Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lời Thì Thầm Đến Từ Thế Giới Bên Kia

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
399562613-256-k901155.jpg

Lời Thì Thầm Đến Từ Thế Giới Bên Kia
Tác giả: Dieuanh2412
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mỗi người trên thế gian này đều có mục đích của riêng mình, và hai nhân vật chính của chúng ta cũng vậy.

Họ là những người bình thường đến từ các thế giới khác nhau.

Định mệnh lại kéo họ vào hành trình không thể quay đầu, chu du qua vô số thế giới, đối mặt với những thế lực ẩn trong bóng tối luôn tìm cách phá vỡ sự cân bằng của vạn vật.

Iris: Người mang sứ mệnh tìm lại bảy Vật Ấn, chìa khóa giữ gìn hòa bình.

Elle: Cô gái chỉ mong tìm được dấu vết người anh trai đã mất tích, nhưng càng đi, con đường càng dẫn cô vào vòng xoáy bí mật khôn lường.

Trong từng chuyến đi, ký ức đã bị lãng quên dần thức tỉnh, kéo họ về với thân phận thật sự.

Vòng xoáy định mệnh còn giang dở, vẫn đang đợi những nhân vật được chọn đến để khép lại tất cả.

Liệu khi sự thật phơi bày, họ sẽ lựa chọn chấp nhận quá khứ hay chối bỏ chính mình?

Liệu tình bạn này có còn là chân thành, hay chỉ là một khởi đầu cho những mục đích sâu xa?

 
Lời Thì Thầm Đến Từ Thế Giới Bên Kia
[Đề xuất]


Nội dung:

Mỗi người trên thế gian này đều có mục đích của riêng mình, và hai nhân vật chính của chúng ta cũng vậy.

Họ là những người bình thường đến từ các thế giới khác nhau.

Định mệnh lại kéo họ vào hành trình không thể quay đầu, chu du qua vô số thế giới, đối mặt với những thế lực ẩn trong bóng tối luôn tìm cách phá vỡ sự cân bằng của vạn vật.

Iris: Người mang sứ mệnh tìm lại bảy Vật Ấn, chìa khóa giữ gìn hòa bình.

Elle: Cô gái chỉ mong tìm được dấu vết người anh trai đã mất tích, nhưng càng đi, con đường càng dẫn cô vào vòng xoáy bí mật khôn lường.

Trong từng chuyến đi, ký ức đã bị lãng quên dần thức tỉnh, kéo họ về với thân phận thật sự.

Vòng xoáy định mệnh còn giang dở, vẫn đang đợi những nhân vật được chọn đến để khép lại tất cả.

Liệu khi sự thật phơi bày, họ sẽ lựa chọn chấp nhận quá khứ hay chối bỏ chính mình?

Liệu tình bạn này có còn là chân thành, hay chỉ là một khởi đầu cho những mục đích sâu xa?

Tên nhân vật chính: Elle Rhydell và Iris Adams.

Bìa truyện: Tạm Thời

Loại: Truyện dài.

Thể loại: Hư cấu Kỳ ảo, phiêu lưu đa thể.

Tất cả được phụ thuộc vào trí tưởng tượng của người xem:

+Bạn nghĩ gì thì sẽ là đó.

+Không nhất thiết phân biệt rõ mọi thứ đến từ đâu và xuất phát từ nơi nào.

+Có nhiều người với mục đích khác nhau cùng xuyên giới.

+ Tên và ngoại hình của nhân vật chính có thể thay đổi một ít khi đến các thế giới khác nhau (nhưng không quá nhiều)

+ Chỉ cần đặt mình vào nhân vật chính để phiêu theo câu chuyện diễn ra như chính bản thân đang bước vào một thế giới khác bằng con đường giấc mơ.

+ Thân thế của các nhân vật sẽ dần hé lộ xuyên suốt bộ truyện.

+ Mọi bối cảnh không có thật.

+ Mang yếu tố hư cấu kỳ ảo cao.

+ Không giới hạn về trí tưởng tượng.

Từ Khóa:

(1) Xuyên giới : Thông qua cánh cửa đến các thế giới khác nhau (cũng có thể gọi là đa chiều không gian)

(2) Hiện Giới: Thế giới gốc của nhân vật trước khi đến nơi khác.

Lưu ý:

Yếu tố hư cấu không có giới hạn nên đôi khi sẽ gây khó chịu cho một số độc giả.

Toàn bộ thế giới trong truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng.

Hình ảnh không thuộc sở hữu của tác giả [Pinterest] và cám ơn chủ sở hữu hình ảnh.

Lời Cám Ơn:

Chân thành cám ơn độc giả đã bỏ ra một chút thời gian quý báu của mình để ghé thăm câu chuyện.

Và xin lỗi vì những thiếu sót trong quá trình viết lại những giấc mơ.

Tác giả vẫn đang từng bước khắc phục để hoàn thiện hơn mỗi ngày.
 
Lời Thì Thầm Đến Từ Thế Giới Bên Kia
Chương 1: Khởi điểm


Chương 1:Một buổi chiều tưởng chừng bình thường.

Elle từ sân tập bắn cung về nhà.

Trên vai, chiếc cung gỗ dẻo vắt chéo, dây cung còn rung khẽ theo từng nhịp bước.

Một tay cô kéo quai túi, tay kia cầm điện thoại, ngón cái lướt nhịp nhàng trên màn hình, ánh mắt dán chặt vào những dòng tin tức không dứt.Đèn tín hiệu phía trước vừa chuyển vàng, cô dừng lại bên vạch, ngẩng đầu nhìn dòng xe nườm nượp.

Bầu trời bất chợt tối sầm lại, ánh sáng tắt phụt trong chớp mắt, hệt như có bàn tay vô hình vừa bóp nghẹt cả không gian.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, cô bất giác siết chặt quai túi.Từ các tòa nhà, đèn camera quan sát chập chờn, nhấp nháy rồi xẹt ra những tia lửa điện chói mắt.

Mùi khét của nhựa cháy lan trong không khí.

Một chiếc camera ngay trên trụ đèn gần Elle phát ra tiếng lách tách, rồi bất ngờ nổ lốp bốp, rơi thẳng xuống ngay cạnh cô.Elle chỉ kịp nghe tiếng “Cẩn thận!” trước khi có một bàn tay đẩy cô ra khỏi đó.

Cú ngã làm chiếc điện thoại văng ra xa, lăn xoay trên mặt đường.Cô lồm cồm chống tay ngồi dậy, hơi thở còn dồn dập.

Trước mặt, một chàng trai tóc xanh nhuộm lấp lánh dưới ánh sáng xám xịt, đeo khẩu trang che gần nửa gương mặt, bước tới nhặt chiếc điện thoại.

Ánh mắt anh ta lướt qua Elle, nhanh đến mức tưởng như ảo giác.Đội kiểm tra sự cố nhanh chóng kéo đến.

Elle vừa nhận lại điện thoại từ bàn tay lạnh lẽo ấy, chưa kịp nói gì thì chàng trai đã khẽ nghiêng người, len vào đám đông hỗn loạn rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Khoảnh khắc ngón tay cô chạm vào tay anh ta… một luồng cảm giác khác thường dội lại.

Trực giác sắc bén mách bảo: Đó là người xuyên giới.

Cô định lao theo, nhưng đã bị nhân viên y tế giữ lại.

Trong khoảnh khắc ấy, Elle quay đầu, ánh mắt sững lại trước những vòng xoáy mờ ảo đang cuộn trào trên bầu trời - lớp sương đen dày đặc quấn quanh, như nuốt chửng cả ánh sáng.Cảnh tượng này… hệt như năm đó.

Năm mà cô cùng anh trai đã từng chứng kiến, để rồi bị cuốn đi, đặt chân đến những nơi không ai ngờ tới.

Cô cứ nghĩ hành trình ấy đã khép lại, vậy mà… nó lại xuất hiện lần nữa.Kể từ ngày anh trai biến mất, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy thứ loại sương này.

Và Elle hiểu rõ, khi cánh cổng xuyên giới mở ra, chắc chắn đã có chuyển động trong các thế giới xảy ra.

Và...

đây có lẽ là cơ hội duy nhất để cô có thể tìm anh trai.

Điện thoại trong tay rung nhẹ, màn hình nứt vỡ hiện tin nhắn của Iris:[Nhỏ kia, sao mày còn chưa trả lời tao?][Xem tin tức chưa.

Sự cố nhiễu sóng toàn cầu vừa diễn ra kìa, mấy thiết bị điện bất ngờ nổ tung ở các khu vực đông đúc đó.][Mày về nhà cho cẩn thận.]Elle cất điện thoại vào túi, ngẩng lên nhìn trời thật lâu.

Một tiếng thì thầm mơ hồ vang trong tâm trí, như vọng từ nơi xa xăm:Thời điểm đã tới rồi…Cô luồn qua dòng người hỗn loạn,trở về nhà.

Cánh cửa vừa khép lại, Elle trượt dọc theo cánh cửa gỗ ngồi phịch xuống sàn.Dường như ký ức về ngày anh trai biến mất lại quay về, cô khó chịu buông lỏng cơ thể nằm gục xuống sàn lạnh ôm gối, ánh mắt vô hồn nhìn cảnh vật xung quanh ngôi nhà từng náo nhiệt.

Hình ảnh người anh trai nuôi dạy cô từ bé đến lớn vẫn còn đâu đây, vẫn đang ân cần làm bánh ngọt cho cho em gái, nụ cười ấm áp đến mức thời gian cũng muốn dừng lại.Ngoài kia, mưa bất chợt trút xuống như thác đổ, tiếng gió rít qua khe cửa lạnh buốt.

Các bản tin khẩn liên tiếp vang trên radio và màn hình TV.…Sau một đêm mưa lớn, thế giới bừng tỉnh dưới ánh bình minh đỏ rực như lửa.

Bầu trời buổi sớm chẳng còn hiền hòa mà bị xé toạc, cháy rực như vết thương khổng lồ, khiến người dân bàng hoàng không nguôi.Tin tức thời sự dồn dập cập nhật: Có nơi nắng hầm hập như lửa đốt, có nơi giữa mùa hạ lại đổ tuyết trắng xóa.

Hàng đàn sinh vật lạ bỗng đồng loạt kéo về một phương hướng bí ẩn.

Ở khu nghiên cứu khoa học, nhiều nhân chứng khẳng định nhìn thấy bóng ma lởn vởn --điều chưa từng có trong tiền lệ.

Các nhà khí tượng phát hiện trong cơn mưa hôm qua tồn tại một loại độc chất chưa định danh, khiến nhiều sinh vật biến dị: mọc sừng, móng nhọn, ghẻ lỡ lòi lởm trong như kí sinh tròi lên, tính tình trở nên điên cuồng và hung hãn.Chính phủ đang cố gắng ra sức trấn an người dân nhưng dư luận vẫn còn dậy sóng không ngừng.

Cảm giác… như tận thế đang lặng lẽ vươn tay chạm vào thế giới này.Trong căn phòng tầng hai sáng đèn, một cô gái với mái tóc ngắn nằm dài trên giường, làn da trắng không tì vết làm nổi bật mái tóc đen nguyên thủy.

Những lọn tóc ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, vài sợi lòa xòa trước trán khẽ rung theo nhịp cười.

Iris hờ hững lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, vừa nghịch ngợm, vừa cười nói qua loa với giọng điệu nửa bông đùa nửa thờ ơ.“Mấy hiện tượng hổm rài y như phim tận thế mày ha.”

Bên kia, Elle hỏi đùa: “Vậy nếu tận thế thiệt thì sao?”

“Thì…

ăn no, ngủ kỹ, ôm mẹ một cái rồi tính tiếp.

Haha.”

Elle khẽ cười: “Mày suốt ngày bám dì thôi.

Thôi, đi ăn cơm đi.”

Trước khi tắt máy, giọng Iris chùng xuống: “El... trong giấc mơ tiếng gọi đó vẫn không ngừng vang lên, ngày một nhiều …”

Elle im một nhịp: “Gọi kiểu gì?”

“Ban đầu là Iris, hãy đến đây.

Sau đó… rất nhiều tiếng nói, nhưng mà ngôn ngữ lạ lắm.

Tao chưa từng nghe.”

Elle hơi khựng lại, rồi cố nén cười trấn an: “Chắc tại dạo này lắm chuyện lạ nên đầu óc mới mơ lung tung chứ gì.”

Cúp máy, căn nhà lại rơi vào tĩnh lặng.

Elle đứng lặng một lúc lâu trước cánh cửa đã khóa chặt từ nhiều năm nay - căn phòng của anh trai.

Tay cô hơi run khi xoay chìa.

Một tiếng tách vang lên, khe cửa hé mở, bụi mờ theo gió đêm len lỏi bay ra.Căn phòng gần như bị thời gian bỏ quên.

Bàn ghế phủ bụi, khung ảnh nghiêng ngả, trên kệ vẫn còn chai mực khô cứng từ lâu.

Elle bước chậm, ngón tay lướt qua mặt bàn xù xì rồi dừng lại ở chiếc tủ gỗ cũ.

Cô mở nó ra, bên trong giấu một cuốn sách lớn nặng nề, bìa da đã sờn rách.Elle phủi bụi, từng hạt li ti bay lấp lánh dưới ánh trăng hắt qua cửa sổ.

Cô lật từng trang, mắt lướt qua những dòng chữ quen thuộc ghi chép hành trình của anh.

Bỗng, ánh mắt dừng lại nơi một cái tên được gạch đậm: Raiden.

Tim cô khựng lại, bàn tay siết chặt mép giấy.Khép cuốn sách lại, cô ngồi xuống chiếc ghế, mắt nhìn trống rỗng một lúc.

Rồi, hệt như một quyết định bật ra từ tận sâu tim, Elle gập mạnh sách lại.Cô sẽ đi tìm anh trai: thông qua người được chọn.Đôi mắt Elle dần hướng xuống bàn tay mình, nơi đường liên kết tâm linh mỏng như sợi tơ hiện lên thoáng qua, kết nối với Iris.

Từ thuở nhỏ, cô và anh trai đã dấn thân vào thế giới tâm linh vì cô có năng lực đặc biệt hơn người khác.

Để bảo vệ người xung quanh Elle đã khắc ấn liên kết với người bạn thân của mình -- ban đầu chỉ để bảo vệ.

Không ngờ, giờ đây chính liên kết ấy… lại mở ra con đường khác.…Màn đêm phủ xuống thành phố.

Dưới ánh trăng mờ một chàng trai tóc xanh đứng trên mái nhà, khuyên tai dài một bên đung đưa theo từng cử động, một chân đạp lên lưng sinh vật nửa người nửa thú đang rên rỉ.

Ánh bạc của trăng hắt lên đôi mắt anh, lạnh và uể oải.Anh kéo mũ áo choàng xuống, lười biếng truyền âm liên lạc:“Bắt được rồi.

Sư phụ à, cho con nhiệm vụ khó hơn đi chứ.”

Không rõ bên kia đáp thế nào, nhưng anh nhếch môi đầy bất mãn.

Ngó xuống con quái vật ngóc đầu, anh hờ hững đá thêm mấy phát:“Sao?

Định ăn thịt người à?

Gặp Leo thì may chứ gặp tao thì mày xui rồi.”

Anh đưa tay lên cao, đọc chậm rãi một chuỗi cổ ngữ.

Những tua rua trên sợi dây chuyền rung mạnh, xoáy mở một cánh cổng như vòng nước.

Không chút do dự, anh túm gáy con quái, lôi thẳng qua vòng xoáy, cả hai biến mất vào bóng tối của con đường vắng.
 
Lời Thì Thầm Đến Từ Thế Giới Bên Kia
Chương 2: Giấc mơ


Chương 2:

Nửa đêm.

Cả ngôi nhà chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc vang vọng đâu đó.

Elle khẽ đẩy cánh cửa nhỏ dẫn xuống tầng hầm, nơi vốn được anh trai giữ lại làm phòng tư liệu nghiên cứu.

Chiếc cầu thang gỗ hẹp kẽo kẹt dưới bước chân cô.

Không khí tầng hầm lạnh hơn hẳn, mang theo mùi xi măng ẩm và gỗ mục.

Cô đốt nến được đặt dọc tường hắt ra quầng sáng vàng vọt, chập chờn trên trần thấp, khiến căn phòng như khoác lên màn sương khói vô hình.

Khi còn bé cô chỉ xuống đây một lần nên không nhớ rõ.

Men theo lối xuống, thoạt nhìn nó chỉ là một căn phòng rộng, có giá sách, bàn gỗ, vài chiếc ghế cũ và những thùng đồ xếp ngăn nắp.

Mọi thứ vẫn mới tinh hoàn toàn không giống như bỏ hoang.

Ở giữa căn phòng, có một tấm gương lớn được đóng chặt vào tường, khung gỗ cũ khắc họa những hoa văn xoắn ốc.

Elle đứng đó, lặng lẽ đối diện với chính mình.

Mái tóc trắng dài buông xuống, từng sợi khẽ lay động theo làn gió lọt vào từ khe cửa sổ.

Đôi mắt tím thẫm nhìn chằm chằm vào người trong gương, dường như muốn xuyên qua lớp thủy tinh mỏng để tìm thấy một bản ngã khác đang ẩn giấu.Một hơi thở nhẹ phả lên mặt gương lạnh buốt.

Ngón tay cô chạm khẽ, để lại vệt ấm mong manh rồi vụt tan biến.Chiếc gương ấy là con đường nối tiếp đến thế giới khác mà anh trai từng đưa cô đi cùng.

Nhưng mỗi lần nhìn vào nó cô lại có cảm giác bồn chồn lo lắng.

Khi Elle bắt đầu khởi động nghi lễ liên kết linh hồn, cả căn phòng khẽ rung lên.

Những tia sáng đỏ mờ xoáy quanh khung gương, lôi theo màn sương ma mị.

Qua sợi dây kết nối vô hình, cô có thể bước vào bất cứ nơi nào mà Iris hiện diện trong giấc mơ.

Cô khẽ khựng lại vài giây, vì hành trình lần này không có anh trai và cô sẽ phải bảo vệ người bạn của mình chu toàn.

Dù là gì, thì Iris vẫn là người bạn rất quan trọng với cô.

Elle biết, anh trai sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động này.

Anh chỉ mong cô sống như một con người bình thường, hạnh phúc và bình an.

Nhưng cô không cam tâm, cô nhất định phải tìm ra lời giải cho câu hỏi của mình.

“Liệu quyết định này có đúng hay không?”...

Ánh sáng lấp lánh như bụi sao rơi xuống giữa khoảng không vô định.

Elle đứng chênh vênh trong một không gian mờ ảo bị che phủ bởi lớp sương mù trắng, không rõ đâu là đất, đâu là trời.

Cô cứ ngỡ mình vẫn còn ở tầng hầm, cho đến khi phía trước xuất hiện một bóng người quen thuộc.‘’Iris?’’ Elle nheo mắt, tay khoanh trước ngực, đi một vòng người đang ngơ ngác với giọng điệu nghi ngờ: ‘’Mày làm gì trong giấc mơ của tao thế?’’Iris chớp mắt, tóc rối bù vì vừa lăn lộn trong chăn trước khi chìm vào giấc ngủ.

Cô nhún vai, đáp lại giọng điệu hách dịch của con bạn mình: ‘’Tao còn đang định hỏi mày câu đó!

Sao tự dưng hôm nay bản thể trong mơ sống động vậy?’’Cả hai nhìn nhau, không khí ngưng đọng như thể thời gian ngừng trôi.

Elle bước tới, giơ tay bẹo má Iris một cái rõ đau khiến cô nàng phải la oai oái.

Cảm giác thật đến rợn người này… là thật.‘’Ê, đau tao đó!

Cái gì đang diễn ra vậy??’’Elle cười khẩy, nhưng trong lòng cũng bắt đầu có chút nghi hoặc. ‘’Đau thật hả?

Vậy…

đây không phải ảo ảnh trong mơ của tao.’’Tiện tay trả đũa, Iris giơ hai tay bẹo má cô bạn mình đến đỏ bừng cả dấu, xong lại giả vờ vô tội. ‘’Mày cũng thật luôn nè!’’Hai dấu chấm hỏi to đùng đặt trên đầu của Elle và Iris, cả hai nhìn nhau như thể đang dùng ánh mắt để giao tiếp.

Chưa kịp nói thêm gì, mặt đất dưới chân họ rung chuyển.

Sương mù tan dần để lộ một cánh cửa đá phía trước.

Những dây leo dày đặc như những chiếc rễ cây khổng lồ bám chặt quanh cánh cửa, uốn lượn như đang sống.

Elle và Iris đứng sững, không ai bảo ai, cả hai đều cảm nhận được một sức hút kỳ lạ từ cánh cửa.

Iris nuốt nước bọt, giọng run run: ‘’Mày… mày có thấy nó giống phim kinh dị không?’’Elle mỉm nhẹ, cố tỏ ra bình tĩnh dù tim cũng đang đập thình thịch. ‘’Yêu ma quỷ quái tới thì tao bảo vệ mày được chưa?

Đi, mở cửa xem sao!’’Không kịp để Iris kịp phản đối, Elle bước tới đặt tay lên cánh cửa lạnh toát.

Những dây leo sừng sững ôm lấy cánh cửa, khẽ rút lui.

Cánh cửa từ từ hé mở, phát ra âm thanh ghê rợn như tiếng hú hét của âm dương, một luồng sáng dịu dàng tràn ra, kèm theo hương thơm của cỏ cây và hoa dại.Hai cô gái bước qua cánh cửa, đôi chân như bị thôi thúc bởi một lực vô hình.

Cả vùng đất mới mở ra trước mắt họ: những hàng cây cao vút vặn mình theo gió, cành lá lay động nhảy múa theo một nhịp điệu vô hình.

Thân cây thỉnh thoảng nứt ra khe sáng, hắt ra những vệt lân tinh chập chờn như đôi mắt đang quan sát kẻ lạ bước vào.Giữa những tán cỏ cao, bóng những sinh vật mờ ảo lao vun vút, đuổi bắt nhau trên cánh đồng cỏ xanh bất tận.

Chúng không rõ hình dạng – khi thì như nai nhỏ, lúc lại hóa thành đàn bướm đen tung cánh, rồi tan biến vào hư vô.

Tiếng cười trẻ thơ đâu đó vọng lại, nhưng càng lắng nghe thì càng lạnh gáy, vì không thấy một bóng người nào.Trên cao, bầu trời phủ một màu tím sáng, không phân biệt được ngày hay đêm.

Những vệt sáng lượn cong như dải ruy băng, xoáy thành vòng tròn, thỉnh thoảng lóe lên một tia sấm chớp nhưng tuyệt nhiên không phát ra âm thanh.

Thời gian ở nơi này dường như bị mắc kẹt, chỉ còn lại sự chập chờn của ánh sáng và bóng tối hòa quyện.

Không gian ma mị, đẹp đến ngạt thở nhưng cũng khiến người ta rùng mình – không khỏi hoài nghi liệu đây có phải là thực hay chỉ là một giấc mộng chưa kịp tỉnh.Elle quay lại định nói gì đó, nhưng cánh cửa đá đã biến mất trong phút chốc.

Chỉ còn một khoảng không trống rỗng phía sau.

Iris hoảng loạn, nắm chặt tay Elle:‘’El!

Cửa đâu rồi?

Làm sao về được đây?’’‘’Có lẽ đi khám phá một tí cũng chẳng sao mà ha!’’ giọng điệu của Elle tỉnh bơ như ruồi đậu mép chén son.Trước thái độ thản nhiên của cô nàng, Iris trợn mắt thở dài.

Cả hai bắt đầu bước đi, lần theo một linh cảm mơ hồ trong lòng.

Đồng cỏ xanh mướt yêu chiều nghiêng theo ngọn gió hát hò cùng những khóm hoa đủ sắc tạo nên cảnh vị nhân gian vô cùng sinh động, Iris nhìn thấy dòng suối trong veo trước mặt lập tức tới gần xem thử, bên dưới dòng nước xanh mát trong như ánh gương chiếu xuống mặt hồ kể cả nếp nhăn cũng có thể soi ra được.

Những chú cá sặc sỡ đang uốn lượn ngược dòng theo ngọn nước. ‘’El ơi, mấy con cá này có ba cái đuôi mày ơi!’’Người đứng bên cạnh chẳng thèm nhìn bọn cá một cái, chỉ chăm chăm nhìn về phía cái cây to đứng sừng sững giữa mảnh đất xanh mướt đằng xa, rồi giở giọng nhàm chán bảo: ‘’Lúc nào mơ chả thấy mấy con kỳ lạ.

Tuần trước tao còn thấy khủng long ba chân nữa là!’’‘’Mày mơ thấy ghê quá!’’ Iris bỉu môi, đưa tay xuống cảm nhận dòng nước man mát đang chảy qua từng kẻ tay.

Rồi bất ngờ tạt nước Elle khi cô nàng đang không đề phòng, giọng điệu pha chút tinh nghịch: ‘’Tao không ngờ có ngày hai đứa mình lại mơ cùng một giấc mơ, sau khi tỉnh lại tao phải kể cho dân mạng nghe trải nghiệm vô thực này mới được.’’Chẳng buồn quay đầu hay nói thêm lời nào, Elle bước nhanh về phía trước, để mặc Iris vội vã chạy theo sau.Họ băng qua cánh đồng, qua những con suối lấp lánh.

Nước róc rách chảy ngang chân, mát lạnh và trong đến mức có thể nhìn thấy cả từng viên sỏi cuộn mình dưới đáy.Rồi cả hai dừng lại trước một hang đá khổng lồ như thể nó đã nằm đó từ thuở thế giới còn chưa hình thành hình hài.

Vách đá cao sừng sững, phủ đầy rêu xanh trơn trượt, hơi ẩm dày đặc khiến không khí trở nên nặng nề.

Mỗi hơi thở hít vào cũng mang theo mùi ngai ngái của đất đá đã ngủ quên.

Từ sâu trong bóng tối của hang, vang lên tiếng nước nhỏ giọt tí tách, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đá, kéo theo âm vang lạnh buốt.

Giữa tiếng vọng ấy, còn có âm thanh kỳ lạ hơn, tiếng gió rít len lỏi qua những khe đá hẹp, hoặc… là một tiếng gì đó đang vẫy gọi.Iris bất giác níu chặt lấy tay Elle, giọng run nhẹ: ‘’Hình như tao nghe thấy tiếng ai đó đang gọi từ sâu bên trong.

Giọng nói này hệt trong những giấc mơ đã lặp đi lặp lại, tao kể với mày đó.’’‘’Ùm.

Vậy..?’’ Elle chưa kịp dứt câu đã bị đứa bạn kéo vào có chủ đích.

Cô nheo mắt nhìn người lôi kéo mình, thấy gương mặt Iris tái nhợt nhưng đôi chân thì vẫn cứ bước đều, chẳng hề chùn lại.

Elle phì cười, khẽ lắc đầu: ‘’Mày có thật sự là đang sợ không?

Người lôi tao đi thẳng vào là mày đó!’’Iris cười khì, không đáp nhưng tay vẫn bám chặt lấy Elle vì sợ buông ra sẽ lạc mất.

Càng đi sâu, không khí trong hang càng lạnh lẽo.

Iris bắt đầu lẩm nhẩm: ‘’Nam mô A Di Đà Phật, nam mô A Di Đà Phật…’’Elle liếc nhìn, cố nhịn cười.

Họ tiếp tục băng qua những lối đi hẹp, càng vào sâu, trên vách hang càng xuất hiện nhiều viên đá phát quang, ánh lên tia sáng lấp lánh, soi rọi lờ mờ con đường phía trước.

Mỗi bước chân vang lên âm thanh khe khẽ, dội vào vách đá nghe như những lời thủ thỉ giữa màn đêm.

Bất chợt, trước mặt họ hiện ra một bức tường cây rậm rạp, trông giống cánh rừng thu nhỏ đang chặn ngay giữa lòng hang tối.

Những cành cây đan vào nhau dày đặc, lá xanh phủ kín, mượt như nhung nhưng lạnh lẽo đến rợn người.Nằm ngay bên cạnh là một pho tượng đá nhỏ hình con thú kỳ quái -- một con cáo trắng đang cuộn mình, phía sau lưng còn có cánh.

Mặc dù tượng đã phủ bụi và rêu xanh, đôi mắt chạm khắc đá ruby đỏ vẫn sắc nét đến rùng mình, như đang dõi theo từng cử động của họ.Elle bước lên trước, vươn tay vén đám lá rậm rạp sang một bên.

Chính cô cũng không hiểu điều gì đã thúc đẩy mình, chỉ chắc chắn một điều: phía sau bức tường cây ấy… không phải là ngõ cụt.Đứng ở một góc, Iris vừa liếc thấy đôi mắt sâu ngoắm của bức tượng cáo, mặt mày lập tức tái nhợt.

Trên trán như muốn hiện lên ba chữ to tướng: “Tao sợ ma.”

Từ lúc bước vào hang đến giờ, tiếng ai đó cứ lùng bùng bên tai cô.

Ban đầu tưởng chỉ là tiếng vọng của hang đá, nhưng nó cứ văng vẳng mãi, chẳng dứt.

Iris đảo mắt liên tục, giọng lí nhí như sắp khóc:“Trời đất cơi… thiệt luôn á… sao đứa nào cứ kêu tên tao hoài luôn?”

Cô đuổi theo sát Elle, bấu lấy tay người phía trước.

“Mày không nghe gì hả El?”

“Hôm qua tao đi bơi, tai còn lùng bùng.

Giờ ma mà có kề sát lỗ tai tao, chắc cũng chẳng nghe được nó nói gì đâu…”

Elle thở phì, tay vẫn vén đám lá trước mặt, giọng đùa cợt như thường.Iris lườm bạn một cái rõ bén, nhưng vẫn dè chừng bước theo.

Chỉ được vài bước, cô bỗng khựng lại.

Khi ngoảnh lại nhìn sau lưng, cô tái mặt nhận ra lối vào hang xa xa đã biến mất.Họ chui vào đám cây rậm rạp khá lâu mà đi hoài vẫn toàn là cây lá um tùm, dày đặc đến ngột ngạt.

Không khí bị nén chặt lại.

Càng đi sâu, càng giống một trò chơi sinh tồn khắc nghiệt mà không ai nói rõ luật.

Mỗi bước chân chạm đất, mỗi câu nói bật ra khỏi miệng đều bị không gian khép kín vang vọng lại, như có thứ gì đó trong bóng tối đang nhại theo.“Ê El…”

Iris khựng lại, kéo tay bạn, giọng nhỏ đi rõ rệt.

“Hình như có gì đó sai sai.”

“Sai gì?

Có gì khều chân mày hả?”

Elle vẫn đùa cợt, nhưng ánh mắt đã bắt đầu đảo qua lại đầy cảnh giác.“Không…

Tao nghi là bị ma dắt rồi.

Cái nhánh cây này… tao mới làm dấu.

Mà giờ nó lại xuất hiện y chang luôn.

Vậy là bọn mình đang đi tới hay lui??”

Elle nheo mắt, tiến lên vài bước thăm dò.

Trước mặt lại là bức tường cây khác, những chiếc lá to bản hơn, xanh ngắt như đã được gieo trồng rất tốt.

Cô vươn tay, đẩy nhẹ một nhánh cây sang bên.Lúc đầu tưởng sắp thoát khỏi được mê lộ.

Nhưng…“Á!”

Tay Elle bất ngờ bị cắt trúng.

Một loại lá khác mỏng, sắc như dao cạo, rạch ngang cổ tay cô một đường.Cả hai giật mình lùi lại.Elle nhìn chăm chăm vào vết cắt, rồi đưa tay lên cho Iris xem.

Vết thương không sâu, nhưng phần da xung quanh đang dần tím tái như bị một loài côn trùng độc nào đó hút lấy, hình dạng vết thương giống một con rệt ôm ngang đang hút máu.

Iris hốt hoảng: “Vết thương đang lỡ ra kìa!”

Elle lại... cười.

Mặc dù chỗ cắt đó đang rát một chút.

“Yên tâm, hỏng lẽ chết trong mơ mà mày lo quá.”

Giọng cô nửa đùa nửa nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì lộ rõ sự căng thẳng.Cô đảo mắt quanh lần nữa, lần này không giấu được vẻ nghi hoặc:
“Tao cũng nghi nghi sai rồi… mà không biết sai ở đâu.

Thôi quay đầu đi.

Không thì hai đứa hưởng trọn combo kỳ bí đó.”

Cả hai xoay người, trở về khu vực cũ – nơi họ đã đi qua, nơi đáng lý ra không nên thay đổi.Trở lại nơi cũ, cửa thoát đã biến mất, mà tiến tới cũng chẳng xong.

Iris thở dài, tự nhủ chắc đây là một giấc mộng dài.Cô liếc sang Elle, con nhỏ đang ngồi bên một khe nước trong vắt chảy men theo lòng hang, vớt mấy sợi rong phủ lên vết thương.

Có lẽ vì rát quá nên nó làm vậy, cô đoán thế.Trông Elle chẳng có vẻ gì là sợ hãi.

Cũng phải, làm bên hệ tâm linh, gặp mấy chuyện kỳ quái thế này chắc là cơm bữa với nó rồi.

Iris thấy Elle chăm chú nhìn mấy viên đá lấp lánh trên vách hang, cô giật mình - sợ nó tái mái gỡ xuống bỏ túi nhưng may là không lấy ra được.

Bỗng, khuôn mặt Elle dần nghiêm lại, gõ gõ mấy cái lên vách đá, rồi khoanh tay nhìn dáo dác xung quanh suy tính như một nhà thám hiểm trên tivi sắp phát hiện ra mấu chốt quan trọng.Iris tròn mắt, thầm reo: “Cuối cùng nó cũng nghiêm túc rồi!”

Nhưng chưa kịp vui mừng thì một phút sau, Iris suýt ngã ngửa.

Cô bạn thân săn tay áo, bẻ một đống lá từ đám cây “biết ảo thuật” kia, rải ra nền đất ẩm.

Sau đó phủi tay, hí hửng ngồi xuống, vỗ vỗ lên đống lá như vừa dọn xong giường dã chiến.‘’Xong.

Iris, lại đây ngủ một giấc rồi sáng đi làm nè!’’Iris đứng hình, miệng há hốc.

Hóa ra Elle chẳng vận dụng tí óc suy luận nào hết, mà chỉ đơn giản là… bỏ cuộc tạm thời.Giọng Elle thúc giục:“Còn nhìn gì nữa?

Lại đây nghỉ đi!

Ai cần mình thì tự tìm tới, chứ cái hang nguy hiểm quá ai mà đi cho nổi?”

Khoảnh khắc bị lạc trong hang sâu không lối ra, đáng lý phải hoảng loạn, thế mà Elle lại thản nhiên phó mặc cho trời, khiến Iris không nhịn được bật cười.

Giữa chốn quái lạ này, với bao điều bất thường vây quanh, chỉ cần có Elle bên cạnh, cô chẳng bao giờ thấy sợ hãi quá lâu.Cả hai ngồi xuống đống lá, dựa lưng vào vách lạnh.

Trong bóng tối, tiếng nước nhỏ giọt vang lên đều đặn, như nhịp đập chậm rãi của nơi này.

Không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu.

Iris ngủ say, đầu nghiêng tựa vào vách đá, hơi thở đều đều.

Còn Elle, dù nhắm mắt hờ, vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Cô lặng lẽ hé mắt, quan sát quanh mình.Từ trong bóng tối, những đốm sáng to bằng nắm tay dần hiện ra, chúng lấp lánh như ánh lửa hồng lơ lửng trong không trung, bay chầm chậm về phía hai người.

Chúng lượn nhẹ nhàng, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tựa những chú đom đóm tò mò về sự hiện diện của những vị khách không mời.

Loại ánh sáng ấy không sưởi ấm, mà chỉ khiến người ta rùng mình.Elle nheo mắt, dõi theo những chuyển động kỳ lạ.

Đám đom đóm... không phát ra tiếng vỗ cánh.

Không có gió, nhưng chúng vẫn lướt tới.

Gần hơn.

Gần nữa.Và rồi… một đốm sáng tách khỏi đàn, bay thẳng về phía cánh tay bị thương của Elle.Nó chui tọt vào vết thương, nhẹ như không.

Cùng lúc ấy, vết đứt biến mất.

Không còn vết máu, không còn cảm giác bỏng rát.

Chỉ còn lành lạnh, như có ai vừa đặt tay lên đó.

Elle giật mình, chưa kịp định thần thì những đốm sáng khác bắt đầu xoay vòng quanh hai người, phát ra âm thanh mơ hồ như tiếng cười khe khẽ, kéo dài trong bóng tối.Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một góc sâu trong hang.

Nơi lẽ ra chỉ có vách đá mù mịt – một lối đi lặng lẽ hiện ra từ lúc nào không hay.

Không phải là lối cũ.

Ban đầu, rõ ràng chỉ có một lối đi là băng qua rừng cây.

Một cái bóng đen bất động, đứng sừng sững giữa không gian như thể đã ở đó từ lâu nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Tim Elle thót lên một nhịp, nhưng rất nhanh, cô kìm lại hơi thở, không muốn đánh thức Iris vẫn đang ngủ.

Tay cô khẽ dịch tới chạm vào hòn đá gần đó, phòng thủ.

Giọng Elle đanh lại giữa không gian tĩnh lặng:“Người tới là ai?”

Cái bóng khẽ động.

Một chiếc đèn dầu cũ kỹ lủng lẳng trên tay người đó bỗng bừng sáng.

Ngọn lửa được thắp bằng chính những đốm sáng lơ lửng quanh hang, chúng bay vút vào bên trong chiếc đèn, ánh sáng lan tỏa ra thành từng vòng tròn mờ ảo, soi rõ hình dạng của kẻ lạ mặt.Đó là một người già, lưng hơi khom, dáng hình gầy guộc như chỉ còn da bọc xương.

Không thể phân biệt là đàn ông hay phụ nữ, khuôn mặt bị che khuất sau một tấm vải bạc màu, chỉ để lộ đôi mắt sâu hoắm, đen đặc như hố sâu cất giấu cả một câu chuyện chưa kể.Giọng nói khàn đặc, thều thào được kéo lên từ đáy giếng, vọng khắp không gian:"Cuối cùng các vị cũng tới."
 
Lời Thì Thầm Đến Từ Thế Giới Bên Kia
Chương 3: Sứ mệnh


Chương 3: Một cơn ớn lạnh râm ran chạy dọc sống lưng khiến Iris giật mình choàng tỉnh.

Cô hé mắt, mơ màng trong bóng tối, rồi dụi mắt nhìn quanh..

ánh đèn vàng nhạt lập lòe soi rõ một cảnh tượng không thể ngờ: Elle đang đứng đối diện với một bóng người xa lạ, thứ ánh sáng kỳ dị từ chiếc đèn dầu khiến dáng hình kia như đang tan vào màn sương xám nhòe của hang đá.Giọng Iris lí nhí, còn vương mùi ngái ngủ:"Đó là ai vậy, El?"

Elle không quay lại.

Mắt cô dán chặt vào bóng người kia, sống lưng căng thẳng như một sợi dây đàn.

Cô khẽ nghiêng đầu, ra hiệu cho Iris giữ im lặng, ngón tay trỏ lướt qua môi mình một cách dứt khoát.Người già không trả lời ngay.

Chỉ từ tốn xoay lưng, giơ chiếc đèn dầu lên cao, ánh sáng từ ngọn lửa bỗng rực lên một cách quái đản, kéo theo những đốm sáng còn sót lại trong không khí bay lượn thành một vầng hào quang mờ ảo quanh họ.Giọng nói khàn đục lại vang lên từ khe nứt thời gian:
"Mời hai vị theo tôi."

Iris nuốt khan, tay vô thức lần tìm tà áo Elle và nắm chặt lấy, xem đó là thứ duy nhất giúp cô bám víu vào hiện thực.

Cô thì thầm, giọng run như sắp đứt đoạn:"El, mày có thấy chuyện này càng lúc càng quái không?...

Người này là ai vậy?"

Elle chỉ nhún vai, một nụ cười nghịch ngợm lướt qua khóe môi dù ánh mắt vẫn cảnh giác.

Cô cố giữ giọng thản nhiên:"Biết đâu là nhân vật phụ trong giấc mơ này.

Người ta đã có nhã ý mời thì mình cũng không cần khách sáo.

Biết đâu có gì hay ho!"

Iris chẳng thèm đáp, chỉ lườm Elle thêm một cái đầy bất lực.

Phía trước, bóng người lạ mặt vẫn đang chậm rãi dẫn đường.

Họ không nói lời nào, chỉ để chiếc đèn dầu lủng lẳng trên tay tỏa sáng chập chờn theo từng bước chân.Bóng tối rút lui từng chút dưới ánh đèn, nhưng ngay khi cả ba rẽ qua một góc tường phủ rêu, ánh sáng bên trong ngọn đèn túa ra chui vào những bệ đèn trên vách.

Sáng rực cả con đường dài.Iris và Elle thầm cười khổ, nhìn nhau hiểu ý: Cái đường ngon như vầy sao không xuất hiện ngay từ đầu đi??Ngay trước mắt họ là một nơi trông giống mộ cổ của một kẻ giàu sang quyền thế nào đó đã bị chôn vùi bởi lớp bụi dày của thời gian.

Tất cả kiến trúc ở đây đều tinh xảo đến mức khiến người ta phải nghi ngờ liệu bàn tay con người có thật sự làm được.

Chỉ có thời gian mới có thể tàng phá nó.

Trần hầm cong cong hình bán nguyệt, ghép từ những phiến đá khổng lồ đã ngả màu xám tro.

Một số tảng đã nứt rạn như sắp sụp, khe nứt bị rêu xanh và dây leo ăn sâu vào, tỏa ra mùi ẩm mốc ngai ngái, thứ mùi đặc trưng của đất và đá đã ngủ yên hàng thế kỷ.Trên bức tường đá phủ rêu, vài bức phù điêu nửa mờ nửa nổi hiện ra dưới ánh đèn.

Chúng khắc hình những người mang mặt nạ, toàn thân cúi rạp như đang hành lễ trước một thực thể khổng lồ nhưng phần trên của nó đã bị bóng tối nuốt sạch.

Bao quanh là vô số ký hiệu lạ chằng chịt như một loại ngôn ngữ thất truyền, từng nét khắc sâu mà sắc bén.

Elle đưa tay khẽ chạm vào đường nét của phù điêu.

Ngay lập tức, mặt đá rung nhẹ, toàn bộ hình ảnh biến mất như gợn nước vừa bị khuấy động, rồi lại từ từ hiện ra khi bề mặt trở nên tĩnh lặng.Đoạn đường dài tiếng bước chân vẫn vang lên tiếng vọng trầm đục.

Nơi đây không có gió.

Không có côn trùng.

Không có ánh sáng tự nhiên. chỉ có thứ hơi lạnh rỉ ra từ đá, len lỏi vào tận xương.Tiếng thì thầm bên tai của Iris không còn, nhưng bù lại chứng hoa mắt lại lên cơn.

Cô bước chậm lại, ngẩng đầu nhìn lên những mảng tường đá.

Trên đó, những hình vẽ uốn lượn về vũ điệu cổ xưa, khắc sâu vào đá từ thuở nào, đang dần phát sáng âm ỉ.

Ánh sáng đó không rực rỡ mà như được đánh thức từ trong giấc ngủ dài, từng nét vẽ phát ra ánh lân quang màu bạc lam, uốn éo chuyển động như chúng thực sự đang nhảy múa, theo bản nhạc mà chỉ đá mới nghe được.Nhìn thấy hoa văn trên tường đang cử động, cô phải dụi mắt mấy lần để chấn tỉnh.

Giọng run nhẹ, giống đang tự hỏi chính mình:"Elle... mày có thấy... mấy cái hoa văn trên tường không?"

Tất nhiên là Elle nhận ra sự kì lạ của nơi đây rồi nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường để trấn an cô bạn:"Ừ, thấy rồi.

Cứ như kiểu mình đang đi vào một ngôi đền cổ trong phim Indiana Jones ấy."

Dù đã quá quen với kiểu đùa cợt của bạn thân, Iris vẫn không khỏi rùng mình.

Trong đầu cô lúc này, chẳng có gì giống phim ảnh cả, chỉ có một nỗi bất an đang lớn dần, len lỏi trong từng bước chân, từng tiếng vang u u trong lòng hang.Trước mặt, bóng người già bỗng khựng lại.Họ dừng chân trước một cánh cửa đá nhỏ.

Toàn bộ bề mặt cửa được khắc dày đặc những ký hiệu rối rắm như ma trận, lấp lánh ánh sáng xanh nhạt phản chiếu từ một mặt hồ cổ tích.

Càng nhìn lâu, các ký hiệu ấy dường như xoáy sâu vào mắt, khiến người xem hoa lên như sắp bị hút vào mê cung không lối thoát.Bầy bướm ánh bạc không biết từ đâu kéo đến, bay vòng quanh cánh cửa như vũ công trong lễ nghi linh thiêng, mỗi nhịp đập cánh tạo thành những tia sáng sương mờ.

Không khí quanh cửa thơm nhẹ một mùi gì đó nửa như hoa cỏ nửa như nhang trầm.

Chính giữa cánh cửa đá là một vòng tròn lớn, được gắn sâu vào khối đá.

Trông hình dáng rất giống với một ổ khóa cổ xưa, và những lỗ hổng kỳ dị chạy thành vòng, trông như mắt xích của một phong ấn.

Từng tia sáng xanh rỉ ra từ các khe hở mảnh hơn tơ, tựa hồ có thứ sức mạnh nào đó đang bị nhốt phía sau.Người già xoay người lại, không nói gì.

Nhưng đôi mắt ẩn dưới lớp vải chầm chậm hướng về phía Iris và Elle như soi thấu ruột gan.

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng bị niêm phong suốt hàng thế kỷ:"A, tới rồi!"

Giọng trẻ con, trong veo, vang vọng như vọng lại từ một giấc mơ cũ, vừa vui vẻ lại như đang trách yêu:"Ta gọi cô mãi mà bây giờ mới đến!"

Elle và Iris giật mình quay phắt lại.Trên cái cây lớn cạnh cánh cổng đá, từ nãy giờ họ không để ý, có một bóng hình nhỏ nhắn đang ngồi vắt vẻo.

Trông giống một đứa trẻ, nhưng cơ thể nó dường như được tạo thành từ ánh sáng mờ ảo, làn da trong suốt màu sương sớm, khuôn mặt không rõ nét, chỉ có đôi mắt là rực sáng, lấp lánh như hai vì sao bị nhốt trong một hình hài mơ hồ.Điệu bộ hồn nhiên mà đầy tự tin, nó nghiêng đầu, môi cười cợt nhả đến lạnh sống lưng, rồi giơ tay chỉ thẳng về phía Elle:"Đúng là ta gọi cô, nhưng ta đâu có mời vị khách này?"

Elle khoanh tay, nhướn mày, giọng đanh lại: "Giận thật đấy!

Đến ma còn hắt hủi, cho ta trở về đi!"

Đứa trẻ nhìn Iris thật lâu, ánh mắt lấp lánh kia như đọc được suy nghĩ trong lòng cô.

Rồi nó quay sang Elle, giọng bỗng dịu lại như một cơn gió thoảng:"Không được.

Ngươi mà rời đi... thì Iris sẽ không ở lại."

Iris khẽ giật mình.

Cô vội vã ghì nhẹ tay Elle, ra hiệu đừng phản ứng bốc đồng.

Rồi quay sang đứa trẻ, ánh mắt nghiêm túc mà vẫn đầy hiền hòa:"Tiếng gọi đó... là em?"

Đứa trẻ gật đầu, nụ cười toe toét đến mức hai má như phát sáng.

Nó liếc về phía người già đứng lặng bên cổng đá, chỉ bằng một ánh mắt, người đó lập tức lui xuống vào bóng tối.

Rồi nó nhảy nhẹ khỏi cành cây, đáp xuống đất mà không gây ra tiếng động nào, đứng đối diện hai người.Giọng nó rộn ràng như thể đã lâu lắm rồi không có ai để trò chuyện:"Ta là Lucia, người canh giữ cổng Quyền Pháp - cánh cổng bảo vệ ranh giới giữa các thế giới.

Dạo gần đây, có một chấn động lớn xảy ra... các kết giới bắt đầu rạn nứt.

Nếu không vá kịp, khi Đại Loạn diễn ra chẳng nơi nào còn yên ổn, kể cả Hiện giới của Iris luôn đó!"

Nó ngừng lại, hít một hơi đầy kịch tính, rồi phồng ngực, giọng đầy tự hào: "Iris là hậu duệ của Vệ Quốc, chắc chắn sẽ không bỏ mặc thế giới đang lâm nguy đâu, nhỉ?"

Iris chết lặng.

Giấc mơ kỳ quái này ngày càng chân thực đến lạnh sống lưng.

Cô nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh:"Em... em đang đùa sao?

Mai chị còn phải đi làm, không đi là sếp đuổi mất đấy..."

Lucia phá lên cười, tiếng cười trẻ con vang vọng trong hang đá như chuông ngân:"Từ lúc Iris bước vào đây, thời gian ở Hiện giới đã ngưng đọng rồi.

Muốn trở về?

Iris chỉ có thể đồng ý giúp Lucia thôi!"

Người nãy giờ vẫn im lặng - Elle khoanh tay, hất cằm, giọng lười biếng mà châm chọc:"Điệu bộ thì như nhờ vả, mà giọng điệu lại như đe dọa ấy nhỉ."

Lucia chớp mắt, giả bộ vô tội:
"Không, không, ta nói thật mà!

Nhưng... nếu hai người còn lưỡng lự, chi bằng để ta cho xem một đoạn tiên tri?

Viễn cảnh xảy ra khi Cổng Quyền Pháp bị phá vỡ.."

Chưa kịp ai phản ứng, mặt đất dưới chân chợt rung chuyển.

Một làn sóng ánh sáng nhạt lan ra từ lòng bàn tay Lucia.

Không khí xung quanh méo mó như bị bóp nghẹt, rồi rắc! khung cảnh vỡ vụn như mặt kính.Hang đá biến mất.

Nhường chỗ cho một thế giới tan hoang.

Trên cao, bầu trời rách nát, đỏ như máu, những vệt đen như vết chém xé toạc từng mảng mây.

Những tòa nhà trong Hiện Giới sụp đổ, từng mảnh đất bị xé toạc bởi chiến tranh.

Từ Hiện Giới đến các thế giới khác, tất cả đều chìm trong hỗn loạn: những kẻ tham vọng tranh giành lãnh thổ, kẻ muốn thống trị, kẻ muốn phá hủy sự yên bình.

Tiếng gào thét, tiếng kim loại va chạm, tiếng những sinh vật kỳ quái đuổi theo kẻ yếu và tất cả mọi thứ hoàn toàn đảo lộn.

Rồi chỉ trong chớp mắt, mọi thứ tan biến.Họ lại đứng trong hang đá cũ, hơi lạnh trườn lên sống lưng.

Không còn tiếng hét, chỉ còn tiếng thở gấp, đứt đoạn của Iris khi cô siết chặt lấy vạt áo Elle như thể sợ nếu buông ra, thế giới sẽ lại đổ sụp lần nữa."

Cảnh tượng đó..." cô thở dốc, đôi môi run rẩy "... không thể để nó xảy ra được."

Nụ cười rạng rỡ của Lucia đã biến mất.

Ánh sáng trong mắt nó mờ lại, giọng khẽ như gió thoảng, nhưng sâu đến lạnh người: "Ta đã dành cả đời mình để canh giữ cánh cổng này... nhưng cơn sóng hỗn loạn lần này quá mạnh.

Xin Iris, hãy giúp ta.

Tìm lại những mảnh Trụ Ấn để vá lại kết giới Quyền Pháp, trước khi thế giới lâm nguy."

Iris lắc đầu yếu ớt, ánh mắt vẫn ngập ngừng: "Nhưng... chị chỉ là một người bình thường... chị không biết gì cả..."

Lucia nghiêng đầu, ánh mắt bỗng lóe lên thứ ánh sáng cổ xưa, không thuộc về một đứa trẻ:
"Không đâu.

Chỉ là Iris đã quên thôi.

Vận mệnh không bao giờ chọn sai người.

Khi thời khắc đến, quá khứ sẽ tự mở ra.

Kết thúc vận mệnh cũ, mới có thể khởi đầu sứ mệnh mới.

Ta tin Iris - vì chính cổng Quyền Pháp đã gọi tên chị."

Elle đứng bên cạnh quan sát cánh cổng, hừ lạnh một tiếng: "Nói lang bang.

Vô vấn đề chính đi."

Lucia chống tay lên hông, ánh sáng quanh người nó khẽ lấp lánh như hàng ngàn con đom đóm đang bay:"Được rồi, được rồi, ta nói nghiêm túc đây.

Kết giới của cổng Quyền Pháp được tạo thành từ bảy Trụ Ấn, bảy biểu tượng pháp lực cổ xưa, đại diện cho trật tự và cân bằng giữa các thế giới.

Nhưng sau chấn động lớn, chúng bị vỡ và lưu lạc khắp nơi.

Những kẻ có dã tâm đang săn lùng chúng.

Việc Iris cần làm là đến các thế giới khác, tìm lại các Trụ Ấn trước khi chúng rơi vào tay kẻ muốn phá hủy cổng Quyền Pháp.

Chỉ cần bốn Trụ Ấn lọt vào tay kẻ xấu, kết giới sẽ sụp đổ hoàn toàn, và hỗn loạn sẽ xảy ra."

Iris nuốt khan, ánh mắt dao động giữa sợ hãi và ngờ vực.

Cô lùi nửa bước, lòng rối bời.

Những gì đang diễn ra... làm sao chỉ là giấc mơ?

Làm sao cô, một người bình thường, lại có thể liên quan?Lucia nói tiếp: "Những bất thường đang xảy ra ở thế giới của Iris chính là vì một phần ảnh hưởng của chấn động này.

Kể cả những thế giới khác cũng đang trong tình trạng đó."

Hóa ra đó là câu trả lời cho tất cả, để bảo vệ những người cô yêu thương, bản thân buộc phải quyết định.

Iris hít một hơi, lấy hết dũng khí còn sót lại.

Cô quay sang Lucia, giọng tuy khẽ nhưng vững vàng:"...

Được rồi.

Chị sẽ giúp em.

Giống như việc chị cũng muốn cứu thế giới của chính mình.

Nhưng chị không hứa là sẽ làm tốt đâu."

Tình huống này chẳng có gì bất ngờ với Elle.

Cô lặng lẽ quan sát Iris, ánh mắt thoáng thở dài vì đã sớm đoán trước được kết quả.

Với tính cách mềm lòng và mang nặng trách nhiệm như Iris, cô ấy chưa bao giờ có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cầu cứu nào cả.

Lucia nghe câu trả lời thì nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt bừng sáng như vừa trút bỏ gánh nặng chất chứa cả ngàn năm.

Ánh sáng dịu nhẹ lấp lánh trong đôi mắt trẻ con của nó, nhưng ẩn sâu bên trong lại là thứ mỏi mệt mà một đứa trẻ không bao giờ nên có."

Cảm ơn Iris!

Và cả... vị khách không mời này nữa!" nó liếc về phía Elle, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái, như thể đã sớm nhận ra mọi sự.Elle nhướng mày, làn môi khẽ nhếch thành một nụ cười nửa ẩn ý nửa thật tâm.

"Con người làm gì cũng có lý do riêng của nó và chúng tôi cũng vậy.

Mời hay không thì tôi cũng chẳng để Iris dấn thân vào nguy hiểm một mình đâu."

Lucia gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn chỉ về hành lang tối om sau cánh cửa đá nặng nề.

Ngay lúc ấy, những đốm sáng li ti lơ lửng bắt đầu tụ lại, giống như đàn tinh linh bị gọi dậy sau giấc ngủ dài.

Chúng xoay tròn rồi đan vào nhau, tạo thành một con đường ánh sáng mờ ảo, len lỏi giữa bóng tối sâu hun hút như đang dẫn tới nơi tận cùng của một thế giới khác.Đứa trẻ mỉm cười, nhẹ nhàng phẩy tay một cái.Ngay lập tức, trên cổ Elle hiện ra một sợi dây chuyền màu đen tuyền, mặt dây là một hình mặt trời được khắc tinh xảo, ánh lên sắc vàng sẫm của kim loại cổ bị ánh trăng mài mòn.

Còn Iris, nhìn xuống cổ tay là một chiếc vòng màu đỏ đơn giản nhưng đẹp đến lạ thường.

Ở giữa vòng đímh một viên đá nhỏ màu trắng ngà, sáng lên như đang thở nhè nhẹ theo nhịp tim cô.Lucia lên tiếng, giọng trầm lại, nghiêm túc hơn tất thảy từ trước đến giờ:"Đây là món quà dẫn đường.

Chúng sẽ chỉ lối cho hai người tìm thấy vật Ấn.. nhưng mà mấy cái vật đấy, chúng vốn có linh tính nên chẳng dễ động vào đâu.

Món quà của ta sẽ hỗ trợ mọi bất trắc cho hai người!"

Gió nhẹ từ con đường đó thổi qua, mang theo hương của đá lạnh, của rêu ẩm và mùi gì đó thoảng như mùi giấy cổ cháy dở.

Cánh cửa mờ ảo sau vách đá dần mở ra, những hoa văn phù văn trên tường khẽ phát sáng, tạo nên những hình ảnh chồng chéo giữa các thế giới: rừng cổ đại, biển chết, những tòa thành treo lơ lửng, và những đôi mắt mơ hồ mở ra giữa hư vô.Đang chờ người 'chơi' tiến vào.

Lucia đặt tay lên ngực, cúi đầu trang trọng, giọng nói vang lên như thể được ngân lên bởi chính linh hồn nơi này:"Con đường này sẽ dẫn hai người đến thế giới đầu tiên nơi Trụ Ấn đầu tiên đang chạy trốn.

Hãy nhớ, mỗi thế giới đều có quy tắc riêng.

Chúng sẽ không dễ dàng chấp nhận những kẻ ngoại lai.

Hãy cẩn thận... vì không chỉ có đồng minh đang dõi theo."

Trước khi Lucia dần biến mất, đã căn dặn mọi thứ thật kỹ lưỡng cho những người đến để thay đổi vận mệnh.Cả hai đứng trước cánh cửa - đúng hơn là lối dẫn, ánh sáng từ những đốm sáng chiếu lên khuôn mặt họ.Iris nhìn về bóng tối phía sau lưng, trước mặt là ánh sáng phi thực bủa quanh, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.

Trong hai mươi mấy năm sống trên đời, chuyện cô tưởng như hoang đường nhất chỉ dừng lại ở việc nhìn thấy hồn ma.

Nhưng giờ đây, bản thân cô đang đứng trước một trò chơi chỉ có một mạng, với phần thưởng là cứu rỗi thế giới.Hết biết phải Phi lý, phi táo cái gì luôn rồi.

Iris nuốt nước bọt, lẩm bẩm một cách theo phản xạ:
"Nam mô A Di Đà Phật... mong người phù hộ cho mẹ con ở nhà bình an."

Elle bật cười, vỗ vai bạn: " Dì ấy chắc chắn bình an.

Đi nào, không là tao ngủ tiếp bây giờ!"

"Tao hứa cho mạnh miệng, bây giờ run quá..."

"Có khi nào tới thời kì đồ đá không?

Mày có mang hột quẹt không, Ris?

Về đó đỡ nhốm lửa!"

Cả hai bật cười trong giây phút hồi hộp, lấy dũng khí bước vào cánh cửa đầu tiên, theo sau là ánh sáng mờ ảo.

Họ siết chặt tay nhau.

Và rồi, cùng bước qua ngưỡng cửa.Khoảnh khắc gót chân cuối cùng rời khỏi mặt đất quen thuộc, đâu đó vang lên tiếng chuông đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình không thể quay đầu.Không gian... bắt đầu bị bóp méo.Những đốm sáng lơ lửng nhận được tín hiệu, bất ngờ chuyển động thành một vòng xoáy huyền bí, cuốn lấy họ vào cơn lốc.

Mọi quy luật trọng lực, thời gian, ánh sáng...

đều vỡ vụn.Một âm thanh lạ lẫm vang vọng khắp không gian đang chao đảo, lặp đi lặp lại cho đến khi tất cả sự hiện diện biến mất.Vel'thira nom valen, ar'dai serun'kai aeth vir'thal.[Hỡi linh vật dẫn lối, ta cho gọi ngươi vì sứ mệnh.]Vel'thira nom valen, ar'dai seru..Vel'thira nom va...Và rồi...

Họ hòa vào làn ánh sáng cuối cùng tan vào hư không trong nháy mắt.
 
Back
Top Bottom