- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,743
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết
Chương 09: Trứng chiên
Chương 09: Trứng chiên
Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiTrứng chiên
Hai người về đến nhà đã là hơn 4 giờ sáng."
Anh ơi, ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói, được không?"
Lâm Mộc Hàn giúp hắn cởi áo khoác.Hàn Thanh Túc không kiên nhẫn nói: "Tôi muốn tắm rửa."
"Trên tay anh có thạch cao..."
Lâm Mộc Hàn hơi sửng sốt, chợt nhớ ra một chuyện, "Anh chưa lấy ra à?"
Hàn Thanh Túc suýt thì lại đấm y, cười lạnh: "Mẹ nó, tôi có thời gian sao?"
Lâm Mộc Hàn nghẹn một chút, theo hắn vào nhà vệ sinh: "Em giúp anh."
Rầm!
Một cái sập cửa hung bạo suýt đập vào mũi y.
Lâm Mộc Hàn sờ sờ chóp mũi, đứng ngoài cửa nói: "Anh ơi, chỉ dùng tay trái có được không đó?
Biết dùng loại vòi sen kiểu cũ này không?"
"Cút đi!"
Hàn Thanh Túc từ bên trong rống giận một tiếng.Lâm Mộc Hàn khoanh tay dựa vào tường, bên môi treo lên nụ cười hài hước: "Sàn nhà trơn, cẩn thận trượt ngã."
Y thề y chỉ đùa thôi, rốt cuộc vừa dứt lời, trong nhà vệ sinh đã truyền đến tiếng một tràn lộp bộp loảng xoảng.
Lâm Mộc Hàn biến sắc, đẩy cửa đi vào.
Hàn Thanh Túc ngã ở giữa khe bồn cầu và vòi sen, xung quanh là chai lọ ngổn ngang đầy đất, đầu hắn đập vào tường, sắc mặt trắng bệch đến dọa người."
Anh!"
Lâm Mộc Hàn vội đỡ hắn, nhưng cả người hắn là sữa tắm trơn trượt, y phải nửa ôm nửa kéo mới túm người dậy được."
Đậu má..."
Hàn Thanh Túc ôm cổ y, đau đến hít hà, mắng, "Nhà vệ sinh của cậu là dùng muỗng đào ra à?"
Lâm Mộc Hàn tắt vòi sen, lấy khăn lông tung lung lau cái đầu ướt nhẹp của hắn, nắm cái tay bị thương không cho hắn lộn xộn, có chút lo lắng nói: "Ngã trúng chỗ nào?"
Hàn Thanh Túc cáu kỉnh: "Cả người đều đau.
Muốn lấy mạng tôi không bằng trực tiếp thụi tôi một dao cho rồi."
Đại thiếu gia đã bao giờ chịu khổ thế này đâu, bị hành hạ cả đêm, gãy tay, còn phải treo cái tay bị thương lên tắm nước lạnh.
Cái phòng tắm bằng móng tay này còn chẳng đủ rộng cho hắn ngã... này đúng là khổ hình."
Em giúp anh."
Lâm Mộc Hàn khẽ khàng thở dài, chỉnh nhiệt độ nước thích hợp rồi giúp hắn gội sạch xà phòng trên đầu.Đại thiếu gia vốn quen hưởng thụ, không có ý cự tuyệt, chỉ là nước chảy xuống làm vết thương chỗ xương quai xanh hắn đau rát.
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm vòng eo thon cùng cánh tay với đường cong đẹp mắt, ánh mắt hơi tối đi, hỏi: "Rửa sạch chưa?"
Hàn Thanh Túc quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn y: "Còn chưa thôi à?"
Lâm Mộc Hàn ôm eo, hôn lên vai hắn.
Phía sau truyền đến cảm giác quen thuộc làm Hàn Thanh Túc lập tức cảnh giác, nghiến răng nói: "Lâm Mộc Hàn, cậu thử xem, xem tôi có đá gãy xương sườn cậu luôn không."
Lâm Mộc Hàn tựa trán lên vai hắn, bật cười thành tiếng.Tốt xấu gì cũng đã cùng nhau tắm rửa sạch sẽ trong hoàn cảnh binh hoang mã loạn, lúc Hàn Thanh Túc bước ra, Lâm Mộc Hàn đã đổi khăn trải giường mới.
Hắn yên tâm thoải mái nằm ườn ra chiếm hết cả cái giường.
Lâm Mộc Hàn đứng bên mép giường, sâu kín nhìn hắn: "Anh à, nhà chỉ có một cái giường thôi."
"Cút đi, hiện tại tôi không muốn thấy mặt cậu."
Hàn Thanh Túc chỉ ra sô pha ngoài phòng khách.Đại thiếu gia này thật sự không có cái gì gọi là lương tâm, người ta đã cực khổ vất vả giúp hắn tắm rửa sấy tóc, xương thì bị hắn đá nứt luôn rồi, hắn còn bắt người ta ra sô pha ngủ.
Lâm Mộc Hàn đè cổ tay hắn, muốn chen lên giường, Hàn Thanh Túc thì muốn phản kháng.
Hai thương binh giằng co mấy chiêu trên giường, đều đau hết sức."
Mẹ kiếp."
Hàn Thanh Túc chửi một tiếng, không nhúc nhích nữa.Lâm Mộc Hàn được như ý, chiếm cứ nửa giang sơn.
Y nhìn Hàn Thanh Túc xoay lưng về phía mình, nhích đến ôm lấy.
Sau lưng truyền đến hơi ấm, Hàn Thanh Túc mệt rã rời, lười phản ứng, mí mắt nặng trịch."
Anh ơi, em cảm thấy cứ như đang mơ vậy."
Lâm Mộc Hàn cắn nhẹ lỗ tai hắn, "Đau không?"
"Không đau."
Hàn Thanh Túc gắt gỏng đáp, "Cứ mơ cái giấc mộng xuân thu của cậu đi."
Lâm Mộc Hàn ôm hắn càng chặt, thấp giọng nói: "Anh đừng đi, sáng mai em làm món ngon cho anh ăn."
Hàn Thanh Túc im lặng vài giây: "Ngủ đi."
"Anh muốn ăn gì?"
Lâm Mộc Hàn không chịu buông tha hắn.Hàn Thanh Túc không kiên nhẫn: "Gì cũng được."
Lâm Mộc Hàn nhão nhão dính dính hôn cổ hắn.
Ngày hôm nay xảy qua quá nhiều chuyện, hắn mệt đến mức chẳng còn sức nghĩ đến những chuyện không hay xảy ra ở thành phố A nữa, không bao lâu sau đã ngủ mất.*Lần đầu tiên Hàn Thanh Túc gặp Lâm Mộc Hàn là khi hắn vừa về nước.
Vừa qua sinh nhật tuổi 24, ba tặng hắn hai cái công ty để quản lý, nhưng hắn hoàn toàn không có hứng thú, chỉ thấy phiền quá thể.
Đúng lúc Hàn Thanh Nhiên vào năm nhất đại học, tuy hắn cũng chả thân thiết gì thằng em này, nhưng vẫn lấy cớ chuồn ra chơi.Hàn Thanh Nhiên đeo ba lô sau lưng, tay kéo hai cái vali lớn, mệt đến toát mồ hôi hột.
Hàn Thanh Túc sau lưng cậu lơ đãng chơi di động, không kiên nhẫn hỏi: "Còn bao lâu nữa mới đến?"
"Ngay phía trước."
Hàn Thanh Nhiên 18 tuổi vẫn chưa lạnh lùng như hiện tại, cũng chưa tuyệt vọng với ông anh của mình, thở dài nói, "Anh à, tự em đi được, anh về đi."
"Về nghe ba lải nhải hả?"
Hàn Thanh Túc cười nhạo một tiếng, "Ba có gọi hỏi thì nói mấy ngày nay anh ở khách sạn với cậu."
Hàn Thanh Nhiên đau đầu: "Em ở ký túc xá mà."
"Còn cần phải dạy cách nói dối nữa hả?"
Hàn Thanh Túc ra vẻ muốn đá một cái, Hàn Thanh Nhiên nhăn nhó né tránh.Tới sảnh báo danh có sinh viên tình nguyện đứng trước cửa đón tân sinh viên, ai nấy đều mặc áo thun đồng phục trông quê mùa hết chỗ nói.
Hàn Thanh Nhiên chẳng trông cậy được gì ở anh trai, tự cầm giấy báo nhập học đi hỏi."
Khoa Tài chính báo danh ở vị trí số 12."
Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.Lúc này Hàn Thanh Túc mới chịu rời mắt khỏi điện thoại, sau đó hắn thấy một nam sinh thanh tú trắng trẻo, cao xấp xỉ Hàn Thanh Nhiên, trên mặt treo nụ cười xã giao nhàn nhạt.
Tựa hồ nhận thấy ánh mắt của hắn, cậu cũng nhìn thoáng qua.Không có cảm xúc gì, sạch sẽ mà lãnh đạm, quanh thân có khí chất lịch sự nhã nhặn, phong độ trí thức, cào cho trái tim Hàn Thanh Túc phát ngứa."
Cảm ơn, anh Lâm."
Hàn Thanh Nhiên cười nói.Trên cổ nam sinh đeo thẻ tình nguyện viên, bên trên viết ba chữ Lâm Mộc Hàn.
Lâm Mộc Hàn thấy cậu nhiều hành lý liền đỡ phụ: "Để tôi đưa cậu qua đó."
"Đàn anh, anh học ngành gì vậy?"
Hàn Thanh Nhiên vừa đi vừa hỏi."
Vật lý."
Lâm Mộc Hàn đáp."
Giỏi ghê."
Hàn Thanh Nhiên lập tức hứng thú, "Trước đây em cũng muốn học Vật lý ở trường mình, nhưng gia đình không cho, cuối cùng đổi thành Tài chính."
"Vậy à?
Cậu muốn vào chuyên ngành nào?"
"Em định chọn Vật lý Toán học, hồi trước..."
"Vật lý Toán học có nhiều lớp mở lắm, cậu có thể đến nghe tọa đàm của giáo sư Trần..."
"Thế ạ?
Trước kia em..."
"...
Phải rồi, còn ngành Vật chất Ngưng tụ hiện tại..."
"Hiện tại ở trường mình thì Vật lý Ứng dụng chiếm ưu thế, so với..."
Hai người nói qua nói lại, Hàn Thanh Túc nghe chẳng hiểu gì.
Hắn bước nhanh lên, chen vào giữa Hàn Thanh Nhiên và Lâm Mộc Hàn, bắt lấy cái vali trong tay Lâm Mộc Hàn, chìa tay ra, cười với cậu: "Chào cậu, tôi là anh của Hàn Thanh Nhiên, Hàn Thanh Túc."
Lâm Mộc Hàn sửng sốt một chút, bắt tay hắn: "Chào anh."
Hàn Thanh Nhiên biết rõ cái nết khó ngửi của ông anh mình, tức khắc như lâm đại địch, cười gượng nói: "Đàn anh, vừa khéo anh trai em đến rồi, anh bận thì đi trước đi."
Lâm Mộc Hàn gật đầu, muốn thả tay ra nhưng lại bị đối phương giữ lấy.
Cậu nghi hoặc nhìn về phía Hàn Thanh Túc.
Người này thoạt nhìn lớn tuổi hơn bọn họ một chút, gương mặt có ba bốn phần tương tự Hàn Thanh Nhiên, nhưng trông có nét hung dữ không dễ chọc vào, nụ cười có chút ngả ngớn, ánh mắt của hắn cũng khiến cậu hơi không thoải mái.Hàn Thanh Túc nhéo nhẹ lòng bàn tay cậu, cười nói: "Cảm ơn cậu Lâm đã giúp em tôi kéo hành lý, buổi trưa có rảnh không?
Mời cậu ăn một bữa cơm với chúng tôi nhé."
"Không cần, cảm ơn."
Lâm Mộc Hàn khách khí từ chối, nói với Hàn Thanh Nhiên, "Tôi đi trước nhé, nếu cậu có vấn đề gì, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
"Vâng ạ, chào anh."
Hàn Thanh Nhiên vui vẻ vẫy tay với cậu.Hàn Thanh Túc khoác vai cậu em, nhìn chằm chằm Lâm Mộc Hàn đi vào giữa đám đông.
Hàn Thanh Nhiên đẩy tay hắn ra: "Anh à, đừng làm bậy, người ta là nhân tài."
"Có thể thi đậu vào đại học A đều là nhân tài."
Hàn Thanh Túc hài hước nói, "Một đám mọt sách, cậu rốt cuộc tìm được đại bản doanh của lũ khờ rồi."
Hàn Thanh Nhiên nghiêm mặt nói: "Anh Lâm không phải loại người như anh, đừng có gây họa cho người ta."
"Chậc."
Hàn Thanh Túc nhớ lại ánh mắt Lâm Mộc Hàn nhìn mình, cười nói, "Cậu ta trên giường chắc chắn rất bốc."
Hàn Thanh Nhiên thật sự muốn xách vali đập bể cái đầu đầy rác dát vàng của hắn.Ban đầu Hàn Thanh Túc cũng không định làm gì đàn anh của em trai hắn, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, hắn luôn có bản năng kính sợ lẫn khinh thường đối với thể loại con nhà người ta có thể thi đậu đại học A này.
Lâm Mộc Hàn thoạt nhìn rất thông minh, lỡ đâu mở miệng ra toàn là vật chất với nguyên tử, hắn nghe không hiểu gì thì nhục lắm.Hắn nghĩ mình sẽ nhanh chóng quên mất người này, nhưng từ sau lần gặp Lâm Mộc Hàn ở đại học A, hắn mở mắt nhắm mắt đều nhìn thấy ánh mắt kia, trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, cuối cùng vẫn là sắc dục chiến thắng nỗi sợ tri thức.Nếu có thể bắt Lâm Mộc Hàn làm bài tập ở trên giường, nhất định sẽ rất kích thích.Hắn cố ý tìm người lấy được thời khóa biểu của Lâm Mộc Hàn, chờ ở bên ngoài lớp học để chặn đường người ta.
Lâm Mộc Hàn nhìn thấy hắn rõ ràng sửng sốt một chút."
Em trai, còn nhớ anh không?"
Hắn tươi cười vẫy tay với Lâm Mộc Hàn.Lâm Mộc Hàn gật đầu: "Anh có việc gì sao?"
"Không có việc gì thì không thể tìm em à?"
Hàn Thanh Túc thản nhiên khoác vai cậu, "Chấp nhận lời mời kết bạn của anh đi, anh bị em ngó lơ một tuần rồi."
"Cái gì?"
Lâm Mộc Hàn nhíu mày.Hàn Thanh Túc cười cười bóp nhẹ gáy cậu, Lâm Mộc Hàn theo bản năng muốn tránh, lại bị hắn kéo vào lòng: "Anh lấy thông tin của em từ em trai anh, yên tâm, biết em bận rộn, anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy em trong giờ học đâu."
Lâm Mộc Hàn không hiểu nổi mà nhìn hắn: "Rốt cuộc là anh muốn gì?"
Hàn Thanh Túc bật cười trong lòng, thầm nghĩ đương nhiên là muốn lên giường với cậu rồi, ngoài mặt lại làm bộ làm tịt: "Em trai anh vẫn luôn muốn chuyển sang ngành Vật lý đó thôi, trong nhà không cho, nhưng anh đang nghĩ cách giúp nó.
Nghe nói sẽ có kỳ thi chuyển ngành, anh muốn nhờ em hỗ trợ phụ đạo nó một chút.
Đàn anh Lâm, có hứng thú làm gia sư không?"
Hàn Thanh Túc đương nhiên chả tốt bụng đến mức muốn giúp cậu em mình chuyển ngành.
Nó không học Tài chính thì sau này lấy ai quản lý công ty, ai kiếm tiền cho hắn tiêu xài?
Chắc chắn không phải hắn rồi.Hắn đã điều tra kỹ càng gia cảnh Lâm Mộc Hàn, nhà neo đơn, được ông nội nuôi nấng, kết quả thi đại học đứng đầu tỉnh S.
Gia đình nghèo khó, nhưng nhờ thành tích xuất sắc mà cậu luôn giành được suất học bổng lớn nhất của trường.
Có điều năm nay ông cậu bệnh nặng, tiền tiết kiệm đã hết sạch, đang rất túng thiếu, vậy nên gần đây cậu thường xuyên nhận làm gia sư, có điều chỉ như muối bỏ biển.Lâm Mộc Hàn nghe vậy, lập tức yên tâm: "Được ạ."
Vừa nhìn là biết bé ngoan chưa trải sự đời rồi.Lâm Mộc Hàn lấy di động ra, Hàn Thanh Túc câu cổ cậu ghé sát lại, hai người cách nhau rất gần.
Lâm Mộc Hàn né tránh một chút, Hàn Thanh Túc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cậu: "Đều là đàn ông, ngại cái gì?"
Hắn thật sự quá thân cận, hô hấp gần trong gang tấc, Lâm Mộc Hàn hơi lúng túng: "Không có."
Hàn Thanh Túc cười cười: "Tối nay anh đến đón em, muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được."
Lâm Mộc Hàn gõ tên hắn lưu lại, khách khí nói, "Anh Hàn, Thanh Nhiên có đi cùng không?"
"Khỏi."
Hàn Thanh Túc đáp, "Anh toàn quyền đại diện nó."
Lâm Mộc Hàn nửa tin nửa ngờ gật đầu, chẳng thể nào ngờ được bữa cơm đó là khởi đầu của dê vào miệng cọp.*Đã lâu lắm rồi Lâm Mộc Hàn không mơ thấy chuyện trước kia.
Y mở mắt ra, chẳng thấy bóng dáng Hàn Thanh Túc đâu.Y lập tức tỉnh táo, thay đồ, cầm chìa khóa muốn đi tìm người.
Vừa mở phần mềm định vị trong di động ra, giọng Hàn Thanh Túc đã truyền tới từ sau lưng: "Cậu đi đâu vậy?"
Lâm Mộc Hàn quay đầu, thấy Hàn Thanh Túc để trần nửa trên, trên người toàn mấy vết xanh xanh tím tím, cả người lười nhác đứng dựa vào cửa phòng tắm, gian nan dùng tay trái đánh răng.
Thấy y ngẩn ra, hắn cau mày, đưa cánh tay đang bó bột vẫy trước mặt y: "Chưa tỉnh à?"
Sau đó quay vào trong súc miệng rửa mặt.Ánh mắt Lâm Mộc Hàn tối sầm lại, nhìn chằm chằm hắn.
Y ném chìa khóa, xông vào nhà tắm túm người hôn tới tấp."
Đậu má...
Cậu khùng hả..."
Hàn Thanh Túc bị hôn đến choáng váng, trong miệng nhanh chóng có vị máu tươi.
Hắn chỉ có một tay, không đẩy ra nổi, bèn siết chặt y cắn mạnh một cái.Lâm Mộc Hàn ăn đau, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn hắn.Hàn Thanh Túc cầm bàn chải đánh răng chỉ vào y: "Sáng sớm tinh mơ, đừng lên cơn."
Lâm Mộc Hàn liếm máu trên khóe môi, nở nụ cười lạnh lẽo: "Em tưởng anh chạy mất rồi."
"Tôi cũng muốn lắm."
Hàn Thanh Túc bị y cắn đau cả lưỡi, đang muốn mắng mỏ thêm mấy câu, lại thấy Lâm Mộc Hàn thu lại nụ cười, chỉ vào cái cọc xi măng có lỗ sau lưng hắn, âu sầu nói: "Anh, thấy cái này không?
Anh mà dám chạy, em sẽ trói anh ở đây cả đời."
Hàn Thanh Túc đá cái cột đó, biết hôm qua mình vấp phải cái gì mà ngã rồi, xụ mặt nói: "Mẹ nó, phế vật nhà cậu, cả đời chẳng mua nổi cái nhà to.
Người khác giam cầm đều là nhốt vào tầng hầm, cậu lại trói vào nhà vệ sinh, cậu không ngại chứ tôi thì chê."
"..."
Lâm Mộc Hàn trầm mặc hai giây, "Anh nghĩ em nói đùa sao?"
"Cậu thử xem."
Hàn Thanh Túc sa sầm mặt nhìn y, "Đám ngu xuẩn ở thành phố A bày đủ trò còn chưa giết nổi tôi, cậu mà có bản lĩnh này thì tôi gọi cậu là bố."
Lâm Mộc Hàn chậm rãi siết chặt nắm tay, giây tiếp theo, trong nhà bếp truyền ra một mùi khét lẹt, y hơi ngạc nhiên: "Anh làm gì vậy?"
Hàn Thanh Túc nghi hoặc chớp mắt một cái, đột nhiên đẩy y qua một bên: "Đệt, trứng của tôi!"
Lâm Mộc Hàn theo hắn vào bếp, vừa bước vào thì một vật thể tròn đen thui như than lao về phía y, y vội né sang, vật đó rơi vào bồn rửa sau lưng một cách chuẩn xác.Hàn Thanh Túc tức tối ném cả cái chảo vào thùng rác: "Má nó."
Lâm Mộc Hàn im lặng một lúc lâu: "Anh, đói bụng hả?"
"Cậu nói xem!"
Hàn Thanh Túc trừng y một cái, "Tối qua ai nói sẽ làm bữa sáng?
Ông đây dậy cả tiếng đồng hồ rồi, cậu thì ngủ như một con lợn chết, rốt cuộc là tôi ụ cậu hay cậu ụ tôi vậy?"
Lâm Mộc Hàn nhặt chảo ra khỏi thùng rác bỏ vào bồn rửa, lấy cái trứng cháy đen trong bồn rửa ra ném vào thùng rác, sau đó bắt đầu rửa cái chảo.Hàn Thanh Túc bước ra ngoài một bước, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào bả vai đang run rẩy của y: "Cậu đang cười à?"
"Không có."
Lâm Mộc Hàn nói."
Có giỏi thì quay qua đây."
Hàn Thanh Túc nổi giận.Lâm Mộc Hàn cầm cái chảo, xoay người về phía hắn, mỉm cười: "Trứng của anh tiêu rồi."
"Đệt..."
Hàn Thanh Túc nhịn một hồi, không nhịn nổi nữa cũng phải bật cười theo, "Đồ thần kinh."
Trong nhà bếp toàn mùi khét, Hàn Thanh Túc vừa bị cắn rách môi, nửa mặt còn dính kem đánh răng, tay bó bột, bụng đói meo, đứng đó chửi y.
Thấy y vừa cười vừa nghiêm túc cọ rửa cái chảo cháy đen ấy, hắn đột nhiên có một cảm giác an tâm khó hiểu."
Lâm Mộc Hàn, cậu đúng là đồ thần kinh."
Hắn lại lặp lại lần nữa.