Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan

[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 9


Vũ Thuận thấy phản ứng này của Ôn Hạo Tuyết thì lập tức hỏi: "Thế nào?

Là tôi quá đường đột sao?"

"Có hơi vậy."

Ôn Hạo Tuyết khổ sở cười, "Chuyện này... tôi nhất thời khó mà tiếp nhận được!"

Vũ Thuận lại nói: "Có gì mà khó tiếp nhận?

Cậu đã đi xem mắt thì chẳng phải đều hướng tới hôn nhân sao?

Chẳng lẽ thật sự chỉ đến uống trà thôi chắc?"

Ôn Hạo Tuyết ho khan hai tiếng, rồi chậm rãi nói:
"Chuyện này... thật ra xem mắt là quá trình để đôi bên tìm hiểu lẫn nhau.

Kết hôn không phải kết quả duy nhất của việc xem mắt đâu.

Hơn nữa, điều kiện của cậu bây giờ tốt như thế, chắc chắn đối tượng xem mắt cũng không ít, đâu nhất thiết phải chọn tôi""Cậu nói vậy là có ý gì?"

Vũ Thuận cất giọng sang sảng, "Tôi đâu có gặp ai khác cả!"

Ôn Hạo Tuyết khựng lại.Vũ Thuận nhìn kỹ Ôn Hạo Tuyết, rồi hỏi: "Vậy là cậu đã gặp người khác rồi sao?

Là cậu có nhiều sự lựa chọn, đúng không?"

Ôn Hạo Tuyết nhất thời vô cùng lúng túng, chỉ có thể đáp: "Không phải... cũng chẳng có nhiều đâu..."

Vũ Thuận nhìn sắc mặt của Ôn Hạo Tuyết, cảm thấy nếu truy hỏi thêm cũng chẳng ích gì, bèn thở dài một tiếng, nói: "Được rồi!

Vậy thì cứ từ từ tìm hiểu trước đã!"

Ôn Hạo Tuyết và Vũ Thuận dùng trà xong liền ra ngoài dạo một vòng.

Vũ Thuận luôn muốn mua đồ cho Ôn Hạo Tuyết, nhưng cậu đều từ chối.

Đi dạo một lát, Vũ Thuận lái xe đưa Ôn Hạo Tuyết về nhà.Ôn Hạo Tuyết về đến nhà thì vẫn thấy cả người mệt mỏi.Anh nhìn thấy xe đỗ trong sân liền biết cha đã ở nhà.

Cái cảm giác sau khi đi xem mắt trở về lại thấy cha đang chờ, thật giống hệt như hồi nhỏ thi hỏng trở về đã thấy cha ngồi sẵn ở đó."

Haizz!"

Ôn Hạo Tuyết thở dài một tiếng, bước vào nhà, treo túi xách lên, rồi đi thẳng lên thư phòng, định "tự chui đầu vào lưới" còn hơn bị bắt gặp rồi không biết ứng phó ra sao.Trong biệt thự không có người giúp việc, mà Ôn Khải Sơ và Lăng Thanh Xuân cũng không ngờ Ôn Hạo Tuyết sẽ về sớm như vậy —— trong tiềm thức, họ cho rằng ít nhất đến sau bữa tối cậu mới về.

Vì thế, cửa thư phòng không đóng chặt.

Khi Ôn Hạo Tuyết bước tới chỗ rẽ trên tầng hai thì liền nghe thấy cuộc trò chuyện mang chút cảm xúc của Ôn Khải Sơ và Lăng Thanh Xuân.Lăng Thanh Xuân là một phụ nữ khá trẻ, giọng nói có phần sắc bén.

Lời nói của bà vang lên trong hành lang, từng chữ từng câu đều truyền rõ mồn một vào tai Ôn Hạo Tuyết: "Ý này là sao?"

Ôn Khải Sơ buông tờ báo xuống, nói: "Trên báo viết rằng nhà chúng ta có thuê người giúp việc Philippines."

"Điều đó là không thể."

Lăng Thanh Xuân dứt khoát phủ nhận, "Chẳng qua là người giúp việc theo giờ em mời đến trông có hơi đen một chút thôi.

Báo chí viết bậy bạ.

Chuyện đó anh cũng biết rồi mà.

Bao nhiêu năm trước, khi em phải một mình chăm ba đứa con, anh chỉ cần nói một câu không thuê ô-sin thì em liền một mình gánh vác, đến giờ vẫn chưa từng dùng bảo mẫu, chỉ dám thuê người giúp việc theo giờ đến quét dọn đôi khi thôi..."

Ôn Khải Sơ ngắt lời bà: "Điều tôi muốn hỏi không phải chuyện này.

Em cũng đừng nhân tiện mà than phiền."

"Em không than phiền, em chỉ đang nói sự thật thôi."

Giọng Lăng Thanh Xuân mang chút mệt mỏi, "Em chỉ muốn nói là, năm đó gian khổ như thế, em vừa chăm ba đứa con vừa lo quét dọn cả căn biệt thự ba tầng mà cũng không hề thuê ô-sin.

Bây giờ lại càng không thể."

"Anh biết rồi."

Ôn Khải Sơ nói, "Anh không hề nghi ngờ em.

Chỉ là bây giờ đang thời điểm mấu chốt, anh mong em cẩn trọng một chút."

Ôn Hạo Tuyết cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền gõ nhẹ lên cửa.

Cuộc tranh luận của Ôn Khải Sơ và Lăng Thanh Xuân cũng dừng lại, Lăng Thanh Xuân bước ra mở cửa, mỉm cười với cậu: "Về sớm thế à?"

Ôn Hạo Tuyết gật đầu, ánh mắt vô thức rơi xuống tờ báo vứt trên bàn làm việc.

Tiêu đề trên đó quả thật viết rằng nhà bọn họ thuê người giúp việc Philippines."

Chuyện này nhất định là tin đồn rồi."

Ôn Hạo Tuyết cầm lấy tờ báo xem qua, "Nhà mình hơn mười năm nay đâu có thuê ô-sin Philippines nào!"

"Đúng vậy, bây giờ đang kỳ bầu cử, đối thủ muốn công kích cha thì chuyện gì cũng có thể bịa đặt."

Ôn Khải Sơ có phần bực bội.Ngày trước, để tranh thủ lá phiếu, Ôn Khải Sơ từng tham gia phong trào "Từ chối lao động nhập cư bất hợp pháp, bảo vệ quyền lợi lao động bản địa", còn thề sẽ không bao giờ thuê nhân công bất hợp pháp giá rẻ.

Thế nhưng, thuê lao động bản địa hợp pháp để vừa quản lý biệt thự ba tầng vừa chăm ba đứa con thì chi phí lại quá cao, với một nghị viên nhỏ như ông hồi đó quả thật khó mà kham nổi.

Cuối cùng, ông chỉ thuê người dọn dẹp theo giờ, còn những việc còn lại đều do Lăng Thanh Xuân gánh vác để ủng hộ sự nghiệp của chồng.Những năm qua, thu nhập của Ôn Khải Sơ cũng đã tăng lên, nhưng ông vẫn muốn giữ hình tượng thanh liêm, giản dị của mình, nên trong nhà vẫn chưa bao giờ thuê bảo mẫu, chỉ mời người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp.Thực ra, trong lòng Lăng Thanh Xuân cũng thấy tủi thân.Ôn Khải Sơ cười, nhận lấy tờ báo trong tay Ôn Hạo Tuyết: "Đúng thế, báo chí viết bậy thôi.

Con chẳng phải làm trong ngành này sao, nhớ nhờ mấy phóng viên bạn con đính chính giùm nhé."

"Con đâu làm trong ngành báo chí."

Ôn Hạo Tuyết hơi lúng túng, "Con cũng chẳng quen mấy phóng viên loại này."

Thật ra, Ôn Khải Sơ cũng không trông chờ gì ở Ôn Hạo Tuyết trong chuyện này, chỉ tiện miệng nói mà thôi.

Ông khẽ cười nhạt: "Con chẳng phải làm trong công ty văn hóa sao?

Văn hóa với truyền thông vốn cũng na ná nhau mà...

Thôi, không nói chuyện đó nữa.

Hôm nay con gặp cậu thiếu gia nhà họ Vũ thế nào?"

"À..."

Ôn Hạo Tuyết càng lúng túng hơn, không biết nên trả lời ra sao.Ôn Khải Sơ nhìn sắc mặt con trai, liền đoán ra được vài phần, trong lòng bất giác hơi thất vọng, chỉ thở dài nói: "Người này không được, người kia cũng không được, sau này khó mà lại giới thiệu cho con một mối tốt như vậy nữa."

Lăng Thanh Xuân mỉm cười nói: "Cứ từ từ xem đã, mấy chuyện này gấp gáp cũng chẳng được."

Thật ra, không chỉ riêng Ôn Hạo Tuyết, mà khắp thành phố có hàng vạn nam thanh nữ tú trong độ tuổi kết hôn cũng đang bận rộn đi xem mắt.Ngay cả "lão Hổ" cũng không ngoại lệ.Ở A Phù Tư Đan, lão Hổ cũng khó tránh khỏi bị người ta hỏi han.Vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ, Tử Bưu Nhi ngồi ngoài doanh trại hút thuốc, thấy Lạnh Di Hương đi ngang qua, bèn chìa cho anh một điếu.Lạnh Di Hương nói: "Thưa trưởng quan, tôi không hút thuốc."

"Cậu là đồ ẻo lả à?"

Tử Bưu Nhi hỏi.Lạnh Di Hương đáp: "Không, tôi không phải."

Tử Bưu Nhi bật cười: "Cậu này... thôi được rồi..."

Lạnh Di Hương đang định cáo lui thì Tử Bưu Nhi lại chặn lại, hỏi: "Nghe nói bạn cậu đi xem mắt với Bá tước à?"

Lạnh Di Hương nói: "Vâng, thưa trưởng quan."

"Aiyo, tình hình thế nào rồi?"

"Không rõ, thưa trưởng quan."

"Vậy... cái người bạn đó của cậu là ai?"

"Là đàn ông, thưa trưởng quan."

Tử Bưu Nhi sững ra một lúc, nhìn gương mặt bình thản của Lạnh Di Hương, rồi nói: "Cậu còn hợp làm huynh đệ với Sùng Tư Duệ hơn cả tôi đấy."

Đúng lúc ấy, Sùng Tư Duệ cũng đi ngang qua.Vừa trông thấy Tử Bưu Nhi, hắn khẽ nhíu mày.

Còn chưa kịp mở miệng, Tử Bưu Nhi đã biết điều mà dập điếu thuốc.Sùng Tư Duệ lạnh lùng nói: "Đừng để tôi thấy cậu lén lút hút thuốc nữa."

"Tôi mà không hút lén thì chẳng lẽ hút công khai chắc?"

Tử Bưu Nhi lẩm bẩm.Sùng Tư Duệ vừa định phạt thì Tử Bưu Nhi đã xua tay: "Thôi bỏ đi, tôi đang trò chuyện với bạn của đối tượng xem mắt của cậu đây."

Sùng Tư Duệ khựng lại.Lạnh Di Hương chỉ thấy hết sức ngượng ngập, vội nói: "Tôi phải về làm việc rồi, thưa trưởng quan."

"Đi đi."

Sùng Tư Duệ gật đầu cho phép.Lãnh Di Hương lập tức nhanh chân rời khỏi cảnh tượng khó xử này.Tử Bưu Nhi liếc mắt, nháy nháy với Sùng Tư Duệ: "Cậu cũng thật là, cho dù không cưới vợ thì cũng nên hẹn hò đi chứ!

Không thì khó chịu lắm đấy?"

Sùng Tư Duệ hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"

"Tch, câu này mà cậu nói với người khác thì còn được, chứ mẹ nó cậu còn giả vờ với tôi à?"

Tử Bưu Nhi hừ một tiếng, rồi cười nói: "Đều là hổ cả, đến kỳ phát tình thì khó chịu lắm chứ còn gì!"

Sùng Tư Duệ nói: "Chẳng lẽ cậu không biết đến thuốc ức chế sao?"

"Một con gà?"

Tử Bưu Nhi thoáng chưa hiểu, ngơ ngác hỏi: "Cái gì mà một con gà?"

Rồi hắn sững lại, trợn mắt kinh ngạc: "Cậu còn đi tìm gà hả?

Cậu còn tìm đúng một con gà?

Anh em à, thế thì không được rồi, một con sao đủ?"

Sùng Tư Duệ bắt đầu nghi ngờ Tử Bưu Nhi bị ngu thật: "Thuốc ức chế, là loại thuốc khống chế nồng độ hoóc-môn nam tính ấy."

Như loài hổ yêu kiểu này, vốn dĩ thú tính khó kềm, ngoài vấn đề dục vọng còn có thể gây nên tính công kích cực mạnh.

Vì để hòa nhập với xã hội loài người văn minh, thỉnh thoảng bọn họ cũng phải dùng thuốc ức chế."

À, cậu nói thuốc bất lực hả?"

Tử Bưu Nhi cuối cùng cũng hiểu ra, liền nói: "Tôi chưa bao giờ dùng thứ đó."

Sùng Tư Duệ lúc này mới coi như hiểu được vì sao Tử Bưu Nhi lại có những hành vi khiến người khác tức chết như thế—thì ra là vì hắn không uống thuốc.
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 10


Hổ yêu vốn có xu hướng công kích khá mạnh, nếu kết hôn với một yêu thú cùng loài thì cũng không thành vấn đề, nhưng nếu là với nhân loại thì con người lại rất dễ bị thương.

Như Lãnh Di Hương, làm việc trong đơn vị quân đội lấy yêu thú làm chủ lực, trong lòng hiểu rõ chuyện này, cũng từng nhắc đến với Ôn Hạo Tuyết vài sự việc tương tự, chỉ là Ôn Hạo Tuyết chẳng mấy để tâm.

Ngay cả Ôn Khải Sơ cũng từng nghe qua, nhưng ông ta cũng không chú ý nhiều, thậm chí còn chẳng khéo léo nhắc nhở Ôn Hạo Tuyết như Lãnh Di Hương đã làm.Sau khi khuyên nhủ Lăng Thanh Xuân ở nhà cần tiếp tục cẩn trọng giữ gìn gia đạo, Ôn Khải Sơ liền rời đi, cũng không lưu lại ăn cơm.Lăng Thanh Xuân lại hỏi Ôn Hạo Tuyết đã ăn chưa, Ôn Hạo Tuyết nói là chưa.

Thế là bà liền dẫn Ôn Hạo Tuyết ra khỏi thư phòng, bảo sẽ xuống bếp nấu cho cậu một bữa.Ôn Hạo Tuyết chỉ nói với Lăng Thanh Xuân: "Đi vất vả quá rồi, con ăn đồ bên ngoài cũng được."

Lăng Thanh Xuân liếc cậu một cái, nói: "Để ba con mà biết, chẳng phải sẽ bảo dì lười biếng, không biết chăm sóc gia đình sao?"

Ôn Hạo Tuyết vội vàng nở nụ cười làm lành: "Sao có thể chứ?

Con luôn biết là phu nhân rất vất vả mà."

Hai người cùng bước vào bếp, Lăng Thanh Xuân liền bắt tay vào nấu nướng, còn Ôn Hạo Tuyết đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy không được tự nhiên, bèn muốn phụ giúp chút việc vặt.Thấy Ôn Hạo Tuyết định rửa rau, Lăng Thanh Xuân vội ngăn lại, nói: "Ngàn vạn lần đừng, ba con mà thấy chắc chắn sẽ không vui đâu.

Con cứ yên tâm làm thiếu gia đi."

Ôn Hạo Tuyết lại nói: "Nếu là em trai hay em gái thì dì chắc chắn sẽ yên tâm để họ giúp rồi."

Lời này nói quá thẳng, đến mức chính Ôn Hạo Tuyết vừa thốt ra đã hơi hối hận.

Bình thường thì Lăng Thanh Xuân chắc chắn sẽ không đáp lại, nhưng hôm nay bà cũng mang theo chút tâm tình, bèn nhếch môi cười lạnh: "Đúng thế.

Làm mẹ đã đủ khó rồi, làm mẹ kế còn khó gấp mười lần làm mẹ ruột."

Ôn Hạo Tuyết tự trách vì lỡ lời, vội chuyển đề tài: "Hóa ra con với Vũ Thuận trước kia lại là bạn học."

Lăng Thanh Xuân cũng hối hận vì chính mình vừa thốt ra câu nói kia, liền coi như chưa từng nói, vui vẻ đón lấy câu chuyện mới của Ôn Hạo Tuyết, mỉm cười bảo: "Vậy thì tốt quá rồi?

Chẳng phải càng quen thuộc hơn sao?

Dì gặp cậu thanh niên đó vài lần, người ta cũng dễ gần hơn vị bá tước mèo lớn kia nhiều."

Ôn Hạo Tuyết trong lòng lại thấy không phục, liền lên tiếng bênh vực cho vị bá tước mèo lớn: "Bá tước chỉ là hơi chậm nóng thôi.

Với lại suy nghĩ của anh ấy cũng hơi khác với người bình thường một chút."

"Đương nhiên là khác rồi.

Dù sao cậu ta cũng không phải là con người mà."

Lăng Thanh Xuân vừa thái rau, vừa chẳng để ý tới sắc mặt của Ôn Hạo Tuyết, chỉ nói tiếp: "Vẫn là nên ở với người cùng tộc mình thì tốt hơn.

Nếu nghe dì khuyên, con và Vũ Thuận là hợp nhất rồi."

Ôn Hạo Tuyết tỏ vẻ không đồng tình: "Tại sao chứ?

Chỉ vì chúng ta đều là nhân loại sao?"

"Cũng không hẳn.

Nếu cái vị Bá tước kia mà có tính tình giống chồng 'chó' của Sở Bích, thì dì cũng vui lòng chấp nhận thôi."

Lăng Thanh Xuân thoăn thoắt nấu nướng, miệng vẫn không ngừng nói: "Những lời này chỉ có dì mới dám nói, chắc con chẳng muốn nghe đâu — nhưng sự thật là con cưới bọn họ ai cũng đều coi như trèo cao cả.

Thế thì đương nhiên phải tìm người tính tình hiền hòa một chút để mà trèo cao, chứ không thì những ngày sau này con sẽ bị ức chế đến chết mất."

Ôn Hạo Tuyết buộc phải suy nghĩ đến vấn đề này.Tầng lớp của bọn họ vốn đã quen kết thân qua hôn nhân, nhưng giữa họ cũng có sự phân chia cao thấp ngầm.

Sở Bích tính tình nóng nảy, nhưng lại cưới được một ông chồng chó xuất thân cao hơn mình, hai người vẫn sống hòa thuận.

Lãnh Di Hương cũng gả cho người môn hộ cao hơn, lại còn có thể khiến đối phương tâm phục khẩu phục, đúng là một nhân tài.Ôn Hạo Tuyết thì một lòng để ý đến Bá tước mèo lớn, nhưng tính cách của vị Bá tước này vốn không hiền hòa như chồng chó của Sở Bích, mà Ôn Hạo Tuyết cũng tự biết mình chẳng có bản lĩnh khiến ngài Bá tước phục tùng.

Thế thì những ngày sau này sẽ phải sống thế nào đây?Phải làm sao bây giờ?Ôn Hạo Tuyết trở mình trên giường, mới phát hiện ra bản thân đã nghĩ quá xa.

Cậu và Bá tước mèo lớn có thể kết được hôn hay không còn chưa chắc, vậy mà đã lo lắng đến chuyện sau hôn nhân?

Chẳng bằng lo lắng việc nếu mình trúng độc đắc xổ số thì có bị cướp hay không còn thực tế hơn!Chuyện Ôn Hạo Tuyết và Bá tước mèo lớn tiến triển không thuận lợi, cả Ôn Khải Sơ lẫn Lăng Thanh Xuân đều nhìn ra được.

Ôn Khải Sơ thì nói ngay từ đầu vốn chẳng đặt nhiều kỳ vọng, hơn nữa con mèo lớn ấy vốn khó tính, đâu có được như Vũ Thuận.Ngược lại, Vũ Thuận lại tỏ ra rất có thiện ý, cách vài hôm là lại rủ Ôn Hạo Tuyết ra ngoài.

Ôn Hạo Tuyết từ chối vài lần, bị Lăng Thanh Xuân biết chuyện thì bị bà ép buộc phải đi dăm ba lần.

Ôn Hạo Tuyết không dám trái ý gia đình, đành phải thi thoảng ra ngoài cùng Vũ Thuận, nhưng vẫn giữ khoảng cách xã giao.

Vũ Thuận dường như cũng không cố tình kéo gần quan hệ, cứ như bạn bè mà thôi, đi vài lần như vậy, Ôn Hạo Tuyết lại thấy tự nhiên hơn hẳn.Vũ Thuận từng rủ Ôn Hạo Tuyết đi xem triển lãm.

Thực ra bản thân anh ta cũng chẳng hiểu lắm, chỉ đoán là Ôn Hạo Tuyết chắc thích, nên bèn xoay được hai tấm vé, mời cậu đi cùng.

Ôn Hạo Tuyết nhìn vé rồi cười: "Cậu còn bỏ tiền mua vé sao?

Đây là triển lãm công ty tôi tổ chức đó.

Biết vậy chỉ cần nói với tôi là được rồi."

Vũ Thuận nghe xong, xoa mũi, có chút ngượng ngập cười: "Thế sao cậu không nói sớm với tôi?"

Hai người vào bên trong triển lãm, liền thong thả dạo xem.

Vũ Thuận lại nói: "Công ty các cậu giỏi thật đấy!

Nghe nói sắp tới còn chuẩn bị làm triển lãm 《Siêu thám tử não tàn》 nữa phải không?"

Ôn Hạo Tuyết nghe vậy, bất giác thở dài: "Haiz!"

"Thế nào?

Cậu không vui à?"

Vũ Thuận nghi ngờ hỏi, "Chẳng lẽ cậu không thích 《Siêu thám tử não tàn》?"

"Tất nhiên là tôi thích rồi."

Ôn Hạo Tuyết bất đắc dĩ nói, "Chính vì quá thích, nên vẫn luôn muốn tranh thủ giành dự án này."

"Không giành được sao?"

Vũ Thuận hỏi.Ôn Hạo Tuyết vốn dĩ cho rằng bản thân vẫn còn hy vọng, nếu không phải Lăng Thanh Xuân chạy đến công ty, ép cậu phải xin một kỳ nghỉ dài.

Nhưng nguyên do này thật khó mở miệng, nên cậu chỉ cười gượng: "Chuyện này... trong công ty có nhiều nhân tài như vậy, một dự án tốt thế này tất nhiên không chắc rơi vào tay tôi."

Vũ Thuận lại nói: "Sao có thể chứ?

Nhà cậu vốn quản lý mảng văn hóa mà, công ty chẳng lẽ lại không nể mặt?"

Ôn Hạo Tuyết nghĩ thầm: Chính vì cha tôi là Bộ trưởng Bộ Văn hóa, nên tổng giám đốc công ty văn hóa kia mới răm rắp nghe lời phu nhân đấy!Đúng lúc cuộc trò chuyện giữa Ôn Hạo Tuyết và Vũ Thuận trở nên có phần gượng gạo, thì từ phía sau một tấm bảng triển lãm, một người đàn ông mặc bộ y phục thêu hoa văn phượng hoàng rực rỡ bước ra.

Màu sắc kia đặc biệt chói mắt, khiến cả Ôn Hạo Tuyết lẫn Vũ Thuận đều không kìm được mà ngẩng đầu nhìn.

Ôn Hạo Tuyết vừa nhìn liền nhận ra ngay — chẳng phải đây chính là con công xanh đang theo đuổi Đại Miêu Bá Tước sao?Con công xanh cũng nhìn thấy Ôn Hạo Tuyết, khẽ cười lạnh: "Thế nào?

Nhanh vậy đã đổi mục tiêu rồi à?

Quả nhiên loài người chính là bạc tình lăng nhăng!"

Cảnh tượng vốn đã gượng gạo, lời của công xanh lại càng khiến không khí thêm phần khó xử.

Ôn Hạo Tuyết đành giả vờ không quen biết: "Gì cơ?

Chúng ta có quen nhau sao?"

Con công xanh sững lại, rồi nói: "Đừng giả bộ nữa!

Lần trước tôi đã thấy cậu ở đó rồi.

Cậu chẳng phải cũng như tôi, đến xem mắt Bá tước Sùng sao?"

Ôn Hạo Tuyết nhất thời cạn lời.

Ngược lại, Vũ Thuận tuy không hiểu rõ tình hình, nhưng lập tức chen ngang: "Bây giờ cậu ấy đang xem mắt với tôi."

Con công xanh liền cười nói: "Đúng thế chứ còn gì!

Ý tôi vừa nói chính là vậy.

Thay đổi thật nhanh, biết tiến thoái lắm đấy.

Hay là... cậu đang nghĩ, nhân lúc hắn đi làm thì có thể bắt cá hai tay?"

Ôn Hạo Tuyết sợ công xanh càng nói càng khó nghe, bèn mỉm cười phản kích: "Tôi nhớ ra rồi, trước đây Bá tước Sùng từng kể có một con chim khổng lồ nhà họ gà cứ quấy rầy hắn mãi, chẳng lẽ con chim gà đó là anh?"

Công xanh vốn kiêng kị nhất là bị người khác gọi là "gà".

Nghe Ôn Hạo Tuyết nói vậy, hắn tức giận đến mức gần như muốn lập tức hiện nguyên hình, lao tới mổ thẳng vào đầu anh.----------------
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 11


Ôn Hạo Tuyết cũng không muốn dây dưa thêm nữa, liền kéo Vũ Thuận rời đi.

Hai người rời khỏi triển lãm, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Ôn Hạo Tuyết bất giác thở dài, rồi cẩn thận quan sát sắc mặt của Vũ Thuận, chỉ khẽ nói: "Vừa rồi thật sự quá thất lễ rồi."

"Làm gì có?"

Vũ Thuận lắc đầu, "Người thất lễ rõ ràng là con gà kia mà."

Nói xong, Vũ Thuận lại mỉm cười, hỏi: "Vậy ra cậu cũng đang xem mắt với Bá tước Sùng à?

Chính là vị Bá tước mèo lớn đó sao?"

Ôn Hạo Tuyết càng thêm lúng túng: "Ừm... cậu cũng biết hắn à?"

Vũ Thuận cười đáp: "Cái vòng này nhỏ thôi mà."

Ôn Hạo Tuyết đưa tay sờ mũi: "Cũng đúng."

"Nhưng hắn không dễ chung sống đâu."

Vũ Thuận nói, "Con gà kia sao lại mê hắn như thế chứ?

Chẳng lẽ chỉ vì vẻ ngoài đẹp sao?

Đều là giả cả, nguyên hình của hắn chỉ là một con hổ bị bạch tạng thôi."

Ôn Hạo Tuyết bật cười, đáp: "Thế thì công xanh cũng chỉ là một con gà sặc sỡ đầy màu thôi."

Hai người giả vờ như đang bàn về công xanh và bạch hổ.

Thực ra, Vũ Thuận là muốn thăm dò lòng dạ của Ôn Hạo Tuyết.

Ôn Hạo Tuyết cũng đại khái hiểu được hàm ý này, bèn nói tiếp: "Chỉ là, tôi cũng không thấy Bá tước Sùng khó chung sống.

Trái lại, tôi cảm thấy hắn vô cùng cuốn hút."

Sắc mặt Vũ Thuận hơi thay đổi, thoáng có chút u sầu, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi: "Còn hấp dẫn hơn cả tôi sao?"

"Chuyện này khó mà so sánh được."

Ôn Hạo Tuyết lịch sự mỉm cười, "Chỉ là lúc nãy công xanh nói tôi 'biết khó mà lui', tôi thấy không phục.

Đối với Bá tước, tôi lại càng muốn 'biết khó mà tiến'.

Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện 'bắt cá hai tay'."

Trên gương mặt Vũ Thuận hiện rõ vẻ thất vọng, song vẫn gắng giữ nụ cười: "Tôi hiểu rồi, cậu không phải 'bắt cá hai tay', mà là 'không thể chối từ'."

Ôn Hạo Tuyết nhìn sắc mặt Vũ Thuận, cũng thấy hơi áy náy, liền khách sáo nói: "Thực ra tôi vẫn rất vui khi có thể gặp lại một người bạn như cậu."

Vũ Thuận cười khẽ: "Để tôi đưa cậu về nhé."

Vũ Thuận tiễn Ôn Hạo Tuyết về tận nhà.

Ôn Hạo Tuyết trở về, ban đầu vẫn còn vương chút áy náy với Vũ Thuận, nhưng khi nhìn thấy ngày tháng trên tờ lịch, niềm vui trong lòng lại nhanh chóng thay thế cảm giác ấy.

Theo lời Lãnh Di Hương, Bá tước Mèo Lớn sẽ trở về trong hai ngày tới.Không biết lần này có thuận lợi không nữa?Ôn Hạo Tuyết lấy điện thoại ra, tự ý gửi một tin nhắn cho Bá tước Mèo Lớn: "Ngài là ngày kia trở về phải không?

Hôm đó tôi có việc ra ga tàu, buổi chiều sẽ ở quán cà phê Café K tại ga.

Nếu tiện thì chúng ta có thể gặp nhau chứ?

Nếu không tiện thì cũng không sao."

Khi ra ngoài làm nhiệm vụ, Bá tước rất có thể không được mang theo điện thoại cá nhân.Ôn Hạo Tuyết cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng tin nhắn kia có thể sẽ không bao giờ được đọc.

Cậu cũng chuẩn bị sẵn khả năng, tin nhắn dù có được nhìn thấy nhưng cũng sẽ bị bỏ qua.Thế nhưng, cậu vẫn lái xe đến quán cà phê Café K trong ga tàu hôm đó, chọn một chiếc ghế sô-pha nhỏ ngồi xuống.

Qua tấm kính lớn sát đất, vừa vặn có thể nhìn thấy chuyến tàu đầu tiên trong ngày cập bến.

Ôn Hạo Tuyết biết chuyến tàu của Lãnh Di Hương đến vào lúc 3 giờ 30 chiều, nhưng lại không chắc Sùng Tư Duệ có về trên cùng chuyến hay không.

Vì vậy, cậu nghĩ, chi bằng cứ ngồi đây cả ngày, từ chuyến tàu đầu tiên đến chuyến tàu cuối cùng, mới là cách chắc chắn nhất.Cậu gọi một tách cà phê nóng, rồi lấy ra máy tính xách tay cùng sạc pin, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày dài "mai phục" bên khung kính.Cũng không hẳn là ngồi không, bởi cậu còn cần rất nhiều thời gian để viết bản kế hoạch cho dự án《Siêu thám tử não tàn》.

Dù là Bá tước Mèo Lớn hay dự án này, cho dù cơ hội mong manh, cậu vẫn muốn cố gắng tranh thủ.Ngồi lâu, Ôn Hạo Tuyết cảm thấy lưng mỏi, eo đau, nhưng ngoài việc đi vệ sinh, cậu không dám rời chỗ, chỉ muốn kiên trì ở đó, chờ đợi vị Bá tước đại nhân của mình.Mỗi khi có chuyến tàu đến, một đám đông ồn ào tuôn xuống, Ôn Hạo Tuyết lại lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực như cú mèo, chăm chú dò xét, xem trong dòng người kia có xuất hiện gương mặt mà cậu ngày đêm mong nhớ hay không.Mà khi nhìn như vậy, cậu lại nghĩ: nếu Sùng Tư Duệ thật sự ở trong đám đông ấy, thì hẳn chẳng cần phí nhiều sức để nhận ra.

Dù sao thì, hạc đứng giữa bầy gà, luôn nổi bật lóa mắt.Cậu cứ thế chờ, chờ mãi, chờ đến khi mây ngoài ga tàu dần kéo xám, rồi những bông tuyết đầu mùa khẽ rơi xuống chân trời.Ôn Hạo Tuyết thoáng lo lắng, không biết tuyết rơi liệu có ảnh hưởng đến hành trình của họ không?Rõ ràng là không.Cậu thấy Lãnh Di Hương bước ra từ trong đám đông, dáng người thẳng tắp trong chiếc áo gió, gương mặt lạnh lùng mà tuấn mỹ, nổi bật khác thường giữa biển người.

Ôn Hạo Tuyết hơi kích động, gõ nhẹ mấy cái lên tấm kính, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Lãnh Di Hương — người vốn có cảnh giác cực cao.Lãnh Di Hương nhìn thấy Ôn Hạo Tuyết, thoáng sửng sốt, liền bước vào quán cà phê, đi đến cạnh chỗ ngồi của cậu và nói: "Cậu làm gì ở đây?

Không lẽ đến đón tôi?"

Ôn Hạo Tuyết có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thẳng thắn đáp: "Không, tôi chỉ muốn thử vận may, xem có thể gặp được Bá tước Mèo Lớn hay không."

"Không thể đâu."

Lãnh Di Hương trả lời, "Thiếu tướng quân đi chuyên cơ."

Sắc mặt Ôn Hạo Tuyết lập tức trắng bệch: "V-vậy sao..."

Cậu gượng cười: "Thì ra là thế, là tôi ngớ ngẩn rồi."

"Đúng vậy."

Lãnh Di Hương gật đầu xác nhận.Ôn Hạo Tuyết nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: "Vậy chuyên cơ của anh ấy đậu ở đâu vậy?"

Lãnh Di Hương cũng có phần khâm phục sự kiên trì của Ôn Hạo Tuyết, bèn đáp: "Ở sân bay quân dụng cách đây năm cây số.

Tôi khuyên cậu, nếu không muốn bị bắn chết thì đừng tới đó."

Ôn Hạo Tuyết nghẹn lời, không biết nói gì."

Chúc cậu may mắn.

Nếu không còn gì nữa thì tôi về trước đây.

Vợ tôi đang chờ ở nhà."

Nói xong, Lãnh Di Hương xách vali rời đi, bước chân vững vàng, dứt khoát.Ôn Hạo Tuyết thở dài, chỉnh sửa lại chút nội dung trong bản PPT, rồi cũng định rời khỏi quán.

Không ngờ gió ngoài cửa sổ bất chợt thổi mạnh, những bông tuyết vốn chỉ lác đác li ti nay lại rơi dày nặng.

Cậu nhìn đồng hồ, thầm nghĩ hay là đợi tuyết ngừng rồi hãy về.Tên của Ôn Hạo Tuyết là "Hạo Tuyết", bản thân cậu cũng rất thích ngắm tuyết.Tuyết trắng phủ khắp trời đất, trong gió như những cánh hoa bay lượn, làm mờ đi cảnh vật xa gần.

Người qua đường trong tuyết vội vã bước đi, chỉ để lại những bóng xám mờ mịt, gương mặt chẳng thể phân rõ.

Có người đi xa dần, có người từ xa tiến lại, tất cả chỉ là những dáng hình khó phân biệt.Giữa những bóng người thấp thoáng, bỗng xuất hiện một dáng cao gầy nổi bật — khăn quàng xanh băng, áo khoác dài màu tro khói, bàn tay mang găng đen đẩy cánh cửa kính trong suốt bước vào."

A...

Bá tước Sùng?" từ cổ họng Ôn Hạo Tuyết phát ra một âm thanh khàn khàn, nhưng cảm xúc lại như đang ngâm thơ vậy.Trên gương mặt Sùng Tư Duệ còn vương vài bông tuyết, khiến làn da càng thêm trắng mịn."

Anh không phải là..."

Ôn Hạo Tuyết kinh ngạc nhìn người đàn ông bước đến trước mặt mình, tựa như vừa bước ra từ trong mộng, "không phải anh không đi tàu hỏa sao?"

"Cậu nói đúng."

Sùng Tư Duệ tháo chiếc khăn quấn quanh chiếc cổ cao dài, "Nhưng điều đó thì có quan hệ gì chứ?"

"Quan hệ là... tôi tưởng..."

Ôn Hạo Tuyết ngạc nhiên đứng bật dậy, cố gắng sắp xếp lại lời nói, "Ý tôi là, sao anh lại ở đây?"

Sùng Tư Duệ khẽ vén tóc, để những hạt tuyết rơi xuống: "Không phải cậu từng nói, nếu rảnh thì muốn gặp nhau sao?

Bây giờ tôi rảnh đây."
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 12


Từ cảm giác "mất mát hụt hẫng" đến "vui mừng ngoài ý muốn", nhưng trên gương mặt Ôn Hạo Tuyết lại chẳng có chút biểu cảm nào, cũng không biết nên nói gì.Sùng Tư Duệ thì cứ nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt xanh băng như tuyết, trong suốt lấp lánh: "Cậu tìm tôi có việc sao?"

"Em..."

Ôn Hạo Tuyết cảm giác giọng nói không còn là của mình nữa, ngẩn ra nửa giây mới nói: "Thật ra cũng chẳng có việc gì... chỉ là muốn gặp anh."

Vừa thốt ra câu ấy, Ôn Hạo Tuyết liền tự mắng mình ngốc, lời như vậy nói ra chẳng khác nào trêu người, có khi còn khiến người ta giận ấy chứ.Thế nhưng Sùng Tư Duệ lại không hề tức giận, chỉ gật đầu: "Thì ra là vậy."

"Ừm..."

Ôn Hạo Tuyết xấu hổ cúi thấp đầu, không dám đối diện với ánh mắt của anh.Sùng Tư Duệ lại tiếp tục nói: "Vậy bây giờ cậu đã gặp rồi, sau đó thì sao?"

Sau đó?

Sau đó thì sao?...

Sau đó em muốn hôn lên đôi môi trông như rất lạnh lẽo của anh.—— Ý nghĩ bất ngờ trào dâng ấy khiến Ôn Hạo Tuyết sợ hãi chính mình.Cậu chưa từng nghĩ rằng bản thân lại là người chủ động theo đuổi một con hổ như vậy."

Em..."

Ôn Hạo Tuyết tiện tay lấy điện thoại ra, lướt thử danh sách các điểm vui chơi gần đó, tìm thấy một nơi có dòng chữ "Hạng nhất trong bảng xếp hạng địa điểm hẹn hò cho các cặp đôi".

"Ở gần đây có sân trượt băng thật lớn nhất thành phố.

Hay là... chúng ta đi trượt băng nhé?"

"Được."

Sùng Tư Duệ vậy mà lại không hề từ chối.Ôn Hạo Tuyết vội vàng gửi bản kế hoạch cho giám đốc, sau đó thu dọn bàn làm việc, rồi cùng Sùng Tư Duệ rời khỏi quán cà phê Kafei.

Cậu vốn đi xe tới, nên cũng lái xe chở Sùng Tư Duệ đến sân trượt băng.Trên đường đi, Ôn Hạo Tuyết thuận miệng hỏi: "Anh cũng lái xe tới sao?"

Sùng Tư Duệ đáp: "Không, trời có tuyết, đường xấu, tôi chạy bộ đến."

Ôn Hạo Tuyết kinh ngạc đến mức suýt không giữ nổi vô lăng: "Chạy... chạy bộ á?"

"Ừ."

Sùng Tư Duệ vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, như thể chạy bộ vốn là chuyện rất bình thường.Ôn Hạo Tuyết thì vốn ít quen biết bạn bè loại yêu, thật sự không thể coi chuyện này là bình thường, đành phải hỏi kỹ lại một lần nữa: "Anh... anh chạy từ chỗ cách đây năm cây số tới sao?"

Sùng Tư Duệ cũng rất ít quen biết bạn bè loài người thể lực kém, lúc này mới chợt hiểu ra sự khó hiểu trong lời của Ôn Hạo Tuyết, liền giải thích: "Tốc độ của tôi là một trăm cây số một giờ."

Ôn Hạo Tuyết vô thức liếc nhìn bảng đồng hồ trên xe mình: 64 km/h.Cậu lái xe cẩn thận trên con đường phủ đầy tuyết, giữ tốc độ ổn định cho đến khi dừng lại trước sân trượt băng thật.

Trước khi xuống xe, Ôn Hạo Tuyết còn thấy mình hơi thừa thãi mà hỏi một câu: "Bá tước, anh biết trượt băng chứ?"

Thực ra, cậu cảm thấy câu hỏi này hơi ngớ ngẩn — mười môn toàn năng như Sùng Tư Duệ, sao có thể không biết trượt băng cho được."

Biết."

Sùng Tư Duệ trả lời.Quả nhiên.—— Ôn Hạo Tuyết khẽ cắn môi, nói: "Còn em... thì không biết."

Sùng Tư Duệ có chút bất ngờ: "Vậy tại sao em lại đề nghị đi trượt băng?"

Ôn Hạo Tuyết ngượng ngùng đáp: "Ừm... muốn học."

Sùng Tư Duệ gật đầu: "Được, tôi dạy em."

Hắn vốn đã cao lớn, sau khi mang giày trượt lại càng thêm cao, sừng sững như một thân cây.

Thế nhưng khi di chuyển trên mặt băng lại vô cùng vững vàng, ổn định.Trong khi đó, Ôn Hạo Tuyết loạng choạng, từng bước đều có vẻ lóng ngóng, chỉ sơ sẩy một chút là như muốn ngã nhào.

Sùng Tư Duệ liền tự nhiên nắm lấy tay cậu, đỡ cậu đứng vững.Bàn tay của hắn mạnh mẽ mà ấm áp, khiến Ôn Hạo Tuyết tham luyến mà siết chặt lấy những ngón tay ấy.Sùng Tư Duệ thì lại chuyên chú, một mực nắm chặt tay Ôn Hạo Tuyết trượt về phía trước.

Ôn Hạo Tuyết cũng chỉ biết thuận theo, bị cuốn đi cùng hắn.Trong cảm giác của Ôn Hạo Tuyết, không khí như đông cứng lại thành băng, thời gian dường như cũng biến mất.

Suy nghĩ của cậu như ngưng đọng trong khoảnh khắc bàn tay đang giao hòa này.Ước chừng trượt được hai vòng, Sùng Tư Duệ liền nhận định: "Tôi thấy hình như cậu đã nắm được rồi."

"Thật sao?"

Ôn Hạo Tuyết hơi thất vọng, lắc đầu: "Em vẫn thấy không được."

Sùng Tư Duệ lại nghiêm mặt: "Không thể sợ hãi thử thách.

Tôi nghĩ cậu đã có thể thử trượt một mình rồi.

Cậu cũng nên dũng cảm làm thử, nếu không thì mãi cũng sẽ không học được."

Nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên mặt Sùng Tư Duệ, Ôn Hạo Tuyết không dám cãi lời, chỉ đành nghe theo, tự mình trượt đi.Sùng Tư Duệ dõi theo bước chân vững vàng của cậu, trong mắt như có điều suy nghĩ.Ôn Hạo Tuyết tự mình trượt ra xa, gió lạnh trong sân băng lùa vào mặt.

Cậu khẽ thở dài, cúi đầu xuống, thì đúng lúc ấy, liền thấy một đứa bé mũm mĩm ngã "bịch" xuống ngay trước mắt, trông y hệt một con chim cánh cụt nhỏ.

Ôn Hạo Tuyết giật mình, thấy đứa trẻ ngã đúng ngay phía trước, vội nghiêng người, lưỡi giày lướt một vòng vòng cung trên băng, linh hoạt tránh khỏi "chướng ngại vật" này, rồi còn chìa tay ra, đỡ đứa bé đứng dậy.Đứa bé kia cũng chẳng sợ đau, cũng không khóc, chỉ líu ríu nói một tiếng cảm ơn rồi lại vụng về trượt đi.Ôn Hạo Tuyết đứng thẳng người, ngẩng đầu liền đối diện với Sùng Tư Duệ.Ánh mắt Sùng Tư Duệ sâu thẳm, giọng điệu dường như mang theo chút lạnh lẽo: "Cậu biết trượt băng."

"Tôi—" Ôn Hạo Tuyết cảm thấy mình chẳng còn cách nào chối cãi, nén một hơi, mãi mới thở ra, giống như quả bóng bị xì hơi, mang thái độ đầu hàng: "Đúng vậy, em biết trượt băng."

Sùng Tư Duệ hỏi: "Vậy tại sao phải nói dối?

Là muốn trêu đùa tôi sao?"

"Không!

Không phải!"

Ôn Hạo Tuyết đỏ bừng cả mặt, giọng nhỏ dần:
"Em... em chỉ là muốn..."

"Muốn gì?"

Giọng Sùng Tư Duệ nghiêm khắc, vô thức toát ra khí thế của kẻ ở ngôi cao.Dưới uy thế ấy, Ôn Hạo Tuyết đành đầu hàng, thổ lộ: "Muốn nắm tay anh."

"À?"

Sùng Tư Duệ có chút bất ngờ, "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật."

Ôn Hạo Tuyết thẳng thắn, "Em nghĩ, nếu như anh không biết trượt băng, em sẽ nắm tay anh dạy anh.

Còn nếu anh biết, em sẽ giả vờ không biết để anh dắt tay em.

Em chỉ là muốn nắm tay anh một chút thôi, không có ý gì khác."

"Thì ra là vậy."

Sùng Tư Duệ đưa tay ra, "Sao không nói thẳng từ đầu?"

Ôn Hạo Tuyết ngẩn người, nhìn bàn tay mở ra trước mặt mà lại không hiểu: "Đây là...?"

Sùng Tư Duệ nói: "Cậu vẫn còn muốn nắm tay tôi sao?"

Ôn Hạo Tuyết giống như một đứa trẻ nghèo bất ngờ nhìn thấy kẹo ngọt, thoáng chốc lại không dám đưa tay ra.Sùng Tư Duệ thì kiên nhẫn chìa tay, chờ đợi Ôn Hạo Tuyết đáp lại.Cuối cùng, Ôn Hạo Tuyết hít sâu một hơi, đặt bàn tay mình lên.
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 13


Sau khi lăn qua lộn lại một vòng trên giường, nhịp tim Ôn Hạo Tuyết dần bình ổn, lý trí cũng trở lại, thì trong đầu lại thoáng lên một ý nghĩ—Sùng Tư Duệ người này...

à không, Sùng Tư Duệ căn bản chẳng giống người, hành động của hắn cũng chẳng thể suy đoán bằng lẽ thường tình của con người.

Thật sự khó mà nói rõ được có ý nghĩa gì."

Haizz!"

Ôn Hạo Tuyết thở ra một hơi, cảm thấy mình tỉnh táo hơn, liền ngồi dậy.

Đúng lúc đó, màn hình điện thoại lóe sáng.

Cậu có chút mong chờ mà cầm lên, nhưng kết quả phát hiện tin nhắn không phải đến từ Sùng Tư Duệ.Thế nhưng Ôn Hạo Tuyết không hề thất vọng, ngược lại còn thấy bất ngờ vui mừng—Tổng giám cho biết, vị nữ quản lý vốn được chỉ định phụ trách dự án quảng bá 《Siêu Thám Tử Não Tàn》 đã mang thai, mà bản kế hoạch của Ôn Hạo Tuyết cũng không tệ; nếu có thể sớm quay về, cậu có lẽ sẽ có cơ hội tranh thủ nhận dự án này.Ôn Hạo Tuyết vô cùng biết ơn vì bản thân đã không bỏ cuộc, lập tức xin phép kết thúc kỳ nghỉ sớm.Nhưng tổng giám lại có chút khó xử, nói: "Thế thì cậu phải thuyết phục được mẫu thân cậu trước đã."

Về chuyện này, Ôn Hạo Tuyết cũng thấy hơi đau đầu, nhưng vẫn nhanh chóng nhắn lại một câu: "Không thành vấn đề."

Ôn Hạo Tuyết rời giường, bước ra khỏi phòng ngủ, đi loanh quanh trong căn biệt thự như mê cung một hồi lâu, mới trông thấy Lăng Thanh Xuân đang vừa chăm sóc hoa cỏ, vừa nói chuyện điện thoại trên ban công tầng ba: "Ôi, thật sự cảm ơn nhiều, chuyện của Hạo Nguyệt thì nhờ cậu rồi..."

Ôn Hạo Tuyết liền đứng yên ở ngưỡng cửa ban công, chờ Lăng Thanh Xuân nói chuyện xong.

Lăng Thanh Xuân thoáng giật mình khi thấy bóng dáng ngoài ban công, vội vàng cúp máy, rồi nở một nụ cười có phần gượng gạo.

Ôn Hạo Tuyết cũng không tiện đi thẳng vào chủ đề, đành cười lúng túng đáp lại:
"Đang nói chuyện về Hạo Nguyệt em gái sao?"

Ôn Hạo Nguyệt là em gái cùng cha khác mẹ của Ôn Hạo Tuyết, từ trước đến nay vẫn sống ở trường nội trú, hai người cũng ít gặp mặt, thật ra cũng không quá thân thiết."

Đúng thế, con bé sắp lên lớp rồi, cũng đáng để người ta phải lo lắng."

Lăng Thanh Xuân mỉm cười nói, "À đúng rồi, sao con lại lên đây?"

Ôn Hạo Tuyết trả lời: "À, con chỉ muốn nói với dì là mấy ngày tới không cần chuẩn bị đồ ăn cho con nữa, con phải về đi làm rồi."

"Sao lại về nhanh thế?"

Lăng Thanh Xuân sững người, "Con mới nghỉ được mấy ngày đâu?"

Ôn Hạo Tuyết nói với giọng khá kiên định: "Nhưng mà bây giờ con có một dự án mà con đã muốn tranh thủ từ rất lâu rồi..."

"Con lại thích công việc đến thế sao?"

Lăng Thanh Xuân quay đầu đi, nói: "Đừng trách dì không nhắc trước, công việc này của con cho dù có làm đến mức giỏi nhất thì cũng chẳng có tiền đồ gì lớn.

Đợi đến khi con trưởng thành hơn, tự khắc sẽ hiểu chẳng đáng để bỏ công sức đến vậy."

Đối với lời răn dạy của bậc trưởng bối, Ôn Hạo Tuyết luôn giữ vẻ mặt cung kính, ngoan ngoãn gật đầu phụ họa, chưa bao giờ nói một chữ "không", nhưng trên thực tế cậu làm thế nào lại là chuyện khác."

Vâng, vâng, vâng..."

Ôn Hạo Tuyết gật đầu, "Con cũng biết năng lực của mình có hạn, chỉ có thể làm những việc trong khả năng, cố gắng tỏ ra có chút giá trị thôi!"

Lăng Thanh Xuân thở dài, rồi nói: "Dì hiểu!

Con rất tốt!

Nhưng hiện tại, chuyện xem mắt mới là quan trọng nhất.

Đừng nói dì thúc giục con, bảo dì 'lo còn hơn vua', thực ra đây đều là ý của ba con đấy."

Ôn Hạo Tuyết cũng không phải là không tin.

Cậu chợt nhớ đến hôm đó đi ngang qua phòng của cha, nghe thấy Lăng Thanh Xuân nói: "Hạo Tuyết vốn dĩ cũng là một người đàn ông có chút kiêu ngạo, bây giờ lại thành ra như muốn dựa dẫm đại gia, gả vào hào môn, chính cậu ấy trong lòng cũng thấy khó chịu chứ."

"Nó thật sự muốn làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, thì hãy cho tôi thấy nó vùng vẫy mà thành công đi!"

Ôn Khởi Sơ nói, "Sự thật là gì?

Chính là nó chẳng có tiền đồ gì cả!

Hiện giờ ngoài việc cưới được một mối hôn sự tốt ra, nó hoàn toàn chẳng giúp ích được gì cho gia đình."

Lăng Thanh Xuân khi ấy cũng khá buồn, không chỉ vì Ôn Hạo Tuyết mà còn lo lắng cho con cái của mình.

Chính vì vậy, bà càng nghiêm khắc thúc ép con học hành, buộc chúng sau này phải trở thành người có tiền đồ.Những gia tộc như thế thường đều như vậy, bất kể nam hay nữ cũng khó thoát khỏi số phận tương tự.

Sở Bích là người nhìn thoáng nhất, cậu ấy nói mình thích làm kẻ vô dụng.

Dù vậy, cậu ấy vẫn đi làm đúng giờ mỗi ngày, chỉ là đi làm mà thôi, ngoài ra chẳng đụng đến việc gì, hoàn toàn không có chí hướng sự nghiệp.

Dù sao thì cũng chẳng ai dám động đến cậu ấy.

Sở Bích vào công ty này cũng chỉ vì hứng thú, tiện thể làm đồng nghiệp với Ôn Hạo Tuyết.Ôn Hạo Tuyết quay lại làm việc sớm hơn, Sở Bích cũng không lấy làm lạ, chỉ cười hỏi: "Cậu vẫn còn nghĩ đến cái dự án 《Siêu Thám Tử Não Tàn》 đó chứ?"

Ôn Hạo Tuyết gật đầu: "Ngay cả trong mơ cũng nghĩ đến."

Sở Bích lại cười hỏi: "Vậy thì giấc mơ của cậu chẳng đủ dùng rồi nhỉ?

Vừa phải nghĩ đến Bá tước Mèo Lớn, lại vừa phải nghĩ đến 《Đại Thám Tử》!"

Nhắc tới Bá tước Mèo Lớn, Ôn Hạo Tuyết liền có chút ngượng ngùng, không nói thêm gì, chỉ lo sắp xếp lại bàn làm việc của mình, rồi đổi sang chuyện khác: "Bây giờ còn ai đang tranh giành dự án này không?"

Sở Bích hạ giọng nói: "Còn có thể là ai nữa?

Chính là Cừu Thi đó!"

Cừu Thi, biệt hiệu "Cừu Thiên Xích" – lấy từ nhân vật Cừu Thiên Xích trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện.

Hắn là đàn ông nhưng lại bị gọi là "Cừu Thiên Xích", lý do không phải vì thích ăn táo tàu, mà bởi vì tóc thưa thớt, dáng vẻ hung dữ, tính tình khó hòa đồng.Sở Bích khẽ thở dài, nói: "Cậu là người nho nhã, thật khó mà đấu lại gã đàn ông trung niên dầu mỡ ấy!"

Ôn Hạo Tuyết, với thân phận là "thanh niên trong sáng gọn gàng", lại chẳng mấy để tâm: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."

Giám đốc triệu tập cuộc họp để bàn chuyện thay đổi người phụ trách dự án.

Cừu Thi và Ôn Hạo Tuyết lần lượt báo cáo phần của mình.

Giám đốc nghe xong thì lộ ra vẻ cân nhắc, dường như đang do dự giữa Cừu Thi – kẻ lão luyện đầy kinh nghiệm – và Ôn Hạo Tuyết – chàng trai trẻ nhiệt huyết.Cừu Thi liền chủ động tấn công trước: "Tôi có thể giống như 7-Eleven, bảy ngày một tuần, không nghỉ mà cung cấp dịch vụ chuyên nghiệp.

Tôi sẽ không giống mấy cậu công tử bột kia, đi xem mắt thôi mà xin nghỉ hẳn một tháng!

Vậy sau này hẹn hò chẳng lẽ phải nghỉ nửa năm?

Sinh con còn chưa đến mức khoa trương thế đâu!"

Ôn Hạo Tuyết vốn chưa bao giờ chủ động giẫm người khác, nhưng một khi bị người ta chèn ép thì cũng chẳng chịu im lặng.

Cậu khẽ cười lạnh: "Cừu Thi, xin hỏi anh có biết kết cục của 《Siêu Thám Tử Não Tàn》 là gì không?"

Cừu Thi sững lại, ngón tay lén dùng sức, như thể muốn mở điện thoại ra tra Baidu."

Không cần tra đâu!"

Ôn Hạo Tuyết lạnh lùng nói, "Vẫn chưa có kết cục cơ mà!"

Cừu Thi hừ lạnh một tiếng: "Làm quảng bá thì nhất định phải đọc hết cả cuốn sao?

Thế quảng bá 《Hồng Lâu Mộng》 có phải xuống âm phủ hỏi Tào Tuyết Cần cái kết không?

Tôi có rất nhiều kinh nghiệm, mấy vụ quảng bá thế này tôi làm không biết bao nhiêu lần rồi.

Chưa đọc sách cũng có thể làm được.

Chúng ta quan trọng đâu phải viết báo cáo đọc sách, mà là hype, là marketing!

Tạo nhiệt, tạo hiệu ứng, cậu hiểu không hả?

Sách tôi đã từng quảng bá còn nhiều hơn cả số lông chân của cậu đấy!"

Sở Bích hết lòng bênh vực bạn, nghĩa khí mở miệng: "Nói bậy nói bạ!

A Tuyết làm gì có lông chân!"

Ôn Hạo Tuyết và Cừu Thi đều ngẩn người, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.Nhưng Cừu Thi vốn dày dạn kinh nghiệm cãi vã, lập tức phản xạ dùng chiêu vạn năng kiểu "XXX thì đã sao, tôi còn XXX nữa kia": "Không có lông chân thì ghê gớm lắm chắc?

Tôi còn chẳng có tóc trên đầu đây này!"

Ôn Hạo Tuyết nhìn đỉnh đầu của Cừu Thi – quả nhiên giống hệt Cừu Thiên Xích – thế mà lại có chút ngại ngùng, chẳng nỡ trách móc anh ta nữa.Thấy cuộc thảo luận đang đi chệch hướng đến một chỗ kỳ lạ, tổng giám đốc liền ho khan hai tiếng: "Ý kiến của hai người, tôi sẽ cân nhắc tổng hợp."

Cuộc họp lần này tạm thời kết thúc.
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 14


Sở Bích đi theo Ôn Hạo Tuyết vài bước, thấy Cừu Thi đã đi xa về phía hành lang khác, lúc này mới nói tiếp: "Tiểu Tuyết, cậu chẳng lẽ định cứ ngồi yên chờ kết quả từ tổng giám sao?"

Ôn Hạo Tuyết cau mày đáp: "Tất nhiên mình sẽ cố gắng hết sức, nhưng giai đoạn này chắc cũng chẳng làm được gì nhiều, đúng không?"

Sở Bích lắc đầu, nói: "Chẳng lẽ cậu không biết Cừu Thiên Xích âm hiểm độc ác đến mức nào sao?

Ai mà biết được vì giành dự án hắn có thể làm ra chuyện gì chứ!"

Nghe ngữ khí của Sở Bích, Ôn Hạo Tuyết dường như đã hiểu ra điều gì, bèn cũng hạ giọng hỏi: "Cậu phát hiện ra gì rồi à?"

Sở Bích gật đầu: "Đúng thế!

Mình có quen người trong Hoa Hàn Ái Studio, họ nói Cừu Thi đã lén liên hệ với người phụ trách studio đó, định hối lộ đối phương."

Hoa Hàn Ái chính là tác giả của 《Siêu Thám Tử Não Tàn》, vì là một nhà văn ăn khách cực kỳ nổi tiếng nên đã lập ra studio riêng.

Thế nhưng Ôn Hạo Tuyết không ngờ, vì dự án lần này mà Cừu Thi lại chịu bỏ tiền ra hối lộ người của studio Hoa Hàn Ái."

Nghe nói tốn không ít đâu, chẳng biết có đáng không nữa!"

Sở Bích lẩm bẩm."

Tất nhiên là đáng."

Ôn Hạo Tuyết hạ giọng "Bộ tác phẩm này ở nước láng giềng đã là bản quyền trị giá hơn trăm triệu rồi.

Giờ công ty chúng ta lại là đại lý độc quyền trong nước, nếu hắn làm được người phụ trách thì đương nhiên lợi nhuận sẽ khổng lồ."

"Xì, thật là chẳng có phẩm chất gì cả."

Ôn Hạo Tuyết liếc nhìn Sở Bích, ánh mắt có chút kỳ lạ: "Cậu sao lại quen được người trong studio Hoa Hàn Ái?

Đừng nói là cậu cũng đi hối lộ người ta đấy nhé?"

"Đồ thần kinh à!"

Sở Bích trừng mắt "Mình mà có tiền để vì cậu mà chi nhiều thế chắc?

Cậu nghĩ cậu là ai?"

Ôn Hạo Tuyết bật cười: "Cũng đúng!

Nhưng mà, thật sự cảm ơn cậu đã giúp mình 'do thám tin tức', tối nay mình mời cậu ăn cơm để tỏ lòng cảm kích nhé!"

"Thế còn tạm được!" lúc này Sở Bích mới nở nụ cười.Thực ra, tiền nhàn rỗi của Sở Bích cũng chẳng có bao nhiêu.

Trong công ty, cậu chỉ nhận lương chết, mỗi tháng kiếm được còn chưa đủ tiền xăng cho xe riêng.

Thu nhập rõ ràng chẳng thể so bì với Ôn Hạo Tuyết đang không ngừng phấn đấu.

Nhưng cho dù Ôn Hạo Tuyết trong giới công chức đã được coi là tầng lớp trên, thì trong mắt người cha, thành tích ấy vẫn chỉ như con kiến mà thôi.Cậu hiểu rất rõ điều đó.

Rõ đến mức có phần quá đáng.Sau khi ăn tối cùng Sở Bích xong, Ôn Hạo Tuyết lái xe về nhà.

Vừa bước vào cửa biệt thự, cậu liền nghe thấy tiếng quát mắng vang dội của cha.

Ôn Hạo Tuyết lập tức biết có chuyện lớn, vội vàng đóng cửa rồi chạy về phía phát ra âm thanh.Nguồn cơn tranh cãi ở trong phòng khách.

Ôn Khải Sơ đang nghiêm giọng trách mắng Lăng Thanh Xuân, thái độ vô cùng gay gắt.

Còn Lăng Thanh Xuân chỉ lặng lẽ rơi lệ, không nói một lời.

Thấy Ôn Hạo Tuyết từ ngoài cửa đi vào, Ôn Khải Sơ mới hơi thu lại sắc mặt, như thể muốn giữ chút thể diện cho vợ kế trước mặt con trai, liền dừng việc trách mắng, mặt vẫn lạnh lùng mà nói với Ôn Hạo Tuyết: "Về rồi à?

Không phải đang nghỉ phép sao?"

"Hết nghỉ rồi."

Ôn Hạo Tuyết nhìn người mẹ kế đang khóc đến hoa lê đẫm mưa, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?

Dì không khỏe à?"

Ôn Khải Sơ lạnh lùng cười: "Bà ta thì khỏe lắm!

Cầm tiền nhà chúng ta đi hối lộ hiệu trưởng trường danh tiếng, giờ thì bị người ta tố cáo rồi!"

Ôn Hạo Tuyết sững người, nhanh chóng nhớ lại mấy hôm trước thấy Lăng Thanh Xuân vẻ mặt hoảng hốt gọi điện thoại trên ban công, bèn thăm dò: "Là vì chuyện của em gái Hạo Nguyệt sao?"

Ôn Khải Sơ hừ một tiếng: "Chứ còn gì!

Hạo Nguyệt chẳng qua chỉ là con gái, học không nổi thì thôi, tùy tiện thi một ngôi trường nào đó, miễn có cái bằng, ra ngoài nói cũng không khó nghe.

Lấy chồng sớm chẳng phải cũng thế sao?

Giờ lại vì chuyện học trường danh tiếng mà làm ra cái trò mất mặt này!

Thật đúng là lỗ vốn!"

Nghe câu này, Lăng Thanh Xuân liền nổi giận, nói: "Lấy chồng thì có ích gì?

Cho dù có gả vào nhà Bộ trưởng Văn hóa, nếu con gái mình muốn đi học, ông Bộ trưởng ấy cũng chẳng chịu lên tiếng giúp!

Nếu như ông chịu nói một câu, còn cần tôi lén lút đi nhờ người rồi đưa tiền sao?"

Ôn Khải Sơ không ngờ Lăng Thanh Xuân dám cãi lời, cơn giận vừa nguội lại bùng lên, quát to: "Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi!

Làm quan càng lớn thì càng phải cẩn thận!

Bà điếc à?

Nghe không hiểu lời tôi nói sao?"

Lăng Thanh Xuân thấy Ôn Khải Sơ giận dữ, mà bản thân lại biết mình có lỗi, nên không dám nhiều lời, chỉ tiếp tục lấy tay che mặt khóc thút thít.Ôn Hạo Tuyết lại thấy có chút thương cảm cho bà, bèn nhỏ giọng nói: "Bây giờ quan trọng nhất là phải nghĩ cách giải quyết chuyện này thôi.

Đã bị tố cáo đến đâu rồi?

Có ảnh hưởng đến cuộc bầu cử sắp tới không?"

Sắc mặt của Ôn Khải Sơ dịu đi đôi chút, ông nói: "Dù sao thì mẹ kế con cũng chưa đến mức hồ đồ, ít ra còn biết không thể tự mình trực tiếp đưa tiền, cũng nhờ người khác đứng ra trung gian.

Hiện giờ chuyện này vẫn chưa ồn ào ra ngoài, vẫn còn chỗ xoay xở —— cũng may có Vũ Thuận, chính cậu ấy đã báo cho chúng ta, bằng không ta cũng không kịp phát hiện.

Nếu mà để đến lúc bị phanh phui, thì đừng nói thăng chức, không bị cách chức đã coi như may mắn rồi."

Ôn Hạo Tuyết cảm thấy hơi khó xử, không biết nên nói gì.Ôn Khải Sơ lại hỏi: "Con và Vũ Thuận dạo này tiến triển thế nào rồi?

Có còn thường xuyên gặp nhau không?

Con phải biết cảm ơn người ta đã quan tâm con đấy."

Ôn Hạo Tuyết càng lúng túng hơn, chỉ nhàn nhạt cười nói: "Con với cậu ấy chỉ là bạn học cũ thôi, không có gì khác đâu."

"Ồ."

Ôn Khải Sơ lộ ra chút tiếc nuối: "Vũ Thuận đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Ta thấy nếu là Sùng Tư Duệ, chắc chắn sẽ chẳng có cái suy nghĩ này."

Ôn Hạo Tuyết không muốn tiếp tục chủ đề đó, bèn đỡ lấy người mẹ kế đang yếu ớt, nói: "Giờ chuyện cũng đã qua rồi, cũng đừng trách dì nữa.

Cha, cha xem, dì gần như sắp ngất đi rồi, chẳng lẽ vẫn chưa ăn gì sao?"

Thấy con trai đứng ra hòa giải, Ôn Khải Sơ cũng không muốn tiếp tục mắng vợ để làm tình hình thêm khó coi, liền thuận theo nói: "Được rồi, con đưa mẹ kế con đi nghỉ ngơi, ăn chút gì đi."

Lăng Thanh Xuân thực ra cũng chẳng ăn nổi, chỉ uống nửa bát cháo rồi nằm xuống nghỉ.Ôn Hạo Tuyết có thể hiểu được tâm tình của bà, nhưng trong lòng cậu thật ra không thể đồng tình với cách làm ấy.

Có điều, cậu vốn không quen bày tỏ ý kiến của mình trong ngôi nhà này, chỉ quen đóng vai một người con hiếu thuận mà thôi.Ôn Hạo Tuyết nhớ lại câu nói vừa rồi của Ôn Khải Sơ: "Nếu là Sùng Tư Duệ, chắc chắn sẽ chẳng có cái suy nghĩ này", trong lòng bất giác suy nghĩ, rồi nhắn tin cho Sùng Tư Duệ: "Anh có đồng ý với hành vi hối lộ chỉ để giành lấy cơ hội không?"

Sùng Tư Duệ trả lời rất nhanh: "Tôi không đồng ý."

Ôn Hạo Tuyết mỉm cười, nhắn lại một câu: "Em cũng không."

Sùng Tư Duệ chẳng hiểu sao lại nhận được câu hỏi kỳ quái này, nhưng cũng không định truy cứu thêm, chỉ nhét điện thoại vào túi rồi lại đưa ánh mắt trở về gương mặt của Tử Bửu Nhi đang ngồi đối diện trên bàn.Tử Bửu Nhi vừa vuốt ve ly rượu, vừa nháy mắt trêu chọc: "Ôi chao, mặt trời chắc sắp mọc từ hướng tây rồi nhỉ!

Cậu cũng dùng SNS à?"

Sùng Tư Duệ nói: "Mặt trời chưa mọc từ hướng tây đâu.

Tôi dùng SNS thật."

Tử Bửu Nhi cười khà khà: "Thế cậu đang trò chuyện với ai thế?"

"Con trai trưởng của Ôn tiên sinh bên Bộ Văn hóa."

Sùng Tư Duệ đáp."

Ai cơ?"

Tử Bửu Nhi vốn chẳng biết Ôn Khải Sơ là ai, trước nay cũng chưa từng nghe tên, bèn khoát tay: "Thôi khỏi nói, mấy thứ liên quan đến 'văn hóa' thì tôi chẳng muốn quan tâm đâu."

Sùng Tư Duệ liền nói: "Đúng thế, cậu cũng chẳng cần phải tìm hiểu về đối tượng xem mắt của tôi đâu."

"Đối tượng xem mắt của cậu?

Vẫn còn liên lạc à?"

Tử Bửu Nhi nghe xong thì trố mắt, kinh ngạc đến mức đôi tai lông xù cũng bật ra, "Vậy thì tôi nhất định phải tìm hiểu rồi!"

Sùng Tư Duệ hơi bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của Tử Bửu Nhi: "Thật vậy sao?"

Tử Bửu Nhi gật đầu, nói: "Các cậu hẹn hò chưa?"

Sùng Tư Duệ cảm thấy có chút xa lạ với từ "hẹn hò": "Thế nào mới được coi là 'hẹn hò'?"

"Chẳng phải là hai người cùng nhau ra ngoài sao."

Sùng Tư Duệ suy nghĩ một lát: "Có, mấy hôm trước bọn tôi cùng đi trượt băng."

"Trượt băng à!"

Tử Bửu Nhi gật gù, "Cũng được đấy!

Thế sau đó thì sao?"

"Sau đó?"

Sùng Tư Duệ nhíu mày, "Sau đó thì ai về nhà nấy thôi."

"Không thể nào?"

Tử Bửu Nhi thất vọng rõ rệt, "Cậu có vấn đề gì không vậy?

Đi trượt băng một chuyến rồi chỉ thế là hết à?"

Sùng Tư Duệ cảm thấy khó hiểu: "Thế cậu cho rằng sau đó nên làm gì?"

Tử Bửu Nhi cũng nhất thời không nói được, nghĩ ngợi một chút rồi chỉ đáp: "Thì... nên... giao phối chứ còn gì nữa!"

"Tử Bửu Nhi," Sùng Tư Duệ nghiêm túc nói, "Cậu thật sự nên uống thuốc đi."
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 15


Tử Bưu Nhi dứt khoát từ chối: "Tôi tuyệt đối sẽ không uống thuốc liệt dương!

Nhìn cậu là biết rồi, uống nhiều sẽ thành lãnh đạm biến tính mất!"

Sùng Tư Duệ không tỏ thái độ."

Bọn hổ chúng ta vốn là loài động vật đơn độc mà."

Tử Bưu Nhi lại nói, "Cậu có muốn nghĩ thử xem nên thích ứng thế nào với cuộc sống không đơn độc không?"

Sùng Tư Duệ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nhưng với kẻ quen sống một mình như hắn, quả thực rất khó tưởng tượng tình cảnh có thêm một người bước vào lãnh địa của mình.Tử Bưu Nhi ngửa cổ uống cạn chén rượu, lại nói: "Tôi cũng sống đơn độc, nhưng nhìn mấy con hổ khác lập gia đình rồi, thường thì có thể thử nuôi một con mèo, coi như giai đoạn quá độ.

Vì mèo nhỏ, tập tính sinh hoạt cũng gần giống chúng ta, lại dễ thương nữa.

Người ta đều khuyên như vậy cả."

Sùng Tư Duệ gật đầu: "Hình như cũng có lý."

"Tất nhiên là có lý rồi!

Tôi đều đọc trong 'Cẩm nang hướng dẫn yêu quái hổ hòa nhập xã hội loài người' mà biết được đó!

Cậu đừng có suốt ngày nghĩ tôi mở miệng là nói nhăng nói cuội được không?"

Tử Bưu Nhi bực bội nói, "Có điều, cậu cũng phải hỏi thử công tử Ôn nhà cậu đã.

Bằng không cậu nuôi mèo quen rồi, kết quả cậu ấy lại ghét mèo, thế chẳng phải rắc rối to sao?"

Sùng Tư Duệ suy nghĩ một chút về đề nghị của Tử Bưu Nhi, thấy quả thật khả thi, liền nhắn tin cho Ôn Hạo Tuyết: "Cậu có ghét mèo không?"

Ôn Hạo Tuyết đối với câu hỏi này cảm thấy kỳ lạ, mình còn thích anh ta đến vậy, sao có thể ghét mèo chứ?"

Tôi thích mèo."

Ôn Hạo Tuyết trả lời, "Trước đây tôi còn từng nuôi mèo nữa."

Sùng Tư Duệ liền nói: "Vậy cậu có biết chỗ nào có thể nhận nuôi mèo không?"

Ôn Hạo Tuyết hơi kinh ngạc: "Anh muốn nuôi mèo à?"

"Đúng vậy."

Sùng Tư Duệ đáp.Ôn Hạo Tuyết thầm nghĩ: Đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để kéo gần khoảng cách với vị Bá tước mèo lớn sao!"

Tôi biết chỗ có thể nhận nuôi mèo."

Ôn Hạo Tuyết trả lời, "Nếu cuối tuần anh rảnh, chúng ta có thể cùng đi.

Tôi còn có thể chia sẻ với anh ít kinh nghiệm nuôi mèo trước kia nữa."

"Rảnh."

Sùng Tư Duệ lúc nào cũng ngắn gọn súc tích.Ôn Hạo Tuyết lập tức hủy hẹn đánh bài với bạn vào cuối tuần.

Chủ nhật là ngày cậu và Sùng Tư Duệ hẹn đi xem mèo, còn thứ bảy thì cậu tranh thủ đi thăm dò trước.

Đã một thời gian rồi cậu chưa ghé lại trại cứu trợ mèo chó hoang ấy, cũng không rõ tình hình hiện tại thế nào.

Để khỏi làm Sùng Tư Duệ mất hứng, Ôn Hạo Tuyết quyết định đi xem trước.Cậu lái xe đi được nửa đường thì phát hiện xe hết xăng, đành ghé vào trạm xăng.

Xuống xe, cậu không khỏi cảm thán, nếu là Sùng Tư Duệ thì chẳng phải chạy vài bước là tới sao?

Thật đúng là vừa xanh sạch vừa bảo vệ môi trường, tiết kiệm lại hiệu quả!Chẳng trách yêu quái rất hiếm khi kết giao với con người, e rằng trong mắt bọn họ, con người đều yếu kém như thế này thôi!"

A Tuyết à?"

Một giọng nam sảng khoái vang lên không xa.Ôn Hạo Tuyết quay đầu nhìn theo tiếng gọi, liền thấy Vũ Thuận mặc áo sơ mi bò cùng quần jeans đang bước lại."

Cậu cũng tới đổ xăng à?"

Vũ Thuận cười nói, "Thật trùng hợp!"

Ôn Hạo Tuyết cũng mỉm cười, nhớ lại chuyện cha mình từng nhắc, trong lòng lại thấy ngượng ngùng nhiều hơn là biết ơn.

Hắn rõ ràng hiểu gia đình mình chịu ân huệ của Vũ Thuận, nhưng lại chẳng thể thấy vui vẻ.

Mà giờ chạm mặt thế này, hoàn toàn lờ đi thì cũng không ổn.

Thế là Ôn Hạo Tuyết chỉ có thể gượng gạo cười, nói: "Chuyện của Hạo Nguyệt..."

Vũ Thuận dường như nhận ra nụ cười của Ôn Hạo Tuyết chứa đầy gượng gạo, liền khoát tay: "Đừng nhắc đến chuyện đó nữa."

Ôn Hạo Tuyết liền nói: "Nhưng cũng không thể không nhắc.

Cha tôi bảo, chuyện này cuối cùng vẫn là nhờ ân tình của cậu, sau này thật sự không biết phải báo đáp thế nào!"

Vũ Thuận cân nhắc ngữ khí và cách dùng từ của hắn, rồi mỉm cười hỏi: "Là cha cậu cảm ơn tôi thôi chứ gì!

Còn cậu thì lại không hề cảm ơn tôi, phải không?"

"À..."

Khuôn mặt Ôn Hạo Tuyết thoáng hiện vẻ lúng túng như bị nhìn thấu tâm sự, nhất thời không biết đáp lời.Vũ Thuận bèn đoán: "Chẳng lẽ là vì cậu với mẹ kế và con cái của bà ta không hợp?

Nên cậu thà để họ gặp chuyện còn hơn?"

"Không, đương nhiên không phải vậy!"

Ôn Hạo Tuyết vội vàng phủ nhận.Vũ Thuận cười khẽ: "Tôi chỉ đùa thôi."

Ôn Hạo Tuyết đành gượng cười: "Tôi cũng nghĩ vậy."

"Tôi biết mà, cậu vốn là người có chính nghĩa rất mạnh."

Vũ Thuận thản nhiên nói, "Nếu không thì lúc tôi bị bắt nạt hồi trước, cậu cũng sẽ chẳng ra tay giúp tôi."

Ôn Hạo Tuyết không ngờ Vũ Thuận lại nhắc đến chuyện ấy, nhất thời cũng ngẩn ra.Vũ Thuận lại nói: "Tôi cũng không muốn cậu vì vậy mà thấy nặng nề trong lòng.

Về chuyện của em gái cậu, cậu cứ coi như tôi không phải vì cậu mà làm.

Dù sao cha cậu và cha tôi vốn cùng một phe, hỗ trợ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm thôi."

Nói xong, Vũ Thuận lại cười ha hả.Ôn Hạo Tuyết cũng chỉ có thể cười gượng theo.Sau đó, Vũ Thuận vẫy tay chào rồi lái xe rời đi.Ôn Hạo Tuyết khẽ lắc đầu, gạt bỏ những chuyện rắc rối này, tự nhủ với bản thân rằng mình phải sống đơn giản hơn một chút.
 
Back
Top Bottom