- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 435,857
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm| Hoàn] Hai Lòng - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 39: Gặp lại
Chương 39: Gặp lại
Bệnh viện của nhà họ An có điều kiện đứng thứ nhất.
Ngày thứ hai sau khi chuyển viện, Bạch Cảnh Hành đã được phẫu thuật.
An Vũ Vi đích thân mời chuyên gia nổi tiếng nhất Bình Châu làm chủ đạo.
Ca mổ tiến hành thuận lợi.Trong suốt quá trình, Văn Quân Hà luôn ở bên cạnh, cùng mẹ Bạch ngồi chờ ngoài phòng mổ.
Khi bác sĩ bước ra thông báo kết quả, cả hai mới đồng loạt thở phào.
Bác sĩ dặn thêm một số điều cần chú ý, khuyên nên dưỡng thương nghỉ ngơi trong bệnh viện ít nhất hai tháng rồi hẵng xuất viện.
Sau này chỉ cần chú ý, nghỉ ngơi hợp lý, thì chiếc lưng ấy sẽ không để lại di chứng.Hốc mắt mẹ Bạch đỏ hoe.
Vượt qua nỗi lo lắng, bà vừa cảm thấy may mắn, vừa dâng trào niềm cảm kích.Khi ấy mới mồng năm Tết.
Với hai vợ chồng già, cái Tết năm nay quả thật kinh tâm động phách.Mẹ Bạch vốn mềm lòng, nói không xúc động trước những gì Văn Quân Hà đã làm là không đúng.
Chuyện tình cảm của con trẻ, bà vốn không muốn xen vào.
Nhưng dần dà, mỗi khi nhắc đến Bạch Ly, bà cũng không còn cố tình tránh né trước mặt Văn Quân Hà nữa.Đêm giao thừa, Bạch Ly từng gọi điện về, chúc Tết, báo bình an, rồi lại vội vã cúp máy đi làm.
Từ lúc Bạch Cảnh Hành nhập viện đến khi phẫu thuật xong, bà vẫn chưa một lần gọi cho con trai.
Bà nghĩ, gọi cũng vô ích, nó không thể về ngay, chỉ khiến lòng càng thêm bất an.
Nhưng giờ bệnh đã qua nguy hiểm, bà lại muốn nói với nó một câu.Điện thoại kết nối, cuối cùng bà vẫn không dám nhắc đến chuyện chồng nhập viện, chỉ hỏi tình hình sức khỏe, bao giờ có thể trở về.Giọng Bạch Ly trong ống nghe đứt quãng, tín hiệu rất kém.
Cậu bảo đang mượn điện thoại bàn trong một khu trú ẩn nhỏ ở thị trấn, nói được dăm ba câu rồi ngắt.Mẹ Bạch ngồi ngoài hành lang thất thần, không để ý Văn Quân Hà đã đến.Hắn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn đôi tay đang đan chặt trên đầu gối.
Đợi khi bà quay sang, hắn khẽ mỉm cười, "Vừa rồi... là Tiểu Bạch ạ?"
Mẹ Bạch gật đầu.Cổ họng Văn Quân Hà bỗng nghẹn lại, cũng chỉ biết gật theo, thấp giọng hỏi thêm một câu, "Em ấy... có khỏe không?"
Hắn đến từ sớm, nghe thấy bà gọi điện, nên cố tình tránh ở góc tường cho đến khi bà gác máy mới lại gần.
Cách xa như vậy, hắn chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ Bạch, còn đầu dây bên kia thì chẳng nghe rõ gì cả.
Nhưng từ những lời đáp thưa thớt kia, hắn vẫn có thể đoán ra một chút phản ứng của Bạch Ly.Bấy lâu nay, cả hai bên hầu như chưa từng trực diện nhắc đến Bạch Ly.
Cha mẹ cậu thì cố tình né tránh, còn Văn Quân Hà thì chẳng muốn lấy việc giúp đỡ mà ép buộc họ phải mở lời.Thế nhưng, hôm nay, chỉ một cuộc điện thoại thôi cũng đủ phá vỡ bức tường ngụy trang ấy.
Trong không khí, dường như đều phảng phất sự tồn tại của người kia.Qua một đường truyền điện thoại, lần đầu tiên sau cả một năm, Văn Quân Hà lại được gần gũi cảm nhận sự tồn tại của Bạch Ly."
Có nhiều người không tin chúng cháu, thắc mắc vì sao còn có thể đi cùng nhau lâu như vậy..."
Giọng hắn trầm xuống, chẳng còn che giấu cảm xúc như thường ngày nữa.
Suốt một năm qua, hắn ép mình phải nhẫn nhịn, phải lý trí, phải từng bước sửa đổi, tuyệt đối không bỏ cuộc.
Nhưng giờ, hắn chỉ muốn có ai đó để giãi bày."
Thật ra, ngay từ đầu cháu cũng chẳng hiểu nổi.
Một năm nay, cháu đã suy nghĩ rất nhiều.
Cháu đã đến lại ngôi trường đại học của chúng cháu, đến khu trượt tuyết, đến nhiều nơi từng có hai đứa.
Cháu cũng lặp lại từng thói quen nhỏ ngày trước, sinh nhật thì ăn bánh kem, cuối tuần cùng xem phim, lĩnh thưởng thì đi ăn mừng, Giáng Sinh thì bỏ quà vào tất, năm mới thì mặc áo len đỏ, ốm bệnh thì dỗ cho ngủ..."
"Tất cả những điều ấy, đều là nghi thức thành kính của Tiểu Bạch dành cho tình yêu, hay cũng có thể nói là một lời hứa dành cho người yêu, trân trọng, quý mến, và thề ước từ đầu tới cuối không thay đổi.
Em ấy luôn là người chủ động vun đắp tình cảm, mong muốn có thể đi cùng cháu đến cùng."
Nói đến đây, Văn Quân Hà khựng lại.
Mẹ Bạch vẫn im lặng lắng nghe."
Thực ra cháu cũng nghĩ như vậy."
Hắn nói tiếp, "Cháu cũng muốn đi cùng Tiểu Bạch đến cùng."
"Chỉ là, trên con đường dẫn đến điểm cuối ấy..."
Văn Quân Hà siết chặt bàn tay, rồi lại buông ra.
Hắn không dám nhìn vào người mẹ hiền từ có đôi mắt giống Bạch Ly kia, người lần đầu hắn bước vào nhà đã lặng lẽ đưa dép cho, đã đối xử ấm áp không chút phòng bị.
Hắn không có mặt mũi đối diện.Cuối cùng, chỉ có thể thốt lên một câu đầy ân hận, "Là cháu quá tự phụ, để em ấy phải bước một mình quá lâu... cuối cùng em ấy không muốn đợi cháu nữa."
Một bàn tay mềm mại khẽ đặt lên mu bàn tay hắn.
Mẹ Bạch mỉm cười hiền hậu.
Khi bà cười, đôi mắt như có làn lụa mỏng chảy qua, mang theo một thứ sức mạnh an ủi lòng người."
Có muốn xem ảnh Tiểu Bạch không?
Nó gửi cho tôi trước Tết đấy."
Bà hỏi.Đôi mắt Văn Quân Hà đột nhiên sáng hẳn lên.
Hắn muốn.Đó là một bức ảnh chụp tập thể, chất lượng thấp.
Rất nhiều người chen chúc trong một sân nhỏ, có trẻ con, có người lớn, tất cả đều nhìn về phía ống kính, giơ tay tạo dáng chữ V, khuôn mặt ai cũng nở nụ cười tươi.Bạch Ly đứng tận rìa, khoảng cách xa nhất, còn bị người bên cạnh che mất nửa khuôn mặt.
Văn Quân Hà nhìn chằm chằm, dẫu ảnh mờ nhòe, ngũ quan chẳng rõ ràng, nhưng hắn vẫn nhận ra, cậu đang cười.Đôi mắt cong cong, bên trong ánh lên tia sáng.Mẹ Bạch thấy hắn cứ cầm điện thoại ngẩn ngơ nhìn mãi không chớp, liền nói, "Để tôi gửi cho cậu."
Văn Quân Hà quay sang, đôi mắt đã ửng đỏ.
Mẹ Bạch cũng nghẹn ngào theo, lấy điện thoại gửi bức ảnh sang cho hắn.Ngón tay hắn trượt trên màn hình, phóng to, rồi thu nhỏ, từng chi tiết một không bỏ sót.
Rất lâu sau, hắn mới như hoàn hồn trở lại."
Cháu có thể đi tìm em ấy không?"
Hắn dè dặt hỏi."
Muốn đi thì đi đi!"
Mẹ Bạch gật đầu, "Thật ra chúng tôi cũng không biết cụ thể nó ở đâu, chỉ nói tên một thành phố thôi."
Bà nói ra một địa danh.
Cái tên ấy cũng in rõ trong tấm ảnh tập thể.
Vừa mở ra, Văn Quân Hà liền thấy.Bà đã gửi ảnh, nghĩa là thái độ đã quá rõ ràng rồi.Văn Quân Hà nấn ná ở lại với hai người đến tận rằm Nguyên Tiêu mới rời Bình Châu đi nước X.Không phải hắn không gấp, mà một là không nỡ để hai người già ăn Tết đơn độc nơi đất khách; hai là lần này đi đến nơi loạn lạc nhất nhì nước X, hắn phải chuẩn bị thật kỹ mới có thể đặt chân vào.Giữa chừng còn trải qua vài vòng khúc mắc vì "cảnh báo hạn chế nhập cảnh" từ đại sứ quán.
Đến khi hắn thực sự tìm được Bạch Ly, đã là tháng Ba.**Bạch Ly đặt điện thoại xuống, lòng thoáng ngờ ngợ.
Cậu cảm thấy giọng điệu của mẹ có chút khác thường, vừa như vui mừng, lại lẫn nỗi xúc động như sau một trận tai nạn mà còn giữ được nhau.Cậu cố phân biệt, nghĩ chắc không phải chuyện xấu, bèn không suy nghĩ thêm.Cậu đã ở Yabu tròn một năm.
Đó là một thành phố cỡ vừa, nằm tận cùng phương Nam của nước X, cũng là nơi nghèo khó và hỗn loạn nhất.Chiến loạn, đói nghèo, đồ ăn khó nuốt, môi trường khắc nghiệt... tất cả như những nhát búa đập vào một người hiện đại thế kỷ 21.
Nhưng Bạch Ly đã dần thích nghi với công việc mới, và từ đó cũng mở rộng được nhiều hoài bão lớn hơn cả bản thân công việc.Tranh thủ khi trời chưa tối, cậu đạp xe về.
Vừa dựng xe chưa kịp chỉnh ngay ngắn, một cậu bé da ngăm đã nhào tới, ôm chầm lấy, hô to, "Bạch!", rồi ríu rít kéo tay, vừa nói vừa khoa chân múa tay lôi cậu vào nhà.Sam cũng tiến lên, dùng tiếng Anh lẩm bẩm than thở, "Sao cậu về muộn thế, mọi người đợi cơm nãy giờ rồi."
Bạch Ly chỉ cười, tuyên bố, "Ăn thôi!"
Ở Yabu chẳng có mấy chỗ vui chơi giải trí, ăn cơm xong Bạch Ly liền giục mọi người đi ngủ sớm.
Cậu múc nước rửa mặt đánh răng ngoài sân, rồi cùng Sam ngồi trên bậc đá nói chuyện."
Bên Hội Chữ thập đỏ quốc tế bàn tới đâu rồi?"
Sam hạ thấp giọng, sợ bọn nhỏ nghe thấy.Bạch Ly lắc đầu, gương mặt lộ rõ nỗi lo, "Người cần cứu trợ quá nhiều, nơi này chúng ta căn bản chẳng chen nổi vào.
Chuyện sắp xếp chỗ ở, chuyện giáo dục sau này, rồi cả bảo đảm y tế nữa... tất cả đều là vấn đề.
Thiếu vật chất, thiếu tiền.
Hơn nữa bọn nhỏ cũng lớn dần rồi, không còn nằm trong diện quá khẩn cấp, chỉ có thể tiếp tục chờ."
Sam vốn là một tình nguyện viên quốc tế, đến Yabu sớm hơn Bạch Ly nửa năm.
Vì công việc mà quen biết nhau, sau đó ngoài giờ làm họ cùng nhau nhận nuôi, chăm sóc những đứa trẻ mất cha mẹ trong chiến loạn.Lúc đầu chỉ có một hai đứa, rồi dần dần nhiều lên.
Mỗi lần Bạch Ly và Sam ra ngoài công tác, thường tiện tay "nhặt" thêm một đứa về; hoặc có khi nghe tin, chính bọn nhỏ tự tìm tới.
Giờ trong sân đã có hơn mười đứa, lớn nhất chừng mười tuổi, nhỏ nhất chỉ mới bốn, năm tuổi.Không còn cách nào khác, Bạch Ly phải phối hợp với một tổ chức cứu trợ địa phương, thuê hẳn một ngôi nhà ở ngoại ô để làm chỗ ở tạm cho bọn trẻ."
Ba tháng nữa là tôi phải về rồi."
Sam bất chợt lên tiếng.
Nhiệm kỳ công tác của anh sắp hết, buộc phải quay lại quê nhà.
Anh đi rồi, nơi này sẽ chỉ còn lại một mình Bạch Ly.Sam biết rõ, Bạch Ly cũng không thể ở Yabu mãi mãi, còn phải nghe theo sự phân công của hãng thông tấn, dẫu sao công việc đâu cho phép cậu tự quyết định.Nhắc đến chuyện này, cả hai cùng rơi vào trầm mặc."
Tôi sẽ cố gắng ở lại lâu nhất có thể," Bạch Ly ngẩng đầu, trong không khí vẫn lẩn quẩn mùi khói súng quen thuộc, ánh mắt lại vô cùng kiên định.
"Rồi sẽ có cách thôi."
Từ hôm đó, Bạch Ly bắt đầu chạy ngược chạy xuôi giữa các tổ chức cứu trợ quốc tế, tìm đủ mọi ngả đường gây quỹ, xin viện trợ.
Nhưng kết quả vẫn chẳng khá hơn.
Đám trẻ hình như cũng cảm nhận được, thấy Bạch Ly và Sam hằng ngày mệt nhoài, chúng chẳng dám nghịch phá, trái lại đặc biệt ngoan ngoãn.Có một lần Bạch Ly về muộn, vừa bước vào cửa đã thấy lũ trẻ vẫn chưa chịu ngủ.
Đứa nhỏ nhất lao vào lòng cậu, giọng non nớt, tiếng Trung lơ lớ, "Tiểu...
Bạch, đừng bỏ rơi ...bọn em."
Bạch Ly ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé, dịu giọng dỗ dành, "Hôm nay thị trấn bị tấn công, anh phải đi trốn nên về muộn.
Anh không định bỏ rơi các em."
Cô bé vẫn khóc, nắm chặt lấy tay áo Bạch Ly, nói bằng tiếng địa phương.
Bạch Ly đã sống ở đây một thời gian, nghe hiểu được đôi chút, đại khái là, "Bọn em đều sợ lắm... sau này anh đừng ra ngoài nữa..."
Cậu bé lớn nhất, vẫn đứng bên cạnh im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng bước lại gần, trong mắt mang theo khẩn cầu, dùng cùng thứ ngôn ngữ tương tự nói, "Anh Bạch...
đừng bỏ rơi bọn em.
Cũng đừng chết..."
Gần đây bị đủ thứ chuyện làm cho nhức đầu, Bạch Ly quyết định nghỉ ngơi một hôm, tiện thể dạy lũ nhỏ vài tiết học thú vị.Sam trước giờ vẫn hay ba hoa rằng Bạch Ly "lợi hại lắm", thế nên bọn nhỏ đều mang cậu ra mà lý tưởng hóa, cứ nằng nặc đòi cậu dạy võ công.Bạch Ly bị đẩy ra sân khấu bất đắc dĩ, lục lọi đủ thứ phim võ thuật từng xem trong đầu mà vẫn chẳng nghĩ ra được chiêu nào.
Cuối cùng đành bất lực mà múa bừa một bài quyền thể thao hồi còn đi học, tạm thời lừa cho qua được."
Nói đến học võ, có một người thật sự rất giỏi."
Bạch Ly vừa đổ mồ hôi, vừa thấy lòng nhẹ nhõm hơn, câu nói ấy lỡ miệng bật ra chẳng qua suy nghĩ trong đầu.Đám trẻ đang rất hào hứng, ai cũng hóng hớt, ngẩng cổ đợi cậu kể tiếp, nhưng Bạch Ly bỗng nghẹn lời.Cậu dùng mu bàn tay lau mồ hôi ở trán, cứng rắn chuyển sang chủ đề khác.Sau đó, bọn trẻ chuyển sự chú ý sang chuyện khác, hí hửng bàn bạc với Sam.
Bạch Ly lúc này rảnh rỗi, liền vào bếp múc một gáo nước uống.Cậu khát, uống rất vội.
Nhưng trong đầu lại rõ ràng và nhanh chóng hiện lên từng mảnh ký ức.Người kia từ nhỏ đã mê luyện võ, trong nhà toàn thuê huấn luyện viên chuyên nghiệp.
Sau này vào đại học còn chọn học môn nhu đạo, thật sự rất giỏi.
Không như mình, chỉ biết một bài quyền cơ bản thời học sinh.Nếu người đó ở đây, thật sự có thể dạy đám trẻ vài chiêu.Nhưng mà... người đó đã không liên quan tới cậu nữa rồi.Bạch Ly đặt chiếc cốc xuống, rời khỏi bếp.
Một đứa trẻ từ ngoài chạy vào, gọi với cậu, "Có người tìm anh!"
Bạch Ly theo tay đứa nhỏ chỉ, nhìn về phía cổng lớn.
Ở đó, có một người đang đứng.Chính là người mà cách đây chưa đến một phút, còn vừa hiện lên trong đầu cậu.
Giờ đây, người đó bằng xương bằng thịt...
đang đứng ở ngay trước mặt.