Trước đây, hệ thống để tiện xin nghỉ ra ngoài, đã tạo ra một chức năng "tự động biến thành người".
Chỉ cần giá trị sức sống đạt tiêu chuẩn, Triết ca lại ở bên người, Sở Thời Từ sẽ có thể biến thành người.
Hiện tại hệ thống đang ở nhà, Sở Thời Từ ra hiệu cho nó chuyển từ chế độ tự động sang chế độ thủ công, để cậu trực tiếp biến thành người sống.
Nghe hiểu ý cậu, hệ thống điên cuồng lắc đầu.
Sở Thời Từ có chút nghi hoặc, "Làm sao vậy?"
Trưởng fan CP ôm chặt đùi cậu,【 Tôi không cho cậu bị người khác nhìn thấy thân thể!
Cho dù NTR, giẻ lau, người qua đường gì tôi cũng ăn, nhưng hai người thì tôi chỉ ăn 1v1 thuần ái thôi! 】"Hắn là người mù, không nhìn thấy." 【 Người mù cũng không được, tôi không cho. 】Thẩm Thừa An còn đang đợi cậu nói chuyện, Sở Thời Từ đẩy hệ thống ra, bảo nó không cần làm loạn.
Hệ thống che nút biến thành người,【 Nếu đổi lại là Triết ca cởi đồ trước mặt người đàn ông khác, cậu có tức giận không? 】Sở Thời Từ cảm thấy như vậy không sao cả.
Loại chuyện này còn phải tùy tình huống, trước đây cậu từng làm nhân viên phục vụ ở suối nước nóng, khách ở đó đều "trần truồng đối diện nhau", rất bình thường.
Cậu thử tưởng tượng cảnh tượng kia một chút.
Triết ca cởi quần áo, tắm suối nước nóng cùng những người đàn ông khác.
Cho dù nước có thể dâng tới ngực, nhưng xuyên qua mặt nước vẫn thấy thân thể tái nhợt thon dài của hắn.
Sở Thời Từ cảm thấy như vậy không ổn.
Mẹ kiếp cái hiện tượng bình thường, cậu thừa nhận cậu chính là bệnh tâm thần ăn dấm bậy.
Triết ca bệnh còn nghiêm trọng hơn cậu, khi phát điên ngay cả chính mình cũng giết.Sở Thời Từ lâm vào trầm tư.Mặc kệ người đối diện có phải người mù hay không, Triết ca mà biết khẳng định sẽ xù lông.
Vừa lúc mới sáng sớm, dù sao cũng đã quyết định thực hiện kế hoạch B, không cần thiết tiếp tục rối rắm.Chỉ là Sở Thời Từ có chút không hiểu, cậu chọc đầu hệ thống, "Nếu có ý kiến phản đối, sao trước đây không nói với tôi.
Tôi đã nhắc bao nhiêu lần rằng muốn biến thành người, cậu cũng không nhắc nhở tôi."【 Kỳ thật khi cậu nói với tôi về kế hoạch A, tôi một câu cũng không hiểu.
Cậu nói muốn biến thành người, tôi nào biết cậu chuẩn bị biến thành người trước mặt Thẩm Thừa An, tôi cho rằng cậu muốn sờ soạng với Triết ca thôi. 】Sở Thời Từ, "..."
Vàng phế liệu này.—Sau khi nói chuyện xong với hệ thống, vừa ngẩng đầu đã phát hiện sắc mặt Thẩm Thừa An đã đen thêm một cấp độ.
Cậu nhìn thời gian, mới chỉ rời đi ba phút.
Nhưng đối với Thẩm Thừa An mà nói, khoảng thời gian này rất dài.
Để thể hiện thành ý hợp tác, Sở Thời Từ muốn chủ động trao đổi thông tin cùng hắn.
Lời nói còn chưa kịp nói ra, Thẩm Thừa An đã lạnh lùng nói, "Lại biến mất, cậu rất chán ghét tôi?"
"Không, tôi cảm thấy anh không tồi.
Có năng lực, gan lớn, trong tình cảnh tuyệt vọng này còn có thể đối phó với tên béo kia, tôi rất bội phục anh."
Sở Thời Từ suy nghĩ, "Tính tình tôi quá hấp tấp, nếu đổi lại là tôi, đã sớm bị hắn ta giết rồi."
Tựa như chưa từng được khen, Thẩm Thừa An hơi hơi nghiêng đầu, biểu tình hòa hoãn hơn rất nhiều.So với vui vẻ, hắn nhìn qua càng giống như không được tự nhiên.Trước đây Sở Thời Từ vẫn luôn giả vờ là trí tuệ nhân tạo, không đưa ra bao nhiêu quan tâm cho Thẩm Thừa An.
Giữa bọn họ không có nhiều cơ sở tình cảm, Thẩm Thừa An lại sống trong hoàn cảnh hỗn loạn áp lực lâu dài.
Lời khen quá mức thẳng thắn này, ngược lại làm hắn sinh ra cảnh giác.Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hỏi một ít vấn đề hắn để ý.
Loa nhỏ vì sao có thể nói chuyện, vì sao lại xuất hiện trong ngục giam.
Mục đích của cậu là gì, tìm hắn để làm gì.
Sở Thời Từ không tiện nói về chuyện của hệ thống, cậu nói dối mình giống Thẩm Thừa An, cũng là người dữ liệu.
Chẳng qua thời điểm tạo ra cậu có chút ngoài ý muốn, từ người biến thành loa, sau này nói không chừng còn có cơ hội biến trở lại.Công nghệ thực tế ảo chạm đến điểm mù kiến thức của Thẩm Thừa An, không có cơ sở lý luận, hắn cũng không nhìn ra loa nhỏ có nói dối hay không.
Sở Thời Từ nói về chuyện cảnh sát Lý từng bắt cóc quản lý béo cho Thẩm Thừa An.
"Những nội gián mà bác sĩ Tôn đưa vào phần lớn là dân chúng bình thường.
Bọn họ không được đào tạo chuyên nghiệp, nếu thật sự đánh nhau, sẽ không phải là đối thủ của đám cai ngục.
Cảnh sát Lý là một cảnh sát tốt, tinh thần trọng nghĩa mạnh, thân thủ tốt.
Trong trận chiến quyết định, có thể phát huy tác dụng rất lớn."
Quan sát lâu như vậy, Sở Thời Từ vẫn không rõ Thẩm Thừa An rốt cuộc là bản sao của ai.
Là nam chính nguyên bản, hay là Triết ca, hoặc là sản phẩm kết hợp của hai người này.
Ngoại hình là điểm giống nhau duy nhất giữa hắn và Triết ca, Thẩm Thừa An không phải là bản sao đơn giản, hắn đã trở thành một người độc lập.Thẩm Thừa An không hỏi loa nhỏ vì sao lại biết kế hoạch của hắn.
Hắn biết Sở Thời Từ đang nói dối, giả chết mấy ngày này, hơn phân nửa mỗi ngày đều lén lút theo dõi kế hoạch của hắn.
Thẩm Thừa An không thèm để ý, hắn chỉ quan tâm đến tính mạng của mình.
Hắn cắn môi dưới, lâm vào trầm tư, qua vài giây, khẽ lắc đầu, "Không cần thiết, anh ta không sống đến trận chiến cuối cùng, hơn nữa anh ta không tốt như cậu nghĩ."
Sở Thời Từ sửng sốt, "Ý anh là gì?"
"Nếu cậu đã là vật sống, vậy khi tôi đưa đoạn ghi âm cho Thẩm Tu Triết kia, cậu nhất định cũng đã nghe thấy.
Cảnh sát Lý đã bị giết trước khi ngục giam ảo được xây dựng.
Người dữ liệu của cảnh sát Lý được xây dựng từ ký ức của người khác, bên trong sẽ trộn lẫn rất nhiều cảm xúc chủ quan cá nhân."
"Cảnh sát Lý chân chính đã sớm chết trong ngục giam.
Người cậu thấy kia, chỉ là cảnh sát Lý trong tưởng tượng của người khác."
Sở Thời Từ nhíu mày suy tư, "Tôi hiểu rồi, anh ta trông có vẻ rất tốt, nhưng nếu thả ra ngoài, sẽ chỉ gây rắc rối."
Cảnh sát Lý thật sự có khả năng tư duy độc lập, trong sức mạnh có trí não, vừa táo bạo vừa cẩn trọng.
Người dữ liệu của anh ta chỉ biết làm việc theo chương trình, không có suy nghĩ.
Tìm được cơ hội là hành động liều lĩnh, hoàn toàn không suy xét hậu quả.
Nhìn thấy người liền cứu, phân không rõ nặng nhẹ.Tâm tình Sở Thời Từ có chút phức tạp.
Khó trách lúc trước quản lý béo bị kề dao vào cổ, thần sắc vẫn bình tĩnh như vậy.
Cuộc đào tẩu của cảnh sát Lý là cốt truyện chính đã được thiết lập sẵn.
Tất cả mọi người đều biết người dữ liệu của anh ta nhất định sẽ vượt ngục, cũng biết cuộc vượt ngục đó nhất định sẽ không thành công.Sở Thời Từ thở dài, tiếc cho một cảnh sát tốt như vậy.
Nghe được thanh âm, Thẩm Thừa An hơi hơi nghiêng đầu, "Hắn biết cậu là người?"
Đột nhiên hỏi một câu bất ngờ như vậy, Sở Thời Từ sửng sốt trong một chớp mắt mới phản ứng lại, "Triết ca không biết, sao vậy?"
Trên gương mặt giống hệt Triết ca của hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ở trong mắt hắn, cậu chỉ là một chiếc loa biết nói?"
"Ừ, sao vậy?"
Thẩm Thừa An không trả lời, môi hơi mấp máy, dường như nói gì đó.
Thanh âm quá nhỏ, Sở Thời Từ chỉ có thể mơ hồ nghe thấy, hắn giống như đang nói "Thật kinh tởm."
Nếu không phải dây sạc bị chặt đứt, Sở Thời Từ đã sớm lấy dây quất vào cái miệng thối của hắn.
Ngoại trừ miệng thối và thỉnh thoảng phát điên, Thẩm Thừa An cũng tính là dễ ở chung.
Hắn thực sự rất muốn sống sót, không chơi trò đấu trí với Sở Thời Từ.
Ít nhất ở bề ngoài, hắn là một đồng bọn hợp tác không tồi.Một người một loa trao đổi tình báo xong, Thẩm Thừa An cung cấp một ít tin tức, vừa lúc giải đáp giải đáp được những nghi hoặc cuối cùng của Sở Thời Từ.
---Đến hiện tại, tất cả điểm đáng ngờ đều đã được cởi bỏ.
Bí mật của các tầng lầu, ý nghĩa của bốn con vật, chân tướng về thế giới này và bản tin buổi sáng phát cố định vào 5 giờ sáng mỗi ngày.
Theo như lời của Thẩm Thừa An, hắn kỳ thật không nghe được tin tức, cũng không có cơ hội nghe.《 Bản tin buổi sáng 》 là của đám người bác sĩ Tôn phát cho Thẩm Tu Triết.
Hắn từng vô tình nghe quản lý béo nói chuyện điện thoại, anh Lưu nói với người bên kia điện thoại, "Thẩm Tu Triết đã bị nhốt trong phòng tầng 5, hắn đã ở trong đó 5 năm, mỗi ngày đều có người luân phiên ám chỉ tâm lý cho hắn.
Hắn coi những chuyện trước đây thành một cơn ác mộng, hơn nữa quên hết sạch sẽ."
"Tôi bên này không có vấn đề gì, ngài Thẩm.
Nhưng bác sĩ Tôn đã thêm thiết lập vào khoang thực tế ảo của hắn, để mỗi khi đến một điểm cốt truyện chính, hắn có thể nghe được tin tức có liên quan.
Tôi lo lắng hắn sau khi nghe được sẽ phát hiện ra điều bất thường."
Đối diện nói gì đó, Thẩm Thừa An không nghe được.
Hắn chỉ nghe thấy thanh âm mang theo chút bực bội của anh Lưu, "Không tắt được sao?
Vậy thì cắt đứt hoàn toàn cảm giác của hắn với bên ngoài, hoặc thêm vào những thứ khác trên cơ sở vốn có, làm rối loạn cảm giác của hắn."
Trong phe của bác sĩ Tôn có nhân viên nghiên cứu của Cuộc Sống Ảo, bọn họ thêm cái gì đó vào khoang thực tế ảo, cha nuôi của Thẩm Tu Triết không xử lý được.Tin tức vốn nên trực tiếp truyền qua khoang thực tế ảo đến tai Thẩm Tu Triết, trở thành tọa độ thời gian chỉ mình hắn có thể nghe được.
Cha nuôi ở bên ngoài động tay chân, khiến hắn không nghe thấy gì.
Nhưng chương trình nhỏ của Sở Thời Từ có thể phát hiện âm thanh ở xung quanh.
Tin tức mỗi sáng cậu nghe được, đều là tin tức phát tự động từ khoang thực tế ảo.Từ đây cũng cũng nhìn ra được cha nuôi của Thẩm Tu Triết kỳ thật biết hắn và đám người bác sĩ Tôn đang đối đầu với ngục giam.
Nhưng lão biến thái này lại không xử lý đám người bác sĩ Tôn ở trong thế giới hiện thực.
Phải biết rằng một khi bọn họ thành công gửi chứng cứ đi, đến lúc đó không chỉ đám người trong ngục giam phải chịu trừng phạt.
Những ông chủ cầm tù gà trong khoang thực tế ảo cũng phải ra tòa.
Là ông ta không thèm quan tâm có bị bắt hay không, hay là đã có chuẩn bị khác.Sở Thời Từ suy nghĩ, có phải cha nuôi của Thẩm Tu Triết đã sớm tìm cớ để chạy trốn ra nước ngoài hay không?
Điểm này rất quan trọng, nếu cha nuôi còn ở trong biệt thự giám sát.
Khi Thẩm Tu Triết tỉnh dậy từ khoang thực tế ảo sẽ ngay lập tức bị khống chế, khả năng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.Suy nghĩ một lúc lâu, Sở Thời Từ đột nhiên nhớ ra một việc.
Cậu từng nghe lén quản lý béo gọi điện thoại.
Khi anh Lưu và cha nuôi gọi điện thoại, bên phía cha nuôi thỉnh thoảng truyền đến tiếng "tít tít" giống như máy đo điện tâm đồ.
Có lẽ thời gian của tên già hại Triết ca mất đi hai mắt kia không còn nhiều.Cẩn thận ngẫm lại, dường như cũng có khả năng.
Triết ca từng nói với loa nhỏ, cha nuôi chưa đến 40 tuổi.
Nhưng khi nói lời này, Triết ca đã từng bị quản lý béo ném lên tầng 5 để tẩy não.Hắn ở tầng 5, mỗi ngày đều mơ thấy những giấc mơ kỳ quái, hãm sâu vào cái bẫy mà ngục giam tạo ra.
Sống trong cái bẫy quá lâu, cuộc sống trong ngục giam sớm đã mơ hồ không rõ.
Chờ đến khi ngục giam chọc vỡ bong bóng đẹp đẽ do chính nó tạo ra, Thẩm Tu Triết quên mất vụ hợp tác với bác sĩ Tôn, cũng không nhớ rõ chính mình đã bị bắt vào ngục giam lần thứ hai.
Căn cứ tin tức có thể nhìn ra, Cuộc Sống Ảo dự tính cần mười năm thời gian mới có thể khiến mỗi người đều có một khoang thực tế ảo.
Mà hiện tại bên ngoài không chỉ có khoang thực tế ảo đủ các loại kiểu dáng, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy khoang thực tế ảo không tốt, muốn loại bỏ toàn bộ.Thẩm Thừa An đã từng nói, khi Thẩm Tu Triết bị nhốt vào ngục giam giải trí lần đầu tiên, hắn đã bị cầm tù trong tòa ngục giam không thấy ánh mặt trời này suốt 5 năm.
Đồng thời, cốt truyện chính của ngục giam ảo đã lặp lại bốn lần.
Trước sau cộng lại, ngục giam ít nhất đã cướp đi mười mấy năm sinh mệnh của Thẩm Tu Triết.
Hắn cho rằng cha nuôi chỉ mới 40 tuổi, trên thực tế cha nuôi sớm đã già nua.
Mà Thẩm Tu Triết ngủ say trong khoang thực tế ảo, cũng từ một họa sĩ trẻ hai mươi mấy tuổi, biến thành một người đàn ông 30, 40 tuổi...
Một ông chú đẹp trai?Sở Thời Từ suýt xoa một tiếng.Nếu suy đoán của cậu là đúng, vậy chờ đến khi bọn họ trở lại thế giới hiện thực, chênh lệch tuổi tác giữa cậu và Triết ca chẳng phải là sẽ lớn hay sao?Cậu nói ý nghĩ của mình cho hệ thống nghe, cuối cùng xoa xoa tay cảm thán, "Tôi nhìn qua cũng chỉ 18, 19 tuổi, Triết ca 30, 40 tuổi.
Học sinh thanh thuần đáng yêu thụ × cao lãnh ngạo kiều lớn tuổi công.
Khoảng cách tuổi tác lớn như vậy, tôi chưa từng thử qua, mlem mlem, thật là chờ mong."
Hệ thống không nghe hiểu những lời cậu nói phía trước, nhưng đoạn thuộc tính CP này nó hiểu. 【 ...
Thanh thuần đáng yêu?
Mấy từ này có nửa xu liên quan gì đến cậu?
Rõ ràng là dụ thụ × ngây thơ công.
Chẳng qua cả hai người đều sống mấy trăm năm rồi, ăn khoảng cách tuổi có gì thú vị. 】Sở Thời Từ không để ý đến nó.
Đương nhiên là thú vị, không cần biết tuổi tác rốt cuộc là bao nhiêu, chỉ cần gương mặt cậu trẻ hơn Triết ca là được.
Đến lúc đó cậu muốn lôi kéo Triết ca chơi trò đóng vai, tổng tài băng sơn và học sinh nghèo được hắn bao nuôi.Nghĩ thôi đã thấy vui sướng rồi.Ở trong đầu làm một trận màu vàng, Sở Thời Từ lắc lắc đầu, đổ hết mỡ vàng ra ngoài, tiếp tục nghĩ chính sự.
Không thể cứu cảnh sát Lý, vậy cậu tạm thời cũng không có việc gì làm.
Cậu và Thẩm Thừa An đã đạt thành hiệp nghị, chờ bọn họ mở cuộc chiến, nhớ rõ mang cậu theo.
Thẩm Thừa An hỏi tại sao.
Sở Thời Từ không nói với hắn về việc mình có thể biến thành người, "Anh không nhìn thấy, tôi có thể chỉ đường cho anh, miễn cho anh bị bắt.
Anh động não tôi nói chuyện, hai chúng ta hợp tác, khẳng định có thể sống sót."
Thẩm Thừa An nhẹ nhàng vuốt miếng vải trắng trên mặt, biểu tình dần dần dịu đi.
Hắn gõ gõ vào chiếc loa bị hỏng, khẽ cười một tiếng nói, "Được."
Nhìn thấy nụ cười có phần bệnh hoạn của hắn, Sở Thời Từ có chút bất an.
Thẩm Thừa An hận ngục giam, càng hận Thẩm Tu Triết.
Cậu lo lắng người này trong thời điểm mấu chốt sẽ xuống tay với Triết ca.Theo lý mà nói, người thật chết trong thế giới ảo sẽ tự động trở lại thế giới hiện thực.
Những cai ngục đó chính là như vậy.
Nhưng Sở Thời Từ luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, Thẩm Thừa An dường như biết gì đó, nhưng hắn không chịu nói.
Sở Thời Từ muốn theo dõi hắn thật chặt.————Thẩm Tu Triết đi ngủ giống như bình thường, chờ đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.
Trước khi ngủ, hắn ở trong biệt thự của mình, sau khi tỉnh dậy lại xuất hiện trong phòng giam lạnh lẽo tối tăm.
Nhìn cánh cửa sắt cách đó không xa, Thẩm Tu Triết có chút bực bội, kéo chăn trùm kín đầu.
Hắn đã mù hoàn toàn, không có khả năng nhìn thấy thứ gì.
Mọi thứ trước mắt cũng là cái bẫy do ngục giam tạo ra.
Dựa theo cốt truyện, kế tiếp hắn sẽ vì nhiều lý do mà vượt ngục, ngục giam lại tìm lý do để móc mắt hắn.
Chờ đến khi hắn mù, cảnh tượng xung quanh mới có thể trở lại phòng tầng 5.Thẩm Tu Triết không biết thế giới ảo mà ngục giam tạo ra cho hắn rốt cuộc lớn cỡ nào, hắn không thể tìm thấy A Từ ở chỗ này.
Vuốt nhẹ mi mắt, nhìn vào căn phòng lạnh lẽo, Thẩm Tu Triết không tiếng động thở dài.
Hắn đã mù, cả đời này cũng không có cơ hội tận mắt nhìn thấy A Từ của hắn.
Cảnh tượng thay đổi, loa nhỏ thế thân cũng biến mất theo đó.
Có lẽ tốc độ dòng chảy thời gian trong "thế giới ảo tốt đẹp" đã bị ngục giam điều chỉnh.
Hoặc có lẽ trong mắt Sở Thời Từ, bọn họ chỉ rời xa nhau chưa đến một năm.
Nhưng đối với Thẩm Tu Triết, hắn đã chia xa A Từ rất lâu.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thẩm Tu Triết giấu mình trong chăn, không ngừng xoa nắn ngón tay của mình.
Hắn nhớ lại ngày A Từ dùng dây sạc ngoéo tay với hắn.
Hồi tưởng một trận, Thẩm Tu Triết chậm rãi nheo mắt lại.Dây sạc của loa nhỏ tám phần đã bị đàn ông khác chạm vào, chờ đến khi gặp lại, hắn phải lau thật sạch sẽ.Giống như dự đoán của Thẩm Tu Triết, vài ngày sau mấy tên cai ngục tiến vào, mang theo một đống dụng cụ vẽ, bảo hắn ngoan ngoãn vẽ tranh.
Thẩm Tu Triết không thể ra ngoài, vẽ tranh cũng có thể giết thời gian.
Trước khi đôi mắt bị móc đi, hắn muốn vẽ lại bộ dáng của A Từ.Loa nhỏ đã từng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ về diện mạo của mình cho hắn, tóc ngắn màu vàng nhạt, làn da trắng nõn như ngọc, đôi môi trời sinh mang theo ý cười.
Thẩm Tu Triết chỉ từng gặp qua Sở Thời Từ ở trong mộng, trong tưởng tượng của hắn, A Từ của hắn sạch sẽ tốt đẹp, tựa như vương tử trong truyện đồng thoại.Đến khi hạ bút, Thẩm Tu Triết bỗng nhiên sửng sốt.Hắn có quá nhiều giấc mơ kỳ quái, hồi tưởng hồi lâu, hắn đã không nhớ rõ khuôn mặt của A Từ.
Trong ngục giam không phân biệt ngày đêm, không biết qua bao lâu, Thẩm Tu Triết bị đưa ra khỏi phòng giam.
Tháo xuống bịt mắt, nhìn tuấn nam mỹ nữ đầy phòng, hắn ý thức được mình đã được đưa vào phòng sinh hoạt chung.Chị Thu và Tiểu Kim đang nói chuyện ở cách đó không xa, bọn họ không phải là hai người hắn quen biết.
Chỉ là người dữ liệu không cảm xúc được ngục giam cắm vào thế giới giả dối này.
Thẩm Tu Triết không nói chuyện với bọn họ, hắn không muốn lãng phí thêm thời gian.
Quay đầu nhìn về phía bức tường vây cao hơn người trong sân, hắn qua loa nhìn quanh một vòng, sau đó đột nhiên chạy về phía bức tường.
Chỉ khi hắn hoàn thành cốt truyện ngục giam đặt ra, bị móc mắt sống, ngục giam mới có thể chuyển cảnh trở lại.Hôm nay hắn sẽ vượt ngục, trực tiếp kích hoạt cốt truyện.
Để những người đó móc mắt hắn nhanh hơn một chút, để hắn trở về tìm A Từ của hắn.
Cuộc sống cô độc vĩnh viễn không có ai quan tâm này, Thẩm Tu Triết đã chịu đủ rồi.Giống như những lần trước, Thẩm Tu Triết lật người qua tường chạy ra ngoài không bao lâu đã bị bắt trở lại.
Hắn bị trói vào bàn phẫu thuật, bị tiêm thuốc mê vào thân thể.
Trong nháy mắt trước khi chìm vào hôn mê, khóe miệng Thẩm Tu Triết khẽ nhếch lên nhỏ đến không thể phát hiện.---Cách trận quyết chiến mà Thẩm Thừa An đã lên kế hoạch chỉ còn chưa đầy một tháng nữa.Trong thời gian này, cảnh sát Lý bị đưa đi, cũng không bao giờ trở lại nữa.
Cho dù biết rõ người chết chỉ là người dữ liệu bán thành phẩm, cảnh sát Lý thật sự đã sớm hy sinh.
Nhưng khi nghe thấy tiếng súng truyền đến từ hành lang, Sở Thời Từ vẫn là nhịn không được nhắm mắt lại.
Thẩm Thừa An đang đi dạo quanh phòng không biết đã dừng lại từ khi nào.
Trên mặt hắn không có biểu tình, lại hơi hơi gục đầu xuống.
Sở Thời Từ nhìn ra được hắn là đang mặc niệm.Cho dù hắn có uy hiếp đối với Triết ca, Sở Thời Từ vẫn không có ý định xử lý hắn.
Thẩm Thừa An cũng không phải người xấu, hắn chỉ là bị ngục giam bức điên rồi.Người truyền giấy cứ cách vài ngày sẽ phái người âm thầm truyền lại tình báo cho bọn họ.
Sở Thời Từ phát hiện một chuyện, Thẩm Thừa An không có biện pháp nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Nếu tờ giấy được truyền đến là hoàn chỉnh, hắn có thể biết được nội dung bên trên từ những biến hóa rất nhỏ trên mặt giấy.
Nếu là những mảnh giấy cần ghép lại, hắn sẽ không làm được.Nhìn Thẩm Thừa An đang nghiên cứu tờ giấy, Sở Thời Từ có chút tò mò hỏi, "Người kia không biết anh không nhìn thấy?"
Thẩm Thừa An nhíu mày, đầu ngón tay cọ xát tờ giấy, gần như sắp cọ ra tia lửa.
"Hắn không có lý do không biết, bọn họ coi tôi là Thẩm Tu Triết, giấy này là để cho hắn đọc."
"Nhưng Triết ca cũng là người mù."
"Chỉ cần có người giúp hắn thêm thiết lập, hắn có thể nhìn được trong thế giới ảo."
Nghe xong lời của Thẩm Thừa An, Sở Thời Từ đại khái hiểu ra.
Trước đây khi nghe tin tức, chủ tịch Cuộc Sống Ảo đã từng nói, "Sau khi công nghệ tương lai phát triển, khoang thực tế ảo sẽ được áp dụng trong y tế, quân sự, giáo dục..."
Khoang thực tế ảo và mũ VR khác nhau, người không cần hoạt động tứ chi, cũng không cần dựa vào các giác quan vốn có.
Bọn họ chỉ cần nhắm mắt lại, nằm yên lặng, là có thể tiến vào một thế giới khác.Thẩm Tu Triết thực sự bị mù trong hiện thực, sau khi đi vào ngục giam ảo, nhìn qua cũng là trạng thái tàn tật.
Nhưng trải qua điều chỉnh, ở trong thế giới ảo cho dù hắn không có đôi mắt, vẫn có thể nhìn thấy được.
Ít nhất trong bốn vòng lặp trước, Thẩm Tu Triết có thể nhìn thấy.
Chuyện này bác sĩ Tôn hẳn là không biết, bởi vì ám hiệu cô sử dụng đều là âm thanh và xúc giác.
Người truyền giấy biết, cho nên mới có thể dùng tờ giấy nhỏ để truyền lại tin tức.
Đáng tiếc bí mật này bị quản lý béo phát hiện, Thẩm Tu Triết trong ngục giam ảo cũng không nhìn thấy nữa.Sở Thời Từ suy nghĩ một hồi, tầm mắt rơi xuống miếng vải trắng che lại đôi mắt của Thẩm Thừa An.
Nếu như vậy, có phải hắn cũng có cơ hội thấy lại ánh sáng hay không?
Câu hỏi này trôi đến miệng, lại bị Sở Thời Từ nuốt trở lại.
Cậu cũng không hiểu rõ, nếu đoán sai, Thẩm Thừa An chẳng phải sẽ vui mừng vô ích một trận hay sao.
Thẩm Thừa An không rối rắm ở vấn đề này bao lâu, đọc xong tin tức trên giấy, mày càng nhăn càng chặt.
Sở Thời Từ lăn hai bánh xe còn lại, lung lay lảo đảo chạy tới nhìn lén.Người truyền giấy nói rằng hộp đen vẫn không có tin tức như cũ, bọn họ vẫn chưa tìm ra nơi ở của quản lý béo trong hiện thực, hỏi Thẩm Thừa An tiếp theo nên làm gì.
Câu trả lời của Thẩm Thừa An cũng ở trong dự kiến của Sở Thời Từ.
So với việc đưa người trong ngục giam ra tòa, người dữ liệu này càng để ý đến việc chính mình có thể sống sót hay không.
Hắn tìm đủ các loại lý do phân tích lợi và hại, yêu cầu người truyền giấy thực hiện kế hoạch ban đầu.
Đồng thời tiếp tục ám chỉ, muốn bọn họ mang người dữ liệu đi.Chẳng qua lúc này hắn còn thêm một yêu cầu, muốn bọn họ cũng mang cả số liệu của loa nhỏ đi.Thẩm Tu Triết là kẻ thù tưởng tượng của Thẩm Thừa An, hắn muốn giết Thẩm Tu Triết.
Loa nhỏ là người bạn duy nhất của hắn, hắn muốn mang theo cậu, cùng nhau chạy đi.
Sở Thời Từ có chút xúc động, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Biết rõ cậu đang ở một bên nhìn, còn muốn viết như vậy.
Những lời này không chỉ gửi cho người truyền giấy, còn đang cho cậu xem.
Đây là một tâm cơ boy.Nếu tâm địa Triết ca có một nửa gian xảo của hắn, lúc trước cũng không đến mức bị hại đến thảm như vậy.———Khi băng vải trên mắt được thay bằng vải bố trắng, Thẩm Tu Triết mơ hồ cảm giác cảnh tượng hẳn là đã trở lại phòng ban đầu.
Sau khi quan sát vài ngày, hắn xác định phỏng đoán của mình.
Hiện tại hắn đang ở tầng 5 của ngục giam ảo, tầng này còn có gà khác.
Trong phòng 3 tầng 12, đã có một "Thẩm Tu Triết".
Vòng lặp chưa chạy đến lượt của hắn, hắn tạm thời không cần lên tầng.Ký ức của Thẩm Tu Triết không biến mất theo vòng lặp, ngục giam còn đặc biệt xây dựng cho hắn một thế giới ảo để tẩy não hắn.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, hắn mới là người thật, người đang ở cùng loa nhỏ là người dữ liệu.
Người mình khác đã nói dối trong bản ghi âm, có khả năng hắn bị quản lý béo xúi giục.
Thẩm Tu Triết không biết bên phía Sở Thời Từ thế nào, có gặp nguy hiểm hay không.
Chẳng qua cũng may A Từ là một cái loa nhỏ, sẽ không có ai dễ dàng nghi ngờ một cái loa.Trầm tư một lúc lâu, Thẩm Tu Triết giơ tay che lại mặt.
Tự mình an ủi không có bất luận ý nghĩa gì, sẽ chỉ làm hắn càng thêm lo lắng.
Thẩm Tu Triết rất nhanh thoát khỏi trạng thái trầm cảm, hắn cần phải bảo trì bình tĩnh và lý trí, mới có thể bảo vệ A Từ.
Lại đến lúc kiểm tra hàng, ngục giam lại lần nữa đưa Thẩm Tu Triết đến phòng sinh hoạt chung.Khác với những lần trước, lần kiểm tra này có rất nhiều gà.
Khi bị cai ngục đưa vào thang máy, Thẩm Tu Triết rõ ràng cảm giác được xung quanh có rất nhiều người.
Cai ngục đều quen biết nhau, khi thang máy hạ xuống, Thẩm Tu Triết nghe thấy bọn họ thấp giọng nói chuyện.
"Sao lại đưa nhiều người cùng lúc như vậy?"
"Gà quá nhiều, muốn bán gấp."
"Chậc, sao anh không biết gì hết thế."
Nói đến đề tài cơ mật, hai cai ngục tiến đến ghé sát tai nói nhỏ.
Bọn họ thấp giọng thì thầm, thanh âm rất nhỏ, người bình thường căn bản không nghe được, nhưng Thẩm Tu Triết có thể.Hắn nghe thấy bọn họ nói, chẳng bao lâu nữa, ngục giam ảo sẽ cùng khoang thực tế ảo biến mất khỏi dòng lịch sử.
Những gà này là lô hàng cuối cùng.
Tranh thủ bán hết trong một lần, nếu sau khi rời khỏi đây bị cảnh sát theo dõi, cũng có thể dùng số tiền này để chạy trốn.
Đồng bọn của hắn ta có chút lo lắng, "Có cảnh sát theo dõi chúng ta?"
"Anh Lưu và mấy lãnh đạo gần đây dường như không về nhà.
Có lẽ là cảm thấy không ổn, đã chuyển khoang thực tế ảo đến nơi an toàn từ trước rồi."
"Chúng ta đi làm kiếm tiền, tan làm thì sắp xếp việc gia đình.
Kỳ thật chỉ cần gà không báo án, sẽ không có chuyện gì.
Chúng ta nhanh chóng tẩy não gà, bán bọn họ đi, bọn họ sẽ không có cơ hội báo án."
Lúc này phòng sinh hoạt chung rộng rãi rất hơn nhiều so với vài lần trước.
Phòng rộng ước chừng hơn hai trăm mét vuông, bên trong có hơn ba mươi người.
Thẩm Tu Triết mới vừa đi vào, đã nghe được một giọng nữ quen thuộc.
Là chị Thu đang nói chuyện với mọi người khắp nơi.
Tiểu Kim cũng ở bên trong.Những người này giống hắn, cũng vừa thoát khỏi thế giới ảo do ngục giam tạo ra.
Rõ ràng đã bị giam rất lâu, lại cho rằng mình vừa mới tiến vào ngục giam, mỗi người đều thấp thỏm lo âu vẻ mặt mơ hồ.Không ai dẫn đường, Thẩm Tu Triết dựa vào thanh âm của chị Thu, sờ soạng tìm đến.
Chị Thu ngồi trên ghế sofa, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, an tĩnh nghe cô nói chuyện.
Ngục giam không có biện pháp làm người mất trí nhớ, chỉ có thể không ngừng tẩy não, khiến cho bọn họ không phân rõ cảnh trong mơ và hiện thực.Nhưng Thẩm Tu Triết dựa vào nỗi nhớ A Từ, thành công chống lại tẩy não.
Chứng tỏ phương thức này kỳ thật cũng không đảm bảo thành công một trăm phần trăm.
Tiểu Kim là nội ứng của người truyền giấy, chị Thu lần trước chủ động gửi tín hiệu cầu cứu cho Thẩm Tu Triết.
Hai người phụ nữ này không đơn giản như vẻ bề ngoài, bọn họ cũng có biện pháp đối phó với tẩy não.Chị Thu trò chuyện thật lâu, giống như vừa mới chú ý tới bên cạnh còn có người, tươi cười đưa ly rượu đến gần.
Cô đưa ly rượu vang đỏ đến trong tay cho Thẩm Tu Triết, hạ giọng cười nói, "Nghe danh ngài Thẩm đã lâu, tôi cũng rất thích nghệ thuật, có thể mời anh uống một ly không?"
Vừa nói, cô vừa lắc ly rượu vang đỏ, đầu ngón tay như có như không gõ nhẹ lên ly.Thẩm Tu Triết nhớ rõ tiết tấu này, đây là ám hiệu bác sĩ Tôn từng đánh cho hắn.
Trước đây vì lợi dụng phòng sinh hoạt chung để lừa gà nội gián ra, quản lý béo đã tiết lộ cho mấy gà có mặt lúc ấy ở đây.
Lúc này chị Thu đánh ám hiệu, là muốn nói cho Thẩm Tu Triết, cô biết mọi thứ, có thể hợp tác.
Thẩm Tu Triết đang muốn gật đầu, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng phụ nữ khóc.Tiểu Kim ngồi ở cách đó không xa, khóc lóc kể lể cuộc đời bi thảm của mình với người khác.
Phòng rất nhiều, cô lại cố tình ngồi ở đây khóc, rõ ràng khóc cho hắn nghe.
Xác định hai mục tiêu mình muốn mượn sức đều có ý hợp tác, Thẩm Tu Triết nhận lấy ly rượu từ trong tay chị Thu.
Nói chuyện với người thông minh thật nhẹ nhàng, hắn trầm mặc không nói, trên mặt vẫn không có một chút biểu tình như cũ.
Chỉ là nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, chị Thu liền hiểu ý hắn.
Hai người tùy ý ngồi trên ghế sofa, thông qua các loại ám chỉ, trao đổi thông tin cho nhau.---Một tháng trôi qua, người truyền giấy vẫn không tìm thấy tung tích của quản lý béo, nhưng kế hoạch không thể trì hoãn thêm.
Tối chủ nhật, Thẩm Thừa An không lên giường ngủ giống như thường lệ.
Trận chiến sắp bắt đầu, Sở Thời Từ cũng có chút hưng phấn.
Cậu chờ mong mà dựng lỗ tai lên, nghe động tĩnh bên ngoài.
Đến hơn 1 giờ sáng, khi ngục giam phòng thủ lỏng lẻo nhất, tầng dưới bỗng nhiên truyền đến tiếng súng dày đặc.
Hành lang vang lên tiếng cảnh báo, thỉnh thoảng có người chạy dồn dập qua hành lang.Sở Thời Từ có thể nghe thấy tiếng cai ngục hô hoán.
"Con mẹ nó, lại có chuột chạy!"
Thẩm Thừa An không động đậy, hiện tại còn chưa đến lúc hắn ra ngoài.
Hắn đang muốn duỗi tay bế loa nhỏ, Sở Thời Từ vội vàng mở miệng nhắc nhở, "Tôi đã quá nát, trực tiếp bế lên sẽ rơi ra.
An ca, lấy quần áo bọc tôi lại, rồi mang ra ngoài."
Sở Thời Từ nghĩ có quần áo bọc mình lại, vạn nhất gặp phải tình huống khẩn cấp, cậu cũng có thể tìm một góc không người để biến thành người, mặc vào đi ứng phó một chút.Triết ca cao lớn vạm vỡ hơn cậu, áo trên có thể dài đến đùi, miễn cưỡng có thể dùng.
Thẩm Thừa An không nghĩ đến hướng có thể biến thành người, hắn chỉ cảm thấy đề nghị này có chút kỳ quái.
Hiện tại thời gian cấp bách, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Tùy tay kéo ga trải giường, đóng gói loa nhỏ mang đi.
Sở Thời Từ cảm thấy khá tốt, ga trải giường lớn như vậy, quấn nó vào càng có thể che chắn kín hơn.
Vài phút sau, hành lang lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân.
Âm thanh dừng lại trước cửa phòng số 3, cửa sổ nhỏ bên trên bị kéo ra, một mảnh giấy bị ném vào.Điều này không giống dự đoán của Thẩm Thừa An.
Hắn nhặt giấy lên, mở ra đưa đến trước mặt loa nhỏ.
Sở Thời Từ thò ra, thì thầm đọc, "Không được, chỉ dựa vào chuột không đủ.
Cai ngục khó đối phó hơn dự đoán, quân số giảm quá nhanh, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ.
Chiều mai phòng quái vật sẽ được mở ra, tôi sẽ gọi người cài virus vào ngục giam ảo."
"Đến lúc đó tất cả quái vật tầng 10 sẽ chạy ra, tấn công mọi người ở đây.
Chúng ta phong tỏa lối vào tầng 5, cung cấp khu an toàn cho gà.
Khi đó sẽ có người đến đón anh, anh đi cùng bọn họ đến tầng 5 tị nạn."
Xem ý của bọn họ, là muốn giết hết cai ngục, cuối cùng thực hiện cuộc tìm kiếm toàn diện trong ngục giam.
Bắt cóc quản lý béo, ép hỏi nơi giấu hộp đen.
Đồng thời ngục giam ảo bị nhiễm virus, nháo ra động tĩnh lớn như vậy, tám phần sẽ thu hút sự chú ý của chính phủ.
Nếu chính phủ tham gia điều tra, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Sở Thời Từ cảm thấy rất được.
Triết ca ở tầng 5, bọn họ có thể nhân cơ hội đoàn tụ.Nhưng cậu ngẩng đầu lại thấy Thẩm Thừa An tựa hồ rất khẩn trương, môi dưới cũng bị cắn đến chảy máu.
Thẩm Thừa An lên kế hoạch thật sự rất cẩn thận, hắn tính toán dựa vào chuột và chó, thông qua chơi ám chiêu, từng chút tiêu diệt nhân lực của ngục giam.
Sau khi chênh lệch nhân số giữa địch và ta thu nhỏ lại trên diện rộng, mới chân chính mở cuộc chiến.
Không ngờ bác sĩ Tôn lại dữ dội như vậy, vừa lên là đánh, trận loạn chiến đầu tiên không thắng được, lại chuẩn bị gian lận, lại là loạn giết không phân biệt địch ta.Bọn họ đều là người thật, không có gì phải lo lắng.
Cùng lắm thì chết rồi rời khỏi khoang thực tế ảo, chờ đến khi thông qua kiểm tra tâm lý, lại trở về tiếp tục chiến đấu.
Nhưng Thẩm Thừa An không chịu nổi, hắn chỉ là một người dữ liệu.
Có lẽ lo lắng virus sẽ uy hiếp đến hắn, giết chết hắn.
Sau khi biết tin này, Thẩm Thừa An trở lại giường yên lặng tự kỷ.
Sở Thời Từ nghe thấy hắn đang nhỏ giọng nức nở, hình như là bị dọa khóc.
Kế hoạch đột nhiên thay đổi, Sở Thời Từ cũng có chút khẩn trương.
Cậu là một cái loa nhỏ, có thể bị ngộ thương hay không?Quan trọng nhất chính là, vạn nhất đám người bác sĩ Tôn biết Thẩm Thừa An kỳ thật là người dữ liệu...Dựa theo thái độ của bọn họ đối với người dữ liệu, khi thật sự đánh nhau, sẽ không có ai để ý đến sống chết của Thẩm Thừa An.
Đến lúc đó hắn sẽ bị bỏ lại tầng 12, đối mặt với quái vật vô tận bên ngoài.————Hơn 6 giờ sáng, Thẩm Tu Triết nằm trên chiếc giường lạnh băng, trong đầu không ngừng nhớ lại lời chị Thu nói.
Chị Thu chủ yếu nói với hắn hai việc.
Một là cô đã nhìn thấu chân tướng của thế giới này.
Hai là cô đã thu thập được một tin tức.
Chị Thu phát hiện sau lưng Tiểu Kim có thế lực hậu thuẫn, thế lực kia dường như đang chuẩn bị cho một trận tử chiến.Ngục giam hẳn là sẽ xảy ra chuyện gì đó, cụ thể thế nào cô cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ là nói cho Thẩm Tu Triết, trong khoảng thời gian này nên tận lực ở trong phòng, không nên chạy loạn lung tung, chỉ có tầng 5 mới an toàn.Ngoại trừ tin tức, cô còn đưa cho Thẩm Tu Triết một thẻ thang máy.
Cô dùng mỹ nhân kế, mê hoặc một cai ngục.
Người nọ tự nguyện trở thành chó của cô, đây là quà tặng của chó cho cô, cô chuyển giao cho hắn.Yêu cầu chờ đến khi thành công ra ngoài, hắn phải giúp cô cung cấp chứng cứ.
Cô muốn trả thù chết những người đã ám toán mình.
Thẩm Tu Triết nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, sự tình hình như đã trở nên nghiêm trọng, tình huống không đúng lắm.Hắn đang suy nghĩ, nên nghe lời chị Thu nói, ở lại tầng 5 chờ sự tình kết thúc.
Hay là mạo hiểm lên tầng 12 hội hợp với A Từ.
Thẩm Tu Triết còn chưa nghĩ xong.
Giữa trưa có người đẩy xe đẩy nhỏ đi vào, đặt hộp cơm lên trên mặt bàn.
Thẩm Tu Triết cầm lấy hộp cơm đang chuẩn bị mở ra, đột nhiên có người tiến đến bên người hắn thì thầm, "Ngài Thẩm, anh mới là người thật đúng không?"
Thẩm Tu Triết không trả lời, chỉ hơi hơi nghiêng đầu.Người nọ tiếp tục nói nhỏ, "Người tầng 12 kia hẳn là người dữ liệu của anh?
Hai người có thói quen khác nhau, khi suy nghĩ anh sẽ mím môi, hắn là cắn môi dưới.
Trước đây ở phòng sinh hoạt chung, Tiểu Kim đã chú ý tới chi tiết này."
Tiểu Kim cho rằng đây là là ám hiệu của Thẩm Tu Triết với cô, cố ý báo cáo cho người truyền giấy.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Tu Triết biết mình còn có tật xấu này.Nội ứng ngụy trang thành nhân viên giao cơm nói với hắn về việc cài virus và mở phòng quái vật.
Thẩm Tu Triết nghe xong, thanh âm nháy mắt lạnh xuống, "Vậy người dữ liệu của tôi thì sao?"
Người nọ nói mình không đủ quyền hạn, không thể quyết định, phải trở về hỏi.
Nghe tiếng cửa sắt đóng lại, sắc mặt Thẩm Tu Triết âm trầm đáng sợ.Thái độ của bác sĩ Tôn đối với người dữ liệu, hắn đã sớm thấy.
Loại thời khắc mấu chốt này, bọn họ căn bản không có khả năng hao phí nhân thủ đi qua cứu người.
Thẩm Tu Triết quyết định tự mình đi, ít nhất phải mang A Từ xuống.---Thời gian trôi qua từng giây từng phút, suốt buổi sáng cũng không có người liên lạc với Thẩm Thừa An.Nhìn Thẩm Thừa An đang đi tới đi lui trong phòng, Sở Thời Từ biết hắn đã bị vứt bỏ.
Khi chuyện người dữ liệu chưa bị bại lộ, bác sĩ Tôn và người truyền giấy đều sẽ thương lượng kế hoạch với hắn.
Thẩm Thừa An tuy rằng có tâm tư nhỏ của mình, nhưng cũng tính là tận tâm tận lực, luôn theo dõi tiến độ.Giờ thì hoàn toàn xong rồi, hắn trở thành dụng cụ chết, không ai để ý đến sống chết của hắn.Ăn cơm trưa xong, Thẩm Thừa An mặc quần áo, sờ soạng lấy ra dao rọc giấy.
Ôm ga trải giường bọc loa nhỏ, đứng ở cửa tùy thời chuẩn bị chạy xuống.
Thời gian trôi qua từng giây, đến hơn 3 giờ chiều, ngục giam lại lần nữa vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
Khác với lúc trước, tiếng súng ở tầng dưới càng thêm dày đặc hơn, thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của cai ngục và tiếng quái vật rít gào.
Loa truyền thanh phát ra giọng đàn ông run rẩy,【 Phòng quái vật mất khống chế, toàn bộ nhân viên mang theo thiết bị, đến tầng 10 tập hợp!
Lặp lại, phòng quái vật mất khống chế!】Người đó vừa dứt lời, ngục giam hoàn toàn lâm vào hỗn loạn.
Toàn bộ cửa sắt trong hành lang đều đột ngột mở ra.
Sở Thời Từ bị bọc trong ga giường, theo Thẩm Thừa An ra khỏi cửa.
Cậu thấy một đám người dữ liệu ra khỏi phòng giam từng cầm tù bọn họ, từng người đứng trong hành lang mờ mịt nhìn về bốn phía.Thẩm Thừa An không có thẻ thang máy, Sở Thời Từ chỉ huy hắn đi về phía cầu thang, cố gắng nhanh chóng chạy đến tầng 5.
Đúng lúc này, thang máy cuối hành lang đột nhiên vang lên một tiếng "đinh—".
Tất cả người dữ liệu đều khẩn trương trốn đi, thân mình Thẩm Thừa An nháy mắt cứng đờ.Hai tiếng bước chân dần dần tới gần, Sở Thời Từ cố hết sức nhô đầu ra nhìn.
Đi phía trước là một cô gái diện mạo đáng yêu.
Cô cầm một cây gậy, thần sắc nôn nóng nhìn xung quanh.Sở Thời Từ đã từng gặp cô, đó là Tiểu Kim.
Đầu kia của gậy được một bàn tay tái nhợt nắm lấy.
Lướt qua Tiểu Kim, Sở Thời Từ nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Cậu ngẩn ra trong một chớp mắt, chần chờ gọi một tiếng, "Triết ca?"
Bước chân người đàn ông dừng lại, sau khi xác định phương hướng, ném cây gậy xuống, nhanh chóng chạy đến hướng thanh âm truyền tới.
Tốc độ của hắn rất nhanh, bước đi như bay.
Tiểu Kim chỉ cảm thấy có trận gió lướt qua bên cạnh mình, mà Thẩm Thừa An không giỏi đánh nhau, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trong lòng ngực trống rỗng.Triết ca giành lại A Từ, ôm vào lòng chuẩn bị hôn một cái.
Vừa sờ vào, cảm giác xúc cảm không đúng lắm.
Hắn mở ga trải giường bên ngoài ra, duỗi tay sờ soạng bên trong một lúc.
Khi mở miệng lần nữa, thanh âm bình tĩnh đã thêm pha chút giọng mũi, "A Từ?
Sao em lại..."
Chỉ còn lại đế loa?
Nhìn Thẩm Thừa An tự kỷ dựa tường và Tiểu Kim tò mò vây xem.
Sở Thời Từ chọn cách bỏ qua vấn đề này, thúc giục Triết ca đưa cậu về phòng số 3, cậu có việc gấp.
Khi Thẩm Tu Triết không nổi điên thì rất nghe lời Sở Thời Từ.Cửa sắt khép hờ, Tiểu Kim và Thẩm Thừa An hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Kim nhặt cây gậy lên, chọc chọc tay hắn.
"Nào, cầm lấy, lát nữa tôi dẫn hai người đi xuống."
Trong phòng, Thẩm Tu Triết cố nén lửa giận, muốn hỏi loa nhỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên cảm giác trên người trầm xuống.
Theo bản năng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, tay phải vừa đúng đặt lên một chỗ mềm mại, đại não Thẩm Tu Triết ngay lập tức trống rỗng.
Trong lòng ngực là cơ thể ấm áp, bên tai là giọng nam nhẹ nhàng trong trẻo.
"Triết ca, ôm em có thoải mái không?"