Sau Khi Phát Sóng Trực Tiếp, Tôi Bị Bắt Trở Thành Đại Lão Huyền Học
Chương 110 _ 112
Chương 110 _ 112
Chương 110
Sáng hôm sau, 8 giờ 50 phút.Bành Học Văn bước vào công ty, các đồng nghiệp mỉm cười chào y.Y đặt chùm chìa khóa lên bàn làm việc, cầm cốc đi pha cà phê.Vài phút sau, y quay lại chỗ ngồi, bật máy tính, bắt đầu sắp xếp những mặt hàng tiêu thụ cần xử lý trong ngày."
Văn ca, hôm nay anh mấy giờ lên sóng?"
Một cô gái trẻ mặc bộ JK, buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm tinh xảo, dáng vẻ xinh đẹp bước tới hỏi.Bành Học Văn nhiệt tình cười đáp: "Vẫn là 10 giờ sáng, còn em?"
Nữ sinh: "Em 1 giờ chiều, ca sau của anh."
Bành Học Văn kinh ngạc: "Vậy sao đến sớm vậy?"
Nữ sinh cười đùa: "Đến học hỏi anh đó nha.
Anh là quán quân doanh số tổ mình, em muốn xem trực tiếp rốt cuộc anh livestream thế nào mà bán được nhiều hơn chúng em như vậy."
Bành Học Văn cười: "Em đừng nói giỡn, mấy ngày nay thành tích của em tăng vèo vèo, chẳng mấy chốc là vượt qua anh thôi.
Tháng sau tiền lương chắc chắn gấp đôi."
Nữ sinh chỉ cười ha ha rồi rời đi, không để bụng.Cô đi xa rồi, nụ cười trên mặt Bành Học Văn cũng nhạt dần.
Y nghiêng đầu liếc chùm chìa khóa đặt trên bàn.Cô gái đó cũng là host bán hàng livestream như y.
Công ty họ tính lương dựa trên doanh số, nên ngoài mặt đồng nghiệp vui vẻ, nhưng bên trong luôn âm thầm cạnh tranh, đặc biệt là để giành hai khung giờ vàng: 6–9 giờ tối và 9–12 giờ đêm.Khung giờ này nhiều người xem, bán hàng dễ, thành tích cũng cao hơn, nên thường dành cho hai người dẫn đầu doanh số tháng trước.Vừa hay, cô gái này hiện đang đứng hạng ba, luôn muốn vượt qua y và Hoàng Man để lấy được slot giờ vàng.Còn Hoàng Man, người đứng thứ hai là một thanh niên tươi sáng, tính cách rộng rãi.
Dù thành tích luôn thua y một bậc, nhưng ít khi tỏ ra bất mãn, nhiều nhất chỉ đùa vài câu.Nhưng tối qua, ông chủ Hòa đã khoanh ba người khả nghi, trong đó có cả hai người họ.Hiện tại, Bành Học Văn hoàn toàn tin tưởng ông chủ Hòa.
Cậu đã chỉ ra thì chắc chắn không sai.Bởi tối qua, y gửi đi toàn bộ ảnh chụp nhân sự, không chỉ host bán hàng, mà cả trợ lý, kiểm soát phòng, lập kế hoạch, kinh doanh, tổ chức sự kiện, và mấy nhân viên kỹ thuật.Y không nói ai là ai, vậy mà ông chủ Hòa có thể chính xác chỉ ra hai host bán hàng kia.
Không thể không nói là lợi hại."
Văn ca, chào buổi sáng!"
Suy nghĩ của Bành Học Văn bị cắt ngang.
Y ngẩng đầu, thấy Hoàng Man đang cười sáng lạn."
Sớm!"
Bành Học Văn cười đáp, cũng hỏi câu tương tự: "Cậu không phải luôn livestream buổi chiều sao?
Hôm nay sao đến sớm thế?"
Hoàng Man: "À, hôm nay em nghỉ, định đi leo núi với bạn.
Tiện đường ghé công ty lấy ít đồ."
Bành Học Văn hơi sững người: "Nghỉ phép à?"
Hoàng Man cười đáp: "Đúng vậy."
Bành Học Văn nheo mắt trêu: "Hiếm khi được nghỉ, không ở nhà ngủ nướng mà đi leo núi, tuổi trẻ đúng là nhiều sức thật."
Hoàng Man xua tay: "Hại, cả ngày làm việc ngồi trước màn hình, nhân lúc nghỉ cũng nên vận động chút."
Hắn vừa nói vừa bước ngang qua chỗ ngồi của Bành Học Văn.
Ánh mắt lướt qua chùm chìa khóa trên bàn, lông mày hơi nhướng, giọng giả vờ thản nhiên: "Ơ, Văn ca, cái thẻ bài Luffy trên chìa khóa của anh đâu rồi?"
Bành Học Văn trong lòng khẽ giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định trả lời: "À, cảm thấy đáng yêu quá, sợ làm bẩn, nên treo ở nhà."
Hoàng Man cười đùa: "Hại, một cái thẻ bài nhỏ xíu mà anh quý trọng vậy à?
Treo lên chìa khóa nhìn mới đẹp, anh vẫn nên tiếp tục mang đi."
Bành Học Văn làm bộ không để ý, gật đầu: "Được, mai mang lại."
"Vậy em đi đây, Văn ca, mai gặp."
Bành Học Văn nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, lập tức lấy điện thoại gửi tin cho Mục trợ lý:【Có thể là Hoàng Man. 】Y sợ Hòa lão bản không nhớ mặt, liền kèm theo ảnh chụp của nam sinh.【 Cậu ta hỏi chuyện móc chìa khóa, còn khuyên tôi tiếp tục đeo. 】Chẳng mấy chốc, đối phương trả lời: 【 Chỉ có cậu ta hỏi sao? 】Tới Một Ly Cappuccino: 【Ừ, còn một đồng nghiệp cuối cùng buổi chiều mới đến. 】Bên kia, Hòa Diệp đang rửa mặt trong phòng tắm, Mục Tịch Cảnh tựa vào cửa, cầm điện thoại đọc tin nhắn cho cậu nghe.Nghe xong, Hòa Diệp hỏi: "Có ảnh chụp mới nhất của người kia không?"
Tối qua, Bành Học Văn gửi ảnh giấy tờ đã hơn một năm trước, Hòa Diệp chỉ có thể dựa vào tướng mạo và cảm giác để đoán.Nếu là ảnh mới, nói không chừng có thể nhìn ra thêm chi tiết, rốt cuộc tướng từ tâm sinh không phải lời nói chơi.Tới Một Ly Cappuccino: 【 Có lẽ phải chờ một chút. 】Hòa Diệp nghe xong, không hỏi thêm.
Cậu rửa mặt xong, dưỡng da đơn giản rồi trở lại sofa, ăn bữa sáng Mục Tịch Cảnh mang tới.Vừa ăn, cậu vừa căn dặn: "Hôm nay có thể cho anh nghỉ nửa ngày, tối 7 giờ rưỡi quay lại là được."
Tối qua rạng sáng, họ nhận tin hôm nay lịch quay dời sang 8 giờ tối, để khách mời có thời gian nghỉ ngơi lấy sức."
Tôi không cần nghỉ."
Mục Tịch Cảnh thản nhiên đáp.Rồi anh nghĩ ra gì đó, hỏi tiếp: "Còn em, gần đây có nơi nào muốn đi không?"
Hòa Diệp nghĩ một lát, lắc đầu.Mục Tịch Cảnh liền đề xuất: "Tôi nghe nói gần đây có chỗ giao nhau giữa thác nước và sông, phong cảnh không tệ.
Muốn đi xem không?"
Hòa Diệp vừa định từ chối, đã nghe Mục Tịch Cảnh bổ sung: "Nơi đó cá sông rất nổi tiếng, thịt tươi ngon, ít xương dăm."
Hòa Diệp chần chừ một chút, hỏi: "Xa không?"
Mục Tịch Cảnh: "Không xa, đi xe khoảng hai, ba mươi phút."
Hòa Diệp cân nhắc nửa giây, rồi gật đầu đồng ý.
Đã đến đây, có thời gian rảnh thì cũng nên dạo một vòng.Hai người nói ra cửa thì không do dự thêm, thu dọn đơn giản rồi lên xe rời khách sạn.Khoảng hơn 10 giờ sáng, Bành Học Văn gửi tới một tấm ảnh.Trong ảnh là một thanh niên mặc đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai, nhe răng cười với máy ảnh, trông rực rỡ như ánh mặt trời.Nhưng trong mắt Hòa Diệp, tính cách của người này không hề giống như vẻ ngoài.
Ấn đường hẹp, sơn căn hơi trũng, là tướng lòng dạ hẹp hòi, tâm tư hỗn tạp, dễ sinh ghen ghét.
Chỉ là những tâm tư ấy bị hắn che giấu rất kỹ.Hòa Diệp cầm ảnh mới so với ảnh thẻ một năm trước, rất nhanh đã nhìn ra khác biệt.Ngũ quan trên ảnh gần đây hơi biến đổi, giữa mày mơ hồ treo một luồng khói mù, chứng tỏ gần đây trong lòng đè nặng chuyện lớn, đồng thời dễ nảy sinh tranh chấp với đồng nghiệp.
Vận thế của hắn đang bất ngờ thăng tiến, thậm chí có dấu hiệu lấn át người khác.Hòa Diệp bảo Mục Tịch Cảnh gửi tin nhắn:【Là cậu ta. 】Tới Một Ly Cappuccino: 【 Ông chủ Hòa, vậy giờ tôi nên làm thế nào? 】Tới Một Ly Cappuccino: 【 Tôi không muốn cứ thế bỏ qua cho cậu ta 】Tới Một Ly Cappuccino: 【Cậu ta làm tôi tổn thất nhiều tiền như vậy, tôi nhất định phải trả thù! 】Tiểu trợ lý của ông chủ Hòa: 【 Có thể cho cậu ta một bài học, nhưng phải vừa phải. 】Một phút sau, đối phương gửi tiếp: 【 Cũng làm cậu ta hao tiền đi, ít nhất năm vạn. 】Kèm theo tin nhắn là khoản chuyển 3.000 đồng.Tới Một Ly Cappuccino: 【 Ông chủ Hòa, tôi không rõ giá ra tay của cậu, nhưng đây đã là số tiền lớn nhất hiện tại tôi có thể lấy ra. 】Tới Một Ly Cappuccino: 【Tôi tự nhận mình không phải người tốt gì, nhưng vẫn luôn chăm chỉ kiếm tiền, cũng từng giúp người khác, chưa từng chủ động làm chuyện xấu, càng không muốn hại người.
Nhưng bây giờ bị người hãm hại, tôi không muốn nuốt giận.
Cầu xin ngài, giúp tôi. 】Hòa Diệp trầm ngâm một lúc, cuối cùng dưới những lời khẩn cầu ấy, vẫn để Mục Tịch Cảnh nhận tiền, rồi mới báo cho đối phương phương pháp giải quyết.Tiểu trợ lý của ông chủ Hòa: 【Sau khi trở về, lấy lá bùa ghi sinh thần bát tự của cậu ra, nhỏ máu lên, sau đó cắt một tiểu nhân bằng giấy, trên đó viết tên và bát tự của đối phương, rồi đem ảnh chụp, tóc của đối phương cùng tiểu nhân kẹp vào trong lá bùa, cuối cùng dùng một món đồ đối phương thường xuyên chạm vào để trấn áp.】Tới Một Ly Cappuccino ngạc nhiên nói: 【Vậy là được à?】Tiểu trợ lý của ông chủ Hòa: Ừ.】Tới Một Ly Cappuccino: 【Lúc cắt tiểu nhân, có cần đọc chú ngữ gì không?】Tiểu trợ lý của ông chủ Hòa: 【Không cần, có hiệu quả là nhờ lá bùa kia.
Mấy thứ khác chỉ là để xác định mục tiêu.】Tới Một Ly Cappuccino: 【Được rồi, thật cảm ơn ông chủ Hòa.】Tiểu trợ lý của ông chủ Hòa đáp: 【Khách khí.】Sau đó không gửi tin nhắn nữa.Bên cạnh thác nước, Hòa Diệp ngồi trên ghế dài ngoài vòng bảo hộ, hơi khom người đứng dậy, nhìn dòng nước từ trên núi đổ xuống tạo thành thác.Xung quanh tựa núi gần sông, cây cối rậm rạp, khi dòng nước ào ào rơi xuống, bọt nước tung tóe, khiến không khí cũng mang theo hơi ẩm tươi mát.Cảnh đẹp, thực sự làm lòng người thư thái.Ít nhất là lúc Hòa Diệp ngắm nhìn mỹ cảnh này, gương mặt vốn luôn lạnh nhạt cũng vô thức giãn ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt."
Thích không?"
Mục Tịch Cảnh mua nước đi vòng về, trong tay cầm hai ly nước trái cây.Anh đưa một ly qua, Hòa Diệp nhận lấy, đồng thời trả lời: "Ừ, cảnh sắc rất đẹp."
Mục Tịch Cảnh mỉm cười, cằm khẽ hất về phía ngoài vòng bảo hộ: "Muốn xuống chơi một lúc không?"
Giữa thác và sông có một đoạn nước chảy êm, nếu không phải mùa nước lớn thì nước chỉ đến đầu gối trẻ nhỏ, dưới bắp chân người lớn, hơn nữa nước suối trong vắt, nên nhiều gia đình thích dẫn con xuống nghịch nước.Nhưng tháng bảy, tám mưa nhiều, đang là mùa nước mạnh, cửa vòng bảo hộ đều khóa, không xa còn treo bảng cảnh cáo nguy hiểm, nhắc nhở khách du lịch rằng nước đang xiết, không được xuống chơi.Hòa Diệp hất cằm về phía biển cảnh báo gần đó, ý bảo Mục Tịch Cảnh tự nhìn lấy.Mục Tịch Cảnh lắc đầu: "Không phải chỗ này, bên kia cơ."
Anh chỉ xuống hạ lưu phía tây: "Dưới kia có mấy chiếc du thuyền, có thể ngồi dạo một vòng."
"Vừa nãy tôi hỏi nhân viên, họ nói hiện giờ vừa qua đợt mưa lớn, để an toàn nên nhiều hạng mục vui chơi tạm đóng, chỉ còn vài hạng mục an toàn hơn."
Hòa Diệp đứng lên, nhìn về phía hạ lưu, mơ hồ thấy hơn chục chiếc du thuyền đủ màu sắc neo bên bờ.Cậu do dự nửa giây, tay trái vô thức bấm khớp ngón tay, xác định hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi, không có nguy hiểm, mới yên tâm gật đầu: "Được."
Cậu đứng lên, sóng vai cùng Mục Tịch Cảnh đi về phía hạ lưu.Nhưng mới đi được vài bước, cậu đột nhiên khựng lại.Mục Tịch Cảnh tưởng cậu đổi ý, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Hòa Diệp lắc đầu, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt cậu dừng trên gia đình ba người mà vừa rồi họ tình cờ gặp thoáng qua.Hai vợ chồng kia còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi.
Bé gái được họ dắt tay, chừng năm sáu tuổi, ngoan ngoãn, đáng yêu.Nhưng vừa rồi, khi ánh mắt vô thức quét qua, Hòa Diệp đã thấy trên gương mặt người phụ nữ và đứa trẻ kia, lờ mờ hiện lên một tia tử khí trong mệnh số.-----------------------------
Chương 111
"Mẹ ơi, con muốn xuống chơi!"
Bé gái nũng nịu năn nỉ, giọng non nớt.Người phụ nữ trẻ thở dài: "Mẹ cũng muốn xuống chơi, nhưng lan can khóa rồi, chúng ta không thể đi."
Bé gái không chịu bỏ qua: "Mẹ gạt con, mẹ xem kìa, phía dưới có rất nhiều cô chú và các bạn nhỏ đang chơi mà."
Quả thật, dù lan can đã khóa và biển cảnh báo dựng sẵn, đoạn nước giảm xóc dưới chân thác vẫn có không ít người lớn dắt con xuống nghịch nước.Bây giờ đã là hạ tuần tháng chín, nhiều người cảm thấy mùa mưa lớn đã qua, hơn nữa nước dưới đoạn giảm xóc kia rất cạn, nên hầu như chẳng ai coi cảnh báo là thật sự nghiêm trọng, cứ trực tiếp lờ đi mà cho con xuống chơi.Vợ chồng trẻ này cũng vậy.
Thanh niên nam nhìn xuống, thấy đông người vui chơi, tiếng cười nói vang khắp nơi, lại ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, bèn khuyên: "Phía dưới nhiều người chơi thế này chắc không sao đâu.
Hơn nữa Ngọt Ngào muốn xuống chơi bao lâu nay rồi, hôm nay mà không cho nó chơi thì về nhà nó sẽ giận đấy."
Bé gái tên Ngọt Ngào lập tức phụ họa: "Đúng đó.
Không cho con chơi là con sẽ giận."
Người mẹ nhéo nhéo má con, giả vờ nghiêm: "Con dám."
Nhưng rồi cô cũng cười, không nỡ làm con mất hứng: "Được rồi.
Nếu ba con đồng ý, vậy cho con chơi một tiếng.
Nhưng không được làm ướt quần áo, kẻo cảm lạnh."
Người cha nghe vợ đồng ý thì mừng rỡ, cùng con gái vỗ tay: "Yeah!"
"Bà xã, lan can này không cao, em nhảy qua trước đi, qua bên kia đỡ Ngọt Ngào."
Người phụ nữ nghe theo, dưới sự trợ giúp của chồng, leo qua lan can cao hơn một mét.
Bé gái được cha nhấc bổng lên, khanh khách cười vang.Hòa Diệp nhìn khung cảnh gia đình ấm áp ấy, khẽ nhíu mày.Theo lý, người có mệnh của họ, cậu không nên xen vào.Nhưng nghĩ đến cảnh gia đình nhỏ này sắp âm dương cách biệt, Hòa Diệp vẫn muốn thiện ý nhắc nhở một câu.Cậu bước nhanh đến gần, giơ tay vỗ nhẹ vai người cha: "Chào anh."
Người đàn ông lập tức ngưng cười, trong lòng dấy lên chút chột dạ, theo bản năng quay đầu lại.
Đập vào mắt hắn là hai chàng trai có diện mạo xuất sắc, đứng cạnh mình.Hắn nhìn người thanh niên trước mắt từ trên xuống dưới, thấy không phải nhân viên quản lý, lộ vẻ nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?"
Hòa Diệp ra tiếng ngăn trở: "Hôm nay nhà anh không thích hợp tiếp xúc với nước nhiều.
Tốt nhất đừng xuống."
Người cha nghe vậy liền cau mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Đồ thần kinh."
Hắn chỉ xuống phía dưới, nơi đám người đang vui chơi nhộn nhịp, tức giận nói: "Bao nhiêu người đều đang chơi, dựa vào cái gì mà chỉ ngăn cản chúng tôi đi xuống?"
"Nói thật, cậu là nhân viên ở đây sao?"
Hòa Diệp: "...
Không phải."
"Không phải thì lo chuyện bao đồng làm gì."
Thanh niên kia không kiên nhẫn xua tay: "Được rồi, nếu cậu muốn làm người tốt, thì đi khuyên những người khác đi."
Hắn vừa nói vừa chỉ về phía không xa, nơi cũng có hai người đang leo lên lan can: "Đấy, đôi tình nhân kia cũng đang leo kìa, cậu đi khuyên họ đi."
Thanh niên nam nhân nói xong, động tác nhanh Nói xong, hắn nhanh nhẹn lật qua lan can, nhận lấy con gái từ tay vợ.Cô vợ trẻ bị diện mạo của hai người Hòa Diệp hấp dẫn, không nhịn được quay đầu nhìn thêm mấy lần.
Bị chồng bắt gặp, thanh niên càng thêm tức giận, hung hăng lườm một cái, rồi ôm con gái, kéo vợ đi về phía bờ nước.Vừa đi hắn vừa răn dạy: "Được rồi, đừng nhìn nữa.
Chỉ là hai thằng đàn ông, có gì mà đẹp.
Chưa thấy trai đẹp bao giờ chắc?
Thật là mất mặt."
Cô vợ thuận miệng chọc ghẹo: "Quả thật là chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy."
Thanh niên vừa nghe thế, tức giận đến mức buông tay vợ ra, ôm con gái bước nhanh lên phía trước.
Cô vợ thấy vậy vội vàng cười làm lành, chạy theo dỗ dành.Hòa Diệp nhìn theo gia đình ba người đi xa, khẽ thở dài.Mục Tịch Cảnh ghé sát lại, thấp giọng an ủi: "Đừng quan tâm bọn họ."
Hòa Diệp cũng nhỏ giọng đáp: "Hôm nay nhà bọn họ mà xuống nước, chắc chắn hai chết một bị thương."
Vừa rồi cậu quan sát tướng mạo người đàn ông kia, thấy rõ người này khó tránh một kiếp.
Dù mạng lớn không chết, cũng sẽ mang thương tật suốt đời.Mục Tịch Cảnh nghe đến chuyện chết người mà đáy lòng không dao động, dịu dàng nói: "Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết.
Em đã nhắc nhở rồi, họ không nghe thì chẳng trách ai được."
Hòa Diệp gật đầu: "Ừ."
Thật ra vừa rồi nhảy ra ngăn cản là hành động có chút xúc động, bởi vì người đã bị Thiên Đạo định số, đâu phải cứ muốn cứu là cứu được.Dù hôm nay có cứu, chưa chắc ngày mai họ đã thoát nạn.Nhìn gia đình ba người kia hòa vào dòng người, cậu thu hồi suy nghĩ: "Đi thôi."
Hòa Diệp nói xong, dẫn đầu xoay người, tiếp tục đi dọc xuống hạ lưu.Từ trên cao nhìn xuống tưởng rằng mấy chiếc du thuyền rất gần, nhưng khi thật sự đi xuống mới phát hiện quãng đường này không hề ngắn.
Hai người chân dài mà cũng phải đi hơn nửa tiếng.Hơn nữa trên đường liên tục bị người ta nhìn chằm chằm, thậm chí có người to gan tiến lên xin phương thức liên lạc.Tuy đều bị Mục Tịch Cảnh từ chối, nhưng vẫn làm tâm tình du ngoạn của Hòa Diệp bị ảnh hưởng.Đi được nửa đường, anh thấy một quầy bán mũ ven đường, liền mua một chiếc mũ lưỡi trai đội lên, che bớt ánh mắt người xung quanh.Mục Tịch Cảnh cũng không chê, chọn một chiếc cùng kiểu với Hòa Diệp để đội.Hai người dù cố tình che mặt, nhưng vóc dáng cao gầy vẫn rất dễ thu hút sự chú ý.Lúc này lại có hai nữ sinh rụt rè tiến tới, căng thẳng nói: "Anh, anh đẹp trai quá, cho bọn em xin cách liên lạc được không?"
Mục Tịch Cảnh lập tức nắm tay Hòa Diệp, mười ngón đan chặt, giơ lên trước mặt hai người, mỉm cười nhạt: "Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi."
Hai nữ sinh lấy hết can đảm tiến lên bỗng sững người, ánh mắt liếc sang thanh niên có gương mặt lạnh lùng, đôi môi mím chặt, tưởng rằng cậu đang tức giận, vội vàng lắp bắp xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Nói xong, hai cô xấu hổ lẫn tức giận, vội vã chạy đi.Đợi các cô rời xa, Mục Tịch Cảnh mới quay đầu nhìn Hòa Diệp, vừa khéo bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của đối phương.Anh chẳng chút sợ hãi, hàng mi khẽ cong, làm ra vẻ buồn rầu, giải thích: "Người cứ liên tục tiến lại gần, tôi đành phải dùng cách này thôi."
Hòa Diệp lười so đo với anh, vừa định rút tay mình về thì cảm giác bị một lực kéo giữ lại.Mục Tịch Cảnh nắm chặt tay cậu, không có chút ý tứ buông ra: "Cứ nắm đi.
Phía sau còn không biết sẽ gặp bao nhiêu phiền phức nữa.
Nắm tay thế này, người khác nhìn ra chúng ta là người yêu, sẽ không tới làm phiền."
Hòa Diệp không bị mê hoặc bởi mấy lời ngọt ngào của hắn: "Buông ra."
Mục Tịch Cảnh giả vờ đáng thương: "Tôi từ chối mấy lần là mệt rồi.
Không thể phối hợp với nhau mà giúp chặn một chút sao?"
Hòa Diệp dùng sức rút tay ra, hành động đã nói rõ thái độ.Ngón tay Mục Tịch Cảnh khẽ vuốt, như còn cảm nhận được dư vị bàn tay lạnh nhè nhẹ ban nãy nằm trong lòng bàn tay mình.Tch, không thể nắm lâu hơn một chút, thật là đáng tiếc.Nhưng ông trời dường như nghe được khát vọng của anh, rất nhanh đã cho cơ hội.Vài phút sau, Hòa Diệp lại bị một nam sinh thanh tú chặn đường: "Anh đẹp trai, có thể cho tôi xin cách liên lạc được không?"
Nếu là lúc trước, Mục Tịch Cảnh đã chủ động lên tiếng từ chối giúp cậu.
Nhưng lần này, anh chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh, không có nửa điểm muốn hỗ trợ.Hòa Diệp đành phải tự mình ứng phó, lãnh đạm nói: "Không thể."
Nam sinh thanh tú chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thuyết phục: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy thường xuyên, chỉ muốn quen biết một chút, làm bạn bè thôi."
Hòa Diệp lại lạnh lùng cự tuyệt: "Ta không kết giao bạn bè."
Thanh tú nam sinh thất vọng nói: "Ơ, sao lại có người không giao bạn bè chứ?
Cậu là vì tôi xấu nên không thích à?"
Hòa Diệp nhìn ra đối phương không định bỏ cuộc, bắt đầu thấy phiền, liền chủ động quay người, nắm lấy tay Mục Tịch Cảnh, bắt chước điệu bộ khi nãy của anh, giơ lên trước mặt nam sinh: "Có chủ rồi."
Nam sinh thanh tú sững người, liếc sang Mục Tịch Cảnh, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không biết hai người là người yêu, cứ tưởng chỉ là bạn bè bình thường.
Là tôi đường đột."
Nói xong, cam sinh lập tức bỏ chạy.Hòa Diệp nhìn bóng lưng chạy xa, lại cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, thầm nghĩ, không ngờ giả làm người yêu lại hiệu quả đến vậy.Mục Tịch Cảnh thì vẫn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi nghe câu có chủ kia, thấy Hòa Diệp lại muốn buông tay, lập tức chủ động nắm chặt: "Vẫn nên nắm thôi, để tránh phiền phức."
Lần này, Hòa Diệp không từ chối nữa.Nắm thì cứ nắm, một đại nam nhân bị dắt tay, có gì phải so đo?Mục Tịch Cảnh chẳng màng ánh mắt người khác, còn anh thì càng không để ý.Hòa Diệp cũng không để ý những ánh nhìn đó, chỉ nghĩ làm sao tận dụng tối đa cơ hội để tránh phiền toái.Hơn nửa giờ sau, hai người đi đến bờ sông.
Mục Tịch Cảnh chủ động hỏi giá thuê du thuyền."
60 một lượt."
Người lái du thuyền trả lời.
"Từ bên này đến bên kia bờ sông, khoảng vài trăm mét, đi một lượt thôi."
Mục Tịch Cảnh nhìn sang bờ bên kia, tính toán thấy một lượt qua lại cũng chỉ khoảng bốn, năm phút.Anh do dự nửa giây hỏi: "Còn có đường nhỏ nào khác không?"
Mục Tịch Cảnh chỉ xuống phía dưới bến du thuyền: "Có thể đi dọc theo bờ sông rồi thuê du thuyền từ đó."
Người lái du thuyền nhìn về phía họ hỏi: "Ý anh là đi vòng quanh đoạn Bàn Giang này à?"
Mục Tịch Cảnh gật đầu: "Đúng vậy."
Lão chủ du thuyền đáp: "Có thể, nhưng giá rất đắt, toàn bộ hành trình sẽ mất hơn 50 phút."
Mục Tịch Cảnh hỏi: "Giá bao nhiêu?"
Lão chủ nói: "Hai người, mỗi người 600."
Mục Tịch Cảnh định đồng ý thì nghe thấy Hòa Diệp mặc cả: "500."
Lão chủ không chịu giảm giá, Hòa Diệp cũng không muốn tranh luận vô nghĩa, kéo Mục Tịch Cảnh quay người định đi.Cuối cùng, lão chủ thỏa hiệp, mỗi người 500 đồng.Du thuyền cả ngày phơi nắng mưa nên khá bẩn, Mục Tịch Cảnh nhìn chiếc ghế dơ dáy, khá khó chịu, nhưng nghĩ tới việc đi cùng Hòa Diệp nên không do dự ngồi lên.Du thuyền gồm sáu khoang, họ chọn chiếc ghế đôi tốt nhất.
Theo chỉ dẫn của lão chủ, mọi người mặc áo phao cứu sinh, thắt dây an toàn kỹ càng, tháo mũ lưỡi trai, cất điện thoại và đồ đạc vào túi chống nước.Du thuyền khởi động, ầm ầm rời bến, nhanh chóng lướt trên mặt sông.Gió mát thổi trên mặt nước, tầm mắt rộng mở nhìn ra dòng sông mênh mông, bên bờ là cây cối xanh tươi, khiến tâm trạng hai người trở nên thoáng đãng, dễ chịu vô cùng.Trong lúc đó, Hòa Diệp đưa tay trái vươn ra trêu chọc mặt nước, dòng nước trong xanh chảy qua khe hở ngón tay, mát lạnh dịu dàng, cảm giác rất thư thái.Tay phải của Hòa Diệp vẫn như thường lệ bị Mục Tịch Cảnh nắm chặt không buông.Du thuyền chỉ có ba người, đảo không cần giải thích quan hệ giữa hai người với lão chủ.
Mục Tịch Cảnh nói mình sợ nước, ngồi trên du thuyền thấy mặt nước rất gần nên có cảm giác muốn chìm xuống.Hòa Diệp không hiểu lắm, nếu sợ nước sao lại muốn đi du thuyền?
Nhưng tiền đã trả cho lão chủ rồi, lúc này cũng không thể rút lui.Hòa Diệp lại đưa tay ra lần nữa, mượn tay Mục Tịch Cảnh để thêm phần can đảm.Mục Tịch Cảnh không khách sáo, gắt gao nắm lấy, đan các ngón tay lại với nhau.Du thuyền tiếp tục lướt đi, Hòa Diệp thổi gió sông, thưởng thức cảnh đẹp bên bờ, tâm trạng rất phấn chấn.Bên cạnh, Mục Tịch Cảnh cũng tâm tình tốt, hoàn toàn không thấy dấu hiệu sợ nước.Loại cảm giác adrenaline phấn khích này kéo dài hơn 50 phút.Khi du thuyền quay lại điểm xuất phát, trên bờ sông có nhiều người tụ tập ở lan can, kéo cổ nhìn ra sông.Chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng còi xe cứu thương từ xa vang đến, cùng tiếng thì thầm của du khách:"Ôi trời, đột nhiên vậy, vừa nãy còn bình thường, sao giờ lại lũ lụt?"
"Không ai biết, nghe nói còn nhiều người chưa kịp chạy, bị nước cuốn trôi rồi."
"Có thể cứu không?
Nhân viên có thể vớt người lên không?"
"Bọn họ đều bị cuốn ra Bàn Giang rồi, chắc chắn không cứu kịp!"
---------------------------------
Chương 112
Hòa Diệp đứng bên bờ, theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía xa, xác nhận thấy nhiều du thuyền vẫn đang lướt trên mặt sông tìm kiếm thứ gì đó.Tình hình phía thượng du không mấy khả quan, nghe thoáng qua tiếng người các độ tuổi khóc lóc kêu cứu.Hòa Diệp vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, thu hồi ánh mắt, nói với người đàn ông bên cạnh: "Đi thôi."
Mục Tịch Cảnh không đồng tình với sự lộn xộn hỗn loạn, đối với người tự tìm đường chết, anh không cảm thấy một chút thương hại nào.Trong tiếng khóc kêu hỗn loạn, anh giọng điệu ôn hòa hỏi: "Đói rồi sao?
Muốn đi ăn cá không?"
Hòa Diệp gật đầu đồng ý.So với đám khách khác cố gắng tiến đến bờ sông xem náo nhiệt, hai người có phần hơi đột ngột rút lui.Mục Tịch Cảnh gọi taxi, báo địa chỉ quán cơm danh tiếng.Tài xế nói quán không xa, chỉ hơn năm phút lái xe là tới.Mục Tịch Cảnh chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, góc nhìn rộng thoáng, lại gọi ra mấy món đặc sản của quán, hỏi ý kiến Hòa Diệp.Hòa Diệp không cần phải tự mình điểm món, chỉ cần trả lời ăn hay không, như vậy cũng đỡ phiền phức nhiều.Khi chờ đồ ăn lên, Hòa Diệp cầm ly nước trái cây trước mặt, vừa uống vừa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Mục Tịch Cảnh chủ động mở lời: "Buổi chiều còn sớm, có muốn chơi thêm một vài hạng mục khác không?"
Anh cảm nhận được tâm trạng Hòa Diệp khi đi du thuyền khá tốt.Hòa Diệp lắc đầu: "Không được."
Mấy ngày nay ở Bàn Giang chắc chắn không yên bình, khó mà vui vẻ trong lúc toàn tiếng khóc lóc ầm ĩ.Mục Tịch Cảnh như hiểu ý: "Có thể đổi địa điểm khác."
Hòa Diệp vẫn kiên quyết từ chối.Khoảng bốn mươi lăm phút sau, đồ ăn được bày lên bàn, Hòa Diệp cầm đũa bắt đầu ăn.Mục Tịch Cảnh ngồi đối diện, tựa lưng thoải mái trên ghế, mặt mày mỉm cười, chăm chú nhìn Hòa Diệp ăn uống.
Tay trái đặt trên đùi, tay phải cầm ly nước nhẹ nhàng xoay chuyển, không hề làm động đũa của Hòa Diệp.Hòa Diệp thấy vậy cũng không thèm nói nhiều, chuyên tâm ăn cơm.Một người trưởng thành, tất nhiên là biết cách kiềm chế thói quen sạch sẽ của mình về mặt tâm lý.Quả thật, Mục Tịch Cảnh nhìn Hòa Diệp ăn cơm, âm thầm xây dựng tâm lý cho mình.Vài phút sau, anh gọi nhân viên phục vụ, yêu cầu mang một chậu nước ấm, dùng khăn ướt có cồn lau sạch toàn bộ mâm đồ ăn, bát đũa, rồi rửa lại một lần bằng nước ấm.Nhân viên phục vụ thấy vậy không khỏi tò mò nhắc nhở: "Tiên sinh, đồ ăn ở đây đều rửa rất sạch, lại được tiệt trùng bằng nhiệt độ cao rồi."
Hòa Diệp lên tiếng ngăn lại: "Không cần phải xen vào chuyện của anh ta."
Nếu làm vậy có thể giúp Mục Tịch Cảnh cảm thấy dễ chịu hơn, ăn được chút gì cũng tốt.Mục Tịch Cảnh rửa sạch bộ đồ ăn bằng nước tiệt trùng rồi mới bắt đầu hạ đũa.Ăn một lát, Hòa Diệp phát hiện đối phương dường như luôn ăn theo nhịp mình.Hòa Diệp gắp một miếng thịt cá, Mục Tịch Cảnh cũng gắp ngay một miếng tương tự bên cạnh.Hòa Diệp gắp một cọng rau xanh, anh cũng kẹp theo một cọng tương tự.Hòa Diệp liếc mắt nhìn anh, thấy Mục Tịch Cảnh ăn rất nghiêm túc, hoàn toàn không thấy hành vi ăn theo mình có gì kỳ quặc.Cậu bất ngờ thay đổi món ăn, gắp một miếng thịt khác.Không lâu sau, Mục Tịch Cảnh cũng gắp theo một miếng thịt như vậy.Hòa Diệp gắp một miếng đậu hủ, Mục Tịch Cảnh cũng gắp theo.Hòa Diệp gắp một cây rau thơm, lần này Mục Tịch Cảnh không theo kẹp nữa.Hóa ra người này không chỉ có thói quen sạch sẽ mà còn rất kén ăn, không thích rau thơm.Hòa Diệp buông đũa, ngậm ống hút nhìn sang anh.Mục Tịch Cảnh cũng buông đũa theo."
Có ý gì vậy?"
Hòa Diệp cuối cùng cũng hỏi thẳng.Mục Tịch Cảnh thản nhiên đáp: "Giảm bớt tâm lý kháng cự."
"Em ăn đồ phải thật sạch."
Hòa Diệp mặt hơi khó xử: "Anh thói quen sạch sẽ còn chọn người nữa sao?"
Mục Tịch Cảnh gật đầu: "Ừ."
"..."
Hòa Diệp lười theo đuổi suy nghĩ quái đản của anh hỏi: "Ăn no chưa?"
Mục Tịch Cảnh nhìn cậu, không nói gì, chỉ dùng trầm mặc để trả lời.Hòa Diệp lại cầm đũa, gắp thêm miếng thịt cá đặt lên đĩa trước mặt, tiếp tục ăn.Mục Tịch Cảnh học theo, cũng gắp thêm một miếng.Bữa ăn cứ thế trôi qua một cách quái dị.Không lâu sau, một đôi trung niên vợ chồng tới ngồi bàn bên cạnh, vừa đặt đồ ăn xuống đã bắt đầu nói chuyện.Người vợ cầm điện thoại, vừa xem video vừa thở dài: "May mà chúng ta không xuống đó, thực sự quá đáng sợ."
Người chồng phụ họa: "Đúng vậy, thác nước dưới kia lên nhanh quá, nhiều người không kịp phản ứng, bị cuốn đi luôn."
Người vợ không đồng tình: "Nhân viên công tác đã cầm loa lớn hô cả chục phút, cảnh báo phía thượng du có mưa lớn, có thể có nước trôi xuống, bảo mọi người không ở lại thác nước cùng trẻ con chơi, nhưng họ lại không nghe, cứ bám lì ở đó."
"Mấy nhân viên cầm loa hô gần mười mấy phút, em lúc đó còn thấy phiền."
Người chồng thở dài: "Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người chết."
Người vợ cũng thở dài theo: "Thiên tai là chuyện người không thể tránh được."
Hai người nói xong, tiếp tục xem video và trò chuyện.Đồ ăn trên bàn họ vừa hết.Hòa Diệp đứng dậy tính tiền, rời quán cơm, hoàn toàn không bị lời nói của họ ảnh hưởng đến tâm trạng.Giữa trưa nắng gắt, nhưng hai bên đường cây cối xanh mát, không bị phơi nắng trực tiếp.Đây là khu du lịch, môi trường rất tốt, Hòa Diệp đề xuất đi dạo vòng quanh, Mục Tịch Cảnh không phản đối.Cứ như vậy, hai người bắt đầu lang thang không có mục tiêu mà áp đường cái.Hai người lang thang không mục đích, đi dọc theo con đường lớn.Hòa Diệp định dùng mũ lưỡi trai để che mặt, nhưng không ngờ kiểu nửa che nửa hở lại càng khiến họ nổi bật hơn, dáng người cao gầy, khí chất đặc biệt khiến nhiều người không thể rời mắt.Có người dũng cảm muốn đến gần, Mục Tịch Cảnh lập tức nắm tay Hòa Diệp, ngăn chặn ý định của họ.Hòa Diệp lười liếc nhìn tay bị nắm, chưa kịp nói gì, Mục Tịch Cảnh đã giải thích bên tai: "Có người tưởng chúng ta muốn họ liên lạc làm quen."
Hòa Diệp nhìn quanh, thấy phía sau quả thật có hai nữ sinh nhỏ tuổi đang thất vọng nhìn họ.Thế là hai người lại dắt tay nhau đi tiếp, mặc dù thu hút không ít ánh mắt lạ, nhưng không ai dám lại gần quấy rối.Nếu Hòa Diệp hơi nghiêng đầu liếc mắt một cái, có thể thoáng thấy người bên cạnh, Mục Tịch Cảnh khóe miệng khẽ mỉm cười, cùng với đôi tai hơi ửng hồng, ánh lên vẻ e lệ tinh tế.Dĩ nhiên, giữa lúc đó không tránh khỏi những lời bàn tán nhỏ bên ngoài, có người thảo luận hai người ai là công, ai là thụ, cũng có người oán giận vì sao soái ca đều thích soái ca, mỹ nữ đều thích mỹ nữ.Đến khoảng 3 giờ chiều, sau hơn một tiếng đi bộ, hai người quyết định trở về khách sạn.Tối nay còn phải thức khuya để quay phim, nên họ dành vài tiếng để tắm rửa, nghỉ ngơi lấy sức.3 giờ 52 phút, khách sạn toilet.Lúc 3 giờ 52 phút, trong phòng tắm khách sạn, sau khi tắm xong, Mục Tịch Cảnh đứng bên cái bể nước nhỏ, dùng những ngón tay thon dài và sạch sẽ rửa nước từ vòi.Ngẫm nghĩ về việc dắt tay hôm nay, khóe môi anh không nhịn được mà mỉm cười nhẹ."
Đinh—" Tiếng điện thoại bên cạnh vang lên, báo có tin nhắn mới.Anh tắt vòi nước, lấy khăn giấy lau tay cho sạch rồi cầm điện thoại xem.Nuy Y: 【 Đại lão, anh thành công không? 】Mục Tịch Cảnh mỉm cười trả lời: 【 Ừ. 】Nuy Y: 【 Làm gì đó? 】Mục Tịch Cảnh: 【 Dắt tay. 】Nuy Y: 【 Oa nga. 】Nuy Y: 【 Hòa Diệp có kháng cự hay ghét bỏ không? 】Mục Tịch Cảnh nhớ lại thái độ bình tĩnh thường ngày của Hòa Diệp, đáp: 【 Không có. 】Nuy Y: 【 Chưa nói gì sao? 】Mục Tịch Cảnh: 【 Chưa. 】Nuy Y: 【 Dắt tay bao lâu, lúc lơ đãng hay cả một thời gian dài? 】Mục Tịch Cảnh: 【 Luôn luôn như vậy. 】Nuy Y ngạc nhiên: 【 Luôn luôn? 】Nuy Y: 【 Cả ngày sao? 】Mục Tịch Cảnh: 【 Ừ. 】Nuy Y: 【Má ơi. 】Nuy Y: 【 Đại lão, hai người thật sự không phải là người yêu sao? 】Nuy Y: 【 Có phải đang yêu thầm nhau, nhưng đều đợi người kia mở lời? 】Mục Tịch Cảnh: 【 Không phải. 】Nuy Y: 【 Thế thì chỉ có thể nói anh thật ngưu phê (cứng đầu). 】Nuy Y: 【 Nhưng mà như vậy cũng tốt, chứng tỏ Hòa Diệp đối với anh không ghét bỏ, sau này có thể thử một số cách tiếp xúc khác. 】Mục Tịch Cảnh: 【 ? 】Nuy Y: 【 Việc này để tôi lo, chờ kỳ quay phim này kết thúc, tôi sẽ sắp xếp. 】-Ở phòng bên cạnh, Hòa Diệp vừa tắm rửa xong, quấn áo ngủ bước ra từ phòng tắm.Mở TV, tùy ý tìm một bộ phim xem rồi nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.Đến 6 giờ chiều, tiếng gõ cửa đánh thức Hòa Diệp, là nhân viên 《Thăm linh》 tới gọi chuẩn bị quay phim.Một cô nữ sinh tóc ngắn ôn nhu kéo theo rương hành lý bước vào, nói: "Ông chủ Hòa, xin lỗi quấy rầy, chúng tôi đến giúp anh trang điểm một chút."
Hòa Diệp nhướng mày, từ chối: "Tôi không cần hóa trang."
Cô nữ sinh hơi ngượng: "Đây là chỉ đạo Phùng hạ lệnh."
Hòa Diệp im lặng một lúc, hỏi: "Khách mời khác cũng đều phải hóa trang sao?"
Cô nữ sinh gật đầu: "Đúng vậy."
Biết vậy, Hòa Diệp không còn kháng cự nhiều, để mấy nhân viên tiến vào thực hiện.Trong lúc hóa trang, cô nữ sinh tóc ngắn nói với Hòa Diệp rằng buổi phát sóng trực tiếp hôm qua hiệu quả rất tốt, nhưng do phát sóng tự do nên cũng có không ít fan soi mói hình tượng của họ.Cho nên hôm nay chỉ đạo Phùng mới đặc biệt mời đoàn hóa trang, trang bị cho sáu khách quý chỉnh sửa diện mạo.Chuẩn bị trang phục, tạo hình mất hơn nửa tiếng.
Sau đó lại có nhân viên đến nói về nhiệm vụ tối nay của Hòa Diệp.Không nói rõ nội dung, chỉ hỏi có thể nhận nhiệm vụ liên quan đến hiện trường án mạng không.Hòa Diệp đồng ý, nhân viên đưa bản miễn trách nhiệm để hắn ký.Mọi việc bận rộn, đến 7 giờ rưỡi.Mục Tịch Cảnh dẫn theo chiếc ba lô đen, cùng Hòa Diệp xuống lầu.Khách sạn ngoài cửa, vẫn là chiếc xe buýt hôm qua, thân xe dán poster tuyên truyền 《Thăm linh》, xe đã có khá nhiều người, bao gồm nhân viên công tác và khách quý.Sau ngày hôm qua quen mặt, mọi người bớt căng thẳng hơn lúc đầu.Hòa Diệp lên xe, thấy Nuy Y, Trần La Xương, Đàm Lương Sơn đã ngồi đó, ba người đang nói chuyện vui vẻ.Đàm Lương Sơn ngại ngùng nhắc lại chuyện đêm qua ngủ tại quỷ trạch, đề tài không thể tránh khỏi liên quan đến chuyện đó.Nuy Y cười hỏi: "Hai tiểu tình nhân kia sảo những gì vậy?"
Đàm Lương Sơn e thẹn: "Chuyện là họ ôm nhau rồi hôn nhau, còn chuyện sau đó thì thật sự không thấy rõ."
Nuy Y: "Ha ha ha, mấy bạn live stream phản ứng sao?"
Đàm Lương Sơn: "Thật ra bọn họ cũng không nhìn được rõ, nếu có nhìn thấy thì cũng chỉ thấy một bóng ma mờ nhạt."
Nuy Y hỏi: "Cái này là gì vậy?
Là những cảnh tượng trước khi chết cứ lặp lại?
Hay là những bóng ma có ý thức làm trò?"
Đàm Lương Sơn trả lời: "Là lặp lại cảnh tượng trước khi chết."
Nuy Y ngạc nhiên: "Vậy là họ bị giết chết ngay trên giường sao?"
Đàm Lương Sơn gương mặt phiếm hồng, giải thích: "Hẳn là bọn họ đang làm việc, hung thủ xông tới giết chết hai người."
Nuy Y che miệng cười trộm, ánh mắt thoáng nhìn Hòa Diệp lên xe, cô liền khẽ nháy mắt rồi thu hồi tiếng cười, không như mọi khi mà chủ động, thậm chí còn nép sát ghế, sợ lúc Hòa Diệp đi ngang sẽ vô tình chạm vào góc áo cậu.