Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 180



[Vậy rốt cuộc giọng nói này là của ai vậy? Trước đây trong phòng live không có người nào lạ mà...]

[Không có ai tò mò về cô bé trên con ngựa gỗ sao? Cô bé đó chắc là hồn ma mà chủ nhân phòng live đang bắt, nhưng nếu đó là ma, sao chúng ta lại có thể nhìn thấy được?]

[Ngốc thế, đương nhiên là vì tất cả đều là cảnh quay của chủ live thôi! Ma quái ở đâu có thật?]

Lương An Vãn từ góc nhìn hiện tại không thể thấy màn hình điện thoại, vì vậy cô cũng không biết các cư dân mạng đã gửi những dòng bình luận gì.

Tuy nhiên, lần phát sóng này là để quảng bá cho Địa Phủ, nên cô đã cố tình kết nối với mạng của Địa Phủ, và chỉnh sửa một số hiệu ứng trong camera.

Những thứ không thể thấy bằng mắt thường, qua ống kính lại có thể nhìn thấy rõ.

Không biết từ lúc nào, tốc độ quay của con ngựa gỗ dần dần chậm lại, tiếng cười trong trẻo của cô bé cũng dần ngừng.

Cô bé nhìn Lương An Vãn bằng đôi mắt to long lanh, sắc mặt có chút u buồn, dường như đã nhận ra kết cục mà mình sắp phải đối mặt.

Hồ Xuân Liễu mỉm cười bước lên, giơ tay định ôm lấy Chu Tiểu Tiểu xuống, nhưng còn chưa kịp lại gần con ngựa gỗ, thì con trai của bà, Chu Huyên, đã không thể kìm nén mà ngăn lại, thở dài bất lực: "Mẹ, đã muộn rồi, chúng ta nên về nhà thôi?"

Sắc mặt Hồ Xuân Liễu lập tức thay đổi, bà trừng mắt nhìn anh ta đầy giận dữ, "Vội gì chứ, đợi em con chơi xong rồi chúng ta đi!"

Chu Huyên nhíu mày, không nói gì.

Hồ Xuân Liễu lại nhìn về phía Chu Tiểu Tiểu, sắc mặt dịu lại đôi chút, "Tiểu Tiểu, đừng sợ, mẹ sẽ đưa con về nhà."

Tuy nhiên, khi Chu Tiểu Tiểu tự mình xuống khỏi con ngựa gỗ, cô bé lùi lại một bước, nhìn thẳng vào mắt Hồ Xuân Liễu và nói: "Mẹ, con phải đi rồi."

Sắc mặt Hồ Xuân Liễu thay đổi, trong đôi mắt bà hiện lên một tia điên loạn không thể kiềm chế, bà gào lên: "Tiểu Tiểu, con là con của mẹ, con muốn đi đâu? Con bỏ mẹ đi sao?!"

Nói rồi, bà lao lên trước, dang tay ra, ôm lấy không khí.

Cảnh tượng này, nhìn từ ngoài vào, không khác gì người bị loạn trí.

Nhân viên điều khiển con ngựa gỗ nhìn thấy cảnh này, một làn gió đêm lạnh thổi qua, bỗng dưng cảm thấy sống lưng nổi đầy gai ốc, một nỗi sợ hãi ùa lên trong lòng.

Anh ta nuốt nước bọt, nhìn Hồ Xuân Liễu và Chu Huyên, sắc mặt không mấy dễ chịu.

"Đến giờ đóng cửa rồi, các người cũng nên đi thôi, tôi đi trước đây."

Nói xong, nhân viên đó vội vàng rời đi, đi nhanh như thể có một con quái vật đang đuổi theo sau lưng.

Lương An Vãn nhíu mày, trong lòng dấy lên một nghi ngờ: "Cô ấy có thể nhìn thấy Chu Tiểu Tiểu sao?"

Với những người bình thường, Hồ Xuân Liễu chỉ đang ôm lấy không khí.

Nhưng với mắt của một Âm Sai, thực tế là Hồ Xuân Liễu đang ôm lấy thân thể nhỏ bé của Chu Tiểu Tiểu.

Chỉ có điều, cơ thể của con người và linh hồn của ma quái không thể trực tiếp tiếp xúc, vì vậy khi nhìn vào, nó sẽ tạo ra cảnh tượng giống như lỗi kỹ thuật trong game, khiến người bình thường nghĩ rằng Hồ Xuân Liễu chỉ đang ôm không khí mà thôi.

Đôi mắt Phong Yến cũng lóe lên một tia sáng tối, giọng nói trầm xuống: "Chắc là Chu Tiểu Tiểu đã làm gì đó, nhưng rõ ràng, chỉ có người phụ nữ nhìn thấy, còn người đàn ông kia thì không thể."

"Đi hoàn thành nhiệm vụ đi." Anh nhẹ nhàng thúc giục.

Lương An Vãn gật đầu, bước chậm về phía Hồ Xuân Liễu, đứng sau bà, cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cứng ngắc của Chu Tiểu Tiểu.

Cô bé nhẹ nhàng mở miệng, tay cô vòng qua ôm lấy thân hình Hồ Xuân Liễu, tay nhỏ nhẹ vỗ về trên lưng bà, thì thầm bên tai bà: "Cảm ơn mẹ."
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 181



Chu Tiểu Tiểu đẩy Hồ Xuân Liễu ra, tuy chỉ là đôi tay nhỏ bé, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh vô biên, dễ dàng thoát khỏi vòng tay của bà, bước đến trước mặt Lương An Vãn.

Cô bé ngoan ngoãn chìa cổ tay ra, ra hiệu: "Cô ơi, cô buộc cháu lại, rồi đưa cháu đi nhé."

Lương An Vãn hơi lúng túng xỏ xích vào cổ tay nhỏ nhắn của Chu Tiểu Tiểu, định trực tiếp dẫn cô bé đi, nhưng Hồ Xuân Liễu đột nhiên trở nên điên cuồng, kéo mạnh một đoạn xích.

"Tại sao cô lại muốn mang Tiểu Tiểu đi?! Cô là ai?" Bà hét lên trong đau đớn, "Cô có biết bắt cóc trẻ em là phạm pháp không? Tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô!"

"Tiểu Tiểu, mau theo mẹ về nhà, bên ngoài nguy hiểm lắm!" Hồ Xuân Liễu quỳ xuống đất, ngửa đầu lên trời.

Từ góc nhìn của Lương An Vãn, cô có thể nhìn thấy...

Đôi mắt của bà ấy, ẩn sau lớp tóc mái dài, chứa đựng một ánh sáng kỳ lạ.

Màu xám đen kỳ dị lan ra trong đôi mắt đã đầy dấu vết thời gian, chỉ trong chốc lát, chúng chiếm lấy toàn bộ nhãn cầu, thậm chí phần lòng trắng của mắt cũng nhuốm một màu tối.

Bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, Lương An Vãn không hề nghi ngờ rằng, Hồ Xuân Liễu đã nhìn thấy mình.

Đó chính là âm dương nhãn.

Lương An Vãn trong lòng xác nhận.

Nhưng điều kỳ lạ là, đôi âm dương nhãn này không giống với của Cố Hoa Lê, chúng không phải bẩm sinh, mà dường như là do một lực lượng nào đó tác động mà có được.

Lương An Vãn cúi nhìn sợi xích mà Hồ Xuân Liễu đang nắm chặt, ánh mắt cô ngưng lại.

Nếu sợi xích này quấn quanh linh hồn, nó có thể làm cho linh hồn mất hết sức mạnh trong nháy mắt, dù là ác quỷ mạnh mẽ nhất cũng sẽ trở thành con mồi dễ bị bắt.

Nhưng nếu nó bị người sống chạm vào, sẽ làm giảm tuổi thọ của người đó, ảnh hưởng đến số mệnh bình thường.

"Con bé không phải là con gái của bà." Lương An Vãn cố gắng kéo sợi xích, nhưng cô đã đánh giá thấp sự kiên định của một người mẹ điên cuồng với con gái nhỏ, một lúc lâu, chỉ bằng sức lực cơ thể, cô không thể kéo được.

Ngón tay của Lương An Vãn hơi động đậy, không muốn làm tổn thương Hồ Xuân Liễu, một người vô tội, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không dùng bùa chú hay thủ thuật.

Cô quay sang nhìn Hồ Xuân Liễu, lên tiếng thuyết phục: "Con gái bà tên là Chu Lạc, đã mất từ lâu rồi. Còn cô bé trước mặt này, tên là Chu Tiểu Tiểu, không phải con gái bà, bà nhận nhầm người rồi."

"!" Đôi mắt Hồ Xuân Liễu mở lớn, đầy hoài nghi, mặt bà hiện lên vẻ không thể tin nổi, "Cô... cô đang lừa tôi."

Khi tinh thần bị sốc mạnh, toàn thân bà vô thức thả lỏng.

Lương An Vãn nhân cơ hội đó, ngay lập tức thu lại sợi xích, lạnh lùng nói: "Tôi không lừa bà đâu. Bà mở to mắt ra mà nhìn lại lần nữa, cô bé này thật sự là con gái bà sao?"

Hồ Xuân Liễu theo bản năng nhìn về phía Chu Tiểu Tiểu, người bị xích sắt buộc chặt, ánh mắt bà có thêm vài phần do dự.

Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Chu Tiểu Tiểu hiện lên vài nụ cười, trong đôi mắt sáng lấp lánh là sự yêu thương sâu sắc, cô bé hé miệng: "Mẹ, con là Chu Tiểu Tiểu."

Khi ba chữ "Chu Tiểu Tiểu" vừa thốt ra, đôi mắt màu xám trắng của Hồ Xuân Liễu hơi run lên, thoáng hiện một chút tỉnh táo.

Bà trợn mắt nhìn, ngập ngừng nói: "Con... con là Tiểu Tiểu à?"

"Đúng, là con, con là Tiểu Tiểu!" Ngay khi nghe thấy tên này, nước mắt của Chu Tiểu Tiểu lập tức rơi xuống, từ khuôn mặt trắng như sứ chảy xuống.

Hồ Xuân Liễu có chút mơ hồ nói: "Mẹ nhớ, Lạc Lạc hồi nhỏ đã bị bỏng, trên mặt có sẹo, nhưng con thì..."
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 182: Phát trực tiếp bắt ma (8)



Trên khuôn mặt trắng trẻo của Chu Tiểu Tiểu hoàn toàn không có dấu tích nào, hoàn toàn khác với Lạc Lạc trong ký ức.

Thế nhưng Chu Tiểu Tiểu không hề lo lắng việc thân phận bị bại lộ, ngược lại còn vừa khóc vừa mỉm cười: “Dì Hồ, bao nhiêu năm qua con có thể giả làm chị Lạc Lạc ở bên cạnh dì, gọi dì một tiếng mẹ, con đã thấy hạnh phúc lắm rồi.”

“Dì Hồ, sắp tới con sẽ phải rời đi. Con hy vọng dì có thể tha thứ cho sự ích kỷ và dối trá của con, cũng mong dì sẽ luôn sống những tháng ngày hạnh phúc.”

Thời gian công viên giải trí đóng cửa đã đến, từng ánh đèn rực rỡ lần lượt tắt đi.

Cô bé với khuôn mặt đầy nước mắt đứng nơi ánh sáng lấp lánh, thân hình dần trở nên mờ ảo. Trong đôi mắt nhìn Hồ Xuân Liễu là sự yêu mến và chúc phúc chân thành nhất của một đứa trẻ dành cho cha mẹ.

“Đi thôi.” Lương An Vãn kéo xích, xoay người rời đi.

Hồ Xuân Liễu bỗng như chợt hiểu ra điều gì đó, vội đứng bật dậy, hỏi lớn: “Tiểu Tiểu, con... sao con cũng...”

Cô nhìn vào thân thể mờ ảo, đôi chân lơ lửng không chạm đất của Chu Tiểu Tiểu, mắt trừng to, ngỡ ngàng.

Chu Tiểu Tiểu dừng bước, nhìn về phía Lương An Vãn đầy khẩn cầu: “Đại nhân, có thể cho tôi thêm hai phút nữa không? Tôi muốn nói vài lời cuối cùng.”

Lương An Vãn cau mày, nhưng có lẽ vì xúc động trước ánh mắt ấy, cuối cùng vẫn gật đầu chậm rãi.

Chu Tiểu Tiểu lúc này mới quay sang Hồ Xuân Liễu, giải thích: “Dì Hồ, năm xưa ở trại trẻ mồ côi xảy ra chuyện... không chỉ mình con mà cả những anh chị em khác cũng...”

Giọng cô bé nghẹn lại, ánh mắt trở nên u buồn.

“Con cũng không rõ vì sao mình vẫn còn lưu lại nhân gian. Chỉ là vô thức trôi dạt đến bên cạnh dì. Khi ấy, chị Lạc Lạc mới mất không lâu... Con... chỉ muốn an ủi dì, chứ không hề cố ý lừa gạt...”

Nói đến đây, nước mắt cô lại tuôn rơi, trong suốt như pha lê.

Hồ Xuân Liễu ôm đầu, cảm giác đau đớn như muốn nứt ra.

Ký ức bị chôn vùi suốt bao năm cuối cùng cũng bị đánh thức. Trong góc sâu thẳm nhất trong lòng, bà nhớ lại nỗi đau từng bị che lấp.

Năm ấy, con gái út của bà - Lạc Lạc - mắc bệnh và qua đời.

Mới chỉ mười tuổi.

Bà đau đớn tột cùng, không chịu nổi cú sốc này mà ngất đi.

Khi tỉnh lại, bà nhìn thấy "Lạc Lạc" đang đứng trước giường, rụt rè gọi: “Mẹ...”

Nhưng không hiểu vì sao, bao năm qua, người khác đều nói Lạc Lạc đã qua đời, còn bảo không hề thấy cô bé đâu, khăng khăng cho rằng tinh thần bà có vấn đề.

Ban đầu, Hồ Xuân Liễu còn cố gắng tranh luận, sau đó thì không nữa.

Cảm giác người ta say, chỉ mình ta tỉnh.

Dù người khác có nhìn thấy hay không, thì với bà, đó vẫn là con gái ruột.

Hồ Xuân Liễu như lại tìm được điểm tựa tinh thần.

Nghĩ đến đây, đôi mắt xám xịt của bà dần dần lấy lại ánh sáng.

Nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, bà bịt miệng lùi lại vài bước: “Lạc Lạc... Tiểu Tiểu...”

Chu Tiểu Tiểu khẽ cong môi cười, đôi mắt long lanh đầy bịn rịn.

Cô bé âm thầm đếm ngược thời gian trong lòng, biết hai phút đã trôi qua, liền ngoan ngoãn khẽ lắc sợi xích: “Cô ơi, cô đưa con đi thôi.”

Nói rồi, để kìm nén cảm xúc gần như trào ra khỏi lồng ngực, cô bé quay mặt đi, không dám nhìn lại vẻ mặt sững sờ của Hồ Xuân Liễu.

Khi sắc xám trắng trong mắt Hồ Xuân Liễu hoàn toàn biến mất, thế giới mờ mịt của bà bỗng trở nên sáng rõ trở lại.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 183: Phát trực tiếp bắt ma (9)



Một cảm giác mất mát thoáng qua trong tim. Bà như vừa nhận ra điều gì, buột miệng hét lên: “Tiểu Tiểu, con chính là con gái của mẹ!”

Cơ thể Chu Tiểu Tiểu khẽ run lên, không kìm được quay đầu lại, mỉm cười: “Con yêu mẹ, mẹ ơi!”

Ngay khoảnh khắc lời nói rơi xuống, đôi mắt của Hồ Xuân Liễu khôi phục hoàn toàn sắc đen trắng như người bình thường. Màu xám kỳ dị kia biến mất không dấu vết.

Cũng chính lúc đó, trong thế giới của Hồ Xuân Liễu, hình bóng của Chu Tiểu Tiểu biến mất hoàn toàn.

Ngay cả một nam một nữ mặc áo choàng kỳ lạ cầm xích cũng không thấy đâu nữa.

Hồ Xuân Liễu lại rơi lệ.

*Bình luận trực tiếp từ người xem:

[Hu hu hu mặc dù không hiểu hết, nhưng khóc quá trời, không kìm được nước mắt.]

[Tui cũng vậy, đoạn giữa Tiểu Tiểu với dì Hồ xúc động quá trời!]

[Streamer thuê diễn viên ở đâu vậy trời? Diễn đỉnh thế! Nhất là bé gái ấy, đào tạo làm sao thành sao nhí đi, diễn xuất này mà lớn lên thì nổi tiếng khắp cả nước luôn á!]

[Mà mắt của dì Hồ sao đổi màu được thế? Có dùng hiệu ứng không? Tôi đâu thấy bà ấy tháo kính áp tròng đâu!]

[Tui nghĩ là tui hiểu rồi...]

[Cắm tai nghe đi, cao nhân trên kia chuẩn bị phân tích kìa.]

[Tui đoán là: Tiểu Tiểu vốn mồ côi, từng được dì Hồ giúp đỡ. Sau này trại trẻ xảy ra chuyện, Tiểu Tiểu mất, nhưng vì lòng biết ơn cô ấy quay về bên cạnh dì Hồ, phát hiện dì vì cái chết của con gái mà tâm thần sa sút nên mới giả làm Lạc Lạc để ở bên dì.]

[! Trên kia thông minh quá trời, không cần mạng nữa à!?]

[Phân tích hay thế, thưởng cho một bộ đề thi Ngữ Văn luôn!]

Lương An Vãn đi phía trước, kéo theo sợi xích, Chu Tiểu Tiểu ngoan ngoãn đi phía sau.

Không rõ là cố tình hay vô ý, hai người họ cố giữ khoảng cách khá xa với Phong Yến.

Trên đường đi, Lương An Vãn đột ngột lên tiếng sau một lúc im lặng: “Đôi mắt âm dương của bà Hồ là do sức mạnh của con ảnh hưởng phải không?”

Chu Tiểu Tiểu gật đầu: “Vâng. Bản thân dì Hồ không có mắt âm dương, chỉ là con chuyển sức mạnh của mình sang cho dì, để dì có thể nhìn thấy con, nghĩ rằng ‘Lạc Lạc’ vẫn luôn ở bên dì.”

“Giờ con phải rời đi rồi, sức mạnh cũng dần tan biến, mắt âm dương của dì Hồ cũng sẽ biến mất theo.”

Cô bé giải thích rất rõ ràng, không giấu giếm chút nào, như thể đang báo đáp ân tình vì được Lương An Vãn cho nói lời tạm biệt cuối cùng.

Sức mạnh tan biến...?

Lông mày Lương An Vãn khẽ nhíu lại. Cô vô thức quay đầu lại nhìn thì thấy thân thể lơ lửng của Chu Tiểu Tiểu đã trở nên trong suốt hơn, mờ dần như sắp tan biến.

Đó là dấu hiệu linh hồn bắt đầu tan rã.

Linh hồn tan vỡ, nói một cách dễ hiểu, chính là hồn bay phách tán.

Thậm chí ngay cả cơ hội để đi qua cầu Nại Hà, đầu thai chuyển kiếp cũng không còn - hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Ánh mắt có phần ngây ngô của Chu Tiểu Tiểu bắt gặp vẻ nghi hoặc trong mắt Lương An Vãn, cô bé lên tiếng hỏi:

“Cô đang muốn hỏi sức mạnh của con đến từ đâu, phải không?”

Lương An Vãn gật đầu.

Chu Tiểu Tiểu nhìn đôi tay trắng trẻo của mình, giọng nói bình thản nhưng lộ ra sự điềm tĩnh đáng ngạc nhiên:

“Trước khi chết, con đã giết rất nhiều người. Sau khi chết, không hiểu sao lại có được những sức mạnh này. Trước đây từng đọc trong truyện, nói rằng nếu quỷ hút tinh huyết người sống thì sẽ biến thành ác quỷ, có được sức mạnh lớn. Tuy con giết người khi còn sống, nhưng có lẽ cũng có tác dụng tương tự...”
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 184: Phát trực tiếp bắt ma (10)



Nét mặt cô bé vô cùng dửng dưng, dường như chẳng hề bận tâm đến sự kinh hoàng trong chính lời nói của mình.

Biểu cảm và giọng điệu ấy hoàn toàn khác hẳn hình ảnh ngoan ngoãn, đáng yêu khi cô bé ở bên Hồ Xuân Liễu trước đó.

Từ người cô tỏa ra luồng khí âm u, ngay lập tức xóa nhòa vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.

Ánh mắt Tiểu Tiểu lóe lên một tia lạnh lẽo, như thể vừa nhớ lại một ký ức đen tối khôn cùng.

“Giết người?” — Lương An Vãn nhíu chặt mày.

Linh hồn giữ nguyên hình dạng lúc chết mà Chu Tiểu Tiểu lúc này trông chỉ chừng mười một, mười hai tuổi, có nghĩa là cô bé cũng chết ở độ tuổi đó.

Một đứa bé như vậy, sao có thể giết người? Lại còn là giết rất nhiều người?

“Đại nhân không tin một đứa trẻ như tôi có thể làm chuyện đó sao?” — Chu Tiểu Tiểu mỉm cười nhẹ, giọng lơ đãng: “Thật ra rất đơn giản. Chỉ cần một mồi lửa là có thể thiêu rụi hoàn toàn cái trại trẻ mồ côi nằm ở nơi hẻo lánh ấy. Trước khi xe cứu hỏa tới, tất cả những người bên trong đã ngừng thở rồi.”

Giọng cô bé nhẹ bẫng, không hề mang chút kính sợ nào đối với sự sống hay cái chết.

Cũng chẳng có chút khoái trá vì làm điều ác hay hối hận.

Chỉ có một sự bình thản đến rợn người.

Như một mặt hồ sâu thẳm không gợn sóng.

Loại tâm thái này, dù là ở những kẻ đại gian đại ác cũng hiếm thấy, huống chi là ở một cô bé chưa sống được tới ba mươi năm, kể cả tính cả quãng thời gian làm hồn ma.

Càng khiến người ta cảm thấy quái dị.

[Trời ơi... bỗng nhiên thấy cô bé này quá đáng sợ...]

[Mọi người ơi, tôi tra được vụ trại trẻ mồ côi rồi!]

[Tôi cũng tra được! Năm đó vụ cháy từng lên báo! Giờ vẫn còn tìm được tin tức. Chỉ là báo không nói rõ nguyên nhân gây cháy, chỉ nói trại nằm quá xa thành phố, lửa bốc quá nhanh. Khi cứu hỏa tới nơi, không ai sống sót.]

[Chuẩn! Tôi cũng thấy bài đó! Sau còn có phóng viên đến khảo sát hiện trường cũ của trại, vô tình đào được một cuốn nhật ký. Nội dung bên trong vô cùng đáng ngờ. Phóng viên cũng tìm đến các gia đình từng nhận nuôi trẻ ở đó, nhiều đứa trẻ xác nhận những chuyện tàn bạo ghi trong nhật ký là thật!]

[Trời má!!! Cái trại trẻ đó đúng là địa ngục!]

[Giờ thì tôi hiểu tại sao Chu Tiểu Tiểu lại thiêu rụi nơi đó rồi. Phải nói là: đốt đúng! Đốt hay lắm!]

[Ờm... Nhưng mà... liệu có liên lụy đến người vô tội không? Tôi thấy khó chấp nhận được...]

[Bạn ơi, làm ơn đọc kỹ tin đi! Hôm đó là ngày trại tổ chức dã ngoại, toàn bộ trẻ nhỏ đều đi chơi bên ngoài. Chỉ có viện trưởng, giáo viên và những người quản lý ở lại - tức là những kẻ đầu sỏ gây ra tội ác. Chết là đáng!]

[Tôi biết tôi cực đoan, nhưng khi công lý không thể đạt được bằng con đường chính đáng, tôi ủng hộ trả thù bằng bạo lực!]

[Ủng hộ +1]

[Không phải chứ? Giờ còn ai tin mấy câu "lấy đức báo oán" nữa sao?]

Lúc hai người đang nói chuyện, Lương An Vãn nhận ra thân thể của Chu Tiểu Tiểu đang ngày càng nhạt đi.

Đúng như lời cô bé nói, sức mạnh đang dần tiêu tán.

Sức mạnh mà cô bé có được sau khi thiêu rụi toàn bộ ban lãnh đạo của trại trẻ đã giúp cô bé giữ được hình thể. Dù đã chết hơn mười năm mà không cần hút tinh huyết của người sống, vẫn tồn tại ổn định đến nay.

Nhưng thứ sức mạnh ấy cuối cùng rồi cũng đến lúc cạn kiệt.

Lương An Vãn mím môi, như muốn nói điều gì, nhưng còn chưa kịp cất lời thì Chu Tiểu Tiểu đã cười nói:

“Thật ra như vậy cũng tốt.”

“Trước đây vào dịp lễ Trung Nguyên, tôi từng gặp vài hồn ma lén trốn lên nhân gian. Họ nói ở âm phủ khổ hơn nhiều so với trần thế, còn có cả mười tám tầng địa ngục rất đáng sợ. Tuy tôi chưa xuống đó lần nào, nhưng chắc chắn là sẽ bị trừng phạt...”
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 185: Phát trực tiếp bắt ma (11)



Dù không kể đến việc khác, thì chỉ riêng chuyện năm xưa trốn khỏi tay âm sai, tiếp tục lang thang nơi dương thế, cũng đã là một tội nặng.

Lương An Vãn dừng lại một lát rồi nói:

“Tất cả các linh hồn khi xuống âm phủ đều phải đi qua Nghiệt Kính Đài trước. Chiếu vào gương sẽ lộ rõ toàn bộ tội lỗi từng phạm. Từ đó sẽ bị phân vào các tầng địa ngục tương ứng.”

Ý cô là - giờ cũng chưa thể khẳng định Chu Tiểu Tiểu thật sự phạm tội hay không.

Dù sao, với âm phủ, chính bản thân Lương An Vãn cũng chưa từng đặt chân tới, hiểu biết cũng rất mơ hồ.

Lúc này, Phong Yến không biết từ khi nào đã bước lại gần, giải thích: “Kẻ lừa dối sẽ bị đày vào Địa ngục Rút Lưỡi; kẻ cố ý phóng hỏa, giết người sẽ vào Địa ngục Cột Đồng. Nếu đúng như lời cô kể, cô sẽ phải chịu hình phạt của cả hai tầng địa ngục này. Chỉ sau khi gột sạch tội lỗi, mới được phép đi qua cầu Nại Hà để đầu thai.”

Sắc mặt Chu Tiểu Tiểu lập tức tái nhợt.

Cô từng nghe những hồn ma khác kể về hình phạt ở Địa ngục Rút Lưỡi: tiểu quỷ sẽ cạy miệng linh hồn ra, dùng kìm sắt kéo dài lưỡi ra, sau đó lưỡi sẽ mọc lại, rồi cứ thế lặp đi lặp lại mãi.

Còn Địa ngục Cột Đồng, sẽ bị l*t s*ch quần áo, ép phải ôm lấy một trụ đồng cao hai mét, đường kính một mét - bên trong cột luôn cháy rừng rực.

Cảnh tượng chẳng khác gì hình phạt phao lạc tàn khốc thời cổ đại.

Cô ngẩng đầu, ngây người hỏi: “Vậy hình phạt thường kéo dài bao lâu?”

Phong Yến nhẹ giọng, ánh mắt thản nhiên như nước: “Phải xem Nghiệt Kính Đài phán xử ra sao. Nhưng chỉ riêng tầng nhẹ nhất là Quang Cửu Cư, một ngày tương đương 3.750 năm dương thế, 30 ngày là một tháng, 12 tháng là một năm. Kẻ phạm tội phải ở đó chịu phạt mười ngàn năm.”

“Nghĩa là - 135 tỷ năm ở nhân gian.”

“Còn nếu bị đày đến tầng thứ hai, Cư Hư Toái Lược thì thời gian tăng gấp đôi - 20.000 năm. Mỗi tầng sau đều dài gấp hai lần tầng trước.”

Mặt Chu Tiểu Tiểu hoàn toàn mất hết huyết sắc.

Cô cố gắng nhếch miệng cười, khẽ lẩm bẩm: “Xem ra... hồn bay phách tán... đúng là kết cục nhẹ nhàng nhất rồi...”

Chỉ mới nghe thôi, cô đã cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi - huống hồ là thật sự trải qua...

[Trời đất ơi, từ khi loài người xuất hiện đến giờ chắc cũng chưa dài như thế này đâu, hình phạt này thực sự hợp lý sao?]

[Tôi tìm thử rồi, mấy thứ này đều là thật đấy, không phải hù dọa đâu.]

[Thế nên sau này mọi người đừng bao giờ làm chuyện xấu nhé, nhỡ địa phủ thật sự tồn tại thì khổ to rồi.]

Trước mắt, thân hình của Chu Tiểu Tiểu dần dần trở nên mờ ảo, cuối cùng tan biến thành một luồng không khí, hoàn toàn biến mất. Dây xích khóa hồn mất đi đối tượng cần trói buộc, liền tự động quấn trở lại cổ tay của Lương An Vãn.

“Vậy là... nhiệm vụ này của mình coi như đã hoàn thành rồi sao?” Lương An Vãn chạm vào sợi xích lạnh buốt nơi cổ tay, vẻ mặt có chút do dự.

Yêu cầu trong quyển Vô Tự Thư là đưa Chu Tiểu Tiểu về địa phủ, nhưng tình hình bây giờ...

Phong Yến còn chưa kịp trả lời thì quyển Vô Tự Thư trong túi cô bỗng phát ra một luồng hắc khí âm u, trong chớp mắt đã bao trùm toàn thân Lương An Vãn.

Cô bất ngờ chau mày lại, nhưng nhanh chóng nhận ra, luồng hắc khí này tuy đến từ địa phủ, lại không hề mang cảm giác lạnh lẽo hay khó chịu, ngược lại còn ấm áp như ngâm mình trong suối nước nóng giữa mùa đông khắc nghiệt, khiến toàn thân cô tràn ngập một cảm giác dễ chịu khó tả.

Lương An Vãn lấy quyển Vô Tự Thư ra, phát hiện nội dung trên đó đã thay đổi.

[Mục tiêu nhiệm vụ]: Lâm Nhược Tài

[Giới tính]: Nam

[Thời gian tử vong]: 12:09 ngày X tháng X năm 20XX

Chữ viết trên Vô Tự Thư chứa đựng pháp lực của Phong Đô Đại Đế, người thường không thể trực tiếp nhìn vào.

Lần trước Cố Hoa Lê vì tò mò mà liếc qua một cái, lập tức bị chảy máu mắt, còn phải nhờ Lương An Vãn dùng phù chú dưỡng mắt rất lâu mới giữ được đôi mắt không bị mù.

Rút kinh nghiệm, lần này Lương An Vãn không trực tiếp đưa quyển sách lên trước ống kính, mà chỉ từ tốn đọc to nội dung trên đó.

Ngay lập tức, cư dân mạng trong phòng livestream phát hiện điểm bất thường.

[Khoan đã, bây giờ mới 12 giờ 05 mà?]

[Vậy có nghĩa là, mục tiêu nhiệm vụ lần này còn chưa chết?!]

[Trời má ơi, chẳng lẽ đây chính là "Diêm Vương đã gọi ba giờ chết, ai dám giữ đến năm giờ sống"?]

Lương An Vãn cũng hơi nhướng mày, theo phản xạ quay sang nhìn Phong Yến.

Anh mỉm cười, lịch thiệp đưa tay ra: “Đi thôi, tôi đưa cô tới.”

Lâm Nhược Tài hiện cũng đang ở trong thành phố, chỉ là địa điểm đã thay đổi từ công viên giải trí sang bệnh viện. Với tốc độ của Phong Yến, chưa đầy nửa phút đã đến nơi.

Vừa bước vào tầng theo chỉ dẫn của Vô Tự Thư, Lương An Vãn lập tức ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng lẫn một luồng tử khí nồng nặc.

Hiển nhiên, ở đây vừa có người qua đời.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 186: Phát trực tiếp bắt ma (12)



Khả năng rất cao chính là mục tiêu được ghi trong Vô Tự Thư - Lâm Nhược Tài.

Trước cửa phòng phẫu thuật giữa đêm khuya, vài người đang ngồi trên ghế nhựa màu xanh, đau đớn đến mức không thể kìm nước mắt.

“Bác đừng lo, bác sĩ mổ cho Tiểu Tài đều là chuyên gia giỏi, nhất định sẽ cứu được em ấy.”

“Tiểu Tài từ nhỏ đã khỏe mạnh, da dày thịt béo, chắc chắn sẽ vượt qua lần này. Nhưng mà bác gái, bác đừng khóc nhiều quá, coi chừng hỏng mắt đấy...”

Mấy người xung quanh không ngừng an ủi người phụ nữ trung niên ở giữa, cố gắng giấu đi nỗi bất an trong lòng, nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc yếu đuối của bà.

“Tôi biết rồi.” Người phụ nữ nghẹn ngào đáp.

Bà không rời mắt khỏi cánh cửa phòng mổ đang đóng kín, ánh mắt đờ đẫn, trái tim đập loạn trong lồng ngực, có một dự cảm xấu cứ mãi lởn vởn không yên.

Người phụ nữ vỗ ngực, trong đôi mắt đỏ hoe chan chứa lo lắng và tức giận.

Bà hít mũi, khàn giọng nói: “Tôi đã nhắc nó bao nhiêu lần rồi, qua đường phải nhìn, đừng có dán mắt vào điện thoại... Nó cứ không nghe lời... Thằng bé này thật khiến tôi lo không yên lòng...”

Giọng bà khàn đặc vì khóc quá nhiều.

Bên phía đối diện hành lang cũng có một nhóm người ngồi, trông có vẻ không quen biết với gia đình người phụ nữ trung niên.

Một người đàn ông trong nhóm ấy, vẻ mặt đầy áy náy, bước đến gần: “Cô à, xin hãy yên tâm, tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí điều trị.”

Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn anh một cái, mím môi hồi lâu mới nặn ra vài từ qua kẽ răng: “Tôi biết... không phải lỗi của cậu, là Tiểu Tài vượt đèn đỏ trước...”

Nhưng biết là một chuyện, con trai bà - người mà bà nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, giờ đang nằm trong phòng mổ giữa ranh giới sống chết, khiến bà nhất thời không thể tha thứ cho người trước mặt. Bà đành quay đi, tránh ánh nhìn của anh.

Trong phòng livestream:

[Dù biết khả năng cao đây là kịch bản do streamer chuẩn bị trước, nhưng tim tôi vẫn muốn nhảy ra ngoài, chỉ mong không có chuyện gì xấu xảy ra!]

[Bố tôi cũng từng vào phòng mổ rồi không trở ra... Giờ nhìn thấy phòng mổ là lại hoảng loạn, PTSD luôn rồi.]

[Cầu mong người trong phòng mổ vượt qua hiểm cảnh, tai qua nạn khỏi, sau này ắt có phúc lớn.]

[Mọi người có quên cái dòng trong Vô Tự Thư rồi không? Người này vốn dĩ phải chết mà...]

[Aaa tôi toát cả mồ hôi! Bây giờ là 12:09 rồi kìa!]

Đột nhiên, đèn trong phòng mổ tắt phụt.

Hai nhóm người cùng lúc lao đến.

Người phụ nữ trung niên đầy hy vọng hỏi vị bác sĩ đầu tiên bước ra: “Bác sĩ, con tôi sao rồi?”

Vị bác sĩ mồ hôi nhễ nhại, dù đeo khẩu trang nhưng vẫn nghe rõ hơi thở nặng nề.

Anh ta im lặng rất lâu, không nói lời nào.

Sự im lặng kỳ lạ ấy lan ra, khiến ai nấy đều thấy bất an.

Người phụ nữ không chịu nổi áp lực, hai mắt đỏ rực, lao tới, định túm lấy cổ áo bác sĩ, hét lên: “Con tôi rốt cuộc sao rồi?!”

Lúc này bác sĩ mới nuốt khan, gương mặt đầy đau xót: “Xin lỗi... Chúng tôi đã cố hết sức.”

“!”

Một câu đơn giản như sét đánh ngang tai, khiến mọi người choáng váng, đứng không vững.

Người phụ nữ trợn trừng mắt, bàn tay buông lỏng, thân thể loạng choạng lùi về sau vài bước.

Ngay giây sau, mắt bà trắng dã, ngất lịm.

Người gây tai nạn cũng tái nhợt mặt, trong đầu chỉ vang vọng một ý nghĩ: Anh đã giết người rồi! Cuộc đời anh thế là chấm hết!

Bên ngoài phòng mổ rơi vào cảnh hỗn loạn.

Lương An Vãn ánh mắt lóe lên, tựa như lướt qua tất cả mọi người, xuyên qua tường, bước thẳng vào phòng mổ.

Tất cả thiết bị y tế đã được tắt, chỉ còn duy nhất một chiếc đèn lớn đầu giường vẫn còn sáng, soi rõ thân thể bê bết máu đang nằm bất động.

Các bác sĩ và y tá xung quanh ai cũng lộ vẻ đau buồn - rõ ràng là không thể cứu sống bệnh nhân, điều đó khiến họ rất khổ sở.

Lương An Vãn nhìn về phía bóng dáng trong suốt đang co mình ở góc tường, đưa tay ra: “Lâm Nhược Tài? Đi theo tôi.”

Đó là một thanh niên cao lớn, trông khoảng hai mươi mấy tuổi, nét mặt đầy hoang mang.

Nghe thấy giọng nói, anh ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, khi ánh mắt chạm đến trang phục của Lương An Vãn và sợi xích khóa hồn quấn nơi cổ tay cô, sắc mặt lập tức tái nhợt, như chợt hiểu ra điều gì.

“Cô... cô là Hắc Bạch Vô Thường sao?”
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 187: Livestream Địa Phủ (1)



Ánh mắt của Lâm Nhược Tài lướt qua Lương An Vãn và Phong Yến, vẻ mặt hoảng hốt: “Vậy... tôi thực sự đã chết rồi sao?!”

Lương An Vãn dịu dàng trấn an linh hồn vừa mới lìa đời này, nhẹ nhàng trả lời từng câu hỏi của anh ta: “Tôi chỉ là một âm sai bình thường, không phải Hắc Bạch Vô Thường. Nhưng đúng là anh đã chết rồi nên phải theo tôi rời đi. Nếu không, anh sẽ hồn phi phách tán, tan biến hoàn toàn.”

Cô cẩn thận quan sát linh hồn của Lâm Nhược Tài, xác nhận rằng lúc còn sống anh ta chỉ là một người bình thường, không trải qua những trải nghiệm kỳ lạ như Chu Tiểu Tiểu, cũng không có năng lực nào đủ mạnh để níu giữ linh hồn lại cõi trần.

Huống hồ, anh ta vẫn còn mơ hồ, nếu cứ lưu lại nhân gian lâu sẽ chỉ gây hại mà không có lợi.

Cơ thể của Lâm Nhược Tài run rẩy không ngừng, yếu ớt đến mức như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Anh ngẩng đầu lên, giọng khẩn cầu nghẹn ngào: “Tôi có thể... quay lại nhìn mẹ tôi lần cuối được không? Chỉ một lần thôi cũng được...”

Giá như biết trước sẽ có ngày hôm nay, anh đã chẳng vội vàng đến mức vượt đèn đỏ.

Giờ đây, anh hối hận đến mức ruột gan như bị cào xé.

Anh không oán trách ai, kết cục như vậy là do chính anh gây ra, điều anh lo lắng nhất chỉ là mẹ - người đã dồn hết tâm huyết cả đời vào anh. Giờ mà biết anh đã chết, bà sẽ đau đớn đến nhường nào?

Nghĩ đến đây, nỗi buồn toát ra từ cơ thể anh gần như ngưng tụ thành thực thể, lan tỏa nặng nề trong không khí xung quanh.

Tuy nhiên, Lương An Vãn chỉ bình tĩnh lắc đầu, lạnh lùng nói: “Người sống không thể tiếp xúc với người chết quá lâu. Anh quay lại chỉ làm mẹ anh thêm buồn, thậm chí còn ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của bà.”

Nghe vậy, đầu Lâm Nhược Tài cúi gằm xuống, tuyệt vọng.

Nỗi đau trong lòng tích tụ lại khiến anh muốn bật khóc.

Nhưng từ đầu đến cuối, đôi mắt anh vẫn khô khốc, không có lấy một giọt nước mắt.

Phải một lúc sau anh mới bừng tỉnh - anh đã là hồn ma rồi, không còn nước hay chất gì trong cơ thể, sao có thể rơi lệ?

“...Vậy tôi đi theo cô.” Anh nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, giọng đầy uất nghẹn.

Lương An Vãn vẫn nghe rõ, gật đầu, rút ra xích hồn rồi cẩn thận quấn vào cổ tay Lâm Nhược Tài, đưa anh rời khỏi bệnh viện.

Phong Yến vẫn lặng lẽ đi theo phía sau, ánh mắt sâu thẳm chưa từng rời khỏi bóng dáng có phần mảnh mai của Lương An Vãn.

Đồng thời, anh cũng khéo léo tránh xa ống kính, khiến người xem livestream đến giờ vẫn chưa thấy được mặt anh.

Chỉ có giọng nói trầm ấm, dễ nghe vang lên trong livestream: “Phải đưa cậu ta về địa phủ, đi hết Hoàng Tuyền lộ thì nhiệm vụ mới xem là hoàn thành.”

Lương An Vãn gật đầu, lấy ra vô tự thư.

Ngón tay cô lướt nhẹ lên trang sách, một cảm giác khó tả bỗng dâng lên trong lòng. Trong khoảnh khắc, cô lập tức biết được lối dẫn đến địa phủ.

Xích hồn vẫn được cô giữ chặt trong tay, còn Lâm Nhược Tài thì chẳng rõ là vì sợ quá hay chưa hoàn hồn sau cú sốc tử vong, từ đầu đến cuối chỉ ngơ ngác đi theo như một con rối không có ý thức.

Đã gần 1 giờ sáng, thế nhưng độ nóng của phòng livestream mang tên Thanh Hư Đạo Quân vẫn chưa hề giảm, thậm chí còn đang từ từ tăng lên.

[Tối nay chủ phòng đổi phong cách rồi à? Hai câu chuyện liên tiếp đều cảm động thế này.]

[Câu chuyện đầu cảm động thật, nhưng cái thứ hai thì... khó nói lắm. Lâm Nhược Tài chết vì vượt đèn đỏ, còn khiến hai gia đình rơi vào bi kịch, thật sự là khó mà cảm thông.]
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 188: Livestream Địa Phủ (2)



[Tôi chỉ thấy thương mẹ của Lâm Nhược Tài thôi...]

[Mọi người có thấy cảnh livestream ngày càng mờ sương không?]

[Chắc là cảnh dựng cho trọn vẹn cảm giác, giờ chuẩn bị dẫn tụi mình xuống địa phủ rồi đó.]

[Có ai ngoài tôi vẫn tin đây không phải diễn kịch không?]

[Không chỉ mình bạn đâu, tôi cũng thấy không giống đang đóng kịch. Tính cách chủ phòng không giống kiểu người lừa dối khán giả.]

Khi khán giả đang chán nản spam bình luận để giết thời gian vì không nhìn rõ màn hình do màn sương trắng dày đặc thì có người bất ngờ nhận ra: sương... đã tan bớt!

[Mọi người nhìn kìa, đó có phải là Hoàng Tuyền lộ không?!]

[So với trên phim còn chân thực hơn, chủ phòng bỏ bao nhiêu tiền dựng cảnh thế?]

[Hừ! Là fan não tàn của chủ phòng đây, khẳng định toàn bộ đều là thật!]

[Ủa mà địa phủ cũng có wifi phát livestream được hả?]

[Xã hội 10G mà, kết nối một nút đến địa phủ luôn rồi.]

Lâm Nhược Tài cũng bắt đầu nhận ra cảnh vật xung quanh đang thay đổi. Một mùi hương kỳ lạ thoang thoảng bay tới, khiến đầu óc anh vốn đang mê man cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Anh ngẩng đầu lên, phát hiện con đường này dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối, xa tít phía cuối vẫn còn bị sương trắng che phủ.

Hai bên đường mọc đầy những loại cây kỳ quái, màu sắc sặc sỡ rực rỡ bất thường giữa không gian u ám, dễ dàng thu hút ánh nhìn.

Những bông hoa ấy uốn lượn quyến rũ giữa làn sương, chỉ thấy hoa, không thấy lá.

[Hoa nở không thấy lá, lá rụng không thấy hoa.]

[Trời ơi đẹp quá! Còn đẹp hơn ảnh hoa bỉ ngạn trên mạng luôn á! Ước gì được hái một bó...]

[Bạn trên kia gan quá, bạn hái đi, lúc dọn tiệc tôi ngồi bàn thiếu nhi.]

Lâm Nhược Tài nhìn quanh, phát hiện ngoài loài hoa kia, cả không gian này không còn sinh vật sống nào khác.

“Đó là hoa bỉ ngạn phải không?” Anh nhớ đến mấy tiểu thuyết và phim ảnh từng xem khi còn sống, trong đó có nói loài hoa này chỉ mọc trên Hoàng Tuyền lộ, dùng để dẫn đường cho linh hồn xuống địa phủ.

“Ừm.” Lương An Vãn gật đầu nhẹ, ánh mắt bình thản như mặt hồ tĩnh lặng khi nhìn về những bông hoa rực rỡ kia.

Cô không dừng lại, rất nhanh đã đưa Lâm Nhược Tài đến cuối con đường Hoàng Tuyền.

Ở đó có một cánh cổng đá khổng lồ sừng sững, đầy khí thế. Hai bên cổng còn có hai âm sai ăn mặc giống Lương An Vãn, khi thấy cô dẫn người đến liền chủ động bước lên.

Một người trong số đó nói: “Người giao cho tôi là được, tôi sẽ dẫn cậu ta đến cầu Nại Hà.”

Theo dân gian, Mạnh Bà ở đó. Linh hồn muốn chuyển sinh phải uống canh Mạnh Bà rồi mới có thể bước qua cầu Nại Hà.

Tuy nhiên, Lương An Vãn nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Không cần cho anh ta vào Nghiệt Kính Đài trước à?”

Âm sai kia nghiêm túc lắc đầu: “Không cần. Nếu là linh hồn có tội thì không thể nào đi hết Hoàng Tuyền lộ mà không bị thương tích.”

Linh hồn mang nghiệp ác, ngay từ lúc đặt chân lên con đường này đã bắt đầu chịu hình phạt. Đến cuối con đường, thể xác và linh hồn đều bị tra tấn đến mức không còn nhận ra bản thân.

Thế nhưng Lâm Nhược Tài dù thần sắc có phần ngơ ngác, ánh mắt vẫn trong trẻo, rõ ràng là nguyên vẹn đi đến cuối con đường.

Điều đó chứng minh anh ta không mang tội nghiệt, vì vậy không cần soi gương nghiệp hay chịu hình phạt gì thêm.

Lương An Vãn khẽ gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, cô nhớ ra một trong những mục tiêu chính của buổi livestream này là để quảng bá cho địa phủ.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 189: Livestream Địa Phủ (3)



Thế là cô ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Tôi có thể đi theo xem được không?”

Âm sai liếc nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt có chút tò mò, không hiểu tại sao cô lại hứng thú với cây cầu Nại Hà và Mạnh Bà như vậy.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn vô tình lướt qua một góc tối phía sau Lương An Vãn.

Ở đó, một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp đang đứng lặng trong bóng tối. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ẩn giấu trong bóng đen, không nhìn rõ biểu cảm.

Âm sai vừa nhìn thấy nửa khuôn mặt hiện ra của Phong Yến, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sững sờ.

Một luồng áp lực đáng sợ như hổ dữ xổng chuồng ập thẳng về phía hắn.

Đôi chân hắn mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất. Vốn đã chẳng còn chút huyết sắc nào, gương mặt hắn càng trắng bệch, run rẩy co rúm trong làn âm khí dày đặc.

Phong Yến chỉ liếc mắt một cái rồi quay sang nhìn Lương An Vãn, giọng điềm nhiên:

“Có thể đi. Ở địa phủ, cô có quyền hạn cao nhất, đi đâu cũng được.”

Lương An Vãn nhớ đến mối quan hệ hợp tác giữa cô và Phong Đô Đại Đế, vô thức cho rằng đây là quyền lợi được sắp đặt từ trước.

Nghe vậy, cô không giao Lâm Nhược Tài cho âm sai kia nữa, mà quay sang hỏi Phong Yến: “Anh biết đường chứ?”

Phong Yến cúi đầu khẽ cười: “Biết chứ, tôi đưa cô đi.”

Đợi đến khi bóng dáng ba người họ khuất hẳn khỏi tầm mắt, âm sai mới run rẩy quay lại vị trí.

Một âm sai khác bay đến gần, nghi ngờ hỏi: “Ngươi bị sao thế? Mặt trắng như giấy, đừng nói là hồn phách mới đến có vấn đề nha?”

Âm sai kia lắc đầu, cắn nhẹ đầu lưỡi để trấn tĩnh lại: “Không phải vong hồn có vấn đề, mà là người đưa vong hồn đến!”

“? Ý là gì cơ?”

“Ngươi không nhận ra người đàn ông đó là...”

...

“Sau đường Hoàng Tuyền là sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà và đài Vọng Hương. Mạnh Bà đặt quầy ngay cạnh đài Vọng Hương...” – Phong Yến chậm rãi giải thích, mô tả còn chi tiết hơn cả những gì Lương An Vãn từng đọc trong cổ thư.

Hắn nhìn Lâm Nhược Tài, ánh mắt sâu thẳm như có hàm ý, chậm rãi nói:

“Lúc đi qua cầu Nại Hà thì đi cẩn thận, nếu không may rơi xuống sông Vong Xuyên, sẽ lập tức quên hết chuyện kiếp trước, chịu đựng cực hình, trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể chuyển sinh.”

Lâm Nhược Tài nghe mà run như cầy sấy, cúi đầu thấp hơn, dán mắt xuống đường, cố không nhìn xung quanh.

Lương An Vãn đến gần cầu Nại Hà, ánh mắt dừng lại nơi dòng sông Vong Xuyên.

Khác xa hình ảnh đẹp đẽ thường thấy trong phim ảnh, nước sông ở đây có màu đỏ tươi như máu, đặc sệt và thỉnh thoảng nổi bọt “bục bục”, dưới nước còn thấp thoáng bóng đen đáng sợ trôi qua.

Chưa lại gần, một mùi tanh hôi kỳ quái đã xộc thẳng vào mũi.

Lâm Nhược Tài đưa mắt nhìn, thấy vô số thủy quỷ đang vùng vẫy trong dòng nước. Hầu hết thân thể của chúng đã chìm dưới sông, chỉ còn phần đầu và cổ nổi lên mặt nước.

Chúng giơ những cánh tay khô héo trắng bệch lên trời, tuyệt vọng vẫy gọi, như đang cầu xin được cứu thoát khỏi dòng Vong Xuyên.

Một số thủy quỷ vì ngâm quá lâu nên cơ thể đã mục nát, mặt mũi dữ tợn kinh hoàng.

Lâm Nhược Tài chỉ nhìn một cái liền vội quay đi, sợ đến mức kéo chặt xích hồn, cầu khẩn: “Đại nhân, nếu chút nữa tôi không cẩn thận trượt chân... ngài có thể kéo tôi lên không?”

Thấy bộ dạng sợ hãi quá mức của anh ta, Lương An Vãn khẽ gật đầu đồng ý.
 
Back
Top Bottom