Hứa Hòa túm bao lì xì, mở dây thừng ở giữa ra.
Cậu đã đếm rất kỹ, tổng cộng được 66 đồng.
Đây là bao lì xì tiền công mà dì Trần cho cậu.
Tiệc rượu thành công tốt đẹp, cậu là đầu bếp chính vốn phải được một bao tiền lì xì trả công, mà lại còn là giúp đỡ trong lúc cấp bách nên nhà họ Trần vô cùng hào phóng, cho cậu nhiều tiền vậy.Thật ra thì tiền chỉ là việc nhỏ thôi, quan trọng là bản thân cậu đã nhận được sự tán thành của mọi người.Hứa Hòa dựa nhẹ vào ghế, chẳng trách mà lúc người nhà họ Trần đưa ra yêu cầu cần giúp đỡ Trương Phóng Viễn đã đồng ý cái một luôn.
Cậu cảm thấy có đôi khi Trương Phóng Viễn có vẻ không đáng tin cậy, còn có rất nhiều tật xấu, tuy nhiên khi đứng trước việc lớn có thể thấy đối phương nhìn xa được hơn cậu nhiều.Quay đầu lại nhìn, người vừa được nhắc đến đã nằm lên giường ngủ rồi.
Đêm đã rất khuya, đồ tể kéo tân lang mới cưới nhà người ta uống rượu mấy canh giờ liền, nếu không phải Trần mẫu ra giải vây chỉ sợ hôm nay biểu ca cậu đúng là không thể động phòng nổi quá.Hứa Hòa qua dỗ cái người nhà mình kia về nhà, lau người cho hắn rồi đưa lên giường.
Cái đồ bự con này uống say còn nặng hơn lúc tỉnh nữa, kéo không nổi luôn.
Cũng may hắn uống say thì ngủ liền, không nôn, không quậy sau khi say chứ nếu không, không có mấy người đàn ông lực lưỡng giữ thì không kìm nổi hắn đâu.Hứa Hòa thổi tắt đèn, tiến về phía đầu giường, vỗ một cái vào cái chân đang dang ra tới thành giường.
Người nọ trong cơn mơ cũng ngoan ngoãn rụt chân lại."
Hoa ca nhi mau lại đây, cho ta ôm".Hứa Hòa nghe thấy người nọ lẩm bẩm một câu, nghiêng qua xem thì thấy mắt Trương Phóng Viễn đã nhắm lại.
Trong lòng cậu thấy vô cùng ấm áp, bèn duỗi tay cầm lấy tay hắn.
Vào buổi chiều hôm trong căn phòng nhỏ, cậu nằm xuống bên cạnh người kia.Hôm sau, hai người ngủ thẳng đến sáng mới dậy nên bữa sáng chỉ dùng chút cháo.
Chuyện nhà họ Trần làm xong rồi giờ phải nghiêm túc quay lại làm việc thôi.Vài ngày kế tiếp Trương Phóng Viễn cứ đi tìm mua heo mới về bán, bán hết rồi lại tìm mua."
Hôm nhà họ Trần mở tiệc rượu, người nhà họ Hoàng ở phía đông thôn nói muốn mời ta đến xem gia súc vào mấy ngày này.
Nếu thích hợp thì chọn mua luôn, đỡ phải đến thôn khác tìm mua nữa.
Em có muốn đi cùng ta không?"
Hai vợ chồng đang ăn bữa sáng, Hứa Hòa uống một ngụm cháo.
Cậu chưa được cùng Trương Phóng Viễn ra ngoài mua gia súc bao giờ nên cũng hơi muốn thử một lần: "Đúng lúc ta cũng muốn qua bên đó hái ít cỏ dại cho ngựa ăn.Trương Phóng Viễn chỉ cười một cái mà không nói thêm gì.
Hai người ăn cơm xong, khóa cửa lại rồi cùng nhau ra khỏi nhà.Chỉ đi xem gia súc thôi, không nhất định sẽ chọn mua luôn nên hai người không đánh xe bò mà chỉ cầm theo dụng cụ làm thịt heo.
Nếu chọn được con heo tốt thì làm thịt luôn rồi quay về đánh xe đi chở về cũng không mất công lắm.
Dù sao cùng trong một thôn, đi cũng không mất bao nhiêu bước.Dáng vẻ heo trong chuồng nhà họ Trần không tệ lắm, nặng khoảng hai trăm cân, Trương Phóng Viễn sảng khoái định giá luôn.Thời điểm cuối tháng tư, đầu tháng năm là lúc khắp nơi trong thôn bắt đầu cấy mạ.
Nhà ai có nhiều ruộng thì sẽ tìm người hỗ trợ hoặc những hộ thân quen sẽ thay phiên làm.
Hôm nay tới nhà họ Trương cấy mạ, ngày mai làm cho nhà họ Lý.
Không cần trả tiền nhưng nhà chủ ruộng cần cấp ba bữa cơm một ngày.Những lúc thế này thường sẽ chuẩn bị thức ăn ngon hơn, tất nhiên sẽ không thể thiếu thịt được.
Hơn nữa gia đình được cấy mạ sẽ làm bánh da heo nhân thịt mềm mại, vào giữa trưa hoặc chiều tà sẽ đưa ra ruộng cho những người đang làm việc nặng nhọc lót bụng.Vì chuyện này nên thịt heo cũng dễ bán hơn so với bình thường một chút.Trương Phóng Viễn chọn mua heo ở nhà họ Hoàng, mọi người nấu nước làm thịt heo luôn.
Người của thôn đều nhận được tin tức, nhà nào cấy mạ đều muốn qua mua ít thịt heo mới về ăn, dù sao thì lấy thịt heo khô trong nhà ra chiêu đãi khách cũng hơi khó coi.
Lúc Trương Phóng Viễn về nhà đánh xe đẩy tay tới cũng đưa mấy thôn dân theo cùng.
"Được, vậy lấy rẻ cho mọi người mười lăm văn".Mọi người muốn dựa vào quan hệ với Trương Phóng Viễn để mua rẻ chút.
Đã không mất công chở vào thành, bán ở trong thôn rẻ hơn hai đồng cũng không sao.
Trương Phóng Viễn đồng ý một cách sảng khoái nên người nghe tin đến mua càng nhiều."
Thiều Xuân, nhà ta cũng phải cấy mạ đó.
Vốn dĩ trong nhà chỉ có hai người đàn ông, nay Liêm nhi ở trong thư viện không giúp được gì, một mình cha chồng ngươi không thể lo liệu quá nhiều việc.
Chúng ta đã bàn với hai hộ trong thôn thay nhau làm rồi.
Nhà họ Hoàng mổ heo bán, nghe mọi người nói Trương Phóng Viễn chỉ bán 15 đồng một cân cho người trong thôn.
Ngươi cũng qua mua hai cân về đi, để ngày mai giúp đỡ tiếp đón bà con".Nhà họ Phí cũng ở đầu đông của thôn, mấy hộ gia đình ở đây đều qua lại khá thân thiết.
Tin tức nhà họ Hoàng bán heo chỉ chốc lát đã tới tai mấy hộ gia đình.Hứa Thiều Xuân đang giặt quần áo ngoài sân, thấy mẹ chồng ra ngoài xem chuyện vui, vừa mới quay về đã giao việc cho nàng thì không khỏi cau mày.Nàng chưa kịp mở miệng thì nghe Phí mẫu nói thêm: "Tiểu đệ của ngươi cũng ở đó.
Qua bên kia thì lén nói thầm vài câu để bọn họ giảm giá cho chút nữa.
Trời nắng quá, giặt đồ thì ra bờ sông giặt đi, trong nhà còn phải gánh nước về dùng.
À đúng rồi, nệm giường trong phòng ta ngươi cũng tiện tay giặt luôn đi nhé, thời tiết tốt tranh thủ giặt đồ hết luôn".Hứa Thiều Xuân bị giao cho một đống việc liên tiếp, nhất thời nàng không biết nên phản bác cái nào trước.
Trước kia khi còn ở nhà, nàng chỉ cần chủ động làm chút chuyện gì cũng sẽ đều được mẹ khen, có bao giờ phải chịu oán trách như vậy đâu.
Từ sau khi ăn cỗ nhà họ Trần về, Hứa Thiều Xuân nhận ra người mẹ chồng này của mình luôn sai bảo nàng làm việc.Mỗi ngày đều có một đống chuyện lặt vặt, làm từ sáng đến tối không thể dừng.
Cho dù sau khi Hứa Hòa được gả đi, việc trong nhà đổ lên đầu mình nhưng Hứa Thiều Xuân cũng chưa từng bận rộn như lúc ở nhà họ Phí bây giờ.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy gia đình có quá ít người đúng là không dễ chịu."
Tiền trong tay tiểu đệ ta khó lấy lắm.
Đừng nói là ta, chỉ sợ mẹ ta tới nói nó cũng không chịu bớt đâu".Phí mẫu nghe vậy thì cười một tiếng: "Thật ra thì ai đi cũng không quan trọng lắm, chủ yếu là ngày mai cấy mạ phải làm món ăn ngon chiêu đãi mọi người.
Mai ta cũng phải ra ruộng cấy mạ, lúc đó chuyện trong nhà để ngươi lo liệu nhé.Hứa Thiều Xuân nghe thấy vậy thì sắc mặt trắng bệch: "Chuyện này, chỉ sợ một mình con dâu sẽ làm không xuể đâu"."
Sao vậy được, cứ chuẩn bị sớm vào thì sao mà không làm kịp được.
Ngươi đấy, cứ khiêm tốn quá làm gì.
Mẹ ngươi nói ngươi nấu ăn giỏi lắm, nhân dịp này có thể bộc lộ tài năng luôn".Lời Phí mẫu nghe thì nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại lạnh lùng.Hứa Thiều Xuân hiểu ý của Phí mẫu là lần này nhất định nàng phải làm, bèn yếu ớt thưa: "Nay phu quân không có nhà, mẹ chồng sai bảo làm chút chuyện tất nhiên ta phải nghe theo rồi".Hứa Thiều Xuân dễ dàng nói lời đồng ý, vừa dứt câu lại kéo tay áo, lau lau vầng trán đầy mồ hôi: "Chỉ là không biết tại sao hôm qua ta ngủ không được ngon, sáng nay đầu óc cứ mê man nhưng ta lại nghĩ không thể làm chậm trễ việc trong nhà được, vậy nên mới không ra bờ sông mà giặt quần áo ngay trong nhà luôn.
Không biết ta có ho khan không nữa, nếu như ta làm cơm, để xấu hổ trước mặt bà con tới giúp nhà mình chỉ sợ không hay lắm".Phí mẫu nghe giọng điệu thều thào yếu ớt kia, vốn đã vào lấy rổ mua thịt nhất thời lại quay ra.Cơn tức nghẹn trong lòng mấy ngày nay đến lúc này cũng không nhịn được nữa, bà lườm Hứa Thiều Xuân một cái đầy sắc lạnh: "Ta bảo này Hứa nhị tiểu thư, ngươi lập gia đình không hợp đâu, phải đến gánh hát Xuân Hỉ trong thành làm nghề hát hí khúc đi mới phải".Từ hôm uống rượu mừng nhà họ Trần về Phí mẫu đã giao cho Hứa Thiều Xuân làm hết tất cả các việc nhà nông bình thường còn bà thì âm thầm quan sát.Cô gái nhỏ này làm việc gì cũng sờ sờ soạng soạng, công việc của nửa ngày mà nàng làm cả ngày cũng chẳng xong, lúc nào cũng nuôi suy nghĩ trốn tránh một tí rồi làm sau.
Bắt tay vào làm thì giữa chừng cứ kiếm cứ đi vệ sinh hoặc đi uống nước.
Thật ra Hứa Thiều Xuân cũng biết làm nhưng nhìn cách làm thì biết rõ không phải là người thành thạo.
Cho dù chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, một đứa bé có xuất thân nhà nông sao lại có thể không biết việc nhà nông làm như nào chứ, cho dù là thư sinh chẳng bao giờ làm công của nhà bà thỉnh thoảng cũng có thể giúp đỡ làm việc.
Nàng muốn lừa dối người ngoài thì dễ dàng nhưng không thể nào lừa được người phụ nữ chuyên làm lụng lại còn cùng ở chung dưới một mái nhà như Phí mẫu.Không nghi ngờ, không kiểm tra thì Phí mẫu không phát hiện điều gì nhưng một khi để ý quan sát hơn một chút, quả nhiên kết quả làm bà tức giận không thôi.Nghĩ mà xem, mẹ đẻ Hứa Thiều Xuân khoác lác dữ dội, khen nàng vừa xinh đẹp lại vừa biết xử lý công việc, vừa biết tính sổ sách, vừa biết quản lý gia đình.
Giờ nhìn đi, ngoại trừ miệng lưỡi rất lạnh lợi thì có thấy đôi tay kia làm được công việc nào nên hồn không.Vốn Phí mẫu cũng không muốn vạch trần hết ra mà định đợi Hứa Thiều Xuân tự mình xé rách mặt mình, nào ngờ ngày nào nàng cũng không làm xong việc, còn kiếm một đồng lý do để biện minh, không phải bỗng nhiên sốt thì tay chân bị chuột rút, còn trách ván giặt đồ, con dao không dùng được, không tốt bằng đồ của nhà họ Hứa.Da mặt cô nàng này dày đến mức không hề giống phụ nữ ở lứa tuổi này.Hôm nay Phí mẫu không nhịn nổi nữa: "Hai ngày thì ngươi đau ốm tận ba ngày rồi, dù sao cũng không làm được gì, không ngại thì quay về nhà họ Hứa đi.
Vừa khéo tĩnh dưỡng cùng một chỗ với cha ngươi luôn, cho mẹ ngươi dễ bề hầu hạ".Hứa Thiều Xuân nghe thấy lời này thì cũng nóng hết cả mặt.
Hồi còn ở nhà nàng chưa từng phải nghe lời nói nào nặng nề đến vậy.
Nay gả đến nhà họ Phí, nàng phải làm việc nhiều gấp đôi trước kia nhưng vẫn không vừa lòng mẹ chồng.
Hai ngày trước biểu hiện của mẹ chông chỉ hơi kỳ lạ, hôm nay thì mắng thẳng mặt nàng luôn.
Hứa Thiều Xuân vừa cảm thấy tủi thân lại vừa tức giận nên cũng không tỏ vẻ hòa nhã nữa: "Mẹ chồng đừng có hà khắc với ta quá, trong nhà này có chuyện gì mà ta không giúp đỡ làm chứ?"
"Ái chà!
Hà khắc sao?
Bảo cắt cỏ cho heo ăn, bảo giặt mấy bộ quần áo thì đã oán ta hà khắc rồi à.
Ngươi đi đến các hộ nhà nông khác rồi chống mắt lên nhìn xem, có con dâu nhà ai làm ít được bằng ngươi không?
Con dâu lớn nhà họ Khâu ở cách vách, bụng bầu vượt mặt mà cũng làm được nhiều việc hơn ngươi đó.
Người ta thức khuya dậy sớm làm việc, còn đảm nhận bón phân, gánh nước tưới rau nữa đó!"...Hứa Hòa thanh toán tiền cho Hoàng nương tử rồi ra xem Trương Phóng Viễn cạo lông heo.
Cái sân vốn đang ầm ĩ náo nhiệt bỗng nhiên im ắng lạ thường, những người đang chờ mua thịt heo bỗng chẳng thấy đâu nữa."
Người đâu rồi?
Mua xong đi hết rồi sao?"
Trương Phóng Viễn cầm cái ấm nước nóng rót lên phần đuôi heo để cạo nốt chỗ lông cuối cùng, hắn nhướng mày như đang hóng chuyện vui: "Đến nhà họ Phí khuyên can hết rồi".Thay vì nói khuyên can chẳng bằng nói đi xem náo nhiệt.
Trương Phóng Viễn còn không hiểu thói quen của người trong thôn chắc?
Họ thích nhất là được hóng chuyện người ta cãi nhau đó."
Khuyên can gì thế?"
"Phí nương tử và nhị tỷ em cãi nhau rồi, cãi to lắm.
Nhị tỷ em vừa khóc vừa làm ầm ĩ chắc người trong thôn cũng đi báo cho mẹ em rồi.
Bên kia chắc đang "đình chiến" nghỉ ngơi một chút, đợi mẹ em đến chắc chắn sẽ còn gây lộn dữ hơn!"
Đàn ông nhà họ Hoàng mới từ bên đó về.
Phụ nữ, phu lang trong thôn cãi nhau là chuyện bình thường, bọn họ là đàn ông nên không tiện nhúng tay vào.
Sang nhìn thoáng qua, không thấy đánh nhau thì cũng quay về.Hứa Hòa cũng lắp bắp kinh hãi.
Nhị tỷ cậu mới thành thân chưa được bao lâu mà, sao lại cãi nhau ầm ĩ rồi."
Huynh không qua xem hả?"
Trương Phóng Viễn: "Ta đi làm gì chứ, mọi người sang đó hóng chuyện còn bảo ta mau mau làm thịt heo cho xong, để lúc bọn họ về thì có thể mua được luôn".Hứa Hòa cau mày: "Để ta qua xem sao".Đột nhiên Trương Phóng Viễn kéo tay cậu: "Qua đó xem có chuyện gì thôi, em đừng có nhúng tay vào đấy".Hứa Hòa gật đầu."
Trước khi lập gia đình thì nói hay lắm, kết quả nhà ta lấy về chỉ được mỗi cái xác không.
Ngươi không sợ nói dối như vậy ra ngoài sẽ bị sét đánh à.
Đáng thương cho con trai hào hoa phong nhã của ta, phải âm thầm chịu đựng chiêu trò nhà các ngươi!"
"Nhà các ngươi thì thiệt gì?
Không có nhà nào ranh mãnh hơn nhà họ Phí các ngươi đâu!
Của hồi môn thì đưa số thấp nhất, còn muốn con ta làm trâu làm ngựa, không sợ nói ra sẽ làm cho người ta chê cười à!
Lúc trước nếu không phải ngươi nói con ta gả qua đây sẽ đối xử với nó như con ruột thì ta sẽ đồng ý chắc?
Phì!"
Hứa Hòa đi dọc theo con đường tới nơi thì Phí mẫu và mẹ cậu cũng đang chống hông mắng chửi đỏ mặt tía tai, trông như hai con gà trống xù lông, con nào cũng hung hăng."
Tốt lắm, mọi người đều ở đây, đúng lúc có thể phân xử xem.
Nhà họ Lưu nói với ta rằng Hứa Thiều Xuân là cô nương hiền lành đảm đang được việc, thế mà hóa ra chẳng biết nấu mấy món.
Ngày ấy ở nhà họ Trần, nàng giả bệnh, sống chết cũng không chịu ra tay giúp đỡ, thử hỏi lý do là vì sao?
Không phải căn bản là Hứa Thiều Xuân không biết làm à!
Còn dám lừa bịp người khác Hứa Thiều Xuân có có năng lực lắm!
Tất cả những việc đó đều do Hứa Hòa làm đúng không!"
Hứa Hòa vừa lúc lại đây, mọi người đều nhìn về phía cậu.
Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng không ai lên tiếng nói gì."
Ôi!
Ta nói đứa nhỏ nhà ta vừa biết nấu ăn, vừa biết lo liệu việc nhà nhưng cũng đâu nói chính xác là đứa nào.
Tự ngươi không hỏi cho rõ ràng thì liên quan gì tới ta chứ!
Trước kia thì muốn cưới Thiều Xuân nhà ta về để cho đẹp mặt, giờ lại chê nọ chê kia.
Mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, chẳng lẽ muốn con người phải hoàn hảo mọi điều?
Ngươi cho rằng Phí Liêm nhà ngươi giỏi giang tốt đẹp lắm à?
Chẳng phải cũng không biết làm gì y như vậy sao?
Còn phải có người hầu hạ việc đọc sách!"
Mắng ầm lên, hai bên đều cảm thấy mình là bên có lý, không thèm quản có cần cẩn thận lời nói không mà cứ chọn những điều đâm vào lòng người nhất để nói ra.
Cái khác thì không sao nhưng cãi nhau thì nhất định bên nào ầm ĩ hơn là bên thắng."
Con ta là tú tài có công danh trên người, cho dù không lo liệu việc đồng áng cũng sẽ có tiền tiêu vặt hàng tháng của triều đình cho, có cả ruộng tốt để dùng.
Thiều Xuân nhà các ngươi ngoài cái lớp da thì còn gì?
Chẳng lẽ còn dùng để ăn cơm được chắc?"
"Ôi, qua sông đoạn cầu cũng không có ai làm tuyệt tình như ngươi.
Trước kia không phải chỉ trộm để ý vẻ xinh đẹp của Thiều Xuân nhà ta à!
Thư sinh nhà ngươi dáng vẻ thì đoan chính, vậy mà nhìn Thiều Xuân đến mắt cũng không thèm chớp".Thấy Lưu Hương Lan nói đứa con bảo bối nhà mình thành tên đàn ông háo sắc tầm thường, Phí mẫu tức giận đến mức không giữ nổi miệng: "Ngươi nghĩ rằng ta và Liêm nhi nhà ta không có đứa con gái Hứa Thiều Xuân của ngươi thì không được chắc?
Có khi là ai đó muốn kết thân với nhà chúng ta ấy chứ.
Ngay từ đầu con ta cũng đâu có coi trọng Hứa Thiều Xuân vô dụng nhà các ngươi, người nó ưng rõ ràng là..."
"Mọi người ơi, heo đã được làm thịt cạo lông xong hết rồi, nếu không ai mua thì ta mang về hết đấy".Đột nhiên Trương Phóng Viễn đanh giọng lên tiếng nói lớn từ xa, cắt đứt việc mua vui của mọi người, cũng cắt ngang nửa câu cuối sắp bật ra của Phí mẫu.Hứa Hòa cũng cảm nhận được phía sau của câu nói kia là gì, lòng cậu đầy hoảng hốt.
May mà Trương Phóng Viễn đã ngăn cản Phí mẫu trước khi bà nói toẹt ra.Nếu Phí mẫu nói ra hết chuyện này, sau này cò ầm ĩ nữa thì người của mấy nhà chẳng ai có thể sống yên.Bà con còn đang hóng hớt chưa đã thèm.
Trước đây, tin tức hai nhà kết thân đã làm nhiều người giận đến ngứa răng.
Hiện tại thấy họ xé rách mặt nhau chỉ trong thời gian ngắn như vậy, ầm ĩ mắng vào mặt nhau làm phần đông mọi người vui sướng biết bao, chỉ mong có thể nghe hai bên cãi vã ồn ào nhiều thêm một chút.Sau khi Trương Phóng Viễn tới cắt ngang, mọi người cũng không thể mặt dày mà tiếp tục đứng nhiều chuyện tiếp nữa.
Bắt đầu có người giả vờ tiến lên khuyên can, mong người của hai nhà nghỉ ngơi chút cho bớt giận.Hứa Thiều Xuân ngồi trong phòng khóc sưng cả mắt.
Hiện tại nàng đã mất sạch mặt mũi không còn lại gì.
Có điều không hiểu sao nàng lại thấy nhẹ nhõm, khoan khoái hơn bình thường, như thể vừa mới được gỡ xiềng xích trên mặt xuống.
Hứa Thiều Xuân cũng không thèm để ý đến lời nói và ánh nhìn của mọi người nữa, bê chậu nước rửa mặt tới hắt thẳng ra sân.
Thôn dân thấy vậy đành phải phẫn nộ đi về.Hứa Hòa và Trương Phóng Viễn liếc mắt nhìn nhau.
Sớm biết có ngày hôm nay, trước đấy làm vậy làm gì.
Hứa Hòa cũng không tiến đến khuyên bảo gì, dù sao nếu cậu tiến lên khuyên cũng chỉ khiến người ta đánh mắng để trút ra hết những tức giận dồn nén trong lòng thôi.
Cậu vẫn nên quay trở lại nhà họ Hoàng với Trương Phóng Viễn, lo lấy tiền bán thịt heo thì hơn.Mấy ngày sau Hứa Hòa mới được nghe kể tiếp về phần sau câu chuyện hôm đó.Lưu Hương Lan tức giận ngút trời, trong lúc nhà họ Phí bận rộn nhất, đang thiếu người cấy mạ thì đón Hứa Thiều Xuân về nhà.
Phí mẫu đuổi theo mắng mỏ cả một đường rồi lại vội quay về làm việc.Hứa Thiều Xuân ở nhà mẹ đẻ liên tục ba, năm ngày.
Lúc về thì còn dương dương đắc ý, sau cùng mãi mà vẫn không thấy nhà họ Phí qua tìm về, ngày hưu mộc Phí Liêm được nghỉ quay về cũng không tới đón mình mới làm Hứa Thiều Xuân lo lắng.
Sau khi xoắn xuýt ngượng nghịu một hồi nàng vẫn đành mặt dày tự mình quay lại nhà họ Phí.Hứa Hòa biết việc này thì thở dài một hơi.
Người của hai nhà tranh cãi khó coi đến vậy thì có muốn hòa ly cũng khó.
Hộ gia đình chi tiêu tiết kiệm không thịnh hành chuyện hòa ly, vợ mất thì còn có thể chứ không có chuyện bỏ vợ.Mỗi lần thành thân đều rất hao tài tốn của.
Kết hôn lần hai sẽ không dễ tìm người phù hợp như lần đầu, còn chưa nói đến sẽ phải tốn nhiều tiền hơn, danh tiếng bên ngoài cũng không hay.
Vậy nên chỉ đành cứ cầm cự sống như vậy.
Nếu nhà ngoại và nhà chồng từng xích mích với nhau cũng chỉ đành sống như xích mích đã qua, có điều chắc chắn rằng mong muốn ngày tháng sau này sẽ trở nên tốt đẹp dường như trở thành điều vô khả thi.Chỉ mong rằng sau khi trải qua chuyện này nhị tỷ cậu có thể trưởng thành hơn một chút.
Nếu cố gắng thiết lập, giữ gìn mối quan hệ vợ chồng, kiên định mà sống thì ngày sau sẽ còn có hy vọng.
Nói gì thì Phí Liêm cũng là một trong những người hiếm có được đi học của thôn.Hứa Hòa hái đồ ăn quay về thì thấy mọi người đều đang nghị luận về nhị tỷ cậu và Phí Liêm ở vườn rau của thôn.
Cậu cảm thấy có hơi không quen, bình thường hai người hay bị bà con bàn tán nhất là cậu và Trương Phóng Viễn, bỗng nhiên hôm nay hai bọn họ lại được thoái vị."
Ngày mai lại vào thành bán đồ ăn với ta nhé".Trương Phóng Viễn đi giúp Trương Thế Thành cấy mạ về, hai bàn chân và cẳng chân bám đầy toàn là bùn, hắn múc một gáo nước to rửa chân ở góc sân, đồng thời còn rót nước vào cái nồi đất mục đang trồng hành lá.Hứa Hòa sửa sang lại đống rau, nói: "
Sau này không đi bán đồ ăn nữa".Trương Phóng Viễn nghe vậy thì khựng lại một chút, quay tay ném cái gáo nước bằng hồ lô vào lu nước.
Hắn đi đến trước mặt Hứa Hòa: "Sao lại không đi nữa?
Mấy tên khốn kia không dám đến làm phiền em nữa đâu, tiền cũng đã bồi thường đủ rồi, về sau ta sẽ đứng trông cho em".Hứa Hòa nở nụ cười: "Huynh trông ta thì ai trông quầy thịt bây giờ?"
"Đi đi mà.
Hôm qua chúng ta gom được gần 5000 đồng.
Cùng nhau kiếm tiền có khi không bao lâu nữa hai đứa mình có thể sửa nhà thành nhà ngói"."
Huynh mơ đẹp quá đi.
Cho dù là ở trong thôn, muốn xây một căn nhà ngói xanh mà không có đủ trăm lượng thì ai dám làm"."
Không phải nghĩ vậy thì tương lai sẽ có cái để trông mong hơn hả".Hứa Hòa thấy Trương Phóng Viễn tự huyễn hoặc chính mình như đứa trẻ thì cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, cậu đứng lên: "Rau dại trên núi không còn gì để hái nữa rồi.
Người trong thôn đều nói rau dại quanh thôn ta đã bị ta đem vào thành bán sạch hết.
Đây cũng không phải việc làm ăn dài hạn, lợi nhuận cũng không cao"."
Thời tiết nóng lên, nội tạng heo bán không chạy, lại dễ bị biến vị.
Có thể làm thành món om, ta cùng huynh mang vào thành bày quán bán".Trương Phóng Viễn nghe vậy thì nét mặt cũng giãn ra, siết đôi tay, ánh mắt không nén nổi mong mỏi: "Vậy tốt quá!
Món om có khi còn bán chạy hơn thịt heo ấy chứ.
Sao em không nói sớm một chút, mình nên làm vậy từ sớm mới phải!"
"Chuyện làm sao đơn giản vậy được.
Trước kia trời lạnh, có mấy ai muốn ăn món om chứ.
Cũng chỉ có mấy tên sâu rượu mới không kiêng kỵ thời tiết nóng hay lạnh, lúc nào muốn ăn món om lạnh làm đồ nhắm rượu thì đều có thể ăn".Trương Phóng Viễn muốn nói đã lâu rồi mình không còn vậy nữa.
Căn bản hắn còn không có tiền tiêu vặt, lấy đâu tiền đi ăn mấy thứ kia.
Bây giờ đối với chuyện ăn uống, hắn đã hiểu được hai chữ "tinh quý" mà Trần Tứ vẫn luôn đặt ngoài miệng rồi.Có điều bây giờ có đầu bếp Hứa tự mình ra tay, dù thế nào hắn cũng không cần phải nhớ thương đồ ăn bên ngoài nữa.Trương Phóng Viễn lắc lư vòng quanh sau mông Hứa Hòa: "Vậy lúc nào chúng ta bắt đầu đi mở quán thế?"
"Ngày mai".Hứa Hòa dẫn người vào phòng, lấy ra một cái túi nhỏ đã được đan buộc cẩn thận đưa cho Trương Phóng Viễn: "Huynh ngửi thử xem thấy thế nào?"
Trương Phóng Viễn nghe thấy ngày mai Hứa Hòa sẽ cùng đi mở quán với mình thì vui lắm, vội vàng cúi người xuống ngửi ngửi: "Là gói nguyên liệu đấy hả?"
"Ta phối nguyên liệu xong, cũng từng thử nấu với nước rồi, chỉ là không biết nấu món thịt om thì hương vị có ngon không.
Ta đang đợi huynh về nhà để ướp nguyên liệu nếm thử trước, nếu chưa ngon thì lại nêm thêm gia vị vào"."
Được!"
Trương Phóng Viễn đồng ý ngay và luôn.
Hắn vào phòng lấy nguyên liệu hợp để làm thịt heo om ngon nhất ra – đầu heo.Chọn một cái nồi sâu, thông khí cho bao nguyên liệu xong bắt đầu bỏ nước vào.
Ngay lập tức nồi nước đã đổi màu, dần dần biến thành màu của quả sơn chi hòa với nước tương cũ, múc một muôi lên thì màu nước lại trong veo.Trong gói nguyên liệu của Hứa Hòa có sơn thù du, hồi hương, cây quế, gansong, gừng, thảo quả, v.v...
Số nguyên liệu này có một ít là do cậu tìm được trên núi, một ít trong nhà có và một ít là mua trong thành.Rửa đầu heo cho sạch sẽ rồi mới cho vào nồi.
Phải om trong khoảng một canh giờ.
Ước chừng khoảng một nén hương sau, cho dù đậy nắp nồi cũng có thể ngửi thấy mùi hương của thịt om, càng nấu lâu thì mùi hương càng đậm.Trương Phóng Viễn mới chỉ nếm thịt om đã nấu xong, chưa từng được chứng kiến quá trình làm nên món đó thế nào.
Thời gian om thịt hắn đều nhìn vào cái nồi một cách trông ngóng.Nước sốt càng đặc càng tốt, như thế thì thịt có thể ngấm được gia vị.
Gia vị nêm vào nước sốt thường rất đậm, nó mặn hơn đồ ăn bình thường rất nhiều.Muốn nấu món thịt om ngon thì nước sốt quan trọng là một chuyện nhưng nước dùng để trộn thịt lại càng quan trọng hơn.Thiếu tương ớt chắc chắn là không được.
Hứa Hòa pha hai loại hương vị, một thì cay bình thường, một thì cay tê cả lưỡi.
Hạt tiêu tươi được ép thành dầu, thả thêm ớt, thêm hạt vừng vào.
Cho dù không phải dùng để ăn món om mà ăn những món bình thường thì hương vị cũng sẽ rất tuyệt vời.
Chỉ tiếc phần lớn nông dân nghèo dùng tương ớt chan thịt còn tiếc chứ nói gì chan lên đồ ăn bình thường để ăn.Hứa Hòa cũng phải cắn răng bỏ vốn để mua những nguyên liệu này.
Chờ đến khi vào thu cậu phải tự mình vào núi hái hoa tiêu ép dầu mới được.
Có một số nguyên liệu phối gia vị thật sự rất đắt.Trương Phóng Viễn đồng ý luôn miệng với Hứa Hòa.
Nếu hắn lên núi mà nhìn thấy cây hoa tiêu, cây gừng gì đó sẽ đều lấy về cho cậu trồng ở sân sau nhà mình.Khổ sở đợi một canh giờ, Hứa Hòa dùng móc để kéo cái đầu heo lên.
Nếu cả xương và thịt đều tách ra có nghĩa là đã thành công.Đầu heo trắng trẻo được ngâm trong nước sốt một canh giờ đã biến thành màu đỏ thẫm xinh đẹp.
Thời khắc thịt heo được nhấc lên, khói trong nồi bay lượn lờ tản ra, trông giống khung cảnh món ăn mỹ vĩ được lên sân khấu.Nhìn vào ngoại hình Hứa Hòa thấy khá vừa ý, mùi cũng khá thơm, còn vị thế nào thì phải nếm thử mới biết được.Không chỉ mỗi cậu muốn thử một miếng, Trương Phóng Viễn đã xoa tay ngóng được nếm thử từ sớm.
Cậu cắt một lát thịt nhỏ xuống đút cho "chó ngốc" nhà mình, suýt chút nữa "chó ngốc" đã bị bỏng miệng."
Thành công rồi, thành công rồi!
Ai dám nói cái này không ngon ta sẽ đánh cho một trận!"
Hứa Hòa nở nụ cười: "Ngang ngược vô lý".Đầu heo hầm mới ra lò có vị mềm dẻo, mùi hương đậm đà, vị đã nhạt đi một chút nhưng lúc cắt thịt ra còn cần chan thêm nước dùng, như vậy là vừa tới.
Chờ cho thịt heo lạnh đi, ở xa không ngửi thấy mùi nữa hương vị sẽ được bật lên.
Món này dùng nhắm rượu hay ăn cơm đều ngon hết sảy.Hứa Hòa rất vui vì lần đầu tiên phối nguyên liệu lại vừa vặn đến vậy, cậu an tâm lấy nội tạng heo tới để chuẩn bị om.
Sáng sớm mới bắt đầu om nội tạng heo thì rất phiền phức.
Vừa lúc tối nay nấu trước luôn, ngày mai thức dậy chỉ cần gói ghém mang vào thành."
Huynh cắt một khối mang đến nhà Tứ bá đi, cho Hiểu Mậu được nếm thử chút".Trương Phóng Viễn cắn một miếng đã xơi non nửa cái môi heo vào miệng mình: "Ừa!"