- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đm Edit] Trùng Sinh Cưới "Người Làm Nền" Làm Phu Lang
59. Kẻ trung gian kiếm lời chênh lệch...
59. Kẻ trung gian kiếm lời chênh lệch...
59.
KẺ TRUNG GIAN KIẾM LỜI CHÊNH LỆCH, ĐẾN CHÓ NHÌN THẤY CŨNG PHẢI LẮC ĐẦUTrương Phóng Viễn bình tĩnh tiếp xong vị khách mua thịt rồi mới nhìn về phía tiểu nhị."
Ai sai ngươi tới đây".Tiểu nhị thấy ánh mắt sắc bén của Trương Phóng Viễn thì không dám nói dối: "Là Cửu Nương muốn tìm Trương ca, nàng nói muốn hỏi cách để mua thêm một bình dầu thơm".Nghe kết quả này, Trương Phóng Viễn không khỏi cau mày.
Vốn tưởng là người khác tới hỏi mua, như vậy hắn sẽ có thể thoải mái nâng giá không ngờ là do hắn quá xem thương khả năng ganh đua của phụ nữ.
Bản thân tìm được thứ tốt sao có thể dễ dàng tiết lộ thông tin nơi bán cho người khác.
Chuyện này khiến việc làm ăn của hắn không mấy suôn sẻ.Trương Phóng Viễn nói: "Vậy phải xem nàng có mua nổi không đã".Tiểu nhị vội nói: "Cửu Nương bảo giá cả có thể thương lượng, chỉ mong Trương ca đừng làm khó dễ"."
5000 đồng".
Trương Phóng Viễn trả lời đúng lý hợp tình: "Nếu nàng ta đã muốn thì ta cũng tốt bụng giúp một lần".Tiểu nhị không nhiều lời mà lập tức lấy 5 lượng bạc ra trả một cách sảng khoái.
Tiểu nhị rất nhanh nhẹn, dù sao số tiền này cũng không phải của gã, gã chỉ cần làm xong chuyện được giao là được rồi.Trương Phóng Viễn nhận tiền xong thì lấy một lọ dầu thơm đưa cho tiểu nhị.
Hắn cong môi cười, nhẹ nhàng kiếm được 4980 đồng.
Hắn sớm đã được chứng kiến trình độ tiêu tiền của nữ tử chốn hoa lâu.
Có người vung cả ngàn bạc cho hoa khôi đầu bảng nên các nàng chi tiêu cũng phóng khoáng.
Dân chúng bình thường chỉ dám tiêu 3 đồng, 5 đồng, còn các nàng một khi tiêu tiền thì có thể lên tới trăm ngàn, vạn ngàn đồng,Hoa lâu vốn là chốn phồn hoa xa xỉ.
Bình thường ra ngoài đi dạo, nơi mà người của hoa lâu có thể đến tiêu tiền cũng không nhiều.
Họ có bao nhiêu tiền hầu như đều dốc hết vào lụa là gấm vóc, đồ trang sức, nước hoa, đồ trang điểm.Có điều cũng không phải mỗi người đều tiêu dùng nhiều đến thế.
Trong thôn có người giàu người nghèo, ở hoa lâu cũng phân cấp bậc rõ ràng.
Những người có thể ra tay hào phóng thoải mái đều là những cô nương đầu bảng, còn những thành phần xếp cuối hoặc lớn tuổi, nhan sắc suy tàn thì chi tiêu cũng phải tính toán kỹ càng.Không thể trách Trương Phóng Viễn ăn lời nhiều.
Sau khi tiểu nhị quay về giao "Nước hoa hồng" cho Cửu Nương, báo giá thu chi, Ân Cửu Nương vội vàng ngắm nghía bình dầu thơm, còn chưa kịp vui vẻ, nghe thấy báo giá thì không khỏi chửi thề một tiếng: "Tên Trương Phóng Viễn này sao không đi ăn cướp luôn đi!"
Tiểu nhị gãi đầu: "Tiểu nhân cũng không dám mặc cả với Trương ca, hắn nói bao nhiêu ta cũng chỉ đành trả bấy nhiêu, chỉ sợ làm hỏng chuyện của cô nương"."
Thôi không sao, dù sao cũng sẽ có người giúp lão nương hồi máu".
Ân Cửu Nương cho tiểu nhị lui xuống.
Nàng ta nhìn bình dầu thơm chế tác thô sơ, thấy là loại gốm sứ tầm thường, có khi còn là loại sứ có tỉ lệ tệ thì không khỏi ghét bỏ.
Đựng trong một cái bình như thế không khỏi làm người ta cảm thấy dầu thơm bên trong cũng là loại mặt hàng rẻ mạt.
Ân Cừu Nương đổ dầu thơm vào một cái bình lưu li nhỏ, "nước hoa hồng" trong bình trông rực rỡ lung linh chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn thể hiện được dáng vẻ của hàng xa xỉ.
Nàng cong môi, xoay người đi đến phòng Vãn Hà – một cô nương đầu bảng khác của Vân Lương các."
Tỷ tỷ tốt, đây đúng là đồ thượng hạng"."
Đồ của ta tất nhiên không phải vật bình thường.
Nếu không phải là muội muội thì ta không nỡ lấy ra đâu.
Muội muội dùng tiết kiệm một chút nha, dầu thơm này rất khó có được"."
Tỷ tỷ tốt, chắc chắn ta sẽ nghe lời tỷ dặn".
Vãn Hà vô cùng tinh ý: "Không biết dầu thơm này có giá bao nhiêu, dù sao ta cũng không thể lấy không của tỷ tỷ được".Ân Cửu Nương thầm cười khẩy, cho dù ngươi muốn lấy không ta cũng không cho đâu: "Giá thì cũng không phải quá cao, chỉ bằng một cây vải sa tanh bình thường của muội, 10 lượng bạc thôi.
Hai tỷ muội mình tình cảm tốt, muội không cần khách khí với ta".Miệng Vãn Hà run run, sao ngươi không cướp của luôn đi!Chẳng qua nàng thật sự rất thích bình dầu thơm này.
Mặc dù giá hơi cao một chút nhưng cũng chưa tới nông nỗi không bỏ ra nổi, vì thế Vãn Hà hào phóng trả tiền.
Ân Cừu Nương cười thầm trong lòng, tự nhiên lại kiếm lời 5000 đồng.Có hoa khôi đầu bảng sử dụng loại dầu thơm này, nguồn tiêu thụ cũng nhanh chóng mở ra.
Không quá mấy ngày sau, Ân Cửu Nương lại sai người đi tìm Trương Phóng Viễn."
Thịt heo của ta còn không bán nhanh bằng tốc độ dùng dầu thơm của cô nương nhà ngươi đâu.
Nhiều tiền quá tiêu không xuể nên đổ hết dầu thơm ra tắm đấy à?"
Tiểu nhị nói: "Ta nào dám xen vào chuyện của các cô nương, có lẽ tại vì dầu thơm này tốt quá nên họ mới dùng nhiều hơn bình thường một chút".Trương Phóng Viễn nhìn chằm chằm tiểu nhị, người này cảm thấy người như mọc gai.
Trương Phóng Viễn mở lời trước khi tiểu nhị mở miệng xin tha: "Thứ đồ tốt nào cũng đều sẽ lên giá, lần này cần 8000 đồng"."
A!"
Tiểu nhị kinh hoàng hô lên một tiếng: "Chuyện này, chuyện này"."
Có lấy không thì tuỳ ngươi".Tiểu nhị vò đầu bứt tai: "Chỉ là sợ lần này tăng giá mau quá, cô nương sẽ nghĩ ta ăn bớt ở giữa"."
Ăn bớt gì, ngươi quay về hỏi nàng rồi lại đến mua sau.
Dù sao mỗi ngày sẽ có giá khác, có muốn mua không thì tuỳ cô nương nhà các ngươi".Vì để đảm bảo, tiểu nhị vẫn quyết định quay về hỏi lại trước xem ý người trên thế nào, nếu không Cửu Nương đổ cho gã ăn chặn thì gã lại mệt người.Trương Phóng Viễn cũng không vội, sau giờ ngọ thì chậm rãi đi ăn cơm.
Thấy người nọ chưa quay lại thì vắt chân lên ghế ngủ, muốn hơn một chút mới thấy người đến."
Trương ca, cô nương nhà bọn ta muốn mời ngài đi uống rượu".Trương Phóng Viễn gỡ cái quạt hương bồ lớn đang che trên mặt xuống rồi híp mắt nhìn tiểu nhị, cười nhạt một tiếng.
Hắn nhờ quản lý chợ trông quầy thịt giúp rồi theo tiểu nhị tới Vân Lương các.Buổi chiều, Vân Lương các đang dọn dẹp để chuẩn bị mở cửa đón khách.
Khách tới sớm đã ngồi ở nhà chính nghe ca múa, ở hậu viện cũng ngập tiếng oanh yến ồn ào.
Vân Lương các cung cấp rượu và thức ăn cho khách, buổi chiều, con phố ở cửa sau toà lâu này toàn là mùi hương.
Có một ít người bán hàng rong sẽ tới bên này với mong muốn sẽ bán được số đồ ăn còn tồn lại cho lâu.
Đầu bếp trong Vân Lương các đôi khi cũng mua hàng.
Dù sao giờ này người bán hàng rong đều vội bán cho hết hàng để còn ra khỏi thành, giá hàng hóa rất rẻ.Trương Phóng Viễn theo thói quen đi vào từ cửa sau, lúc hắn đi ngang qua thì hẻm nhỏ đang đông đúc náo nhiệt không hề kém cạnh so với cửa chính có nữ tử mời chào đón khách."
Ngươi mua chút đồ thôi mà còn gọi cả người bán đồ vào phòng để mua luôn?
Ai chịu nổi khách mua hàng như thế chứ?"
"Trương ca đến rồi, quý hoá quá".
Ân Cửu Nương rót rượu cho Trương Phóng Viễn: "Ta mời Trương ca tới để bàn chuyện làm ăn mà".Trương Phóng Viễn cự tuyệt uống rượu, thật ra hắn cũng đoán được ý Cửu Nương rồi, nếu không còn lâu hắn mới chạy qua đây một chuyến."
Có chuyện gì thì nói mau đi, ngươi biết rõ ta không thích người vòng vo lươn lẹo".Ân Cửu Nương cũng có ý này, dù sao lát nữa nàng cũng phải ra tiếp khách.
"Trong tay Trương ca có bao nhiêu dầu thơm vậy, bán hết cho ta đi".Trương Phóng Viễn nhướng mày: "Lần trước ngươi sai tiểu nhị đến mua là để bán lại cho người khác đúng không".Ân Cửu Nương cười cười không đáp.Nếu Trương Phóng Viễn không muốn bàn mối làm ăn này thì đã không cất công đến tận đây."
Chỗ ta còn hai mươi bình, ngươi tự xem mà ra giá".
Trương Phóng Viễn đưa tay muốn rót một ly trà uống, xong chợt nghĩ đến đây là nơi nào thì lại thả ấm trà xuống.
Đồ ăn thức uống trong Vân Lương các này chưa biết chừng còn bỏ thêm nguyên liệu khác."
Trương ca, nể tình hai ta là chỗ quen biết nhiều năm, huynh bớt cho ta chút lợi nhuận đi.
Tuổi xuân tươi đẹp của ta không còn bao nhiêu, cũng không thể ở nơi này thêm bao nhiêu năm nữa.
Sau khi ngài đi trong lâu cũng có thêm không ít người mới, đều là những gương mặt xinh đẹp.
Cửu Nương ngày nay không còn được như xưa.
Ta cũng chỉ nghĩ nhân lúc còn có thể, tranh thủ gom góp tiền để chuộc thân, đến nơi không ai biết mua mấy mẫu ruộng sống qua ngày".Trương Phóng Viễn liếc mắt nhìn nàng.
Nam tử bình thường mà nghe những lời nói như vậy có lẽ sẽ bị lay động.
Chưa biết chừng nảy lòng thương tiếc càng sẽ ném thêm tiền cho nàng.
Chẳng qua, ai bảo hắn lại là Trương Phóng Viễn.
Hắn đã lăn lộn ở đây một thời gian rồi, những lời thế này cũng đã nghe quá nhiều.
Phàm là nữ tử, tiểu ca nhi chốn phong trần đều có chung một lý do này để tỏ ra đáng thương.Hắn vỗ mu bàn tay, ý bảo Cửu Nương dừng lại: "Được rồi, mọi người đều còn phải bận chuyện của riêng mình, phí lời vậy làm gì.
Ngươi mau ra giá đi, nếu phù hợp thì có thể bàn xong luôn, không phù hợp sau này vẫn còn chút giao tình".Ân Cửu Nương trợn mắt xem thường.
Nàng nghe An Tam nói sau khi thành thân người này đã thay đổi rồi, không giống như trước nữa.
Nhìn xem thay đổi chỗ nào cơ?
Không phải vẫn y chang hồi đó à?"
"Vậy tính cho tròn thì 100 lượng đi"."
Qua tay ngươi bán ra ngoài đảm bảo sẽ lời nhiều hơn 100 lượng nhiều.
Chưa từng đọc sách mà tính toán sành sỏi ghê nhỉ".
Trương Phóng Viễn nói: "150 lượng"."
Trương ca~" Suýt chút nữa Ân Cửu nương đã phải la hét thút thít tỏ vẻ đáng thương: "Trương ca cảm thấy Cửu Nương có thể nâng giá chào bán khắp nơi nhưng người mua cũng không dễ tìm như vậy.
Giá cao quá khó bán lắm!"
"120!"
Trương Phóng Viễn làm như bị điếc, chỉ nghe giá, không thèm để ý lý do mặc cả: "Chốt".Ân Cửu Nương: Sơ xuất rồi."
Buổi trưa hai ngày sau, tiền trao cháo múc"."
Ngày mai luôn không được sao?"
"Trương ca à, phải cho ta hai ngày để chuẩn bị đổi tiền nữa chứ".Trương Phóng Viễn lắc lắc đầu, ngành này lợi nhuận kếch xù, sao bao nhiêu năm rực rỡ mà ngày cả một trăm lương cũng chưa gom góp được chứ.Có điều hắn không nói ra miệng mà đứng dậy: "Ca là người hào phóng, lọ đầu tiên đưa ngươi lần trước sẽ không lấy tiền nữa"."..."
Nàng đã gặp vô số người nhưng chưa từng gặp được người thứ hai kỳ quái như hắn.Trương Phóng Viễn ra khỏi Vân Lương các mà bước chân nhẹ nhàng hẳn.
Hắn đang tính hai ngày nữa sẽ dẫn Hoà ca nhi tới lấy tiền cùng, lúc đó hai người sẽ được vui vẻ một hồi."
Hoà ca nhi, ta nói với ngươi chuyện này nhưng ngươi chớ có để trong lòng nhé".Hứa Hòa bận rộn cả một ngày, đến muộn một tí mới có thể ngơi tay, thong thả lấy tương cho một phu lang trong thôn qua đây mua hàng.Phu lang nọ cũng chưa quá lớn tuổi, cùng lắm lớn hơn Hứa Hòa khoảng ba đến năm tuổi.
Người này nhìn ngó đông tây khắp quán trà, vẻ hâm mộ hiện rõ trong mắt.
Quay đầu thấy Hứa Hòa ở chỗ này đi ra đi vào rất có dáng vẻ của một ông chủ thì vừa cảm thán vừa xuýt xoa.Trước kia Hứa Hòa đen thui giống con khỉ trong núi, sau khi gả cho người ta không nghĩ lại được sống thoải mái đến vậy, mặt mũi hồng hào, chồng cậu còn dựng quán trà cho cậu quản lý, có cô nương, tiểu ca nhi nào trong thôn tốt số như vậy đâu.
Dưới ruộng ngoài sông, khắp nơi trong thôn mà mọi người tụ tập lại, không ai là không cảm thán.Nghe người ta nói thì còn không cảm thấy gì, đến lúc chứng kiến tận nơi rằng người ta sống thoải mái thế nào mới chua xót đến đỏ cả mắt.Hứa Hòa không hiểu sao: "Chuyện gì?"
"Ngươi phải để mắt đến Trương Phóng Viễn đi, hắn lại đến hoa lâu rồi".Cái từ "lại" này khá là có ngụ ý, không khỏi làm người ta nhớ lại chuyện trước kia Trương Phóng Viễn thường ra vào hoa lâu như cơm bữa.
Có lẽ bây giờ bệnh cũ đã tái phát.Hứa Hòa nghe thấy người ta đột nhiên nói vậy với mình thì có chút cảnh giác.
Có rất nhiều người trong thôn ganh tị với nhà bọn họ, ước gì nhà bọn họ có thể gà bay chó sủa.
Cậu không để trong lòng mà hỏi lại: "Sao ngươi biết?"
"Nam nhân nhà ta nói với ta.
Sáng nay hắn đến ngoài cổng Vân Lương các bán lê thì thấy Trương Phóng Viễn nghênh ngang đi vào.
Bên trong còn có đứa mặt mũi yêu diễm đang chờ, hình như là hoa khôi của lâu đó".Hứa Hòa khẽ nhíu mày: "Nam nhân nhà ngươi biết cả hoa khôi hả?"
Phu lang bị hỏi mà nghẹn họng trân trối, đột nhiên nổi nóng: "Ta có ý tốt mới nói với ngươi, sao ngươi còn nói những lời như vậy".Nói xong, phu lang nọ đặt tiền xuống, cầm bình nước tương đi về.Hứa Hòa thấy người đi xa thì mím môi.Huynh ấy lại đến hoa lâu làm gì?
Không phải mình đã nói cho huynh ấy mấy cái bình kia cất ở đâu rồi sao, vẫn chưa dùng hết mà, đâu cần mua thêm nữa chứ.
Đến đó để ngắm hoa khôi sao?
Cũng không hẳn nhỉ, lợi nhuận của quầy thịt mỗi ngày đều phải kết toán mà, trong tay huynh ấy chỉ có chút tiền, sao mà đủ để gọi hoa khôi được.
Chậc, mà hình như... cách đây không lâu mình mới đưa huynh ấy một khoản tiền lớn do huynh ấy cứ một mực đòi giữ.