Chương 2:
Nửa đêm.
Cả ngôi nhà chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc vang vọng đâu đó.
Elle khẽ đẩy cánh cửa nhỏ dẫn xuống tầng hầm, nơi vốn được anh trai giữ lại làm phòng tư liệu nghiên cứu.
Chiếc cầu thang gỗ hẹp kẽo kẹt dưới bước chân cô.
Không khí tầng hầm lạnh hơn hẳn, mang theo mùi xi măng ẩm và gỗ mục.
Cô đốt nến được đặt dọc tường hắt ra quầng sáng vàng vọt, chập chờn trên trần thấp, khiến căn phòng như khoác lên màn sương khói vô hình.
Khi còn bé cô chỉ xuống đây một lần nên không nhớ rõ.
Men theo lối xuống, thoạt nhìn nó chỉ là một căn phòng rộng, có giá sách, bàn gỗ, vài chiếc ghế cũ và những thùng đồ xếp ngăn nắp.
Mọi thứ vẫn mới tinh hoàn toàn không giống như bỏ hoang.
Ở giữa căn phòng, có một tấm gương lớn được đóng chặt vào tường, khung gỗ cũ khắc họa những hoa văn xoắn ốc.
Elle đứng đó, lặng lẽ đối diện với chính mình.
Mái tóc trắng dài buông xuống, từng sợi khẽ lay động theo làn gió lọt vào từ khe cửa sổ.
Đôi mắt tím thẫm nhìn chằm chằm vào người trong gương, dường như muốn xuyên qua lớp thủy tinh mỏng để tìm thấy một bản ngã khác đang ẩn giấu.Một hơi thở nhẹ phả lên mặt gương lạnh buốt.
Ngón tay cô chạm khẽ, để lại vệt ấm mong manh rồi vụt tan biến.Chiếc gương ấy là con đường nối tiếp đến thế giới khác mà anh trai từng đưa cô đi cùng.
Nhưng mỗi lần nhìn vào nó cô lại có cảm giác bồn chồn lo lắng.
Khi Elle bắt đầu khởi động nghi lễ liên kết linh hồn, cả căn phòng khẽ rung lên.
Những tia sáng đỏ mờ xoáy quanh khung gương, lôi theo màn sương ma mị.
Qua sợi dây kết nối vô hình, cô có thể bước vào bất cứ nơi nào mà Iris hiện diện trong giấc mơ.
Cô khẽ khựng lại vài giây, vì hành trình lần này không có anh trai và cô sẽ phải bảo vệ người bạn của mình chu toàn.
Dù là gì, thì Iris vẫn là người bạn rất quan trọng với cô.
Elle biết, anh trai sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động này.
Anh chỉ mong cô sống như một con người bình thường, hạnh phúc và bình an.
Nhưng cô không cam tâm, cô nhất định phải tìm ra lời giải cho câu hỏi của mình.
“Liệu quyết định này có đúng hay không?”...
Ánh sáng lấp lánh như bụi sao rơi xuống giữa khoảng không vô định.
Elle đứng chênh vênh trong một không gian mờ ảo bị che phủ bởi lớp sương mù trắng, không rõ đâu là đất, đâu là trời.
Cô cứ ngỡ mình vẫn còn ở tầng hầm, cho đến khi phía trước xuất hiện một bóng người quen thuộc.‘’Iris?’’ Elle nheo mắt, tay khoanh trước ngực, đi một vòng người đang ngơ ngác với giọng điệu nghi ngờ: ‘’Mày làm gì trong giấc mơ của tao thế?’’Iris chớp mắt, tóc rối bù vì vừa lăn lộn trong chăn trước khi chìm vào giấc ngủ.
Cô nhún vai, đáp lại giọng điệu hách dịch của con bạn mình: ‘’Tao còn đang định hỏi mày câu đó!
Sao tự dưng hôm nay bản thể trong mơ sống động vậy?’’Cả hai nhìn nhau, không khí ngưng đọng như thể thời gian ngừng trôi.
Elle bước tới, giơ tay bẹo má Iris một cái rõ đau khiến cô nàng phải la oai oái.
Cảm giác thật đến rợn người này… là thật.‘’Ê, đau tao đó!
Cái gì đang diễn ra vậy??’’Elle cười khẩy, nhưng trong lòng cũng bắt đầu có chút nghi hoặc. ‘’Đau thật hả?
Vậy…
đây không phải ảo ảnh trong mơ của tao.’’Tiện tay trả đũa, Iris giơ hai tay bẹo má cô bạn mình đến đỏ bừng cả dấu, xong lại giả vờ vô tội. ‘’Mày cũng thật luôn nè!’’Hai dấu chấm hỏi to đùng đặt trên đầu của Elle và Iris, cả hai nhìn nhau như thể đang dùng ánh mắt để giao tiếp.
Chưa kịp nói thêm gì, mặt đất dưới chân họ rung chuyển.
Sương mù tan dần để lộ một cánh cửa đá phía trước.
Những dây leo dày đặc như những chiếc rễ cây khổng lồ bám chặt quanh cánh cửa, uốn lượn như đang sống.
Elle và Iris đứng sững, không ai bảo ai, cả hai đều cảm nhận được một sức hút kỳ lạ từ cánh cửa.
Iris nuốt nước bọt, giọng run run: ‘’Mày… mày có thấy nó giống phim kinh dị không?’’Elle mỉm nhẹ, cố tỏ ra bình tĩnh dù tim cũng đang đập thình thịch. ‘’Yêu ma quỷ quái tới thì tao bảo vệ mày được chưa?
Đi, mở cửa xem sao!’’Không kịp để Iris kịp phản đối, Elle bước tới đặt tay lên cánh cửa lạnh toát.
Những dây leo sừng sững ôm lấy cánh cửa, khẽ rút lui.
Cánh cửa từ từ hé mở, phát ra âm thanh ghê rợn như tiếng hú hét của âm dương, một luồng sáng dịu dàng tràn ra, kèm theo hương thơm của cỏ cây và hoa dại.Hai cô gái bước qua cánh cửa, đôi chân như bị thôi thúc bởi một lực vô hình.
Cả vùng đất mới mở ra trước mắt họ: những hàng cây cao vút vặn mình theo gió, cành lá lay động nhảy múa theo một nhịp điệu vô hình.
Thân cây thỉnh thoảng nứt ra khe sáng, hắt ra những vệt lân tinh chập chờn như đôi mắt đang quan sát kẻ lạ bước vào.Giữa những tán cỏ cao, bóng những sinh vật mờ ảo lao vun vút, đuổi bắt nhau trên cánh đồng cỏ xanh bất tận.
Chúng không rõ hình dạng – khi thì như nai nhỏ, lúc lại hóa thành đàn bướm đen tung cánh, rồi tan biến vào hư vô.
Tiếng cười trẻ thơ đâu đó vọng lại, nhưng càng lắng nghe thì càng lạnh gáy, vì không thấy một bóng người nào.Trên cao, bầu trời phủ một màu tím sáng, không phân biệt được ngày hay đêm.
Những vệt sáng lượn cong như dải ruy băng, xoáy thành vòng tròn, thỉnh thoảng lóe lên một tia sấm chớp nhưng tuyệt nhiên không phát ra âm thanh.
Thời gian ở nơi này dường như bị mắc kẹt, chỉ còn lại sự chập chờn của ánh sáng và bóng tối hòa quyện.
Không gian ma mị, đẹp đến ngạt thở nhưng cũng khiến người ta rùng mình – không khỏi hoài nghi liệu đây có phải là thực hay chỉ là một giấc mộng chưa kịp tỉnh.Elle quay lại định nói gì đó, nhưng cánh cửa đá đã biến mất trong phút chốc.
Chỉ còn một khoảng không trống rỗng phía sau.
Iris hoảng loạn, nắm chặt tay Elle:‘’El!
Cửa đâu rồi?
Làm sao về được đây?’’‘’Có lẽ đi khám phá một tí cũng chẳng sao mà ha!’’ giọng điệu của Elle tỉnh bơ như ruồi đậu mép chén son.Trước thái độ thản nhiên của cô nàng, Iris trợn mắt thở dài.
Cả hai bắt đầu bước đi, lần theo một linh cảm mơ hồ trong lòng.
Đồng cỏ xanh mướt yêu chiều nghiêng theo ngọn gió hát hò cùng những khóm hoa đủ sắc tạo nên cảnh vị nhân gian vô cùng sinh động, Iris nhìn thấy dòng suối trong veo trước mặt lập tức tới gần xem thử, bên dưới dòng nước xanh mát trong như ánh gương chiếu xuống mặt hồ kể cả nếp nhăn cũng có thể soi ra được.
Những chú cá sặc sỡ đang uốn lượn ngược dòng theo ngọn nước. ‘’El ơi, mấy con cá này có ba cái đuôi mày ơi!’’Người đứng bên cạnh chẳng thèm nhìn bọn cá một cái, chỉ chăm chăm nhìn về phía cái cây to đứng sừng sững giữa mảnh đất xanh mướt đằng xa, rồi giở giọng nhàm chán bảo: ‘’Lúc nào mơ chả thấy mấy con kỳ lạ.
Tuần trước tao còn thấy khủng long ba chân nữa là!’’‘’Mày mơ thấy ghê quá!’’ Iris bỉu môi, đưa tay xuống cảm nhận dòng nước man mát đang chảy qua từng kẻ tay.
Rồi bất ngờ tạt nước Elle khi cô nàng đang không đề phòng, giọng điệu pha chút tinh nghịch: ‘’Tao không ngờ có ngày hai đứa mình lại mơ cùng một giấc mơ, sau khi tỉnh lại tao phải kể cho dân mạng nghe trải nghiệm vô thực này mới được.’’Chẳng buồn quay đầu hay nói thêm lời nào, Elle bước nhanh về phía trước, để mặc Iris vội vã chạy theo sau.Họ băng qua cánh đồng, qua những con suối lấp lánh.
Nước róc rách chảy ngang chân, mát lạnh và trong đến mức có thể nhìn thấy cả từng viên sỏi cuộn mình dưới đáy.Rồi cả hai dừng lại trước một hang đá khổng lồ như thể nó đã nằm đó từ thuở thế giới còn chưa hình thành hình hài.
Vách đá cao sừng sững, phủ đầy rêu xanh trơn trượt, hơi ẩm dày đặc khiến không khí trở nên nặng nề.
Mỗi hơi thở hít vào cũng mang theo mùi ngai ngái của đất đá đã ngủ quên.
Từ sâu trong bóng tối của hang, vang lên tiếng nước nhỏ giọt tí tách, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đá, kéo theo âm vang lạnh buốt.
Giữa tiếng vọng ấy, còn có âm thanh kỳ lạ hơn, tiếng gió rít len lỏi qua những khe đá hẹp, hoặc… là một tiếng gì đó đang vẫy gọi.Iris bất giác níu chặt lấy tay Elle, giọng run nhẹ: ‘’Hình như tao nghe thấy tiếng ai đó đang gọi từ sâu bên trong.
Giọng nói này hệt trong những giấc mơ đã lặp đi lặp lại, tao kể với mày đó.’’‘’Ùm.
Vậy..?’’ Elle chưa kịp dứt câu đã bị đứa bạn kéo vào có chủ đích.
Cô nheo mắt nhìn người lôi kéo mình, thấy gương mặt Iris tái nhợt nhưng đôi chân thì vẫn cứ bước đều, chẳng hề chùn lại.
Elle phì cười, khẽ lắc đầu: ‘’Mày có thật sự là đang sợ không?
Người lôi tao đi thẳng vào là mày đó!’’Iris cười khì, không đáp nhưng tay vẫn bám chặt lấy Elle vì sợ buông ra sẽ lạc mất.
Càng đi sâu, không khí trong hang càng lạnh lẽo.
Iris bắt đầu lẩm nhẩm: ‘’Nam mô A Di Đà Phật, nam mô A Di Đà Phật…’’Elle liếc nhìn, cố nhịn cười.
Họ tiếp tục băng qua những lối đi hẹp, càng vào sâu, trên vách hang càng xuất hiện nhiều viên đá phát quang, ánh lên tia sáng lấp lánh, soi rọi lờ mờ con đường phía trước.
Mỗi bước chân vang lên âm thanh khe khẽ, dội vào vách đá nghe như những lời thủ thỉ giữa màn đêm.
Bất chợt, trước mặt họ hiện ra một bức tường cây rậm rạp, trông giống cánh rừng thu nhỏ đang chặn ngay giữa lòng hang tối.
Những cành cây đan vào nhau dày đặc, lá xanh phủ kín, mượt như nhung nhưng lạnh lẽo đến rợn người.Nằm ngay bên cạnh là một pho tượng đá nhỏ hình con thú kỳ quái -- một con cáo trắng đang cuộn mình, phía sau lưng còn có cánh.
Mặc dù tượng đã phủ bụi và rêu xanh, đôi mắt chạm khắc đá ruby đỏ vẫn sắc nét đến rùng mình, như đang dõi theo từng cử động của họ.Elle bước lên trước, vươn tay vén đám lá rậm rạp sang một bên.
Chính cô cũng không hiểu điều gì đã thúc đẩy mình, chỉ chắc chắn một điều: phía sau bức tường cây ấy… không phải là ngõ cụt.Đứng ở một góc, Iris vừa liếc thấy đôi mắt sâu ngoắm của bức tượng cáo, mặt mày lập tức tái nhợt.
Trên trán như muốn hiện lên ba chữ to tướng: “Tao sợ ma.”
Từ lúc bước vào hang đến giờ, tiếng ai đó cứ lùng bùng bên tai cô.
Ban đầu tưởng chỉ là tiếng vọng của hang đá, nhưng nó cứ văng vẳng mãi, chẳng dứt.
Iris đảo mắt liên tục, giọng lí nhí như sắp khóc:“Trời đất cơi… thiệt luôn á… sao đứa nào cứ kêu tên tao hoài luôn?”
Cô đuổi theo sát Elle, bấu lấy tay người phía trước.
“Mày không nghe gì hả El?”
“Hôm qua tao đi bơi, tai còn lùng bùng.
Giờ ma mà có kề sát lỗ tai tao, chắc cũng chẳng nghe được nó nói gì đâu…”
Elle thở phì, tay vẫn vén đám lá trước mặt, giọng đùa cợt như thường.Iris lườm bạn một cái rõ bén, nhưng vẫn dè chừng bước theo.
Chỉ được vài bước, cô bỗng khựng lại.
Khi ngoảnh lại nhìn sau lưng, cô tái mặt nhận ra lối vào hang xa xa đã biến mất.Họ chui vào đám cây rậm rạp khá lâu mà đi hoài vẫn toàn là cây lá um tùm, dày đặc đến ngột ngạt.
Không khí bị nén chặt lại.
Càng đi sâu, càng giống một trò chơi sinh tồn khắc nghiệt mà không ai nói rõ luật.
Mỗi bước chân chạm đất, mỗi câu nói bật ra khỏi miệng đều bị không gian khép kín vang vọng lại, như có thứ gì đó trong bóng tối đang nhại theo.“Ê El…”
Iris khựng lại, kéo tay bạn, giọng nhỏ đi rõ rệt.
“Hình như có gì đó sai sai.”
“Sai gì?
Có gì khều chân mày hả?”
Elle vẫn đùa cợt, nhưng ánh mắt đã bắt đầu đảo qua lại đầy cảnh giác.“Không…
Tao nghi là bị ma dắt rồi.
Cái nhánh cây này… tao mới làm dấu.
Mà giờ nó lại xuất hiện y chang luôn.
Vậy là bọn mình đang đi tới hay lui??”
Elle nheo mắt, tiến lên vài bước thăm dò.
Trước mặt lại là bức tường cây khác, những chiếc lá to bản hơn, xanh ngắt như đã được gieo trồng rất tốt.
Cô vươn tay, đẩy nhẹ một nhánh cây sang bên.Lúc đầu tưởng sắp thoát khỏi được mê lộ.
Nhưng…“Á!”
Tay Elle bất ngờ bị cắt trúng.
Một loại lá khác mỏng, sắc như dao cạo, rạch ngang cổ tay cô một đường.Cả hai giật mình lùi lại.Elle nhìn chăm chăm vào vết cắt, rồi đưa tay lên cho Iris xem.
Vết thương không sâu, nhưng phần da xung quanh đang dần tím tái như bị một loài côn trùng độc nào đó hút lấy, hình dạng vết thương giống một con rệt ôm ngang đang hút máu.
Iris hốt hoảng: “Vết thương đang lỡ ra kìa!”
Elle lại... cười.
Mặc dù chỗ cắt đó đang rát một chút.
“Yên tâm, hỏng lẽ chết trong mơ mà mày lo quá.”
Giọng cô nửa đùa nửa nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì lộ rõ sự căng thẳng.Cô đảo mắt quanh lần nữa, lần này không giấu được vẻ nghi hoặc:
“Tao cũng nghi nghi sai rồi… mà không biết sai ở đâu.
Thôi quay đầu đi.
Không thì hai đứa hưởng trọn combo kỳ bí đó.”
Cả hai xoay người, trở về khu vực cũ – nơi họ đã đi qua, nơi đáng lý ra không nên thay đổi.Trở lại nơi cũ, cửa thoát đã biến mất, mà tiến tới cũng chẳng xong.
Iris thở dài, tự nhủ chắc đây là một giấc mộng dài.Cô liếc sang Elle, con nhỏ đang ngồi bên một khe nước trong vắt chảy men theo lòng hang, vớt mấy sợi rong phủ lên vết thương.
Có lẽ vì rát quá nên nó làm vậy, cô đoán thế.Trông Elle chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Cũng phải, làm bên hệ tâm linh, gặp mấy chuyện kỳ quái thế này chắc là cơm bữa với nó rồi.
Iris thấy Elle chăm chú nhìn mấy viên đá lấp lánh trên vách hang, cô giật mình - sợ nó tái mái gỡ xuống bỏ túi nhưng may là không lấy ra được.
Bỗng, khuôn mặt Elle dần nghiêm lại, gõ gõ mấy cái lên vách đá, rồi khoanh tay nhìn dáo dác xung quanh suy tính như một nhà thám hiểm trên tivi sắp phát hiện ra mấu chốt quan trọng.Iris tròn mắt, thầm reo: “Cuối cùng nó cũng nghiêm túc rồi!”
Nhưng chưa kịp vui mừng thì một phút sau, Iris suýt ngã ngửa.
Cô bạn thân săn tay áo, bẻ một đống lá từ đám cây “biết ảo thuật” kia, rải ra nền đất ẩm.
Sau đó phủi tay, hí hửng ngồi xuống, vỗ vỗ lên đống lá như vừa dọn xong giường dã chiến.‘’Xong.
Iris, lại đây ngủ một giấc rồi sáng đi làm nè!’’Iris đứng hình, miệng há hốc.
Hóa ra Elle chẳng vận dụng tí óc suy luận nào hết, mà chỉ đơn giản là… bỏ cuộc tạm thời.Giọng Elle thúc giục:“Còn nhìn gì nữa?
Lại đây nghỉ đi!
Ai cần mình thì tự tìm tới, chứ cái hang nguy hiểm quá ai mà đi cho nổi?”
Khoảnh khắc bị lạc trong hang sâu không lối ra, đáng lý phải hoảng loạn, thế mà Elle lại thản nhiên phó mặc cho trời, khiến Iris không nhịn được bật cười.
Giữa chốn quái lạ này, với bao điều bất thường vây quanh, chỉ cần có Elle bên cạnh, cô chẳng bao giờ thấy sợ hãi quá lâu.Cả hai ngồi xuống đống lá, dựa lưng vào vách lạnh.
Trong bóng tối, tiếng nước nhỏ giọt vang lên đều đặn, như nhịp đập chậm rãi của nơi này.
Không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu.
Iris ngủ say, đầu nghiêng tựa vào vách đá, hơi thở đều đều.
Còn Elle, dù nhắm mắt hờ, vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cô lặng lẽ hé mắt, quan sát quanh mình.Từ trong bóng tối, những đốm sáng to bằng nắm tay dần hiện ra, chúng lấp lánh như ánh lửa hồng lơ lửng trong không trung, bay chầm chậm về phía hai người.
Chúng lượn nhẹ nhàng, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tựa những chú đom đóm tò mò về sự hiện diện của những vị khách không mời.
Loại ánh sáng ấy không sưởi ấm, mà chỉ khiến người ta rùng mình.Elle nheo mắt, dõi theo những chuyển động kỳ lạ.
Đám đom đóm... không phát ra tiếng vỗ cánh.
Không có gió, nhưng chúng vẫn lướt tới.
Gần hơn.
Gần nữa.Và rồi… một đốm sáng tách khỏi đàn, bay thẳng về phía cánh tay bị thương của Elle.Nó chui tọt vào vết thương, nhẹ như không.
Cùng lúc ấy, vết đứt biến mất.
Không còn vết máu, không còn cảm giác bỏng rát.
Chỉ còn lành lạnh, như có ai vừa đặt tay lên đó.
Elle giật mình, chưa kịp định thần thì những đốm sáng khác bắt đầu xoay vòng quanh hai người, phát ra âm thanh mơ hồ như tiếng cười khe khẽ, kéo dài trong bóng tối.Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một góc sâu trong hang.
Nơi lẽ ra chỉ có vách đá mù mịt – một lối đi lặng lẽ hiện ra từ lúc nào không hay.
Không phải là lối cũ.
Ban đầu, rõ ràng chỉ có một lối đi là băng qua rừng cây.
Một cái bóng đen bất động, đứng sừng sững giữa không gian như thể đã ở đó từ lâu nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Tim Elle thót lên một nhịp, nhưng rất nhanh, cô kìm lại hơi thở, không muốn đánh thức Iris vẫn đang ngủ.
Tay cô khẽ dịch tới chạm vào hòn đá gần đó, phòng thủ.
Giọng Elle đanh lại giữa không gian tĩnh lặng:“Người tới là ai?”
Cái bóng khẽ động.
Một chiếc đèn dầu cũ kỹ lủng lẳng trên tay người đó bỗng bừng sáng.
Ngọn lửa được thắp bằng chính những đốm sáng lơ lửng quanh hang, chúng bay vút vào bên trong chiếc đèn, ánh sáng lan tỏa ra thành từng vòng tròn mờ ảo, soi rõ hình dạng của kẻ lạ mặt.Đó là một người già, lưng hơi khom, dáng hình gầy guộc như chỉ còn da bọc xương.
Không thể phân biệt là đàn ông hay phụ nữ, khuôn mặt bị che khuất sau một tấm vải bạc màu, chỉ để lộ đôi mắt sâu hoắm, đen đặc như hố sâu cất giấu cả một câu chuyện chưa kể.Giọng nói khàn đặc, thều thào được kéo lên từ đáy giếng, vọng khắp không gian:"Cuối cùng các vị cũng tới."