- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 405,226
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đm/Edit] Giáo Sư, Anh Nhận Nhầm Omega Rồi
69. Giúp đỡ
69. Giúp đỡ
Chương 69: Giúp đỡ
—————Theo camera giám sát, lọ thuốc đã biến mất trong tủ một cách kỳ lạ.Nhưng trên nắp lọ thuốc trống, Giản Bạch Liễm đã trích xuất được một số chất, phát hiện ra rằng lọ thuốc đã bị tráo từ trước, ngay cả trước khi Trần Thư Mạn khóa vào tủ.Ngày hôm đó, nhóm của Trần Thư Mạn chuẩn bị thực hiện thí nghiệm tiêm loại thuốc mới bào chế vào những con chuột bạch bị thương.Vai trò chính của Cung Sơ Dương là che chắn camera giám sát.Sinh viên thay thuốc đã lợi dụng lúc các thành viên khác không chú ý, tiêm cả lọ thuốc vào cơ thể chuột bạch.Sau đó, anh ta chọc thủng một loại dung dịch khác đã được giấu sẵn trong ống tay áo, có màu giống hệt thuốc gốc nhưng bay hơi cực nhanh, vào lọ thuốc.Vì vậy, hình ảnh cuối cùng mà camera ghi lại là lọ thuốc bỗng dưng biến mất trong tủ.Giản Bạch Liễm đã tìm sinh viên đánh tráo thuốc nói chuyện.Người này không phải thành viên tổ chức SS, cậu ta chỉ tham lợi, nghe tin ở quán bar có người sẵn sàng mua lại loại thuốc này với giá cao, nên liều lĩnh trộm để bán.Kết quả là, cậu ta vất vả lắm mới trộm được lọ thuốc, nhưng cuối cùng lại bị người ta bỏ bom.Sau đó, vì sợ nhà trường phát hiện, cậu ta đã đổ hết thuốc đi.Nhà trường theo quy định đã đuổi học sinh này, do Giám thị trực tiếp thực hiện.Nhưng Giản Bạch Liễm luôn cảm thấy hành động của Cung Sơ Dương lúc đó thật đáng ngờ.Bề ngoài, cậu ta như đồng lõa với sinh viên kia, là tay sai giúp việc.Nhưng thực tế, hai người này hoàn toàn không có liên hệ gì, có thể nói là không hề quen biết.Mãi đến khi Thương Lộc Diễn vừa nói về chuyện của Sược Sư, Giản Bạch Liễm mới hiểu ra.Tổ chức SS phức tạp hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng.Các thành viên trong tổ chức có thể được cử đi thực hiện bất cứ việc gì, kể cả những việc không hề liên quan đến bản thân họ.Bởi vì nếu giữa người thực hiện và việc đó có liên quan, mức độ liên đới sẽ cao, dễ bị truy ra, bị triệt tận gốc.Nhưng nếu một cá thể hoạt động độc lập, chỉ thực hiện một phần công việc, thì nguy cơ bị lộ sẽ giảm đi.Chẳng hạn, Cung Sơ Dương chỉ biết nhiệm vụ là che chắn camera, nhưng không biết mình phải giúp ai.Vì vậy, ngay cả khi bị bắt, cũng không thể hỏi ra gì từ cậu ta.Còn sinh viên trộm thuốc thì càng khó khai thác thông tin, thậm chí cậu ta còn không biết mình có đồng phạm.Tổ chức SS giống như một vòng tròn hoàn toàn khép kín, khiến người ngoài không thể xâm nhập vào bên trong.Nhưng Giản Bạch Liễm cảm thấy nó giống như chiếc vòng tròn trong tay của một ảo thuật gia hơn.Có khe hở, nhưng được giấu rất khéo léo, phải tốn công tìm mới thấy.Thương Lộc Diễn không biết đâu là khe hở, cậu ôm lấy cổ Giản Bạch Liễm và kể với anh về thi thể Lý Đại Sơn."
Hình Túc nói Lý Đại Sơn đã chết được chừng nửa tháng.
Dựa theo thời gian mà suy đoán, em cảm thấy chắc là vào cái đêm Tô Tử Úc thay em chắn dao rồi phải nhập viện."
"Có lẽ anh ta vừa giải quyết xong Lý Đại Sơn, bước ra thì bắt gặp em."
"Sau đó liền nảy ra ý, tìm người giúp mình diễn một màn khổ nhục kế."
Lời vừa dứt, chiếc điện thoại trong túi anh liền rung lên.Là Hình Túc gọi tới.Thương Lộc Diễn bật loa ngoài: "Cảnh sát Hình?"
"Là tôi", Hình Túc đáp, "Báo cáo khám nghiệm tử thi của Lý Đại Sơn đã có rồi.
Vết thương chí mạng là nhát dao ở bụng, mất máu quá nhiều mà chết."
"Hung khí chúng tôi tìm thấy trong khe tường, trên đó có dấu vân tay.
Chúng tôi đã đối chiếu với cơ sở dữ liệu vân tay có sẵn, đoán xem ai là kẻ giết người?"
Thương Lộc Diễn phát hiện Hình Túc thật sự rất thích nói vòng vo."
Tô Tử Úc?"
Cậu nể mặt mà đoán bừa.Hình Túc im lặng hai giây: "Sao cậu biết?"
Thương Lộc Diễn cảm thấy giọng điệu của Hình Túc có vấn đề.Anh ta muốn nói rằng với chỉ số IQ của cậu, không nên đoán trúng nhanh vậy.Thương Lộc Diễn không hề vui khi mình đoán đúng: "Đoán thôi."
Hình Túc lại im lặng, lần này khi mở lời, giọng cực kỳ nghiêm túc: "Thương Lộc Diễn, tôi chỉ hỏi anh một lần, anh phải trả lời nghiêm túc."
"Anh và Tô Tử Úc, thật sự không phải một phe sao?"
Phản ứng đầu tiên của Thương Lộc Diễn là giận dữ.Chưa kịp nổi cáu, Hình Túc đã giải thích bằng giọng khàn khàn: "Những gì tôi sắp nói là bí mật nội bộ của cảnh sát."
"Lẽ ra không được phép nói cho người khác, nhưng tôi thực sự bế tắc rồi, tôi không nghĩ ra ai khác có thể giúp tôi ngoài anh."
Giọng Khinh Túc nghe như chần chừ, bối rối, giống như con thú bị mắc kẹt trong bùn.Thương Lộc Diễn vô thức thu lại thái độ lười biếng, nhẫn nại trả lời: "Không, tôi không có quan hệ gì với hắn."
Hình Túc thở dài một cách sâu sắc, cuối cùng giọng nặng trĩu nói về một chuyện: "Mười phút trước, một cảnh sát của chúng tôi đã hy sinh khi thâm nhập vào tổ chức SS."
"Anh ta là một alpha, tuyến thể đã bị lấy đi, rồi bị bỏ xác trong container."
"Video cảnh anh ta bị lấy tuyến thể đã được người của tổ chức SS gửi tới hộp thư cảnh sát bằng email ẩn danh."
Giọng Thương Lộc Diễn nghe khàn, nghẹn ngào, thoang thoảng còn xen lẫn tiếng gió hú."
Chúng tôi đã rất nhanh, thật sự rất nhanh... nhưng khi tìm thấy anh ấy, anh ấy vẫn đã chết..."
Thương Lộc Diễn phán đoán Hình Túc chắc đang ra ngoài, một mình đứng giữa gió, gọi điện cho cậu.Người này thì thật sự không thể đẹp quá được.Trước đây, Thương Lộc Diễn thực sự khá khó chịu với Hình Túc.Nhưng Hình Túc dù có phiền, cuối cùng cũng là một omega đẹp trai.Thương Lộc Diễn cũng là omega, nhưng không cưỡng nổi tấm lòng hay thương xót phái yếu, giờ chỉ cần nghĩ đến cảnh Hình Túc đứng ngoài gió, cậu đã thấy có chút rung động rồi…Hai chữ "thương xót" còn chưa kịp bật ra, Thương Lộc Diễn chợt cảm thấy bụng dưới lạnh buốt.Giản Bạch Liễm kéo cao áo hoodie của cậu, cúi xuống cắn một miếng lên cơ bụng của cậu.Một miếng rất mạnh, dấu răng sâu và đỏ.Thương Lộc Diễn đau đến mức thót tim, không nhịn được kêu "á" một tiếng, rồi lập tức bịt miệng lại.Nhưng vẫn muộn rồi, đầu dây bên kia Hình Túc đã nghe thấy."
Sao vậy?"
Hình Túc hỏi cậu với vẻ nghi ngờ.Thương Lộc Diễn không dám nói mấy câu vớ vẩn kiểu "Alpha của tôi ghen vì thương cậu nên cắn tôi", đành cứng ngắc chuyển lại đề tài: "Anh cần tôi giúp gì?
Nói đi."
Khinh Túc chớp mắt, đôi mắt đỏ và khô vì gió lạnh, gắng gượng lấy tinh thần nói với cậu: "Không cần làm gì khác, chỉ cần tham dự triển lãm tranh của Tạ Tật ngày mốt thôi."
"Cảnh sát chúng tôi cử đi còn ba người nữa, tôi sẽ nhanh chóng cho họ rút lui."
"Nhưng muốn truyền tin vào bên trong phải nhờ đến điện thoại của Tạ Tật.
Thương Lộc Diễn, tôi cần anh giúp tôi lấy được điện thoại của hắn, đồng thời kéo dài thời gian với hắn."
Công việc này nghe như một nhiệm vụ không thể hoàn thành.Thương Lộc Diễn nhíu mày: "Cảnh sát Hình, có phải anh nhầm lẫn về mối quan hệ giữa tôi và Tạ Tật không?"
Cậu và Tạ Tật hoàn toàn không phải kiểu quan hệ thân thiết đến mức có thể xin điện thoại."
Không nhầm đâu."
Hình Túc hỏi: "Thương Lộc Diễn, anh chưa từng xem tranh của Tạ Tật đúng không?"
"Nếu anh xem rồi, anh sẽ hiểu tại sao tôi chỉ có thể nhờ anh giúp."
Thương Lộc Diễn thật sự chưa từng xem.Sau khi cúp máy, cậu mở trang tìm kiếm trên điện thoại, trực tiếp nhập hai chữ "Tạ Tật".Các kết quả ở đầu không có gì hữu ích, phải lướt xuống cả chục giây, Thương Lộc Diễn mới thấy chút thông tin có giá trị.[Họa sĩ dòng tranh kinh dị mới Leviathan – Tạ Tật, tranh của anh ta khiến tôi không dám xem lần thứ hai!][Chia sẻ hình ảnh][Chia sẻ hình ảnh]Thương Lộc Diễn nhấp vào nhóm thảo luận, một bức tranh sơn dầu phóng to ruột hoa hồng lập tức chiếm trọn màn hình.Tranh vẽ một chàng trai trẻ, mặc áo sơ mi trắng, nằm giữa bụi hoa.Khuôn mặt bị một mảng lớn hoa hồng che kín, ngực bị xẻ ra, nội tạng và ruột trông cực kỳ sinh động, hiện thực.Trên cơ thể còn cắm những bông hoa hồng tươi rực rỡ, vừa máu me vừa quái dị.Toàn bộ bức tranh mang tông màu âm u, dưới ánh trăng trắng bệch, những bông hoa hồng nở rộ rực rỡ lại trở nên đáng sợ.Bức thứ hai có nền rất đơn giản, chỉ là một bức tường trắng.Vẫn là chàng trai trẻ đó, lần này chỉ lộ ra một con mắt.Phần còn lại của khuôn mặt bị vẽ thành một con quỷ với mặt xanh răng nhọn.Anh ta để trần nửa người trên, trên làn da đầy những gương mặt khác nhau.Tham lam, xấu xa, dục vọng, kinh tởm, thối rữa…Ngay cả những người không mắc chứng sợ khoảng trống hoặc chi tiết dày đặc cũng phải rùng mình khi nhìn.Con mắt còn nguyên ấy màu xanh biển, ánh lên một lớp xám nhạt.Trong sự tương phản với cơ thể đầy mụn mặt người, nó đẹp đến mức như một tác phẩm nghệ thuật.Thương Lộc Diễn quay lại nhìn bức hình đầu tiên, cuối cùng không nhịn được mà thốt ra một câu, vãi cớt.Các bức tranh của Tạ Tật đều lấy cậu làm nhân vật chính, nhưng mà chúng toàn bị vẽ theo hướng kinh tởm và máu me.Điều khó chịu nhất là, mỗi bức tranh Tạ Tật chỉ vẽ một phần riêng lẻ.Ví dụ như một con mắt, một cái tai, một phần trán, hoặc thậm chí không lộ mặt, dùng thứ khác che đi.Dù muốn kiện hắn xâm phạm quyền hình ảnh, Thương Lộc Diễn cũng không thể, vì những bộ phận này ghép lại cũng không thành một khuôn mặt hoàn chỉnh.Càng nhìn càng kinh tởm, Thương Lộc Diễn quăng thẳng điện thoại sang sofa bên kia.Hình Túc là có ý gì?Nghĩ rằng Tạ Tật si mê cậu?
Vậy nên có thể dùng mỹ nam kế?Hay cho rằng Tạ Tật có thù với cậu, chỉ cần có mặt cậu thì Tạ Tật không thể tập trung làm việc khác?Thương Lộc Diễn tức đến mức đau cả đầu, hơi thở cũng nặng nề hơn vài phần.Giản Bạch Liễm kéo cậu dậy, ôm vào trong lòng, một tay vòng ra sau gáy nắn nắn mặt cậu, rồi khom người lên, cầm lấy điện thoại của cậu.Màn hình vẫn đang mở ở nhóm trò chuyện đó, chưa thoát ra.Giản Bạch Liễm phóng to hai bức ảnh, lướt đi lướt lại bảy tám giây, bỗng hỏi: "Chuyết Chuyết, em còn nhớ bức chân dung mà em vẽ, đã tô đen cổ tay trái của Tạ Tật không?"
Thương Lộc Diễn hậm hực áp người vào anh: "Nhớ chứ."
Giản Bạch Liễm một tay túm lấy má mềm phúng phính của cậu, nâng lên như đang dỗ một đứa trẻ."
Em xem hình xăm trên tay của gã đàn ông này đi."
Giản Bạch Liễm tay còn lại đặt lên vị trí cổ tay trái của chàng trai trẻ trong bức tranh sơn dầu, vừa như hỏi, vừa như đoán: "Liệu có phải trên tay Tạ Tật thật sự có hình xăm này không?"
Cổ tay trái của Tạ Tật rốt cuộc có gì?Thương Lộc Diễn vẫn không thể nghĩ ra.Dù nhìn thấy hình xăm chữ tiếng Anh trên cổ tay chàng trai trẻ trong bức tranh sơn dầu, cậu vẫn hoàn toàn không có ấn tượng gì."
Em không biết."
"Em thật sự không nhớ ra."
Những ký ức về Tạ Tật quá đỗi mơ hồ.Cứ như những người từng có một mối giao tiếp ngắn ngủi từ rất lâu trước đây, nếu không cố gắng nhớ xem họ có gì đặc biệt trên người, thì theo thời gian, thật sự sẽ quên sạch sẽ.Thương Lộc Diễn tuy không nhớ ra ngay, nhưng sau vài giây im lặng, bỗng chợt nhận ra ý nghĩa của câu hỏi mà Giản Bạch Liễm vừa đặt ra."
Giáo sư, anh muốn nói là... người trong tranh... chính là Tạ Tật?"
Như thể thấy chuyện này thật nực cười, giọng Thương Lộc Diễn đầy nghi ngờ.Thương Lộc Diễn cầm lấy điện thoại, tỉ mỉ xem đi xem lại hai bức ảnh ấy nhiều lần.Xem càng kỹ, lòng càng rùng mình.Bởi chàng trai trong bức tranh, ngoại trừ đôi mắt lộ ra giống cậu, thì đường nét khuôn mặt thật sự lại thiên về Tạ Tật hơn.Chẳng hạn, đường chân tóc của Tạ Tật có chấm nhọn giữa trán, còn cậu thì không có.Còn Tạ Tật thì tóc hơi dài, che phủ phần gáy, trong khi cậu lại để tóc ngắn…Giản Bạch Liễm lấy điện thoại ra, bàn tay áp lên vai gầy của Thương Lộc Diễn, nhẹ nhàng xoa xoa.Chậm rãi, nhưng chắc chắn, anh nói với cậu: "Người mà Tạ Tật vẽ không phải là em, mà là chính cậu ta."[Tác giả có đôi lời:Spoiler một chút: Trùm cuối sẽ xuất hiện ở triển lãm tranh.Ngoài ra, Tạ Tật thực sự có một chút mối quan hệ với Thương Lộc Diễn, nhưng không phải tình yêu, ít nhất là tôi nghĩ không phải.]