[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- 25/9/25
- 169,564
- 0
- 36
[ Đm | Edit ] Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình
Chương 39 - Một chút địa vị gia đình cũng không có
Chương 39 - Một chút địa vị gia đình cũng không có
Dung Kính đối mặt với hắn, càng nhìn càng thấy chột dạ, nhưng vẫn cố giãy giụa một chút: “Cái đó… không tính là trộm cắp gì đâu.”
“Vậy tính là gì?”
“Hàng ngon giá hời, bỏ lỡ là tiếc cả đời!”
Dung Kính ra sức vận dụng chất xám, vật lộn với cái đầu xác sống của mình suốt nửa phút, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách nói tương đối hợp lý.
Ánh mắt cậu đầy vẻ chân thành nhìn đối phương, lời nịnh nọt bay ra khỏi miệng như pháo bông không cần tiền: “Lẩu nhà mấy người đúng là vừa rẻ vừa ngon, nguyên liệu tươi roi rói, thịt bò mềm cực kỳ, cực kỳ luôn!
Nước dùng thì đa dạng, phong phú, ăn rồi ai cũng phải khen ngon.
Tôi lấy cái đầu này ra thề, nếu không phải vì nhà mấy người đặc biệt quá, thì chắc chắn lượng khách còn đông gấp mấy lần!
Thiên Địa Thông là quán lẩu số một thiên hạ!”
Đến câu cuối cùng, giọng cậu thiếu niên vốn chột dạ đã biến thành dõng dạc đầy tự tin.
Đến mức chính cậu cũng suýt nữa tin thật.Phong Càng thì vẫn lười biếng dựa người vào quầy thu ngân, nghe đến đó nhướng mày một cái: “Nói vậy tức là quán nhà chúng ta thiên hạ đệ nhất?”
Dung Kính lập tức gật đầu như gà mổ thóc, khí thế ngút trời: “Tất nhiên rồi!”
Dù biết là được vuốt mông ngựa, nhưng Phong Càng lại rất thích nghe những lời như thế.
Hắn nhấp một ngụm trà sữa đầy thỏa mãn, rồi bất ngờ rút ra một tấm phiếu có in chữ “Thiên Địa Thông”, đưa tới trước mặt Dung Kính, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cậu: “Thấy mắt nhìn của cậu tinh tế, tặng cho một phiếu giảm giá.
Sau này đến ăn lẩu được giảm 20%.”
Dung Kính: “!”
Có chuyện hời thế này thật à?Cậu quay đầu nhìn Tạ Trường Thời, lại nhìn sang Phong Càng, thăm dò hỏi: “Tôi… tôi thật sự được nhận hả?”
“Nhận thì nhận đi, còn nhìn sắc mặt người yêu làm gì, nhìn cũng biết không có tí địa vị nào trong nhà.”
Phong Càng uống cạn ly trà sữa rồi tiện tay ném vào thùng rác, giọng lười biếng nhưng cũng chẳng giấu nổi sự khinh khỉnh: “Hơn nữa tôi đây vốn là người lương thiện, không rảnh đi lừa mấy đứa còn nhỏ, chưa từng bị đời vả như cậu….
Tiểu cương thi.”
Dung Kính ban đầu còn định phản bác hai chữ “người yêu”, nhưng vừa nghe ba chữ “Tiểu cương thi” thì lập tức trợn tròn mắt.Đây đã là người thứ hai chỉ nhìn một cái liền nhận ra cậu không phải người bình thường.Cậu không nhịn được đưa tay sờ mặt mình, bắt đầu nghi ngờ: Chẳng lẽ mình che giấu tệ đến vậy sao?Thế là không khỏi tò mò hỏi: “Sao anh biết tôi là… tiểu cương thi?”
Phong Càng đáp tỉnh queo: “Vì tôi lợi hại.”
Sau đó, để chứng minh mình thật sự lợi hại chứ không phải đoán bừa, hắn hất cằm về phía một cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt đang đứng cách đó không xa, hỏi: “Có muốn tôi trị cho cô bé kia một chút không?”
Mắt Dung Kính lập tức sáng rỡ: “Có thể thật à?”
“Tất nhiên.
Ai bảo tôi lương thiện làm gì.”
Phong Càng vừa nói vừa sải bước đi về phía cô bé kia.Thân hình hắn cao gầy, gương mặt tuy đẹp nhưng nhìn là biết tính khí chẳng hiền lành gì.
Cô bé vừa trông thấy hắn, nét mặt vui vẻ lập tức thu lại, theo bản năng liền rụt người phía sau lưng Trình Phác Ngọc.Dù sao cũng là Phong Đô Đại Đế, Phong Càng chẳng buồn chấp nhặt với một cô bé, dù gì làm lãnh đạo thì khí thế vẫn phải đủ đầy.
Việc tiểu quỷ vô thức sợ hắn vốn dĩ là chuyện quá đỗi bình thường.Hắn chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên, cô bé dù trốn kỹ đến mấy cũng không thoát được.
Cơ thể nhỏ nhắn như bị thứ gì đó vô hình trói chặt rồi từng chút một kéo cô ra ngoài.
Cô bé vùng vẫy, mắt đỏ hoe, nhưng giây kế tiếp đã bị một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu.Chỉ trong thoáng chốc, mọi cảm xúc bất an đều tan biến nhanh chóng.
Cô đứng ngây người tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn, nhưng ký ức thì bắt đầu tuôn về như thủy triều.Sau đó, nước mắt bất ngờ trào ra khỏi hốc mắt.
Ánh mắt cô trống rỗng, ngơ ngác nhìn về một hướng nào đó rồi khẽ lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: “Ba… mẹ…”
Trình Phác Ngọc và Dung Kính đều đứng đó sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn về phía Phong Càng.Vỗ nhẹ một cái là xong?
Đây rốt cuộc là thần thông gì vậy?Phong Càng thì cứ như không hề nhận thấy ánh mắt chết lặng của hai người một quỷ đằng sau, nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn về phía một chàng trai trẻ đang tiến đến gần, lạnh nhạt nói một câu “Đi thôi”, rồi quay người bước đi.Tấm lưng hắn, bước chân hắn, mang theo một cảm giác tiêu sái ngông cuồng, như thể chỉ thiếu mỗi gió thổi tung áo.Trình Phác Ngọc hai mắt sáng lấp lánh, mãi đến khi Phong Càng khuất sau cây cột và biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới lấy lại tinh thần, cảm thán một câu: “Đỉnh thật…”
Sau đó lại quay về phía cô bé vừa hồi phục.Tình trạng của Ngô Nguyệt đã cải thiện rõ rệt.
Tay chân hoạt động bình thường, chỉ số thông minh cũng quay lại như cũ, tất cả chỉ nhờ vào một cái vỗ tay nhẹ của Phong Càng.Nhìn kỹ lại, trông cô bé không khác gì người bình thường.Cô có phần căng thẳng, ngón tay xoắn xuýt, khẽ khom người trước ba người trước mặt.
Dù đã tỉnh táo, nhưng ký ức của cô bé không hề biến mất.
Cô bé vẫn nhớ rõ Dung Kính và Trình Phác Ngọc đã an ủi mình ra sao, đã nói sẽ đưa cô đi gặp ba mẹ như thế nào.“Em tên là Ngô Nguyệt.”
Cô bé nhẹ giọng nói, “Cảm ơn các anh.”
Một tiếng “anh” khiến Trình Phác Ngọc cảm thấy tim tan chảy vì yêu thương.
Quả nhiên, cô bé 11-12 tuổi này đúng như lời ông bà Ngô từng kể, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lễ phép đáng yêu.Cậu ta vội xua tay lia lịa: “Không cần khách sáo, có muốn nhìn thêm mấy bộ quần áo nữa không?”
Nhưng lúc này tâm trí Ngô Nguyệt đã hoàn toàn đặt ở cha mẹ.
Những bộ đồ đẹp từng khiến cô thích mê giờ đây chẳng còn chút hấp dẫn nào.
Cô bé lắc đầu dứt khoát.
Vậy nên Dung Kính và Trình Phác Ngọc liếc nhau, quyết định đưa toàn bộ số quần áo đã thử lúc trước cho nhân viên hỗ trợ mang đi tính tiền.Thấy Ngô Nguyệt đã thay một bộ váy sạch sẽ, Dung Kính mới nói: “Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện.”
Chiếc xe lại một lần nữa quay về bệnh viện.
Ngô Nguyệt vừa xuống xe liền không kìm được mà chạy thẳng về phía phòng bệnh nơi mẹ mình đang nằm.
Nhưng khi đứng trước cửa phòng, cô lại hơi chần chừ.Mười một năm trôi qua, cô đã gần như quên mất hình dáng của ba mẹ mình.
Chỉ nhớ rằng ba nấu ăn rất ngon, luôn làm món sườn xào chua ngọt mà cô thích; mẹ thì rất khéo tay, trước đây vẫn hay tự làm búp bê vải để ru cô ngủ.Ngô Nguyệt cẩn thận nghiêng người nhìn vào qua khe cửa.
Chỉ cần nâng mắt lên một chút, cô sẽ nhìn thấy khuôn mặt của ba mẹ mình.Cô bé đứng đó, ngây người, ánh mắt không rời khỏi hai gương mặt thân quen đến đau lòng kia…Dù thời gian đã quá lâu, ký ức có phần mờ nhạt, nhưng Ngô Nguyệt vẫn nhớ rất rõ tóc của cha mẹ mình từng đen nhánh … hoàn toàn không giống như bây giờ, đã lấm tấm bạc.
Gương mặt họ cũng đầy những nếp nhăn, nhiều đến đau lòng.Lúc này, bà Ngô đang ngồi trên giường lặng lẽ lau nước mắt.Giọng bà đã khàn khàn vì khóc: “Lão Ngô à, ông nói xem… liệu Nguyệt Nguyệt có trách vợ chồng mình không?
Con bé có còn muốn gặp tụi mình nữa không?
Nếu hôm đó chúng ta không ham chút tiền làm thêm, chịu về sớm hơn một chút thì đâu đến nỗi…”
Ngô Minh Lượng kéo vợ vào lòng, giọng cũng khàn đặc nhưng vẫn cố an ủi: “Không đâu…
Nguyệt Nguyệt của chúng ta vẫn luôn là một đứa bé ngoan.
Con bé hiểu mà…hiểu rằng bà nó tăng ca là để kiếm thêm tiền, để cả nhà mình sống khá hơn.”
“Thật… thật vậy chứ?”
“Thật đấy!”
Một giọng nói đột ngột vang lên khiến cả hai vợ chồng giật bắn người.
Cùng lúc ngẩng đầu lên, họ liền trông thấy một bóng người mờ ảo đang dần hiện ra trước mắt … trông hệt như Trình Phác Ngọc lúc trước.
Nhưng khác với Trình Phác Ngọc, bóng hình này… vô cùng quen thuộc.
Là gương mặt của cô con gái mà họ đã xa cách suốt mười một năm.Hai người trừng to mắt, trái tim như siết lại.
Bà Ngô ngẩn ngơ nhìn con gái, theo bản năng đưa tay ra.Ngô Nguyệt cũng vươn tay, nhưng không thể chạm đến mẹ mình.
Cô bé chỉ có thể rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi… con không trách ba mẹ đâu, con thật sự không trách…”
Nghe được những lời đó, nước mắt bà Ngô lại tuôn như suối.
Bà ôm mặt khóc nức nở, vừa khóc vừa gọi: “Tiểu Bảo của mẹ ơi…”
Dung Kính, Tạ Trường Thời và Trình Phác Ngọc không bước vào phòng bệnh, để gia đình họ được yên tĩnh đoàn tụ.
Tuy nhiên, tiếng khóc từ bên trong vọng ra khiến ai nấy đều thấy chua xót trong lòng.Trình Phác Ngọc chống cằm, thở dài não nề, lẩm bẩm như đang châm chọc chính mình: “Cũng may trước khi tôi chết thì ba mẹ tôi đã mất rồi… nếu không, tôi cũng không dám tưởng tượng ba mẹ sẽ đau lòng đến mức nào…”
Dung Kính: “……”
Cậu im lặng ba giây, rồi dứt khoát chuyển đề tài: “Hay là cậu ở lại đây nhé?
Nếu có chuyện gì liên quan đến Ngô Nguyệt thì báo tôi biết liền.”
Trình Phác Ngọc chẳng có lý do gì để từ chối: “Được thôi, cậu cứ lo việc của cậu đi.”
Hiện tại Dung Kính cũng không có chuyện gì gấp, chỉ là đang định dẫn Tạ Trường Thời đi ăn thì đã quá giờ trưa từ lâu.Sau bữa ăn, cậu giục Tạ Trường Thời quay về công ty, còn mình thì lon ton chạy về phố Trường Hoa.
Nhìn cậu sốt ruột đến mức đi trên đường bằng cũng có thể vấp té, Tạ Trường Thời đành bất lực duỗi tay kéo eo cậu lại, nhẹ nhàng giữ chặt, nói: “Gấp gì chứ…”
Ý ban đầu chỉ là muốn Dung Kính đi chậm lại, đừng có hấp tấp như vậy.
Nhưng không ngờ Dung Kính lại trả lời một cách hết sức thẳng thắn:“Đi nhanh một chút thì có thể xem bói được cho thêm vài người.
Lỡ đâu lại gặp phải trường hợp như ông bà Ngô thì sẽ không kịp mất.”
Nói đến đây, Dung Kính cảm thấy… trong chuyện của hai ông bà Ngô lần này, dường như Tổ sư gia phụ trách vận mệnh đã âm thầm ra tay hỗ trợ một phen.Hai người họ vốn đến phố Trường Hoa để tìm cậu, dù giữa đường bị Tào Chấn cướp người, hơn nữa còn định rời Nhạn Thành vào ngày hôm sau.
Thế nhưng Ngô thẩm lại bất ngờ gặp tai nạn xe, bị gãy chân nên buộc phải ở lại điều trị, và tình cờ gặp được cậu trong bệnh viện.Đúng là ứng với câu: “Họa phúc đan xen”.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Dung Kính cảm thấy Tổ sư gia đâu phải lúc nào cũng tiện thể ra tay.
Tổ sư gia chỉ có một người, không thể lo liệu hết mọi chuyện.
Mà cậu là đệ tử ngoan của Tổ sư gia dĩ nhiên phải giúp đỡ nhiều hơn mới phải.Tạ Trường Thời thấy cậu nghiêm túc với gương mặt “ta nói rất có lý”, không khỏi bật cười, xoa đầu cậu một cái rồi nói: “Phải rồi, A Kính của chúng ta đúng là chu đáo.”
“Dĩ nhiên rồi!”
Nếu Dung Kính là tiểu cương thi có đuôi, thì giờ phút này cái đuôi ấy chắc đã vẫy vẫy bay thẳng lên trời như quạt máy rồi.“Vậy để anh làm tài xế, đưa em đi trước.”
“Dạ!”
Nhìn bóng dáng Dung Kính rời đi, Tạ Trường Thời cũng âm thầm suy nghĩ: Gần đây thời tiết ở Nhạn Thành thật chẳng tốt lành gì, mưa gió triền miên.
Có lẽ việc Dung Kính bày quán ở phố Trường Hoa cũng chẳng dễ dàng.Có khi anh nên đi tìm một mặt bằng tử tế, mở một cửa tiệm đàng hoàng cho Dung Kính làm chỗ xem bói cũng nên.Khi Dung Kính đến phố Trường Hoa, đã có vài người đang đứng chờ sẵn.
Vừa thấy cậu, Mạc Cảnh Đồng liền kể ngay chuyện Ngô Minh Lượng hôm trước đến phố Trường Hoa tìm cậu, vẻ mặt lo lắng sốt ruột: “Lúc đó chú ấy nhìn như người mất hồn luôn ấy.”
Dung Kính trấn an: “Không sao đâu.
Tôi đã gặp chú ấy ở bệnh viện rồi, còn giúp vợ chồng chú ấy tìm lại được con gái.”
“Vậy thì tốt quá.”
Dung Kính ngồi xuống, bắt đầu tiếp khách như thường lệ.
Cậu không hề để ý, một ông chủ tiệm đồ cổ vừa xách đồ đi ngang qua, nghe được mấy chữ “tìm được con gái”, lông mày liền cau lại, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, sau đó vội vã quay về quầy hàng của mình như có chuyện gấp.Lão ta vừa về đến nơi đã thở hồng hộc.
Tào Chấn đứng bên thấy dáng vẻ hốt hoảng này không khỏi nghiêng mắt nhìn qua, tò mò hỏi: “Làm gì mà tất tả vậy?”
Tâm trạng lão hôm nay rất tốt.Cả buổi sáng không thấy bóng dáng Dung Kính ở phố Trường Hoa, vậy mà lại có mấy khách hàng tìm đến lão.Mà lão ta cũng chẳng khách sáo gì, mở miệng là đòi bốn, năm trăm tệ, vậy mà khách hàng cũng không ai từ chối.Nghĩ tới đó, lão ta lại quay sang hỏi ông chủ tiệm đồ cổ: “Này, ông nói xem giá xem bói của tôi có nên điều chỉnh lại không?
So với bên đó, 21 thế hệ kế thừa như tôi tính ra còn quá… rẻ ấy chứ.”
Nhưng lúc này đầu óc ông chủ tiệm hoàn toàn bị câu nói của Dung Kính chiếm cứ, nào còn tâm trí đâu lo đến chuyện của Tào Chấn, chỉ buột miệng nói:“Lúc nãy đi ngang qua chỗ Dung Kính, tôi nghe cậu ta nói gì mà giúp ai đó tìm được con gái…
ông nói xem, liệu có trùng hợp đến thế không?”
Tào Chấn khựng lại trong giây lát.Ông chủ tiệm đồ cổ vẫn lải nhải không dứt: “Nói thật, sáng nay tôi hình như có thấy người nhà hôm qua tới tìm cậu để xem chuyện con gái mất tích đó.
Chính là ông chú kia, chạy thẳng đến tìm Dung Kính.”
Tào Chấn mím môi, một lúc lâu sau mới nặn ra được một nụ cười: “Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Có khi gia đình đó giờ này cũng đã đến Hình Đàm rồi.”
Ông chủ tiệm đồ cổ nghĩ nghĩ, nhưng vẫn thấy có gì đó không ổn, bèn ngập ngừng hỏi lại: “Thật vậy không?”
Nhưng Tào Chấn không trả lời.
Lão ta nhìn về cuối con phố, sắc mặt trầm xuống…Tối hôm đó, Dung Kính làm thêm đến tận mười giờ mới về đến nhà.
Khi quay lại khu Vân Giang Loan, cậu đã là một Tiểu cương thi cạn sạch năng lượng, mềm nhũn nằm bẹp trên sofa, ôm gối rên rỉ: “Mệt quá trời mệt…
Tạ Trường Thời ơi, em muốn ăn mì bò!”
Tạ Trường Thời không nỡ từ chối lời than thở của tiểu cương thi, nhanh chóng vào bếp nấu ngay cho cậu một tô mì thịt bò đầy ắp đầy đủ topping.Trong lúc ăn, anh nhắc đến chuyện mở cửa tiệm.Dung Kính đang ngậm mì, chớp chớp mắt hỏi: “Vậy… có phiền anh quá không?”
Tạ Trường Thời đáp gọn: “Không đâu.”
Dù sao phố Trường Hoa cũng chỉ là một con phố, lượng người qua lại thì cực đông.
Cả phố chen chúc, người đứng xếp hàng còn không có chỗ để chân.Hơn nữa, nếu chỉ là mấy người trẻ thì không sao, nhưng nếu gặp người lớn tuổi, chân tay không tiện mà cũng phải xếp hàng, không có chỗ ngồi thì thật sự không ổn chút nào.Nghe mấy lời phân tích ấy, Dung Kính hoàn toàn bị thuyết phục.Dù gì việc chọn địa điểm, diện tích, thiết kế và trang trí cửa hàng đều là Tạ Trường Thời lo hết, cậu chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng mà thôi.“Mai để em bảo Tống Thanh giúp dò thử xem có mặt bằng nào sẵn không, có thì càng tốt.”
Nếu không có mặt bằng trống sẵn, thì đành phải đợi một thời gian trang trí lại.Dung Kính cảm động quá, liền gắp cho Tạ Trường Thời một miếng thịt bò siêu to khổng lồ, còn đặc biệt rút ra tấm “thẻ người tốt” mà trước đó từng thu hồi, nay long trọng cấp lại cho Tạ Trường Thời.Tạ Trường Thời: “……”
Cái kiểu lấy hoa Phật dâng cho Phật này, có khi cả đời Dung Kính cũng chẳng bỏ nổi…Vì sáng hôm sau phải dậy sớm xem bói cho khách, nên tối đó dù Mạc Cảnh Đồng rủ chơi thử một game mới, Dung Kính cũng không để tâm.
Thế mà vừa tờ mờ sáng hôm sau, cậu lại bất ngờ dậy sớm, hừng hực khí thế đeo ba lô đến phố Trường Hoa.Nhưng vừa tới nơi, cậu đã nhận được điện thoại của Trần Vinh, đành bất lực thở dài, để lại cho Mạc Cảnh Đồng một câu: “Giúp tôi xin nghỉ một ngày…”
Rồi rẽ hướng, đi thẳng đến nhà hàng Sơn Thủy.Lúc cậu tới nơi, Thôi Lâm Sơn đang đứng đợi trước cửa.
Thấy Dung Kính, vẻ mặt anh ta có chút ngại ngùng: “Sáng sớm như vầy mà làm phiền đại sư nghỉ ngơi… ngài ăn sáng chưa?”
Dung Kính gật đầu.Sáng nay cậu dậy sớm, vừa mở cửa phòng bước ra đã khiến Tạ Trường Thời giật mình, sau đó được anh cho ăn bánh bao hấp còn nóng hôi hổi.“Trần tiên sinh nói là đã tìm được kẻ ném đồ bẩn vào bình hoa thời nhà Tống?”
“Ừ.”
Thôi Lâm Sơn gật đầu, “Chắc Trần Vinh cũng đã kể với cậu chuyện trước đây có một người bạn muốn mua lại nhà hàng này từ tay tôi.”
Khi nhắc đến chuyện đó, nụ cười trên mặt Thôi Lâm Sơn lúc đối diện với Dung Kính đã hoàn toàn biến mất.
Gương mặt anh ta trở nên nặng nề, sắc mặt khó coi:“Cái con lật đật bẩn thỉu đó là do chính gã ta ném vào.”
Vừa nói chuyện, họ vừa đi tới phòng điều khiển.Trần Vinh nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu lên.Dung Kính theo bản năng lùi lại một bước.Trần Vinh: “…”
Anh ta giơ tay lên xoa xoa thái dương, giọng nói có chút ai oán: “Tuy biết giờ tôi trông hơi kinh dị, nhưng ngài là đại sư, bình thường thấy ma cũng chẳng chớp mắt, vậy mà hôm nay lại lùi bước thế này… thật sự tổn thương lòng tôi rồi đấy.”
Dung Kính không dám nói thật suy nghĩ trong lòng.Bình thường người ra người, ma ra ma.
Còn Trần Vinh bây giờ thì... người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, quả thật có hơi dọa người.Tuy không nói ra, nhưng Trần Vinh nhìn biểu cảm của cậu cũng lờ mờ đoán được vài phần.Anh ta rút điện thoại ra, soi mặt mình.Chỉ qua một ngày một đêm, sắc mặt anh ta trông cực kỳ tệ: dưới mắt hiện rõ hai vệt quầng thâm, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, đỉnh đầu như bốc khói đen.
Cả người gầy rộc như mắc chứng lão hóa sớm, yếu ớt nằm dựa vào ghế.Nhìn kỹ thì… còn giống ma hơn cả Trình Phác Ngọc.Cuộc đối thoại giữa hai người khiến Thôi Lâm Sơn không nhịn được cười nhẹ, rồi vỗ vỗ vai Trần Vinh, nói: “Cậu cũng liều mạng quá rồi, theo dõi ở đây thì gã cũng chẳng bay đi đâu được.”
Trần Vinh nhai hộp sữa Thôi Lâm Sơn đưa, giọng mơ hồ nói: “Nhưng ai mà biết được, cái tên đó còn có bản lĩnh ném đồ bẩn vào bình hoa khiến chị dâu phát bệnh tách hồn, ai biết gã ta có thể làm ra mấy trò gì nữa?
Lỡ đâu gã lại giở trò tráo trắng thay đen thì sao?”
Nói xong, anh ta bổ sung: “Hơn nữa chẳng phải đại sư nói phải tìm ra kẻ đứng sau gã sao?
Tôi muốn tranh thủ rút ngắn thời gian, tránh đến lúc bị phát hiện, gã ta lại tẩu thoát trước.”
Nghe đến đây, Thôi Lâm Sơn im lặng một hồi lâu rồi mới thấp giọng nói: “Có khi…
đã không còn kịp nữa rồi.
Chúng ta động vào tổ kiến lửa rồi.”
“Hả?”
Trần Vinh nhíu mày.“Chính hôm đó, lúc chúng ta tìm thấy một mảnh hồn của A Yên, lúc bước ra khỏi cửa không phải đụng trúng một người sao?
Chính là gã đấy.
Nếu gã ta nhận ra đại sư Dung, thì chắc chắn cũng đoán được chúng ta đang làm gì rồi.”
Hôm ấy rời đi gấp gáp, Trần Vinh căn bản chẳng để ý mặt mũi người bị Thôi Lâm Sơn ngăn lại trông ra sao.
Giờ nghe lại mới thấy… quả thật không ổn chút nào.Khi hai người đang trò chuyện, Dung Kính vẫn đang xem lại đoạn video giám sát.Trong đoạn ghi hình được trích xuất, cậu thấy một người đàn ông trung niên đứng cùng một đám người, có vẻ như đã uống khá nhiều, mặt đỏ bừng bừng, say đến mức không đứng vững.
Sau đó như thể bị mất thăng bằng, gã nghiêng người về một bên, tay thuận thế bắt lấy chiếc bình hoa, rồi tiện tay ném ra một con lật đật mà gã đã giấu sẵn từ trước.Sau khi làm xong động tác đó, người đàn ông trung niên thậm chí còn quay sang mọi người cảm khái một câu: “May mà chưa say đến ngất, không thì lỡ làm vỡ cái bình hoa này, Ông chủ Thôi lại bắt tôi đền thì khổ.”
Những người xung quanh đều bật cười ha ha, đùa rằng gã ta quả là may mắn.“Đại sư.”
Thôi Lâm Sơn bước tới, thấy ánh mắt Dung Kính vẫn dừng trên màn hình giám sát, định mở miệng hỏi, thì lại nghe Dung Kính hỏi ngược: “Chuyện vợ anh tỉnh lại, ngoài anh ra còn ai biết không?”
Thôi Lâm Sơn hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Chỉ có người ở bệnh viện biết, còn những người quen thì tôi vẫn chưa thông báo.”
Chủ yếu là… cũng chưa kịp thông báo.Cả ngày hôm qua anh đều túc trực bên giường vợ.
Vợ anh hôn mê đã lâu, có bao nhiêu điều muốn nói mà chưa kịp nói.
Sau đó lại tất bật đưa đi kiểm tra sức khỏe lại một lượt, đợi mọi chuyện ổn thỏa thì cũng đã mười giờ tối.Sáng nay còn bị Trần Vinh gọi gấp đến đây, đến giờ vẫn chưa kịp thở.“Vậy thì,” Dung Kính chống cằm ngồi trên ghế, ý nghĩ chạy loạn trong đầu, “Trừ khi tên đó suốt ngày theo dõi bệnh viện, nếu không thì chắc chắn gã chưa biết vợ anh đã tỉnh.”
“Hay là,” cậu ngẩng đầu nhìn hai người, “anh gọi điện cho gã thử xem.”
Hai người kia đều là cáo già trong giới làm ăn, vừa nghe liền hiểu ý đồ.Trần Vinh vỗ đùi, nói với Thôi Lâm Sơn: “Đúng rồi đấy, anh gọi cho gã, nói là vợ anh vẫn chưa tỉnh, bệnh tình còn trở nặng, tiện thể nhắc đến chuyện ký hợp đồng, xem gã phản ứng ra sao.”
Thôi Lâm Sơn nghe vậy liền lập tức lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Hứa Chí.Anh bật loa ngoài.
Tiếng tút tút vang lên khá lâu… lâu đến mức Trần Vinh và mọi người bắt đầu nghĩ rằng Hứa Chí có khi đã cao chạy xa bay, thì đột nhiên đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:“A lô?
Ông chủ Thôi, sao giờ này gọi cho tôi vậy?”
Giọng gã nghe rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút hoảng loạn hay sơ hở nào.Thôi Lâm Sơn và Trần Vinh nhìn nhau, rồi cố tình hạ giọng thật khàn, bắt đầu mở lời: “Tôi muốn bàn với cậu về chuyện ký hợp đồng.
Nếu cậu rảnh, hai hôm tới mình ký luôn cho xong.”
Hứa Chí bên kia nghe xong thì im lặng một chút, như thể hơi bất ngờ, sau đó bật cười nhẹ, vừa cười vừa dò hỏi: “Sao tự nhiên lại gấp gáp thế?”
“Vợ tôi… không được…
ổn lắm.”
Khi nói đến hai chữ cuối cùng, giọng Thôi Lâm Sơn khẽ nghẹn lại, mang theo vài phần nức nở.
Âm thanh như sắp khóc ấy truyền qua loa điện thoại, khiến Dung Kính tròn mắt kinh ngạc, không kìm được mà âm thầm vỗ tay một cái vào lòng bàn tay mình.Vừa nãy cậu còn thầm khen Hứa Chí “diễn sâu”, nhưng nhìn lại thì Thôi Lâm Sơn mới là diễn đỉnh.Hai người này còn kinh doanh nhà hàng làm gì nữa, gói đồ lên Nhạn Thành lập tức đi casting phim truyền hình được rồi.Ngay cả Trần Vinh cũng không ngờ Thôi Lâm Sơn lại nhập vai cảm xúc đến vậy, không nhịn được mà giơ ngón cái lên khen.Thôi Lâm Sơn liếc mắt ra hiệu một cái, rồi tiếp tục bằng giọng nghẹn ngào, kể lể về tình trạng hiện giờ của vợ mình khiến ai nghe cũng phải lo lắng:“Trước kia tuy chỉ là hôn mê, nhưng kết quả kiểm tra vẫn ổn.
Không hiểu sao hôm nay sinh lực lại tụt xuống bất ngờ, bác sĩ nói có khi không qua được hai ngày nữa.
Tôi giờ cũng chẳng còn tâm trí lo chuyện nhà hàng, cho nên nếu cậu muốn nói gì, cứ chọn lúc nào tiện thì gặp tôi.”
“Đừng bỏ cuộc vội, biết đâu vẫn còn hy vọng.”
Giọng Hứa Chí vang lên từ bên kia, có vẻ đang trấn an Thôi Lâm Sơn.
Sau đó gã nói tiếp: “Giờ tôi đang bận chút việc, để tôi xem hôm nay có rảnh không, nếu có sẽ qua.
Nếu không thì tôi gọi cho anh sau.”
“Ừ, được thôi.”
Tút.Cuộc gọi kết thúc.Hứa Chí đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa.Người kia mặc một bộ đạo bào màu vàng pha đen, vừa thấy ánh mắt của Hứa Chí liền ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng: “Tôi đã nói rồi, là do cậu suy nghĩ nhiều quá thôi.”
Hứa Chí lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi đến ngồi đối diện với ông ta, vừa ngồi xuống đã vội giải thích: “Chẳng phải là tôi cẩn thận một chút sao?
Ông không biết cái tên Dung Kính kia lợi hại như nào, ai cũng nói cậu ta xem bói cực kỳ chuẩn, chưa từng đoán sai lần nào.
Tôi cứ tưởng cậu ta thật sự có bản lĩnh, có khi moi ra được chuyện gì về vợ của Thôi Lâm Sơn.”
Người đàn ông trung niên nghe đến tên “Dung Kính” thì tỏ vẻ khinh thường, liếc mắt rồi nói: “Xem bói giỏi thì đã sao?
Không có nghĩa là mấy chuyện khác cũng tài giỏi.”
Huống hồ, Dung Kính chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi như vậy, có thể lợi hại đến mức nào chứ?“Vương Toan Yên bị chứng ly hồn cấp độ cao, qua hôm nay thì hoàn toàn không cứu nổi nữa.
Cậu cứ yên tâm ký hợp đồng đi.
Đến lúc đó đừng quên chuyển cho tôi phần tiền còn lại.”
Người đàn ông liếc gã, nói thêm: “
Sau này gặp chuyện thì bình tĩnh một chút.
Bao nhiêu lần chúng ta hợp tác rồi, cậu từng thấy có lần nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn chưa?”
Hứa Chí thầm nghĩ, đúng là như vậy thật.Đối phương trước giờ chưa từng khiến hắn thất vọng.
Lần này chắc chắn cũng sẽ vậy.