- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm Edit] Trùng Sinh Cưới "Người Làm Nền" Làm Phu Lang
29. Thành hôn
29. Thành hôn
Edit: Tira
Sĩ thú thê chi lễ dĩ hôn vi kỳ,**Sĩ thú thê chi lễ dĩ hôn vi kỳ Nhân nhi danh yên 士娶妻之禮以昏為期因而名焉" (Lễ kết hôn của kẻ sĩ, lấy buổi hoàng hôn làm thời gian.
Nhân đó mới đặt tên là Hôn)Tuy chỉ là hộ gia đình chốn thôn quê dân dã kết hôn nhưng cũng phải hiểu biết và tuân thủ lễ nghĩa, khi lấy người vợ cả đầu tiên đều sẽ chọn thời gian vào buổi chiều.Trời còn chưa tờ mờ sáng Trương Phóng Viễn đã dậy, cũng chẳng phải bình thường hắn hay phải dậy sớm nên tạo thành thói quen, chỉ đơn giản là vì nằm trên giường lăn qua lăn lại làm hắn cứ nghĩ đến Hứa Hòa hoài.Hắn nghĩ hôm nay chính là ngày cử hành nhân sinh đại sự, nghĩ đến sau này sẽ có thêm một người sống chung với mình làm hắn trằn trọc mãi không thôi.
Lúc thì bận tính xem cuộc sống sau này sẽ trải qua thế nào, khi thì lại bật cười thành tiếng.
Trời còn chưa sáng mà hắn đã không nằm nổi nữa rồi.Bình minh vừa hé, bắt đầu dần có người tới nhà.
Các thúc bá nhà họ Trương của hắn là những người tới đầu tiên, tiếp đó đến những người tới giúp đỡ lo liệu việc nấu nướng.
Qua buổi trưa, đầu giờ chiều dần dần có khách tới ăn cỗ.Trương Phóng Viễn mở rộng cửa, ra sân đón khách cùng tứ bá.
Bà con trong thôn cũng không phải chỉ đến ăn suông mà không bỏ tiền, mỗi nhà tới đều sẽ có người đại diện đưa quà mừng, những người này thường là phụ nữ hoặc phu lang quản lý việc nhà.Dưới mái hiên có một cái bàn vuông, ông lão biết chữ trong thôn sẽ điểm mực vào cuốn sổ ghi chép để ghi lại xem hôm nay có những nhà nào tới, tặng lễ những gì.Làm vậy cũng không phải để so bì giữa người với người, chủ yếu là vì khách tới quá đông, trong hoàn cảnh vội vàng bối rối chủ nhà không có cách nào ghi nhớ hết tất cả đồ khách tặng.
Hơn nữa, sau này nhà ai có việc mình có thể lấy cuốn sổ này ra, nhìn xem lúc nhà mình bận việc hộ gia đình này có tới không, căn cứ vào quà tặng của họ mà trả lễ cho phải phép.Mấy năm trước chiến tranh loạn lạc, nhà nào mở tiệc cũng đều thích được tặng những đồ vật thực tế như thịt, gạo thóc, bánh trái, vải vóc,...
Nay thiên hạ đã thái bình, ngày tháng dần trở nên tốt hơn thì quà tặng dần biến thành tiền bạc cho tiện lợi, người tặng đồ vật ít đi nhiều.Tiền mừng ở buổi tiệc như là tiệc thành hôn này có nhiều không thì phải xem mức độ thân thiết của khách và chủ nhà.
Tất nhiên cũng có người có gia cảnh giàu có, ra tay hào phóng bất luận thân hay không thân, với cả còn phải xem địa phương này nghèo nàn hay giàu có.
Thôn Kê Cửu không phải thôn xóm nghèo nàn nhưng cũng không tính là giàu có, người trong thôn tặng lễ cơ bản khoảng 60 đồng rồi dựa theo những yếu tố thân thiết, giàu nghèo nói phía trên để điều chỉnh thêm.Thường thì mọi người sẽ tăng tiền mừng lên cho đạt con số cát tường, người bỏ tiền mừng ít hơn cơ bản rất hiếm, dù sao cũng đều ghi vào sổ cả, nếu đưa ít quá thì hơi mất mặt.Thật ra chuyện qua lại lễ lạc ở trong thôn cũng là một cách để mở rộng chi tiêu, đám cưới đám tang, tiệc gả tiệc cưới, em bé đầy tháng hay tiệc mừng thọ của người già...
đều cần tốn kém.
Nếu vào đúng thời điểm có khi một tháng phải chạy hai, ba cái đám liền, đưa lễ ít nhất theo tiêu chuẩn cũng tốn mất 180 đồng, nghĩ mà sợ líu cả lưỡi.Chẳng qua, dù là vậy bà con vẫn rất thích tham gia tiệc rượu kiểu này, dù sao cũng được góp vào không khí náo nhiệt một hồi, mà tặng lễ xong cũng được đi ăn một bữa mà, không tính là thiệt thòi.Mấy người phụ nữ đến hỗ trợ đều khen Trương Phóng Viễn hào phóng, thịt chuẩn bị cho tiệc rượu rất nhiều, món ăn cũng nhiều, tin tức này đã được truyền ra từ sớm.
Người trong thôn nghe tin mà tới tất nhiên cũng rất nhiều, ai cũng muốn được ăn một bữa no nê.Nhà có nhiều người tới phụ làm việc thì sẽ có tiếng là chủ nhà có nhân duyên tốt, chủ nhà cũng vui vẻ."
Quả nhiên là rất nhiều thịt, đứng tít đằng xa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức ở nhà họ Trương"."
Còn không phải à, người ta phải dùng khoảng nửa con heo đấy, lại còn làm thêm mười con gà con vịt, cá cũng hơn mười con."
Làm đồ tể đúng là sướng, dễ dàng chuẩn bị những thứ này".
Những người tới sớm tặng quà xong thì nhàn rỗi, bày bàn chơi cá cược nhỏ, thuận tiện ngồi tán gẫu.
Tất cả mọi người đều nói nhà họ Trương tốt thế nào, như thể hoàn toàn quên trước kia chê Trương Phóng Viễn cỡ nào, bàn luận khí thế ngất trời."
Sợ là nhị cô ngươi không tới đâu, nếu mà tới thì ngày hôm qua đã tới rồi"."
Đúng là cũng không phải chuyện lớn gì mà, nhị cô quay về một chuyến cũng không dễ gì".Trương Thế Thành gật đầu: "Vậy lục thúc ngươi thì sao?
Báo chưa?"
Trương Phóng Viễn nghĩ đến lục thúc thì sắc mặt không quá tốt.
Lần trước lúc hắn đến báo tin thì hình như lục thúc không có nhà, lục thúc nương hắn ngồi vắt chéo chân khẩy hạt dưa, nói sẽ chuyển lời lại cho lục thúc.
Giờ này mà lục thúc còn chưa tới, chắc là chẳng tới đâu.Trương Phóng Viễn cũng không quá để ý, chuyện này sao mà miễn cưỡng được."
Thôi, muốn đến thì đến, không đến thì thôi".
Trương Thế Thành chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời rồi quay lại nói với Trương Phóng Viễn: "Không còn sớm nữa, ngươi mau vào chuẩn bị đi rồi đi đón Hứa Hòa, đừng để lỡ giờ lành".Trương Phóng Viễn còn chưa thay quần áo, sáng nay hắn bận hỗ trợ lo liệu đãi khách sợ mặc sớm sẽ làm bẩn quần áo.
Giờ đã quá trưa, đã đến lúc sửa sang lại cho chỉn chu rồi đến nhà họ Hứa đón người rồi.Dù miệng không nói nhưng lòng Trương Phóng Viễn khá kích động, hắn vâng một tiếng rồi về phòng chuẩn bị."
Khôi ngô lắm!"
Trương Phóng Viễn mặc vào bộ đồ hỉ, có lẽ tại vì có chuyện vui nên tâm tình sảng khoái, khí sắc rất tốt.
Tứ bá nương đang giúp hắn chải lại tóc cho chỉnh tề, lúc này cũng nhịn không được mà khen."
Không xấu là được ạ".Trương Phóng Viễn đứng dậy, quần áo vừa người làm tôn lên bả vai rộng và vòng eo săn chắc, lúc ra khỏi cửa người của thôn đều không nhịn được nhìn theo mãi."
Trước đây không để ý Trương Phóng Viễn trông cũng ra dáng phết"."
Vóc người cao lớn quá chừng, sợ là trong thôn này không tìm thấy ai cao hơn hắn đâu"."
Đứa út nhà họ Hứa nhìn vậy mà không nghĩ lại có phúc, đúng là không biết trước được"."
Chuyện xảy ra dưới bầu trời này, ai có thể nói trước đâu"."
Đến giờ đón phu lang rồi!"
Người nhà họ Trương thét to một tiếng, Trương Phóng Viễn ngồi trên lưng ngựa, sau lưng là anh em bạn bè thân thiết của nhà họ Trương, còn cả mấy người có quan hệ thân thiết với Trương Phóng Viễn.
Lúc ở trong nhà mọi người đứng rải rác nên không thấy đông đến vậy, đến giờ tất cả đồng loạt đi ra ngoài mới thấy là một dòng người lớn.Tiểu ca nhi khi xuất giá không rườm rà như cô nương, ngay cả khăn voan cũng chẳng cần.
Bên này, Hứa Hòa đã chuẩn bị xong xuôi từ giữa trưa rồi, cậu vẫn ngồi ở trong nhà chờ.
Tuy nói là gả chồng nhưng nhà họ Hứa vẫn mời ít bạn bè thân thiết đến, thứ nhất là nhìn Hứa Hòa một cái, thứ hai là đến thăm Hứa Trường Nhân.
Không khí trong nhà cũng khá náo nhiệt.Hứa Hòa ngồi an tĩnh, nhìn khắp xung quanh phòng mình.
Căn phòng nhỏ này chỉ cần nhìn sơ qua là có thể thấy hết bày biện bên trong.
Tuy là ngày tháng trôi qua ở nhà họ Hứa không tốt nhưng đây vẫn là nơi cậu đã sống hơn mười năm.
Bây giờ cậu sắp phải rời khỏi nơi đây tới nhà người khác, trong lòng Hứa Hòa cũng khá bùi ngùi.Chỉ là đồ của mình chẳng có bao nhiêu, chỉ bỏ vừa một cái rương.
Lưu Hương Lan cũng chẳng sợ đưa của hồi môn quá ít ỏi sau này về nhà chồng cậu sẽ bị khinh thường."
Ngươi cũng biết giờ cha ngươi bị thương không xuống ruộng được nữa, trong nhà chỗ nào cũng cần đến tiền, dù sao nhà đồ tể kia không có cha mẹ, đồ ngươi đem theo có ít một chút thì cũng không ai lắm miệng nói gì.Ý bà ta là không cho cậu của hồi môn.Hứa Hòa đã sớm quen với chuyện này rồi, quá khứ phải ăn nhờ ở đậu, có thể cúi đầu nhẫn nhịn thì phải cúi thôi.
Hiện tại đã bị gả đi rồi, sau này sung sướng hay khổ sở cậu cũng không mong gì nhà họ Hứa sẽ làm hậu thuẫn, chống lưng bênh vực mình.
Cậu có gì nói đó: "Vậy sính lễ của ta đâu?"
Nhà người bình thường, khi gả nữ nhi hoặc tiểu ca nhi đi đều sẽ lấy chút tiền trong sính lễ đưa con làm của hồi môn, ai mà thương con thì sẽ đưa cả luôn để đứa nhỏ không thua thiệt khi ở nhà chồng.
Nhà có khó khăn đến mấy cũng đều sẽ cho một ít gọi là.Lưu Hương Lan không đề cập đến tiền sính lễ của Hứa Hòa dù chỉ một từ nên cậu đành mặt dày hỏi thẳng."
Ta và cha ngươi nuôi ngươi bao nhiêu năm trời, điều kiện trong nhà không tốt nên dù chưa thể cho ngươi ăn sơn hào hải vị cũng bỏ công nuôi ngươi lớn đền từng này.
Giờ ngươi phải gả đến nhà khác, lo liệu cho nhà người ta, chẳng hề thấy ngươi cảm tạ công ơn cha mẹ nuôi dưỡng mà ngược lại còn mong nghĩ đến sính lễ hả".Đúng vậy, điều kiện trong nhà không tốt vậy cho nên từ nhỏ, mỗi ngày Hứa Thiều Xuân đều được ăn sáng bằng một quả trứng gà, lâu lâu còn được ăn đùi gà.
Vậy mà chỉ cần cậu ăn nhiều hơn một bát cháo cũng sẽ bị mắng."
Vậy đến lúc nhị tỷ xuất giá thì sao?
Mẹ cũng không cho một đồng của hồi môn nào luôn à".Từ lâu lắm rồi Hứa Hòa đã không còn so sánh đãi ngộ giữa mình và nhị tỷ nữa, lúc nhỏ cậu cũng từng hỏi tại sao tỷ tỷ có mà mình lại không có, mỗi lần như vậy Lưu Hương Lan đều bảo "Ngươi là tiểu ca nhi, không giống cô nương được".
Sau này cậu mới hiểu mọi chuyện đều có lý do của nó.Lưu Hương Lan trợn trừng hai mắt, đây là cố ý muốn khiêu khích bà ta sao: "Ngươi mà đòi giống với tỷ tỷ ngươi được à!"
"Đúng vậy, đương nhiên là không giống".
Hứa Hòa nhìn thẳng vào mắt Lưu Hương Lan: "Ta biết ta được cha nhặt về, sao có thể so được với tỷ tỷ.
Đã muốn bắt chước gia đình giàu có nuôi một thằng hầu trong nhà thì cần gì phải giấu giấu diếm diếm, để người ngoài hiểu lầm ta là con ruột"."
Ngươi muốn lật trời đấy à!
Trước kia không phải cha ngươi nhặt ngươi trên nền tuyết thì ngươi đã sớm bị cóng chết, nếu được người khác nhặt được cũng không biết là bị nuôi trong nhà thổ hay là bị bán làm nô bộc, khế bán thân nằm trong tay người ta!"
Lưu Hương Lan tức đến mức thở phì phò, đúng là chuyện này cũng chẳng còn là bí mất gì trong nhà, chỉ là không ai nói ra ngoài thôi.Sáng nay đột nhiên Hứa Hòa nói trắng hết ra làm Lưu Hương Lan cũng hơi mất tự nhiên."
Mấy năm nay ta sống có khác gì hạng nô bộc, khế bán thân nằm trong tay chủ đâu?
Không phải đều là hầu hạ cả một nhà từ già đến trẻ, chịu thương chịu khó, đến tuổi rồi sẽ bị bán đi à?"
Hai mắt Lưu Hương Lan nổi lửa: "Chỉ vì vài đồng tiền mà ngươi nỡ nói vậy, không sợ làm cha ngươi thất vọng vì đã bỏ công nuôi dưỡng ngươi ư?!"
Hứa Hòa cười lạnh, hai người chưa tranh cãi ra kết quả thì bên ngoài đã có tiếng cồng chiêng reo hò, đội ngũ đón phu lang tới rồi.Lưu Hương Lan nghe thấy tiếng chiêng thì giấu quyển sách cũ đang chuẩn bị đưa cho Hứa Hòa đi.
Bà ta nghĩ không cho tiểu ca nhi này nữa, để nó chịu sự tra tấn của tên họ Trương kia đi."
Thằng nhãi con gian xảo nhắm đúng hôm nay ta không dám động thủ mới nói vậy đúng không, ngươi cứ hy vọng tên đồ tể kia vẫn tốt với ngươi mãi đi!
Sau này ngày tháng trôi qua không nổi nữa cũng đừng có mong mò về đây khóc lóc".Lưu Hương Lan lẩm bẩm mắng vài câu, sau đó gào lên: "Mau cuốn gói đi!"
Hứa Hòa không nói gì, đứng dậy ra khỏi phòng.Không khí bên ngoài rộn ràng ầm ĩ, tiểu ca nhi không đội khăn voan nhưng cũng không phải có thể giương mặt hiên ngang.
Cậu hơi cúi đầu, đi tới trước mặt Trương Phóng Viễn.Trương Phóng Viễn thấy đối phương cả người mặc đổ đỏ giống mình thì trái tim nhảy lên thình thịch, nhưng hắn cũng cảm giác được hình như Hứa Hòa có vẻ không được vui lắm.
Hắn cau mày, không phải hôm qua mới nói là sẽ không không nỡ xa nhà hả?
Trương Phóng Viễn kéo tay Hứa Hòa, dùng thân thể chặn lại đám bạn bè vui đùa xung quanh đòi ngắm nhân vật chính thứ hai hôm nay sau đó che chở, đưa Hứa Hòa lên kiệu hoa.Nhà họ Hứa giả bộ tỏ vẻ không nỡ, đội ngũ đón phu lang vừa xoay người Hứa Thiều Xuân đã xị mặt xuống.
Tuy rằng Hòa ca nhi thành thân trước nàng mà người trong thôn cũng không nói ra nói vào gì cả.
Chắc phần lớn bọn họ cảm thấy chủ yếu là do Trương Phóng Viễn cứng rắn, tính tình lại không tốt, muốn cái gì phải có cái đó làm nhà họ Hứa không còn cách nào phải gả Hứa Hòa đi trước.Sáng nay, nhìn nhà họ Trương tới đông vậy, không khí rộn ràng hân hoan, tiệc cơ động nhà họ bày mấy chục bàn liền mà nhà họ Phí vẫn chẳng có động tĩnh gì, trong lòng Hứa Thiều Xuân càng hụt hẫng.Hứa Hòa ngồi trong kiệu hoa rung lắc mà choáng váng mơ màng, tại hôm qua không ngủ ngon, vừa nãy lại cãi cọ với Lưu Hương Lan làm tâm trạng cậu hơi xìu một chút nên mới vậy.Nhờ ngọn gió tốc bay tấm mành Hứa Hòa mới nhận ra mặt trời đã bắt đầu xuống núi rồi, bên ngoài người đang nói cười ầm ĩ, ngồi kiệu không bao lâu thì tới nhà họ Trương.Hôm nay, hơn nửa người trong thôn đều tụ tập sang bên này nên không khí càng náo nhiệt khôn kể.
Lúc Hứa Hòa xuống kiệu, không cần nhìn cũng biết có rất nhiều ánh mắt dừng trên người cậu.
Hiếm có khi Hứa Hòa lại cảm thấy hơi luống cuống, cảm giác không có chỗ nào để dựa vào càng ngày càng trở nên mãnh liệt."
Không được nhìn, không ai được nhìn hết nhé!
Ai mà chọc ghẹo lần tới nhà các ngươi đón dâu ta sẽ tới "náo động phòng", ta mang thù lắm đấy!"
Trương Phóng Viễn chẳng màng lễ nghi, dắt tay Hứa Hòa gào thét với đám người xung quanh.Tuy nói trong tiệc cưới có thể không thèm nể nang mà quậy một tí nhưng đám người trẻ tuổi vẫn sợ Trương Phóng Viễn, không dám trêu linh tinh mà chỉ đứng xung quanh cười nói."
Chiếc thuyền con" Hứa Hòa đã đến bến đậu, lòng cậu kiên định hơn rất nhiều.
Cậu cúi đầu bước vào nhà chính nhà họ Trương, đợi hai người bái đường xong thì cậu được đưa vào phòng tân hôn.