- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm| Hoàn] Hai Lòng - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 19: Uống nốt chai rượu đi
Chương 19: Uống nốt chai rượu đi
Cậu trai tên Tiểu Quân chẳng biết có phải được ai sai khiến, lao thẳng vào lòng Văn Quân Hà ngay nơi hành lang, vòng tay ôm lấy cổ hắn, giọng ngọt ngào, "Văn tổng, sao anh đi lâu thế, mọi người bảo em ra tìm anh."
Văn Quân Hà thô bạo gỡ người này ra, liếc Bạch Ly một cái, chỉ hờ hững "ừ" một tiếng, rồi dắt Tiểu Quân quay vào.Hành lang lát dài kính thủy tinh, bóng phản chiếu rõ mồn một, trên gương mặt Bạch Ly lướt qua thoáng chốc khinh miệt, chán ghét, thậm chí ghê tởm.
Nhưng tuyệt nhiên không có ghen tuông, cũng chẳng có bi thương.Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong ngực Văn Quân Hà.Đến cửa phòng, hắn chợt kéo Tiểu Quân sát lại bên mình, quay đầu nhìn Bạch Ly, lạnh nhạt buông một câu, "Tiểu Quân rất biết điều."
"Đúng vậy."
Bạch Ly nghiến răng, "Chỉ có tôi là kẻ không biết điều."
Dứt lời, cậu xoay lưng bỏ đi.
Ở nơi này thêm một giây cũng chịu không nổi.Nhưng cậu chưa kịp đi, đã bị bảo an chặn lại ngay cửa.Tào Tuấn Nghiêm như đã tính trước, trước mặt bao người nói,
"Tiểu Bạch, cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chẳng coi tôi ra gì sao?"
Hắn đã hơi mất kiên nhẫn.
Hôm nay hắn gọi đông người, chuẩn bị kỹ kịch bản, vốn muốn ép Bạch Ly gật đầu, cũng tiện khiến Văn Quân Hà câm miệng.
Nhưng Bạch Ly lại tránh né, không thèm cho chút thể diện.
Kế hoạch sụp đổ, hắn sao chịu để người ta chê cười.Hắn thậm chí còn chuẩn bị màn "tỏ tình", đèn tắt, hắn cầm đàn lên hát, khí thế đẩy lên, Bạch Ly dù muốn dù không cũng khó từ chối.
Chỉ cần cậu gật đầu, hắn chẳng cần kiêng dè Văn Quân Hà nữa.Nào ngờ hát chưa kịp, lời còn dở, Bạch Ly đã như rắn tránh vọt đi.
Tào Tuấn Nghiêm mất sạch kiên nhẫn.Hắn bảo mở một chai rượu mới đặt lên bàn.
Ngón tay nghiền nát viên thuốc, bột trắng rắc dọc miệng chai.
Hắn chẳng hề che giấu, người đứng gần đều thấy rõ.
Dĩ nhiên Bạch Ly cũng thấy.Không ai hỏi, vì ai cũng đoán được, thứ đó là "thuốc trợ hứng".
Mà quen biết Tào Tuấn Nghiêm đều hiểu, hắn chưa bao giờ chơi nhỏ.Tào Tuấn Nghiêm gõ nhịp lên chai, quét mắt về phía sâu trong phòng, nhìn Văn Quân Hà một giây, rồi quay lại Bạch Ly, "Uống hết chai này, tôi để cậu đi."
Màu nâu nhạt của Martell, chai nửa lít, nồng độ bốn mươi, lại còn có thuốc trong đó.Chẳng ai dám, cũng chẳng ai có thể uống cạn trong một hơi.Tào Tuấn Nghiêm ngồi đó, nhàn nhã nhìn sắc mặt Bạch Ly tái mét, kiên nhẫn chờ đợi."
Tôi nói được làm được.
Cậu uống hết, lập tức có thể xuống núi.
Sau này tôi cũng không làm khó cậu nữa."
Hắn hạ thấp giọng, ngụy trang chẳng khéo chút nào, "Không uống cũng được, cho tôi điều tôi muốn, cậu có thể rời đi."
Đám đông vốn đang chơi đùa đều dừng lại, dồn ánh mắt chòng ghẹo, khoái trá, hiểm độc, như bầy thú rình mồi.Bạch Ly ngẩng đầu, nhanh chóng liếc về phía Văn Quân Hà.Trong tầm mắt chỉ thấy gương mặt nghiêng lạnh lùng của hắn, hắn ngồi ở xa hơn, dường như chẳng bận tâm đến vở kịch trước mặt.
Cậu trai tên Tiểu Quân ngồi sát bên, tập trung bóc từng quả nho, lại đưa tận tay hắn ăn.Văn Quân Hà thản nhiên tiếp nhận, ung dung nuốt xuống, không hề nhìn về phía Bạch Ly.Trò hề trước mắt này giống như chẳng liên qua gì đến hắn.Tám năm tình cảm, đổi chẳng được một câu che chở.Bạch Ly không do dự nữa.
Cậu bước lên, nắm cổ chai, giọng không vui không giận, chỉ bình thản, "Được."
Ở xa kia, bàn tay Văn Quân Hà đang cầm nho thoáng dừng lại.Bạch Ly dốc ngược chai, uống ừng ực.
Động tác nhanh, gấp, cổ ngửa ra, đường cong cổ họng căng đẹp, chất lỏng tràn nơi khoé môi, theo yết hầu đang kịch liệt chuyển động chảy xuống.
Tiếng nuốt vang lên rành rọt trong gian phòng đột nhiên yên lặng, nghe như tiếng nức nở.Quả nho trong tay Văn Quân Hà đột nhiên bị bóp nát bấy.Chai rượu rỗng đặt mạnh xuống bàn, tiếng lanh lảnh vang lên, kéo mọi người về thực tại.Triệu công tử bước tới kiểm tra, quả thật không còn một giọt.Tiếng huýt sáo vang dội, xen lẫn tiếng cười.
Chỉ có ánh mắt Tào Tuấn Nghiêm chìm sâu, nhìn đôi môi đỏ mọng của Bạch Ly ướt rượu càng thêm mị hoặc, cùng đôi mắt mờ sương không rõ do men hay do thứ khác.Bạch Ly dùng mu bàn tay quệt mạnh khoé môi, nhìn thẳng Tào Tuấn Nghiêm, "Tào Tuấn Nghiêm, nói lời phải giữ lấy lời."
Nói xong, cậu quay đầu đi thẳng.Lần này, chẳng ai dám cản.Rượu đã bắt đầu phát tác.
Dù tửu lượng cao đến đâu, kiểu uống này cũng như tự sát, huống chi trong đó còn có thuốc.Bạch Ly không thể dừng, cũng không dám dừng.
Nơi này toàn kẻ ăn thịt người sống, làm sao mà người cậu yêu lại có thể ở đây được?Ra khỏi phòng, cậu không dám vào nhà vệ sinh gần đó, vội vàng chạy xuống tầng một, tìm được WC của nhân viên, khóa cửa, cúi đầu tự móc họng.Từng đợt nước xối ào ào, cậu ho sặc, nôn thốc nôn tháo, trong bốn bức tường lát gạch trắng sáng đến lạnh lẽo.
Đầu óc quay cuồng, cơ thể nặng trĩu, như bị kéo xuống hồ sâu.Không rõ đã nôn bao nhiêu, chỉ biết phải đi ngay.
Ai biết bọn chúng còn giở trò gì nữa.Bạch Ly loạng choạng ra ngoài, dọc con đường cũ.
Bước đi vội, thân hình chao đảo.
Hệ thống phun nước trong vườn hoa đang bật, nhạc nền dịu êm vang lên, giọt nước bắn tung tóe, thấm ướt ống quần cậu.
Bước chân ngày càng nặng, Bạch Ly buộc phải dừng lại thở dốc.
Cậu khom lưng, rồi từ từ ngồi thụp xuống, úp mặt vào dòng nước phun.
Đột nhiên há miệng uống liền mấy ngụm, lại vốc nước hắt lên mặt, lên đầu.
Mãi một lúc sau, mới thấy mình tỉnh táo hơn đôi chút, cậu cố đứng vững rồi cắn răng lao về phía cổng lớn.Đi thôi, chạy nhanh lên!Đêm cuối thu gió hun hút, quất vào gương mặt và thân thể ướt sũng, lạnh buốt đến tận tim gan.Đường núi dài dằng dặc, không có phương tiện công cộng.
Nửa đêm gọi xe chẳng ai chịu đến.
Muốn xuống thành phố, chỉ có cách đi bộ suốt đêm.Nhưng cậu chẳng còn nghĩ gì khác nữa.Chỉ một ý niệm, rời khỏi đây, tìm một nơi an toàn.Cậu đã vượt qua cổng câu lạc bộ trên đỉnh núi, bóng dáng chìm hẳn vào đêm mờ mịt.Mãi cho đến khi không còn thấy bóng hình ấy, Văn Quân Hà mới từ ban công tầng hai bước ra.
Điếu thuốc kẹp trong tay hắn đã cháy dài, tàn tro rơi từng đoạn xuống đất, cháy hết mà hắn chưa hút nổi một hơi.Đường xuống núi không dốc, nhưng quanh co vô tận.
Con đường dưới chân trải dài hun hút, đen kịt như chẳng có điểm dừng.
Men rượu vẫn cuồn cuộn, dù đã nôn bớt, Bạch Ly vẫn choáng váng, đầu nặng như chì.Bước chân từ nhanh hóa chậm, rồi thành lảo đảo, cuối cùng đi được vài bước lại phải dừng.
Thái dương nện thình thịch, hô hấp dính chặt như nuốt phải bùn.
Dưới chân chẳng khác gì giẫm trên bông.Cậu đi loạng choạng, chẳng nhớ mình đã ngã mấy lần, cũng không biết cơ thể có bị trầy xước ở đâu.
Mọi giác quan đều rối loạn, trái tim cũng như bỏ lại trên con đường tối đen này.Phía sau vang lên tiếng động cơ đuổi tới.Đoạn đường này, cuối chỉ có câu lạc bộ kia, ngoài ra không có công trình nào khác.
Giờ phút này có xe chạy xuống, ắt là từ đó ra.
Bạch Ly đầu óc rối loạn, thoáng run, lo là Tào Tuấn Nghiêm hay ai đó đổi ý.
Trước khi đèn xe chiếu tới, cậu vội lẩn sau một gốc cây ven đường.Chiếc Cullinan đen chạy chậm, đèn pha rọi sáng cả lối.
Văn Quân Hà đã tính toán thời gian, chắc chắn Bạch Ly sẽ ở đoạn này.Thấy bóng người thấp thoáng.
Hắn vội vãđạp phanh.Hắn nhảy xuống, chỉ mấy bước đã tới sau thân cây.
Ngừng lại một thoáng, rồi đưa tay chạm vai người đang quay lưng.Đèn xe như đôi mắt sáng rực, chiếu rõ mồn một từng chi tiết trước mặt hắn.Áo sơ mi nhăn nhúm, tóc tai rối loạn, vệt đất bùn dính trên tay và ống quần do những cú ngã.
Và khi Bạch Ly quay đầu lại, là gương mặt đẫm lệ.Văn Quân Hà sững người.
Trái tim hắn như bị thứ gì đó giáng xuống, một nhát đau quặn, ong ong cả đầu óc.Bạch Ly đưa tay bịt chặt miệng, đôi mắt nhắm nghiền, tiếng nức nở nghẹn ngào trào ra khe khẽ, vang vọng trong đêm núi, như chiếc búa tạ nặng nề giáng thẳng vào lồng ngực hắn.