- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 422,857
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm| Hoàn] Hai Lòng - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 29: Còn có thể như trước kia không?
Chương 29: Còn có thể như trước kia không?
"Điện thoại sao lại tắt máy?"
"Hết pin rồi."
Văn Quân Hà nắm tay Bạch Ly chậm rãi bước đi.
Trong khu dân cư náo nhiệt hơn thường ngày, trẻ con nô đùa, bạn bè thân thích chúc Tết, hàng xóm dù quen hay lạ gặp mặt cũng đều nói một câu "chúc mừng năm mới".Thế nhưng hai người nắm tay lại chẳng có lời nào.Ngày trước khi ở bên nhau, dù tìm đề tài hay quan tâm đối phương, đều là Bạch Ly chủ động.
Còn giờ, lời của Bạch Ly ít ỏi đến đáng thương, hỏi thì trả lời, không hỏi thì im lặng, hai người thường xuyên rơi vào trạng thái trầm mặc.Văn Quân Hà lại hỏi thêm vài câu về tình hình ở nhà Thời Ôn, ăn gì, có những ai.
Bạch Ly chỉ đáp, ăn đồ Tây, cùng vài người bạn của Thời Ôn.
Trả lời có cũng như không, khiến Văn Quân Hà thấy chán rồi không hỏi nữa.Vào đến nhà, Văn Quân Hà rốt cuộc cũng được tìm đề tài, nói Vạn Trọng Vi và Kỳ Vọng đều không phải dạng dễ chung sống, lại lặt vặt kể chuyện nhà họ Vạn, tóm lại là Vạn Trọng Vi thủ đoạn tàn nhẫn, đa nghi, với cha mẹ và anh em cũng chẳng có tình cảm, tiếp xúc nhiều chẳng được lợi gì.Bạch Ly thản nhiên nói, "Ai biết có phải trước đó người ta từng bị tổn thương không?
Những chuyện khác tôi không rõ, nhưng Vạn tổng đối với Thời Ôn thế nào thì nhìn ra được."
"Cậu mới gặp anh ta mấy lần đã tưởng mình hiểu rõ?"
"Tôi đâu có định hiểu, cũng chẳng cần thiết.
Vạn tổng và Thời Ôn giúp tôi, tôi nên đi cảm ơn thôi."
Nhắc đến đây, sắc mặt Văn Quân Hà đã không vui.
Vạn Trọng Vi giúp Bạch Ly cái gì, giúp thế nào, trong lòng ai cũng rõ.
Nói đi nói lại, hóa ra Văn Quân Hà lại thành kẻ tiểu nhân, kẻ xấu."
Cậu tuy từng cứu Thời Ôn, nhưng bọn họ cũng đã ly hôn rồi, sau này thế nào chưa biết.
Nếu không cần thiết, tốt nhất đừng qua lại nữa."
"Thủ đoạn tàn nhẫn, đa nghi... quả nhiên là căn bệnh chung."
"Cậu—" Văn Quân Hà nhất thời tức đến nghẹn lời.Hắn cả ngày bận rộn, bỏ lại bao nhiêu người để quay về bên Bạch Ly.
Trước đó nhìn thấy Kỳ Vọng đưa cậu về đã sẵn cơn giận, vậy mà Bạch Ly bây giờ không còn là người trong mắt, trong tim chỉ có mỗi hắn nữa.
Đến lúc này còn phải bênh kẻ ngoài."
Có những người mới gặp đã là tri kỷ; có những người dù chung chăn chung gối nhiều năm vẫn chưa từng thật lòng."
Giọng Bạch Ly nhạt nhẽo.
Cậu không định tranh cãi với Văn Quân Hà, nhưng hắn cứ mở miệng nhắc Vạn Trọng Vi với Thời Ôn thế này thế kia, thì sao chứ?
Chẳng lẽ có thể ăn thịt cậu?
Cậu biết Thời Ôn đối đãi mình bằng tấm lòng, đã tận sức giúp đỡ, cũng là người duy nhất nhìn thấu hoàn cảnh của cậu mà nói "đừng sợ".Lời này chứa ẩn ý gay gắt, Văn Quân Hà tức đến mức không mặc cả áo khoác, đập cửa bỏ ra ngoài.Hắn không đi xa, ngồi trong vườn hoa dưới lầu hút thuốc.
Sự náo nhiệt đầu năm chẳng dính dáng gì đến hắn, khói thuốc hun đến cay mắt, trong lòng nặng trĩu.Không thể phủ nhận, hắn yêu Bạch Ly rồi.Ngay từ lần đầu gặp ở Kê Khắc Thác Hải đã bị bóng dáng thiếu niên đứng trước đống tuyết, tay chân luống cuống làm chao đảo con tim.
Nhưng lúc ấy chưa để tâm, dù rung động, hai người cũng chỉ như hai đường thẳng giữa biển người, giao nhau thoáng chốc rồi lại rẽ lối riêng.
Sau này gặp lại ở đại học, hắn thật sự vui mừng.Từ nhỏ đến lớn, sống trong ưu ái và được săn đón, thiếu gia họ Văn có quá nhiều thứ.
Dù thích cái gì cũng chẳng bao giờ bỏ ra toàn bộ tâm sức, vậy nên cảm giác thích kia cũng giảm sút, niềm vui cũng chẳng trọn vẹn.Đặc biệt là tình yêu, thứ xa xỉ tô điểm thêm.
Hắn chẳng thiếu người ngưỡng mộ, nên cũng chẳng toàn tâm toàn ý để ngưỡng mộ ai.Nhưng Bạch Ly thì không giống.
Cậu đối với hắn tốt mà chẳng cầu báo đáp, theo đuổi hắn một cách chân thành bình dị.
Ban đầu không hề biết thân phận của hắn, còn gom góp tiền mua cho hắn những thứ chính mình còn tiếc không dám mua, như một thiết bị điện tử mới ra, hoặc một chiếc khăn quàng len đắt đỏ.
Bạch Ly nào biết, Văn Quân Hà bất cứ lúc nào cũng có thể có sản phẩm điện tử giới hạn toàn cầu, khăn len cùng thương hiệu thì ngay cả quản gia nhà hắn cũng có đến mấy chiếc.Tình yêu của Bạch Ly hiện hữu ở khắp nơi, kiên định vững chắc.
Dù ở đâu, vào lúc nào, Văn Quân Hà cũng đều cảm nhận được rõ rệt.
Lâu dần thành thói quen, quen đến mức, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó tình yêu của Bạch Ly sẽ mất đi.
Sau này hắn mới hiểu, những thứ Bạch Ly trao đi vốn là vô giá, mà là một trái tim dâng hiến trọn vẹn vô điều kiện.Thế nhưng trái tim ấy, dưới sự thờ ơ của Văn Quân Hà, hiện tại đã bị vỡ nát.
Đợi đến lúc hắn hiểu ra, hoảnh hốt quay lại tìm thì nó đã tan thành một vũng nước, chẳng thể nào nhặt lại được nữa.Văn Quân Hà bị dồn một luồng nghẹn uất không thoát ra được, lại thêm việc không mặc áo khoác mà ở ngoài trời lạnh hơn một tiếng, trong ngoài giáp công, dù thân thể có khỏe mạnh đến đâu cũng chẳng tránh khỏi cảm lạnh.Hắn lên lầu liền vào phòng ngủ, bữa tối cũng không ra ăn.
Đến khi Bạch Ly phát hiện hắn sốt thì đã là tám giờ tối.Bạch Ly lấy nhiệt kế hồng ngoại đo, hiển thị 38.6 độ, cả người hắn nóng rực.
Trong nhà lại không còn thuốc, Bạch Ly gọi dịch vụ mang thuốc hạ sốt và thuốc cảm đến, cho Văn Quân Hà uống rồi vào bếp nấu cháo.Một bát cháo trắng được ninh nhuyễn, để nguội vừa miệng, Bạch Ly bưng vào phòng ngủ, đỡ hắn dậy cho ăn.
Văn Quân Hà sốt đến đỏ bừng cả má, người vốn ít khi bệnh, một khi bệnh thì rất dữ dội.
Cháo uống được vài ngụm đã nuốt không trôi.Cậu mang cháo đi, đổi thành một cốc nước ấm đặt ở đầu giường, lại chỉnh chăn gối, thản nhiên nói, "Tôi sang phòng khách ngủ, anh nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong đứng dậy định đi, nhưng bị một bàn tay nóng rực kéo lại.Văn Quân Hà mắt đỏ hoe vì sốt, nhìn cậu, "Phòng khách không có giường, em ngủ ở đây đi.
Tôi ra sofa ngủ, không lây cho em."
Bạch Ly nói, "Tôi ngủ dưới đất cũng được."
Đâu phải chưa từng như vậy.Văn Quân Hà lắc đầu, "Đừng ngủ dưới đất, đừng đi."
Hắn sốt đến mơ màng, nắm chặt tay Bạch Ly không chịu buông, như thể buông ra là mất, hắn chậm rãi gượng ngồi dậy, tựa vào đầu giường, ánh mắt quấn quýt đảo qua trên gương mặt cậu."
Tiểu Bạch, qua Tết chúng ta đi nước ngoài đăng ký kết hôn nhé?"
Bạch Ly nghe xong khựng lại, tránh ánh nhìn nóng rực của hắn.
Văn Quân Hà mấy hôm trước đã bắt đầu chuẩn bị hồ sơ kết hôn, Bạch Ly biết, cũng biết hắn đã nói với cha mẹ.Nhưng từ lúc Văn Quân Hà đưa ra quyết định kết hôn, chưa bao giờ hỏi ý kiến cậu.
Không biết là khinh thường không muốn hỏi, hay sợ nghe được đáp án mình không thích."
Anh bệnh rồi, để sau hãy nói."
Bạch Ly cụp mắt, không trả lời thẳng."
Đợi tôi khỏi, chúng ta về Vân Thành gặp bố mẹ em, nói cho họ biết chúng ta muốn kết hôn, được không?"
Bạch Ly thở ra, đưa tay dụi mắt, cười khổ, "Tôi buồn ngủ rồi, muốn đi nghỉ.
Anh không muốn tôi nằm đất, vậy tôi ra sofa."
Cậu đứng dậy, vừa đi đến cửa đã nghe Văn Quân Hà gọi tên mình bằng giọng điệu yếu ớt chưa từng có."
Tiểu Bạch, chúng ta còn có thể quay lại như trước không?"
Bước chân Bạch Ly khựng lại, chẳng đáp lời, khẽ mở cửa đi ra.Văn Quân Hà sốt dầm dề hai ngày, chưa khỏi hẳn đã đến công ty.Văn gia làm ăn khách sạn và ẩm thực, Văn Quân Hà dù nghỉ Tết bệnh tật cũng chẳng chịu nhàn rỗi.
Cảm mạo dai dẳng không dứt, đến tối thì đặc biệt yếu, nhất định phải ôm Bạch Ly mới ngủ được.Cứ thế vài ngày, Văn Quân Hà bắt đầu ngang nhiên quấn lấy Bạch Ly không buông, thậm chí còn đưa cậu đến công ty.Trước đây Bạch Ly thỉnh thoảng đến công ty hắn, hoặc vì việc gấp, hoặc vì công việc, vốn biết Văn Quân Hà cực ghét công tư bất phân, nhất là không thích mang chuyện riêng ra trước mặt người khác.
Trong công ty, trừ cô trợ lý kia, gần như chẳng ai biết thân phận của Bạch Ly.Buổi sáng, một cuộc họp trực tuyến kéo dài một giờ, tiếp đó Văn Quân Hà tiếp đón đoàn khách ngoại quốc, rồi lại điện thoại với vài đối tác khách sạn.Trong lúc ấy, Bạch Ly ngồi ở góc văn phòng hắn, đeo tai nghe xem phim tài liệu.Trợ lý mang cà phê cho Bạch Ly hai lần, phát hiện cả buổi sáng cậu ngồi y nguyên, chẳng đổi tư thế.
Bạch Ly nhận cà phê, lễ phép nhìn vào mắt nói cảm ơn.
Đầu ngón tay chạm nhau, trợ lý xưa nay luôn điềm nhiên, mặt lại bất chợt ửng đỏ, khẽ đáp, "Không có gì."
Ra khỏi phòng, trợ lý còn phải ép nhịp tim lại, trong mắt vẫn còn hiện lên gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của cậu.Văn Quân Hà liếc trợ lý đỏ mặt đi ra, lại nhìn sang Bạch Ly đang chăm chú xem phim, chẳng hề dao động, lông mày giật giật."
Chiều mình cùng đi xem phim nhé?"
Văn Quân Hà ngồi xuống cạnh cậu, một tay đưa qua, rất thân mật mà xoa đầu cậu.Bạch Ly mặc áo len xanh lam mờ, phối quần nhạt màu ngà, hai sắc màu hòa nhau khiến da cậu sáng như phát sáng, sạch sẽ như thiên sứ bước xuống từ mây trời, không vướng chút bụi trần.Đến nỗi Văn Quân Hà không cách nào rời mắt."
Được."
Bạch Ly không ý kiến."
Muốn xem gì?"
"Gì cũng được."
Văn Quân Hà lấy điện thoại ra lướt danh sách phim Tết, từ điểm số đến bình luận xem rất kỹ, khác hẳn với dáng vẻ vừa rồi còn quyết đoán dứt khoát trong công việc.Cuối cùng chọn được một bộ phim hài tình cảm, đặt vé suất ba giờ chiều, vừa khớp để cùng đi ăn trưa.Hắn nói những điều này hết sức tự nhiên, vì buổi hẹn hò chiều nay mà thoáng chút vui mừng.Nhưng khi gọi thư ký vào, Văn Quân Hà lại lập tức khôi phục bộ dạng nghiêm nghị, lạnh mặt dặn dẹp bỏ hết việc chiều, các lịch trình hoãn lại.Nhìn hắn như vậy, Bạch Ly chợt ngẩn ngơ.Dường như tám năm sau, vai trò hai người đã đảo ngược.
Bạch Ly nghĩ, thì ra trước kia, mỗi lần mình háo hức sắp xếp thế giới hai người, Văn Quân Hà ngồi nhìn cũng là dáng vẻ vô cảm, thậm chí có chút không kiên nhẫn, hệt như cậu bây giờ.