- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
{Đm - Editting} Nam Thần Và Bạn Cùng Phòng Có Gì Đó Lạ Lắm
Chương 59 - Trừ Phi Bị Tớ Hôn Khóc
Chương 59 - Trừ Phi Bị Tớ Hôn Khóc
Editor: Tiểu Tinh Thần"Không phải..."
Đối mặt với hận ý trần trụi của con trai, Khương Minh Việt tái nhợt, yếu ớt giải thích, "Cha không cố ý giấu quà của mẹ con..."
Mọi chuyện bắt đầu không thể cứu vãn từ đâu?Năm ấy, Khương Minh Việt và Bạch Thư Nhiễm mới cưới, trong tuần trăng mật, người vợ đã mang thai.Với đứa con chưa ra đời, Khương Minh Việt đầy vui sướng và mong đợi, gần như không rời vợ nửa bước.Nhưng tin dữ như sét đánh giữa trời quang ập đến, Bạch Thư Nhiễm được chuẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.Bác sĩ khuyên lập tức dừng thai kỳ, phá thai để phẫu thuật.
Nhưng đứa bé trong bụng đã thành hình, lông mày, lông mi đều rõ ràng.
Là một người mẹ, cô không thể nào giết chết sinh mệnh nhỏ bé ấy.Huống chi, Bạch Thư Nhiễm biết rõ, dù trong trường hợp lạc quan nhất, sau phẫu thuật cô cũng chỉ sống thêm vài năm.Nếu đã vậy, thà để lại hy vọng sống cho con.Cuối cùng, Khương Minh Việt không thuyết phục được quyết định của vợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gầy mòn trong đau đớn bệnh tật, tiều tụy, cho đến khi rời xa ông mãi mãi.Bạch Thư Nhiễm mất vào năm thứ hai của hôn lễ, cũng là năm Khương Minh Việt yêu cô nhất.Sau khi vợ mất, ông như bị rút mất linh hồn, suốt ngày say xỉn để tê liệt bản thân.Ông hận sự bất lực của mình, cũng oán ghét đứa con đã cướp đi sinh mạng người vợ yêu quý.
Suốt một năm, ông không ôm con lần nào.Năm thứ hai, anh lao vào công việc điên cuồng, làm việc không kể ngày đêm, mệt đến nhập viện vẫn xử lý công vụ trên giường bệnh, như thể đời ông ngoài công việc chẳng còn gì đáng mong đợi.Năm thứ ba, thứ tư, thứ năm...Đứa con càng lớn càng giống mẹ.
Mỗi lần nhìn cậu, Khương Minh Việt không kiềm được nhớ đến người vợ đã mất, chỉ biết nhốt con trên phòng lầu, giảm thiểu tối đa lần gặp mặt.
Sau này, Khương Minh Việt dần thoát khỏi nỗi đau mất người yêu, nhưng quan hệ cha con đã xuống đến mức đóng băng.Khương Duật Bạch trưởng thành, không còn cần thứ tình thương của cha đến muộn mười mấy năm.Khương Minh Việt cố gắng giải thích: "Mấy năm nay, mỗi lần sinh nhật con, cha đều muốn nói về chuyện quà, nhưng—"Mỗi lần đều kết thúc bằng cãi vã.Khương Minh Việt tự nhủ, dù không chu đáo quan tâm, nhưng ông đã cho con cuộc sống vật chất tốt nhất.Ông từng muốn hàn gắn quan hệ cha con, nhưng con trai đã như con nhím đầy gai, ông không thể đến gần, ngược lại bị chọc giận, nói những lời không suy nghĩ, khiến quan hệ càng tồi tệ.Khương Duật Bạch giơ tay lau khô nước mắt, từ lòng Lục Cẩm Diên bước xuống, trở lại phòng quà: "Những món quà này, tôi muốn mang đi.
Từ nay, chúng ta cắt đứt quan hệ."
Khương Minh Việt định nói gì, nhưng bị giọng lạnh băng cắt ngang."
Ông Khương, ông đổ lỗi việc vợ mất lên một đứa trẻ trong tã, chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình," Lục Cẩm Diên lạnh lùng, từng lời sắc như dao, "Để vợ mang thai là do ông, không phát hiện kịp thời cô ấy bị bệnh cũng do ông, không cứu được cô ấy cũng do ông, không có dũng khí sống chết cùng cô ấy vẫn là ông.
Nếu ông yêu cô ấy như thế, sao không đi cùng cô ấy?"
Sao không cùng nhau chết?Khương Minh Việt loạng choạng bước tới, ngã khuỵu xuống đất."
Nếu vợ ông biết ông đối xử với đứa con cô ấy liều mạng sinh ra thế nào, cô ấy chắc chắn không tha thứ" Lục Cẩm Diên hạ giọng, giáng đòn cuối "Dù sang thế giới khác, có lẽ cô ấy cũng không muốn gặp lại ông."
Ở những giây phút cuối đời, Bạch Thư Nhiễm tự tay chọn mười tám món quà sinh nhật cho con, muốn mỗi sinh nhật nói với cậu rằng mẹ vẫn luôn bên con theo một cách khác.Dù những món quà đến muộn mười chín năm, khi nhận được, Khương Duật Bạch vẫn cảm nhận rõ tình yêu mẹ sâu đậm, không lời mà mãnh liệt.Lục Cẩm Diên giúp cậu mang những món quà có thể mang đi lên xe, món lớn như piano phải tìm người chuyên nghiệp vận chuyển sau.Cả hai trở về căn hộ ở khu vườn hồ, Khương Duật Bạch mở quà sinh nhật mười tám tuổi: một hộp băng ghi hình và một thẻ ngân hàng.Trong video, tóc Bạch Thư Nhiễm đã rụng vì hóa trị, nhưng cô đội tóc giả xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, ghi lời chúc sinh nhật mười tám tuổi cho con.Khương Duật Bạch ôm gối ngồi trên thảm, nhìn mẹ trên màn hình lớn, muốn khắc sâu giọng nói, dáng vẻ, nụ cười của mẹ vào tâm trí.Cuối video, mắt Bạch Thư Nhiễm ngấn lệ, cô nói xin lỗi vì đưa con đến thế giới này mà không thể ở bên con lớn lên, nói con là món quà trời ban tuyệt vời nhất, nói mẹ yêu con rất nhiều, nói mẹ sẽ mãi ngắm con từ mặt trăng...Khi Lục Cẩm Diên đẩy cửa vào, màn hình dừng ở cảnh cuối, Khương Duật Bạch cuộn tròn trên thảm, ngủ thiếp đi từ bao giờ.Anh lặng lẽ bước vào, quỳ một gối, nhẹ nhàng bế cậu ra khỏi phòng chiếu.---Khi Khương Duật Bạch tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn.Cậu ngủ đến đầu óc choáng váng, ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra đây là căn hộ của Lục Cẩm Diên.Vừa ngồi dậy, cửa kêu "kẽo kẹt", hé ra một khe."
Lục Cẩm Diên?"
Khương Duật Bạch gọi, giọng khàn khàn khiến cậu giật mình."
Tiểu Bạch, cậu tỉnh rồi," Lục Cẩm Diên bước vào, cúi xuống hôn trán cậu, "Khỏe không?"
"Ừ..."
Khương Duật Bạch nhắm mắt, "Không sao."
Lục Cẩm Diên vuốt mái tóc rối, hôn thêm cái, giọng dịu dàng: "Đói chưa?
Cơm tối làm xong rồi."
Có lẽ thật sự đói, hoặc đã gỡ được nút thắt mười mấy năm trong lòng, bữa tối này Khương Duật Bạch ăn rất ngon.Ăn xong một bát, cậu vô thức liếm môi, nhìn Lục Cẩm Diên, khẽ hỏi: "Còn cơm không?"
Hiếm khi thấy cậu ăn tốt thế, Lục Cẩm Diên cười hài lòng: "Có, để tớ múc thêm."
Khương Duật Bạch ăn thêm một bát, uống nửa bát canh, đặt thìa xuống mới nhận ra mình ăn hơi nhiều.Ngoài trời vẫn mưa, không tiện ra ngoài đi bộ, cậu đành mang dép lê đi qua lại trong phòng khách.Lục Cẩm Diên dọn bếp xong, thấy cậu đi qua đi lại, hỏi: "Tiểu Bạch, cậu tìm gì?"
Khương Duật Bạch ngượng: "Ăn nhiều, bụng hơi căng."
Lục Cẩm Diên nhướng mày, ngồi xuống sofa, vẫy tay: "Lại đây, tớ xoa bụng cho."
Khương Duật Bạch ngoan ngoãn bước tới, nép vào lòng ngực quen thuộc.Lục Cẩm Diên ôm cậu, tay ấm áp nhẹ nhàng xoa bụng qua áo, cười khẽ: "Lẽ ra nên để cậu ăn ít đi một chút."
"Tại cậu nấu ăn ngon quá," Khương Duật Bạch ôm vai anh, lẩm bẩm tìm cớ."
Được, tại tớ..."
Lục Cẩm Diên cúi xuống hôn mí mắt cậu, "
Sau này ngày nào cũng nấu, ăn nhiều đừng chán là được."
Khương Duật Bạch ngẩng mặt trong lòng anh, nhìn chăm chú: "Lục Cẩm Diên, cảm ơn cậu luôn ở bên tớ."
Lớn lên cậu ít khóc, vài lần mất kiểm soát đều trước mặt Lục Cẩm Diên, mỗi lần đều có một đôi tay lau nước mắt cho cậu."
Là tớ phải cảm ơn cậu, vì đã để tớ ở bên," Lục Cẩm Diên nâng mặt cậu, mắt đầy yêu thương, "
Sau này tớ sẽ không để cậu khóc nữa, trừ phi..."
Khương Duật Bạch không nghe rõ nửa câu sau: "Cái gì?"
Lục Cẩm Diên cười: "Trừ phi bị tớ hôn đến khóc, hoặc là..."
Hoặc là gì, anh không nói hết.Tai Khương Duật Bạch nóng lên, như đà điểu vùi mặt vào lòng anh: "Đừng nói bậy, tớ không bị hôn mà khóc..."
"Được, được, người bị hôn khóc là tớ" Lục Cẩm Diên cười lớn, ngón tay luồn qua mái tóc mềm, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc ôm nhau.Lâu sau, anh khẽ hỏi: "Hôm nay mệt lắm, tắm rồi ngủ tiếp không?"
"Được," Khương Duật Bạch đáp, rời khỏi lòng anh.Bồn tắm nhà Lục Cẩm Diên lớn, đủ cho hai người.
Ngâm trong nước ấm, cả người như được thư giãn.Chiều ngủ lâu, Khương Duật Bạch tưởng tối khó ngủ, nhưng khi Lục Cẩm Diên lên giường ôm cậu vào lòng, chẳng bao lâu cậu nhắm mắt."
Ngủ ngon," Lục Cẩm Diên hôn đỉnh đầu cậu, "Mai mặt trời mọc, mọi thứ sẽ là khởi đầu mới."
---Sáng hôm sau, trời quả nhiên quang đãng sau cơn mưa.Ngủ một đêm không mộng mị, Khương Duật Bạch chậm rãi mở mắt, thấy mình đang tựa trên lồng ngực ấm áp, rắn chắc.Cậu ngẩng mặt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang say ngủ.Tóc mái rũ xuống, che lông mày cao, đôi mắt đen nhánh khép chặt, gương mặt ngủ trông hiền lành, vô hại hiếm có.Khương Duật Bạch chống người dậy, không kìm được vươn tay, ngón tay lướt nhẹ qua yết hầu nổi bật, đến cằm có đường nét đẹp.Dù đã xác định quan hệ, nhưng khi Lục Cẩm Diên tỉnh, cậu vẫn không dám nhìn chằm chằm trắng trợn thế này.Chỉ cần đối diện quá ba giây, Lục Cẩm Diên sẽ không kìm được mà lao tới hôn cậu.Lát sau, Khương Duật Bạch kề sát cằm anh, đặt một nụ hôn nhẹ."
Chỉ hôn cằm thôi?"
Giọng trầm khàn đột nhiên vang lên, Lục Cẩm Diên mở mắt, nắm ngón tay cậu kéo lên môi mình, "Muốn hôn thì hôn đây."
Khương Duật Bạch giật mình, định rút tay, nhưng bị kéo xuống.Không cho cậu cơ hội phản kháng, Lục Cẩm Diên lật người đè cậu xuống, cúi đầu hôn kín đôi môi.Môi cọ vài cái, đầu lưỡi thừa thế xâm nhập, quét mạnh qua vòm miệng nhạy cảm."
Ư..."
Khương Duật Bạch run lên, theo phản xạ muốn đẩy người trên mình.Ngay sau đó, bàn tay rắn như gọng kìm giữ cổ tay cậu, ép chặt lên đầu giường.Ngực cậu vô thức ưỡn lên, dán chặt vào lồng ngực nóng bỏng, Lục Cẩm Diên hôn càng sâu, càng mãnh liệt, đến khi đôi môi đói khát không còn thỏa mãn với nụ hôn đơn thuần.Môi lưỡi nóng bỏng trượt xuống, để lại những dấu hôn ướt đỏ trên làn da trắng mịn, bàn tay to luồn qua vạt áo..."
Lục Cẩm Diên..."
Khương Duật Bạch bị hôn đến đầu óc quay cuồng, kinh ngạc thốt lên, "Không được..."
Lục Cẩm Diên ngậm vành tai nóng bỏng, giọng khàn đến lạ: "Đừng sợ, Tiểu Bạch...
Tớ sẽ làm cậu thoải mái..."
Bỏ qua vành tai đỏ ửng, anh chậm rãi cúi xuống, làm một hành động trước giờ chưa từng nghĩ tới.Chẳng bao lâu, hương thơm thanh đạm thường ngày trở nên nồng nàn, căn phòng tràn ngập mùi hương, ánh nắng xuyên qua khe rèm cũng e thẹn trốn đi...Lâu sau, Lục Cẩm Diên ngẩng đầu, lại đưa lưỡi nóng rực vào."
Ư..."
Khương Duật Bạch thất thần, nếm hương vị lạ trong miệng, bản năng muốn đẩy lưỡi xâm nhập ra."
Ghét bỏ?"
Lục Cẩm Diên híp mắt, bóp cằm ướt át, hôn càng hung tợn.Đến khi đôi môi mềm mang hương vị chung của cả hai, anh mới tạm rút ra.Đôi mắt trong trẻo giờ tan rã, Khương Duật Bạch mặt đỏ hồng nằm trên ga giường sẫm màu, thở hổn hển.
Lông mi dài ướt dính, đuôi mắt ửng đỏ.Lục Cẩm Diên liếm sạch nước mắt trên mặt cậu, giọng khàn bổ sung nửa câu tối qua: "Trừ phi bị tớ hôn khóc, hoặc là khóc trên giường tớ..."⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.-Chưa đâu chưa đâu, các nàng ưiiii.
Mà sợ là H kéo rèm á.
Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).