Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 30


Editor: SasaswaMáy điều hòa mở thấp nhưng Tô Thần không cảm thấy mát mẻ chút nào, trái lại càng ngày càng nóng, điều này làm cho Tô Thần đặc biệt buồn bực.

Không phải máy điều hòa hỏng rồi chứ? !

Nghĩ như vậy Tô Thần trực tiếp hạ thấp nhiệt độ hơn nữa.Ngồi chờ một hồi, tình hình chẳng những không chuyển biến tốt, trái lại càng tệ hơn, điều này làm Tô Thần càng thêm nôn nóng, cậu ở trong lòng đem Tần Tu Trạch mắng từ trên xuống dưới!Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Thần thở càng ngày càng gấp, tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể cũng càng ngày càng nóng.

Loại nóng bức này không giống như vừa rồi, nó không phải là loại nóng bức từ bên ngoài mà là xuất phát từ nơi sâu nhất trong cơ thể, truyền khắp khắp mỗi lỗ chân lông, mỗi một tế bào, còn có chút ngứa, thật giống như có tới hàng ngàn, hàng vạn con kiến trên người cậu, liều mạng cắn trên người Tô Thần, dị thường ngứa, lại có chút đau, ngược lại đặc biệt không thoải mái, khiến người khó có thể chịu đựng!Tô Thần biểu tình cứng đờ, cậu cảm giác có gì đó không được bình thường, tuy trước đây cậu chưa bao giờ thử qua loại thuốc này, nhưng Tô Thần dám chắc trăm phần trăm, bình rượu vừa rồi cậu uống có vấn đề! ! !Tô Thần vội vàng cởi áo khoác, nhanh chân chạy vào phòng tắm, cậu muốn dùng nước để hạ nhiệt cơ thể mình!

Cơ thể cậu vào lúc này như nhũn ra, bước chân phù phiếm, vừa đi mấy bước đã muốn té ngã.Tô Thần gập ghềnh trắc trở đi đến phòng tắm, quần áo cũng không kịp cởi, cấp tốc mở vòi hoa sen, đem nước ấm điều đến thấp nhất, nhượng nước lạnh trực tiếp dội thẳng lên người, từng giọt nước mơn trớn da thịt, Tô Thần chỉ thư thái nháy mắt rồi lập tức càng khó chịu hơn .Dòng nước yếu ớt không đủ để thỏa mãn cậu, cậu muốn mạnh hơn nữa, Tô Thần liền mở nước lớn nhất có thể, nhưng vẫn không đủ, cậu muốn ngâm mình vào trong làn nước, muốn dòng nước lạnh bao vây hết cơ thể mình, như vậy mới thoải mái!Nghĩ như vậy Tô Thần lập tức xả nước đầy bồn tắm, dần chìm cả thân thể mình vào!

Nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, đúng, là lớp quần áo này trở ngại cậu, cậu phải cởi chúng ra, muốn ngâm mình mà không có chút ngăn trở nào!***Bên trong bao sương, Tần Tu Trạch hút thuốc, Chu thiếu nói: "Tu Trạch, cậu liên tục hút thuốc từ khi nam sinh kia đi khỏi, trước đây muốn cậu hút một điếu cũng không dễ dàng, tâm tư cậu không ở đây thì cứ đi đi."

Đông Tử phụ họa nói: "Đúng vậy, Tiểu Thần không phải tìm cậu có chuyện sao?

Để cậu ấy chờ lâu quá cũng không tiện, chúng ta lúc nào muốn chơi cũng được, cậu vẫn nên trở về đi thôi."

Tần Tu Trạch không thèm để ý nói: "Đã nói ngày hôm nay sẽ bồi cùng các cậu chơi suốt đêm, cậu ấy có thể có chuyện gì!

Để cậu ấy chờ đi."

Đường Gia Dương cười xấu xa nói: "Này cũng không nhất định!"

Tần Tu Trạch thuận miệng hỏi: "Cái gì không nhất định?"

Đường Gia Dương đắc ý nói: "Cậu ấy hẳn là có việc muốn tìm."

Tần Tu Trạch buồn cười hỏi: "Cậu biết cậu ấy có tìm tôi có việc gì?"

Đường Gia Dương ung dung nói: "Tôi không biết cậu ấy tìm cậu có việc gì, nhưng cậu ấy hiện tại nhất định đang có chuyện."

Tần Tu Trạch cau mày, ngữ khí xa lạ hỏi: "Cậu có ý gì?"

Giọng nói kia của Tần Tu Trạch làm Đường Gia Dương hơi run lên, gã có chút chột dạ, nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Tu Trạch liền không dám nói tiếp, vì thế gã lắp ba lắp bắp nói: "Không. . .

Không có gì, tôi nói lung tung!"

Bộ dáng Đường Gia Dương ấp a ấp úng càng làm Tần Tu Trạch cảm thấy không đúng, hắn chợt đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Gia Dương, lạnh lùng nói: "Cậu không nói tôi cũng biết, nếu để tôi phát hiện, cậu hẳn là biết sẽ gặp hậu quả gì."

Nói xong Tần Tu Trạch quay người nhanh chân rời đi.Đường Gia Dương thấy Tần Tu Trạch tức giận, vội vàng nói: "Ca, em không làm gì cả, em chỉ đem bình rượu có thuốc kích dục đưa cho cậu ấy, em chỉ đưa một ly cho cậu ấy."

Tần Tu Trạch dừng bước, quay người nhìn về phía Đường Gia Dương, có chút không tin hỏi: "Cậu thật sự chỉ cho uống một chén?"

Nếu chỉ uống một chén cũng không có gì, rượu kia chỉ có công dụng trợ hứng cho khách, uống ít sẽ giống như uống rượu bình thường, đối thân thể không tổn hại gì.Đường Gia Dương kiên định gật đầu nói: "Thật sự!"

Gã không có nói láo, gã thật chỉ đưa Tô Thần uống một ly, mấy ly sau đó đều là Tô Thần tự uống, không có quan hệ gì với gã.

Nếu Tần Tu Trạch tìm gã chất vấn, gã cũng không sợ.Tần Tu Trạch lạnh lùng nhìn Đường Gia Dương, "Nếu cậu dám nói dối thì coi chừng tôi đó!"

Sau khi nói xong liền bước nhanh rời khỏi bao sương.Thấy Tần Tu Trạch đẩy cửa rời đi, Đường Gia Dương bất mãn nói: "Đệt!

Không phải chỉ là một tiểu tình nhân sao?!

Chỉ vì một người ngoài mà phát hỏa với tôi sao? !"

Trước mặt nhiều người như vậy, lại không chừa cho gã một chút mặt mũi nào, Đường Gia Dương thật xấu hổ!Từ lúc Tô Thần tìm Tần Tu Trách nói có việc muốn giúp đỡ nhưng thái độ lại thất lễ như vậy, Đường Gia Dương nhìn Tô Thần lại không thoải mái, nhờ anh họ của gã giúp đỡ có rất nhiều người, quả nhiên đều giống nhau!

Nhưng cậu lại bày ra bộ dáng như anh họ thiếu nợ cậu vậy!

Đường Gia Dương coi thường nhất loại người này!

Cho nên gã liền nghĩ muốn chơi xấu Tô Thần trước mặt mọi người!

Nhưng gã không ngờ Tần Tu Trạch lại tức giận, không phải chỉ uống chút thuốc kích dục thôi sao?!

Lại không chết người!Kỳ thực Tần Tu Trạch tức giận với Đường Gia Dương là vì hắn lo lắng cho sức khỏe của Tô Thần, hắn sợ Tô Thần không chịu nổi tác dụng của thuốc!Tần Tu Trạch bước nhanh đến phòng tổng thống, vừa đẩy cửa ra, một luồng hơi lạnh lập tức đập vào mặt, làm hắn có cảm giác mình một bước từ mùa hè nhảy sang mùa đông, Tần Tu Trạch trong lòng kêu không ổn, nhanh chân đi vào phòng xép.

Tô Thần không ở phòng khách, điều này làm Tần Tu Trạch càng thêm sốt ruột, hắn định vào phòng ngủ tìm người thì nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền đến.Tần Tu Trạch vọt vào phòng tắm, thấy Tô Thần nằm ngửa bên trong bồn, mặt vo thành một nắm, bộ dáng phi thường chật vật, mái tóc ẩm ướt dán lên gương mặt tinh xảo. . .Tô Thần giờ khắc này vẫn duy trì vẻ thanh tỉnh, nhìn thấy Tần Tu Trạch xông tới, âm thanh lo lắng khàn khàn nói: "Tần ca, nhanh đi tìm một cô gái cho tôi đi."
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 31


Editor: SasaswaTần Tu Trạch nghe Tô Thần nói, sắc mặt trong nháy mắt đen lại, nhưng nhìn dáng vẻ không ổn của Tô Thần bây giờ, hắn cũng không có thời gian cùng cậu tính toán.Tần Tu Trạch bước nhanh đến bồn tắm, đem Tô Thần từ trong nước vớt lên, nước bên trong rất lạnh nhưng cơ thể Tô Thần lại nóng như lửa, điều này làm Tần Tu Trạch càng thêm lo lắng.Tô Thần vẫn còn một tia thanh tỉnh, cậu thấy Tần Tu Trạch ôm mình liền uốn éo muốn tránh khỏi lồng ngực Tần Tu Trạch.Tô Thần không nhịn được nỉ non: "Ừm. . .

Tần ca, tôi thật khó chịu" .Tần Tu Trạch hít vào một hơi, đôi mắt có chút đỏ lên, một tiếng 'bộp' giòn giã vang lên, hắn giơ tay đánh lên mông Tô Thần một cái, âm thanh trầm thấp khàn giọng nói: "Đừng lộn xộn, tôi sẽ không làm gì cậu!"

Nếu không phải sợ sức khỏe Tô Thần không chịu được, hắn thật sẽ ngay lúc này thương cậu, hắn đã nhẫn nại đã cực hạn.Tần Tu Trạch ôm Tô Thần đến phòng ngủ, đặt lên giường, hắn kéo chăn qua tỉ mỉ đắp cho cậu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên club, nói rõ tình huống của Tô Thần, cũng nói bọn họ lập tức gọi bác sĩ đến đây.

Sức khỏe Tô Thần quá yếu, nếu không kêu bác sĩ nhất định sẽ sinh bệnh.Quần áo chỉnh tề của Tần Tu Trạch lúc này đã có chút ướt, hắn lúc này mới cảm giác nhiệt độ trong phòng quá thấp.

Bất quá thể chất hắn vô cùng tốt, coi như cởi trần đứng ngoài trời đông lạnh cũng không có việc gì.Tần Tu Trạch tăng nhiệt độ rồi đến phòng tắm thay đồ, đổi thành áo tắm.Nhớ đến một lát nữa sẽ có bác sĩ đến khám, Tần Tu Trạch liền cầm thêm một cái áo tắm nữa đi đến bên giường.Lúc này Tô Thần đang khẽ cong mình dưới lớp chăn, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ nhẹ.Tần Tu Trạch vén chăn lên, đem Tô Thần đỡ dậy, muốn thay áo tắm cho cậu.Tô Thần mặc dù không còn khí lực gì thế nhưng cậu vẫn không ngừng nhào vào vòng tay của Tần Tu Trạch, Tần Tu Trạch dùng ý chí rất lớn mới thay đồ xong cho Tô Thần.Tần Tu Trạch vừa mặc quần áo tử tế cho Tô Thần xong thì bác sĩ đến.

Bởi vì trong club thường xuyên xảy ra các vụ việc như vậy cho nên bọn họ thuê hẳn bác sĩ chuyên môn, bác sĩ rất nhanh đã đến.Bác sĩ kiểm tra cho Tô Thần một lát, nói Tô Thần dùng lượng thuốc không lớn, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.

Chủ yếu là bởi vì sức khỏe cậu kém, mới có phản ứng lớn như vậy, hiện tại Tô Thần có chút sốt nhẹ.

Ông tiêm cho Tô Thần một mũi, để lại thuốc hạ sốt rồi rời đi.Tiêm một mũi xong Tô Thần mới yên tĩnh đi vào giấc ngủ, Tần Tu Trạch dùng trán của mình dán lên trán Tô Thần để thử đo nhiệt độ, thấy cậu không có chuyện gì, Tần Tu Trạch mới tắt đèn, xốc chăn của cậu lên chăn chui vào, sau đó đem người ôm vào trong ngực mình.Tần Tu Trạch bất đắc dĩ nghĩ, giống như lúc hai người ở cùng nhau, Tô Thần đem hắn dằn vặt quá chừng, sau này hắn nhất định phải đòi lại.

Bất quá trước đây hắn đều là lén lén lút lút, hiện tại rốt cục có thể quang minh chính đại đem người ôm vào trong lòng, coi như có chút tiến bộ.Editor: Khúc này anh Trạch soft quá chừng awww***Buổi sáng Tô Thần mở to hai mắt mông lung, sững sờ nhìn trần nhà.Tần Tu Trạch ôm eo Tô Thần, nhẹ nhàng hôn một cái lên tai cậu, ách thanh hỏi: "Tỉnh rồi?"

Tô Thần không muốn trả lời, này không phải phí lời sao?

Ai bị người khác hôn như vậy còn có thể ngủ!Chuyện xảy ra ngày hôm qua cậu không muốn nhớ lại, rất nhiều chuyện cậu đều nhớ, Tần Tu Trạch dĩ nhiên là không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chắc Tần Tu Trạch cũng không xấu xa như vậy!Tô Thần thấy mình có chút tiện, Tần Tu Trạch chỉ làm chuyện hắn nên làm mà chính mình lại rất cảm kích.Thấy Tô Thần ngơ ngác nhìn trần nhà, không để ý tới mình, Tần Tu Trạch cắn vành tai Tô Thần một cái.Tô Thần lập tức đỏ mặt, cậu tức giận trừng mắt nhìn Tần Tu Trạch.

Mới vừa có chút ấn tượng tốt với hắn, hắn đã như vậy!

Sợ Tần Tu Trạch tiếp tục làm chuyện gì quá đáng, Tô Thần không tình nguyện trả lời: "Tỉnh rồi."

Tần Tu Trạch bị Tô Thần trừng đến nở nụ cười, hắn hôn một cái lên trán Tô Thần, ngồi dậy nói: "Sức khỏe cậu bây giờ còn yếu, ngủ tiếp đi.

Bác sĩ nói phải tiếp tục nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nay cậu cứ ở lại đây đi, tôi đến công ty, tối gặp.

Cần cái gì thì cứ gọi cho giám đốc ở đay, số điện thoại ở tủ đầu giường."

Tô Thần thấy Tần Tu Trạch phải đi, lấy hết sức ngồi dậy hỏi: "Dì Tần đang bị tạm giam, anh chừng nào mới thả bà ra?"

"Chút nữa tôi sẽ kêu người thả bà ra."

Nói xong Tần Tu Trạch liền muốn rời khỏi.Tô Thần kéo ống tay áo Tần Tu Trạch, giọng nói mang theo một tia thỉnh cầu, "Có thể gọi liền bây giờ không?"

Tần Tu Trạch nhìn Tô Thần, tự tiếu phi tiếu nói: "Cậu nếu hôn tôi một cái, tôi sẽ gọi ngay bây giờ."

Nói xong liền bỏ thêm một câu, "Nhất định phải hôn đến khi tôi thỏa mãn."

Tô Thần do dự trong nháy mắt rồi hướng tới gần Tần Tu Trạch, dù cũng không phải lần đầu hai người hôn nhau, hơn nữa nếu nghĩ đối phương là con gái thì cũng không quá khó tiếp thu.

Chỉ tiếc cô gái này cơ thể có chút rắn rỏi, cậu yêu thích mềm mại ; khí lực cũng có chút lớn, cậu yêu thích nhẹ nhàng ; vóc người cũng quá cao to, cậu thì yêu thích loại người nhỏ nhắn, là bị người ta ôm vào ngực chứ không phải mình ôm người ta.Tần Tu Trạch thấy Tô Thần trong lúc hôn có chút thất thần, hắn một cái đè lại đầu Tô Thần, làm sâu hơn nụ hôn này, cho đến khi Tô Thần không thở nổi, Tần Tu Trạch mới buông cậu ra.

Hôn xong hắn còn chưa đã thèm, liếm môi Tô Thần nói: "Cậu phải luyện hôn nhiều vào."

Tô Thần cũng không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Tần Tu Trạch.Tần Tu Trạch bị đôi mắt long lanh ướt nước kia làm trong người sinh ra một trận ngứa ngáy, nhưng hắn biết sức khỏe hiện tại của cậu cũng không thể làm gì, không muốn tiếp tục làm khó dễ Tô Thần, trước mặt cậu hắn gọi điện thoại kêu người đưa dì Tần về nhà.

Lúc gần đi còn đối Tô Thần nói: "Chờ tôi trở về."

Tần Tu Trạch đi rồi, Tô Thần gọi điện xin nghỉ dạy hai ngày, tình trạng của cậu bây giờ căn bản nhảy không được.Tô Thần liếc mắt nhìn thời gian, đã buổi trưa, cả ngày hôm qua cậu chưa ăn thứ gì, hiện tại có chút đói bụng, Tô Thần gọi cho giám đốc club, nhờ hắn kêu người đưa cho mình một bộ quần áo và cơm trưa đến đây.Tô Thần trong lúc ăn cơm, dì Tần gọi điện thoại tới, bà đã về nhà, kêu Tô Thần đến đó.Vừa vặn Tô Thần không muốn ở nơi này, cuối cùng coi như tìm cho mình một lý do quang minh chính đại rời khỏi đây.Về phần Tần Tu Trạch, Tô Thần hiện tại không muốn suy nghĩ tới hắn một chút nào.Sau khi ăn cơm trưa xong Tô Thần liền đến nhà dì Tần.
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 32


Editor: SasaswaLúc Tô Thần đến nơi, dì Tần đang làm cá trong bếp.Nhìn thấy Tô Thần, bà lo lắng hỏi: "Thần Thần, sao sắc mặt của cháu kém vậy, không phải vì chuyện của dì đấy chứ?

Ai, dì lúc đó cũng sợ hãi."

Tô Thần nói: "Cháu không sao, có thể là tối hôm qua ngủ trễ.

Dì Tần, sao dì không nghỉ ngơi một chút đi?

Vừa về đã nấu ăn rồi."

Dì Tần cười nói: "Ngồi trong buồng giam cả ngày sao mà mệt được.

Hơn nữa còn đang được nghỉ lễ mà.

Còn nửa tháng ăn tết , cháu cũng đừng về trường, cứ ở lại đây đi, giúp dì chuẩn bị đồ tết."

Tô Thần bây giờ không còn ý định qua thăm cha Tô nữa, vừa hết năm bọn họ cũng sắp khai giảng.

Còn có, cậu và Tần Tu Trạch đang dây dưa không rõ, thì cứ để cha Tô tiếp tục ở đó đi, dù sao điều kiện bên kia rất tốt.

Hơn nữa Tô Thần đã gọi hỏi thăm dì Khương tình trạng của cha mình, dì Khương nói cha Tô khôi phục rất tốt, không ủng hộ việc cậu cho ông về nước tiếp tục trị liệu.Cha Tô cũng không kêu Tô Thần qua ăn Tết với ông, vì ông cũng là lo lắng cho sức khỏe Tô Thần, sợ cậu chịu cực nhọc, không quen với múi giờ.Tô Thần rửa tay một cái, liền đến giúp đỡ, "Dì cần cháu giúp gì không?"

Dì Tần thấy Tô Thần muốn phụ giúp liền ngăn cản nói: "Cháu đứng một bên nhìn là được rồi, cháu giúp có khi còn loạn thêm.

Người chủ nhà kia hôm nay phái người đem dì trở về có nói xin lỗi với ta, nói đều là trách nhiệm của bọn họ, kêu dì đừng lo lắng, họ sẽ trả tiền lương như cũ.

Hơn nữa còn cho dì nghỉ tận một tháng, kêu dì qua hết tháng Giêng rồi hẵn đi làm lại, không ngờ người chủ này lại tốt như vậy."

Tô Thần biểu tình có chút cứng đờ, khuyên nhủ: "Dì Tần, tuổi của dì cũng cao rồi không nên tiếp tục làm công việc này nữa, tiền tiết kiệm cũng đủ sài.

Thừa dịp hiện tại sức khỏe còn tốt, cùng bạn bè tận hưởng vui vẻ tuổi già đi."

Dì Tần trừng Tô Thần một cái nói: "Dì mới có năm mươi, già chỗ nào.

Sức khỏe này của dì năm, mười năm nữa cũng không có chuyện gì.

Bọn họ là vì hổ thẹn mới cho tăng tiền lương cho dì, bỏ lỡ công việc tốt như vậy biết khi nào mới tìm lại được.

Bất quá chờ cháu có con, cần dì giúp đỡ chiếu cố thì dì sẽ lập tức nghỉ việc để giúp cháu chăm sóc đứa bé."

Tô Thần miễn cưỡng nở nụ cười, không nói gì.Dì Tần còn nói: "Chừng hai năm nữa cháu tốt nghiệp, số tiền dì tiết kiệm cũng đủ để cho cháu mua căn nhà ."

Tô Thần vội hỏi: "Dì Tần, tiền kia dì cứ để cho mình dùng đi, dì không cần lo lắng cho cháu, cháu có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình."

Tô Thần đem chuyện mình làm giảng viên ở lớp vũ đạo kể cho dì Tần.Dì Tần cười nói: "Thần Thần nhà ta càng ngày càng lợi hại, lúc dì già rồi liền nhớ cháu vậy."

Dì Tần tiếp tục dặn dò Tô Thần mấy câu nữa, Tô Thần tình cờ đáp lại mấy câu, đại đa số thời gian đều yên tĩnh nghe dì Tần nói.Tô Thần tính cách vẫn luôn như vậy, không thích nhiều lời, Tần dì cũng không để ý, tự mình nói.Tuy Tô Thần mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu cũng rất buồn bực.Cậu không biết tại sao mình lại gặp lại phải loại chuyện này!

Cậu cũng không biết Tần Tu Trạch sẽ dây dưa với mình bao lâu, mà trước mắt Tô Thần muốn thoát khỏi Tần Tu Trạch là không thể nào.Chuyện này Tô Thần không thể giải bày cùng với cha Tô và dì Tần, bọn họ cũng không thể giúp được gì, nói ra cũng chỉ khiến hai người họ lo lắng và phiền não thêm thôi.Tô Thần cũng không thể nói với mọi người rằng, mình bị một kẻ quấy rối tình dục nhưng không tránh xa hắn được.

Mấy người kia nghe xong, có lẽ sẽ đồng tình, có lẽ sẽ tức giận bất bình thay cho cậu, nhưng những điều này đều không phải là thứ Tô Thần muốn.Những lúc buồn phiền như này chỉ có chính bản thân yên lặng chịu đựng, không người nào cùng Tô Thần chia sẻ cả.

Nếu không phải hai năm kia đã rèn giũa cho con người Tô Thần, cậu nghĩ mình đã sớm bị ép hỏng rồi, Tô Thần không biết từ lúc nào nội tâm mình đã trở nên mạnh mẽ như vậy rồi!Hôm nay Tô Thần cứ như vậy mà ra ngoài không nói với Tần Tu Trạch tiếng nào, Tô Thần không biết Tần Tu Trạch sau khi trở về không thấy cậu sẽ như thế nào.

Điện thoại cũng bị cậu cài chế độ im lặng để trong tui áo khoác.

Tô Thần biết mình trốn tránh như vậy cũng không phải là cách, nhưng cậu bây giờ không muốn đối mặt, trốn được lúc nào hay lúc đó. .Tô Thần hiện tại hy vọng tiểu tình nhân kia sẽ mê hoặc được Tần Tu Trạch, làm hắn không nhớ tới mình nữa.

Tô Thần cùng dì Tần ăn xong cơm tối, dọn dẹp, rồi xem TV đến gần chín giờ.Dì Tần thấy sắc mặt Tô Thần không ổn liền đun cho cậu ly sữa, Tô Thần uống xong dì Tần lập tức kêu cậu đi ngủ.Tô Thần đi vào căn phòng dìa Tần đã dọn dẹp trước đó.

Vì trong lòng có chuyện nên Tô Thần cũng không ngủ được, do dự một chút cậu đem điện thoại di động lấy ra, điện thoại thông báo có tám cuộc gọi nhỡ và ba cái tin nhắn, đều là từ Tần Tu Trạch, hơn nữa thời gian đều là gần tám giờ rưỡi.Tô Thần có chút thấp thỏm mở ra tin nhắn đầu tiên, chỉ có hai chữ 'Ở đâu?'.Tô Thần tiếp tục mở ra tin nhắn thứ hai, 'Tôi có thể thả cậu thì cũng có thể bắt cậu về.

Hoặc là tôi đem đoạn video kia gửi cho Tô tiên sinh?'.Tin nhắn thứ ba là đoạn video Tần Tu Trạch nhắc tới, Tô Thần có loại dự cảm xấu, đoạn video này khẳng định không phải đồ tốt lành gì.Tô Thần vừa mở ra liền nghe thấy một tiếng rên khó nhịn.Tô Thần bị doạ tay run một cái, điện thoại thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

Video cũng chỉ có vài giây, Tô Thần không thấy rõ bên trong là cái gì nhưng cậu hiện tại không có can đảm xem lần thứ hai, trực tiếp xóa video khỏi điện thoại.Tô Thần không thể tin thanh âm vừa rồi là từ miệng mình phát ra!

Cậu làm sao có thể phát ra loại âm thanh sến súa như này!

Hơn nữa Tần Tu Trạch dĩ nhiên là quay đoạn video kia vào ngày hôm qua, người này sao có thể hèn hạ vô liêm sỉ như vậy hả! !Tô Thần hận Tần Tu Trạch bây giờ không đứng ngay trước mặt mình để cậu ném thẳng cái điện thoại vào mặt hắn, đương nhiên điều này cậu chỉ dám nghĩ trong lòng.Tô Thần không dám trì hoãn, vội vàng gọi điện cho Tần Tu Trạch, cậu sợ tên biến thái Tần Tu Trạch sẽ gửi video đó cho cha mình.

Nếu để cho cha Tô nhìn thấy video kia, phỏng chừng ông sẽ tức giận đánh gãy chân cậucho.Điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã được thông: "Không phải tôi kêu cậu ở hội quán chờ sao? !"

Tần Tu Trạch không vui hỏi.Tô Thần tuy trong lòng tức giận, nhưng cậu cũng không muốn cùng Tần Tu Trạch nháo loạn, như vậy đối với mình không có lợi.Hai năm qua cậu đã sớm học được cách ẩn nhẫn, bất kể tâm lý tức giận như thế nào, cậu đều có thể nỗ lực duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.Tô Thần nén giận giải thích: "Dì Tần vừa được thả ra nên tôi đến thăm bà ấy."

"Cậu lập tức quay về."

Tần Tu Trạch ra lệnh.Tần Tu Trạch trước đây rất ít khi nói chuyện với cậu như vậy, Tô Thần nghĩ Tần Tu Trạch chắc sẽ không tiếp tục giả vờ trước mặt mình nữa đâu, kẻ ác một khi xé mất lớp da bên ngoài sẽ lộ ra bộ mặt còn đáng sợ hơn.Tô Thần hiện tại rất hối hận, nếu hôm đó cậu không vạch mặt Tần Tu Trạch thì có lẽ bây giờ hai người vẫn có thể sống như trước đây.

Tần Tu Trạch hiện tại rất thoải mái bộc lộ bản lộ bản tính của mình!Tô Thần hiện tại không muốn gặp Tần Tu Trạch một chút nào, không biết khi gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì.

Hôm qua là do sức khỏe cậu không ổn nên Tần Tu Trạch không ra tay, hôm nay thì chưa chắc.

Tuy đã chuẩn bị tâm lí trước nhưng bây giờ dì Tần đã được thả ra, Tô Thần lại có chút nản chí.Tô Thần khổ sở nói: "Tần ca, đã trễ thế này rồi, mai tôi sẽ về."

Thấy Tô Thần từ chối, Tần Tu Trạch âm trầm nói: "Cho cậu năm phút chuẩn bị, năm phút sau lập tức xuất hiện trước cửa ra vào, nếu không tôi lập tức lên tìm."

Nói xong cũng cúp điện thoại.Tô Thần trừng mắt nhìn điện thoại, cậu có chút không tin được, Tần Tu Trạch bây giờ đang ở dưới nhà dì Tần?

Có điều, nghĩ lại thì việc Tần Tu Trạch biết địa chỉ nhà dì Tần không có gì bất ngờ.Tô Thần vội vàng thay quần áo, cậu làm rất nhanh vì không muốn dì Tần gặp Tần Tu Trạch!Tô Thần thay quần áo xong, thấy năm phút sắp trôi hết, cậu nói với dì Tần một tiếng rồi lập tức chạy nhanh xuống dưới lầu.Lúc Tô Thần tới nơi, Tần Tu Trạch đang dựa vào một bên xe chờ cậu.Đang là mùa đông nên khí trời đặc biệt lạnh, Tô Thần thậm chí thấy mình đang thở ra khói.

Mỗi lần mùa đông đến, Tô Thần đều mặc rất dày nhưng cho dù như vậy cậu cũng hay bị cảm mạo.

Bây giờ nhìn thấy Tần Tu Trạch chỉ mặc một lớp áo bên dưới chiếc áo khoác lông, không cài nút, Tô Thần cảm thấy ghen tị với sức khỏe của Tần Tu Trạch!Sắp hết năm, công ty gần đây rất bận, để có thể sớm trở về hội quá, Tần Tu Trạch tất bật đến tận tối, cơm cũng không muốn ăn liền vội vã chạy về club, nhưng sau khi trở về lại không thấy Tô Thần đâu.Hắn gọi rất nhiều cuộc cho Tô Thần nhưng không ai nghe, điều này rõ ràng là cậu đang trốn tránh hắn!

Ban đầu hắn rất giận, muốn lập tức giáo huấn con vật nhỏ không biết nghe lời này!

Nhưng giờ khắc này nhìn thấy Tô Thần đỏ cả mặt, thở hổn hển đứng trước mặt, hắn cũng hết giận hơn phân nửa.Tần Tu Trạch kêu Tô Thần lên xe rồi hỏi: "Muốn ăn gì?"

Tô Thần nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Tôi ăn rồi, không đói bụng."

Thấy thái độ thờ ơ của Tô Thần, Tần Tu Trạch có chút bất mãn, hắn nhíu mày lại nói: "Tôi thì chưa, đi với với tôi một chút."

Tô Thần không trả lời hắn, một lát sau rốt cục không nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn Tần Tu Trạch, "Tần ca, cái kia video anh có thể xóa đi không?"

Tô Thần biết đây chỉ là hi vọng xa vời nhưng cậu vẫn muốn thử sức.Vừa vặn lúc này đang chờ đèn đỏ, Tần Tu Trạch quay đầu nhìn Tô Thần, khóe miệng câu lên nói: "Thanh âm kia động lòng như vậy, tôi không nỡ xóa, trừ khi mỗi đêm cậu đều kêu cho tôi nghe."

Tô Thần lập tức đỏ mặt, người này sao có thể nói lời vô sỉ như vậy.

Đối mặt với một Tần Tu Trạch như vậy, cậu cũng không biết nói gì, lại không thể làm mối quan hệ của hai người trở nên cứng ngắc hơn nữa, Tô Thần chỉ có thể phiền muộn nhìn Tần Tu Trạch một cái, không lên tiếng nữa.
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 33


Editor: SasaswaTần Tu Trạch thấy Tô Thần nhìn ra cửa sổ không để ý tới mình, nghĩ cậu đang tức giận, động viên nói: "Yên tâm đi, đoạn clip kia tôi không gửi cho ai cả, gồm cả cha cậu!"

Tô Thần nghiêng đầu nhìn Tần Tu Trạch, vừa định nói cảm ơn thì thấy Tần Tu Trạch chăm chú nhìn mình, ngữ khí nghiêm túc nói: "Tôi không thể chịu khi có bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng kia của cậu."

Tim Tô Thần nhảy một cái, thái độ nghiêm túc của Tần Tu Trạch làm cậu có chút bất an.Tần Tu Trạch nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, đậu xe trước một quán ăn gần đó: "Tôi đói, chúng ta ở đây ăn đại cái gì đó đi."

Tần Tu Trạch gọi sáu món, sau khi thức ăn được bưng lên, hắn liền gắp thức ăn vào bát Tô Thần, Tô Thần không ăn, hắn cũng không miễn cưỡng.Sau khi ăn cơm xong, hai người đi thẳng tới căn hộ trước đó của Tô Thần.Sau khi vào nhà, Tần Tu Trạch nói: "Cậu sau này ở đây đi, chuyển đồ đạc tới hay mua lại từ đầu đều được, không phải tôi đưa thẻ cho cậu rồi sao?"

Tô Thần biết mình phản kháng cũng vô dụng, khẽ đáp lời.Tần Tu Trạch nói xong liền trở về phòng ngủ của mình.

Tô Thần thấy hắn rời đi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu hiện tại rất lo Tần Tu Trạch sẽ ngủ chung với mình, may là không có.Tô Thần về phòng lập tức khóa cửa lại, dựa lên cửa, trong lòng cậu bây giờ rất loạn, không biết sau này cần phải làm cái gì.

Tần Tu Trạch khi nào sẽ chán ghét cậu chứ? !

Nếu mấy tháng thì còn ổn, nếu là mấy năm thì cậu thật không dám tưởng tượng.

Sau này chắc hẳn phải làm theo sự sắp xếp của hắn, người này tuy bên ngoài ôn hòa nhưng thực ra lại rất bá đạo, chuyện hắn đã định, căn bản sẽ không cho phép người khác làm trái lời.

Lại nghĩ tới hợp đồng ba năm kia, Tô Thần càng thêm đau đầu!Tô Thần đi đến trước tủ quần áo, mở tủ ra, bên trong chỉ có một bộ đồ ngủ.

Bộ quần áo này ngày cậu rời đi còn đang phơi ngoài ban công, sau đó chắc được người nào đó đem vào bỏ tủ.Tô Thần lấy áo ngủ ra, vừa thay xong liền nghe thấy tiếng khóa cửa, Tô Thần bị dọa lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm cửa phòng.Tần Tu Trạch vừa mở cửa liền thấy Tô Thần một mặt phòng bị nhìn hắn, quơ quơ chìa khóa trong tay nói: "Tôi có chìa khóa phòng này, sau này đừng khóa cửa nữa."

Tần Tu Trạch nói xong đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Tô Thần chăm chú hỏi: "Cậu muốn tự đi tới hay muốn tôi ôm lại?"

Tô Thần nuốt nước miếng, có chút khẩn trương nói: "Tần ca, tôi bây giờ chưa chuẩn bị sẵn sàng, có thể cho thêm chút thời gian không."

Buổi sáng cậu dám nằm cùng một giường với Tần Tu Trạch là do lúc đầu còn hơi đau, cơ thể cũng mệt mỏi nên không quan tâm lắm.

Nhưng hiện tại cậu rất tỉnh táo thì làm sao dám nằm chung với hắn, Tô Thần có chút sợ.

Tuy trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thật sự đối mặt thì vẫn có chút không dám.Tần Tu Trạch không chớp mắt nhìn Tô Thần một hồi nói: "Được, tôi cho cậu thêm chút thời gian, thế nhưng đừng kéo dài quá lâu, kiên nhẫn của tôi có hạn!"

Sau khi nói xong lại nói: "Đứng ngu ở đó làm gì, lên đây ngủ đi."

Tô Thần thấy Tần Tu Trạch tạm thời buông tha mình, tâm lý thả lỏng, nhìn Tần Tu Trạch không ý định rời đi, cậu bất an hỏi: "Vậy anh. . . ?"

Tần Tu Trạch trực tiếp nằm lên giường, không nhịn được nói: "Chúng ta ngủ cùng nhau!

Không được lèo nhèo nữa, nhanh đi ngủ!"

Tô Thần không tình nguyện lấy thêm một cái chăn nữa trong tủ quần áo, tắt đèn, đi đến bên giường, nằm chỗ cách Tần Tu Trạch xa nhất có thể.Tần Tu Trạch không rõ tại sao mình lại có thể đáp ứng yêu cầu kia của Tô Thần, dù sao hai người đều là người trưởng thành rồi, không phải bọn thiếu niên mới lớn yêu đương lần đầu.Cho dù cách đây mười mấy năm hắn cũng chưa từng làm việc ấu trĩ như vậy, hắn coi trọng ai liền lập tức kéo người ta lên giường, có điều người được hắn coi trong không được mấy người.Tần Tu Trạch nghĩ hắn sở dĩ đáp ứng Tô Thần là vì hắn hi vọng cậu có thể cam tâm tình nguyện ở bên mình, không phải vì bị ép buộc mà bất đắc dĩ phải đồng ý!Tần Tu Trạch nghĩ hình thức ở chung của hai người giờ rất giống mấy cặp mới yêu nhau, đối phương rất thận trọng, rất bảo thủ, không muốn phát triển quá nhanh, hi vọng từ từ đi.

Tần Tu Trạch cảm thấy rất mới mẻ, nghĩ mình có thể bồi Tô Thần vui đùa một chút.
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 34


Editor: SasaswaBuổi sáng Tô Thần tỉnh lại, phát hiện mình đang co rúc trong lồng ngực Tần Tu Trạch .Tô Thần nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang gác lên eo mình, muốn thoát khỏi lồng ngực Tần Tu Trạch.Lúc này Tần Tu Trạch bỗng tỉnh dậy, thấy Tô Thần định thoái khỏi liền ôm chặt cậu kéo vào phía mình, âm thanh trầm thấp từ tính, mang theo giọng điệu buồn ngủ: "Đừng nhúc nhích, bây giờ còn sớm, ngủ chút nữa đi."

Nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, Tô Thần có chút xấu hổ, nhưng thấy Tần Tu Trạch không thể làm gì, hơn nữa không thể phủ nhận là chính mình cũng có chút thoải mái.

Trời sáng mà Tần Tu Trạch vẫn chưa chịu dậy, cậu liền hỏi: "Anh không đi thể dục buổi sáng sao?"

Tần Tu Trạch miễn cưỡng nói: "Không đi, sáng nay muốn ngủ thêm một chút, nếu cậu không buồn ngủ thì chúng ta có thể làm việc khác."*Giải Pass và đọc tiếp tại https://lloading404.wordpress.com/
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 35


Editor: SasaswaSau khi ăn cơm xong, Tần Tu Trạch đi tắm.Tô Thần sau khi dọn dẹp bàn ăn xong thì trở lại phòng ngủ, vừa ngồi lên giường liền nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn.Tần Tu Trạch lau tóc đi vào phòng ngủ, thấy Tô Thần đang ngồi ngẩn người trên giường, hỏi: "Cậu sao còn chưa ngủ?"

Tô Thần căng thẳng nhìn Tần Tu Trạch, ân cần hỏi: "Tần ca, anh gần đây chắc rất mệt mỏi đúng không?

Tôi xoa bóp vai với đầu cho anh nhé?

Bảo đảm anh sẽ ngủ ngon."

Tần Tu Trạch tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Thần, hắn liếc mắt một cái đã hiểu ngay chút tâm tư này của cậu, vì không muốn ngủ chung với hắn nên định kéo dài thời gian!

Có điều Tần Tu Trạch cũng không vạch trần cậu, đi đến bên cạnh Tô Thần rồi trực tiếp nằm trên đùi cậu.Thật ra Tần Tu Trạch đoán gần đúng ý nghĩ của Tô Thần, xoa bóp đầu giúp ngủ ngon hơn nên cậu muốn làm Tần Tu Trạch phải đi ngủ trước mình.Tô Thần thấy Tần Tu Trạch phối hợp như vậy cũng rất vui vẻ, nghiêm túc xoa bóp cho hắn.Tô Thần lực đạo cùng nhịp điệu nắm giữ rất tốt, Tần Tu Trạch được xoa bóp thoải mái, mấy ngày gần đây hắn quả thật rất mệt, chỉ một lát sau đã phát ra tiếng gáy nhỏ.Tô Thần thấy Tần Tu Trạch bắt đầu chìm vào giấc ngủ, tiếp tục xoa bóp một chút nữa mới cảm thấy hắn đã ngủ say hoàn toàn.

Cậu dời đầu Tần Tu Trạch khỏi một bên đùi đang tê rần của mình, đặt lên gối rồi kéo chăn đắp cho hắn, động tác rất nhẹ, sợ hắn sẽ tỉnh giấc.Làm xong tất cả Tô Thần mới chầm chậm dịch sang một bên khác, tắt đèn, sau đó kéo một bên chăn còn lại đắp cho mình.

Cậu có chút mệt nên nằm xuống không lâu cũng đi vào giấc ngủ.Buổi sáng lúc tỉnh dậy, Tô Thần phát hiện mình lại nằm trong lồng ngực Tần Tu Trạch, cậu không biết người này ôm mình lúc nào, Tô Thần một chút cảm giác cũng không có.Tô Thần thu lại cánh tay đang đặt trước ngực hắn, muốn đứng dậy, nhưng Tần Tu Trạch lập tức đem người ôm trở lại: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Tô Thần nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì?"

Tần Tu Trạch hôn lên đôi mắt sáng của Tô Thần, nói: "Trước khai giảng cậu đến làm trợ lý cho tôi đi, trưa đưa cơm, tối cùng về nhà.

Còn có, cậu chuyển tới căn hộ gần công ty đi, sáng nay dọn dẹp ít đồ rồi buổi tối chuyển sang bên đó."

Tô Thần cau mày cự tuyệt nói: "Không được, tôi còn công việc ở lớp múa."

Tần Tu Trạch thấy Tô Thần thẳng thắn từ chối mình, có chút không vui, "Lập tức xin nghỉ!"

Cậu muốn phản bác vài câu: "Anh..." nhưng vừa nói ra liền bị Tần Tu Trạch thô lỗ dùng miệng chặn lại.Tần Tu Trạch hôn đủ, cắn môi Tô Thần nói: "Không được từ chối!

Buổi trưa gặp lại!"

Ở chung với Tần Tu Trạch được một khoảng thời gian, Tô Thần cảm giác hắn có tính cưỡng ép rất cao, chuyện Tần Tu Trạch đã quyết người khác rất khó để thay đổi.

Nói cách khác, kết quả mà hắn muốn đạt được, mặc kệ quá trình diễn ra như thế nào, cuối cùng hắn vẫn thành công.Tô Thần biết mình không thể cãi lời Tần Tu Trạch, sau khi chuẩn bị sẵn sàng cậu liền lập tức đến trường múa xin từ chức.May là gần đây sắp hết năm, rất nhiều đứa trẻ không tới lớp học, lớp múa cũng không thiếu giáo viên.

Mới làm được nửa tháng đã xin từ chức, Tô Thần có chút xấu hổ.Buổi trưa, Tô Thần nấu ba món, sườn nấu với khoai tây, tôm chiên giòn, cơm tẻ rau diếp.Tô Thần đặt thức ăn vào hộp giữ nhiệt rồi mang theo hành lí để trong xe mình, chạy thẳng đến công ty của Tần Tu Trạch.Đến công ty Tần Tu Trạch, ở quầy lễ tân Tô Thần chỉ nói vài câu đã được cho vào.Lúc Tô Thần bước vào, Tần Tu Trạch đang làm việc trước máy tính.Tô Thần nói: "Tần ca, anh ăn cơm đi rồi làm việc, cũng không mất bao lâu."

Nói xong Tô Thần liền dọn thức ăn ra bàn trà.Tần Tu Trạch thấy Tô Thần chỉ bày ra một cái chén với một đôi đũa: "Cậu ăn rồi?"

Tô Thần gật đầu nói: "Ừm, tôi ăn xong mới tới đây."

Tần Tu Trạch đứng dậy chậm rãi xoay người nói: "Cậu vào phòng ngủ nghỉ chút đi, buổi chiều tôi kêu Anna sắp xếp chỗ ở cho cậu."

Nói xong Tần Tu Trạch đi rửa tay, lúc trở lại hỏi: "Thơm quá, cậu nấu món gì vậy?"

"Thơm sao? !

Tôi làm món sườn."

Nhìn bộ dạng đắc ý của Tô Thần, Tần Tu Trạch sủng nịch sờ đầu Tô Thần, ngồi bên cạnh cậu phối hợp nói: "Thơm lắm, ngửi thôi đã chảy nước miếng."

Tô Thần cầm chén đũa đưa cho Tần Tu Trạch, dặn dò: "Anh cứ từ từ ăn.

Đừng thấy mình còn trẻ mà lơ là sức khỏe, tôi đi ngủ trước đây."

Nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tô Thần, kết hợp với bộ dáng ông cụ non đang giáo dục mình, Tần Tu Trạch có chút dở khóc dở cười, thế nhưng trong lòng hắn lại có chút bất thường.***Có lẽ tối qua ngủ trễ nên Tô Thần ngủ tới ba giờ chiều mới thức giấc.Lúc cậu ra khỏi phòng nghỉ, Tần Tu Trạch vẫn đang ngồi bàn làm việc, Tô Thần dụi mắt hỏi: "Tần ca, tôi có thể giúp gì cho anh không?"

Tần Tu Trạch không ngẩng đầu nói: "Cậu đi lấy cho tôi một ly cà phê."

Trong phòng làm việc có sẵn máy pha cà phê, Tô Thần rót một ly đưa cho Tần Tu Trạch.

Thấy hắn không có thời gian sắp xếp công việc cho mình, Tô Thần đi tới ghế salông ngồi xuống, cầm đại một cuốn tạp chí kinh tế lên xem.Tần Tu Trạch cầm ly uống một hớp nói: "Cậu tới xoa bóp cho tôi đi, hôm qua cậu làm rất thoải mái."

Tô Thần nghĩ thầm người này thật không khách khí, mình chỉ thuận miệng hỏi hắn có cần hỗ trợ hay không, mà hắn thật sự kêu mình làm.

Cậu đặt tạp chí sang một bên, đi tới sau lưng Tần Tu Trạch, lực đạo vừa phải xoa bóp vai cho hắn.

Xoa bóp một hồi Tần Tu Trạch thấy tạm ổn rồi mới kêu Tô Thần ra ngoài mua hai phần thức ăn mang về.Tô Thần thấy mình không giống trợ lý mà giống mấy tên sai vặt bên người thiếu gia thời xưa hơn, hầu hạ hắn đủ thứ.Tần Tu Trạch trước đó đã đưa thẻ tín dụng cho Tô Thần, cậu bình thường không dùng tới, thế nhưng tiền mua cơm trưa và cơm tối hôm nay đều dùng thẻ của hắn để thanh toán.

Cậu quyết định sau này sẽ dùng tấm thẻ này để thanh toán mọi chi phí liên quan đến Tần Tu Trạch.Hai người ăn tối xong thì Tần Tu Trạch kêu Tô Thần đóng dấu mấy phần văn kiện, việc này rất dễ dàng.

Tô Thần làm xong thì cầm tài liệu tiếng anh lên xem, bài thi CET-4* cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt lắm.*CET (College English Test): Bài kiểm tra tiếng anh Đại học ở Trung Quốc.Tô Thần ngồi chờ đến 10h tối, sắp ngủ gật thì Tần Tu Trạch mới kêu về.Lúc trở về, Tô Thần nhìn người đang ngồi trong xe, hỏi: "Tần ca, anh không đi xe sao?"

Tần Tu Trạch ấn ấn mi tâm nói: "Sáng mai tôi sẽ đi bộ qua, chỗ này cách công ty rất gần."

Đúng là rất gần, Tô Thần cảm giác cậu mới vừa lên xe đã đến nơi rồi.Cách bày trí căn hộ này khá giống với căn hộ trước đây, Tần Tu Trạch kêu Tô Thần ngủ trong phòng ngủ chính, còn hắn thì đến thư phòng.

Tô Thần rửa mặt xong đi ra thấy hắn vẫn đang làm việc, cậu không đợi hắn mà tự mình trở lại phòng ngủ, nằm một hồi thì chìm vào giấc ngủ.Tô Thần không biết tối qua mấy giờ Tần Tu Trạch mới đi ngủ, buổi sáng lúc cậu dậy hắn đã đi rồi.

Mấy ngày sau đó đều như vậy, nếu không phải nhìn thấy dấu vết trên giường cậu còn tưởng Tần Tu Trạch thậm chí còn không đi ngủ.Có điều mỗi sáng tỉnh dậy Tô Thần đều kiểm tra cả người mình xem có dấu vết gì không, may mắn là không có nên cậu không để ý nhiều nữa.

Chính Tô Thần cũng không rõ vì sao gần đây mình lại ngon giấc đến vậy, bị người cởi hết cũng không biết, có thể là do liều thuốc đông y kia hiệu quả rất tốt.Tô Thần mỗi sáng thức đậy đều tập vài động tác thể dục, tuy đã xin nghỉ ở lớp múa thế nhưng vẫn phải kiên trì rèn luyện.

Sau đó là ăn sáng, ăn xong thì đến siêu thị gần nhà mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa.

Cảm thấy mùi vị đều ổn thì bỏ hộp đem đến công ty cho Tần Tu Trạch.

Buổi chiều thì ngủ trong phòng nghỉ của hắn, Tần Tu Trạch đôi lúc sẽ kêu cậu xoa bóp vai, còn không thì cậu tự ngồi xem tài liệu tiếng anh, xế chiều thì về nhà nấu cơm tối cho Tần Tu Trạch.Tô Thần lúc đầu định gọi thức ăn ngoài cho Tần Tu Trạch, thế nhưng hắn nói mình không ăn được thức ăn bên ngoài nên Tô Thần phải làm cho hắn.Tô Thần thấy Tần Tu Trạch bận rộn nên cũng thông cảm cho hắn.

Tần Tu Trạch so với người khác nỗ lực hơn rất nhiều mới đổi được một vẻ ngoài phong quang, xuất sắc như hiện tại, vì vậy Tô Thần vẫn là thuận theo hắn. (đoạn này tui có chém xíu nha.)Bởi vì đồng tình với Tần Tu Trạch nên Tô Thần mỗi bữa đều nghĩ ra vài món ăn khác nhau thay phiên nấu cho hắn, Tần Tu Trạch đối với điều này rất thoả mãn.Gần đây trạng thái của Tô Thần khá tốt, cho dù hai người ở bên nhau mỗi ngày nhưng Tần Tu Trạch vì bị công việc quấn lấy nên không có nhiều thời gian quấn lấy cậu, Tô Thần cảm thấy thoải mái không ít.Tô Thần không khỏi cảm thán cuộc sống ổn định bây giờ của mình, mỗi ngày ăn ngon ngủ tốt, tốt nghiệp xong lập tức có việc làm, sau này nếu có thất nghiệp thì đi dạy ở lớp múa, càng nghĩ càng cảm thấy thỏa mãn.

Còn những thứ khác. . .

Tô Thần hiện tại lười nghĩ đến, dù sao cũng chưa xảy ra.

Cậu cảm thấy sống một cuộc sống mơ hồ không hẳn là không tốt.Tô Thần tự làm tư tưởng cho mình xong cảm thấy có chút vui vẻ.Trưa nay Tô Thần tới công ty sớm hơn chút, mọi ngày đều là ăn xong mới tới nhưng hôm nay cậu đem theo cả phần ăn của mình, muốn cùng ăn trưa với Tần Tu Trạch.Lễ tân ở công ty đã quen mặt nên mỗi lần cậu đến đều cùng nhau cười chào hỏi.Tô Thần mang theo hộp cơm đứng trước cửa phòng làm việc của Tần Tu Trạch, gõ cửa một lần đã nghe bên trong truyền ra giọng hắn, "Vào đi."

Tô Thần vừa đẩy cửa vào liền thấy Chu Nhã Thiến đứng bên cạnh Tần Tu Trạch, cô cúi người xuống giống như đang cùng Tần Tu Trạch bàn luận việc gì đó trước màn hình máy tính.Editor: đã lược bớt phần 'tác giả có điều muốn nói' vì không liên quan đến mạch truyện.Vui lòng không Spoil truyện, các comment spoil sẽ bị xóa.
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 36


Editor: SasaswaTình huống này làm Tô Thần ngây ngẩn cả người, sự xuất hiện của Chu Nhã Thiến như đánh một đòn cảnh tỉnh cho cậu, tâm trạng vui vẻ sáng giờ cũng biến mất.

Không khí hòa hợp giữa hai người dạo gần đây làm Tô Thần quên mất vị trí của mình, quên mất tình cảnh hiện tại, quên mất giữa bọn họ chẳng qua là mối quan hệ bao dưỡng thôi!

Tuy đã biết trước chuyện này nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cảm giác rất khác lạ.Tô Thần lúc nhìn thấy Tiểu An tâm trạng không như bây giờ, sự xuất hiện của Tiểu An như nói lên sự đào hoa của Tần Tu Trạch, ngày nào đó khi hắn mất đi hứng thú với cậu, Tô Thần sẽ được giải phóng.

Nhưng đối mặt với Chu Nhã Thiến, Tô Thần cảm thấy mình giống như tiểu tam, có chút lúng túng cùng hổ thẹn.Chu Nhã Thiến nhìn thấy Tô Thần cũng không cảm thấy kinh ngạc, "Tiểu Thần tới đây đưa cơm?Tô Thần lúc này mới lấy lại tinh thần, không thoải mái trả lời: "Chị Nhã Thiến."

Chu Nhã Thiến vừa đùa vừa nói: "Lúc nãy chị có rủ anh ấy đi ăn cơm nhưng bị từ chối.

Anh ấy nói bận, không có thời gian, lát nữa cậu sẽ đưa cơm đến."

Tô Thần lập tức giải thích: "Em bây giờ đang làm trợ lý cho anh Tu Trạch."

Chu Nhã Thiến ý tứ sâu xa nhìn Tô Thần, cười khanh khách nói: "Là trợ lí sinh hoạt sao?"

Tô Thần bị Chu Nhã Thiến nhìn cảm thấy có chút không thoải mái, không biết trả lời làm sao, vì vậy nói: "Chị nếu chưa ăn cơm thì đến ăn cùng đi, hôm hay em mang nhiều lắm."

Chu Nhã Thiến đứng lên đi tới sôpha, cầm áo khoác trên ghế mặc vào, lấy túi xách lên rồi vén tóc nói: "Không được rồi, hôm nay chị đi ngang qua nên thuận tiện ghé vào, cũng không có chuyện gì.

Hai người ăn cơm đi, chị không quấy rầy."

Nói xong liền quay người nhìn về phía Tần Tu Trạch, dịu dàng nói: "Tu Trạch, em về trước."

Tần Tu Trạch gật gật đầu nói: "Ừm, anh không tiễn được."

Chu Nhã Thiến hờn dỗi nhìn Tần Tu Trạch liếc mắt một cái, "Thì anh có khi nào tiễn em về đâu."

Sau khi Chu Nhã Thiến rời đi, Tô Thần đi đến ghế sôpha ngồi xuống yên lặng đem bữa trưa đặt lên bàn, chuẩn bị xong mới gọi Tần Tu Trạch: "Tần ca, chiều nay tôi phải đưa dì Tần đi sắm đồ Tết, tối sẽ ngủ tại đó luôn."

Tần Tu Trạch cau mày nói: "Ngủ tại đó?!

Chiều cậu phải đưa mang đồ ăn cho tôi mà."

Thấy Tô Thần khẽ cúi đầu, hé miệng nhưng không nói lời nào, Tần Tu Trạch đứng dậy đi đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng nâng cằm Tô Thần lên, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?

Có chuyện không vui?"

Tô Thần che đi sự chán nản trong mắt, nghiêng đầu tránh tay Tần Tu Trạch, nói: "Không có, Tần ca, mấy ngày nữa là Tết, dì Tần lớn tuổi lại không có người thân ở bên nên tôi muốn đến giúp dì ấy, hơn nữa bên cạnh tôi hiện tại chỉ có bà là người thân."

Càng nói giọng Tô Thần càng nhỏ.Trải qua khoảng thời gian ở chung, Tô Thần dần biết cách sống chung với Tần Tu Trạch.

Nếu cứng với hắn, bản chất xấu xa của hắn sẽ bộc lộ ra, còn nếu giả vờ ngoan ngoãn, hắn sẽ thuận theo.

Tô Thần biết nếu mình lấy cứng đối cứng, kết quả chỉ có tệ hơn, để đạt được mục đích, cậu không ngại giả vờ ngoan ngoãn, yếu thế một chút.Tần Tu Trạch không thể chịu được nhìn dáng vẻ ủy khuất của Tô Thần, thấy sự cô đơn trong mắt Tô Thần, hắn liền mềm lòng, không muốn làm khó cậu, dù sao hắn cũng không muốn bức bách Tô Thần quá nhiều.

Hơn nữa chính hắn mấy ngày nay rất bận, buổi tối hai người ngủ chung lại không thể làm gì, nhịn rất khó khăn, để cậu về nhà mấy ngày cũng không sao, nghĩ như vậy, Tần Tu Trạch nói: "Vậy được, giúp bà ấy mua đồ xong thì trở về, tôi vẫn chờ cơm cậu nấu đây."

Thấy Tần Tu Trạch đáp ứng, Tô Thần trong mắt loé lên một tia vui vẻ nói: "Cảm ơn anh, Tần ca."

Tần Tu Trạch cười nói: "Nói suông thôi thì không được, phải có hành động thực tế."

Tô Thần: "..." .***Chu Nhã Thiến từ công ty Tần Tu Trạch đi ra trở lại xe mình, cô không lập tức rời đi mà lấy điện thoại ra gọi cho Dư Đình Đình.Điện thoại vừa được kết nối Chu Nhã Thiến trực tiếp hỏi: "Đình Đình, em và Tô Thần vì sao lại chia tay?"

"Chị, không phải chị nói điều kiện của Thẩm Trì tốt hơn Tô Thần sao?"

Chu Nhã Thiến lại hỏi: "Là em chủ động chia tay trước?"

"Không phải, cậu ta thấy em đi với Thẩm Trì thì nói chia tay.

Sao vậy?

Sao tự nhiên chị lại quan tâm đến chuyện này?"

Chu Nhã Thiến do dự một chút nói: "Hôm nay chị đến chỗ Tần Tu Trạch thì gặp Tô Thần đến đưa cơm trưa, bây giờ cậu ta đang làm trợ lí cho Tần Tu Trạch, không phải cậu ta còn chưa tốt nghiệp sao?

Còn có lần trước chị với Tu Trạch đi ăn thì gặp Tô Thần đi chung với một cô gái.

Sau đó Tu Trạch liền kêu bốn người cùng ăn chung, việc này không phải là việc người quen mới làm sao?

Chị không biết hai người họ từ lúc nào lại thân nhau đến vậy? !

Chị cảm giác quan hệ của hai người không bình thường."

Chu Nhã Thiến luôn tin vào trực giác của mình.Nói xong Chu Nhã Thiến liền cau mày hỏi: "Em nghĩ giữa hai người họ có xảy ra việc gì không?"

Dư Đình Đình nói: "Chị, em cũng không biết.

Tướng mạo của Tô Thần không chỉ nữ mà đến nam cũng yêu thích.

Tần ca hắn thích nam nhân sao?

Nếu hắn thích thì hai người kia chắc chắn có vấn đề, nếu không thì chắc hẳn không có chuyện gì đâu."

Chu Nhã Thiến vội vàng hỏi: "Tô Thần thích nam nhân sao?"

Dư Đình Đình trầm mặc nháy mắt nói: "Hiện tại em cũng không rõ lắm."

Chu Nhã Thiến cả giận nói: "Không rõ là sao?

Rốt cuộc là có hay không?"

Dư Đình Đình giải thích: "Trước đây em khẳng định Tô Thần không thích nam nhân, nhưng gần đây trong trường có tin đồn Tô Thần đang qua lại với một bạn học nam.

Ban đầu em cũng không tin, nhưng lúc nhìn thấy hình ảnh, bằng chứng cụ thể trên bài đăng thì em cảm thấy có thể hai người đang qua lại."

"Bài đăng nào?

Em gửi cho chị đi!"***Chỉ còn ba, bốn ngày nữa là tới Tết nên Tô Thần cùng dì Tần đi rất nhiều nơi, mua rất nhiều đồ để chuẩn bị.

Tô Thần chủ yếu là phụ trách việc lái xe cùng xách đồ.Tết năm nay chỉ có hai người ở cùng nhau nên đồ cần chuẩn bị cũng không nhiều lắm, thế nhưng dì Tần mỗi lần nhìn thấy đồ khuyến mãi đều mua, Tô Thần mỗi lần nhìn thấy cũng khuyên bảo: "Dì Tần, chúng ta mua đủ cho mấy ngày Tết là được rồi, sang năm con phải quay lại trường học, dì cũng đi làm, mua nhiều như vậy cũng không cần dùng tới."

Dì Tần nghe Tô Thần khuyên bảo, nuối tiếc trả đồ về chỗ cũ, nhưng sau đó gặp món khác đang có chương trình giảm giá, dì Tần đều cầm lên không nỡ thả xuống, lúc này Tô Thần lại khuyên một lần nữa.Trải qua ba ngày, đồ dùng cần thiết cuối cùng cũng mua xong.

Tuy mua không nhiều nhưng Tô Thần vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Ngày nào cũng đi rất nhiều nơi, điều nơi làm Tô Thần không khỏi thừa nhận sức lực của dì Tần khỏe hơn cậu rất nhiều.Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng chạp, sau khi mua sắm đầy đủ, Tô Thần tiếp tục dành thời gian một ngày giúp dì Tần dọn dẹp nhà cửa.

Tuy căn nhà khá sạch sẽ nhưng vẫn phải dọn dẹp toàn bộ hết một lần.

Làm xong tất cả, Tô Thần mệt mỏi nằm trên giường không muốn động đậy.Cậu đang định nhắm mắt nghỉ một lát thì điện thoại lúc này vang lên.Tô Thần cầm điện thoại lên nhìn, là Tần Tu Trạch gọi tới, định giả vờ như không nhìn thấy nhưng sợ nếu cậu không nhận cuộc điện thoại này thì sẽ dẫn đến rắc rối khác, vì vậy Tô Thần bất đắc dĩ nhận điện thoại, "Alo?"

Tần Tu Trạch ôn nhu hỏi: "Đang bận sao?"

"Tôi định đi ngủ."

Tần Tu Trạch buồn cười nói: "Mới tám giờ đã đi ngủ rồi sao."

"Ừm."

Tô Thần không muốn nói chuyện với Tần Tu Trạch, chỉ muốn đối phó vài câu rồi cúp máy.

Từ cái ngày nhìn thấy Chu Nhã Thiến, trong lòng cậu có cảm giác không thoải mái, cảm thấy Tần Tu Trạch thật không ra làm sao cả, có bạn gái còn qua lại với tình nhân bên ngoài.

Chuyện này vốn không liên quan đến mình, nhưng cậu bây giờ cũng tính là tình nhân của hắn.

Tô Thần cảm thấy bây giờ mình thật giống loại 'người thứ ba' bị mọi người phỉ nhổ, không, thậm chí không phải thứ ba, có thể là thứ bốn, thứ năm gì đó.Tô Thần càng nghĩ càng phiền muộn, hận không thể cắt đứt mọi mối quan hệ với Tần Tu Trạch!Tần Tu Trạch nói: "Tối mai công ty tôi có tiệc tất niên, cậu cùng tham gia đi, dù sao cậu bây giờ cũng là trợ lý của tôi."

Tô Thần nói: "Tần ca, tôi đi không được, tôi hai ngày trước giúp dì Tần mua đồ, hôm nay thì dọn dẹp nhà nên cảm thấy hơi mệt."

Tần Tu Trạch nghe giọng nói yếu ớt của cậu, tựa hồ thật sự rất mệt, vì vậy nói: "Mệt thì thuê người đến dọn, tại sao phải tự mình làm? !"

Tô Thần lườm một cái, nói: "Tự mình dọn mới cảm nhận được không khí Tết."

Tần Tu Trạch khẽ cười nói: "Được, cậu ngày mai không cần đến, nhưng chín giờ trở về đi."

Tô Thần buồn bực nắm tóc, rất không muốn trở về nhưng cuối cùng vẫn khẽ ừ một tiếng.
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 37


Editor: Sasaswa
Sau khi cúp điện thoại của Tần Tu Trạch, Tô Thần liền nhận được điện thoại của Cường Tử.Từ khi Tô Thần dọn khỏi nhà Cường Tử, hai người vẫn chưa gặp lại nhau.Cường Tử hẹn Tô Thần ngày mai đi ăn tối, vì thời gian sắp tới y phải về nhà họ hàng để chào hỏi, không có thời gian, Tiêu Nhã hai ngày này cũng đi chơi nên hiện tại hắn dành được chút thời gian đi với Tô Thần.

Cường Tử thích ăn cay, cuối cùng hai người hẹn nhau ở một nhà hàng cay Tứ Xuyên.Hiện tại là hai mươi chín âm lịch, trên đường khắp nơi đều tràn ngập không khí vui vẻ Tết đến.Trước khi đi gặp Cường Tử, Tô Thần ghé tiệm cắt tóc, bởi vì dì Tần bảo phải đi làm tóc trước khi sang năm mới.Cắt tóc xong Tô Thần trực tiếp đến chỗ hẹn.Cường Tử đã đến trước, Tô Thần đẩy cửa ra là nhìn thấy Từ Khải đầu tiên, động tác của cậu dừng một chút.Cường Tử cười giải thích: "Hôm nay tôi vừa ra cửa liền nhận được điện thoại của Từ Khải, hắn nghe nói tôi hẹn cậu đi ăn tối nên đi cùng."

Tuy mượn cớ rất dở, Tô Thần cũng không có vạch trần, cậu cười liếc nhìn Từ Khải nói: "Ừm, chúng ta cũng rất lâu không gặp."

Cường Tử thấy Tô Thần không tức giận, thở phào nhẹ nhõm, bữa cơm nay là do Từ Khải sắp xếp, chỉ là Từ Khải không cho nói cho Tô Thần biết gã sẽ tới.Mà Từ Khải từ khi Tô Thần bước vẫn luôn chăm chú nhìn cậu không dời mắt, ánh mắt rực lửa kia làm Tô Thần muốn lờ đi cũng khó khăn.Tô Thần cố gắng né tránh ánh mắt gã, ngồi kế bên Cường Tử.Cường Tử dù thần kinh thô đến đâu cũng cảm nhận được không khí giữa hai người không đúng .Cường Tử đổ mồ hôi, hối hận đã đáp ứng yêu cầu kia.

Trước đó, Tiêu Nhã có nói với y việc Từ Khải thích Tô Thần nhưng y không tin.

Cường Tử chỉ nghĩ con gái hay nghi thần nghi quỷ, còn nghi ngờ mình với Tô Thần, mọi người đều là anh em tốt sao có thể có loại tâm tư kia được.

Thế nhưng lúc này khi nhìn thấy ánh mắt hận không thể ăn Tô Thần của Từ Khải, Cường Tử liền có chút nghi ngờ.

Y cuối cùng hiểu được, một người phóng khoáng như Tô Thần tại sao bỗng dưng lại không để ý đến Từ Khải.

Cường Tử thật ngưỡng mộ tính khí tốt của cậu, bây giờ nếu đổi lại là y bị nhìn như vậy, y đã sớm đánh Từ Khải một trận.Bây giờ Cường Tử ngồi chung một phòng với hai người, cả hai đều là bạn bè, thật con mẹ nó khó xử!Cường Tử cười gượng hai tiếng, muốn phá vỡ bầu không khí quỷ dị liền hỏi: "Tiểu Thần, mày vẫn đang ở căn hộ của Tần tiên sinh sao?"

Tô Thần lúc dọn khỏi nhà Cường Tử có nói với y sẽ đến căn hộ của Tần Tu Trạch ở, đối với việc công ty của gia đình Tô Thần bị Tần Tu Trạch thu mua cũng biết chút ít.Không đợi Tô Thần trả lời, Từ Khải vội hỏi: "Tần tiên sinh?

Ai là Tần tiên sinh?"

Cường Tử nói: "Tần Tu Trạch, không ngờ Tô Thần số hên vậy, gặp được người tốt như hắn."

Sắc mặt Tô Thần trong nháy mắt đen lại, cậu nghe câu kia của Cường Tử cảm thấy thật nực cười!Từ Khải nhìn Tô Thần, cau mày hỏi: "Mày còn qua lại với hắn?!

Lúc trước tao đã nói gì với mày hả? !"

Tô Thần có chút buồn bực, nhưng loại khó chịu này chỉ nhắm vào mình cậu mà thôi!

Tuy vậy nhưng lúc bị Từ Khải chất vấn, cậu cũng không vui, "Tao qua lại với ai không liên quan tới mày!"

Cường Tử không hiểu tình hình, hỏi: "Tiểu Thần, làm sao vậy?"

Tô Thần không muốn nói tiếp chuyện này, vì vậy lảng sang chuyện khác: "Gọi món chưa?"

Cường Tử nói: "Tụi tao gọi rồi, Từ Khải gọi món cá kho tiêu mày thích nhất, mày muốn gọi món khác nữa không?"

Tô Thần lắc đầu một cái, cậu hiện tại không có hứng thú ăn tối, chỉ muốn rời đi.Tô Thần muốn nói sang chuyện khác, Từ Khải lại không buông tha, tiếp tục hỏi tới: "Tại sao mày lại sống với hắn ta."

Tô Thần mím môi không biết trả lời thế nào, trước đây cậu có thể cây ngay không sợ chết đứng nói thẳng lý do nhưng hiện tại cảm thấy mình lúc đó quá ngu ngốc, tại sao lại ở chung với một người không quen không biết!Cường Tử nhìn Tô Thần chỉ hé miệng không nói lời nào, giải thích: "Tần tiên sinh thu mua công ty của nhà Tiểu Thần, thấy Tiểu Thần ở kí túc xá trường không quen mới gọi cậu ấy sang bên kia ở."

Nói xong liền chê cười nói: "Vốn là Tiểu Thần là trụ ta kia, sau đó Tiêu Nhã chuyển tới ."

Từ Khải vội hỏi: "Tiểu Thần, tao thuê cho mày một căn hộ ở gần trường được không?"

Nghe lời này liền Tô Thần biến sắc, gã đây là có ý gì? !

Cũng muốn bao nuôi mình sao? !Món ăn đúng lúc này được bưng lên, Cường Tử vội ngắt lời nói: "Đồ ăn lên rồi, chúng ta ăn cơm trước, đừng nói những việc này nữa."

Từ Khải nói xong cũng có chút hối hận, dù sao tình cảnh của Tô Thần lúc trước và bây giờ không giống nhau, gã nói ra câu kia Tô Thần sẽ càng xem thường gã, nhưng lời đã nói ra không thu lại được.Hơn nữa từ miệng Cường Tử nghe được, làm gã có chút khó chịu, tại sao đến bây giờ gã mới biết Tần Tu Trạch là người nhiệt tình tới vậy? !

Nhà gã cùng Tần gia coi như có chút thế giao, thỉnh thoảng lui tới, anh trai gã cùng Tần Tu Trạch quan hệ cũng không tồi, cho nên gã đối với tính cách Tần Tu Trạch ít nhiều vẫn hiểu rõ.

Tô Thần hiện tại ở chung với Tần Tu Trạch, làm gã cảm thấy không đáng tin cậy.Hiện tại nhìn thái độ của Tô Thần với Từ Khải, gã chắc chắn cậu đã nhìn ra điều gì đó, muốn cùng Tô Thần nói rõ, nhưng cậu ngày càng tỏ thái độ thờ ơ với Từ Khải, gã có chút khiếp đảm!Thức ăn được mang lên hết Cường Tử định uống rượu, nhưng lúc nhìn bộ dáng của hai người kia, ý định này liền bị bỏ đi.Bạn bè tụ tập cùng một chỗ tất nhiên phải ăn uống rượu chè, tán gẫu mọi loại chuyện trên trời dưới đất, chủ yếu là nói về đề tài con gái!

Nhưng bọn hắn bây giờ ngồi cùng một chỗ lại không nói câu nào, từng thân thiết như vậy, cũng dần ít liên hệ hơn, không biết từ lúc nào mọi chuyện đã thay đổi, sợ là không thể quay lại như trước kia được.

Điều này làm Cường Tử có chút thương cảm, mất hứng thú nói chuyện!Cuối cùng ba người đều yên lặng ăn cơm, ai cũng không mở miệng.Ăn cơm xong Từ Khải rủ đi karaoke, Tô Thần trực tiếp từ chối, Cường Tử nói có việc bận phải đi.Từ Khải thấy hai người không đi cũng không miễn cưỡng, cuối cùng là ai về nhà nấyTô Thần lúc về đến nhà thấy dì Tần đang làm vằn thắn, cậu rửa tay rồi đến giúp đỡ, "Dì Tần, sao dì làm vằn thắn sớm vậy?"

Dì Tần nói: "Mấy cái này là để cháu gói mang về."***Ngày ba mươi âm lịch Tô Thần dậy rất sớm, cậu cùng dì Tần dán câu đối khắp nhà, sau đó gọi điện thoại cho cha Tô, ông sẽ cũng dì Khương trải qua Tết năm nay.

Gần gắt điện thoại thì cha Tô tỏ ý muốn cùng dì Khương hợp tác mở quán ăn Trung.Tô Thần nghĩ cha Tô chắc cũng biết tình huống bây giờ nên muốn giảm bớt căng thẳng cho mình.

Có điều Tô Thần vẫn không ngăn cản, bởi vì có dì Khương bên cạnh nên cậu đặc biệt yên tâm, chỉ dặn cha Tô nhớ giữ gìn sức khỏe.Gần đây trong mỗi cuộc gọi đi Tô Thần đều nghe cha Tô nhắc tới dì Khương, cậu rất biết ơn dì Khương vì cô đã giúp đỡ cha Tô rất nhiều.Vừa nói chuyện với cha Tô xong, Tô Thần liền nhận được cuộc gọi của Tô Kế Thành, kêu cậu qua nhà ông cùng ăn bữa cơm giao thừa.

Thời điểm này những năm trước cha Tô đều cùng bọn họ ăn tối, nhưng lần này Tô Thần cự tuyệt, cậu bây giờ không muốn gặp những người họ hàng kia.Vốn dĩ giao thừa là một ngày ấm áp, người một nhà sum vầy chung một chỗ, cười cười nói nói, cùng nhau ăn sủi cảo, xem Gala Xuân!

Chia sẻ những thành tích và nuối tiếc trong một năm qua với nhau.Trước đây Tô Thần trải qua mấy ngày tết cũng rất nhàm chán, tuy vậy người một nhà vẫn ở chung một chỗ, nhưng bây giờ cha Tô đang ở đất nước Mĩ xa xôi, hiện tại chỉ có cậu và dì Tần.Gala Xuân bắt đầu lúc tám giờ, Tô Thần và dì Tần cùng ngồi xem trước màn hình tivi, trong lúc đó Tô Thần nhận được khá nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, cậu trả lời tất cả tin nhắn, bao gồm cả Từ Khải.Có điều, Tô Thần không nhận được tin nhắn của Tần Tu Trạch.

Cậu tất nhiên sẽ không chủ động nhắn tin cho hắn, kể từ cuộc điện thoại ngày hai mươi tám đó, Tô Thần ước gì hắn đã quên mình luôn rồi.Buổi tối hơn mười giờ Tô Thần đi tắm, còn dì Tần đi luộc sủi cảo, hai người chưa tới mười một giờ đã ăn xong, chuẩn bị đi ngủ.Giao thừa năm nay cùng giao thừa năm trước đối với Tô Thần cũng không khác biệt gì, chỉ là nhiều hơn một bữa ăn.Nửa đêm lúc Tô Thần đang say sưa ngủ, điện thoại bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông điện thoại trong buổi đêm tĩnh lặng đặc biệt chói tai, cậu mơ mơ màng màng nhận điện thoại: "Alo?"

"Ngủ rồi?"

Vừa nghe âm thanh này, Tô Thần lập tức tỉnh táo, cậu liếc nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ khuya, người này có phải điên rồi không? !

Giờ này còn gọi điện thoại!

Tuy cảm thấy bất mãn nhưng Tô Thần vẫn thành thật "Ừ" một tiếng."

Cậu nhanh xuống đi, tôi đang ở dưới lầu chờ đây!"

Tần Tu Trạch say khướt ra lệnh.Câu nói này làm Tô Thần hoàn toàn tỉnh táo.
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 38


Editor: SasaswaTô Thần mặc quần áo tử tế, chậm rãi đi xuống lầu, đứng trước xe Tần Tu Trạch, thấy hắn đang gục trên tay lái.Tô Thần gõ cửa sổ xe, Tần Tu Trạch từ từ ngẩng đầu lên, hạ cửa kính xuống, hí mắt ra nhìn Tô Thần nói: "Lên xe."

Tô Thần thấy bộ dáng Tần Tu Trạch rõ ràng có chút say rồi, không dám để hắn lái xe, vì vậy trực tiếp kéo mở cửa xe nói: "Tần ca, để tôi lái xe."

Tần Tu Trạch coi như tỉnh táo cũng không phản đối, bước xuống xe đi tới cửa sau, mở cửa rồi trực tiếp nằm lên hàng ghế sau, bước chân coi như vững vàng.Tô Thần lên xe rồi chạy thẳng đến căn hộ gần công ty Tần Tu Trạch.Sau khi đậu xe vào gara, Tô Thần quay đầu lại nhìn Tần Tu Trạch nói: "Tần ca, tới rồi."

Thấy người phía sau không phản ứng, Tô Thần xuống xe mở cửa sau ra, nhẹ nhàng đẩy Tần Tu Trạch một cái nói: "Tần ca, tới nhà rồi, vào nhà rồi ngủ."

Tần Tu Trạch vẫn không có động tĩnh, nghĩ là không thể nằm trong xe suốt một đêm được, không còn cách nào, Tô Thần chỉ có thể khom lưng nâng Tần Tu Trạch dậy, khoát tay hắn lên vai mình, mất công tốn sức đỡ Tần Tu Trạch đi vào thang máy.May là Tần Tu Trạch rất phối hợp, không đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người cậu, nếu không Tô Thần chỉ có thể mặc kệ hắn.Tô Thần rất thắc mắc, Tần Tu Trạch say thành như vậy làm sao lái xe tới đây, trên đường không xảy ra việc gì coi như hắn mạng lớn.Tô Thần đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy hơi thở nóng rực của Tần Tu Trạch phả lên cổ mình, Cậu khó chịu quay đầu đi, sau đó bên tai liền nghe được giọng nói từ tính của Tần Tu Trạch vang lên: "Cậu thơm quá, hai ngày nay không ôm cậu tôi ngủ không quen."

Tô Thần nghe vậy đỏ hết mặt, cảm thấy Tần Tu Trạch chắc hẳn là đang giả bộ say.Tô Thần chưa kịp nói chuyện đã cảm giác lỗ tai của mình bị người kia ngậm vào, cậu kinh sợ thiếu chút nữa không đứng vững, người này sẽ không làm bậy trong thang máy đó chứ? !Tô Thần quay đầu trừng mắt nhìn Tần Tu Trạch đang dựa vào mình, thấy hắn đang cười híp mắt nhìn cậu.

Vừa vặn vào lúc này thang máy cũng đến, Tô Thần đẩy Tần Tu Trạch rồi bước ra ngoài, tuy cả người hắn đầy mùi rượu, nhưng Tô Thần dám khẳng định, hắn căn bản không say đến nỗi cần người dìu mới đi được.Quả nhiên Tô Thần vừa ra khỏi thang máy, Tần Tu Trạch lập tức đuổi theo.Tô Thần lấy chìa khóa mở cửa, tiện tay mở đèn phòng khách, vừa đổi giày xong liền nghe một tiếng 'cạch', cửa bị Tần Tu Trạch đóng lại, sau đó hắn thô lỗ lôi Tô Thần về phía sau, lưng đụng phải cánh cửa.Tô Thần còn chưa hiểu chuyện gì đã bị thân thể cao to của Tần Tu Trạch áp tới, chặn cậu ở giữ cánh cửa và cơ thể hắn.Loạt hành động liên tiếp này làm Tô Thần có chút choáng váng.

Cậu nghĩ Tần Tu Trạch có lẽ say rồi, nếu không sẽ không làm những việc thô lỗ này với mình.Lưng Tô Thần bị đập vào chốt cửa, một trận đau đớn kéo tới, cậu cau mày hỏi: "Tần ca, anh làm gì vậy?"

Vừa hỏi xong, cằm cậu liền bị Tần Tu Trạch nâng lên, sau đó miệng bị chặn lại .Tô Thần phản kháng, nhưng sức lựa của cậu không bằng Tần Tu Trạch, giãy giụa một hồi ngược lại chính cậu là người mất sức trước.Tần Tu Trạch thấy Tô Thần không giãy giụa nữa, nhanh chân ôm người đến phòng ngủ trực tiếp ném lên giường, Tô Thần bị ném có chút choáng váng.Tần Tu Trạch cúi mình áp lên người Tô Thần, thấy cả người cậu cứng ngắc, hắn thở dài nói: "Nhìn cậu sợ kìa, lần này trước hết tha cho cậu, có điều đừng để tôi chờ quá lâu."

Tô Thần nghe xong cũng thả lỏng, cảm kích nói: "Cám ơn anh, Tần ca."***(Truyện được đăng tại lloading404.wordpress.com và Wattpad 'Sasaswa')Buổi sáng Tô Thần đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.Nghe tiếng chuông này không phải của mình, Tô Thần liền thành thật nằm trong ngực Tần Tu Trạch không nhúc nhích.

Tối qua bị dằn vặt đến tận bốn giờ, bây giờ vẫn có chút buồn ngủ.Tần Tu Trạch nghiêng người lấy điện thoại, mơ hồ nói: "Alo?"

Tô Thần mơ hồ nghe thấy giọng nói bất mãn của phụ nữ truyền ra.Tần Tu Trạch nghe xong nói: "Con tối qua có chút việc phải đi, thấy hai người đang ngủ nên không tiện nói."

"Được, được, con về liền!"

Tần Tu Trạch sau khi cúp điện thoại nhìn Tô Thần nói: "Tôi phải về đưa ba mẹ đi thăm ông ngoại, cụ thể ngày nào về thì chưa rõ, chờ tôi về sẽ liên lạc với cậu."

Nghe Tần Tu Trạch phải đi, Tô Thần có chút vui vẻ, trên mặt lại không biểu hiện ra, "Được."

Tần Tu Trạch hôn hai má Tô Thần nói: "Cậu hôm qua ngủ trễ nên giờ ngủ tiếp đi."

Tô Thần nhẹ giọng đáp: "Ừm."

Tần Tu Trạch mặc quần áo tử tế, lấy ra chiếc chìa khóa xe để trên tủ đầu giường nói: "Quà mừng năm mới, là chiếc SUV, chắc hôm qua cậu cũng nhìn thấy trong gara rồi."

Tô Thần có chút bất ngờ, cậu biết những người có tiền bình thường đều rất hào phóng với tiểu tình nhân bên cạnh, không nghĩ tới, có một ngày cậu sẽ trở thành đối tượng được người khác tặng quà.Tần Tu Trạch thấy hai mắt Tô Thần giãy giụa nhìn mình không nói lời nào, khẳng định cậu cả nghĩ quá rồi, vì vậy giải thích: "Công ty bình thường đều cấp xe cho trợ lý, cậu là trợ lý của tôi đương nhiên sẽ được nhận.

Hơn nữa tôi sau này có thể sẽ ngồi xe cậu thường xuyên, cậu lái chiếc xe cũ kia người ngoài nhìn vào còn tưởng công ty tôi sắp phá sản tới nơi rồi."

Nói xong Tần Tu Trạch liền chăm chú nhìn Tô Thần, mập mờ nói: "Hi vọng đến lúc tôi trở về, cậu đã chuẩn bị xong."***Lúc Tô Thần từ nhà Tần Tu Trạch trở về, dì Tần đang ngồi trong phòng khách chờ cậu, bà thấy Tô Thần trở về, lập tức đứng lên, gấp rút chạy lại hỏi: "Thần Thần, tối qua cháu đi đâu, hôm nay dì dậy sớm không thấy cháu, gọi điện cũng không được, vội chết dì!"

Tô Thần áy náy nói: "Dì Tần, sáng nay cháu có việc phải đi, lúc đó dì còn ngủ nên không nói được, cháu không để ý điện thoại lắm."

Dì Tần nghe Tô Thần giải thích, vẫn còn chút bất mãn, nói nhỏ: "

Sau này bất cứ lúc nào cũng phải nói với dì một tiếng.

Cháu âm thầm đi như vậy sẽ làm rất nhiều người lo lắng.

Cháu nếu là con gái dì đã lập tức báo cảnh sát rồi."

Tô Thần nói: "Cháu biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 39


Editor: SasaswaSau khi Tần Tu Trạch đi, Tô Thần dời đến nhà dì Tần ở.

Cậu bắt đầu đi học vào ngày mười sáu tháng một, dì Tần cũng đi làm vào ngày đó.

Hai người vừa vặn ở cùng nhau, Tô Thần không quay lại căn hộ của Tần Tu Trạch, cũng không ở lại trường.Dạo gần đây mỗi ngày Tô Thần đều dành chút thời gian học tiếng anh, đọc sách, ngồi lâu cảm thấy cứng người thì đứng dậy vận động một chút.

Có lúc cậu vừa xoa bóp chân vừa học từ đơn, mỗi ngày trải qua đều rất vui vẻ.Vì gần đây sinh hoạt rất quy luật, chế độ học tập nghỉ ngơi hợp lí, ăn ngon, ngủ ngon, Tô Thần so với trước kia có thêm chút thịt, người ngày càng có tinh thần, suất khí.Dì Tần thường tỏ ra kiêu ngạo nói: "Thần Thần nhà ta càng ngày càng đẹp, không biết sau này phải cưới cô gái đẹp cỡ nào mới xứng với cháu đây."

Từ nhỏ đến lớn Tô Thần đã nghe rất nhiều câu đại loại vậy, thế nhưng cậu vẫn không quen lắm, cảm thấy 'xinh đẹp' là dùng để miêu tả con gái, mình phải gọi là 'soái' mới đúng.Nhưng mặc kệ Tô Thần có nói với dì Tần bao nhiêu lần cũng vô dụng.

Lần sau bà vẫn sẽ dùng từ đó để nói, lâu dần Tô Thần cũng lười sửa lại.Hôm nay là mùng tám, Tô Thần đang học tiếng anh thì nhận được điện thoại Tần Tu Trạch gọi tới.Tần Tu Trạch hỏi cậu đang ở đâu, Tô Thần nói mình đang ở nhà dì Tần, sau đó hắn lại kêu Tô Thần ở nhà dì Tần chờ, lát nữa hắn tới đón cậu.Tô Thần biết Tần Tu Trạch trở về thì mình không thể tiếp tục ở nhà dì Tần nữa, vì vậy trong lúc chờ đợi, Tô Thần nói với bà sẽ trở vê trường học, sau này không đến nữa.Dì Tần tuy không muốn Tô Thần rời đi, nhưng nghĩ đến việc học của cậu vẫn không nói gì, chỉ dặn cậu nhớ đúng giờ ăn cơm, mặc thêm quần áo đừng để sinh bệnh.Tô Thần đợi gần nửa tiếng thì Tần Tu Trạch gọi tới, nói hắn đang ở dưới lầu.

Dì Tần kêu Tô Thần mang theo sủi cảo, Tô Thần nhìn túi thấy vẫn còn trống thì đặt sủi cảo vào trongLúc Tô Thần đi ra, Tần Tu Trạch đang đứng bên chiếc xe đậu ven đường.

Cậu trực tiếp đi tới cửa sau, vừa mở ra lập tức nhìn thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi cùng một cậu bé tầm năm, sáu tuổi có gương mặt ba phần giống Tần Tu Trạch đang ngồi phía sau.

Cậu bé có chút mập mạp, hai đứa bé đều đang mở to mắt nhìn thẳng vào Tô Thần.Tô Thần vốn định đặt cặp sách ở hàng ghế sau nhưng bây giờ cậu không biết mình có nên lên xe hay không.

Tô Thần nghi hoặc nhìn về phía Tần Tu Trạch, cậu không hiểu hắn mang theo hai đứa bé này còn gọi mình xuống dưới là có ý gì?Tần Tu Trạch thấy Tô Thần nghi ngờ mình, cười nói: "Lên xe rồi hẳng nói."

Tối hôm qua hắn vừa từ Hải Nam trở về, định gọi cho Tô Thần rồi rước cậu trở về căn hộ, nhưng mẹ hắn nhất quyết bắt hắn phải ở lại thêm một đêm.Sáng dậy mới biết, chuyện là mẹ hắn đã mời cả nhà Chu Nhã Thiến đến làm khách.

Không cần nghĩ cũng biết là bà muốn mai mối cho mình, Tần Tu Trạch không muốn ứng phó với những người kia, nhưng vẫn không thoát khỏi mẹ hắn được.

Đúng lúc Đậu Đậu còn của anh trai Tần Tu Trạch muốn ra ngoài chơi, hắn lập tức nhân cơ hội này chạy ra ngoài.

Sự cứng rắn của mẹ hắn chỉ có Đậu Đậu mới có thể thuần phục.Ngày mai hắn phải trở về công ty làm việc, sau đó khẳng định không có thời gian bồi Tô Thần, vừa vặn Tô Thần và Dương Dương gần tuổi nhau, hẳn là có thể chơi cùng nhau, vì thế hắn gọi cho cậu.Tô Thần cuối cùng đặt đồ của mình ở cốp sau, rồi ngồi ở vị trí phó lái.Thấy Tô Thần ngồi lên xe, thắt dây an toàn xong xuôi, Tần Tu Trạch giới thiệu: "Hai đứa này là con của anh trai tôi.

Đứa lớn là Dương Dương, đứa nhỏ là Đậu Đậu."

Tô Thần cởi khăn che mặt của mình ra, quay đầu nhìn Dương Dương và Đậu Đậu cười một cái: "Chào hai em, anh là Tô Thần."

Vừa nãy lúc Tô Thần bị khăn che đi nửa khuôn mặt nên Dương Dương không chú ý, cậu vừa tháo khăn ra Dương Dương liền phát hiện Tô Thần lớn lên thật đẹp.Dương Dương không phải chưa từng thấy người đẹp, có người nào nhỏ quen mà không có nhan sắc đâu cơ chứ? !

Cho dù lúc đầu không đẹp thì sau khi phẫu thuật thẩm mỹ cũng trở thành trai xinh gái đẹp.

Suy cho cùng, những người xung quanh nhỏ đều có giá trị hàng chục tiệu.

Có điều cảm thấy cho dù là trải qua phẫu thuật, cũng không thể so sánh được với Tô Thần, bởi vì đôi mắt của cậu thực sự quá đẹp!

Nhỏ xưa nay chưa từng thấy ai có đôi mắt đẹp như vậy!Đôi mắt này như có một lực hút vô hình, lúc bị nhìn chăm chú, như đang hút hồn người khác, cuốn vào thế giới tình cảm của cậu.

Hơn nữa da dẻ người này sao lại đẹp đến vậy!

Dương Dương nghĩ, câu 'mắt sáng như sao' thường viết trong sách chắc là đang nói đến Tô ThầnĐặc biệt là Tô Thần lúc này đang nhìn nhỏ nở nụ cười, Dương Dương cảm giác trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch.Dương Dương nhìn chăm chú gò má Tô Thần, kích động hỏi: "Chú út, đây là vị trợ lí chú nói tới đúng không?

Cháu còn tưởng là một ông chú, không ngờ lại là một anh chàng siêu cấp đẹp trai."

Nói xong liền nhiệt tình hỏi Tô Thần, "Anh Tiểu Thần, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

Thật ra tính cách Tô Thần có chút nội liễm, lạnh lùng, thậm chí là ngại ngùng.

Cậu đối với thái độ thân thiết của Dương Dương có chút không chống đỡ được, nhưng cũng không bài xích, Tô Thần khách khí nói: "Qua năm là hai mươi tuổi."

Dương Dương kinh ngạc nói: "A, em tưởng anh mới mười bảy, mưới tám thôi chứ.

Anh Tiểu Thần, anh mới hai mươi tuổi đã làm được trợ lí của chú út, anh thật lợi hại nha!

Em mới học năm nhất đại học thôi."

Tô Thần giải thích: "Anh cũng mới năm ba thôi, đang trong kỳ nghỉ nên đến làm trợ lý cho Tần ca, sau này tiếp tục đến trường học."

Dương Dương tư duy nhạy bén, "Chú út em lớn tuổi rồi, đừng gọi là Tần ca, phải gọi là Tần thúc mới đúng.

Chú ấy lớn hơn anh gần mười tuổi đó!

Anh gọi chú ấy là 'ca', không lẽ em phải gọi anh là chú Tiểu Thần sao?

Như vậy sao được? !

Anh lớn hơn em chỉ bốn tuổi thôi, không gọi 'chú' được!"

Nói xong còn bất mãn chu mỏ một cái.Mặt Tần Tu Trạch trong nháy mắt đen lại, hắn phiền muộn hỏi: "Chú già như vậy sao? !"

Qua hết năm hắn mới hai mươi chín, đây là độ tuổi có mị lực nhất của đàn ông, làm sao qua miệng cháu gái mình giống như biến thành một ông lão vậy, điều này làm Tần Tu Trạch cảm thấy có chút khó chịu.Thật ra cũng không trách Dương Dương được, đối với một cô gái chỉ mới mười sáu thì đàn ông ba mươi giống như ông già không sai.

Đến lúc nhỏ ba mươi tuổi, e rằng chính nhỏ còn cảm thấy mình chưa lớn, chỉ có vào lúc ấy Dương Dương mới phát hiện ba mươi tuổi cũng không già như cô tưởng.Tô Thần bị lối suy nghĩ của Dương Dương làm sững sờ, nhìn sang Tần Tu Trạch đầy mặt uất ức không phát tiết ra được, liền không nhịn được cười.Nhìn thấy Tần Tu Trạch ăn quả đắng, tâm lý Tô Thần rất khoan khoái.

Hiện tại Tô Thần nhìn Dương Dương đặc biệt vừa mắt, đối với Dương Dương ôn hòa nói: "Em gọi anh Tô Thần là được."

Dương Dương tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị của Tô Thần cũng không tồi, bất quá vẫn thay Tô Thần bất bình nói: "Vậy anh gọi chú út em là 'Tần ca' cũng bị thua thiệt, đem mình gọi già hơn rồi, anh suy nghĩ một chút thử xem, anh mới có hai mươi tuổi thôi."

Tô Thần nhịn cười, đưa mắt lén lút nhìn Tần Tu Trạch, kỳ thực hắn nhìn qua không già chút nào, chỉ như hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.Tô Thần đang không biết trả lời Dương Dương thế nào thì nghe cậu bé kế bên nãy giờ vẫn giữ im lặng đột nhiên nói với Dương Dương: "Chị sai rồi, chú út không già."

Sắc mặt Tần Tu Trạch có chút chuyển biến tốt, định khen Đậu Đậu thì sau đó nghe bé nói: "Chú út, bà nội nói chú chỉ lớn tuổi thôi, bề ngoài nhìn vào không già chút nào."

Tần Tu Trạch: "..." .Tô Thần thực sự không nhịn được, khẽ cười thành tiếng, cậu cảm thấy hai đứa nhỏ ngồi sau thật sự là bảo bối.Tô Thần đang cười vui vẻ thì thấy Tần Tu Trạch liếc mình một cái không rõ ý tứ, cậu cảm giác ánh mắt kia như đang nhắc nhở mình.Suốt dọc đường Dương Dương cứ rôm rả nói chuyện, Đậu Đậu đôi khi sẽ chen vào hai ba cậu, bầu không khí không hề nặng nề, thậm chí còn rất tốt.Đặc biệt là có thể thấy Tần Tu Trạch ăn quả đắng, Tô Thần cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng chán nản lúc sáng khi bị Tần Tu Trạch gọi đi cùng tiêu tan không ít.Tô Thần tâm trạng vui vẻ, ngược lại Tần Tu Trạch đang trầm mặc.

Xưa nay hắn chưa bao giờ nghĩ mình già, hắn cảm thấy đàn ông ở bất kì độ tuổi nào cũng không già, bởi vì năm tháng sẽ tạo nên khí chất và sức hút của một người đàn ông.

Nhưng bây giờ nhìn Tô Thần hòa hợp với hai đứa nhóc kia, vui cười thoải mái, là biểu tình chưa bao giờ hiện ra lúc ở cùng mình, ít nhất từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy Tô Thần vui vẻ như vậy.Tần Tu Trạch vẫn cho rằng tính cách Tô Thần có chút trầm ổn, hiện tại mới phát hiện nguyên nhân là do hoàn cảnh sống, cậu giống như Dương Dương, chỉ là một chàng trai mới lớn!Tần Tu Trạch hoài nghi lẽ nào hắn so với Tô Thần thật sự già rồi?

Giữa bọn họ có sự cách biệt ?Tần thiếu xưa nay luôn tự tin với chính mình, lần đầu cảm thấy tự ti đối với chuyện tuổi tác!
 
Back
Top Bottom