- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 440,895
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Đm/Edit] Theo Đuổi Đỉnh Cấp Alpha Từ Bắt Đầu Đến Bỏ Cuộc - Vô Biên Khách
Phiên ngoại 09: Khi em già đi (3)
Phiên ngoại 09: Khi em già đi (3)
Sau một trận bệnh nặng, cơ thể Kỷ Ngọc Lâm phần lớn tuy đã hồi phục nhưng vẫn còn một số di chứng lặt vặt kéo dài.
Cậu được chuyên gia dinh dưỡng bác Trung cùng phối hợp để điều dưỡng.
Dù vậy, một khi cơ thể đã đến một giai đoạn nhất định, thì dù có chăm sóc đến đâu cũng khó có thể hồi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn.Xuất viện không lâu, Kỷ Ngọc Lâm đã thoát khỏi tâm trạng u sầu vì sự ra đi của Snowball.
Mỗi ngày, cậu đều vui vẻ phối hợp với bác Trung ăn những món phục hồi sức khỏe do bác chuẩn bị, thái độ lạc quan hoàn toàn không giống một người vừa ốm nặng.Nếu không phải vì thân hình đã gầy đi một vòng rõ rệt, e rằng người ngoài cũng không nhận ra cậu từng trải qua một cơn bệnh nặng.Kỷ Ngọc Lâm là một bệnh nhân có tình trạng hồi phục rất tốt, trái lại, người yêu của cậu, cũng là Bùi Nhẫn, mới là người khiến cậu phải lo lắng.Trong phòng tập đàn, khi Kỷ Ngọc Lâm vừa luyện đàn xong bước ra thì gặp người đàn ông đang đi vào.
Cậu khẽ cong môi cười, đối diện với gương mặt cúi xuống tiến gần của người đàn ông, đưa tay che miệng mình lại.Nhưng tay cậu nhanh chóng bị Bùi Nhẫn kéo xuống.
Một nụ hôn nóng bỏng, ẩm ướt lập tức phủ xuống, không gặp chút trở ngại nào.Ban đầu còn dịu dàng, sau đó lại dần trở nên mạnh bạo, Bùi Nhẫn dứt khoát ôm lấy Kỷ Ngọc Lâm vào lòng, nhiệt tình tràn đầy, đầu lưỡi xâm chiếm toàn bộ khoang miệng đối phương.
Hơi thở nóng bỏng khiến Kỷ Ngọc Lâm không tài nào chống đỡ nổi.Cậu bị ép ngửa đầu đón nhận trọn vẹn nụ hôn ấy.
Sau khi kết thúc, hai gò má đã ửng hồng, mí mắt phủ một tầng nước mỏng, khiến nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng thêm diễm lệ.Cậu và Bùi Nhẫn lặng lẽ nhìn nhau, giọng khàn khàn mang theo chút bất đắc dĩ: "Em còn chưa khỏi cảm, lỡ lây sang anh thì sao?"
Bùi Nhẫn đáp, giọng còn khàn hơn cả cậu: "Anh không để tâm mấy chuyện đó."
So với việc mắc bệnh, điều khiến anh khó chịu hơn là không thể ôm lấy người mình yêu.Kỷ Ngọc Lâm khẽ nhướng mày: "Thế ai là người từ lúc em xuất viện đến giờ cứ buồn bực không vui, u uất đến mức cau mày cả ngày?"
Bùi Nhẫn im lặng.Kỷ Ngọc Lâm dịu dàng đưa ngón tay vuốt ve giữa ấn đường anh, nhẹ nhàng thở dài: "Anh nhìn xem, lại nhíu mày nữa rồi.
Có lẽ đến chính anh cũng không nhận ra."
Cậu chủ động vòng tay qua cổ đối phương, khẽ nói: "Đừng u uất như vậy nữa, được không?"
Tay còn lại của cậu nắm lấy cổ tay Bùi Nhẫn, áp vào má mình: "Em vẫn ở đây, bên cạnh anh.
Không ai có thể đưa em đi cả, trừ khi một ngày nào đó, chính anh không còn cần em nữa."
Vừa dứt lời, sắc mặt Bùi Nhẫn lập tức thay đổi.Giọng anh trầm xuống, gần như bác bỏ thẳng: "Đừng nói bậy.
Anh sẽ không bao giờ không cần em."
Cánh tay như kìm sắt siết chặt, ôm chặt Kỷ Ngọc Lâm vào lòng: "Lâm Lâm, anh hận không thể đi đâu cũng mang em theo bên mình.
Bất kể lúc nào, em cũng là của anh.
Anh tuyệt đối sẽ không buông tay."
Hơi thở anh trở nên dồn dập, giọng khàn khàn, từng chữ như dằn xuống từ sâu trong lồng ngực: "Ngược lại là em, không được rời khỏi anh.
Ý nghĩ đó, nghĩ thôi cũng không được."
Kỷ Ngọc Lâm nhẹ giọng đáp: "Em chưa từng nghĩ như vậy."
Cậu lại hỏi: "Có phải... anh vẫn còn trách em lúc đó khó chịu mà không nói cho anh biết?"
Biểu cảm Bùi Nhẫn thoáng khựng lại, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng và khó tin: "Sao có thể..."
Kỷ Ngọc Lâm nói tiếp: "Nhưng rõ ràng anh vẫn cứ không vui."
Cậu kéo tay Bùi Nhẫn đi xuống lầu.
Lúc này đang là buổi chiều, hôm nay Bùi Nhẫn được nghỉ.
Kỷ Ngọc Lâm vào bếp, mang ra một phần trà chiều.
Cậu chỉ ăn qua loa một miếng bánh táo sấy giòn, thấy hương vị vừa miệng liền cầm một miếng khác đưa lên bên môi Bùi Nhẫn: "Em ăn thử rồi, vị ngọt rất nhẹ."
Bùi Nhẫn không chần chừ, cúi đầu cắn miếng bánh từ tay Kỷ Ngọc Lâm."
Ngon không?"
Kỷ Ngọc Lâm không đợi đối phương trả lời đã tiếp tục đút thêm một miếng khác.Bùi Nhẫn vốn không thích ăn ngọt, nhưng chỉ cần là do Kỷ Ngọc Lâm đưa, anh chưa bao giờ từ chối.
Truyện được edit bởi Jeffrey LTrong lòng anh nghĩ, dù cho có là độc dược, chỉ cần đặt trong tay người này, đối với anh cũng là sự ngọt ngào.Đến miếng thứ ba, gương mặt Bùi Nhẫn lộ ra một tia nhẫn nhịn.Kỷ Ngọc Lâm bật cười, tựa vào lòng anh, ghé sát tai nói nhỏ: "Có khó ăn đến vậy không?"
Bùi Nhẫn bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Lâm Lâm..."
Kỷ Ngọc Lâm cắn nửa miếng bánh, nửa còn lại liền đưa đến miệng đối phương: "Em thấy nó ngọt nhẹ thôi mà."
Bùi Nhẫn ăn xong hai ba miếng, chỉ khẽ "Ừm" một tiếng.Kỷ Ngọc Lâm nhấp vài ngụm nước chanh mật ong, rồi cũng đưa cho Bùi Nhẫn uống nốt phần còn lại.Phần lớn điểm tâm chiều đều do Kỷ Ngọc Lâm đút cho Bùi Nhẫn, hoặc là cậu ăn trước vài miếng rồi đưa phần còn lại cho đối phương.Bùi Nhẫn chưa từng từ chối bất cứ món gì đã qua miệng Kỷ Ngọc Lâm.
Được người mình yêu chia sẻ đồ ăn một cách thân mật như vậy, đối với anh đó là một loại hưởng thụ rất dịu dàng.Khi dùng trà chiều xong, Kỷ Ngọc Lâm muốn Bùi Nhẫn cùng cậu ra ngoài đi dạo.Ban đầu Kỷ Ngọc Lâm chỉ định đi dạo một vòng quanh khu nhà rồi về, nhưng Bùi Nhẫn lại lái xe ra từ gara để đón cậu.Hôm ấy trời nửa nắng nửa âm u.
Vào buổi chiều, ánh mặt trời đã bị mây mù che khuất, thời tiết buổi chiều tối khá dễ chịu lạ thường.Bùi Nhẫn chở Kỷ Ngọc Lâm tới một hồ nước gần đó.
Trên đường đi, họ còn gặp vài người nghỉ hưu sớm từ đơn vị trước đó, thấy Bùi Nhẫn đều chào hỏi thân thiết.
Khi nhìn thấy Kỷ Ngọc Lâm thì lại càng thêm nồng hậu, hiền hòa.Hai người nắm tay nhau mà không hề ngại ngùng.
Từ sau khi kết hôn, Bùi Nhẫn luôn mang theo Kỷ Ngọc Lâm bên mình.
Sống chung với nhau đã lâu, mọi người xung quanh cũng quen dần với việc ấy.Dĩ nhiên, vẫn có một vài người thuộc thế hệ cũ, tư tưởng khá bảo thủ, tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Bùi Nhẫn có phần khoa trương.Tuy nhiên, cũng không ít người ngưỡng mộ tình cảm bền chặt của họ sau bao năm kết hôn vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu.
Ai mà chẳng mong mình khi bận rộn công việc có một người hiểu chuyện kề bên quan tâm chăm sóc?Huống hồ, Kỷ Ngọc Lâm cũng không phải người thua kém.
Sau khi từ chức, vị trí của cậu trong lòng thế hệ trước thậm chí còn cao hơn, chỉ riêng việc cậu chơi piano khiến bao người say mê, đã đủ khiến các bậc trưởng bối yêu quý không thôi.Dọc theo bên hồ, Kỷ Ngọc Lâm vừa đi vừa chụp ảnh những chú chim đang uống nước.
Lát sau, cậu quay ống kính về phía Bùi Nhẫn, nhưng đối phương vẫn giữ nét mặt bình thản như không.Kỷ Ngọc Lâm bật cười, tiến đến bên cạnh, khẽ nghiêng đầu tựa lên vai rộng của anh.Hôm nay cả hai đều mặc đồ ở nhà màu xám nhạt, thoạt nhìn rất hòa hợp.
Khi Kỷ Ngọc Lâm tựa đầu lên vai, sắc mặt Bùi Nhẫn khẽ thay đổi một chút.
Rồi anh ngẩng đầu, khẽ hôn lên cằm đối phương.
Ánh mắt thâm trầm của Alpha bị thu trọn vào ống kính, một khung cảnh đầy tình cảm, không thể giả vờ.Kỷ Ngọc Lâm cười không ngớt: "Vậy là có ảnh để xem rồi."
Yết hầu Bùi Nhẫn khẽ động.
Anh cúi đầu, tự nhiên đặt một nụ hôn lên trán người kia.Kỷ Ngọc Lâm nhỏ giọng nhắc: "Có người đang nhìn kìa."
Bùi Nhẫn chẳng mấy để tâm: "Không sao."
Hai người cứ thế tay trong tay, không rời nhau nửa bước.
Đến lúc quay về, lòng bàn tay Kỷ Ngọc Lâm đã lấm tấm mồ hôi.Cậu lắc nhẹ tay: "Em ra mồ hôi tay rồi."
Bùi Nhẫn vẫn không buông tay.
Chỉ đến khi trở lại xe, anh mới lấy khăn giấy lau sạch cho Kỷ Ngọc Lâm, động tác vừa nhẹ nhàng vừa tỉ mỉ.***Trên đường trở về, Bùi Nhẫn bất ngờ dừng xe.Phía trước dường như vừa xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn.Ánh mắt Kỷ Ngọc Lâm lướt qua cửa sổ, cậu lập tức đẩy cửa xe, bước nhanh xuống dưới, chạy đến phía trước rồi mở to mắt ôm lấy một sinh vật nhỏ màu trắng.Đó là một con mèo con toàn thân như tuyết trắng, trông chỉ chừng hai tháng tuổi.
Kỳ lạ là, hình dáng của nó lại có vài phần giống Snowball trước đây.Bùi Nhẫn khẽ nhíu mày, lấy từ trong xe ra một chiếc khăn mặt sạch, không nói một lời liền tiến đến, cẩn thận bọc con mèo lại trong khăn tắm."
Lâm Lâm, em đừng chạm vào nó vội."
Con mèo có vẻ là mèo hoang hoặc bị bỏ rơi.
Trong tình trạng chưa được kiểm tra, nếu để Kỷ Ngọc Lâm trực tiếp tiếp xúc, anh lo sẽ bị lây mầm bệnh.Kỷ Ngọc Lâm không quá cố chấp, nhưng ánh mắt thì vẫn gắt gao dõi theo sinh vật nhỏ đang cuộn trong khăn.Bùi Nhẫn nhẹ nhàng đặt mèo con vào xe, quay đầu xe, cùng Kỷ Ngọc Lâm đưa nó đến bệnh viện thú y gần đó.Snowball vừa mới mất không lâu, bây giờ lại vô tình gặp được một chú mèo hoang tương tự, đối với Kỷ Ngọc Lâm mà nói chẳng khác nào một đoạn duyên phận.
Chỉ nhìn nét mặt cậu thôi, Bùi Nhẫn đã biết rõ sinh vật nhỏ này, chắc chắn sẽ được mang về nhà nuôi.Đến bệnh viện thú y, mèo con nhanh chóng được kiểm tra và vệ sinh sạch sẽ.
Trong lúc đó, Bùi Nhẫn kéo Kỷ Ngọc Lâm đi rửa tay, hỏi khẽ: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Kỷ Ngọc Lâm khẽ cười: "Bùi Nhẫn, em không nỡ bỏ mặc một sinh linh nhỏ bé như vậy..."
Bùi Nhẫn cụp mắt, giọng bình thản: "Anh đâu nói không cho em nuôi."
Kỷ Ngọc Lâm mỉm cười: "Vậy sao."
Sau một lúc im lặng, Bùi Nhẫn mới lên tiếng, giọng trầm thấp: "Lâm Lâm...
Anh chỉ hy vọng em đừng dồn quá nhiều tình cảm vào chúng."
Chưa kể đến chuyện Bùi Nhẫn dễ ghen đến cả với một con mèo, anh luôn bài xích bất cứ thứ gì chiếm giữ quá nhiều cảm xúc trong lòng Kỷ Ngọc Lâm.
Snowball là do chính anh tặng, đành không nhắc đến.
Nhưng bây giờ, chỉ một con mèo hoang bên đường cũng khiến người kia xót xa như vậy, làm sao anh không để tâm?Kỷ Ngọc Lâm thấy buồn cười, Bùi Nhẫn biết cậu chẳng thể làm gì ngoài chịu thua.
Truyện được edit bởi Jeffrey LBùi Nhẫn trầm mặc một chút rồi nói tiếp: "Anh không muốn sau này... nó lại khiến em đau lòng."
Kỷ Ngọc Lâm lắc đầu, giọng nhẹ như gió: "Nhưng em vẫn muốn giữ lại những điều đẹp đẽ.
Anh nhìn xem, em đã hồi phục rồi."
Cậu nắm lấy hai tay Bùi Nhẫn, áp lên đôi má mình, nở nụ cười dịu dàng: "Em yêu anh."
Nói xong, Kỷ Ngọc Lâm ngẩng đầu chủ động tìm kiếm đôi môi Bùi Nhẫn.
Bùi Nhẫn cúi đầu phối hợp, không để Kỷ Ngọc Lâm phải ngẩng đầu lên quá lâu.Con mèo con cuối cùng cũng được mang về nhà nuôi.
Mèo hai tháng tuổi không dễ chăm, nhưng qua hơn một tháng kiên trì, dưới sự yêu thương của Kỷ Ngọc Lâm, cơ thể nó đã lớn hơn thấy rõ.Hôm đó, Kỷ Ngọc Lâm đang nghỉ ngơi ở ban công.
Bên cạnh cậu là xấp bản nhạc đã lật dở, trong lòng ôm một chiếc chăn mỏng chưa đắp hẳn.
Chú mèo trắng như tuyết nằm yên trên tấm thảm mềm, ngoan ngoãn ngủ say.Bùi Nhẫn vừa kết thúc chuyến huấn luyện với võ giả ở quận ngoài, trở về nhà, trước tiên vào phòng tắm rửa sạch mồ hôi trên người bằng nước lạnh, sau đó ra ban công, nhìn thấy người bạn đời vẫn đang say giấc.Gió tối bắt đầu thổi, anh khẽ nhặt tấm chăn lông phủ lại lên người Kỷ Ngọc Lâm.Ánh hoàng hôn rơi trên chiếc ghế nằm, khiến người đang ngủ trở nên mờ ảo như tranh vẽ.
Nhưng khi Bùi Nhẫn cúi người ôm lấy, nhiệt độ trong vòng tay nói cho anh biết, người này là thật.Kỷ Ngọc Lâm lờ mờ tỉnh dậy, trong mắt phủ một tầng sương mù mông lung, theo phản xạ giữ lấy cổ tay Bùi Nhẫn."
Vừa rồi em mơ thấy lúc trước anh tặng em Snowball..."
Nói rồi, cậu nhích qua nhường một nửa vị trí trên ghế, bản thân thì nghiêng người nằm xuống, tựa vào ngực Bùi Nhẫn."
Bùi Nhẫn, anh có thấy lạ không...
Snowball mất đã gần hai tháng, thì đúng lúc con mèo này xuất hiện.
Hơn nữa, nó còn rất giống Snowball...
Anh nói xem, có khi nào... là Snowball đầu thai quay lại tìm chúng ta không?"
Nhưng rồi cậu khẽ cười, nhẹ vuốt ve chú mèo đang ngủ bên cạnh, có phải hay không... thì mỗi cá thể đều là độc nhất vô nhị.
Cậu xoa nhẹ bộ lông trắng mịn, thì thầm như dặn dò: "Phải lớn chậm một chút thôi nhé..."
Nói đến đây, Kỷ Ngọc Lâm lại tựa vào lòng Bùi Nhẫn, không nói thêm gì nữa.Một lát sau, cậu khẽ thì thầm: "Bùi Nhẫn, sinh nhật 41 tuổi của anh sắp đến rồi nhỉ?"
Bùi Nhẫn: "Ừm"Kỷ Ngọc Lâm áp lòng bàn tay lên gương mặt anh, dịu dàng vuốt ve.Khóe môi cậu khẽ cong, nhẹ giọng nói: "Nửa đời đầu tiên của chúng ta, cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua rồi."
Hai người quen nhau từ thuở còn bé, thấu hiểu rồi yêu thương nhau khi còn là thiếu niên.
Bây giờ, đã cùng nhau bước qua ngưỡng bốn mươi.Từng ấy năm trôi qua, nhưng dường như chưa bao giờ thật sự rời xa.
Chỉ cần thoáng hồi tưởng, mọi kỷ niệm, mọi trải nghiệm đã cùng nhau vượt qua vẫn rõ ràng như được khắc sâu vào tim.
Từ đầu đến cuối, họ luôn có nhau, chưa từng chia lìa.Kỷ Ngọc Lâm mím môi cười, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sáng trong: "Anh có vẻ trầm tĩnh hơn trước một chút... nhưng trong lòng em, anh vẫn không thay đổi gì cả."
Bùi Nhẫn nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cậu, khẽ đáp: "Em vẫn là em... là cục cưng của anh."
Kỷ Ngọc Lâm bật cười, hỏi đùa: "Vậy sau này già rồi, cũng còn là 'cục cưng' à?"
Ánh mắt Bùi Nhẫn sâu thẳm, chân mày khẽ nhướn, mang theo sự trìu mến như khắc vào đá: "Ừm.
Dù ở độ tuổi nào... em vẫn là cục cưng của anh."
Họ còn hơn nửa đời người để đi cùng nhau.
Trong lòng Bùi Nhẫn, Kỷ Ngọc Lâm vẫn dịu dàng như nước, vẫn xinh đẹp, điềm đạm như thuở ban đầu.
Người nằm trong vòng tay anh chưa từng thay đổi, năm tháng cũng không thể mang người ấy rời khỏi tầm mắt anh.Tâm nguyện của Bùi Nhẫn thật ra rất đơn giản.
Anh chỉ mong Kỷ Ngọc Lâm luôn luôn bình an, khỏe mạnh, mãi mãi ở nơi anh có thể nhìn thấy, có thể ôm lấy.Kỷ Ngọc Lâm áp mặt vào anh, nhẹ cọ: "Không biết đến khi mình già đi thật rồi, bảy tám chục tuổi, sẽ trở thành bộ dạng gì nữa..."
Bùi Nhẫn cười khẽ, ánh mắt vẫn sâu thẳm và kiên định như mọi khi: "Anh yêu em... mãi mãi không thay đổi."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ đáp, giọng nhỏ nhưng kiên quyết: "Em cũng vậy."