Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 110



“Mẹ, em trai con sao rồi?” [Thi Cử Luôn Đỗ] vừa chạy vội về phía mẹ, gương mặt lộ rõ sự bàng hoàng.

Mẹ cô khựng lại, lúc này mới nhận ra con gái đã về đến nhà.

Bà vội tắt điện thoại, kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Sáng hôm qua, Tiểu An làm xong bài tập sớm, liền lấy điện thoại ra chơi game. Lúc mẹ gọi nó xuống ăn trưa, nó bảo game không thể tạm dừng, lát nữa mới ăn. Mẹ không nhịn được đã mắng nó mấy câu, thế là nó giận, xách cặp bỏ đi luôn…”

“Mẹ cũng chẳng hiểu game gì mà không dừng lại được, có trò chơi nào quan trọng hơn ăn cơm sao?”

Mẹ cô vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào: “Lúc đầu mẹ nghĩ nó giận dỗi thôi, không để tâm. Nhưng đến tối rồi mà Tiểu An vẫn chưa về. Bố con và mẹ đã tìm suốt cả đêm mà không thấy. Định báo cảnh sát thì họ nói chưa đủ 24 tiếng nên không nhận báo án. Con ơi, bây giờ phải làm sao đây?”

[Thi Cử Luôn Đỗ] ngơ ngác, thì thầm như tự nói với chính mình: “Tiểu An lúc nào cũng ngoan ngoãn mà, sao lại thế này được…”

“Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, lúc đó mẹ đã không mắng nó. Thằng bé đúng là làm mẹ muốn đứt hơi mà!” Mẹ cô ôm ngực, tiếng khóc ngắt quãng, không dứt.

Đúng lúc này, một người đàn ông đẩy cửa bước vào, dáng vẻ mệt mỏi.

Mẹ cô lập tức lao tới: “Có tìm thấy Tiểu An không?”

Người đàn ông lắc đầu, đôi lông mày nhíu chặt như hình chữ "xuyên" (川), trên người toát ra vẻ đau buồn: “Không thấy. Anh đã đến nhà tất cả bạn bè thân thiết của nó mà vẫn không có tin tức gì…”

Ông ôm lấy mẹ cô, vỗ nhẹ vào lưng bà, giọng trầm nặng trấn an: “Đừng lo, anh đã báo cảnh sát rồi. Chắc chắn họ sẽ giúp chúng ta tìm thấy nó.”

[Thi Cử Luôn Đỗ] đột nhiên như nhớ ra điều gì, dứt khoát nói: “Bố mẹ đừng lo! Con biết ai có thể tìm được em trai!”

Nói xong, cô không đợi bố mẹ phản ứng mà nhìn ngay vào màn hình điện thoại, khẩn cầu: “Streamer, bạn đã đoán được em trai tôi mất tích, vậy chắc chắn cũng biết được em trai em đang ở đâu, đúng không?”

“Streamer, chỉ cần bạn tìm được em trai, bao nhiêu tiền quẻ tôi cũng sẵn lòng trả!” Nghĩ đến việc em trai có thể đang gặp nguy hiểm, ánh mắt [Thi Cử Luôn Đỗ] đầy vẻ hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt, trông cực kỳ khó coi.

“Không cần trả thêm đâu. Chưởng Trung Minh Ngọc mà bạn thanh toán là đủ rồi.” Lương An Vãn nhẹ nhàng trấn an: “Yên tâm, tôi biết em trai bạn ở đâu.”

[Thi Cử Luôn Đỗ] vội tháo tai nghe, để lời của Lương An Vãn vang lên trong phòng khách. Tiếng nói vừa dứt, bố mẹ cô liền bị thu hút.

Mẹ cô kinh ngạc ngẩng lên, căng thẳng siết chặt tay: “Con gái, con đang làm gì vậy?”

Bà nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lương An Vãn qua màn hình, lo lắng liệu con gái mình có bị lừa không.

Thấy vậy, [Thi Cử Luôn Đỗ] vội giải thích: “Mẹ, mẹ đừng lo. Đây là một streamer chuyên xem bói cực kỳ giỏi trên mạng. Cô ấy có thể giúp chúng ta tìm em trai.”

Bố mẹ cô nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Không bàn đến việc bói toán có đáng tin hay không, nhưng chỉ nhìn vào vẻ ngoài trẻ trung của Lương An Vãn, hai người đã cảm thấy khó mà tin nổi cô gái này có khả năng như vậy.

Trong lòng cả hai dấy lên chút lo ngại. Tuy nhiên, thấy con gái đặt hết niềm tin vào cô gái này, hơn nữa trong lúc đường cùng cũng không biết tìm đâu ra cách khác, họ đành im lặng, không ngăn cản.

“Cứ xem như bắt được một cơ hội cuối cùng, biết đâu lại hiệu quả?”

Nghĩ vậy, mẹ cô nhìn màn hình với ánh mắt đầy hy vọng, cố gắng dẹp đi nghi ngờ.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 111



Lương An Vãn im lặng vài giây, ánh mắt lướt qua hai người đứng sau [Thi Cử Luôn Đỗ], tập trung quan sát đường nét khuôn mặt của họ. Sau đó, cô khẽ thở phào, nhẹ giọng nói: “Tiểu An hiện tại rất ổn, không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Điều này mọi người có thể yên tâm.”

“Còn vị trí cụ thể của thằng bé…” Cô ngừng lại một chút rồi hỏi: “Gia đình có tấm ảnh gần đây nhất của Tiểu An không? Gửi cho tôi qua tin nhắn riêng, đừng dùng ảnh có chỉnh sửa hay bộ lọc.”

[Thi Cử Luôn Đỗ] gần đây ở trường, hiếm khi về nhà nên không có ảnh nào. Cô đành nhìn bố mẹ cầu cứu.

Nghe vậy, mẹ cô gật đầu lia lịa, móc điện thoại từ túi ra: “Tuần trước, trường Tiểu An cần điền hồ sơ nên mẹ đã dẫn nó đi chụp ảnh thẻ. Con xem ảnh này được không?”

Bà chuyển ảnh cho [Thi Cử Luôn Đỗ], rồi nhờ cô gửi qua ứng dụng Cá Mập đến tài khoản của Lương An Vãn.

Lương An Vãn nhận được thông báo, mở ảnh ra xem kỹ một lúc.

Với trẻ nhỏ, những sự kiện trải qua ít hơn người lớn nên các đường nét vận mệnh thường rõ ràng hơn. Chẳng bao lâu, cô đã xác định được vị trí của cậu bé.

“Thế này nhé, bạn bật camera sau lên, chiếu thẳng về phía trước, tôi sẽ hướng dẫn mọi người đi tìm.” Lương An Vãn vừa dặn [Thi Cử Luôn Đỗ], vừa đợi cô xác nhận rồi nói tiếp: “Đầu tiên, cả nhà rời khỏi khu chung cư, đi về hướng Đông…”

Khi Lương An Vãn bắt đầu chỉ đường, phòng livestream trở nên sôi nổi.

[Thanh Hư Đạo Quân hóa thân thành chó nghiệp vụ. Icon đầu chó.jpg]

[Chị ấy xem được tình cảm, nhận diện được đàn ông tệ, giờ đến cả tìm người mất tích cũng làm được?!]

[Khán giả livestream]: "Streamer, rốt cuộc chị còn những bất ngờ nào mà bọn tôi chưa biết không?"

"Liệu có thể chỉ dựa vào một tấm ảnh mà tìm được người sao? Thật sự quá kỳ diệu!"

"Người mới xem đúng không? Nếu theo dõi lâu hơn, chắc chắn cậu sẽ chẳng thốt ra những lời như thế này đâu. Streamer này, chỉ sợ trên đời không có chuyện gì mà cô ấy không làm được!"

"Đồng ý! Tôi từng gặp nhiều thầy bói, nhưng chỉ có streamer là thật sự tài năng. Mỗi lần xem cô ấy hành động đều khiến tôi kinh ngạc rớt cả cặp mắt chó hợp kim titan của mình."

Lương An Vãn không để ý đến dòng bình luận, tập trung tính toán trên đầu ngón tay. Giọng điệu của cô bình thản nhưng đầy chắc chắn, hướng dẫn cả gia đình ba người từng bước đến địa điểm cần đến.

Khoảng 15 phút sau, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Đến rồi. Tiểu An đang ở trong tòa nhà trước mặt các vị.”

Tất cả mọi ánh mắt ngay lập tức hướng về phía trước.

Khi nhìn rõ tòa nhà trước mặt, cả livestream lẫn [Thi Cử Luôn Đỗ] đồng loạt câm lặng: “?”

[Thi Cử Luôn Đỗ]: “…”

Cô lắp bắp, khó khăn nuốt nước bọt: “Streamer, chị chắc chắn em trai tôi ở trong… KFC?”

Trước mặt họ, bảng hiệu nổi bật là hình ảnh một ông già râu trắng tươi cười, biểu tượng quen thuộc của chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh.

Lương An Vãn bình tĩnh gật đầu: “Tôi chắc chắn. Cứ đi vào, bạn sẽ thấy cậu bé.”

Không chút do dự, [Thi Cử Luôn Đỗ] cau mày, đẩy cánh cửa kính bước vào.

Lúc này đã qua giờ cao điểm, bên trong cửa hàng ngoài các nhân viên đứng trực ở quầy, không còn khách hàng nào khác.

Cô nhanh chóng đảo mắt một vòng tầng một, sau đó lập tức bước lên tầng hai.

Khi chân vừa đặt lên bậc cầu thang cuối cùng, cô chợt nhìn thấy một cậu bé ngồi ở góc cạnh cửa sổ.

Quần áo cậu bé hơi nhăn nheo, bên cạnh là một khay đồ ăn còn dang dở với một chiếc hamburger và cốc Coca. Cậu hoàn toàn không nhận ra có người tới gần, chăm chú nằm sấp trên bàn, viết gì đó rất say sưa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Tiểu An, em trai của [Thi Cử Luôn Đỗ]!
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 112



Thi Cử Luôn Đỗ sải bước dài lao tới: “Tiểu An!”

Tiểu An đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc trong ký ức, ngẩn người một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy thiếu nữ đang vội vàng chạy về phía mình, cậu sững sờ gọi một tiếng: “Chị...”

“Bố mẹ bảo chị là em bỏ nhà đi cả ngày, từ bao giờ em lại thành đứa không hiểu chuyện như thế này hả?” Thi Cử Luôn Đỗ vừa lo lắng, vừa tức giận, vừa mừng đến rơi nước mắt. Cô ôm lấy đầu cậu vào lòng, làm bộ tức giận mà vặn nhẹ tai cậu, nhưng hoàn toàn không dùng lực.

Tiểu An đưa tay ôm lấy eo của Thi Cử Luôn Đỗ, vùi đầu vào bụng chị, không nói lời nào.

“Tiểu An...” Mẹ của cậu đứng một bên, không biết phải làm sao. Bà muốn nổi giận, muốn dạy dỗ đứa con gan to bằng trời này, nhưng lại sợ làm cậu tổn thương, khiến cậu bỏ nhà đi lần nữa.

Do dự hồi lâu, cuối cùng bà vẫn không nói được lời nào.

Thi Cử Luôn Đỗ nhìn thấy vậy thì thở dài, chủ động kéo đầu Tiểu An ra khỏi lòng mình, hỏi: “Nói thật cho chị biết, tại sao em lại bỏ nhà đi?”

Tiểu An mím môi, không trả lời.

“Nếu mẹ mắng em, em không vui, em có thể nói thẳng với mẹ. Sao có thể chọn cách bỏ nhà đi? Em có biết cả nhà đã tìm em đến phát điên rồi không?” Thi Cử Luôn Đỗ sắc mặt không mấy dễ chịu, “Em đã nghĩ tới chưa, nếu em xảy ra chuyện gì, thì mọi người trong nhà phải làm sao?”

Tiểu An bặm môi, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng bỗng nhiên tràn đầy nước mắt, cậu nghẹn ngào nói: “Mẹ đã hứa với con làm bài tập xong thì được chơi game nửa tiếng. Nhưng con vừa mới cầm điện thoại, còn chưa được nửa tiếng, mẹ đã không cho chơi nữa. Là mẹ không giữ lời hứa.”

“Chị không được nói đỡ mẹ! Em đã quyết định rồi, từ nay về sau sẽ không nói chuyện với mẹ nữa, sẽ trở thành một mọt sách lạnh lùng chỉ biết học, không bao giờ cười với mọi người, để cho mọi người phải hối hận!”

Tiểu An hít hít mũi, nức nở khe khẽ.

Nhưng dường như để chứng minh lời mình, dù nước mắt trong mắt cậu có đầy thế nào, cũng không rơi xuống dù chỉ một giọt.

Cậu bướng bỉnh quay mặt đi, chu môi cao đến nỗi có thể treo một chai dầu lên đó.

“Em... phì—” Thi Cử Luôn Đỗ sững sờ vài giây mới hiểu được ý của cậu em trai ngốc nghếch, không nhịn được bật cười, bất đắc dĩ xoa đầu cậu, “Được được, em muốn làm cỗ máy học tập lạnh lùng để mẹ hối hận. Nhưng người hối hận đó không bao gồm chị, đúng không? Bây giờ có thể về nhà với chị rồi chứ?”

Tiểu An do dự một chút, rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu, vừa thu dọn sách bài tập bày trên bàn, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em ngồi ở KFC cả ngày rồi, ăn gà rán với Coca đến phát ngán. Sau này sẽ không bao giờ ăn KFC nữa...”

“Được, về nhà rồi, em muốn ăn gì cũng được.”

Thi Cử Luôn Đỗ nén ý cười trong giọng nói, kiên nhẫn dỗ dành Tiểu An.

Mãi đến khi giải quyết xong chuyện, cô mới nhìn lại màn hình điện thoại, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn streamer hôm nay rất nhiều. Nếu không có chị, có lẽ giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được Tiểu An ở đâu.”

Lương An Vãn cầm một tách trà nóng, hơi nước bốc lên làm mờ mắt cô. Chỉ thấy cô lắc đầu, mỉm cười nhàn nhạt: “Không sao đâu, tìm được đứa trẻ là tốt rồi.”

“Vậy việc đã giải quyết xong, tôi ngắt kết nối trước nhé.”

“Vâng, cảm ơn streamer.”

Khi hai người lễ phép chào tạm biệt, khán giả trong phòng livestream cũng cười ầm lên:

[Đứa trẻ này, chắc là đến tuổi nổi loạn rồi, nói bỏ nhà đi là bỏ nhà đi, chẳng nghĩ xem bố mẹ phải lo lắng thế nào!]

[Cười chết mất, vừa cãi nhau với bố mẹ là thề thầm trong lòng, sau này phải trở thành cỗ máy học tập lạnh lùng không biết cười để họ hối hận. Sao giống y như tôi hồi bé thế?]
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 113



[Âm thầm giơ tay, hồi nhỏ tôi cũng từng nghĩ vậy... Mà thật ra giờ đi làm, bị sếp mắng, tôi vẫn hay mơ tưởng mình sau này thành công rực rỡ, làm sếp của sếp rồi mắng lại thật hả hê... Tôi hết thuốc chữa chưa?]

[Cứ tưởng là một tình huống nguy cấp, ai ngờ lại hài hước thế này hahaha.]

Lương An Vãn ngắt kết nối, lướt qua bình luận, sau đó nói: “Buổi livestream hôm nay kết thúc tại đây. Lần sau vẫn là giờ cũ nhé.”

Nói xong, cô lập tức tắt phòng livestream, để lại một đám khán giả tiếc nuối.

Họ đem các đoạn clip cắt hoặc chụp màn hình từ buổi livestream đăng lên các diễn đàn lớn, gây ra cuộc thảo luận sôi nổi.

...

Một lúc sau, tất cả cư dân mạng đều hóa thành những con chồn tò mò trong vườn dưa. Họ lục tung các ảnh chụp màn hình và video quay lại buổi livestream, nhưng vẫn không giải đáp được thắc mắc. Cuối cùng, họ kéo nhau tìm đến tài khoản livestream của Lương An Vãn trên nền tảng Cá Mập để xem lại phát sóng.

[? Tôi bị “cắm sừng”! Người “cắm sừng” tôi là bạn cùng phòng. Người đó cũng “cắm sừng” bạn cùng phòng của tôi, mà tất cả chúng tôi đều bị chính một bạn cùng phòng khác “cắm sừng”!]

[Có một anh chàng liên tục nhận được tin nhắn quấy rối suốt mấy tháng trời, hóa ra là em vợ lấy thông tin của anh để đi lừa gạt và tán tỉnh người khác?]

[Em trai cãi nhau với mẹ rồi bỏ nhà đi, quyết tâm trở thành sự cỗ máy học tập lạnh lùng không biết cười?]

[Thật sự là hết sức hoang đường, đến mức hoang đường cũng phải thắp hương thừa nhận. Bộ phim truyền hình nào dám viết kịch bản kiểu này?!]

Hứng thú bị khơi dậy, mọi người lại tò mò lật lại hai buổi livestream trước đó. Nhưng sau khi xem xong, họ đều kinh ngạc đến ngây người.

Ban đầu, những khán giả trung lập nghĩ rằng mọi thứ trong livestream chỉ là kịch bản dàn dựng. Nhưng sau khi xem kỹ, họ thay đổi hoàn toàn suy nghĩ.

Lý do rất đơn giản: Những sự kiện xảy ra trong buổi phát sóng, lại trùng khớp một cách chính xác với các vụ việc mà cảnh sát gần đây đã công bố trên Weibo!

Những chuyện này... hóa ra đều là thật!

Khi nhận ra điều đó, mọi người đồng loạt tràn vào tài khoản Weibo của Lương An Vãn. Việc đầu tiên họ nhìn thấy chính là tấm bùa trừ tiểu nhân được ghim ở đầu trang.

Tò mò, họ mở phần bình luận. Ngay lập tức, họ nhận được vô số “quả dưa lớn”.

Hóa ra, sau khi dán tấm bùa này, bất cứ ai dám xúc phạm, bôi nhọ, hoặc nguyền rủa chủ nhân của bùa đều sẽ nhận lại hậu quả tương xứng?!

Quá thần kỳ rồi!

Cư dân mạng phấn khích, xoa xoa tay, mắt sáng lên từng chút một. Khi tiếp tục kéo xuống, họ nhìn thấy một bài đăng mới tinh vừa được chia sẻ gần đây.

[Thanh Hư Đạo Quân: Từ nay sẽ thường trú tại đạo quán Xuất Vân, huyện Ngọc Sơn. Nếu có ai muốn xem bói hoặc mua bùa trừ tiểu nhân, có thể đến tìm trực tiếp. Các loại bùa, tiền Ngũ Đế, v.v., không nhận bán qua mạng.]

Huyện Ngọc Sơn? Đạo quán Xuất Vân?

Đi! Đi ngay!

Những người từng tỏ ra khinh thường và hoài nghi ban đầu giờ đây như quên sạch cảm xúc đó. Bị sự thật “vả mặt” cho sưng vù, họ liền đặt vé máy bay trong đêm để bay tới huyện Ngọc Sơn!

Lương An Vãn đã dự đoán rằng, với lượng người theo dõi hiện tại, sẽ có rất nhiều người không trúng quà trong livestream tìm đến cô trực tiếp.

Nhưng điều cô không ngờ tới là người đầu tiên tìm đến lại chính là vị khán giả đã từng kết nối trong buổi livestream thứ hai — Tiểu Ngư Miêu Miêu, cùng với em họ của cô ấy, Tiểu Lan.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 114



Buổi sáng, ánh bình minh đầu tiên vừa rọi xuống mặt đất, tiếng chim hót lảnh lót từ các nhánh cây vọng ra, Tiểu Ngư Miêu Miêu gõ cửa đạo quán Xuất Vân nằm giữa lưng chừng núi, ẩn mình trong khu rừng xanh.

Cô ngẩng đầu nhìn bức tường trắng mới tinh, ánh mắt không giấu nổi vẻ tò mò, tự hỏi cảnh vật bên trong sẽ trông như thế nào.

Đột nhiên, cánh cửa phát ra tiếng “kẽo kẹt” nhẹ nhàng, từ bên trong mở ra một khe hở, tạo nên không khí có phần kỳ lạ giữa không gian tĩnh mịch.

Nhưng điều khiến người ta càng thêm bối rối là...

Tiểu Lan kéo tay áo của Tiểu Ngư Miêu Miêu, nhíu mày chặt hơn: “Chị ơi, sao phía sau cánh cửa lại không có ai vậy?!”

Rõ ràng không thấy bóng dáng ai, nhưng cánh cửa làm thế nào lại tự động mở ra?

Đây chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường, không phải loại cửa công nghệ cao có thể tự động điều khiển. Với cấu trúc mộng chốt phức tạp, cũng không thể bị gió thổi mà bật ra được...

Tiểu Lan nuốt khan, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

Tiểu Ngư Miêu Miêu cũng ngẩn người trong giây lát.

Nhưng ngay sau đó, bóng dáng của Cố Hoa Lê nhảy nhót từ phía sau cửa hiện ra, thò đầu ra nhìn hai người: “Các chị đến tìm Thanh Hư Đạo Quân phải không?”

Ánh mắt của Tiểu Ngư Miêu Miêu hạ xuống, nhìn thấy bóng của cô ấy in rõ dưới đất, liền mỉm cười nhẹ nhàng: “Đúng vậy. Bây giờ vào trong có tiện không?”

Cố Hoa Lê nở một nụ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, gật đầu vui vẻ: “Đương nhiên là được, mời vào.” Nói rồi, cô mở rộng cửa, nhiệt tình dẫn hai người vào trong.

Sau khi đưa hai người đến khu vực dành riêng để tiếp khách của Lương An Vãn, Cố Hoa Lê mới thở phào nhẹ nhõm, rồi quay lại nhìn Hà Tuyết Tình với ánh mắt đầy trách móc.

“Chị mở cửa làm gì? Lỡ dọa người ta thì sao?” Sợ người bên trong nghe thấy, Cố Hoa Lê hạ giọng, vẻ mặt đầy lo lắng.

Dù không rõ Lương An Vãn đã dùng cách gì để khiến Hà Tuyết Tình, một hồn ma lang thang đã chết hơn một trăm năm, không bị ảnh hưởng bởi uy lực của các vị thần trong đạo quán, nhưng việc chị ấy tự ý ra mở cửa thế này, nếu không phải Cố Hoa Lê đến kịp, e rằng đã khiến khách thập phương chạy mất rồi!

Hà Tuyết Tình mím môi đầy uất ức: “ Chị thấy họ gõ cửa mãi nên sợ họ chờ lâu quá mới ra mở. Hoa Lê, đừng giận mà, lần sau chị sẽ kín đáo hơn.”

“ Em không giận, chỉ lo nếu bị người có ý xấu phát hiện, họ sẽ vu oan rằng đạo quán này không sạch sẽ.” Cố Hoa Lê thở dài, đạo quán vừa mới khôi phục hoạt động, thực sự không chịu nổi bất kỳ sự công kích hay tổn thất nào nữa.

“Thôi, đi thôi, chuyện này để sư tổ giải quyết.” Cố Hoa Lê vươn vai, nhanh chóng quay về phòng mình, tiếp tục nghiền ngẫm cuốn sách về phù chú nhập môn.

Trong phòng khách, Lương An Vãn đang ngồi bên bàn, ung dung pha trà.

Khi thấy Tiểu Ngư Miêu Miêu và Tiểu Lan bước vào, cô không giấu được vẻ ngạc nhiên.

“Cô tới đây làm gì? Hay là gặp phải vấn đề gì nữa?” Lương An Vãn nghiêng đầu, cẩn thận quan sát khuôn mặt của hai người, nhưng cả hai đều có thần sắc sáng sủa, hoàn toàn không giống người đang gặp phiền phức.

Không đúng...

Lương An Vãn nheo mắt lại, đột nhiên nhận ra một điểm bất thường.

Cô kinh ngạc mở miệng: “Hai người...”

Tiểu Ngư Miêu Miêu và Tiểu Lan nhìn nhau, ánh mắt đầy bối rối.

Tiểu Ngư Miêu Miêu khẽ cười, nắm tay Tiểu Lan một cách tự nhiên: “Tôi biết không thể giấu được ánh mắt của cô. Sau khi được cô động viên lần trước, tôi đã ngồi xuống trò chuyện nghiêm túc với Tiểu Lan, cả hai đã giải tỏa khúc mắc. Tôi cũng quyết định đối diện với lòng mình và thừa nhận cảm xúc thật sự trong tim.”
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 115



Từng từ của Tiểu Ngư Miêu Miêu được thốt ra đầy nghiêm túc: “Dù tình cảm này không được xã hội chấp nhận, chúng tôi cũng không quan tâm.”

Ánh mắt của Lương An Vãn lướt qua đôi bàn tay đang đan vào nhau của hai người, rồi khẽ cười: “Chỉ cần quyết định của cô xuất phát từ trái tim mình, thì đó chính là lựa chọn tốt nhất.”

“Nhưng hai người đến đây hôm nay, chẳng lẽ là muốn tôi xem liệu hai người có thể đi đến cuối cùng không?”

Trong mắt Lương An Vãn hiện lên vẻ nghi hoặc.

Thái độ của Tiểu Ngư Miêu Miêu rất kiên định, không giống người thiếu quyết đoán. Cô ấy hẳn đã cân nhắc rất kỹ càng, và sẽ không lo lắng cho những điều chưa xảy ra trong tương lai.

Vậy nên, Lương An Vãn không nghĩ lý do họ đến đây lại là vì chuyện này. Nhưng nhất thời, cô cũng chưa đoán ra mục đích thực sự.

“Không phải.” Tiểu Ngư Miêu Miêu lắc đầu một cách thẳng thắn: “Lần này chúng tôi đến đây chỉ để cảm ơn cô đã chỉ dẫn và đồng thời thắp hương cho đạo quán Xuất Vân.”

“Nếu được, tôi còn muốn xin một lá bùa bình an cho mình và người thân.” Tiểu Lan bổ sung thêm.

Lương An Vãn gật đầu, vẻ hiểu ra: “Chuyện này đương nhiên là được.”

Hai chị em còn đặt lịch thăm quan khu thắng cảnh núi Tam Thanh, nên không nán lại đạo quán lâu...

Sau khi ở lại đạo quán một lúc và mua được những lá bùa bình an cần thiết, hai chị em Tiểu Ngư Miêu Miêu rời đi với nụ cười mãn nguyện trên gương mặt.

Cố Hoa Lê đếm lại số lượng các loại bùa trong hộp gấm, thở dài đầy cảm thán: “Không biết đến bao giờ, bùa do tôi vẽ mới có thể đặt vào đây.”

Mặc dù đã theo Lương An Vãn học vẽ bùa, nhưng thời gian học tập còn ngắn, cô chưa đạt được tiến bộ nào đáng kể.

Để vẽ được những lá bùa thành thục và có hiệu quả, có lẽ cô sẽ cần rất nhiều thời gian nữa.

Lương An Vãn nghe vậy liền kiên nhẫn an ủi: “Không cần vội, em đã học rất nhanh rồi.” Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi thêm: “Hà Tuyết Tình thì sao? Dạo này cô ấy học hành thế nào rồi?”

Cố Hoa Lê gãi đầu: “Chắc cũng ổn? Em bận đọc sách về bùa chú suốt, không có thời gian để ý đến tiến độ của chị ấy. Nhưng hình như chị ấy lúc nào cũng cầm sách, chắc là không lười biếng đâu.”

Cô nói xong liền tiện miệng tiếp lời: “Sư tổ, Tuyết Đình chẳng phải đang ở đây sao? Hỏi thẳng chị ấy không phải dễ hơn à?”

Nhưng khi quay đầu lại, cô mới phát hiện phía sau mình trống không, không thấy bóng dáng của Hà Tuyết Tình đâu cả.

Cô sững sờ hoàn toàn.

Hà Tuyết Tình đâu rồi?

Lương An Vãn bất đắc dĩ lắc đầu. Vừa nhắc đến chuyện học, hồn ma kia đã “chạy mất dép” ngay lập tức.

Chỉ nhìn thái độ này là biết cô ấy hoàn toàn không học hành nghiêm túc.

Với thái độ thế này, sau này làm sao có thể thi đỗ vào biên chế của Địa Phủ đây?

Lương An Vãn ngửa mặt lên trời, giữ góc nghiêng bốn mươi lăm độ, thở dài đầy tâm trạng như một bậc phụ huynh lo lắng cho tương lai con cái.

Nhờ những quảng cáo xen kẽ mà Lương An Vãn khéo léo lồng ghép trong các buổi livestream, danh tiếng của đạo quán Xuất Vân dần dần được biết đến.

Trong những ngày tiếp theo, không ít khách thập phương tìm đến đạo quán. Có người muốn xem bói, có người muốn mua bùa chống tiểu nhân.

Tuy nhiên, trong đạo quán, Cố Hoa Lê vẫn đang trong giai đoạn học việc, còn Hà Tuyết Tình thì lại là một hồn ma “mù chữ”. Vì vậy, người duy nhất có thể đảm nhận công việc chính là Lương An Vãn.

Điều này khiến cô, dù không livestream, vẫn bận đến mức không có lấy một giây phút rảnh rỗi.

Một ngày nọ, khi cuối cùng cũng có được nửa ngày để nghỉ ngơi, Lương An Vãn vừa định thư giãn thì bất ngờ, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, tóc chải ngược bóng loáng, hớt hải chạy xộc vào. Trên gương mặt anh ta hiện rõ vẻ lo lắng và khổ sở.

Anh ta lớn tiếng hỏi: “Ai là Thanh Hư Đạo Quân?”

Rồi gần như hét lên: “Xin hãy cứu mạng người!”
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 116



Khi người đàn ông trẻ tuổi xông vào, Hà Tuyết Tình đang cầm chổi quét sân. Cô chăm chỉ làm việc, cố ý tìm việc để làm, hy vọng khiến Lương An Vãn quên thúc giục cô học chữ.

Thế nhưng, trong mắt người đàn ông trẻ, cảnh tượng trước mắt giống như cây chổi tự dưng đứng thẳng, thỉnh thoảng vung qua lại, khiến lá rụng trên đất tự động gom lại thành đống.

Người đàn ông trẻ giật mình, chân nhũn ra, ngã sõng soài xuống đất.

Nghe thấy tiếng động, Cố Hoa Lê vội vàng chạy ra, đỡ lấy anh ta, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Chổi... chổi..." Người đàn ông trẻ khó khăn nuốt nước bọt, gương mặt đầy vẻ sợ hãi và kinh hồn bạt vía. Anh ta nắm chặt tay Cố Hoa Lê, cảm nhận được hơi ấm từ người cô, trái tim đang đập loạn nhịp mới dần bình tĩnh lại.

Cố Hoa Lê chớp mắt, giả vờ ngây thơ tránh sang một bên, chỉ vào cây chổi dưới đất: "Chổi thì sao?"

Nói rồi, cô nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, che miệng kinh ngạc kêu lên: "Ôi trời, vừa nãy dọn xong tôi quên mang chổi đi mất. Nếu để sư tổ nhìn thấy tôi vứt bừa như vậy, chắc chắn sẽ nổi giận!"

"Anh gì ơi, có thể giúp tôi chuyện này không? Lát nữa vào trong, đừng nói với sư tổ em nhé." Cố Hoa Lê nháy mắt linh hoạt, gãi đầu bối rối.

Trong mắt người đàn ông trẻ, lộ ra chút nghi hoặc: "Nhưng tôi rõ ràng thấy chổi tự di chuyển..."

"Chắc chắn anh nhìn nhầm rồi, chổi từ nãy đến giờ vẫn nằm trên đất mà." Cố Hoa Lê nói dối một cách thiện chí, gương mặt không đỏ, hơi thở không loạn. Không đợi người đàn ông trẻ kịp phản ứng, cô đã kéo anh ta vào trong: "Anh tìm sư tổ của tôi để xem bói đúng không? Người đang ở trong đó, tôi dẫn anh đi."

"À đúng đúng! Tôi đến tìm Thanh Hư Đạo Quân cứu mạng!" Sự chú ý của người đàn ông trẻ lập tức bị dời đi. Sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch, môi hơi run rẩy, thoáng hiện sắc xanh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.

Lương An Vãn vừa hấp thu xong công đức thu được gần đây thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền bước ra. Sau khi nghe câu chuyện, cô nghi hoặc nhìn người đàn ông trẻ.

Người đàn ông trẻ nhận ra đây chính là Thanh Hư Đạo Quân đang rất nổi trên mạng gần đây. Anh ta lộ vẻ cay đắng, khẩn thiết cầu xin: "Đại sư, ngài có thể xuất phát ngay bây giờ không? Để tôi giải thích trên đường, tôi sợ nếu chậm trễ nữa, sẽ thực sự có người mất mạng!"

Không nghĩ ngợi nhiều, Lương An Vãn gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, cô mang theo một xâu tiền Ngũ Đế và vài lá bùa, sau đó dặn dò Cố Hoa Lê trông nhà cẩn thận, rồi mới theo người đàn ông trẻ lên xe.

Ngồi ở ghế sau, cảnh vật ngoài cửa sổ xe hóa thành những đường thẳng mờ nhòe, lướt nhanh về phía sau.

Cô thu ánh mắt về, ngẩng lên nhìn người đàn ông trẻ ở ghế phụ: "Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

"Đại sư, sự tình là thế này." Người đàn ông trẻ sắp xếp lại ngôn từ, kể lại một cách mạch lạc: "Hơn một tuần trước, thiếu gia nhà tôi đột nhiên tinh thần sa sút, rất uể oải. Gia đình cứ tưởng cậu ấy chơi bời quá đà, chỉ mắng vài câu và bảo cậu ấy rảnh thì đi khám bác sĩ. Nhưng không ngờ, ba ngày trước, thiếu gia đột nhiên hôn mê, gọi thế nào cũng không tỉnh, đưa đến bệnh viện cũng không tìm ra bệnh."

Nghe đến đây, Lương An Vãn cảm thấy có vài điểm tương tự với triệu chứng của con gái Chu Hạ và Lý Đằng.

Cô suy nghĩ trong đầu, rồi hỏi theo bản năng: "Thiếu gia nhà cậu bao nhiêu tuổi? Sức khỏe bình thường thế nào?"
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 117



"Tháng trước vừa tròn 18 tuổi, bình thường rất khỏe mạnh, còn thích chơi những môn thể thao mạo hiểm. Nghe nói thiếu gia là cao thủ parkour, trên mạng có cả đống fan đấy." Người đàn ông trẻ trả lời thành thật.

Lương An Vãn nhẹ gõ ngón tay trỏ tay phải vào lòng bàn tay trái, trầm ngâm: Nam giới trưởng thành có mệnh cách ổn định hơn trẻ nhỏ, thân thể cũng mạnh mẽ hơn. Theo lý mà nói, rất khó xảy ra hiện tượng thất hồn.

Cô âm thầm loại bỏ khả năng này trong lòng, nhưng chưa đưa ra kết luận cuối cùng, chỉ đợi nhìn thấy vị thiếu gia đó rồi mới quyết định.

Lương An Vãn khẽ nâng cằm: "Cậu nói tiếp đi."

"Bà nội nhà tôi vốn rất tin vào chuyện thần linh ma quỷ. Khi bệnh viện không tìm ra bệnh, bà lập tức mời rất nhiều đại sư, bỏ ra số tiền lớn để chữa trị cho thiếu gia. Nhưng hầu như ai cũng thất bại, chỉ có một thiên sư họ Trương là có phương pháp cao tay, tìm được hồn của thiếu gia về." Người đàn ông trẻ nói.

Lương An Vãn nhướn mày: "Nhưng?"

Nếu hồn thực sự đã an toàn trở về, họ đã không cần tìm đến cô.

Khóe miệng người đàn ông trẻ hiện lên nụ cười khổ, anh ta thở dài: "Thiếu gia chỉ hồi phục được một ngày. Nhưng chưa bao lâu, cậu ấy lại ngã xuống, lần này còn nghiêm trọng hơn trước. Đầu thiếu gia quấn đầy hắc khí, người thì không ngừng đổ mồ hôi lạnh, mặt mày đỏ ửng, thỉnh thoảng còn mê sảng, nói những câu nghe không rõ. Đáng sợ nhất là thân thể thiếu gia bằng mắt thường có thể thấy được lõm xuống."

"Lõm xuống?"

"Đúng vậy." Người đàn ông trẻ gật đầu như gà mổ thóc, tay ra hiệu minh họa, rồi bất chợt nhớ ra, liền rút điện thoại, mở album ảnh đưa tới.

Lương An Vãn nhận lấy điện thoại, nheo mắt xem xét kỹ lưỡng tình trạng của thiếu niên trong ảnh.

Bộ ảnh có tổng cộng mười tấm, tất cả đều là cảnh thiếu niên yếu ớt nằm trên giường.

Cảnh vật xung quanh không hề thay đổi, nhưng cơ thể của nhân vật chính lại xảy ra biến hóa khó tin!

Từ bức ảnh đầu tiên, khuôn mặt của thiếu gia còn đầy đặn, hồng hào, nhưng đến bức cuối cùng thì đã gầy trơ xương. Mỗi lần lật qua một tấm ảnh, có thể rõ ràng nhận ra phần thịt trên người thiếu gia như bị ai đó cắt dần đi, cả cơ thể nhanh chóng tiều tụy.

Lương An Vãn cau mày, sắc mặt khó coi, hỏi: "Những tấm ảnh này cách nhau bao lâu chụp một lần?"

Người đàn ông trẻ cẩn thận trả lời: "Cơ bản là cứ hai tiếng chụp một lần. Tấm mới nhất là do người giúp việc chụp rồi gửi đến cách đây mười phút."

Hai tiếng?

Điều đó có nghĩa, loạt ảnh này ghi lại toàn bộ sự thay đổi trong vòng chưa đầy 20 tiếng.

Lương An Vãn nhíu mày sâu hơn, thần sắc nặng nề.

Nghe qua lời kể của người đàn ông trẻ, cô gần như có thể khẳng định rằng thiếu gia không chỉ đơn giản là bị thất hồn, mà còn bị ác quỷ đeo bám!

Không phải loại hồn ma hiền lành như Hà Tuyết Tình, mà là một ác quỷ thực sự hút tinh khí của con người và từng vấy máu!

Dựa vào tình trạng trong ảnh, nếu chậm thêm vài giờ nữa, thiếu gia e rằng sẽ biến thành một cái xác chỉ còn lại da bọc xương, chết hẳn.

Người đàn ông trẻ đã đúng, đây thực sự là chuyện liên quan đến sinh mạng. Điều này cũng giải thích cho sự hấp tấp của anh khi xông vào đạo quán Xuất Vân.

Lương An Vãn mím môi, chợt nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: "Vị Trương thiên sư ban đầu giúp các cậu tìm hồn phách của thiếu gia giờ ở đâu?"

Vừa nghe đến cái tên này, đầu người đàn ông trẻ liền cúi thấp, giọng nói đầy chua xót: "Ông ấy cũng ngã xuống rồi, sống dở chết dở, chẳng khá hơn thiếu gia chúng tôi là bao."
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 118



Người đàn ông trẻ thở dài, tiếp tục kể: "Lúc ấy, ông ấy cứu được thiếu gia. Để phòng ngừa bất trắc, tiên sinh và bà cụ đã mời Trương thiên sư ở lại nhà vài ngày, định nếu có chuyện gì xảy ra thì kịp thời ra tay. Nhưng không lâu sau, Trương thiên sư đột nhiên ngã xuống, miệng sùi bọt trắng, rồi thiếu gia nhà tôi mới thành ra như thế này."

Anh ta ngừng lại, rồi lại nói tiếp: "Hiện tại Trương thiên sư chưa bị rút kiệt như thiếu gia, nhưng vẫn hôn mê không tỉnh, gọi thế nào cũng không dậy."

Lương An Vãn mím môi, không lên tiếng, nhưng trong lòng đã hình thành một suy đoán mơ hồ.

Cô nghĩ, có lẽ ngay từ đầu, nữ quỷ kia đã nhắm vào thiếu gia. Chỉ vì sự can thiệp bất ngờ của Trương thiên sư mà bị cắt ngang, nên nó tức giận khiến cả hai người đều rơi vào trạng thái hôn mê.

Sau khi xử lý xong thiếu gia, mục tiêu tiếp theo của nữ quỷ chắc chắn sẽ là Trương thiên sư.

Lương An Vãn xoa xoa hai bên thái dương đang căng cứng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhà cậu ở đâu? Còn bao lâu nữa mới tới?"

Cô hiểu rõ tốc độ xe không thể nào nhanh bằng tốc độ hút tinh khí của nữ quỷ. Nếu cứ thong thả như vậy, chỉ e khi cô đến nơi, thiếu gia và Trương thiên sư sẽ chỉ còn lại hai bộ da bọc xương.

Người đàn ông trẻ trấn an: "Cô yên tâm, xe sẽ đưa chúng ta ra ngoại ô, nơi đó có máy bay riêng đang chờ."

Nói xong, anh ta chợt nhớ ra điều gì, ngập ngừng hỏi: "Đại sư, chuyện này cô có thể giải quyết được không?"

Điều anh ta không nói ra là, nếu cô không làm được, thì việc đến đó cũng vô ích, chỉ tổ lãng phí thời gian.

Lương An Vãn hơi nheo mắt, cười nhẹ, nhìn anh ta với vẻ trêu chọc: "Cậu tìm tôi, chẳng lẽ còn nghi ngờ khả năng của tôi sao?"

Người đàn ông trẻ đỏ bừng mặt. Thật ra, anh ta vốn không để ý đến giới huyền học, lần này cũng là do một người bạn trong giới kinh doanh của tiên sinh giới thiệu Lương An Vãn.

Trên đường gấp rút, anh ta không có thời gian xem các buổi phát trực tiếp trên mạng, thật ra trong lòng cũng chẳng có chút tự tin nào về năng lực của cô.

Có thể nói, việc tìm đến cô không phải vì tin tưởng mà chỉ vì đây là hy vọng cuối cùng, giống như chữa ngựa chết coi như ngựa sống mà thôi.

Nhìn vẻ lúng túng của anh ta, Lương An Vãn không làm khó thêm, chỉ tự tin mỉm cười: "Yên tâm đi, nếu nói trên cả nước chỉ có một người có thể giải quyết chuyện này, thì đó chỉ có thể là tôi."

Cô nhấn mạnh: "Chỉ cần cậu đưa tôi đến đó kịp thời, tôi bảo đảm thiếu gia nhà cậu và Trương thiên sư đều sẽ an toàn tỉnh lại."

Có lẽ bị khí thế mạnh mẽ của cô làm chấn động, người đàn ông trẻ tròn mắt, mãi lâu sau mới lắp bắp: "Cảm ơn đại sư."

Khi Lương An Vãn đến được nhà họ Tô, trời đã tối hẳn.

Trên đường, cô mới biết từ lời kể của người đàn ông trẻ rằng nhà họ Tô là một gia tộc giàu có bậc nhất ở Hải Thị. Dù ở thành phố siêu đắt đỏ, họ vẫn sở hữu một khu biệt thự rộng lớn như một trang viên.

Người đàn ông trẻ chính là trợ lý riêng của Tô Triết Phong, người đứng đầu nhà họ Tô. Còn thiếu gia mà anh ta nhắc đến chính là con trai duy nhất của Tô Triết Phong: Tô Cẩn Triều.

Tô Triết Phong là một người đàn ông mẫu mực hiếm có trong giới siêu giàu, chưa từng vướng vào bất kỳ scandal nào. Sau khi vợ mất, ông không tái hôn mà chỉ có duy nhất một đứa con trai là Tô Cẩn Triều.

Điều này có nghĩa, Tô Cẩn Triều là người thừa kế duy nhất của đế chế thương mại khổng lồ nhà họ Tô.

Hiện giờ, cậu ta gặp nguy hiểm tính mạng, khiến Tô Triết Phong lo lắng như ngồi trên đống lửa.
 
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 119



Lương An Vãn vừa bước xuống xe, Tô Triết Phong đã đứng chờ sẵn ở cửa, vội vàng tiến lên: "Cô là Thanh Hư Đạo Quân, đúng không? Thật phiền cô phải chạy một chuyến. Chỉ cần cô chữa khỏi cho con trai tôi, tôi sẽ trả một triệu nhân dân tệ tiền thù lao."

"...Được rồi." Lương An Vãn khẽ khựng lại, một thoáng ngẩn ngơ, rồi gật đầu đáp: "Ông yên tâm."

Không hổ danh là đại gia, quả nhiên rất hào phóng!

Cô thầm cảm thán, rồi nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt lướt qua ngôi biệt thự lộng lẫy, hỏi: "Cậu Tô Cẩn Triều đang ở đâu?"

Tô Triết Phong dẫn đường, bước chân vội vàng. Vài phút sau, ông dừng lại trước một cánh cửa: "Đại sư, Cẩn Triều ở bên trong."

Lương An Vãn gật đầu, tiến lên, đặt tay lên tay nắm cửa. Cô nhẹ xoay, tiếng lẫy khóa vang lên, và cánh cửa mở ra một khe nhỏ.

Cô đẩy cửa, nhìn vào trong, rồi ngay lập tức sắc mặt thay đổi, nhanh chóng đóng cửa lại với một tiếng "cạch".

Tô Triết Phong còn chưa kịp thắc mắc, đã nghe giọng nói lạnh băng của cô vang lên: "Trong nửa giờ qua, có ai vào căn phòng này không?"

Tô Triết Phong lắc đầu: "Không có, chỉ một tiếng trước, một người giúp việc vào chụp một tấm ảnh."

Nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, giọng nói trầm ổn: "Tôi sẽ vào một mình. Mọi người chờ ở ngoài, cho đến khi tôi mở cửa, không ai được động vào cánh cửa này!"

Nói xong, cô mở cửa vừa đủ để mình bước vào, rồi lập tức đóng chặt lại từ bên trong, không cho Tô Triết Phong kịp phản ứng.

"Chuyện này là sao?" Tô Triết Phong không hiểu nổi, lẩm bẩm: "Cô ấy đang làm trò gì vậy?"

Trợ lý cũng chẳng hiểu nổi, lúng túng nói: "Nhưng nếu đại sư đã nói như vậy, tiên sinh, chúng ta cứ chờ xem sao."

Bên trong căn phòng, sắc mặt của Lương An Vãn trở nên tái xanh.

Đôi mắt cô hoàn toàn chuyển sang màu xanh lam, ánh sáng u ám kỳ lạ phát ra, xoay chuyển như dòng chảy trong hốc mắt.

Sau khi mở Thiên Nhãn, Lương An Vãn nhìn thấy rõ những dải khí đen dày đặc tràn ngập khắp căn phòng, tựa như những sợi tơ nhện đan thành một tấm lưới khổng lồ, bao phủ toàn bộ không gian.

Người thường nếu ở trong phòng này quá lâu chắc chắn sẽ cảm thấy khó thở.

Nếu thời gian ở lâu hơn, thậm chí tính mạng cũng sẽ bị đe dọa!

Đây chính là lý do vì sao Lương An Vãn hỏi kỹ xem có ai đã vào phòng hay chưa, và cũng vì sao cô kiên quyết ngăn không cho Tô Triết Phong bước vào.

Cắn chặt răng, cô đẩy lùi những sợi khí đen chắn trước mắt, bước vài bước về phía trước, đến khi chiếc giường lớn mờ mờ hiện ra trong tầm nhìn.

Lương An Vãn nheo mắt đầy nguy hiểm, rõ ràng nghe được tiếng thở nặng nề của Tô Cẩn Triều cùng những tiếng thì thầm bí ẩn vang lên đâu đây.

Càng tiến lại gần, cô càng cảm nhận được luồng nhiệt khủng khiếp phát ra từ cơ thể cậu.

Một thoáng sững sờ, Lương An Vãn lảo đảo lùi lại một bước, không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

Trước mắt cô là một chàng thiếu niên đã gầy trơ xương nằm trên giường, cơ thể chỉ còn như một bộ khung xương mỏng manh. Trên người cậu, một nữ quỷ tóc đen dài mượt mà buông xõa phủ kín chiếc giường, mái tóc đen bóng tựa một đóa hồng nở rộ, vừa mê hoặc vừa đáng sợ.

Thân thể nữ quỷ nhấp nhô lên xuống, đôi môi đỏ tươi chết chóc bám chặt lấy môi của thiếu niên, nhịp nhàng m*t lấy không ngừng.

Tô Cẩn Triều nhắm nghiền mắt, khuôn mặt đỏ ửng bất thường, mồ hôi túa ra đầm đìa. Khi đôi môi của nữ quỷ tạm rời khỏi cậu, từ môi cậu thoát ra vài tiếng r*n r* yếu ớt, như một lời than thở bi thương trước việc tinh khí của mình bị rút cạn.
 
Back
Top Bottom