Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiMộng tưởng
Ngày hôm sau, khi Hàn Thanh Túc tỉnh lại, Lâm Mộc Hàn vẫn còn ôm hắn ngủ ngon lành."
Này, dậy dậy."
Hàn Thanh Túc tức giận vỗ mặt y, tát tỉnh người ta.Lâm Mộc Hàn mở mắt nhìn hắn một chút lại nhắm mắt lại, vùi đầu vào bả vai hắn, ngái ngủ nói: "Anh, ngủ thêm chút nữa đi."
Hoàn toàn không giống cái tên biến thái hợp thể với súc sinh tối hôm qua.Tuy Hàn Thanh Túc rất muốn phủ nhận, nhưng gương mặt Lâm Mộc Hàn thật sự hợp gu hắn, anh tuấn nhã nhặn, có phong thái trí thức, lúc động tình diễm lệ mà lạnh lùng, cào cho lòng hắn ngứa ngáy.
Hắn lại chẳng phải loại chính nhân quân tử gì, có thể giữ bình tĩnh, không chủ động kéo người ta vào lòng đã xem như bản lĩnh cao cường.Hắn nắm cằm Lâm Mộc Hàn, cẩn thận đánh giá một lúc, cái tay còn lại không chịu ở yên mà vuốt ve vòng eo y, lần nữa đánh thức đối phương: "Cút nhanh đi."
Lâm Mộc Hàn dính lấy hắn không buông, nghe vậy cười nói: "Sao vậy, sợ em trai anh bắt quả tang hai chúng ta trên giường sao?"
"Nó có thể tống cậu vào sở cảnh sát luôn đấy."
Hàn Thanh Túc hừ lạnh một tiếng.Lâm Mộc Hàn cắn xương quai xanh của hắn, thấp giọng nói: "Anh ơi, bao giờ anh mới đi xóa hình xăm này?"
Hàn Thanh Túc đẩy đầu ý ra: "Dẹp đi, lúc xăm đau suýt chết."
"Vậy sao còn xăm?"
Lâm Mộc Hàn lạnh lùng hỏi, "Anh yêu hắn đến thế à?"
"Đúng vậy, yêu đến chết đi sống lại, không muốn chia lìa."
Hàn Thanh Túc qua loa nói.Khí áp quanh thân Lâm Mộc Hàn nháy mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm hình xăm của hắn, không nói gì nữa.Hàn Thanh Túc bực bội xoa đầu y: "Cậu lớn đùng thế này rồi mà còn ấu trĩ quá vậy, ghen với cả một cái hình xăm."
Từ khi hắn và Lâm Mộc Hàn dây dưa với nhau, vết thương trên xương quai xanh của hắn chưa bao giờ lành nổi.
Hàm răng của Lâm Mộc Hàn còn sắc bén hơn cả kim xăm.Lâm Mộc Hàn dụi đầu vào ngực hắn, hô hấp nóng rực: "Anh ơi, muốn cùng anh chết ở trên giường."
"...
Tôi thấy đầu óc cậu có vấn đề cmnr."
Hàn Thanh Túc bị y liếm đến run lên một chút, thẹn quá hóa giận đẩy y ra, chỉ vào cửa sổ, "Nhảy xuống đi, nhanh lên."
"Cao lắm, em không dám."
Lâm Mộc Hàn nhíu mày."
Tối qua ai là người nửa đêm đội mưa trèo lên, quỷ à?"
Hàn Thanh Túc còn lâu mới tin, ở trên giường nhặt quần áo dưới đất ném cho y, "Mau cút đi."
Lâm Mộc Hàn ngồi trên giường ôm quần áo, có chút hoang mang ngơ ngác nhìn hắn: "Anh..."
"..."
Hàn Thanh Túc biết y làm bộ làm tịch, nhưng vẫn bị tiếng "anh" đó làm cho choáng váng.
Hắn đứng bên cửa sổ nhìn xuống, cũng không biết tối qua thằng ngốc Lâm Mộc Hàn này bò lên kiểu gì.
Mặt tường ướt mưa trơn trượt, nhảy xuống được thì cũng gây ra tiếng động không nhỏ."
Tôi đánh lạc hướng Hàn Thanh Nhiên, cậu tự tìm cách chuồn ra đi."
Hắn bực bội gãi đầu.Rõ ràng là Lâm Mộc Hàn đột nhập vào nhà ăn sạch hắn, xong xuôi hắn còn phải yểm hộ cho thủ phạm đào tẩu, đúng là vô cmn lý.Lâm Mộc Hàn vào phòng tắm lấy áo mưa.
Hàn Thanh Túc thấy cái áo mưa kia liền nổi quạo, má nó có người đàng hoàng nào đêm mưa đi xin lỗi cầu người ta quay lại với mình mà còn mặc áo mưa chứ!"
Mới mua, mắc lắm."
Lâm Mộc Hàn nói."
Cậu dám ôm nó ra cửa là tôi giết cậu."
Hàn Thanh Túc tức giận đạp y một cú, "Bỏ xuống cho tôi!"
Cứ sột soạt như thế, làm như Hàn Thanh Nhiên bị điếc vậy!Lâm Mộc Hàn miễn cưỡng bỏ xuống, xoa xoa mũi, nghiêm túc hỏi Hàn Thanh Túc: "Anh, đêm nay em lại tới tìm anh được không?"
Hàn Thanh Túc nghe vậy nhướng mày, đột nhiên cười đến không chút thiện ý: "Đương nhiên là được, miễn cậu dám tới."
Sau đó hắn nghênh ngang đi xuống lầu.Hàn Thanh Nhiên mới vừa kết thúc một cuộc họp online, thấy hắn xuống nói: "Anh, dậy rồi à."
Hàn Thanh Túc nhìn quét một vòng, làm như vô tình hỏi: "Hôm nay không đến công ty sao?"
"Mấy việc này làm ở nhà cũng được."
Hàn Thanh Nhiên nói, "Em ở nhà chơi với anh."
"..."
Hàn Thanh Túc liếc nhìn Lâm Mộc Hàn đang ngồi xổm ở cầu thang, giật giật khóe miệng, "Không cần, cậu bận gì cứ làm đi."
Hàn Thanh Nhiên đóng máy tính lại: "Anh à, chúng ta nói chuyện một chút."
Hàn Thanh Túc bước tới chặn tầm nhìn của cậu, tay chắp sau lưng âm thầm ra hiệu cho Lâm Mộc Hàn, trên mặt cười nói: "Được thôi, muốn nói gì với anh?"
Hàn Thanh Nhiên lấy hết can đảm, nghiêm túc hỏi: "Anh, có phải anh vẫn chưa quên được Sở Cảnh Nguyên?"
Hàn Thanh Túc thầm than toi đời.
Lâm Mộc Hàn vốn đã đi tới cửa chuẩn bị mở ra, bước chân cũng khựng lại, phóng ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Thanh Túc, hiển nhiên không nghe được đáp án thì sẽ không đi.Mà Hàn Thanh Nhiên cũng đang chờ hắn trả lời."
À, cũng không hẳn."
Hàn Thanh Túc quay đầu lại, thoáng lườm Lâm Mộc Hàn một cái, ý bảo y mau biến đi, sau đó ngồi xuống sô pha, lười biếng nói, "Chỉ là trước đây ba mẹ lẫn cậu đều thích hắn, bản thân hắn cũng ưu tú, rất thích hợp để cưới về."
"Ba mẹ và em thích hắn là bởi vì anh thích hắn."
Hàn Thanh Nhiên nói, "Nhưng dù sao đi nữa, Sở Cảnh Nguyên quả thật làm việc rất chu đáo, có thể đánh chúng ta một cú không trở tay kịp.
Em là người đề nghị cho hắn vào công ty, anh, đây không phải lỗi của anh."
Hàn Thanh Túc giật giật khóe miệng: "Đương nhiên không phải lỗi của anh."
"Vụ tai nạn của ba, em đã tìm người điều tra rồi, kết luận cuối cùng là tai nạn ngoài ý muốn."
Hàn Thanh Nhiên nói, "Có lẽ không phải Sở Cảnh Nguyên và họ Tần động tay động chân, bọn họ không có lá gan lớn như vậy."
Hàn Thanh Túc thoáng trầm mặc, hỏi: "Đã điều tra trong nhà chưa?"
Hàn Thanh Nhiên ngẩn ra: "Ý anh là chú với bác?"
"Ông nội mất lâu rồi, công ty vẫn luôn nằm trong tay ba, bọn họ cãi nhau không phải chỉ mới một hai lần.
Hiện tại cậu ở công ty khốn đốn như vậy cũng có một phần công lao của bọn họ."
Hàn Thanh Túc gác chân lên bàn trà, "Đám đần độn đó làm ra chuyện gì anh cũng không thấy lạ."
"Trước đây em từng điều tra họ, cũng không có manh mối nào hữu dụng."
Hàn Thanh Nhiên nhíu mày, "Ngay cả cảnh sát cũng kết luận là tai nạn, chúng ta tiếp tục tra e rằng cũng không phát hiện được gì."
Hàn Thanh Túc gãi mũi: "Ờ, anh đoán mò thôi, chủ yếu là thấy ngứa mắt bọn họ."
"..."
Hàn Thanh Nhiên thở dài, "Anh, hiện giờ công ty rất thiếu người, anh đến giúp em một tay, được không?"
Hàn Thanh Túc chỉ vào chính mình: "Anh đến công ty giúp cậu tô tường à?"
"Anh à, rốt cuộc tại sao anh không muốn vào công ty?"
Hàn Thanh Nhiên khó hiểu."
Đại khái anh với công ty bát tự không hợp."
Hàn Thanh Túc nhíu mày, "Cậu bắt anh ngồi văn phòng không bằng giết anh luôn cho rồi."
Hàn Thanh Nhiên thấy hắn không chịu cũng không tiện nói nữa: "Anh, nhìn gì vậy?"
"Anh nghe ngoài cửa có tiếng động, để đi xem thử."
Trước khi Hàn Thanh Nhiên kịp phản ứng, hắn đã bước ra ngoài.
Ngoài cửa không còn bóng dáng Lâm Mộc Hàn, hắn lại mò mẫm xung quanh một lần, không phát hiện thiết bị nghe trộm nào."
Anh, sao vậy?"
Hàn Thanh Nhiên đi theo hắn."
Bớt chút thời gian gọi người đến thay hết cửa sổ trong nhà đi."
Hàn Thanh Túc nói, "Nhất là phòng làm việc."
"Được."
Hàn Thanh Nhiên không rõ nguyên nhân, nhưng cậu cảm thấy Hàn Thanh Túc làm vậy chắc chắn là có lý do.
Anh cậu luôn là thích gì làm nấy, có lẽ chán kiểu cửa sổ này rồi.Vậy là còn chưa đến tối, cửa sổ trong nhà đã được thay mới toàn bộ.
Cửa sổ phòng Hàn Thanh Nhiên cũng đổi thành cửa kính sát đất, chỉ chừa hai ô nhỏ bên cạnh, chó to một chút cũng không chui lọt.Lúc này Hàn Thanh Túc đang ngồi trên thảm thư phòng, bên cạnh là két sắt mở toang, trước mặt trải ra vài tập hồ sơ và di chúc.Hàn Hiên qua đời quá đột ngột, đến mức Hàn Thanh Túc vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.
Dù hôm qua đã đến nghĩa trang thăm ba mẹ, hắn vẫn cứ cảm thấy họ chỉ là đi du lịch nước ngoài mà thôi.
Vậy nên hắn rất khâm phục Hàn Thanh Nhiên, công ty phá sản vẫn có thể xử lý đâu ra đấy.
Dù Hàn Hiên và Ôn Điềm qua đời để lại cho bọn họ số tài sản không nhỏ, nhưng phần lớn đã dùng để vá lỗ hổng tài chính của công ty, phần họ được tự do sử dụng cũng chẳng còn bao nhiêu.
Hiện tại Hàn Thanh Nhiên nỗ lực đến vậy cũng chỉ mong bán được công ty với giá tốt nhất.Trên danh nghĩa hắn cũng có cổ phần, vốn dĩ không nhiều, bằng với Hàn Thanh Nhiên, nhưng Ôn Điềm trước khi mất đã chuyển toàn bộ phần của bà cho hắn chứ không phải Hàn Thanh Nhiên.
Hàn Thanh Túc vẫn không hiểu tại sao ba mẹ thiên vị hắn như vậy, nhưng lại kỳ vọng vào Hàn Thanh Nhiên nhiều hơn.
Nói bất công thì cũng không hẳn, dù sao phần tài sản mà Hàn Thanh Nhiên nhận được cũng khá nhiều.
Hắn và Hàn Thanh Nhiên thường xuyên cãi vã, thậm chí đôi khi còn động tay động chân, nhưng tình cảm anh em trước nay đều khá tốt, không đến mức vì tranh gia sản mà trở mặt thành thù...Từ sau khi ba mẹ mất, Hàn Thanh Túc rất hiếm khi suy nghĩ những chuyện nghiêm túc.
Một là vì hắn thật sự không hiểu, cũng không quan tâm đến vận hành của công ty.
Hai là vì hắn đã dẫn sói vào nhà, để Sở Cảnh Nguyên và Tần Phù đạt được mục đích, quá nhục nhã.
Hắn cũng chẳng phải thiên tài kinh doanh có thủ đoạn cao siêu gì, thứ duy nhất hắn tinh thông là ăn nhậu chơi bời, vậy nên khoảng thời gian này hắn sống trong mơ màng hồ đồ, thậm chí còn sa đọa hơn trước, trong đầu ngoại trừ ngủ ra thì chỉ có lên giường với Lâm Mộc Hàn, cả người sắp tê liệt đến nơi rồi.Khỏi phải nói, còn rất phê.Hắn cười nhạo một tiếng, ném mớ tài liệu chi chít chữ ấy xuống.Mẹ nó, chữ nào đọc cũng hiểu, mà ghép lại còn khó hiểu hơn cả từ điển thành ngữ.Nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Dù Sở Cảnh Nguyên có đâm sau lưng một nhát thì nhà họ Hàn cũng không nên sụp đổ nhanh như vậy.
Hơn nữa, Lâm Mộc Hàn xuất hiện quá đúng lúc...
Hắn ngả người nằm trên thảm, nặng nề thở dài.Hắn nghĩ, thôi thì công ty cũng sắp phá sản cmnr, hắn và Hàn Thanh Nhiên kiếm chút tiền xong đường ai nấy đi thân ai nấy lo.
Lâm Mộc Hàn không chừng là một tên điên, đá đi là được, chuyện gì phiền phức quá thì cứ để người khác lo.
Nhưng bản thân hắn cũng có chút không cam tâm.
Hắn không muốn ba mình chết trong khuất tất như vậy, mẹ để lại cổ phần cho hắn, hẳn là còn gửi gắm chút hy vọng vào hắn.Nhưng hắn thì quen chơi bời lêu lổng, ăn no chờ chết rồi, thật sự có chút bất lực.
Lần này hắn về thành phố A cũng là muốn ký giấy chuyển nhượng cổ phần, sau đó cầm tiền phủi mông mà đi, ra nước ngoài sống phè phỡn vài năm, trước khi tiêu hết tiền thì tìm một cái chết nhẹ nhàng, vừa sung sướng vừa thoải mái.Nhưng hiện giờ em trai hắn nhìn có hơi đáng thương, hôm qua đón hắn mắt còn đỏ hoe.
Tên ngốc Lâm Mộc Hàn lại thật sự đáng ngờ, hiếm khi gợi lên sự hiếu thắng của hắn, hắn rất muốn xem thử y rốt cuộc có ý đồ gì..."
Ôi..."
Hắn thở dài thườn thượt, lấy ra một cái di động khác dưới bàn, nhìn vé máy bay đã đặt sẵn trên màn hình, khó có một lần lâm vào rối rắm."
Mình lương thiện quá mà."
Hàn đại thiếu gia chân thành cảm khái, suýt nữa bị chính mình làm cảm động đến rớt nước mắt.Ngón tay hắn dừng lại hai giây trên nút hoàn vé, rồi lại rút về."
Thôi, làm người không thể quá lương thiện."——Lâm Mộc Hàn vừa mới vào văn phòng, Cố Vạn Thanh đã theo sát sau lưng, còn làm bộ làm tịch gõ cửa."
Chuyện gì?"
Lâm Mộc Hàn hỏi.Cố Vạn Thanh tủm tỉm cười nhìn y: "Phải là tôi hỏi anh chứ, sếp Lâm.
Nói thật đi, đêm qua anh làm gì?"
"Về nhà ngủ."
Lâm Mộc Hàn mặt không đổi sắc."
Vậy anh về nhà nào ngủ kiểu gì?"
Cố Vạn Thanh nhìn y cười nhạo, "Tôi đến nhà anh xem thử, thấy tay nắm cửa đóng nguyên một lớp bụi dày.
Trời mưa to như vậy, anh đi diễn bi kịch tình yêu thật à?"
"Ha."
Lâm Mộc Hàn cười lạnh một tiếng."
Anh dám đi thật á?"
Cố Vạn Thanh hận không thể rèn sắt thành thép, "Lâm ơi, mất mặt quá."
"Không dầm mưa, chỉ trèo cửa sổ thôi."
Lâm Mộc Hàn nói, "Chuyện bảo cậu điều tra thế nào rồi?"
"Trèo cửa sổ mà tự hào gớm!
Tôi là trụ cột vững vàng của công ty, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, còn phải nhín thời gian ra giúp anh tra này tra nọ, anh mà không tăng cổ tức cho tôi là tôi nghỉ đấy."
Cố Vạn Thanh ngồi trên bàn làm việc của y, đưa cho y tập tài liệu trong tay, "Dùng hết mối quan hệ có được luôn rồi."
Lâm Mộc Hàn mở tài liệu nhìn lướt qua một lượt: "Đều bị thu mua hết rồi?"
"Ừm, chuyện tháng trước, nhưng xem ra đã bàn tính từ lâu, tính toán sơ sơ thì ít nhất là không lâu sau khi Hàn Hiên chết.
Người làm việc này là một người nước ngoài, chắc là bên trung gian mà Hàn Hiên chọn, một phần tiền được chuyển vào quỹ tín thác, chỉ cần Hàn Thanh Túc và Hàn Thanh Nhiên không làm bậy làm bạ thì xem như cơm áo vô lo.
Nhưng Hàn Hiên đột ngột qua đời, hiện tại Hàn Thanh Nhiên sứt đầu mẻ trán, lo không xuể."
Cố Vạn Thanh nói."
Phần còn lại thì sao?"
Lâm Mộc Hàn hỏi."
Phần còn lại gửi vào một tài khoản ngân hàng trung lập, tôi nhờ lão Fer hỗ trợ mới tra ra được, người đứng tên Hàn Thanh Túc."
Cố Vạn Thanh nói, "Nhưng bây giờ thứ quan trọng nhất vẫn là cổ phần trong tay Hàn Thanh Túc, chỉ cần chúng ta giành được trước họ Tần và họ Thẩm thì nhà họ Hàn sẽ nằm gọn trong tay chúng ta.
Nhờ cả vào anh đấy, anh Lâm."
"Hàn Thanh Túc nhìn thì liều lĩnh nhưng cực kỳ cẩn thận."
Lâm Mộc Hàn nói, "Lão Fer nói sao?"
"Lão Fer nói, nếu anh có thể đưa người sang châu Âu, ổng có thể âm thầm xử lý giúp anh."
Cố Vạn Thanh nói, "Tiện thể hỏi lại lần nữa xem anh có chịu làm hiền tế của ổng không, dù sao thì vợ ông ta cũng là mẹ ruột anh, gia đình càng thêm khăng khít."
Cậu bắt chước giọng điệu lão Fer: "Xoẹt, xử lý xong Hàn Thanh Túc."
"...
Bỏ đi."
Lâm Mộc Hàn trầm mặc một thoáng, "Phiền cậu chuyển lời đến ông ta, chỗ chúng ta là xã hội pháp trị, giết người là phạm pháp."
"Sếp Lâm, giết người ở đâu cũng là phạm pháp."
Cố Vạn Thanh hết sức bi ai.Lâm Mộc Hàn nhìn kỹ tài liệu một lúc: "Một tháng Hàn Thanh Túc có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Ít nhất là chừng này."
Cố Vạn Thanh giơ bốn ngón tay với y, "Nhưng với loại thiếu gia này mà nói, 'quẩy' hai cái party là sạch bong kin kít, đổi lại là tôi, tôi cũng buồn bực."
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: "Tối nay cậu hẹn Sở Cảnh Nguyên ăn một bữa đi, vòng qua Thẩm Tri Trọng."
Cố Vạn Thanh hơi sửng sốt: "Ể, anh đi không?"
"Hắn đã gặp tôi ở Vu Thành rồi, tôi đi không ổn."
Lâm Mộc Hàn nói, "Cậu thăm dò thử xem hắn có ý định hợp tác với chúng ta không."
"Anh thật sự định hợp tác với tình địch của mình á?"
Cố Vạn Thanh hả hê khoái chí."
Hắn còn chưa đủ tư cách."
Lâm Mộc Hàn khinh thường ném tài liệu lên bàn.Cố Vạn Thanh khoanh tay, nghi hoặc nhìn y."
Hắn am hiểu nhà họ Hàn hơn chúng ta, hơn nữa còn xử lý rất nhiều mối làm ăn đứng tên Hàn Thanh Túc.
Phỏng chừng Thẩm Tri Trọng cũng nhắm đến chuyện này, nhưng tôi đoán hắn cũng khá hiểu biết về nhà họ Tần."
Lâm Mộc Hàn nói, "Không bằng hai bút cùng vẽ."
"Anh chơi hơi lớn rồi."
Cố Vạn Thanh nghiêm túc nói, "Hiện giờ nghiệp vụ tập đoàn chúng ta chủ yếu vẫn ở nước ngoài, có lão Fer bảo kê, nếu anh nhất quyết nhảy vào vũng nước đục quốc nội này, khó mà nói trước điều gì."
"Xưa nay làm ăn đều là như thế, liều ăn nhiều, đục nước béo cò, nếu lần này chúng ta nuốt được nhà họ Hàn, xem như có thể đứng vững ở thành phố A."
Lâm Mộc Hàn nói, "Hàn Thanh Túc là điểm đột phá mấu chốt, tiếp tục ép giá Hàn Thanh Nhiên đi, tôi không tin Hàn Thanh Túc có thể tiếp tục dửng dưng."
Cố Vạn Thanh gật gù: "Tôi mà là Hàn Thanh Túc thì đã đá anh văng khỏi bệ cửa sổ rồi."
"Anh ấy không nỡ."
Lâm Mộc Hàn quyết định quên đi chuyện tối qua mình suýt ăn một gậy bóng chày vào đầu.Cố Vạn Thanh dựng ngón cái với y: "Phải mà họ Hàn thông minh một chút, gả Hàn Thanh Túc cho anh, anh chắc kèo sẽ sẵn lòng ở rể, giúp nhà bọn họ ngăn cơn sóng dữ."
Lâm Mộc Hàn im lặng, chau mày suy nghĩ."
Anh đang nghĩ đến chuyện đó thật à!"
Cố Vạn Thanh gào lên, "Anh mà dám theo họ Hàn đi, tôi nhảy từ nóc công ty xuống cho anh xem!"
Lâm Mộc Hàn: "Không đến mức đó."
Cố Vạn Thanh bịt kín lỗ tai: "Dừng, anh nói chuyện cứ như thả rắm."
Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng.Ở rể nhà họ Hàn thì không thực tế, nhưng lợi dụng tình hình nhà bọn họ để ép Hàn Thanh Túc liên hôn với y thì có hy vọng đó.Hàn Thanh Túc đang nằm trên thảm đọc tài liệu thì ngủ quên mất, trời gần tối mới bị chuông điện thoại đánh thức.
Hắn mở di động, thấy Lâm Mộc Hàn gửi đến hai tin nhắn thoại."
Anh ơi, anh muốn thế nào thì mới chịu kết hôn với em?"
"Em tình nguyện đến ở rể."
Hàn Thanh Túc: "..."
Đậu má.Lâm Mộc Hàn gửi tin nhắn thoại xong, tâm trạng vui vẻ mở máy tính lên chuẩn bị làm việc, thanh âm báo cuộc gọi video vang lên.
Y nhìn thấy hình Hàn Thanh Túc mà hoảng sợ, nhìn quanh một vòng, cầm di động vội vàng đi ra ngoài.Chờ cả buổi không có ai bắt máy, Hàn Thanh Túc dứt khoát cúp điện thoại.
Vài phút sau, Lâm Mộc Hàn gọi video trở về.Gương mặt đẹp trai mà cáu kỉnh của Hàn Thanh Túc xuất hiện trên màn hình, hắn quét mắt nhìn Lâm Mộc Hàn từ trên xuống dưới một lượt: "Mẹ nó cậu đang làm gì?
Có thời gian nhắn thoại tán tỉnh tôi mà không rảnh nhận cuộc gọi video của tôi à?"
"Không phải."
Trán Lâm Mộc Hàn lấm tấm mồ hôi, y lẳng lặng lau đi, ổn định hô hấp, "Vừa rồi em ở trong WC."
"Vãi, cậu ngồi trong WC cầu hôn tôi?"
Hàn Thanh Túc hết sức khiếp đảm."
Không phải cầu hôn, em chỉ là..."
Lâm Mộc Hàn hít một hơi, "Thuận miệng hỏi thôi."
"Đệt."
Hàn Thanh Túc tức tối chửi thề một tiếng, "Bye."
"Đừng cúp, anh!
Chờ một chút."
Lâm Mộc Hàn vội vàng nói, "Em ra ngoài rồi, đang ở bên đường, không còn trong WC nữa."
Hàn Thanh Túc nhìn y, khóe miệng nhếch lên: "Tiếc vậy, tôi còn tưởng sẽ được nhìn chim chóc."
Lâm Mộc Hàn há miệng, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Mí mắt Hàn Thanh Túc giật điên cuồng: "Mẹ nó tôi thuận miệng nói thôi!"
Lâm Mộc Hàn thoạt nhìn như thật sự muốn vào nhà vệ sinh công cộng tuột quần cho hắn xem.
Đậu má biến thái vãi.Lâm Mộc Hàn cười: "Không phải, thật sự có chim."
Y xoay điện thoại, trên cành cây có hai con chim khách đang ríu rít với nhau, không bao lâu đã đập cánh bay mất.Hàn Thanh Túc: "..."
"Em đã linh cảm hôm nay sẽ có chuyện tốt mà."
Lâm Mộc Hàn ngồi bên đường, xoay điện thoại trở lại với mình, nhìn Hàn Thanh Túc qua màn hình, "Anh, chịu cưới em rồi sao?"
"Chịu cái đếch."
Hàn Thanh Túc nạt y, "
Sau này còn dám gửi cho tôi mấy lời mắc ói như vậy là tôi giết cậu."
Lâm Mộc Hàn ngượng ngùng quẹt mũi: "Biết rồi."
"Đang ở đâu đó?"
Hàn Thanh Túc nhíu mày, "Trên người mặc cái quái gì vậy?"
"Ngoài đường, bạn em trở về rồi, em đi thuê nhà trọ."
Lâm Mộc Hàn nói, "Quần áo phơi chưa khô, bộ hôm qua bị ướt mưa còn chưa kịp giặt."
Hàn Thanh Túc nhíu mày càng chặt: "Bạn cậu đáng tin quá nhỉ?
Tôi còn thắc mắc cậu kiếm đâu ra lắm bạn bè rác rưởi như vậy."
"Thật ra là em thuê."
Lâm Mộc Hàn xoa xoa mũi, "Chỉ thuê hai ngày một đêm, vì em nghĩ anh thăm ba mẹ xong sẽ cùng em trở về."
Y dừng một chút nói tiếp: "Em cũng không có bạn bè nào sống gần nhà anh, tối qua em lừa anh thôi."
Hàn Thanh Túc: "Mẹ nó trong miệng cậu không có lời nào là thật."
"Nói thật anh báo cảnh sát bắt em mất."
Lâm Mộc Hàn sụt sịt một cái, quần áo trên người bèo nhèo, ngồi xổm bên đường lớn bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng, "Anh ơi, bên ngoài lạnh lắm."
"Lạnh thì chạy lẹ về Vu Thành đi."
Hàn Thanh Túc bực bội nói."
Không đâu."
Lâm Mộc Hàn sâu xa nhìn hắn, "Em muốn ở bên cạnh anh."
Bên kia Hàn Thanh Túc lại chửi thề một tiếng.Sắc trời càng lúc càng tối, hình ảnh trên video cũng hơi nhòe, Lâm Mộc Hàn nói: "Anh cứ yên tâm, em sẽ nhanh chóng tìm được công việc mới thôi, anh đừng lo cho em."
"Tôi lo cho chó cũng không thèm lo cho cậu."
Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm y một lúc, "Đang ở đâu?"
Lâm Mộc Hàn hoang mang ngẩng đầu tìm một cột mốc, nhưng không tìm thấy, trên màn hình chỉ lộ ra cằm y: "Anh chờ em chút, em đi hỏi thử."
"Não cậu bị thiếu phần nào à?
Nhìn bản đồ trên điện thoại kìa!"
Hàn Thanh Túc thở dài, "Thôi, mở định vị đi."
"Điện thoại em sắp hết pin rồi.
Anh, chờ em vào xe cắm sạc, anh đừng cúp nhé."
Lâm Mộc Hàn chạy dọc theo con đường, dứt khoát ấn tắt nguồn điện thoại luôn.Nhìn tòa nhà tập đoàn đèn đuốc sáng trưng, y mà mở định vị thật thì chỉ có nước chết thảm.
Phải chạy xa xa chút..."
Yo!"
Cố Vạn Thanh lái chiếc siêu xe chạy chầm chậm dừng lại bên đường, nhìn sếp tổng nhà mình nửa trên là cái áo hoodie nhăn nhún, nửa dưới là quần tây phẳng phiu giày da tinh xảo, cầm điện thoại di động lên chụp một tấm, "Sếp, anh thành người khởi xướng trào lưu thời trang từ khi nào vậy?
Ngầu đấy!"
Lâm Mộc Hàn cởi áo hoodie, cầm di động thở phào một cái: "Có lẽ tôi lại phải xin nghỉ hai ngày."
Nụ cười trên mặt Cố Vạn Thanh dần dần biến mất: "Vậy phiền ngài xác nhận giúp tôi, hai ngày này là đúng chính xác về mặt số lượng, chứ không phải là một khoảng thời gian đại khái có thể bao gồm nhưng không giới hạn trong ba ngày, bốn tuần, năm tháng hay nửa năm."
Lâm Mộc Hàn nói: "Tăng lương cho cậu."
"Anh lại định đi hú hí với Hàn Thanh Túc chứ gì!"
Cố Vạn Thanh hận không thể đập chiếc xe này lên người y, nhưng Lâm Mộc Hàn đã vội vàng chạy mất."
Anh cứ tiếp tục diễn đi, ai diễn lại anh chứ, đến lúc bị người ta vạch trần thì đừng quỳ xuống vừa khóc vừa xin tha thứ!"
Cố Vạn Thanh tức muốn hộc máu, "Anh bắt tôi gồng gánh công việc để đi yêu đương, không thấy lương tâm cắn rứt à!"
"Làm người không thể quá lương thiện."
Lâm Mộc Hàn phóng khoáng phất tay với cậu, "Yên tâm, tôi không bỏ bê công việc đâu."
Cố Vạn Thanh la lên: "Tôi muốn tăng lương gấp đôi!"
Lâm Mộc Hàn ra dấu OK với cậu, sau đó ung dung biến mất.Cố Vạn Thanh có lương, tâm tình lập tức thoải mái, lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm số liên lạc của Sở Cảnh Nguyên, cười lạnh một tiếng: "Tôi cũng muốn nhìn xem tiên hoàng hậu yểu mệnh này rốt cuộc có thủ đoạn gì mà có thể khiến Lâm quý phi mãi vẫn chưa được thăng hậu."——Hàn Thanh Túc tìm thấy Lâm Mộc Hàn trong một khu đô thị cũ.Đại thiếu gia tương đối giản dị, chạy chiếc xe đạp công cộng lảo đảo qua con hẻm nhỏ, cuối cùng tiêu sái dừng lại trước mặt Lâm Mộc Hàn, chân dài suýt thì dẫm lên đầu y."
Anh đến rồi."
Lâm Mộc Hàn đang ngồi xổm trước một tiệm tạp hóa sạc pin, thấy hắn đến liền bật dậy.Hàn Thanh Túc nghiêng người ra sau, cảnh giác nói: "Cách tôi xa một chút.
Mới nãy còn thấy sau lưng cậu là cao ốc, sao giờ lại chui vào cái xó này rồi?"
"Ở đó không có chỗ sạc điện thoại, đằng kia kìa."
Y chỉ mấy tòa nhà cao tầng phía sau cho Hàn Thanh Túc xem, "Em đi đổ xăng, tiện thể ghé WC, anh gọi video cho em ngay lúc đó.
Em tính tới đây thuê phòng."
Hàn Thanh Túc nhìn y bằng vẻ mặt một lời khó nói hết: "Chỗ này tấc đất tấc vàng, một cái phòng đơn bèo bọt cũng phải năm sáu ngàn, cậu định thuê ở đây?"
"Đắt vậy sao?"
Lâm Mộc Hàn sửng sốt.Hàn Thanh Túc liếc nhìn y từ trên xuống dưới, đưa tay kéo kéo quần áo y, vẫn còn ẩm và hơi có mùi mốc.
Tối qua trời mưa, đôi giày thể thao cũng ướt nhẹp dính đầy bùn đất.
Hắn tặc lưỡi một tiếng: "Với khả năng kinh tế của cậu, sau này đừng làm mấy trò biến thái nữa được không?"
Lâm Mộc Hàn ngước mắt, nhìn hắn đầy trông mong."
Thôi, đi theo tôi."
Hàn Thanh Túc thong dong đẩy chiếc xe đạp, "Hình như tôi có một căn nhà nhỏ gần đây, cậu ở tạm chỗ đó đi."
Lâm Mộc Hàn đi bên cạnh hắn: "Hình như?"
"Không nhớ rõ lắm, chờ tôi hỏi thằng em đã."
Hàn Thanh Túc quay đầu, không nhịn được vươn tay xoa mái tóc ẩm ướt của y.
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn nhìn hắn lập tức thay đổi, không còn chút đáng thương nào mà chuyển thành âm u, khao khát, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn."
Mẹ nó cậu biết điều chút đi."
Hàn Thanh Túc cảnh cáo, "Tôi mang theo ba vệ sĩ, đập cậu dễ như đập gà con.
Còn giở mấy trò đê tiện thì trại giam thành phố A luôn sẵn sàng chào đón cậu."
Lâm Mộc Hàn bĩu môi."
Tôi đúng là quá lương thiện, dễ mềm lòng, chẳng biết phải làm sao."
Hàn Thanh Túc thở dài, "Người khác thì đã mặc xác cậu rồi."
"Anh, anh lại muốn bao nuôi em như trước kia à?"
Tay Lâm Mộc Hàn buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm."
Không được đâu, giờ hết tiền rồi."
Hàn Thanh Túc thành thật thở dài.Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng."
Sau này xem như cậu là tài xế riêng của tôi, đưa đón tôi đi làm, sẵn tiện làm trợ lý sinh hoạt."
Hàn Thanh Túc nói, "Một tháng cho cậu năm ngàn, bao ăn ở, làm không?"
Lâm Mộc Hàn hơi ngạc nhiên nhướng mày: "Anh tìm được việc rồi à?"
"Tôi định vào công ty nhà làm."
Hàn Thanh Túc đáp, "Tôi gọi hỏi Tiểu Kỷ với lão Chu rồi, công trình đang tạm dừng, ít nhất phải chờ đến mùa xuân năm sau mới tiếp tục được.
Tôi kiếm việc làm tạm thời, đợi trời ấm lên rồi quay lại tô tường, hai việc không ảnh hưởng nhau."
Lâm Mộc Hàn: "...Anh nghiêm túc đấy à?"
"Khó khăn trong cuộc sống sẽ không bao giờ dập tắt được mộng tưởng của tôi."
Hàn Thanh Túc vỗ vai cậu, "Mẹ nó rồi cậu có làm không?"
"Làm."
Lâm Mộc Hàn đồng ý không chút do dự.Hàn Thanh Túc lập tức thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần: "Tiểu Lâm à, sau này tôi là sếp của cậu rồi, ngoan, đẩy xe cho tôi nào."
Tài xế Lâm ngày đầu tiên đi làm đã phải đẩy xe đạp cho ông chủ qua nguyên con hẻm nhỏ, còn bị sàm sỡ hun hít mấy phen, nhưng cũng vui vẻ chịu đựng."
Tối qua đi ăn cơm tôi còn tưởng nhìn thấy cậu, nhưng đuổi theo thì chẳng thấy ai."
Hàn Thanh Túc nói."
Em không đến đó."
Lâm Mộc Hàn nói.Hàn Thanh Túc thong thả nheo mắt: "Tôi cũng chưa nói ăn ở đâu, cậu vội vàng phủ nhận làm gì?"
Lâm Mộc Hàn nghẹn lời, nhìn chằm chằm hắn."
Tôi biết ngay là cậu mà."
Hàn Thanh Túc tức giận vỗ bộp vào gáy y, hết sức ngạo mạn nói, "Lần sau còn dám theo dõi tôi là tôi đuổi việc cậu."
"Ừm."
Lâm Mộc Hàn gật đầu không chút do dự.May thay, hắn chỉ nghĩ y là một tên biến thái thôi.