Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400098242-256-k424885.jpg

[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Tác giả: vuongvuong216
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vượt Vật Chủng Kết Thân

Tác giả: Mộc Tam Quan
Tình trạng raw: Hoàn thành - 120 chương
Tình trạng edit: Đang lết
Nguồn: Kho tàng đam mỹ

Thể loại: Đam mỹ, Thoải mái khôi hài, Cưới trước yêu sau, Thú nhân, 1V1, HE
CP: Sùng Tư Duệ - Cao lãnh chậm nhiệt đại miêu bá tước công X Ôn Hạo Tuyết - Ôn hòa nhẵn nhụi nhân loại thụ
Edit: Vương Vương
Ngày bắt đầu: 17/08/2025 Tags: 1x1cướitrướcyêusaudammysùngtưduệthunhanônhạotuyết​
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Giới thiệu


CP: Sùng Tư Duệ Bá tước Mèo Lớn, cao lãnh, chậm nhiệt công × Ôn Hạo Tuyết ôn hòa, tinh tế, nhân loại thụ.Ôn Hạo Tuyết bị gia đình sắp xếp hôn sự, bắt buộc phải kết thân với một đại miêu bá tước.Vốn dĩ Ôn Hạo Tuyết là một nhan khống (người mê cái đẹp, chỉ cần đẹp là mê), nên ngay từ lần đầu tiên liếc mắt nhìn thấy đại miêu này, cậu đã say mê sắc đẹp tuyệt mỹ, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.Cho dù đại miêu kia tính tình cao lãnh, kiêu ngạo, xa cách, lại còn có chút lạnh nhạt hờ hững, nhưng đối với Ôn Hạo Tuyết, điều đó chẳng làm tình cảm suy giảm chút nào, ngược lại càng khiến cậu say mê nhiều hơn - càng khó chinh phục, cậu lại càng yêu say đắm.Về phía đại miêu, hắn cũng bày tỏ thái độ: tuy không phải là tự nguyện, nhưng vì hoàn cảnh ép buộc nên hắn đành bất đắc dĩ chấp nhận kết hôn với Ôn Hạo Tuyết...-------------------Đánh giá: (không phải của editor)Truyện hài hước, dễ đọc, lấy bối cảnh kết hôn trước yêu sau.Nhân vật yêu ngoại hình liếc mắt đã yêu ngay Bá tước Mèo Lớn đẹp trai, dù Bá tước không hiểu tình yêu nhưng vẫn đồng ý kết hôn.Sau hôn lễ, hai người sống trong biệt thự của Bá tước, thực ra chính là nhà mèo cỡ lớn, và cả hai còn cùng nuôi một con mèo.Cơ bản là những ngày thường sau hôn nhân của Bá tước Mèo Lớn, rất đáng yêu.

Ai đã đọc truyện của tác giả sẽ nhận ra vẫn giữ phong cách vui nhộn, thoải mái, phù hợp để theo dõi cập nhật hằng ngày.Lưu ý!! (của editor)1.

Mình vừa đọc vừa edit.2.

Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả.

3.

Đây là bộ đầu tiên mình edit và mình không biết tiếng Trung.
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 1


Trên bàn mạt chược, Ôn Hạo Tuyết tuyên bố rằng cậu sắp đi xem mắt, mà đối tượng... không phải là người.Sở Bích vừa xếp bài vừa thản nhiên nói: "Có gì to tát đâu?

Ông bố nghị viên của tôi cũng y chang đấy, vì muốn tranh thủ phiếu bầu của giới yêu mà bắt tớ cưới một con chó yêu!

Hầy, bây giờ đi làm, ngày nào cũng bị người ta cười hì hì gọi tôi là 'đồ bị chó... làm', 'đồ bị chó... làm', mẹ nó tôi sắp phát điên rồi!"

Ôn Hạo Tuyết chỉ đáp: "Thì đó là sự thật, cũng đâu có oan uổng gì cậu."

Sở Bích còn định chửi tục mắng lại thì ở bên cạnh, Lãnh Di Hương đang ngồi đẩy quân bài lên tiếng trước: "Tôi cũng lấy chó yêu rồi, cũng na ná thôi, có điều tôi là 'làm chó rồi'."

Sở Bích nghe có người cùng cảnh ngộ thì cười: "Đúng là thế!

Bố cậu còn coi như nhân từ, kiếm cho cậu một con mèo yêu phải không?

Mèo thì cũng ổn chứ."

Ôn Hạo Tuyết hiếu kỳ hỏi: "Mèo thì tốt ở chỗ nào?"

Lạnh Di Hương đáp: "Tôi thấy mèo nhà người ta nuôi ấy, chỗ đó thì ngắn, làm việc nhanh, không để cậu phải chịu khổ nhiều."

Ôn Hạo Tuyết suýt nữa muốn lấy quân mạt chược ném thẳng vào mặt Lãnh Di Hương: "Cái đó nghe giống chuyện tốt lắm sao?"

"Cái đó thì tôi không biết, chỉ biết con husky nhà tôi suốt ngày oán trách tôi lâu."

Lãnh Di Hương thản nhiên đánh ra một quân bài."

Không cẩn thận một cái là cậu lại làm bộ làm tịch rồi chứ gì?"

Sở Bích lườm hắn một cái, chạm bài, rồi lại cười nói với Ôn Hạo Tuyết: "Nhưng mà tôi nghe nói, mèo tuy 'ngắn' thật, nhưng 'chuông mèo' thì dễ thương lắm nha.

Không biết trứng của mèo yêu trông thế nào nhỉ?

Đến lúc hai người thế nào rồi nhớ kể tôi nghe nha!"

Ôn Hạo Tuyết vừa tức vừa buồn cười: "Có cần tôi gửi ảnh cho cậu luôn không?"

"Được chứ," Sở Bích cười hì hì, "nhưng mà nhớ đừng có thêm filter nha!"

Ôn Hạo Tuyết tức đến mức hận không thể lật tung cả bàn mạt chược.Nhưng mà nghĩ lại... mèo hình như cũng không tệ đâu.

Dù sao Ôn Hạo Tuyết vốn dĩ đã rất thích mèo rồi.Ôn Hạo Tuyết bắt đầu chuẩn bị chuyện xem mắt, nhưng nghiên cứu của cậu về mèo yêu thì thực sự không nhiều.

Cậu chỉ có thể dựa theo sở thích và tập tính của mèo thường, chuẩn bị đầy một phòng nào là cột cào móng, cuộn len, cần câu mèo và cả một cái thùng giấy to đủ cho người trưởng thành chui vào.

Phòng tiếp khách dùng để xem mắt giờ đã được biến thành một căn "cat room" thực thụ.Bố trí xong, Ôn Hạo Tuyết còn chụp ảnh gửi vào nhóm chat "Nhóm bài ba người".Sở Bích bình luận: "Rất ổn nha!

Cái phòng mèo này mà đăng SNS thì chắc chắn triệu like luôn đó!"

Lãnh Di Hương thì nói: "Ừm... giờ mới nói thì có hơi muộn rồi, cũng không hợp thời nữa.

Hình như tôi nghe bảo vị Bá tước kia... không phải mèo."

"Ể??!!"

Ôn Hạo Tuyết kinh hãi, "Sao có thể được chứ!

Tài liệu trong tay tôi rõ ràng có ghi mà!"

Nhưng Lãnh Di Hương xưa nay làm việc và ăn nói đều rất đáng tin, đã nói ra thì gần như chắc chắn có cơ sở.

Ôn Hạo Tuyết buộc phải mở lại "hồ sơ xem mắt", đọc đi đọc lại thật cẩn thận, mới phát hiện ra —— bản in giấy bị lỗi —— trên đó in thành "Mèo", nhưng thực ra bị thiếu chữ, trong nguyên bản đáng lẽ phải là "Họ Mèo".Sở Bích thì việc không liên quan đến mình nên hờ hững nói: "Thế thì sao chứ?

Mèo lớn mèo nhỏ chẳng phải đều là mèo à!"

"Nói thì nói vậy," Lãnh Di Hương đáp, "Nhưng mèo lớn lúc giao phối thích cắn cổ, đã có không ít trường hợp vì lên cơn động dục mà cắn chết bạn tình rồi."

Ôn Hạo Tuyết nhìn cây cần câu mèo trong tay, sững người trong giây lát.Nhưng có lẽ cậu cũng nên cảm ơn lời nhắc nhở của Lãnh Di Hương, nếu không thì cầm cần câu mèo đi chọc ghẹo một con đại miêu, hay khuyến khích Bá tước Đại Miêu leo lên cây trụ cào... mà nghe nói nhiều con mèo lớn còn chẳng biết leo cây nữa cơ —— ôi, vậy thì mất mặt chết đi được.Ôn Hạo Tuyết liếc đồng hồ, vội vàng thu dọn mấy thứ đồ ngốc nghếch kia.Không ngờ, còn chưa tới giờ hẹn, chuông cửa đã "ting-dong" vang lên.Ôn Hạo Tuyết nhìn đống cuộn len vẫn còn trên bàn cùng chiếc thùng giấy to tướng bên cạnh bàn, nhức đầu không thôi.

Nhưng cậu cũng chẳng dám để Bá tước phải đứng ngoài cửa, đành chỉnh lại quần áo rồi ra mở cửa.Để cuộc "xem mắt" này bớt giống kiểu đi coi mắt, Ôn Hạo Tuyết ăn mặc rất tùy ý: một chiếc áo len chui đầu màu đen in chữ, quần jean denim ôm gọn, phối cùng đôi giày thể thao da thật màu xám, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bạc đơn giản.

Cậu bước mấy bước, mở cửa, hy vọng có thể để lại cho đối phương một ấn tượng tốt, tốt nhất là có thể khiến đối phương vừa nhìn đã phải lòng mình...Cửa mở ra.Kết quả là —— chính cậu lại vừa nhìn đã phải lòng đối phương —— nói trắng ra là "tự ảo tưởng".Bá tước Đại Miêu, vóc dáng cao lớn.

Cậu vốn tưởng đối phương sẽ có gương mặt tròn và mõm ngắn giống mèo, nhưng không ngờ lại là sống mũi cao, hốc mắt sâu, đôi mắt xanh thẳm như biển, mái tóc gần như bạc trắng nhưng xen lẫn vài sợi đen bóng —— hệt như bộ lông của Bạch Hổ.

Khí chất sắc bén, thêm trên người còn mặc quân phục hải quân tiêu chuẩn, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, như sương phủ trên tuyết, phong thái ấy lại như mây che lấp mặt trời.Đại Miêu nhìn anh, khẽ cau mày.Lúc này Ôn Hạo Tuyết mới sực nhớ —— đối phương mặc quân phục chỉnh tề đến từng chiếc huy hiệu, còn mình thì lại mặc đồ casual!

Thế chẳng phải là quá thất lễ sao?"

Xin chào, tôi là Sùng Tư Duệ."

Bá tước Đại Miêu đưa tay ra."

Ch–chào, chào anh," Ôn Hạo Tuyết bị vẻ đẹp khác hẳn loài linh trưởng của đối phương làm cho choáng ngợp, nói chuyện cũng lắp bắp, "Tôi... tôi là Ôn Hạo Tuyết."

Sùng Tư Duệ liếc thấy cuộn len còn chưa kịp dọn trên bàn, khẽ cau mày: "Đây là...?"

Ôn Hạo Tuyết lập tức cảm thấy lúng túng, vội nói: "Tôi... tôi đang học đan khăn choàng."

"Học đến đâu rồi?"

Sùng Tư Duệ dường như có chút hứng thú, đưa tay cầm lấy cuộn len.

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt cũng vì sự mềm mại trong tay mà dịu xuống đôi chút."

Vẫn chưa giỏi lắm."

Ôn Hạo Tuyết bịa bừa, "Thật ra tôi cũng không mấy thích, nhưng đã hứa với bố là sẽ đan cho ông ấy, nên đang đau đầu đây."

Sùng Tư Duệ nói: "Tôi có thể giúp cậu."

"Ể?"

Ôn Hạo Tuyết ngạc nhiên, nhướn mày.Sùng Tư Duệ lại nói rất tùy ý: "Cái này tôi rành.

Cũng coi như giết thời gian."

Nói xong, ánh mắt hắn đảo quanh phòng, rồi phát hiện một chiếc thùng giấy to trông đáng ngờ: "Đây là gì?"

"Ừm..."

Ôn Hạo Tuyết ngượng không dám nói là chuẩn bị cho anh mèo này chơi, đành nói dối: "Vì tôi mới từ nước ngoài trở về, cần dọn đồ khá nhiều, nên mới có cái thùng thôi."

"Ừ."

Sùng Tư Duệ nhìn chiếc thùng, trong mắt thoáng hiện nét dịu dàng hiếm thấy.Ôn Hạo Tuyết cười, nói: "Để tôi rót cho anh chén trà nhé?"

"Được, hồng trà nóng là được, cảm ơn."

Sùng Tư Duệ nói rất khách khí, nhưng giọng điệu xa cách, ai cũng nhìn ra được hắn đã quen từ nhỏ có người hầu hạ, đưa trà rót nước, nên chẳng thấy việc để đối tượng xem mắt phục vụ mình có gì không ổn.Ôn Hạo Tuyết vốn cũng quen chăm sóc người khác, nên đứng dậy đi pha trà.Khi Ôn Hạo Tuyết tráng xong hồng trà bằng nước nóng, xoay người lại định mang trà tới, thì phát hiện —— Sùng Tư Duệ đã ngồi xổm trong cái thùng giấy, đang đan khăn choàng."

Anh..."

Ôn Hạo Tuyết ngỡ ngàng, "Anh..."

"Không cần để ý."

Sùng Tư Duệ ngẩng đầu đáp.Đây là lần đầu tiên Ôn Hạo Tuyết cúi đầu nhìn xuống Sùng Tư Duệ.

Vốn dĩ hắn cao lớn cường tráng, hầu như không bao giờ để người khác có cơ hội nhìn mình từ trên xuống.

Nhưng chính vào khoảnh khắc bị nhìn từ trên xuống ấy, đôi mắt xanh biếc như biển của Sùng Tư Duệ lại đặc biệt trong vắt, như một viên bảo thạch quý hiếm, đẹp đến vô giá.Trong khoảng thời gian quý giá chỉ có một giờ xem mắt ấy, Sùng Tư Duệ đã ngồi xổm trong thùng giấy, lặng lẽ đan xong một chiếc khăn choàng.Trong suốt quá trình, hai người hầu như không nói chuyện.

Sùng Tư Duệ bẩm sinh mang khí chất xa cách, khi chuyên tâm làm một việc thì ngoài tai không màng bất cứ điều gì.

Ôn Hạo Tuyết có thử bắt chuyện, nhưng Sùng Tư Duệ như không hề nghe thấy, không hề đáp lại.

Ôn Hạo Tuyết chỉ có thể ngồi đó lúng túng, nhìn những ngón tay thon dài khéo léo của hắn dệt nên một chiếc khăn mềm mại, mượt mà."

Xong rồi."

Cuối cùng Sùng Tư Duệ lên tiếng, "Cầm lấy đi."

Ôn Hạo Tuyết vội vàng nhận lấy khăn choàng, ngẩn người nhìn hắn.Sùng Tư Duệ từ trong thùng giấy bật dậy —— Ôn Hạo Tuyết thầm nghĩ: Quả nhiên là mèo, ngồi xổm lâu như thế mà chân chẳng hề bị tê.Sùng Tư Duệ nói: "Rất vui được quen biết cậu, tôi về trước đây."

"Hả?"

Ôn Hạo Tuyết hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Sùng Tư Duệ chìa tay ra.

Cậu cũng chỉ có thể thuận theo, đưa tay ra bắt lại."

Tạm biệt."

Sùng Tư Duệ nói.Sau đó, hắn liền rời đi.Sùng Tư Duệ dung mạo yêu dị, đến đi vô tung, quả thực giống như tà mị.Ôn Hạo Tuyết thì lại bị vẻ tà mị ấy câu mất hồn phách, ngày ngày ôm khư khư điện thoại chờ Sùng Tư Duệ chủ động liên lạc.Nhưng chẳng hề có lấy một tin nhắn nào.Tựa như Sùng Tư Duệ chưa từng xuất hiện.Thật đúng là hoa chẳng phải hoa, sương chẳng phải sương.Lời tác giả:
Cảm ơn mọi người~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Mong các bạn thích~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Từ ngày mai bắt đầu, mỗi ngày 11:30 sẽ có chương mới!!!!

Nhớ đến xem nhé!!Lời editor:
Hoan nghênh mọi người!!!
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 2


Cuối tuần, Ôn Hạo Tuyết như lệ thường đến nhà Sở Bích, cùng Lãnh Di Hương và Sở Bích chơi bài.

Ba người bọn họ lúc nào cũng thiếu một, nên thường do người hầu trong nhà Sở Bích bổ sung chỗ trống.

Người hầu gái này vô cùng tận tâm, không gian lận, cũng chẳng nói chuyện, tuyệt đối không tham gia vào mấy câu chuyện tám nhảm của mấy thiếu gia, giống hệt như một người câm điếc chuyên nghiệp vậy."

Vậy cậu với con mèo lớn đó thế nào rồi?"

Sở Bích hỏi, "Không được à?"

"Hắn vẫn chưa liên lạc với tôi."

Ôn Hạo Tuyết buồn bực vô cùng.Sở Bích thở dài một tiếng, nói: "Thế thì cậu chủ động liên lạc với hắn đi!"

"Tôi không có cách liên lạc của hắn."

Ôn Hạo Tuyết cũng đầy phiền não.Lãnh Di Hương nói: "Hắn không có thêm cậu trên SNS à?"

"Không có."

Lãnh Di Hương liền nói: "Thế thì cậu còn đợi gì nữa?

Rõ ràng là hắn không vừa mắt cậu rồi còn gì."

Ôn Hạo Tuyết cũng từng nghĩ đến khả năng này, nhưng bị người ta nói thẳng toạc ra, vẫn không tránh khỏi sắc mặt ảm đạm, u sầu.Sở Bích khá ngạc nhiên: "Không thể nào?

Cậu trông thanh tú như thế, nhà tuy không phải đại phú đại quý, nhưng cũng là gia đình nho học mà, sao lại chê được chứ?"

"Các cậu đúng là kiểu 'hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ', chỉ lo đánh bài thôi hả?"

Lãnh Di Hương nói, "Bá tước Mèo Lớn không chỉ chuẩn bị kế thừa cái hư danh 'Bá tước', mà còn có cả chức vị thực sự là 'Thiếu tướng quân'.

Bây giờ hắn đã đến tuổi kết hôn rồi, người muốn lấy hắn thì từ cửa lớn nhà hắn xếp hàng thẳng đến tận Khải Hoàn Môn ở Paris."

Sở Bích nghe xong cũng khá bất ngờ: "Lợi hại thế, đúng chuẩn thanh niên tài tuấn à?"

"Ừ đó," Ôn Hạo Tuyết nhỏ giọng nói, "Nhà chúng tôi phải đi cửa sau mới chen được một suất xem mắt với hắn."

Sở Bích vô cùng kinh ngạc: "Nhà cậu vốn là dòng dõi thư hương, đều là người đọc sách, mà cũng phải đi cửa sau à?"

"Ừ đó!"

Ôn Hạo Tuyết hạ giọng nói, "Giả nhân giả nghĩa thôi mà."

Lãnh Di Hương liền nói: "Thôi được rồi, vốn dĩ cậu với hắn không xứng đôi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Ôn Hạo Tuyết nghe xong câu đó, cũng hiện rõ vẻ tuyệt vọng: "Ngay cả cậu cũng nói thế..."

"Đúng vậy, ngay cả cậu cũng nói thế!"

Sở Bích tức giận bất bình, "Cậu có phải bạn bè không đấy?"

"Tôi chỉ nói sự thật thôi."

Lãnh Di Hương vừa bốc bài vừa đáp, "Sự thật thì khó nghe, tôi cũng chẳng có cách nào."

Sở Bích gõ gõ quân mạt chược, liếc nhìn Lãnh Di Hương: "Khẩu khí cậu đổi nhanh thế?

Sao nghe giống như cậu đã từng gặp Bá tước Mèo Lớn rồi vậy?"

"Đúng vậy, gần đây hắn được điều công tác đến đây."

Lãnh Di Hương đáp, "Là cấp trên mới của tôi."

Sở Bích kinh ngạc, một lúc sau mới hỏi: "Thế... hắn thật sự rất đẹp trai à?"

"Thật sự rất đẹp trai."

Lãnh Di Hương mặt không biểu cảm trả lời.Sở Bích nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Vậy thì tôi cũng phải gặp thử hắn!"

Lãnh Di Hương đáp: "Tháng sau bọn tôi phải đến biên giới A Phù Tư Đan làm nhiệm vụ, cậu cứ lái xe tăng sang đó là có thể gặp rồi."

Sở Bích ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói: "Thôi tôi vẫn tiếp tục đánh bài vậy."

Nhưng thực ra trong lòng Sở Bích nghĩ: Không lẽ nhất định phải chạy ra tận biên giới gì đó mới có thể gặp Bá tước Mèo Lớn sao?

Chẳng phải hắn đã đóng quân ở thành phố này rồi à?

Chắc chắn là thường xuyên xuất hiện ở đây chứ?

Chẳng lẽ bình thường không đi dạo phố, không ra ngoài à?

Chẳng lẽ mỗi ngày đều chỉ biết lái xe tăng thôi sao?

Điều đó không thể nào!Ôn Hạo Tuyết cũng cảm thấy chuyện đó không thể nào.Hai người bàn bạc một lúc, liền nói: đã vậy bây giờ Bá tước Mèo Lớn là cấp trên của Lãnh Di Hương, vậy chắc chắn bọn họ làm việc cùng một chỗ rồi?

Chúng ta chỉ cần chạy tới đó thì chẳng phải có thể gặp được hắn sao?Ôn Hạo Tuyết lại lo lắng: "Nhưng bộ phận công tác của Lãnh Di Hương đâu phải muốn vào là vào được?"

"Đúng thế, nhưng tôi thì vào được chứ!"

Sở Bích nói, "Bộ phận của anh Hương với bộ phận của ông chồng chó nhà tôi ở cùng một tòa nhà mà!"

Thế là Sở Bích liền bảo "ông chồng chó" của mình làm đơn xin phép, để hôm sau cậu ta và Ôn Hạo Tuyết có thể đến đơn vị tham quan.

Ông chồng chó nghe vợ nói muốn đến thăm, liền vẫy cái đuôi to tướng đồng ý ngay.Sở Bích và Ôn Hạo Tuyết ngồi chờ trong căn-tin của đơn vị, đều thì thầm: "Bá tước Mèo Lớn thì cũng phải ăn cơm chứ?"

Quả nhiên, Bá tước Mèo Lớn đúng là phải ăn cơm.Sùng Tư Duệ cuối cùng cũng xuất hiện trong căn-tin.

Người trong căn-tin ai nấy đều không nhịn được mà liếc nhìn hắn mấy lần."

Thật đó," Sở Bích khẽ nói, "đúng là đẹp trai thật!"

Ôn Hạo Tuyết nhìn Sùng Tư Duệ, lại chỉ cảm thấy hắn càng thêm xa cách, khó mà tiếp cận nổi.Mà Sùng Tư Duệ lại hoàn toàn không chú ý tới Ôn Hạo Tuyết, ánh mắt của hắn vẫn luôn khóa chặt trên đồ ăn.Bên cạnh có người thì thầm: "Bá tước Mèo Lớn ngày nào cũng ăn mười cân thịt."

"Với lại không ăn rau!"

"Vậy chẳng bị táo bón sao?"

"Hắn là mèo lớn mà!"

"À, đúng rồi ha."......Mặc dù Sùng Tư Duệ mới tới không bao lâu, nhưng trong căn-tin đã sớm có một chỗ ngồi quen thuộc dành cho hắn, mà chỗ đó thì ai ai cũng tự giác không ngồi.Hắn vừa ngồi xuống, các dì phục vụ trong căn-tin cũng tự giác bưng tới phần ăn trong ngày cho hắn — ba đĩa to toàn thịt chín.

Sùng Tư Duệ lấy dao nĩa ra, hết sức tao nhã bắt đầu dùng bữa."

Bá tước."—— Có một người đàn ông bước đến gần Sùng Tư Duệ —— vừa nhìn đã biết không phải quân nhân, mặc một chiếc áo len màu xanh biếc, dưới ánh đèn, y phục anh ta ánh lên sắc đồng ánh tím."

Đó là ai vậy?"

Chu Bích thì thào, "hình như là một khổng tước tinh thì phải?"

"Sao cậu biết?"

Ôn Hạo Tuyết kinh ngạc hỏi."

Nhìn phối màu ấy!"

Chu Bích nói, "còn cả dáng đi kia nữa, không phải khổng tước thì cũng là gà."

Khổng tước ngồi xuống trước mặt Sùng Tư Duệ, mở miệng hỏi: "Ngài còn nhớ tôi không?"

Sùng Tư Duệ nhìn hắn một cái: "Ngươi là Lục Khổng Tước."

"Ngài vẫn còn nhớ tôi à!"

Lục Khổng Tước vô cùng vui mừng."

Cái đó tôi rất giỏi."

Sùng Tư Duệ đáp, "tôi đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt về ghi nhớ khuôn mặt."

Lục Khổng Tước bèn nói: "Tôi chính là Lục Khổng Tước, không phải lam khổng tước bình thường, ngài có biết sự khác biệt không?"

"Lam khổng tước thì rất nhiều, Lục khổng Tước lại rất ít, là động vật cấp một được bảo hộ."

Sùng Tư Duệ trả lời.Lục Khổng Tước nghe vậy vô cùng an ủi: "Đúng thế, giống như ngài vậy.

Ngài là hổ Bengal bạch hóa, vô cùng hiếm có."

"Ừm."

Sùng Tư Duệ gật đầu, trong lòng chỉ nghĩ: Bao giờ mới kết thúc cuộc nói chuyện này, ta còn muốn ăn thịt.Lục Khổng Tước lại nói: "Tôi cảm thấy những loài động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng như chúng ta, lẽ ra nên ở bên nhau mới phải."

"Ngươi nói cũng có lý," Sùng Tư Duệ đáp, "nhưng mẹ ta không thích gà."

Lục Khổng Tước sắc mặt hơi đổi: "Tôi là khổng tước."

Sùng Tư Duệ lấy điện thoại ra, mở Baidu Bách Khoa: "Khổng tước xanh (danh pháp khoa học: Pavo muticus), thuộc loại gà lớn, chiều dài cơ thể 180~230cm."

Lục Khổng Tước sững sờ ngay tại chỗ.Thế giới quan bị đảo lộn.Lục Khổng Tước đã sống ba trăm năm, hôm nay mới biết mình là gà.Trong cơn sụp đổ, Lục Khổng Tước lao ra ngoài, muốn đi tìm mẹ ruột để hỏi cho rõ ràng.Chẳng lẽ... mẫu thân của y, kỳ thực cũng là một con gà mái già sao?----------------------------Lời editor:
Tới đây thì tui mới biết công là hổ.

Bạn đầu tui cũng nghi rồi, nhưng đọc lại phần giới thiệu bên raw thì để là "大猫" ở đây là mèo lớn.

Còn "虎" mới là hổ.

Nên chương 1 vs phần giới thiệu mình vẫn để thuộc tính công là Miêu/mèo nha.
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 3


Sùng Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ăn thịt.Với hắn, ăn thịt là việc rất quan trọng.Ôn Hạo Tuyết không quen thuộc với tập tính của yêu hổ, nhưng từng nuôi mèo, nên biết không được làm phiền mèo khi chúng đang ăn.

Dù trong lòng cũng rất muốn như Lục Khổng Tước, đến trước mặt Sùng Tư Duệ để thể hiện sự hiện diện của mình, xin cơ hội tiến tới mối quan hệ sâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách kiên nhẫn chờ đợi.Sùng Tư Duệ ăn xong thịt, tâm trạng khá hơn đôi chút, nhưng vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như quan tài băng nghìn năm.Người ngoài sẽ chẳng bao giờ đoán được Sùng Tư Duệ đang vui hay không.Hắn đi thong thả về phía máy nước giải khát, thì cũng nhìn thấy Ôn Hạo Tuyết đang đứng đó.Ôn Hạo Tuyết nhìn Sùng Tư Duệ và nở nụ cười: "Là ngài à, Bá tước?"

"Chào anh, anh Ôn."

Sùng Tư Duệ lịch sự gật đầu.Ôn Hạo Tuyết mỉm cười nói: "Thật tốt, ngài vẫn còn nhớ tôi."

Sùng Tư Duệ nhíu mày, nghĩ thầm: Hình như nhớ tên người xem mắt cũng sẽ rước phiền phức, sau này tốt nhất là cứ nói không nhớ thôi.Sùng Tư Duệ lấy một chai nước giải khát, cầm trên tay.

Ôn Hạo Tuyết thấy Sùng Tư Duệ hoàn toàn không tỏ ý thân thiết, có chút hụt hẫng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Lần trước đi vội quá, tôi còn chưa kịp lưu SNS của ngài."

Sùng Tư Duệ hơi sững, nhưng rồi vẫn quyết định trả lời: "Tôi thấy không cần thiết."

Lời này như dao đâm thẳng vào tim Ôn Hạo Tuyết.Mặt Ôn Hạo Tuyết lập tức tái nhợt, hỏi: "À?

Thật vậy sao?

Tôi có làm gì không..."

"Không, cậu rất tốt."

Sùng Tư Duệ đáp, "chỉ là mẹ tôi không thích khỉ thôi."

"Tôi..."

Ôn Hạo Tuyết nói, "tôi không phải khỉ mà, tôi là con người cơ mà."

"Cũng gần như vậy, cùng một ý thôi," Sùng Tư Duệ liếc đồng hồ, "tôi phải về làm việc rồi."

Nói xong, Sùng Tư Duệ liền rời đi.Ôn Hạo Tuyết bị cú sốc đánh trúng.Cuối tuần, trên bàn bài, cậu lại phải chia sẻ tin không may này với hai người bạn thân.Sở Bích nghe xong, khinh bỉ cười nhạt: "Loại chuyện quái quỷ này mà cậu cũng tin à?

Nghe là biết bịa ra mà!

Trước kia lúc còn đi học, muốn từ chối ai chẳng phải viện cớ gì mẹ không cho chúng ta ở bên nhau sao?

Không ngờ Bá tước lớn tuổi rồi mà vẫn còn dùng chiêu này à?"

Ôn Hạo Tuyết thì không chịu chấp nhận thực tế: "Biết đâu thật sự là mẹ anh ấy không hài lòng thì sao?"

"Nếu bậc trưởng bối của hắn thật sự không chấp nhận một loài sinh vật cụ thể, thì ngay từ đầu cũng không thể sắp xếp xem mắt với loài đó được."

Lãnh Di Hương bình tĩnh nói, "Rõ ràng như Sở Bích nói, đây chỉ là một lý do từ chối bịa ra thôi."

Ôn Hạo Tuyết thở dài: "Tôi cứ nghĩ hắn tặng tôi chiếc khăn len là có chút ý tứ gì đó cơ mà!"

"Bá tước vốn thích len mà."

Lãnh Di Hương nói, "Có thể hắn cảm thấy chung phòng với cậu hơi ngại, nên tranh thủ làm việc mình thích thôi.

Không nghĩ gì nhiều đâu.

Tư duy của hắn thật ra rất thẳng thắn."

Ôn Hạo Tuyết hoàn toàn thất vọng, cúi đầu xuống như lá chuối ướt sau mưa.Chuyến xem mắt lần này không thuận lợi, chắc gia đình sẽ sớm sắp xếp lần thứ hai.Cậu thật sự không vui, vì trong lòng vẫn nghĩ đến Sùng Tư Duệ.Bà Ôn còn khuyên anh: "Đừng nghĩ nữa, đẹp trai cũng ăn không được đâu."

Sở Bích còn giúp cậu đáp lại: "Dì ơi, dì nói thế cũng không đúng.

Đẹp trai không thể làm cơm ăn được, mà xấu xí thì có thể làm cơm ăn sao?"

"Đẹp trai không ăn được cơm, xấu xí cũng không ăn được cơm."

Ôn Hạo Tuyết nói, "Chỉ có công việc mới ăn được thôi.

Gần đây tôi nhận một dự án khá lớn, phải đi công tác, chuyện xem mắt tạm gác qua thời gian này đã."

Bà Ôn cũng đành đồng ý.Trước hết vẫn là tập trung làm tốt công việc.Dự án này nói đơn giản cũng đơn giản, loại tương tự Ôn Hạo Tuyết đã làm không ít lần.

Lần này là tổ chức chuỗi giảng thuyết lưu động tại các trường đại học, cũng là dự án lâu dài của công ty họ, chủ đề là "Phong thái thép", trước đó từng mời một nhà bình luận quân sự nổi tiếng đến giảng thuyết tại các trường đại học.Hiện tại, vị bình luận viên kia đã lớn tuổi, muốn nghỉ ngơi, nên rút khỏi dự án, thay bằng thiếu tướng Sùng Tư Duệ mới trở về Bắc Kinh gần đây.Thành tích chiến đấu của Sùng Tư Duệ không phải xuất sắc rực rỡ, nhưng cũng tạm ổn, danh phận thì vẫn có đó; hắn được đơn vị chọn làm đại diện chủ yếu là vì ngoại hình.Ôn Hạo Tuyết nhìn vào danh sách thấy tên "Sùng Tư Duệ", vô cùng ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định xử lý như công việc.Khi gặp Ôn Hạo Tuyết tại khách sạn, Sùng Tư Duệ cũng hơi sững lại, trên mặt có nét không tự nhiên, đồng thời không giấu được sự không hài lòng: "Lại gặp nhau rồi à?"

Ôn Hạo Tuyết mỉm cười: "Ngài không muốn gặp tôi sao?"

"À, à, không ngờ gặp lại thôi."

Sùng Tư Duệ đáp một cách lạnh lùng, hờ hững.Người này nói chuyện sao mà cứ chạm thẳng tim vậy?Ôn Hạo Tuyết đành bất lực đưa danh thiếp ra: "Tôi cũng không muốn đâu, đây là công việc của tôi mà."

Sùng Tư Duệ nhận danh thiếp nhìn qua, trên mặt lập tức lộ vẻ hối lỗi: "Xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi."

Ôn Hạo Tuyết mỉm cười lắc đầu: "Không sao, tôi dẫn ngài đi phòng khách sạn nhé."

"Cảm ơn."

Sùng Tư Duệ nhìn thấy Ôn Hạo Tuyết cũng đang xách cả đống túi to túi nhỏ, liền chủ động nhận lấy một túi nặng.

Ôn Hạo Tuyết vội nói: "Không cần, tôi tự xách được mà."

Trong túi to là tài liệu giảng thuyết, banner cuốn, poster, rất nặng, Ôn Hạo Tuyết xách thấy khá vất vả, nhưng nói "xách được" cũng thật sự là xách được, chỉ là hơi gắng sức.

Còn Sùng Tư Duệ thì thật sự xách được, cầm trên tay nhẹ như cầm bóng bay."

Ngài lực khí cũng khá mạnh đấy nhỉ."

Ôn Hạo Tuyết cười nói."

Tôi là hổ."

"À, đúng rồi."

Ôn Hạo Tuyết gõ gõ trán mình, "Tôi quên mất."
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 4


Hai người trong thang máy chật chội cũng không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.

Ôn Hạo Tuyết đành giả vờ thật chuyên nghiệp, ép mình phải trò chuyện lịch sự như khi gặp những người giảng thuyết khác, nói vài câu xã giao như: "Gần đây bận không?", "Thật vất vả cho ngài.", "Cảm ơn ngài đã dành thời gian quý báu đến giảng thuyết.", "Các sinh viên ở đây đều rất thích ngài."

Sùng Tư Duệ chỉ trả lời đơn giản, đôi khi chỉ là một tiếng "Ừ" làm câu trả lời.Ôn Hạo Tuyết cũng phải cố gắng duy trì sự ngượng ngùng đó, rồi đưa Sùng Tư Duệ đến phòng khách sạn đã đặt, chỉ nói: "Không có gì thì tôi về phòng mình trước nhé.

Tôi ở phòng bên cạnh."

Bất ngờ, Sùng Tư Duệ gọi lại: "Anh Ôn."

"Vâng, có chuyện gì sao?"

Ôn Hạo Tuyết tò mò hỏi."

Tôi vừa hiểu lầm cậu, thật sự rất xin lỗi."

Sùng Tư Duệ nói, "Chủ yếu là gần đây có một đối tượng xem mắt cứ bám theo tôi, khiến tôi cảnh giác hơn một chút."

"Có phải là con công* đó không?"

Ôn Hạo Tuyết hỏi.Sùng Tư Duệ nhíu mày: "Cậu cũng biết y à?"

"Không, tôi không quen."

Ôn Hạo Tuyết vội phủ nhận, "Chỉ là lần trước thấy y ở căn-tin tìm anh thôi."

Sùng Tư Duệ gật đầu: "Ừ."

Ôn Hạo Tuyết mỉm cười, rồi quay về phòng mình.Sùng Tư Duệ ngồi xuống giường, phát hiện trong phòng khách sạn còn đặt hai cuộn len.Ôn Hạo Tuyết vẫn nhớ lời nói thoáng qua của Lãnh Di Hương — Sùng Tư Duệ thích cuộn len.Sùng Tư Duệ thích len, cũng thích trà đen, thích ăn thịt, cũng thích vận động.Ôn Hạo Tuyết thì thích Sùng Tư Duệ.Anh giống như một chú cún con, thích chạy theo đuôi Sùng Tư Duệ, không bao giờ dừng, luôn chạy nhưng chẳng bao giờ đuổi kịp, mà vẫn rất vui vẻ.Những ngày này anh luôn ở bên Sùng Tư Duệ, bận rộn lo việc này việc kia, có nhiều việc vặt phải xử lý, nhưng luôn không quên rằng Sùng Tư Duệ mỗi ngày phải ăn mười cân thịt.Sùng Tư Duệ thấy cậu chạy đi chạy lại vất vả cũng sẽ chủ động giúp đỡ.

Khi giúp, thỉnh thoảng Sùng Tư Duệ vô tình chạm vào Ôn Hạo Tuyết, khiến cậu đột nhiên vui sướng trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.Ôn Hạo Tuyết nghĩ rằng, trước đây cứ tưởng công việc có thể làm cậu tạm quên đi cảm giác mê mẩn Sùng Tư Duệ, nào ngờ công việc lại khiến cậu càng lúc càng chìm sâu hơn.Anh nhận ra, Sùng Tư Duệ trông lạnh lùng, nhưng thực ra chỉ là không giỏi ăn nói.Thực ra, Sùng Tư Duệ là người rất ôn hòa và chu đáo.Ngoài việc sở hữu ngoại hình đẹp, Sùng Tư Duệ còn có vô số ưu điểm khác.Chết rồi, thật sự rất thích anh ấy.— Ôn Hạo Tuyết ôm trán, cảm thấy vô cùng đau đầu.Sùng Tư Duệ vẫn như vậy, vừa lạnh lùng vừa đẹp đẽ, giống như ánh trăng trên hồ hôm nay.Ôn Hạo Tuyết trong phòng khách sạn, nhìn ánh trăng bên cửa sổ, thở dài: "Thật là......"

"Ding dong" —Chuông cửa vang lên.Ôn Hạo Tuyết đứng dậy đi mở cửa, thấy người đứng bên ngoài rất cao, bóng dáng che gần hết cả mình.

Giữa đêm khuya, Ôn Hạo Tuyết bị cảm giác áp lực này làm giật mình, nhìn kỹ mới nhận ra không phải đối phương đứng gần, mà là anh ấy thực sự cao.

Sùng Tư Duệ đứng trước mặt Ôn Hạo Tuyết, trông như đang nhìn một đứa trẻ vậy.Ôn Hạo Tuyết cười cười: "Có chuyện gì vậy?"

Sùng Tư Duệ vẻ mặt hơi băn khoăn: "Có một vấn đề..."

Ôn Hạo Tuyết thấy Sùng Tư Duệ muốn nói mà lại dừng lại, liền nói: "Anh vào trước đi, rồi chúng ta nói tiếp."

Sùng Tư Duệ ngồi xuống sofa, các ngón tay đan chéo, chớp mắt nhìn Ôn Hạo Tuyết bằng đôi mắt xanh hút hồn, nói: "Tôi có một thắc mắc."

Ôn Hạo Tuyết bị ánh nhìn đó khiến toàn thân như mất hồn, chỉ đành mơ màng gật đầu."

Sắp diễn thuyết rồi phải không?"

Sùng Tư Duệ nói, "Tôi chưa từng làm bài giảng bao giờ, thật ra hơi lo lắng."

Ôn Hạo Tuyết không ngờ Sùng Tư Duệ lại lo lắng về việc này, liền cười nói: "Anh là Thiếu tướng rồi, chưa từng phát biểu trước công chúng sao?"

"Có chứ."

"Vậy thì cũng chẳng có gì khác nhau cả."

Ôn Hạo Tuyết cười nói, "Cũng giống nhau thôi, chỉ khác đối tượng mà thôi."

"Nhưng khi phát biểu, tôi chỉ nói những gì mình muốn nói."

Sùng Tư Duệ nói, "Còn bài diễn thuyết này thì không phải điều tôi muốn nói."

"Không phải sao?"

Ôn Hạo Tuyết khá ngạc nhiên, "Vậy bài diễn thuyết là...?"

Sùng Tư Duệ trả lời: "Là do nhà bình luận trước đó viết sẵn.

Hắn quen biết tôi, biết tôi không giỏi việc này, nên đưa sẵn kịch bản.

Nhưng—nói vậy có thể hơi phụ lòng tốt của hắn—những lời trong kịch bản có vài chỗ tôi không đồng tình.

Tôi khó lòng nói những điều mà bản thân mình không tin."

Ôn Hạo Tuyết liền nói: "Vậy anh đã xem trước kịch bản từ sớm, sao không đề xuất sửa để hắn chỉnh lại sớm?"

Sùng Tư Duệ nhíu mày: "Hắn đưa kịch bản với thiện ý, mà tôi lại đòi hỏi sửa đổi như vậy chẳng phải rất bất lịch sự sao?"— Cái vẻ nhíu mày của người đàn ông này cũng đẹp đến lạ thường.Ôn Hạo Tuyết lặng lẽ "phát cuồng" một chút, rồi mới bắt bản thân trở lại "chế độ làm việc": "Vậy chúng ta cùng sửa thôi."

"Như vậy được sao?"

Sùng Tư Duệ nhíu mày."

Đương nhiên là được mà!"

Ôn Hạo Tuyết cười nói, "Sao lại không được chứ?"

Nhưng Sùng Tư Duệ đáp: "Tôi đã hỏi bạn tôi về việc này, anh ấy nói rằng, diễn thuyết không nhất thiết phải nói những gì bản thân tin.

Chỉ cần nói hấp dẫn, thú vị là quan trọng.

Cứ đọc kịch bản sẵn là tiện nhất.

Hơn nữa, dù tôi cố gắng viết lại suốt tám mươi năm bản nháp cũng không thể sánh được bài của nhà bình luận đó.

Anh ấy còn bảo tôi hỏi ý kiến của cậu, nói cậu là chuyên gia, sẽ đồng ý với anh ấy."

"Đó là vì anh ấy chưa quen tôi thôi."

Ôn Hạo Tuyết nói, "Tôi đồng ý, mỗi người có phong cách diễn thuyết khác nhau, mục đích cũng khác nhau.

Có người thích nói những lời hay nhưng không thật lòng, miễn sao không làm tổn hại ai thì cũng không sao.

Nhưng sức hút từ một bài diễn thuyết xuất phát từ trái tim thì không lời lẽ hoa mỹ nào có thể thay thế được."

"Vậy sao?"

Sùng Tư Duệ do dự, "Nhưng tôi không giỏi ăn nói."

Ôn Hạo Tuyết cười: "Vậy thì chúng ta cùng sửa thôi, lời lẽ của tôi cũng ổn mà."

Sùng Tư Duệ gật đầu: "Thật là phiền cậu rồi."

Hai người mở máy tính và bắt đầu viết bài.Trong lúc trao đổi, Ôn Hạo Tuyết mới nhận ra suy nghĩ của Sùng Tư Duệ thực sự khác với người thường, điều này khiến cậu khá ngạc nhiên.Sùng Tư Duệ cũng nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Ôn Hạo Tuyết, liền hỏi: "Ý tưởng của tôi thật sự kỳ quặc sao?"

"Không, rất thú vị."

Ôn Hạo Tuyết cười nói, "Tôi tin mọi người sẽ rất muốn nghe quan điểm từ một con hổ đó."

Nghe vậy, môi Sùng Tư Duệ cong nhẹ, lộ ra nụ cười thoáng qua.Chỉ một nụ cười nhẹ ấy cũng khiến tâm hồn Ôn Hạo Tuyết như bay bổng.Lúc đầu, hai người vẫn ngồi ngay ngắn, nghiêm túc bàn bạc.

Nhưng sau một thời gian, chẳng ai còn chịu nổi nữa.

Ôn Hạo Tuyết là người đầu tiên gục xuống sofa, vừa cầm bài viết gõ vào đầu, vừa cầm bút nhưng chẳng viết được gì, chỉ dùng để chọc vào bản thân, hiện rõ bộ dạng mệt mỏi như đang chạy đua với thời hạn.Đến nửa đêm, Sùng Tư Duệ cũng lộ rõ bản chất mèo, cuộn tròn trên cửa sổ, đuôi vẫy qua vẫy lại."

À, chờ đã!"

Ôn Hạo Tuyết giật mình bật dậy, "Cái gì thế này?"

Sùng Tư Duệ quay đầu nhìn, trả lời: "Đuôi."—————————Lời editor:
Theo GG thì "是那个孔雀吗?", từ 孔雀 nghĩa là con công nên giờ Lục Khổng Tước trở thành Công Xanh :))))))
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 5


"Đuôi!"

Ôn Hạo Tuyết ném bản thảo xuống, cúi xuống bên cửa sổ, chăm chú quan sát.

Chiếc áo của Sùng Tư Duệ hơi dài, phần cuối áo lộ ra một cái đuôi dài, lông xù, màu trắng bạc, có những sọc đen.Ôn Hạo Tuyết không nhịn được, đưa tay ra: "Anh để tôi sờ thử được không?"

Đuôi ngay lập tức vung ra, kèm theo câu trả lời lạnh lùng của Sùng Tư Duệ: "Không được."

"Ồ."

Ôn Hạo Tuyết mặt hiện rõ vẻ thất vọng, "Xin lỗi."

Sùng Tư Duệ nhìn nét mặt của Ôn Hạo Tuyết, sau một hồi nói: "Đợi viết xong bản thảo đã."

Ôn Hạo Tuyết lập tức tràn đầy động lực.Hai người cúi xuống tấm thảm, cùng cầm bút chì viết bản thảo.Sùng Tư Duệ luôn cân nhắc từng câu chữ, còn Ôn Hạo Tuyết thì cười nói: "Tôi thấy phong cách nói chuyện của anh thật ra rất hay, hoàn toàn không cần sửa đâu."

"Thật sao?"

Sùng Tư Duệ nhíu mày, "Nhưng bạn tôi luôn nói tôi nói chuyện không hay."

Ôn Hạo Tuyết cũng phải thừa nhận rằng đôi khi cách nói chuyện của Sùng Tư Duệ hơi quá lạnh lùng, nhưng cậu vẫn nói: "Khi thuyết trình cũng chẳng ai tương tác với anh, điều đó ngược lại lại tạo ra một phong cách rất đặc biệt."

Sùng Tư Duệ có phần ngạc nhiên, nhìn Ôn Hạo Tuyết: "Cậu thích nghe tôi nói chuyện sao?"

"Thích."

Ôn Hạo Tuyết trả lời gần như ngay lập tức, không chút do dự.Sùng Tư Duệ ngẩn người một lát, nhìn thẳng vào mắt Ôn Hạo Tuyết, trong mắt cậu là sự chân thành.Sùng Tư Duệ vốn có trí nhớ tốt, có thể ghi nhớ nhiều khuôn mặt, nhưng loại trí nhớ được huấn luyện này cũng chỉ giúp hắn nối tên với mặt người, như đang làm bài tập vậy.Nhưng lúc này, Sùng Tư Duệ cuộn mình thoải mái trên tấm thảm mềm, đuôi lắc lư, nhìn Ôn Hạo Tuyết trong tư thế hiếm khi thư giãn như vậy, như thể đang nhận diện lại toàn bộ diện mạo của cậu — Ôn Hạo Tuyết tên là Hạo Tuyết, làn da trắng sáng, lông mày rậm nhưng mềm mại, đôi mắt không to nhưng sáng, rõ ràng đen trắng, khi cười còn hằn lên quầng mắt nhỏ đáng yêu.Là một khuôn mặt rất dịu dàng.Chẳng trách họ Ôn, "Ôn" mà, dịu dàng như tên gọi.Ôn Hạo Tuyết bị Sùng Tư Duệ nhìn chằm chằm như vậy, dần cảm thấy không thoải mái, quay mặt đi, giả vờ đọc bản thảo, nhưng bỗng cảm thấy lưng như có thêm chút trọng lượng.

Cậu quay lại nhìn thì thấy chiếc đuôi lông lá của Sùng Tư Duệ đã đặt lên hông mình, thảnh thơi nằm đó."

Tôi có thể sờ thử không?"

Ôn Hạo Tuyết lại hỏi một lần nữa.Giọng Sùng Tư Duệ vẫn bình thản như trước, không nặng không nhẹ: "Bản thảo xong chưa?"

Ôn Hạo Tuyết sững người, trong lòng nghĩ, có lẽ đây là lần được thúc giục viết bài ngọt ngào nhất trong đời công tác của anh.Ngày đầu tiên thuyết trình, trời mưa.Sùng Tư Duệ mặc quân phục, hai tay đưa vào túi, đứng dưới hành lang, trong gió thẳng như một cây trúc, nhìn thế nào cũng xứng với bốn chữ "Ngọc thụ lâm phong".Ôn Hạo Tuyết cẩn thận đứng phía sau Sùng Tư Duệ, hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Sùng Tư Duệ đáp: "Căng thẳng."

Ôn Hạo Tuyết không nhịn được mà bật cười.Lúc Sùng Tư Duệ căng thẳng thật sự chẳng ai nhận ra chút nào.Không biết là do hắn được huấn luyện bài bản nên cảm xúc không biểu lộ ra ngoài, hay vì loài mèo vốn cơ mặt kém phát triển, dù trong lòng Sùng Tư Duệ nghĩ gì thì trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm ấy.Khi họ đến hội trường, lại được thông báo hệ thống điện bị trục trặc, phải đổi địa điểm.

Điều này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa đối với tâm trạng vốn đã căng thẳng của Sùng Tư Duệ, dù trên mặt hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và lãnh đạm.Người liên lạc từ phía trường cho biết buổi nói chuyện sẽ được chuyển sang một hội trường nhỏ gần đó.Có lẽ cũng vì thời tiết, hội trường của trường vắng tanh, chỉ có một bảo vệ đang chơi điện thoại, và một cô lao công chuẩn bị tan ca.

Nhưng khi thấy người thuyết trình quá đẹp trai, cô quyết định ở lại nghe ủng hộ một chút.Tâm trạng căng thẳng trong lòng Sùng Tư Duệ giảm đi đáng kể, nhưng thay vào đó là cảm giác hụt hẫng.

Bài diễn thuyết mà hắn đã chuẩn bị rất chu đáo dường như bị phí công, nhưng hắn vẫn tin rằng, đã quyết định làm việc gì thì phải làm tốt.

Không thể vì bất cứ lý do gì mà làm cho qua loa.Vì vậy, hắn vẫn giữ lưng thẳng, tinh thần đầy hứng khởi, bắt đầu bài thuyết trình của mình.Trước một hội trường rộng rãi, trống trơn.Bài thuyết trình vừa bắt đầu chưa được vài phút, trần nhà bắt đầu dột.

Cô lao công cũng đã rời đi, bảo vệ cũng đi chỗ khác chơi điện thoại.Sùng Tư Duệ trong lòng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, dường như để giảm bớt sự bối rối, hắn cúi xuống nhìn bài, rồi ngẩng lên liền thấy Ôn Hạo Tuyết đang cầm chiếc ô nhỏ ngồi ở hàng ghế đầu, ngước nhìn anh, ánh mắt chăm chú.Hai người nhìn nhau, mưa rơi tí tách, Sùng Tư Duệ không nhịn được, mỉm cười.Ánh nắng, mưa và hương cỏ cây hôm đó, Ôn Hạo Tuyết đã không còn nhớ rõ nữa, thậm chí từng chữ từng câu trong bài thuyết trình mà cậu và Sùng Tư Duệ đã cẩn thận soạn thảo cũng không nhớ nổi.

Nhưng Ôn Hạo Tuyết mãi mãi, mãi mãi nhớ nụ cười nhẹ nhàng, tinh tế, thoáng qua của Sùng Tư Duệ khi nhìn mình.Nếu trước đó chỉ là say nắng nhất thời, thì chắc chắn từ khoảnh khắc này, Ôn Hạo Tuyết thật sự yêu con mèo lớn này.Khi Sùng Tư Duệ nói đến giữa bài, mưa cũng ngớt, hội trường đã thưa dần nhưng cũng bắt đầu có nhiều khán giả đến.Hóa ra mọi người đều đến địa điểm ban đầu, khi được trưởng ban phía trường thông báo đổi hội trường mới tới đây.

Lúc đầu người xem không nhiều, nhưng thấy Sùng Tư Duệ đẹp trai, họ chụp ảnh đăng lên SNS, nhờ đó càng thu hút thêm nhiều người khác.Các buổi thuyết trình tiếp theo trong chuyến lưu diễn cũng thuận lợi hơn nhiều.Dự án này vốn khá ổn định, bởi trước đó nhà bình luận quân sự dựa vào tài hùng biện dí dỏm mà khá được ưa chuộng.

Giờ đổi sang Sùng Tư Duệ, đúng như lãnh đạo của Sùng Tư Duệ nói, chỉ nhờ gương mặt cũng có thể thuyết phục được nhiều người.Trên diễn đàn xã hội thậm chí xuất hiện nhiều bình luận như: "Dù không biết anh ấy nói gì, nhưng tôi cảm giác anh ấy nói đúng hết."

Sùng Tư Duệ nhìn thấy những bình luận kiểu này cũng khá bối rối: "Quả nhiên, khả năng diễn đạt của tôi quá kém sao?

Mọi người chẳng hiểu tôi nói gì à?"

Ôn Hạo Tuyết an ủi: "Không, chỉ là đùa thôi.

Anh nói rất tốt mà!"

Dĩ nhiên, cũng có người nhận xét góc nhìn của Sùng Tư Duệ rất thú vị, chỉ có điều giọng nói giống robot, nhưng điều đó lại vô tình rất phù hợp.Phần lớn vẫn là đánh giá tích cực.----------------------------Tác giả có lời muốn nói:Ban đầu không định giải thích thêm những chi tiết đã đề cập trong truyện... nhưng thấy không chỉ một độc giả thắc mắc: "Làm sao có thể xảy ra chuyện trường học không có một người đến nghe buổi thuyết trình, dù không có khán giả, trường vẫn sẽ sắp xếp người nghe, tác giả sắp xếp tình tiết không hợp lý," nên ở đây tác giả nhấn mạnh bằng cách in đậm hai câu này:【他们到达会场的时候,却被告知会场的电路出现问题,要更改场地了】=【Khi họ đến hội trường, thì được thông báo rằng hệ thống điện của hội trường gặp sự cố, phải thay đổi địa điểm】【原来他们都去了原定的地方,被校方负责人告知换了场地才过来的】=【Hóa ra mọi người đều đã đến địa điểm dự kiến ban đầu, chỉ khi được nhân viên trường thông báo đổi địa điểm thì mới đến đây】.Vậy nên, ban đầu không có khán giả là do việc thay đổi địa điểm đột xuất mà chưa thông báo kịp.—————————Lời editor:
Haha, anh công cute quá trời, không hổ là Đại Miêu :)))))
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 6


Sau khi hoàn thành khoảng mười buổi thuyết trình, Sùng Tư Duệ cũng trở thành người nổi tiếng trên mạng, Ôn Hạo Tuyết gợi ý Sùng Tư Duệ lập một tài khoản mạng xã hội.

Nhưng Sùng Tư Duệ từ chối: "Tôi không thích bị quá nhiều người chú ý."

Ôn Hạo Tuyết sững người, rồi như đùa cợt nói: "Vậy đây là lý do anh không thêm tôi trên SNS à?"

Việc Sùng Tư Duệ và Ôn Hạo Tuyết từng trao đổi thông tin liên lạc từ trước vẫn khiến Ôn Hạo Tuyết bận tâm đến giờ.

Sau khi hai người hợp tác làm việc, họ cũng chỉ liên lạc qua điện thoại.

Sùng Tư Duệ không đề nghị thêm bạn, nên Ôn Hạo Tuyết cũng ngại không dám nhắc lại, nhưng trong lòng vẫn để ý đến.Đặc biệt trong thời gian này, tình cảm của Ôn Hạo Tuyết dành cho Sùng Tư Duệ ngày càng sâu đậm, nên cậu càng để tâm chuyện này hơn.Sùng Tư Duệ trả lời: "Thực ra, tôi chưa đăng ký bất kỳ tài khoản SNS nào."

Ôn Hạo Tuyết hết sức ngạc nhiên, nhưng nửa lúc sau lại cười: "Điều này... cũng hợp lý mà."

Sùng Tư Duệ nói: "Bạn tôi cũng từng khuyên tôi vậy."

Ôn Hạo Tuyết không nhịn được hỏi: "Người 'bạn' mà anh thường nhắc đến có phải là cùng một người không?"

"Đúng."

Sùng Tư Duệ hơi ngạc nhiên, "Sao cậu biết?"

Trong lòng Ôn Hạo Tuyết bỗng có chút ghen tuông, nhưng cậu vẫn nói: "Tôi chỉ đoán thôi, bạn anh chắc không nhiều."

"Cũng đúng."

Sùng Tư Duệ trả lời, "Tôi quen người đó từ nhỏ, sau này còn trở thành đồng đội, nên quan hệ không giống nhau."

Ôn Hạo Tuyết không nhịn được hỏi tiếp:"Vậy chắc anh và người đó rất ăn ý nhỉ?"

"Có thể nói vậy."

Sùng Tư Duệ đáp."

Vậy sao anh không tính đến chuyện kết hôn với người đó nhỉ?"

Ôn Hạo Tuyết giả vờ bình tĩnh hỏi, "Như vậy cũng coi là đôi bên hợp tuổi, hợp môn đăng hộ đối đúng không?"

Sùng Tư Duệ nét mặt trở nên hơi lạ, rơi vào suy nghĩ, nửa lúc sau mới nói: "Thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ tới phương án này.

Cậu nói vậy, tôi thấy cũng... khá khả thi."

Ôn Hạo Tuyết muốn tự đánh mình.Thật sự.Sùng Tư Duệ về nhà còn gọi điện cho đồng đội: "Tử Bưu Nhi, chúng ta từ nhỏ hiểu rõ nhau, lại hợp môn đăng hộ đối, sao không kết hôn nhỉ, cậu thấy thế nào?"

Giọng Tử Biểu Nhi từ đầu dây truyền ra: "Cút đi, mẹ mày à."

"Sao lại không?"

Sùng Tư Duệ hỏi.Tử Biểu Nhi đáp: "Vậy là tôi làm cậu hay cậu làm tôi?"

Sùng Tư Duệ nói: "Sao cậu lại nói những chuyện kinh tởm như vậy chứ?"

"Cậu cũng biết là kinh tởm mà!"

Sùng Tư Duệ và Tử Bưu Nhi từng hợp tác chiến đấu cực kỳ ăn ý, trong quân đội, trong nhiệm vụ, đã không biết bao lần nhìn thấy cơ thể trần truồng của nhau, nhưng cứ nghĩ đến chuyện thân mật là lập tức cảm thấy... như bữa tiệc Tết năm ngoái đều muốn nôn ngay.Sùng Tư Duệ vẫn nói: "Chúng ta có thể nghĩ đến hôn nhân không tình dục."

"Tôi không cân nhắc đâu."

Tử Biểu Nhi đáp, "Cuộc sống không tình dục, tôi chẳng sống nổi!"

"Vậy thôi, kệ đi," Sùng Tư Duệ thở dài nhẹ nhàng, "tôi sẽ nghĩ phương án khác vậy."

Nhưng Tử Biểu Nhi lại nói: "Vấn đề chọn đối tượng này, cậu cũng cân nhắc lâu lắm rồi đúng không?

Hẳn đã xem mặt không ít rồi?

Vẫn chưa quyết được à?

Lằng nhằng quá, đúng kiểu cậu thật!"

"Bởi vì chúng tôi sẽ sống cùng nhau," Sùng Tư Duệ nói, "nên tôi muốn cân nhắc thật kỹ."

"Được rồi, chúc cậu hạnh phúc."

Tử Bưu Nhi nói xong liền cúp điện, còn thì thầm nhỏ: "Đồ điên."

Các buổi thuyết trình ở các trường đại học coi như đã kết thúc.

Mối quan hệ hợp tác giữa Sùng Tư Duệ và Ôn Hạo Tuyết cũng kết thúc.Ôn Hạo Tuyết đặc biệt không nỡ, không kiềm được, liền đề nghị Sùng Tư Duệ: "Những ngày qua anh đã vất vả rồi, tối nay để tôi mời anh đi ăn nhé?

Không biết anh có thời gian không?"

Sùng Tư Duệ nói: "Không có."

Trái tim Ôn Hạo Tuyết lại chìm xuống.Anh tưởng rằng mấy ngày qua, mối quan hệ giữa mình và Sùng Tư Duệ đã trở nên thân thiết khá nhiều, ai ngờ dự án kết thúc, mọi thứ như trở về lúc ban đầu!Thật ra, Sùng Tư Duệ đúng là không có thời gian.

Vì vậy, Sùng Tư Duệ chỉ nói thẳng rằng mình không có thời gian.Hắn không nghĩ nhiều lắm.

Nếu có thời gian, hắn sẵn sàng đi ăn với Ôn Hạo Tuyết.

Nhưng hắn phải quay lại đơn vị để báo cáo công việc, tiện thể viết báo cáo, nên thật sự không có thời gian.Sau khi dự án kết thúc, Ôn Hạo Tuyết cũng trở lại gặp giám đốc để báo cáo.

Giám đốc cười nói: "Phản hồi về hoạt động lần này khá tốt.

Thật sự là cậu vất vả rồi."

"Không vất vả đâu."

Ôn Hạo Tuyết mỉm cười nhẹ, "Đây là việc nên làm mà."

Giám đốc lại nói: "Cậu cũng lâu rồi chưa nghỉ phép năm đúng không?

Tôi đã nói chuyện với bộ phận HR, sẽ cho cậu nghỉ liền một tháng, để cậu vui vẻ đi chơi."

"À?"

Ôn Hạo Tuyết sững người, "Lâu vậy sao?

Chẳng lẽ ông không hài lòng về tôi, muốn tạm ngừng chức vụ của tôi chứ?"

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Giám đốc thở dài, "Tôi tạm ngừng chức vụ mà còn trả lương sao?

Giờ tiền nhiều đến vậy à?"

Ôn Hạo Tuyết nghĩ lại, rồi hỏi: "Vậy là phu nhân Ôn đã tìm ông rồi đúng không?"

Giám đốc sững người: "Cái này thì..."

Quả nhiên là vậy.Trước đó, Ôn phu nhân muốn tiếp tục sắp xếp việc xem mắt cho Ôn Hạo Tuyết, nhưng Ôn Hạo Tuyết từ chối với lý do bận công việc quá.

Ôn phu nhân liền trực tiếp đến công ty họ, tìm gặp giám đốc, nói: "Con trai tôi gần đây có phải quá vất vả rồi không?"

Vị phu nhân này đúng chuẩn là một "quan phu nhân", lời nói rất có uy lực.

Giám đốc lập tức xin lỗi, nói: "Là tôi suy nghĩ không kỹ, làm Hạo Tuyết vất vả rồi," rồi vỗ ngực đồng ý duyệt cho Ôn Hạo Tuyết nghỉ phép.Ôn Hạo Tuyết bị ép nghỉ phép, đành phải nuốt cơn bực vào trong và trở về nhà.Nhà cậu ở ngoại ô, là một căn biệt thự ba tầng, ban đầu thiết kế theo phong cách tối giản kiểu châu Âu.

Sau khi Lăng Thanh Xuân về làm dâu, căn nhà được chuyển sang phong cách Tân Trung Quốc.

Tấm ngăn kính mà mẹ đẻ đã mất* của Ôn Hạo Tuyết yêu thích đều bị phá hết, thay bằng những tấm bình phong có thể là thêu lụa hoặc điêu khắc ngọc.Ôn Hạo Tuyết đi quanh từng tấm bình phong, cuối cùng tìm thấy Lăng Thanh Xuân đang dùng bình xịt chăm sóc những cây lan bướm tím."

Phu nhân," giọng Ôn Hạo Tuyết có chút không hài lòng, "nghe nói dì đi gặp giám đốc để cho con nghỉ phép à?"

Lăng Thanh Xuân mỉm cười: "Tôi sợ con mệt mà, phải không?"

"Không cần đâu!"

Ôn Hạo Tuyết nói, "Đây là công việc của con.

Ban đầu con định dự án này sẽ làm thật tốt, là để giành được một dự án lớn sắp tới của công ty..."

"Sao vậy?"

Lăng Thanh Xuân như không hiểu lời Ôn Hạo Tuyết, "Chỉ vì mấy khoản thưởng đó thôi sao?

Dì đã tìm hiểu rồi, vị trí của con nhận được tiền thưởng còn không đủ mua một chiếc xe đâu.

Nếu con thiếu tiền, nói với mẹ, dì sẽ chi cho con."

Ôn Hạo Tuyết lắc đầu: "Không, là vì công việc."

"Công việc chẳng phải là để kiếm tiền sao?"

Lăng Thanh Xuân nói, "Khi con lấy một mối hôn sự tốt, những chuyện này đều không phải lo.

Con nghe lời dì đi, dì sẽ không làm hại con đâu. dì chỉ muốn tốt cho con thôi, sao con lại không hiểu vậy?"—————————Vậy là Ôn phu nhân không phải mẹ ruột của Hạo Tuyết?*Theo GG thì "已故生母": mẹ đẻ đã mất.
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 7


"Dì sẽ không hại con đâu.", "Dì đều là vì muốn tốt cho con thôi."

Mỗi lần nghe thấy những câu như thế, Ôn Hạo Tuyết liền như nhìn thấy lá cờ được giương cao, theo phản xạ lập tức đứng thẳng người, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn tiếp thu, miệng liên tục "vâng", "vâng", "vâng".Lăng Thanh Xuân thấy cơn giận trong lòng dần dịu xuống.

Đợi bà bình tĩnh lại, Ôn Hạo Tuyết mới lên tiếng: "Nhưng con còn nghĩ sau này phải chăm sóc em trai, em gái nữa.

Chính con nhất định phải kiếm tiền cho tốt, phát triển sự nghiệp riêng của mình mà."

Lăng Thanh Xuân mỉm cười: "Thật là đứa con hiểu chuyện."

Nói đến đây, bà hơi ngừng lại, rồi bỗng chuyển hướng câu chuyện: "Vốn dĩ con cũng sẽ phải kết hôn thôi, lấy ai mà chẳng là kết hôn?

Ban đầu dì cũng chọn cho con vài tiểu thư danh môn, cũng không tệ.

Ai ngờ con lại đột nhiên công khai xu hướng.

Nhưng không sao cả, bây giờ mọi người đều thoáng rồi.

Vì vậy, lần này dì đã mở to mắt mà chọn kỹ cho con.

Mấy ngày trước ấy, có người cứ khen cái vị tổng tài nào đó tốt thế nào, giỏi ra sao.

Nhưng dì nói không được, con của dì, một đứa trẻ tốt đẹp như thế, sao có thể gả cho mấy tay thương nhân buôn bán kia được?

Con của dì ưu tú như vậy, người xứng đôi không chỉ cần có tiền, mà còn phải có địa vị!"

Lăng Thanh Xuân thao thao bất tuyệt nói một tràng, nhưng Ôn Hạo Tuyết thực ra cũng chẳng nghe lọt bao nhiêu, chỉ mải cười gật gù."

Thế con với vị Bá tước Mèo Lớn kia là sao rồi?"

Lăng Thanh Xuân bỗng hỏi, "Mẹ nghe nói dạo này hai người còn thường xuyên gặp nhau à?"

Ôn Hạo Tuyết bất đắc dĩ kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười: "Đó là công việc thôi.

Giờ công việc kết thúc rồi thì cũng chẳng còn gặp nữa."

"À, thì ra vậy."

Lăng Thanh Xuân tỏ vẻ tiếc nuối, "Nếu hai đứa mà thành thì cũng tốt biết mấy..."

Ôn Hạo Tuyết đành gật đầu: "Vâng, nhưng mấy chuyện này vốn không thể gượng ép được."

"Haizz..."

Thấy Ôn Hạo Tuyết có chút ủ rũ, Lăng Thanh Xuân liền kéo cậu ngồi xuống, an ủi: "Con cũng đừng buồn.

Dì nghe nói tính tình cậu ta vốn khó gần, chẳng dễ gì mà thân thiết.

Hơn nữa, cậu ta xuất thân võ tướng, còn nhà mình toàn nho văn, vốn dĩ đã là 'kẻ sĩ gặp binh', không hợp để trò chuyện.

Để dì tìm cho con một người trong dòng dõi thư hương, nhất định hai đứa sẽ hợp ý nhau."

"Tìm văn nhân làm gì?"

Một giọng nam trung niên uy nghiêm vang lên.Lăng Thanh Xuân lập tức đứng dậy: "Lão gia!"

Thấy Ôn Khải Sơ bước ra từ sau bình phong, Ôn Hạo Tuyết cũng không biết vừa nãy ông đã nghe được bao nhiêu.

Hai bên mai tóc của Ôn Khởi Sơ đã lấm tấm sương trắng, trên da cũng hằn nếp nhăn, rõ ràng đã có tuổi.

Lăng Thanh Xuân thực ra chỉ kém ông mười tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như con gái của ông vậy, quả thật là thanh xuân vô địch.Ôn Khải Sơ nói: "Trăm sự vô dụng chỉ là kẻ sĩ.

Hôm nay tôi ở nghị viện chẳng có chút tiếng nói nào, công việc thì lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt các bộ phận khác.

Cũng chỉ vì tôi làm văn hóa, tiền thì không có, quyền lực thì càng không, ai cũng ức hiếp."

Nói rồi, Ôn Khải Sơ lại kéo tay Ôn Hạo Tuyết, bảo: "Con à, hôm nay ta vừa hay gặp Bộ trưởng Bộ Tư pháp, con trai nhà họ cũng là 'cong', đang ở tuổi thích hợp để tìm đối tượng.

Hai chúng ta vừa bàn, đều thấy rất hợp.

Tuần sau có thể sắp xếp buổi xem mắt."

Ôn Hạo Tuyết bỗng cảm thấy mình giống như một con ngựa giống vậy.Nhưng dưới ánh mắt vừa hiền từ lại vừa nghiêm khắc của cha, cậu vẫn miễn cưỡng, đầy bất đắc dĩ mà ngoan ngoãn gật đầu.Anh lên nhóm bạn than thở rằng mình giống như một con ngựa giống.Sở Bích nói: "Chúng ta mấy gia đình lớn chẳng phải đều thế sao?

Toàn hôn nhân sắp đặt cả, còn chẳng bằng sống như người bình thường."

"Thế để cậu đi xe buýt đi làm, cậu chịu được không?"

Lạnh Di Hương lạnh lùng đáp lại.Sở Bích nói: "Tôi có đi bao giờ đâu, sao mà biết được?"

Ôn Hạo Tuyết nhìn hai người lại bắt đầu tranh cãi, đành bất lực lắc đầu, thoát khỏi khung chat nhóm, rồi tự nhiên mở ra liên lạc của Sùng Tư Duệ.Sùng Tư Duệ không có tài khoản SNS, Ôn Hạo Tuyết nói là để tiện công việc, đã tự ý đăng ký giúp anh một cái, thậm chí còn tự tiện đưa bản thân vào danh sách vàtrở thành người bạn SNS duy nhất của Sùng Tư Duệ."

Không biết anh ấy có dùng được không nữa?"

Ôn Hạo Tuyết thở dài, lại chuyển trang trở về khung trò chuyện nhóm, liền phát hiện trận battle giữa Lạnh Di Hương và Sở Bích đã từ chuyện "ngồi xe buýt" leo thang thành "cậu chưa từng ngồi xe tăng thì đúng là yếu ớt như đàn bà" rồi.Ôn Hạo Tuyết bật cười, nhịn không được gửi cho Sùng Tư Duệ một tin nhắn: "Ngồi trong xe tăng cảm giác thế nào vậy?"

Anh nghĩ, chắc Sùng Tư Duệ vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ online, cũng sẽ không nhìn thấy tin này.Thế nhưng, điện thoại nhanh chóng rung lên, truyền đến một tin nhắn hồi âm từ Sùng Tư Duệ: "Ngột ngạt."

Ôn Hạo Tuyết như thể nhìn thấy thánh quang, mắt không chớp, gương mặt ngây ngất nhìn chằm chằm vào chữ "Ngột ngạt" ấy mà cười ngốc suốt nửa ngày.Ngột ngạt, không chỉ là cảm giác khi ngồi trong xe tăng, mà còn giống như cảm giác khi nói chuyện với Sùng Tư Duệ.Thế nhưng, khi ở bên Sùng Tư Duệ, Ôn Hạo Tuyết lại chẳng thấy ngột ngạt chút nào, ngược lại còn thấy ngọt ngào.Ôn Hạo Tuyết hỏi: "Tôi tưởng anh sẽ không online cơ."

Sùng Tư Duệ im lặng một lúc, rồi nhắn lại: "Thì ra còn có thể offline sao?"

Đúng là đáng yêu quá.Tim của Ôn Hạo Tuyết đập thình thịch — Bá tước Mèo Lớn thật đáng yêu!Sùng Tư Duệ đáp: "Mười năm qua tôi đều ở trong quân đội, rất ít có cơ hội dùng điện thoại, nên với mấy thứ này cũng không được thành thạo lắm."

Ôn Hạo Tuyết cười, nhắn lại: "Để tôi chụp màn hình gửi anh, dạy anh cách thoát ra nhé."

"Nếu thoát ra rồi thì cậu sẽ không liên lạc được với tôi nữa, đúng không?"

Sùng Tư Duệ hỏi."

Đúng vậy."

"Vậy thì thôi, không thoát nữa."

Sùng Tư Duệ trả lời.Trái tim vừa mới yên ổn của Ôn Hạo Tuyết lại đập dữ dội trở lại.Đây... có phải là có chút hứng thú với mình không?Ôn Hạo Tuyết không nhịn được, lại gửi thêm một tin: "Ngày mai anh có rảnh đi ăn cùng nhau không?"

Phản hồi của Sùng Tư Duệ vẫn nhanh như trước: "Không."

Ôn Hạo Tuyết hơi nản lòng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí: "Vậy tuần này ngày nào anh rảnh?"

Sùng Tư Duệ vẫn trả lời rất nhanh: "Không ngày nào cả."

Ôn Hạo Tuyết hít sâu một hơi, vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại hỏi: "Vậy tuần sau thì sao?"

"Cũng không rảnh."

Ôn Hạo Tuyết buộc phải thừa nhận, có lẽ vừa nãy mình đúng là tự mình đa tình rồi.Ngày hôm sau, Ôn Hạo Tuyết thử gửi thêm một tin nhắn cho Sùng Tư Duệ, nhưng không nhận được hồi âm."

Chẳng lẽ hôm qua mình mời mọc quá mức, khiến anh ấy thấy phiền chán rồi sao?"

Ôn Hạo Tuyết buồn bã vô cùng.Mang tâm trạng thất tình, cậu liền nhắn trong nhóm SNS: "Cuối tuần này không đánh bài nữa!"

Sở Bích đáp lại: "Vốn dĩ đã chẳng định đánh mà.

Tháng trước chẳng phải anh Hương đã nói rồi sao, tháng này anh ấy phải đi làm nhiệm vụ với Bá tước Mèo Lớn à?"

Ôn Hạo Tuyết nghĩ ngợi một lúc lâu mới nhớ ra, hình như quả thật có chuyện này: "Đúng rồi, anh Hương từng nói.

Khi đó cậu còn bảo muốn gặp Bá tước Mèo.

Sau đó anh ấy nói tháng này sẽ cùng Bá tước đi biên giới, đúng không?"
 
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 8


"Đúng vậy."

Sở Bích nói, "Dạo này cậu bận đi công tác, nên quên mất chuyện này rồi phải không?"

Ôn Hạo Tuyết liền không biết nên thấy nhẹ nhõm hay là bất đắc dĩ.Nhẹ nhõm là vì Sùng Tư Duệ quả thật bận, chứ không phải kiếm cớ.

Nhưng bất đắc dĩ ở chỗ, dù vậy Sùng Tư Duệ cũng chẳng hề giải thích lý do, chỉ thẳng thừng từ chối, thế nên rất có khả năng là hắn vốn không hề có ý gì với cậu.Ôn Hạo Tuyết nói: "Anh Hương khi đó đã bảo là tôi với anh ấy không hợp mà.

Cậu nói xem, tôi với Bá tước Mèo thật sự chẳng có khả năng gì sao?"

Sở Bích đáp: "Tôi nói này Tuyết à, cậu chỉ đi xem mắt thôi, có cần phải đặt tình cảm vào như thế không?"

Ôn Hạo Tuyết nghĩ một lúc, rồi nói: "Nhưng mà đi xem mắt sao lại không đặt tình cảm?

Đây chẳng phải là chọn người sẽ cùng mình sống cả đời hay sao?"

"Nghe nói bố cậu sắp xếp cho cậu một mối cũng tốt lắm đấy, là con trai Bộ trưởng Tư pháp đó."

Sở Bích nói, "Người đó tôi còn quen nữa cơ!"

"Cậu lại quen à?"

Ôn Hạo Tuyết kinh ngạc kêu lên, "Đừng nói là đã ngủ với người ta rồi nhé?"

"Không phải cái kiểu 'quen' đó!"

Sở Bích phản bác, "Anh ấy là đàn anh đại học của tôi."

"Là người cùng trường đại học các cậu à?"

Ôn Hạo Tuyết đáp, "Thế thì là nhân tài ưu tú rồi còn gì!"

Nghe vậy, Sở Bích lập tức thấy được tâng bốc, liền đắc ý:
"Đúng chứ còn gì nữa!

Anh ấy là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc đấy.

Cũng ổn lắm, dáng vẻ cũng không tệ.

Tuy là không có cái thần thái siêu phàm như con Mèo Lớn nhà cậu — nói sao nhỉ, dù gì thì mèo kia cũng không phải người, dung mạo thoát tục quá rồi.

Tôi thấy con người mà đẹp được đến mức như đàn anh của tôi thì cũng đã là cực hạn rồi.

Hơn nữa, hai người đều là nhân loại, có nhiều đề tài chung hơn.

Về mặt sinh lý cũng không cần phải thích nghi quá nhiều."

Ôn Hạo Tuyết lại nói: "Nhưng đâu phải tôi chỉ quen mỗi Bá tước Mèo Lớn là yêu tộc đâu?

Từ nhỏ đến lớn tôi cũng gặp không ít rồi.

Cảm thấy phần lớn yêu tộc cũng không tệ, rất nhân tính hóa rồi.

Tập quán sinh hoạt cũng gần giống con người lắm."

"Đấy là giao lưu bình thường thôi, sao mà giống hôn nhân được?"

Sở Bích khuyên, "Tôi là người từng trải, nói cho cậu biết nhé!

Ông chồng chó của tôi ấy, vẫn thích gặm xương chân.

Đến giờ tôi vẫn thấy khá là chướng mắt."

"..."

Ôn Hạo Tuyết có chút ngượng ngùng: "Cậu cũng không cần đưa ví dụ cụ thể thế chứ."

Sở Bích nghĩ lại, cũng cảm thấy hơi thất lễ, liền rút lại tin nhắn: "Coi như cậu chưa thấy đi.

Nhưng cậu hiểu ý tôi là được!"

Ôn Hạo Tuyết thực ra hiểu được... rất nhiều ý.Anh cũng là người rất biết cách thỏa hiệp với cuộc sống, điều này bắt đầu từ sau khi mẹ ruột qua đời.Trước kia, cậu cũng giống như Sở Bích, là một thiếu gia được nuông chiều, vô cùng kiêu quý.

Nhưng kể từ khi mẹ mất, cậu mới dần hiểu ra: đời người, bất cứ điều gì cũng có thể mất đi chỉ trong chớp mắt.

Chỉ là, sau khi cậu mất mẹ, cha lại càng thương yêu cậu gấp bội.

Sự yêu thương ấy khiến cậu tưởng rằng mình có thể dựa dẫm vào cha nhiều hơn, đem cả phần tình cảm lưu luyến với mẹ mà gửi gắm nơi cha.Thế nhưng, sự thật dường như lại hoàn toàn ngược lại.Sau khi tang sự vừa mới xong xuôi, cha cậu dường như cũng nhanh chóng thoát ra khỏi nỗi đau mất vợ.

Trở lại với thân phận "độc thân", ông càng dốc sức vào công việc.

Dù Ôn Hạo Tuyết ở nhà có quậy phá thế nào, cũng chẳng được đáp lại bao nhiêu.Một năm sau — thực ra chưa đến một năm, thậm chí còn chưa tới ngày giỗ đầu của mẹ, cha đã có bạn gái mới.Ôn Hạo Tuyết hoàn toàn không thể tin nổi, liền vịn vào cái cớ mình còn là trẻ con mà làm loạn, nhưng lại bị Ôn Khởi Sơ dạy dỗ một trận nghiêm khắc.

Ôn Khởi Sơ rất khắt khe với cậu, đã nói ra không ít lời nặng nề.

Phần lớn Ôn Hạo Tuyết đều đã quên, chỉ duy nhất một câu khắc sâu trong ký ức: "Mẹ con đã không còn nữa, chẳng lẽ con vẫn chưa biết cách trưởng thành sao?"

Ôn Hạo Tuyết sững người tại chỗ, cuối cùng cũng hiểu ra rồi: người đã mất mẹ thì không còn quyền làm trẻ con nữa.Từ đó về sau, Ôn Hạo Tuyết trở nên ngoan ngoãn, ôn hòa, điều này cũng khiến Ôn Khải Sơ rất hài lòng.

Mọi chuyện dần trở nên vô cùng suôn sẻ.

Gia đình nhìn qua cũng rất hòa thuận.

Người mẹ kế Lăng Thanh Xuân đối xử với cậu khá tốt.

Thậm chí thỉnh thoảng cậu có chút bướng bỉnh trước mặt bà, Lăng Thanh Xuân cũng chỉ bao dung cho qua.

Dù sao thì, "mẹ kế" vốn là một thân phận quá mức lúng túng, Lăng Thanh Xuân chưa từng dám lớn tiếng với Ôn Hạo Tuyết.Ngược lại, người thường khiến Ôn Hạo Tuyết lúc nào cũng thấp thỏm, tâm lý mất cân bằng, lại chính là cha ruột của cậu.Ví như hiện tại, khi Lăng Thanh Xuân bóng gió khuyên cậu đi xem mắt, Ôn Hạo Tuyết còn có thể giả vờ không nghe, thái độ mềm cứng đều chẳng ăn thua, để bà hết cách.

Nhưng một khi Ôn Khải Sơ trực tiếp gửi tin nhắn cho cậu, chỉ vỏn vẹn ghi rõ thời gian, địa điểm và tên đối tượng xem mắt, bảo cậu ăn mặc chỉnh tề, đúng giờ có mặt thì Ôn Hạo Tuyết ngay cả một chữ "không" cũng không dám thốt ra.Vậy là, Ôn Hạo Tuyết đành chỉnh trang gọn gàng, rời khỏi biệt thự.

Tài xế đã lái xe chờ sẵn trước cổng.Tài xế đưa Ôn Hạo Tuyết đến trước cửa nhà hàng đã hẹn.Đó là một trà thất tao nhã, yên tĩnh.Ôn Hạo Tuyết vừa bước vào cửa, liền được người phục vụ dẫn đến một gian phòng riêng.Không khí trong phòng bao trùm hương thơm của trà đen Darjeeling(Đại Cát Lĩnh).

Một người đàn ông có gương mặt hiền hòa đang ngồi quỳ, chuyên tâm pha trà.

Nghe thấy tiếng cửa gỗ trượt mở ra, người đàn ông ấy ngẩng đầu, mỉm cười.Ôn Hạo Tuyết luôn cảm thấy mình đã gặp người này ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.

Bản thân vốn làm việc trong ngành văn hóa, lại thường xuyên tham gia các sự kiện, gặp gỡ rất nhiều người, nên nhất thời không nhớ nổi cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là, nếu đối phương nhận ra mình, còn bản thân lại chẳng nhớ ra nổi, thì thật sự quá mức lúng túng.Anh nhớ trong tin nhắn mà cha gửi có nhắc đến tên của đối phương: Vũ Thuận.Vũ Thuận... cái tên này quả thực không hề có chút ấn tượng nào cả.Ôn Hạo Tuyết chỉ có thể gượng gạo cười, rồi quỳ xuống chiếc đệm bên cạnh bàn trà thấp.

Để cố gắng khơi gợi ký ức, cậu chăm chú quan sát khuôn mặt đối phương: người này quả thật giống như Sở Bích từng nói, tuy không thể sánh bằng vẻ đẹp siêu phàm của Sùng Tư Duệ, nhưng cũng là một diện mạo rất khá.

Lông mày, ánh mắt đều ngay ngắn, sống mũi cao thẳng, dáng vẻ một thanh niên đoan chính, thế nào cũng có thể coi là tuấn tú phong nhã.Thế nhưng Ôn Hạo Tuyết vẫn không thể nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu..."

Chúng ta..."

Ôn Hạo Tuyết ngượng ngùng hỏi, "từng gặp qua sao?"

Vũ Thuận bất giác bật cười: "Đúng vậy, từng gặp rồi."

"À... thật sự thất lễ quá," Ôn Hạo Tuyết lộ vẻ áy náy, "tôi quên mất rồi."

Vũ Thuận mỉm cười nói: "Cũng chẳng thể trách cậu, chuyện đó đã từ rất lâu rồi.

Hơn nữa, khi đó tôi cũng không dùng cái tên này."

"Khi đó anh tên là...?"

Vũ Thuận vẫn giữ nụ cười: "Khi ấy tôi tên là 'Chu Đoan Dương', không biết cậu có ấn tượng gì với cái tên này không?"

Ôn Hạo Tuyết kinh ngạc: "Chu Đoan Dương!"

Cậu chăm chú quan sát Vũ Thuận, mơ hồ nhận ra vài nét quen thuộc của Chu Đoan Dương.

Đúng là Chu Đoan Dương có gương mặt như thế này, chỉ là khi ấy chưa có khí chất tốt như bây giờ.

Ôn Hạo Tuyết liền nói: "Chu Đoan Dương!

Quả nhiên là cậu!

Chỉ là... tôi nhớ lúc đó cậu mới có một mét sáu thôi mà!"

Vũ Thuận cũng phá lên cười: "Đúng thế!

Chuyện này cậu tự mình nhớ là được rồi!

Đừng nói lung tung ra ngoài đấy nhé!"

Chu Đoan Dương là bạn học cấp hai của Ôn Hạo Tuyết.

Khi ấy, hoàn cảnh gia đình Chu Đoan Dương rất khó khăn, nhờ học bổng mới được vào ngôi trường danh giá kia.

Thường ngày ăn mặc đơn sơ, dáng người lại gầy gò nhỏ bé nên hay bị bắt nạt.

Không ngờ bây giờ lại thay đổi hoàn toàn, vừa cao lớn, vừa tuấn tú, hơn nữa còn trở thành công tử của một vị đại thần.Vũ Thuận liền nói: "Chuyện này nói với cậu cũng chẳng sao.

Tôi vốn là con trai ngoài của nhà họ Vũ, theo họ mẹ nên trước đây mang họ Chu, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.

Nhưng sau này, con trai chính thất nhà họ Vũ vì dùng thuốc mà chết.

Lão gia nhà họ Vũ tuổi đã cao, không thể sinh thêm nữa, thế là mới đón tôi về nhận tổ quy tông, đổi lại họ tên.

Chuyện chính là như vậy."

"À..."

Ôn Hạo Tuyết vô cùng kinh ngạc, "Thật... thật sao?"

"Thật đấy!"

Vũ Thuận lại gõ nhẹ xuống bàn trà, rồi hạ giọng nói: "Nhưng đừng có truyền ra ngoài."

Ôn Hạo Tuyết ngẫm nghĩ rồi nói: "Hình như tôi có chút ấn tượng, chẳng phải nghe nói đại thiếu gia nhà họ Vũ là chết vì tai nạn xe sao?"

"Đúng là tai nạn xe, nhưng nếu không phải do dùng thuốc thì đã chẳng có vụ tai nạn đó."

Vũ Thuận thở dài một hơi, lại nhắc nhở lần nữa: "Ngàn vạn lần đừng để lộ ra nhé!"

"Vâng, vâng, vâng."

Ôn Hạo Tuyết vội vàng gật đầu, "Chuyện này sao có thể nói bừa được chứ?"

"Hehe, tôi biết cậu sẽ không nói ra đâu."

Vũ Thuận rót cho Ôn Hạo Tuyết một chén trà.Ôn Hạo Tuyết đón lấy, uống một ngụm rồi lại hỏi: "Nhưng sao cậu lại dễ dàng nói cho tôi biết thế?"

Vũ Thuận cười đáp: "Có gì đâu?

Sau này chẳng phải chúng ta sẽ là người một nhà sao!"

Ôn Hạo Tuyết suýt thì sặc.
 
Back
Top Bottom