Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 140



Cô ta chỉnh lại mái tóc rối bời bên thái dương, nở nụ cười gượng: "Phu nhân, tôi thực sự không hiểu bà đang nói gì."

"Hừ, không hiểu à?" Quách Bảo thích ăn thịt cười lạnh, "Hy vọng lát nữa, khi cô đối mặt với cảnh sát, vẫn giữ được bộ mặt này."

Vu Duyệt: "?"

Mắt cô ta trợn tròn vì kinh ngạc, vội ngẩng đầu nhìn người phụ nữ thanh lịch trước mặt. Nhưng chưa kịp hỏi thêm, cánh cửa văn phòng chưa đóng kỹ đã bị đẩy mở một lần nữa, và một nhóm cảnh sát nhanh chóng ùa vào như thủy triều.

Nhận ra ánh mắt của ba người trong phòng, viên cảnh sát trung niên dẫn đầu rút chứng minh thư từ túi áo, nghiêm giọng nói: "Chào mọi người, ai là Vu Duyệt? Có người tố cáo cô liên quan đến tội bắt cóc trẻ em, mời cô theo chúng tôi về điều tra."

Vu Duyệt: "!"

Quách Bảo thích ăn thịt bổ sung thêm: "Thưa cảnh sát, ngoài tội bắt cóc, tôi còn muốn tố cáo Vu Duyệt khả năng đã phạm tội rửa tiền và biển thủ công quỹ. Xin các anh điều tra kỹ."

Nói xong, cô lập tức phát lại đoạn ghi âm mà mình đã nghe lén ở cửa văn phòng.

Hai chân Vu Duyệt run rẩy. Dù cô ta đã từng đi theo tổng giám đốc, đối mặt với không ít tình huống lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên phải đối diện với cảnh sát!

Huống hồ, lần này cô ta lại là kẻ bị tố cáo.

Sắc mặt tái xanh, cô ta nghe đoạn ghi âm từ điện thoại của Quách Bảo thích ăn thịt, môi run rẩy muốn giải thích, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Viên cảnh sát nghe xong ghi âm, hít sâu một hơi, đôi mày nhíu chặt như chữ "川".

Ánh mắt của ông quét qua cả căn phòng, cuối cùng dừng lại ở Xuân Trác. Ông đoán ngay đây chính là người đàn ông trong đoạn ghi âm.

Vẻ mặt ông lạnh lùng, nói như thể đang làm việc công: "Theo như ghi âm, dường như anh cũng liên quan đến vụ việc này."

"Ba người, làm phiền cùng chúng tôi về đồn một chuyến."

[Tôi đi, người hữu duyên báo cảnh sát từ lúc nào thế?]

[Ơ, bạn trên kia không để ý rồi, cô ấy đã báo ngay khi bước ra ngoài mà. Nhưng không ngờ lần này lại mạnh tay thế, tố luôn tội bắt cóc trẻ em! Đỉnh quá, tôi thích!]

[Bị người ta chơi như một thằng ngốc suốt 20 năm, ai mà không hận? Theo tôi, người hữu duyên còn bình tĩnh đấy, chứ đổi người khác nóng tính, chắc đã đâm chết Vu Duyệt rồi.]

Là người tố cáo và cung cấp bằng chứng, Quách Bảo thích ăn thịt cũng bị cảnh sát đưa đi cùng.

Khi bước ra khỏi văn phòng, cô thấy một đám nhân viên tò mò đứng ngoài, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười mãn nguyện.

"Cứ làm to chuyện lên, càng ầm ĩ càng tốt. Để cho càng nhiều người biết sự thật càng hay."

Cô muốn scandal này được phơi bày ra ánh sáng, để tất cả mọi người biết nội bộ tập đoàn Vạn Tín mục nát đến mức nào.

Chỉ khi làm vậy, cơn giận trong lòng cô mới tạm nguôi ngoai.

Khi bước lên xe cảnh sát, Quách Bảo thích ăn thịt bất giác ngẩng đầu và chạm phải ánh mắt phức tạp của Xuân Trác.

Đôi mắt anh khẽ run, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh, anh đã bị cảnh sát đẩy vào trong xe.

Quách Bảo thích ăn thịt vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Nghĩ tới việc mình đã phí cả nửa đời vì một đứa con riêng, cô lại càng thấy chán ghét. Giờ đây, cô chẳng còn muốn nhìn thêm Xuân Trác một giây nào nữa.

Sau khi rời đi, cô không quên gửi lời cảm ơn Lương An Vãn, người đã tiết lộ sự thật cho mình, rồi chủ động cắt đứt kết nối trực tuyến.

Lương An Vãn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy rót cốc nước. Khi quay lại màn hình livestream, cô thấy các cư dân mạng đang liên tục nhắc đến hot search trên Weibo.

Cô tò mò mở Weibo, phát hiện cả bảng xếp hạng đều bị từ khóa liên quan đến tập đoàn Vạn Tín chiếm đóng. Rất nhiều người đang bàn tán về bí mật gia đình thật giả thiếu gia này.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 141



Lương An Vãn nhanh chóng trao đổi với người hữu duyên tiếp theo. Sau khi Xuân Ấm Hoa Nở chấp nhận yêu cầu kết nối, màn hình lớn lập tức chia làm hai. Một người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan cân đối xuất hiện trước mắt mọi người.

[Ồ hố, hãy cùng chào đón người xui xẻo thứ ba… khụ, ý tôi là người hữu duyên thứ ba!]

[Người hữu duyên cuối cùng trong ngày hôm nay đã xuất hiện, mọi người cùng vỗ tay chào mừng!]

[Nhìn cái ID này, tôi còn tưởng người này chắc bằng tuổi bố mẹ mình, ai ngờ lại là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai!]

Người xuất hiện trên màn hình trông trẻ trung, tuấn tú. Anh mặc một bộ đồ thể thao, trông rất năng động, hoàn toàn là dáng vẻ của một người chưa quá 25 tuổi.

Nhưng việc anh lại dùng một cái tên như “Xuân Ấm Hoa Nở” – kiểu tên thường dành cho thế hệ lớn tuổi – đã tạo ra sự đối lập thú vị, khiến mọi người không khỏi bật cười.

Hiển nhiên, người đàn ông trẻ tuổi cũng đọc được những bình luận trêu chọc trong luồng tin nhắn. Anh gãi đầu một cách ngại ngùng, giải thích: “Đây là tài khoản Cá Mập của bố tôi. Người trúng thưởng cũng là ông ấy, nhưng vì bố không rành thao tác, nên nhờ tôi giúp.”

“Thật ra, người hữu duyên thực sự chính là bố tôi.”

Nói xong, anh dịch người qua một bên, đưa tay kéo một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm và gương mặt đầy nếp nhăn vào khung hình.

Người đàn ông trung niên có vài nét tương đồng với chàng trai trẻ, rõ ràng là hai cha con. So với con trai, làn da của ông sạm màu hơn nhiều. Dù không cười, những nếp nhăn ở đuôi mắt vẫn hiện rõ.

Đôi mắt ông đục ngầu, khuôn mặt hằn dấu vết của thời gian, trông như đã trải qua nhiều sóng gió.

Vừa vào khung hình, ông – chính là người hữu duyên thực sự Xuân Ấm Hoa Nở – bối rối xoa tay, ngượng ngùng vẫy nhẹ tay bên má: “Chào cô.”

Lương An Vãn mỉm cười thân thiện: “Chào chú.”

“Chú đừng lo lắng. Cứ xem như đang gọi video trên WeChat thôi, chúng ta cứ thoải mái trò chuyện.”

Lương An Vãn nhận ra sự lạ lẫm và lo lắng của Xuân Ấm Hoa Nở đối với việc phát sóng trực tiếp. Cô cố ý hạ giọng, nở nụ cười dịu dàng, trấn an cảm xúc của ông.

“Được, được.” Xuân Ấm Hoa Nở gật đầu lia lịa, nhưng lại không biết phải nói gì tiếp. Ông theo bản năng liếc nhìn con trai để tìm sự giúp đỡ.

Chu Minh (tên chàng trai trẻ) lập tức tiến đến, phá tan không khí ngượng ngập. Anh chạm vào màn hình, tặng một Chưởng Trung Minh Ngọc, sau đó ngẩng lên nhìn vào ống kính và nói: “Chủ kênh, tôi đã xem các buổi phát sóng trước đây của cô nên biết quy tắc. Tôi đã thay mặt bố mình thanh toán tiền xem bói. Bây giờ cô có thể giúp ông ấy xem trực tiếp luôn.”

“Đã thanh toán tiền xem bói rồi à?” Xuân Ấm Hoa Nở ngạc nhiên, tròn mắt nhìn màn hình điện thoại. Ông nhìn chăm chú vào những dòng chữ màu sắc rực rỡ trên màn hình mà không hiểu gì.

Ông lo lắng nắm chặt mép áo, rồi quay sang hỏi Chu Minh: “Con à, tiền xem bói là bao nhiêu? Có đắt lắm không?”

Chu Minh lúng túng chớp mắt, trả lời: “Không đắt đâu bố. Bố xem này, phí xem bói chỉ cần một Chưởng Trung Minh Ngọc, hiển thị là 8888 điểm quà tặng, thật ra chỉ tương đương 88 đồng thôi.”

Trên ứng dụng Cá Mập, điểm quà tặng chỉ có thể đổi bằng cách nạp tiền. Tỉ lệ quy đổi thông thường là 1 nhân dân tệ đổi được 10 điểm quà tặng.

Như vậy, Chưởng Trung Minh Ngọc trị giá 8888 điểm thực tế có giá là 888 nhân dân tệ.

Tuy nhiên, vì bố mình đã sống cả đời vất vả, nếu nói thật là đã chi 888 nhân dân tệ, chắc chắn ông sẽ tiếc đứt ruột, không ăn không ngủ được vài ngày. Chu Minh đành phải an ủi rằng chỉ tốn 88 nhân dân tệ, một mức giá mà ông có thể chấp nhận được.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 142



“88 đồng à? Ồ, thế thì cũng được. Trước đây bố thấy người ta xem bói toàn mấy trăm đến cả nghìn đồng, đắt quá trời.” Xuân Ấm Hoa Nở hoàn toàn tin lời con trai, nghe vậy liền vỗ ngực nhẹ nhõm, không quên càm ràm: “Chúng ta kiếm tiền vất vả, họ thì giỏi moi tiền quá!”

Chu Minh: “……”

Dù anh thường nói với bố rằng mình kiếm được rất nhiều tiền mỗi năm, nhưng Xuân Ấm Hoa Nở đã sống nghèo cả đời. Quan niệm tiết kiệm đã khắc sâu vào tâm trí ông.

Trong suy nghĩ của ông, 100 đồng hay 1000 đồng đều là số tiền lớn, cần được chi tiêu một cách khôn ngoan.

Chu Minh chẳng còn cách nào với quan niệm bảo thủ của bố, đành áp dụng cách quen thuộc: cứ mua gì về là giảm một số 0. Đồ giá 10.000 đồng nói thành 1.000 đồng, đồ 1.000 đồng bảo chỉ có 100 đồng, thế mới tạm thời khiến ông yên tâm.

Anh đã quen với cách sống này. Nhưng vừa nghe bố buột miệng nói câu cuối, lại nhớ ra đây là một buổi phát sóng trực tiếp với hàng chục ngàn người theo dõi, Chu Minh không tránh khỏi cảm giác xấu hổ.

Chu Minh nhìn vào ống kính, lặng lẽ nói bằng khẩu hình: “Xin lỗi.”

Anh đang thay mặt bố mình xin lỗi Lương An Vãn vì lời phàn nàn vừa rồi.

Lương An Vãn, tất nhiên, hiểu rõ ý của anh. Cô không để bụng lời nói vô ý của Xuân Ấm Hoa Nở. Thấy vậy, cô nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không sao.

Cảnh tượng này khiến người xem trong phòng phát sóng có nhiều cảm xúc.

[Tôi thấy chú và con trai đều mặc đồ hiệu, chắc là gia đình không thiếu tiền, nhưng sao…]

[Liệu có phải những món đồ đó đều là anh chàng mua cho?]

[Anh trai kiếm được tiền rồi. Chú đã già, khi còn trẻ sống trong cảnh nghèo khổ, bây giờ rất nhạy cảm với từng đồng tiền.]

[Tôi thấy những gì người trên nói rất có lý! Vì mẹ tôi cũng vậy, dù mỗi tháng tôi kiếm được mấy vạn, đã tự mua xe mua nhà, có thể dễ dàng nuôi dưỡng cha mẹ. Nhưng mẹ tôi vẫn không dám mua cái này cái kia, lúc nào cũng cảm thấy tiền không đủ dùng. Thực ra, nguyên nhân sâu xa vẫn là vì hồi trẻ họ sống quá khổ, dù bây giờ có thể hưởng thụ phúc con cháu rồi, nhưng thói quen sống trong thời gian ngắn không thể thay đổi được.]

[Đã bấm, ba mẹ tôi cũng thế, sống trong căn biệt thự tôi mua cho họ, mỗi mét vuông giá mấy vạn, vậy mà vẫn còn cãi nhau vì mua hành tăng giá. Họ đã quen với việc sống tiết kiệm, thật là buồn.]

[Trời ơi, trong khu vực bình luận có nhiều người giàu thế này sao? Khuyên xóa, tôi ghen tị rồi!]

[Tôi cũng ghen tị, nên trên toàn mạng chỉ có tôi là còn phải sống nhờ cha mẹ sao?]

Thấy Lương An Vãn không giận, Chu Minh thở phào nhẹ nhõm, thân thể hơi né sang một bên, để khuôn mặt Xuân Ấm Hoa Nở hoàn toàn lộ ra trước ống kính.

Anh thay mặt cha mình nói: “Streamer, phiền bạn giúp tôi tính xem sao.”

Lương An Vãn nhẹ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt có phần lo lắng của Xuân Ấm Hoa Nở, sau đó ngẫm nghĩ một chút rồi mở miệng: “Chào chú, theo thông lệ cũ, trước tiên tôi sẽ tính về cuộc đời của chú.”

“Chú xuất thân từ nông thôn, hồi nhỏ gia đình rất nghèo, cha mất sớm, chính mẹ chú đã nuôi dạy mấy anh em. Chú là con thứ tư trong gia đình, trên có hai chị gái và một anh trai, dưới còn một em trai…”

“Không đúng! Tôi là con út trong gia đình, làm gì có em trai! Streamer, cô tính sai rồi.”

“Tôi có một người anh trai và hai chị gái, mẹ sinh tôi xong chưa được mấy năm thì cha mất. Tôi là con út trong gia đình, làm sao lại có em trai?”
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 143



Xuân Ấm Hoa Nở không đồng ý, nhíu mày phản bác, liếc nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Lương An Vãn trên màn hình, do dự một lúc rồi vẫn nhìn sang con trai mình: “A Minh, cô streamer này có đáng tin không?”

“Cô ấy còn quá trẻ, tuổi tác này làm sao hiểu được gì? Mới bắt đầu đã nói sẽ tính cuộc đời ba, mà ngay cả việc ba có em trai hay không cũng không nói rõ... Với trình độ này, còn dám đòi 88 tệ, thật không biết ngượng!”

Vì để ý đến hình ảnh trước ống kính, Xuân Ấm Hoa Nở không nói ra những lời quá khó nghe, nhưng sự khinh bỉ và coi thường trong lời nói vẫn rõ ràng truyền đến từng người trong phòng.

Chu Minh có chút ngượng ngùng, gãi mặt.

Anh đã từng xem qua buổi livestream của Lương An Vãn, biết rõ khả năng của cô ấy, từ trước đến nay chưa bao giờ sai sót, quả thật rất tài giỏi.

Chẳng lẽ hôm nay cô ấy không được khỏe?

Chu Minh nghi ngờ nhìn vào ống kính, môi khẽ động, một lúc lâu không biết nên nói gì.

Ngược lại, Lương An Vãn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dường như sự nghi ngờ và khó chịu của Xuân Ấm Hoa Nở đã nằm trong dự đoán của cô, không làm cô chút xao động.

Cô nhẹ mở miệng: “Khi chú 10 tuổi, cha chú qua đời vì bệnh. Nhưng khi chú 8 tuổi, mẹ chú đã từng mang thai, chỉ là thai đó có vấn đề, không thể sinh ra. Tôi nói chú có một người em trai là tính cả đứa trẻ đó. Nếu tính theo những đứa trẻ được sinh ra, thì chú đúng là con út.”

Nói xong, sợ rằng Xuân Ấm Hoa Nở còn có nghi vấn khác, Lương An Vãn bổ sung thêm: “Lúc đó chú còn quá nhỏ, không nhớ rõ cũng là bình thường. Nếu chú không tin, có thể gọi điện cho mẹ, hoặc anh chị của chú, họ chắc chắn sẽ nhớ được.”

Nghe vậy, Xuân Ấm Hoa Nở khó chịu gãi đầu, giữ im lặng không nói gì.

Chu Minh khó xử nhìn vào ống kính, giải thích: “Bà nội tôi mấy năm gần đây sức khỏe không tốt, nhất là trong hai tháng gần đây, càng ngày càng yếu. Chúng tôi chính vì muốn cứu bà nội nên mới tìm người xem bói.”

Nhưng vừa nghĩ đến lời nói của Lương An Vãn, đầu ngón tay Chu Minh hơi dừng lại, trầm ngâm nói: “Streamer, bạn chờ một chút, tôi sẽ gọi điện cho dì lớn hỏi thử.”

Dì lớn của anh lớn hơn cha anh mười tuổi, nếu bà nội thật sự từng mang thai, thì lúc đó dì lớn 18 tuổi chắc chắn sẽ nhớ.

Suy nghĩ đến đây, Chu Minh lập tức gọi điện cho dì lớn.

Khi đầu dây bên kia bắt máy, anh thẳng thắn hỏi: “Dì lớn, cháu có một việc muốn hỏi dì.”

“Cháu là A Minh à? Có chuyện gì vậy?”

Chu Minh hỏi: “Dì lớn, khoảng 40 năm trước, khi dì khoảng 17-18 tuổi, bà nội có mang thai không?”

Để cho Xuân Ấm Hoa Nở và mọi người trong phòng livestream đều có thể nghe được, Chu Minh đã bật chế độ loa ngoài, do đó lúc này có thể nghe rõ tiếng hít thở nhẹ từ đầu dây bên kia.

Dì lớn im lặng một lúc lâu, như đang cố gắng hồi tưởng lại chuyện cũ, một lúc sau, bà chắc chắn nói: “Đúng rồi, bà nội cháu lúc đó có mang thai. Nhưng đứa trẻ không được sinh ra, nghe bác sĩ nói, vì trong thai kỳ không bổ sung đủ dinh dưỡng, lại suốt ngày làm việc đồng áng, không quan tâm đến sức khỏe, nên đứa trẻ trong bụng chết lưu…”

“Lúc đó, dì còn đang nói chuyện cưới xin với dượng cả. Vì còn trẻ, nghe tin này xong suýt chút nữa muốn hủy hôn ước, không lấy chồng nữa.” Dì lớn như muốn làm dịu không khí buồn bã, đùa giỡn về suy nghĩ ngây thơ hồi trẻ, rồi bật cười.

“Ơ? A Minh sao cháu lại biết chuyện này?” Dì lớn ngạc nhiên hỏi.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 144



Chuyện này đã trôi qua gần nửa thế kỷ rồi, chắc mẹ bà cũng không nhớ nữa, sao lại có thể đào lại chuyện cũ như thế?

Dì lớn cũng không thể hiểu nổi.

Nghe xong, Chu Minh nói mơ hồ: “Cháu tìm thấy một streamer xem bói trên mạng, người ta nói ba cháu còn có một người em trai, vậy không phải là có chút nghi ngờ sao, nên muốn gọi điện hỏi dì.”

“Streamer xem bói?” Nghe đến đây, dì lớn ngay lập tức có hứng thú, tò mò hỏi: “Là streamer nào vậy? Dì cũng muốn tham gia xem thử.”

“Ai da, dì lớn, dì tải cái app Cá Mập, tìm một streamer tên là Thanh Hư Đạo Quân, chính là cô ấy. Bây giờ con và ba con đang kết nối với cô ấy qua live stream đấy.” Chu Minh thành thật nói.

“Được rồi, dì lớn sẽ tải về xem thử.”

Vì còn đang livestream, Chu Minh không nói chuyện lâu, chỉ nói vài câu rồi tắt máy.

Anh nhìn về phía cha mình, khó xử nói: “Ba, con đã hỏi dì lớn rồi, bà nội đúng là đã từng mang thai một đứa trẻ nhưng không sinh ra. Như vậy, streamer nói đúng, ba đã hiểu lầm cô ấy rồi.”

Chu Minh biết rõ việc trúng thưởng trong phòng livestream của Lương An Vãn khó khăn thế nào.

Anh có không ít bạn bè theo dõi phòng livestream của Lương An Vãn, nhưng dù cố gắng thế nào, họ vẫn không trúng thưởng được.

Bây giờ ba anh chỉ cần một cái click là đã là người hữu duyên, anh không muốn vì một sự hiểu lầm nhất thời mà ba anh bỏ lỡ cơ hội này.

Xuân Ấm Hoa Nở nghe xong câu trả lời của chị cả, cũng hiểu rằng mình đã hiểu lầm người, khuôn mặt hiện rõ sự xấu hổ.

Xuân Ấm Hoa Nở xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn lên.

Ông lo lắng cọ tay, nhìn vào màn hình với vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cô.”

Lương An Vãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao. Vậy chúng ta tiếp tục nhé?”

Xuân Ấm Hoa Nở gật đầu, đồng ý.

Lương An Vãn mới tiếp tục nói: “Vì gia đình nghèo, chú chỉ học hết cấp hai rồi đi làm ở thành phố. Chưa được bao lâu thì gặp được vợ hiện tại. Vợ chú học vấn cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ tốt nghiệp trung học. Dù hai người sống nghèo khó, nhưng tình cảm lại rất ổn định, vẫn luôn yêu thương nhau như thuở ban đầu, và có một người con trai, chính là người ngồi bên cạnh chú.”

“Dù chú và vợ học vấn không cao, nhưng con trai từ nhỏ rất thông minh, luôn đứng đầu trong học tập, kỳ thi đại học đạt thành tích rất tốt, vào được trường đại học hàng đầu trong nước. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy từ bỏ cơ hội học tiếp, trực tiếp vào làm tại một công ty lớn với mức lương cao, hiện tại vẫn còn độc thân.”

Lương An Vãn không nói nhiều về cuộc sống của Xuân Ấm Hoa Nở vì nó khá tẻ nhạt, cô chỉ chia sẻ một chút về tình hình của Chu Minh mà cô nhìn thấy.

Rõ ràng, lần này không có bất kỳ sự hiểu lầm nào.

Vừa dứt lời, Xuân Ấm Hoa Nở vui mừng vỗ tay, ánh mắt sáng rực lên: “Streamer, cô thật tuyệt vời!”

“Cô tính chính xác tất cả, không sai một chút nào!”

Nếu như lúc đầu Xuân Ấm Hoa Nở còn vì Lương An Vãn còn trẻ mà có chút nghi ngờ, thì sau sự hiểu lầm vừa rồi, khi ông nhìn vào Lương An Vãn, chỉ cảm thấy vô cùng áy náy.

Trong hoàn cảnh này, khi nghe Lương An Vãn xem bói và kết quả giống y hệt cuộc đời mình, Xuân Ấm Hoa Nở ngạc nhiên đến mức suýt thì rơi cả hàm!

Điều này thật không thể tin được!

Lương An Vãn nghe được lời khen từ đáy lòng của Xuân Ấm Hoa Nở, không khỏi khẽ mỉm cười vui vẻ.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 145



Cô cong môi, quay lại vấn đề chính: “Vừa rồi nghe Chu Minh nói, lần này chú muốn xem bói cho mẹ của chú đúng không?”

Nhắc đến tình trạng của mẹ, vẻ mặt vui mừng của Xuân Ấm Hoa Nở ngay lập tức biến mất, thay vào đó là nỗi lo âu rõ rệt.

Ông thở dài, gật đầu nói: “Đúng vậy. Mẹ tôi gần đây tình trạng không được tốt, ngủ không yên giấc, luôn nói mình mơ thấy tiếng khóc của trẻ con, nghe vừa đáng sợ vừa kỳ quái. Chúng tôi cũng không biết làm sao, nên mới nghĩ đến việc xem bói để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

Ánh mắt Lương An Vãn lóe lên một tia khác thường, cô đưa tay nâng cằm, trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Có tiện cho tôi xem hình ảnh của mẹ chú không?”

Muốn xem bói cho người khác, ít nhất cũng phải nhìn qua tướng mạo của người đó mới được.

Chu Minh nghe xong lập tức hiểu ý của Lương An Vãn, anh chủ động đáp: “Streamer, bạn muốn xem ảnh của bà nội tôi phải không?”

Lương An Vãn nói: “Nếu có thể nhìn thấy người thật thì càng tốt, như vậy sẽ chính xác hơn. Nhưng nếu điều kiện không cho phép, chỉ cần xem ảnh cũng được.”

Nghe vậy, Chu Minh và Xuân Ấm Hoa Nở nhìn nhau một lúc, sau đó Chu Minh hít sâu một hơi, chủ động cầm lấy điện thoại và nói: “Vậy tôi dẫn bạn đi xem bà nội tôi nhé.”

“Bà đang ngủ, tôi sẽ mang điện thoại vào phòng cho bạn xem.”

Chu Minh cầm điện thoại, chuyển camera về phía sau rồi đi thẳng vào một căn phòng.

Xuân Ấm Hoa Nở cũng theo sau.

Chu Minh nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, để cơ thể nhỏ nhắn và gầy guộc trên giường lọt vào trong tầm nhìn của camera.

Bà nội của anh năm nay 70 tuổi, vì hồi trẻ phải chịu quá nhiều khổ cực nên cơ thể gầy guộc, luôn ốm yếu. Mặc dù các con cháu đã chăm sóc rất cẩn thận suốt những năm qua, nhưng cũng không thể làm cho bà béo lên được.

Bà có làn da khô và vàng, mặt đầy tàn nhang, vô số nếp nhăn chồng chất, như những vết rãnh sâu thể hiện sự tàn nhẫn của thời gian.

Lúc này, bà đang nhắm mắt, chìm trong giấc ngủ, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong chăn, chỉ có cái đầu lộ ra ngoài, hình dạng của cơ thể hơi nhô lên một chút.

Bà ngủ rất say, ngay cả khi Chu Minh cầm điện thoại tiến đến gần bà, cũng không thể làm bà tỉnh giấc.

Lương An Vãn quan sát một lúc qua camera, sau đó nhẹ nhàng ho khẽ.

Chu Minh biết Lương An Vãn đã xem xong tướng mạo, anh định quay lại ra ngoài để không làm phiền bà ngủ, nhưng vừa bước một bước, thì nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt từ sau lưng: “…Tiểu Minh?”

Đó là giọng của bà nội.

Chu Minh và Xuân Ấm Hoa Nở vội vàng tiến lại gần, nhưng thấy bà nội mở đôi mắt mơ màng, ngơ ngác hỏi: “Các con đang làm gì vậy?”

Chu Minh và Xuân Ấm Hoa Nở nhìn nhau, đều thấy rõ sự ngại ngùng trong mắt đối phương.

Họ đã rất cẩn thận rồi, vậy mà vẫn vô tình làm bà nội tỉnh giấc, thật sự là rất ngại.

Chu Minh ho nhẹ, đưa điện thoại cho Xuân Ấm Hoa Nở cầm, rồi đỡ bà nội dậy, cẩn thận nhét một cái gối mềm vào sau lưng bà, giúp bà tựa vào đầu giường.

Anh từ từ giải thích mọi chuyện cho bà nghe, khi thấy bà nội có vẻ đã suy nghĩ xong, anh mới xin lỗi: “Thật xin lỗi bà nội, con không cố ý làm bà thức giấc.”

“Có gì liên quan đến con đâu? Là tại bà lão này tuổi già rồi, ngủ không được nữa thôi.” Bà tựa vào đầu giường ngồi một lúc, tinh thần rõ ràng hơn nhiều.

“Các con không phải đã nói là đang xem bói cho bà sao? Vậy bà không xuất hiện thì tính sao?” Bà lấy kính lão ra, bình thản nhìn vào màn hình.

Sau khi đeo kính lão, màn hình điện thoại mờ mờ trở nên rõ ràng, bà nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lương An Vãn trên màn hình, lòng bà lập tức mềm mại: “Cô gái, là cô sẽ xem bói cho tôi sao? Cô thật xinh đẹp!”
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 146



Lương An Vãn mỉm cười: “Cảm ơn bà nội đã khen. Vậy bà nội, để chứng minh tôi không phải là kẻ lừa đảo, trước tiên tôi sẽ nói về cuộc đời của bà.”

“Bà sinh ra trước khi quốc gia được thành lập…”

Nếu như cuộc sống của Xuân Ấm Hoa Nở khá tẻ nhạt, thì cuộc đời của bà nội còn đơn giản hơn.

Dù sao, những người lớn tuổi trong thời kỳ đó, cả đời chỉ biết làm lụng vất vả từ sáng đến tối, ngoài gia đình nhỏ của mình và các con cháu, rất khó có chuyện gì đáng nói.

Lương An Vãn liền kể lại ngắn gọn cuộc sống của Xuân Ấm Hoa Nở mà cô đã tính ra, lần này còn giải thích rõ ràng về thai chết để tránh hiểu lầm.

Vừa nghe đến từ "thai chết", vẻ mặt lạc quan của bà nội liền sụp xuống, bà đau khổ nói: “Đứa trẻ đó… là tôi có lỗi với nó.”

Xuân Ấm Hoa Nở là người hiếu thảo, đương nhiên không thể thấy mẹ mình khổ sở như vậy, ông ngồi bên giường an ủi: “Mẹ, lúc đó nhà ta nghèo lắm, mẹ có thể nuôi nấng chúng con lên đã rất khó khăn rồi. Còn đứa em trai chưa sinh ra... có lẽ là không có duyên.”

Xuân Ấm Hoa Nở an ủi mẹ mình.

Bao năm qua, Xuân Ấm Hoa Nở chưa từng nghe mẹ nhắc đến đứa trẻ chưa sinh ra, nghĩ rằng bà đã gần như quên mất chuyện này.

Vì vậy, ông càng không muốn trong cuộc sống ngắn ngủi của bà lại để bà phải chịu đựng nỗi đau từ 40 năm trước.

Bà thở dài một hơi: “Thỉnh thoảng tôi nghĩ, dạo gần đây đêm nào cũng mơ thấy tiếng khóc của trẻ con, có phải vì đứa trẻ năm ấy…”

Vẻ mặt bà có chút suy sụp, đôi mắt sáng lấp lánh bỗng chốc trở nên mờ tối, thân hình gầy yếu càng trở nên mệt mỏi, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy thương cảm.

Xuân Ấm Hoa Nở lúng túng động đậy môi, đang định tiếp tục an ủi bà thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lương An Vãn từ điện thoại vang lên trong không gian tĩnh lặng:

“Bà nội, bà không nghĩ sai đâu.”

Bà nội: “?”

Xuân Ấm Hoa Nở: “?”

Chu Minh: “?”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người cùng lúc hướng ánh mắt vào màn hình điện thoại, đồng loạt nhìn Lương An Vãn, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc giống nhau.

Dường như họ hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của lời cô nói.

May mà Lương An Vãn không có ý định tạo sự bí ẩn, cô trực tiếp giải thích: “Bà nội, từ tướng mạo mà nói, bệnh tật mà bà đang phải chịu đựng hiện nay, phần lớn đều là do đứa trẻ chết non năm ấy.”

Xuân Ấm Hoa Nở trợn tròn mắt, tay cầm điện thoại hơi run rẩy, không thể tin nổi mà hỏi lại: “Cái này có nghĩa là gì?”

Lương An Vãn trầm giọng nói: “Đứa trẻ năm ấy chưa kịp chào đời đã chết trong bụng mẹ, nhưng khi nó chết đã hình thành đầy đủ, qua nhiều năm như vậy, nó đã phát triển ý thức riêng. Nó biết ai là mẹ của mình, vì thế luôn quấy nhiễu bà nội…”

“Hiện tại sức khỏe tinh thần và bệnh tật của bà chính là do đứa trẻ ấy gây ra!”

Khi lời của Lương An Vãn vừa dứt, cả căn phòng lặng yên như tờ.

Chu Minh và Xuân Ấm Hoa Nở đồng loạt nhìn về phía bụng hơi nhô lên của bà nội.

Ngay cả bà nội cũng vô thức đặt tay lên bụng mình, cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay lan tỏa đến một chỗ sâu trong tâm trí. Đôi mắt mờ đục của bà hơi run lên, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Chu Minh là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Streamer, tôi có một câu hỏi.”

Lương An Vãn gật đầu: “Cậu nói đi.”

Chu Minh nghi hoặc nói: “Ý của bạn vừa rồi là, đứa trẻ chưa sinh ra năm đó đã quấy rối bà nội, khiến bà ấy chịu bệnh tật liên miên mấy năm nay? Nhưng từ xưa đến nay, số người bị thai chết lưu hoặc sảy thai có thể nói là vô số, sao chỉ có bà nội…”
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 147



Lương An Vãn lại nhìn bà nội, môi mím lại, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Bởi vì đứa trẻ ấy không bị phá bỏ.”

“Suốt bao năm qua, nó vẫn ở trong bụng bà, hấp thụ dinh dưỡng từ cơ thể bà. Mặc dù đã chết, không còn sinh khí, không thể tiếp tục phát triển, nhưng linh hồn và ý thức của nó vẫn được nuôi dưỡng liên tục, chính vì vậy mà ý thức của nó mới hình thành.”

Lương An Vãn nháy mắt một cái, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng xanh kỳ lạ, quyến rũ.

Nhờ vào Thiên Nhãn, cô dễ dàng nhìn thấy linh hồn đứa trẻ đang nằm trên vai bà nội.

Đầu nó rất tròn, các bộ phận chưa phát triển hoàn thiện vẫn còn mờ mờ, hai bàn tay và chân nhỏ xíu cuộn lại, ôm chặt lấy cổ bà nội. Lúc này, nó đang ngủ say, dường như tất cả mọi âm thanh xung quanh không thể làm phiền giấc ngủ của nó.

Nghe lời của Lương An Vãn, Xuân Ấm Hoa Nở há hốc miệng, suýt nữa rớt xuống đất.

Ông kích động đứng bật dậy, không thể tin nổi mà nhìn vào bụng mẹ mình, hét lên: “Cái gì gọi là đứa trẻ vẫn chưa bị phá bỏ? Mẹ, năm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau sự cố vừa rồi, Xuân Ấm Hoa Nở đã hoàn toàn tin phục năng lực của Lương An Vãn, nên khi nghe một chuyện khó tin như vậy, ông không nghi ngờ gì về cô mà chỉ vội vàng hỏi mẹ mình.

Bà nội ngây người dựa vào đầu giường, vẻ mặt đầy hoang mang.

Bà nghiêng đầu suy nghĩ rất lâu, rồi mới lắp bắp mở miệng: “Tôi nhớ lúc đó, ông bác sĩ chân đất ở đầu làng có kê thuốc phá thai cho tôi…”

Khi mang thai đứa trẻ này, đúng vào lúc chính sách kế hoạch hóa gia đình được áp dụng. Người trong làng để tránh bị phạt, khi có thai ngoài ý muốn thường tìm đến bác sĩ chân đất để xin thuốc phá thai.

Khi bà phát hiện mình mang thai, bà đã nghĩ đến việc phá thai, vì đứa trẻ này ngoài kế hoạch, mà gia đình đã có ba đứa con, không thể có đứa thứ tư nếu không muốn bị phạt tiền.

Tuy nhiên, không hiểu vì sao, sau khi uống một chén thuốc màu đỏ, đứa trẻ lại sống sót.

Lúc đó, cả gia đình đều cho rằng đứa trẻ này có phúc, nên không nỡ phá bỏ, chỉ nghĩ đến việc sinh ra rồi sẽ tính sau chuyện phạt tiền.

Nhưng chẳng bao lâu sau, một ngày khi bà đang làm ruộng, đột nhiên bị đau bụng và ngất xỉu. Khi được đưa đến phòng khám của bác sĩ chân đất, ông ta chỉ nói rằng đứa trẻ vì suy dinh dưỡng kéo dài mà không phát triển được, đã không còn thở.

Bà khóc lóc thảm thiết một trận, rồi lại uống thuốc phá thai do bác sĩ kê, sau đó khóc trở về nhà.

Sau chuyện đó, bà đã hoàn toàn quên đi, không bao giờ nghĩ lại về nó nữa.

Khi nghe bà kể lại chi tiết câu chuyện gần nửa thế kỷ trước, Chu Minh mở to miệng, gần như có thể nhét hai quả trứng vào!
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 148



Một lúc sau, anh bỗng hiểu ra điều gì, vỗ tay gọi lớn: “Thời đó y tế không phát triển như bây giờ, những bác sĩ chân đất hầu hết đều chưa qua đào tạo y khoa bài bản, họ chỉ đọc sách một chút, đa phần chỉ dựa vào kinh nghiệm để chữa bệnh.”

“Bà nội, thuốc lần đầu bà uống không thể phá thai đứa trẻ, chứng tỏ thuốc của ông ta không hiệu quả, vì vậy mới dẫn đến cái thai chết non vẫn ở trong bụng bà suốt bao năm nay…”

Chu Minh táo bạo suy luận, nhưng nói đến đây, anh lại nhíu mày, có chút tiếc nuối mà nói: “Mấy năm nay, cháu bảo bà đi kiểm tra sức khỏe toàn diện, bà cứ từ chối. Nếu đi kiểm tra sớm, chắc chắn sẽ phát hiện ra!”

Vẻ mặt bà nội cũng có chút hoảng hốt, chỉ cần nghĩ đến việc trong bụng mình vẫn còn một đứa trẻ đã chết gần nửa thế kỷ, lưng bà không khỏi lạnh toát.

Nghe lời cháu trai, bà vừa hối hận, vừa vô thức phản bác: “Không thấy chỗ nào không ổn thì kiểm tra chỗ đó thôi, sao phải kiểm tra toàn diện làm gì. Bệnh viện bây giờ một lần khám đắt lắm, kiếm tiền đâu dễ…”

Chu Minh nghe xong lại một lần nữa thở dài bất lực.

Quan điểm của bà nội và ba anh hình như không thể thay đổi được nữa.

Lúc này, Lương An Vãn bổ sung một câu: “Dựa vào tình trạng hiện tại của bà nội anh, dù có đi bệnh viện kiểm tra, làm phẫu thuật lấy đứa trẻ ra, e là cũng không thể giải quyết được vấn đề của bà ấy.”

Chu Minh vừa mới thở phào xong lại nhíu mày, vội vàng hỏi: “Streamer, ý của bạn là gì?”

Lương An Vãn tiếp tục: “Vấn đề không phải là thai chết trong bụng, mà là sau thời gian tích tụ đứa trẻ ấy đã có một phần ý thức. Nó tự nhiên quấn lấy bà nội của bạn.”

Khuôn mặt Chu Minh trở nên tái mét: “Vậy dù có làm phẫu thuật lấy đứa thai chết ra cũng vô ích sao?”

Anh không thể không nhìn bà nội đang nằm trên giường, ánh mắt liếc qua thấy Xuân Ấm Hoa Nở đang tỏ vẻ đau đớn và mắt đờ đẫn, trong lòng không khỏi đau xót.

Là một người cháu, làm sao anh có thể bình thản sau khi nghe về chuyện xảy ra với bà nội mình như thế?

Chu Minh đã dự định khi cuộc gọi kết thúc sẽ lập tức đi bệnh viện sắp xếp phẫu thuật, nhưng khi nghe Lương An Vãn nói vậy, anh cảm thấy lòng mình lạnh đi một nửa, ngón tay không tự chủ được run rẩy.

Lương An Vãn trả lời: “Có tác dụng, nhưng không lớn, không thể trị tận gốc.”

Rốt cuộc, vấn đề này đã vượt ra ngoài phạm vi y học hiện đại.

“Nhưng bạn không cần lo lắng, đây cũng không phải là vấn đề quá nghiêm trọng.” Đứa trẻ ấy chỉ là vô thức tìm cách quấn quýt bên cạnh mẹ, ý thức chưa hoàn toàn tỉnh dậy, cũng không có xu hướng gây hại. Cơn bệnh tật của bà nội là do bị linh hồn quấy nhiễu lâu dài, khiến cơ thể bà tích tụ quá nhiều âm khí.

Ánh mắt Chu Minh sáng lên, như thể anh đã tìm thấy một tia hy vọng cuối cùng, vội hỏi: “Streamer, bạn có cách nào không?”

Lương An Vãn lặng lẽ gật đầu, đưa ra câu trả lời mà Chu Minh đang mong đợi: “Đúng, tôi có thể giải quyết. Nhưng bạn cần đưa bà nội đến đạo quán Xuất Vân, chuyện này không thể giải quyết qua mạng được.”

Chu Minh nghe vậy, lập tức gật đầu lia lịa, lấy điện thoại ra và bắt đầu đặt vé.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 149



Buổi livestream kết thúc rất muộn. Ánh đèn trắng chiếu sáng chập chờn vài lần, rồi bất ngờ tắt ngấm. Trong khoảnh khắc, cả đạo quán chìm vào màn đêm đen đặc đến mức giơ tay không thấy ngón.

Gió đêm cuốn xoáy trên không, nhẹ nhàng lướt qua, làm mấy lọn tóc bên má của Lương An Vãn khẽ bay lên, tựa như đang nhảy múa trong màn đen yên lặng.

Ánh trăng sáng ngời bỗng bị mây đen che khuất, một luồng âm khí dày đặc từ từ tràn ngập không gian, bao phủ lấy đồ đạc trong phòng, như muốn kéo chúng vào một vùng tối vô tận, hóa thành hư vô.

Cố Hoa Lê, người đang một mình tập vẽ phù, không rõ vì lý do gì mà gục xuống bàn, ngủ mê mệt.

Lương An Vãn cảm thấy có điều gì đó, quay đầu nhìn ra cửa phòng. Không biết từ lúc nào, nơi đó đột nhiên xuất hiện hai bóng người cao lớn.

Thật kỳ lạ, dù trong phòng tối đen như mực, không có ánh đèn cũng chẳng còn ánh trăng, nhưng bóng dáng của hai người lại hiện lên rõ ràng trong mắt của Lương An Vãn.

Họ dường như không hề e ngại những vị thần được thờ trong đạo quán, bình thản bước vào, như đang đi dạo giữa chốn thanh nhàn.

Người đàn ông bên trái mặc áo choàng đen, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, toát ra vẻ hung dữ. Trên đầu anh ta đội một chiếc mũ cao, có viết bốn chữ lớn: “Thiên hạ thái bình”.

Người bên phải, mặc áo choàng trắng, môi đỏ tươi hơi cong lên, nở một nụ cười “thân thiện”. Dáng người anh ta mảnh mai hơn người áo đen, nhưng vẫn tỏa ra một khí thế uy nghiêm không dễ bị xem thường.

Chiếc mũ cao trắng trên đầu anh ta được viết bốn chữ bằng mực đen: “Nhất kiến sinh tài”.

Cả hai người đều cầm trên tay gông cùm đáng sợ, những sợi xích rơi xuống đất, phát ra âm thanh cọ sát khiến người nghe lạnh sống lưng. Tiếng “đinh đinh đông đông” vang lên trong không gian tĩnh lặng, đặc biệt thu hút sự chú ý.

Ánh mắt của Lương An Vãn dừng lại trên hai người đó, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Trang phục của hai người này, rõ ràng là hình dáng của Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường.

Hơn nữa, đây không phải là màn hóa trang hay trò đùa của người thường. Những thay đổi trong môi trường xung quanh khi hai người xuất hiện, cùng luồng âm khí dày đặc từ họ tỏa ra, đã chứng minh thân phận của họ.

Họ chính là Hắc Vô Thường Phạm Vô Cữu và Bạch Vô Thường Tạ Bất An.

Lương An Vãn nhíu mày. Trong kiếp trước, cô từng đạt được tu vi cao thâm, siêu độ cho không ít người, nhưng cũng rất ít khi giao thiệp với người của địa phủ. Huống hồ giờ đây cô đã mất hết tu vi, chỉ là một con người bình thường trong cõi trần. Tại sao Hắc Bạch Vô Thường lại bất ngờ tìm đến cô?

Chẳng lẽ... thọ mệnh của cô đã tận?

Ý nghĩ kỳ lạ này bất ngờ lóe lên trong đầu Lương An Vãn.

Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, làm da gà nổi đầy. Bản năng khiến cô siết chặt cổ tay, cảm nhận mạch đập sôi động dưới làn da. Chỉ khi ấy, cô mới hơi thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Tim cô vẫn đang đập, hơi thở vẫn ấm áp. Điều đó chứng tỏ cô vẫn còn sống, không phải là người đã hết thọ mệnh.

Nếu vậy, tại sao Hắc Bạch Vô Thường lại đến đây?

Đôi mắt Lương An Vãn ánh lên vẻ nghi hoặc. Cô híp mắt, một lần nữa nhìn về phía hai người đang dần tiến lại gần, rồi cẩn thận hỏi: “Không biết hai vị đến đây, là vì chuyện gì?”

Cùng lúc đó, sắc mặt của Hà Tuyết Tình – người vừa thấy rõ mặt họ – lập tức biến đổi. Cô sợ hãi đến mức lăn lộn trên đất, sau đó bật dậy như cá chép, vội vã chạy sang một bên.

Cứu mạng với!

Tại sao thất gia và bát gia trong truyền thuyết lại đột nhiên bò lên từ địa phủ?

Hơn nữa, họ lại đến cái đạo quán nhỏ nhoi này?!
 
Back
Top Bottom