Edit: Thỏ======Thấy phản ứng của cậu nhóc, Phó Yến Dung khẽ cười, tiện đà lật ngược tay vỗ nhẹ một cái lên gương mặt nóng bừng của người đối diện: "Tỉnh táo lại đi."
Đốt ngón tay rõ rệt, lành lạnh, chỉ chạm vào má rồi rời đi ngay.
Thiếu niên cúi thấp đầu, hàng mi dài đổ bóng lờ mờ xuống dưới mắt, lưng khẽ cứng lại, mấy ngón tay siết chặt quai balo đến trắng bệch vì căng thẳng.Nhưng Phó Yến Dung không để tâm đến mấy chi tiết đó.
Anh buông tay, hiếm khi làm người tốt mà quay đầu nói với lễ tân: "Cho nhóc ấy vào đi, không cần làm khó một đứa nhỏ."
Anh không nghe rõ cuộc thoại vừa rồi lắm, nhưng nghe mấy từ như "học bổng" với "thi đại học" thì cũng đủ hiểu.Tập đoàn Đông Ngọc đã lập quỹ hỗ trợ học sinh nghèo học giỏi từ rất sớm, sau khi tốt nghiệp có thể vào thẳng trụ sở làm việc, vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi, đâu cần làm tới mức gượng gạo như thế.Thế mà người trước mặt lại khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh Phó, nhưng em thật sự không cần."
Cậu nhóc ngẩng lên nhìn Phó Yến Dung, giọng nhẹ mà vững vàng: "Không thể tham gia kỳ thi đại học là lỗi của em.
Nếu Đông Ngọc thực sự không có chính sách tạm hoãn việc hoàn trả học bổng, em sẽ cố gắng trả lại trong thời hạn quy định."
Lời nói vô cùng chân thành, đến mức ngay cả lễ tân cũng không nhịn được mở miệng: "Thành tích của cậu trước giờ rất tốt, vậy sao lại không đi thi?
Tôi không nghĩ ở độ tuổi này còn có gì quan trọng hơn thi đại học."
Thiếu niên không trả lời, chỉ yên lặng nhìn lễ tân.
Ánh mắt mơ hồ như sương mù bị gió thổi tan, không sao nhìn rõ được cảm xúc.Phó Yến Dung liếc cậu ta một lượt từ đầu đến chân, nhưng không nói thêm gì, cũng không đợi đối phương phản hồi, chỉ xoay người bước thẳng vào khu nghỉ ngơi.
Bóng dáng người nọ nhanh chóng bị cửa xoay nuốt trọn, chỉ còn lại ánh nắng mùa xuân lặng lẽ rải xuống trước mặt Tống Lâm Du.Chuông rung của điện thoại bất ngờ vang lên.
Tống Lâm Du liếc nhìn tin nhắn trên màn hình khóa, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo u ám."
Anh Lâm Du, anh vẫn ổn chứ?
Hôm đó anh không đến thi, có phải tại em nên mới bị bọn kia chặn đường không?"
"Em đậu Học viện Điện ảnh rồi...
Anh vẫn đến Thân Lan nữa chứ?
Mình vẫn sẽ gặp lại phải không?"
"Chuyện nhà anh xử lý ổn chưa?
Dì thế nào rồi?"
Tin nhắn cứ nối tiếp nhau mà đến, còn ai kia thì vẫn ngoảnh mặt làm ngơ....Tầng 32 tòa nhà Đông Ngọc, cửa phòng họp vẫn đóng chặt, tiếng nói của chủ tịch Tống xuyên qua lớp kính dày nghe mơ hồ mà vẫn đầy uy nghiêm.Phó Yến Dung dựa người trên sofa ở khu nghỉ ngơi, tay cầm ly cà phê do lễ tân mang tới, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời Thân Lan sau cơn mưa xuân trong vắt đến lạ, hương mộc lan như thoảng từ nơi xa bay lại, len vào chóp mũi.Anh nhấp một ngụm cà phê, đúng lúc đó cánh cửa phòng họp phía sau cũng mở ra.
Tiếng bước chân vang đều đặn, vai bị ai đó vỗ nhẹ một cái.
Phó Yến Dung ngẩng đầu, lập tức đối diện với một gương mặt hiền hòa và nhân hậu."
Tiểu Yến đến rồi à."
Chủ tịch Tống đi vòng qua ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, người hơi nghiêng về phía trước, ngôn ngữ cơ thể thể hiện rõ sự thân thiện, sẵn lòng trò chuyện.
"Gần đây có chuyện gì phiền phức sao?
Nghe nói trợ lý trước của cháu bán thông tin cá nhân của cháu cho người ngoài?"
Phó Yến Dung bật cười: "Chuyện gì cũng không giấu được chú Tống."
"Chú không tiện quản trực tiếp, nhưng cũng phải để người bên cạnh chú ý nhiều hơn một chút."
Tống Vấn bình thản xòe tay, thái độ vừa khoan dung vừa quan tâm, đúng chuẩn một vị trưởng bối thấu tình đạt lý.
"Nào, nói xem lần này là chuyện gì?"
"Gần đây tâm trạng không ổn lắm, không muốn đóng phim."
Phó Yến Dung đặt ly cà phê xuống, nhàn nhạt trả lời."
Bộ của đạo diễn Giang Minh cũng không quay à?
Tiểu Yến, những việc khác cháu có thể tùy ý lựa chọn, nhưng phim này thì không được.
Nếu cháu không nhận, người duy nhất Giang Minh cân nhắc chỉ còn lại Trần Hữu Ninh.
"Ba phần tư" nhắm đến giải Cành Cọ Vàng, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Chí Chân."
"Trần Hữu Ninh chưa chắc có thực lực đó."
Phó Yến Dung đáp rất nhanh, "Giang Minh chẳng phải vẫn luôn theo chủ nghĩa thà thiếu còn hơn thừa sao?"
"Chính vì vậy mới cần cháu để bộ phim thể hiện được giá trị thật sự."
Tống Vấn ngửa đầu, như đang nhớ lại điều gì đó rồi chậm rãi nói tiếp.
"Yến Dung à, chú và ba mẹ cháu đều là thương nhân, mà thương nhân thì theo đuổi lợi ích là bản năng, chẳng có gì quan trọng hơn điều đó.
Đông Ngọc muốn mở rộng sang lĩnh vực phim ảnh thì cần cháu tạo ra đủ sức ảnh hưởng."
Quả nhiên, vừa nhắc đến cha mẹ, Phó Yến Dung liền chìm vào một khoảng lặng rất lâu.
Mãi đến lúc sau, anh mới khẽ cụp mắt, chậm rãi gật đầu.***Ba tháng sau, mùa hè ở Thân Lan đến đúng hẹn.
Dù đi đến đâu cũng cảm thấy trong không khí quẩn quanh thứ oi bức, ẩm dính như sắp đổ mưa lớn.Trong căn phòng tối mờ, bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở, đầy mùi nguy hiểm.Phó Yến Dung áp sát bạn diễn.
Một tay giữ chặt sau gáy đối phương, các đầu ngón tay từ từ siết lại như thể muốn hoàn toàn kiểm soát người kia trong lòng bàn tay.
Anh cụp mắt, ánh nhìn nặng nề như đang quan sát con mồi.Lương Tĩnh Ngôn hơi ngửa đầu, hơi thở hỗn loạn, lưng áp chặt vào mép giường như một con mồi sắp bị xé nát.
Phó Yến Dung ngồi thẳng trên người anh ta, vạt áo sơ mi bị vén lên để lộ phần eo gọn gàng bên trên chiếc quần jeans cạp thấp, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm, đáng sợ mà không thể rời mắt.Một lúc sau, Phó Yến Dung bỗng khẽ cười, thấp giọng nói: "Chạy đi."
Lời thoại rơi xuống nhẹ như không, nhưng giọng điệu lại giống như thật lòng dụ dỗ.Yết hầu Lương Tĩnh Ngôn khẽ động, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Anh ta biết máy quay vẫn đang ghi hình, nhưng bản năng lại chỉ muốn chạy trốn, đến nỗi suýt chút nữa không phân biệt nổi đâu là diễn, đâu là thật.
Ánh mắt của Phó Yến Dung quá thật, thật đến mức như nhìn thấu hết mọi điểm yếu của người đối diện.
Dù biết chỉ là đóng phim, Lương Tĩnh Ngôn vẫn cảm thấy tim mình đập loạn.Đạo diễn vẫn chưa hô cắt.Phó Yến Dung cúi người xuống, một tay chống lên ga giường, các đốt ngón tay gồ lên rõ rệt rồi từ từ siết lại, giam chặt người kia trong vòng tay.
Hơi thở của anh lướt qua bên cổ đối phương, giống như dã thú áp sát, chỉ chờ lao vào tấn công.Đáng lẽ đây phải là một cảnh phim kích thích đầy ám muội, nhưng khi quay lên lại toát lên cảm giác kiểm soát đáng sợ đến rợn người như thể hiện trường một vụ án nào đó, lột trần bản chất nhân vật một cách không thể chối cãi.Lương Tĩnh Ngôn có cảm giác mình sắp chết đến nơi—..."
Cắt!"
Đạo diễn cuối cùng cũng lên tiếng.
Trường quay thoáng chốc rơi vào yên lặng, như thể bị hút vào đáy hồ chân không, nơi mọi âm thanh đều bị đông cứng lại.
Ngay sau đó, tiếng điều chỉnh của nhân viên và những tiếng trầm trồ không thể kìm nén bắt đầu vang lên, kéo diễn viên trở về thực tại.Phó Yến Dung dừng lại nửa nhịp, chống tay ngồi dậy, chậm rãi thu tay về.
Người đàn ông khẽ nhắm mắt lại, như vừa thoát ra khỏi nhân vật.
Nhưng anh không đứng dậy, chỉ ngồi bên mép giường, ánh mắt lạnh như băng, dán chặt vào vệt máu sẫm màu trên nền xi măng.Lương Tĩnh Ngôn vịn mép giường ngồi dậy, hít sâu một hơi như vừa thoát khỏi cảm giác nghẹt thở.
Anh ta ôm chặt lấy ngực, mãi sau mới khẽ rùng mình, thấp giọng thở dài: "Anh Phó, vừa rồi anh dọa em sợ thật đấy.
Vai Lê Cố này, đúng là chỉ có anh mới diễn được đến thế."
Không phải tâng bốc.Từ tuổi tác đến khí chất, từ ngoại hình đến thần thái, Phó Yến Dung đều trùng khớp một cách rợn người với người đàn ông trong câu chuyện đó.
Một kẻ bệnh tật, tuyệt vọng bị dối trá ngấm sâu vào tận xương tủy.
Đạo diễn Giang Minh bất chấp bao lần đối phương từ chối vẫn quyết để Phó Yến Dung đóng vai nam chính, cũng chính vì muốn có được hiệu quả ấy."
Câm miệng."
Giang Minh đứng sau máy quay liếc qua một cái, ánh mắt lạnh tanh, giọng trầm thấp như sợ quấy rầy điều gì đó.Lương Tĩnh Ngôn nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chắp tay cúi người xin lỗi.Trong đoàn phim của Giang Minh, mọi thứ đều tuân theo chủ nghĩa nhập vai tuyệt đối.
Từ ngày đoàn được thành lập, bất kể ai là diễn viên thì khi giao tiếp cũng chỉ được gọi nhau bằng tên nhân vật.Bộ phim đầu tiên giúp Phó Yến Dung đoạt giải chính là do Giang Minh làm đạo diễn, mà người này luôn theo đuổi sự thuần túy đến cực đoan trong diễn xuất.
Cũng vì thế, từ đầu Giang Minh đã say mê một Phó Yến Dung hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào, dứt khoát chọn làm nam chính.Thứ Giang Minh muốn là kiểu nhập vai tuyệt đối.Đạo diễn Giang luôn tin rằng một nhân vật thực sự được sinh ra không phải nhờ vào sự bắt chước, mà là nhờ việc diễn viên để cho tinh thần và thân thể hoàn toàn bị vai diễn nuốt chửng, cho đến khi "tử vong"."
Chỉ khi cậu chết đi thì nhân vật mới có thể sống lại."
Giang Minh từng nói với Phó Yến Dung như vậy, "Khán giả không muốn nhìn thấy Phó Yến Dung đang diễn Lê Cố, họ cũng chẳng muốn thấy gương mặt của cậu, thứ họ muốn nhìn thấy là Lê Cố thực sự đang sống.
Sống một cách chân thật, sống trọn vẹn trên màn ảnh, sống trong tiềm thức của họ.
Mà để Lê Cố sống lại, Phó Yến Dung bắt buộc phải chết."
Trong hệ thống lý luận của Giang Minh, diễn viên chỉ là một cái vỏ, một thân xác bị nhân vật mượn dùng.
Diễn xuất chân chính không phải là chồng chất kỹ thuật, mà là sự từ bỏ bản thân, là hiến dâng linh hồn cho nhân vật để nhân vật toàn quyền chi phối mọi thứ."
Cậu phải để Lê Cố nuốt chửng mình," Giang Minh hạ giọng, "Nuốt lấy dáng vẻ, cảm xúc, tất cả phản xạ quen thuộc.
Cậu phải tỉnh dậy trong thân xác của Lê Cố, mơ hồ mở mắt ra để rồi ý thức rằng bản thân đã không còn là Phó Yến Dung nữa, mà là một Lê Cố đang thở, đang khao khát."
Đây là một dạng diễn nhập vai cực kỳ nguy hiểm, một khi rơi vào sẽ rất khó phân biệt ranh giới giữa thực và ảo.
Phim của Giang Minh trước giờ đều như thế.
Trong ống kính của đạo diễn Giang, diễn viên không phải đang "diễn", mà là đang trải nghiệm, thậm chí bị giày vò đến mức sụp đổ rồi tái sinh.Phó Yến Dung, hoặc trở thành nhân vật, hoặc bị nhân vật hủy diệt.Chính điều đó cũng là lý do ban đầu khiến anh bị đoàn phim này hấp dẫn.Lúc ấy, trong lần đầu tiên đứng dưới ánh đèn sân khấu, điều duy nhất Phó Yến Dung nghĩ tới chính là—Trở thành bất kỳ ai cũng được, chỉ cần đừng là Phó Yến Dung....Tĩnh lặng.
Một sự tĩnh lặng đến cực điểm.Giang Minh yêu cầu tất cả nhân viên rời khỏi phòng, vì đạo diễn Giang hiểu rất rõ trạng thái hiện tại của Phó Yến Dung.
Anh đã bị dục vọng khơi dậy bởi chứng nghiện tình dục của Lê Cố, bị bản tính khát máu của nhân vật ép trồi lên những ác ý vô tận, nhưng lại buộc phải kìm nén, phải ngụy trang bản chất thật của chính mình.
Nỗi đau đớn, tuyệt vọng, cùng tất cả cảm xúc tiêu cực đang không ngừng kéo anh tiến gần hơn về phía người trong gương, ngày càng lún sâu không lối thoát....Hình như có ai đang nói chuyện với mình.Trong căn phòng yên tĩnh, bất kỳ âm thanh nào cũng trở nên đặc biệt chói tai.
Phó Yến Dung im lặng rất lâu rồi mới khẽ liếc mắt nhìn sang, đôi mắt dưới làn tóc rũ phá lệ thâm trầm.Thì ra là cậu trợ lý thực tập từng được chính anh chọn trong buổi phỏng vấn trước đó.
Lúc này, người nọ đang rón rén tiến lại gần, dè dặt đưa chiếc khăn mặt tới, nhỏ giọng hỏi: "Anh Phó, anh vất vả rồi, dùng cái này lau đi ạ."
"..."
"Cậu run cái gì?"
Phó Yến Dung đột ngột lên tiếng.Anh nhìn chằm chằm kẻ không mời mà đến đang cúi gằm mặt trốn tránh ánh mắt mình.
Khuôn mặt tái nhợt đến không còn chút huyết sắc, ánh nhìn đầy ác ý trơn lạnh như rắn độc trườn ra từ lòng đất, vừa đẹp vừa khiến người ta không rét mà run.Bầu không khí oi bức như lập tức chìm vào lạnh giá.
Đầu ngón tay của cậu trợ lý khẽ run, chiếc điện thoại giấu trong tay áo rơi bịch xuống sàn.
Màn hình bật sáng, để lộ cả một album đầy ảnh chụp Phó Yến Dung.Bịch một tiếng, người kia theo phản xạ quỳ sụp xuống, cổ họng như bị bóp nghẹt, dù há miệng cũng chẳng phát ra nổi âm thanh nào.Cậu ta đã thật sự bị dọa sợ rồi.Phó Yến Dung bật ra một tiếng cười khinh, nhấc chân đá văng điện thoại vào sâu trong tủ quần áo, giọng dửng dưng lạnh lẽo: "Cút."
Người kia vừa bò vừa lết rời khỏi phòng.Cậu trợ lý đó là người đã được chọn trong buổi phỏng vấn trước đây, hồ sơ sạch sẽ, lý lịch nổi bật, gần như hoàn hảo.Hôm phỏng vấn, Phó Yến Dung xoay xoay cây bút trong tay, ngồi dựa vào bàn nhìn lướt qua bức thư tự giới thiệu của cậu ta cùng một ứng viên khác, đầu nghiêng nhẹ, thoáng vẻ nghi hoặc."—Tống Lâm Du?"
Phó Yến Dung lơ đãng đọc cái tên ghi trên bản lý lịch gần như trống trơn ấy, dùng đầu bút chấm nhẹ vào cậu thanh niên đang đứng bên cạnh, ra hiệu cho người đó bước lên trước.
Tống Lâm Du vẫn mặc chiếc áo thun đã bạc màu vì giặt nhiều, sạch sẽ tươm tất nhưng có phần túng thiếu, thần sắc cũng đã khác xưa.
Không còn dáng vẻ lúng túng và rụt rè như lần đầu gặp ở dưới tòa Đông Dự, cậu ta bây giờ mang theo một kiểu lãnh đạm bệnh hoạn, nước da trắng bệch, nét mặt lạnh nhạt mà hờ hững."
Cậu không có kinh nghiệm, tới xin làm trợ lý để làm gì?"
Phó Yến Dung nghiêng đầu cười nhạt: "Thiếu tiền à?
Nhưng tôi nhớ cậu từng nói vẫn còn phải trả khoản vay của Đông Ngọc."
"Em thiếu tiền thật."
Khác với những người đến phỏng vấn khác, Tống Lâm Du nửa quỳ xuống trước mặt khiến Phó Yến Dung đang ngồi có thể dễ dàng nhìn xuống.
Cậu ta ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập vẻ cố chấp nhợt nhạt như sắp trào ra ngoài: "Em đang rất cần tiền.
Quản lý của anh nói làm trợ lý không cần kinh nghiệm, chỉ cần được anh thích là đủ, nên mới đến."
"Thế sao cậu nghĩ bản thân có thể khiến tôi thích được?"
Phó Yến Dung bật cười, đưa tay chạm nhẹ gò má lạnh lẽo không chút huyết sắc của Tống Lâm Du, vẻ mặt vô tội nhìn đối phương: "Vì cậu trông ưa nhìn?
Nhưng cậu chẳng biết làm gì cả."
"Vì em thích anh."
Tống Lâm Du ngẩng mặt lên, trong mắt ẩn hiện một tầng cảm xúc mờ mịt nặng nề.
Cậu chậm rãi thốt từng chữ, như đang tuyên thệ trước lãnh chúa thời trung cổ: "Vì em thích anh, cả nhân vật lẫn con người anh, nên em sẵn lòng làm bất cứ điều gì vì anh."
Một câu trả lời có phần bất ngờ.Phó Yến Dung rút tay về, dùng đầu bút chọc nhẹ lên trang giấy trắng, suy nghĩ một lúc rồi mới nhàn nhã lên tiếng: "Thích à?
Người thích tôi nhiều lắm, ngay trong sọt rác bên cạnh cũng có thể moi ra cả đống bài văn thấm đẫm tình cảm.
Cái gọi là thích của cậu chẳng đáng một xu, càng không có ý nghĩa gì với tôi."
Thế là Tống Lâm Du chỉ lặng lẽ nhìn anh, nhìn Phó Yến Dung viết câu "pass vòng phỏng vấn" lên bảng đánh giá của người kia, rồi nhìn đối thủ của mình vui vẻ rời khỏi phòng.Giây phút ấy, đột nhiênTống Lâm Du cụp mắt xuống, che đi ánh nhìn khó đoán vừa lóe qua.Nhưng ngay sau đó, cậu bất ngờ bị Phó Yến Dung dùng đầu bút khều nhẹ cằm, nâng lên."
Ồ—" Phó Yến Dung im lặng vài giây rồi bật cười, giọng đầy thích thú: "Biểu cảm đẹp đấy, vừa ghen ghét, vừa phẫn nộ, tức giận, lại còn đầy tham vọng."
"Hình như tôi có thể cho cả hai một thời gian thử việc.
Dù sao thì... cái cách cậu nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, rồi nói sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tôi trông cũng khá thú vị."
Phó Yến Dung cúi người xuống, ánh mắt nửa cười nửa không mà nhìn thẳng vào đáy mắt Tống Lâm Du.
Tiếp theo, anh chậm rãi mở miệng: "Câu vừa rồi, lặp lại một lần nữa đi."
Đầu bút bi sẫm màu đâm vào cằm khiến người ta thấy đau, nhưng Tống Lâm Du lại như chẳng cảm nhận được gì, cũng chẳng bận tâm vệt mực đang loang ra.
Cậu chỉ ngước mắt lên, vô cùng nghiêm túc, kể cả giọng điệu cũng giữ nguyên mà lặp lại lời vừa nói....Từng tầng ký ức dần tan đi, suy nghĩ quay trở lại hiện tại.Cánh cửa đã đóng bị đẩy ra nhẹ nhàng, rồi lại khép vào lần nữa.
Thời gian trôi qua, bầu không khí ẩm ướt, trơn nhớt dần trở nên ngột ngạt.
Trong căn hầm ẩm thấp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dâng lên những đợt hơi nước lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc.
Phó Yến Dung khó chịu tặc lưỡi một tiếng.
"Cậu biết vì sao Giang Minh lại để bọn họ đi không?"
Anh giơ tay lên, vô cùng chính xác mà siết lấy khuôn mặt đang tiến sát lại gần mình.
"Vì họ cần tôi tự xử lý những dục vọng không mấy tốt đẹp của mình."
Làn da tái nhợt của thiếu niên bị cơn mưa mùa ẩm tưới ướt.
Khi bị nắm trong lòng bàn tay, nó càng trở nên trơn trượt lạ thường, như thể một món đồ chơi xả stress được thiết kế đặc biệt cho Phó Yến Dung.Anh từ tốn siết chặt hổ khẩu, thong thả quan sát gương mặt đang cụp mắt đầy ngoan ngoãn kia.
"Thế nên, lý do cậu đến đây để làm gì?"
Phó Yến Dung cười nheo mắt, cố tình kéo dài âm cuối, không mấy quan tâm mà lặp lại yêu cầu của mình: "Cho tôi một lời giải thích hợp lý đi, Tống Lâm Du."
"...Bằng không, rất có thể tôi sẽ nghĩ rằng cậu cũng muốn giúp tôi xử lý dục vọng của mình."