Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
36017613-256-k776738.jpg

[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
Tác giả: MaiRachel
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tôi biết bạn nghĩ gì khi nhìn thấy tựa truyện, kiểu: "Mai định viết Bách Hợp đấy à?"

Tôi không rõ định nghĩa "truyện bách hợp" là như thế nào, nếu "truyện bách hợp" là tình hai gái Trung Quốc thì chắc cái fic này đúng một nửa là truyện Bách Hợp.

Bao giờ viết xong tôi mới post, mục đích của lập Topic là đặt gạch.

Nếu nhanh thì cuối tháng 4 sẽ có vì fic này khá ngắn, tôi đảm bảo khi tôi post thì các cậu sẽ biết fic đã được viết xong rồi.
______________
Thôi, cho tui rút lại hết lời bên trên nha :'( Tags: bachhopbhttclichegirllovehumourlesbianshoujoaisjatiểu-thuyết-chungyuri​
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
Giới Thiệu


Tên: Nhật ký thú tội

Tác giả: Mai RachelRating: 15+

Thể loại: hài, tâm lý, gay, có đề cập những vấn đề không phù hợp với trẻ em dưới 15 tuổi, không chỉ về sex mà còn cả từ ngữ.

Tóm tắt: "Tôi mới đi gặp gia đình X về để sắp xếp công việc gia sư của tôi.

Tôi quyết định mua gấp một cuốn sổ để trút gánh nặng trong lòng vì tội lỗi đang đè chết tim tôi.

Trước hết tôi cần phải khẳng định với bạn tôi là người Trung Quốc, 100%, không lai căng gì sất.

Tôi có cơ may được bám trụ ở cái xứ Mẽo này nhờ học bổng tôi giành được khi còn năm nhất trường Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành Tài Chính.

Lời thú tội thứ nhất: tôi không thích ngành Tài chính."

Dĩ nhiên đấy không phải lời thú tội duy nhất trong cuốn nhật kí này.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
1.


Well, đáng lẽ mình sẽ không post sớm thế này nhưng gần 10 bạn đưa nó vào list, hơn 100 view và thậm chí fic này còn xuất hiện ở phần "gợi ý của wattpad" nữa nên mình nghĩ mình nên làm gì đó để đền đáp lại điều này.Lúc mình post chap 2 là fiction đã xong.Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình.~*~*~
Tôi mới đi gặp gia đình X về để sắp xếp công việc gia sư của tôi.

Tôi quyết định mua gấp một cuốn sổ để trút gánh nặng trong lòng vì tội lỗi đang đè chết tim tôi.

Trước hết tôi cần phải khẳng định với bạn tôi là người Trung Quốc, 100%, không lai căng gì sất.

Tôi có cơ may được bám trụ ở cái xứ Mẽo này nhờ học bổng tôi giành được khi còn năm nhất trường Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành Tài Chính.

Lời thú tội thứ nhất: tôi không thích ngành Tài chính.

Tôi chọn Tài chính vì tôi không biết chọn ngành nào, tôi chỉ biết mình phải vào được Đại học Bắc Kinh.

Là người Trung Quốc cầu tiến, sau khi học xong trung học, bạn phải đỗ Đại học, không cần biết ngành nào, cứ đỗ đã rồi tính sau.

Tôi sang đây tiếp tục trày trật với Tài chính một cách đầy đau thương, rất muốn thoát nhưng thoát rồi không biết đi về đâu nên đành ở lại, gắng có tấm bằng rồi tính sau.

Người Châu Á luôn chuộng giải pháp an toàn.

Khi sang Mỹ tôi vẫn phải vật lộn kiếm sống như hàng đống lao động nước tôi chạy sang đây, cả hợp pháp lẫn bất hợp pháp.

Tôi được anh bạn đồng hương L, người chuyên chạy bàn cho đám nhà giàu tại nhà riêng của họ khi có tiệc, mách rằng có cái gia đình X (tôi cần giữ danh tính của tất cả, kể cà tôi, bởi lỡ sau này tôi cần phải chửi sau lưng họ thì cũng không vấn đề gì nếu cuốn nhật kí bị thất lạc) than thở bảng điểm của cô con gái rượu, họ đang cần một gia sư riêng cho con bé, lương sẽ trả rất hậu, gấp 5 lần công việc cũ của tôi.

Tất nhiên tôi đòi anh bạn là môi giới gia sư cho tôi vì tôi mới bị con gà chiên Kentucky đá đít và rất cần tiền.

Kì diệu thay, tôi được nhận.

Gia đình X có vẻ thích tôi, có lẽ tại tôi hiền lành hoặc tại cái bảng thành tích ấn tượng ở trường của tôi.

Họ tin tôi tới nỗi không cần kiểm lại vốn tiếng Pháp của tôi mà cho tôi dạy con gái họ.

Con gái rượu của họ, cô học sinh đầu tiên của tôi, một cô người Á Mễ Lợi Gia đích thực, tóc vàng, mắt xám xanh, da trắng, nhà giàu, học giỏi, bảng điểm hầu như A và A+, ngoan hiền, đội trưởng đội cổ vũ, chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ, vân vân và vân vân, còn nhiều điều tốt đẹp về nó lắm mà nếu tôi rảnh liệt kê ra thì chắc cuốn nhật ký này sẽ hết chỗ.

Bạn có thể coi nó là một phiên bản trung học của Taylor Swift nổi tiếng vì sinh nhật của nó rơi vào ngày 13/12, hoặc nói một cách dân dã hơn thì con bé đích thực là nữ chính ngôn tình, hoàn hảo tới từng cọng tơ lông.

Ông bà X đã khoe tất cả những gì về nó ngay khi chúng tôi mới gặp mặt nên bạn đừng ngạc nhiên vì sao tôi quá rành rẽ dù chưa trực tiếp gặp nó.

Lời thứ tội thứ hai: dù bản thân người Trung Quốc tôi thuộc trường hợp hiếm hoi là chưa bao giờ rớ tay vào Ngôn tình.

Thứ nhất là tôi không có tiền, thứ hai là không có thời gian.

Bạn sẽ tự hỏi làm sao tôi có thể hòa nhập với bạn bè khi không biết gì về ngôn tình.

Những tóm tắt, bình luận trên mạng được gõ ra để làm gì?

Tôi không đọc không có nghĩa là tôi không biết.

Tôi chỉ cần gõ tên truyện vào công cụ tìm kiếm, chỉ 15 phút sau tôi có thể kể vanh vách thay vì phải bỏ ra một tuần để đọc hơn 100 chương.

Tôi biết rất nhiều tác phẩm nhưng hầu như chẳng đọc trọn vẹn cái nào.

Mọi người vẫn ngưỡng mộ tôi là dân đọc sách biết nhiều, chỉ mình tôi biết đó là hữu danh vô thực.

Tại sao con bé bảng điểm A ấy lại cần gia sư?

Như tôi đã nói: điểm của nó hầu hết điểm trên A, tức là có môn nó bị C, đó là môn tiếng Pháp.

Tôi là gia sư tiếng Pháp cho nó và theo thỏa thuận với ông bà X, tôi sẽ bắt đầu dạy kèm nó trong hai tuần nữa.

Lời thứ tội thứ ba: tôi không biết tiếng Pháp, hoàn toàn không.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
2


Việc gia sư tiếng Pháp tiềm ẩn có nhiều nguy cơ nên tôi cần phải tìm thêm công việc nữa.

Tôi xin họ cho tôi 2 tuần để sắp xếp lại công việc, thực chất là học tiếng Pháp.

Tôi cảm thấy mình dễ dàng bị bóc mẽ vào bất cứ lúc nào.

Tôi vạch ra đủ mọi tình huống có thể xảy ra, như là lỡ nhà có khách người Pháp tới thăm và họ cần tôi làm phiên dịch viên...

Không tưởng tượng nữa, khủng hoảng quá, xác suất để nó xảy ra quá thấp để quan tâm.

Họ đâu phải lúc nào cũng có nhà để vu vơ hỏi tôi vài câu tiếng Pháp được, đúng không?
———-Lời tác giả: tớ viết xong hết rồi đấy, các cậu cứ từ từ thưởng thức nhé, tớ sẽ post vào thứ 2 và thứ 6, tùy tình hình có thể thay đổi.

Khoảng thời gian ấy để tớ biên tập lại cho mượt hơn và câu được nhiều view hơn \m/
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
3


Chắc là định mệnh nhưng tôi không thể tìm được thêm công việc nào khác.

Một tuần trôi qua với những bài toán đáng ghét và việc làm dật dờ trước mắt.

Tiếng Pháp cũng khá dễ, thật may mắn!

Tôi mất hai tuần vật lộn với nó.

May mà nó cũng na ná tiếng Anh nên cũng không đến nỗi nào, nhưng giống từ đực cái đích thực là một phát minh mang tính thảm họa cao nên tôi không ngạc nhiên nếu tiểu thư điểm A ấy bị C môn tiếng Pháp.

Dù sao thì thà vật với tiếng Pháp còn hơn là với Tài chính, cụ thể là toán cao cấp.

Tôi sẽ sở hữu một lượng tiếng Pháp tạm ổn trước khi chính thức vào công việc gia sư.

Rồi dần dần, tôi sẽ chinh phục được tiếng Pháp.

Bạn đã học tiếng Pháp như thế nào?

Tôi xin làm gia sư dạy tiếng Pháp cho một tiểu thư nhà giàu trước khi học tiếng Pháp.
______
Lời tác giả: Hai chap này nó ngắn nên mình post luôn :3
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
4


Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi dạy, ngày đầu tiên tôi chính thức gặp mặt tiểu thư A.

Tôi chỉ mới thấy nó qua tấm ảnh gia đình khi đang ngồi tiếp chuyện với ông bà X, còn tiểu thư A đi tập kịch đến khuya mới về nên hôm nay là ngày đầu tôi gặp nó.

Ngoài đời nó đẹp hơn trong ảnh mới đáng sợ.

Tiểu thư A thấp hơn tôi một chút, dù con bé mới 15 tuổi và đang học lớp 10, tức là nó sẽ cao hơn tôi khi nó bằng tuổi tôi, hiển nhiên là thế, bọn người Tây lớn nhanh lắm.

Tôi hồi ở Trung Quốc cũng thuộc hạng cao ráo trong lớp, chỉ thấp hơn 5 bạn nữ khác cùng lớp mình.

Nó nhìn nhỏ bé và mong manh đúng chất tiểu thư búp bê.

Người nó mảnh quá nên tôi đoán người Mẽo không thích tướng nó lắm, nhưng người Trung như tôi lại rất thích kiểu này.

Lúc tôi đến, con bé mở cửa phòng cho tôi.

Nó đứng trước mặt tôi, mặc có mỗi cái áo thun dài qua mông một chút như mốt trên phim truyền hình Mẽo cho phép tôi nghi ngờ việc nó có mặc quần không.

Tôi liếc nhanh.

Chân nó thẳng...

Nó đẹp, rất đẹp và rất thơm.

Vẻ đẹp của nó vừa dịu dàng, vừa thanh thoát lại vừa cuốn hút.

Nó đích thực là hiện thân của "băng thanh ngọc khiết" trong truyền thuyết ngôn tình.

Mái tóc vàng lượn sóng tăng thêm vẻ quý tộc và đôi mắt xám xanh sâu thẳm mang lại vẻ sắc sảo cho nó.

Thứ cuốn hút nhất ở nó là đôi mắt xám xanh ấy, khi nhìn vào tâm trí tôi có cảm giác như bị lạc trong mê cung.

Ông bà X không muốn thuê gia sư nam cũng có lý của họ.

Khi nghe những gì kể về nó tôi thấy bình thường, mà khi nó đứng trước tôi thì tôi ghen tị khủng khiếp.

Sự hoàn hảo của nó làm tôi bắt đầu sinh ác cảm với nó, ít nhất về mặt ngoại hình.

Hơn nữa kiểu cách công chúa không phải gu của tôi (tôi thích kiểu như Charlize Theron hay Natalie Portman í, nhìn thông minh, mạnh mẽ) nên tôi không bao giờ hiểu nổi vì sao bọn con trai khoái những đứa con gái nhìn dễ vỡ như A.

Do bản tính thích che chở người khác của đàn ông ư?

Tôi chuẩn bị tinh thần để kiềm chế dạ dày của mình nếu ngoại hình công chúa của A có kèm theo giọng nói nhão nhoét nũng nịu.

Nhưng may mắn điều đó đã không đến.

Giọng của A thanh, không nhão, thanh thoát như dáng người nó vậy, sự so sánh này có vẻ buồn cười nhưng tôi không biết diễn tả thế nào.

A mỉm cười chào tôi ra vẻ một tiểu thư có học và khuôn phép.

Nó bước sang một bên mời tôi vào trong rồi mời tôi ngồi xuống giường, nó ngồi cạnh tôi.

Sau những câu hỏi làm quen, nó đặt tay lên đùi tôi làm tôi hơi sởn da gà nhưng cứ để đó.

Tôi vẫn chưa quen với lối cư xử phóng khoáng của dân Mẽo, lúc mới đến đây tôi hết hồn khi người ta dễ dàng ôm và hôn má nhau giữa công cộng, cùng giới thì không nói làm gì nhưng mà khác giới....

Nam nữ thụ thụ bất thân.

Cái đặt tay lên đùi của con bé chỉ là cách xử sự tỏ ý thân thiện trong văn hóa Mẽo của nó, tôi không nên tỏ khó chịu kẻo làm tiểu thư A mếch lòng và vụt mất cơ hội gia sư cũng như 2 tuần cày tiếng Pháp của mình, chưa kể công việc gia sư này là thứ duy nhất giúp tôi có tiền trả tiền phòng bây giờ.

Lối cư xử tự nhiên của người Mẽo, điển hình như cái đặt tay lên đùi người khác ấy, làm tôi bối rối ít nhiều.

Tôi không thoải mái khi bị đụng chạm thân thiết bởi người lạ, đùi lại là nơi nhạy cảm.

Tôi liếc nhanh quanh căn phòng rộng bằng ba phòng ngủ của tôi để kiếm cái gì đó khen cho đỡ ngượng nghịu.

"Umh..

đệm này êm nhỉ?"

- tôi nặn ra một nụ cười với nó, tay vuốt ga trả giường màu kem.

"Chị có muốn nằm thử không?"

- Nó nằm xuống, nghiêng người về phía tôi, tay chống đầu, tay kia vỗ vỗ mời tôi nằm xuống.

Tôi nghe theo nằm xuống.

Giường êm hay không tôi không rõ, chỉ biết là lúc tôi liếc mắt sang thì đập ngang mắt tôi là ngực của nó lấp ló sau áo thun mỏng dính và may là màu đen.

Tướng nó tuy mảnh nhưng hàng họ vẫn đầy đủ.

Khi bằng tuổi tôi, ngực nó lớn hơn ngực tôi là cái chắc.

Vốn dĩ về phần ngoại hình cái gì nó chả hơn tôi chứ
"Uhm... thế mình học được chưa?"

Tiểu thư A mỉm cười ngồi dậy trước, đưa hai tay ra đỡ tôi dậy theo.

Chúng tôi ngồi vào bàn học.

Buổi học tiếng Pháp đầu tiên bắt đầu.

À tiểu thư A có mặc quần.

"Em học đến đâu rồi?"

- tôi hỏi khi lật sách của nó ra, chi chít những hình vẽ nguệch ngoạc được tranh thủ tạo ra trong lúc giáo viên không để ý.

Tôi nuốt khan.

Thực ra thì mấy phần này tôi chưa học.

"Vỡ lòng?

Chị cứ dạy em từ đầu đi, em bị mất căn bản."

Tôi như mở cờ trong bụng đóng sách lại.

"Thế chị dạy em bảng chữ cái nhé?"

Nó gật đầu.

Nguyên buổi chiều 2 tiếng đồng hồ đó chỉ về bảng chữ cái tiếng Pháp.

Chắc chắn A không dốt đâu, nhưng mà nó hình như không có duyên với tiếng Pháp.

Tôi ngạc nhiên khi biết nó được điểm C môn này chứ không phải là F.

"Tất cả nhờ thằng ngồi cạnh em là người gốc Pháp."

- câu trả lời của nó.

"Thế sao em còn bị C, đáng lẽ là A chứ, cậu ta từ Pháp sang mà?"

"Em không hẹn hò với hắn nên chỉ được C thôi.

Em tóc vàng chứ có hoe đâu mà đồng ý hẹn hò cái thằng Pháp bựa đời thích đá lưỡi ấy để đổi lấy điểm A?"

- nó nhăn mặt.

Đá lưỡi thì nghe cũng gớm thật, tôi thông cảm cho nó.

Mà cái thằng người Pháp ấy cũng mất dạy bỏ xừ, con nít vắt mũi chưa sạch đã đòi đổi tình lấy điểm.

Khi còn 15 phút nữa kết thúc buổi học, nó bỗng hỏi tôi: ""Tên tôi là A" nói trong tiếng Pháp như thế nào?"

"Je.."

- tôi phát âm chậm cho con bé theo - "...m'appalle..."

- chỉ tay vào con bé hàm ý bảo nó nói tên nó và chúng ta có:
"Je...m'appalle...meow meow."

- Nó không nhìn tôi, thản nhiên nghịch bút và lặp lại câu meow meow ấy thêm hai lần nữa.

Lời thú tội thứ tư: nếu là đàn ông, tôi sẽ chết vì sự dễ thương của tiểu thư A.

Trước khi tôi về tiểu thư A cho tôi facebook, twitter, và blog của con bé, "để dễ trao đổi học hành" như nó nói.

Để giết thời gian tôi mới vào mấy trang mạng xã hội của nó xem.

Đếch hiểu nổi toàn hình tự sướng chu môi há mỏ của nó thôi đã được cả mấy trăm likes, lượng người theo dõi của nó trên facebook hay twitter tính đến con số cả chục ngàn.

Ô tôi đang gia sư cho một nàng hotgirl mạng này!

Blog của nó thì kém nhộn nhịp hơn, toàn về những thứ sến sẩm tình ái này nọ, mà cũng đúng, đời nó được chu cấp đến tận miệng thế kia thì ngoài yêu đương ra nó có gì phải lo đâu.

Điểm nổi bật ở blog nó là mấy bài bình luận về tiểu thuyết văn chương tình yêu, toàn là những truyện tôi chưa đọc bao giờ với lại tôi cũng không có hứng thú với những thứ diễm tình.

Câu cú còn sai chính tả với ngữ pháp thế mà lời bình khen hay vẫn ầm ầm.

Mà bạn trai nó đâu nhỉ, tôi lướt cả 3 trang ấy mà không thấy có cái gì liên quan đến bạn trai?

Không khoe khoang chuyện tình cảm là một điểm cộng cho A.

Lời thú tội thứ năm: bọn khoe người yêu trên mạng làm tôi ngứa mắt bỏ xừ, dù trong số đó có cả cô bạn cùng phòng tôi rất mến, may mà chỉ được vài tháng vì sau đó chúng nó chia tay, và mỗi khi có cặp nào chia tay, tôi khoái chí vô cùng. ________
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
5.


Giảng viên môn Kinh tế vĩ mô của tôi là một phụ nữ xinh đẹp người Nga, 32 tuổi, tóc sẫm màu, ngạo nghễ với đôi mắt xanh lá sáng quắc, đặc trưng của dân Đông Âu.

Cô ấy có những phát ngôn hết sức sốc trong giảng đường, chẳng hạn: "Sau khi lấy được bằng, có anh chị nào tính đến việc ngồi ở đầu đường xin tiền không?" ngay ở buổi học đầu tiên.

Tôi tạm gọi cô ấy là T.

Sau hai tháng học với cô T, tôi nhận ra mình cần phải đưa cô ấy vào trong cuốn nhật ký này.

Cô ấy thật quá quắt!

Tôi không phủ nhận cô ấy giảng bài rất hay và rất có óc hài hước nhưng mà...

Cô T cho bài luận tôi điểm B đấy, bạn tin được không?

Với lời phê: "thiếu tính sáng tạo"!

Nó là kinh tế, nó là vĩ mô, nó cần mẹ gì sáng tạo???

Nó có phải là văn học đâu!

Đờ mờ, đã gay còn lắm chuyện!

Cô T ấy là lesbian, cô tuyên bố ngay bữa đầu tiên khi có anh chàng chăm chăm nhìn vào mông cô ấy hơn là bài giảng.

Cực kỳ yêu nước Nga dù cái nước đó nó kì thị cô kinh đi được, nên tôi ngờ cô là điệp viên của KGB cài cắm vào.

Lời thú tội thứ sáu: tôi không ưa cô T.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
6


Hôm nay gia đình tôi ở Bắc Kinh đang làm bữa cơm giỗ cho em trai tôi.

Người Trung Hoa trọng ngày giỗ, nó kiểu như một lễ kỉ niệm nhắc nhở rằng đã có thời người đó ở bên mình.

Tôi nói chuyện với ba mẹ qua skype, nhiệm vụ cuối tuần của tôi để ba mẹ tôi chắc là tôi học hành hoặc đi làm những thứ có ích chứ không phải ăn chơi trác táng như báo chí đăng, và tuyệt nhiên không đả động gì tới cậu em trai đoản mệnh của tôi.

Họ biết tôi không quên nên không nhắc, họ cũng biết nhắc đến chỉ khiến cuộc trò chuyện buồn đi.

Tôi vẫn luôn đánh giá cao sự tinh tế của người Á Đông hơn hẳn.

Nó chết khi mới 7 tháng tuổi vì bị lôi ra từ bụng mẹ quá sớm và không khoan nhượng.

Bà nội tôi kể lúc người ta lôi nó ra ngoài nó vẫn còn thở, yếu dần và vài phút sau thì tắt hẳn.

Không ai coi việc phá thai 7 tháng tuổi khi ấy là bất hợp pháp cả.

Trung Quốc thản nhiên chấp nhận điều đó thông qua chính sách một con.

Tất nhiên chính sách này có những ngoại lệ nhưng gia đình tôi không nằm trong ngoại lệ ấy.

Bố tôi là trưởng tộc, cực kì cần một đứa con trai nhưng đứa đầu của ông lại là con gái, tức là tôi.

Ông đã bàn với mẹ tôi về việc lén mang thai thêm lần nữa, nhưng tiếc thay kế hoạch bị lộ, mẹ tôi đã mang thai sang tháng thứ 7.

Tôi chỉ nghe bà kể lại chứ không được chứng kiến trực tiếp.

Bà tôi cay đắng bảo đó là vụ việc trả thù cá nhân được khoác lên lớp áo chính sách nhà nước nhưng bà không kể rõ mối thù đó là thế nào, tôi chỉ biết nó liên quan tới bố tôi.

Sau này ai đó nói rằng là vì bố tôi đã tham gia sự kiện Thiên An Môn.

Thằng bé bê bết máu me được quấn trong một cái chăn và suýt bị họ mang đi để ném vào xe đổ rác như miếng thịt ôi nếu không phải vì bà tôi cầu xin họ trả lại để gia đình được làm hậu sự cho nó, dù gì nó đã sống một vài phút đủ để được coi là một con người.

Họ trả lại đứa bé và mang chiếc nhẫn vàng của bà tôi đi.

Một cuộc trao đổi.

Sau vụ đó mẹ tôi ốm cả nửa năm trời.

Nếu bạn không phải là người Châu Á, bạn sẽ không thể nào hiểu được áp lực và khao khát cần một đứa con trai lớn đến thế nào.

Chỉ có con trai mới có thể duy trì dòng giống, thờ cúng tổ tiên, và những quyền lợi, nghĩa vụ thiêng liêng khác mà con gái tuyệt đối không thể làm được, không phải vì con gái không thể mà vì truyền thống không cho.

Mẹ tôi không thể mang thai được nữa vì biến chứng của chính sách đó.

Cả họ tôi ngầm gây sức ép lên bố tôi, một cách đầy sỉ nhục.

Họ không cho ông được ngồi mâm trên, họ coi ông là kẻ bất lực, một đứa con bất hiếu, họ khiến ông phải nghĩ đến việc tìm một đứa con trai ở ngoài.

Vì ông yêu mẹ tôi hơn lòng kiêu hãnh nên mới không đành lòng li dị bà để kiếm một người phụ nữ khác có thể sinh cho ông thêm một đứa con.

Nhưng có lẽ số trời đã định, ông không thể tìm được thêm đứa con nào khác.

Nhiều năm sau tôi nghĩ không phải vì ông không thể mà có lẽ ông không đi tìm vì ông thương mẹ tôi quá.

Tình yêu của ông dành cho mẹ là niềm mơ ước của tôi, tôi chỉ mong sau này sẽ có một người đàn ông yêu tôi như thế là quá tốt rồi.

Thế rồi để tránh sự lạc hậu ngu muội của vùng quê, để tránh sự sỉ vả không đáng phải chịu trút lên đầu, bố tôi quyết định đánh liều mang cả gia đình lên Bắc Kinh.

Vùng đất tưởng như không có chỗ cho dân chân lấm tay bùn, đã mở rộng cho gia đình tôi.

Cuộc sống ở Bắc Kinh khấm khá hơn nhiều, cả về vật chất và tinh thần.

Khi có của ăn của để, bố đưa bà lên Bắc Kinh sống cùng gia đình, không bao giờ về quê nữa.

Thành ra Hà Nam đối với tôi xa lạ chẳng thua gì Tây Thiên.

Nhưng có một điều không thay đổi từ Hà Nam lên Bắc Kinh, ấy là cái ước muốn tôi và em trai tôi được đổi số phận cho nhau, như bóng ma ám, vẫn lảng vảng trong tâm khảm gia đình.

Dù tôi có làm gì, có giỏi hay hoàn hảo ra sao họ cũng không quan tâm.

Cả tuổi thơ tôi phải sống dưới cái bóng của người em trai đã chết.

Lời thú tội thứ bảy: tôi ghét gia đình tôi.

Tôi tới đây để không bao giờ phải nhìn thấy thứ khắc khoải chìm trong ánh mắt họ nhìn tôi: "Gía như đây là đứa bé trai ấy, giá như cái xác bé bỏng dưới đất lạnh kia là tôi."

Tôi đã kể rằng giấy của cuốn nhật ký này tốt tới nỗi có thể thấm được nước mắt chưa nhỉ?

Rất tốt là đằng khác.

Tối nay tôi sẽ thử nghe vài bài tiếng Pháp xem sao.

Que sera sera, chuyện gì đến sẽ đến...
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
7


Những tháng ngày mệt mỏi với số học, tạm thời nhật ký xếp xó, không viết lách gì trong tháng này.

Khi đầu tôi nhét đầy số vào thì không thể còn chỗ trống dành cho chữ nghĩa.

Tôi cần phải ôn thi và học tiếng Pháp.

Càng tiếp xúc, càng học sâu, tôi càng yêu thích tiếng Pháp.

Tôi tự nguyền rủa mình vì sao trước đây hồi trung học tôi không theo học thứ tiếng này, nhưng rồi nghĩ lại dù lúc đó có nhận thức được sự tuyệt vời của tiếng Pháp tôi cũng không có thời gian để học nó, thời gian luyện thi để vào đại học Bắc Kinh đã chiếm hết 3/4 ngày của tôi rồi.

Tiếng Pháp nghe rất là sexy như trên giường nhưng phát âm thì khó chết bầm!

Điển hình là từ "r" ấy, phát âm như khi bạn đang ngửa cổ lên súc miệng, nói huỵch toẹt ra là giống tiếng ngáy ngủ bị sặc nước.

Cô bạn cùng phòng của tôi nói bọn Pháp ngoài đời nói chuyện không nghe sexy như truyền thông quảng bá thế đâu, nó cứ ngang phè và theo cô bạn thì tiếng Anh hay hơn tiếng Pháp về mặt bằng chung.

Có thể cô ấy đúng vì dù sao cô ấy từng cặp với một anh người Pháp gần 30 tuổi đã có vợ.

Hôm trước tôi dạy học xong, chuẩn bị đi về thì gặp bà X (lần đầu tôi gặp phụ huynh của tiểu thư A ở nhà kể từ hôm xin việc đến nay) ở phòng khách đọc tạp chí và không thèm ngước lên nhìn tôi lấy một cái sau câu chào của tôi, hỏi tôi A thế nào.

Tôi đáp con bà rất ngoan rồi xin phép chuồn về sớm vì khi ngẩng mặt lên nhìn tôi sau câu trả lời khen con gái bà, mắt bà ấy ngay lập tức bật chế độ soi.

Đó là một người đàn bà đã ngoài 40, mảnh mai như con gái bà, và hẳn đã có một thời xuân sắc.

Bà ấy có cặp mắt soi mói rất khó chịu.

A thừa hưởng màu mắt từ mẹ mình và tôi hi vọng nó không thừa hưởng cái soi mói ấy, cứ mãi trong như hồ Crater là đủ rồi.

Tôi đoán để giữ được vóc dáng không bị phì ra như những người đàn bà cùng tuổi khác, bà đã phải trung thành với những bữa ăn chay như thế nào.

Bà X là người ăn chay, bà thể hiện điều đó ngay hôm tôi đến gặp ông bà X lần đầu để xin việc như một cái gì đó rất đáng tự hào.

Khi người giúp việc dọn ra một đĩa bánh quy đãi khách (tức là tôi), bà hỏi có "chất thịt" trong bánh không.

Chỉ khi chị giúp việc trả lời là không bà mới yên tâm cắn một miếng bánh.

May cho tôi là bà X thích soi quần áo hơn soi kiến thức.

Hẳn trong đầu bà nghĩ có nên thuê cái con ăn mặc lỗi mốt này làm gia sư cho con mình không.

Chồng bà, ông X, thì như bất kì những người đàn ông bình thường khác, cũng có bụng bia, đầu hói, giọng sang sảng, dễ tính cực kì.

Họ chỉ có một đứa con gái duy nhất là tiểu thư A.

Chắc họ không muốn sinh thêm con, có thể sự kiêng khem của bà vợ lớn hơn ý nguyện có thêm con của bà.

Bà X thích giữ vóc dáng đẹp còn ông chồng thì... tôi không chắc lắm.

Nếu đây là kiểu mẫu gia đình bi kịch thời hiện đại (việc bà X thích ăn chay để giữ dáng đủ làm tôi kết luận gia đình X không mấy hạnh phúc lắm) thì ông chồng thích ngủ với bất cứ người đàn bà nào miễn cô ta không phải là vợ mình.

Theo thỏa thuận thì tôi sẽ dạy kèm con bé vào chiều thứ 3, thứ 5 hàng tuần, trừ khi con bé có việc với tập kịch hoặc với đội cổ vũ của nó.

Thật may, là một người nổi tiếng nên nó có rất nhiều việc phải làm nên không tuần nào nó học trọn 2 buổi với tôi như trong hợp đồng gia sư được ký kết giữa tôi và phụ huynh nó.

Đáng lẽ với trách nhiệm của một người dạy, tôi phải sắp xếp một buổi dạy bù cho nó nhưng nó lười và tôi cũng lười nên cả hai âm thầm đồng ý với nhau lừa dối phụ huynh.

Ông bà X đi suốt, chẳng rảnh kiểm xem tôi có hoàn thành 2 buổi/tuần, cái lần đụng độ với bà X ở phòng khách ấy là lần duy nhất, sau buổi đó chị giúp việc (cũng là người Trung Quốc như tôi) bảo tôi cứ thoải mái, ông X sang Nhật 2 tháng còn bà X thì tới Hollywood làm phim mất 4 tháng.

Tôi đi dạy bất thường và được trả công bình thường, tôi đã lời gấp đôi như thế đấy, nhà còn một ông quản gia nhưng ông ta có vẻ cũng không quan tâm lắm.

Tôi không có gì để phàn nàn về học sinh của mình, nó quá ngoan để bị phàn nàn, chỉ là nó quá xinh nên tôi phải ghen.

Tôi nên dừng việc ghen tị này lại, tôi đến đây để học cứ không phải để đi ganh với con oắt Mẽo xa vời nào đó.

À và nếu thời gian rảnh còn nhiều thế này thì sao tôi không tranh thủ kiếm thêm một công việc khác nhỉ?

Một công việc nào đó làm vào cuối tuần để còn thời gian học hành nữa.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
8


Cuối cùng tôi cũng tìm được công việc thứ hai cho mình, đó là chạy bàn tiệc với L vào thứ 7 và Chủ Nhật.

Công việc nặng nhọc mà lương chẳng bằng với gia sư.

Đáng lẽ tôi nên đi ngủ giờ này nhưng tôi cần phải thú tội với cuốn nhật ký để nhẹ lòng hơn, lúc đó tôi mới ngủ được.

Thiệt tình tôi muốn xé cái trang nói xấu giảng viên T của mình quá.

Chả là hôm nay là ngày đầu đi làm của tôi, phục vụ tiệc đính hôn.

Trong đám khách khứa ấy có cô T.

Cô ấy nhận ra tôi khi tôi đang lúi húi gỡ nút chai vang.

Thú thật tôi hết hồn khi nghe giọng nói của cô dù cô chỉ nói "chào" với tôi.

Khác với sự ngạo nghễ trên bục giảng, ở đời thường cô ấy khá là hiền dịu.

Cô mang chai vang sang bàn bên kia dùm tôi vì ở đó toàn là bạn của cô.

Khi cặp uyên ương tuyên bố lí do của buổi lễ bằng một đoạn văn lê thê sến sẩm về tình yêu vĩnh cửu, tôi mới được nghỉ tay và đứng cạnh cô T.

"Một cặp đẹp đôi, đúng không?"

- cô T hỏi tôi.

Tôi gật đầu đáp có.

Rồi cô ấy hỏi tôi có tin vào tình yêu vĩnh cửu, tôi muốn trả lời là không nhưng thế thì không hợp với không khí tràn ngập tình ái này nên tôi chỉ ư hử tỏ ra mình có chút đồng ý.

Cô T không nói gì, đôi mắt cô ấy hôm nay không sáng rỡ như mọi khi.

Cô T hỏi tôi sau buổi làm có rảnh và mời tôi uống nước.

Tôi lưỡng lự đồng ý.

Tôi vẫn tức vụ điểm B nhưng lại nghĩ nếu lân la làm quen thân với cổ thì biết đâu sẽ cải thiện đôi chút?

Chúng tôi mua nước ngọt ở máy bán tự động, giờ này các quán cà phê đã đóng cửa, chỉ trừ mấy quán bar vẫn tấp nập.

Cô T lại hỏi tôi có tin vào tình yêu vĩnh cửu, và lần này tôi có thể thành thật trả lời là không:
"Tất cả mọi thứ đều vận động và biến đổi."

"Thật triết học!"

- Cô T cười nhận xét.

Tới lúc đó tôi mới biết cái tâm trạng nào đã đeo bám cô suốt buổi tối này: nỗi buồn.

- "Cô gái đó cũng nói sẽ yêu cô mãi mãi."

Tôi giật mình: "Ai cơ ạ?"

"Cái người đã hứa trước mọi người rằng cô ấy sẽ yêu anh mãi mãi ấy."

Tôi chỉ biết thốt "oh".

"Bọn cô đã từng hẹn hò hồi cô là nghiên cứu sinh.

Cô yêu cô ấy lắm.

Có lẽ sai lầm lớn nhất của con người là yêu quá nhiều một cách vô điều kiện.

Sau ba năm tưởng chừng bọn cô có thể cưới nhau được thì cô ấy nói lời chia tay, bảo rằng cô chỉ là một trải nghiệm.

Cô ấy vô tư lắm, chẳng biết gì tới nỗi đau của cô đâu."

"Thế... sao cô còn làm bạn với cô ấy?"

- thề nếu tôi là cô T thì tôi sẽ tát ả vài cái!

"Vì cô muốn được ở bên cô ấy, mất cô ấy còn đau đớn hơn.

Em có thể gọi cô là con ngu cũng được vì sự thực đúng là thế mà."

- cô T lại cười còn tôi thì thấy tội nghiệp.

"Rồi cô sẽ tìm được người xứng đáng hơn để yêu thôi."

- tôi chỉ biết an ủi có vậy.

Cô T gật đầu cám ơn tôi vì đã bỏ thời gian nghe chuyện tầm phào của cô.

Chúng tôi tám thêm vài chuyện về trường lớp nữa như là: cô T thích những sinh viên đến trường này học bằng học bổng (tôi cũng tới trường này bằng học bổng, tôi có lí do để tin rằng cô T quý tôi nhỉ?) vì họ thông minh và có trách nhiệm hơn, hay những lần cô phải từ chối lời mời hẹn hò của các đồng nghiệp nam và lời mời tình một đêm của đồng nghiệp nữ, "Trong công việc không nên để tình yêu dính vào, không thì phức tạp lắm."

- cô kết luận bởi cô đã trải qua một lần rồi và từ đó cô thề sẽ không có bất cứ mối quan hệ ngoài luồng nào với đồng nghiệp, nhưng mà cô ấy không kể chi tiết lần sai lầm của cô như thế nào.

Có lẽ nó nên là một bí mật.

Cô T đề nghị đưa tôi về nhà.

Tôi tất nhiên là đồng ý.

Xe hãng BMW bóng loáng và thoang thoảng mùi phong lan.

Trước khi vào nhà cô T gọi tôi lại và nói nếu trong học tập cần gì cứ việc tìm cô, cô sẽ giúp tôi tốt nhất có thể, trừ vụ xin nhờ nâng điểm ra.

Sau đó thì cô ấy đi bar giải sầu.

Cô T ngoài đời dễ mến ấy chứ?

À tôi mới nhận được một tin nhắn trên facebook, nội dung là con bạn hồi cấp 3 của tôi đã lấy chồng.

Tôi bị shock thật sự, nó mới 20 tuổi như tôi thôi mà!

Bây giờ tôi có thể đi ngủ.

Ngày mai là thứ hai, có tiết của cô T.

Hi vọng cô ấy không ngủ gục trong lúc giảng.
 
Back
Top Bottom