Ẩn mình dưới danh nghĩa trợ lý đặc biệt của Tạ thị, Tống Thanh liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm, bèn nhỏ giọng trao đổi vài câu với Dung Kính, sau đó chủ động đề xuất rời đi.Lý Kiến Trung nghe vậy, lập tức ra hiệu cho Trần Vinh, rồi nói với Dung Kính và Tống Thanh: “Hôm nay cũng đã muộn rồi, bên tôi lại không tiện lắm, hay là để A Vinh đưa hai vị đi ăn bữa cơm đạm bạc.
Chờ khi tôi bình phục, nhất định sẽ đích thân mời đại sư và Tống trợ lý một bữa thịnh soạn ở nhà hàng Thuận Ức.”
Cái tên Thuận Ức mà Lý Kiến Trung nhắc đến là một nhà hàng Trung Hoa có lịch sử hơn trăm năm, nổi tiếng với nguyên liệu thượng hạng và thực đơn phong phú.
Thường thì muốn đặt bàn ở đó, khách phải lên kế hoạch từ mấy ngày trước.Việc Lý Kiến Trung đề cập đến nhà hàng này đủ để chứng minh thành ý của hắn.Tạ Trường Thời hôm nay dẫn theo thư ký đoàn đi công tác ở Hải Thị, nói là phải ba ngày sau mới về.
Nhà vắng, Dung Kính nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu đồng ý.
Vừa hay Tống Thanh cũng đang sống một mình, lười nấu nướng, hai người nhìn nhau một cái, người trước cười tủm tỉm nói khách sáo: “Trần tổng mời cơm nhé.”
Mọi người đều là dân trong giới, nói chuyện rất biết lựa lời.
Trần Vinh khoát tay, cười đáp lại: “Tống trợ lý đừng đùa, được mời hai vị dùng cơm là vinh hạnh của tôi.”
Tuy nói là “bữa cơm đạm bạc”, nhưng Trần Vinh không hề chọn đại một nơi nào đó.
Anh ta lái xe đến một nhà hàng Trung Hoa sang trọng gần đó, còn đặt trước phòng riêng có vị trí đẹp nhất.Dung Kính chưa từng đến nhà hàng này, nhưng lại rất thích phong cách thiết kế ở đây.
Nhà hàng được xây dựng như thể nằm giữa một khu vườn rộng lớn, xung quanh là những cây cầu nhỏ, suối chảy róc rách, các loài hoa đua nở rực rỡ.
Gió thoảng qua mang theo hương thơm dịu nhẹ, không hề nồng nặc mà rất dễ chịu.Thấy Dung Kính có vẻ hứng thú với không gian ở đây, Trần Vinh bèn trò chuyện thêm: “Nhà hàng này là do một người bạn của tôi mở.
Những loài hoa ở đây đều là do vợ anh ấy thích.
Nhưng tiếc là lần trước vợ anh ấy đổ bệnh, giờ thì anh ấy định bán lại cả nhà hàng.”
Nói đến đây, anh ta không khỏi cảm khái: “Nếu tôi mà rành rẽ chuyện ẩm thực, thật sự cũng muốn tiếp nhận luôn.”
Chuyện làm ăn buôn bán thì Dung Kính không hiểu mấy nên không chen vào, nhưng Tống Thanh thì có chút suy nghĩ, bèn hỏi: “Tôi biết nhà hàng này, ngày thường hình như buôn bán cũng rất tốt đúng không?”
Trần Vinh gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong lúc trò chuyện, ba người đã đi đến phòng riêng.
Trần Vinh gọi vài món đặc sản của nhà hàng, rồi hỏi ý Dung Kính để gọi thêm những món cậu thích.Vừa mới bày đồ ăn ra, Dung Kính đã cầm điện thoại lên lách cách chụp ảnh lia lịa.Trần Vinh thấy vậy không khỏi bật cười hỏi: “Đại sư cũng thích chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè à?”
Thật ra Dung Kính rất thích chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Tuy cậu không có nhiều bạn, nhưng Viên Tư Vũ, Mạc Cảnh Đồng và vài người khác đều rất nhiệt tình thả cảm xúc hoặc bình luận mỗi khi cậu đăng bài.
Cậu cực kỳ yêu thích cái cảm giác được tương tác đơn giản như vậy.Tuy nhiên, hôm nay là ngoại lệ, Dung Kính trả lời thật lòng: “Không đăng đâu, tôi đang nhắn cho người giám hộ biết là tôi đã ăn uống đầy đủ.”
Người giám hộ?Trần Vinh lại một lần nữa đánh giá kỹ khuôn mặt và đường nét của Dung Kính.
Phải nói thật là gương mặt cậu đúng là rất trẻ, khiến Trần Vinh không dám chắc tuổi thật của cậu là bao nhiêu.
Giờ nghe thấy ba chữ “người giám hộ”, anh không nhịn được mà hỏi thêm một câu: “Dung đại sư vẫn chưa thành niên sao?”
“Tôi năm nay hai mươi rồi.”
Hai mươi à…Mà người nhà vẫn còn quan tâm chuyện ăn uống sinh hoạt hằng ngày như vậy sao.Trần Vinh nhớ lại hồi anh bằng tuổi đó, cha mẹ chỉ nói một câu “lo thân mình đi”, sau đó đến ánh mắt cũng chẳng buồn để ý đến anh nữa.Tất nhiên, chuyện này chỉ để trong lòng cảm thán, bề ngoài Trần tổng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Làm cha mẹ thì luôn lo lắng con cái bên ngoài sống thế nào là chuyện thường thôi.”
Tống Thanh: “…”
Anh ta đang nhai miếng thịt mềm trong miệng, suýt nữa thì bị sặc.
Vội vàng cúi đầu uống nước, chỉ sợ không cẩn thận bật cười ra mất.Sau đó, nhân lúc Tạ Trường Thời không có mặt ở đây, anh ta không ngại đùa thêm một câu: “Đúng vậy, tâm lý của ‘ông bố già’ ấy mà, hoàn toàn có thể hiểu được.”
Trần Vinh liền thuận thế cùng Tống Thanh bàn luận về kiểu tâm thái "làm cha", rồi lan man sang chuyện con cái và hôn nhân.
Còn Dung Kính thì cúi đầu, nghịch điện thoại, gõ gõ màn hình gửi một tin nhắn mách lẻo kèm theo biểu cảm mè nheo: “Tống trợ lý nói anh là ba của em.”
Lúc này, Tạ Trường Thời vừa rời khỏi chi nhánh công ty ở Hải Thị.Anh tựa lưng vào ghế sau của chiếc Maybach, cởi bỏ áo vest, cổ áo sơ mi cũng mở ra hai nút.
Ngón tay dài day nhẹ thái dương, trong tai là giọng báo cáo đều đều của thư ký, khiến tâm trạng anh thêm phiền.Lẽ ra giờ phút này, anh phải đang trên đường đi đón Dung Kính.Dựa vào tính cách cậu nhóc kia, chắc hẳn giờ đang tự hỏi tối nay ăn gì.Anh thu ánh mắt xuống, xua tan sự bực bội trong lòng, lấy điện thoại ra, mở ra tin nhắn gần nhất.Là một tấm ảnh Dung Kính vừa gửi, chụp đồ ăn phong phú trên bàn, trong ảnh còn lộ một phần khuôn mặt của Trần Vinh, khiến Tạ Trường Thời dễ dàng đoán được bữa ăn này là chuyện gì, dù sao thì khi Tống Thanh đến tìm Dung Kính nhờ giúp, anh cũng đã biết chuyện.Ngón tay vừa định bấm gửi tin nhắn thì giây tiếp theo, một dòng chữ bất ngờ hiện lên:“Tống trợ lý nói anh là ba của em.”
Tạ Trường Thời khựng tay.Sau vài giây trầm mặc, anh cong môi, khẽ bật cười một tiếng đầy ẩn ý.
Rồi trả lời:“Vậy em có muốn gọi thử một tiếng ‘ba’ nghe xem thế nào không?”
Dung Kính không ngờ da mặt của Tạ Trường Thời lại dày như vậy.
Trước đây gọi “anh” còn ngại, giờ lại bắt cậu gọi “ba”?
Mơ đi.Cậu lập tức gửi trả một cái emoji quả đào.Dưới hình là dòng chữ rực rỡ: “Tưởng đào ăn.” (chơi chữ “tưởng bở” trong tiếng Trung)Tạ Trường Thời: “…”
Trả đũa đúng kiểu thiếu niên, vừa ngốc vừa đáng yêu.Bên này, trong khi Dung Kính cúi đầu nhắn tin, thì bên kia, Trần Vinh, người vừa mới đạt được sự đồng thuận với Tống trợ lý rằng “không kết hôn, không con cái”, ngẩng đầu lên liền bắt gặp dáng vẻ tươi cười vô thức của đại sư, không khỏi cảm khái nói:“Bây giờ nhiều đứa nhỏ đều thấy phiền khi bị bố mẹ quản lý quá chặt.
Tôi có thằng bạn, con trai cậu ta đang ở tuổi nổi loạn, bình thường chỉ cần ông bố hỏi một câu thôi là nó nổi cơn như pháo nổ.”
Sau đó quay sang khen ngợi Dung Kính: “Giống như đại sư đây, vẫn giữ được mối quan hệ hòa thuận với ‘ba mình’, lại còn cười tươi thế này, đúng là hiếm có.”
Tống Thanh suýt bật cười thành tiếng.Nhưng anh nhịn được.
Không chỉ nhịn, mà còn mạnh mẽ gật đầu: “Anh nói hoàn toàn đúng.”
Đang ăn được nửa bữa, ông chủ nhà hàng nghe nói bạn cũ đang dùng bữa ở phòng riêng, liền đích thân bưng một chén rượu tới, gõ cửa phòng.Đón lấy ánh mắt của Tống Thanh và Dung Kính, ông chủ mỉm cười thân thiện với hai người.
Sau đó, Trần Vinh lập tức đứng dậy giới thiệu: “Đây là ông chủ của nhà hàng này, Thôi Lâm Sơn.”
“Lão Thôi, đây là trợ lý đặc biệt của Tạ thị, Tống Thanh.
Còn vị này là Dung Kính, Dung đại sư.”
Việc Trần Vinh có mối liên hệ với Tống Thanh không khiến Thôi Lâm Sơn ngạc nhiên, trong mấy lần uống rượu trước đây, anh ta cũng từng nghe Trần Vinh nhắc đến chuyện Tưởng thị và Tạ thị hợp tác làm ăn.
Nhưng vị “Dung đại sư” trẻ măng này là từ đâu chui ra thế?Hơn nữa… nhìn cũng quá trẻ.Dù trong lòng có thắc mắc và ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt Thôi Lâm Sơn vẫn giữ nguyên nét tươi cười, bắt tay với Tống Thanh và Dung Kính một cách lịch thiệp: “Chào hai vị, bạn của A Vinh thì cũng là bạn của tôi.
Lần sau có đến Sơn Thủy, cứ nói tên tôi, đảm bảo hai vị sẽ được tiếp đón chu đáo.”
Tống Thanh mỉm cười đáp lễ vài câu.
Trần Vinh thì nghe đến đây liền ánh mắt sáng lên: “Ý cậu là, không định bán Sơn Thủy nữa à?”
Thôi Lâm Sơn xua tay: “Không phải không bán.
Có người bạn muốn mua với giá cao, nhưng cậu cứ yên tâm, nếu nói tên tôi thì chắc chắn vẫn được ưu đãi.”
Trần Vinh không quan tâm đến câu nói đùa kia, chỉ nhíu mày hỏi: “Chị dâu dạo này thế nào rồi?”
Nhắc đến vợ, nụ cười trên mặt Thôi Lâm Sơn lập tức biến mất, anh lắc đầu, thở dài: “Vẫn chưa tra ra cụ thể là bệnh gì.
Nhưng tôi đã đặt lịch ở bệnh viện lớn bên Khang Tỉnh rồi, tính ngày mai đưa cô ấy qua đó kiểm tra.
Hôm nay nghe nhân viên phục vụ nói cậu đang dùng bữa ở đây, nên tôi tiện qua chào một chút.”
Trần Vinh không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ mạnh vào vai bạn một cái như thể thay cho lời an ủi.Vì lo cho vợ, Thôi Lâm Sơn cũng nhanh chóng cáo từ.
Sự xuất hiện của anh rõ ràng ảnh hưởng đến tâm trạng Trần Vinh, từ đó trở đi anh cứ thất thần suốt bữa ăn.
Đúng lúc Dung Kính và Tống Thanh cũng ăn gần xong, nên cả nhóm quyết định kết thúc bữa tiệc sớm và ra về.Lúc đi tới, Tống Thanh là người lái xe, lúc về cũng vậy.Dung Kính ngồi ghế sau, mặt tựa vào cửa kính xe, hơi chán chường nhìn cây cối ngoài đường lùi dần về phía sau, mãi cho đến khi giọng Tống Thanh vang lên:“Cái ông chủ nhà hàng Thôi Lâm Sơn ấy, chuyện của anh ta và vợ tôi cũng có nghe nói qua một chút.
Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, quen nhau từ hồi học mẫu giáo.”
Tống Thanh cảm thán: “Từ đồng phục mẫu giáo đến váy cưới… biết bao nhiêu năm tình nghĩa.
Giờ vợ anh ta lại đổ bệnh…
ông trời đúng là không có mắt.”
Câu cảm thán của Tống Thanh về “ông trời không có mắt” vừa dứt không bao lâu, bầu trời vốn yên tĩnh bỗng lóe lên một tia chớp bạc sáng lóa.
Ngay sau đó là tiếng sấm nổ vang trời, từng hạt mưa lớn như hạt đậu bất ngờ đổ xuống rào rào, rơi lộp bộp lên kính chắn gió xe ô tô.Tống Thanh: “……”
Anh ta sững sờ, kinh ngạc nhìn ra ngoài trời qua cửa kính, định ngẩng đầu xem bầu trời đen kịt phía trên, nhưng mưa lớn đến mức cần gạt nước hoạt động cũng không kịp, nước mưa đổ xối xả khiến toàn bộ tầm nhìn trước mặt đều bị che lấp.Nuốt lại một câu chửi vừa trồi lên đến cổ họng, anh bật đèn cảnh báo, giảm tốc độ xe, rồi không nhịn được liếc nhìn Dung Kính qua gương chiếu hậu: “Cái này là ông trời đang trả thù tôi đấy à?”
Dung Kính nhìn anh như thể đang nhìn một kẻ ngốc: “Chỉ là tình cờ trời mưa thôi.”
Tống Thanh thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng thả lỏng tựa lưng vào ghế: “Làm tôi cứ tưởng ông trời nghe tôi mắng nó, tức giận …”
Câu chưa kịp nói hết, cả hai bỗng cảm thấy xe rung mạnh.
Một lực đẩy từ phía sau ập tới khiến xe chao đảo.
May mà cả hai đều thắt dây an toàn, nếu không đã bị hất văng ra ngoài xuyên qua kính chắn gió mất rồi.Dù không bị bay ra, nhưng cú đâm đó cũng đủ làm Tống Thanh choáng váng, toàn thân loạng choạng.“Thằng nào lái xe kiểu gì vậy trời?”
Giữa thời tiết kiểu này mà còn bị đâm vào xe, Tống Thanh lầu bầu đầy tức giận.
Anh lấy ô từ ngăn bên ghế lái, đưa cho Dung Kính: “Trên xe giờ không an toàn lắm, cậu đi xuống với tôi một chuyến chứ?”
Dung Kính đương nhiên không từ chối.Dù hai người cùng che ô, nhưng mưa to kèm gió lớn khiến tay cầm ô phải siết chặt mới không bị giật mất.
Mặt ô bị gió quật vang lên phần phật, Tống Thanh không giữ được, ô lập tức bị gió cuốn đi.Mưa tạt ào ạt xuống khiến cả người gần như ngơ ngác không kịp phản ứng.Dung Kính thấy vậy vội vàng che ô sang phía Tống Thanh, tạm thời xót xa cho vị trợ lý đặc biệt này ba giây.Tống Thanh bực bội nói: “Đây chắc chắn là ông trời trả thù tôi, đúng là nhỏ mọn.”
Rầm!Bên cạnh vang lên tiếng cành cây gãy rơi, Tống Thanh phản ứng nhanh, kịp né sang bên, tránh khỏi một cành cây khô suýt nữa đập trúng.Tống Thanh thở hổn hển: “Tôi sai rồi!
Tôi xin cúi đầu tạ lỗi!
Xin tha cho tôi!”
Anh đợi ba giây, thấy xung quanh cuối cùng cũng không có thêm dị tượng nào xuất hiện, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đến khi anh dắt Dung Kính vòng ra phía sau xe để kiểm tra, vừa nhìn thấy khoảng đất trống trơn trọi ở đó, hơi thở vừa thả ra lại nghẹn ngay trong cổ họng.Mưa gió trên đầu vẫn chưa dứt, trời đen kịt như đổ mực, hai bên đường mờ mịt ánh đèn khiến cảnh vật trở nên tối tăm mơ hồ đến đáng sợ.
Trong khung cảnh ấy, một chiếc xe bình thường xuất hiện thì có vẻ không có gì kỳ lạ… nhưng rõ ràng chiếc xe đó vừa nãy mới tông vào đuôi xe họ, làm sao lại biến mất nhanh như vậy?Tống Thanh bật đèn pin, cẩn thận bước lên phía trước mấy bước, mưa mù mịt hòa vào màn sương tạo thành một lớp hơi nước dày đặc, ngoài ra không có lấy một dấu vết nào.
Không thấy chiếc xe, thậm chí cả dấu bánh xe cũng không còn.Anh cau mày, nghiêng đầu thì thầm bên tai Dung Kính: “Có lẽ phải đợi đến sáng mai đi tìm cảnh sát giao thông xin trích xuất camera giám sát thôi.”
Nói xong, Tống Thanh đưa tay sờ lên phần đuôi xe, muốn kiểm tra xem chiếc xe bị hư hại đến mức nào.
Nhưng vừa cúi đầu nhìn kỹ, ánh đèn pin rọi tới từng góc một lại cho thấy phần đuôi xe hoàn toàn không có dấu hiệu hư tổn nào.
Anh trừng mắt, không tin nổi, khom lưng tới mức gần như dán sát mặt vào phần đuôi xe, soi đèn từng tấc một.Không có vết trầy xước, không có chỗ móp méo, phần đuôi chiếc Maybach vẫn nguyên vẹn hoàn mỹ như mới vừa xuất xưởng.Tống Thanh: “……”
Anh nuốt khan một cái, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dung Kính.Sau đó có phần không chắc chắn mà hỏi: “Hồi nãy hai chúng ta thật sự bị tông phải đúng không?”
Cái cú va khiến đầu óc anh suýt rung lắc ra nước, chắc chắn không phải ảo giác chứ?Hai người cùng đứng dưới chiếc ô nhỏ, chen chúc đến nỗi không tránh được nước mưa tạt vào thái dương, ướt tóc, dính vào mí mắt.
Dung Kính nheo mắt, dùng tay áo lau qua mặt tùy tiện, sau đó gật đầu, chắc chắn đáp: “Ừ, bị đâm thật.”
Vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?Tống Thanh nhìn con đường phía sau trống trơn, lại nhìn chiếc xe không hề sứt mẻ trước mắt, trong đầu bỗng lóe lên một suy đoán … một suy đoán nếu đặt trong bối cảnh thường ngày thì đúng là hoang đường, nhưng trong tình huống lúc này thì lại có vẻ…
đáng tin đến 90%.Anh quả quyết nói: “Chúng ta gặp ma rồi.”
Sau đó lập tức lùi một bước, nép hẳn về phía sau Dung Kính: “Dung tiên sinh, đến phiên cậu ra tay rồi.”
Dung Kính: “……”
Anh tránh ra có hơi nhanh quá rồi đó?Dung Kính nhìn quanh một vòng, đúng là không khí xung quanh vẫn còn vương chút tà khí mờ nhạt, nhưng rất nhanh đã bị trận mưa to cuốn sạch.Điều đó chứng tỏ… con tiểu quỷ kia đã không còn ở đây.Nếu chuyện bị đâm xe là do tiểu quỷ gây ra, thì tại sao khi họ vừa bước xuống xe, nó lại không tiếp tục tấn công?Theo hiểu biết của Dung Kính về tiểu quỷ, một khi nó đã chủ động ra tay, lẽ ra phải nhân lúc cả hai mất cảnh giác để tấn công tiếp mới đúng.
Vậy vì sao lại bỏ đi?Khi anh còn đang suy nghĩ thì Tống Thanh đột nhiên vỗ vỗ vào khuỷu tay cậu, thì thầm bên tai: “Mau nhìn bên kia!
Hình như có xe tới!”
Ở phía xa trước mặt, xuyên qua màn mưa dày đặc, ánh đèn xe vàng nhạt cứ lập lòe, chập chờn không dứt, phản chiếu trong đáy mắt Dung Kính.Nhưng kỳ lạ là… dù họ đã đứng đợi gần ba, bốn phút, ánh đèn kia vẫn không hề di chuyển.
Độ sáng và vị trí ánh sáng không hề thay đổi.Điều này chứng tỏ … suốt quãng thời gian vừa rồi, chiếc xe bên kia hoàn toàn không tiến lên được chút nào.“Chắc là gặp sự cố?”
Tuy nói vậy, nhưng Tống Thanh lại hoàn toàn không có ý định bước tới kiểm tra.Anh từng nghe Liễu Liễu kể chi tiết chuyện kinh dị đêm mưa năm đó, từ đó về sau đối với những tình huống kỳ lạ đều có chút dè chừng.Mặc dù… hiện tại bên cạnh có Dung Kính, người có thể đá bay cả người trưởng thành chỉ bằng một chân, thì sợ hãi dường như là thừa.“Qua đó xem thử đi.”
Dung Kính bỗng cất tiếng.“Thật sự phải qua đó à?”
“Chỉ là ảo giác do tiểu quỷ tạo ra, không phải sự thật.”
Dung Kính giải thích, rồi liếc nhìn gương mặt Tống Thanh dưới ánh đèn mưa nhòa, sắc mặt trắng bệch, bèn dịu giọng hỏi, “Nếu anh sợ, hay là cứ ở lại trong xe đợi tôi quay lại?”
Câu chưa dứt, một cánh tay của Dung Kính đã bị Tống Thanh ôm chặt lấy.Tống trợ lý nhe răng cười, lộ ra tám chiếc răng trắng bóng: “Dung tiên sinh, Tạ tổng giao tôi đi theo bên cạnh cậu , bảo vệ an toàn cho cậu.”
Khi nói còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “bên cạnh”.Dung Kính rõ ràng không tin lắm, nhưng cũng nể mặt mà không vạch trần Tống trợ lý, chỉ nhấc tay kéo anh ra khỏi cánh tay mình, thản nhiên nói: “Vậy thì anh cứ đi theo sau tôi, tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt.”
Tống Thanh cảm động lau khóe mắt vốn chẳng có giọt nước nào.Không thể không nói vibe bạn trai của đại sư Dung đúng là bùng nổ!Tống trợ lý trong lòng vừa cảm khái vừa ngưỡng mộ Tạ tổng nhà mình, liền nhanh chóng rảo bước, cẩn thận đi theo sau thiếu niên.Cứ thế đi tiếp, nhưng khoảng cách giữa họ và chiếc xe phía trước vẫn không hề thu ngắn.
Mãi cho đến khoảng mười phút sau, Dung Kính mới cảm nhận được khí tức của tiểu quỷ trở nên dày đặc, sương mù quanh họ cũng bắt đầu tan dần.
Phía sau vẫn là màn mưa nặng hạt rơi lộp bộp xuống đất, nhưng cảnh vật trước mặt dần dần trở nên rõ ràng.Đi đã gần hai mươi phút, nơi họ đến giờ đây hiển nhiên không còn là con đường quen thuộc ban đầu, mà là một con hẻm xa lạ.Nơi này…
âm u mờ ám đến lạ thường.Thật sự giống như bối cảnh giấu xác trong tiểu thuyết hoặc phim kinh dị."
Cậu dẫn tôi tới đây là vì có việc cần nhờ sao?”
Dung Kính bỗng nhiên mở miệng, giọng nói vang lên giữa tiếng mưa rơi, khiến tiểu quỷ đang lén nhìn trong hẻm bị dọa hoảng hốt.Con tiểu quỷ đang bám vào tường, hai tay đặt lên bức vách ở đầu hẻm, đôi mắt vốn đã to giờ tròn xoe hơn nữa, ngơ ngác nhìn về phía Dung Kính.Và thế là…
ánh mắt nó giao thẳng với ánh nhìn của Dung Kính.Tiểu quỷ hít mạnh một hơi, hoảng sợ rụt đầu lại.Người này… có thể thấy được nó?!Nhận ra điều này, tiểu quỷ lo lắng đến mức cắn móng tay nhọn hoắt của mình, bộ não khô quắt lập tức hoạt động điên cuồng.Tuy rằng nó chỉ vô tình ngăn người lại giữa đường, không có ý gì xấu, nhưng… lỡ như thì sao?Lỡ như người này cũng là đồng bọn với lũ người kia thì sao?!Tiểu quỷ lặng lẽ lùi về sau hai bước, tính nhân lúc này chuồn êm không để lại dấu vết.
Nhưng khi nhớ tới người mà nó đang giấu sâu trong ngõ, nó lại cắn môi, do dự không yên.Dung Kính vẫn nhìn chằm chằm vào đầu ngõ.
Dù không thấy được rõ ràng đối phương, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được khí tức lúc đậm lúc nhạt đang dao động.Nghĩ một lúc, cậu lên tiếng chủ động nói: “Tôi là đạo sĩ của Huyền Thiên Quan, có thể cảm nhận được trên người cậu không có oán khí, tôi cũng không có ác ý.
Nếu cậu có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, có thể trực tiếp nói ra.
Còn nếu không cần gì, thì tôi xin phép quay về.”
Giờ này đã hơn chín giờ tối.Không bao lâu nữa, vị “lão phụ thân” Tạ Trường Thời kia chắc sẽ gọi đến kiểm tra mất.Tiểu quỷ không biết Huyền Thiên Quan là chỗ nào, nhưng vừa nghe đến chuyện Dung Kính sắp quay về, liền cuống lên, không thèm nghĩ nữa mà lao thẳng ra ngoài, lộ rõ diện mạo dưới ánh đèn.Đó là một tiểu quỷ trông rất thanh tú, dáng vẻ chỉ khoảng bảy tám tuổi, mặc áo thun tay ngắn và quần short.
Trên khuôn mặt sạch sẽ tràn đầy nét lo lắng, há miệng “a a a” hai tiếng, rồi đưa tay chỉ vào bên trong ngõ nhỏ, sau đó lại chỉ vào Dung Kính.Tống Thanh thấy tiểu quỷ chủ động hiện thân, vậy mà cũng không bị dọa cho giật mình, ngược lại còn chăm chú quan sát hành động của nó, sau đó thử hỏi dò: “Nó đang muốn nói, bên trong có người đúng không?”
Tiểu quỷ lập tức quay đầu nhìn Tống Thanh, dùng sức gật đầu lia lịa.“Là người nuôi dưỡng cậu sao?”
Dung Kính hỏi.Tiểu quỷ lại tiếp tục gật đầu.“Anh ta bị thương?”
Tiểu quỷ gật đầu liên tục, sau đó lấy hết dũng khí, rụt rè vươn tay túm nhẹ lấy vạt áo của Dung Kính, muốn kéo cậu đi vào trong con hẻm.Dường như sợ Dung Kính không đồng ý, nó còn vụng về lau lau người một hồi, cuối cùng móc ra một chiếc túi gấm nhỏ, đưa cho Dung Kính.Dung Kính nhận lấy, mở ra xem thì thấy bên trong có mấy lá bùa được gấp gọn gàng.Có lẽ đây là vật bảo vệ do người nuôi dưỡng nó đưa cho để phòng thân.
Giờ phút này, tiểu quỷ coi như lấy nó ra để “giao dịch”, đổi lấy sự giúp đỡ.Dung Kính nhìn từ hành vi của tiểu quỷ cùng những vật trong túi gấm, có thể nhận ra một người một quỷ này đều là những kẻ tử tế, liền dứt khoát đóng túi lại, cột chặt dây rồi đưa trả lại cho tiểu quỷ.Thấy đối phương như bị từ chối, đôi mắt đỏ lên đầy uất ức, thiếu niên khẽ cười, đôi mắt cong cong trấn an nó: “Đừng vội, mấy cái này tôi không cần, vẫn nên trả về cho cậu.
Còn người nuôi dưỡng của ngươi, bọn tôi chắc chắn sẽ cứu.”
Thấy tiểu quỷ quả thực rất sốt ruột, Dung Kính không chần chừ nữa, bước nhanh về phía hẻm tối.Bên trong con hẻm là đường cụt, không có đèn chiếu sáng.
Ánh đèn đường phía ngoài không thể rọi tới, khiến cho nơi đây càng lúc càng tối om.
Dung Kính bật đèn pin, dần dần giảm tốc độ bước chân.Giữa đống rác phế liệu chất chồng, có một thân ảnh gầy gò đang cuộn tròn.
Cả người anh ta bê bết máu, máu tươi thấm qua các kẽ nứt trên mặt đất, loang dần tới tận chân của Dung Kính và Tống Thanh.Ánh đèn pin vừa chiếu tới, gương mặt người kia hiện rõ…không còn chút huyết sắc nào.Tống Thanh giật mình, vội vã bước tới, dùng hai ngón tay đặt dưới mũi người kia kiểm tra hơi thở.Một lúc sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Tuy rằng thở rất yếu, nhưng vẫn còn sống.”
Rồi nghiêm túc nói thêm: “Nhưng nếu chậm thêm chút nữa, có lẽ sống chết khó lường.
Đưa thẳng tới bệnh viện chứ?”
Dung Kính gật đầu.Tống Thanh lập tức tiến lại gần, cẩn thận tìm tư thế thích hợp để bế người thanh niên bị thương lên.
Dung Kính cũng nhanh tay mở dù, che chắn cho hai người tránh khỏi cơn mưa tầm tã, đồng thời thuận tay bế luôn cả tiểu quỷ đang sốt ruột vào lòng: “Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện, để bác sĩ khám cho người nuôi dưỡng của cậu.”
Tống Thanh chọn đưa người đến bệnh viện trực thuộc tập đoàn Tạ thị.
Vừa đến nơi, bác sĩ lập tức tiến hành kiểm tra và điều trị cho thanh niên bị thương.Dung Kính nhìn quần áo Tống Thanh ướt đẫm nước mưa lẫn máu, liền hỏi: “Anh Tống, anh có muốn về trước tắm rửa rồi thay bộ đồ khác không?
Kẻo lại cảm lạnh đấy.”
Tống Thanh hỏi lại: “Dung tiên sinh định ở lại sao?”
Dung Kính gật đầu.Vốn dĩ, chuyện giúp đỡ tiểu quỷ lần này tới đây là có thể xem như kết thúc rồi.
Nhưng ngay lúc ôm lấy tiểu quỷ, cậu lại bất ngờ phát hiện phía sau lưng nó có một dấu hiệu bằng lá cây quen thuộc!Nghĩ đến hai tiểu quỷ trước đó cũng mang theo lá cây cùng loại, Dung Kính lập tức cảm thấy có điều gì đó đang được che giấu, và mình dường như chỉ còn cách chân tướng một bước nữa.Người thanh niên đang nằm trong phòng cấp cứu chắc chắn biết rõ tất cả.Cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội này.Tống Thanh suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy tôi ra khách sạn gần đây thuê tạm một phòng, tắm rửa thay đồ một chút, lát nữa quay lại.”
Dung Kính xua tay với anh: “Không cần đâu, anh cứ về nhà nghỉ ngơi.
Ở đây có tôi là đủ rồi.”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Trễ lắm rồi, mai anh còn phải đi làm nữa đấy, mau về nghỉ ngơi đi.”
Tống Thanh thấy Dung Kính nói cũng có lý, chần chừ một lát rồi gật đầu: “Vậy có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.
Sáng mai tôi sẽ mang bữa sáng đến.”
Vừa nghe đến “bữa sáng”, mắt Dung Kính sáng lên: “Được đó được đó!
Tôi muốn ăn bánh bao nhân thịt đỉnh cao!”
“Không thành vấn đề.”
Tiễn Tống Thanh rời đi, Dung Kính bế tiểu quỷ từ phòng bệnh của Lý Kiến Trung ra, kéo nó đến gần thiếu niên đang cấp cứu, hỏi: “Cậu nhận ra không?”
Tiểu quỷ vừa thấy người kia liền nhảy cẫng lên, “a a a” gọi liên hồi, bộ dạng rõ ràng là quen biết.
Chỉ tiếc Dung Kính nghe không hiểu nó đang nói gì.Tuy vậy cậu cũng không thấy tiếc, vì dù sao người nuôi dưỡng cũng đang được cấp cứu ở ngay trong kia.Đang nghĩ tới đó, thì điện thoại di động bỗng vang lên “leng keng”.Dung Kính cúi xuống nhìn, thấy tên Tạ Trường Thời hiện lên trên màn hình.Cậu thở dài trong bụng …
đúng là “lão phụ thân” đến tra khảo rồi.