Livestream Đoán Mệnh, Ra Mắt Liền Nổi Tiếng
Chương 49. Hỏa chơi nhiều, sẽ đái trong quần
Chương 49. Hỏa chơi nhiều, sẽ đái trong quần
Khi ngươi nắm toàn bộ quyền kiểm soát và bước ra ngoài, đối diện phản bội, hắn sẽ làm gì?"
Cô ấy hận anh, cũng hận chính mình.
Những đứa nhỏ uống thuốc ngủ, nằm trong phòng.
Nếu bà ấy biết v còn ở đó, chắc chắn sẽ không đốt lửa.
Cho nên tôi thuận thế mà làm, tăng cường hỏa thế."
Tiểu Manh ôm mặt khóc thút thít, ngồi bệt dưới đất.
Là một người mẹ, khi đốt lửa tay bà ta run không ngừng.
Vì con gái, bà ta nguyện trở thành kẻ ác, thà rơi vào địa ngục vạn kiếp cũng không hối tiếc.Hoàng Mao siết chặt nắm tay, tai còn ù đi vì không thể tin: "Hỏa...
Là cô ta phóng?"
Khó trách hắn không thể rời sơn trang, không tìm thấy đáp án chính xác... hóa ra, hỏa là bà ấy phóng."
Vậy hung thủ chính là cô ta.
Nếu đem phiếu đầu cho cô ta, chúng ta không phải thắng sao?
Liền có thể rời khỏi nơi này, đúng không?"
Hoàng Mao kích động nói."
Tôi cùng phu nhân đã đồng ý đầu phiếu, tới lượt các cậu."
Chước Quang nói đến hai chữ phu nhân, ánh mắt cố ý liếc Lăng U, giọng nói thêm chút âm điệu mềm mại, thừa ra một tia ái muội."
Ừ, đầu óc ai cũng biết bây giờ nên bỏ phiếu cho ai rồi," Lăng U hoàn toàn không chú ý tới ý tứ phụ, lạnh lùng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiểu Manh."
Tôi... tôi biết..."
Tiểu Manh cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Hoàng Mao."
Cô mẹ nó, đồ xú biểu tử.
Cô tưởng bỏ phiếu đầu cho tôi à?
Lão tử lộng chết cô!!"
Hoàng Mao chửi thề, giơ tay định tấn công Tiểu Manh.Chưa kịp đụng tới Tiểu Manh, Lăng U nâng chân, trực tiếp đá thẳng vào ngực Hoàng Mao.
Hắn bị hất ngã, lăn hai vòng trên mặt đất."
Nếu không phải thân thể này không thuộc về tôi, tôi thật sự tưởng một chân đá anh chết rồi."
Lăng U xếch khóe miệng, khinh bỉ nói.
Cuối cùng, thân thể này không thuộc về cậu, nên cậu không thể ra tay quá tàn nhẫn."
Được, các người chờ!!"
Hoàng Mao thấy không ai đứng bên cạnh, giãy giụa, bò dậy rồi chạy lên lầu."
Nhạ, đầu đi."
Chước Quang đẩy giấy bút tới Tiểu Manh và Tiểu Mỹ trước mặt.Tiểu Mỹ phản ứng nhanh như vậy, là vì Chước Quang ngoài ý muốn lục ra một tờ khám thai.
So với tờ trước, ngày ghi trên giấy không giống nhau, kiểm tra sớm hơn một tháng, chữ ký bác sĩ cũng khác biệt.Chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể đoán được lý do phải kiểm tra hai lần, chắc chắn là vì thời gian mang thai lẫn lộn và bà ta muốn giấu đi một người chính là tình nhân của sơn trang chủ nhân.Như vậy chỉ có một đáp án duy nhất, đứa nhỏ này không phải của hắn.
Nếu ngày ghi đúng, bà ta đâu cần giả tạo tờ khám thai khác.Bà ta cũng hiểu tính cách sơn trang chủ nhân.
Một khi hắn biết bà ta lừa dối, rất có khả năng trực tiếp cầm dao thọc chết bà ta, không chút do dự.Nam nhân này từng dám hại ba đứa con và vợ hợp pháp của mình, huống chi chỉ là bà ta.Tân Thần cầm di động, mở phát sóng trực tiếp.
Trên người vẫn dán ẩn thân phù như trước, cực kỳ chuyên nghiệp, từng tư liệu đối với y đều được chụp cẩn thận và trình bày rõ ràng.Làn đạn 1: Tôi tưởng là ngoan ngoãn, bí thư trong bụng kia, chẳng phải là sơn trang chủ nhân sao?
Xuất sắc thật.Làn đạn 2: Không ngờ phóng hỏa lại là phu nhân?
Tôi thật sự muốn là phá đầu, cũng chưa nghĩ tới phu nhân lại phóng hỏa.
Hiện tại có phải đã tìm ra hung thủ rồi không?Làn đạn 3: Có phải chỉ cần phiếu đầu cấp của phu nhân là có thể kết thúc trò chơi này không?Làn đạn 4: Chuyện xưa trấn hồn giếng và hiện thực trong sơn trang trấn hồn giếng thật sự giống nhau sao?
Nếu đúng vậy, lời nói kia đã di cư hải ngoại, sơn trang chủ nhân giết chính mình, kết tóc thê tử cùng đứa con sao?Làn đạn 5: Má ơi, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.
Tôi nổi da gà hết cả người.
Chỉ vừa nhớ tới cảnh bản thân bên gối người, tưởng tượng tất cả bị giết, làn da đầu lập tức tê dại, mỗi ngày đều bị ám ảnh khủng khiếp.Làn đạn 6: Á, sơn trang chủ nhân trên đầu nón xanh lóe sáng rồi.Làn đạn 7: Oa mẹ, hỏa tiễn!!
Đại lão xông lên!!
Vậy đại lão cũng xem hải sao?Màn đêm buông xuống, mọi người chuẩn bị trở về phòng.
Nhưng Hoàng Mao từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện."
Anh ta chạy đi đâu rồi?"
Lăng U vừa đi trước, vừa thì thầm hỏi."
Không sao, chắc anh ta đang ẩn nấp.
Nhưng anh ta sẽ bị cô ta tìm ra thôi."
Chước Quang bình thản đáp.Khi hai người từ thang máy đi ra, chuẩn bị hướng phòng đi thì một bóng đen lao tới, trực tiếp đụng vào Lăng U."
Mẹ."
Lăng U nhấc chân đạp ra, bóng đen một lần nữa bị đá ngã trên mặt đất.
Khi ánh sáng chiếu đến, mới nhận ra đó là Hoàng Mao."
Liền tính tôi... cũng muốn kéo cái đệm lưng!!
Ha ha ha!!"
Hoàng Mao run rẩy giơ tay, lòng bàn tay dính đầy máu tươi.
"Chết... mày cũng sẽ chết!!"
Lăng U bụng đau nhói, quay lại nhìn thì thấy máu tươi chảy ra khắp mặt đất, cơ thể Hoàng Mao quằn quại, lảo đảo.
Ban đầu cơn đau chưa rõ ràng, nhưng ngay sau đó lưỡi dao cắm vào nội tạng, khoang bụng xuất huyết nghiêm trọng, khiến ý thức hắn bắt đầu tan rã.Mẹ nó, thật sự muốn chết ở chỗ này sao?"
Em thế nào?"
Chước Quang hoảng hốt, ôm Lăng U vào ngực.
Với người thường, nếu không kịp thời cứu trị, vết thương này là chí mạng.
Trong trò chơi này, nếu bị nữ quỷ giết hại, cơ thể thực không chết và người chơi sẽ rời trò chơi sau một tháng vì một lý do nào đó.
Nhưng nếu người chơi thực bị giết bởi người chơi khác, sẽ trực tiếp chết trong trò chơi."
Anh sao mà sắc mặt xám xịt thế?
Em... em không chết đâu..."
Lăng U ngửa đầu, nhìn sắc mặt Chước Quang, cố đưa tay sờ mặt anh, nhưng bàn tay dính máu trượt theo cổ tay.
Máu chảy không thể ngăn, bụng Lăng U đau nhói.
Qua ấn ký vào lỗ tai, cậu truyền thông tin tới Chước Quang.
Giờ phút này, Chước Quang cảm thấy tim như nát vụn, không có linh lực, không biết làm sao để cầm máu, không biết làm sao cứu cậu."
Nếu em ấy đã chết... tôi sẽ bắt cậu đền mạng!!"
Anh gào lên, cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chợt nhìn về phía Lăng U, giọng ôn nhu: "Ngoan nào, đừng sợ, anh sẽ mang em rời khỏi nơi này.
Anh nhất định sẽ cứu em... nhất định sẽ..."
Hung thủ chỉ cần nói ra hung thủ là ai, có thể rời khỏi không gian này."
Sơn trang chủ nhân, phu nhân, quản gia, luật sư, bí thư và bảo mẫu tất cả bọn họ đều là hung thủ."
Chước Quang la lớn, giọng thê lương."
Đáp án chính xác."
Trước mắt bỗng xuất hiện một thiếu nữ, đứng trước Hoàng Mao.
Cô ta phía sau Hoàng Mao sợ hãi tới mức ngồi xuống đất, vẫn lùi về phía sau.Thiếu nữ lùi một bước, nhấc chân dẫm trực tiếp lên đùi Hoàng Mao.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, xương cốt vỡ vụn.
Thanh âm vang khắp hành lang: "Đều nói, hỏa chơi nhiều, sẽ đái trong quần."
Hoàng Mao dưới thân chảy ra một bãi chất lỏng vàng.
Thiếu nữ nhìn quán chất lỏng, giọng thanh thúy vang lên, mở bàn tay lấy ra một quả bật lửa: "Phu nhân nói, đây là các cậu đính ước tín vật.
Vậy dùng cái này kết thúc đời ngu xuẩn, bi ai của cậu."
Một tiếng răng rắc, bật lửa bốc cháy thành ngọn lửa.
Cô ta khom lưng, châm lửa vào Hoàng Mao trên người.
Không, không phải quần áo của Hoàng Mao.Trên người Hoàng Mao, xuất hiện một bóng dáng nam khác.
Hắn chân bị cắt đứt, cả người bị ngọn lửa thiêu, phủ phục trên mặt đất, điên cuồng vặn vẹo thân thể, cố gắng giảm bớt cơn thống khổ.Nhưng ngọn lửa chưa tắt nửa phần, ngược lại càng thiêu dữ dội hơn.Khi mùi hôi thối lan tới mũi Chước Quang, lòng bàn tay anh phát sáng màu lam.
Anh lập tức dùng linh lực cầm máu cho Lăng U."
Anh Lăng U, không sao chứ?"
Tân Thần tiến đến bên Chước Quang, lo lắng hỏi.Chước Quang không trả lời.
Anh dùng linh lực xâm nhập cơ thể Lăng U, chữa trị các tổn thương nội tạng do lưỡi dao sắc bén gây ra.
Tuy nhiên, năng lực của anh hữu hạn, vẫn phải đưa Lăng U đến bệnh viện.Anh ôm Lăng U vào ngực, bước ra khỏi sơn trang.
Dưới chân xoay tròn gió nhẹ, chỉ trong chớp mắt, cả hai đã biến mất."
Tốc độ thật nhanh."
Tân Thần bĩu môi, nhìn vào màn hình di động, chuẩn bị hạ bá."
Tôi ngủ ở đâu thế này?
Kỳ quái...
Di...Quá dơ..."
Tiểu Mỹ vừa vỗ bụi trên người, vừa đứng lên, mắt nhìn quanh đầy nghi hoặc."
Tiểu mỹ... cậu không sao chứ?"
Tiểu Manh vừa tỉnh, thấy Tiểu Mỹ đứng trước mặt, vội chạy đến bên nàng."
Không sao nhưng thật kỳ lạ, sao chúng ta ngủ trên mặt đất?
Họ cũng ngủ trên mặt đất sao?"
Tiểu Mỹ liếc quanh, thấy những người khác cũng vừa bò dậy từ mặt đất.Áo sơmi nam nhớ rõ vài sự việc trước đó.
Mặt tái nhợt như giấy, còn vết cháy trên người vì lửa, nhưng vẫn thốt lên: "Tôi còn sống..."
"Xem ra, bọn họ thành công rồi."
La Ngọc thở dài, hạ thân thể xuống đất.
"Cùng nhau xuống núi đi."
"Chúng ta không phải tới chơi kịch bản giết sao?
Đi đâu nữa?
Tiếp tục à?"
Hoàng Mao nhíu mày, dù hơi bối rối, nhưng vẫn muốn tiếp tục kịch bản sát ký ức."
Tôi, tôi không chơi... tôi phải về nhà..."
Áo sơmi nam sợ đến mức môi run, lập tức chạy ra ngoài sơn trang."
Cam, thật mẹ nó nhát gan.
Cái trò này ít người dám chơi thật."
Hoàng Mao bất đắc dĩ thở dài: "Thật sự, làm một đại nam nhân cũng quá túng."
Một cơn gió lạnh thổi tới.
Tiểu Mỹ vốn ăn mặc thiếu, giờ nổi da gà, ôm hai tay sưởi ấm."
Quần áo cho cậu, tránh bị lạnh."
Tiểu Manh cởi áo trên người, khoác lên Tiểu Mỹ."
Thật buồn cười, một xe tăng cùng một mỹ nữ.
Cô khoác áo lên cô ta, cả bộ trang phục đều trở nên sang trọng."
Hoàng Mao nhìn Tiểu Mỹ và Tiểu Manh, lẩm bẩm vài tiếng."
Phổ Tín Nam."
Tiểu Mỹ vừa nghe, trong lòng không hề hứng thú, ngược lại còn cảm thấy ghê tởm.
Cô ta tiến lên, giày cao gót sắc nhọn chạm đất, hung hăng dẫm thẳng xuống chân Hoàng Mao: "Cậu cho rằng Tiểu Manh là ai cũng có thể khi dễ sao?
Trừ tôi ra, không ai được phép khi dễ cô ấy."
Dứt lời, Tiểu Mỹ kéo Tiểu Manh ra khỏi sơn trang."
Mẹ, mày...
đàn bà thối!!"
Hoàng Mao đau đến rú lên, cảm giác ngón chân sắp bị cô ta dẫm nát.La Ngọc thấy mọi người đã rời đi, cũng nhấc chân chuẩn bị rời khỏi.Khi đi tới cửa, theo bản năng, hắn quay đầu lại nhìn.Trong đại sảnh bóng ma, đứng một thiếu nữ tóc dài.
Bên cạnh cô là một phụ nhân cao lớn trông giống cô, và phía sau hai người là một nhóm người đứng thẳng hàng.Hai người đứng đầu nâng tay, vẫy vẫy, đồng thời xoay người.
Trong tay họ cầm những xiềng xích nặng nề, một đầu xiềng xích buộc chặt vào người những người phía sau."
Thật tốt từ nay sẽ không bao giờ tách ra nữa."
"Cứu mạng.
Tôi phải rời khỏi nơi này!!
Tôi phải đi!!"
"Cầu cô, tôi sai rồi, tất cả là ông ta bắt tôi làm.
Con gái, mẹ... cầu con thả ta đi."
"Thực xin lỗi... thực xin lỗi... tôi sai rồi, không nên đối xử với các người như vậy... thực xin lỗi..."