Edit: Thỏ======Hơi ấm từ lò sưởi trong phòng ghế lô ở Lộc Uyển đã đủ dễ chịu, Phó Yến Dung đẩy cửa bước vào, tiện tay cởi áo khoác.
Còn chưa kịp buông tay, một thiếu niên đã tiến tới nắm lấy vạt áo vest của anh, ánh mắt long lanh, ý cười thản nhiên: "Anh Phó, lâu rồi không gặp.
Trước đây em từng nhận vai phụ do anh sắp xếp đó, còn nhớ em không?"
Phó Yến Dung không đáp lời, chỉ khẽ nâng tay rút áo khỏi tay đối phương, đưa cho Tống Lâm Du đang đi theo phía sau.
Ai kia lập tức đón lấy, ôm vào ngực, mắt cụp xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn, ngoảnh sang nở một nụ cười lễ độ với thiếu niên đang đứng chắn trước mặt Phó Yến Dung.Người kia hừ lạnh một tiếng, không mặn không nhạt liếc Tống Lâm Du một cái, sau đó lại như én con rơi vào tổ mà quay đầu nhào vào lòng người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, ngữ khí đầy tủi thân: "Giám đốc Phùng..."
Trong phòng vang lên một tràng cười ẩn ý.
Người đàn ông ngồi chính giữa bộ ghế nhung khẽ vỗ lưng cậu ta, nở nụ cười hòa nhã rồi quay sang nói với Phó Yến Dung: "Trăm nghe không bằng một thấy.
Hôm nay được diện kiến thầy Phó ngoài đời mới hiểu thế nào là tuổi trẻ tài cao."
Ông ta trông ít nhất cũng ngoài 40, vậy mà nói ra những lời ấy lại không chút ngượng ngùng.
Phó Yến Dung cũng không khách sáo, thản nhiên ngồi xuống một bên sô pha, dựa người tựa lưng vào đệm, nhướng mắt nhàn nhạt đáp: "Giám đốc Phùng quá lời rồi, tôi chỉ đang giúp người ta một chút việc nhỏ thôi."
Ánh mắt Phùng Tế Thuyền khẽ đảo, dừng lại trên người Tống Lâm Du đang ngồi bên cạnh Phó Yến Dung, trong mắt thoáng hiện một nụ cười có phần giả lả: "Nghe nói thầy Phó thường không để người đi theo, vị đây là...?"
Phó Yến Dung cắt ngang lời ông ta, giọng điệu tùy ý nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ lạnh nhạt, cười như không cười: "Trợ lý của tôi.
Tuổi còn nhỏ, mấy chuyện này không hiểu đâu."
Tống Lâm Du yên lặng cúi đầu, lông mi khẽ rủ, đầu ngón tay vô thức siết chặt hơn.Trong khi đó, thiếu niên trong lòng Phùng Tế Thuyền lại bĩu môi, rõ ràng chẳng hề tin vào lời giải thích ấy.
Phó Yến Dung liếc cậu ta với ánh mắt dửng dưng, vẫn không thể nhớ ra tên người này.Mà cũng chẳng sao, từ nay về sau, người này sẽ không còn cơ hội nào để đóng vai phụ trong phim của anh nữa."
Vậy à."
Phùng Tế Thuyền gật đầu, vẻ mặt như vừa hiểu ra điều gì, rồi quay sang nói với trợ lý thân cận bên cạnh, nói: "Dẫn trợ lý của thầy Phó đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chúng ta còn phải bàn chuyện làm ăn.
Theo quy củ, không giữ người ngoài lại."
Nói xong, ông ta lại cúi đầu dặn người trong lòng: "Tiểu Xa, đi chơi với thầy Phó một lát.
Anh ấy hiếm khi đến Lộc Uyển, phải tiếp đãi cho chu đáo."
Quả thực, dự án bọn họ định bàn có liên quan đến cơ chế bảo mật, nhưng rõ ràng, cái gọi là "người ngoài" mà ông ta muốn đuổi khéo, chẳng qua chỉ là Tống Lâm Du mà thôi.Cậu trai tên Tiểu Xa ngoan ngoãn đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Phó Yến Dung.
Hai đùi lộ ra khỏi chiếc quần cao bồi, cố tình tách nhẹ sang hai bên, đầy ẩn ý mời mọc.
Cậu ta nở nụ cười ngọt ngào, đang định đưa tay sờ lên đầu gối của Phó Yến Dung.Thế nhưng người đàn ông thậm chí còn chẳng buồn nhìn, chỉ khẽ xoay cổ tay, lập tức có một thanh âm giòn tan vang lên.
Bàn tay vừa chạm vào liền bị hất văng xuống đất.
Âm thanh chát chúa giữa không gian đầy tiếng nói cười ám muội, khiến ai nấy đều ngoảnh lại.Tiểu Xa bất ngờ bị đánh, chưa kịp phản ứng thì một bên má đã sưng đỏ, cơn đau bỏng rát ập tới khiến nét quyến rũ trên mặt biến mất không còn dấu vết.
Cậu ta ngơ ngác một lúc, ngẩng đầu nhìn người đang ung dung rút khăn giấy lau tay.Phó Yến Dung khép hờ mắt, giọng nói lạnh lẽo cực độ: "Giám đốc Phùng này, người không liên quan thì nên ra ngoài, chưa nghe hiểu à?"
Nói rồi, anh quay sang giơ tay vẫy về phía Tống Lâm Du.
Cậu cũng rất ăn ý, lập tức cúi người tiến lại gần, để lòng bàn tay anh đặt lên lưng mình.Phó Yến Dung dịu dàng vuốt ve một bên mặt thanh niên, giọng điệu nhẹ nhàng đến mức gần như dỗ dành: "Ra ngoài đợi một chút nhé?"
Tống Lâm Du hơi ngượng ngùng, khẽ mím môi, cọ cọ lòng bàn tay anh rồi gật đầu.Phó Yến Dung cong mắt cười: "Ngoan."
Rõ ràng được khen như vậy khiến Tống Lâm Du rất vui.
Ai kia lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn ôm lấy áo khoác của Phó Yến Dung rồi cùng trợ lý rời khỏi phòng.Tiểu Xa vẫn quỳ dưới đất, cắn răng, ánh mắt đầy oán hận lườm sang phía Phùng Tế Thuyền, trong mắt lộ rõ ý cầu cứu.
Nhưng Phùng Tế Thuyền chỉ khẽ cười, chẳng có ý định giúp cậu ta lấy một lời, thậm chí còn nhấc ly rượu lên, chậm rãi lắc nhẹ.Phùng Tế Thuyền xuất hiện từ sớm cốt chỉ để ra oai phủ đầu với Phó Yến Dung một chút.
Dù gì ông ta cũng là cánh tay đắc lực của Nhậm Hạo Nhiên, ở Lộc Uyển chẳng khác gì nửa ông chủ, muốn gì mà không có?
Cũng chưa đến mức phải vì một thằng nghệ sĩ hạng ba mà thực sự chọc giận Phó Yến Dung.Nhìn thái độ của Phó Yến Dung cứ như thể không coi ai ra gì, Phùng Tế Thuyền biết đêm nay e là chẳng vớt vát được gì, bèn dứt khoát không cần đổ thêm dầu vào lửa.Tiểu Xa liếc mắt nhìn sắc mặt của ông ta, mặt lúc trắng lúc hồng, cuối cùng đành ôm mặt, chật vật lui ra ngoài.Tiếp theo mới đến chuyện chính, nhưng quá trình thương lượng giữa Phó Yến Dung và Phùng Tế Thuyền lại không mấy suôn sẻ.Kế hoạch ban đầu của Tống Vấn là muốn chiếm hơn 60% lợi nhuận trong dự án, không thể không nói là quá tham lam nên thái độ của Phùng Tế Thuyền cũng chẳng khách khí gì.
Phó Yến Dung vốn đã rất ghét kiểu giao tiếp xã giao kiểu này.
Nhưng trước khi đi, Tống Vấn cứ dặn đi dặn lại nên anh đành nhẫn nhịn, lạnh mặt ứng phó với mấy lời lẽ dài dòng phiền phức của Phùng Tế Thuyền.Uống qua lại mấy vòng, rượu trong ghế lô gần như đã cạn sạch.
Phùng Tế Thuyền dù tửu lượng cao tới đâu cũng bắt đầu ngà ngà, dựa vào sofa bọc nhung nghỉ ngơi, trong đầu nghĩ trăm lần vẫn không hiểu nổi vì sao Phó Yến Dung trông lạnh lùng như vậy mà vẫn không để lộ chút sơ hở nào.Người kia lười nhác mở nắp chai bằng một cái búng tay, tự rót rượu cho mình.
Khuôn mặt nghiêng sắc nét mà lạnh lẽo, đuôi mắt chỉ nhiễm chút hồng nhạt, vài sợi tóc rũ xuống che khuất khiến cả gương mặt toát lên vẻ quyến rũ xen lẫn nguy hiểm.Phùng Tế Thuyền nhíu mày, đang định mở miệng thì bị tiếng chuông điện thoại phá ngang.
Ông ta bực mình liếc nhìn màn hình, vừa thấy tên người gọi thì lập tức ngồi thẳng dậy."
Giám đốc Nhậm...?
Ngài tới Lộc Uyển sao?
Văn phòng thế nào?
Vâng, nhưng bên này tôi...
Vâng, đã rõ..."
Phùng Tế Thuyền làm việc dưới trướng Nhậm Hạo Nhiên, nên khi nhận được cuộc gọi từ cấp trên, tất nhiên không thể không đi gặp.Chẳng bao lâu, ông ta cầm điện thoại đẩy cửa ra, áy náy quay đầu lại nói: "Phiền thầy Phó chờ một lát, tôi sẽ quay lại ngay."
Phó Yến Dung chỉ gật đầu.
Phùng Tế Thuyền đi rồi, Phó Yến Dung cũng chẳng muốn ngồi một mình trong phòng để chờ, dù gì Tống Lâm Du chắc vẫn đang đợi bên ngoài, vừa hay có thể ra xem thử người kia thế nào.Nghĩ vậy, anh đứng dậy, bước ra phía cửa.Hành lang quanh co ngoài khu ghế lô của Lộc Uyển đầy rẫy các góc khuất, nhìn qua chẳng khác nào được thiết kế riêng cho những vị khách không mấy tỉnh táo có thể tùy tiện làm chuyện mờ ám tại chỗ.
Suốt dọc đường, tiếng thở dốc ám muội vang lên không dứt bên tai.Phó Yến Dung đã đổi hướng hai lần nhưng vẫn không thấy Tống Lâm Du rời đi, trong lòng không khỏi có chút bực bội.
Anh móc điện thoại ra, vừa định nhắn tin thì chợt nghe thấy một tiếng kêu không giống tiếng rên rỉ mập mờ bình thường.Đó là thứ âm thanh nghẹn ngào bật khóc, bén nhọn như đang van xin, mang theo sợ hãi lẫn đau đớn, rõ ràng đến mức không thể là giả vờ.Âm thanh ấy gần như giống hệt với giọng của Tiểu Xa khi bị anh tát lúc nãy.Phó Yến Dung lập tức buông điện thoại, theo phản xạ dừng bước, nép vào góc khuất nơi khúc rẽ, ánh mắt dừng lại ở cuối hành lang.Một cánh cửa trang trí tinh xảo bị đẩy bật ra.
Thiếu niên vừa trang điểm đến mức "tú sắc khả xan" lúc trước giờ loạng choạng lao ra ngoài, quần áo xộc xệch, nước mắt giàn giụa, cổ họng chỉ phát ra những tiếng nức nở đứt quãng, như thể đến khóc to cũng không dám.Cánh cửa phòng ghế lô mở toang.
Bên trong, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đang vung tay, thong dong thở dài: "A Viễn, gần đây cậu làm việc cũng không tệ, sao hôm nay lại nghĩ quẩn, cứ nhất định phải chọc sếp sòng nhà chúng ta không vui thế?"
Anh ta vừa cười vừa nói tiếp: "Nhìn xem, còn khiến sếp phải đích thân ra mặt—""Nhậm Hạo Nhiên, câm miệng."
Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo bất chợt vang lên khiến bầu không khí đông cứng trong chớp mắt.
Người tên Nhậm Hạo Nhiên sững người, nụ cười lập tức biến mất, khoanh tay lùi lại phía sau, im bặt không hé thêm một lời.
Ngay cả tiếng khóc của Tiểu Xa cũng như bị bóp nghẹt, co rút thành một đống, đến run rẩy cũng không dám quá rõ ràng.Ấn đường của Phó Yến Dung thoáng nhíu chặt.Thanh âm này... quá mức quen thuộc.Anh chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía người đang ngồi trong phòng.Người đó ngồi trên sofa, áo sơmi đen tùy ý để hở cổ lộ ra xương quai xanh gầy gò.
Nhiệt độ trong phòng khá cao, mồ hôi mịn trượt từ cổ xuống, vài sợi tóc đen rũ trước trán được ngón tay tùy tiện vuốt ngược ra sau để lộ một bên thái dương trắng muốt cùng gương mặt sắc sảo.Dưới ánh đèn sắc lạnh, đôi đồng tử màu trà lộ rõ, âm u đến mức khiến người nhìn không rét mà run....Tống Lâm Du.— Dáng vẻ này so với hình ảnh trong ấn tượng mà Phó Yến Dung từng biết thực sự khác một trời một vực.Thanh niên tập trung chỉnh lại áo khoác vest đặt trên đầu gối, nghiêm túc gấp gọn rồi đặt sang mép sofa.
Sau đó chậm rãi đứng dậy, tháo chiếc khuy tay áo màu ngọc lam, kiên nhẫn xắn từng lớp tay áo lên để lộ cánh tay trắng trẻo, mảnh khảnh nhưng căng chặt.Đây đúng là thân hình gầy gò do thiếu dinh dưỡng khi còn nhỏ mà thành, nhưng hoàn toàn khác biệt với cảm giác mềm yếu lơi lỏng của người từng cùng Phó Yến Dung quấn riết không rời trong đêm.
Bấy giờ, làn da ấy vẫn còn vương vết đỏ nhàn nhạt chưa kịp tan, nhìn thế nào cũng khiến người ta mê muội.Thế nhưng, trong phòng chẳng ai dám lên tiếng, đến cả hơi thở cũng bị đè nén tới mức gần như không nghe thấy.Tống Lâm Du chăm chú nhìn Tiểu Xa đang quỳ rạp dưới đất, chậm rãi tiến lại gần, hơi cúi người, năm ngón tay mở ra trực tiếp túm lấy mái tóc đỏ rực kia.
Gương mặt vô cảm, cứng rắn kéo người từ mặt đất đứng dậy."
Lâm Xa... phải không?"
Ngữ khí nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút ý cười thân thiện khi gọi đầy đủ họ tên của Tiểu Xa khiến người nghe có cảm giác chẳng khác gì lúc cậu vừa bước vào ghế lô, vẫn giữ vẻ rụt rè lịch sự ban đầu.Nhưng chỉ giây sau, gương mặt ấy đột ngột áp sát, ý cười trong mắt lập tức tan biến sạch, thanh âm cũng trở nên lạnh băng, chẳng còn lấy một tia ấm áp: "Đã nói cảm ơn chưa?"
Lâm Xa như bị dọa đến ngẩn người, môi run run, chỉ biết theo bản năng yếu ớt thốt lên: "...
Cái... cái gì cơ?"
Tống Lâm Du khẽ tặc lưỡi, tỏ vẻ mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Vừa nãy Phó Yến Dung tát mày một cái, đã nói cảm ơn với anh ấy chưa?"
Lâm Xa co rụt lại, da đầu bị kéo đến đau rát, đầu óc như ngừng hoạt động.
Nước mắt hòa lẫn mồ hôi thi nhau rơi xuống, cổ nấc nghẹn, giọng nói đứt quãng: "Chưa... chưa có..."
"Đúng là đồ không biết điều."
Tống Lâm Du bật cười giễu cợt, đoạn buông tay, mặc cho đối phương chật vật ngã dúi dụi xuống đất.
Nhưng chưa đợi đối phương kịp hoàn hồn, cổ tay Lâm Xa đã bị giẫm xuống bởi một chiếc giày mũi nhọn, nghiền chặt lên khớp xương.
Lực không quá mạnh, nhưng vừa đủ để khiến cậu ta co rúm người, phát ra một tiếng hét đau đớn thảm thiết."
Không gãy đâu."
Tống Lâm Du từ trên cao nhìn xuống, khóe môi cong lên nụ cười xinh đẹp: "Cũng không đến mức quá đau.
Yên tâm nhé."
Vẻ mặt thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết, nhưng bất kỳ ai cũng nghe ra được ý cười lạnh lẽo đầy cảnh cáo trong câu nói đó.Nhậm Hạo Nhiên đứng bên cạnh liếc đồng hồ, hạ giọng nói: "Sếp, tôi đi tìm Phùng Tế Thuyền."
"Ừ, đi đi."
Tống Lâm Du vẫn không ngẩng đầu lên.Nhưng Nhậm Hạo Nhiên lại chưa lập tức rời đi.
Anh ta do dự một lát rồi vẫn không nhịn được mà thấp giọng nhắc nhở: "Thứ cho tôi nhiều lời...
Sếp này, hạng mục hôm nay vốn nên nắm chắc trong tay chúng ta, để Phùng Tế Thuyền đi đàm phán cũng chỉ là cho có lệ, tuyệt đối không thể để Tống Vấn vớt được chút lợi nào."
Ngừng một chút, giọng anh ta càng trầm xuống: "Nhưng ngài lại vì Phó Yến Dung mà nhường phần tốt nhất trong toàn bộ kế hoạch cho anh ta... như vậy có phải hơi thiếu lý trí không?"
" Mấy năm nay, ngài đã tốn quá nhiều thời gian với người kia rồi."
Lời vừa dứt, không khí trong phòng chợt rơi vào im lặng.
Tim Nhậm Hạo Nhiên bỗng siết lại, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Anh ta cụp mắt nhìn Lâm Xa đang bất tỉnh dưới sàn, không dám ngẩng đầu xem vẻ mặt Tống Lâm Du.Giày da đen mũi nhọn lặng lẽ tiến lại gần, dần lọt vào tầm nhìn.
Một loại áp lực vô hình cũng theo đó đè ép đến khiến Nhậm Hạo Nhiên nuốt khan, cổ họng khẽ chuyển động.
Anh ta cắn răng, vội vàng cứu vớt: "Không, ý tôi là—""Liên quan gì đến Phó Yến Dung?"
Tống Lâm Du chậm rãi ngắt lời đối phương, giọng nói nhẹ tênh nhưng lại kín kẽ như một chiếc hộp pandora lạnh lẽo khóa chặt lấy người nghe, khiến người ta gần như nghẹt thở.Tống Lâm Du im lặng trong chốc lát như đang suy nghĩ điều gì, tiện đà bình thản nói tiếp: "Tống Vấn muốn gì thì cứ cho lão đi, rồi sẽ có ngày lão phải ói ra gấp mười lần."
Miệng thanh niên nói như thể đang lẩm bẩm, ánh mắt rơi trên người Lâm Xa đang ngất lịm dưới sàn, hờ hững đến tột cùng.
Ngay sau đó, Tống Lâm Du cong môi, giọng bình tĩnh gần như dịu dàng: "Tôi chỉ là... không thích người của mình bị mấy thứ khác chạm vào."
Cậu dừng lại, ngẫm nghĩ một chút rồi lặp lại lần nữa, giống như đang tự thuyết phục chính mình, sau đó chắc chắn gật gật đầu: "Chỉ vậy thôi."
Vở kịch nhỏ này đến đây xem như kết thúc, còn người xem duy nhất từ đầu đến cuối không hề kiên nhẫn theo dõi thêm, chỉ quét mắt qua cảnh hỗn độn dưới sàn rồi xoay người bước hẳn vào bóng tối.***Nửa sau buổi đàm phán kết thúc rất nhanh.
Phùng Tế Thuyền vừa mang theo văn kiện mới rời đi, Tống Lâm Du đã kịp thời chạy đến.
Cậu nghiêng người nép sau khung cửa, thận trọng ló đầu vào, cẩn thận gọi một tiếng: "Anh ơi."
Hiếm thấy là lần này, Phó Yến Dung không đáp lại.
Anh chỉ tiện tay lật úp chiếc ly pha lê trên bàn, thậm chí không cho đá vào trong.
Ngón tay chống lên thành ly, chậm rãi rót đầy một ly Lan Lưỡi Rồng.Nhìn vỏ chai rượu chồng chất cạnh nhau trên bàn, Tống Lâm Du cau mày bước vào phòng, nắm lấy cổ tay Phó Yến Dung rồi thấp giọng nói: "Uống nhiều rượu không tốt."
Người đàn ông quay đầu, đôi mắt nửa cười nửa không nhìn chằm chằm Tống Lâm Du, hồi lâu mới lên tiếng, giọng mang chút tiếc nuối: "Nhưng tôi thích.
Nếu tôi không uống, hay là em uống giúp tôi đi?"
Tống Lâm Du ngẩn ra, nhưng lại thật sự gật đầu, bưng ly, rót đầy một ly Lan Lưỡi Rồng.
Động tác cầm ly vụng về như chưa từng uống rượu bao giờ.
Chất lỏng cay nồng bỏng rát cứ thế tràn thẳng xuống cổ họng, chẳng để sót một giọt.
Chỉ một giây sau, ấn đường thanh niên chau lại, yết hầu khẽ động rồi bị sặc, ho sù sụ.
Rượu sặc ngược lên xoang mũi, nóng rát đến mức như muốn thiêu thành ra lửa.Tống Lâm Du thấp giọng ho khan, thở dốc rồi đặt ly xuống, nghiêng nhẹ đầu, đưa tay che môi.
Cậu cố hít một hơi thật ngắn, đuôi mắt vì bị kích thích mà ửng đỏ.
Sau đó, cậu nhìn thoáng qua Phó Yến Dung đang im lặng, rồi lại tự mình rót ly thứ hai, cứ thế làm theo lời đối phương như thể thật sự tin những lời bâng quơ ấy là nghiêm túc.
Thậm chí còn định ngửa đầu uống nốt ly thứ hai thay anh.Phương pháp uống kiểu hành xác như vậy chắc chắn không dễ chịu gì, nhưng Tống Lâm Du lại hoàn toàn chẳng quan tâm đến cảm giác của bản thân.Phó Yến Dung nhìn chằm chằm gương mặt người trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy rằng quá nghe lời cũng có thể trở thành lý do khiến người khác bực mình.Ngay khoảnh khắc chiếc ly sắp chạm môi, nó bị anh đưa tay ngăn lại.
Đầu ngón tay người đàn ông kẹp lấy thành ly, cổ tay khẽ xoay một cái, rượu màu hổ phách lập tức nghiêng xuống theo góc nghiêng của ly, từ từ tràn ra làm ướt cổ áo Tống Lâm Du.Hơi lạnh theo mép áo luồn xuống, mùi rượu nồng nặc thấm vào từng sợi vải, rồi ngấm vào lớp da ấm áp phía dưới.Hành động mang ý ám chỉ như vậy đã quá rõ ràng.
Tống Lâm Du sững lại một chút, rồi nhanh chóng cúi đầu, đưa tay bắt đầu cởi khuy áo của mình.Tấm vải bị rượu thấm ướt, dán vào da, sau đó bị cởi bỏ.Phó Yến Dung vẫn giữ nguyên chiếc ly pha lê trong tay, chẳng hề động đậy, còn Tống Lâm Du đã quỳ xuống giữa hai chân anh.
Tấm lưng vốn thẳng tắp không một tiếng than giờ đây lặng lẽ cúi gập xuống, tạo thành một đường cong mảnh mai tuyệt đẹp.Phó Yến Dung nhìn người vùi sát vào bên hông mình, sắc mặt chẳng thay đổi gì, chỉ cụp mắt nhìn xuống.
Đôi mắt phượng hẹp dài mang theo một nốt lệ chí, cong cong như sắp bật cười.
Đoạn, người đàn ông vươn tay bóp nhẹ mặt đối phương, thong thả đánh giá từng chút một.Thật kỳ lạ.
Nhìn thế này, người kia vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, mà trên giường cũng rất biết cách chiều lòng anh, so với cảnh tượng lúc trước như thể hai người hoàn toàn khác nhau.Nếu chỉ đơn thuần là bạn giường, tình nhân, hay một món đồ chơi thì với dáng vẻ trong ngoài bất nhất thế này, lẽ ra Phó Yến Dung nên đá đi cho khuất mắt.Vậy mà giờ đây, tại sao anh lại không thể thốt ra được câu đó?Lẽ nào trước đây thật sự không hề phát hiện ra?Phó Yến Dung trầm mặc cụp mắt một lúc, ánh nhìn dừng lại trên đống quần áo vừa bị cởi ra, nằm la liệt dưới mặt đất mà chẳng nói lời nào.
Tống Lâm Du từ nơi ấy bước lại gần, tựa người vào lồng ngực anh, trông như một phôi sứ trắng chưa tráng men, trên người còn mang nét vụng về của một nét vẽ sai tay từ người thợ gốm.Phó Yến Dung vẫn không nói gì, chỉ khẽ ôm eo đối phương, đẩy người về phía sâu bên trong ghế.
Động tác đột ngột khiến Tống Lâm Du không nhịn được mà bật khóc.
Nhưng giờ đây, cậu đã quen với việc khóc trong lòng người tình, nên mặt mày đỏ ửng cả lên, mờ mịt đưa tay túm lấy vạt áo thì thầm bảo anh đợi một chút.Nhưng lời van xin đó chẳng có tác dụng gì.Phó Yến Dung một tay chống cạnh ghế sofa, tay kia vẫn nhàn nhã xoay ly rượu đọng lại một ít rượu chưa uống hết.
Đốt ngón tay rõ ràng áp lên mặt ly, những ngón tay thon dài, mạnh mẽ bị một tầng cay lạnh phủ lên.
Người đàn ông cụp mắt, hàng mi rủ xuống che khuất cảm xúc trong ánh nhìn, lười nhác đưa ly rượu lên môi.Ánh đèn chiếu xuống người, mái tóc dài rủ nhẹ, vài lọn trượt xuống sau tai, mơ hồ lộ ra làn da trắng lạnh cùng đường nét sắc sảo.
Anh hơi nheo mắt, ánh nhìn từ ly rượu chuyển sang gương mặt Tống Lâm Du.Cảnh xuân lượn sóng, đôi mắt hổ phách mang theo ánh hồng lấp lánh như mặt nước ao sâu đang dao động không dứt, chỉ còn phản chiếu một bóng người.Tống Lâm Du lúc này đã không còn chút sức lực nào, gắt gao dán vào lồng ngực Phó Yến Dung, vòng tay ôm lấy eo anh khẽ rên từng tiếng trầm thấp, cắn môi chịu đựng, thoạt nhìn không quá rõ ràng nhưng nếu kề sát thì sẽ cảm nhận được.Một lát sau, Phó Yến Dung buông ly rượu, ấn nhẹ vòng eo run rẩy của đối phương, thở dài:"Không thoải mái thì nói."
"Không có..."
Tống Lâm Du nhẹ nhàng dụi má vào mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh đang không vui à...?
Đừng cố chịu đựng..."
Đừng cố chịu đựng?Ngay khoảnh khắc câu đó thốt ra, toàn thân bỗng căng cứng, sống lưng như dây cung bị kéo quá mức, cong vút, hoàn toàn chẳng phát ra nổi âm thanh nào."
Ngồi lại cho đàng hoàng."
Phó Yến Dung giữ chặt khuôn mặt đang lộn xộn của đối phương lại, bàn tay siết chặt lấy eo không hề nới lỏng.
Trong cơn mơ hồ, Tống Lâm Du nức nở hai tiếng, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi xuống, toàn thân run rẩy tựa vào người anh, mơ mơ màng màng muốn đòi một nụ hôn đầu tiên của ngày hôm nay.Nhưng Phó Yến Dung chỉ khẽ nghiêng đầu, lạnh nhạt tránh đi....Không khí trong phòng vốn đang dần nóng lên chỉ vì một động tác của Phó Yến Dung mà ngay lập tức lạnh buốt như rơi xuống đáy hầm băng.
Tống Lâm Du chống tay lên vai anh, ngẩn người rất lâu, mãi mới cúi xuống chạm nhẹ vào mắt đối phương.Dưới ánh sáng ám muội, thần sắc trong mắt người nọ gần như không thể nhìn rõ.
Trong khoảnh khắc ấy, Tống Lâm Du lại nhớ đến những lời cánh truyền thông từng đánh giá về diễn xuất của anh khi mới ra mắt.Họ nói, một diễn viên giỏi chính là phải giống như Phó Yến Dung.
Bạn vĩnh viễn không thể nhìn thấu có bao nhiêu tầng cảm xúc hay rốt cuộc đó là thứ cảm xúc gì trong đôi mắt của anh.
Mọi người chỉ biết thấy anh cười thì cười, thấy anh khóc thì khóc theo.Lòng bàn tay Tống Lâm Du đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, khóe mắt cũng loang loáng ánh nước.
Phó Yến Dung im lặng một lát, chợt nghe cậu dùng giọng rất khẽ, đầy ắp tủi thân hỏi nhỏ: "Anh ơi, anh làm sao vậy?"
"Rốt cuộc là ai khiến anh không vui?"
Tống Lâm Du hỏi câu này với vẻ chân thành, nhưng trong đôi mắt ngân ngấn sóng tình dưới mái tóc đen lại nhiều thêm vài tầng u tối.
Cậu cố chấp muốn truy hỏi đáp án cho bằng được, như thể nhất định phải tìm ra một người chịu trách nhiệm cho việc này."
Là Phùng Tế Thuyền, hay là cái tên Tiểu Xa kia?"
Tống Lâm Du bướng bỉnh tiếp tục hỏi, rồi nhanh chóng tự trả lời: "Chắc chắn là cả hai rồi."
"Lần sau đừng đến đây nữa."
Phó Yến Dung nghe thấy đối phương nói, "Em xin lỗi."
Câu xin lỗi không đầu không đuôi ấy vốn nên chọc người ta bật cười.
Vậy mà trong khoảnh khắc ấy, chẳng hiểu sao Phó Yến Dung lại thấy nghẹt thở.Là do không khí trong phòng quá ngột ngạt, hay là bởi Tống Lâm Du?Dòng suy nghĩ nặng trĩu như một quả hồng chưa chín, cứ thế trượt thẳng xuống bụng, chua đến phát khổ.
Phó Yến Dung im lặng một lúc, đột nhiên bật cười, nhàn nhạt nói: "Không phải ai cả.
Tôi rất thích nơi này, ắt hẳn ông chủ sau tấm màn đã thật sự bỏ nhiều tâm huyết vào việc kinh doanh."
Tống Lâm Du lập tức cứng người.Rồi anh lại nói tiếp: "Nơi này có rất nhiều thứ thú vị."
Khi Phó Yến Dung nói những lời ấy, ánh mắt vẫn không rời khỏi nét mặt Tống Lâm Du.
Anh từng diễn qua quá nhiều kịch bản, hợp tác với vô số bạn diễn, có thể ứng biến trong bất kỳ tình huống nào.
Thế nhưng kỹ thuật diễn của Tống Lâm Du lại quá mức hoàn hảo, hoàn hảo đến mức chẳng thể tìm được một lý do chính đáng để nghi ngờ bất cứ điều gì.Lúc này, toàn thân Tống Lâm Du run lên bần bật, nước mắt không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.
Giọng bắt đầu nghẹn lại, đầu ngón tay siết chặt, dùng ngữ khí hoảng loạn pha lẫn cầu khẩn mà nỉ non: "Đừng nói như vậy."
Thanh niên cố gắng kìm nén cảm xúc gần như sắp sụp đổ, lặp lại một lần nữa: "Phó Yến Dung, đừng đối xử với người khác giống như cách anh đối xử với em... cầu xin anh."
Có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra mình đang khóc, chỉ thấy gương mặt vốn đỏ bừng vì thân mật giờ đây đã trắng bệch.Phó Yến Dung khẽ nâng tay lên, phải mất một lúc mới nhận ra mình đang nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt đối phương.
Phần còn lại những gì anh định nói, dù cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra."...
Nói đùa thôi mà."
Phó Yến Dung cụp mắt, cuối cùng chỉ có thể buông ra câu ấy.Anh từ từ cúi xuống, đặt lên môi Tống Lâm Du một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Bàn tay dài mảnh đồng thời lướt dọc theo sống lưng gầy guộc, ôm người vào lòng.Đó là một cái ôm và vuốt ve hết sức dịu dàng.Tống Lâm Du vẫn không ngừng rơi nước mắt, còn Phó Yến Dung trong nụ hôn đầy tủi thân ấy, lại nhẹ nhàng nghĩ: Tống Lâm Du, thật ra tôi chưa từng thuộc về đám đông.Cho nên...Đừng để tôi phải chờ quá lâu nữa.****Nụ cười khách sáo của Nhậm Hạo Nhiên dành cho Phó Yến Dung không kéo dài được bao lâu.
Sau gần hai tiếng đồng hồ trễ nải, cuối cùng Tô Đường cũng chậm rãi bước vào, vừa mở cửa đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ban đầu."
Đặt giúp tôi chỗ này nhé...
Phải, mang hết vào là được."
Tô Đường vừa nói vừa nghiêng người, giơ tay chỉ về phía sau, nơi nhóm nhân viên giao hàng đang nối đuôi nhau mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt đặt trước từng chỗ ngồi của mọi người.
Các diễn viên vốn đang yên lặng đọc kịch bản đều bị màn náo động này cắt ngang mạch suy nghĩ.
Lúc ngẩng lên nhìn quanh, ai nấy đều có chút sững người.Ngay sau đó, hương bánh kem ngọt ngào lan khắp căn phòng, trà sữa và cà phê đặt cạnh nhau thành từng ly, hơi nước đọng lại bên ngoài cốc chảy xuống làm ướt cả mặt bàn, đến mức đặt laptop lên cũng chẳng tiện.Tô Đường xoa eo, giọng đầy đắc ý như đang tranh công: "Mọi người vất vả rồi, hôm nay là sinh nhật tôi, mấy thứ này là tôi mời cả đoàn trà chiều, cứ tự nhiên nha!"
Dứt lời, cậu lại không nhận được sự hoan hô như kỳ vọng.
Sau vài tiếng vỗ tay lác đác, trong không khí lặng lẽ truyền đến một làn sóng xấu hổ không rõ tên.Đạo diễn do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ giọng hỏi: "Sinh nhật của thầy Tô chẳng phải là ngày mai sao?
Đoàn phim cũng chuẩn bị quà sinh nhật vào ngày mai rồi."
Tô Đường cười bí ẩn như thể đã chờ sẵn câu hỏi này, cũng không giải thích gì, chỉ khẽ kéo ghế ra rồi ngồi xuống cạnh Phó Yến Dung với vẻ mặt ngượng ngùng mà hạnh phúc, lớn tiếng nói: "Đây là bí mật giữa tôi với một người nào đó."
Phó Yến Dung lịch sự lên tiếng: "Bí mật thì có cần nói to thế không?
Thầy Tô đúng là hơi giả bộ đấy."
Nét cười trên mặt Tô Đường khựng lại trong giây lát.Ngay lúc đó, hệ thống tự cứu trong đầu Phó Yến Dung lập tức nhảy ra, cẩn thận nhắc nhở: "Ký chủ, bây giờ đã bước vào giai đoạn quan trọng của cốt truyện, để tránh ngài quên, tôi sẽ nhắc lại nguyên tác."
Dứt lời, nó lôi tiểu thuyết gốc ra, bắt chước dáng vẻ diễn viên đọc thoại, giọng nói và biểu cảm đầy cảm xúc:【 Lâu rồi không gặp cậu nhóc Tô Đường lanh chanh cổ quái.
Dù là người trầm ổn như Phó Yến Dung, lúc nhìn thấy cũng không tránh khỏi bối rối】【Một gương mặt tươi tắn thanh thoát, làn da phấn phấn mịn mịn, đôi môi đỏ chậm rãi chu lên vì vui sướng khiến yết hầu Phó Yến Dung khẽ chuyển động, trong lòng nảy sinh những ý nghĩ tăm tối. 】Vì hệ thống đọc quá nhanh nên đến lúc Phó Yến Dung nhận ra mình vừa nghe cái gì thì mọi chuyện đã muộn.......?Ai kia mặt không biểu cảm siết chặt chai nước trong tay, yết hầu quả thực cũng khẽ động, phối hợp "đúng theo cốt truyện", nhưng là do buồn nôn mà nuốt khan.Tóm gọn lại là: Phản xạ buồn nôn.Sau khi uống một ngụm nước để ổn định lại tinh thần, còn chưa kịp trách cứ, hệ thống tự cứu đã vội vàng bổ sung: "Ký chủ, đoạn tiếp theo chắc chắn là phần cốt truyện có hiệu quả!"【Tô Đường bỏ qua ánh mắt như sói như hổ của người đàn ông bên cạnh, chỉ nghĩ đến tất cả những gì mình từng làm vì thiếu niên ấy. 】【Hồi nhỏ, vì sinh nhật rơi đúng ngày Cá Tháng Tư nên Tống Lâm Du luôn bị trêu chọc, chế nhạo.
Mà thiên thần Đường Đường, người luôn để tâm đến tất cả đã dịu dàng tuyên bố: sinh nhật của mình cũng rơi vào ngày Cá Tháng Tư.
Từ đó, mọi người chỉ còn nhớ đến việc mua quà chúc mừng sinh nhật Tô Đường, tâng bốc cậu giữa đám đông mà quên đi chuyện gây khó dễ cho Tống Lâm Du. 】【Việc này đã kéo dài suốt nhiều năm.
Tô Đường cứ âm thầm cứu vớt và bảo vệ cậu thiếu niên tăm tối ấy, trở thành ánh trăng trong lòng cậu ta... cho đến tận hôm nay. 】Đọc xong đoạn này, hệ thống tự cứu vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào, chỉ có thể gượng gạo bình luận: "Ừm... cốt truyện này kỳ thật đấy."
Quả thực có chút thiếu logic.Lần này, Phó Yến Dung chẳng thèm bình luận gì, chỉ dựng thẳng tờ kịch bản, trực tiếp làm lơ khuôn mặt đang thò sang của Tô Đường rồi cùng các diễn viên khác nhanh chóng nhập tâm vào trạng thái đọc kịch bản.Nhân vật của Tô Đường vốn chỉ là một vai phụ gặp may kiểu "bình hoa di động", chẳng có gì quá khó để thể hiện.
Thế mà dù đơn giản là vậy, cậu ta vẫn mắc lỗi nhiều lần.
Tuy vậy, ai kia vẫn ung dung lấy thiết lập "mỹ nhân ngu ngốc" trong kịch bản ra để tự giải vây cho mình, thậm chí còn có chút đắc ý.Lời thoại không tròn trịa, diễn xuất không ra gì, Phó Yến Dung cảm thấy đây không chỉ là ngu ngốc nữa mà là thiểu năng trí tuệ thì hơn.Anh liếc mắt nhìn phần nội dung gốc mà hệ thống tự cứu cung cấp, trầm ngâm một lát rồi nghĩ: Dù sao trong nguyên tác cũng viết là "nảy sinh những ý nghĩ tăm tối", vậy thì thật sự ác niệm một chút chắc cũng không sao.Dựa trên kinh nghiệm từ mấy lần chạm trán tại các điểm cốt truyện trước đó, Phó Yến Dung nhận ra, dù mấy tên lốp dự phòng trong nguyên tác có dùng bạo lực với Tô Đường, nói lời xấu hổ hay hành xử cực kỳ đáng khinh, thì cuối cùng vẫn bị lý giải là vì không cưỡng lại nổi sắc đẹp của nhân vật chính thụ.
Còn những câu như "Không cần" hay "Chán ghét" mà Tô Đường đáp thực ra chỉ là đang hưởng thụ, không có một chút uy hiếp nào, hoàn toàn bị hiểu thành đang làm nũng.Sống khổ đến mức này, thế mà nguyên tác vẫn có thể xoay chuyển thành "đám lốp dự phòng đều bị mị lực của Tô Đường chinh phục, cam tâm làm trung khuyển".Chấp nhận làm trung khuyển vì tài nguyên hay địa vị lọt qua kẽ tay kia sao?
Dù bọn họ có thật sự hai tay dâng lên tất cả, Tô Đường cũng không đủ khả năng gánh vác.Trong thế giới quan của nguyên tác lẫn nhân vật Tô Đường, dường như ở xã hội này, bị bỡn cợt lời ra tiếng vào mà vẫn được khen là đẹp thì mới gọi là vinh quang, mới đáng để tự hào.Còn những thứ như tiền tài, quyền lực, hoặc một sự nghiệp đàng hoàng vững chắc...?Đó không phải là điều mà một "mỹ nhân ngu ngốc" nên mơ tới.Tất nhiên, Phó Yến Dung không rõ đám "chó liếm" trong truyện trung thành đến mức nào.
Anh chỉ biết loại chó liên tục làm trái ý chủ nhân mà còn vọng tưởng được yêu chiều, nếu rơi vào tay anh, thì cũng chẳng thể sống lâu.Còn nếu Tô Đường không có hệ thống "vạn nhân mê" trợ giúp, với đầu óc của khứa này, có khi cũng chỉ là một tờ giấy lau mũi xài xong bị người ta thẳng tay ném vào thùng rác.Ở một mức độ nào đó, Phó Yến Dung thậm chí thấy thương hại cho cậu ta.Vì vậy, khi Tô Đường lại một lần nữa đọc sai lời thoại, Phó Yến Dung chân thành quay sang hỏi đối phương một câu: "Cậu Tô này, hôm nay lúc tới đây có phải dội quá nhiều nước lên đầu không?
Dội tới hỏng cả não rồi à?"
Lời vừa thốt ra, cả phim trường lặng ngắt như tờ.Dù sao những người đang ngồi ở đây, dù nhẫn nhịn bao nhiêu cũng đều vì e ngại Đông Ngọc phía sau lưng Tô Đường, còn Phó Yến Dung thì khác.
Cuối cùng cũng có người dám nói ra câu mà ai nấy đều chỉ dám nghĩ trong đầu.
Vào khoảnh khắc kia, người nào người nấy mặt mày tươi rói, có người còn mỉm cười, có người lộ vẻ chờ mong, thậm chí còn âm thầm cổ vũ Phó Yến Dung nói tiếp.Trên mặt Tô Đường vẫn còn vương nụ cười chưa kịp thu lại.
Ban đầu khi nghe câu đó, ai kia còn chưa hiểu rốt cuộc Phó Yến Dung đang nói gì.
Mãi đến khi Phó Yến Dung thở dài đầy tiếc nuối rồi nhấn mạnh lại một lần nữa, cậu ta mới chợt đứng bật dậy, gương mặt tức giận đỏ bừng như quả cà chua chín.Phó Yến Dung uể oải khởi động cổ tay, vẫn giữ nét cười nhàn nhạt rồi bổ sung thêm vào luận điểm của mình: "Bảo sao cậu Tô lại nhớ nhầm cả ngày sinh nhật của mình.
Hóa ra là vì lý do này."
Tô Đường đập mạnh tay lên bàn, nhất thời chẳng biết phản bác ra sao, chỉ có thể gào lên trong đầu: "Hệ thống!!"
Hệ thống vạn nhân mê đã quá quen với kiểu hành vi tìm đến mình vô cớ này, lập tức điều chỉnh giọng điệu mềm mỏng, nhẹ nhàng an ủi: "Đường Đường, đây là nội dung bình thường của cốt truyện mà.
Phó Yến Dung chỉ là đang ghen thôi.
Dáng vẻ tức giận này của cậu chính là công tắc bật điểm G của anh ta đó.
Tên này thích nhất là bị cậu trừng mắt nhìn."
Trong nguyên tác, Phó Yến Dung từng trêu Tô Đường bằng cách gọi cậu ta là "bé ngốc", cho nên hiện giờ câu "thiểu năng trí tuệ" cũng chỉ là một cách "trêu chọc" tương tự, chẳng qua thay đổi cách dùng từ một chút, nhưng vẫn cùng quy về một mối.Còn chuyện "công tắc bật điểm G" kia...Phó Yến Dung cảm thấy mình có mà tắt điện thì có.Anh thong thả nói tiếp: "Không sao cả, chúng tôi hiểu mà.
Cứ luyện tập thêm là ổn thôi.
Cậu Tô cứ đứng tại chỗ mà đọc đi, tranh thủ học thuộc kịch bản cho thật nhuần nhuyễn."
Giọng điệu kiên nhẫn, ngữ khí nhẹ nhàng, đuôi mắt cong cong, đến mức chẳng ai có thể bắt bẻ được điểm nào.Sắc mặt Tô Đường khi đỏ khi trắng, hai tay siết chặt kịch bản đến mức các đốt ngón tay căng lên trắng bệch, chỉ hận không thể lập tức xé nát tập giấy đó ra ngay tại chỗ.Ngực cậu ta phập phồng kịch liệt, khóe miệng gắng gượng giữ nụ cười mà suýt nữa cũng không trụ nổi.
Nhưng nhớ đến nhân vật mình xây dựng là kiểu "mỹ nhân dù nổi giận cũng phải kiêu kỳ duyên dáng", ai kia chỉ có thể gắng sức trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm về phía mọi người, khiến không ít người cảm thấy chột dạ đến mức vội dời ánh nhìn đi chỗ khác.Bộ dạng trừng mắt, há miệng như cá của Tô Đường thật sự khiến người ta khó mà nhịn cười, nhưng cười thành tiếng thì lại không được lịch sự, thành ra ai nấy đành phải cố kìm, quay sang nhìn Phó Yến Dung để điều chỉnh cảm xúc một chút.Tô Đường vẫn đứng im, không chịu ngồi xuống.
Giờ phút này, cậu không muốn làm người khác "xấu hổ đến mức phải quay mặt đi", cậu chỉ muốn có ai đó đứng ra nói giúp vài câu, kéo mình ra khỏi tình huống lúng túng này.Nhưng không một ai để ý, hoàn toàn không có lấy một người.Phó Yến Dung đã bỏ qua phần lời thoại của Tô Đường, chuyển sang phân cảnh tiếp theo, mọi người lập tức bận rộn vây quanh anh, không còn chừa lại chỗ nào cho Tô Đường chen chân vào nữa."
Khi nào Tống Lâm Du mới đến?"
Tô Đường không nhịn được nữa, cắn răng hỏi hệ thống vạn nhân mê, "Tao nhất định phải để hắn vả mặt hết đám người này, cho bọn họ biết cái giá của việc coi thường tao là gì."
"Sắp rồi."
Hệ thống cố gắng trấn an, hạ giọng đáp: "Lúc nghỉ giữa giờ, Tống Lâm Du sẽ đến."
"Nhịn chút, nhịn chút đi."/Sau khi hoàn thành hơn nửa phân đoạn, ai nấy đều bắt đầu thấy mệt, lục tục rút về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn Phó Yến Dung và Tô Đường ở lại phòng nghỉ dành riêng cho diễn viên chính ở tầng một.Phó Yến Dung thì lười lên lầu, còn Tô Đường vẫn đang trừng trừng nhìn theo bóng lưng đám người kia như thể muốn nhìn thủng luôn cả không khí.Phòng nghỉ dùng để thư giãn ngắn hạn cũng đủ thoải mái.
Phó Yến Dung khép cửa lại, tiện tay kéo tấm thảm lông bên cạnh phủ lên người rồi nằm xuống ghế dài, tùy tiện chỉnh âm thanh trắng trong tai nghe, nhắm mắt dưỡng thần, để ý thức chậm rãi phiêu tán theo từng nhịp âm thanh.Đương lúc mơ màng, anh bỗng cảm thấy ngực mình nặng xuống một chút.
Cơ thể theo phản xạ muốn đưa tay ôm lấy thân thể quen thuộc kia, nhưng đồng thời cũng mở mắt.Người hiện ra trước mặt anh chính là Tống Lâm Du.Làn da trắng, chiếc cằm gầy nhọn đè sát xuống, cả người mềm nhũn như không xương, lặng lẽ khóa ngồi trên ghế dài, cố gắng tìm tư thế quen thuộc trong lòng Phó Yến Dung.
Trên người chỉ mặc chiếc áo mỏng bó sát eo, áo vest xa xỉ bên ngoài đã bị hắn vứt đại xuống đất, thoạt nhìn chẳng mảy may để tâm.Phó Yến Dung hơi cau mày.Hôm nay Tống Lâm Du rõ ràng có gì đó khác thường.
Cái cảm giác ngày trước từng dè chừng không dám lại gần giờ đã hoàn toàn tan biến, bị thay thế bằng công khai tiếp cận trắng trợn.Phó Yến Dung ngồi tựa lưng vào ghế, khẽ cụp mắt, giọng lạnh nhạt: "Tự mình biến đi, đừng để tôi—""Anh à..."
Chưa để anh nói hết câu, Tống Lâm Du ngược lại còn bật cười khe khẽ.
Hắn không để tâm ánh mắt lạnh lùng của người trước mặt, nghiêng đầu tựa vào vai anh, thì thầm: "Anh không thấy khung cảnh bây giờ rất giống trước kia sao?
Ở phòng hóa trang, anh đã khiến em sướng chết đi được...
Hửm, có muốn thử lại lần nữa không?"
"...
Cậu bị ấm đầu à?"
Phó Yến Dung đưa tay bóp lấy sau gáy đối phương, ấn mặt hắn lên ngực, ép người phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình.Quả thật sắc mặt Tống Lâm Du có hơi ửng đỏ khác thường, ánh mắt màu trà nhìn chằm chằm Phó Yến Dung không chớp lấy một cái, như thể ẩn chứa một tầng nước xuân trong veo, sáng lấp lánh.
Chính vì vậy, âm thanh khàn nhẹ phát ra từ cổ họng hắn lúc này lại càng nổi bật, khiến người ta dễ dàng nhận ra sự mệt mỏi tích tụ đã lâu chưa được nghỉ ngơi tử tế.Nhưng khi nghe Phó Yến Dung nói vậy, Tống Lâm Du lại chẳng tỏ vẻ khó xử chút nào.
Ngược lại, hắn chớp chớp mắt, ghé sát vào tai Phó Yến Dung, thì thầm bằng ngữ điệu như đang tiết lộ bí mật: "Anh này, anh có phát hiện ra không... hình như anh ngày càng đẹp trai hơn ấy."
"...?"
Lần đầu tiên Phó Yến Dung nhận ra, Tống Lâm Du quả thật là một người khó đối phó.Quan trọng là người này không hề nói đùa để lái câu chuyện sang hướng khác.
Hai má hắn thật sự đỏ bừng, sau đó cụp mắt tránh né ánh nhìn của anh rồi lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh chớp nhoáng hai giây, tiếp theo thì vội vã quay mặt đi.Phó Yến Dung có chút bực dọc, đưa tay đẩy gương mặt cứ nhích tới nhích lui đằng trước ra.
Bàn tay khô ráo nhẹ nhàng vén lọn tóc dính bết trên trán lên, một lúc sau mới buông ra, giọng lạnh lùng châm chọc: "Sốt rồi sao không đi bệnh viện, chạy tới chỗ tôi động dục à?"
Tống Lâm Du cong mắt cười: "Em uống thuốc rồi mà, thuốc nào cũng uống hết."
Khóe mắt đuôi mày đều đỏ ửng vì nhiệt độ cơ thể cao bất thường, lúc này lại còn ra vẻ mờ ám mà lè lưỡi liếm môi, rồi đưa mấy ngón tay đè lên tay Phó Yến Dung, vừa đẩy nhẹ chính mình về phía anh vừa dùng giọng điệu dụ dỗ: "Nghe nói làm tình lúc sốt thì còn phê hơn gấp bội đó, anh không muốn thử một chút sao?
Muốn chơi kiểu gì cũng được hết."
"Tống Lâm Du."
Phó Yến Dung bị chọc tức đến bật cười, nheo mắt hỏi lại: "Cậu thiếu dạy dỗ đến mức này à?"
"Ừ ừ ừ!"
Tống Lâm Du chẳng thèm phủ nhận, trực tiếp ôm chặt lấy người đàn ông không buông, nhìn qua thật giống một con chó nhỏ đang động dục, cố gắng vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân.
Hắn ngồi hẳn lên người nọ, nâng eo định nhào vô "mukbang" luôn.Nhưng giây kế tiếp, một câu của Phó Yến Dung lập tức kéo Tống Lâm Du trở về thực tại.Kế hoạch tự dâng đến miệng chẳng những không thành, trái lại cả người còn bị đối phương giữ chặt, nhét gọn vào trong lòng tạo thành một tư thế vô cùng ái muội.
Vòng eo bị bàn tay giữ chặt qua lớp vải, hoàn toàn không thể nhúc nhích.Tiếc thay, rõ ràng là một cái ôm rất ấm áp, nhưng lời nói ra lại lạnh đến mức khiến người ta tỉnh táo hoàn toàn."
Tống Lâm Du, lừa chính mình thì vui lắm à?"
Phó Yến Dung gằn từng chữ, nói ra một sự thật đã không thể thay đổi: "Chúng ta đã chia tay rồi."
"......"
Không khí lập tức chìm vào một khoảng lặng kéo dài.
Nụ cười trên mặt Tống Lâm Du cứng lại.
Đuôi mắt và khóe môi vẫn giữ nguyên độ cong như đang cười, chỉ là sắc hồng trên mặt thì đã bị rút sạch không còn một cắt.Móng tay theo bản năng bấm chặt vào lòng bàn tay, không nhìn vào mắt Phó Yến Dung nữa, giống hệt một người vừa bị đánh thức khỏi giấc mộng lại như vừa bừng tỉnh khẽ "Ừ" một tiếng, chỉ là ánh mắt lại có phần mờ mịt."
Kỳ lạ thật."
Hắn nghi hoặc cúi đầu, lẩm bẩm tự hỏi bản thân: "Sao mình lại quên mất chuyện này nhỉ?"
"Xin lỗi, em đã làm phiền anh rồi."
Tống Lâm Du gắng sức ngồi dậy từ lòng Phó Yến Dung, sững người tại chỗ một lúc lâu mới nhớ ra mình nên làm gì tiếp theo.
Hắn cúi người nhặt chiếc áo vest dưới đất, khoác vào rồi cúi đầu từ tốn cài nút, chỉ là đầu ngón tay vẫn còn hơi run."
Cá tháng Tư vui vẻ...
Nhưng hình như em chọn sai trò đùa rồi."
Tống Lâm Du vừa nói vừa muốn ngẩng mặt lên cười một cái với Phó Yến Dung.Thế nhưng không hiểu sao lại khó đến vậy.
Rõ ràng hắn đã học được cách che giấu cảm xúc trước người khác, thế mà mỗi lần đối mặt với Phó Yến Dung lại luôn chật vật vô cùng.
Đến khuy áo cuối cùng mà mãi vẫn không thể cài chắc được, Tống Lâm Du bực bội cắn môi, đầu ngón tay siết chặt chiếc khuy bằng kim loại, như thể chỉ có cơn đau lạnh lẽo kia mới giúp bản thân bình tĩnh lại.
Kim loại cấn vào da thịt làm da thịt nhói đau, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng thở dài không thuộc về mình lại vang lên bên tai.Phó Yến Dung đứng dậy, không nói không rằng nắm lấy tay Tống Lâm Du, rồi vô cùng bình tĩnh giúp hắn cài lại vạt áo cho ngay ngắn chỉnh tề.Mùi nước hoa mát lạnh vây lấy toàn thân.
Bàn tay Phó Yến Dung siết lấy lòng bàn tay đang run rẩy của đối phương tựa như dùng sức mạnh áp chế tất cả cảm xúc hỗn loạn kia.
Các khớp tay chồng lên nhau, lòng bàn tay áp vào nhau, thậm chí suýt nữa đan cả mười ngón.Tống Lâm Du nhìn chằm chằm bàn hai người giao nhau, ngẩn ngơ một lúc lâu mới nghe thấy lời Phó Yến Dung nói.
Hẳn là anh đã nói đến lần thứ hai rồi, như thể để đảm bảo hắn có thể nghe thấy.Phó Yến Dung nói: "Đúng là một trò đùa Cá tháng Tư chẳng vui chút nào...
Nhưng mà, chúc mừng sinh nhật nhé, Tống Lâm Du."
"Nếu vẫn còn muốn xin quà sinh nhật thì nói cho tôi biết, trước khi tới đây cậu đã uống thuốc gì?"