- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm| Hoàn] Hai Lòng - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 49: Người này là...?
Chương 49: Người này là...?
"Anh chỉ là hơi lo cho em thôi."
Văn Quân Hà đối với mấy câu nói chẳng kiêng kỵ như "đi tìm chết" trong miệng Bạch Ly có chút không vừa ý, thậm chí hắn còn muốn bảo cậu "phì phì" mấy tiếng, đem những lời xui xẻo vừa rồi nhổ đi cho sạch.Nhưng giờ hắn không dám quản người ta nói gì, đã xác định ở trong phạm vi bạn bè thì chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn."
Em đi xa không tiện về, chú thím có chuyện gì thì anh có thể qua giúp.
Dù sao cũng gần thôi."
Văn Quân Hà nói.Nghe qua cứ như thể từ Bình Châu đến Vân Thành chỉ là chuyện nhấc chân một cái.Bạch Ly khách sáo nói một tiếng "cảm ơn", trong lòng thì lại nghĩ lát nữa phải dặn cha mẹ, sau này tốt nhất hạn chế liên lạc với Văn Quân Hà.
Hai người rốt cuộc chẳng còn quan hệ gì, cũng sẽ không quay lại, cứ nhận ân tình của đối phương thì lại thấy áp lực.Hai bên mỗi người ôm một bụng suy nghĩ riêng, đang tự cân nhắc, ngoài cửa vang lên tiếng bấm mật mã khóa.Bạch Cảnh Hành cùng vợ nói cười bước vào.Văn Quân Hà lập tức đứng dậy, tiến lên đón lấy thứ trong tay cha Bạch.
Lúc ra ngoài thì hai bác cầm theo hộp quà, bây giờ trong tay bác là hai túi nilon đỏ, phồng căng, chẳng biết đựng gì."
Đặt trên tủ là được, tối nay con với Tiểu Bạch đi đốt nhé."
Mẹ Bạch mở túi cho Văn Quân Hà xem, bên trong toàn là pháo hoa."
Bố, sao mua nhiều thế?"
Bạch Ly cũng ghé lại nhìn."
Đừng hỏi bố, mẹ con cứ nhất định đòi mua."
Bạch Cảnh Hành cười hớn hở, "Trước Tết pháo hoa đắt quá, không nỡ mua nhiều.
Vừa nãy trên đường về thấy người ta xả hàng giảm giá, nên mua hết luôn."
"Con không dám đốt đâu."
Bạch Ly bĩu môi.
Hồi nhỏ cậu nghịch ngợm từng bị pháo hoa nổ trúng, từ đó sợ hẳn.
Cha mẹ mấy năm nay cũng chẳng mua nữa, chẳng hiểu hôm nay tại sao lại mua, còn viện cớ "giảm giá xả hàng", Bạch Ly mới không tin.Văn Quân Hà liền đón lời rất nhanh, "Tối nay để anh đốt."
Tối nay?
Nghĩa là hắn thật sự định ở lại qua đêm?Bạch Ly còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy mẹ Bạch đi tới bàn ăn, nhìn vào hũ nước sốt thấy vơi đi ít nhiều, liền quay sang hỏi, "Các con vừa ăn mì chan sốt hàu?"
"Vâng."
Văn Quân Hà gật đầu, "Tiểu Bạch nấu ạ."
"Trưa mẹ sẽ nấu canh đậu hũ hàu biển cho các con, tối ta ăn bánh chẻo nhân mực."
Mẹ Bạch vừa vào bếp, vừa nói với Văn Quân Hà đang đi theo, "Mấy lần con tới đều vội vàng, chẳng ăn được mấy bữa cơm đàng hoàng.
Lần này ở lại thêm vài hôm, dì sẽ nấu nhiều món ngon cho con."
"Vâng."
Văn Quân Hà lại gật đầu, còn rất hứng thú hỏi, "Mực cũng làm nhân bánh chẻo được ạ?"
"Tất nhiên rồi, còn có nhân cá hoàng hoa, nhân cá thu nữa.
Nếu con muốn ăn, dì sẽ gói thêm mấy loại, cho con nếm hết."
Bạch Ly đứng trước bàn ăn, nhìn hai người trong bếp vừa nói vừa cười, quay đầu liếc cha mình, mặt đầy vẻ khó tin.Bạch Cảnh Hành khẽ ngoắc tay bảo, "Qua tưới cây quế bốn mùa đi, sắp khô héo rồi."
Hai cha con ra ban công tưới hoa, cha Bạch cũng không giải thích nhiều, trong lòng tự hiểu.
Ông chỉ nhỏ giọng dặn, Văn Quân Hà đã giúp nhà mình nhiều, nên đối đãi tử tế một chút, đừng quá bài xích.
Cứ coi như bạn bè đến nhà chơi, thuận theo tự nhiên là được.Ừ thì, ngoài thuận theo tự nhiên, hiện giờ quả thật cũng chẳng có cách nào khác.
Dù sao cũng không thể thẳng thừng đuổi người ta đi.Huống hồ, Văn Quân Hà không chỉ chăm sóc cha mẹ Bạch, mà ở Yabu, nếu không nhờ hắn giúp, Bạch Ly liệu còn giữ được mạng sống, bọn trẻ liệu có thể được an trí yên ổn hay không, tất cả đều chưa chắc.
Bạch Ly không phải không biết ơn, chỉ là trong lòng có một khao khát rất mãnh liệt, không muốn lại bị lôi kéo vào với Văn Quân Hà quá nhiều.
Dù sao ký ức giữa họ quá thê thảm.Nhưng hiển nhiên, Văn Quân Hà không hề nghĩ như vậy.Ở nhà họ Bạch, hắn trò chuyện tự nhiên thoải mái, nhất là với mẹ Bạch, từng cử chỉ, từng lời nói đều thân mật và quen thuộc đến nỗi Bạch Ly chưa bao giờ thấy hắn đối xử với Giang Tâm như thế.Tết nhất chẳng qua cũng chỉ là ăn ăn uống uống rồi xem ti vi, nhà họ Bạch cũng vậy.Còn hai tiếng nữa mới tới bữa trưa, mẹ Bạch đã bắt tay chuẩn bị nguyên liệu, đồng thời phân việc cho từng người.
Bạch Cảnh Hành bị sai ra siêu thị mua đậu phụ, còn Văn Quân Hà và Bạch Ly thì bị bắt ra bãi biển bắt hàu với con ngao.Bạch Ly xuống hầm lôi ra một chiếc xe điện ba bánh, bỏ sẵn xô chậu và đồ nghề, rồi vẫy tay ra hiệu cho Văn Quân Hà ngồi lên.Văn Quân Hà trước nay chưa từng ngồi loại xe này, chỉ thấy trên phố mấy cụ già chạy.
Hắn cẩn thận ngồi vào ghế sau, còn quay đầu hỏi,"Có dễ lật không?"
"Đi chậm thì không."
Bạch Ly đáp.Từ khu chung cư ra tới bờ biển chừng hai mươi phút chạy xe.
Bạch Ly phóng rất nhanh, ít ra trong mắt Văn Quân Hà, tốc độ này đã có thể gọi là gió cuốn mây bay.
Mà Bạch Ly lại khoái phanh gấp với rẽ ngoặt bất thình lình.
Có mấy lần hai bánh xe đã bốc cả lên, Văn Quân Hà tưởng phải nhảy xuống rồi, may mà Bạch Ly vặn tay lái kéo kịp về chính diện.Đến khi rốt cuộc dừng lại ở bờ biển, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.Bạch Ly nhìn gương mặt có hơi tái của hắn, ngây ngô hỏi, "Tôi chạy nhanh quá à?"
Văn Quân Hà hắng giọng một tiếng, nghiêm trang phủ nhận, "Không nhanh."
Bạch Ly vốn sợ độ cao, nhưng lại đặc biệt thích mấy trò tốc độ.
Nghĩ tới đây, Văn Quân Hà chợt nhớ ra một chuyện.
Hai người vừa bước xuống bãi biển vừa hỏi, "Trước kia em vốn sợ độ cao, sao lại nghĩ đến việc chơi nhảy dù lượn cánh?"
"Muốn thử thách bản thân thôi."
Bạch Ly nói rất thản nhiên, "Khi đó ở bên anh, cái gì anh cũng cấm, hết cái này lại tới cái kia, có bao nhiêu việc tôi muốn làm mà không thể.
Sau này chắc do tiềm thức muốn bù đắp, thế là đem hết ra làm.
Ví dụ như nhảy dù, tuy độ cao ấy tôi vẫn rất khó chịu nổi, nhưng tốc độ thì quá tuyệt."
Bạch Ly kể lại chuyện cũ hết sức tự nhiên.
Cậu nghĩ ra rồi, lời cha nói đúng, thuận theo tự nhiên mới là cách tốt nhất.
Cứ né tránh mãi mới làm cho quan hệ mập mờ không rõ.
Đã xác định là bạn bè, thì muốn nói gì thì cứ nói.Cậu đi được một quãng, mới phát hiện Văn Quân Hà chẳng theo kịp.Bùn bãi biển đen kịt, lầy lội khó đi.
Văn Quân Hà mang đôi ủng cao su, ống quần tây đắt tiền nhét vào bên trong, ngoài người còn khoác cả chiếc áo măng-tô, so với những ngư dân địa phương đang lom khom cào don thì nổi bật đến buồn cười.Sóng biển lớp lớp xô vào bờ, trong tiếng ầm ào của nước, Bạch Ly nghe thấy Văn Quân Hà nói một câu "Xin lỗi em".Ba chữ ấy rất nhẹ, nếu không nhìn rõ khẩu hình môi hắn, e là cậu còn chẳng nghe được.Hắn trông như đang chịu đựng đau khổ hoang mang, tay chân luống cuống, rõ ràng biết mình là nguyên nhân của mọi nỗi buồn trong quá khứ của Bạch Ly.
Giờ muốn chuộc tội lại chẳng tìm ra cách, đành dùng phương thức ngốc nghếch nhất, tiêu hao thật nhiều thời gian và sức lực, lặng lẽ ở bên, nhưng Bạch Ly cứ như một con diều tự do, dường như sẽ không bao giờ vì hắn mà dừng lại nữa.Đến chính hắn cũng không biết cách này có hiệu quả hay không.Bạch Ly vung vẩy cái xẻng trong tay, gọi hắn đi theo.
Người ra biển mò nhiều lắm, không nhanh tay thì trưa nay đừng mong có canh đậu phụ nấu hàu mà ăn.Văn Quân Hà hơi gượng dậy, bước nhanh hai bước, cầm lấy cái xẻng trong tay Bạch Ly, theo sát phía sau học cách đào con ngao.Ngao sống trong bãi bùn cát nước lợ, Bạch Ly lấy trong túi vải ra một nắm muối, rắc xuống ổ để chúng trồi lên, còn Văn Quân Hà thì đi sau nhặt.
Hai người chuyên chú tìm, chẳng mấy chốc đã được gần một xô.Bạch Ly xách thử, thấy cũng đủ rồi.
Quay đầu lại thấy Văn Quân Hà lấm lem từ đầu đến chân, trên tay toàn bùn nước, suýt nữa bật cười, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.Hai người lại ghé chỗ một hộ dân đang thu hàu, mua thêm một đống lớn, nhìn thời gian cũng tầm tầm, thế là quay về.Trên đường về, Bạch Ly vẫn lái chiếc xe điện ba bánh nhỏ vun vút.
Văn Quân Hà nhìn mái tóc cậu bay phấp phới trước mặt, trong lòng rối tung, nghĩ hoài không thông.Từ lúc gặp lại, hắn càng không biết nên đối xử thế nào mới đúng, nặng nhẹ ra sao, lời lẽ thế nào cho hợp, nét mặt giữ thế nào để không khiến người ta khó chịu.Nghĩ tới nghĩ lui, còn thấy khó hơn cả khi thâu tóm một công ty niêm yết.
Văn Quân Hà nghĩ, bao nhiêu năm qua hắn đối với chuyện tình cảm đều hồ đồ, giờ thì lại hóa thành cẩn thận dè dặt.Đúng là nhân quả báo ứng.Nhưng khi hắn đi sau lưng Bạch Ly mò ngao, ý chí lại càng kiên định hơn, đối với Bạch Ly, hắn không thể buông tay, và tuyệt đối sẽ không buông tay.Cho dù cứ thế mà bị mài mòn hết năm này sang năm khác, hắn cũng không thể chấp nhận một thế giới không có Bạch Ly.Nếu núi không tìm đến ta, thì ta sẽ tìm đến núi.Hai người trở về nhà họ Bạch, bác gái bác trai đã bắt đầu nấu ăn.Mẹ Bạch vừa thấy Văn Quân Hà toàn thân lem luốc, chẳng còn chút phong độ công tử nào, lập tức hiểu ra Bạch Ly cố ý, bởi bản thân cậu thì sạch sẽ tinh tươm chẳng dính tí bùn.Mẹ Bạch bảo hắn đi tắm, lại lấy ra một bộ đồ mặc nhà đưa cho, rõ ràng lần này hắn đi gấp, ngay cả hành lý cũng không mang.
Cha Bạch lúc đi siêu thị mua đậu phụ đã tiện tay ghé quầy đồ gia dụng mua thêm một bộ quần áo rộng.
Mẹ Bạch vốn chu toàn, dặn dò sẵn, để hắn khỏi phải mặc đồ tây áo măng-tô trong nhà.Tắm rửa xong, khoác đồ ở nhà bước ra, Văn Quân Hà trông vui vẻ hẳn, cùng cả nhà ăn cơm trưa, tối đến cũng không nói muốn đi, thật sự ở lại.Thế mà, từ mùng Một đến mùng Bảy Tết, hắn vẫn cứ ở lì.
Trong thời gian đó, có mấy ngày cha mẹ Bạch về quê thăm họ hàng, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.Hắn không chịu đi, Bạch Ly cũng chẳng có cách nào.May thay Văn Quân Hà rất siêng việc, đi chợ nấu cơm quét dọn, không để Bạch Ly phải động tay chân chút nào.
Khi rảnh, hai người cùng nhau dạo phố trong thị trấn nhỏ, thậm chí còn đi thuyền ra biển một lần.Ngày tháng an nhàn chưa được bao lâu, một vị khách không mời đã đến.Người đàn ông tuấn tú ngồi trên sofa phòng khách, hào hứng chuyện trò.Bạch Ly cũng rất vui, bởi lâu lắm mới gặp lại người anh họ, nghe tin năm nay cậu ở nhà ăn Tết, đặc biệt từ thành phố khác chạy sang.Văn Quân Hà rót trà bưng lên, ngồi ngay bên cạnh Bạch Ly.
Hắn chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe, nhưng dáng điệu lại phảng phất như chủ nhà, vừa kín đáo vừa ẩn ẩn lộ vẻ địch ý.Anh họ này chính là người năm xưa từng tỏ tình với Bạch Ly, còn chạy tới tận Bình Châu, bị Văn Quân Hà bắt gặp tận mắt, khiến hai người khi ấy cãi nhau một trận lớn.Giờ gặp Văn Quân Hà ở nhà Bạch Ly, anh họ có chút ngạc nhiên, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng cũng dấy chút khó chịu."
Người này là?"
Anh họ giả vờ hồ đồ, chờ xem Bạch Ly giới thiệu thế nào.
Dù sao ngày xưa chỉ gặp thoáng qua, quên cũng chẳng lạ.Mặt Văn Quân Hà thoáng trầm xuống, nghe Bạch Ly bình thản đáp, "Bạn em, đến Vân Thành chơi Tết mấy hôm."
Anh họ liền hiểu ra.
Từng nghe bác gái nói Bạch Ly đã chia tay người yêu từ lâu, hiện tại độc thân.
Giờ nhìn bộ dạng Văn Quân Hà, rõ ràng là tới đây xin hàn gắn.Hai người trò chuyện thêm, chẳng biết thế nào lại vòng sang chuyện tình cảm."
Năm đó em còn nhớ chứ?
Anh đuổi theo em tới tận Bình Châu tỏ tình, còn mua nhẫn nữa, anh vẫn giữ đây này.
Giờ em cũng độc thân, hay là... chúng ta thử lại nhé?"
Anh họ rất tự nhiên nhắc chuyện cũ, chẳng thèm quan tâm đến gương mặt ngày càng khó coi của Văn Quân Hà.