Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)

[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
9


Hôm nay là buổi gia sư thứ 10.

Để tìm cách xoay xở với công việc này tôi phải tự mày mò tiếng Pháp trước khi tới nhà tiểu thư A.

May cho tôi, sau 5 buổi, con bé mới chỉ đọc được bảng chữ cái và một số câu thông dụng trong tiếng Pháp, như là "Je m'appelle... meow meow."

Meow meow...

Nó không bao giờ phát âm tên nó trong tiếng Pháp.

Nó bảo nó vui vẻ khi được gọi là "meow meow".

Hiện tại thì nó mới biết giao tiếp thông thường bằng tiếng Pháp, kiểu "xin chào, bạn có khỏe không?", kiểu trình độ ngang dành cho bọn con nít mới học ấy.

Điều đó cho tôi thời gian với tiếng Pháp.

Là một người đầy trách nhiệm, tôi phải bảo đảm mình không dạy sai điều gì không thì lương tâm sẽ bị cắn rứt vô cùng.

Một ngày không xa tôi sẽ rành thứ tiếng này trước khi tiểu thư A đủ khả năng để đọc được bảng quảng cáo bằng tiếng Pháp.

Tôi nghiêm túc nghĩ đến việc Tiếng Pháp yêu tôi hơn nó, tôi tự hào cực kì, tôi và tiếng Pháp không phải tình đơn phương như tôi và Tài chính.

Nhắc tới Tài chính, cô T hỏi tôi có nghiêm túc theo ngành này thật không vì rõ ràng cô không cảm thấy sự nhiệt huyết của tôi với môn học của cô.

"Nhưng em đâu còn lựa chọn nào khác?"

- tôi đáp.

Cô T nói: "Em luôn có lựa chọn, bỏ hoặc theo, nhưng rõ ràng em đã lựa chọn chịu khổ tiếp."

À tiểu thư A gửi lời mời kết bạn với tôi trên facebook.

Tôi lờ đi vì tôi không muốn dính dáng với bọn nổi tiếng thì hôm đi dạy tuần trước tôi bị nó ép phải chấp nhận.

Tôi miễn cưỡng kết bạn nhưng sẽ bỏ theo dõi mọi bài viết của A vì không thể để cái tường nhà thân yêu của mình bị khủng bố bởi hình tự sướng của nó.

Hôm nay là thứ ba, tôi kết thúc buổi học trên trường là leo lên xe buýt tới biệt thự của gia đình X.

Là một đứa tả cảnh kém cỏi, nên tôi chỉ có thể nói cái biệt thự nó to bằng một khu phố với thảm cỏ xanh và đám cây cối mà tiền để chăm sóc chúng có lẽ còn tốn hơn cả tiền sinh hoạt của tôi.

Vừa đi bộ tới nhà nó thì tôi phát hiện ra hôm nay người người ra vào biệt thự nhà nó tấp nập và qua lại như mắc cửi.

Biệt thự được trang trí sặc sỡ với đủ thứ quái lạ được khiêng từ trong ba thùng xe tải đỗ gần đó vào nhà.

Tôi cẩn thận bước vào trong đi qua phòng khách tìm A với nỗi hồ nghi rằng hôm nay mình được nghỉ dạy.

Nhưng A đã phát hiện ra tôi trước, nó liền vẫy tay khi nhìn thấy tôi.

"Hôm nay nhà có tiệc à?"

- tôi hỏi trong lúc tránh đường cho một...tháp sô cô la?

"Hôm nay là sinh nhật em."

- tiểu thư A ngẩng đầu lên trả lời tôi rồi chúi mặt hí hoáy đánh dấu trên tờ giấy.

Tôi ngớ người ra một lúc.

13/12 là hôm nay.

Facebook của tôi ngập ảnh Taylor Swift.

"Thế chúng ta..."

- tôi như mở cờ trong bụng vì sẽ không phải dạy học hôm nay và sẽ được về nhà sớm.

Nó bèn cắt cờ tôi mới mở:
"Hôm nay chị sẽ dự sinh nhật em."

Hay chưa?

Không hẹn trước, không báo trước, cứ thế mà bắt người ta phải dự?

Chí ít cũng phải biết nhắn qua facebook chứ?

Tôi từ chối ngay tắp lự lấy cớ bị ốm, tôi chả rảnh để dự sinh nhật đám con nít 15-16 tuổi trong khi với chừng đó thời gian tôi có thể hoàn thành bài tiểu luận để tuần sau nộp.

Và thế là tiểu thư A rơm rớm nước mắt như cún con nhìn tôi: "Nhưng... nhưng em rất quý chị..."

Ý, con bé quý tôi kìa!

Nước mắt là thứ tôi hãi cực kì.

Kết quả là bây giờ tôi đang ngồi trong phòng của tiểu thư A cho đến khi tàn tiệc.

Đó là thỏa thuận giữa chúng tôi.

Tôi chỉ tham dự sinh nhật nó khi được ngồi một mình trong phòng nó, tôi sẽ được ăn uống đầy đủ để làm việc và không bị làm phiền, nếu bữa tiệc kéo dài quá nửa đêm thì tôi có thể ngủ lại đây để sáng mai đi học.

Đề nghị kì quặc vậy mà nó cũng chịu?

Tiếng nhạc bên dưới xập xình chói tai, lũ giời con nô nốc bên ngoài, tôi ở trong phòng nó vẫn có pizza để ăn và coca để uống.

Sao mà tôi ghét cay ghét đắng bọn thiếu niên tiệc tùng thế nhỉ?

Hồi bằng tuổi chúng nó tôi đã vậy và bây giờ cũng vậy.

Đó là lí do mà hồi cấp 3 chúng bạn gọi tôi là bà già khó tính.

May mà tôi mang lap theo.

Tôi vừa được ăn uống miễn phí, vừa hoàn thành bài luận trong một căn phòng công chúa, một mình.

A bỏ tôi một mình đến bây giờ mặt mũi vẫn lặn mất tăm nên sau khi viết bài luận xong tôi mới có thể tranh thủ viết lại nhật ký đã bị tôi bỏ bê quá lâu rồi.

Tối nay tôi ngủ ở đâu nhỉ?
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
10


Đờ mờ...

Tôi mất trinh rồi.

Ok, không hoảng, không khoảng....

NHƯNG MÀ TRỜI ƠI TÔI MẤT TRINH RỒI!!!!

TRỜI ƠI TÔI MẤT TRINH TRƯỚC KHI CƯỚI CHỒNG!!!
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
11


Phải đến ngày thứ ba, tức hôm nay, tôi mới đủ can đảm để nhớ lại sự kiện gì đã xảy ra đêm đó, nhất là sau khi vào facebook của nó đọc được câu gì mà: "Chỉ ánh nhìn đầu tiên, em biết chúng ta thuộc về nhau."

được post ngay buổi sáng hôm ấy.

Thuộc về nhau cái con khỉ ấy!!!

Nó bị loạn thần kinh à?

Nào, bắt đầu.

A đến lay tôi dậy.

Tôi nhìn đồng hồ: 2 giờ sáng.

"Tối chị ngủ ở đâu?"

- tôi hỏi trong lúc ngáp.

"Ở đây, bất cứ chỗ nào chị thích, nhưng uống với em trước đã".

Căn nhà im ắng, có vẻ bọn nó đã về hết, chỉ còn tôi với nó trong nhà.

Nó giơ cho tôi một chai rượu bị bóc hết nhãn mác đi, kể rằng sinh nhật nó có trò bóc hết nhãn rượu, rượu mạnh rượu nhẹ lẫn lộn với nhau, vơ chai nào uống chai đó.

Tôi không hỏi nó lấy số rượu này từ đâu ra vì ở Mẽo bạn phải 21 tuổi mới được tiếp xúc với rượu bia.

Tôi đã sáng suốt khi không xuống dưới tham dự cùng, nếu tham dự chắc tôi sẽ chọn một góc an toàn và ngồi ngó cả buổi, trông như một bà già lạc lõng giữa biển choai choai.

Nhưng sao tôi lại không đủ sáng suốt để từ chối li rượu của nó?

Tiểu thư A mời tôi một li, tôi từ chối vì tôi không biết uống nhưng vì nó nài quá nên đành một li vậy.

Rượu mạnh sốc lên mũi làm tôi bị sặc, còn nó thì cười ha hả vào bản mặt tèm lem hỗn hợp rượu và nước mũi của tôi: "Chị chưa bao giờ uống rượu à?"

"Có nhưng chưa bao giờ mạnh như thế này."

- rượu mạnh tới nỗi nó xông thẳng lên óc tôi như tên lửa làm tôi choáng phải nằm xuống một lúc rồi mới ngồi dậy được.

Tôi chả hiểu thế quái nào tối đó tôi uống rất nhiều rượu mạnh được nhỉ?

Đã thế còn ở nhà người lạ?

Tôi đã được dạy rằng không bao giờ được say xỉn ở nhà người lạ, vì là con gái nên khi say sẽ rất mất giá.

Rượu càng vào người càng muốn uống thêm.

Rượu vào lời ra.

Tôi kể cho nó tất cả về tôi.

Tôi thậm chí còn kể việc mẹ tôi đã bị ép phá thai dù cái thai đã 7 tháng tuổi nữa.

Tóm lại là tôi đã kể hết chuyện gia đình cho nó nghe!

Nó là người Mẽo đầu tiên tôi tâm sự, không, thậm chí là người đầu tiên.

Làm sao tôi có thể kể quá nhiều thứ về mình cho người mình mới gặp hơn tháng?

Tất cả là do rượu!

Tôi sẽ thử viết tất cả những gì tôi nhớ được.

Để xem...

Tôi cỏn nhớ nó đã ôm tôi và tôi đã khóc ướt ngực áo nó lảm nhảm cái gì đó mà tôi không thể nào nhớ nổi.

Nó ôm tôi dỗ dành như thể tôi là con nít.

Tôi còn nhớ tiếp theo là nó hôn trán tôi rồi thế quái nào môi nó dính môi tôi.

Tôi còn nhớ lưỡi nó ở trong miệng tôi.

Nó hôn tôi và tôi đéo có phản kháng gì, lại còn để nó hôn!

Tôi nhớ nó nói "Je t'aime" chuẩn hơn cả lúc đọc bảng chữ cái tiếng Pháp.

Tôi còn nhớ nó đặt tôi lên giường, bàn tay ấm của nó vuốt ve làn da dưới áo tôi.

Nó làm gì đó bên dưới tôi làm tôi ươn ướt khó chịu.

Tôi nhớ tôi đã đẩy nó ra và định tát nó nhưng nó đã giữ được tôi và ấn tôi xuống giường trở lại.

Bờ vai nó run run nức nở, cảm giác kì lạ ấy kéo dài rất lâu.

Hình như tôi cũng có cảm giác gì đó kì kì.

Và tôi thiếp đi.

Nói trắng ra là nó đã lợi dụng lúc tôi say xỉn để cưỡng hiếp tôi.

Tôi luôn được dạy phải đề phòng sự tấn công tình dục từ đàn ông nên có lẽ vì thế mà tôi đã lơ là phía từ phụ nữ.

Lẽ ra khi nhận ra ở tuổi nó, xinh đẹp, giàu có, nổi tiếng mà vẫn chưa có bạn trai thì tôi phải đoán ra điều gì đó ở xu hướng của nó chứ nhỉ?

Nó giống cô T và nó đáng ghét hơn rất rất nhiều lần.

Sáng hôm sau tôi thấy mình nằm trong tư thế mặt úp vào ngực nó.

Tôi hoảng hồn bật ra khỏi giường mặc quần áo thu gom gần như tất cả đồ đạc của mình rời khỏi đó càng sớm càng tốt, gần như tất cả đồ của mình, ngoại trừ đôi giày.

Tôi không tìm thấy giày mình đâu mà cũng chẳng còn tâm trí để tìm kiếm.

Hôm đó tôi đã đi chân đất về nhà và bỏ học nguyên ngày, vùi mình vào trong giường ức không chịu nổi.

K cố hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi không trả lời, tôi không dám nói.

Nhục không tả xiết!

Nó mà là đàn ông thì nó đã mọt gông với tôi rồi.

Trong lúc sợ hãi tôi nghĩ đến việc mình nên treo cổ tự tử quách đi cho rồi, nhưng nghĩ lại mình bị hại mà mình phải chết còn cái con hại mình vẫn sống nhăn răng ra thì quá bất công.

Suốt ba ngày tôi không ra khỏi phòng, kết quả là mất một bài kiểm tra giữa kì.

Cô T vì lo lắng nên đã tới tận phòng tôi thăm.

Khi cô gặng hỏi tôi thì tôi chồm dậy ôm cô rồi khóc tu tu làm cả cô T và K nhìn nhau ngạc nhiên.

Kể chuyện đó cho cô T có vẻ ổn vì thứ nhất cô đồng tính, thứ hai cô quý tôi, nhưng rồi tôi vẫn quyết định không kể.

Giữ bí mật thì tốt hơn.

Cho tới khi tôi thử vào facebook của kẻ hiếp dâm ấy và đọc được câu stt vô duyên kia, tôi biết là mình cần phải cho con này một trận.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
12


Lúc tôi cảm thấy đủ sức đi học và định ngồi dậy chuẩn bị đi thì nhớ ra hôm nay là chủ nhật.

Thế là tôi lại nằm tiếp và nghĩ mãi mình nên làm gì để trả đũa nó.

Tạt axit hay chặn đường đánh?

Cách nào cũng có thể gửi tôi về Trung Quốc ngay.

Thật nan giải!

Tôi không gặp nó suốt hai tuần nay.

Tôi thông báo với ông bà X là tôi bỏ dạy vì lí do sức khỏe và học hành.

Họ cố nài tôi dạy hết học kì nhưng tôi từ chối, tôi không thể.

Phẩm hạnh của người phụ nữ Trung Hoa không cho phép tôi phải tiếp tục công việc cùng sự dơ bẩn xúc xiểm tới thân xác.

Thà chết vinh còn hơn sống nhục, tôi dùng thành ngữ đúng chứ?

Tôi tính nói với họ là thiên kim tiểu thư nhà X của họ thực chất là một con đồng bóng vô lại nhất tôi từng thấy trên đời.

Gia đình X theo đạo nên nếu họ biết xu hướng của A, họ hẳn sẽ trừng phạt con bé rất tàn khốc (tôi mong vậy).

Con bé sẽ mất nhiều thứ.

Nó mới 16 tuổi được vài tuần.

Bắt nó đối diện với tất cả ở tuổi này thì có quá đáng không?

Tôi vẫn chưa nói chuyện với nó về đêm sinh nhật ấy, hơn nữa đêm đó tôi say, lỡ như... không phải nó hiếp dâm tôi mà tôi chủ động đồng ý.

Không, chắc chắn không bao giờ có cái chuyện hoang đường đấy!

Tôi nhớ mình có ngồi dậy tát nó mà, chứ có phải nằm sãi lai không thôi đâu!

Dù sao thì cũng nên gặp nó một lần cho ra nhẽ rồi trả thù sau.

Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.

Tôi đã tìm được một công việc trong thư viện trường, thu nhập không cao lắm nhưng yên ả và hợp với một đứa thụ động như tôi.

Tuy nhiên khi kì nghỉ đông đến thì tôi không cần phải đến thư viện làm nên tôi tính mày mò tập làm đồ thủ công để bán bắt chước những nhà kinh doanh trên mạng.

Cơ mà khi bắt tay làm thử thì nhận ra có vẻ tôi cũng không hạp thứ này lắm nên tôi sớm bỏ cuộc.

Tôi chỉ còn công việc chạy bàn tiệc vào cuối tuần.

Cô T vẫn hàng ngày nhắn tin hỏi tình trạng của tôi, cô ấy mừng vì tôi không sao và báo rằng thứ 3 tuần sau tôi gặp cô để bàn về việc kiểm tra lại trước kỳ nghỉ đông.

Ngày qua ngày tôi cố kiếm cái gì đó để làm, để quên đi những gì đã xảy tới nhưng thi thoảng nó vẫn lởn vởn trong đầu tôi như bóng ma ám.

Có lần tôi mơ thấy tôi và nó hôn nhau, rất nồng nàn.

Tôi liền giật mình tỉnh dậy, trán vã mồ hôi và lập tức đi tắm dù lúc đó là 2g30 sáng.

Có đôi lúc đang đi đường, hoặc ở một mình trong phòng, tôi bất chợt ngửi thấy mùi của nó trong không khí làm tôi bủn rủn cả người, vội vã nhìn quanh tìm nó nhưng không thấy, giống như một dạng ảo giác khứu giác.

Tôi đọc được ở đâu rằng nạn nhân của vụ hiếp dâm thường có nỗi ám ảnh về thủ phạm.

Nó sẽ kéo dài có thể từ vài ngày, vài năm, hoặc suốt đời.

Mong cái suốt đời ấy không xảy đến với mình.

Nhưng hiện tại, lúc nào tôi cũng có cảm giác A đang ở bên mình.

Chuyện nó đã làm với tôi là sex.

Con oắt đó đã chủ động với tôi rõ ràng.

Sao con bé dám nhỉ?

Gia đình nó theo đạo Công giáo và điều đó có nghĩa là nó phải nhận thức được việc nó làm với tôi là sai trái và kinh tởm như thế nào và nó tuyệt đối không được làm.

Nhưng lỡ như mình đã đồng ý...

Trời ạ!

Lục Tuệ Anh, mày dẹp ngay cái suy nghĩ ấy dùm cái!

Con đó nó hiếp dâm mày, mày là nạn nhân.

Nó phải đền bù tất cả những tổn thất đã gây ra cho mày!

Tiểu thư A đã cố gọi cho tôi.

Điện thoại của tôi rung liên tục từ sau hôm tôi xin nghỉ dạy.

Hộp thư đầy tin nhắn của A mà tôi không thèm mở ra đọc.

Tôi không chặn số con bé, chỉ chuyển chế độ chuông rung thành im lặng để đỡ tốn pin, tôi nghĩ cứ để nó hi vọng là cách hành hạ tốt hơn hẳn là chặn đứng.

Tôi tính sẽ gọi lại cho nó vào tuần sau, khi cú shock tạm thời lắng xuống, để tôi có thể bình tĩnh ngồi đối diện với nó mà bụng dạ không thắt lại.

Đôi mắt xanh xám, mái tóc vàng ươm, một nỗi ám ảnh đẹp đầy tội lỗi và khó quên.

Đáng lẽ con bé sẽ là kỉ niệm đẹp ở đất Mẽo nhưng...

Tiếc thật, hoàn hảo như vậy mà gay, đã thế lại còn biến thái.

Từ cô T đến A, tại sao nhiều người phụ nữ xinh đẹp tôi gặp ở đất nước này lại gay nhỉ?

Thật đáng tiếc.

Hình như trong lúc tức giận tôi đã lỡ để lộ tên tôi ra thì phải?

Thôi kệ đi, ở Florida này thiếu gì dân người Hoa và đâu chỉ mình tôi mới có cái tên ấy.

Tiểu thư A, cái con người Mẽo xinh đẹp đã hiếp dâm tôi đấy, nó tên là Valentina.

Tôi hi vọng một ngày kia tên nó sẽ được ghi trong bản án ở mục bị cáo.

Con khốn nạn...
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
13


Ngoài đường phố nhân nga những bản thánh ca và giáng sinh.

Kỳ nghỉ đông đã tới.

K, cô bạn cùng phòng của tôi đã đi nghỉ đông với gia đình anh bạn trai của cô ở Canada.

Họ đã đính hôn từ tháng trước nên khi ra trường sẽ có một đám cưới hoành tá tràng vì cái anh bồ này của nó lắm tiền, đẹp trai, chu toàn, sex chắc cũng giỏi,... như nam chính ngôn tình.

Tháng 1 năm sau tôi mới gặp lại K, khi kì nghỉ đông kết thúc.

K là người Brazin, không như đứa trầm lặng mờ nhạt như tôi, cô ấy sôi nổi cực kì, đi đến đâu thu hút sự chú ý đến đó.

Chỉ có điều lực học của cô không tốt lắm.

Có bạn nói với chúng tôi rằng nếu K có được bảng điểm của tôi cô ấy sẽ là "Qúy cô hoàn hảo" của thời đại.

K giống tôi ở chỗ đều không thích ngành tài chính, cô ấy thích vẽ hơn nhưng cô ấy thấy con đường nghệ thuật quá bất an nên không dám đeo đuổi.

Tôi bảo cô ấy nên hạnh phúc vì chí ít cô còn biết mình thích gì, không như tôi.

Kiểu sống mà không có mục đích giống như đi giữa sa mạc mà không biết đích ở chốn nào, thậm chí còn chẳng có đích, lạc lõng, bơ vơ và hoang mang, nhưng cũng không dám dừng lại, sợ dừng rồi thì không thể đi được nữa.

K cũng là người truyền bá phim truyền hình Mẽo cho tôi.

Cứ đến series phim yêu thích của mình là cô ấy sẽ gọi tôi vào xem cùng cho có không khí.

Tôi sẽ chê phim sáo rỗng bỏ xừ, cô ấy sẽ hỏi lại thế cuối cùng tôi có ngồi xuống xem cùng không, ngàn lần như một, tôi sẽ đáp là có, và rồi chúng tôi cùng xem phim, dù sau đó kiểu gì tôi cũng chê nhưng tôi vẫn sẽ ngồi cùng K để xem tập tiếp theo.

Con người của mâu thuẫn.

Tôi mới gọi điện chúc Giáng Sinh cho gia đình tôi ở Trung Quốc, còn bạn bè thì đăng một câu chúc trên facebook là đủ rồi.

À tôi chặn A trên facebook và twitter luôn rồi.

Nó còn khủng bố tôi trên đó nữa, may mà chỉ nhắn tin chứ đăng stt lên tường nhà tôi thì tôi chỉ còn nước chui đầu xuống đất.

Chúc Giáng Sinh thứ hai trên đất Mỹ của tôi vui vẻ.

Nếu ông già Noel có thật, con chỉ xin ông hãy cho con A đó một trận dùm con, con sẽ biết ơn ông nhiều lắm, và tiện thể ông hãy giúp con quên tiệt đi cái đêm đáng nguyền rủa ấy nữa, nó cứ mờ mờ ảo ảo xen lẫn vào giấc mơ hàng đêm làm con không yên giấc được.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
14


Bạn tin được không?

Qủy đến tìm tôi ngay trong đêm Giáng Sinh.

Tối qua con quỷ cái tiểu thư A mò tới nhà tôi, gõ phòng tôi và lúc 11 giờ đêm.

Khi tôi mở cửa nó ngã vào người tôi nói một câu xin chào, hai câu "Giáng Sinh vui vẻ" và ba câu "Em đi bộ từ nhà thờ đến gặp chị", giọng nó nghe như đang bị sảng hoặc bị say vì tôi ngửi thấy thoang thoảng mùi rượu bốc lên từ người nó.

Tôi tự hỏi đằng sau bộ mặt ngoan ngoãn như Taylor Swift của nó ẩn những thứ bí mật gì, chẳng hạn nó đã chơi cỏ chưa, hay quan hệ với bao nhiêu người?

Nhưng đó là chuyện riêng của nó, mắc gì mình phải quan tâm?

Cơ thể nó rất nóng.

Nó bị sốt.

Tôi bất đắc dĩ phải bế nó đặt lên giường mình và đắp chăn cho nó.

Người nó nhẹ bẫng.

Nó nằm mê man tới bây giờ là 8 giờ sáng.

Tôi đã gọi tới gia đình nó để báo rằng nó đang ở nhà tôi.

Họ thở phào nhẹ nhõm, nhờ tôi chăm sóc cho nó và bảo khi thời tiết tốt hơn họ sẽ tới đón con bé về.

Bên ngoài trời tuyết rơi trắng xóa và không lấy chút dấu hiệu gì sẽ sớm kết thúc.

Con quỷ còn ở với mình lâu.

Làm sao A tìm được tôi, tôi nhớ mình không hề tiết lộ chỗ ở của mình cho ông bà X mà?

Chắc là anh bạn làm mối gia sư cho tôi.

Tại sao A đi tìm tôi vào giữa đêm âm 30 độ này?
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
15


A nằm thọt lỏm giữa đống chăn nệm nhìn yếu ớt như một búp bê sứ.

Nó quá mỏng manh để có thể làm được việc ghê gớm như vậy.

Tôi bắt đầu tự nghi ngờ rằng liệu chuyện đó đã thực sự xảy ra hay chỉ là trí tưởng tượng của tôi đã tạo nên kí ức điên rồ ấy?

Nhưng chắc chắn là tôi không tự nguyện với nó.

Nó thực sự đã đi bộ tới tìm tôi ư?

Khi A mở mắt, điều đầu tiên nó làm là nở nụ cười với tôi: "Chị đây rồi, em đã nghĩ mình sẽ không bao giờ được gặp chị nữa."

Nó đưa tay định vuốt má tôi nhưng bị tôi gạt đi:
"Tại sao em tới đây?

Em có biết tuyết đang rơi rất nhiều không và lỡ như hôm qua trời nổi bão..."

A đưa hai ngón tay chạm môi tôi ra dấu im lặng.

Con bé chống tay ngồi dậy, quàng tay qua cổ tôi, và hôn tôi.

Tôi đơ người ra một lúc, bối rối và sững sờ.

Môi con bé nóng, nhiệt độ cơ thể nó mới đo được cách đây 10 phút là 38 độ C.

Khi thần trí được khôi phục lại, tôi nhanh chóng gỡ tay con bé và đứng dậy lùi ra xa trước khi lưỡi nó kịp len vào giữa hai môi tôi.

A nhìn tôi kiểu bị tổn thương ghê gớm, thều thào nói:
"Em tới tìm chị để nói em xin lỗi."

"Bằng cách lặp lại sự kinh tởm đó à?"

- tôi lên giọng, nhấn mạnh từ "kinh tởm", vẫn còn tức vụ bị lạm dụng, nhân cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn này tôi định làm mọi thứ cho ra nhẽ.

Trong vài giây con bé bị shock.

Con bé hất chăn sang một bên đứng phắt dậy làm tôi ngạc nhiên trước sự hồi phục nhanh như chớp của nó:
"Chị vừa gọi tôi là cái gì?"

- giọng nó chuyển tông từ thều thào sang ngoa ngoắt.

Đáng lẽ thấy nó tức giận tôi nên nói gì đó để xoa dịu nó nhưng không, niềm khao khát trả thù bị dồn nén được dịp bung ra như pháo hoa năm mới khiến tôi chọn cách nghênh chiến, hoặc là do khi ấy tôi ỷ y nó bị ốm nên nghĩ nếu nó có lao vào đánh mình, mình sẽ đánh lại nó dễ dàng, tranh thủ trả thù luôn, một công đôi việc.

"Kinh tởm!"

- tôi phát âm chậm lại nhằm biểu đạt sự khinh khi đối với nó.

Thế là con bé bất ngờ lao vào người tôi vật xuống sàn, nhanh tới nỗi tôi không phản ứng kịp, và bóp cổ tôi: "Chị dám gọi tôi là "kinh tởm" à?"

Nó gào lên hét vào mặt tôi.

Thực ra tôi không có ý gọi con bé là đồ kinh tởm, tôi muốn nói hành động quan hệ tình dục với tôi mà không được sự đồng ý của tôi đêm đó, hành động mà gọi trắng ra là hiếp dâm ấy.

Nhưng cái cố gắng đè tôi xuống làm tôi tắc thở này của nó làm tôi nghĩ lại từ "kinh tởm" cũng hợp với nó nốt.

A siết chặt tay hơn tới mức tôi tưởng mình sắp chết.

Tôi đã quá chủ quan khinh địch.

Cuối cùng nó chịu buông tôi ra, tôi ho sù sụ hớp lấy hớp để không khí, vẫn ráng nói thêm từ "kinh tởm" lần nữa.

Môi con bé mím lại, tay giơ lên thành nắm đấm.

Tôi nhắm tịt mắt lại chờ cú đấm của nó giáng vào mặt mình thì nó hôn chụt cái vào má tôi làm tôi trợn tròn mắt nhìn, nó lại hôn lên môi tôi.

Nó thà đấm tôi còn hơn.

Bằng một nụ cười nửa miệng đê tiện, nó tuyên bố: "Ngay bây giờ tôi sẽ cho chị biết kinh tởm thực sự là thế nào!"

Nói là làm, A luồn tay vào trong váy của tôi.

Tôi hận vì mình đã mặc váy chứ không phải mặc quần lúc đó.

Nó tiến thẳng vào trong tôi làm tôi đau đớn thét lên thì bị nó bịt miệng lại.

"Hmm?

Chị đau à?

Mới có một ngón thôi mà!

Hôm đó chị thích lắm đấy, lúc cả ba ngón của tôi ở bên trong chị.

Tôi sẽ nhắc lại cho chị nhớ chị đã thích như thế nào!

Hử?"

Nó mới 15, 16 tuổi và nhìn tướng bé con vậy mà khỏe hơn tôi nghĩ, tôi không tài nào lật nó xuống được, cũng không thể chuồi ra khỏi người nó để cố thoát thân.

Đùi nó kẹp chặt người tôi xuống sàn.

"Chị đã cầu xin tôi đừng dừng lại.

Nhớ không?"

"Thả tao ra, đồ dối trá!"

- giọng tôi hét qua bàn tay nó thành tiếng có tiếng không.

"Tôi không nói dối đâu.

Nếu chị không hợp tác như thế thì sáng hôm sau chị đã không khỏa thân nằm úp mặt vào ngực tôi rồi và còn ôm tôi rất chặt nữa!"

Đoạn đầu là bố láo nhưng đoạn sau thì đúng, sáng đó tôi đã nằm với tư thế đáng xấu hổ ấy thật vì tôi nghĩ đó là gối ôm chứ không phải một con bé 16 tuổi khỏa thân đã cưỡng hiếp tôi.

Người con bé hẵng còn nóng, nó còn ốm thế nó đào ở chỗ quái nào ra cái sức khỏe phi thường ấy nhỉ?

Con bé khoái chí hành hạ tôi, thi thoảng nhắc lại đêm đầy nhục nhã ấy một cách khinh miệt đùa bỡn.

Tôi có thể cảm thấy bên trong tôi đang co thắt phản đối dữ dội sự xâm nhập trái phép của nó.

Khi tôi sắp lả đi vì kiệt sức thì nó bỏ tay ra khỏi mồm tôi và hôn tôi say đắm.

Rồi A dừng lại, tôi nhìn nó vô hồn.

A vuốt mặt tôi: "Em xin lỗi!"

Tôi muốn cào cấu cắn xé nó, tôi muốn chửi nó bằng những từ ngữ nặng nề nhất mà tôi đã học được ở những quán ăn Mẽo.

Tôi muốn giết nó khủng khiếp.

Nhưng tôi quá mệt để có thể ngồi dậy chứ đừng nói là giết nó.

"Em không bao giờ muốn làm tổn thương chị."

- nó bỗng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hối lỗi và thương cảm như thể tôi là thứ gì đó đáng tội nghiệp, hoàn toàn trái ngược với sự hung hãn khi nãy, đối với tôi nó giả tạo làm sao.

"Và mày đã làm rồi đấy."

- tôi thều thào.

Sự hối lỗi trôi sạch qua cái nhếch môi cười của A.

Nó không thể giữ được bản mặt thánh nữ ngoan đạo quá lâu.

Tôi phát hiện ra tại sao nó có thể làm chủ tịch câu lạc bộ kịch ở trường nó, vì nó có khả năng thoắt thiên thần thoắt quỷ dữ chỉ trong một giây.

Nó hôn môi tôi thêm cái nữa rồi nhẹ nhàng lột váy tôi ra để lia lưỡi dọc người tôi.

A mút cổ tôi, rồi ngực tôi, eo tôi, lần này thì dịu dàng và âu yếm như đang thưởng thức một thứ gì đó ngon lành.

Sau rồi nó dừng lại rất lâu ở chỗ đó, nơi chỉ một phút trước bị nó hành hạ đau rát và bây giờ nó đang an ủi làm dịu hậu quả nó gây ra.

Tôi kiệt sức nên chỉ biết nằm nhắm mắt lim dim.

Khi tôi viết ra những dòng này, tôi vẫn có thể mường tượng rất rõ những gì nó đã làm với thân thể tôi, là sự sáng rỡ chi tiết chứ không phải là đám sương lờ mờ trong đêm sinh nhật lần thứ 16 của nó.

Khi còn ở Trung Hoa mẹ tôi đã dẫn tôi tôi đi xem bói, bà ấy nói với tôi rằng hãy cẩn thận ở tuổi 22 (tính theo âm lịch).

À và tôi nhớ ra hình như hôm nay là sinh nhật thứ 21 của tôi.

Tôi sinh cùng ngày với Jesus Christ nhưng số phận không được vinh quang như ngài.

Khi xong việc nó nằm trên người tôi, đầu gối lên vai: "Chị quay lại dạy em tiếng Pháp đi."

Người nó bây giờ đã sốt trở lại, cứ như là có một túi chườm nước nóng khổng lồ đè lên người tôi.

"Không đời nào!"

- họa chăng chỉ có đồ hoang tưởng mới mong tôi tiếp tục dạy học con hiếp dâm mình.

"Em không muốn chị vào tù vì cưỡng hiếp trẻ vị thành niên đâu."

- nó thì thầm vào tai tôi.

- "Chị nên nhớ chị là du học sinh người Trung Quốc, 21 tuổi, còn em là một cô gái tuổi teen ngoan đạo và giàu có.

Họ sẽ tin ai hơn?"

"Mày dọa tao à?"

- tôi lạnh sống lưng khi nghĩ tới việc gia đình tôi ở Trung Quốc nghe được tin con gái họ bị đuổi học và vào tù vì cưỡng hiếp một cô bé 16 tuổi, tương lai của tôi sẽ không còn gì, đã mang danh đồng tính thì chớ lại còn cưỡng hiếp.

"Em chỉ đề nghị thôi.

Đừng nói nặng như vậy chứ!"

- nó bĩu môi.

Mẹ kiếp!

Trơ trẽn đến thế là cùng.

Tôi nổi khùng lật nó xuống: "Tao sẽ giết mày ngay bây giờ!"

Con bé chẳng sợ hãi gì, điềm nhiên vòng tay qua cổ, hai chân quấn lấy người tôi và cố tình rướn lên để chỗ nữ tính của nó cọ vào eo tôi: "Không nhất thiết phải giết đâu.

Chị có thể làm tình với em để trả thù như một món quà sinh nhật."

Tôi nhổ nước bọt vào mặt nó rồi buông nó ra: "Làm sao trên đời lại có một con quái vật như mày?"

"Chị thích mà."

"Tao thẳng, chứ không gay như mày!"

"Nếu chị thật sự thẳng thì em đã không cố sức biến chị thành của em đâu."

- A nói thế là ý gì?

Nó cười khẩy lau đi, loạng choạng đứng dậy đi về giường nằm: "Khi nào bố mẹ em đến thì gọi em dậy.

Em muốn ngủ.

Chị có thể nằm chung với em."

Còn lâu!

Nó đã đi ngủ rồi, còn tôi phải xả vào cuốn nhật ký này.

Có vẻ tôi đã miêu tả cảnh hiếp dâm quá kĩ thì phải?

Trời ơi tôi đang bị sao quả tạ chiếu à?

Câu hỏi quan trọng nhất đối với tôi lúc này là: Làm sao để thoát khỏi con quái vật này?

Nó vẫn nằm ở nhà tôi thêm hôm nay, tuyết giam tôi cùng với nó rồi.

Tranh thủ lúc nó ngủ tôi thủ sẵn một con dao thái từ trong bếp nếu nó tới gần thêm một lần nữa.

Khi nó tỉnh lại, thấy tôi đang cầm một con dao, nó cũng chỉ mỉm cười rồi quay lưng vào trong ngủ tiếp.

Tên đẹp, người cũng đẹp, và hành xử đếch có đẹp!

Ông già Noel thân mến, tôi không ngại tới tận Phần Lan hay Bắc Cực nơi ông ở để giết ông cùng mấy con tuần lộc hay đội ngũ chú lùn của ông nếu cái con Valentina ấy là quà Giáng sinh kiêm quà sinh nhật mà ông dành cho tôi!
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
16


Cuối cùng tuyết đã ngừng rơi và ông bà X cũng đến để đưa con quỷ này về.

Valentina khua môi múa mép với họ rằng nó đến để thuyết phục tôi quay lại dạy tiếng Pháp cho nó và tôi đã đồng ý.

Tôi chỉ biết câm nín nhìn nó nói dối ngon ơ.

Nó còn mè nheo nói nó sẵn sàng chết nếu tôi không quay lại dạy nó do nó không thể chịu được cái bảng điểm có một con C to đùng ở giữa hàng A.

Trước khi đi, ông X đưa cho tôi một tờ 100 đô cho công tôi chăm nom nó ốm, dù thực tế tôi chỉ cho nó uống một hai viên thuốc hạ sốt được cất trong tủ y tế từ đời nào, tôi không biết thuốc đã ở đó bao lâu và cũng không biết đã hết đát chưa.

Tôi không khách sáo từ chối mà cầm lấy rồi lịch sự cảm ơn.

Ông bà X đã rất lo cho nó, khi họ rời nhà thờ thì chẳng thấy nó đâu, ra là nó đến chỗ tôi và làm tôi ê ẩm cả người.

Tôi có nên làm cái gì đó để trừ tà giải xui không nhỉ?

Tôi đang nghĩ có nên nói vụ mình bị cưỡng hiếp cho K hay cô T không.

Valentina đưa ra thông điệp rất rõ ràng: hoặc tiếp tục tới dạy tiếng Pháp cho nó kèm theo chấp nhận nguy cơ mình sẽ bị cưỡng hiếp tiếp, hoặc là bỏ dạy và mình sẽ bị nó tố cáo ngược lại là cưỡng hiếp nó và đời mình thế là xong.

Biết đâu K hay cô T sẽ nảy ra giải pháp nào toàn vẹn nào đó để cứu vớt cuộc đời bi đát của tôi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi sẽ trình bày với họ như thế nào đây?

Tôi bị một đứa nhóc 16 tuổi cưỡng hiếp hai lần.

Ai cơ?

Valentina.

Họ sẽ nhìn tôi hỏi lại: Cái con Valentina tôi đang dạy tiếng Pháp cho ấy hả?

Nhưng tôi 21 tuổi cơ mà, làm sao một đứa 16 tuổi có thể đè được tôi?

Tôi sẽ câm nín và gánh thêm một nỗi nhục khó tả.

Mẹ tôi mới gọi qua skype, hỏi tôi tình hình thế nào, có cần thêm tiền.

Tôi thì vẫn phải nói dối là mọi chuyện đều ổn, con không cần thêm tiền, dù thực tế nếu bỏ việc gia sư tôi sẽ cạp đất mà ăn thật.

Mẹ tôi còn dặn làm gia sư thì nên cẩn thận với đàn ông trong nhà chủ, chẳng là bà mới đọc được tin gia sư bị bố của học sinh cưỡng hiếp.

Tôi bặm môi cũng ừ ừ hứa sẽ cẩn thận cho qua chuyện.

Chẳng lẽ khai con đây cũng là nạn nhân đây, nhưng không phải bố học sinh cưỡng hiếp con mà là cái con học sinh đó?

Hôm nay cậu L, cái cậu làm mối gia sư cho tôi, sẽ qua đón tôi đi dự tiệc sinh viên xa xứ được tổ chức tại nhà một người bạn của chúng tôi.

Đây là hoạt động thường niên của du học sinh Trung Quốc bên này, thiếu nó chắc chúng tôi sẽ chỉ biết ngồi kí túc xá gặp nhấm nỗi nhớ nhà.

Bữa tiệc vui kinh khủng và cậu L cũng rất tử tế khi đưa tôi về tận nhà trong tiết trời lạnh căm căm.

Tôi có nên thử hẹn hò với L không nhỉ?

Tôi sẽ có bạn trai đầu tiên trong đời, sẽ chứng minh rằng cái câu "Nếu chị thẳng.." của Valentina là câu nói suông cửa miệng sai bét nhè.

Nếu chúng tôi may mắn đến với nhau, tôi sẽ lí giải cho việc mất trinh của mình là do tai nạn chứ không phải do...

Tới lúc đó tôi sẽ đốt cuốn nhật ký này đi.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
17


Tìm cách đối phó với Valentina ngoài việc đem lại những cơn nhức đầu và rùng mình về đêm thì, về mặt tích cực, nó giúp tôi thoát khỏi suy nghĩ về chuyện riêng một chút.

Chỉ là hôm nay tôi vừa chợt nghĩ đến thuyết nhân quả trong Phật, kiểu mình làm gì mình sẽ nhận là hệ quả tương ứng, làm việc tốt sẽ nhận điều tốt, làm điều ác sẽ chịu điều ác, rất đơn giản.

Kết hợp Valentina với Phật giáo tuy có vẻ báng bổ và buồn cười nhưng có thể giải đáp phần nào câu hỏi vì sao cái con khốn ấy cứ bám dính lấy mình, bởi nó là cái giá tôi phải trả cho sự ghen tị độc ác của mình, đấy là nếu lý giải theo thuyết nhân quả ở trên.

Gia đình tôi theo Phật, trong lí lịch tôi cũng ghi tôn giáo là Phật giáo, nhưng có lẽ vì được sống ở chốn thành thị nên Phật không ảnh hưởng đến tôi sâu sắc như đối với bố mẹ và bà nội tôi.

Năm nào gia đình tôi cũng đi chùa đầu năm, và lần nào cũng là câu: "Cầu cho thằng bé siêu thoát".

Họ chưa bao giờ quên được thằng bé, chưa bao giờ quên được mong ước thằng bé có thể thế chỗ tôi.

Đó là lí do vì sao tôi ghét đi chùa.

Tại sao tất cả mọi người đều nhớ tớ nó dù nó chỉ sống được vài phút trên đời, còn tôi sống sờ sờ hơn 20 năm mà chẳng ai coi trọng?

Bà tôi trong một lần mắc tôi vì đã làm vỡ bát rằng lũ con gái là một đám ăn hại và đó là lí do bà chưa bao giờ thích, nếu không nói là ghét, con gái.

Tôi ích kỷ quá đúng không, khi đi ghen tị với em trai mình, người mà thậm chí đã không còn từ rất lâu rồi?

Hồi còn nhỏ tôi đã suy nghĩ như vậy và tệ hơn là bây giờ vẫn thế.

Tôi thừa biết thế là không tốt nhưng không dừng được.

Valentina có khi chính là quả báo dành cho tôi vì đã có những suy nghĩ hẹp hòi như vậy.

Thời tiết ngày càng tệ, bên trong này còn tệ hơn bởi tôi phải ở một mình.

Tôi nhớ nhà nhưng tôi chưa bao giờ khóc vì điều đó.

Mục đích tôi đến đây, suy cho cùng, cũng là để rời xa họ.

Những cuộc điện thoại chớp nhoáng, những câu nói lặp đi lặp lại qua skype,... tất cả những thứ đó chỉ đơn thuần là giữ lại sợi dây gắn kết vốn đã rất lỏng lẻo giữa tôi và gia đình tôi.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
18


Kì nghỉ đông kết thúc với sự trở lại đầy bối rối của K, công việc ở thư viện trường kì diệu ở chỗ nó chừa đúng hôm thứ 3 và thứ 5 là những buổi gia sư cho tiểu thư A, và ngày hẹn hò đầu tiên của tôi với L.

Trước hết là K, đang bị bối rối vì cậu ấy đang cảm nắng với anh trai người yêu.

Vấn đề này phức tạp ấy nhỉ?

Trong ngôn tình thì không hiếm tình huống éo le thế này, chỉ là trong đời thật ta không biết anh nào mới là nam chính.

Tôi khuyên cậu ta nên chung tình với anh chàng chứ đừng liếc mắt đi xa quá nhưng tôi thừa biết trái tim cậu ấy sẽ không yên nổi.

K là kiểu người không yêu thì thôi chứ yêu là cháy hết mình.

Cô ấy ngủ với anh bạn trai hiện tại ngay sau câu tỏ tình và tôi có lí do để lo rằng việc đó sẽ lặp lại với anh trai người yêu, nếu anh chàng ấy cũng có ý với cô nàng.

Thật drama...

Sự ỡm ờ trong tình ái của K một thời khiến tôi ngưỡng mộ, vì cái tính ỡm ờ ấy mà nhiều chàng xin chết vì K, đã biến mối quan hệ đáng ra rất đơn giản "chỉ việc cưới nhau" này trở nên phức tạp.

Tôi chờ xem K sẽ giải quyết như thế nào.

Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ quay về tới anh người yêu cho tới khi được K cho xem hình anh trai hắn, đẹp kinh hồn!

Bạn nên biết là dù nhan sắc tôi thuộc hạng trung nhưng trong vụ chấm điểm nhan sắc người khác thì tôi rất khó.

Thứ hai, công việc thư viện vẫn tẻ ngắt nhưng như tôi đã nói: được cái an nhàn.

Đó là nơi mà cả thế giới bày ra trước mắt bạn 3 loại người: loại mọt sách, loại nghỉ mát và loại nhàn cư vi bất thiện – tức là loại cười nói lớn tiếng hoặc hôn nhau chùn chụt sau giá sách tối tăm nào đó.

Loại thứ ba chiếm tỉ lệ ít nhưng lỡ gặp trúng thì phải ra nhắc nhở: "Xin lỗi bạn, đây là thư viện." (sự thực là nên dẹp quách từ "xin lỗi" đi, lỗi của chúng nó chứ có phải mình đâu mà xin, mấy quy tắc lịch sự thừa thãi chết dẫm ấy!).

Bạn thử tưởng tượng mình phải ra nhắc một cặp đang hôn nhau thắm thiết xem?

Có lẽ công việc này chỉ có mỗi cái khó chịu đấy thôi, đỡ hơn công việc gia sư luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ rằng mình có thể bị cưỡng hiếp bất cứ lúc nào.

Tiểu thư A có chút tiến bộ, nó không nhắc gì mấy bữa đó, ngoan ngoãn như lúc đầu chúng tôi mới gặp.

Nó đang chuẩn bị cho hai cuộc thi văn nghệ học thuật gì đó, bận cực kì cho những buổi luyện tập nên chắc không còn sức để quấy rối tôi, thế mà nó vẫn duy trì được hai buổi học một tuần, điều mà trước đây nó chưa làm được.

Còn buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và L, cuộc hẹn hò đầu tiên trên đất Mẽo, ở quán pizza và trong rạp phim.

Chúng tôi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng về người ngoài hành tinh gợi tôi nhớ đến phim "X-files" mà hồi bé tôi rất mê.

Hẳn L đã thám thính facebook của tôi rất kĩ.

Nói qua chút về anh bạn trai mới của tôi.

L của tôi là người Trung Quốc.

Cả gia đình anh sang Mẽo định cư từ thập niên 80 nhưng vẫn giữ được ngôn ngữ, lối sống đặc trưng của dân tộc mình.

L cao hơn tôi rất nhiều, anh từng chơi bóng rổ hồi trung học nhưng rồi bỏ giữa chừng vì đột nhiên hết thích chơi (lý do hơi bị khó tin đối với tôi).

Tôi biết anh ở lớp Kinh tế vi mô và mối quan hệ của chúng tôi phát triển đều đều, không dồn dập, ào ào.

Khi tôi quyết định nhận lời hẹn hò với anh tức là tôi biết đã đến lúc nên để mối quan hệ này xa hơn, điều đó hợp lý cho cả tôi và anh.

Tôi bất đắc dĩ quay về với công việc gia sư.

Sau sự kiện Giáng Sinh, tuần nào A cũng học đủ hai buổi thế mới khốn khiếp.

Tôi luôn giữ một khoảng cách với A, không khi nào quên cơn khủng hoảng nó gây ra cho tôi.

Còn A đối xử với tôi bình thường như lúc đầu, ngoan, nghe lời,...

đủ mọi điều mà bạn cần ở một đứa học sinh.

Điều đó làm tôi nghi ngại sợ nó lại bày tiếp trò quái gở nào nữa.

Tiếng Pháp của nó khá hơn, bây giờ nó có thể đọc được một đoạn văn đơn giản mà không phải lật từ điển.

Thành công của tôi là chiều nay nó khoe được điểm B cho môn tiếng Pháp.

Tôi cũng vui vui, mình cũng giỏi mà?

Nếu A bình thường như mọi đứa con gái nhà giàu ngoan ngoãn trên ti vi thì chắc chắn tôi sẽ cưng nó như em gái.

Cứ tới nhà X là tôi luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, tôi thậm chí còn giấu một con dao gấp trong túi xách mình.

Cho tới giờ này tôi vẫn chưa phải sử dụng đến nó.
 
Back
Top Bottom