Nghe thấy bốn chữ “bảo bối”, Tống Thanh giật nhẹ tai, chân vừa đạp một cái, chiếc ghế lăn liền trượt trên sàn nhà để lại một vòng cung, đưa anh ta lướt đến trước màn hình điện thoại.Cúi đầu nhìn, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt là một đoạn video rung lắc, sau vài giây ánh sáng dần ổn định, hiện rõ khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ của thiếu niên…
đúng là Dung Kính.Chỉ nghe giọng người đàn ông trong video hờ hững buông một câu: “Một quyền đánh cho nghi phạm không biết đông nam tây bắc là đâu,” nhưng không có hình ảnh nào kèm theo minh chứng.Giờ có video, tất nhiên Tống Thanh sẽ không bỏ lỡ cơ hội.Chỉ thấy trên màn hình, một gã đàn ông tay cầm dao găm đang không ngừng đâm về phía lưng dưới của Dung Kính.
Mà thiếu niên lại chẳng hề hoảng loạn, khuôn mặt nhíu nhẹ như có chút mất kiên nhẫn, động tác dứt khoát gọn gàng, trông còn chuyên nghiệp hơn cả võ sĩ thật sự, giống như đang xem một cảnh phim võ thuật chất lượng cao.Khi Dung Kính từ khoảng cách khá xa mà vẫn nhắm trúng gáy gã kia bằng chân ghế dài, Tống Thanh không nhịn được đưa tay lên sờ đầu mình, thầm hiểu ra vì sao Tổng giám đốc Tạ lại quan tâm nghi phạm có chết không, chứ chẳng hỏi Dung Kính có bị thương không.Tống Thanh: "..."
Trong lòng anh ta cảm thán, ánh mắt lơ đãng chuyển sang bên cạnh màn hình, đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Vãi... nhiều lượt thích và bình luận thế kia à?"
98 vạn lượt thích, 12 vạn bình luận, và 100 vạn lượt chia sẻ.Lục Vân Tễ xoay người, tựa lưng vào mép bàn, khoanh tay lười biếng nói: "Đúng vậy, đều lên hot search rồi."
Ngón tay hắn ta chạm vào khung tìm kiếm, bên dưới quả nhiên xuất hiện chủ đề #con tin bị bắt cóc ra tay hạ gục nghi phạm#, còn xếp hạng cao, đủ để thấy độ nóng khủng khiếp đến mức nào."
Mấy cái bình luận này cũng rất thú vị, nào là gọi anh trai em gái, chồng vợ, cha con cái gì cũng có."
Vài phút trước khi Lục Vân Tễ lướt thấy video này, đã nhanh tay chụp hình gửi cho Tạ Trường Thời.Kết quả Tạ Trường Thời không hồi âm.Xem vòng bạn bè của Tống Thanh mới nhận ra Tổng giám đốc Tạ lúc này đang bận rộn treo cờ khen thưởng cho bảo bối nhỏ.Trước đây, Lục Vân Tễ từng lấy kẹo hồ lô ra dụ Dung Kính gọi mình
#Contiếng “anh trai”, kết quả bị Tạ Trường Thời liếc một cái, ánh mắt lạnh như sương mù đóng băng.…
Lần này e là sắp bị đóng băng đến mù mắt rồi…Tống Thanh thấy khóe môi Lục Vân Tễ nhếch lên một cách khó hiểu, khóe mắt bất giác giật giật.Ở Tạ Thị, Lục Vân Tễ được xếp hàng đầu trong danh sách lãnh đạo “được yêu thích nhất”.
Ngoại hình đẹp trai, tính cách luôn cười tủm tỉm, lười biếng mà phong lưu, lại có lý lịch đáng nể, đúng chuẩn hình mẫu trong mộng của các nhân viên trẻ.Mãi đến một ngày, con cáo già ấy đột nhiên lộ rõ vẻ âm hiểm, mọi người mới nhận ra … người đàn ông ấy không những không thể trêu vào, mà còn tâm cơ đến mức đáng sợ.Nhất là khi hắn cười, chính là lúc nguy hiểm nhất.Vì thế, người được yêu thích nhất biến thành người không thể trêu chọc nhất.Tống Thanh dứt khoát chuyển chủ đề: "Vừa rồi anh nói Dung Kính biến mất 12 năm?"
"Đúng vậy, năm tôi và Tạ Trường Thời học cấp ba, học kỳ một luôn thấy nhóc con kia như cái đuôi nhỏ cứ quấn lấy Tạ Trường Thời, đến học kỳ sau lại đột nhiên không thấy bóng dáng.
Tôi hỏi Tạ Trường Thời con nhà cậu ta đi đâu, kết quả người ta không thèm để ý đến tôi."
Lục Vân Tễ và Tạ Trường Thời quen nhau đã khá lâu rồi.Tạ Trường Thời chuyển đến huyện Tuy vào năm lớp hai cấp hai.
Lục Vân Tễ vẫn nhớ rõ dáng vẻ đối phương cõng cặp sách lạnh lùng đứng trước bục giảng tự giới thiệu, cảm xúc và giọng nói đều lạnh lẽo.Học sinh trong lớp thấy anh đẹp trai, đều muốn kết bạn với anh ấy, tiếc là không ai thành công.Chỉ có Lục Vân Tễ là dạng người không sợ ngại.
Tạ Trường Thời lùi một bước, hắn ta tiến hai bước.
Cứ thế, bám dai riết đến khi hai người có thể nói chuyện vài câu.Rồi một ngày, hắn thấy Tạ Trường Thời ra ngoài với một cái đuôi nhỏ phía sau.
Cậu bé đó mắt đỏ hoe, trông như vừa bị bắt nạt tơi tả.Lục Vân Tễ giật mình, chỉ vào Tạ Trường Thời nói: "Tạ Trường Thời!
Cậu bắt nạt trẻ con đấy à?!"
Đặc biệt là bạn nhỏ này lại đáng yêu đến vậy.Đối mặt với lời chỉ trích của hắn, Tạ Trường Thời chỉ lạnh nhạt liếc một cái, ánh mắt mang theo một kiểu “không thèm tranh luận với người ngu”.
Còn cái đuôi nhỏ kia thì nắm chặt lấy vạt áo Tạ Trường Thời, lí nhí giải thích:
"Tạ Trường Thời không bắt nạt em đâu, anh ấy đưa em đi... lắp răng."
Nói rồi, cậu há miệng ra cho Lục Vân Tễ xem, để lộ một khoảng trống đen sì vì thiếu răng nanh.Vừa buồn cười vừa đáng yêu đến kỳ lạ.Lục Vân Tễ không nhịn được, bật cười thành tiếng."
Sau đó thì sao?
Sau đó thì sao?"
Tống Thanh nghe đến mê mẩn, hai mắt long lanh tràn đầy mong chờ: “Mau kể tiếp đi!”
Sau đó à?Lục Vân Tễ hừ nhẹ một tiếng, như thể nhớ lại chuyện xưa vừa ngọt ngào vừa buồn cười:"Sau đó cái đuôi nhỏ kia phát hiện tôi đang cười nhạo, liền gào khóc đến mức cả con phố đều nghe thấy.
Tạ Trường Thời dỗ thế nào cũng không chịu nín, cuối cùng không còn cách nào đành đá tôi hai phát cho hả giận."
Điều quan trọng nhất là … lúc ấy hắn vẫn còn là “người tốt”, nhìn thấy bạn nhỏ khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng cũng thấy không nỡ.
Vì thế, hắn đã móc hết tiền tiêu vặt ra mua cho Dung Kính cả một bao đồ ăn vặt.Không biết sau 12 năm, cái đuôi nhỏ ấy… còn nhận ra hắn không?"
Tôi nhớ ra rồi..."
Lục Vân Tễ bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt thoáng sáng lên:
"Vài hôm trước Tạ Trường Thời đột nhiên tỉnh dậy, rồi vội vội vàng vàng chạy về huyện Tuy.
Là đi đón Dung Kính đúng không?"
Tống Thanh vẫn còn chìm trong câu chuyện, vô thức gật đầu.Chờ đến khi phản ứng lại, một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh ta như bị sét đánh ngang tai, đó là cuộc gọi từ người phụ trách nghĩa trang Nam Thành không lâu trước đó.Quan tài đột ngột xuất hiện.Dung Kính đột ngột trở về.Chẳng lẽ...
12 năm qua, Dung Kính thật sự nằm trong quan tài?Trước đây chắc chắn Tống Thanh sẽ cười khẩy và cho rằng đó là chuyện viển vông.
Nhưng sau khi từng tận mắt thấy chuyện của Trình Phác Ngọc, kể cả ma anh ta cũng thấy rồi, thì còn chuyện gì không thể xảy ra?Tống Thanh hít một hơi thật sâu.Khi Dung Kính đến phố Trường Hoa vào buổi trưa, cậu rõ ràng nhận thấy có rất nhiều người đang lảng vảng trước quầy hàng của mình.Ôm balo ngồi xuống, còn chưa kịp chào Mạc Cảnh Đồng, một chiếc micro đã được đưa sát đến bên miệng cậu.Dung Kính ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông mặc áo sơ mi cộc tay, trước ngực đeo thẻ “Đài truyền hình Nhạn Thành”, đang mỉm cười thân thiện."
Chào bạn, tôi là Cao Vĩnh Nguyên, phóng viên của đài Nhạn Thành.
Không biết có thể phỏng vấn cậu một chút được không?"
Trước khi ra khỏi nhà, Tạ Trường Thời đã dặn: hôm nay có thể sẽ có nhiều người tới quầy của cậu để hóng chuyện, Dung Kính không ngại.Huống hồ … trước khi đi, cậu còn tiện tay gieo một quẻ, quẻ tượng cho thấy hôm nay sẽ phát tài!Nghe thấy lời mời phỏng vấn, cậu lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.Lên sóng truyền hình ư?
Không phải tương đương với việc đài truyền hình Nhạn Thành miễn phí quảng cáo cho cậu à?Dung Kính liền ngồi thẳng lưng, chỉnh lại tóc tai: "Đương nhiên có thể."
Cao Vĩnh Nguyên bị phản ứng tích cực của cậu chọc cười, giọng càng thêm hòa nhã: "Tôi chỉ hỏi mấy câu đơn giản thôi, chắc chắn sẽ không làm khó cậu."
Nội dung phỏng vấn xoay quanh tâm trạng của Dung Kính trong lúc bị bắt cóc, suy nghĩ sau sự việc, và... công việc bói toán đặc biệt của cậu.Nửa tiếng sau, Cao Vĩnh Nguyên chụp ảnh kỷ niệm với Dung Kính rồi cùng đoàn phim rời đi.Nhưng ngay sau đó, anh ta lại bất ngờ quay lại, khom người ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện với Dung Kính.Vừa ngẩng đầu lên, chú ý đến đôi mắt Dung Kính chợt sáng bừng, Cao Vĩnh Nguyên không kìm được cười một tiếng: "Tôi muốn nhờ tiên sinh Dung xem một quẻ."
"Sáng nay khi tôi phỏng vấn cô Liễu, cô ấy nói tiên sinh Dung xem bói vô cùng linh nghiệm, vì vậy tôi muốn nhờ tiên sinh xem giúp tình trạng hiện tại của bạn tôi, anh ấy...
đang gặp phải một số vấn đề khó lựa chọn."
Cao Vĩnh Nguyên không nói rõ cái gọi là "vấn đề khó lựa chọn" cho Dung Kính, người sau cũng không ngại.Làm nghề này rồi, gặp nhiều nhất chính là những người lưỡng lự, không rõ nên tiến hay lùi.
Mà đa phần họ, trước khi thật sự tin, đều chỉ coi bói toán như một trò an ủi tâm lý.Dung Kính nhắm mắt, bấm ngón tay một lát rồi mở mắt nói: "Quẻ Ly hạ Khôn thượng, ánh sáng bị che khuất, là quẻ Minh Di."
"Hào từ Sơ Cửu: muốn nói với bạn anh rằng, thay vì mù quáng hành động, chi bằng biết cách bảo vệ mình trước đã."
Dung Kính chống má, nhìn về phía Cao Vĩnh Nguyên, đối diện với đôi mắt hơi đờ đẫn của anh ta, cầu nguyện: "Hy vọng bạn của anh là người nghe lời khuyên."
Cao Vĩnh Nguyên nghe lời này, như thể nghĩ ra điều gì, chau mày lại, không còn trì hoãn thời gian nữa.
Sau khi quét 500 tệ, anh ta lễ phép đứng dậy cáo từ.Anh ta vừa đi, không ít người vây xem xung quanh nóng lòng muốn thử.Có người hỏi: "Đại sư, có thể giảm giá không ạ, 500 hơi đắt."
Dung Kính cười tủm tỉm: "Chỉ có thể đánh gãy xương thôi."
Đối phương: "..."
Từng chứng kiến cảnh Dung Kính hôm qua hạ gục nghi phạm, hắn ta không hề nghi ngờ gì về ba chữ "đánh gãy xương".Trong lúc còn đang do dự, một bóng người đột ngột chen qua từ phía sau.
Người đó giơ cao điện thoại, giọng vang dội: "Tránh một chút, tránh một chút!
Tôi đến mời đại sư xem bói!"
Đám đông rầm rì né sang hai bên, mở ra một lối đi.Một thanh niên tóc vàng, trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi chen đến trước quầy.
Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, camera trên điện thoại đã chĩa thẳng vào mặt Dung Kính.Chú ý đến ánh mắt nghi hoặc của cậu, hắn ta lập tức cười toe toét, vội vàng giải thích:"Tôi là streamer.
Vừa nãy lướt livestream của cô nàng Liễu Liễu thấy cô ấy trong phòng live ca ngợi cậu đến mức 'tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả', nên tôi phải đến thử xem cậu thật sự linh nghiệm đến thế không.
Nếu không... cái này tính là quảng cáo sai sự thật đấy, sẽ bị khóa tài khoản!"
Sau đó hắn liếc nhanh sang tấm bảng nhỏ “500 một quẻ”, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý."
Nhưng chỉ xem bói thì chán quá, chi bằng cược một ván đi?"
"Giá cậu là 500 đúng không?
Thế này nhé, nếu cậu đoán đúng, tôi trả mười vạn.
Nhưng nếu đoán sai, cậu chỉ cần trả tôi năm vạn.
Sao nào?
Lời quá còn gì?
Có muốn chơi không?"
Mặc dù nụ cười của tên tóc vàng trông có vẻ thân thiện, nhưng Dung Kính nhanh chóng phát hiện ác ý được che giấu kỹ càng trong từng câu chữ của hắn.Ánh mắt cậu khẽ liếc về phía sau bên phải hắn ta.
Xung quanh quầy hàng đông người là thế, vậy mà chỗ đó lại trống một khoảng kỳ lạ.
Nhưng điều lạ hơn nữa là chẳng ai để ý đến.Dung Kính thu ánh mắt về, nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn xem gì?"
"Gì cũng được, cậu chọn cái cậu giỏi nhất là được."
Thấy hắn ta khí thế bừng bừng, ngồi thẳng sống lưng như sắp vào vòng chung kết, Dung Kính thuận miệng nói: "Vậy tôi xem sự nghiệp cho anh."
Một hai phút sau, đồng tiền gieo xong.
Thiếu niên chỉ tay lên hình quẻ: "Quẻ Ly thượng Ly hạ, hào Cửu Tứ."
Tên tóc vàng nhíu mày: "Có nghĩa là gì?"
Dung Kính nhớ lại vẻ khiêu khích của đối phương, lời nói không còn giữ khách khí: "Nghĩa là…anh không có thực lực thật sự, làm người thì đừng quá ngạo mạn.
Nếu không cẩn thận, từ trên trời rơi xuống ‘bịch’ một cái, ngã bẹp dí thành bã luôn."
Tên tóc vàng “ha” một tiếng, suýt nữa bật cười thành tiếng.Hắn ta đã hiểu, thiếu niên này thật sự không biết hắn là ai.
Không biết video của hắn từng lọt top thịnh hành, không biết lượng fans theo dõi nhiều đến cỡ nào, càng không biết giờ hắn đang hot đến mức nào trên mạng.Nếu biết, sao có thể dám nói những lời "lỗ mãng" thế chứ?Hắn đang định mở miệng phản bác, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói lười biếng:"Bạn ơi, thật ra cũng dễ thôi.
Nếu muốn kiểm chứng cậu đạo trưởng này xem bói chuẩn hay không, cậu cứ làm ngược lại những gì cậu ấy nói đi."
"Cứ càng kiêu ngạo, càng phô trương, xem có bị ‘bịch’ một cái ngã luôn không.
Là biết liền ấy mà."