Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 220: Tiền kiếp - Hiện tại (5)



“Đừng sợ, ta đến cứu con.” Lương An Vãn dứt khoát đưa tay bế bổng Hư Yến lên, rồi ngay lập tức nhét cậu vào lòng Từ Vũ – người vừa bước vào sau cô.

Từ Vũ vô thức đỡ lấy, trừng mắt nhìn cậu bé một lúc rồi ngạc nhiên hỏi: “Sao cô biết ở đây có một đứa trẻ?”

“Chuyện đó để sau, xử lý đám âm quỷ này trước đã.” Lương An Vãn nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Từ Vũ cũng lập tức căng thẳng. Anh đang định bảo cậu bé tìm chỗ trốn kỹ hơn rồi mình đi tiêu diệt lũ quỷ thì bỗng thấy Lương An Vãn oai phong sải bước ra ngoài, rút kiếm, dùng lưỡi kiếm cắt sâu vào lòng bàn tay mình. Máu tươi đỏ thẫm lập tức tuôn ra, mùi máu tanh đậm đặc khiến hàng ngàn âm quỷ đang ăn thịt người đều đồng loạt quay đầu, gào thét lao về phía cô.

Từ Vũ sợ đến tái mặt, hét lớn: “Thanh Hư! Cô điên rồi sao?!”

Tuy miệng hay nói mình vô địch thiên hạ, nhưng đó chỉ là nói cho vui trước mặt Lương An Vãn. Thực tế, cả anh và cô đều chưa đạt đến cảnh giới cao nhất trong tu hành.

Ban đầu, Từ Vũ định tiêu diệt âm quỷ từng con một để dễ kiểm soát. Không ngờ Lương An Vãn lại liều lĩnh đến mức tự rạch tay lấy máu để dụ toàn bộ đám quỷ đến cùng lúc.

Trong lúc Từ Vũ đang sốc đến quên cả phản ứng, anh không hề nhận ra bản thân đang ôm đứa trẻ đứng ngay trong căn nhà hoang đổ nát, vậy mà khí tức của hai người hoàn toàn không bị lũ âm quỷ để ý.

Hư Yến trong vòng tay anh cũng căng thẳng nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh phía trước, vô thức siết chặt tay áo Từ Vũ.

Từ Vũ vội đặt cậu xuống đất, móc ra một xấp phù chú từ trong người, nói nhanh: “Cầm lấy mấy tấm phù này, tạm thời bảo vệ được tính mạng. Ta phải đi giúp cô ấy!”

Chưa dứt lời thì một tiếng quát lớn vang dội khắp trời: “Thiên lôi, giáng!”

Chớp mắt sau, trời đất như đảo lộn. Trời xanh đang trong vắt lập tức bị bao phủ bởi mây đen dày đặc, sấm chớp cuồn cuộn nổ vang ngay trên đỉnh đầu, rung chuyển cả đất trời.

Từ Vũ đứng sững lại, chỉ thấy từ tầng mây dày xám xịt xuất hiện từng tia sét tím ngắt, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, giáng thẳng xuống.

Tia sét đầu tiên rơi ngay cạnh Lương An Vãn khiến đám âm quỷ xung quanh lập tức bị thiêu rụi thành tro bụi, không kịp kêu một tiếng. Những con ở xa hơn thì đau đớn lăn lộn, mất hết sức phản kháng.

Rồi đến tia thứ hai, thứ ba... liên tục giáng xuống cho đến khi không còn một con quỷ nào sống sót. Mây đen dần tan, bầu trời xanh trong trở lại.

Từ Vũ kinh ngạc đến mức sắp rớt cằm, chạy nhanh đến bên cạnh Lương An Vãn, nhìn cô như nhìn quái vật: “Cô... từ bao giờ có được sức mạnh khủng khiếp như vậy?!”

Ánh mắt Lương An Vãn trầm xuống.

Kiếp trước, vào thời điểm này, cô căn bản chưa thể gọi ra thiên lôi mạnh như thế. Khi ấy, cô chỉ có thể sử dụng thuật dẫn lôi gọi ra sét thường, uy lực có hạn.

Nhưng từ sau lần độ kiếp phi thăng bị thiên lôi đánh trúng, sét cô triệu hồi không còn là sét thường nữa mà là thiên lôi chân chính – thứ có thể tiêu diệt tận gốc mọi tà vật.

Lần này, để đảm bảo tiêu diệt toàn bộ âm quỷ chỉ trong một lần, cô thậm chí không cần dùng đến dẫn lôi thuật mà trực tiếp dùng máu của chính mình làm dẫn. Thiên lôi triệu hồi ra có uy lực mạnh gấp nhiều lần bình thường.

Lương An Vãn biết rõ, cho dù là Diêm Vương hay phán quan ở địa phủ cũng khó mà chống lại thứ sức mạnh này, nói chi là đám âm quỷ vất vưởng nơi dương thế.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 221: Tiền kiếp - Hiện tại (6)



Tuy nhiên, lý do đó không thể nói cho Từ Vũ biết nên cô chỉ bâng quơ: “Tôi vốn có sẵn, chẳng qua là trước giờ không nỡ đả kích lòng tự tin của anh nên mới giấu thôi.”

Khóe miệng Từ Vũ co giật. Vừa định nói gì thêm thì bị một tấm phù dán thẳng lên mặt.

Là cậu nhóc kia ra tay.

Từ Vũ trợn mắt, tức giận định xé phù, nhưng toàn thân bỗng cứng đờ, ngay cả mắt cũng không nhúc nhích được.

Lương An Vãn liếc qua là biết ngay đó là Định thân phù, loại phù cơ bản nhất. Chắc là vừa nãy Từ Vũ đưa cho Hư Yến một xấp phù chú, trong đó có tấm này và cậu bé đã dùng luôn nó lên chính anh.

Hư Yến nhìn Từ Vũ với vẻ có lỗi, nói: “Xin lỗi, em chỉ muốn chị ấy xử lý vết thương nhanh lên, không cố ý đâu.”

Miệng thì xin lỗi, nhưng giọng thì nhẹ hều, chẳng có chút thành ý nào.

Từ Vũ cay mắt đến rơi lệ. Rõ ràng muốn dạy cho thằng nhóc này một bài học, nhưng khổ nỗi không nhúc nhích nổi, đành phải ấm ức nuốt giận vào bụng.

Lương An Vãn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, xé lá bùa gỡ cho Từ Vũ, rồi trước khi anh kịp phát cáu, đã nhanh tay kéo Hư Yến ra khỏi lòng anh.

Cô liếc Từ Vũ: “Lớn đầu rồi mà còn chấp nhặt với trẻ con à?”

Từ Vũ nghẹn họng, lời trách cứ đến miệng lại nuốt xuống, chỉ lườm một cái, lẩm bẩm: “Con nít mà gian quá trời...”

Lương An Vãn đặt Hư Yến xuống đất, nghiêm mặt dạy: “Còn con, sao lại dùng phù chú lên đồng đạo? Đây là vũ khí để đối phó với âm quỷ. Chúng ta đều là con người, tuyệt đối không được hại nhau!”

Tuy bây giờ Hư Yến vẫn chưa chính thức bái cô làm sư phụ, nhưng với ký ức kiếp trước, trong lòng Lương An Vãn, cậu chính là đồ đệ duy nhất của cô. Nên khi nói, giọng cô vô thức mang theo khí chất của một sư phụ, nghiêm nghị mà đầy uy nghiêm.

Hư Yến mím môi, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi: “Con biết sai rồi.”

Sau đó, cậu quay sang nhìn Từ Vũ, lễ phép xin lỗi một cách rất nghiêm túc.

“Vậy mới ngoan.” Lương An Vãn dịu dàng cười, dùng tay lành xoa đầu Hư Yến.

“Chị, chị xử lý vết thương đi.” Hư Yến nhăn mặt nhìn bàn tay vẫn chảy máu của cô, trong mắt toàn là sự lo lắng.

Ở đây không có dụng cụ y tế, Lương An Vãn đành xé một mảnh áo, siết chặt vết thương cầm máu.

Sau khi kiểm tra kỹ, chắc chắn Hư Yến không bị thương, cô và Từ Vũ bắt đầu lo việc xử lý hậu quả trong thôn.

Họ tìm chỗ chôn cất cho những người dân đã mất, còn những ai còn sống thì được cho uống nước nấu từ phù chú để trừ sạch âm khí trong người.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Hư Yến cứ như một cái đuôi nhỏ, luôn dính lấy Lương An Vãn không rời nửa bước.

Từ Vũ bĩu môi, khó hiểu hỏi: “Thanh Hư, cô với thằng nhóc đó là quan hệ gì vậy?”

“Đệ tử của ta.” Lương An Vãn nhìn cái đầu nhỏ bám theo sau mình, thản nhiên đáp.

Từ Vũ sửng sốt, kinh ngạc đến mức biến sắc: “Khi nào cô thu đồ đệ thế? Sao tôi không hề biết gì cả?”

Lương An Vãn chỉ mỉm cười, không nói gì.

Mãi cho đến vài ngày sau, mọi việc mới xử lý xong xuôi.

Từ Vũ nhận được truyền tín từ sư môn, phải vội vã rời đi. Còn Lương An Vãn, sau khi phát phù chú trừ tà tránh họa cho từng hộ dân trong làng, mới mang Hư Yến – khi ấy vẫn còn nhỏ – rời đi theo.

“Dù giờ sư môn chỉ còn mình ta, nhưng những nghi lễ cần thiết thì vẫn phải thực hiện.”

Lương An Vãn dẫn Hư Yến đến bái tổ sư, tổ chức một lễ bái sư đơn giản nhưng trang trọng, từ đó chính thức trở thành sư phụ của Hư Yến.

Lương An Vãn hiểu rõ đạo lý "đạo pháp thường hằng" nên dù được sống lại một kiếp, nàng cũng không cố ý thay đổi quá khứ mà cứ theo con đường kiếp trước từng đi, trải qua lại những chuyện nên xảy ra.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 222: Tiền kiếp - Hiện tại (7)



Chỉ có điều, lần này nàng dành nhiều tâm sức hơn cho Hư Yến, đồng thời cũng không ngừng dò hỏi về “yểm thắng chi thuật”.

Lương An Vãn cho rằng, muốn trở lại hiện đại, chỉ có thể nhờ đến “thuật yểm thắng”.

Tiếc là, thời đại này ngoài đủ loại âm linh tà quái, thứ tà đạo nguy hiểm nhất lại chính là "thuật vu cổ" – độc thuật hại người vô biên.

Dù nàng cố công dò la khắp nơi, vẫn không tìm ra được chút manh mối nào về “thuật yểm thắng”.

Mãi cho đến mười mấy năm sau, khi Hư Yến từ một đứa trẻ gầy trơ xương lớn thành một thanh niên cao ráo, cường tráng, Lương An Vãn cuối cùng mới có một linh cảm mãnh liệt – nàng có thể trở về rồi.

“Sư phụ.”

Hư Yến gõ cửa, đợi bên trong có tiếng đáp lại mới cung kính cúi đầu bước vào: “Sư phụ, cơm đã nấu xong rồi.”

“Vất vả cho đồ nhi rồi.”

Ánh mắt Lương An Vãn phức tạp. Ngày thứ hai sau khi bước vào tu hành, Hư Yến đã chủ động đảm nhận hết việc vặt trong nhà – từ quét dọn đến nấu ba bữa cơm mỗi ngày.

Vậy mà thiên phú của hắn lại xuất chúng đến mức dù phân tâm làm nhiều việc, hắn vẫn đạt thành tựu đáng nể trên con đường tu hành.

Giờ đây, Từ Vũ cũng không còn đến tìm nàng đấu võ nữa.

Mấy năm trước Từ Vũ cũng thu một đồ đệ, rồi thường xuyên dẫn đồ đệ đến tìm Hư Yến tỷ thí, nói là muốn qua sự thể hiện của đệ tử để ngầm so xem sư phụ ai lợi hại hơn.

Thực ra cả Lương An Vãn và Từ Vũ đều hiểu rõ – thực lực của Hư Yến vượt trội thấy rõ, nếu đấu thật, đồ đệ của Từ Vũ chắc không trụ nổi trăm chiêu.

Thế nhưng Hư Yến lại không hiếu thắng, nhiều lần cố ý thua, tuy vậy tổng tỉ lệ thắng vẫn nhỉnh hơn chút đỉnh.

Vừa giữ thể diện cho sư phụ là Lương An Vãn, lại không đến mức làm mất mặt Từ Vũ.

Từ Vũ nhìn ra mánh khóe ấy, tâm trạng phức tạp, từng nhiều lần nói với Lương An Vãn rằng: “Hư Yến trông chẳng giống người chỉ lo tu hành tí nào.”

Dù sao thì, trong thời buổi này, ai có thể chuyên tâm tu hành đều là loại si ngốc; mà người đạt đến cảnh giới tâm sáng như gương thì lại càng hiếm.

Vậy mà Hư Yến vượt hẳn hai loại người đó, lại thể hiện ra một kiểu khéo léo khác thường – có phần giống như đang toan tính điều gì đó.

“Sư phụ? Người đang nghĩ gì vậy?”

Lương An Vãn giật mình tỉnh lại, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ xem còn có điều gì chưa dạy con không.”

Hư Yến khẽ mỉm cười, vừa dọn mấy món ăn thơm ngon bắt mắt lên bàn, vừa thong thả nói: “Không sao, sau này từ từ dạy cũng được. Giờ ăn cơm trước đã.”

Động tác gắp thức ăn của Lương An Vãn khựng lại.

Nhưng sau đó, nàng vẫn gật đầu, bình tĩnh đáp: “Ừ.”

Quả nhiên, đúng như dự liệu của Lương An Vãn, đến chiều hôm đó, nàng liền nhận được thư truyền tin từ Từ Vũ, nói rằng ở một vùng đất nọ phát hiện ra dấu vết của thuật yểm thắng bị chôn giấu không biết bao nhiêu năm, hỏi nàng có muốn đến xem không.

Ngón tay Lương An Vãn cầm thư trắng bệch, sau khi để lại thư tay cho Hư Yến, nàng lập tức lên đường đến địa điểm Từ Vũ đã chỉ.

Từ Vũ đã chờ sẵn ở đó.

Thấy Lương An Vãn đến, vẻ mặt Từ Vũ nghiêm túc: “Thanh Hư, ta không biết vì sao cô lại điều tra tung tích của thuật yểm thắng, nhưng hiện tại, đây là manh mối duy nhất ta tìm được.”

“Vùng đất này vô cùng hoang vu, hàng trăm năm không có sinh vật nào lai vãng. Dân chúng quanh đây vẫn truyền miệng rằng nơi này bị thần linh vứt bỏ, không một sinh linh nào được che chở.”
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 223: Tiền kiếp - Hiện tại (8)



Từ Vũ thở dài: “Giờ mới biết đó là ảnh hưởng của thuật yểm thắng mà sức mạnh của thứ chú thuật này có thể ảnh hưởng đến cả trăm năm – thật là kinh khủng.”

“Cô chắc chắn muốn mạo hiểm sao?”

Lương An Vãn gật đầu, quay sang cười với Từ Vũ: “Yên tâm, ta không phải đi mạo hiểm.”

“Cũng đúng, với tu vi bán tiên hiện giờ của cô, tuổi thọ gần như trường sinh bất lão rồi, sao còn sợ thứ này chứ.”

Từ Vũ gãi mũi cười sảng khoái: “Nhưng ta không đi cùng cô vào đâu, cô cẩn thận một chút.”

“Ừm. Cảm ơn vì đã báo tin. Ta thì không thể báo đáp gì, nếu sau này có gì cần, cứ tìm Hư Yến.”

“Này! Có ai như cô đùn đẩy cho đệ tử vậy không?”

Từ Vũ hừ lạnh bất mãn: “Hơn nữa chúng ta là bạn già bao nhiêu năm rồi, còn đòi thù lao gì chứ, cô coi tôi là người thế nào vậy?”

Lương An Vãn cười tươi, vỗ vai gã – bờ vai cường tráng, rắn rỏi – rồi không chút do dự bước vào vùng đất hoang không hề có sinh khí ấy.

Vùng đất này rất rộng, Lương An Vãn đi gần nửa giờ mới dần tiến vào trung tâm.

111 nheo mắt lại, nhạy bén nhận ra trong không khí có khí tức kỳ lạ.

Không phải âm khí của ma quỷ, cũng không phải tử khí mà là một mùi hoa ngọt ngào kỳ dị, pha lẫn với vị tanh mằn mặn, xộc thẳng vào mũi 11.

Lương An Vãn đứng lại suy nghĩ, rồi chợt nhận ra – mùi hương này nàng từng ngửi thấy ở Âm phủ!

Hương hoa là mùi của hoa Bỉ Ngạn, còn mùi tanh mặn ấy đến từ Vong Xuyên.

Sắc mặt 11 lập tức biến đổi, nhận ra điều gì đó nghiêm trọng.

Ngay lập tức 11 rút kiếm, rạch lòng bàn tay, triệu gọi Thiên Lôi.

Từng đợt sấm sét kinh thiên nổ vang, đánh xuống khoảng đất trống, phá tan lớp đất dày, lộ ra một hành lang ngầm bị chôn sâu.

Trước cửa hành lang, có một cặp đồng nam đồng nữ nắm tay nhau, xuyên qua bụi đất bay mù mịt, chăm chú nhìn thẳng vào Lương An Vãn.

Da thịt của hai đứa trẻ này căng đầy, mơ hồ tỏa ra ánh sáng, nhìn không giống chút nào với người đã bị chôn vùi lâu ngày. Chỉ có ánh mắt trống rỗng và gương mặt trắng bệch của chúng mới toát ra vẻ bất thường.

Cùng lúc ấy, khi Lương An Vãn vừa nhìn về phía chúng, xung quanh đột nhiên xuất hiện thêm 98 cặp đồng nam đồng nữ khác, tay trong tay từ dưới đất chui lên, âm u tiến về phía nàng.

Lương An Vãn siết chặt thanh kiếm trong tay – trong lòng đã chắc chắn: những đứa trẻ này chính là vật hiến tế để trấn thuật yểm thắng tại nơi này.

Máu tươi đỏ thẫm phun ra, kèm theo tiếng niệm chú vang vọng, trên trời lại tụ mây đen cuồn cuộn, sấm sét rền vang.

Từng đạo thiên lôi giáng xuống, trong chớp mắt tiêu diệt toàn bộ những đứa trẻ kia.

Lương An Vãn thuận lợi tiến vào lối đi ngầm, men theo cầu thang tối om đi xuống không biết bao lâu, trời đất mới bất ngờ mở rộng.

Cô bước vào một căn phòng.

Căn phòng vô cùng đơn sơ, không có lấy một món đồ nội thất, chỉ có duy nhất một cỗ quan tài đặt chính giữa.

Mi mắt của Lương An Vãn giật giật, như có điều gì xui khiến, cô tiến lại gần quan tài đó, dốc sức đẩy nắp ra - một gương mặt quen thuộc hiện rõ trong tầm mắt.

Là Hư Yến!

Đồng tử của Lương An Vãn co lại, theo bản năng đưa tay kiểm tra mạch của “Hư Yến”, lập tức phát hiện đây chỉ là một thi thể - không có mạch đập, không có dấu hiệu sự sống.

Hư Yến sao lại ở đây?

Lương An Vãn lập tức hiểu ra - người này tuyệt đối không phải Hư Yến thật!
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 224: Tiền kiếp - Hiện tại (9)



Cô cố gắng điều hòa nhịp thở, chau mày suy nghĩ.

Rõ ràng cô đã tìm được dấu vết của thuật yểm thắng, vậy mà vẫn chưa thể rời khỏi thời không này - chẳng lẽ còn sót điều gì đó?

Lương An Vãn trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, bỗng phát hiện trong lòng bàn tay của “Hư Yến” đang nắm chặt một miếng ngọc đen sì.

Cô lặng lẽ đưa tay lấy miếng ngọc - khi chạm vào thì thấy nó vẫn còn ấm, như chứa hơi thở của sự sống.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác thời không giao thoa quen thuộc lại cuốn lấy thân thể cô.

Lương An Vãn nhíu chặt mày, kìm nén cảm giác muốn nôn, đợi đến khi ý thức trở lại, cô phát hiện mình đang nằm trong vòng tay một người đàn ông.

“Em tỉnh rồi à?” Phong Yến hạ giọng, dè dặt hỏi.

Lương An Vãn chống tay ngồi dậy, xoa trán hỏi: “Tôi... bị sao vậy?”

Trái tim vốn đang treo lơ lửng của Phong Yến cuối cùng cũng an ổn trở lại, thở phào: “Khi oán linh tự bạo, em bỗng nhiên biến mất. Mãi đến mười phút trước mới đột ngột xuất hiện lại.”

Dây thần kinh trong đầu Lương An Vãn đau nhói.

Ký ức từ các dòng thời gian khác nhau như đàn ngựa hoang tràn vào não khiến cô choáng váng. Mãi đến khi nghe được giọng nói dịu dàng của Phong Yến bên tai, cô mới dần lấy lại bình tĩnh.

Lương An Vãn ngẩng đầu nhìn anh, chợt nhận ra điều gì đó, gọi: “Hư Yến?”

Thân thể Phong Yến khựng lại, ngơ ngác một lúc mới cụp mắt nói: “Cái gì cơ?”

“Đừng giả vờ nữa, anh chính là Hư Yến, đúng không?” Lương An Vãn mặt không biểu cảm, dứt khoát nói.

Hai người mắt đối mắt một hồi, cuối cùng vẫn là Phong Yến không chịu nổi ánh nhìn ấy, thở dài đầu hàng: “Sao em phát hiện được?”

Lương An Vãn không nhắc tới những ký ức trong dòng thời gian kia.

Trong thế giới đó, sau khi Hư Yến trưởng thành, dung mạo giống với Phong Yến đến bảy, tám phần. Chỉ khác ở chỗ - Phong Yến đến từ địa phủ, mang theo âm khí mà Hư Yến không hề có.

Cô giơ ra miếng ngọc đen mang về từ thế giới kia, thẳng thắn nói: “Là nó nói cho tôi biết.”

Ngay khoảnh khắc thấy Phong Yến, khối ngọc ấy lập tức nóng rực lên, gần như thiêu đốt lòng bàn tay cô.

Cô lập tức như ném cục than bỏng, nhét nó vào tay Phong Yến.

Ngay khi khối ngọc chạm vào da thịt Phong Yến, nó dần mềm lại rồi tan biến hoàn toàn.

Lương An Vãn há hốc mồm: “Anh làm gì vậy?!”

Khối ngọc đó có thể vượt qua cơn bão thời không mà không vỡ nát - đủ để chứng minh nó bền chắc đến mức nào. Ngay cả thanh kiếm tốt nhất của cô cũng bị nghiền nát trong dòng thời không loạn lư.

Vậy mà Phong Yến lại có thể dùng tay không hòa tan nó?!

Phong Yến nhìn lòng bàn tay, thần sắc phức tạp: “Em thật sự... tìm được nó về rồi sao?”

Lương An Vãn cau mày: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Phong Yến thở dài: “Thật ra, thuật yểm thắng mà em thấy - không phải để nguyền rủa dân chúng nơi đó mà là để nguyền rủa ta, là nguyền rủa địa phủ.”

“Chắc em đã đoán ra, ta là Phong Đô Đại Đế. Nhưng nói chính xác thì... ta chưa từng là một vị Phong Đô Đại Đế trọn vẹn, vì một phần linh hồn của ta đã bị tách ra và phong ấn từ trước khi ta bước lên Đế vị.”

“Thuật yểm thắng kia... chính là để trấn áp phần linh hồn ấy.”

Cũng chính nửa tiếng cô mất tích, Phong Yến đã xem xét kỹ tàn tích nơi đó, mới lần ra được chân tướng này.

Trong lòng anh tràn đầy hối hận.

Sớm biết đây là chuyện riêng của mình, đã không nên để Lương An Vãn bị kéo vào.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 225: Toàn văn hoàn



Lương An Vãn hứng thú nhướng mày: “Nói vậy... khối ngọc đen kia chính là mảnh linh hồn của anh?”

Nếu không thì sao anh lại dùng từ tìm lại?

Phong Yến gật đầu.

Lương An Vãn nghẹn lời, im lặng một lúc rồi hỏi: “Là ai... hại anh như vậy?”

“Người đó đã sớm bị bắt, bị tống vào mười tám tầng địa ngục chịu đủ mọi hình phạt khủng khiếp nhất rồi. Sư phụ yên tâm.”

Vừa dứt lời, cả hai đều khựng lại vì cách xưng hô bất chợt.

Phong Yến là người hồi thần trước, mặt hơi đỏ, vội giải thích: “Mặc dù kẻ đứng sau đã bị xử lý, nhưng linh hồn chưa được tìm thấy thì địa phủ vẫn chưa toàn vẹn. Cũng vì lý do đó, bọn ta mới tìm đến em - muốn hợp tác với em, thông qua em truyền bá niềm tin về địa phủ đến nhân gian, từ đó bù đắp phần thiếu hụt.”

Lương An Vãn khẽ nhếch mày - thì ra là vậy. Cuối cùng mọi bí ẩn cũng đã sáng tỏ.

Cô nói rồi mà, sao thời gian ở dòng kia cứ xuất hiện lũ ác linh lên dương gian gây họa - thì ra là vì địa phủ có lỗ hổng.

“Nhưng mà... giờ khối ngọc đã tìm được, địa phủ chắc cũng đã được khôi phục rồi. Vậy thì... chúng ta có thể chấm dứt hợp tác rồi nhỉ?” - Cô thử thăm dò.

“Không được!” Phong Yến lập tức từ chối, nhận ra mình hơi hấp tấp, anh dịu giọng: “Địa phủ là nơi trọng chữ tín, đã nói hợp tác thì là hợp tác lâu dài, làm gì có chuyện bỏ cuộc giữa chừng?”

“Hơn nữa, giờ em cũng cần tín ngưỡng để tu luyện nhanh, sớm phi thăng. Hợp tác với địa phủ sẽ giúp em thu được nhiều tín lực hơn, tu luyện cũng hiệu quả hơn.”

Lương An Vãn mỉm cười, nhìn anh nói mãi, chậm rãi hỏi: “Không còn lý do nào khác sao?”

Ánh mắt Phong Yến vô tình chạm vào đôi mắt long lanh ấy, hàng mi khẽ run: “Sư phụ, ta không muốn cắt đứt liên lạc với người.”

Thật ra, đó mới là lý do quan trọng nhất.

Linh hồn đã mất tích suốt bao năm, chỉ đến khi cảm nhận được khí tức quen thuộc của cô ở nhân gian, Phong Yến mới lập tức lấy danh nghĩa hợp tác chạy đến tiếp cận.

Chứ thật sự - địa phủ bao người, đâu cần đích thân Phong Đô Đại Đế đi làm "hướng dẫn tân thủ"?

Hắn mím môi, linh hồn toàn vẹn khiến hắn tràn đầy tự tin, không kìm lòng được thốt ra: “Ta cũng không muốn người chỉ làm sư phụ của ta thôi, Vãn Vãn...”

Hai tiếng cuối gần như thì thầm, tan trong không khí, nhưng vẫn bị Lương An Vãn nghe thấy - khiến nụ cười trong mắt cô càng sâu.

“Vội gì chứ, ta đã nói là muốn cắt đứt với ngươi đâu.” Gương mặt cô nghiêm lại, thản nhiên nói, “Nhưng mấy chuyện ngươi nghĩ tới ấy, đợi ta phi thăng xong rồi hẵng tính, được không?”

Con ngươi Phong Yến co lại, gật đầu cái rụp.

“Được rồi, trời sắp sáng rồi, chúng ta về thôi.” Lương An Vãn chủ động đưa tay, “Ngươi nhanh hơn, bế ta bay về đi.”

Khóe môi Phong Yến cong nhẹ, vòng tay ôm cô vào lòng, lao vút lên trời.

Ánh sáng đầu tiên của bình minh xé toạc màn đêm, soi sáng hai thân ảnh gần như hòa làm một, cũng chiếu rọi nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt họ.

Sau khi trở về, Lương An Vãn tiếp tục sự nghiệp livestream, tích góp công đức và tín ngưỡng để giúp tu luyện, mong sớm ngày phi thăng, đường đường chính chính ở bên Phong Yến.

Con đường còn dài, nhưng cuối cùng - cô đã tìm được người đồng hành.

- Toàn văn hoàn -

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tớ đến hết truyện. Tớ còn một số truyện khác đã hoàn thể loại ngôn tình - vả mặt - linh dị - kinh dị. Nếu có hứng thú mọi người có thể ấn vào tên tài khoản “Mộc Mộc Thích Mùa Xuân” để xem thêm ạ.
 
Back
Top Bottom