- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm Edit] Trùng Sinh Cưới "Người Làm Nền" Làm Phu Lang
49. Không thể nhịn
49. Không thể nhịn
49
KHÔNG THỂ NHỊN
Edit: Tira
Hôm sau Hứa Hòa tỉnh dậy hơi muộn, lúc cậu tỉnh thì Trương Phóng Viễn đã ra ngoài rồi.
Đồ tể kia biết hôm nay cậu không phải vào thành mở quầy nên càng có cớ để không tiết chế, gây sức ép cho cậu rất lâu.
Sáng nay người nọ lại vẫn dậy đúng giờ, vẫn tràn đầy năng lượng như cũ.
Hứa Hòa tự hiểu thể trạng của mình không tốt nên có hơi hơi nản lòng.
Sao cùng là người với người mà lại khác biệt lớn đến vậy.Trương Phóng Viễn đã ra ngoài rồi, cậu có dậy sớm hơn một chút hay muộn hơn một chút cũng không có ảnh hưởng gì.
Nghĩ vậy Hứa Hòa lại nằm trên giường thêm một lúc nữa mới dậy, cả người cậu đau nhức quá chừng.Có lẽ Trương Phóng Viễn nói cũng không sai, đã một thời gian rồi hai người không làm nên lại hơi trúc trắc, không trôi chảy như trước kia.
Tuy cậu hiểu được chuyện này nhưng cũng không thể thuận theo Trương Phóng Viễn được, nếu không hắn sẽ càng có cớ để phóng túng thêm.Ban đêm nghỉ ngơi không tốt sẽ khiến ngày hôm sau làm việc không năng suất.
Chuyện này cũng đành thôi, quan trọng nhất là đồ cần dùng quý quá, mỗi ngày đều dùng thì sao kham nổi?Ít lăn qua lộn lại cũng chẳng mất đi miếng thịt nào, thậm chí có lợi mà vô hại.Hứa Hòa nghĩ vậy, xoa xoa eo, đi về phía tủ, kéo ngăn kéo chứa đồ của Trương Phóng Viễn ra.
Cậu lấy đi tất cả các lọ đang để dành rồi tìm chỗ giấu đi, chỉ chừa lại lọ đang dùng dở hôm qua.
Phải đảm bảo rằng Trương Phóng Viễn sẽ không tim được, xong xuôi cậu mới hài lòng ra ngoài làm việc.Ngày tháng trôi qua mau, từ khi lập hạ tới chẳng mấy chốc cũng đã đến giữa hè, "nước ấm" nấu ếch cũng bất giác biến thành nước sôi.
Rừng núi xung quanh sum suê, sáng sớm đầy tiếng ve kêu, đêm khuya thì tràn tiếng ếch ộp, ồn ào nhộn nhịp đến cực điểm.Lúc rảnh rỗi Hứa Hòa sẽ đi cùng phu lang nhà Trần Tứ cách vách ra sau núi hái một sọt ngải thảo về, đổ ra cái mẹt phơi trong sân một ngày. chỉ cần dàn đều, cái nắng oi bức của tháng năm tháng sáu có thể phơi cháy cả lá luôn.Mùa hè thời tiết nóng bức, không khí cũng như thể bị nấu sôi.
Trương Phóng Viễn ở trong nhà để hai tay trần trụi đi tới đi lui luôn.
Ban ngày thì thôi không nói, tối đến muỗi kêu to đến mức như thể muốn ăn thịt người.
Trương Phóng Viễn da dày thịt béo còn rất hút muỗi, cả đêm đều nghe thấy tiếng hắn đập muỗi trên người bôm bốp.Không phải vào thành nên Hứa Hòa vội đi cắt mấy cây ngải thảo già đã nở hoa về.
Cậu phơi khô ngải thảo rồi bện thành dây thừng, ban đêm đốt âm ỉ trong chậu than là có thể đuổi muỗi.Thời điểm này trong thành cũng có hương làm từ ngải thảo bày bán.Hứa Hòa cũng biết làm.
Cậu biết sở dĩ hương đuổi muỗi bán trong thành dùng tốt hơn hương đuổi muỗi tự làm ở nhà bởi vì trong đó có trộn ít hùng hoàng.
Cậu mà trộn thêm ít nguyên liệu vào thì tác dụng cũng tương đương nhau.
Ban đầu Hứa Hòa cũng định tự làm một ít rồi đem đi bán nhưng nghĩ đến nhà mình cũng cần dùng, làm xong chỉ sợ còn không đủ dùng chứ nói gì mang đi bán.
Cậu chỉ đành từ bỏ.Làm xong hương đuổi muỗi Hứa Hòa cũng giăng màn giường sớm hơn.
Qua giữa trưa một lát đã phải đóng kín cửa sổ lại rồi, nếu không chỉ sợ con muỗi nhân cơ hội trốn vào phòng, đến tối sẽ lao ra đốt người.Cần thận làm biện pháp tránh muỗi từ trong ra ngoài mấy lần cũng khiến cả người Hứa Hòa ướt đẫm mồ hôi.
Cũng may gian nhà chính mở rộng cửa ra khá mát mẻ.
Trương Phóng Viễn đã ra ngoài từ sớm để tìm mua gia súc, hắn nói đi khá xa nên buổi trưa sẽ không quay về ăn cơm.Có một mình nên Hứa Hòa dùng cơm cũng đơn giản.
Mùa hè nóng bức, không thấy ngon miệng.
Cậu hái một ít rau muống trong vườn về ăn.
Lá rau non thì dùng làm rau trộn, bỏ đi phần cuống già và cắt thành từng khúc nhỏ.
Cậu cho vào hai miếng ớt cay, xào cùng ít đậu đũa ngâm cắt nát.
Món này ăn khai vị là tuyệt nhất.
Hứa Hòa thường xuyên dùng món này để làm nóng bếp.Hôm nay cậu cũng chỉ dùng rau trộn, bỏ vào một ít nước ngâm đồ chua, vừa chua vừa đã miệng, không cần phải bỏ thêm dấm.
Hương vị này còn ngon hơn dùng giấm để trộn rau.Lúc ăn cơm thì đã là thời điểm mặt trời chói chang nhất.
Hứa Hòa không ngủ trưa mà ngồi trong nhà chính thoáng gió để đan lồng gà từ tre nứa.
Tới giờ mùi, rau ngoài đồng đều đã cuộn tròn lại vì nắng, ngay cả cây cổ thụ rậm rạp trông cũng chẳng còn chút tinh thần nào, Trương Phóng Viễn đội nón cói, xách theo một cái thùng trở về.Trương Phóng Viễn cởi nón, đặt thùng xuống ở sau cửa, cả người mang hơi nóng hôi hổi.
Hứa Hòa đứng cách hắn một khuỷu tay cũng có thể cảm nhận được, cậu rót cho hắn một cốc trà lạnh để giải nhiệt."
Xem heo xong rồi, khá được.
Ta còn gặp được hai người muốn bán dê nhưng không mua".
Trương Phóng Viễn uống một ngụm hết sạch cốc trà: "Trời nóng quá, thịt dê ăn vào càng nóng.
Tuy rằng thời tiết này thì giá thịt dê sẽ rẻ hơn vào mùa đông nhưng cũng khó bán.
Thịt lại không để được quá hai ngày, nên thôi ta thẳng thắn không mua".Hứa Hòa gật đầu.
Hiện giờ trời quá nóng, thịt heo phải bán hết trong vòng hai ngày, nếu không, để biến chất thì không bán được nữa, việc làm ăn cũng không khả quan như lúc trước.
Trong bếp nhà bọn họ lúc nào cũng treo khoảng mưới miếng thịt khô, đều là thịt bán không hết, lại sợ hỏng nên phải tự ướp muối làm thịt khô.
Nếu đổi thịt heo thành thịt dê thì chắc chắn sẽ lỗ vốn."
Vẫn là món om với rau trộn của em dễ bán hơn, trời càng nóng thì người ăn càng nhiều".Hứa Hòa khẽ thở dài một cái rồi lại ngồi xuống tiếp tục đan lồng gà: "Lúc trước thì bán chạy thật nhưng giờ vào hè, việc buôn bán cũng không còn được như trước".Người làm ăn buôn bán trong thành cũng đâu phải kẻ ngốc.
Thấy cậu lâu lâu ra bày quán bán rau trộn và món om cũng đắt khách như vậy, không đến hai tháng sau ở đầu bên cạnh cũng có quầy bán cùng loại hàng hóa với cậu.
Hứa Hòa cũng đấu trí đấu dũng, tăng thêm đa dạng các món mới như dưa chuột om, đậu hũ om, đậu đũa om, ngó sen om,...
Buôn bán cũng tạm, khách quen ăn quen hương vị cậu làm rồi nên cũng quay lại.Có điều những quầy hàng kia thấy có gì mới là học theo cái đó.
Không quá hai ngày là những quầy hàng đó cũng có những món mà cậu bán, còn bán thêm cả gà om, vịt om, cũng học theo cậu làm hai loại hương vị là cay vừa và cay nhiều.
Tuy rằng hương vị làm ra kém hơn cậu một chút, nhưng người thèm quá thì cũng sẽ qua mua.Đừng nói là khách, cho dù là chính cậu, lúc ngồi canh quầy hàng chán quá buồn miệng cũng muốn chạy qua mua một ít về gặm.
Đương nhiên là chỉ muốn vậy thôi, cậu vẫn không nỡ tiêu mấy đồng này.Trương Phóng Viễn nói: "Mở hàng bán là như vậy mà, nếu có 'Bảng hiệu vàng'* thì sẽ không sợ người khác bán đồ giống mình, tranh mối làm ăn nữa.
Nhưng mà trên đời này có bao nhiêu cái bảng hiệu vàng đâu chứ".*Bảng hiệu được viết bằng vàng, đại diện cho việc được nhiều người biết đến, nổi tiếng gần xa.Hứa Hòa biết kiếm tiền sẽ không dễ dàng vậy mà.
Hai tháng trước cậu bán chút đồ mới mẻ cũng đã kiếm được chút tiền, vậy xem như không tồi rồi.
Mở quầy hàng nhỏ vốn dĩ sẽ không ổn định, sao chỉ có thể dựa vào cái này để kiếm nhiều tiền được.
Bởi vậy cậu cũng không hoàn toàn đặt hết tâm tư vào việc bán món om.
Rảnh thì lại ngồi đan lồng gà, tuy rằng cũng không bán được bao nhiêu tiền."
Ta biết rồi, cứ bán vậy thôi, nếu thật sự bán không được nữa thì lại tính tiếp".Trương Phóng Viễn nói: "Ta cũng nghĩ như vậy.
Em xem này, không phải ta mang thứ tốt về cho em rồi sao".Hứa Hòa nghe Trương Phóng Viễn nói vậy mới chú ý tới cái thùng hắn đặt ở cửa.
Cậu vẫn cho là hắn xách cái thùng rỗng về, qua xem thì hóa ra đây là một thùng nước cá trích đen ngòm."
Cá trích ở đâu mà nhiều vậy?
Để làm gì thế?"
Trương Phóng Viễn vớt một con lên, con cá trích lưng đen bụng bạch phải to chừng nửa cân: "Trên đường về ta mua của người đánh cá đấy, 5 đồng một con, hai mươi con 80 đồng".Hắn hơi nhướng đôi mày rậm: "Sao nào, biết trả giá chưa?"
Hứa Hòa bật cười: "Đúng là hời thật, nhưng huynh mua nhiều vậy làm sao ăn hết trong một lần?
Mua hai con về nếm thử là được rồi chẳng phải sao?"
"Ta chỉ ăn bốn con được tặng kia thôi, số còn lại cho em mang đi bán đó".
Trương Phóng Viễn nói: "Trước đây, vào mùa hè ta từng ăn món cá trích lạnh ở quán ăn trong thành, hương vị ngon lắm.
Không phải em đang buồn phiền vì không biết nên bán món gì mới ở quầy hàng của mình hả?
Mang cá trích ra bán không phải khá phù hợp à?"
Nhất thời hai mắt Hứa Hòa sáng trưng: "Đúng vậy, trước tiên trưng chín cá trích lên rồi để nguội, điều chế nước sốt xong mang ra quầy bán thì tưới lên sau.
Đây cũng là một loại món lạnh đúng xu thế dạo này.
Vậy đêm nay ta làm bốn con cá kia cho huynh ăn trước".Trương Phóng Viễn kêu to đồng ý, lần này xem như không tốn công rồi.Cá trích lạnh thì ngon miệng, nấu canh thì tươi ngon, dùng hành lá hầm thì càng thơm hơn.
Chẳng qua Hứa Hòa muốn chắc chắn hương vị cá trích ngày mai đem ra quầy sẽ được bảo đảm nên đêm nay sẽ làm món cá trích lạnh, cho tên tham ăn họ Trương này "thử độc" trước.Cá trích được cạo vẩy, mổ bụng, lấy hết nội tạng ra rồi rửa sạch.
Với cá lớn thì chỉ cần rạch hai dao ở hai bên sườn, ăn sẽ tiện và vừa miệng hơn.
Cá nhỏ thì có thể không cắt cũng được.Cắt chút gừng già thơm nồng, cuộn với hành lá rồi nhét vào bụng cá.
Bỏ cá vào nồi chưng cho vừa chín, không thể chưng cá quá lâu, nếu cá chín quá sẽ bị tan khỏi xương, đem ra bán sẽ không đẹp nữa.Món trộn ăn có ngon không thứ quan trọng nhất là nước sốt.
Đang là mùa hè nên cậu làm rất nhiều nước sốt.
Để màu nước sốt đẹp hơn, cậu dùng cả ớt đỏ và ớt xanh, hai loại ớt trộn với nhau trông càng đẹp.
Không thiếu được hành, gừng, tỏi băm, xào thơm với nước tương, chao, dấm rồi rưới lên bụng cá trích.
Trong đó, dầu xào phải dùng dầu hạt cải, nếu dùng mỡ heo sẽ quá ngấy, không thể ăn vào mùa hè.
Một đĩa cá trích lạnh thơm ngon đẹp mắt đã ra đời.Tối đó, Trương Phóng Viễn còn mở hẳn một bầu rượu để nhắm cùng đồ ăn.
Một mình hắn đã xơi hết ba con cá trích, Hứa Hòa ăn một con.
Thịt cá trích tươi ngon, làm thành món lạnh càng gọt thanh hơn.
Chẳng qua cá thì nhỏ nhưng xương cá thì nhiều, phải nhai kỹ nuốt chậm.
Như vậy càng làm cho người ăn có thể bình tĩnh thưởng thức hương vị.Hứa Hòa rất hài lòng với đám cá trích này, cậu bỏ chỗ cá còn lại vào lu nước, nuôi ở chỗ râm mát.
Chờ Trương Phóng Viễn làm thịt heo xong cậu sẽ lấy nội tạng heo đi om rồi trưng cá cùng mang vào thành bán.Mùa hè mặt trời lên sớm, mọi người cũng phải dậy sớm hơn.
Cũng chỉ có lúc trời chưa sáng tỏ, mặt trời chưa rời núi thì mới cảm nhận được chút mát mẻ.Hứa Hòa nhìn đồ ăn chuẩn bị được đem đi bán hôm nay mà tràn đầy mãn nguyện, nghĩ lại có thể bán một đợt lớn rồi.Sau khi vào thành, hai người chia làm hai đường.
Hứa Hòa đeo sọt đi thẳng đến nơi cậu vẫn hay mở quầy, tới gian hàng quen thuộc thì lại thấy choáng váng.Ví trí quầy hàng mà cậu vẫn hay ngồi hôm nay đã bị người khác thuê mất rồi.
Bị mất chỗ thì thôi nhưng cái khiến cậu buồn bực là chủ quán kia cũng bán mặt hàng giống cậu, đều là bán thịt om và đồ trộn.Lòng Hứa Hòa hụt hẫng quá chừng, cậu tìm người quản lý thuê quầy hàng thì không nhịn được mà hỏi thêm: "Quầy hàng mà ta thường dùng hôm nay có người thuê rồi sao?"
"Thường dùng?
Chỗ nào gọi là chỗ ngươi thường dùng chứ?
Không phải tiểu ca nhi ngươi cách mấy ngày mới ra bán hàng một lần sao.
Ta cũng không thể để quầy trống mãi đợi ngươi đến thuê được"."
Ý ta không phải vậy mà".
Hứa Hòa thấy người quản lý kia hung dữ quá nên chỉ đáp nhàn nhạt một câu, trả tiền thuê quầy hôm nay rồi tìm chỗ khác, để đồ xuống.Quầy hàng cậu hay thuê là thuê ngày nào trả tiền ngày đó, nếu mình không đến thì tất nhiên quản lý có thể cho người khác thuê.
Chẳng qua cậu cũng không phải đồ ngốc, quầy hàng kia để người khác thuê cũng được đi, nhưng vừa mới tới đã thuê để bán thịt om luôn, trùng hợp người thuê kia cũng biết được cậu không thuê quầy theo tháng.Cậu không tin người đã muốn qua bên này mở quầy bán thịt om mà lại không tới tham khảo thị trường trước.
Nếu không, sao có thể vội vàng tới thẳng đây mở quầy luôn, còn dùng quầy hàng buôn bán đông khách nhất, nơi cậu bán trước đây.Tám phần là họ có quen biết với người quản lý quầy hàng này.Hứa Hòa vừa bày hàng vừa thở dài.
Những người này gian manh quá.
Cũng tại mở hàng ăn không cố định, bên không có cửa hiệu mặt tiền thì sẽ là bên chịu thiệt.Bày hàng xong, người cũng dần dần đông lên.
Chủ quán mới tới kia chiếm lợii từ cậu, khách quen cũ của cậu vừa ra đã tìm sang quầy bên đó.Hứa Hòa bực bội đến khó chịu."
Ơ, sao hương vị món ăn của ngươi giống y chang của nhà đối diện vậy?"
Một người đàn ông thấy có bán cá trích lạnh thì chạy tới trước quầy hàng của Hứa Hòa, người này thích hương vị đồ ăn của Hứa Hòa bán nhất, lúc nào cậu ra mở quán cũng phải tới mua.
Hôm nay thấy bên này có người bán cá trích mà những quầy khác không có nên tạm thời bỏ qua quán quen vậy.Anh ta gấp không chờ nổi, ngồi ở quán kế bên vừa uống chén trà vừa thưởng thức cá.
Thử xong mới ngạc nhiên vì mùi vị này khá giống đồ ăn mua ở quầy hàng hay mua bên kia.Hứa Hòa than thở: "Đại ca à, ta vốn là chủ của quầy hàng bên đó đấy, tại hôm nay ra trễ nên chỉ có thể mở quầy bên này".Người đàn ông gãi gãi đầu, cười đầy xấu hổ: "Ta thấy phía đối diện cũng là tiểu ca nhi, ngươi cũng không mở bán thường xuyên nên giờ đổi người bán ta chưa nhận ra kịp.
Nhưng mà hương vị đồ ăn này là đỉnh nhất, ta nếm một cái là phát hiện ra khác thường liền".Hứa Hòa nhặt vài miếng ngó sen chua và ớt cay cắt ra đưa cho người nọ ăn: "Ta hiểu mà".Người đàn ông nói cảm ơn cậu, lại mua thêm hai túi cá trích lạnh mang đi, anh ta muốn đưa cho bạn mình ăn cùng.Hứa Hòa được an ủi phần nào.
Hôm nay có làn gió mới là món cá trích lạnh cũng rất thu hút khách, nếu không cậu đổi quầy bán hàng sẽ phải dốc sức hét to để chào hàng.Có điều vẫn hời cho quán đối diện kia quá, tới trưa là bọn họ bán xong hàng trở về rồi.
Trước khi đi, lúc thu dọn đồ bên đó còn nhìn cậu khiêu khích nữa.Hứa Hòa tức giận lắm nhưng cũng không muốn đi mách lẻo với Trương Phóng Viễn.
Cậu sợ hắn sẽ vác dao mổ heo qua đây dạy bảo người ta.
Khi đó mọi người thấy hắn bá đạo như vậy sẽ nghĩ là quầy cậu có người bảo kê, khách cũng sẽ sợ không dám tới mua thức ăn nữa.Cân nhắc suy tư một thôi một hồi, bỗng nhiên Hứa Hòa trượt khỏi ghế.
Cậu đứng yên nhìn một vòng những quán bán món om mới mọc lên mấy hôm nay, nhất là cái quán đối diện.
Không thể nhịn nổi mà.Quyết định rồi!
Hôm nay bán xong hàng cậu sẽ tính chuyện tìm mặt bằng mở quán.