- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,919
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết
Chương 39: Đánh nhau
Chương 39: Đánh nhau
Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiĐánh nhau
Lâm Mộc Hàn cuối cùng cũng bước lên xe."
Tiểu Hàn, đây là...?"
Có người nhìn về phía Lâm Mộc Hàn."
Em trai tôi."
Hàn Thanh Túc vỗ bốp một cái lên đùi Lâm Mộc Hàn, "Hồi trước có kể cho mấy anh nghe đó."
"À à..."
Mọi người gật gù như đã hiểu."
Vất vả rồi, chú em, vất vả rồi."
Lão Chu nhìn Lâm Mộc Hàn, nói, "Anh cậu cũng cực khổ lắm, nhưng đời người ai mà chẳng có mấy cái hố phải vượt qua, cố lên là được."
Lâm Mộc Hàn không biết Hàn Thanh Túc nói phét chuyện gì, chỉ có thể gật đầu đáp lại."
Anh Hàn, đi thành phố A thăm người thân thế nào rồi?
Năm nay ăn Tết ở Vu Thành à?"
Kỷ Gia Hạo hỏi."
Chỉ ở một ngày thôi, người thân bên đó giúp tìm được việc làm."
Hàn Thanh Túc nói, "Chờ đến khi trời ấm lên, lại về đây ra công trường với mọi người."
"Thế là tốt rồi, bên nào cũng không bỏ lỡ."
Kỷ Gia Hạo nói."
Dạo này cậu sao rồi?"
Hàn Thanh Túc hỏi."
Hầy, ở nhà vô công rồi nghề."
Kỷ Gia Hạo đáp, "Thỉnh thoảng tôi có đến quán mì của ông bác phụ giúp, nhưng ổng cứ muốn trả tiền công, tôi ngại nên không đi nữa."
"Thằng ngốc này, bác mày trả tiền thì cứ nhận đi, giờ đang phải lo cho ba mày, tốn kém như vậy."
Lão Lưu nói.Kỷ Gia Hạo ủ rũ: "Bác tôi cũng phải nuôi gia đình, với lại chú bác trong nhà đã mấy lần góp tiền cho rồi, không thể cứ vậy được.
Tôi đang muốn tìm thêm việc khác, nhưng làm ngắn hạn nên người ta cũng ngại nhận."
Hàn Thanh Túc nghe vậy, liếc nhìn Lâm Mộc Hàn một cái, hỏi Kỷ Gia Hạo: "Ba cậu thế nào?"
"Vẫn vậy thôi, không tỉnh lại.
Bác sĩ nói rất có khả năng trở thành người thực vật."
Kỷ Gia Hạo nói, "Mẹ với ông nội tôi thay phiên chăm sóc, một ngày tốn mấy vạn.
Ý của mọi người là không trị nữa, nhưng tôi nghĩ còn nước còn tát, không được nữa thì thôi vậy."
Mấy người xung quanh lại an ủi cậu vài câu."
Hầy, năm mới đừng nói chuyện không vui.
Ba tôi lái xe tải hẳn là kiếm được không ít, chỉ là nhà tôi không biết ổng để đâu."
Kỷ Gia Hạo nói, "Người lái xe cùng ổng lại là một người phụ nữ."
Cậu ta vừa nói ra, mọi người đã hiểu câu này có ý gì."
Tiểu Kỷ, mày đừng trách tao nói chuyện khó nghe."
Lão Lưu nhíu mày nói, "Ba mày hiện tại đang cần tiền, không thể dễ dãi với người này được.
Lỡ đâu ba mày không xong, số tiền đó vẫn phải để cho mẹ con mày, không thì ra thể thống gì nữa?"
"Tôi với bác tôi có sang đó, nhưng bà ta trốn miết trong nhà không mở cửa..."
Kỷ Gia Hạo xua tay, "Thôi, đừng nói mấy chuyện ức chế này mãi."
Mọi người cũng không tiện nói gì thêm, Hàn Thanh Túc đổi chủ đề, bầu không khí trong xe rộn ràng trở lại.
Hàn Thanh Túc chọn một quán ăn bình dân, một đám đàn ông tụ vào một chỗ tán dóc, ai cũng uống dữ, không ai kém ai.
Lâm Mộc Hàn ngồi bên cạnh Hàn Thanh Túc an tĩnh ăn cơm.
Không biết ai vừa nói gì mà Hàn Thanh Túc cười phá lên, rượu trong ly văng ra quá nửa.Mấy người này đều rất biết chuốc rượu, Kỷ Gia Hạo cuối cùng say đến không còn biết gì, gục lên bàn nói: "...
Tôi cứ nghĩ rằng ổng rất vất vả...
Ổng với mẹ nuôi tôi không dễ dàng gì... hóa ra chỉ có mẹ con tôi là khổ, ổng ở ngoài đẻ ba đứa...
đứa lớn nhất lên tiểu học rồi... một đôi song sinh có nếp có tẻ mới mấy tháng tuổi...
Ổng chả quan tâm gì... hồi nhỏ tôi cũng chẳng thấy mặt ổng mấy lần...
Lẽ ra nên kệ ổng luôn..."
Cậu ta ôm bình rượu rớt nước mắt, cuối cùng thì khóc rống lên: "Nhưng ổng là ba tôi...
Tôi không muốn để ổng chết..."
Hàn Thanh Túc ở bên cạnh nghe, cầm ly rượu lên uống một ngụm, lại định rót đầy, bị Lâm Mộc Hàn đè lại."
Đủ rồi."
Lâm Mộc Hàn nói, "Uống nhiều hại dạ dày."
Hàn Thanh Túc hỏi y: "Có thuốc không?"
"Không có."
Lâm Mộc Hàn mới vừa nói xong, Hàn Thanh Túc đã duỗi tay vào túi y sờ mó, kết quả chẳng sờ được cái gì, tức giận thò vào trong véo nhẹ một cái.Lâm Mộc Hàn suýt thì phun trà trong miệng ra luôn, nhìn hắn cảnh cáo."
Tao có đây."
Lão Chu đưa thuốc cho Hàn Thanh Túc, "Hồi cỡ tuổi mày tao cũng nghiện thuốc lá, một ngày hai gói cũng không đủ.
Chậc, bật lửa đâu rồi nhỉ?"
"Đây có này."
Lão Lưu ném cái bật lửa lại, Hàn Thanh Túc giơ tay định chụp, Lâm Mộc Hàn đã nhanh tay hơn hắn bắt được, giơ lên châm thuốc cho hắn.Hàn Thanh Túc nghiêng đầu cho y châm lửa, mới rít một hơi muốn phun vào mặt y, Lâm Mộc Hàn đã đứng dậy nói: "Đi vệ sinh."
Hàn Thanh Túc lập tức mất vui."
Tiểu Hàn, em trai mày ít nói vậy."
Lão Chu nói."
Cậu ta thế đó, tám gậy đánh không ra rắm."
Hàn Thanh Túc cười nói, "May có cái mã ngoài làm vốn, đẹp trai ha?"
"Chậc, đẹp trai đó, trắng hơn cả con gái.
Kết hôn chưa?
Có người yêu chưa?"
Lão Chu hỏi, "Tao có đứa cháu gái, chắc cũng tầm tuổi em mày, không thì tìm cơ hội cho hai đứa nó gặp nhau xem?"
Hàn Thanh Túc kẹp điếu thuốc, bưng ly rượu lên nốc cạn, câu cổ lão Chu cười nói: "Ẻm không được, có người yêu lâu rồi, bám người ta như đĩa, quẳng cũng không ra.
Anh Chu, anh thấy tôi được không?"
"Xì."
Lão Chu nhìn hắn một cái, "Không ổn lắm, mày nhìn qua là biết không phải thằng biết vun vén gia đình, con gái thích thì thích đấy, nhưng không giữ được trái tim cũng vô dụng thôi.
Đẹp trai cũng có mài ra cơm ăn được đâu."
Lão Lưu nghe vậy cười lớn: "Tôi nói rồi mà, hồi trước bà nhà tôi cũng muốn làm mai cho hắn, tôi nói bả thôi dẹp đi, người như Tiểu Hàn, con gái bình thường không giữ nổi đâu."
Hàn Thanh Túc vô cùng oan ức: "Đâu ra, tôi dễ cưa lắm nhé."
"Nhảm nhí, có quỷ mới quản nổi mày."
Lão Lưu cười nói, "Mấy cô nàng kế toán đi theo quản lý dự án lần nào đến cũng hỏi thăm mày, nhưng mày ở đó thì chả ai dám tới gần."
Hàn Thanh Túc rầu rĩ: "Mẹ nó, nghe cáu thế nhỉ."
Một đám người cười đến nghiêng ngả.
Kỷ Gia Hạo bị đánh thức, duỗi tay cầm bình rượu.
Hàn Thanh Túc giữ tay cậu ta lại: "Ôi đừng uống nữa."
Lão Lưu nói: "Để nó uống đi, nó thấy uất ức trong lòng, khó chịu lắm."
"Đệt, uống rượu thì làm được cái mẹ gì."
Hàn Thanh Túc ngậm điếu thuốc mắng một tiếng, "Tiểu Kỷ, ê, tỉnh dậy đi, đưa địa chỉ bà kia cho anh, anh tìm cách giúp cậu."
Kỷ Gia Hạo say rượu, mờ mịt nhìn hắn: "Anh Hàn, anh được không đó?"
"Chậc, đêm nay ai cũng cảm thấy tôi không được à?"
Hàn Thanh Túc tát bộp một phát lên đầu cậu.Kỷ Gia Hạo vừa khóc vừa cười, móc di động ra, líu lưỡi nói: "Đưa anh nè...
Anh đừng có động tay động chân..."
Hàn Thanh Túc liếc nhìn địa chỉ một cái, rút bình rượu trong tay cậu ta ra: "Ăn gì đi, tôi đi tìm em tôi."
Hắn đứng dậy đi ra ngoài gọi thêm vài món, vào nhà vệ sinh không thấy Lâm Mộc Hàn đâu, hỏi phục vụ xong mới tìm thấy Lâm Mộc Hàn ở bên ngoài quán.Lâm Mộc Hàn đang đứng ven con đường nhỏ gọi điện thoại, sắc mặt lãnh đạm, mang theo sát khí.
Hàn Thanh Túc huýt sáo một cái, y ngẩng đầu lên dưới ánh đèn đường, vẻ mặt lập tức dịu đi.
Y vội vàng nói mấy câu với bên kia, sau đó cúp máy.Hàn Thanh Túc nói: "Hòm hòm rồi, đợi chút rút quân."
Lâm Mộc Hàn: "Tìm được Mặc Vân Huyên rồi."
Hàn Thanh Túc kinh ngạc: "Nhanh vậy?"
"Trùng hợp thôi, bạn trai mới của tên đó là người nước R, dẫn hắn sang đó rồi."
Lâm Mộc Hàn nói, "Chắc vài ngày là hỏi ra được thôi."
"Hỏi thế nào?"
Hàn Thanh Túc nhướng mày nhìn y.Lâm Mộc Hàn nheo mắt lại: "Sao hả, đau lòng à?"
Hàn Thanh Túc cười nhạo một tiếng: "Mẹ nó, đau lòng cái đếch, tôi sợ cậu vào đồn thôi."
"Loại người có thể dùng tiền đập một lần thì có thể dùng tiền đập lần thứ hai, vì chút chuyện vặt vãnh này không đáng."
Lâm Mộc Hàn dừng lại một chút, "Anh, sao anh nghĩ em sẽ dùng bạo lực?"
"Cậu nói cậu là sát thủ."
Hàn Thanh Túc trố mắt, "Cậu còn hỏi tôi tại sao?"
Lâm Mộc Hàn im lặng một thoáng: "...
Em nói anh tin liền à?"
"Cậu nói gì tôi cũng tin."
Hàn Thanh Túc bị lạnh, nhét tay vào túi quần, nhấc chân đá vào cẳng chân y một cái, "Mau vào trong đi, không thấy lạnh à."
Lâm Mộc Hàn: "Vẫn ổn, chưa tới tuổi."
Hàn Thanh Túc tặc lưỡi một cái: "Còn chưa thôi hả?"
"Chú ơi, già rồi thì chấp nhận đi."
Lâm Mộc Hàn mỉm cười với hắn.Hàn Thanh Túc cười nói: "Ờ, người trẻ tuổi, bị sờ một cái là phải đi hạ hỏa ngay."
Lâm Mộc Hàn sâu xa nhìn chằm chằm hắn.
Hàn Thanh Túc cảm thấy có nguy hiểm, giơ tay nói: "Tạm thời đình chiến, tôi còn chính sự phải làm."
"Đắm chìm trong bể tình?"
Lâm Mộc Hàn bất mãn sờ soạng bên hông hắn một phen."
Về rồi chìm."
Hàn Thanh Túc huơ huơ di động trước mặt y, "Tôi có địa chỉ nhân tình của Kỷ Bình rồi."——Kim đồng hồ chỉ 8:15.Lâm Mộc Hàn gõ cửa sắt chống trộm trước mặt, không có ai trả lời.
Y cúi đầu lau tay nắm cửa, trên đó phủ một lớp bụi dày, y quay lại nhìn Hàn Thanh Túc đang nồng nặc mùi rượu: "Anh chắc là chỗ này chứ?"
"Kỷ Gia Hạo đưa cho đấy, chắc không sai đâu."
Hàn Thanh Túc nói, "Không có ai à?"
Lâm Mộc Hàn đáp: "Nắm tay cửa dính đầy bụi, có vẻ đã dọn đi từ lâu."
"Kỷ Gia Hạo nói lần cuối cùng đến tìm là ba tháng trước, lúc đó vẫn còn ở đây."
Hàn Thanh Túc nói."
Vào trong xem là biết."
Lâm Mộc Hàn nói.Hàn Thanh Túc nhíu mày: "Làm thế này không hay lắm, lỡ đâu..."
Còn chưa nói hết câu, đã nghe "cạch" một tiếng, Lâm Mộc Hàn đẩy cửa bước vào."...
Đù."
Hàn Thanh Túc hít hà một hơi, theo y vào cửa, "Nhãi con, nhìn không giống người đàng hoàng."
"Chúng ta chỉ đến giúp Kỷ Gia Hạo đòi nợ."
Lâm Mộc Hàn nói.Trong phòng tối đen, có mùi ẩm mốc do lâu rồi không có ai ở.
Hàn Thanh Túc muốn bật đèn, Lâm Mộc Hàn đè tay hắn lại, đóng kín rèm cửa rồi mới bật đèn.
Trong nhà vẫn còn dấu hiệu sinh hoạt rõ ràng, có không ít đồ chơi của con nít, một ít quần áo và truyện tranh rải rác, cây bút củ cải tròn vo cũng đóng một lớp bụi bên trên, trên kệ tường là ảnh chụp chung của gia đình năm người.
Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua: "Là Kỷ Bình, người phụ nữ này..."
"Anh ơi, bên này."
Lâm Mộc Hàn gọi hắn qua.Hàn Thanh Túc bước qua, thấy một cái két sắt đã mở, bên trong có biên lai và những tài liệu bị xáo trộn.
Hàn Thanh Túc nghi hoặc nói: "Dù chuyển nhà cũng không đến mức gấp gáp như vậy chứ?"
"Quần áo cũng không mang đi."
Lâm Mộc Hàn đứng ở cửa phòng ngủ chỉ vào ngăn kéo bị lật tung và những món đồ vụn vặt vương vãi khắp sàn, "Giống như đang tìm thứ gì đó."
"Kỷ Gia Hạo làm à?"
Hàn Thanh Túc dựa vào khung cửa hỏi.Lâm Mộc Hàn mở tủ quần áo nhìn lướt qua, lại nhìn chiếc giường đã bị dịch chuyển: "Kỷ Gia Hạo chắc không phá cửa vào đâu, nếu làm thế, đối phương hẳn đã báo cảnh sát rồi.
Nhìn thế này... giống như người phụ nữ đó đã cầm tiền dắt con đi mất, sau đó có người đến lục soát trước chúng ta."
Hàn Thanh Túc bắt đầu thấy hứng thú: "Ý cậu là, Kỷ Bình để lại chứng cứ?"
"Có khả năng."
Lâm Mộc Hàn nói, "Nhưng cho dù có, xem ra cũng bị người khác lấy trước rồi."
"Vậy thì đi thôi."
Hàn Thanh Túc nói, "Tìm người phụ nữ đó."
"Dọn đi rồi, tìm kiểu gì?"
Lâm Mộc Hàn đi ra ngoài, mở tủ bếp lục lọi."
Cậu tìm được cả Mặc Vân Huyên, tìm người này chắc cũng không khó."
Hàn Thanh Túc nói.Lâm Mộc Hàn nghe vậy nhìn về phía hắn: "Em sẽ cố, nhưng không miễn phí đâu."
"Quan hệ giữa hai chúng ta đến mức này rồi mà cậu còn khách khí à?"
Hàn Thanh Túc cười câu lấy bờ vai y.Lâm Mộc Hàn nói: "Anh em ruột còn phải tính rõ ràng, huống hồ chúng ta không ruột thịt gì."
"Sao hả, không công khai thân phận nên cậu không vui?"
Hàn Thanh Túc quay đầu hôn cổ y một cái.Lâm Mộc Hàn: "Không có."
Hàn Thanh Túc nhìn lướt xung quanh: "Cũng không có gì hữu dụng, đi thôi."
"Nếu Kỷ Bình để lại chứng cứ thì cũng chỉ có hai dạng, hoặc là video, hoặc là ghi âm."
Lâm Mộc Hàn vẫn chưa đi, y nhìn chiếc két sắt đang mở, "Loại két này rất đắt, nếu số tiền kiếm được lai lịch bất chính, trước khi gửi vào ngân hàng hay tiêu xài thì cất trong két mới có thể yên tâm.
Vậy khả năng cao là bà ta cũng để thứ quan trọng trong này."
"Ví dụ như chứng cứ?"
Hàn Thanh Túc lại nhìn về phía chiếc két sắt bị lục tung đến ngả chổng vó kia."
Ông ta giữ lại chứng cứ, đơn giản là muốn sau khi xong việc thì có cái đảm bảo, hoặc là để vòi thêm một khoản tiền, chứng tỏ ông ta dám chắc mình sẽ sống sót, nhưng hiện tại ông ta lại thành người thực vật trong bệnh viện."
Lâm Mộc Hàn ngồi xổm bên cạnh két sắt dò xét, "Có thể là bị người khác phát hiện, hoặc là người tình của ông ta biết được nội tình, muốn tranh thủ kiếm chác, nhưng không ai biết chứng cứ giấu ở đâu."
"Ừm, có lý."
Hàn Thanh Túc cũng ngồi xổm xuống bên cạnh y, tiện tay nhặt lên cây bút hình củ cải kế bên chọc vào tay y, "Nhưng nếu là tôi, chắc chắn sẽ không giấu trong cái két sắt bắt mắt thế này.
Đối phương dám mua dao giết người thì cũng dám giết người diệt khẩu, còn không an toàn bằng giấu trong đồ chơi trẻ con, có lục soát thì cũng chẳng ai để ý..."
Hắn đang nói thì bỗng dưng ngừng lại, cau mày lắc lắc cây bút trong tay: "Hừm..."
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái, nhận lấy cây bút, quả nhiên thấy trọng lượng bất thường.
Vừa mới vặn ra, y đã thấy một chấm đỏ nho nhỏ nhấp nháy: "Cái này..."
Tách.Y chưa kịp nói xong, cả căn phòng lập tức tối om, ngay sau đó là một luồng gió mạnh ập tới.
Lâm Mộc Hàn lập tức đè mạnh vai Hàn Thanh Túc, ấn hắn xuống đất, gió lạnh lướt ngang chóp mũi.Là dao.Hàn Thanh Túc vẫn còn hơi choáng vì men say, bị đè một phát suýt thì nôn, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã cảm thấy cả người nhẹ bẫng, bị người khác kéo thẳng dậy, đẩy sang một bên.
Ngay sau đó là tiếng đánh nhau."
Má ơi, chơi thật à?"
Hàn Thanh Túc sợ đến tỉnh cả rượu, lôi điện thoại ra định gọi cảnh sát.
Nhưng ngay khoảnh khắc màn hình vừa sáng, một cú đá đạp thẳng vào cổ tay hắn, hắn kêu đau một tiếng, điện thoại bay vèo ra đập vào tường vỡ tan tành.Nhờ ánh sáng le lói từ điện thoại, hắn thấy Lâm Mộc Hàn nhảy lên bàn trà, tung người xoay thân đá một cú, cùi chỏ dọng thẳng vào huyệt thái dương của đối phương.
Gã kia bị đánh văng ra, đập mạnh lên ghế ăn khiến nó gãy vụn."
Anh, ra ngoài gọi cảnh sát!
Gã có súng!"
Lâm Mộc Hàn không thèm liếc hắn một cái, vớ lấy cái ghế bên cạnh đập thẳng vào người đối phương.Tên kia giơ tay đỡ, vung dao chém ngang về phía cổ của Lâm Mộc Hàn.
Lâm Mộc Hàn dùng chân ghế gạt đi, gã kia xoay người phản đòn, thúc đầu gối vào bụng y.
Lưỡi dao làm rách áo khoác ngoài của Lâm Mộc Hàn, nhưng ngay giây tiếp theo, động tác của gã khựng lại.Hàn Thanh Túc từ phía sau siết lấy cổ gã, đè cả người gã xuống đất, hùng hùng hổ hổ: "Mẹ kiếp!
Đưa súng đây!"
Lâm Mộc Hàn trợn mắt, trong khoảnh khắc lưỡi dao sắp đâm vào tim Hàn Thanh Túc, y đã kéo hắn ra khỏi phạm vi nguy hiểm: "Chạy!"
Hàn Thanh Túc lao đến cửa nhưng phát hiện cửa đã bị chặn, lay mạnh đến mấy cũng không mở ra được, mắng: "Mở không ra!"
"Phá!"
Lâm Mộc Hàn túm lấy cái giá treo đồ bên cạnh chắn đòn khi gã kia cầm dao xông đến, cái giá tức khắc gãy vụn.
Y vung vẩy cái tay cho bớt tê, nương theo ánh sáng lờ mờ từ nhà bếp, đối mắt với người kia.Gã kia nhếch miệng cười, giơ dao ngang trước người, nói bằng tiếng phổ thông nghe khá cứng nhắc: "Tốt nhất giao đồ ra, tao cho mày sống, bớt chõ mũi vào mấy chuyện này."
Lâm Mộc Hàn vặt lại: "Chuyện của vợ tao cũng là chuyện của tao, mẹ mày bớt nhiều chuyện."
Đối phương tựa hồ bị tiếng "vợ" này làm thoáng bối rối.
Lâm Mộc Hàn nhân cơ hội ra tay, chân làm một động tác giả khiến đối phương phân tâm, đá thẳng một cú vào mũi gã rồi vung tay về phía con dao.
Dù bị rạch một nhát nhưng y khóa chặt được cánh tay đối phương, tung một cú đấm mạnh vào cổ gã.
Tên đó nhanh nhẹn né được khiến cú đấm đập thẳng xuống sàn, chảy máu.
Gã quét chân gạt chân Lâm Mộc Hàn, cả hai đánh vỡ cửa kính nhà bếp.Lâm Mộc Hàn vặn cánh tay gã, dọng mạnh lên tủ bếp, chụp lấy con dao phay gần đó bổ thẳng xuống đầu gã."
Lâm Mộc Hàn!"
Hàn Thanh Túc chạy đến, tim gần như ngừng đập khi thấy cảnh tượng này, hét toáng lên, "Đi!"
Lâm Mộc Hàn xoay cán dao nện thẳng vào huyệt thái dương của đối phương rồi lôi Hàn Thanh Túc chạy ra ngoài, tên kia lập tức đuổi theo."
Mẹ nó, rốt cuộc là thằng nào?!"
Hàn Thanh Túc đập cửa đến toác cả tay."
Không biết, nhưng tới xử anh."
Lâm Mộc Hàn túm hắn chạy ra con hẻm nhỏ.Hàn Thanh Túc nói: "Ra đường lớn đi!"
"Anh dám ra là gã nổ súng liền.
Loại người này cầm tiền rồi mới làm việc, quyết tâm lấy mạng anh bằng được."
Lâm Mộc Hàn nắm cổ áo hắn, "Leo qua!"
Hàn Thanh Túc bị y đẩy một cái, lộn thẳng qua bờ tường, Lâm Mộc Hàn cũng nhanh chóng nhảy xuống, nhét đồ mình lấy được vào túi Hàn Thanh Túc: "Tách nhau ra, tìm cơ hội báo cảnh sát rồi ở yên trong đồn, đừng ra đây."
Hàn Thanh Túc bắt lấy tay y: "Còn cậu thì sao?"
"Không chết được."
Lâm Mộc Hàn nói, "Không có anh bên cạnh gây rối, cỡ này một mình em có thể xử hai tên."
Hàn Thanh Túc cảm thấy chuyện này ảo ma quá thể, trong đầu ong ong: "Cmn lỡ cậu chết thì làm sao bây giờ?"
"Vậy anh thủ tiết cho em."
Lâm Mộc Hàn đè hắn lên tường hung bạo hôn một cái, ngữ khí lành lạnh, "Dám tìm thằng khác, em chết cũng không tha cho anh."
Hàn Thanh Túc bị y hôn đến miệng đầy vị máu, nghiêm túc nhìn y nửa giây, sau đó xoay người chạy mất, không có lấy một tẹo do dự chần chừ nào."
Anh?"
Lâm Mộc Hàn thoáng sửng sốt, nhưng Hàn Thanh Túc đã chạy mất tăm mất tích.Đệt.Y chửi thầm một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Ánh mắt y trầm xuống, nhìn lướt xung quanh.
Đây là công trường, có cát, có gạch xếp chồng, máy trộn xi măng và lưới thép.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lâm Mộc Hàn vung xẻng đập thẳng tới.Đối phương nhạy bén né được nhưng vẫn bị đập trúng đầu gối.
Khi gã đưa tay lên hông, tim Lâm Mộc Hàn lạnh đi, lập tức nhào tới khóa tay gã.
Nhưng đối phương quá khỏe, đẩy y đập vào đống gạch.
Lâm Mộc Hàn cảm giác có máu nhưng chẳng còn thấy đau nữa, ra đòn càng hung bạo hơn.Y không định giết người nhưng đối phương thì khác.
Sau khi bị đá văng con dao, gã nhiều lần định rút súng.
Lâm Mộc Hàn chỉ còn cách giữ chặt tay gã, nhưng lại bị túm tóc dọng mạnh vào cột xi măng.
Trước mắt tối sầm, tai ù đi không nghe thấy gì, y cố mở mắt, vừa đỡ đòn tiếp theo thì thấy đối phương giơ súng, toàn thân căng lên như dây đàn..."
Má mày!!"
Một thùng xi măng bất ngờ úp thẳng lên đầu đối phương, Lâm Mộc Hàn lập tức nhảy lên đoạt súng, cách cái thùng đấm mạnh vào đầu gã, đầu gối thúc thẳng vào xương sườn khiến đối phương ngã dúi dụi.
Khi gã vừa hất được cái thùng ra, y liền vớ lấy viên gạch bên cạnh đập thẳng vào đầu gã, máu tươi bắn đầy mặt.Lâm Mộc Hàn ném viên gạch trong tay sang một bên, thở dốc ngẩng đầu, gương mặt tối tăm dính đầy máu dối diện với ánh mắt Hàn Thanh Túc.Hàn Thanh Túc cầm gậy sắt nhưng còn chưa kịp xuống tay: "..."
Phía xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Lâm Mộc Hàn âm u nhìn chằm chằm Hàn Thanh Túc, giọng khàn khàn: "Anh còn quay lại làm gì?"
Hàn Thanh Túc há miệng, hồi lâu sau mới đáp: "Tôi báo cảnh sát xong không nhịn được quay lại xem cậu còn sống không."
Lâm Mộc Hàn phun ra một ngụm máu, lảo đảo đứng dậy: "Chưa chết, anh khỏi thủ tiết."
Hàn Thanh Túc chỉ vào cái tên đang nằm trên mặt đất như một vũng bùn: "Còn gã?"
"Chưa chết."
Lâm Mộc Hàn chớp mắt một chút, máu che khuất hơn nửa tầm nhìn, "Em mà ngồi tù, anh thế nào cũng ra ngoài đàng điếm."
"Cmn cậu trâu vãi."
Hàn Thanh Túc nghe thế là đủ, "Lúc nào rồi còn nghĩ tới mấy chuyện đó."
Lâm Mộc Hàn loạng choạng một bước, Hàn Thanh Túc theo bản năng vội đỡ lấy.
Y thoát lực, cả người đổ sập xuống suýt kéo hắn ngã theo.
Hắn lùi lại một bước mới đứng vững, đột nhiên cảm thấy hơi hốt hoảng: "Đừng nhắm mắt!
Cậu mà chết là tôi về cưới Sở Cảnh Nguyên liền đó!"
Lâm Mộc Hàn đỏ mắt trừng hắn, nghiến răng: "Anh thử xem."
Tiếng còi xe cảnh sát mỗi lúc một gần, Hàn Thanh Túc thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ mặt y: "Lâm Mộc Hàn, đừng ngủ!"
Lâm Mộc Hàn dựa vào vai hắn thở dốc, thấp giọng nói: "Anh, cưới em."
Hàn Thanh Túc sờ lên người Lâm Mộc Hàn, chỗ nào cũng toàn là máu.
Cúi đầu nhìn kỹ, hắn mới thấy trên bụng y có một lỗ máu lớn.
Hàn Thanh Túc lập tức tái mặt, lung tung gật đầu: "Cưới cưới cưới!
Mẹ kiếp cậu đừng có chết, muốn cưới kiểu gì thì cưới!"
Lâm Mộc Hàn khẽ cười một tiếng, đầu gục lên vai hắn, không còn động tĩnh."
Đệt!"
Hàn Thanh Túc hoảng loạn thật sự, duỗi tay bịt chặt vết thương trên bụng y: "Lâm Mộc Hàn!?
Lâm Mộc Hàn!"