- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đm| Hoàn] Hai Lòng - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 59: Ban ngày ban mặt
Chương 59: Ban ngày ban mặt
Hai người ngồi xem ti vi một lúc, thấy đã hơn chín giờ tối mà vẫn chưa chịu về, vậy thì chắc chắn là có chuyện muốn nói.Quả nhiên, Bạch Ly gọi cha mẹ ra phòng khách, mặt hơi ngượng ngùng nhưng vẫn trịnh trọng tuyên bố, cậu và Văn Quân Hà đã quay lại với nhau.Văn Quân Hà hiếm thấy có vẻ khẩn trương lộ rõ đến thế.
Hắn ngồi thẳng lưng, trán rịn chút mồ hôi.
Mẹ Bạch thấy thế còn quan tâm hỏi có phải nóng quá không, hắn vội xua tay nói không sao."
Chú, dì, con muốn kết hôn với Tiểu Bạch."
Vừa mở miệng, Văn Quân Hà đã đi thẳng vào chủ đề, "Muốn xin hai người cho phép ạ."
Cha Bạch và mẹ Bạch nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.Văn Quân Hà hít sâu, lấy ra một tập hồ sơ dày cộp đặt lên bàn trà.Bạch Ly nghi hoặc nhìn sang, "Đây là gì thế?"
Trong kế hoạch "công khai" ban đầu, vốn không có tiết mục này."
Trong này gần như là toàn bộ giấy tờ chứng minh tài sản của con."
Văn Quân Hà mở hồ sơ, lần lượt lấy ra.Bạch Ly cầm lên lật vài tờ, bất động sản, cổ phiếu, quỹ, thậm chí còn có vàng ghi sổ, trái phiếu chính phủ, tất cả được liệt kê chi tiết kèm bản đánh giá chuyên nghiệp, con số phía sau dài dằng dặc toàn là số 0.Cậu vốn biết Văn Quân Hà giàu, chỉ là lúc nhìn thấy khối tài sản kếch xù thì vẫn cứ hoa mắt."
Con muốn kết hôn với Tiểu Bạch, sống bên nhau cả đời.
Sau này nếu Tiểu Bạch muốn, chúng con có thể nhận nuôi một đứa bé, nếu không thì chỉ có hai đứa thôi.
Chuyện nhà họ Văn do con quyết, người khác không thể và cũng không dám xen vào."
Những điều cha mẹ Bạch lo lắng, hắn đều nói rõ, không giấu diếm gì."
Trước khi cưới con sẽ làm công chứng.
Toàn bộ tài sản sẽ có tên của Tiểu Bạch, tất nhiên trong tài sản của em ấy cũng sẽ có tên con.
Con làm vậy không phải vì gì khác, mà sợ lỡ sau này Tiểu Bạch lại không cần con nữa, ít ra con cũng có cái để nắm, không để em ấy dễ dàng bỏ con được."
Lời này hắn nói cực kỳ nghiêm túc, khiến Bạch Ly không nhịn được bật cười.
"Nếu thực sự không cần anh nữa, em còn chia cho anh nửa gia sản, ai mà để tâm đến số tiền kia của em."
Bạch Ly chẳng buồn nể mặt, đem chuyện ra tính toán ngay trước mặt cha mẹ.Văn Quân Hà nhìn cậu, có chút bất mãn vì bị phá đám vào lúc này, "Anh đâu có ngốc, sẽ thêm điều kiện vào công chứng, ai đòi ly hôn thì kẻ đó phải ra đi tay trắng, chỉ mặc một bộ quần áo mà đi."
Bạch Ly bị nghẹn, trợn mắt, "Được thôi, anh đừng có hối hận."
"Anh vĩnh viễn không hối hận," Văn Quân Hà lẩm bẩm, "Chỉ sợ có người lòng dạ dễ đổi thay."
Cha mẹ Bạch vẫn yên lặng ngồi nghe, tựa hồ còn có chút lo ngại.
Nhất là mẹ Bạch, vẻ mặt thấp thỏm không yên.Văn Quân Hà nghĩ ngợi một lát rồi nói, "Từ nay về sau, con sẽ chăm tập thể dục, chú ý dưỡng sinh, làm việc nghỉ ngơi hợp lý.
Đợi đến khi già... con sẽ cố gắng chết sau Tiểu Bạch, để chăm sóc cho em ấy.
Hai người không cần lo lắng."
Cha mẹ Bạch, "..."
Bạch Ly, "...
Anh nghĩ cũng thật chu đáo."
"Chú, dì, con muốn xin hai người, đồng ý cho con và Tiểu Bạch kết hôn."
Phòng khách lặng như tờ, trên ti vi đang chiếu một bộ phim gia đình, âm lượng để rất nhỏ, lúc này mới nghe rõ lác đác tiếng nhân vật trò chuyện.Trong khi chờ đợi, Văn Quân Hà dần cúi thấp đầu, không dám đối diện ánh mắt cha mẹ Bạch.
Hắn từng có quá nhiều sai lầm, tốn mấy năm mới níu được Bạch Ly trở lại.
Đối với Bạch Ly, hắn còn có thể quấn quýt chết cũng không buông, nhưng nếu cha mẹ đối phương không đồng ý, hắn cũng chẳng thể lại dùng chiêu cũ.Hắn chỉ đơn giản quyết tâm, dứt khoát quỳ ngay xuống sàn nhà."
Cộp" một tiếng, đầu gối chạm thẳng nền gạch, âm thanh vang giòn, nghe mà thấy đau.Mẹ Bạch chưa từng gặp cảnh tượng này bao giờ, ngay cả Bạch Ly cũng chưa từng quỳ, bà hoảng hốt đứng bật dậy, cuống quýt đẩy chồng.
Cha Bạch lúc này mới hoàn hồn, cũng hốt hoảng nhào tới kéo Văn Quân Hà dậy.Bạch Ly ngồi cạnh, trố mắt nhìn, tóc gáy dựng ngược, choáng váng toàn tập.
Cho đến khi trong cơn hỗn loạn, mẹ Bạch liên tục nói mấy câu, "Được được được, hai đứa muốn cưới thì cưới, mau đứng dậy đi, mau đứng dậy."
Lúc này Văn Quân Hà mới chịu đứng lên, lại ngồi trở về sofa.Hắn rõ ràng vô cùng kích động, cả gương mặt sáng rỡ, hốc mắt cũng đỏ hoe.
Bộ sơ mi trắng quần tây đen vào cửa còn chỉnh tề thẳng nếp, qua một hồi bàn chuyện đã nhàu nhĩ, tóc tai cũng rối bời.
Hắn nắm chặt tay Bạch Ly, run run khẽ động, thường ngày ung dung thong dong nay lại trông rối rắm tán loạn.Bạch Ly vừa thấy xót, vừa thấy buồn cười.Thời gian chợt như quay lại mười mấy năm trước, khi họ lần đầu gặp nhau giữa biển tuyết.
Thiếu niên kia lướt ngang bên cạnh, trong khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Ly, cũng từng lóa mắt như thế này.Từ giây phút này, hai người mới thực sự trở thành mối dây ràng buộc không thể tách rời.Đêm đó cả hai không về nhà, mà ở lại nhà cha mẹ Bạch Ly.
Lần này mẹ Bạch không dọn phòng khách cho ngủ nữa, mà thẳng thắn để Văn Quân Hà vào luôn phòng Bạch Ly.Trước khi bước vào phòng tắm, mẹ Bạch lấy ra bộ đồ ngủ mà trước đây hắn từng mặc, đưa cho hắn, "Giặt sạch rồi, còn thơm, mặc đi."
Văn Quân Hà nhận lấy, rất tự nhiên nói, "Cảm ơn mẹ!"
Đúng lúc ấy, Bạch Cảnh Hành từ phòng khách cầm ly nước đi ngang cửa phòng tắm, vừa khéo liếc sang.Văn Quân Hà lại gọi thêm một câu, "Ba, ba cũng nghỉ sớm nhé."
Bạch Cảnh Hành vội vã đáp ậm ừ trong miệng, ôm cốc nước quay người chuồn thẳng về phòng.Ăn tối quá no, Bạch Ly đã sớm leo lên giường, ngáp liền mấy cái, mơ mơ màng màng thì cảm giác phía sau có người vén chăn, mang theo hơi ấm ẩm ướt áp sát lại.Cậu buồn ngủ muốn chết, lấy khuỷu tay đẩy ra, nhưng chẳng nhúc nhích được, cái lồng ngực nóng rực kia lại càng dí sát.
Hai bàn tay ở sau lưng bắt đầu không an phận, chỗ này nắn, chỗ kia sờ, chẳng bao lâu liền mò vào mép quần ngủ."
Ngủ được không đấy!"
Bạch Ly đè bàn tay của Văn Quân Hà lại, giọng cảnh cáo, "Em còn chưa khỏi hẳn đâu!"
Bàn tay kia thật sự dừng lại... nhưng chưa bao lâu đã lại bắt đầu tiếp tục táy máy.Bạch Ly thở dài, đành mở mắt.Văn Quân Hà ôm càng chặt, cằm cạ ở hõm vai cậu, giọng mang chút ấm ức, "Bác sĩ chẳng phải nói đã khỏi hẳn rồi sao?
Rõ ràng em đang kiếm cớ!"
Từ sau khi hai người làm hòa, Văn Quân Hà liền mặt dày không chịu về nhà, được một bước liền muốn tiến mười thước.
Với hắn mà nói, nhìn thấy người sau mấy năm chỉ toàn thanh tâm quả dục như hòa thượng thì chẳng khác nào kẻ đói lâu gặp được thịt, chỉ cần thấy Bạch Ly cúi xuống trải drap giường thôi cũng đủ làm hắn cứng.
Làm Bạch Ly tức đến mắng hắn là đồ cầm thú.Dù cầm thú thật đấy, nhưng trước đó hắn vẫn lo cho thân thể Bạch Ly, không dám thật sự làm bừa.
Nay bệnh viện đã ban cho "chiếu chỉ đặc xá", hắn sớm đã ngứa ngáy không chịu nổi."
Em đã bảo tối nay phải về, là anh nhất định đòi ngủ lại.
Làm bộ lo ba mẹ em đổi ý, muốn tranh thủ cơ hội gọi thêm mấy tiếng 'ba mẹ' cho chắc chứ gì!"
Bạch Ly bị tóc hắn cọ ở cổ ngứa ngáy, chỉ đành đổi tư thế, đồng thời không lưu tình vạch trần.Bị nói trúng tim đen, Văn Quân Hà cũng không giận.
Hắn nhớ tới ánh mắt do dự ban nãy của ba mẹ Bạch, trong đầu nóng lên, đã lỡ quỳ rồi, thì mấy tiếng "ba mẹ" kia tính là gì!"
Em không biết làm việc phải nhân lúc khí thế một hơi sao?
Đợi mọi chuyện ổn định, rồi quay về cũng không muộn."
Giọng nói hắn phả bên vành tai, mang hơi nóng, khiến nửa người Bạch Ly tê dại.Thấy gò má cậu đỏ lên, Văn Quân Hà đắc ý, "Giờ sơn hà an định, thiên hạ thái bình, trẫm từ nay không còn cần lâm triều sớm nữa."
Bạch Ly khuyên hắn nhịn, ba mẹ còn ở đây, nghe thấy thì khó coi lắm.
Hơn nữa đã nhịn được mấy năm, chẳng lẽ không chịu nổi thêm một đêm?"
Được thôi, em ngủ đi."
Văn Quân Hà vừa nói vừa sột soạt kéo quần ngủ của Bạch Ly xuống, cũng nhanh chóng cởi của mình, rồi mặt dày mày dạn nói, "Anh chỉ cọ cọ thôi, không vào đâu."
Bạch Ly tin lời "ngụy biện tra nam" của Văn Quân Hà mới lạ.
Cậu vốn đã bị hắn cọ sát đến phát hỏa, dứt khoát xoay người lại, hai tay vòng qua cổ hắn, hôn thật mạnh lên.Văn Quân Hà bị khơi dậy hoàn toàn, cảm xúc dâng trào, chẳng mấy chốc đã buông vũ khí đầu hàng.
Hai người đều nhịn quá lâu, giờ vừa động vào liền bùng nổ như tuổi mười bảy mười tám, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, gần như không kìm lại được.
Chỉ dùng tay thôi, giường đã thành một mảnh hỗn loạn.Đợi thở dồn dập một lúc, Văn Quân Hà còn muốn tiếp tục, nhưng Bạch Ly thì hoàn toàn kiệt sức, hơi thở gấp gáp, nhắm chặt mắt dỗ dành, "Mai đi...
để mai, anh muốn thế nào cũng được... hôm nay ngủ trước, được không?"
Ánh mắt Văn Quân Hà đen sẫm, kề sát mũi cậu, sống mũi cứng rắn ép cậu hơi ngửa đầu.
Nhìn gương mặt đã mệt tới mức khóe mắt rưng rưng, hắn cuối cùng đành buông tha, tuy trong lòng vẫn lưu luyến."
Em nói rồi đấy nhé, mai muốn sao cũng phải nghe."
Bạch Ly gật gật đầu lấy lệ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.**Sáng hôm sau, nhân lúc ba mẹ Bạch ra ngoài tản bộ, Văn Quân Hà lén bế người đang ngủ say ra ghế sofa, tất tả thay bộ drap giường mới.
Cái cũ không tiện giặt ở nhà, quá dễ lộ dấu vết, hắn nghĩ nghĩ rồi gấp lại, nhét thẳng vào balo của Bạch Ly, định mang đi xử lý.Khi mẹ Bạch mua đồ ăn sáng về, gọi hai người rửa tay ra ăn, Bạch Ly ngáp ngắn ngáp dài bước ra, còn Văn Quân Hà thì đã tinh thần phơi phới, đang giúp bày chén đũa, miệng liên tục gọi "mẹ" một cách rất tự nhiên.
Lúc thì hỏi chén nước tương ở đâu, lúc thì nhắc giấy ăn hết rồi, còn không quên khen, "Cháo cá ba nấu thơm quá!"
Cách xưng hô sau một đêm lên men, rốt cuộc đã định vị hẳn.Ăn xong, hai người ngồi thêm một lát rồi trở về nhà mình.
Dù chỉ cách vài bước, nhưng mẹ Bạch vẫn nhét cho họ một đống đồ ăn thức uống.
Giờ nhìn Văn Quân Hà, bà càng ngày càng có dáng vẻ "mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt".**Về đến nhà, Bạch Ly định chui ngay vào thư phòng làm việc, nhưng chưa kịp bước vào đã bị Văn Quân Hà áp vai kéo thẳng về phòng ngủ."
Ban ngày ban mặt, anh làm trò gì thế?!"
Bạch Ly vừa giãy vừa giận, giơ tay định đánh, nhưng hai cánh tay đã bị giữ chặt, vung mãi cũng chẳng chạm được, cuối cùng bị ép xuống giường, hoàn toàn rơi vào thế bị động."
Dâm ô giữa ban ngày đó."
Văn Quân Hà mặt mũi đường hoàng, giọng điệu kiêu ngạo."
Anh bị điên à, ban ngày mà cũng...!"
"Em đã nói 'muốn thế nào cũng được', đâu có quy định ban đêm hay ban ngày."
Văn Quân Hà cúi đầu kéo quần áo cậu, động tác gấp gáp.Kết quả là cả ngày hôm đó, hai người quấn lấy nhau không dứt.
Đến tối, trong máy giặt đã chờ sẵn ba bộ drap bẩn.Bạch Ly cuối cùng chỉ có thể đầu hàng, thở dốc cầu xin, "Em có tuổi rồi, anh tha cho em đi được không?"
Văn Quân Hà bật cười lạnh, cúi đầu tiếp tục hôn cắn dọc cổ và xương quai xanh đã chằng chịt dấu vết, "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Em quên rồi à?
Anh còn chưa tính hết nợ đâu!"**
Tác giả: Còn 3 chương nữa!