Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)

[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
39


"Chị có nghe bố mẹ em dự định mang em đi cải tạo ở nước ngoài..."

"Em sẽ đi."

"Cái gì cơ?"

"Em sẽ đi, vậy thôi!"

Cuộc gặp gỡ sau cả tháng trời tránh mặt nó diễn ra vỏn vẹn có thế.

Nếu lúc đó không kiềm chế được hẳn tôi đã gào lên: "Em bị điên à?

Em đi tới mấy chỗ đó em chỉ có chết chắc thôi em biết không?"

Val làm cho một tiệm bánh cách chỗ tôi khoảng 10 phút đi xe.

Lần đầu tiên trong đời tôi thấy con bé tiểu thư nhà giàu ấy làm việc vất cả kiếm từng đồng xu.

Điều đó làm tôi vừa cảm thấy hả hê vì cuối cùng cái đứa chỉ biết sống xa hoa đã biết mùi kiếm tiền vất vả thế nào, vừa cảm thấy xót cho nó, vì tôi để ý một số ngón tay của nó bị quấn băng.

"Thế còn Yvette?

Nó có biết không?

Em định bỏ nó đi sao?"

"Em sẽ nói với Yvette vào cuối tuần này.

Hai tuần nữa em mới đi mà.

Cô ấy sẽ ổn thôi."

Nó quyết đi thật.

Tôi khoanh tay cúi nhìn đôi chân mình.

Tôi không hiểu được.

Điều này nằm ngoài mọi suy đoán của tôi.

Tôi đã ở bên con bé đủ lâu để hiểu rõ không ai có thể bắt nó làm điều nó không muốn.

Val là sự tự do hoàn toàn, gần như tuyệt đối.

Tôi luôn có cảm giác sẽ không ai có thể giữ được nó và nó cũng không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.

Thế thì lí nào Val chịu trói mình vào những thứ nhảm nhí như thế:"Điều gì khiến em đồng ý đi?"

Con bé làm liên tay nên không thể, hoặc không thèm, ngẩng đầu nhìn tôi lấy một giây suốt buổi gặp mặt của chúng tôi:"Tất cả vì Chúa toàn năng thôi.

Giờ chị về đi.

Em không muốn thấy cái bản mặt đáng ghét của chị!"

Mình tới muốn ngỏ ý giúp nó mà nó cho câu như đập vào mặt thế này thử hỏi nó có đáng bị ăn vài ba cái tát không?

Tôi nén giận, nghĩ chỉ là nó còn dỗi tôi, chuyển sang chủ đề khác:"Val, chuyện mấy bông hoa, em không cần phải gửi chúng tới nữa..."

"Hồi đó em đặt dịch vụ trọn tháng này rồi vì nó rẻ hơn so với đặt từng ngày riêng lẻ, chị chịu khó bị phiền nốt tháng này thôi."

Tôi nghĩ vậy là đủ, mình nên đi về.

Tôi mím môi, dằn lại nỗi tức giận đang nghẹn ứ nơi cổ mình, để buông thõng một câu: "Chúc em may mắn." trước khi rời khỏi nơi này và không bao giờ gặp Val nữa.

Khi tôi chờ xe buýt, tôi những mong Val sẽ chạy tới giữ tôi lại, nhưng không, chẳng có gì cả.

Khi chiếc xe buýt đi ngang qua cửa hàng, tôi thấy Val đang nhìn qua ô cửa kính nhà hàng, tôi tự hỏi nó có nhìn thấy tôi?
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
40


Khoảng hơn một tuần sau sự kiện tiệm bánh, Val gọi cho tôi vào nửa đêm, giọng nói của nó qua điện thoại đã nhỏ lại còn có tiếng vòi nước chảy khiến tôi phải bật loa ngoài mới nghe được nó nói gì."

Em đang trong nhà tắm để lén gọi cho chị đấy.

Bố mẹ kiểm soát em tới tận phòng ngủ, chỉ trừ chỗ này nhưng có khi họ đang áp tai ở cửa để nghe trộm cũng nên."

Khiếp, cái nhà gì quản thúc con cái hơn cả tù chính trị."

Em muốn nói là em xin lỗi vì cách xử sự hôm bữa.

Có lẽ do em "tới tháng" nên dễ cáu gắt, dù một phần nguyên nhân cũng là do bản mặt chị quá khó ưa.

Thôi bỏ qua đi, chiều mai chị có rảnh không?

Em muốn gặp chị ở công viên gần nhà chị, được không?

Làm ơn đấy, có thể sẽ phải rất lâu sau đó chúng ta mới có thể gặp lại, làm ơn..."

Nó lặp đi lại lại "làm ơn" thêm năm lần nữa bằng giọng kéo dài làm nũng của trẻ con.

Tôi tất nhiên cuối cùng phải đồng ý.

Đợi tới lúc gặp mặt thì chửi nó cũng không muộn.Như Val đã nói, chiều nay có lẽ sẽ là lần cuối cùng tôi gặp Val.

Chủ nhật này nó sẽ đi, thay vì chủ nhật tuần sau.

Chuyến đi khởi hành sớm hơn dự định, "có lẽ bố mẹ chán em lắm rồi".

Val hẹn tôi ra ngoài công viên nói chuyện riêng.

Vì nó mà tôi xin nghỉ ca trực hôm ấy với lời cảnh cáo nếu nghỉ thêm một buổi nữa tôi sẽ phải kiếm công việc khác để làm.Thế nhưng khi nhìn thấy nó ngồi một mình ở ghế đá, tôi ngập ngừng bước tới chỗ nó và hầu như không nói được gì ra hồn suốt buổi.Chúng tôi nói rất nhiều chuyện với nhau, những lời xin lỗi, những dự định sau này, thực ra toàn là Val nói, như là Val sẽ trở thành một cô gái biết yêu trai thể theo nguyện vọng của bố mẹ, còn tôi thì không chắc lắm, có thể sẽ tìm cách ở lại Mỹ để lập nghiệp và lập gia đình."

Chị sẽ chúc em may mắn chứ?"

- nó chợt cầm tay tôi.

Tay nó mềm và ấm như trẻ thơ vậy."

Ừa.

Chúc may mắn."

- tôi nói - "Chuyện em với Yvette thì sao?"

"Lại chia tay nữa rồi."

- nó nhún vai còn tôi thì bất ngờ - "Cậu ấy xứng có một người tốt đẹp hơn, hay chí ít là yêu cậu ấy hơn em."

Tình yêu ở lứa tuổi này dễ tan nát nhỉ?"

Nó có biết em đi không?"

"Có, và khóc dữ lắm.

Em chỉ bảo em sẽ đi du học ở châu Âu chứ không nói là đi chữa bệnh."

Tôi lại hỏi làm sao nó lại đồng ý với ý kiến chữa bệnh dở hơi ấy thì nó đưa tay lên môi làm dấu im lặng: "Bí mật."

Val cũng xin lỗi vì đã lôi tôi vào đống tình cảm lộn xộn này, nó nói chắc do khủng hoảng tuổi vị thành niên...... nhưng nó thực lòng thích tôi."

Đáng lẽ em nên hẹn chị ở nhà, chúng ta có thể hôn tạm biệt ở môi."

- ngón tay Val mân mê làn môi tôi đầy tiếc nuối.

Tôi lắc đầu: "Dù thế nào chị cũng sẽ không cho em hôn đâu."

"Dù thế nào em cũng sẽ hôn được chị."

Dứt lời, con bé rướn người hôn tôi một cái thật nhanh.

Tôi hoảng sợ nhìn quanh xem có ai thấy.

Val bật cười bảo nó đã canh lúc vắng người để hôn tôi.

Lần này tôi không giận nó, có còn gặp lại nữa đâu để mà giận.

Sau đó chúng tôi chuyển chủ đề khác, văn chương nghệ thuật quần què gì đấy, những thứ không có chỗ trong sở thích của tôi, nhưng tôi vẫn ngồi nghe.

Qua cách nói chuyện thu hút và giọng nói thanh thoát của nó, chúng trở nên lộng lẫy và quyến rũ làm sao.

Tôi muốn ghi hết những mẩu chuyện của chúng tôi vào cuốn sổ này nhưng nó quá dài mà tôi thì sợ sẽ không thể ghi lại chính xác.

Những gì về Val nên hoàn hảo như chính đôi mắt xám của nó.

Tôi bỗng hỏi nó về việc nó phải gặp bác sĩ tâm lý, Val cười trả lời rằng:"Em chỉ muốn chị chú ý đến em hơn.

Mà đúng là từ dạo ấy chị quan tâm tới em hơn thật.

Khi có được sự chú ý của chị rồi, em không tới gặp ông bác sĩ nữa."

"Nhưng có thật là em bị mắc mấy chứng đó không hay em giả vờ?"

Val im lặng một lúc, mắt cúp xuống: "Việc đó nằm ngoài dự đoán của em.

Dù sao cũng cám ơn bác ấy giúp em giải tỏa phần nào."

Chúng tôi ngồi với nhau đến 5 giờ rồi chia tay.

Val luyến tiếc không muốn rời xa tôi nhưng nó phải đi.

Tôi sẽ ghi nhớ bóng hình nhỏ bé của Val trong ánh chiều tà rực rỡ như mái tóc vàng của con bé.

Và tôi nay khi viết những dòng này, tôi mới nhận ra từ đầu tới cuối Val chỉ thể hiện có một điều duy nhất: nó thích tôi.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
41


Tôi mới nhận được tin mẹ tôi đang bị bệnh nặng.

Tôi rất lo cho bà, bây giờ ở Trung Quốc đang hứng chịu trận hạn hán khủng khiếp.

Thời tiết nóng bất thường như vậy dễ khiến căn bệnh của mẹ tôi thêm nặng.Bố tôi ngập ngừng khuyên tôi nên cân nhắc việc trở về Trung Quốc và có thể tiếp tục chương trình học tập ở Đại học Bắc Kinh.

Ông không nói vì sao.

Tôi hi vọng điều đó chỉ liên quan đến vấn đề tài chính của gia đình chứ không liên quan gì đến bệnh tình của mẹ tôi.

Tôi hỏi bệnh của mẹ có nghiêm trọng đến mức đấy không.

Bố bảo ông không biết.

Như thế tức là bệnh đã nặng lắm rồi.Năm hai của tôi còn tháng nữa mới kết thúc.

Tôi đã đặt vé máy bay về Bắc Kinh, và sẽ rời Mỹ sau khi thi xongL sẽ về Bắc Kinh thăm mẹ cùng tôi, nhân tiện để ra mắt gia đình.

Anh chưa cầu hôn tôi, tất nhiên, nhưng khả năng ra trường là cưới của chúng tôi chắc đến 90%.Nếu bạn còn nhớ K thì anh ấy đã bắt đầu hẹn hò với anh trai của bồ cũ.

Hai anh em nhà đó chắc cả đời không nhìn mặt nhau.Cuốn nhật ký sẽ tiếp tục bị xếp xó cho kì thi sắp tới..
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
42


Chào, 2 tháng rồi chúng ta mới lại ngồi tâm sự với nhau.

Bây giờ chúng ta đang ngồi ở Bắc Kinh.Mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư tụy.

Bác sĩ bảo đảm với gia đình tôi là bà sẽ khá hơn sau ca phẫu thuật nhưng họ đã không ngờ bệnh của bả diễn tiến quá nhanh.

Sau phẫu thuật, họ phát hiện ra bệnh đã di căn xuống trực tràng.

Họ không thể làm gì được nữa ngoài việc xạ trị và cho bà uống đủ thứ thuốc để kéo dài mạng sống của bà thêm vài tháng.Mẹ tôi chỉ sống được thêm 3 tháng nữa, nếu may mắn thì có thể nốt năm nay.

Tôi đang nghĩ đến việc về Bắc Kinh vừa để tiện chăm sóc mẹ, vừa để hoàn thành nốt chương trình đại học vì hiện tại kinh tế gia đình tôi đã sa sút đi ít nhiều vì phải lo tiền chữa trị cho mẹ.

Bố đã nói thẳng với tôi là ông không thể lo được cho tôi tiếp tục đi học bên Mỹ, nhất là sau khi vụt mất suất học bổng 90% (điểm của tôi chưa đủ cao), tôi chỉ được học bổng 50% cho năm thứ ba, vẫn là gánh nặng tài chính lên gia đình tôi.Mẹ đã gạn hỏi tôi về việc tôi và L nên làm đám cưới sớm, để mẹ có thể đến dự trước khi nhắm mắt xuôi tay, bà hiểu sẽ thật vội vàng khi cưới lúc này nên bà khuyên tôi và L có thể làm giấy đăng ký kết hôn sau đó cũng được.Mọi chuyện quá chóng vánh...
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
43


Tôi thấy Val trên các tờ báo mạng, rạng rỡ, tươi rói, và độc thân.

Nó không vào cơ sở bẻ thẳng mà ông bà Xavier đã chuẩn bị cho nó, thay vào đó nhân lúc mẹ nó không để ý nó lỉnh đi biệt tăm, chỉ để lại một lá thư trong túi xách của bà X về khao khát muốn được sống với đúng xu hướng tính dục của nó và nguyền rủa những trung tâm trị liệu đồng tính nên bị thiêu rụi trong hỏa ngục.Đó là những gì nó kể trên một kênh youtube được 5 triệu lượt theo dõi tính tới hôm tôi vô tình phát hiện ra.

Nó thậm chí còn được mời thuyết trình trên TED talk bày tỏ quan điểm về hôn nhân đồng tính.

"Tôi từng rất thích một cô gái nhưng cô ấy không thích tôi.

Tôi đã làm đủ mọi thứ để cô ấy thích tôi nhưng có lẽ chỉ làm cô ấy ghét tôi thêm.

Nếu chị có đang xem clip này, em chỉ muốn nói là em xin lỗi cho những chuyện điên rồ mà em đã gây ra..."

Bây giờ bạn có thể vào bất cứ trang web của cộng đồng LGBT sẽ thấy hình ảnh của nó, nổi bật và rạng ngời như ông mặt trời.

Nó đã trở thành một trong những biểu tượng của LGBT, "nhân vật truyền cảm hứng của năm", "thiên thần lạc lối" (cái khỉ gì?) và vô vàn danh từ mĩ miều khác mà họ gán cho nó.

Các chiến dịch thường sử dụng những người có ngoại hình ưa nhìn nhằm thu hút và tranh thủ tình cảm của khán giả, bởi lẽ có thể không phải ai cũng thích LGBT nhưng chắc chắn ai cũng thích cái đẹp.

Mà khi bạn đã yêu thích một ai đó thì họ làm cái gì chả hay.

Tuần sau chúng tôi sẽ làm lễ cưới.

L đang sắp xếp để đưa gia đình anh đến Bắc Kinh, có lẽ chỉ có bố mẹ anh và một vài người họ hàng nữa ở Mỹ.

Tôi ngờ em trai anh, J, sẽ không đến.

L không muốn làm mất mặt gia đình anh trước mặt nhà tôi bởi một thằng bé thích giả gái, anh thậm chí còn không nhắc đến nó trong những câu chuyện về gia đình anh như thể anh chưa từng có một đứa em trai nào.Mọi việc diễn tiến còn nhanh hơn tên bắn, nhưng biết làm sao để rút lại khi mũi tên đã được bắn ra.

Tôi sẽ bảo lưu học tập ở Mỹ để về Trung Quốc tiện chăm sóc mẹ và giảm bớt gánh nặng tài chính cho gia đình mình.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
44


Hôm nay tôi làm đám cưới với L.

Đám cưới rất đẹp và vui vẻ.

Nguyên khu phố ngưỡng mộ gia đình tôi lắm: có cô con gái du học về mang theo một chàng rể có Thẻ Xanh.

Mà bạn biết người châu Á là thế nào rồi đấy, bỗng lòi đâu ra mấy cái chuyện như: tôi sẽ nhập tịch Mỹ, họ nhà trai giàu lắm, năm sau chắc có con, năm sau sinh con là tốt, tuổi hợp với bố mẹ,...

Tối động phòng tôi không ngủ với anh, lấy cớ chúng tôi còn chưa làm giấy đăng ký kết hôn và tôi cũng chưa sẵn sàng.

L đồng ý.Tôi sang ngủ với mẹ.

Nằm một lúc thì bất giác mẹ hỏi tôi nghĩ gì về bà, về gia đình này.

Dĩ nhiên tôi phải nói là mọi người rất tốt và con đã sống rất hạnh phúc."

Con chắc chứ?"

"Vâng!"

Bà thở dài vuốt tóc tôi: "Mẹ xin lỗi con."

Tôi nhìn mẹ chăm chăm, trong bóng tối heo hắt ánh đèn đường lọt vào phòng, tôi thấy đôi mắt bà lấp lánh còn mũi tôi thì cay cay."

Mẹ đã từng ước gì con và em trai con đổi chỗ cho nhau."

- nói đến đây bà im bặt, còn tôi thì đưa chăn lên nửa mặt che để ngăn cơn xúc động.

- "Mãi đến gần đây, mẹ nghĩ nếu điều đó thật sự xảy ra thì sẽ thế nào.

Gia đình ta sẽ vẫn ở làng quê lạc hậu ấy, sẽ không bao giờ biết đến Bắc Kinh.

Gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc trong niềm vui nhỏ bé hẹp hòi ấy...

Mẹ cũng chắc gì có thể tự hào với tất cả mọi người rằng con tôi đã đỗ vào Đại học Bắc Kinh hay được học bổng đi du học Mỹ đâu chứ."

Tôi dụi đầu vào cánh tay mẹ như một đứa trẻ."

Mẹ xin lỗi nếu mẹ đã làm con đau khổ nhiều."

"Vâng, không sao đâu mẹ."

Mẹ con tôi đã nói chuyện đến gần 2 giờ sáng.

Mẹ đã ngủ nhưng tôi thì không ngủ được nên mới thức để viết những dòng này.

Mẹ dặn tôi chăm sóc bố thay bà, cư xử với chồng phải chịu nhún nhường một chút cho êm cửa ấm nhà.

Bà khuyên tôi nên bàn với L mượn tiền gia đình anh để tôi có thể tiếp tục học ở Mỹ.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy bảo không cần phải như vậy.

Tôi không nói với mẹ dù học ở đâu thì con vẫn ghét Tài chính.

Bà không nên biết rằng đứa con gái duy nhất của bà ghét ngành bố mẹ chọn cho nó thế nào, cũng như sự trách móc về việc không cho nó sống theo ý nó muốn.

Sự sống của bà trên thế gian không còn nhiều, tôi không muốn bà phải mang nhiều nỗi bận tâm khi nhắm mắt.Thế nên tôi quyết định không kể với bà về Val.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
45


Lâu lắm rồi tôi mới lại viết nhật ký, cũng 3 năm rồi.

Có lẽ tôi đã quên luôn sự tồn tại của nó nếu không phải vì cô bé.Mẹ tôi đã mất vào mùa đông năm ấy.

Nửa năm sau tôi chia tay với L.

Trước khi chia tay tôi đã đắn đo rất nhiều nhưng rồi nghĩ mình mà cứ tiếp tục mối quan hệ này thì chỉ có L bị thiệt thôi, bởi tôi đã lừa dối anh ấy.

L là môt người đàn ông tốt nên anh xứng với một người phụ nữ khác tốt hơn tôi.

Tôi nghe cậu em trai J của L kể anh đã rất buồn nhưng tôi tin anh sẽ sớm vượt qua.

Lý do của tôi nghe cũng từa tựa như Val khi chia tay với Yvette nhỉ?Tôi đã hoàn thành bằng Cử nhân Tài chính của Đại học Bắc Kinh và hiện đang làm việc cho một công ty nho nhỏ với mức lương vừa đủ sống để lo cho bố và bà tôi.Không phải bỗng dưng tôi nổi hứng viết trở lại.Hôm nay tôi tình cờ gặp lại Val khi đang trên đường từ chỗ làm về nhà.

Ở tuổi 19, con bé đã cao hơn tôi, trầm lắng hơn, tóc ngắn hơn so với lần cuối tôi gặp nó ở tuổi 16.

Nó tới Bắc Kinh để trình diễn thời trang cho hãng Chanel.

Lúc mới thoáng thấy mái tóc vàng của nó tôi bèn nghĩ tới việc chạy thật nhanh về nhà nhưng chân tôi cứ đơ ra khi nó bước tới chỗ mình.

Nó mở lời chào trước với nụ cười rất tươi: "Bonjour, je m'appalle meow meow."

Thực ra phải là "Bonne nuit" nhưng tiểu thư Val đã ở đây.Chúng tôi ngồi với ở một quán cafe nhỏ.

Là tôi chủ động mời.

Bạn lâu năm mới gặp lại mà mình không mời thì cũng kì.

Nó ít nói, suốt buổi nó không dám ngẩng lên nhìn tôi.

Nó nhát hơn trước, đúng hơn là thận trọng.

Ai cũng phải lớn lên.

Tôi vẫn luôn theo dõi Val từ mạng internet.

Tôi là độc giả thường xuyên của blog của Val.

Từ lúc nó trốn được khỏi ông bà Xavier, blog của nó đã bớt những thứ cẩm hường lại và viết nhiều bài về xã hội và thời trang hơn.

Con bé viết khá là hay, lập luận chặt chẽ và logic hơn.

Chính tả và ngữ pháp được cải thiện đáng kể.

Vào đọc blog của Val mỗi ngày nó trở thành thói quen của tôi khi lên mạng, ngắm nhìn kĩ những khuôn hình chụp cận mặt của nó, để chứng kiến thời gian từng chút một làm nó trưởng thành hơn thế nào, và tự hỏi chúng tôi sẽ thế nào khi gặp lại nhau."

Làm sao em biết chị ở đây?"

- tôi hỏi."

Đầu tháng 9 năm đó em có đến gặp chị cùng phòng với chị.

Chị ấy bảo chị xin bảo lưu kết quả học tập về Bắc Kinh rồi.

Em muốn đến Bắc Kinh tìm chị ngay lập tức nhưng rồi sợ chị không muốn gặp em, với lại em bận nhiều thứ linh tinh khác như làm người mẫu, học hành rồi tuyên truyền này nọ.

Dù Tòa Tối cao đã thừa nhận hôn nhân đồng tính nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm."

Mỹ hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính một năm sau khi tôi đi."

Em về Florida để học tiếp trường cũ à?"

- hỏi vậy chứ tôi biết chắc là không."

Không, em về Florida để gặp chị nhưng không được, em học trường khác ở New York dưới sự bảo hộ của chị họ em.

Bố mẹ em vẫn chưa chịu chấp nhận em đâu, tình hình là họ không muốn nhìn mặt em rồi.

Chị họ em cũng ở New York và khác với gia đình em, chị ấy ủng hộ em lắm.

Chị ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, chính chị ấy giới thiệu em với IMG Models đấy.

Em về Florida để tìm chị.

Em đến Bắc Kinh cũng vì lí do ấy."

Val mới đến Bắc Kinh sáng nay, chưa biết làm thế nào để tìm tôi và thế là buổi tối nó đã chạm mặt tôi.

Nếu không phải duyên phận thì là gì?"

Em không tính học đại học à?"

- Tôi hay theo dõi nó trên mạng đủ biết với thời gian làm việc dày đặc như thế nó không thể theo học một trường đại học đàng hoàng nào."

Không, em ghét học lắm rồi!"

- Nó nhăn mũi.

- "Em yêu cái đẹp, em tôn sùng sự nữ tính, đó là lí do em vào ngành thời trang, à và còn được mọi người ngưỡng mộ nữa chứ!"

Tôi bật cười: "Dù sao ngành thời trang hợp với em lắm."

Chúng tôi về cùng nhau, thực ra Val đề nghị đưa tôi về, tôi không từ chối, nghĩ rằng mình sẽ có thêm vài phút ở bên Val.

Đến chỗ vắng người thì đột nhiên Val ôm mặt khóc rưng rức.

Tôi định gỡ tay em ra hỏi em làm sao thì em đẩy mạnh tôi vào tường hôn nồng nhiệt, nhưng rồi cũng tự đẩy mình đi:
"Em xin lỗi."

- Val lại ôm mặt khóc.

- "Em biết để chị đi mới đúng, nhưng em không làm được, chị ơi.

Đáng ra em nên để chị đi, đáng ra em nên để chị sống hạnh phúc với lựa chọn của chị chứ không phải ép buộc chị theo lựa chọn của em.

Nhưng em không làm được.

Em không để chị đi được và cũng không thể thôi yêu chị..."

Những lời lẽ đó xuất phát từ con tim em, tôi biết bởi chúng cũng đang làm tôi nhức nhối và muốn khóc theo.

Suốt 3 năm qua tôi vẫn nghĩ về em, tôi không hẹn hò với chàng trai nào dù có rất nhiều lời mời, chỉ đơn giản như Val nói: "Hẹn hò với một người trong khi mình thích một người khác hơn nó ác lắm."

Bản thân tôi cũng ngạc nhiên khi thừa nhận mình thích Val một cách bình thản.

Một ngày bình thường nào đó tôi bỗng chấp nhận việc mình thích Val, đơn giản như tôi chấp nhận thích một cậu trai nào đó, nó chẳng phải điều gì quá to tát.

Tôi chỉ lau nước mắt trên mặt em rồi hôn má em tạm biệt: "Rất vui gặp lại em, Valentina."

Chính Val là nguồn cảm hứng của cuốn nhật ký này ngay từ đầu.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
46


Val ở lại Bắc Kinh trong 10 ngày cho tuần lễ thời trang Bắc Kinh, sự kiện được nhắc tới trong bất cứ câu chuyện phiếm nào ở công ty tôi, mà khi họ bắt đầu nói về nó thì thế nào sẽ kèm theo "Năm nay có một cô người mẫu đồng tính.", như thể xu hướng tính dục của Val cũng đáng quan tâm ngang ngửa với độ hoành tráng của tuần lễ thời trang.

Thế nên dù rất muốn gạt Val ra khỏi đầu để tập trung cho công việc nhưng điều đó là bất khả.

Thậm chí cả vào giờ ăn trưa, chị đồng nghiệp của tôi còn dí màn hình điện thoại vào mặt tôi: "Tuệ Anh thấy cô tóc vàng này xinh không?

Mới 19 thôi đấy, mà tiếc là đồng tính."

Một chị đồng nghiệp khác chen vô: "Ê mà nghe đâu nó đang cặp với một chị nào giàu lắm."

Cái câu đấy làm tôi choáng mất vài giây.

Tôi bèn hỏi lại: "Là ai cơ?"

"Hình như là Kristine Lawrence gì đó, cũng tới tham dự tuần lễ thời trang í.

Người ta đồn vậy thôi, mà chắc đúng đó.

Chính Kristina đã giới thiệu Valentina vào IMG mà."

"Chị nghe tin đó ở đâu vậy?

Em tưởng người giới thiệu Val là chị họ nó?"

- tôi ngạc nhiên vì tại sao tôi đã theo dõi Valentina sát sao nhất rồi mà lại không nghe gì về tin đồn đó, lại càng chưa bao giờ biết tới cái tên Kristine Lawrence.Chị đồng nghiệp nhìn tôi có chút bất ngờ, chắc chị tự hỏi vì sao cái con bé chả biết gì về showbiz này lại tỏ ra quan tâm đặc biệt về một cô mẫu Tây, "Trên một diễn đàn chuyên về tin đồn.

Dù sao cũng chỉ là tin đồn."

Dù sao cũng chỉ là tin đồn.

Tôi ăn nốt bữa trưa của mình trong trạng thái bồn chồn.

Những lời đồn đều xuất phát từ một sự thật nào đó.

Sáng nay Val nhắn tin hẹn gặp tôi vào ngày mai.

Tôi định tới lúc đấy sẽ hỏi nó nhưng sự thật tới nhanh hơn lời nói.

Tôi đã tới nơi diễn ra sự kiện tuần lễ thời trang, ngồi xem từ trên cao ở quán cà phê đối diện.

Là Val hay sự thật hối thúc tôi tới đây?

Từ ở chỗ tôi quan sát mọi thứ bên dưới đều nhỏ bé và mờ ảo, nhưng tôi biết chắc chắn người đó chính là Val đang lẻn đi ra ngoài theo một người phụ nữ vào trong con hẻm và hôn cô ấy, y như đã hôn tôi hai ngày trước.

Trong phút chốc tôi mới nhớ ra rằng Valentina Xavier vốn là một tay nói dối rất cừ.

Nó đã nói dối về chị họ nó.

Tại sao phải thế hả Val?

Em muốn gì ở chị?Tôi chẳng buồn ở lại uống nốt li cafe mà về thẳng nhà.

Dối trá thế là đủ rồi, tiểu thư Val."

Em đừng bao giờ hôn ai khi em đã có Kristine Lawrence.", tôi đã nhắn vậy cho Val rồi tắt điện thoại.

Sẽ không còn lời nói dối nào nữa.

Tại sao giờ này tôi còn thức để viết cái đống này chứ?
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
47


Sáng trước khi đi làm tôi hết hồn khi thấy Valentina đang đứng trước cổng nhà tôi từ bao giờ.

Tôi thầm rủa mình lẽ ra hôm đó không để nó tiễn mình về nhà.

Tôi làm lơ như không thấy nó và cứ đi tiếp.

Nó bước sang trái chắn đường tôi.

Tôi bước sang phải thì nó cũng bước sang phải, tôi bước sang trái nó cũng bước sang trái, dây dưa một hồi tôi cáu tiết: "Tránh sang một bên, tôi lỡ xe buýt đi làm bây giờ!" mà không ngẩng mặt lên nhìn nó.

"Em có thể lái xe chở chị đi làm."

- Val ngoắc tay ra sau lưng nơi có con xe bốn chỗ màu đỏ chói đang đậu chình ình ngay đó.

- "Xe em mượn của bạn."

"Đi đi, tôi không muốn thấy mặt cô!"

- Tôi đẩy Val sang một bên thì bị nó kéo tay lại: "Nhưng em còn muốn thấy mặt chị."

Tôi chợt nhận thấy chiếc xe bám đầy những giọt nước đang rỏ từ từ xuống."

Em tới đây lúc nào?"

"Ngay sau khi nhận được tin nhắn của chị."

Tức là nó ở ngoài này cả đêm à?

Nghĩ vậy nhưng tôi không hỏi, tôi không muốn nó nghĩ rằng tôi đang quan tâm đến nó.

Val lạnh giọng nói tiếp:"Em bỏ buổi trình diễn sáng nay đế tới tìm chị đấy, Tuệ Anh, nên tôn trọng thời gian của em một chút đi!"

"Cô bị điên à?"

- tôi đoán mình đã hét quá to tới độ bố tôi ở trong nhà nghe thấy bèn vội mở cửa bước ra.

Ông ngạc nhiên nhìn tôi đang bị một cô tóc vàng lạ hoắc nắm cánh tay.

"Ai đây con?", ông hỏi.

Tôi làm một tràng rằng cô này là bạn con hồi ở bên Mỹ cùng nụ cười giả lả và giả đò khoác tay Val thân thiện.

Val tuy không hiểu tiếng Hoa nhưng cũng đoán được là phải hợp tác diễn kịch với tôi lúc này.

Nó cười bẽn lẽn ra chiều ngại ngùng như thiếu nữ lần đầu tới nơi xa lạ phải cười duyên như thế để mong sự giúp đỡ của người ta.

Bố tôi thấy vậy cũng không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu cười đáp lại Val.

"Ôi chết!", tôi thốt lên, "Con sắp muộn làm rồi!

Con đi đây.

Con chào ba!"

Tôi kéo tay Val về phía chiếc xe đỏ chói hàng mượn của nó.

Tôi lỡ mất xe buýt rồi.

"Em thả chị ở đầu đường rồi chị tự đi bộ được."

Về cơ bản là tôi không muốn nó biết nốt chỗ làm của tôi.

Đừng quên rằng nó đã khiến một giảng viên tôi rất mến phải bỏ xứ mà đi.

Biết đâu nó sẽ lại dùng thủ đoạn tương tự để ép tôi đi theo nó.Ở trên xe, tôi hỏi buổi trình diễn của nó sẽ diễn ra lúc mấy giờ, với hi vọng vớt vát chút gì.

Tôi không muốn con bé bỏ lỡ một sự kiện thời trang quan trọng nào ảnh hưởng tới hình ảnh của nó.

Val không trả lời, thay vào đó nó đi thẳng vào chuyện về Kristine Lawrence (thật đáng ngạc nhiên).

Chuyện như sau: nó gặp Kristine ở sân bay khi đang được bà Xavier dẫn độ qua châu Âu.

Nó thừa nhận nó có nói dối tôi một chút.

Nó không có bà chị họ nào tốt bụng tới mức sẵn sàng giúp đỡ nó và chống đối cả cái dòng họ thờ Chúa của nó cả.

Tình cờ họ ngồi cạnh nhau trong phòng chờ.

Bằng giác quan của mình Val đoán cô gái ngồi cạnh mình có khả năng là gay giống nó qua cái cách cô ấy nhìn lướt qua nó.

Nhân lúc bà Xavier nghe điện thoại, Val bèn cầu cứu cô ta.

Cô ấy chính là Kristine, đã giúp Val trốn thoát bằng cách cầm tay nó và họ cùng bỏ chạy một mạch tới cổng lên máy bay.

Lúc đấy Val mới biết nó đã cầu cứu đúng một chị gái giàu sụ đi phi cơ riêng.

Chuyến bay đó đi tới New York, nơi nó bắt đầu cuộc sống lụa là của mình dưới sự bảo hộ của Kristine."

Thật ra Kristine chẳng đòi hỏi gì ở em trong khi chị ấy cho em chỗ ở, tiền sinh hoạt, học hành và đủ thứ khác, điều đó làm em cảm thấy rất áy náy, cảm giác mình đang mang ơn mà không thể trả được.

Chính vì thế em mới quyết định ngủ với chị ấy.

Em chỉ muốn chị biết là không có yêu đương gì giữa em và chị ấy, chỉ là chuyện ơn huệ và trả ơn thôi."

"Nghe giống gái bao hơn.", tôi buột miệng.

Val đồng ý với tôi.

Hôm qua tôi đã tra google về Kristine Lawrence.

Đó là một người phụ nữ gần 30, có mái tóc nâu sậm và đôi mắt màu hạt dẻ sâu thẳm.

Có khi Val sẽ không lấy thân mình đền ơn cho Kristine nếu cô ấy không đẹp.

Khi xuống xe, trước khi tôi đóng cửa xe lại, Val nói với: "Buổi trình diễn gần 10 giờ mới bắt đầu."

Lúc đấy là 7 giờ 50 phút, đúng 10 phút nữa mới tới giờ làm của tôi.

Tôi hậm hực dập cửa xe thật mạnh, cảm giác như mình vừa bị lừa.

Tầm trưa Val nhắn: "Tối nay chị thích qua chỗ em hay thích em qua chỗ chị?"

Mặt tôi xanh như tàu lá khi nhận được tin nhắn đấy, tôi biết mặt mình có màu gì nhờ chị đồng nghiệp hỏi han.

Nguyên buổi chiều tôi không thể tập trung vào công việc trong khi đầu óc cứ nghĩ cách trả lời tin nhắn quái quý ấy của Val.

Tôi sẽ không tới chỗ nó, nhưng lại càng không thể để nó tới nhà mình thêm lần nữa.

Tôi lật đật chạy về nhà ngay khi giờ làm kết thúc.

Nghĩ mãi để cuối cùng tôi quyết định gửi tin nhắn: "Chị không thích trò này, dừng lại đi, Val."

Sau khi nhấn "gửi" và ngẩng mặt lên tôi đã muốn tắc thở khi thấy Val đã đứng trước cổng nhà mình y như hồi sáng.

Val rút điện thoại khi có chuông báo, mở ra đọc và chép miệng: "Chị nhắn trễ quá" rồi nhấn chuông cửa.

Tôi thiếu điều muốn quẳng điện thoại vào mặt nó!Lần này bà tôi ra mở cửa, Val vẫn nở nụ cười duyên lúc sáng còn tôi chỉ muốn lao vào bóp cổ nó!Thế là nó nghiễm nhiên trở thành khách quý trong nhà tôi, ngồi vào bàn ăn cùng với gia đình tôi, thưởng thức trà cùng chúng tôi.

Tôi trở thành phiên dịch viên cho Val và nhà tôi.

Bà và bố tôi thích nó lắm.

Cũng phải thôi, gái tây tóc vàng rất được chuộng ở châu Á mà.

Gía như họ biết nó đã gây ra cho tôi bao nỗi kinh hoàng, nhưng tôi không dám kể.

Tôi cực kỳ khó chịu khi thấy Val đang tìm cách len lỏi vào gia đình của tôi, giống như con rắn trườn trong bụi cỏ để chuẩn bị đớp lấy con mồi.Cơn kinh hoàng được dịp tái phát khi cả bố và bà tôi xếp nó ngủ cùng phòng với tôi.

"Con sẽ dọn ra phòng khách nhường phòng cho em ấy.", tôi tuyên bố vậy nhưng bà tôi không cho, lại còn nạt: "Con bé là khách, lạ nước lạ cái, bỏ mặc nó một mình trong phòng người lạ, con làm thế mà coi được à?"

Vì thế tôi mới phải ngồi viết nhật ký trong lúc chờ con kia nó đi ngủ trước thì mới dám leo lên giường.

Tôi muốn nằm dưới sàn nhưng trời lạnh quá.

Trời ơi bao giờ nó mới lướt xong cái điện thoại chết tiệt kia của nó, tôi buồn ngủ lắm rồi!
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
48


Tuệ Anh thân mến, em hi vọng chị không nhảy tưng tưng khi thấy chữ của em trong cuốn nhật ký này.

Trước khi chị muốn nhảy hay muốn xé nát cuốn nhật ký này, em xin chị hãy cố đọc hết những gì em sắp viết.

Đầu tiên sẽ là thú tội, đúng như tiêu đề chị đặt cho cuốn nhật ký này.

Nhân lúc chị ngủ em đã đọc xong hết cuốn nhật ký.

Em không cảm thấy tội lỗi lắm, dù sao thì những chuyện trong này chỉ có chị em mình biết với nhau.

Em hứa sẽ không sử dụng bất cứ thông tin nào trong đây để chống lại chị.

Cơ mà em rất vui sướng vì chị quan tâm đến em nhiều phết đấy.Có vẻ em đã nói dối khá nhiều trong đời mình.

Em luôn muốn có cho bằng được mọi thứ mình thích, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Chị không biết chị đã khiến em hao tâm tổn sức nhiều thế nào đâu.

Một mặt nào đó em phải thừa nhận chị rất khá.Chuyện về Kristine Lawrence, em chưa kể hết, ừm có thể có chút thêm bớt.

Lúc ở trong xe em đã rất muốn kể toàn bộ, nhưng em sợ.

Em không biết nữa, nhưng em thật sự rất sợ chị sẽ cho đây là màn diễn kịch mới của em và cười nhạo em.

Em kể chuyện này ra không mong chị thông cảm, em chỉ mong chị hiểu rằng con bé 16 tuổi năm đó đã đủ trưởng thành và trải qua đủ chuyện để nhận ra hồi đó nó đã ngu ngốc và ngạo mạn thế nào.

Em đã sai khi nghĩ rằng trói buộc được chị thì mình có thể có được tình yêu của chị.

Không tình yêu nào sống được trong sự giam cầm.Kristine ấy là người tốt khi đã cứu em ra khỏi mẹ em nhưng...

Người Mỹ vẫn nói :"Không có bữa ăn trưa nào miễn phí".

Vào một tối em bị chếnh choáng sau bữa tiệc tại gia của Kristine, Kristine đã lợi dụng điều đó và cưỡng hiếp em.

Sáng hôm sau cô ấy lại ôm em vào lòng nói xin lỗi, chị yêu em, đại loại vậy, em không nhớ rõ lắm.

Sau đó em tha thứ cho những gì cô ấy đã làm với em.

Em coi đó là sự trừng phạt mà Chúa (nếu Ngài có thật) dành cho mình.

Chuyện tương tự tiếp diễn nhưng em tự nguyện, may mà không tệ quá.

Em đoán đọc đến đây chị đã liên tưởng đến chuyện xưa đúng không? :)) Rất mỉa mai khi cái cách Kristine đối xử với em và chờ mong tình cảm của cô ấy được em đáp lại nó từa tựa như những gì em đã làm với chị trước kia.

Điểm khác biệt duy nhất giữa em và Kristine là nếu em muốn, Kristine sẵn sàng để em ra đi.

Nhưng em cần cô ấy, em tự biết tất cả những gì em đang có bây giờ đều nhờ Kristine mang lại, em sẽ chẳng-là-gì nếu không có cô ấy.

Nhưng em nguyện trở thành chẳng-là-gì vì chị.Em yêu chị.

Em tự tin khẳng định rằng em yêu chị chứ không phải cơn cảm nắng nhất thời của tuổi niên thiếu.

Bằng chứng khi còn vài tháng nữa sẽ tới sinh nhật tuồi 20 của em, em vẫn còn yêu chị.

Có thể em đã không yêu chị từ cái nhìn đầu tiên (mà chị cũng đâu tin tình yêu từ cái nhìn đâu tiên) nhưng em yêu chị vì rất nhiều thứ.

Nếu chị muốn biết lí do vì sao em yêu chị, em có thể kể ra hàng vạn lí do nhưng chị chỉ cần nhớ một lí do duy nhất: vì chị là Lục Tuệ Anh.

Khi chị tỉnh dậy chắc em đã quay về khách sạn rồi.

Chị có 6 ngày để đưa ra quyết định rằng chị có yêu em và muốn ở bên em không.

Chị chỉ cần nhắn tin câu trả lời của chị.

Nếu chị trả lời là không, em hứa tối qua là lần cuối chúng mình gặp nhau.

Chị đừng lo lắng về Kristine, em giải quyết được.

Quan trọng là câu trả lời của chị.Chúc Tuệ Anh một ngày tốt lành :))
p/s: tối qua vui thật đấy, gia đình chị quý em hơn em nghĩ nhiều :)) Em chỉ bế chị lên giường và đắp chăn cho chị thôi, ngoài hôn môi chị ra em không có làm gì hết, tại em nhớ chị quá thôi :((Ký tênValentina Xavier
 
Back
Top Bottom