- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 418,013
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm/Edit/Hoàn] Người Chồng Vai Ác Trở Thành Trà Xanh Vì Tôi - Vũ Lạc Khinh Trần
Chương 9: Hãnh diện
Chương 9: Hãnh diện
Edit: YeekiesTrước mặt lũ kẻ bạo ngược, Thẩm Độ Hàn yếu ớt ngồi trên xe lăn, chẳng thốt ra được lấy nửa lời.Hắn không nói thẳng ra là chấp nhận lời xin lỗi, mà cũng chẳng hề từ chối.
Trong mắt đám người tự cho mình cao sang, cậy thế bắt nạt kẻ khác ấy, hành động của hắn quả thực chẳng khác nào kẻ tiểu nhân đắc chí, hay chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thật sự là chẳng biết điều.
Thế nhưng, bọn chúng lại hoàn toàn bó tay với Hạ Dương, đành phải ngậm cục tức này mà nuốt vào lòng.Nhưng cái dáng vẻ ấy của Thẩm Độ Hàn, trong mắt Hạ Dương, lại như được tắm mình trong ánh hào quang của bậc thánh nhân.
Rõ ràng là chẳng muốn nhận lời xin lỗi, nhưng lại cũng không muốn mình làm khó đám người kia quá mức, sợ rước rắc rối vào thân...
Thật là người đẹp mà lòng cũng thiện.
Quả không hổ danh là nam thần mà cậu đã ngưỡng mộ bấy lâu..."
Sau này các ngươi còn dám bắt nạt người khác nữa không?"
Thấy nam thần chẳng nói năng gì, Hạ Dương bèn thay hắn cất lời."
Không... không dám."
"Còn dám gán ghép ta với cái tên ngu ngốc Brandon kia nữa không?"
"Sẽ không, sẽ không."
Dù trong lòng bọn chúng vẫn tin rằng trước đây Hạ Dương từng thích Brandon, nhưng vì cái uy thế của Hạ Dương hiện giờ, chúng chẳng dám thừa nhận."
Tốt lắm."
Hạ Dương nhìn đám công tử nhà quyền quý đang sợ đến phát khóc trước mặt, hài lòng gật đầu: "Nhớ kỹ những lời các ngươi nói hôm nay, sau này các ngươi và vị hôn phu của ta vẫn sẽ học chung một trường, thái độ phải tỏ ra kính trọng một chút.
Nếu ta bắt gặp một lần nữa các ngươi đối xử thô lỗ với hắn, ta sẽ khiến các ngươi ăn không hết gói mang về, nhớ kỹ chưa?"
Hạ Dương trước sau vẫn cho rằng đối với đám kẻ gây ra bạo lực học đường này, cách tốt nhất chính là lấy bạo lực trị bạo lực.
Thẩm Độ Hàn đại mỹ nhân từ nay về sau chính là do cậu che chở..."
Nhớ... nhớ kỹ."
Đám công tử quý tộc kia đều bị cậu dọa cho sợ không nhẹ, vội vàng đáp lời một cách khôn ngoan.Hạ Dương nhìn bộ dạng co rúm của bọn chúng, lập tức hài lòng gật đầu: "Vậy thì cút đi."
Tiếng cậu vừa dứt, đám kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt người khác bị cậu dọa cho sợ không nhẹ ấy, lập tức chạy tán loạn, chạy nhanh hơn cả thỏ, đâu còn nửa điểm bộ dáng quý tộc tự cho mình là hơn người nữa.Hạ Dương biết bọn chúng vừa chạy như vậy, e rằng cái tiếng tăm kiêu căng, ngang ngạnh, ỷ thế hiếp người của cậu sau này lại càng lan rộng trong giới.
Nhưng cậu lại chẳng mảy may để tâm, dù sao thì những ngày cậu có thể tùy ý làm bậy cũng chẳng còn nhiều nữa ——Chi bằng, cứ tùy ý một lúc là được một lúc."
Anh không sao chứ?
Vừa nãy bị bọn chúng đá vào xe lăn, có bị thương không?
Có đau không?"
Hạ Dương thấy bọn chúng đã chạy xa, lập tức quan tâm nhìn về phía Thẩm Độ Hàn.
Dù vừa nãy cú đá của Hathaway là vào xe lăn, không trúng người Thẩm Độ Hàn...
Nhưng mà, Thẩm Độ Hàn sức khỏe vốn không tốt, là kiểu người thân thể yếu ớt, mong manh, cho người ta cảm giác mỹ nhân bệnh tật gió thổi là đổ.Thẩm Độ Hàn đối diện với ánh mắt quan tâm của Hạ Dương, cơ thể cứng đờ trong chốc lát, nhất thời có chút mơ hồ.
Hắn đã không nhớ rõ sau khi mẫu thân qua đời, mình đã bao lâu rồi chưa từng được ai nhìn bằng ánh mắt như vậy, hỏi hắn có đau không, có bị thương không.
Hạ Dương là người đầu tiên.
Điều này ít nhiều khiến hắn tìm lại được cảm giác của một con người."...Không sao, tôi không bị thương, cũng không cảm thấy đau đớn.
Đa tạ tiểu công tước quan tâm."
Nhưng cái cảm giác kỳ lạ đó chỉ thoáng qua trong tích tắc, Thẩm Độ Hàn rất nhanh thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ đó, mỉm cười nhìn về phía Hạ Dương: "Cũng đa tạ tiểu công tước đã ra tay giúp đỡ, giải vây cho tôi."
Hắn lại trở về với vẻ ngoài thanh lịch, nhã nhặn đã ngụy trang bấy lâu.
Sau khi trải qua vô số lần phản bội và tổn thương, hắn đã không còn tin vào nhân tính nữa.
Dù Hạ Dương hiện tại trông có vẻ tốt đẹp, ánh mắt lại trong suốt đến đâu, thì cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Thẩm Độ Hàn sẽ không vì lòng bố thí nhất thời của một người mà quên đi bản chất thật sự của con người là giả dối, ích kỷ, ngang ngạnh và độc ác.Chẳng qua, loài người là sinh vật cực kỳ giỏi dùng một cái mặt nạ hoặc lương thiện hoặc chính trực để ngụy trang bản thân mà thôi.
Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng khi đối diện với kẻ hèn mọn như hắn, vị hôn phu trên danh nghĩa này sẽ giống như những kẻ bắt nạt hắn vừa nãy, không đeo mặt nạ, trực tiếp phô bày mặt ác của mình một cách không kiêng nể gì trước mặt hắn.
Không ngờ, Hạ Dương hiện tại lại đột nhiên đeo mặt nạ với hắn.
Chỉ là không biết, đằng sau tấm mặt nạ hiện tại của Hạ Dương giấu giếm điều gì, lại xuất phát từ mục đích gì mà lại phóng thích thiện ý với vị hôn phu vô dụng như hắn, cứu hắn khỏi hiểm nguy?Hạ Dương hoàn toàn không biết gì về những ý nghĩ u ám của Thẩm Độ Hàn, nhìn nam thần tựa trăng rằm toàn thân tỏa ra ánh sáng dịu dàng, quả thực muốn nói: "Anh cảm ơn cái gì chứ?
Cảm ơn tôi làm gì?
Nếu không phải tôi, anh căn bản sẽ không bị làm khó dễ, mọi tai ương của anh đều do tôi mà ra...
Sao anh lại tốt đến vậy chứ?"
Nhưng còn chưa kịp mở lời, tiếng nhắc nhở của hệ thống trong đầu lại một lần nữa vang lên: "Cảnh cáo!
Cảnh cáo ——"520 cũng nói tiếp theo: "Ký chủ, ngài tỉnh táo một chút đi, đừng thất thần, tập trung vào nhân thiết, mới có chút thời gian mà ngài đã bị cảnh cáo liên tục hai lần, cứ như vậy thì mười lần cơ hội sẽ nhanh chóng hết mất."
"...Tôi biết rồi."
Hạ Dương lúc này mới hoàn hồn."
Hừ ~ tôi mới không phải vì anh mà giải vây đâu.
Tôi đối với anh mà ra tay giúp đỡ, chẳng qua là bởi vì anh nói thế nào cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi, đánh chó còn phải xem mặt chủ, bọn họ làm nhục anh chính là đang đánh vào mặt tôi thôi."
Hạ Dương lập tức tùy tiện bắt chước dáng vẻ của nguyên thân, kiêu căng lại khinh thường liếc hắn một cái: "Anh không cần cho tôi suy nghĩ nhiều quá."
"Vâng, tôi biết rồi."
Thẩm Độ Hàn nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng: "Nhưng dù sao đi nữa, vẫn đa tạ tiểu công tước."
Hạ Dương nhìn hắn dịu dàng, tốt đẹp, quả thực cảm giác mình cả người đều phải mê đắm đi vào, nhưng ngại với nhân thiết vẫn ho khan một tiếng, thu lại ánh mắt, kiêu ngạo mở miệng cảnh cáo: "Tôi giúp anh một lần, không giúp anh mãi mãi.
Anh phải nhớ kỹ, sau này nếu lại gặp phải tình huống này, có người sỉ nhục anh, anh cứ trực tiếp chửi lại, không chửi lại được thì cũng phải thẳng lưng lên, nhắn tin cho tôi, tôi sẽ gọi người đến xử lý bọn chúng!"
"Không được ở ngoài kia co rúm lại làm mất mặt tôi!
Nếu không, tôi sẽ khiến anh ăn không hết gói mang về!
Những gì liên quan đến tôi, dù chỉ là một con chó ở Đế Tinh cũng không được phép để người khác tùy tiện khinh nhục!"
Cậu ngang ngược vô lý, ác khẩu ác khí mà nói.
Nhưng lại chẳng hề tỏ ra độc ác, ngược lại kiêu căng đến có chút đáng yêu."
Vâng, tôi nhớ kỹ rồi."
Thẩm Độ Hàn dịu dàng, thấp giọng đáp.Hạ Dương búng tay một cái, ra lệnh: "Nhớ kỹ rồi thì đi theo tôi!
Nếu đã ở phủ đệ của tôi, sau này tan học tôi sẽ tiện đường đưa anh về."
Thẩm Độ Hàn ngoan ngoãn đẩy xe lăn đi theo sau Hạ Dương, nhưng ở nơi Hạ Dương không nhìn thấy, hắn lại nửa rũ đôi mắt, giấu đi một tia u ám trong đáy mắt mình.