Sau Khi Phát Sóng Trực Tiếp, Tôi Bị Bắt Trở Thành Đại Lão Huyền Học
Chương 80 _ 82
Chương 80 _ 82
Chương 80
Hòa Diệp vùi đầu bận rộn suốt cả buổi trưa, mãi đến khi sắc trời bên ngoài dần tối sầm, Mục Tịch Cảnh mới nhờ tài xế đưa cơm chiều tới.Hai người ăn xong, Mục Tịch Cảnh chủ động đề nghị giúp anh đi tuần phố.Hòa Diệp còn nhớ lần trước đối phương giúp mình tuần phố, lông tóc vô thương mà trở về, nên yên tâm gật đầu đồng ý.
Còn cậu thì nằm ườn trên ghế bành, cầm điện thoại lướt tin tức thuê nhà.Thương Tỉ phố tuy được gọi là phố quỷ, nhưng vị trí thật ra không hề hẻo lánh.
Vài năm nay tỉnh S phát triển nhanh chóng, nội thành không ngừng mở rộng, nhờ vậy Thương Tỉ phố giờ đã thuộc khu vực gần nhị hoàn.Thương Tỉ phố chỉ là một con hẻm nhỏ, đi ra đầu hẻm, rẽ về phía nam vài trăm mét là một khu trung tâm thương mại lớn, ngày thường cực kỳ náo nhiệt, phồn hoa.Hòa Diệp dự định sẽ thuê một căn hộ gần đó cho ba mẹ, vừa tiện cho mẹ cậu ra ngoài chơi, vừa tiện cho ba cậu đi làm ở cửa tiệm.Còn về phần Hòa Diệp, cậu không định sống chung với ba mẹ, sau này vẫn sẽ ở lại trong tiệm như cũ.Khu Hoa Phúc là khu phố cũ, tiện ích xung quanh khá đầy đủ, chỉ là nhà cửa và nội thất hơi cũ kỹ.
Hòa Diệp lật xem tin rao nhà hồi lâu mà vẫn chưa tìm được căn nào ưng ý.Mục Tịch Cảnh tuần phố một vòng rồi trở về, đi lấy nước lọc rót hai ly đặt lên bàn trà cạnh Hòa Diệp.
Khi đi ngang, ánh mắt vô tình lướt qua màn hình điện thoại của cậu, thấy cậu đang mở một ứng dụng tìm nhà."
Muốn mua nhà à?"
Mục Tịch Cảnh ngồi xuống ghế đối diện, hai chân bắt chéo, dựa lưng thoải mái hỏi."
Không phải."
Hòa Diệp không ngẩng mắt, tiếp tục lướt: "Thuê nhà."
Mục Tịch Cảnh nhướng mày, hỏi tiếp: "Em định dọn ra ngoài ở à?"
"Cho ba mẹ ở."
Hòa Diệp nhớ ra, chuyện này mình vẫn chưa nói với Mục Tịch Cảnh, bèn giải thích: "
Sau này ba tôi sẽ tới tiệm phụ giúp."
"Ừ, cũng tốt."
Mục Tịch Cảnh tỏ ra bình thản, thậm chí còn thông cảm nói: "Như vậy cũng hay, dạo này em đúng là quá mệt rồi."
Mới lúc đầu, khi Mục Tịch Cảnh đến tiệm, Hòa Diệp mỗi lần đều nằm gục trên ghế bành ngủ gà gật, hoặc chơi game.Một tờ giấy trát, có khi cậu làm rề rà tận hai tuần.Nhưng bây giờ buôn bán khấm khá, Hòa Diệp bận tới mức chân không chạm đất.
Trưa tỉnh dậy ăn cơm xong là bắt đầu vội, tối cơm nước xong cũng vẫn vội.
Ngay cả khi phát sóng trực tiếp, tay cậu hầu như chưa bao giờ dừng, vừa hạ bản mẫu vừa làm giấy trát.Trọn bộ đám cưới gồm hỉ kiệu, áo cưới... lớn nhỏ mấy chục món, cậu chỉ mất mấy ngày là làm xong.Nghe nói trước đây, bình thường chỉ nhận bốn năm đơn đã đủ cho một thời gian dài.Nhưng hôm nay, giữa trưa khi đến tiệm, Mục Tịch Cảnh nhìn thấy trên chiếc bàn gỗ dài đặt một tờ giấy vàng, phía trên còn vương chút âm khí, nét chữ xiêu vẹo, đại khái ghi lại danh sách hơn hai mươi món đồ.
Anh liếc sơ là biết, tám chín phần đều là những đơn đặt hàng của đám tiểu quỷ.Anh thấy Hòa Diệp lướt điện thoại mà ngón tay gần như chẳng di chuyển, rõ ràng chưa tìm được căn nhà nào ưng ý.
Hàng lông mày Mục Tịch Cảnh khẽ nhíu lại, trong mắt thấp thoáng vài phần mất kiên nhẫn: "Không thấy căn nào vừa ý sao?"
Hòa Diệp trả lời: "Trang trí bên trong cũ quá."
Nhìn qua là biết chủ nhà trước đã ở mấy chục năm, tường thì ố vàng, vừa bẩn vừa lộn xộn.Mục Tịch Cảnh: "Hay là em nói yêu cầu đi, để tôi tìm giúp."
Hòa Diệp cũng chẳng khách sáo, trực tiếp ném nhiệm vụ tìm nhà cho Mục Tịch Cảnh.Mục Tịch Cảnh lật xem một lượt, phát hiện đúng là không có căn nào thực sự tốt, liền hỏi: "Em có nghĩ đến việc mua nhà không?"
"Tôi thấy có mấy căn nhà mới xây xong, nói là dọn vào ở ngay được."
Hòa Diệp thẳng thắn đáp hai chữ: "Không có tiền."
Mục Tịch Cảnh nhướng mày, cười nhạt: "Được thôi."
Cuối cùng, hai người đành phải chọn trong cái khó, chọn ra ba căn nhà giá hơi cao nhưng chất lượng ổn, rồi hẹn với môi giới ngày mai đi xem.Chốt xong chuyện nhà, Hòa Diệp lại nhờ Mục Tịch Cảnh tìm giúp một người nấu cơm và trông trẻ.Bởi vì sau này ba Hòa sẽ ra tiệm giúp việc, còn mẹ Hòa một mình chăm hai đứa trẻ sẽ rất mệt, hơn nữa Khang Khang vừa mới phẫu thuật xong, tuổi mẹ Hòa cũng không còn trẻ, khó mà chịu nổi áp lực lâu dài.Trước đây nhà không có tiền thì còn đành chịu, giờ Hòa Diệp đã kiếm được tiền nhờ phát sóng trực tiếp, tự nhiên không cần phải để mẹ cực khổ thêm nữa.Bận rộn sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cũng vừa lúc khoảng chín giờ tối.
Hai người dọn dẹp sơ rồi bắt đầu phát sóng trực tiếp.Trước khi lên sóng, Mục Tịch Cảnh cố ý dặn Hòa Diệp rằng phòng live đêm nay có thể khác ngày thường, bảo cậu chuẩn bị tinh thần trước.Hòa Diệp cũng đã sẵn sàng bị cư dân mạng điên cuồng tấn công, nhưng khi bắt đầu phát sóng, vẫn bị không khí trong phòng live làm cho choáng váng.Mới nửa tiếng, lượng người xem đã gấp đôi ngày thường, ngày thường chỉ có năm, sáu vạn, hôm nay tăng vọt.Bình luận ào ào không ngừng hiện lên, có người la hét: A a a!
Ông chủ Hòa soái quá.
Chồng tui chính là anh.
Chồng ơi, em đang chờ ở Cục Dân Chính đây...
Cũng có người không hài lòng, bảo rằng video này chẳng lộ mặt rõ, thời gian quá ngắn, thậm chí có người nói cậu qua loa, nếu đã phát video thì sao còn đội mũ che kín như vậy...Tóm lại, khiến Hòa Diệp đau đầu muốn nổ tung.
Sau khi bói xong ba quẻ, cậu nhanh chóng tắt sóng.Mục Tịch Cảnh ngồi bên cạnh, thấy cậu mệt mỏi xoa xoa ấn đường, không nhịn được bật cười khẽ.Hòa Diệp liếc anh một cái, không nói gì.Mục Tịch Cảnh biết cậu đang bực, không dám trêu chọc thêm, chỉ đưa ly nước qua, nói: "Hay tối nay nghỉ sớm một chút đi.
Ngày mai còn phải đi xem nhà."
"Ừ."
Hòa Diệp gật đầu.Chờ Mục Tịch Cảnh rời đi, Hòa Diệp lại ra ngoài tuần phố một lượt.
Sau khi xác nhận đám tiểu quỷ trong ngõ đều bình yên vô sự, cậu mới rửa mặt đi ngủ.Sáng hôm sau, hiếm hoi lắm Hòa Diệp mới dậy sớm.Nhưng dù vậy, Hòa Diệp vẫn không thể siêng năng bằng Mục Tịch Cảnh.
Lúc cậu vừa rời giường đi rửa mặt, cửa tiệm đã được mở sẵn, trên bàn trà còn bày nguyên phần bữa sáng chưa hề động tới.Đợi đến khi tắm rửa xong bước ra, cậu nhìn thấy Mục Tịch Cảnh giống hệt mọi ngày, đang ngồi sau chiếc bàn gỗ dài, cúi đầu làm giấy trát.Nghe tiếng bước chân, Mục Tịch Cảnh nghiêng đầu, mặt mày mang theo ý cười, chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành, ông chủ Hòa."
"Chào buổi sáng."
Mục Tịch Cảnh buông điện thoại, đứng dậy đi rửa tay, sau đó bày bữa sáng ra.Hai người ăn xong, liền cùng nhau ra ngoài, tới khu chung cư đã hẹn để xem nhà.Phải nói rằng, có Mục Tịch Cảnh đi cùng, Hòa Diệp thật sự nhẹ nhõm hơn hẳn.
Mọi việc trao đổi với môi giới đều do anh lo liệu, cậu chỉ việc yên tĩnh đi theo và xem nhà.Căn hộ thứ nhất, trang trí cũng tạm ổn, nhưng diện tích quá nhỏ, chỉ khoảng 80m² cho hai phòng một sảnh.
Bốn người ở được, nhưng hơi chật chội.Căn thứ hai, rộng 110m², trang trí không tệ, nhưng tầng quá thấp, nên ngay cả ban ngày phòng vẫn tối tăm.Căn thứ ba, rộng 118m², hai phòng lớn, trang trí khá tốt, ở tầng 26.
Xét về điều kiện thì đây là căn tốt nhất, giá lại rẻ hơn hẳn hai căn trước.
Nguyên nhân thì không khó đoán, đây là nhà hung trạch.Ngay khi bước vào, Hòa Diệp đã cảm thấy không ổn.
Cậu giả vờ bình tĩnh quan sát xung quanh, rồi lặng lẽ mở Âm Dương Nhãn.
Quả nhiên, trong phòng ngủ có một tiểu quỷ chết đột tử, vừa nhìn thấy cậu liền dán mắt theo, gào khóc đòi công lý, nói mình chết oan, bị chồng giết...
Cuối cùng, Hòa Diệp buộc phải lấy điện thoại gọi báo cảnh sát.Cả buổi sáng hai người lăn lộn, chẳng những chưa quyết được nhà, mà còn bị cảnh sát kéo đi đồn để lấy lời khai.Đến khi bận bịu xong trở về cửa tiệm giấy trát, Hòa Diệp đã chẳng còn chút kiên nhẫn nào để tiếp tục đi xem nhà.Cậu ngẩng đầu nhìn Mục Tịch Cảnh, hỏi: "Trước đây anh thuê nhà kiểu gì vậy?"
Mục Tịch Cảnh mím môi, do dự một lát rồi nói thật: Tôi mua thẳng luôn."
"......"
Hòa Diệp trầm mặc nửa giây, hỏi tiếp: "Trả toàn bộ?"
Mục Tịch Cảnh: "Ừ."
Một căn hộ, anh không cần phải trả góp.Hòa Diệp xoa ấn đường, liếc nhìn số dư tài khoản thảm hại của mình, rồi hỏi: "Mua một căn hộ, tiền đặt cọc cần bao nhiêu?"
Mục Tịch Cảnh đáp: "Khoảng 30% giá nhà.
Nếu tầm 120m² thì cỡ hơn một trăm vạn."
Hòa Diệp: "..."
Cậu quyết định coi như chưa hỏi gì cả.Mục Tịch Cảnh như nhìn thấu tâm tư của cậu, liền nói: "Tháng sau tiền thù lao của em là đủ rồi."
Hòa Diệp thở dài: "Trong đó còn phải trích một nửa để quyên góp."
Mục Tịch Cảnh trầm ngâm giây lát, rồi cười nói: "Vậy tôi có thể ứng trước cho em.
Em mua nhà trước, sau này có tiền thì trả dần cho tôi."
Hòa Diệp liếc anh một cái, thẳng thừng nói: "Trả không nổi đâu."
Mục Tịch Cảnh chỉ nhún vai, thản nhiên đáp: "Không trả cũng được."
Mấy trăm vạn mà thôi, đối với Mục Tịch Cảnh chẳng đáng để vào mắt.Hòa Diệp hỏi: "Vậy cái giá phải trả là gì?"
Mục Tịch Cảnh nhướng mày: "Cái gì mà giá phải trả?"
"Ý là..."
Hòa Diệp nhướng mắt nhìn anh, giọng điệu lười biếng mà trêu chọc: "Có phải tôi phải làm tình nhân thế thân của anh, hay là bồi ngủ?"
Mục Tịch Cảnh: "..."
Thấy vẻ mặt Mục Tịch Cảnh khó tả, Hòa Diệp bật cười: "Không cần sao?"
Cậu vốn tưởng Mục Tịch Cảnh sẽ nhân cơ hội này đưa ra vài điều kiện.Mục Tịch Cảnh chỉ thở dài: "Tôi cũng không đến mức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Mục Tịch Cảnh hiểu rõ tính cách Hòa Diệp, loại điều kiện kia đưa ra chỉ có đường chết.Hòa Diệp hỏi tiếp: "Mua nhà có phiền phức không?"
"Cũng không hẳn."
Mục Tịch Cảnh đáp: "Em chọn nhà, xác nhận với chủ nhà xong thì cùng ngày có thể dọn vào.
Thủ tục sang tên, đóng thuế gì đó, luật sư sẽ lo hết."
Hòa Diệp cân nhắc trong lòng một hồi, xác định là mình cũng không đến mức thật sự phải đi vay nợ của Mục Tịch Cảnh, liền nói: "Được, vậy mua luôn đi."
Chuyện xem nhà, Hòa Diệp lười nhúng tay, trực tiếp giao cho ba mẹ.Biết tin con trai đột nhiên muốn mua nhà cho mình, vợ chồng ba mẹ Hòa kinh ngạc không thôi, cơm trưa xong liền vội vàng bắt xe chạy tới.
Mẹ Hòa suốt dọc đường đều hỏi cậu tiền từ đâu ra, xem bói thôi sao kiếm được nhiều vậy?
Có phải nửa tiền lại mang đi quyên rồi không?
Bà sợ con nhất thời hồ đồ, giữ tiền riêng rồi bị nghiệp quật.Hòa Diệp chỉ nói tiền là do phát sóng trực tiếp mà kiếm, tiền cần quyên đã quyên, họ không cần lo.Việc xem nhà, cậu giao hết cho luật sư của Mục Tịch Cảnh.
Để tránh ba mẹ nhường nhịn, Hòa Diệp chỉ nói rõ điều kiện cơ bản, nhờ luật sư dẫn ba mẹ đi xem các căn tầm khoảng 120m².Tiễn ba mẹ đi, Hòa Diệp thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ngồi trên ghế buộc giấy trát, chẳng hề coi việc mua nhà là chuyện lớn lao gì.Mục Tịch Cảnh cũng không thấy lạ.
Với tính cách của Hòa Diệp, mua nhà không phải chuyện hệ trọng, mà chỉ là một phiền toái cần giải quyết.
Giờ phiền toái đã đẩy sang người khác, cậu lại an tâm làm việc của mình.Chiều hơn ba giờ, Phùng Đại Thừa cùng trợ lý đội nắng đến tiệm, vừa cười ha hả vừa chào hỏi: "Ông chủ Hòa, tôi lại tới rồi đây."
Lần này, Hòa Diệp không còn làm lơ, khẽ nâng mí mắt liếc hắn một cái.Phùng Đại Thừa kéo ghế ngồi ngay cạnh, ra sức khuyên nhủ: "Ông chủ Hòa, tôi thật lòng mời cậu tham gia gameshow của chúng tôi.
Tối qua về khách sạn, tôi đã gọi điện cho nhà sản xuất, nói đến khô cả miệng mới được đồng ý nâng thù lao lên, sau thuế là 80 vạn cho một kỳ.
Đây đã là giá cao nhất mà chương trình từng trả rồi."
"Nếu cậu sợ phiền phức không muốn làm khách mời, cũng có thể nhận vai trò cố vấn kỹ thuật.
Loại chương trình này không tránh khỏi phải tiếp xúc với vài thứ đặc thù.
Nhưng tiền cố vấn chắc không cao bằng thù lao khách mời, cậu..."
"Được."
Hòa Diệp bỗng cắt ngang lời hắn."
Cậu nếu đồng ý, tôi có thể giúp tranh thủ với bên hãng phim, đến lúc đó sẽ cố hết sức để cho cậu mức thù lao đóng phim cao nhất..."
Phùng Đại Thừa hơi sững người, theo bản năng hỏi: "A, cái gì cơ?"
"Tham gia chương trình tạp kỹ."
Hòa Diệp nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói: "Tôi có thể tham gia."
"..."
Phùng Đại Thừa ngơ ngác nhìn cậu, lại buột miệng hỏi: "Vì sao?"
Hòa Diệp thản nhiên đáp: "Thiếu tiền."
Phùng Đại Thừa lại ngây người.
Trong lòng hô to: Ông chủ Hòa mà cũng nói mình thiếu tiền?Chẳng phải trước giờ cậu coi tiền như cặn bã sao.Sớm biết là vì thiếu tiền, hắn đã không cần vòng vo, còn mất công đi xin thêm cái danh cố vấn kỹ thuật làm gì.Hòa Diệp chủ động hỏi: "Khi nào ký hợp đồng?"
"À.
Lập, lập tức luôn!"
Khó khăn lắm mới chờ được ông chủ Hòa gật đầu, hắn tuyệt đối không thể để cậu đổi ý.-------------------------
Chương 81
Phùng Đại Thừa quay đầu gọi cậu trợ lý đang ngồi gần cửa: "Tiểu Cao.
Liên hệ ngay với phòng pháp vụ, bảo họ soạn lại hai bản hợp đồng mới, đóng dấu xong thì mang tới đây."
Cao trợ lý lập tức Vâng một tiếng, cầm điện thoại chạy vội ra ngoài.Phùng Đại Thừa hơi ngượng ngùng quay sang giải thích: "Thật ra hai lần trước tôi đều mang hợp đồng theo rồi.
Lần này chỉ vì tạm thời sửa thù lao nên phải soạn lại, ông chủ Hòa chịu khó chờ một lát nhé."
Hòa Diệp chẳng để tâm, trầm ngâm một chút rồi hỏi ngược: "Những gì ông nói trước đây, còn giữ lời không?"
Phùng Đại Thừa sửng sốt: "Những gì tôi nói trước đây?"
Hòa Diệp bình thản đáp: "Không ép tôi làm mấy chuyện tôi không thích."
Phùng Đại Thừa vội gật đầu: "Tất nhiên.
Cậu chỉ cần làm đúng con người mình, những chuyện khác chúng tôi sẽ lo."
"Có thể ghi điều này vào hợp đồng không?"
Hòa Diệp hỏi tiếp.Phùng Đại Thừa thoáng khó xử: "Cái này thì hơi khó.
Nếu cậu liệt kê cụ thể việc nào không muốn làm thì được, nhưng chỉ ghi một câu không thích thì không làm thì hơi mơ hồ quá..."
Hòa Diệp chưa từng quay tổng nghệ, cũng không rành quy tắc hay quy trình, theo bản năng quay sang nhìn Mục Tịch Cảnh, người từ nãy vẫn im lặng.Đối phương lập tức hiểu ý, mở miệng: "Cụ thể thế nào, lát nữa tôi sẽ liệt kê thành một bảng cho ông xem."
Phùng Đại Thừa vội gật đầu: "Được, những chuyện này đều có thể thương lượng từ từ."
Suốt mấy giờ tiếp theo, Mục Tịch Cảnh bảo trợ lý liên hệ chi nhánh điện ảnh, nhờ một người đại diện lâu năm liệt kê những vấn đề có thể phát sinh khi quay tổng nghệ để thêm vào hợp đồng.Cao trợ lý thì tất bật qua lại với phòng pháp vụ.Hòa Diệp im lặng buộc giấy trát, Phùng Đại Thừa cũng ngồi bên cạnh, kiên nhẫn chờ.Đến khi trời sắp tối, Hòa Diệp mới mở miệng đuổi khéo: "Phùng đạo, trời không còn sớm, chuyện ký hợp đồng để ngày mai đi."
Phùng Đại Thừa nghe vậy, còn tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài: "Ông chủ Hòa muốn đi ăn cơm sao?
Vừa hay tôi cũng đói, không thì tôi đặt phòng ở nhà hàng gần đây, vừa ăn vừa chờ?"
Hòa Diệp dứt khoát từ chối: "Không cần.
Ngày mai ký cũng vậy thôi."
Hòa Diệp vốn không thích xã giao, ngồi ăn cơm với người không thân thuộc rất dễ lúng túng.Nhưng Phùng Đại Thừa vẫn tỏ ra lưỡng lự, hiển nhiên không muốn rời đi, lo rằng đến ngày mai sẽ có biến.Hòa Diệp nhìn thấu nỗi băn khoăn ấy, thuận tay ném cho hắn một viên thuốc an thần: "Yên tâm, tôi đã đồng ý rồi thì sẽ không đổi ý."
Huống chi, cậu thật sự đang thiếu tiền.Phùng Đại Thừa vẫn còn chưa an lòng, lại cố gắng thuyết phục: "Bên tôi chỉ cần sửa lại chút thù lao thôi.
Giờ chủ yếu là đợi phía các cậu liệt kê điều kiện, để chúng ta bàn bạc thêm.
Nếu không có vấn đề, hợp đồng có thể ký ngay."
Nghe vậy, Mục Tịch Cảnh đứng dậy, đưa điện thoại tới trước mặt Hòa Diệp: "Tôi đã liệt kê vài mục, em xem còn cần thêm gì không?"
Hòa Diệp cúi đầu nhìn, gật đầu hài lòng: "Không cần thêm gì nữa."
Mục Tịch Cảnh lập tức nói với Phùng Đại Thừa: "Để tôi gửi cho ông một bản."
Chỉ vài phút sau, Phùng Đại Thừa đã xem xong.
Toàn bộ điều kiện không có gì quá đáng, chỉ nhấn mạnh mấy điểm chính: Không nhận kịch bản cố ý tạo mâu thuẫn, xung đột giả để câu view.
Không chấp nhận cắt ghép lung tung, dựng chuyện hạ thấp người khác.
Không ép gắn nhân thiết để lăng xê....Phùng Đại Thừa xem xong liền vỗ đùi đánh bộp một cái, sảng khoái nói: "Không thành vấn đề."
"Ông chủ Hòa cứ yên tâm, chương trình của chúng tôi không có mấy chiêu câu view hạ thấp người khác đâu.
Không tin thì cậu có thể xem mấy show trước của tôi.
Chúng tôi tập trung vào câu chuyện chính, fan của chúng tôi cũng vì điều đó mà theo dõi, chứ không phải mấy vụ cãi vã lông gà vỏ tỏi."
"Còn chuyện cắt dựng, cậu càng không cần lo.
Chúng tôi sẽ livestream để khán giả tương tác trực tiếp.
Hậu kỳ chỉ tinh giản nội dung, không bao giờ dựng bừa."
Nhân thiết thì tùy các cậu, chúng tôi sẽ không can thiệp."
Một lượt thương lượng xong, hai bên gần như không có dị nghị gì.Mục Tịch Cảnh bèn gọi cho Hứa luật sư, người đang dẫn ba mẹ Hòa đi xem nhà gần đó, nhờ cô sang cửa hàng kiểm tra hợp đồng lần cuối.
Xác định không có vấn đề, hai bên ký tên tại chỗ.Phùng Đại Thừa ôm hợp đồng trong tay, trong lòng như trút được tảng đá lớn, vui rạo rực kéo trợ lý ra về.Ngồi lên xe, hắn còn không nhịn được cảm thán: "Tiểu Cao, tin tôi đi, ông chủ Hòa chính là một khối ngọc thô.
Con mắt của tôi không thể sai được."
Trong cửa tiệm giấy trát, Hòa Diệp cất hợp đồng vào ngăn kéo quầy, rồi hỏi Hứa luật sư: "Xem nhà thế nào?"
Hứa luật sư đáp: "Nguyên một buổi trưa, chúng ta xem tổng cộng sáu căn.
Chú dì đều rất ưng, còn nhờ tôi quay video để cậu chọn.
Họ nói căn nào cũng ổn, muốn cậu quyết định giúp."
Hòa Diệp lần lượt xem sáu đoạn video, rồi dứt khoát chỉ ra: "Chọn căn thứ năm."
Bởi vì cùng một khu, phong cách trang trí không khác nhau mấy, chỉ khác về toà nhà, tầng lầu và diện tích.Căn thứ năm là căn đẹp nhất trong sáu căn: nằm giữa khu, không bị ồn xe cộ, tầng 29, hướng Nam Bắc thông thoáng, ba phòng hai sảnh hai vệ sinh, diện tích 128m².
Ba mẹ Hòa ở sẽ rộng rãi, thoải mái.Hơn nữa, theo con mắt của Hòa Diệp, phong thủy căn này rất tốt."
Được, vậy tôi tiến hành thủ tục."
Hứa luật sư gật đầu, rồi hỏi thêm: "À, chú dì còn nhờ tôi hỏi, tối nay cậu có thể ăn cơm chung với họ không?"
Hòa Diệp: "Không cần.
Phiền cô lát nữa dẫn họ đi ăn cơm, sau đó đưa họ về quê."
Quê cách nội thành hơn một giờ đi xe, trong nhà còn hai đứa nhỏ nhờ người trông hộ, chắc chắn ba mẹ cậu sẽ không ở lại qua đêm."
Được."
Hứa luật sư gật đầu, rồi tiếp tục: "Nghe Mục tổng nói hai người muốn sớm dọn vào, tôi sẽ trao đổi với chủ nhà.
Nếu mọi việc thuận lợi, ngày mai ký xong hợp đồng là có thể nhận chìa khóa.
Để bảo mẫu dọn dẹp một lượt là dọn vào ở được ngay, còn thủ tục sang tên có thể làm sau."
"Ừ."
Hòa Diệp đáp gọn.
Cậu cũng muốn ba mình sớm lên thành phố phụ việc.Hứa luật sư hỏi tiếp: "Ông chủ Hòa còn gì cần dặn dò nữa không?"
Hòa Diệp lắc đầu: "Không, vất vả cho cô rồi."
Hứa luật sư cười: "Khách sáo gì chứ."
Đám người rời đi.
Hòa Diệp đặt khung xương trong tay xuống, đứng dậy rửa tay.
Khi trở ra, người đàn ông đối diện cất lời: "Đi thôi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn."
Mục Tịch Cảnh nhướng mày: "Vừa nãy không phải em từ chối sao?"
Hòa Diệp nói: ""Chúng ta hai người ăn thôi."
Cậu biết rõ ba mẹ giờ chắc chắn có một bụng chuyện muốn hỏi.
Bữa cơm đó không thể yên ổn được.Đến lúc ngồi vào bàn, thể nào họ cũng tra hỏi tiền ở đâu mà ra.
Nếu nói thật rằng là tiền của Mục Tịch Cảnh, họ sẽ lại chất vấn vì sao người giàu như vậy lại cam tâm làm trợ lý trong tiệm giấy trát.
Nếu nói dối, thì càng kéo theo một đống phiền phức.Chi bằng để họ bình tĩnh trước, khi hợp đồng tổng nghệ ký xong, Hòa Diệp sẽ đưa cho họ xem.
Chỉ cần chứng minh tiền kiếm được đường đường chính chính, họ tự khắc yên tâm.Cậu khóa cửa tiệm, cùng Mục Tịch Cảnh sóng vai đi ra khỏi ngõ nhỏ."
Muốn ăn gì?"
Hòa Diệp hỏi.Mục Tịch Cảnh không đáp hỏi lại: "Em muốn ăn gì?"
Hòa Diệp: "Gì cũng được."
Mục Tịch Cảnh: "Vậy cứ đi xem trước."
Biết Mục Tịch Cảnh khó tính, đa số quán ăn bình thường không lọt vào mắt anh, Hòa Diệp liền dẫn thẳng tới một khách sạn 5 sao.
Cậu đưa thực đơn cho Mục Tịch Cảnh: "Anh chọn đi."
Mục Tịch Cảnh đoán được đây là cách Hòa Diệp cảm ơn mình, liền mỉm cười: "Được."
Trong bữa ăn, Mục Tịch Cảnh rất yên tĩnh, khiến Hòa Diệp, cả ngày bị quấy rầy thở phào nhẹ nhõm.Có lẽ cũng nhờ đối phương biết lựa lời, mà Hòa Diệp mới cảm thấy, so với Phùng Đại Thừa hay chính cha mẹ mình, ngồi ăn cùng Mục Tịch Cảnh vẫn thoải mái hơn nhiều.Một bữa cơm yên ả, chỉ lặng lẽ thưởng thức món ngon.Đến khi tâm trạng đã dịu xuống, Mục Tịch Cảnh mới mở lời: "Phùng đạo vừa nhắn tin, nói chương trình tổng nghệ sẽ bắt đầu quay một tháng nữa.
Trong thời gian này, chúng ta có thể nghỉ ngơi cho thoải mái."
Về thù lao, họ sẽ tạm ứng 20%, 80% còn lại sẽ trả sau khi quay xong tập đầu tiên."
"Được."
Hòa Diệp đáp, rồi nói luôn: "Bảo ông ta chuyển thẳng vào thẻ ngân hàng của anh đi."
Chỉ một thoáng, Mục Tịch Cảnh đã thành chủ nợ của mình.
Kể cả dồn hết tiền tổng nghệ, cũng chưa chắc đủ trả.Mục Tịch Cảnh lắc đầu: "Không cần vội.
Em có thể trả từ từ, đừng tự ép mình phải nhận show gấp."
Hòa Diệp phản bác: "Không phải ép."
Kiếm tiền thì làm gì có chuyện ép hay không ép.Trước đây, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện mua nhà.
Livestream và làm giấy trát kiếm tiền cũng đủ sống rồi.Nhưng cậu quên mất, ngoài bản thân, còn có cha mẹ.
Ba Hòa cả đời nghèo khó, chẳng bao giờ cầm nổi số tiền lớn.
Ngày trước kiếm được đồng nào là phải lo ăn từng bữa.
Mẹ Hòa đi làm cũng chỉ được ba bốn nghìn một tháng, dựa vào ông nội tiếp tế mà cầm cự.Giờ ông nội mất, mẹ Hòa còn phải ở nhà chăm hai đứa trẻ không ai nhận nuôi.
Gánh nặng nuôi cả nhà, tự nhiên đè lên vai cậu.Hơn hai tháng nay, ba mẹ Hòa chưa từng chủ động đòi cậu gửi tiền về.
Thỉnh thoảng, cách vài ngày họ còn lo cậu túng thiếu, lén chuyển cho cậu vài trăm, dặn phải ăn uống cho tử tế.Hòa Diệp không hỏi tiền đó từ đâu ra, nhưng cũng biết chắc là ba mẹ mình phải thắt lưng buộc bụng mới để dành được.Cậu vốn không phải người nhạy cảm trong chuyện tình cảm, nên không thể nói là cảm động đến mức nào.Nhưng cậu biết rõ một điều, mình phải kiếm tiền nuôi cha mẹ, để họ được hưởng chút an nhàn tuổi già.Bởi vậy, sau khi xem mấy căn nhà thuê cũ kỹ, Hòa Diệp quyết định mua hẳn một căn.
Cậu nhớ, người bình thường ai cũng mong có một nơi thật sự thuộc về mình.Suy nghĩ của Hòa Diệp cứ thế phiêu xa, cho đến khi giọng Mục Tịch Cảnh kéo cậu về hiện thực: "Chỉ cần em không thấy miễn cưỡng là được."
Lúc này đã hơn tám giờ tối, sắc trời hoàn toàn chìm vào bóng đêm, con hẻm Thương Tỉ dày đặc âm khí.Con ngõ dài chỉ có ba cột đèn đường lập lòe sáng, không đủ soi rõ đường.
Hai người họ sóng vai đi chậm rãi về phía tiệm giấy trát.--------------------------
Chương 82
Buổi tối livestream, nhiệt tình của các khán giả vẫn chẳng giảm chút nào.
Bình luận tràn đầy những câu kiểu: Ông chủ Hòa làm chồng em đi.
Ai cưới ông chủ Hòa thì lời to rồi.Không chỉ nữ sinh, ngay cả mấy nam sinh cũng hùa theo gọi.Hòa Diệp toàn bộ bỏ qua, chỉ chăm chăm đọc các bình luận liên quan đến bói toán.Xem xong ba quẻ, cậu kết thúc livestream qua loa.Điều này khiến khán giả lập tức rộn ràng trêu chọc:【 Tôi nghi ngờ lắm nha, hình như ông chủ Hòa sợ bọn mình lắm thì phải, xem xong quẻ là biến ngay! 】【 Đúng đó, mọi khi còn tám chuyện vài câu, giờ tính xong cái là chạy, tốc độ còn nhanh hơn tôi đi đầu thai. 】【 Ủa, ông chủ Hòa bị xã khủng à? 】 【 Tôi cảm giác anh ấy là kiểu i chính hiệu 】【Loại i-boy đáng yêu này cần có tôi, một girl tới cứu vớt.
Ông chủ Hòa, mau nhào vô lòng em nè~ 】 【 Cái bạn trên có âm mưu gì mờ ám lắm đây 】Hòa Diệp lướt vài dòng, xác định khán giả vẫn vui vẻ, không ai khó chịu, liền cất điện thoại, tiếp tục làm việc của mình.-Trưa hôm sau.
Hòa Diệp đang ngủ mơ thì nghe một tràng tiếng gõ cửa.Cậu mơ màng ngồi dậy, loáng thoáng nghe thấy tiếng người gọi bên ngoài.Một phút sau, cửa tiệm hé ra một khe.
Một thanh niên tóc tai rối bù, mắt lờ đờ chưa tỉnh ngủ, mặc áo ngủ, khàn giọng hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
"Chào cậu."
Người đứng ngoài là một người đàn ông trung niên hơi mập, tóc húi cua, mặt tròn, mày rậm mắt to, mặc áo sơ mi caro ngắn tay và quần jean xanh, trên tay đeo đồng hồ sáng loáng.Hòa Diệp chẳng rành hàng hiệu, tự nhiên cũng không biết đó là đồng hồ gì.Nhưng nhìn tướng mạo, cậu đoán được ngay, người này vận khí tài lộc rất khá, tám phần là một ông chủ lớn.Người đàn ông nhìn thấy Hòa Diệp cũng hơi sững lại, ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu xác nhận, rồi mới cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, đây có phải là tiệm giấy trát của lão tiên sinh Hòa Kế Bình không?"
Hòa Diệp nheo mắt, vẫn chưa quen với ánh sáng ngoài trời, đáp: "Ông nội tôi qua đời rồi."
Người đàn ông hơi ngẩn ra, vội cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi vô tình mạo phạm."
Hòa Diệp: "Không có gì."
Người đàn ông trung niên dò hỏi: "Vậy xin hỏi cậu là Hòa Diệp tiên sinh phải không?"
Hòa Diệp hơi bất ngờ khi đối phương biết tên mình, gật đầu: "Đúng."
Người đàn ông hơi mập lập tức tự giới thiệu: "Chào cậu, tôi tên Thiệu Dương Lỗi, là đội trưởng một đội thi công xây dựng.
Trước đây, ông nội cậu từng giúp chúng tôi xem phong thủy.
Ông nói nếu sau này gặp chuyện tương tự thì có thể đến tìm ông, còn nếu ông không có ở đây thì tìm cháu trai Hòa Diệp."
Nghe vậy, Hòa Diệp chỉ nói một câu: "Chờ một lát."
"Được, được."
Thiệu Dương Lỗi vội vàng đáp.Hòa Diệp đóng cửa lại, vào toilet rửa mặt, thay áo ngủ, rồi mới mở cửa đón khách, giọng điệu nhạt nhẽo: "Vào rồi nói."
Thiệu Dương Lỗi xách túi đồ theo vào, ngồi xuống ghế trong tiệm.Hòa Diệp rót hai cốc nước đặt lên bàn trà, rồi chủ động hỏi: "Lần này đến là gặp chuyện gì?"
"Đúng vậy."
Thiệu Dương Lỗi gật đầu: "Gần đây bọn tôi khai phá một khu dân cư mới, nhưng suốt nửa tháng nay khởi công không thuận lợi.
Ngày đầu tiên đào đất, máy xúc đã đào trúng hai cỗ quan tài.
Chúng tôi đã mời đạo sĩ tới làm lễ, đưa đi an táng cẩn thận.
Nhưng một tuần trước vẫn xảy ra chuyện."
"Một tài xế lái máy xúc đột nhiên lao thẳng xuống hố, may không bị thương nặng nhưng cũng xây xước đầy mặt."
"Ba ngày trước, một tài xế khác cũng gặp tình huống tương tự, lần này gãy xương chân, phải nhập viện."
"Tôi thấy chuyện này quá tà môn nên mới mời đạo sĩ đến xem, ông ấy bảo chỗ đó âm khí nặng, không khuyên xây dựng tiếp."
"Nhưng bọn tôi chỉ phụ trách thi công, đất này đâu phải của tôi, hợp đồng với chủ đầu tư cũng ký rồi.
Nếu giờ bỏ dở, tiền bồi thường lớn đến mức tôi có bán nhà cũng không đủ."
Thiệu Dương Lỗi càng nói càng lo lắng: "Hòa đại sư, cậu có thể tới xem giúp được không?"
Hòa Diệp gật đầu: "Có thể."
Thiệu Dương Lỗi hỏi tiếp: "À, vậy Hòa đại sư tính phí thế nào?"
Hòa Diệp thản nhiên: "Cứ đến nơi xem trước đã."
Thiệu Dương Lỗi: "Được, vậy Hòa đại sư khi nào rảnh?"
Hòa Diệp nói: "Đợi một lát, tôi thu dọn đồ rồi đi với ông."
Hòa Diệp vào phòng nghỉ phía sau, lấy ba lô đen, cho vào đó bàn phong thủy, đồng xu, bùa chú cùng vài vật dụng cần thiết.Sau khi ngồi lên xe của ông chủ Thiệu, Hòa Diệp mới nhớ ra mình quên báo với Mục Tịch Cảnh, bèn gửi một tin nhắn.Đối phương lập tức trả lời:【 Đi đâu? 】Hòa Diệp 【. 】Nhận ra câu hỏi của mình có hơi dư thừa, Mục Tịch Cảnh lại nhắn: 【 Được, nhớ về sớm.】Xe lao lên đường cao tốc, Hòa Diệp ngồi ghế phụ, vừa ăn bữa sáng mua vội ở đầu hẻm.Thiệu Dương Lỗi có lẽ cảm thấy không khí trong xe hơi gượng gạo, thử bắt chuyện vài lần nhưng Hòa Diệp đáp rất nhạt, thậm chí hơi lạnh lùng.
Cuối cùng, ông ta đành im lặng.Xe chạy hơn một giờ, cuối cùng tiến vào một công trường xây dựng được bao quanh bởi hàng rào tôn.Xuống xe khi, Thiệu Dương Lỗi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hắn phát hiện này nam sinh tựa hồ không có hắn gia gia như vậy hảo ở chung, không thế nào ái nói chuyện liền tính, khí chất còn đặc biệt cao lãnh, chính mình nói cái gì hắn đều không tiếp, bất đắc dĩ khi mới miễn cưỡng hồi một cái: "Ân."
Vừa xuống xe, Thiệu Dương Lỗi âm thầm thở phào.
Ông phát hiện cậu trai này không dễ gần như ông nội cậu, đã ít nói lại còn mang khí chất lạnh nhạt.
Ông nói gì cậu cũng chỉ đáp qua loa: "Ừ."
Suốt đường đi, không khí căng đến mức tài xế cũng thấy khó chịu, phải mở nhạc sôi động để xua bớt áp lực.
Thiệu Dương Lỗi hít sâu vài hơi không khí trong lành, trên mặt mới nở nụ cười trở lại, làm động tác mời: "Hòa đại sư, bên này."
Hòa Diệp chỉnh lại: "Thiệu tiên sinh cứ gọi tôi là Hòa Diệp, hoặc ông chủ Hòa thôi."
"À, được."
Thiệu Dương Lỗi đáp vội.Hai người đội nắng, đi hơn trăm mét thì tới trước một hố đất khổng lồ.
Xung quanh dừng mười mấy chiếc máy xúc, lúc này vẫn đang ầm ầm làm việc.Công trường tiếng ồn hỗn tạp, muốn nói chuyện phải nâng giọng thật to.Thiệu Dương Lỗi chỉ xuống hố: "Hai cỗ quan tài trước kia chính là đào được ở đây."
Hòa Diệp lấy la bàn ra, kim chỉ nam không ngừng dao động, chứng tỏ từ trường nơi này đã bị ảnh hưởng bất thường.Hòa Diệp không lộ chút cảm xúc nào, âm thầm mở Âm Dương Nhãn.Vừa mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến cậu hơi sững người, hố đất khổng lồ phía trước đang không ngừng bốc lên âm khí dày đặc."..."
Ban ngày ban mặt mà lại toát ra âm khí, hơn nữa thứ âm khí này dù gặp ánh mặt trời chói chang vẫn thật lâu không tiêu tan, chẳng khác nào như vừa đào trúng Quỷ Môn Quan vậy.Hòa Diệp không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ liếc nhìn thời gian trên điện thoại, buổi sáng 9 giờ 42 phút, đúng vào thời điểm dương khí vượng nhất trong ngày.Cậu bước lên phía trước mấy bước, thò đầu nhìn xuống hố.
Chỉ thấy đáy hố âm khí càng dày đặc, đến mức những chiếc máy xúc đang làm việc bên dưới đều bị âm khí bám lên.
Trong đó, có một chiếc gần như bị một tầng âm khí đen kịt bao phủ.Hòa Diệp hơi nhíu mày, quay đầu chỉ vào chiếc máy xúc dưới hố, nói với Thiệu Dương Lỗi: "Bảo chiếc máy xúc kia dừng lại trước."
Thiệu Dương Lỗi khó hiểu, vô thức hỏi: "Sao vậy?"
Hòa Diệp đáp: "Nếu cứ tiếp tục đào xuống, e là lát nữa sẽ xảy ra chuyện."
"A!"
Thiệu Dương Lỗi vừa nghe liền giật mình, vội gọi người qua, bảo họ dùng bộ đàm thông báo cho tài xế tạm dừng.Nhưng vẫn chậm một bước.
Giám công vừa chạy tới định cầm bộ đàm nhắc nhở thì đã thấy chiếc máy xúc kia, đang làm việc trên sườn hố, bỗng nhiên mất khống chế và trượt thẳng xuống đáy hố.Hiện trường lập tức rối loạn.
Thiệu Dương Lỗi vội vàng chạy tới kiểm tra.
May mắn là người lái chiếc máy xúc là một tài xế kỳ cựu, khi máy lật xuống đã kịp tự bảo vệ mình, nên không bị thương.Thiệu Dương Lỗi thở phào, lập tức cho người đưa tài xế sang một bên nghỉ ngơi, đồng thời bảo giám công dẫn người điều chỉnh lại máy móc.
Bản thân ông thì chạy về phía Hòa Diệp, hỏi dồn: "Ông chủ Hòa, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Đây đã là lần thứ ba rồi."
Hòa Diệp trầm giọng nói: "Âm khí dưới đáy hố quá nặng.
Công nhân làm ở đây ít nhiều đều bị dính phải.
Người bình thường mà bị âm khí bám lên, nhẹ thì vận xui liên tiếp, nặng thì thậm chí có thể mất mạng."
Nghe vậy, Thiệu Dương Lỗi nhíu mày, trán hằn ra một chữ Xuyên (川): "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Hòa Diệp trấn an nói: "Trước hết đừng vội."
Cậu hỏi tiếp: "Trừ hai cỗ quan tài ra, các ông còn đào được thứ gì khác không?"
Thiệu Dương Lỗi lắc đầu: "Chúng tôi mới khởi công được nửa tháng.
Ngoài chỗ này ra, các khu vực khác còn chưa động đến."
Hòa Diệp gật đầu: "Có chụp ảnh quan tài không?
Bên trong là thi thể hay cái gì khác?"
Thiệu Dương Lỗi lắc đầu: "Không có thi thể."
"Lúc đào được quan tài, chúng tôi đang ở khu khác.
Triệu giám công gọi điện báo cho tôi.
Tôi lập tức cho báo cảnh sát và liên hệ Hiệp hội Khảo cổ của tỉnh.
Các chuyên gia tới xem rồi nói đây chỉ là quan tài bình thường, không có giá trị khảo cổ.
Bên trong lại chẳng có thi thể gì, nên bảo chúng tôi chọn chỗ khác để chôn lại."
Hòa Diệp nhướng mày: "Không khóa nắp à?"
Thiệu Dương Lỗi đáp: "Hình như không."
Hòa Diệp trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi chỉ về phía tháp cần cẩu cách đó không xa: "Tôi có thể leo lên đó quan sát một chút không?"
Thiệu Dương Lỗi gật đầu: "Được, tôi đi cùng cậu."
Ông cầm một bộ đàm từ giám công, rồi đuổi kịp bước chân Hòa Diệp.Rất nhanh, cần trục tháp đưa hai người lên cao.
Hòa Diệp đứng trên đó, phóng tầm mắt bao quát toàn bộ địa thế phía dưới.Cậu nghiêm túc quan sát một vòng, càng thêm khẳng định, đây chính là một Quỷ Môn Quan.Chín cỗ quan tài trấn giữ, tấm bia đá ở vị trí trung tâm.Cái hố lớn này còn chưa chạm đến trung tâm thực sự; nếu bọn họ trực tiếp đào trúng tấm bia đá, e rằng âm khí từ địa phủ sẽ bùng phát, nhẹ thì tai họa liên tiếp, nặng thì mất mạng người cũng không phải chuyện lạ.Hòa Diệp chìa tay: "Đưa bộ đàm cho tôi."
Cậu ra hiệu cho đám công nhân phía dưới, chỉ huy máy xúc mở tám vị trí mới, sau đó đưa bộ đàm lại cho Thiệu Dương Lỗi: "Vị trí trung tâm đừng động vào.
Đào xuống ở bảy vị trí còn lại, hẳn là sẽ đào ra thêm bảy cỗ quan tài."
"A?
Còn quan tài nữa sao?"
Thiệu Dương Lỗi sững sờ.
"Chỗ này trước kia là nghĩa mộ à?"
Hòa Diệp lắc đầu: "Không phải."
Thiệu Dương Lỗi càng thêm lo lắng: "Hòa lão bản, công trình này của chúng ta còn tiếp tục được không?"
Hòa Diệp gật đầu: "Vẫn làm được.
Nhưng phải dịch vị trí một chút."
"Chín cỗ quan tài này phải chôn lại đúng chỗ cũ.
Có thể chôn sâu hơn cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được di dời."
Quỷ Môn Quan không phải một sớm một chiều hình thành.
Âm khí nơi đây nặng đến mức này, e rằng đã tích tụ trăm năm.Cho dù dời vị trí xây dựng, đất ở đây đã bị âm khí thấm đẫm.
Đại lầu chưa chắc đã dựng nổi, mà nếu có dựng xong thì cũng thành một tòa hung lâu, tài vận khó mà hưng thịnh, công ty rất dễ đi đến phá sản.Thiệu Dương Lỗi nghĩ tới công trình của mình, sốt ruột hỏi: "Vậy dịch tòa nhà sang chỗ khác sao?"
"Nhưng chúng tôi phải xây theo bản vẽ của chủ đầu tư, không thể tự ý thay đổi được..."
Hòa Diệp liền nói rõ toàn bộ những gì vừa nhận định với người phụ trách trung niên.Đối phương nghe xong, im lặng hồi lâu.
Trong đầu chỉ văng vẳng câu nói của Hòa Diệp: "Nếu xây tòa nhà đúng chỗ cũ, chưa chắc đã xây nổi.
Dù xây được, đó cũng là đổi bằng mạng người."
Còn chuyện sau khi xây xong sẽ thế nào, không cần ông phải lo.Nhưng việc này liên quan đến lợi ích của chủ đầu tư, nên ông trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Ông chủ Hòa, cậu chờ một chút.
Tôi phải gọi điện báo cáo với La tổng."
----------------------------