Edit: Thỏ======Hai tiếng sau khi Phó Yến Dung gặp phải sự cố anti ngoài đời thực, studio và FC đã cùng đưa ra một bản tuyên bố liên hợp liệt kê chi tiết toàn bộ dòng thời gian xảy ra sự việc hôm nay, đồng thời đính kèm rất nhiều video quay lại toàn bộ quá trình do fan tự nguyện cung cấp đã được xử lý làm mờ và mã hóa.Trước khi thông báo này được công bố, một số hình ảnh mờ nhòe do các phó nháy từ xa chụp lại đã bắt đầu lan truyền trên mạng khiến fan hoang mang đứng ngồi không yên.
Vì vậy, không ít fan thiếu lý trí đã chẳng chờ đến lúc phía chính chủ ra thông báo mà lập tức lục tung các tài khoản Weibo từng nói sẽ đi anti ngoài đời lên.
Sau khi so sánh từng người một, cuối cùng cũng tìm ra dấu vết tài khoản của Tiểu Vũ lỡ tay "thả tim" một bức ảnh đã được edit kỹ lưỡng của Tô Đường.Theo lý mà nói, tài khoản của Tiểu Vũ đáng ra phải bị fan Phó Yến Dung đang trong cơn giận không chỗ trút ném đá đến nát bét.
Thế nhưng, bản tuyên bố từ studio lại đặc biệt in đậm câu nói của Phó Yến Dung yêu cầu bảo vệ quyền riêng tư cá nhân của Tiểu Vũ sau khi rời khỏi hiện trường, thành công ngăn chặn hiệu quả cơn bão mạng sắp ập đến.Nếu cô đã lựa chọn hợp tác với phía Phó Yến Dung để điều tra thì không cần thiết phải tiếp tục đẩy đối phương vào làn sóng bạo lực mạng.Dưới yêu cầu từ chính chủ, fan đành bất đắc dĩ xóa hết những lời chửi rủa lẫn chỉ trích dành cho tài khoản cá nhân của Tiểu Vũ trong khung chat rồi chuyển hướng cơn giận sang FC của Tô Đường.Oan có đầu, nợ có chủ.
Tiểu Vũ chỉ là một fan nhỏ tuổi, vẫn đang đi học và bận rộn ôn thi, không có khả năng suy tính sâu xa đến mức tự mình cài cắm làm gián điệp cho nhà đối thủ hay lên kế hoạch anti ngoài đời.
Những thủ đoạn khéo léo, có hệ thống như thế chắc chắn phải có người đứng sau hỗ trợ.Nói thật thì, fan Tô Đường đã mang tai tiếng không nhỏ trong giới từ lâu.
Nhiều fansite lớn của các nhà khác đã lờ mờ đoán được đám người ẩn sau lớp vỏ FC của cậu ta là ai, thường ngày không ít lần bị làm phiền đến phát ngán.
Cho nên khi sự việc nổ ra, họ lập tức tranh thủ đạp thêm một cú, dùng tài khoản chính để ẩn ý vạch trần kẻ đầu sỏ phía sau.Nếu nói Tiểu Vũ đã phải nhận sự trừng phạt tương xứng, thì mấy "đại thần" trong FC lại càng không thể chạy thoát.Trong tình thế đó, fan Phó Yến Dung đang giận sôi máu lập tức tổng tấn công tài khoản Weibo của Đinh Nguyên Hóa lẫn các fan cứng khác, nhưng điều họ nhận lại không phải là lời xin lỗi, mà là mấy bản tuyên bố "cắt đuôi" được đăng tải muộn màng một cách chậm rãi.Nội dung đại khái là: Tiểu Vũ không hề có liên quan đến Tô Đường hay fan nhà Tô Đường, mong mọi người đừng bịa đặt, đừng truyền tin sai lệch và gây bạo lực mạng khi chưa có bằng chứng.
Sự việc lần này không liên quan đến FC của Tô Đường, xin đừng tổn thương người vô tội.Để xoa dịu cơn phẫn nộ của fan Phó Yến Dung và giành phần đúng cho mình, rất nhiều fan lớn của Tô Đường đã đồng loạt kêu gọi các fan nhỏ dọn sạch quảng trường và từ khóa.
Họ đổi avatar nền chữ đỏ chói mắt in to ba chữ "Không đội nồi", thậm chí còn chủ động @Tiểu Vũ, bắt cô ấy lăn ra xin lỗi và thừa nhận bản thân không hề liên quan gì đến Tô Đường.Thấy mọi chuyện càng lúc càng ầm ĩ, Tô Đường tất nhiên không thể tiếp tục giả chết.
Cậu ta vội vàng lên mạng, lướt qua siêu thoại của mình một cái, chẳng thèm động não đã trực tiếp chia sẻ lại bài đính chính từ chủ tịch FC rồi còn tự thêm vào một câu: "Tôi không hề hay biết gì về sự việc lần này, cũng rất hoảng loạn.
Hy vọng Tiểu Vũ có thể chủ động giải quyết vấn đề và xin lỗi Phó Yến Dung."
Hành động này chẳng khác nào công khai đẩy Tiểu Vũ ra làm quân cờ thế mạng.
Nếu nói FC làm vậy chỉ là quá vô sỉ thì việc chính chủ lên tiếng đoạn tuyệt quan hệ như thế lại thật sự khiến người ta lạnh lòng vì không còn chút lương tâm nào.Lúc ấy, Tiểu Vũ đang cố kìm nén nỗi sợ trong đồn cảnh sát, mở điện thoại ra nhìn thấy hết những chuyện này, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà bật khóc nức nở.Bố mẹ cô bé đều bận rộn công việc, chẳng mấy khi ở bên, cuộc sống học hành áp lực chẳng ai để tâm.
Tiểu Vũ đành gửi gắm toàn bộ vui buồn giận hờn của mình vào Tô Đường cùng mấy chị fan cùng nhà trông có vẻ đáng tin cậy.
Nhưng chính họ lại là những người đã đẩy cô bé xuống vực sâu sai trái, khi cô ngã xuống còn không ngần ngại giẫm lên mấy cái.Từ đầu tới cuối, Tôn Gia Dương vẫn luôn ngồi bên cạnh, tay chân luống cuống, nghĩ mãi mới lắp bắp an ủi: "Thật ra mấy chuyện trên mạng không cần coi là quá nghiêm trọng đâu... giống như anh Phó nói, em hoàn toàn có thể đừng nghe họ, cứ quay lại sống cuộc sống của mình..."
Tiểu Vũ hít sâu một cái, ngẩng đầu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi kể rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối cho cảnh sát nghe, thậm chí còn mở điện thoại ra cho họ xem lịch sử trò chuyện và các cuộc gọi.Mặc dù những thông tin còn sót lại trên mạng của mấy fan lớn nhà Tô Đường đều rất mơ hồ.
Những chuyện quan trọng đều được truyền qua điện thoại, Tiểu Vũ cũng không có ghi âm.
Nhưng kể cả như vậy, những gì cô cung cấp không hề vô ích với cảnh sát và phía studio Phó Yến Dung.Sau khi làm xong mọi việc, Tiểu Vũ mượn Tôn Gia Dương một cục sạc dự phòng, sạc đầy chiếc điện thoại sắp cạn pin, chỉnh lại tóc tai gọn gàng rồi đứng trước bức tường trắng trong đồn cảnh sát quay một đoạn video dài lộ mặt, đồng thời đăng tải một bức thư xin lỗi với lời lẽ chân thành.Ngay phần mở đầu của lá thư, cô đã nghiêm túc đối mặt với lỗi sai của mình.
Trong video, khi đọc đến đoạn này, giọng nói của cô đã nghẹn lại.
Tuy nhiên, phần then chốt vẫn là ở đoạn cuối cùng của video và lá thư."
Khi làm xong biên bản và mở điện thoại ra, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn trách móc và chửi rủa.
Nói thật, lúc chưa nhìn thấy ID người gửi, tôi còn tưởng đó là từ các fan của Phó Yến Dung, những người đã bị tôi tổn thương cũng như đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để nhận hết mọi lời mắng nhiếc.
Nhưng khi mở tin nhắn, tôi lại phát hiện vô số người từng nói năng nhẹ nhàng với mình, thậm chí chính họ chủ động dụ dỗ tôi làm những việc kia, giờ đây đều phủi sạch hết trách nhiệm, thậm chí còn hoàn toàn phủ nhận việc tôi từng yêu thích và mến mộ Đường Đường.Đó mới là giọt nước làm tràn ly, khiến tôi thật sự tuyệt vọng.Trong mắt anh Tô Đường, tôi có lẽ chỉ là một fan đội lốt không lý trí, nhưng việc xin nghỉ mấy ngày liền để đến stage debut của anh không phải là giả.
Việc tôi chắt bóp từng đồng, tiết kiệm ăn uống để mua vé chợ đen giá cao, bay đến khắp nơi xem anh diễn cũng không phải là giả.
Tôi đã mua vô số tạp chí, bỏ tiền cho những nhãn hàng anh làm đại diện dù sản phẩm chẳng dùng được, tất cả cũng không phải là giả.
Tôi chen lấn theo dõi lịch trình, xếp hàng mệt mỏi, còn phải chịu cảnh bị bảo vệ xô đẩy, bị người ta nhìn với ánh mắt lạnh lùng, những khổ sở đó hoàn toàn là thật.Trước hôm nay, tôi vẫn rất thích anh, thấy rằng việc anh vất vả debut thật không dễ dàng gì, thậm chí còn cảm thấy mình có thể thấy được chút sức mạnh từ anh để tiếp tục cố gắng.Nhưng ngẫm lại kỹ hơn, những thứ anh thể hiện ra liệu có thật không?
Trong ảnh đăng trên Weibo chụp lúc luyện tập, cả phòng mồ hôi đầm đìa, chỉ có lưng áo anh là khô ráo.
Khi đồng đội đang tập luyện, anh lại thường xuyên bị chụp đang đi hẹn hò, ăn uống cùng đủ loại người.
Anh dễ dàng có được mọi tài nguyên, còn những hợp đồng quảng cáo do fan tốn tiền tốn sức giành được dường như chỉ càng khiến anh trở nên không coi ai ra gì, làm anh nghĩ rằng dù có thế nào, chúng tôi cũng sẽ luôn nuông chiều anh vô điều kiện...Trước kia tôi từng bị những lời ngụy biện đó thuyết phục, cố tin rằng anh thật sự là như vậy.
Nhưng điều khiến tôi ngày càng chìm sâu, thật ra chính là những gì tôi đã bỏ ra suốt ngần ấy thời gian.
Cái giá đã trả quá cao, đến mức tôi không thể thoát ra, chỉ có thể hết lần này tới lần khác tự thôi miên bản thân, nhắm mắt lại mà tiếp tục yêu thương anh.Cho đến khi tôi thật sự cảm nhận được sự tồn tại của người khác, khi tôi đứng trước mặt Phó Yến Dung, tôi mới không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa, mới hiểu được một thần tượng xứng đáng nên là người như thế nào, nên đạt đến tiêu chuẩn gì.Dù tôi đã mắc lỗi lớn như vậy, anh ấy vẫn hy vọng tôi có thể sống tốt cuộc đời của mình.Vì vậy, từ hôm nay tôi sẽ từ bỏ tài khoản Weibo đã mua này, cũng sẽ xóa tài khoản cũ của mình, không còn quan tâm đến thông tin trên mạng nữa, trở về sống cuộc sống của chính tôi, nỗ lực vì lý tưởng ban đầu mà bản thân từng theo đuổi.
Về những hỗn loạn trong fandom của Tô Đường, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc doxing thông tin cá nhân fan, xúi giục phạm tội, chiếm đoạt tài sản, tôi đã khai báo đầy đủ và trung thực với phía cảnh sát, không hề giấu giếm điều gì.Cuối cùng, tôi muốn gửi một lời đến thần tượng mà mình từng yêu mến.Anh Tô Đường, xin hãy có trách nhiệm bảo vệ fan của mình, bởi những người đã trải qua chuyện giống như tôi chắc chắn không phải số ít.
Anh đã thản nhiên hưởng thụ tình cảm của chúng tôi, say sưa sống trong sự yêu thương và tiền bạc mà chúng tôi đổ ra, vậy thì cũng đừng trốn tránh tất cả những gì lẽ ra anh phải đối mặt."
Tiểu Vũ chỉ là một fan hâm mộ bình thường nhất, nhưng trong điện thoại của cô lại lưu giữ những tấm vé tàu cứng ngồi hơn 10 tiếng, những vé chợ đen mua với giá cao, những món hàng lưu niệm của FC đắt đỏ nhưng vô dụng.
Những thứ đó đều là đại diện cho hàng ngàn, hàng vạn fan hâm mộ bình thường giống như cô.
Các fan lớn trong FC từng nghĩ rằng một fan nhỏ như Tiểu Vũ, không có chính kiến, dù có lên tiếng cũng không tạo ra được sóng gió gì.
Nhưng lần này, bọn họ đã nhầm.Những người từng bị họ xem như "cây hái ra tiền", những fan không có khả năng suy xét độc lập, giờ đây từng người một đều đã đứng lên.Weibo tuyên bố rút lui khỏi fandom liên tiếp xuất hiện.
Vô số avatar bị chuyển sang màu đen tượng trưng cho vô số người cuối cùng cũng hạ quyết tâm buông tay.
Rất nhiều người bắt đầu tự hỏi vì sao bản thân từng đau khổ đến vậy mà vẫn cố gắng bám trụ đến giờ phút này, như thể bị ai đó mê hoặc, giờ mới dần tỉnh lại.Càng nhiều fan từng chịu tổn thương giống Tiểu Vũ cũng bắt đầu kể lại câu chuyện của riêng mình.Bị fan lớn doxing, thao túng tinh thần, mỗi tháng ít nhất một đến hai đợt kêu gọi quyên góp, những món merch "đang giao hàng" vĩnh viễn không bao giờ thấy mặt.
Rồi những lần muốn đăng ký tham gia FC, dù đủ điều kiện nhưng vẫn bị từ chối không rõ lý do; những cái bắt tay gặp mặt ngoài đời luôn cần hối lộ mới có suất; những lời thêu dệt, bẻ cong sự thật về couple và các gói tin nhồi sọ tung tin bôi nhọ nhà khác...Một mình Tiểu Vũ không thể làm nên chuyện, nhưng hàng ngàn hàng vạn "Tiểu Vũ" cùng tụ lại, đủ để gột rửa sạch sẽ vở bi hài kịch lố bịch này.Tô Đường có thể bước đến hôm nay hoàn toàn nhờ vào hệ thống vạn nhân mê của mình, cùng với những người hâm mộ nguyện lòng vì cậu ta mà lao ra tuyến đầu, tiêu tiền chạy số.Hôm nay, cơn bão đã đổ bộ.Những gì có được từ đâu, thì cũng sẽ mất lại từ đó....Sở cảnh sát Thân Lan tăng ca đến tận khuya, cuối cùng rốt cuộc cũng kịp dùng tài khoản chính thức có tick xanh để phát đi thông báo liên quan vào rạng sáng:"Gần đây, đơn vị chúng tôi đã triệt phá một vụ án liên quan đến hành vi phạm pháp của một số thành viên FC Tô Đường.
Qua điều tra, các cá nhân như Đinh Nguyên Hóa, Đan Tử Hinh, Tề Nại Hân... bị tình nghi vi phạm các tội danh gây rối trật tự công cộng, cố ý gây thương tích, chiếm đoạt tài sản và lừa đảo, hiện đã bị áp dụng biện pháp cưỡng chế hình sự theo đúng quy định pháp luật."
Trong quá trình điều tra vụ án, cơ quan công an phát hiện Tô Đường và studio có dấu hiệu vi phạm pháp luật nghiêm trọng.
Tô Đường bị tình nghi cấu kết với FC chiếm dụng quỹ ủng hộ của người hâm mộ thông qua các hình thức tuyên truyền sai lệch để dụ dỗ tiêu dùng với giá cao.
Một phần số tiền không rõ đi đâu, có dấu hiệu lừa đảo.
Đồng thời, qua kiểm tra sơ bộ của cơ quan thuế, Tô Đường và studio còn bị phát hiện có hành vi che giấu thu nhập, làm giả hồ sơ kê khai nhằm trốn thuế, với số tiền liên quan cực lớn.Hiện tại, cơ quan công an đã áp dụng biện pháp điều tra cưỡng chế đối với Tô Đường và những người liên quan trong studio, trong khi cơ quan thuế cũng đã đồng thời tiến hành thanh tra thuế.
Vụ án đang được điều tra thêm, lực lượng công an sẽ phối hợp với cơ quan thuế tiếp tục mở rộng và xử lý nghiêm minh theo đúng quy định pháp luật.
Những diễn biến tiếp theo sẽ được thông báo kịp thời đến xã hội.Cảnh sát nhắc nhở: Internet không phải là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, mọi hành vi vi phạm đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Mong người dân theo đuổi thần tượng một cách lý trí, nâng cao ý thức pháp luật, nếu phát hiện dấu hiệu vi phạm xin kịp thời báo cho cơ quan chức năng....Những lời phản kháng từ những người từng bị lừa gạt và phản bội cuối cùng cũng có hồi đáp.
Vở kịch rối do Tô Đường tạo nên, dường như từ giây phút này, mới thật sự bắt đầu đi đến hồi kết.***Khi bị cảnh sát áp giải xuống xe, Đinh Nguyên Hóa vẫn ôm hy vọng rằng Tô Đường có thể tìm người đứng ra giải quyết chuyện này.Trước đây bọn họ không phải chưa từng rơi vào tình huống bị điều tra sát nút, nhưng Tô Đường luôn có cách bám vào một người có thế lực nào đó để thoát hiểm trong gang tấc.
Mãi đến khi Đinh Nguyên Hóa nhìn thấy gương mặt quen thuộc ở trước cổng đồn cảnh sát, tia hy vọng đó mới bị đẩy lên đến tột đỉnh.Chiếc Maybach lặng lẽ đậu giữa màn đêm, cơn mưa vừa rơi xuống không lâu vẫn còn vương lại những giọt ẩm ướt dai dẳng.
Tống Lâm Du khoác trên người chiếc áo khoác sẫm màu hơi rộng đứng dưới chiếc ô.
Giữa những ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy, tàn lửa đỏ rực thiêu rụi từng chút một lớp tàn thuốc bị cơn gió lạnh lướt qua thổi tắt, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.Khoảnh khắc viền ô được nâng lên, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, tái nhợt hiện ra.
Như thể vừa bị sương lạnh thấm vào, đôi mắt sâu thẳm như bóng tối quét nhẹ qua đám đông khiến người ta lạnh đến thấu xương.Đinh Nguyên Hóa bị áp giải trong đám người không kìm được mà thốt lên tên hắn: "Tổng giám đốc Tống, tôi là người của Tô tiên—"Câu nói còn chưa dứt, Tống Lâm Du đã khẽ mỉm cười, đuôi mắt cong lên mang theo sự lạnh lẽo đầy khoái trá, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười gần như không nhìn ra.Không phải là một nụ cười an ủi hay trấn an, mà là sự châm chọc và giễu cợt rõ ràng không thể nhầm lẫn.Tim Đinh Nguyên Hóa chùng xuống, ngay giây tiếp theo, miệng gã bị bịt chặt, người đang giữ gã thấp giọng nói: "Im đi, loại người như mày cũng dám gọi tên ngài ấy sao?"
Đinh Nguyên Hóa bị lôi vào trong, cố hết sức ngoái đầu lại nhìn.
Từ chiếc xe cảnh sát vừa dừng cách đó không xa, gã thấy Tô Đường lao ra như điên, nhào đến chân Tống Lâm Du, cầu xin hắn giúp đỡ..."
Được thôi."
Tống Lâm Du dứt khoát đồng ý với lời cầu khẩn của Tô Đường.Giọng hắn vang lên rõ ràng giữa màn mưa phùn.
Đôi mắt sáng màu trong đêm tối lạnh lẽo đến rợn người.
Đồng tử của Tô Đường co rút vì quá kinh ngạc, trong khoảnh khắc ấy mới bàng hoàng nhận ra bản thân đã sai đến mức không thể cứu vãn.Nhưng đã quá muộn."
Tôi sẽ giúp cậu được tại ngoại, còn cho cậu một cơ hội lật ngược tình thế."
Tống Lâm Du mỉm cười, dụi tàn thuốc ngay trên đỉnh đầu Tô Đường rồi túm lấy tóc cậu ta nhấc lên.
Những ngón tay lạnh buốt siết chặt từng chút một, cơn đau từ da đầu bị giật mạnh khiến Tô Đường bắt đầu vùng vẫy, sự đau đớn như bị xé toạc khiến ai kia gào lên thảm thiết.
Nhưng Tống Lâm Du vẫn kiên nhẫn, trấn an từng chữ một: "Đừng căng thẳng, sẽ có rất nhiều người đến giúp mày mà.
Dù sao... bọn họ đều yêu quý mày lắm đấy, bạn học Tô."
Cảm giác đau đớn dữ dội khiến Tô Đường trong bước đường cùng chỉ còn biết bản năng gào khóc.
Nhưng vô ích thôi, mưa vẫn rơi.Lớp trang điểm trên mặt cậu ta bị nước mưa rửa sạch không còn gì, từng mảng son phấn nhòe nhoẹt loang lổ dính bết trên mặt, trông chẳng khác gì một con sâu bắp cải rơi xuống nước khiến người ta phát tởm.Tô Đường vẫn không sửa được cái tật cứ gặp chuyện là lập tức trông cậy vào người khác.
Thói quen sống dựa dẫm, hưởng thụ khiến ai kia gần như mất khả năng tự suy nghĩ, thậm chí ngay cả khi đối mặt với kẻ địch, phản ứng đầu tiên cũng là dùng vẻ yếu đuối và nũng nịu để đổi lấy sự nhân nhượng.Tống Lâm Du cho rằng như vậy cũng tốt thôi, vì Tô Đường không có dũng khí kết liễu đời mình hay phản kháng, cho nên địa ngục ấy sẽ kéo dài rất lâu, lâu đến khi nào hắn chơi chán mới thôi.Chỉ đơn giản đưa Tô Đường vào tù thì vẫn còn quá nhẹ.Tô Đường từng tự mãn với khả năng quyến rũ và chinh phục vô số fan đầu tư cho mình.
Trùng hợp thay, khu Lộc Uyển của Nhâm Hạo Nhiên lại chẳng thiếu những kẻ bụng đầy giận dữ chỉ muốn trút xuống ai đó.Chẳng phải cậu ta cũng từng vui vẻ ký vào bản hợp đồng mà hắn đưa cho sao?Vậy thì hãy để cậu ta bị vắt cạn từng chút giá trị cuối cùng, đến mức không còn một đồng xu lẻ, chẳng còn ai để dựa vào rồi mới bị đưa đến nơi nên đến...
để kết thúc phần đời còn lại.Chết trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng.Tống Lâm Du đã ban xuống phán quyết cuối cùng cho Tô Đường.***Cơn mưa đêm nay càng lúc càng nặng hạt.Khi tiếng sấm vang lên, ánh chớp sắc lạnh cũng lóe qua căn phòng tối om.Mí mắt Phó Yến Dung khẽ run, trở mình, theo bản năng kéo taasm chăn Tống Lâm Du đã đắp cho mình xuống một chút rồi mới chậm rãi nhận ra.Dù điều hòa trong phòng đã được chỉnh cao thêm 2 độ, người bên cạnh vẫn chưa quay lại.
Anh mở mắt, yên lặng đợi vài giây, sau đó nghiêng đầu cầm điện thoại lên xem giờ.Lúc rời đi, Tống Lâm Du không giấu anh mà còn thủ thỉ bên tai: "Anh ơi, em ra ngoài một lát nhé."
Phó Yến Dung biết hắn định làm gì nên chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, còn dặn nhớ về sớm một chút.
Nhưng hôm nay, Tống Lâm Du đã không làm theo yêu cầu của anh.Phó Yến Dung khẽ tặc lưỡi, ngồi dậy, vơ lấy dây buộc tóc bên cạnh buộc gọn tóc lên rồi xỏ dép lười biếng đi về phía đảo bếp, mở tủ lạnh lấy nước.
Khi mở chai nước thủy tinh ra, anh cũng cúi đầu thấp xuống, dưới ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ dải đèn trong tủ lạnh mở ứng dụng định vị trong điện thoại.Tống Lâm Du từng nói, đã theo đuổi người ta thì phải luôn báo cáo hành tung từng giờ từng phút, dù Phó Yến Dung không hỏi cũng phải nói cho biết.
Vì thế mà ứng dụng định vị này đã được cài vào điện thoại anh.
Chỉ cần anh muốn, có thể theo dõi suốt 24/7.
Bấy giờ, chấm đỏ đại diện cho vị trí của Tống Lâm Du chợt nhấp nháy, rồi...Từ từ dừng lại ngay bên cạnh chấm sáng đại diện cho Phó Yến Dung, gần như trùng lên nhau.Tay Phó Yến Dung khựng lại, bỗng như ý thức được điều gì đó.
Anh đặt ly nước xuống, quay người rời khỏi bếp, đi qua phòng khách, bước lên cầu thang rồi tiến vào phòng thay đồ âm sàn của mình.Trước kia, mỗi lần Tống Lâm Du ở nhà chờ Phó Yến Dung đều hiếm khi chịu ở yên trong phòng ngủ.
Hắn thường nhân danh việc giúp anh sắp xếp lại phòng thay đồ, rồi lui tới nơi đó – một không gian tương đối chật hẹp nhưng tràn ngập mùi hương của anh.Có lúc Tống Lâm Du còn cuộn mình ngủ trong đống đồ ngủ của Phó Yến Dung như thể xây cho mình một cái tổ nhỏ.
Đợi đến khi anh mở cửa không thấy người đâu sẽ hiểu ngay và đi đến phòng thay đồ, ôm hắn ra ngoài rồi đặt lên giường ngủ.Lần này cũng vậy.Đèn trong phòng thay đồ không được bật ngay vì ánh sáng đột ngột dễ làm chói mắt.
Phó Yến Dung chỉ đẩy nhẹ cánh cửa, hơi nheo mắt, dùng ánh sáng mờ mờ của đèn đường bên ngoài hắt vào qua cửa sổ, lặng lẽ nhìn rõ bóng người đang dựa vào tủ quần áo của anh.Chiếc áo khoác ướt nước mưa Tống Lâm Du đang mặc hiện giờ cũng là của Phó Yến Dung.
Trông hắn chẳng khác nào một con vật nhỏ đi hoang lạc đường, đáng thương đến mức như thể chỉ có thể sống sót nếu được bao bọc trong hơi thở của anh.Phó Yến Dung đứng đó ngẩn ra mấy giây, trong lòng bỗng thấy có gì đó mềm nhũn như bị ai khẽ chọc vào, hơi nhói, hơi tê.Người đàn ông bước tới ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào bên má đang vùi trong cánh tay của Tống Lâm Du.
Vệt ẩm ướt lan dần đến đầu ngón tay anh.
Người bình thường sẽ nghĩ đó là vết mưa đêm để lại, nhưng Phó Yến Dung chỉ cần chạm vào trong khoảnh khắc đầu tiên đã nhận ra đó là máu sắp đông lại.Anh khẽ cười, dùng đầu ngón tay dính bẩn chọc nhẹ vầng trán Tống Lâm Du vừa lộ ra rồi hỏi: "Dơ như vậy sao còn chưa đi tắm?"
Tống Lâm Du có vẻ không ngờ đối phương sẽ nói vậy.
Cơ thể đang cuộn tròn khẽ giật mình, mãi mới nghiêng đầu hé ra một bên mắt còn ươn ướt, mím môi, do dự thật lâu mới lí nhí hỏi: "Anh có ghét em không?
Em biết là anh chắc sẽ thấy em hơi quá..."
"Vậy thì được, nếu đã muốn nói, vậy kể xem em đã làm gì?"
Phó Yến Dung điềm tĩnh hỏi lại.Tống Lâm Du thoáng khựng một chút mới khẽ đáp: "Em tìm bốn người, ngồi bên cạnh chỉ họ cách chơi với Tô Đường."
"Thật ra cảnh tượng đó rất kinh tởm, anh à.
Gương mặt nhầy nhụa đáng ghê tởm, tiếng nôn khan khi niêm mạc miệng bị đâm, tiếng thịt da bị nung cháy 'xèo' một cái.
Da thịt rách nát, roi vụt, răng văng ra...
Rất đáng sợ.
Em chỉ vừa mở miệng là bọn họ đã bị em dọa cho khiếp vía.
Em thật sự chính là loại người như vậy đấy...
Em không học nổi cách biết dừng lại đúng lúc.
Có phải em không xứng—"Phó Yến Dung chăm chú nhìn hắn rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng áp lên sau gáy kéo đối phương vào lòng, dịu dàng trấn an: "Đừng sợ."
"Tống Lâm Du, ở bên tôi không cần phải sợ."
Tống Lâm Du được anh ôm chặt thì không kìm được mà tựa sát hơn vào người đàn ông như muốn hấp thụ hết chút hơi ấm hiếm hoi này.
Bộ đồ ngủ mỏng mịn bị hắn nắm chặt trong tay.
Hắn vùi mặt vào ngực Phó Yến Dung, giọng nghẹn ngào như đang biện hộ cho mình: "Là tại họ sợ em thôi..."
Phó Yến Dung bật cười, bất đắc dĩ nói: "Được rồi."
"Vậy thì...
Tống Lâm Du trước kia vất vả rồi."
Vòng tay này để mặc cho hắn siết chặt từng chút một.
Thanh âm của Phó Yến Dung dịu dàng, trong trẻo như thể đã bị cơn mưa đêm thấm đẫm, mang theo một vẻ chân thành không gì lay chuyển nổi.Những ngón tay thon dài lướt qua lớp áo vuốt ve lưng hắn rồi tiếp tục trượt xuống dưới.
Mọi nguồn cơn nhạy cảm lẫn ham muốn trong người Tống Lâm Du đều bắt nguồn từ anh, như thể tận sâu trong tủy cốt cũng dâng lên từng cơn tê dại râm ran.Vì thế hắn chỉ có thể nức nở gọi tên anh hết lần này đến lần khác.Phó Yến Dung kiên nhẫn đáp lại từng câu, từng lời của đối phương.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống bên má, xương quai xanh rồi tiếp tục hạ dần xuống cho đến khi chiếc áo khoác rộng thùng thình rơi xuống dưới chân mình.
Nhưng anh bỗng dừng lại, ngay khi Tống Lâm Du còn đang gắng gượng ngẩng lên tìm đến môi anh đã bị người đàn ông ôm thốc lên."
Anh ơi..."
Tống Lâm Du ôm chặt lấy cổ anh gọi khẽ, đôi mắt lấp lánh sáng trong màn đêm.Phó Yến Dung bế hắn, từng bước vững vàng trở lại phòng trong màn đêm.
Chiếc cằm trắng muốt ẩn hiện dưới ánh sáng mờ như vẽ ra đường nét quyến rũ khiến người ta muốn hôn lên.
Mái tóc dài mềm mại buộc lửng rũ xuống phía sau để lộ nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, càng trở nên nổi bật giữa bóng tối dịu dàng.Nghe thấy Tống Lâm Du khẽ thì thầm, Phó Yến Dung liếc hắn một cái, sau đó hờ hững nhướng mắt đáp lời, rồi nói thêm: "Bạn trai à, lần sau mấy lúc như thế này có thể chui thẳng lên giường làm nũng.
Tôi mà phải đi tìm cưng thì phiền lắm đấy."
"...Không phiền đâu."
Tống Lâm Du có chút chột dạ phản bác, "Anh chắc chắn biết em ở trong đó mà."
Vừa nói, hắn vừa theo bản năng cọ nhẹ vào mặt anh, lại khẽ hôn một cái, lưu luyến vuốt ve má anh, giọng thấp hẳn đi có phần không phục: "Sao anh lại để em theo đuổi dễ dàng như thế chứ, em còn chưa chính thức tỏ tình nữa."
"Lẽ ra anh phải khó theo đuổi lắm mới đúng, để em phải đối xử với anh thật tốt mới được."
Tống Lâm Du nhỏ giọng oán trách, nhưng đuôi mắt lại hoàn toàn chẳng che giấu được niềm vui đang dâng lên.
Một lúc sau, đến chính hắn cũng không nhịn được bật cười, giống như một chú cún con nhào tới làm nũng, lặp đi lặp lại gọi anh: "Bạn trai ơi."
Phó Yến Dung buông tay, ném hắn lên giường, bất lực nói: "Rồi rồi, nghe thấy rồi."
Sau đó anh cúi xuống, bàn tay lạnh chạm vào đầu gối Tống Lâm Du, từ từ tách hai chân ra.Mưa đêm rơi lách tách ngoài cửa sổ, Phó Yến Dung cong mắt cười, chậm rãi nói với hắn: "Tống Lâm Du, trước khi em khóc đến mức nói không nên lời, em có 1 phút để tỏ tình."
Tống Lâm Du hoảng hốt bật người ngồi dậy, lại bị Phó Yến Dung kéo tay đè xuống.
Hắn chớp mắt đầy bối rối, bỗng cảm thấy mình chẳng giống Tống Lâm Du thường ngày nói chuyện rành rọt trên bàn đàm phán chút nào.Trong lúc đó, Phó Yến Dung vẫn đang gian xảo đếm ngược.Vậy nên hắn nắm lấy tay anh, buột miệng nói:"Em..."
"Em sẽ luôn nhường anh nửa cây kem."
"Còn sẽ làm thật nhiều món ngọt anh thích, luôn luôn ở bên anh lúc quay phim, cùng anh ngắm biển, làm tất cả những việc mà anh yêu thích."
"Em sẽ tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, có chuyện gì cũng sẽ nói với anh, không bao giờ giấu một mình nữa."
Hàng mi của Phó Yến Dung khẽ run.
Anh cụp mắt, im lặng nhìn đối phương rất lâu, mãi đến khi nhẹ nhàng hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Còn chứ."
Tống Lâm Du nhìn vào mắt anh, lồng ngực phập phồng trong thoáng chốc.
Sau đó, hắn trịnh trọng mở miệng, từng chữ từng lời nói ra đều rõ ràng tha thiết: "Em yêu anh, Phó Yến Dung."
"Cho nên tụi mình sẽ không phải là hai đường thẳng chỉ giao nhau một lần rồi mãi mãi rời xa nữa.
Lần này, em sẽ mãi mãi ở lại bên anh."