"Không biết còn tưởng đầu thai từ kiếp quỷ đói nào tới, người tu đạo mà đến cảnh giới tích cốc còn chưa nhập, còn dám mở miệng bảo mình biết đuổi quỷ trừ tà."
Một người đứng trước, vừa chỉ vào Kê Lâm Hề vừa lầm bầm khinh bỉ, xem anh như hạng tiểu đạo sĩ lừa đảo.Kê Lâm Hề buông đũa xuống, hai tay chắp trước ngực, trịnh trọng hành lễ theo kiểu đạo gia: "Đạo hữu hiểu lầm rồi, là bởi vì đuổi quỷ trừ tà tổn hao khí lực rất lớn, cho nên bần đạo mới cần ăn cơm như lũ đói lâu ngày."
Quỷ thì chưa thấy, chứ đói thì anh từng kinh qua đầy đủ.
Trước khi chết mà đã đói đến tơi tả, nếu chết rồi mà vẫn thành ma đói thì đúng là bi kịch xuyên kiếp.
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thật ra anh cũng chẳng tin trên đời có quỷ thật.Lời qua tiếng lại ai cũng có lý riêng, Vương lão gia bắt đầu mất kiên nhẫn, liền lên tiếng: "Thanh Ông đạo trưởng, rốt cuộc bao giờ mới bắt đầu đuổi quỷ đây?"
Sau đó quay sang cười niềm nở với Kê Lâm Hề: "Sở đạo trưởng, ngươi đừng hiểu lầm, chẳng qua là hai phương pháp đều muốn thử xem.
Nếu cả ngươi và Thanh Ông đạo trưởng đều trừ được quỷ, mỗi người Vương gia ta đều trả đủ 500 lượng."
Vương công tử hừ lạnh một tiếng: "Nhưng nếu ai là tên đạo sĩ thúi lừa đảo, dám vác mặt tới gạt Vương gia ta, thì đừng trách ta ra tay không lưu tình!"
Phía sau lưng Thanh Ông đạo trưởng toát mồ hôi lạnh, ngoài mặt thì cố ra vẻ bình tĩnh.
Hắn dẫn theo nhiều người như vậy, có bị lật mặt tại chỗ thì Vương gia cũng khó mà làm gì.
Dù sao nhiều năm nay hắn chưa từng thất bại.Vương lão gia dẫn mọi người đến hiên "Quân Tử", thấy Kê Lâm Hề bày trận pháp xong, Thanh Ông đạo trưởng bước tới đánh giá sơ rồi đột nhiên như thấy thứ gì ô uế, sắc mặt biến đổi, giận dữ quát: "Trận pháp này!
Là ai bày?!
Loạn xạ hết sức!"
Vương lão gia vội hỏi: "Đạo trưởng, ý ngài là sao?"
Thanh Ông đạo trưởng ra vẻ thâm sâu khó dò, lắc đầu thở dài, giọng đầy bất mãn và bất lực: "Vương lão gia không biết rồi, cái này căn bản không phải trận chính tông, mà là tà trận, càng để lâu, lệ quỷ bên trong càng khó đối phó."
Muốn hạ bệ đối thủ mà không cần đổ máu, thì tung tin bẩn là tuyệt chiêu của hắn.Nghe tới đây, sắc mặt Vương công tử đổi liền, bực dọc nói: "Thảo nào hôm trước hắn còn đòi lấy máu ta!"
Ban đầu hắn vốn đã khó chịu vì Sở đạo trưởng đòi lấy máu mình, lại thêm nghi ngờ trong lòng, giờ nghe đạo trưởng nói vậy, liền thầm mừng vì chưa đưa ra giọt máu nào.Thanh Ông đạo trưởng nghe vậy, trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại hốt hoảng nói: "Sao có thể lấy máu Vương công tử?
Nếu lấy huyết mà hiến tế cho lệ quỷ, e rằng nó sẽ thành Đại Quỷ, diệt sạch Vương phủ mất!"
Đám tiểu đạo sĩ đi theo hắn cũng bắt đầu hùa theo:"Quá đáng thật!
Ai mà không biết máu người sống tuyệt đối không được đưa cho quỷ vật!"
"Đúng rồi!
Sư phụ từng dạy, máu người sống tuyệt đối không thể để rơi vào tay quỷ!"
"Hắn chẳng phải là đang cố hại Vương công tử sao?!"
Dưới sự hô hào kích động ấy, Vương công tử như mất lý trí, chỉ tay vào Kê Lâm Hề gào lên: "Người đâu!
Trói tên đạo sĩ thúi này lại cho ta!
Hắn chắc chắn là người của tiện nhân kia!
Tới để ám hại ta!"
Một đám gia nhân xông lên, Kê Lâm Hề giơ tay: "Khoan đã, Vương công tử."
"Ngươi còn gì để nói, hả đạo sĩ thúi?!"
Kê Lâm Hề lại hành lễ, bình tĩnh đáp: "Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục.
Nếu công tử cho rằng ta đến hại người, là kẻ lừa đảo, thì chi bằng đợi đạo trưởng ra tay trước.
Ta ngồi đây, lẻ loi một mình, cũng không chạy đi đâu được.
Nếu đạo trưởng trừ được quỷ, công tử muốn xử lý ta thế nào cũng được."
Nhưng Vương công tử nào chịu chờ.
Trong lòng hắn đã sớm nhận định tên Sở đạo trưởng này chính là kẻ trả thù.
Hôm ấy hắn cưỡng bức nàng kia, phát hiện nàng không còn là xử nữ, lại còn giả bộ thanh cao trước mặt hắn, nên hắn giận điên, vừa nhục mạ vừa đập đầu nàng vào bàn tới chết.Hắn cho rằng Kê Lâm Hề chính là người đến báo thù, sống thêm một giây là thêm nguy hiểm."
Trói hắn lại!"
"Khoan đã!"
Vương lão gia khôn ngoan hơn hẳn con mình, lạnh giọng: "Sở đạo trưởng nói có lý, đợi Thanh Ông đạo trưởng trừ xong lệ quỷ rồi hãy nói."
Ông ta nhìn sang đạo trưởng: "Đạo trưởng, mời bắt đầu."
Thấy chiêu khích tướng không có tác dụng, Thanh Ông đạo trưởng cũng đành dừng, dù gì hắn cũng không chỉ có một kế.Hắn nói: "Ta cần dựng lại pháp trận vây khốn toàn viện.
Trước tiên phải phá tà trận này đã, nếu không, hậu quả khôn lường!"
Kê Lâm Hề lập tức phản đối, vẻ mặt nghiêm trọng: "Tuyệt đối không được phá trận pháp của ta!
Nếu phá, mới là họa lớn đó!"
"Trời sắp tối rồi, nếu phá trận, lệ quỷ sẽ hiện hình, sức mạnh tăng lên gấp bội!"
Thanh Ông đạo trưởng cười khẩy: "Không phá cái trận tà ma của ngươi, đợi tới đêm, quỷ kia còn không giết sạch cả phủ?"
Cả hai cãi qua cãi lại, ai cũng cho mình đúng.
Vương phu nhân sợ tới phát khóc, gấp đến đỏ mắt: "Lão gia, rốt cuộc nghe ai bây giờ?"
Vương lão gia còn chưa kịp quyết định, thì Vương công tử đã nổi điên xông tới, đá tung mấy nắm gạo nếp dùng làm trận, lại giẫm lên máu tươi dàn trận, khiến trận pháp vỡ tan."
Vương công tử!
Dừng lại!"
Kê Lâm Hề hoảng hốt, vội nhào lên ngăn lại, "Không thể phá trận này!"
Nhưng Vương công tử nào quan tâm, còn phun nước bọt lên trận, giẫm mạnh một cái, pháp trận tan tành.
Kê Lâm Hề ngây người, bị đẩy ngã, lại còn bị đá một cú vào bụng: "Đạo sĩ thúi!
Muốn hại ta?
Không có cửa đâu!"
"Thanh Ông đạo trưởng, bắt đầu trận mới đi!
Chỉ cần trừ được nữ quỷ kia, Vương gia ta đảm bảo hậu tạ hậu hĩnh!"
Kê Lâm Hề ngồi phệt xuống đất, cúi đầu lẩm bẩm: "Hỏng rồi, hỏng thật rồi..."
Một bên mặt anh chìm trong bóng tối, nhìn có vẻ đau đớn cùng cực, nhưng dưới tóc mái, ánh mắt anh lại lạnh như băng, chằm chằm nhìn Vương công tử rồi cười khẩy, một nụ cười rất... nham hiểm.Trời dần tối.
Mùa đông đến, gió lạnh rít từng cơn như dao cứa, trong viện cây cối rụng trụi lá, ban ngày nhìn thì chỉ hơi tiêu điều, nhưng đêm đến thì đúng kiểu "kinh dị", từng bóng cây đổ dài như những cái bóng người đứng im thin thít, lạnh lẽo nhìn chằm chằm mọi người.Đám hạ nhân nhóm củi đốt đèn, dùng nắp đèn lồng chụp lại để tránh gió, vừa để tránh gió lùa, vừa tránh ánh sáng chập chờn hù dọa nhau phát khóc.
Thanh Ông đạo trưởng thì đang sai đồ đệ bày trận, bày ra đủ loại pháp cụ nhìn hoa cả mắt, không ai kịp hiểu đang làm cái gì."
Thanh Minh, đem máu chó hắt lên chỉ vàng!"
"Thanh Nhạc, trải vải ngũ sắc, theo hướng Đông Nam Tây Bắc và trung tâm sân, đặc biệt là ngay trước phòng ngủ của Vương công tử!"
"Thanh Thiên, dọn bàn lễ, thắp hương mời thần!"...Trận pháp đã dựng xong, tiếp theo chính là "tiết mục trừ quỷ".Cái gọi là "náo quỷ", thực chất đạo trưởng đã cùng đồ đệ chuẩn bị kỹ càng: một tên đồ đệ giỏi diễn xuất, chuyên đóng vai "quỷ nhập", không cần thoại sẵn, cứ gào hét là xong.
Lúc đó hắn chỉ cần múa may niệm chú, "quỷ" liền bị đuổi đi, rồi nhẹ nhàng bỏ túi 500 lượng.Mọi thứ đúng như kế hoạch.
Đứa đồ đệ đang đứng giữa trận bỗng toàn thân run rẩy, rồi phát ra giọng nữ thê lương: "Đạo sĩ chết tiệt!
Ngươi muốn đuổi ta?
Nằm mơ đi!"
Thanh Ông đạo trưởng lập tức hét lên đầy chính khí: "Ngươi làm hại nhân gian, còn không biết hối cải!
Hôm nay lão đạo phải khiến ngươi hồn phi phách tán ngay tại đây!"
Nghe tới "hồn phi phách tán", Vương công tử đang nấp sau cha mẹ lập tức hớn hở ló đầu ra: "Đúng!
Đạo trưởng!
Nhất định phải cho con quỷ đó không bao giờ được siêu sinh!"
Thanh Ông đạo trưởng tiếp tục múa phất trần, "nữ quỷ" bên trong gào thét thảm thiết một tiếng rồi ngã lăn ra đất, trông y như bị tiêu diệt thật.Thanh Ông đạo trưởng mồ hôi đầm đìa, phất trần vắt qua vai: "Con quỷ này quả thật có đạo hạnh, ta đã tốn không ít công sức mới có thể đuổi đi."
"Đạo trưởng, thật sự trừ được chưa?"
Vương công tử vội vàng hỏi."
Trừ rồi!"
Hắn lau mồ hôi, đáp chắc như đinh đóng cột.
"May mà tà trận kia bị phá sớm, không thì ta cũng bó tay."
Mấy lời này khiến thù hận của Vương công tử với Kê Lâm Hề tăng vọt.
Ngay cả Vương lão gia và Vương phu nhân cũng lạnh mặt nhìn anh."
Phụ Thân!"
Vương lão gia giơ tay chặn lại, giọng lạnh như tiền: "Để ta xử lý."
Ông ta tiến lại gần Kê Lâm Hề, nở nụ cười cực kỳ...
đáng sợ, chẳng còn chút ôn hòa nào: "Dám hại con ta, vậy dùng mạng của ngươi để đền đi, Sở đạo trưởng."
Ông ta ra lệnh hạ nhân trói Kê Lâm Hề lại.
Kê Lâm Hề chẳng phản kháng chút nào, để mặc bị đánh, dáng vẻ như đã buông xuôi, khiến Vương lão gia cũng bất ngờ."
Ngươi định không chống cự thật sao?"
Kê Lâm Hề ngẩng khuôn mặt bị thương lên, vẻ mặt nhàn nhạt, có phần chết lặng: "Còn phản kháng làm gì?
Mọi người đều nghĩ con quỷ kia đã bị trừ rồi, cũng chẳng ai tin ta.
Biết thế, ta đã chẳng tới Vương phủ."
Vương lão gia cau mày: "Ý ngươi là... con quỷ kia vẫn chưa bị diệt?"
Kê Lâm Hề khẽ cười, đầy châm biếm: "Diệt quỷ đâu có dễ như các người tưởng?"
Dứt lời, một giọng nữ u oán, đầy hận thù vang lên: "Vương Hạ, trả mạng đây ——"Ầm!
Cửa phòng ngủ bật tung hai bên, từ trong nhà bước ra một... nữ quỷ mặc áo đỏ.
Cô ta không có cổ, mà đang ôm đầu mình trong lòng.
Tóc dài phủ kín gương mặt, rồi nhẹ nhàng lật ra — lộ ra một gương mặt trắng bệch nhưng cực kỳ xinh đẹp.Vừa nhìn thấy mặt đó, Vương công tử hét toáng lên, chui tọt ra sau lưng mẹ, giọng run lẩy bẩy: "Mẫu thân!
Mẫu thân ơi!
Là... là nàng ta!
Nàng ta tới tìm con báo thù!"
Nữ quỷ mở to đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Vương công tử, rồi bắt đầu... trôi ra khỏi cửa.
Không đi bằng chân, mà lướt sát mặt đất — đúng chất phim kinh dị.Cảnh tượng quá mức kinh hãi khiến ngay cả Thanh Ông đạo trưởng cũng mềm cả chân, ngồi bệt dưới đất, hét lớn: "Q... quỷ thật kìa!"
Mọi người hoảng loạn định chạy, nhưng quay lại mới phát hiện cửa sau lưng đã bị khóa từ lúc nào.
Không ai thoát được.Tên đồ đệ "giả ma" của đạo trưởng vừa nãy còn nằm bất động, giờ cũng bật dậy, thấy nữ quỷ thật hiện hình thì mặt mày tái mét.
Đến lúc này thì cả nhà Vương gia mới nhận ra: tụi mình bị lừa rồi!Nữ quỷ càng lúc càng đến gần, nụ cười dữ tợn nở rộng: "May thật đấy, các ngươi đã phá trận pháp giúp ta, nếu không ta đâu dễ gì thoát ra.
Giờ thì, cả nhà Vương gia... xuống địa phủ chung với ta đi!"
"Ta sẽ xé xác từng người một, cho các ngươi chết không toàn thây!"
Vương công tử nhìn thấy khuôn mặt kia, sợ tới mức gục ngay xuống đất, tiểu ra quần!
Một mùi khai tanh nồng nặc lan ra, hắn sợ đến mức không còn hình tượng công tử gì nữa."
Cứu... cứu mạng!
Ai cứu với!"
Vương phu nhân ôm chặt lấy hắn, run rẩy nói: "Đừng sợ, đừng sợ con ơi...
Sở đạo trưởng vẫn còn ở đây mà... phụ thân con và mẫu thân sẽ nhờ Sở đạo trưởng cứu con!"
Vương lão gia hoảng hốt, lập tức hô lớn: "Mau mở trói cho Sở đạo trưởng!
Mau!"
Kê Lâm Hề được cởi dây, nhưng vừa xoa tay vừa xách giỏ lên, trưng ra bộ mặt "xin lỗi nha, tôi bận", thản nhiên nói: "Tiểu đạo vô năng, Vương lão gia mời tìm Thanh Ông đạo trưởng mà cứu đi."
Nói rồi bắt đầu lủi về phía tường, ba bước leo lên đỉnh.
Xuất thân dân giang hồ, chui rúc khắp chợ đen đầu phố cuối ngõ, thể lực thì khỏi bàn.
Về khoản bỏ chạy thì anh xưng đệ nhị, chả ai dám tranh đệ nhất.Vừa chuẩn bị nhảy xuống, Vương lão gia vừa bò vừa lết theo, la to: "Sở đạo trưởng!
Ngài đừng đi!
Ngài đi rồi thì Vương gia chúng ta sống sao!"
Kê Lâm Hề quay đầu lại, ánh mắt buồn bã cùng cực: "Ta đã nói từ đầu, trận pháp không thể phá, các người không nghe.
Vốn ta định cứu các người một lần, nhưng các người không muốn.
Giờ ta cũng lực bất tòng tâm."
Vương lão gia vội vàng hét: "Một ngàn lượng!
Chỉ cần ngài chịu cứu, ta đưa ngài một ngàn lượng bạc trắng!"
Một ngàn lượng, nếu là trước khi gặp vị công tử kia thì anh còn do dự, nhưng sau khi gặp được quý công tử đẹp như tranh kia, thì mấy đồng bạc đó còn chẳng bằng tiền mừng cưới.Một ngàn lượng?
Chưa đủ làm tiền sính lễ!Nữ quỷ lúc này đã bay ra khỏi phòng, lạnh lùng nói: "Vương gia các ngươi hại ta đến nỗi này, đến trời cũng không dung tha!"
Vương lão gia cắn răng, giọng run run: "Năm ngàn lượng!
Sở đạo trưởng!
Chỉ cần ngài cứu chúng ta khỏi con quỷ này, Vương gia nguyện dâng năm ngàn lượng bạc trắng!
Là lỗi của chúng ta!
Chúng ta xin lỗi ngài!"
Rồi ông ta đá một cú vào thằng con đang run như cầy sấy: "Còn không mau xin lỗi Sở đạo trưởng!
Người ta một lòng muốn cứu ngươi, mà ngươi không biết quý trọng, khiến người ta thất vọng như vậy à!"