
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 12: Đã thích rất nhiều năm rồi


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Đèn trong phòng chiếu tắt, nhân lúc phim chưa bắt đầu chiếu, Dụ Thần lấy điện thoại ra, lên Weibo đọc bình luận về bộ phim này.Sau đó cậu phát hiện ra đánh giá trên mạng đều nói bộ phim này cực kỳ tệ, bảo là không biết bộ phim này cảnh quay, biên kịch, diễn xuất cái kiểu quần què gì, bảo sao lại có nhiều cặp đôi đến xem thế.Cũng chả trách dưới bình luận bảo có nhiều cặp đôi đến có rất nhiều bình luận trả lời dè bỉu.Bộ phim này thật sự cực kỳ phù hợp với các cặp đôi yêu nhau.

Thật đấy.

Cặp đôi vừa đến với nhau nhất định sẽ dắt tay đi xem, sự chú ý của đối phương chắc chắn sẽ dồn cả vào bạn, hơn nữa yên tâm là những người bình thường khác sẽ không đi xem đâu, nên bạn muốn chim chuột gì cũng không ai dị nghị.Dụ Thần bật cười, tắt khung bình luận đi rồi tìm phần giới thiệu phim.Đạo diễn, chưa nghe thấy bao giờ, từ diễn viên chính diễn viên phụ, lạ hoắc luôn á.Dụ Thần tắt điện thoại.Phim bắt đầu chiếu, Dụ Thần đặt tay lên tay vịn, dựa gần hơn với Phó Chi Dữ một chút, thì thầm hỏi: "Bộ phim này là anh chọn đại à?"

Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không phải."

Câu trả lời này làm Dụ Thần hết sức kinh ngạc.Ban đầu, Dụ Thần còn tưởng rằng Phó Chi Dữ chỉ muốn đi xem phim với Dụ Thần thôi, dù xem gì thì cũng không quan trọng, chỉ cần có khoảng thời gian để ở cạnh nhau là đượcDụ Thần ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi: "Anh đọc bình luận phim chưa?"

Phó Chi Dữ: "Chưa."

Dụ Thần lại nghĩ, đoán: "Anh có thích ai không?"

Phó Chi Dữ đột nhiên ngây mất một lúc: "Gì cơ?"

Dụ Thần bịt miệng, cậu thấy được sự ngạc nhiên trên gương mặt Phó Chi Dữ, cảm thấy chắc hẳn là mình đoán đúng rồi, hơn nữa có khi là một ngôi sao nào đó không giỏi giang cho lắm, vì thế mới ngại không dám thừa nhận?Thế là Dụ Thần không hỏi thêm nữa, vừa lúc cậu định ngồi lại hẳn hoi về chỗ thì Phó Chi Dữ mở lời.Phó Chi Dữ: "Có."

Phó Chi Dữ nói xong thì đột nhiên quay sang nhìn Dụ Thần, dưới ánh sáng mờ ảo hắt tới từ màn chiếu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.Gương mặt Phó Chi Dữ chỉ sáng một nửa, trong mắt toàn là bóng hình Dụ thần.Dụ Thần chớp mắt ngây ngốc, cũng dần rơi vào si mê.Thực ra Dụ Thần cực kỳ mê đắm nhan sắc của Phó Chi Dữ, lần đầu tiên gặp mặt cậu đã thấy anh cực kỳ đẹp trai, cảm thấy được ngắm sắc đẹp ấy thôi là trái tim mình đã tràn ngập mãn nguyện rồi.Nếu người này không phải là Phó Chi Dữ, chắc chắn cậu sẽ chủ động kết bạn, trao đổi wechat, sau đó ngầm ra hiệu, liệu người ta có muốn làm người mẫu cho cậu chụp ảnh không.Từ nhỏ, Dụ Thần đã cực kỳ yêu thích cái đẹp, người cũng được, cảnh cũng được, vật cũng không hề gì.Phó Chi Dữ của mấy ngày trước là chủ tịch Phó, do hợp đồng của công ty ba mình, Phó Chi Dữ trong mắt Dụ Thần đã được đưa vào một căn phòng, buông tấm rèm gắn biển "Không được đến gần".Phó Chi Dữ của hôm nay lại không như thế, dường như anh biến thành một người từ một nơi xa xôi nào đó, đến bên cạnh Dụ Thần, trở thành một người cực kỳ dễ gần.Khiến cho người ta rục rịch muốn gây rối.Hai người cứ nhìn nhau như thế, đột nhiên Phó Chi Dữ nhíu mày.Dụ Thần sực tỉnh, sau đó cậu phát hiện ra tay mình đang đặt trên má Phó Chi Dữ, còn xoa xoa nữa, lòng bàn tay cậu cảm nhận được rõ lớp râu ngắn cứng ram ráp của anh.Dụ Thần lập tức rụt tay về, bụm miệng: "Tôi xin lỗi."

Má ơi, sao mày thấy con nhà người ta đẹp trai thì lưu manh giở trò sờ mớ thế hả!Tỉnh lại đi con ơi!

Người ta là Phó Chi Dữ đấy!!!Phó Chi Dữ đại nhân rộng lượng, quay mặt đi xem phim: "Không sao."

Dụ Thần chật vật nuốt nước bọt, cậu cứ cảm thấy chỉ xíu nữa thôi là mình sẽ làm cái gì đó, thế là cậu liếc mắt đánh một vòng, rồi ánh mắt của cậu va vào cây kẹo mút khổng lồ ở giữa hai người.Mút cái kẹo, làm một cái.Bình tĩnh lại.Cậu mở nắp ra, bắt đầu bới, tiếng vỏ kẹo cọ vào nhau loạt xoạt làm Phó Chi Dữ để ý."

Em muốn tìm gì à?"

Phó Chi Dữ hỏi.Dụ Thần: "Tôi muốn tìm vị dưa hấu, không biết là có không nữa."

Phó Chi Dữ: "Có."

Người bới kẹo tìm kẹo lập tức biến thành Phó Chi Dữ, anh nhanh hơn Dụ Thần nhiều, nhoáng cái đã cầm được một cây kẹo màu mút màu đỏ trong mớ kẹo ngổn ngang kia lên.Ánh mắt Dụ Thần ghim chặt lấy cây kẹo mút, cười tít mắt: "Oa hình dưa hấu kìa, còn có cả tay và mắt nữa."

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần cười: "Đáng yêu quá."

Dụ Thần định đưa tay ra lấy thì Phó Chi Dữ nhanh tay hơn, bắt đầu bóc kẹo ra.Dụ Thần: "Anh cẩn thận nhá, đừng làm gãy tay nó đấy."

Phó Chi Dữ nghe thế lập tức cẩn thận hơn hẳn, chầm chậm bóc vỏ kẹo ra.Cả miếng dưa hấu tí hon hiện ra, Dụ Thần vui vẻ cười với Phó Chi Dữ: "Cảm ơn."

Phó Chi Dữ: "Không có gì."

Dụ Thần ngậm kẹo, nói: "Ngon quá, vừa đáng yêu lại còn ngon nữa, anh biết chọn ghê cơ á."

Phó Chi Dữ đặt giấy gói kẹo vào lòng bàn tay: "Em thích là được."

Dụ Thần ngậm một hồi, rồi lại lén liếc Phó Chi Dữ một cái, cậu cứ cảm thấy tự dưng tâm tình Phó Chi Dữ tốt hẳn lên.Dụ Thần nhìn màn hình lớn trên kia, lẽ nào diễn viên mà anh thích sắp xuất hiện rồi?Úi trời cậu phải xem xem là ai mới được!Nhưng đợi hoài đợi mãi, màn hình lớn trên kia vẫn chỉ chiếu mỗi phong cảnh, thi thoảng mới có vài người xuất hiện nhưng toàn là diễn viên quần chúng, nhân vật chính chạy hết đi đâu chẳng thấy tăm hơi.Chiếu 10 phút rồi mà vẫn nhạt toẹt như thế, bị chửi cũng chẳng oan.Dụ Thần đổi cây kẹo sang ngậm má bên kia, rồi lại lén nhìn Phó Chi Dữ, thấy anh đang vô cùng chăm chú xem phim, thế là không nhịn được hỏi: "Chủ tịch Phó, sao ngài lại chọn phim này thế?"

"Ít người."

Phó Chi Dữ nghĩ một chút rồi trả lời.Dụ Thần: "À."

Dụ Thần cứ tưởng là dò hỏi ra được diễn viên mà Phó Chi Dữ thích cơ.Thế là Dụ Thần ngó trước ngó sau, thấy ít người thật.Vậy là Phó Chi Dữ thích chốn ít người à?Nghĩ mới vẫn không thông, ừ thì ít người thật đấy, nhưng tại sao cơ?"

Thích ít người, thế tại sao anh không bao cả rạp luôn?"

Dụ Thần hỏi.Phó Chi Dữ đơ một lúc: "Có thể bao rạp được sao?"

Dụ Thần: "......

Chắc là được chứ, tôi chưa từng bao rạp bao giờ."

Phó Chi Dữ như ngẫm nghĩ điều gì: "Để lần tới."

Dụ Thần cười: "Được."

Được một lát, Dụ Thần vẫn thấy tò mò, thì thầm hỏi: "Anh thích người ấy nhiều chừng nào?"

Thậm chí còn muốn bao cả rạp để đến xem cơ mà, chắc là thích lắm lắm luôn ý.Quả nhiên, Phó Chi Dữ nghĩ một hồi rồi nói: "Đã thích rất nhiều năm rồi."

Cậu thấy diễn viên trong phim này toàn là người trẻ tuổi, Dụ Thần hỏi: "Theo đuổi mấy năm lận rồi sao?"

Phó Chi Dữ trầm ngâm rồi chậm rãi nói: "Ừ, nhưng không biết theo đuổi lắm."

Dụ Thần cười, an ủi: "Kiểu gì cũng cưa được thôi."

Vỏ kẹo mút trong tay Phó Chi Dữ chợt phát ra tiếng lạo xạo.Dụ Thần tò mò, lại hỏi: "Chỉ thích mỗi mình người ấy thôi sao?

Anh có thích ai khác nữa không?"

Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không, chỉ thích em ấy thôi."

Dụ Thần gật đầu, cười: "Ngài chung tình thật đấy, tình cảm bền vững thật."

Ở nơi mà Dụ Thần không nhìn thấy, vỏ kẹo mút trong tay Phó Chi Dữ đã nhàu nát hết cả rồi.Một lát sau, đột nhiên Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần, hỏi: "Em nói xem là ai?"

Dụ Thần đần mặt ra, chỉ màn hình lớn: "Bảo tôi đoán á hả?"

Phó Chi Dữ nhìn theo hướng chỉ của Dụ Thần, rồi thở dài một hơi, không biết là do bất lực hay là không biết phải làm sao nữa.Phó chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần kinh ngạc vỗ tay khe khẽ: "Thật á?"

Phó Chi Dữ tự nhiên thấy Dụ Thần vui vẻ, cũng cười theo: "Ừ."

Dụ Thần mở điện thoại ra: "Để tôi xem nào, cậu ấy tên là Ngô Gia Hy, mới 20 tuổi thôi, trẻ quá đi, không ngờ sếp Phó lại thích cậu chàng non tơ như thế ha."

Phó Chi Dữ hết sức bất lực: "Ừ."

Vì đoán trúng người Phó Chi Dữ thích, Dụ Thần lập tức thấy cực kỳ vui vẻ, cộng thêm vị dưa hấu thơm ngọt đầy trong miệng, vị ngọt dường như lan ra hết toàn thân, cực kỳ sung sướng.Bao nhiêu năm nay cậu không được ăn kẹp mút rồi, ban đầu lúc Phó Chi Dữ mua về, cậu còn thấy không thích, bây giờ thì ôi dồi thơm quá, tự vả vui quá.Niềm vui đơn giản thật đấy.Còn nữa, Phó Chi Dữ cũng dễ bắt chuyện phết mà."

Chủ tịch Phó, ngài có muốn ăn một cây không?"

Dụ Thần vui vẻ mở hộp keo ra.Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không cần đâu."

Dụ Thần hỏi: "Còn vị dưa hấu không thế?"

"Mua hai cái thôi," Phó Chi Dữ hỏi: "Em thích vị dưa hấu à?"

Dụ Thần gật đầu: "Ừ."

Phó Chi Dữ: "Lát nữa tôi mua thêm."

Dụ Thần phẩy tay: "Không cần đâu, thế là đủ rồi."

Phó Chi Dữ ừ một tiếng, đột nhiên dựa sát lại gần cậu: "Có thể thoả thuận với em một chuyện không?"

Dụ Thần: "Chuyện gì cơ?"

Phó Chi Dữ: "Thay đổi cách xưng hô với tôi."

Dụ Thần hỏi: "Tôi gọi ngài là gì?"

Phó Chi Dữ: "Chủ tịch Phó."

Dụ Thần "Òoooooo" nhưng gọi quen mồm rồi nên bảo đổi thì có hơi lạ.Dụ Thần hỏi: "Thế tôi phải gọi ngài là gì bây giờ?"

Dường như Phó Chi Dữ cũng không có sáng kiến gì: "Gọi tên tôi đi."

Dụ Thần định mở miệng gọi, nhưng lại dừng lại, mím môi.Trước mặt Phó Chi Dữ thì thật sự cậu không dám mở miệng nói thẳng ba chữ "Phó Chi Dữ" đâu.Nghĩ một hồi, Dụ Thần nói: "Dù sao thì tôi cũng nhỏ tuổi hơn, gọi là anh (*) đi."(*) Ở đây Dụ Thần gọi Phó Chi Dữ là anh (ca trong ca ca 哥哥)cách xưng hô giữa anh em trong gia đình hoặc là người thân thiết
Phó Chi Dữ: "Gọi là gì cơ?"

Dụ Thần cười tít mắt, nhìn Phó Chi Dữ, giọng ngọt lịm, gọi một tiếng: "Anh ơi."

Phó Chi Dữ không chỉ không đáp lời, mà yết hầu còn cuộn lên cuộn xuống.Thấy Phó Chi Dữ không có phản ứng gì, Dụ Thần hơi không chắc chắn, hỏi dò: "Có được không ạ?

Gọi anh là anh nhé?"

Phó Chi Dữ hỏi: "Cứ ai hơn tuổi thì em đều gọi là anh à?"

Dụ Thần lắc đầu: "Đâu có, em chưa gọi ai như thế hết á, bình thường toàn gọi là..."

Dụ Thần chưa nói hết câu, Phó Chi Dữ đã đáp lời: "Được."

Dụ Thần cười rộ lên: "Dạ anh."

Nói chuyện xong, Phó Chi Dữ lại quay sang nghiêm túc xem phim, mặc dù Ngô Gia Kỳ không phải là nhân vật chính, nhưng cảnh quay rất nhiều, vừa hay đến đoạn Ngô Gia Kỳ nói chuyện với nhân vật chính.Dụ Thần không làm phiền Phó Chi Dữ đu thần tượng, không nói chuyện nữa.Có lẽ là bộ phim nhạt nhẽo thật, cộng thêm mấy đêm nay Dụ Thần ngủ không ngon giấc, cậu dựa vào ghế một lát rồi ngủ luôn.Nếu vỏ kẹo trong tay Phó Chi Dữ không phải bằng ni lông thì chắc chắn đã nát bét từ bao giờ rồi.Anh quay sang nhìn Dụ Thần đang say ngủ, thở phào một hơi hết sức nhẹ nhõm."

Anh ơi."

"Anh."

Yết hầu Phó Chi Dữ không kiềm chế được, lại cuộn lên cuộn xuống.
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 13: Góc nhìn nhỏ 1


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Dụ Thần ngủ rất ngon, nghiêng cả đầu về một bên, không nhúc nhích, tâm tư Phó Chi Dữ vốn dĩ không hề đoái hoài gì đến bộ phim đang chiếu trên kia, dường như cứ mỗi 30 giây là anh lại nhìn Dụ Thần một cái.Phòng chiếu phim mở điều hòa, mãi một lúc sau, Phó Chi Dữ mới nhớ ra, lo Dụ Thần bị lạnh.Anh hơi chạm vào cánh tay Dụ Thần, ấm áp chứ không hề lạnh, yên tâm rồi.30 giây sau, anh lại nhè nhẹ chạm một cái nữa.Ngô Gia Hy trên phim đang bắt đầu tung chưởng, cả phòng chiếu vang vọng tiếng hít thở trầm thấp, Phó Chi Dữ gấp vỏ kẹo mút trong tay, gấp cho nó bé tí tị tì ti rồi lại mở nó ra từng lớp từng lớp một.Vài phút sau, ánh mắt của anh chợt chú ý đến giày của Dụ Thần.

Sau đó trong đầu anh hiện lên câu nói của Châu Minh Minh về "24 đạo làm người yêu".Phó Chi Dữ nhìn màn hình lớn lên trên, nhét vỏ kẹo mút đã được gấp ba lần vào trong túi áo.Anh quay sang nhìn Dụ Thần, thấy Dụ Thần vẫn đang ngủ đến là ngon, anh cúi người xuống, cầm lấy đầu dây giày Dụ Thần, nhẹ nhàng kéo một cái.Cảnh đánh nhau trên phim đã qua, chuyển sang cảnh mây trời cây cối.Chẳng mấy chốc đã đến kết phim.Dụ Thần cũng tỉnh dậy."

Ơ?"

Dụ Thần dụi dụi mắt, giọng ngái ngủ hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

Phó Chi Dữ nói: "Sắp hết phim rồi."

Dụ Thần giật mình: "Tôi ngủ lâu thế rồi cơ á!"

Dụ Thần ngồi thẳng dậy, cười cười với Phó Chi Dữ: "Ngại quá, chủ tịch Phó."

Phó Chi Dữ trầm mặc: "Không phải bảo em gọi là......"

"À!"

Dụ Thần ngắt ngang lời Phó Chi Dữ, cậu nhớ ra rồi: "Anh."

Phó Chi Dữ cười: "Không sao."

Dụ Thần xem đoạn kết phim với Phó Chi Dữ, xem cảnh nam nữ chính sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau, thế là hết.Đèn trong phòng chiếu sáng lên, Dụ Thần ôm cây kẹo mút khổng lồ ở giữa hai người lên, nói với Phó Chi Dữ: "Đi thôi."

Phó Chi Dữ gật đầu bảo ừ, rồi cúi đầu nhìn giày Dụ Thần.Dụ Thần đi trước, anh đi đằng sau.

Phó Chi Dữ lập tức lo lắng, sợ cậu vấp té.Đi được mấy bước thì dây giày lỏng lẻo của Dụ Thần tuột ra.Phó Chi Dữ lập tức mở lời nhắc cậu: "Em tuột dây giày rồi."

Dụ Thần nghe xong thì cúi đầu nhìn, ồ một tiếng.Vừa hay hai người đi ra đến bậc thang đi ra cửa phòng chiếu, lòng Phó Chi Dữ thầm cười trộm, chuẩn bị quỳ xuống thì Dụ Thần nhanh hơn một bước, nhét cây kẹo mút to oạch vào lòng Phó Chi Dữ.Dụ Thần: "Đợi em một chút."

Dụ Thần lập tức cúi đầu, quỳ một gối xuống, thoăn thoắt buộc lại dây giày, hoàn thành trong vòng chưa đầy 3 giây.Dụ Thần: "Xong rồi."

Phó Chi Dữ ôm kẹo mút khổng lồ, mất hồn nhìn Dụ Thần.Cảnh tượng tua đi tua lại 100 lần trong đầu.Đi tong rồi.
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 14: Có muốn không?


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Đánh một giấc no nê ở rạp chiếu phim rồi nên tinh thần Dụ Thần vô cùng phấn chấn.Bộ phim dài hơn hai tiếng, lúc hai người đi ra thì đã gần 11 giờ rồi, trung tâm thương mại sắp đóng cửa, nhưng ở ngoài đầu đường vẫn hết sức náo nhiệt.Tâm trạng Dụ Thần bí bách đã lâu, được ra ngoài hít thở khí trời, cảm thấy vô cùng thoải mái.Cậu cứ thong dong bước đi, chợt nhận ra Phó Chi Dữ bị tụt lại ở tít đằng sau rồi.

Cậu quay lại tìm thì thấy một tay anh cầm kẹo mút khổng lồ, tay kia thì cầm điện thoại lên nghe.Dụ Thần không làm phiền anh, nhẹ nhàng quay lại đứng cạnh anh, nghe anh nói "Ừ, được" rồi cúp máy."

Đặt bàn ăn rồi, chúng ta đi thôi."

Phó Chi Dữ nói.Dụ Thần ngơ ngác: "Đi đâu?"

Phó Chi Dữ: "Quảng trường Phúc Tuyền."

Dụ Thần nhíu mày, nói lí nhí: "Không cần nói trước với em à?"

Phó Chi Dữ ngây ra, mãi một lúc sau mới nói: "Ừ."

Chỉ là Phó Chi Dữ quen sắp xếp mọi chuyện trước rồi, Dụ Thần nghĩ, ba cậu cũng hay như thế lắm, những người này quyền cao chức trọng, có nhiều chuyện chẳng cần bàn trước mà cứ thế là triển thôi.Chắc là vừa nãy gọi một tiếng "anh" nên lúc này Dụ Thần bắt đầu cứ tự mình ảo tưởng, cho rằng mình rất thân thiết với Phó Chi Dữ, còn dám ý kiến ý cò với Phó Chi Dữ nữa.Nhận thức được điều này, Dụ Thần vội hỏi: "Ăn gì thế anh?"

Phó Chi Dữ nói: "Hải sản."

Dụ Thần: "Ò."

Phó Chi Dữ: "Nếu em không thích thì chúng ta đổi cái khác."

Dụ Thần phẩy tay, mặc dù trái tim có chút héo úa nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không phải phiền thế đâu, được ấy mà, mình đi thôi anh."

Phó Chi Dữ nghe xong thì không động đậy gì, cầm kẹo mút khổng lồ nhìn Dụ Thần.Dụ Thần: "Sao thế?"

Phó Chi Dữ hỏi: "Có phải em không hài lòng với tôi không?"

Dụ Thần kinh ngạc: "Anh nhìn ra hả?"

Phó Chi Dữ nhíu mày.Dụ Thần gật đầu: "Thực ra em không thích ăn hải sản lắm đâu, không ngờ anh nhận ra được luôn ấy," Cậu cười thành tiếng: "Không phải em không hài lòng với sắp xếp của anh, em ăn được mà."

Phó Chi Dữ: "Tôi không bảo em không hài lòng với sự sắp xếp của tôi, mà là không hài lòng với tôi."

Dụ Thần có chút mơ hồ: "Là sao cơ?"

Phó Chi Dữ thở dài: "Không có gì."

Phó Chi Dữ lại lấy điện thoại ra, hỏi Dụ Thần: "Em muốn ăn gì?"

Dụ Thần lắc đầu: "Ăn hải sản đi."

Phó Chi Dữ cụp mắt: "Không ăn hải sản nữa, tôi cũng không thích ăn, đổi sang cái khác đi."

Dụ Thần nghi ngờ: "Anh cũng không thích ăn hải sản?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần nghi ngờ tập hai: "Thế tại sao anh lại chọn đi ăn hải sản?"

Phó Chi Dữ trầm mặc một chút, nói: "Hải sản ở nhà hàng đó rất ngon, tôi muốn dắt em đi ăn."

Dụ Thần phẩy tay: "Ui không cần đâu, em chả có hứng thú gì với hải sản đâu mà."

Phó Chi Dữ ậm ừ.Dụ Thần cười: "Trùng hợp ghê, cả hai chúng ta đều không thích ăn hải sản."

Phó Chi Dữ hỏi: "Em thích ăn gì?

Chúng mình đi ăn cái khác."

Dụ Thần nghĩ: "Em thích ăn nhiều thứ lắm, bây giờ anh mà hỏi thì em chỉ nghĩ được thịt dê thôi," Dụ Thần hỏi Phó Chi Dữ: "Anh thích ăn thịt dê không?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Thích."

Dụ Thần vui ngay, cười tít mắt: "Thật á?

Hay là mình đi ăn thịt dê đi anh?"

Lúc này Phó Chi Dữ mới cười: "Được."

Sau khi quyết định được là sẽ đi đâu, hai người cùng nhau đến chỗ đỗ xe."

Không ngờ khẩu vị chúng ta giống nhau phết ha.

Em thấy trưa hôm qua anh ăn nhiều canh dê hầm, cứ tưởng là mẹ em nhiệt tình quá đâm ra anh ngại không dám từ chối đấy.

Hóa ra là anh cũng thích ăn," Tâm trạng Dụ Thần tốt hẳn lên, hai tay vung vẩy đến là hăng: "Ui còn ảnh đại diện wechat của anh nữa, em cũng thích xanh da trời lắm," Dụ Thần nói rồi chỉ vào tai mình: "Tai em cũng là kiểu tai yêu tinh nè, chẳng qua..."

Chẳng qua là lớn rồi không còn nhọn nhọn giống yêu tinh như hồi bé nữa.Không phải là Dụ Thần không nói hết vế đằng sau, mà là dường như tâm trạng của Phó Chi Dữ lại xuống dốc mất rồi.Dụ Thần cúi đầu, cắn môi dưới, bắt đầu trách móc bản thân mình sao mà lắm mồm thế.Dụ Thần đi ở đằng trước, Phó Chi Dữ lẽo đẽo theo sau, đi được một lát, Phó Chi Dữ đi ở đằng sau lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Châu Minh Minh.Phó Chi Dữ: Châu Minh Minh trả lời tức thì: Phó Chi Dữ: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Phó Chi Dữ: Châu Minh Minh: Châu Minh Minh: Phó Chi Dữ: Một lúc sau, Phó Chi Dữ lại gửi tin nhắn cho Châu Minh Minh.Phó Chi Dữ: Châu Minh Minh :
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 15: Thân mật hơn một chút


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Dụ Thần cứ nhìn Phó Chi Dữ như vậy, dường như mình lỡ ăn mất kẹo của Phó Chi Dữ, bây giờ bị phát hiện, anh muốn cậu trả lại, nhưng cậu không còn nữa.Mắt Dụ Thần rất to, cậu chỉ cần hơi nhíu mày thôi đã thấy cực kỳ đáng thương rồi.

Bây giờ cậu nhìn Phó Chi Dữ cứ như thể cậu đang xin Phó Chi Dữ tha thứ cho mình.Anh ăn kẹo rồi tha lỗi cho em nhé?Phó Chi Dữ không biết phải để tay ở đâu cho phải, anh nhìn vào mắt Dụ Thần, nửa giây sau, tầm mắt chuyển xuống môi Dụ Thần.Sau đó."

Xin lỗi!"

Cuối cùng cũng nhận thức được mình vừa nói cái gì, Dụ Thần cuống cuồng cả lên.Cậu đang, làm cái gì thế hả?Cái đồ lưu manh!"

Ơ thì, em, khụ," Dụ Thần nuốt nước bọt, lập tức quay về ngồi thật ngoan, tay đỡ trán: "Hết kẹo rồi, kẹo vẫn còn."

Dụ Thần nhắm mắt, nghiêng đầu.

Ôi trời, mình nói cái gì thế không biết.Cậu cố gắng tìm lại chút lý trí trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình, hít một hơi, quay sang hỏi: "Anh có muốn ăn kẹo không?"

Mặt Phó Chi Dữ không chút biểu cảm, nhìn về phía trước, một tay buông xuống một cách tự nhiên, một tay nắm lấy vô lăng, nhìn có vẻ như đang gồng sức lên: "Không cần nữa đâu."

Tim Dụ Thần đập điên cuồng trong lồng ngực, cậu cười khan, chỉ vào nhà hàng bên cạnh, nói: "Chúng ta đến rồi."

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần mang theo tâm trạng hoảng loạn xuống xe, không khí bên ngoài trong lành hơn nhiều, cậu hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra, chỉnh đốn lại trang phục, áp tay lên cái cổ đang nóng rực của mình.Tỉnh táo lên tôi ơi.Giây tiếp theo, tinh thần cậu lại căng cứng như dây đàn, cậu quay lại nhìn, hóa ra là Phó Chi Dữ đang đứng ngay sát bên cạnh cậu.Dụ Thần lén lút lùi lại một bước nhỏ, rồi chỉ cái biển ở sau lưng lần nữa: "Là nhà hàng này này."

Phó Chi Dữ nhìn con đường dưới chân Dụ Thần rồi lại nhìn lên: "Đi thôi."

Trên đường đi vào nhà hàng, Phó Chi Dữ cứ nhìn xuống đất, có vẻ như anh cũng không vui lắm.Vì thế cả chặng đường, Dụ Thần đều nghĩ, có phải vì ban nãy cậu hành động đột ngột quá, làm cho Phó Chi Dữ không muốn để ý đến cậu nữa không.Nếu thế thật thì đáng đời cậu lắm.Cậu cũng buồn cười thật, thấy con nhà người ta đẹp trai, thấy cơ bắp người ta đẹp, thấy yết hầu đẹp, thấy môi người ta ngon, thì cứ thế dâng môi mình lên à?Dụ Thần à, rốt cuộc là mày đang làm cái gì thế hả?Dụ Thần chưa bao giờ làm những chuyện như này với bất kỳ ai hết, vì thế chỉ cần nhớ đến chuyện ban nãy là cậu lập tức cảm thấy ngượng chín mặt, càng nghĩ càng ngượng.Không biết Phó Chi Dữ có giận không.Nghĩ thế, cậu lén lút quay đầu lại nhìn.Lén quay lại nhìn, ấy thế phát hiện ra Phó Chi Dữ đang nhìn mình.Nhìn trộm không thành, Dụ Thần đành phải chuyển sang nhìn người ta hẳn hoi, vừa cười nói: "Anh ơi."

"A!"

Chân Dụ Thần vấp một cái, vừa gọi được tiếng "anh" thì cũng kêu lên luôn.Cậu giơ hai tay ra, thấy mình chuẩn bị vồ cả người xuống đất rồi, thì có một cánh tay ôm lấy eo cậu, giây tiếp theo, cậu ngã vào một lồng ngực rắn chắc.Dụ Thần ngẩng đầu lên, thấy ngay Phó Chi Dữ đang nhíu mày, nói: "Cẩn thận."

Dụ Thần lập tức lùi lại, "Cảm ơn."

Hóa ra là có bậc thang, cạnh đó còn có một cái biển ghi bốn chữ "Chú ý bậc thang" rất có tâm.

Vì thế Dụ Thần chẳng trách ai được, chỉ có thể trách mình.Tỉnh táo lên tôi ơi.Dụ Thần đứng vững rồi nói: "Cứ lên trên kia là được, ở tầng hai anh ạ."

Phó Chi Dữ vẫn tiếp tục đi ở đằng sau cậu: "Ừ."

Lần đầu tiên Dụ Thần cảm thấy cầu thang này dài đến như vậy, dường như mãi chẳng thấy đích đâu, hình như đi mãi cũng chẳng hết.Đi được nửa đường, Dụ Thần nghĩ, bắt đầu mở đề tài nói chuyện: "Nhà hàng quán ăn bán thịt dê nào ở thành phố A em cũng ăn một lượt rồi cũng nên, chỉ có hai nhà hàng là em thích thôi.

Đây là nhà hàng hạng hai đó."

Phó Chi Dữ hỏi: "Thế nhà hàng hạng một thì sao?"

Dụ Thần nói: "Nhà hàng đấy hơi xa một tý, ở khu Trạch Nghĩa cơ."

Phó Chi Dữ hỏi: "Tên là gì thế?"

Dụ Thần: "Thảo Nguyên Trắng, thịt dê ở đó là từ thảo nguyên tự nhiên đấy, khác hẳn với loại bình thường mình vẫn ăn cơ."

Phó Chi Dữ gật đầu.Dụ Thần đau khổ nói: "Chỉ là xa quá đi mất thôi."

Có vẻ như anh chỉ đáp lời Dụ Thần, thành ra Dụ Thần không nói, anh cũng không hỏi tiếp luôn.

Vì thế Dụ Thần cũng không nói gì nữa.May sao đi vài bước nữa là tới nhà hàng rồi.

Nhân viên đứng ở cửa mỉm cười chào hai người."

Chào tiên sinh, hai người phải không ạ?"

Dụ Thần nói: "Tôi đặt bàn trước rồi, họ Dụ."

Nhân viên gật đầu cười, đưa tay mời: "Mời hai vị đi theo tôi."

Bây giờ không phải là giờ ăn cơm tối, khách trong nhà hàng không nhiều, vừa đến lối vào, mùi thịt dê đã theo gió thổi đến thơm nức mũi.Dụ Thần đứng trước Phó Chi Dữ, hít một hơi, thấy anh nhìn mình, cậu liền cười với anh.Phó Chi Dữ cũng cười theo.Mãi mới cười, trái tim Dụ Thần thấp thỏm từ nãy đến giờ cuối cùng cũng thả lỏng, nhỏ giọng hỏi anh: "Có thơm không anh?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Thơm lắm."

Dụ Thần đang định nói thêm gì đó thì một thanh niên ở bàn ăn gần đó kêu: "Nào, tục tưng cụa anh há miệng ra nà."

Hai người lập tức bị thu hút, cùng quay sang nhìn, thấy nam thanh niên bàn bên đó, gắp một miếng sườn dê, đang bón cho bạn trai ăn."

Ớ?"

Dụ Thần dừng bước.Nam thanh niên đang bón cho người yêu cũng dừng lại, ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức bỏ miếng sườn dê xuống."

Tiểu Thần?

Trùng hợp ghê á," Nam thanh niên lập tức lia mắt sang Phó Chi Dữ: "Ăn bữa khuya đấy à?"

Dụ Thần gật đầu: "Ừ."

Nam thanh niên cười, đứng dậy giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi."

Dụ Thần nhướng mày, đi tới, đứng cạnh Phó Chi Dữ: "Ui trùng hợp ghê, tôi cũng đến cùng bạn trai."

Nam thanh niên nọ kinh ngạc, lại nhìn Phó Chi Dữ lần nữa, rồi cười tít: "Cuối cùng cậu cũng thoát ế rồi đấy à, bạn trai đẹp trai ghê."

Dụ Thần cười híp mắt, dựa sát Phó Chi Dữ hơn một chút, nghiêng đầu về phía anh: "Đúng không?

Quá là đẹp trai luôn."

Mỗi người đều có người của mình ở bên cạnh, hai người hàn huyên mấy câu rồi tạm biệt.Dụ Thần giải thích: "Cậu ấy cũng là nhiếp ảnh gia đấy, bọn em có làm việc với nhau mấy lần rồi."

Phó Chi Dữ gật đầu.Đi được mấy bước nữa, Phó Chi Dữ vẫn luôn đi sau tự nhiên đi lại gần cậu, rồi cùng đi song song bên cạnh cậu.Dụ Thần nghe anh hỏi: "Em thấy tôi đẹp trai không?"

Dụ Thần nghe xong kinh ngạc, bật cười: "Anh nghiêm túc đấy hả?"

Phó Chi Dữ có vẻ như không hiểu: "Sao cơ?"

Dụ Thần cười ngất: "Anh ơi, anh siêu cấp đẹp trai luôn ý."

Tự nhiên Phó Chi Dữ lùi lại một bước nhỏ, về lại khoảng cách ban đầu, giọng trầm hẳn đi: "Cảm ơn."

Phục vụ nhanh chóng dẫn hai người về phòng riêng được đặt.Sau khi vào, Dụ Thần chợt nhớ ra: "Ban nãy anh có nghe thấy bạn em bảo là cuối cùng em cũng thoát ế rồi không?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Có nghe thấy."

Dụ Thần giải thích: "Em với cậu ấy, cả mấy nhiếp ảnh gia đẹp trai nữa có một nhóm, em không giấu anh làm gì, nhóm mười mấy người, chỉ có mỗi mình em là ế mốc người."

Dụ Thần nói xong thấy Phó Chi Dữ đặt tay lên ghế, cậu nghĩ chắc là anh muốn ngồi đây nên cậu đổi sang ngồi bên đối diện.Nhưng vừa nhấc chân lên thì Phó Chi Dữ đã gọi cậu lại."

Dụ tiên sinh."

Dụ Thần quay đầu lại: "Dạ?"

Phó Chi Dữ kéo ghế ra: "Ngồi xuống đây."

Dụ Thần hiểu ngay tắp lự, cậu cười với Phó Chi Dữ: "Cảm ơn anh nha."

Phó Chi Dữ lại nói: "Bây giờ em không còn độc thân nữa rồi."

Dụ Thần ngồi xuống, gật đầu, cười với anh: "Đúng rồi, em định nói câu đấy đấy."

Mắt Dụ Thần cong cong, sáng như sao, nhìn như thể là vì thoát ế nên cực kỳ vui sướng ấy.Phó Chi Dữ không nhịn được, đưa tay ra muốn xoa mái tóc mềm mại của cậu."

Cuối cùng bọn họ không cần phải giới thiệu đối tượng xem mắt cho em nữa rồi."

Tự dưng Dụ Thần nói, còn quay đầu đi, không nhìn Phó Chi Dữ nữa.Phó Chi Dữ bèn rút lại bàn tay vừa đưa ra nửa chừng.Đợi khi Phó Chi Dữ ngồi xuống, Dụ Thần cầm menu trên bàn lên: "Bữa này em mời anh nhá, chúng ta đã nói trước rồi đấy.

Lúc thanh toán thì anh đừng có tranh với em nhá."

Phó Chi Dữ nghe thế thì không đồng ý lắm: "Tại sao?"

Tự nhiên Phó Chi Dữ hỏi vậy, Dụ Thần cũng ngớ người.Lúc cậu đi ăn với bạn, lúc cậu bảo mình mời cơm, chưa có ai hỏi cậu là tại sao cả.Vì thế lúc này đây, những gì cậu có thể trả lời hình như chỉ có câu "Hỏi hay lắm".Lúc ba chữ này nhảy lên trong đầu cậu, Dụ Thần không nhịn được cười.Không ngờ chỉ có vài ngày ngắn ngủi, Phó Chi Dữ đã có ảnh hưởng lớn như vậy rồi.Dụ Thần để cuốn menu ở cằm mấy giây, nhưng thực sự không nghĩ ra là tại sao, cậu chỉ có thể nói với Phó Chi Dữ: "Anh cứ để em mời đi, được không?

Được không anh?"

Không ngờ, lần này Phó Chi Dữ lại vô cùng thoải mái, nói: "Được."

Dụ Thần vui vẻ cúi đầu nhìn menu: "Để em gọi món cho, anh có kén ăn cái gì không?"

Phó Chi Dữ: "Không."

Dụ Thần: "Âu, kê."

Dụ Thần nghiêm túc nhìn menu, nghiêm túc chọn những món cậu thấy ngon, những món bếp trưởng đề cử, chọn hết.Dù sao cũng chỉ có hai người ăn, Dụ Thần không gọi quá nhiều, thấy hòm hòm rồi, cậu đưa menu cho Phó Chi Dữ: "Anh xem có muốn gọi thêm gì không."

Phó Chi Dữ cầm lấy menu, gập lại: "Không thêm gì nữa, thế là được."

Dụ Thần gật đầu: "Được."

"À đúng rồi."

Dụ Thần nói xong thì đưa tay chống cằm, nhìn Phó Chi Dữ cười.Có lẽ là vì Dụ Thần nói xong mãi không nói tiếp, Phó Chi Dữ đưa cốc nước cho cậu: "Sao thế?"

Dụ Thần bày ra vẻ đăm chiêu: "Lúc ở rạp chiếu phim, chúng ta đã làm một chuyện rất quan trọng, anh có biết là gì không?"

Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một hồi: "Em gọi tôi là anh?"

Dụ Thần búng ngón tay tách một cái, cười."

Đúng thế," Dụ Thần nhướng mày nhìn Phó Chi Dữ: "Em gọi anh là anh, anh gọi em là gì?"

Không đợi Phó Chi Dữ trả lời, Dụ Thần tự nói luôn: "Anh gọi em là Dụ tiên sinh."

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần cắn môi dưới: "Anh cũng đổi xưng hô với em đi, gọi là Dụ tiên sinh xa cách quá, em gọi anh là anh rồi còn gì."

Phó Chi Dữ lại nghĩ, hỏi: "Gọi là Dụ Thần?"

Dụ Thần nghĩ: "Cũng được, nhưng vẫn hơi xa cách, bây giờ chúng mình là người yêu mà, mình có thể gọi kiểu gì thân mật hơn một chút, giống như em gọi anh là anh ý," Dụ Thần hỏi: "Anh muốn gọi em là gì?"

Lần này, Phó Chi Dữ không hề nghĩ ngợi nói luôn: "Bảo bối."
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 16: Hôn nhẹ một cái lên môi


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Vừa hay lúc Dụ Thần đang hoảng loạn không biết phải đáp lời thế nào thì nhân viên đưa canh đến, còn đứng ngay ở giữa hai người họ.Dụ Thần ngồi nhích sang một chút, lấy người cô phục để che cho mình.Gió điều hòa thổi lạnh cả tay, Dụ Thần mượn nhiệt độ ấy áp lên cổ mình cho hạ nhiệt."

Bảo bối."

Bảo bối?......"

Mời quý khách thưởng thức."

Nhân viên sắp canh ra xong, nói.Dụ Thần ngẩng đầu cười với cô: "Cảm ơn."

Nhân viên: "Không có gì ạ."

Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Dụ Thần nghe thấy Phó Chi Dữ hắng giọng, sau đó anh nói: "Xin lỗi, chỉ là tôi," Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi nên gọi em là Thần Thần, hay gọi là Tiểu Thần?"

Dụ Thần cúi đầu: "Gọi là Thần Thần đi, người nhà toàn gọi em như thế."

Phó Chi Dữ: "Được."

Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, Dụ Thần nghĩ, có khi là vì ban nãy gặp người bạn kia, vừa hay thấy cậu chàng gọi người yêu là bảo bối, thành ra Phó Chi Dữ mới buột miệng như thế.Nhỉ?Sao tự dưng lại dễ gần thế không biết.Để phá vỡ sự ngượng ngập, Dụ Thần cười gượng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đứng dậy cầm bát của Phó Chi Dữ, nói: "Đây là canh khai vị, ngon l..."

Cậu chưa dứt lời thì Phó Chi Dữ đã đứng dậy, cầm lấy cái bát trên tay cậu: "Để tôi tự lấy."

Dụ Thần ngớ người rồi lí nhí: "Dạ."

Cậu từ từ ngồi xuống, nghĩ, thôi thì nói hết câu vậy, nhưng mà lần này giọng cậu yếu ớt hơn nhiều: "Ngon lắm."

Ủa sao thế này?Phó Chi Dữ không thích chạm vào thứ người khác đã chạm vào à?Câu này vừa xuất hiện trong đầu Dụ Thần thì Phó Chi Dữ đã cầm bát của cậu lên.Dụ Thần lập tức ngồi thẳng lưng, định lấy lại cái bát trên tay Phó Chi Dữ nhưng tay anh nhanh hơn cậu nhiều.Suy nghĩ Dụ Thần rối bời không thể hiểu, nhưng vẫn nói: "Cảm ơn."

Sao Phó Chi Dữ cứ lúc gần lúc xa thế nhỉ?

Làm tâm trạng Dụ Thần lên voi xuống chó liên hồi.Lúc thì Dụ Thần muốn lại gần anh, lúc nhớ đến thân phận chủ tịch Phó của anh thì lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.Hơn nữa, Phó Chi Dữ kỳ cục quá đi.

Bát của anh mới múc được một muôi canh, chưa múc xong đã xông đến cướp bát của Dụ Thần rồi.Đây lẽ nào là sự ngang ngược gia trưởng trong truyền thuyết?Nhưng cũng không giống thế.Dụ Thần chưa bao giờ gặp ai như Phó Chi Dữ.Người đâu mà kỳ cục ghê.Dụ Thần bị Phó Chi Dữ dọa, mất một lúc lâu không dám nói gì, bát canh thơm phưng phức bốc hơi nghi ngút trước mặt làm cậu chỉ muốn cứ cúi đầu mà im lặng uống canh thôi.Sau khi bầu không khí rơi vào im lặng, nhạc nền lại trở nên rất rõ ràng.Ông chủ của nhà hàng thịt dê này cực kỳ thích những bài hát từ thời xưa cũ, lúc này đang bật bài hát của một ca sĩ ngày xưa."

Sao thế?"

Đột nhiên Phó Chi Dữ hỏi.Dụ Thần ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"

Phó Chi Dữ hỏi: "Sao em không nói gì nữa rồi?"

Dụ Thần cười gượng: "Em vẫn luôn nói à?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Từ lúc ở cổng đi vào cho đến ban nãy vẫn luôn nói."

Dụ Thần càng cười gượng hơn: "Ha ha, em xin lỗi, hình như em hơi lắm mồm."

"Không phải, không nói nhiều," Phó Chi Dữ đặt thìa xuống: "Tôi thích nghe em nói."

Dụ Thần chớp chớp mắt, sự hớn hở mấy phút trước vừa nguội lạnh lại bắt đầu nhen nhóm dần lên.Cậu le lưỡi, đôi mắt to tròn nhìn Phó Chi Dữ: "Em chẳng biết nói gì cả."

Phó Chi Dữ: "Em nói gì cũng được."

Phó Chi Dữ miệng thì bảo gì cũng được nhưng lại chẳng cho Dụ Thần cơ hội để nghĩ đề tài, anh hỏi luôn: "Em thích gì?"

Dụ Thần hỏi: "Về lĩnh vực gì?"

Phó Chi Dữ hắng giọng một cái: "Ngườ...

Sách."

Dụ Thần bật cười: "Người hay là sách?"

Tay Phó Chi Dữ đặt trên bàn hơi siết lại: "Sách."

Dụ Thần càng cười tươi hơn, cậu lặp lại: "Sách mà em thích, ha ha, anh ơi, chúng mình đang xem mắt thật hả anh?"

Phó Chi Dữ nhìn xuống: "Tìm hiểu nhau một chút."

Dụ Thần ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Thực ra em không thích đọc sách lắm đâu, em không thích sách khoa học rồi tiểu thuyết gì hết.

Cái sự học hành em cũng chẳng thiết tha lắm."

Phó Chi Dữ nghi hoặc: "Nhưng em trong top 10 toàn tỉnh thi đỗ đại học A mà."

Dụ Thần kinh ngạc: "Sao anh biết?"

Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một chút: "Năm đó có nói trên báo."

Dụ Thần: "À à", không nghĩ xem câu nói kia có ẩn chứa điều gì không, cậu cười với Phó Chi Dữ, đặt ngón tay lên môi, xuỵt một cái, lấy tay che một bên miệng, nói: "Đúng thế, nên em chỉ nói với anh thế thôi, em chẳng đọc sách gì đâu, nhưng mà kết quả học của em lại rất tốt, em chỉ học qua loa thôi."

Nói rồi Dụ Thần cười: "Anh có thấy em đang nổ quá không?"

Phó Chi Dữ cười: "Một chút."

Dụ Thần phẩy phẩy tay: "Làm đề thì cũng được thôi nhưng mà học thuộc lòng thì thực sự em không thể ngấm nổi, thế nên cái thời cuối phổ thông ý, lúc ý em chỉ nghĩ là em nhất định phải đạt được kết quả thật tốt, như thế mới xứng với cái máy ảnh yêu dấu của em."

Nói xong Dụ Thần ngẩng đầu cười: "Câu này thì đúng là nổ thật."

Lần này Phó Chi Dữ không phụ họa theo mà chỉ nhìn Dụ Thần cười.Dụ Thần lại xuỵt tiếp: "Em chỉ nói với mỗi mình anh thôi đấy nhá, anh không được nói với ai đâu."

Phó Chi Dữ cười, cũng học theo Dụ Thần để tay che một bên miệng: "Tôi không nói với ai đâu."

Không còn tấm màn ngăn cách nữa, Dụ Thần cảm thấy mình và Phó Chi Dữ đã gần nhau hơn một chút rồi.Nếu Phó Chi Dữ đã hỏi thế rồi, vậy thì Dụ Thần cũng hỏi ngược lại: "Anh thì sao?

Anh thích đọc sách gì thế?"

Phó Chi Dữ: "Nhiều lắm, toàn là những loại sách nhàm chán thôi."

Dụ Thần gật gù.Cậu cũng không hứng thú với đề tài này lắm, vừa hay, màn hình điện tử bên cạnh bàn sáng lên, bên trên hiện dòng chữ "Ngày cuối cùng trong chuỗi hoạt động đặc biệt của nhà hàng, xin đừng bỏ lỡ."

Thế là Dụ Thần hỏi Phó Chi Dữ: "Anh có thích uống rượu không?"

Phó Chi Dữ: "Sao thế?"

Dụ Thần lật menu ra, nói với Phó Chi Dữ: "Nghe nói rượu sữa ở đây ngon lắm, do chủ nhà hàng đích thân làm đấy.

Nhưng mà họ không cho mua đem về," Dụ Thần rướn người về phía trước một chút: "Bình thường em toàn đến đây một mình thôi, mà mình em thì em không dám uống, anh có muốn không?"

Mắt Dụ Thần tràn trề hy vọng, nhìn có vẻ như rất muốn uống, thế là Phó Chi Dữ bảo: "Gọi một bình đi."

Dụ Thần lập tức sung sướng cười tít mắt, bấm vào màn hình, đặt một bình.Dụ Thần nhấn mạnh một lần nữa: "Em không uống nhiều đâu, chỉ là nếm một tí xem vị thế nào đâu.

Em chỉ uống một tí rượu thôi là say ngoắc cần câu rồi, không nhớ trời trăng gì nữa.

Nên thế có gì thì nhờ anh cả đấy nhé."

Dứt lời, Dụ Thần chợt nhớ đến đêm hôm nọ với Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ: "Không sao, có tôi ở đây."

Dụ Thần gật đầu: "Vâng."

Sau khi ăn món canh khai vị xong, nhân viên bưng ra những món còn lại, còn mang theo một bình rượu mà Dụ Thần gọi.Rượu vừa lên cái là Dụ Thần dán chặt mắt vào.Cậu đã ngắm bình rượu này trên bàn của người khác từ lâu rồi.

Bình rượu rất đẹp, thiết kế đẹp, thế nên lúc nhân viên vừa rời đi, cậu lập tức lấy điện thoại ra chụp."

Anh ăn trước đi, em chụp mấy tấm cái đã."

Phó Chi Dữ: "Không sao, tôi đợi em."

Dụ Thần đứng dậy, chọn một góc để chụp đặc tả bình rượu, chỉnh một chút rồi lại làm thêm tấm nữa.Sợ Phó Chi Dữ phải chờ lâu, Dụ Thần chụp mấy tấm là xong, sau đó mở luôn bình rượu ra, "pậc" một cái.Phó Chi Dữ lập tức buông đũa xuống, anh nhìn nút bình rượu trên bàn, hỏi: "Sao không để tôi mở cho?"

Dụ Thần không bận tâm: "Em mở được mà."

Phó Chi Dữ vẫn nói: "

Sau này cứ để tôi làm."

Dụ Thần vẫn chẳng để ý, tự rót cho mình một chén đầy: "Như nhau cả thôi."

"Oa, mùi sữa nè."

Dụ Thần hít một hơi, cười với Phó Chi Dữ: "Anh ngửi thử xem."

Phó Chi Dữ cũng ngửi một chút: "Ừ."

Dụ Thần giơ chén rượu lên: "Cụng ly cái nhỉ."

Phó Chi Dữ cũng giơ chén rượu lên cụng với cậu.Dụ Thần không đợi ngồi xuống, cứ thế vừa đứng vừa uống luôn.

Cậu vốn chỉ muốn uống một ngụm thôi, nhưng thực sự là quá đã, thế là cậu lại uống thêm ngụm nữa.Ngon quá đi.Thêm ngụm nữa.Thơm quá à.Thế là uống cạn luôn một chén."

Uống nhanh quá," Phó Chi Dữ ở bên cạnh cậu, nhắc nhở: "Em ăn chút đồ ăn đi."

Dụ Thần: "Được, được."

Nói xong cậu mới ngồi xuống, Phó Chi Dữ đẩy đĩa sang chỗ cậu, Dụ Thần cúi đầu nhìn, cả đĩa đầy sườn dê.Dụ Thần: "Cảm ơn anh."

Phó Chi Dữ cười nhẹ, nói với cậu: "

Sau này không cần phải nói cảm ơn với tôi."

Dụ Thần xúc một thìa sườn lên: "Tại sao?"

Phó Chi Dữ nói: "Tôi sẽ làm rất nhiều điều cho em, em không cần phải khách sáo với tôi."

Dụ Thần lắc đầu: "Không phải là khách sáo, em vẫn nói cảm ơn với ba mẹ em mà, em quen..."

Nói đến đây, Dụ Thần chợt ngừng lại, nói: "Được, sau này em sẽ không nói thế nữa."

Yêu cầu của sếp Phó mà cậu cũng dám bật?Hâm à?Cho thìa sườn dê vừa xúc vào miệng, Dụ Thần mới nhận ra Phó Chi Dữ vừa mới nói gì."

Tôi sẽ làm rất nhiều điều cho em."

Rõ ràng mình ăn sườn dê mặn, sao lại thấy trong miệng hơi ngọt ngọt nhỉ?Lại còn vị dưa hấu nữa chứ.Dụ Thần liếm môi, lẽ nào ban nãy ăn kẹo vẫn còn dính ở môi?Chắc là thế.Hi hi.Ngọt quá.Rượu cũng vừa thơm vừa ngọt.Dụ Thần ăn xong hai miếng sườn dê, phát hiện ra rượu của mình đã được rót đầy rồi, thế là cậu bỏ thìa xuống, ngửa đầu uống cạn."

Ngon quá."

Dụ Thần gật gù, rồi lại cầm thìa lên.Vừa ngon vừa thơm.Ăn thêm hai miếng sườn dê nữa, Dụ Thần kinh ngạc phát hiện ra chén rượu nhỏ của mình lại đầy rồi.Thế là cậu vui vẻ ngửa đầu uống tiếp."

Dụ Thần?"

Đột nhiên có tiếng gọi phát ra.Dụ Thần ngẩng đầu lên, nhìn người ngồi đối diện mình, chẳng nói gì.Phó Chi Dữ ngây ra, hỏi: "Tôi vừa nói gì với em?"

Cung phản xạ của Dụ Thần đánh một vòng quanh Trái Đất, nghiêng đầu: "Hử?"

Phó Chi Dữ hơi nhíu mày, anh chợt nhớ đến nửa ly rượu còn sót lại đêm hôm đó...Phó Chi Dữ hỏi: "Tôi là ai?"

Dụ Thần nghiêm túc nhìn Phó Chi Dữ, nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc: "Anh là Phó Chi Dữ," Giọng Dụ Thần như thể phát hiện ra câu trả lời cho bài toán khó nhằn mà mình nghĩ từ rất lâu rồi: "Em trả lời có đúng không?"

Phó Chi Dữ cười bất lực: "Đúng rồi."

Dụ Thần nghe xong cười sung sướng rồi tiếp tục ăn sườn dê.Cậu ăn xong hai miếng sườn dê xong, quay sang nhìn chén rượu của mình.

Nhưng phát hiện ra..."

Sao lại không có rượu?"

Giọng Dụ Thần đầy hoài nghi.Rõ ràng là ăn xong hai miếng sườn là sẽ có rượu mà."

Không được uống nữa."

Đột nhiên có ai đó nói.Dụ Thần ngẩng đầu lên.

Cậu đang định hỏi gì đó, tự dưng thấy chén rượu ở bên kia bàn, đầy ắp.Dụ Thần cười, đặt thìa xuống, chống tay lên bàn, đứng dậy đi qua đó.Cậu nhìn chằm chằm vào chén rượu, nhưng chưa nhìn đủ đã bị người khác cướp lấy mất rồi."

Là rượu của em mà."

Dụ Thần nói với Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ giơ chén rượu lên cao: "Không phải của em."

Dụ Thần không nghe, rướn người lên lấy, Phó Chi Dữ đứng hẳn dậy, vẫn giơ lên cao.Chiều cao chênh lệch như vậy, Dụ Thần vươn tay cũng mãi cũng không với tới.Cậu lại nhảy lên hai cái, vẫn chẳng thể với nổi.Dụ Thần hơi tức giận, nhíu mày, nhưng cậu quay đầu lại, khoảnh khác thấy mặt Phó Chi Dữ, cậu lập tức ngoan ngoãn.Cậu nhìn Phó Chi Dữ mấy giây, đột nhiên cầm một tay của anh lên, đặt lên đầu mình."

Em còn nhiều lông lắm, anh không được bỏ rơi em đâu."

Phó Chi Dữ: "Sao cơ?"

Dụ Thần cuống cả lên, cậu giơ tay, ôm cổ Phó Chi Dữ: "Ông xã~~~"Phó Chi Dữ như thể bị sét đánh: "Em, em gọi tôi là gì?"

Dường như Dụ Thần không nghe thấy Phó chi Dữ nói, cậu gấp gáp ôm chặt lấy Phó Chi Dữ, như thể nếu không làm thế, Phó Chi Dữ sẽ quẳng cậu đi.Sao Phó Chi Dữ không ôm cậu?Dụ Thần ấm ức nhìn vào mắt Phó Chi dữ, rồi lại nhìn xuống môi anh.Dụ Thần nhíu mày: "Không thích em nữa à?Phó Chi Dữ: "Tôi..."

Không đợi Phó Chi Dữ nói hết cậu, giây tiếp theo, Dụ Thần ngẩng đầu, dựa sát vào người Phó Chi Dữ, hôn nhẹ một cái lên môi anh.Khúc nhạc nền của nhà hàng vừa hay kết thúc.Toàn bộ không khí chìm vào im lặng.Phó Chi Dữ.Hóa đá rồi.
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 17: Hóa ra hôn lại thơm đến vậy


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Dụ Thần vịn vào lan can đi ra khỏi nhà hàng.Hình như cậu biết bản thân đang làm gì nhưng cũng lại chẳng hay mình đang làm gì.Đi được một đoạn, cậu cứ ngỡ là mình đang đi vững lắm, nhưng thực ra cả người cậu cứ đi như đánh võng."

Em vẫn ổn chứ?"

Phó Chi Dữ hỏi.Dụ Thần lắc đầu: "Không sao."

Phó Chi Dữ đặt hờ tay lên eo cậu, phòng trừ trường hợp cậu bị ngã."

Chúng mình đang làm gì thế?"

Dụ Thần quay sang hỏi Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ nói: "Đợi xe."

Dụ Thần gật gù: "Ồ.

Em hơi buồn ngủ."

Phó Chi Dữ thấy Dụ Thần sắp ngã đến nơi, bước lên đứng cạnh cậu, quả nhiên, vừa tiến tới một cái, đầu Dụ Thần đập luôn vào vai anh.Tay Phó Chi Dữ giữ chặt eo cậu: "Xe sắp đến rồi."

Dụ Thần nhắm mắt, giọng lười biếng: "Ừ."

Phó Chi Dữ nói là sắp, thì chưa đầy hai phút sau xe đã đến.Xe dừng lại, lái xe riêng mở cửa cho hai người, đặt tay lên cửa xe: "Chủ tịch."

Phó Chi Dữ cẩn thận dìu Dụ Thần vào, thấy cậu lờ đờ mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại."

Xe đến rồi."

Phó Chi Dữ thì thầm.Dụ Thần lúng búng "Ừ" một tiếng, ngoan ngoãn lên xe.Có chỗ dựa, có chỗ nằm, có chỗ gối đầu, Dụ Thần lên xe một cái là lăn ra ngủ luôn.Lái xe cẩn thận đóng cửa lại, đi một vòng qua đầu xe, vào ghế lái.Phó Chi Dữ nhìn người đang gối đầu trên đùi mình, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu, nói với lái xe: "Về Khải Long."

Lái xe khởi động xe: "Vâng."

Phó Chi Dữ: "Đóng cửa sổ lại."

Lái xe: "Vâng."

Phó Chi Dữ: "Lái chậm thôi."

Lái xe: "Vâng."

Phó Chi Dữ: "Lái vững một chút."

Lái xe: "Vâng."

Nhà hàng cách Khải Long khá xa, để để cho Dụ Thần ngủ.Ban đầu thì cậu vẫn rất yên lặng, ngoan ngoãn, nhưng xe đi được một đoạn, vì hơi rung lắc nên Dụ Thần bắt đầu nhíu mày.Phó Chi Dữ cũng nhíu mày theo, anh đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng vỗ về.Dụ Thần được vỗ vai lại yên tâm ngủ tiếp, Phó Chi Dữ cứ tưởng cậu ngủ say rồi, thì ngay sau đó lại thấy cậu nhúc nhích.Dụ Thần xoay người lại, vốn là mặt hướng về phía ghế trước, xoay lại rồi thì mặt xoay vào trong, chóp mũi còn đụng cả vào khóa cố định kim loại trên thắt lưng anh.Tay Phó Chi Dữ cứng ngắc để trên vai Dụ Thần, không dám động đậy dù chỉ là một chút.Phó Chi Dữ không động đậy không có nghĩa là Dụ Thần sẽ ngoan ngoan nằm im.Có lẽ là vì tư thế không thoải mái, Dụ Thần nhúc nhích một chút, còn giơ tay lên.Đầu tiên tay cậu sờ sờ cổ mình, sau đó sờ cằm mình rồi bắt đầu đưa về phía trước.Cậu lần mò thăm dò, ngay sau đó kéo áo Phó Chi Dữ ra, luồn tay vào trong.Đúng rồi nè, cảm giác này mới đúng chứ.Sờ thích quá.Càng sờ càng thích.Tận lúc xe đến nơi, Phó Chi Dữ mới cử động.Anh chầm chậm thở ra, mãi một lúc sau mới gỡ tay Dụ Thần ra, lấy áo khoác lái xe đưa cho, bọc Dụ Thần lại rồi bế cậu xuống xe.Lái xe theo Phó Chi Dữ đi vào, quản gia đã mở cửa đón anh, suốt cả chặng đường, mọi người đều dùng ánh mắt để trao đổi, yên lặng không một tiếng động."

Đến nhà hàng vừa nãy lấy xe tôi về," Phó Chi Dữ nói với lái xe: "Bình rượu ở trên xe cũng đem về đưa cho tôi."

Lái xe: "Vâng."

Phó Chi Dữ nói với quản gia: "Chú nấu một ít canh giải rượu, đợi nguội một chút rồi chú đem vào cho cháu nhé."

Quản gia: "Được."

Phó Chi Dữ bế Dụ Thần lên phòng ngủ ở tầng hai, lúc sắp đến giường, Dụ Thần đột nhiên động đậy.Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh đèn yếu ớt từ bên ngoài hắt vào, Phó Chi Dữ men theo ánh sáng ấy, cúi đầu nhìn Dụ Thần, thấy hai tay cậu đã rời khỏi vai anh, bây giờ một tay cậu đặt lên ngực anh, một tay thì ôm mặt mình.Mái tóc xoăn hơi dài che mặt, mặt cậu một nửa dựa vào người anh, một nửa thì được ánh sáng yếu ớt ôm lấy.Gương mặt cậu vô cùng tinh tế, lông mi dài, đôi mắt to tròn, mặt nhỏ, môi xinh.

Khi cậu cười, dường như cả thế giới được cậu thắp sáng bừng cả lên.Trong bầu không khí yên tĩnh như thế này, khuôn mặt ấy khiến cho người khác muốn ôm cậu vào lòng, bảo vệ.Trong một khoảnh khắc, Phó Chi Dữ chỉ muốn ôm cậu mãi như thế này thôi.Nhưng anh vẫn phải đặt Dụ Thần xuống giường.Chỉ là không ngờ, tay Phó Chi Dữ vừa rời khỏi Dụ Thần, cậu đột nhiên mở mắt ra, túm chặt lấy cánh tay anh.Mắt Dụ Thần vẫn còn vài tơ đỏ vì mới tỉnh dậy, cậu hỏi: "Em ở trên giường à?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ, ngủ một giấc đã."

"Không được!"

Dụ Thần túm chặt lấy tay anh: "Chưa tắm thì không được lên giường."

Phó Chi Dữ cười, anh kéo chăn lên cho cậu: "Không sao, dậy rồi giặt sau cũng được."

Nhưng Dụ Thần vẫn nói: "Không được!"

Không chỉ nói mà cậu còn lăn.Thấy cậu sắp lăn ra mép giường, Phó Chi Dữ lập tức kéo cậu, ôm vào lòng.Dụ Thần về lại vòng tay của Phó Chi Dữ, ngủ tiếp.Phó Chi Dữ cười bất lực, đành phải bế Dụ Thần ra ngoài.Quả nhiên, vừa đặt cậu xuống sô pha, Dụ Thần lập tức mở mắt ra.Phó Chi Dữ nói: "Ở trên sô pha."

Bấy giờ Dụ Thần mới yên tâm, nhắm mắt: "Thế thì được."

Phó Chi Dữ cười, đứng dậy.Đang định đứng dậy thì Dụ Thần lại nắm tay anh: "Anh đi đâu đấy?"

Phó Chi Dữ: "Lấy chăn cho em."

Dụ Thần lầm bầm bảo ừ, buông tay ra: "Về nhanh nhé anh."

Phó Chi Dữ thấp giọng: "Ừ, nhanh thôi."

Phó Chi Dữ lấy chăn trong phòng ngủ ra, lái xe cũng đến, đưa bình rượu cho anh.Lái xe nhỏ giọng: "Chủ tịch, tôi xin phép đi trước, lát nữa tôi để xe ở trong gara ạ."

Phó Chi Dữ gật đầu: "Phiền anh rồi."

Lái xe lắc đầu: "Không đâu ạ."

Sau khi lái xe rời đi, Phó Chi Dữ đi đến sô pha đắp cho Dụ Thần, rồi lấy bình rượu trong túi ra.Khi nãy ở nhà hàng anh chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ, trong chén vẫn còn lại nhiều, sau khi Dụ Thần hôn, nhân lúc anh vẫn còn hóa đá, Dụ Thần đã cướp uống hết rồi.Anh đặt bình rượu lên bàn, rót một chén nhỏ, thưởng thức mùi thơm của rượu rồi uống.Nồng độ rượu không thấp cũng không quá cao.Rất thơm, hơi ngọt, rất ngon.Vừa uống cạn chén, Dụ Thần đang nằm ngoan ngoãn cạnh Phó Chi Dữ choàng tỉnh."

Cái gì thế?"

Dụ Thần nhíu mày, nhỏm dậy: "Rượu sữa à?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Không muốn cho Dụ Thần uống, Phó Chi Dữ nhanh chóng cất bình rượu với chén đi.Dụ Thần cứ ngồi ngây như phỗng, mắt trưng trưng nhìn thứ mình muốn biến mất.Đợi đến khi Phó Chi Dữ ngồi lại bên cạnh mình, Dụ Thần dụi mắt: "Ơ rượu đâu mất rồi?"

Phó Chi Dữ nói thẳng: "Cất rồi."

Dụ Thần đang định hỏi tại sao, thì dường như cậu ngửi thấy phảng phất mùi rượu ở đâu đó.Ngửi thấy một cái là lập tức rướn người lên, nhìn xem có đúng thật không.Mà mùi rượu Dụ Thần ngửi thấy lại là từ trên môi Phó Chi dữ.Vì thế, giây tiếp theo, Phó Chi Dữ không kịp phản ứng lại, Dụ Thần đã chồm tới.Rất gần, rất gần.Cũng giây tiếp theo, vẫn trong khoảnh khắc não bộ chưa kịp xử lý, chóp mũi Dụ Thần chạm vào môi dưới của Phó Chi Dữ.Dường như cảm thấy ngửi chưa đã, Dụ Thần trèo hẳn lên người Phó Chi Dữ, ôm lấy vai anh, dí thật sát.Dụ Thần cụp mắt, nghiêm túc nhìn môi Phó Chi Dữ, thì thầm: "Anh lén uống rượu."

Cậu còn muốn ngửi nữa, nhưng đột nhiên có một nguồn lực nào đó nắm lấy eo cậu, đẩy cậu xuống.Dụ Thần lại quay lại nằm trên sô pha.

Nhưng lần này lại khác.Phó Chi Dữ đè lên người cậu."

Dụ Thần."

Hình như hô hấp của Phó Chi Dữ trở nên rối loạn, anh gọi tên Dụ Thần xong, đột nhiên cúi đầu xuống."

Anh sắp phát điên rồi."

Giọng Phó Chi Dữ rất trầm mà cũng cực kỳ thấp, sau đó, có một thứ gì đó mềm mại áp lên môi Dụ Thần.Trong nháy mắt cảm nhận được mùi rượu nồng đậm, Dụ Thần nhắm mắt, vô thức mở miệng ra.Cậu cảm nhận được bàn tay mình đang nắm chặt lại, cảm nhận được bàn tay ở trên eo mình cũng ngày càng siết chặt hơn, cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại đang khuấy đảo trong miệng mình.Ngọt lắm.Dụ Thần bắt đầu hút lấy, nuốt xuống.Có một thứ mùi hương kỳ lạ phảng phất trong không khí, mùi rượu sữa thơm ngọt hòa quyện với mùi gì đó khác, không biết từ đâu mà ra.Đầu Dụ Thần quay cuồng, cũng cảm thấy hơi nóng bốc lên.Hình như cậu rất say, mà hình như cậu đang rất tỉnh táo.Dần dần, cậu bắt đầu nhận thức được bản thân mình đang làm gì.Cậu đang hôn Phó Chi Dữ.Hóa ra hôn lại thơm đến vậy.Phó Chi Dữ hôn Dụ Thần rất lâu, lâu đến mức Dụ Thần dần tỉnh táo trở lại, bất giác ngẩng đầu phối hợp với Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì mạnh mẽ, Dụ Thần bị hôn tới mức cả người mềm nhũn, không thể nhấc nổi dù chỉ là một ngón tay.Rất lâu sau, Phó Chi Dữ mới từ từ thả cậu ra, nhưng anh không tách ra ngay lập tức, mà tựa đầu vào vai cậu.Đầu óc Dụ Thần hỗn loạn, cố tìm một sợi dây lí trí còn sót lại, cậu bặm môi, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại lấy rượu về được thế?"

Giọng Phó Chi Dữ hơi khàn: "Thêm chút tiền là được."

Dụ Thần "ừ" một tiếng, lại hỏi: "Sao anh lại muốn đem rượu về?"

Phó Chi Dữ: "Vì em thích."

Trái tim Dụ Thần vốn đã loạn nhịp, dường như nhịp đập lại bị xáo trộn lần nữa.Cậu cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở: "Anh ơi, anh tốt thật đấy."

Phó Chi Dữ hỏi cậu: "Anh tốt không?"

Dụ Thần gật đầu: "Cực kỳ tốt."

Bàn tay đặt lên mái tóc Dụ Thần của Phó Chi Dữ đột nhiên cứng lại, sau đó anh nói: "Thế em có muốn..."

Thử thích anh không?
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 18: Phiếu điều tra khảo sát


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là Cao

Phòng khách rơi vào im lặng.Chỉ còn sót lại ánh đèn vàng mờ trên trần nhà rọi xuống không đủ để hai người không nhìn rõ gương mặt người kia.Nhưng họ cũng chẳng dám nhìn nhau, Phó Chi Dữ tránh ánh mắt của Dụ Thần, Dụ Thần cũng né ánh mắt của Phó Chi Dữ.Sau khi Phó Chi Dữ rời khỏi người của Dụ Thần, anh lập tức ngồi ra tít đầu bên kia của sô pha.

Dụ Thần siết chặt chiếc chăn bông mỏng sắp rơi xuống đất, lặng lẽ kéo từng chút một, đắp lên người mình.Không cần soi gương cậu cũng biết, chắc chắn tai và cổ mình đã đỏ như tôm luộc rồi."

Xin lỗi."

Đột nhiên Phó Chi Dữ nói.Dụ Thân ngây người.Đầu óc cậu vẫn còn choáng váng, cậu không biết tại sao Phó Chi Dữ lại xin lỗi, thậm chí cậu cảm thấy người nên xin lỗi là mình mới phải.Có phải cậu lại giở thói lưu manh với Phó Chi Dữ rồi phải không?Nhưng cậu vẫn trả lời: "Không sao."

Phó Chi Dữ: "Đợi anh một chút."

Dụ Thần: "Được."

Phó Chi Dữ nói rồi đứng dật, anh đi đến cầu thang, thấy quản gia đã đứng đó đợi từ lâu.Trên tay quản gia đang cầm một bát canh giải rượu, thấy Phó Chi Dữ đi tới, ông nói: "Chủ tịch."

Phó Chi Dữ khẽ nói "Ừ", rồi áp tay lên bát canh thử nhiệt độ.Quản gia: "Canh không nóng nữa rồi, bây giờ uống là vừa đấy ạ."

Quản gia nói xong, rồi lấy thứ treo ở cánh tay mình, đưa cho Phó Chi Dữ: "Đồ mà ngài cần ạ."

Phó Chi Dữ cúi đầu nhìn cái túi trên tay quản gia.Quản gia nói tiếp: "Chúng tôi đã tìm ở rất nhiều nơi trong thành phố A, hôm nay chỉ tìm được đến đây, vẫn chưa được nhiều, sau..."

Quản gia thấy Phó Chi Dữ mỉm cười, ngây người một chút, giọng cũng dịu đi: "

Sau này sẽ chuẩn bị sẵn ở trong nhà ạ."

Phó Chi Dữ gật đầu, lấy một cái, nhét vào trong túi áo.Quản gia thấy Phó Chi Dữ định đi thì cầm bát canh lên, nhỏ giọng nhắc anh: "Chủ tịch, ngài muốn tôi đưa cho cậu ấy hay là ngài tự đưa ạ?"

Quản gia cố ý nhấn mạnh chữ "tự", hy vọng chủ tịch Phó có thể hiểu.Quả nhiên Phó Chi Dữ nhận được tín hiệu, anh quay lại: "Đưa cháu đi."

Quản gia mỉm cười, đưa bát canh cho anh."

Chú Lưu," Phó Chi Dữ không đi ngay mà hỏi: "Chú cảm thấy cháu giữ cậu ấy ở lại một đêm, có ổn không?"

Chú Lưu cười, trả lời đơn giản: "Bây giờ ngài và Dụ tiên sinh là người yêu, mà bây giờ cũng muộn rồi, đưa cậu ấy về nhà thì sẽ trễ giờ nghỉ ngời."

Phó Chi Dữ: "Có ổn không?"

Chú Lưu gật đầu: "Ổn ạ."

Phó Chi Dữ mỉm cười: "Được, chú nghỉ sớm nhé."

Phó Chi Dữ bưng đến bàn trà, thấy Dụ Thần đã ngủ ngon lành rồi.Anh ngồi sát lại một chút, nhẹ nhàng vỗ lên vai Dụ Thần, gọi nhỏ: "Dụ Thần."

Dụ Thần đang giả vờ ngủ, không động đậy gì.Phó Chi Dữ lại gọi: "Dụ Thần."

Dụ Thần đang giả vờ ngủ quyết định giả vờ thêm tý nữa.Sau đó, Phó Chi Dữ gọi: "Thần Thần."

Cuối cùng Dụ Thần cũng mở mắt ra, cậu giả vờ như vừa tỉnh dậy, mắt mơ hồ nhìn xung quanh, rồi nhìn Phó Chi Dữ: "Ưm?"

Giọng Phó Chi Dữ vô cùng dịu dàng: "Có canh giải rượu, em uống một chút đi."

Dụ Thần chống tay, ngồi dậy.Chính vào khoảnh khắc này, đầu Phó Chi Dữ chợt nảy ra câu nói của Châu Minh Minh "

Sau này có thể tìm cơ hội bón cho em ấy ăn".Phó Chi Dữ nhìn cái bát đặt trên bàn.Cơ hội đến rồi!Anh đưa tay ra, nhưng không ngờ Dụ Thần nhanh tay hơn, cầm lấy bát canh trước.Thậm chí cậu còn không cần đến cái thìa đặt bên cạnh, cứ thế cầm bát, thử nhiệt độ sau đó ngửa cổ uống sạch.Phó Chi Dữ âm thầm rụt tay về.Khi Dụ Thần đặt bát xuống, Phó Chi Dữ hỏi: "Thế nào?"

Dụ Thần không hiểu: "Cái gì thế nào cơ ạ?"

Phó Chi Dữ hỏi: "Canh thế nào?"

Dụ Thần cười, đảo mắt: "Nói thật ạ?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Nói thật."

Giống như sợ ai nghe thấy, Dụ Thần thì thầm: "Không ngon bằng canh mẹ em nấu."

Phó Chi Dữ nhíu mày: "Bị thiếu cái gì à?"

Dụ Thần lắc đầu: "Em không biết, chắc là em quen vị canh mẹ em nấu thôi."

Dụ Thần không hề bận tâm, nói xong thì hỏi Phó Chi Dữ: "Mấy giờ rồi anh?

Điện thoại em đâu rồi?"

Phó Chi Dữ chần chừ, trước hết trả lời: "Điện thoại em ở áo khoác của anh, bây giờ là 1 rưỡi sáng," Giống như sợ Dụ Thần sẽ nói gì đó, Phó Chi Dữ vội nói: "Bây giờ muộn quá rồi, trên đường, buổi tối..."

Dụ Thần thấy Phó Chi Dữ đột nhiên dừng lại, hỏi: "Sao thế?

Buổi tối gì ạ?"

Phó Chi Dữ đột nhiên đổi sang hỏi: "Em có bị lạ giường không?"

Dụ Thần lắc đầu: "Không ạ."

Phó Chi Dữ lại hỏi: "Em thích ngủ đệm cứng hay đệm mềm?"

Dụ Thần: "Cứng ạ."

Phó Chi Dữ: "Gối thì sao?

Cao hay là thấp?"

Dụ Thần thấy lạ, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Thấp ạ."

Phó Chi Dữ: "Lúc đi ngủ em có đốt nến thơm không?"

Dụ Thần lắc đầu: "Ít khi lắm, khi nào em mất ngủ mới đốt cơ."

Phó Chi Dữ: "Cửa sổ có cần che rèm không?"

Dụ Thần vội gật đầu: "Có ạ, thấy sáng là em không ngủ được."

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần: ?????Rồi sao?Dụ Thần liếm môi, thấy Phó Chi Dữ như muốn gì đó, nhưng không biết phải mở lời thế nào, cậu hỏi: "Sao thế anh?

Anh đang làm phiếu điều tra khảo sát à?"
 
Back
Top Bottom